No Name đã viết:Hết hè, lên cơn, đừng hỏi....
Tháng Chạp năm Giáp Dần…
Sau hai năm lao đao thì vua Tự Đức rốt cục cũng thành công trong công cuộc tiêu diệt bọn đầu sỏ giặt Châu Chấu. Bằng nhiều biện pháp vừa đấm vừa xoa trong đó có tuyệt chiêu tung ra phần thưởng “hết xảy con bà bảy” là 500 lạng bạc nếu bắt sống quân sư Cao Bá Quát còn nếu lỡ tay cho ngài ấy “thăng thiên” thì giảm giá còn 300 lạng nhưng chức vụ khuyến mãi vẫn y nguyên giá trị đã khiến cho tinh thần của nhiều vị võ tướng “lên đỉnh”.
Rốt cục, cái vị quân sư được cả người Kinh, người Thái, người Mường tin tưởng hết lòng ấy đã bị mãnh tướng vai u thịt bắp mồ hôi dầu Đinh Thế Phong cho “bán muối” nơi sa trường. Với công trạng to lớn thế thì anh Phong đã đạt giải đặc biệt của chương trình “chung sức tiêu diệt Cao Bá Quát” của Tự Đức. Xin cho anh í một tràng pháo tay (bộp bẹp). Điều này có phần mâu thuẫn với tác phẩm Chữ người tử tù của nhà văn Nguyễn Tuân khi tung ra vơ zần xin chữ lãng mạn giữa viên cai ngục và vị Huấn học 1 thời nhồi sọ sĩ tử và làm bao con tim hủ nữ thêu dệt biến tướng lệch lạc (thật xin lỗi nhà văn Nguyễn Tuân). Hãy thông cảm cho nhà văn vì nghệ thuật luôn là ánh trăng lừa dối!
Haiz… Người chết rồi thì để cho yên luôn đi…
Ấy thế mà Tự Đức lại noi gương của Gia Long trong công cuộc báo thù với lé vồ tiểu nhân hết mực: Nếu như Gia Long đào mồ cuốc mả nhà Tây Sơn để tiểu tiện thì Tự Đức sau khi bêu đầu Cao Bá Quát khắp các tỉnh Bắc Kỳ đến rã hết không còn 1 miếng thịt nào lại ra lệnh giã nhỏ xương quăng xuống sông làm mồi cho lũ cá. Chắc ngài ấy đinh ninh làm vậy thì vị quân sư sẽ hồn xiêu phách lạc không được siêu sinh chăng?!! Còn về phần thân thì không biết nơi đâu. Có nhân chứng giấu tên liều mình cho biết là xác ngài Huấn Cao được bỏ vào hổ quyền làm mồi cho lũ cọp. Cái này thì không tin được vì tôi đọc đến 3 lần về vụ cọp thích vờn mồi và chỉ ăn thịt sống mà.
Nhưng chả ai ngờ việc bêu đầu Cao Bá Quát là mồi câu hoàn hảo để quét sạch nốt tàn quân Châu Chấu...
Phàm là kẻ đã có máu tạo phản, trừ boss cuối và quân sư đầu óc thâm trầm tính toán từng bước một thì hầu hết đều là dạng “sức người có thừa mà thủ đoạn có hạn”. Hai vị đệ tử của Cao Bá Quát là Vũ Văn Ức và Vũ Văn Đổng nhìn thấy cảnh sư phụ mình bị bêu đầu, chẳng biết “tìm thân nơi đâu” mà lòng đau như cắt, nuốt lấy nước mắt quyết tâm báo thù. Người ta nói “quân tử báo thù mười năm chưa muộn” nhưng quên mất cũng có dạng “trong suốt mười năm thì ngày nào cũng tranh thủ trả thù”. Và như thế, một kế hoạch khởi nghĩa khác được vội vàng đưa ra vào dịp xuân sang để chớp lấy “cái họ tưởng là thời cơ”. Hay hai vị ấy tin tưởng “cái xe” Tự Đức sẽ nhân dịp tết mà “vui xuân mới quên nhiệm vụ” chăng?
