Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Bảy, 16:01:36 - 04/05/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

ĐỪNG YÊU TÔI ĐỒ NGỐC! VÌ YÊU EM NÊN TÔI MỚI LÀ TÊN NGỐC

Re: ĐỪNG YÊU TÔI ĐỒ NGỐC! VÌ YÊU EM NÊN TÔI MỚI LÀ TÊN NGỐC

#19 » Gửi bài gửi bởi Peterpan » 04/06/2012 15:47 » @14952

Chap 53

Hắn và ĐĂNG vẫn còn trong căn phòng đó, cả 2 im lặng, chỉ nghe mỗi tiếng thở dài!
ĐĂNG nhăn mặt, cậu nhíu mày lại, suy nghĩ gì đó.
“tôi nghĩ…tạm thời hắn sẽ không làm gì TINH MI!” ĐĂNG nói, vẻ chắc chắn!
Hắn liền quay đầu về phía ĐĂNG!
“sao cậu biết?” hắn hỏi, mặc dù mong ĐĂNG nói đúng, nhưng cũng không khỏi nghi ngờ!
ĐĂNG nhìn hắn, cậu chậm rãi.
“tên đó bắt MI để uy hiếp tôi, chắc chắn, hắn sẽ để MI nguyên vẹn cho tới lúc tôi thấy cô ấy!”
Hắn nhíu mày, càng lúc hắn thấy càng khó hiểu!
“cách làm việc của hắn là không bao giờ đụng tới “phần thưởng” trước khi giao đấu! chưa kể là 3 ngày nữa, sẽ là sinh nhật của hắn! hắn sẽ không gây rối gì cho tới lúc đó! Tạm thời cứ dùng khoảng thời gian này cho việc tìm kiếm nới hắn giấu người đã!” ĐĂNG chậm rãi, ánh mắt dần chuyển qua phía hắn!
Hắn ngồi trên ghế, khẽ nhíu mày, suy nghĩ, rồi hắn cũng nhìn ĐĂNG!
“tin cậu vậy? tôi sẽ đảm nhiệm việc tìm MI, cậu cứ thăm dò động tĩnh của hắn đi!” rồi hắn đứng dậy, bước ra khỏi phòng một cách nhanh chóng!
Hắn lao vút trên chiếc xe mui trần, tay nắm chặt vô lăng, lòng hắn như bị xáo trộn, cứ như một tờ giấy đang đến gần lửa!
“chết tiệt!” hắn hét lớn!


“oáp! Buồn quá!” nó lăn qua lăn lại trên cái giường màu trắng trong phòng! Nó hướng mắt ra ngoài cử kính, dừng mắt ở nơi những hàng sóng trắng xóa đang đưa đầy đều đặn! nó chán nản, sao không cho nó ra đó chơi chứ? rồi nó nhìn quanh, nó vẫn thấy mơ màng sao sao á! Có phải nó đang bị bắt cóc không?
Tạm gác chuyện đó qua một bên, nó tiến về cánh cửa kính, mở ra!
Chưa đầy 3s sau, nó thấy người nó bị nhấc bổng, nhìn qua, nó thấy 2 bên là 2 vệ sĩ cao to!
“nè!! Mấy người làm gì vậy? thả tui xuống!” nó vùng vẫy, 2 chân giãy giụa giữa không trung!
Bọn họ ko nói gì! đặt nó xuống giường, rồi nhanh chóng ra ngoài, đóng cửa lại, xong biến mất!
Nó ngơ ngác, tự hỏi cái gì vừa xảy ra vậy?>”<
Nó mím môi, đánh liều ra mở cửa!
Nhanh chóng, thêm một lần nữa, nó bị nhấc bổng, mọi chuyên xảy ra tương tự như trên!
Nó bắt đầu la hét!
“này! Mấy người là ai hả? sao không cho tui đi ra ngoài!! Nè!!!” nó cố gắng nói to hết mức!
Mệt, nó ngòi xuống lấy hơi, chợt nó nhớ tới lời của TUẤN!
Cậu ấy nói, có ít nhất 5 người canh chừng nó! rồi nó nhìn vào cửa kính, cái cửa này, không khóa! Vậy nếu như nó ra ngoài đc, thì sẽ có cơ hội thoát thân!
Nó nhoẻn miệng cười khi nảy ra được một kế hoạch!


“choang!”

Nó dùng cái ghế, đập cái cửa kính! Ngay lập tức, khoảng 8 người chạy vào, tất cả đều ở bên ngoài!
Nó không chạy, thản nhiên ngồi trên giường, nhìn họ!



