Câu chuyện thứ 8: QUÁI VẬT SÔNG HỒNG tiếp P/s dừng ở đây nhé, ai muốn thì lên google mà đọc thớt fải đi chém gió đã, khuya đọc truyện này sợ vãi.
Hồi còn bé, mẹ em hay xin nước gạo ngoài Hà Nội về nuôi lợn. Đường xá hồi đấy rất thưa người, mẹ em lại hay đạp xe về muộn. Có mộtxẩm tối, đang thong dong đạp xe trên cầu Long Biên, mẹ em thấy 1 cái gợn to dưới mặt sông. Mẹ em kể, năm đấy nước lên cao, cách mặt cầu chưa đầy 5m, dừng xe nhìn kĩ, mẹ em tá hỏa nhận ra dưới cái gợn đấy, sát mặt là bóng 1 con rắn cực kỳ lớn, đen sì đang bơi từ từ về phía bãi làng em… Mẹ em bảochẳng ước lượng được nó dài bao mét, vìlúc đấy còn bé, với lại hoảng quá nên chẳng nghĩ được gì; chỉ nhớ nó dài lắm, lúc trồi lúc lặn, đầu có cái sừng lớn màu đỏ. Mẹ em đứng trố mắt nhìn được một tẹo thì nó lặn xuống đáy sông Tết năm đấy cả nhà ngoại em đi chùa trong làng. Sư ông là người cao tuổi, sống ở làng từ khi còn là chú tiểu bé con. Bà em đem chuyện hỏi sư ông, sư mặt đăm chiêu một lúc lâu, rồi bảo ra bàn nước ngồi nói chuyện.Sư kể, từ cái năm Thầy pháp kia đi trừ tà, cái Tinh đấy theo về làng, trả thù ông thầy pháp vì làm nó mấtchỗ kiếm ăn. Đấy là cái tinh rắn,do oan khí của rất nhiều con rắn bị giết ăn thịt hợp lại. Lâu dần nó thành mangoài sông. Con này ngủ dưới đáy sông, ăn xác ngườichết trôi qua hoặc bắttrộm trâu bò ven bờ. Con rắn này to và khỏe vô cùng,nhưng không bắt người bao giờ. Sưbảo có lẽ tại Thành hoàng làng mình thiêng và yểm ngoài bãi nên yêu ma không phạm được vào trong.Những con rùa khổng lồ ngày xưa chắc đã bị con nàycuốn chết hay bịăn thịt. Điều này sư khẳng định, bởitừ sau năm con tinh này về, loài rùa ở sông cứ mất dần, rồi tuyệt diệt… Cái ụ ông ngoại em đứng lên là lưng nó, nó muốn dìm chết hoặc bắt ông nhưng vì vía ông nặng quá, là dân thổ địacủalàng, lại có bà em ra gọi kịp nên chưa làm gì… Bây giờ mỗi khi về quê, qua cầu, lúc nào em cũng nhìn xuống sông… Nước vẫn cuộn những vệt đỏ dập dềnh…
Bạn có sợ đau không? >không sợ Bạn có sợ khổ không? >không hề bạn có sợ chết không? >lại càng không Vậy bạn sợ gì? . >Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Bạn có sợ đau không? >không sợ Bạn có sợ khổ không? >không hề bạn có sợ chết không? >lại càng không Vậy bạn sợ gì? . >Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Những người đã like Evil bởi bài viết có ích này (Tổng: 3):
Câu chuyện thứ 9: CÁI LINH
Cái Linh là em họ em, con gái cả của cậu D. , dưới nó là cáiLiên. Cái Linh sinh năm 86, tuổiHổ, sinh giờ Dần. Mẹ embảo con gái sinh giờ Dần là sướng và gặp may mắn, nhưng cũng có nhiều truân chuyên. Cái Linh càng lớn càng xinh. Năm nó 18 tuổi, cao ráo trắng trẻo, mặt mày sáng sủa, thế nên cái giai thường hay sang lê la. Lúc thì con càcon kê, lúc thì rủ đi chơi hay mua quà bánh đến tặng. Nó chẳng đáp lời ai, cũng chẳngnói ra nói vào gì cả.Thế nêncái giai lại càng cố cưa cẩm, rình mò. Cậu D. em đuổi hết ! Đuổi thẳng cổ, vác gậy ra đuổi ! Cậu em ghét nhất là bọn con trai hay la liếm, làm phiền con gái ổng ôn thi ĐH. Nhất là mấyanh ăn mặc không lịch sự, đóng thùng, và đặc biệt là không biết tắt máy dắt xe khi vào đến cổng Nó ôn thi ĐH mà như bị giam lỏng. Sáng, trưa, chiều, tối ăn gì, làm gì, cậu mợ em lohết, chỉ việc vác xác ngồi ôn bài. Anh em em sang cũngchỉ nói chuyện được dăm ba câu cậu lại cắm cảu... Nó