Khổ là vầy, dù “cái xe” Tự Đức ít ăn i ốt đến cỡ nào đi nữa thì cũng biết rút kinh nghiệm đau thương từ lịch sử. Quá nhiều cuộc công thành vào dịp tết để tranh thủ sự bất ngờ khiến cho việc tấn công vào mùa xuân hết mốt. Nhà Nguyễn lúc ấy lụn bại cực điểm thì cũng vẫn còn cả đống người tài như Phan Thanh Giản, Nguyễn Trường Tộ, Phạm Phú Tứ… luôn luôn bày mưu tính kế, nhắc nhở Tự Đức đề phòng, trong khi quân Châu Chấu mất đi Cao Bá Quát thì như rắn mất đầu. Về mưu sự thì quả thật hai anh họ Vũ vẫn còn non và xanh lắm nên kết cục tất yếu đã được định sẵn: xuống diêm phủ làm bạn với 2 hotboy Ngưu Đầu, Mã Diện!
Tháng giêng năm Ất Mão…
Lại thêm một năm Tự Đức phải ăn tết trong một tâm trạng không hề vui vẻ phấn khởi hồ hởi. Vui sao được khi đám tàn quân nhà Lê vẫn còn rải rác và vị hoàng thân quốc thích Lê Duy Cự vẫn chưa bắt được. So sánh về lực lượng, súng tây dương mà ngài có trong tay tuy có hơi lỗi thời (bế quan tỏa cảng thì làm sao Pháp cho update hàng mới được) nhưng dư sức nướng sạch “đám cào cào châu chấu” khí giới thô sơ. Mà cái bọn Châu Chấu ẩn tung tích quá ghê gớm báo hại ngài chẳng những mất ngủ khiến mắt thâm quần như con gấu trúc Tung Của lại còn kèm thêm đau bao tử hoành hành do vấn đề tâm lý. Khổ nỗi, các vị đại thần lại cứ vào ra liên tục, dâng sớ báo cáo, hiến kế đủ thứ làm Tự Đức phải thường trực trên long kỷ đến mức phát sinh thêm bệnh trĩ làm hậu cung phát rầu, liên tục dâng đương quy mà chẳng thuyên giảm cái cục thịt ấy là bao đến mức mà ngài phải chuyển sang ngồi cái tư thế giống vị vua tiền triều Lê Long Đĩnh dù lé vồ hoang dâm hổng có bằng. Ngài thề nếu tóm được hết đám tàn quân ấy sẽ tru di tam tộc từng tên để máu chảy thành sông mới xả hết cái cục tức này.
May sao tình trạng ấy chỉ có 1 tháng…
Tháng hai năm Ất Mão…
Hai “thanh niên cứng” Vũ Văn Ức và Vũ Văn Đổng khi đánh phá huyện Phù Cừ đã bị bắt. Đến tháng 4 thì Lê Duy Cự cũng bị lý trưởng xã Nguyễn Duy Chung lừa tóm nốt. Nhờ “điệp vụ hoàn hảo” này, từ chân lý trưởng, Nguyễn Duy Chung bay cái vèo lên chức Chánh Cửu Phẩm Bách Hộ hưởng bao nhiêu bổng lộc, được dịp trái ôm phải ấp với mỹ nữ loại A như mơ ước bấy lâu.
Lúc ấy thì long nhan mới nở được nụ cười và bệnh đau bao tử lẫn bệnh trĩ cũng theo đó mà thuyên giảm. Bên dưới thì cứ y lệnh vua, đem tất tần tật bà con cô bác anh chị em ba đời của từng mem bờ “châu chấu” vào ngục, chờ ngày tốt để chém luôn một thể, không cần chờ đến thu đông phí cả của công nuôi cả đống miệng ăn sau đó rã xác.
Mùa hè năm Ất Mão nóng như đổ lửa. Ánh nắng chói chang thiếu trên đỉnh đầu của những tử tù càng lúc càng gay gắt. Giờ ngọ ba khắc kinh điển sắp đến. Một đống người sắp trở thành ma không đầu.
Vị đao phủ hoành tráng, cơ bắp cuồng cuộn, to vật vã như The Hulk tranh thủ vài phút cuối chùi chùi cây đao bén ngót nhiễm nặng lệ khí rốt cục cũng đến lúc phát uy. Giờ ngọ ba khắc đã điểm, tấm thẻ lệnh rơi xuống, 2 thanh nứa dài được 2 tên lính cầm ở 2 đầu đặt lên 1 dãy tử tù đặt sát nhau ép như cá mòi đóng hộp. Lưỡi đao sáng loáng được đặt giữa 2 cây nứa để róc ngang đầu người như róc mía thành một cái máy cắt thịt đơn giản “ có điều lát thịt không được tiêu chuẩn cho lắm, còn lâu mới đem xuất khẩu được. Dẫu sao công cuộc chặt đầu thế này cũng có thể coi như mầm mống của chuyên môn hóa, giảm thiểu sức lao động thay đổi phương cách chém từng người đậm tính thủ công như bình thường.