“tui lỡ chân!” nó nói, gương mặt ngây thơ!
Cả 8 người đồng loạt nhìn cái ghế lăn lốc ở dưới đất, rồi nhìn nó!
Nó vu vơ, ngồi huýt sáo, nhìn khắp căn phòng!
Một người trong số họ, nói j đó qua điện đàm, rồi họ dần tản ra, chỉ để lại 2 người canh nó!
Khoảng 5 phút sau, một cửa kính mới lại thay vào! Nó khá ngạc nhiên với tốc độ này! Nhưng quan trong, nó biết có tới 8 người canh nó! hừ!! có cần phải đông vậy ko?



“cạch!” chợt cửa phòng mở ra, nó liền hướng mắt vào đấy!
TUẤN bước vào, cậu nhìn nó với ánh mắt giận dỗi!
“cô tính chạy trốn?” TUẤN nói lạnh lùng!
Nó nhún vai “không”
TUẤN nghi ngờ “thế sao cô lại đập cửa kính?”
Nó thản nhiên “lỡ chân!”
TUẤN nghiêng đầu “lỡ chân khéo thật!”
Nó cười cười “ờ! Tui cũng ngạc nhiên!”


Cuộc nói chuyện kết thúc, nó và TUẤN im lặng!
“cậu chủ không thể tới đây được, nên trưa nay không thể nói chuyện với cô!”
Nó nhướn mày!
“nói j?”
TUẤN tiến về phía cửa “khi nào cần nói, thì cậu chủ sẽ nói!giờ thì cô ngoan ngoãn đi! Tốt nhất đừng nên tìm cách chạy trốn, chỉ tốn hơi thôi!” nói rồi tiếng cửa đóng vang lên!

Nó nhìn cánh cửa, thè lưỡi, “hừ! ngu ko tìm cách chạy trốn!”
Rồi nó tìm cách thực hiện kế hoạch của mình!
Nó lại lấy cái ghế, đập cửa kính!


“choang!”
Ngay lập tức, nó lại ngồi lên giường “ngây thơ” nhìn quanh căn phòng! 8 người vệ sĩ lại xuất hiện, nhìn nó, nhìn tấm kính mới thay đã bị đập nát, rồi lặng lẽ rút bộ đàm ra, nói gì vào đó!
5 phút sau, lại một tấm kính đc thay!
Khi tất cả mọi người đi hết, nó bắt đầu nhoẻn miệng cười!
Nó sẽ một lần nữ đập cửa kính! Nhưng lần này sẽ là lần cuối cùng! Nó lấy một quả chuối trên giỏ trái cây, đăt xuống sàn, gần ngay một cạnh tủ!



Nó canh đồng hồ, 10 phút đã qua, nó lấy cái chăn, quấn quanh cái ghế, và ném!
“choang!”
Tất cả vệ sĩ uể oải bước ra! Nhưng lần này họ không thấy nó ngồi trên giường nữa! nhìn xuống cái chăn dưới đất, họ nghi ngờ nó đã trùm cái chăn đó lên người và lao vào cửa kính!
Một người hất mặt, tất cả 7 người chạy tản ra để đi tìm nó, một người ở lại để kiểm tra căn phòng!
Ánh nắng măt trời ngoài sân, chiếu bóng của 8 người vào phòng, lần lượt, 7 cái bóng biến mất! nó nhoẻn miệng cười khi kế hoạch phần nào thành công! Chỉ còn một người ở lại đây! Nó mừng thầm vì chỉ có một người!
Người vệ sĩ bước chầm chậm vào bên trong, nó cố gắng nép người vào cái tủ, nín thở! Tim nó đập mạnh liên hồi, nó nhắm chặt mắt lại, rồi nhanh chóng mở mắt ra khi nghe tiếng bước chân tới rất gần! nó mím môi lại, có lẽ đã đến lúc hành động!


“yaaaaaa!!” nó nhanh chóng xuất hiện trước mặt người đó, lại hét lớn, khiến cho người vệ sĩ bước lùi lại một bước! nhanh chóng, người đó đạp phải vỏ chuối và…
“rầm!”
Thân hình cao to của người đó “chạm” đất!
Nó nhìn người đó, nhăn mặt, có vẻ đang hối lỗi!
“xin lỗi nhaz!! Tui không cố ý!” nó nhìn người đó lầm bầm, rồi chạy ngay ra ngoài!...

Chap 54
Nó nhìn xung quanh, dường như bao bọc ngôi biệt thự này là rừng thì phải?
Ánh nắng mặt trời le lắt qua hàng cây, tiếng sóng biển rì rào cho nó biết vị trí của biển! tuy nhiên nó lại ko muốn ra đó vì sợ bị phát hiện! nó chạy, tránh những cái cây, mong chân không đạp trúng thứ gì bởi bây giờ nó đang đi chân!
Dừng lại một lúc, nó thở dốc, nhìn xung quanh, nó nghĩ mình đã đi được khá xa và có lẽ không ai phát hiện!!!
Nó ngồi bệt xuống đất, ra sức thở!


“tôi đã nói sao hả? cô đúng là đồ ngang bướng!”