gần như bị nhốt trong phòng, cắm đầu vào đống sách vở cao bằng đầu nó. Cậu em bảo, nó mà trượt ĐH thì bọn kia chết hết với cậu... Tối nào nó cũng đều đặn chong đèn học từ 7h, đến 12h thì đi ngủ. Hồi nhà dì chưaxây, mỗi lần sang em đều ngủ ở phòng cạnh phòng nó. Em kém nó 1 tuổi, ham chơi, thế nên thấy con bé học vậy cũng hơi hoảng. Đều đặn như đếm, nó học đếnnửa đêm thì thấy tắt đèn Phòng cái Linh ở tầng 2, phía sau là một vườn khế rất rộng, được ngăn cách với đường ra sông bằng mộtbức tường gạchloang lổ. CáiLinh kê bàn học nhìn ra sôngquavườn khế, nhưng nó chẳng mở cửa sổ bao giờ. Nó đặc biệt nhát chết, sợ ma, và có lẽ cũng là một trong số những người hiếm hoi ở làng em không biết bơi. Cái Linh chăm chỉ và rất thương bố. Cậu em bảo gì nócũng nghe, không bao giờ cãi, dù có phải cắn răng cố gắng nó cũng làm. Cậu em tỏ ra yên tâm về nó lắm. Tối tối lên kiểm tra, 7h con gái đóng cửa chong đèn, thế là yên tâm xuống ngủ. Nhà cậuem cầu thang nằm ngoài hành lang tầng 2, thế nên 2 tầng biệt lập hoàn toàn, không chung chạ cửa nẻo gì cả. ConLiên ngủ dưới tầng 1, tầng 2 dành hoàn toàn cho con Linh ôn thi, để trống1 phòng bên cạnh. Con Linh càng ôn càng gầy mòn. Thế nhưng chỉ trong 1 tuần liên tục, nó giảm cân thấy rõ. Người gần như da bọc xương, mặt xanh xao, đờ đẫn. Cậu mợ emthương quá, chăm chăm bồi bổ, nhưng không lại. Nó càng lúccàng héo hon, hỏi không đáp, cứ lầm lì... Mẹ em bảo cókhi cậu nên xem lại, ép nó học nhiều quá đâm ra stresshoặc tự kỉ thì khổ thân.. CậuD lo lắm... Tối đấy, cũng như mọi hôm, 7h cậu em lên tầng 2 thì nó đã chong đèn học từ lúc nào;cậu lại yên tâm đi nằm. Chẳnghiểu sao đêm đấy trở gió, cái lưng dở chứng, đau quákhông sao cậu em ngủ được.Nhìn đồng hồ thì mới gần 12h, cậu nghĩ bụng thôi lên bắt con bé đi ngủ không mai lại mệt. Cầu thang lên tầng 2látđá và khá cao, do cơn mưa ban tối trở nên trơn trượt, cậu em cứ dò dẫm từng bước lên chỗ cửa phòng con Linh còn sáng đèn. Cậu lên đến nơi, mở hé cửa ngóvào cho con Linh đỡgiật mình... Con Linh không còn ở đó ! 2 cánh cửa sổ mởtoang, nướcmưa hắt vào ướt cả quyểnsách ! Ngoái ra ngoài sân tối ôm như mực, mưa lâm thâm. Nhà cậu em đến tối là đóng cửabiệt lập với các nhà khác, lạinuôi 2 con chó rất khôn, cứ có động là sủa, nhưng tuyệt không thấy tiếng gì. Đèn nhàbếp và phòng tắm cũng im ỉm.. Bất chợt có tiếng rì rào nói chuyện dưới vườn khế, cậu em chùn hẳn lại... Rón rén bước ra hành lang ngó xuống vườn, cậu em thấy con Linh đang lẩm bẩm cạnh 1 gốc khế, phía trướcnó, làbóng một người đen sì đang úp mặtvào góc tường. Cái bóng đứng im, không cử động gì cả, còn con Linh cứ rủ rỉ liên hồi. Cậu em hét lênmột tiếng "Linh!", con Linh giật mình rồi ngã lăn ra đất, một tràng cười ré lên sắc lẻm, chỗ cái bóng đứng giờ chẳng còn gì.... Sáng sau, bà em bôi dầu, đánh gió một lúc lâu thì cái Linh tỉnh... Nó chẳng hiểu tạisao lại bị sốt và nằm đây... bà em gặng hỏithật lâu thì nó nhớ... Nó bảo, cách đây 1 tuần, nó vẫn ngồi học như mọi khi. Bỗng có tiếng cốccốc ở cửa sổ, như có người cầm đất ném. Nósợ lắm, toan gọi cậu D. thì dưới vườn khế có tiếng gọi thì thầm, nhưng nghe rất rõ"Linh!".Không hiểu sao nó đứng lại và đi ra phía bànhọc, dù vẫn tỉnh táo. Cái tiếng đấy lại cất lên lần nữalàm nó biết chắc không phải nghe nhầm tiếng gió"Linhhhh"... Bất giác nó"Ơi"...