Roạt roạt roạt… 10 cái đầu rơi.
Máu từ 10 cái cổ cụt đầu tuôn ra như suối bắn lún phún vào mặt của đám quần chúng nhân dân hiếu kỳ bên dưới. Rõ ang là một cảnh máu me 18 cộng cấm trẻ em đây mà. Một tràng ối á nổi lên khiến hàng trăm người phải dạt ra xa khỏi đoạn đầu đài dù đã ngăn 1 lớp rào. Chưa bao giờ mà số tử tù còn nhiều hơn cả số dân chúng đứng xem như vậy. Tiếng khóc nấc của trẻ con, tiếng gào thét của phụ nữ, tiếng gầm đầy căm hận của những người đàn ông trong hàng ngũ những tử tù còn lại làm náo động một góc trời.
Điệp khúc trên lại tiếp tục nhiều lần, cứ 1 thẻ là 10 cái đầu, rồi lại 10 cái đầu nữa… Đầu rơi nhiều đến độ người ta phải đựng trong máng thay vì trong chậu. Hai cây nứa vốn xanh tươi nhuộm đầy máu tanh đến biến màu. Chả bao lâu thì mặt trước đoạn đầu đài trông như phủ 1 tấm vải đỏ lòm đến rợn người. Diệt hết họ Lê, họ Nguyễn, họ Cao… thì cuối cùng cũng đến lượt họ Vũ.
Vũ Văn Uất hết nhìn mẹ rồi nhìn sang cha mình. Cái gông gỗ vừa cũ vừa dơ lại còn nhiều rệp đè nặng trên người. Nước mắt ngắn dài trông đến tội nghiệp. Người cha của hắn, Vũ Văn Ức, dẫu xuất thân thư sinh nhưng không hề nao núng, gương mặt gầy guộc đầy râu ria trộn lẫn vết máu khô và vết bẩn nhìn thẳng về phía pháp trường.
“ Nam nhi không được rơi lệ!”
Câu nói kinh điển trong mấy phim cổ trang lại lần nữa nổi lên. Dường như được cho 1 liều doping, thằng nhóc Uất mũi hít rột rẹt, mắt nhắm tịt ngăn nước mắt chảy, rướn cái thân nhỏ bé trầy trụa, chân kéo lê xiềng xích mà hướng về phía trước bước lên đoạn đầu đài sau bóng lưng cao gầy của cha mình.
“Hai bên thiên hạ thấy hay không?
Một gánh cương thường, há phải gông
Oằn oại đôi vai quân tử trúc,
Nghênh ngang một cổ trượng phu tòng…”
(Thủ Khoa Huân)
Lại 10 cái đầu lìa khỏi cổ…
Vài chú quạ đen bắt đầu không chịu nỗi dịch vị của cơn đói củ hành nên tách rời vị trí an toàn là khu rừng gần đó bay đến đậu trên cột cờ. Con nào con nấy nghiêng đầu, tập trung một bên mắt nhìn vào bữa tiệc thịnh soạn trước mắt. Bầu trời lúc ấy xanh lắm, nhìn lên không một áng mây khác hẳn cảnh gió mưa thét gào, sấm rung chớp giật trong “truyền thuyết” nhưng những tiếng quạ quạ ngày một lớn dần khiến người ta rợn người đến mức sang hôm sau mới có thể đi tiểu tiện thoải mái được.
Chỉ chờ đến lúc pháp trường vắng vẻ, đám quạ đen mới thật sự bay đến. Dưới mắt con người đó là một cuộc hành hình bi thảm còn theo thế giới quan của loài quạ thì chẳng khác chi bữa buffet thịnh soạn. Hàng ngàn cái mỏ ra sức rúc rỉa, lâu lâu cũng có vài con nhắm mắt ngước lên giời mặt phê đầy cảm khái như tạ ơn đã ban xuống cho con đồ ăn thức uống ngon lành này. Chẳng con quạ nào để ý đến một thành viên bé nhỏ lông cánh có vẻ tả tơi đứng trước một cái xác của một thiếu niên gầy quắt queo. Sau khi no đủ, nó vờ ăn tiếp cho đến khi tối mịt. Lúc ấy, nó chính thức moi ra từ dạ dày cái xác ấy một miếng ngọc nhỏ.
Trời tối ập xuống.
P/s: cho bác nào chán học sử
Truyện đâu chú