Nó ngó quanh, tìm giọng nói, nêu không nghe lầm thì đó chẳng phải là giọng của TUẤN?
“hừ! cô nghĩ thoát được khỏi đây dễ dàng lắm sao?” chợt TUẤN xuất hiện ngay trước mặt nó, thoáng ngạc nhiên, nó mở to mắt hết cỡ!
“cậu….cậu…..” nó lắp bắp!
“tôi thì sao?” gương mặt TUẤN càng lúc càng gần nó!
“chẳng phải tôi………..tôi đã……….” Nó bắt đầu chỉ tay về phía mình!
TUẤN khẽ nhếch mép!
“ngốc! nãy giờ cô chỉ chạy trong phạm vi “vườn” của cậu MINH NHẬT thôi!”
Nó nhìn vào hư vô, vườn……….đây chỉ là….khu vườn của cái tên MINH NHẬT?
Nhìn gương mặt ngây ngô của nó, TUẤN cười lớn, bất giác lôi nó về thực tại! TUẤN nhìn nó một hồi, lấy tay đỡ nó đứng dậy…
“tôi tự đứng được!” nó nói, tay TUẤN dừng giữa không trung!
Nó lấy tay chống xuống đất, lồm cồm ngồi dậy.
“ah!” nó la lên, nhìn xuống chân, TUẤN cũng nhìn theo hướng mắt của nó!
Không biết từ bao giờ, chân nó lấm lem màu đỏ của máu, đôi chân trắng bệch, dính đầy đất!
Đến lúc này, nó chợt thấy đau!
“đồ ngốc!” TUẤN la lên, đưa ánh mắt căm phẫn nhìn nó!
Rồi cậu cõng nó lên, bước về phía biệt thự! Động tác nhanh lẹ, nhưng nhẹ nhàng! Nó ko vùng vẫy, nằm im trên lưng TUẤN, tự hỏi cậu có bị j ko mà la nó?
Phút chốc, ngôi biệt thự hiện ra ngay trước mặt, TUẤN đặt nó trên giường, rồi nhanh chóng đi lấy bông băng!
Lúc này, nhìn xuống chân nó, nó khẽ rùng mình, hình như….nó đạp phải mảnh kính?
“cô muốn chạy trốn tới vậy sao? Lo chạy mà ko biết chân đang bị thương!” TUẤN trên tay cầm một xô nước sạch tiến về phía nó!
Nó chu môi, nhìn TUẤN, xong nhìn xuống chân mình, im lặng!
TUẤN nhẹ nhàng cầm lấy bàn chân nó, cậu lấy nhíp gỡ mấy mảnh kính ra, xong rửa chân cho nó!
“đau ko?” TUẤN ngước mặt lên nhìn nó!
Nó thì nước mắt rưng rưng, môi mím chặt, mắt nhìn TUẤN khẽ gật đầu!
*đau thấy pà!* nó thầm trách!
TUẤN thở hắt ra, rồi cậu cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể để lau chân cho nó! rồi TUẤN quấn băng cho nó!
TUẤN đi, nó nhìn lại bàn chân đang quấn lớp băng màu trắng mà khóc thầm! làm sao chạy trốn đc nữa đây!!!
Nó nhìn quanh, giờ….đi cũng không đc!! Nó bây giờ quả là một tù nhân rồi! nghĩ vậy, nó ngả lưng xuống giường!
Nó nhắm mắt lại…chợt hình ảnh của hắn hiện lên…rất rõ! Rõ tới nỗi…lúc mở mắt ra nước mắt đã thấm đẫm 2 bên má!
Giờ hắn có biết nó đang bị bắt cóc ko? Giờ liệu hắn có đang tìm nó? nó muốn hắn ở đây!
“đáng gét…cứu tui!” nó khẽ nói, lời nói theo giớ, phảng phất ra không trung, hòa cũng tiếng sóng…biến mất!