Bạn có sợ đau không? >không sợ Bạn có sợ khổ không? >không hề bạn có sợ chết không? >lại càng không Vậy bạn sợ gì? . >Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Tiếp phần 9. Cái Linh
Thế rồi cửa sổ mở ra, có bàn tay một cô gái bám lấy chấn song mà đu lên. Nó không nhớ mặt, nhưng bảo trông rất quen. Chẳng hiểu sao nó không thấy sợ mà lạicầm tay cô gái. Bàn tay đấy dắt nó chui qua khe cửa sổ rơi xuống vườn. Rồi cô gái đấy bắt nó hát. Một lúc lâu sau, cô gái ghé vào tai nó thì thầm "Mai tao lại tìm mày nữa nhé" rồi dắt nó đu qua khe cửa sổ vào lại phòng. Sáng ra nó chẳng để ý thấy gì khác... Cậu em hỏi, thế còn bóng đen đứng im quay mặt vào tường là thế nào, và cả tràng cười the thé ? Nó khăng khăng bảo chỉ có cô gái đấy, khóc như mưa rồi ngất lịm... Nhà em hoảng quá.... Bà em thở dài đi xuống ban thờ....... Cả sáng hôm đấy bà cấm cả nhà xuống vườnkhế, một mình làm gì đó ở góc tường. Đến giữa trưa bà lên, mặt xanh xao, bảo "Từ giờ nó sẽ không bị quấy nữa" rồi trở về buồng dưới... Quả nhiên từ đợt đấy trở đi con Linh không còn vàng vọtnữa. Cậu em cũng đem gỗ mà chặn chết cái cửa sổ lại, không thể mở ra, cho đến một ngày khác....
Bạn có sợ đau không? >không sợ Bạn có sợ khổ không? >không hề bạn có sợ chết không? >lại càng không Vậy bạn sợ gì? . >Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Câu chuyện thứ 10: CON BẠN HỌC
Con Linh ôn thi chăm chỉ và miệt mài, nhưng cái trận ốm đấy làm nó xịu hẳn. Cậu mợ D. vẫn cố chăm bẵm, bố mẹ em năng sang chơihơn, dúi cho nó mấy hộp Ensure tẩm bổ. 1 tháng gần thi nó vùi đầuvào học, cố quên đimọi thú vui hàng ngày, họa hoằnlắm thì ngồixem ti vi đượcdăm mười phút... Cơ mà con Linh trượt ! Thiếu 1 điểm để vào Nông Nghiệp, nó cũng chẳng đăng kí cao đẳng... Ngày biết tin, con Linh phát bệnh ốm cả tuần. Khóc lóc chán thìlại lăn ra ngủ. Đến bữa cậu mợmang cháo lên mới chịu ăn chút đỉnh. Cái thân thể gầy o của nó lại càng được thể suy sụp. Người tong teo, mắt trũng, thâm quầng... thế nhưng con Linh vẫn đẹp. Mắt nó buồn và lúc nào cũng ngấn nước như chực khóc. Cái tuần con Linh ốm, nó như một người khác. Lúc tỉnh lúc mê, lúc khóc lóc vật vã, lúc lại cười lảm nhảm 1 mình. Có đêm cậu mợ em đang ngủ thì con Linhdựng dậy, bảo "ngoài bãi có cái đám ma to lắm, nhưng sao lại đưa giờ này" Cậu em chẳng nói gì, đuổi nó lên gácbắt đi ngủ. Sáng hôm sau trong làng có người chết thật. Tiếng kèn inh ỏi re ré khắp nơi... Ngày đưa quan nhập thổ, đám đang đi qua con đường con con ra sông cạnh nhà em thì không sao quan di chuyển tiếp