Ỷ THIÊN ĐỒ LONG TẦM PHÀO KÝ
nguồn: Search
hồi 9: Thuyền Ra Hải Đảo phần 1
Tối hôm sau, Triệu Mẫn đã đánh tin nhắn gọi Trương Vô Kỵ ra ngoài. Dĩ nhiên họ Trương đang có ý đào mỏ cô nàng nên vội vàng giục tôi và Tiểu Chiêu ra ngoài.
Thực ra tôi chán ghét Triệu Mẫn đến tận cổ, song lỡ làm huynh đệ của họ Trương rồi thì biết làm sao? Thôi đànhcắn răng đi theo, chỉ hy vọng họ Triệu vì muốn tâm tình với Trương Vô Kỵ nên hối lộ tôi ít tiền cũng nên.
Vừa gặp mặt, Triệu Mẫnhầu như chẳng đả động gì đến chuyện cướp tù tối hôm qua, cứ một khen Trương Vô Kỵ tài ba, hai khen Trương Vô Kỵ gan dạ quả cảm khiến tôi tức lộn ruột.
Trương đại ca của tôi thì dĩ nhiên cười tít mắt, hai lỗ mũi nở to hơn mũi trâu, đâu còn tâm trí để phân biệt những lời của mụ quỷ cái này toàn là điều mậtngọt chết ruồi.
Cuối cùng, ả cũng lộ động cơ chính, yêu cầu Trương Vô Kỵ cho mượn cây đao Đồ Long của nghĩa phụ anh ta.
Tất nhiên, Trương đại ca của tôi đang được ả phỉnh lên tít tận mây xanh, còn tâm trí đâu để nghĩ đến chuyện lỡ ả có đao rồi xù luôn, trong đầu anh ta còn đang tính toán làm sao trong chuyến đi này phải chinh phục luôn người đẹp nữa.
Mãi đến lúc tôi giục, Trương Vô Kỵ mới nhớ ra chuyện mượn Ỷ Thiên Kiếm của Triệu Mẫn giúp Tiểu Chiêu thoát khỏi chiếc xiềng xích quái ác.
Triệu Mẫn không nhữngvui vẻ đồng ý, hơn nữa còn đi cùng chúng tôi vềmột đoạn.
Chợt nghe tiếng huyên náo góc rừng, vừa nghe tiếng kêu, trái tim tôi đập rộn lên, chao ôi, ngoại trừ Chu Chỉ Nhược trong trái tim tôi, làm gì còn ai có tiếng kêu oanh vàng thỏthẻ như vậy?
Bốn chúng tôi vội chạy lại nơi đó, thì ra mấy tỉ muội phái Nga My đang cãi nhau ỏm tỏi. Đinh Mẫn Quân hai tay chốngnạnh trừng mặt nói lớn:
- Ngươi nói sư phụ đã truyền ngôi chưởng môn cho ngươi, nhân chứng vật chứng đâu?
- Thiết chỉ hoàn trên tay muội chính là vật chứng tốt nhất - Chu Chỉ Nhược nói giọng như sắp khóc.
- Hừm, ngươi và sư phụ ở chung phòng, ai biết ngươi có thừa lúc ngườisơ ý chôm luôn chiếc thiết chỉ này không?
- Sư tỉ, tỉ không nên ngậm máu phun người, muội còn có di ngôn của sư phụ đây.
Đinh Mẫn Quân xem tờ di chúc của Diệt Tuyệt sư thái xong cười khẩy:
- Hừm vậy mà cũng gọi là di chúc, ta hỏi mi, có công chứng của nhà nước không?
- Trời ơi, lúc đó muội vàsư phụ đều ở trong tù, làm sao xin công chứng được chứ?
- Vậy tờ giấy này khác gì tờ giấy lộn đâu. - Ả nói lớn rồi đưa tay xé toạc tờ giấy đó đi. - Ngươi làm giả giấy tờ, lại tự tiện bịa đặt di mệnh của chưởng môn, biết tội gì không?
Tội nghiệp, Chu Chỉ Nhược đang chưa biết xử lý làm sao thì đúng lúc đó, một bà già xấu xí, ho lụ khụ đi tới.
Trương Vô Kỵ thấy bà già đó thì ồ lên ngạc nhiên. Nhưng tôi thì sững người không nói được tiếng nào.
Trời ơi, đi ngay sau bà ta là cô vợ yêu quái ThùNhi của tôi, những tưởng Thanh Dực Bức Vương giết cô ta chết toi rồi, tại sao vẫn sốngnhăn răng ở đây?
Vừa thấy cô ta, ý muốn xông ra cứu Chu Chỉ Nhược vội vàng tan biến, tôi chỉ biết núp vào bụi cỏ thật kín, thậm chí đến lúc bà già Kim Hoa bắt Chu Chỉ Nhược đi theo mụ, tôi vẫn chẳng dám ngẩng đầu lên.
Bóng bà ta và bọn Nga My phái vừa đi, Triệu Mẫn vội vàng kéo chúngtôi đi theo.
- Tại sao phải đi theo bàta? Trương Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi.
- Huynh không nghe nói mụ sẽ tới đảo Linh Xà hay sao? Nhân chuyến này ta đi biển chơi một chuyến.
- Không phải bà nói sẽ đi đến Băng Hoa đảo hay sao? - tôi ngạc nhiên hỏi.
- Ừ, thì đến Linh Xà đảo chơi xong chúng ta sẽ bắt tàu đi Linh Xà đảo luôn, đi một chặng đường dài không tốn véthì tội gì.
Nghĩ cũng chí lí, hai huynh đệ chúng tôi lập tức gật đầu.
Lúc ngồi thong dong trên thuyền, tôi ngạc nhiên hỏi Trương Vô Kỵ:
- Đại ca này, em không hiểu nổi, tại sao đại ca nhất định phải tới Băng Hoả đảo để cứu nghĩa phụ anh? Tình cha con anh thâm nặng đến vậy sao? Em không tin anh vì đón ông ta mà lặn lội đến tận hòn đảo ma quái đó đâu.
- Mày đúng là hiểu tao -Trương Vô Kỵ cười lớn vỗ vai tôi - thực ra cáchđây ít lâu tao lang thangtrên internet thì thấy một thông báo có một tay tỉ phú Ả Rập nói muốn mua Ỷ Thiên Kiếm và Đồ Long Đao. Đồ Long đao ở trong tay nghĩa phụ ta, nếu ta về lừa ông ta chắc chắn nó sẽ dễ dàng là vật trong tay ta, giờ Ỷ Thiên Kiếm lại ở trong tay Triệu Mẫn, nếu ta chịu khó nịnh bợ ả mấy câu, chắc ả cũng không chịu từ chối.
- Thảo nào đại ca dễ dàng đồng ý với con bé đó như vậy. Em bái phụcđại ca, cái gì cũng tính toán cả.
- Còn nữa, nếu đón được nghĩa phụ của ta về, có thể đưa người lên làm giáo chủ, lúc đó ta khỏi phải lo bị sai nhabắt về tội tiền giả nữa
Tối hôm đó, tôi thấy khó chịu trong người bèn quyết định đi ra mạn thuyền hóng gió, song cũng phải cảnh giác đến tột bậc, dù sao mình cũng là người đi tầu lậu vé, nhỡ bị ngườita phát hiện bắt đền thì chết toi.