3 ngày trôi qua, vì cái chân đau, nó không thực hiện đc bất kì kế hoạch chạy trốn nào, chỉ thui thủi trên chiếc giường, sáng ngắm cảnh biển, chiều ngắm cảnh biển, ăn xong rồi nằm, nằm xong ngồi, ngồi xong ngáp……..>”<
“ash tui muốn ra ngoài” nó hét lớn,rồi quay qua nhìn TUẤN đang ngồi thong thả trên so pha!
TUẤN khẽ nhìn nó, xong tiếp tục dán mắt vào tờ báo!
Nó liền đơ người một hồi, rồi tiếp tục!
“tui muốn ra ngoài!! Nói thiệt đó! Tui không chạy trốn đâu! Hứa luôn á!”
Nó nói, tay quơ lung tung!
TUẤN bỏ tờ báo xuống nhìn nó nghi ngờ!
“lần trươc cô cũng đã hứa là sẽ ngoan ngoãn theo tôi, nhưng cô vẫn chạy trốn! tôi có nên tin cô không?” TUẤN nhíu mày, nghiêng đầu nhìn nó! nó thoáng đỏ mặt, cúi gầm mặt xuống!
“nhưng cậu xem đi! Chân tui như vậy sao mà chạy đc!” nó nũng nịu “đi nhaz! Tui không chạy mà!”
TUẤN nhìn nó không chớp mắt, cậu quay mặt đi che đi nụ cười mỉm! 3 ngày cũng đủ cho cậu biết nó vốn không phải là một đứa ngoan ngoãn gì! nhưng cậu vẫn đứng dậy, tiến về phía nó!
“lên đi!” cậu ngồi xuống, quay lưng qua trước mặt nó! nó khó hiểu!
“tôi sẽ cõng cô đi! Chân cô như vậy sao mà đi chứ?” TUẤN lên tiếng!
Nó ngần ngại, vòng tay qua cổ TUẤN! phút chốc, nó đã ở trên lưng cậu!
Nó nhăn mặt…..vậy thì còn gì là kế hoạch nữa chứ? chân của nó theo nó cảm nhận thì có lẽ đã lành, ít ra đã chạy đc! Điều cần làm là…hạ gục tên này! Mà hạ gục sao chứ? nó cứ miên man suy nghĩ! Không biết biển đã hiện ra trước mặt mình rất gần!
TUẤN cố tình bước gần sóng biển, những con sóng vẫn đều đặn rì rào không ngừng! không hiểu sao lại thấy vui vui khi ở bên con nhóc này!! Một đứa ngang bướng, hiếu động! theo dõi nó mấy ngày qua làm cậu không thể nào nhịn cười đc! Một đứa như nó mà bắt ở yên một chỗ quả là một cực hình thật!
“này! Cô ngắm cảnh đủ chưa hả?” TUẤN lên tiếng khi nãy giờ thấy nó im lặng!
“hả?” nó giật mình!
“đang nghĩ cách chay trốn à?” TUẤN cười khẩy “cô nghĩ sẽ chạy đc sao?”
Nó xụ mặt xuống, lầm bầm sau lưng TUẤN!
“tôi mún ngồi!” nó nói, tay chỉ về tảng đá to trước mặt!
“tại sao?” TUẤN hỏi lại!
“ưm!! Tui mệt!” nó gãi đầu!
“tôi mới là người cõng cô! Làm gì mà mệt chứ?” TUẤN nhún vai!
Nó lại cúi đầu xuống, lầm bầm!
“nhưng tui muốn ngồi!” nó nói! TUẤN típ tục bước đi!
“chân tui nó rự nhiên đau quá!” nó than vãn! TUẤN khựng lại, suy nghĩ một hồi rồi lại chỗ tảng đó đặt nso lên đó!
No mừng thầm, cuối cùng cũng tách ra khỏi tên này!
“đau chõ nào hả?” TUẤN giọng nói pha chút lo lắng, nhưng vẫn cố giữu gương mặ lạnh lùng!
“chân này!” nó đưa chân trái lên!
TUẤN ko ngừng ngại ngồi xuống, nâng chân nó lên xem! Nó chuẩn bị dùng chân còn lại đạp cho TUẤN ngã rồi bỏ chạy! nó hào hứng khi giơ chân phải lên…

Chap 55

Ánh chiều tà bắt đầu bao phủ khắp nơi, tại nhà của ĐĂNG, các gia nhân đôn đả chạy xuôi ngược với những vật dụng đầy ắp trên tay! Họ đnag trang hoàng lại khu vườn lộng lẫy phía sau, bởi tối nay là một ngày khá là đặc biệt- sinh nhật của MINH NHẬT!
Khi ánh sáng từ mặt trời ko đủ để thắp sáng khu vườn nữa, từng hàng ánh sáng vàng nhẹ huyền ảo bắt đầu le lói, làm màu xanh của khu vườn bắt đầu bừng sáng, nổi bật không kém là những cây cột khổng lồ và những bức tượng đầy tính nghệ thuật đặt khắp nơi!
Giữa sân là một đài phun nước nhìu tầng, nước từ trên chảy xuống thanh thoát, nhẹ nhàng, như có tráng một lớp bạc, lấp lánh!
Những bàn đồ ăn đầy ắp đã đc chuẩn bị đầy đủ, thơm phức, nhưng ko át đc hương hoa lan tỏa, với màu trắng là chủ đạo, màu sắc rực rỡ của hoa đc nỏi bật, hài hòa với sắc cảnh!
Các khách mời cũng đã đến đông đủ, từ những ông chủ to béo, đến những nàng tiểu thư thướt tha xinh đẹp trong những bộ váy bắt mắt! tất cả hòa quyện, tạo nên một không gian sang trong, khiến những kẻ bình thường khi bước vào đây cũng có thể chết vì choáng ngợp!
Trên tầng thượng, MINH NHẬT đứng từ trên, nhìn xuống, nhếch mép cười!
*tất cả sẽ là của mình!*