được. Chững lại ở đầu đường nửa tiếng rồi mới đi tiếp. Người ta bảo, người gốc ở làng, lúcchếtđi bao giờ cũng muốn ra sông lần cuối. Cậu mợ D. thấy vậy tronglòng đâm lo lắng... Thế nhưng con Linh chẳng biết chuyện đấy, nó mải chìm trongcơn mộng mị của mình. Khóc nhiều, lại biếng ăn, conLinh gầy rộc như da bọc xương. Cái tuần đấy có lẽ làthời gian em sang thăm nó nhiều nhất. Ngồi trông nó, chủ yếu nghe nó khóc, với cả nói luyên thuyên. Nó kể về một người làng bị chém chết đầu bãi ra sông cách đấy hơn chục năm vì ăn trộm. Nó bảo lúc chết, người đấy bị trói gô lại áp mặt vàobờ tường, dân đằng sau cầmrựa bổ vào đầu, nứt toác... Em trông nó mà như thử lửa với tinh thần. 1 tuần sau con Linh đỡ hẳn, không còn nói cười linh tinh nữa, mà đã chịu xuống nhà ăncơm. Nó lại sinh hoạt bìnhthường, nhanh nhảu, nói nhiều, ăn cũng nhiều. Dần dà người cũng đẫy đà trở lại Nó bảo quyết tâm thi lại năm sau. Bố mẹ em nghevậy cũng mừng, rồi sau xin cho nó vào 1 trườngtrungcấp tài chính của quânđội, học kế toán, để nó đỡ có thời gian ở nhà 1 mình màtự kỉ. CáiLinh nghe lời bố mẹ em, xách cặp đi học, và đi ôn thi lớp 13. Hè năm đấy nhà em đi Hạ Long, mẹ em rủ con Linh đi cùng cho vui. Ở biển cũng hay,thoáng đãng và mát mẻ,tinh thần cũng dần trở nên phấn chấn. Thế nhưng bố emchẳng hiểu đi đứng thế nào mà bị ngã dập lưng, phảibó thuốc Cả nhà đành về sớm mà thuốc thang cho bố.. Đợt đấy mẹ em vẫn đi làm, 2 anh em em đi học, nhà chẳng có ai trôngbố. Con Linh xin sang ở nhà em, để thuốc men cho bác, và cũng để đổi gió. Nó cũngchẳng biết có chuyện gì đợi nó tiếp theo..... Con Linh sang nhà em có mộtthú vui rất hay, đấy là cứ đến tối lại lên tum hóng mát Ngày đấy khu nhàem toàn nhà tập thể 2 tầng, thỉnh thoảng nhú lên 1 căn 3, 4 tầng, thế nên đứng trênmái tầng 3 nhà em ngó sang 2 bên rất rộng rãi Lên một mình chán, nó rủ em lên cùng nói chuyện cho vui. Từ đấy em cũng hay tranh thủ thu xếp bài vở, tối lên tum hóng chuyện cùng nó. Con Linh hình như rất thích để gió thổi vào mặt. Nó cứ hít hà cái hơi gió thổi qua,rồi lại cười bảo "Con gái ở sông anh ạ" Lúc này nó chẳng còn quái quái như hômem trông nó ởquê, bình thường như mọi đứa con gái khác,cũng nói cười phe phé như ai. Nó cũng chẳng còn lảm nhảmkể chuyện nọ kia nữa, cho đến tối hôm đấy.. Như lệ thường, ăn cơm xong, con Linh tranhphần rửa bát rồi ngồi xem ti vi. Đến tầm 9h nó lại gọi em lên tum, tắt đèn ngồihóng gió. Đêm đấy oi, trời chẳng có gió, cũng chẳng có trăng saogì cả. Mải nói chuyện, mãi sau em mới để ý đồng hồ là hơn 10 rưỡi. Cả phố đã đi ngủ, chỉ còn 1 nhà gần nhà em chong đèn. Bỗng con Linhquay sang em bảo nhỏ"Chẳng hiểu sao con gái con nứa tự nhiên mặc váy vàocái trời này anh nhỉ"