“cậu đã tới chưa?” ĐĂNG ngồi trong phòng, từ cửa sổ, cậu cũng có thể được quanng cảnh nhộn nhịp bên ngoài ngay lúc này!
“một nửa chặn đường! tên kia sao rồi?” giọng hắn vang lớn trong đt của ĐĂNG, tiếng gió ồn ào không kém!
“tên đó ngoan ngoãn ở nhà đã 3 hôm nay, và hôm nay cũng vậy!” ĐĂNG lạnh lùng nói.
“đc! Có thể tối nay tôi sẽ tới nơi!” hắn tắt máy, phóng chiếc mô tô đi với vận tốc tối đa!
ĐĂNG khẽ gập đt lại, cậu lẳng lặng nhìn ra ngoài! Cậu đang cầu mong…hắn sẽ cứu đc nó, trước khi MINH NHẬT ra tay!
“cộc cộc”
“cậu chủ! bữa tiệc đã bắt đầu, có lẽ cậu nên ra!” tiếng quản gia vang lên phía sau cánh cửa, ĐĂNG mở mắt, nhìn trừng trừng vào ko trung, rồi cậu nhắm mắt lại!
“tôi ra ngay!”

Ngoài bĩa biển, từng đợt sóng cứ trườn lên , liếm bãi cát , rồi thấ vào chũng, để lại những bong bóng trắng xóa còn đọng lại trên đó!
Cái màu đỏ rực ôm lấy bãi biển, nhộm thành một sắc cam mát rượi, dịu mắt!
TUẤN vẫn chăm chú nhìn chân nó, tìm kiểu lí do tại sao nso lại đau? Có khi nào nhiểm trùng? Thế thì nguy thật!
Trong khi đó, nó chuẩn bị giơ chân lên đạp TUẤN thì…nó nhìn vào gương mặt đó! Cậu đang lo lắng cho nó sao? Nó từ từ hạ chân xuống..nó ko nỡ! ash!

“này! Nếu tôi…bỏ trốn được thì cậu…sẽ như thế nào hả?” nó chợt lên tiếng, nghiêng đầu nhìn xoáy vào TUẤN!
TUẤN nhướn mày nhìn nó khó hiểu? cô nàng này tính làm gì nữa đây?
“cô vốn ko thể thoát khỏi tôi!” TUẤN nhún vai!
“nhưng lỡ vậy thì sao?” nó lúng túng!
TUẤN nhìn nó, ánh mắt bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn!
“tôi sẽ…tôi ko biết! có thể chết!” TUẤN nói…giọng phảng phất buồn!
“chết?” nó hỏi lại, khá bất ngờ trước câu trả lời này!
TUẤN ngồi bên cạnh nó, mắt cậu dán ra biển!
“vì đã ko hoàn thành nhiệm vụ!” cậu tiếp lời!
Nó cũng theo ánh mắt TUẤN, nhìn ra biển!
“đáng ko?” nó xụ mặt, nhìn xuống chân, ngọ nguậy!
“đáng!” TUẤN chắc nịch!
“tại sao?” nó quay mặt lên nhìn TUẤN, đôi mắt nheo nheo lại!
TUẤN cười cười, nhìn nó “bởi tôi đã không thể ngồi đây…nếu không có cậu chủ!” rồi TUẤN nhìn lại ra biển, cười khẩy một cái! Thực chất…trong lòng cậu…cũng ko mong có một cái hoàn cảnh như vầy! nếu hôm đó…cậu ko đc cứu! nếu….lúc đó…cậu chết có lẽ hay hơn!
Nó nhìn TUẤN với cặp mắt man mác!
“tôi mồ côi từ lúc sinh ! tôi cũng không biết! chỉ biết mình từ khi bắt đầu biết nhớ thì đã sống trong một gầm cầu gần môt cái chợ! như một bản năng tôi ăn xin để sống qua ngày!”


……………………….
“bắt lấy nó!” tiếng một người đàn bà vang lên một cách chói tai!
Cậu bé hoảng loạn tay cầm ổ bánh mì mới trộm đc, chạy hụt hơi!
“ạch!” vấp phải đá, cậu bị té nhoài, gương mặt lấm lem sình đất, ổ bánh mì rơi trên đất dính đầy sình! Cậu mếu mặt lại, vì đau, vì sợ, vì ổ bánh!

“mày đây rồi!” người đàn bà to béo rốt cuộc cũng chạy tới, không nhân nhượng cho một bạt tay vào mặt cậu bé!
Như phản xạ, cậu co người lại, che đi gương mặt xanh xao để tránh những cú giáng tiếp theo!
Người phụ nữ đó như ko tim, lạnh lùng tiếp tục đạp cậu bé, mặc dù trên gương mặt cậu đã xuất hiện những vệt máu đỏ thẫm!
Sau trận đòn dữ dội, bà ta cũng dừng lại, liếc cậu bé lần cuối, bà ta ngó ổ bánh mì, cười khẩy, vô tâm đá ổ bánh đó xuống vũng sinh xong bước đi!
Những giọt nước mắt lại rơi, nhòe cũng với máu, cậu bé cố gắng nhướn đầu tìm kím ổ bánh trong khi mắt vẫn còn nhòe vì đau!
Sau một lúc mò mẫm, cậu cũng phát hiện ổ bánh mì đang trong vũng sình, cậu cầm ổ bánh lên, ko ngần ngại đưa vào miệng!
Vừa ăn…cậu vừa khóc! Vì đói…nên cậu mới làm vậy! cậu muốn xin lỗi người phụ nữ ia! Nhưng cậu không thể!
Những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi, tay cậu run run đưa ổ bánh mì lên miệng, ngấu nghiến!

“thật là dơ bẩn!”
Sau giọng nói, ổ bánh mì rơi khỏi tay cậu bé, văng ra xa bởi một cú đá của ai đó!
Ngước mặt lên, cậu thấy một cậu nhóc……..có lẽ nhỏ hơn cậu!
Cậu ta đang mặc một bộ đồ màu trắng…sang trọng…quý phái! Đôi mắt đầy uy nghiêm, quyền lực!

Cậu bé đơ người một hồi, nhưng cơn đói lại lôi cậu về hiện thực! cậu típ tục mò mẫm ổ bánh mì, tiếp tục đưa lên miệng! chưa kịp ăn….một lần nữa chiếc bánh mì lại văng ra xa!

Cậu bé lại đưa mắt nhìn thằng nhóc mặc bộ đồ trắng! ánh mắt pha tia giận dữ! nhưng vẫn ngoan cố cầm ổ bánh lên ăn!

Như 2 lần trước, cái bánh lại văng ra! Nhưng lần này cậu nhóc kia còn dùng chân dẫm lên ổ bánh mì làm nó nát, hòa lẫn với cát!
Cậu bé tức giận thực sự! liếc cậu nhóc kia!

“ya! Mày làm cái gì vậy hả?” cậu liền lao lên! Nhanh như chớp! cậu nhóc kia né đc! Ko những vậy còn tung một cứ đá làm cậu bé văng ra xa!
Nhưng cậu bé cũng đứng dậy ngay lập tức, lao về phía phía cậu nhóc!
“trả bánh lại cho tao!” cậu bé lao lên!
“bốp!”

Không hỉu chuyện gì đã xảy ra, cậu bé lại nằm dưới mặt đất!

“tôi đã nói là nó dơ rồi! ko nghe hả?” cậu nhóc lạnh lùng nói! Gió thổi làm mái tóc nâu phấp phới, khiến cho đôi mắt quyền lực kia mập mờ bí ẩn!

Cậu nhóc tiến tới chỗ cậu bé đang ngồi dưới đất, từ tốn nói!
“tôi là MINH NHẬT! có muốn theo tôi không?” câu nhóc giơ một bàn tay ra, đỡ cậu bé dậy!
Cậu bé ngạc nhiên! Tròn mắt nhìn thằng nhóc đang đứng trước mặt mình!
“tôi sẽ đi MĨ, ngay bây giờ! Cậu hãy đi cùng tôi!”
Đầu óc cậu bé mơ hồ! đi MĨ? Tim cậu đập nhanh! Cậu đang mơ à? Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả?
“tôi không muốn nói lần thứ ba! Đi hay ko?” ánh mắt cậu nhóc đầy cương nghị!
Cậu bé chợt choáng ngợp! cậu nhanh chóng đưa tay nắm lấy tay cậu nhóc kia! Cậu không muốn nghĩ thêm gì nữa! đi MĨ sao? Cậu được đi MĨ sao? Niềm vui dâng lên trong tim cậu! ngập…tràn!
Cậu sẽ không cần ăn xin sao? Không cần ngủ dưới gầm cầu đầy chuột và muỗi! không phải ăn cắp bánh mì! Không phải bị đánh! Không bị người khác xem thường! không bị hắt hủi!! thật sao? Đây là giấc mơ sao?
Trước mặt cậu bây giờ chỉ có cậu nhóc! Cậu bé đã vạch cho mình một con đường! nếu cậu nhóc đó đi đâu…mình sẽ theo đó! Chắc chắn là vậy!