Bạn có sợ đau không? >không sợ Bạn có sợ khổ không? >không hề bạn có sợ chết không? >lại càng không Vậy bạn sợ gì? . >Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Câu chuyện thứ 10: CON BẠN HỌC tiếp
Thấy nó nói 1 câu vô nghĩa, em nghĩ bụng có biến... Con Linh cứ nhìn về phíanhà kia, rồi lại quay sang em bảo "Cáicon đấy chắc là hâm, đứng lên tum mặc váy đi qua đi lại.. Mà saonó cứ nhìn em?" Theo hướng nó hất hàm, em nhìn quanh, chỉcòn duy nhất là sáng đèn và có tum...nhưng không có một bóng người. Cả phố chìm trong màn đêm im lặng, tĩnh mịch. Còn tum cái nhà kia tuyệt nhiên không có ai qua lại... "Anh Đ. sao con hâm kia nó cứ nhìn em?" Em biết rồi... Thật sự là đến lúc này em biết có chuyện gì rồi. Em bảo ờ, anh cũng thấy nónhìn mày, nhưng mà ko nhìn rõ nó mặc váy áo như nào. "Nó mặc cái váy xanh liền thân mới lại buộc tóc 2 bên, có đoạn ngắn tí mà cũng không nhìn rõ" Mồ hôi em đổ ra lạnh toát sống lưng. Em kéonó xuống, bắt vào phòng em, lúc này em mới dám nói thật... Năm cấp 2, em chơi thân với1 đứa con gái. Tuy học khác lớp nhưng nhà gần, đi học toàn gọi nhau. Chơi với nhau3,4 năm.Đến năm lớp 9, đang ở quê chơi với bà thì bố emgọi về, bảo, con Linh chết rồi, tainạn tối qua,giờmày có đi viếng thì tao qua đón........ Con bé đấy tên là Linh, trùngcả họ cả tên với con Linh em em... Tối trung thu năm em học lớp 9, nó đạp xem lên Bưởi mua pháo, đi qua bùng binh, mà bây giờ là Ngã Tư Cầu Giấy thì bị 1 công nông chở gạch đâm chết. Chân taynó gãy nát, rời ra,nhưng vẫn thoi thóp, đến khi đưa vào BV Giao Thông thì tắt thở... Lúc chết nó mặc bộ váyáo màu xanh liền thân, và có thói quen để tóc 2 bên...... Con Linh nghe xong mặt cắt không còn giọt máu, sáng hôm sau nằng nặc đòi về quê. Tối hôm đấy nó lại mất ngủ. Cái cửa sổ vẫn kín, chốt chặt từ hôm cậu D. đóng đinhcố định. Nó bắt con Liên lên ngủ cùng. Lên tầng 2 phải đi qua 1 hành lang nhỏ, qua chuồng chó, theo các bậc thang ốp đá và 1 hành lang nữa mới đến được phòng nó. 2 chị emdò dẫm dắt tay nhau đi lên, mở cửa phòng ra, con Linh hét toáng lên rồi ngất lịm. Con Liên hoảng quá kêu ầm mĩ, cậu mợ em thấy động phivội lên tầng... Bóp huyệt nhân trung 1 lúc thì con Linh tỉnh, nhưng mặt nó trắng nhợt, chui tọt vào góc nhà khóc rú lên. Nóchỉ vào cuối giường, cạnh chỗ con Liên ngồi, run rẩy nói với cậu em..."Con bé ở nhà anh Đ... chân tay nó... nó ngồi cạnh con Liên..."
Bạn có sợ đau không? >không sợ Bạn có sợ khổ không? >không hề bạn có sợ chết không? >lại càng không Vậy bạn sợ gì? . >Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Câu chuyện thứ 11: GÓCVƯỜN Bẵng đi một thời gian kể từ dạo đấy con Linh không còn bị ma hành nữa. Nó đượccáikhông để ý chuyện gì lâu, thế nên dần lấy lại cân bằng. Sau cái đợt con Linh bạn em theo nó mò về Ngọc Thụy, bà em đâm ra đăm chiêu và cau có nhiều hơn. Sáng sớm bà ra bờ sông cầm theo cái bị, đến gần trưa lại về. Thỉnh thoảng cậu C. ngó sang, thấy cái bị lúc về bà xách nặng trịch,nhưng chẳng dám hỏi, hoặc cậu cũng không quan tâm. Cứthế đến ngày thứ 10 thì bà không ra đằng đấy nữa. Cái cửa sổ trong phòng con Linh vẫn bị đóngđinh chặt, trước cửa phòng nó lại đượcbiện thêm 1 lá bùa cậu em xin trongchùa; thế nhưng khoảng vườn dưới châncửasổ bà em cấm tuyệt đối người nhà được lai vãng. Có thờ có thiêng, có kiêng có lành, nên nhà em cũng chẳng ai dám cãi lời. Cái chuồng gà được cậu D kéo lại sát cửa vườn, cách chuồng chó một đoạn. Lại đem dây buộc thành hàng rào, ngăn cáchvới góc vườn sau. Ở góc vườn đấy thấy bà emđặt 1 con chó đá không có hốc mắt. Em kể thêm một chút về cái vườn nhà cậuD. Nhà cậu emxây 2 tầng, cầu thang và hành lang đặt ở ngoài. Dưới gầm cầu thang là 1 khoảng sân bê tông nhỏ, có cáigiếng và bể nước mưa. Cuốichỗ đấy là đường ra vườn. Tối nay có thời gian em sẽ vẽ qua để các bácdễ hình dung Vườn nhà cậu ngăn cách với đường ra sông bằng một cái tường gạch cũ,chẳng biết xây từ bao giờ. Trong vườn chủ yếu trồngkhế và 3 cây chuối ở góc tường, chỗ nhìn lên cửa sổ phòng con Linh. Đặt con chó đá ở đấy một thời gian thì cáiđường nhỏ đi ra sông sát tường nhà cậu embị bịt lại. Chẳng biết phường xã làm gì mà lại đem đất đá đến bịt kín cuối ngõ, đoạn nhà em, thành ra ngườilàng chẳng còn qua lại được nữa. Con Linh vẫn sinh hoạt bình thường, cái cửa sổ vẫnđóng im ỉm, và cũng không còn nghe thấy tiếng gọi như hồi trước nữa. Hôm đấy nhà em làm giỗ. Ở quê em có một món đặc sản rất ngon, là củ chuối nấu với lươn. Đám giỗ nào trong làng cũng phải có một nồi lớn, nghingút và thơm phức. Đám trẻ con tỏ ra khoái chí với cái món này, lúc nào cũng giành ăn sạch sẽ. Trước ngày làm giỗ, em với mẹ về sớm đểcùng cậu mợ chuẩn bị. Nhà em rộng nên kê bàn ăn ngay tại sân nhà cậu D. Lại kiếm cái bạt che ở trên nên chẳng khác gìcái rạp cả, thoải mái ăn mà không lo nắngmưa Cơ mà không thiếu món củ chuối. Chiều tối hôm đấy mẹ em chuẩn bị ra chợmua thì cậu C. gạt lại. Cậu bảo vườn nhà mình còn chuối. Chẳng nói chẳng rằng cậu C vác dao trèo qua cái hàng rào. đi ra chỗ 3 cây chuối vườnsau, cũng là chỗ ngày xưa cậu D.chôn con Tin. Cái hố con Tin bị tha mất xác năm trước giờ đã lấp kín lại, nhưng chẳng hiểu sao đất ở đấy luôn mới. Lúc nào cũng nâu tươi, khác hẳnmàu đất xỉn, xám nghoét như những chỗ khác trong vườn, dù chuyện xảy ra cũnghơn 3 năm. Cậu em chôn con Tin ở gốc chuối trong cùng, cái cây duy nhấtmọc củ treo lơ lửng. Trời mùa đông nhanh tối. Chạng vạng nhìn không rõ mặt người, cậu