Chap 56
Màu trời đang dần dần chuyển từ đỏ sang tím, vài tia nắng cố gắng vươn mình thoát khỏi những đám mây, tạo những vệt sáng nhòa nhạt trên bầu trời! gió thổi cuốn câu chuyện của TUẤN ra biển khơi, đến bên tai nó! nhẹ nhàng, buồn bã! Nó mím môi, khẽ xoay gương mặt nhìn TUẤN, vài sơi tóc làm vướn tầm nhìn của nó.
“tôi….không biết đó là may mắn…hay là một bi kịch! tôi…đã không biết…từ lúc đó…cuộc đời tôi đã chuyển sang chiều hướng tốt đẹp hay…lao vào vùng tăm tối!” TUẤN vẫn đều giọng. “mọi thứ rất choáng ngợp, tôi nghẹt thở…lần đầu tiên tôi được ăn một ổ bánh mì sạch sẽ đến vậy…lần đầu tiên tôi được uống loại nước ngon đến vậy…lần đầu tiên…tôi không phải đi ăn xin…tôi đã được ngủ ngon giấc…” đôi mắt TUẤN sáng rực, đôi môi khẽ nhếch lên, như ý cười, nhưng trong phút chốc nó trở nên cay đắng!
“tôi đã không biết……khi đặt chân lên đất MĨ…là chuỗi ngày còn hơn địa ngục!” TUẤN ngước mặt lên, nhìn phía chân trời, giọng đay nghiến!
Nhưng cậu cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nhìn nó!
Nó vẫn đưa đôi mắt bất ngờ nhìn TUẤN vì phản ứng hồi nãy của cậu!
TUẤN chợt xoa đầu nó, cười.
“đừng nhìn tôi như vậy!”
“kinh…kinh khủng lắm sao? Họ…làm gì cậu à?” nó lắp bắp! sự tò mò của nó càng lúc càng lớn dần! nó như bị cuỗn vào câu chuyện của TUẤN!
TUẤN thở hắt ra, cậu vẫn nhìn nó, đôi môi nhếch lên!
“đúng! Kinh khủng…còn hơn địa ngục!” ánh mắt cậu ánh lên những tia buồn bã!
Nó im lặng…nhìn TUẤN…đôi mắt càng mở to ra hơn!

“ tôi…đã giết người…lần đầu tiên…khi 8 tuổi!” TUẤN lạnh lùng nói, cứ như phả một luồng hơi lạnh vào xống lưng của nó! nó khẽ rừng mình, miệng như không thể ngậm lại được, đôi mắt rưng rưng nhìn chằm chằm vào TUẤN!
TUẤN nhếch mép cười, gương mặt cậu đối diện với mặt đất, 2 khuỷu tay khẽ chống lên đầu gối che đi gương mặt chua xót! Cậu biết mà! Khi nghe điều này…ai mà không sợ cậu chứ? dưới mắt họ…cậu như sát nhân, tàn bạo, thâm độc…



“chạy trốn cùng tôi!”


TUẤN nhíu mày, thoáng chút ngạc nhiên khi nghe nó nói, rồi cậu ngước mặt lên nhìn nó, đôi mắt kiên định của nó nhìn xoáy vào TUẤN, đôi mắt mờ mờ trước làn tóc đang phấp phới từng hồi theo gió!
“hãy…giúp tôi chạy trốn! tôi và cậu…hãy cùng chạy trốn! được không? ĐĂNG là bạn của tôi! Chắc chắn cậu ấy sẽ giúp được cậu!” nó nói, ánh mắt càng lúc càng sáng!


“đừng đùa!” TUẤN nói, giọng nghẹn lại! “cậu MINH NHẬT không phải là người đơn giản! nếu cậu ta muốn…thì không gì có thể cản nổi!” rồi TUẤN đưa măt nhìn nó “kể cả giết tôi!”

Đôi mắt đanh lại, nó chuyển hướng mắt nhìn bãi cát vàng!
“chắc chắn…sẽ có người cứu tôi!!! Lúc đó…hãy chạy trốn cùng tôi!” nó đề nghị!
TUẤN hướng mắt lên trời, cậu nhìn bâng quơ, sau đó mấp máy môi!
“về thôi! Trễ rồi!” rồi cậu đứng dậy, quàng tay nó qua cổ mình.
“này!! Tụi tui sẽ giúp cậu mà!” nó nói, nhưng TUẤN vẫn từ từ cõng nó lên, cậu bước đi trên cát! Những bước chân in trên cát, được sóng cuốn đi! Bước chân thật cô đơn!
Cậu nhìn vào hư vô, ánh mắt như phủ một lớp xương mỏng mơ màng! Chạy trốn? từ lâu…cậu đã không nghĩ đến từ đó! Rồi cậu mỉm cười! cô nhóc này… thật kì lạ!