em lờ mờ nhìn thấy củ chuối, vung dao chặt. Nghe đốp 1 cái, tay cậu em bị giật mạnh, tê rần như vừa chém vào cái gìrất cứng. Cái củ chuối vẫn trơtrơ, nhưng từ vết chặt đấy một dòng nước lỏng lỏngchảy ra ồng ộc. Cậu em đưa tay quệt vào dòng nước đấy, rồi ngó xuống con dao,mẻ một miếng... Cảm thấy kinh hãi, tưởng hoa mắt, cậuem nhìn lại chỗ vết chémthì đằng sau bụi chuối, chỗ góc tường, một cặp mắt đỏ lòm trong bóng tối nhìn thẳng vào cậu em, bảo "Sao mày chặt tay tao" Cậu C. em hoảng quá quẳng cả dao mà phi bán sống bán chết lên nhà. Nhìn thấy cậu la ầm lên,mặt tái mét, cà nhà hớt hải chạy ra.Lúc này mọi người mới thấy bàn tay trái cậu em, chỗ đưa lên quẹt lúc nãybê bết máu tươi... Bà em từ bếp đi ra, không nói câu nào, không hỏi han, giơ tay tát cậu C một cái rất mạnh "Thằng ngu". Đoạn bắtcậu rửa tay, lên ban thờ thắp hương, còn bà thì đira chỗ câychuối. Mẹ em, dì T. mặt cắt không còn giọt máu, thút thít khóc vì lo cho cậu. Em cũng run như cầy sấy, nhưngkhông dám đi theo bà,mà chỉ dám ra cái chuồng chó hóng vào. Bà em đi thẳng chỗ cây chuối, cái cạnh nhà che khuất làmem không nhìn thấy bà làm gì,chỉ nghe loáng thoáng tiếng mắng chửi.... Năm đấy giỗ nhà em không có nồi củ chuối Cái góc vườn từ đấy lại càngkì dị hơn. Chẳng cần bà nhắcnữa, cả nhà em chẳng ai dámđộng một bước vào vườn sau, âu chỉ có cậu D. hàng ngày vào chăm gà, nhưng cũng không lớ rớ gần cái hàng rào.... Chuyện cũngchỉ đến thế nếu con gà trống trong đàn không quá nghịch.Sáng sớm, như mọi khi cậu em ra vườn mở chuồng gà. Con gà trốngchẳng gáy gủng gì, vỗ cánh bay phành phạch lên cái hàng rào. Chẳng để ý, cậu em đuổi theo giữ nó lại. Đuổi một chập thì cũng tóm được. Saunày cậu em kể, đang nghĩ bụng bực mình,tự nhiên thấy trong người làlạ và khó thở.Lũ gà đang kêu oang oác tự nhiên im bặt... Ôm con gà trống trước ngực,đột nhiên cậu thấy cả đàn gà, 2 con chó, và con mèo đứng trên lan can cầu thang mởmắt trân trân nhìn cậu.. Chúng nó đứng im, quay mặt nhìn thẳng vào mặt cậu, chẳng sủa, cũng chẳng còn kêu nữa.Cúi xuống nhìn con gà trống, cậu em thấy một cục máu đỏ tươi trông như con chó con.Sợquá cậu em phi thẳng lên nhà trên.Từ đó cũng chẳng có ai dám loăng quănggần cái chuồng gà nữa.
Bạn có sợ đau không? >không sợ Bạn có sợ khổ không? >không hề bạn có sợ chết không? >lại càng không Vậy bạn sợ gì? . >Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Những người đã like Evil bởi bài viết có ích này (Tổng: 2):
Câu chuyện thứ 12: Ở NHỜ
Từ hồi ông mất, bà em cất 1căn phòng nhỏ lợp ngói ở cáisân đằng sau nhà cậu C. Từ cổng đi vào khu nhà em thì nhà cậu C. là nhàđầu tiên bên tay trái. Cậu C. từ nhỏ làngười thông minh, học hành giỏi giang nhất trong 4 chị em. Năm 18 tuổi, cậu đùng đùng nghỉ học, bỏ đi buôn biệt xứ. Thời gian đấy cậu em tìm đường sangLiên Xô buôn bán. Cái hồi mà cả nước chỉ dùng đồ Liên Xô, gia đình nào có cái bàn là Liên Xô hay mấy cái xônhômđã là thuộchàng có của ăn của để. Cậuem sang được 1 năm thì làm ăn bắt đầu thuậnlợi. Chẳng nhớ cậu em buôn gì, nhưng thấy gửi tiền về cho chị em đều đều, lại kèm theo mấy cái bàn là, nồi cơmnữa Ông em phần cho con cái, phần đem bán. Cuộc sống nhờ thế mà cải thiện dần dần. Làm được 3 năm thì cậu C. nghỉ, lại về nước. Lúc này cậu em để dành được một cơsố tiền và vàng. Cậu theo bạn bè lên biên giới đánh hàng về bán. Trời chẳng được lòng người,chuyến hàngđầu tiên cậu em bị cướp sạch. Bọn nó chặn đường trên đèo, lột sạch sẽ cả đoàn,bao nhiêu tiền bạc cậu đem theo đều mấttrắng. Không bỏ ý định, cậu C lại xoay sang buôn thuốc lá. Được dăm ba chuyến,cậu lại bị lột sạch trên đèo Hải Vân. Của nảcứ thế bay đi hết. Cậu lại vay mượn, gom góp, mở hàng quần áo trên chợ Đồng Xuân. Buôn bán đắp đổi, có phần cũng kiếm chác được. Năm 1994 chợ Đồng Xuân cháy ! Tài sản cuối cùng của cậu em theo thế màbay luôn... Chán nản cậu nằm nhà 1 nămrồi lấy vợ. Hồi bé anh em emsợ cậu C lắm. Lúc nào nhìn thấy bọn trẻ con cậu cũng trừng mắt, hoặc lườm lườm không nói câu nào Năm em 16 tuổi thì cậu C. ly dị. Bà thì thầm với mẹ, mợ V.vô sinh. Thời gian sau cậu em xin được chân lái xe cho một công ty nước ngoài. Cậu lại chúi mũi vào công việc. 1 năm sau cậu C. đi bước nữa. Vợ cậu kém gần 20 tuổi, rấtxinh đẹpvà giỏi kiếm tiền. Mợ sinh được 2 đứa congái. Gia cảnh cứ thế khấm khá dần. Đến khi ông ngoại em mất, chia đấtcho các con xây nhà, cậu mợ em dựng được 1 căn biệt thự nằm ngay đầu ngõ. Ngày tân gia, trời đang quang tự nhiên có cơn gió mạnh, bụi mù mịt thổivào từ đầu đường rồi cuốn thẳng ra sông. Mùa hè cách đây 4 năm, em hay sang kèmthằng TA. con dì T ôn thi ĐH. Anh em chạctuổi nhau, lại hợp tính nên có phần thân thiết hơn cả. Tối nằm ngủ với nhau, tự nhiênnó quay sang bảo "Nhà bác C. dạo này hay có người đến lúc nửa đêm" Từ xưa đến nay cậu C em làngười nguyên tắc, về nhà làđóng cửa cực ít khi tiếp khách sau giờ làm việc. Nhà cậu cứ 9h là tắt đèn lêngác chuẩn bị đi ngủ. Em chẳng tinnó, coi là nói linh tinh, quay lưng ngủ tiếp. Cơ mà thằng TA. nói thật... Buổi đêm em hay thức khuya, lúc đọc báo,lúc xem phim, hoặc có lúc chỉ để ngồihóng mát. Đêm đấy khó ngủ, lay mãi em mới rủ rê được thằng TA ra sân ngồi tán phét. Vừa đặtchân ra bậc thềm, em nghe tiếng "Loẹt xoẹt, loẹt xoẹt" giống dép chà lên mặt đường bên sân nhà cậu C. Con chó nhà cậu hằng ngày hay gầm gừ, đêm nay tự dưng im bặt. Bà em và nhà 2 cậu đã tắt đèn đi ngủ từ lâu. Em thì thầm với thằng TA "Có trộm" . Ngó ra sân, em chết sững, bóng một người đàn bà mặc áo rộng thùng thình, tóc bù xù, dài rủ kín vaivừa bước vàocửa nhà cậu em.. Chỗ cái cửaphụ chẳng mở bao giờ ... Thằng TA bảo "Khách cậu C. em thấy đến nhàkhoảng 2 lần vào tầm này nhưng không dám hỏi" Sáng ra, em đem chuyện nói với bà. Bà em nghĩ lung lắm,rồi bỏ vào buồng... Cậu C. một mực khẳng định chẳng có ai điên mà đến chơi vào tầm đấy, và chắc chắn em bịhoa mắt. Thằng TA cũng im lặng hồilâu rồi đi lêngác.
Bạn có sợ đau không? >không sợ Bạn có sợ khổ không? >không hề bạn có sợ chết không? >lại càng không Vậy bạn sợ gì? . >Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được