Bóng tối dần bao phủ, khu vườn- nơi đang tổ chức bữa tiệc sinh nhật của MINH NHẬT như đang sáng rực bởi ánh đèn vàng như nắng ban mai!
Tất cả vị khách mời nói chuyện rôm rả cùng nhau! Những ly rượu óng ánh trên tay người phục vụ càng lúc càng ít dần, chưa gì gương mặt các tiểu thư đã bắt đầu hồng lên, đỏ ửng!
Nhưng rồi…họ chú ý đến sự xuất hiện của một người- MINH NHẬT!
Khoác trên mình bộ vest màu xám, cậu trông thật chững chạc! cậu nhếch mép cười, bước thẳng tới sân khấu! với khí chất của mình, dường như cậu đang không cho hép ai nghĩ cậu chỉ mới 16 tuổi!
ĐĂNG đứng từ xa, với ly rượu trên tay, cậu cố gắng tách mình ra khỏi bữa tiệc, không ngừng quan sát!
Mọi người im lặng, chăm chú nhìn MINH NHẬT, không gian yên ắng bao trùm, đối lập với cái không khí ồn ào ban nãy!
MINH NHẬT đảo mắt nhìn quanh một lượt! mắt tỏ ý cười khi nhìn ĐĂNG!


“cám ơn mọi người đã đến với bữa tiệc của MINH NHẬT này!” MINH NHẬT nói vào micro!
Mọi người bắt đầu vỗ tay!
“hơn nữa…xin gởi lời cám ơn chân thành…đến anh trai yêu quí của tôi!” MINH NHẬT chỉ tay về phía ĐĂNG, mọi người đều hương mắt về đó! ĐĂNG nhìn MINH NHẬT với ánh mắt nghi ngờ, rồi cậu hẽ gật đầu, đưa ly rượu lên!
Ánh mắt 2 người nhìn nhau, một người nhìn với ánh mắt đùa cợt, một người nhìn với ánh mắt nghi ngờ, phòng thủ…khiến bao nhiêu người chứng kiến không khỏi tò mò! ĐĂNG nốc cạn ly rượu trên tay, rồi mỉm cười với MINH NHẬT. không khí căng thẳng lan tỏa khắp bữa tiệc!


“kịch!” hắn dừng chiếc mô tô bên về đường, nơi cách ngôi biệt thự của MINH NHẬT khoảng 10km!
Hắn lướt mắt một lượt xung quanh, mặc dù nơi đây cách ngôi biệt thự khá xa, nhưng cũng có vài người canh gác!
Hắn khẽ nhìu mày, nhìn thật kỉ trong bóng đêm! 3 người! hắn nhếch mép, 3 người…thật dễ dàng để hạ!




Nó nằm trên chiếc giường màu trắng, mặt đối diện với trần nhà, suy nghĩ! Nó nhất định phải bỏ trốn…nhưng nó sẽ thuyết phục TUẤN đi cùng nó! không hiểu sao nso thấy cậu là một người đáng thương hơn đáng trách! Nhưng phải làm sao mới thuyết phục được cậu ta chứ? đúng là một kẻ cứng đầu!
Nó lăn qua lăn lại, không hiểu sao nso thấy bồn chồn! bỗng dưng…có cảm giác…hắn đang ở rất gần!


Bên ngoài cánh cửa của căn phòng mà nó đang ngủ, TUẤN ngồi trên một cái ghế! Cậu lấy bóng đêm bao phủ lên mình, không một ánh đèn điện, chống hai khuỷu tay lên đầu gối, các ngón tay đan vào nhau, cậu cũng không thể ngủ được! chạy trốn? đâu phải cậu không nghĩ đến từ đó…và nhiều năm trước cậu cũng đã làm như vậy! và rồi…cậu mới nhận ra…hành động đó thật ngu ngốc!
TUẤN nhắm mắt lại, khẽ rùng mình khi nhó về trận đòn lúc đó! Cậu đã bị bỏ đói, đã bị đánh, đã bị nhốt trong một căn phòng…đầy xác chết! lạnh lẽo, mùi hôi tanh bốc lên, xộc tới não! Không có gì đáng sợ bằng…nhất là khi những cái xác đó đã đến thời kì phân hủy….
Cậu gần như buồn nôn khi nhớ lại cảnh đó!
Cậu đã không biết mình bị nhốt ở đó bao nhiêu ngày, không một tia sáng nào có thể lọt vào căn phòng đó cả! không một tiếng động, chỉ có tiếng chuột, tiếng hơi thở của cậu! nhắm mắt…cũng như mở mắt! trước mặt…chỉ là bóng tối!


2 tay cậu càng đan chặt vào nhau khi nhớ lại cảm giác đó!!!



“đoàng!”

Vậu mở mắt khi nghe thấy tiếng súng! Có kẻ đột nhập! TUẤN không vội đứng dậy, cậu nhíu mày…lựa chọn! rồi TUẤN nhếch miệng!


“tới đúng lúc lắm!”


Trong căn phòng đó, nó cũng giật mình, ngồi phắt dậy nhìn quanh! Đó…không phải là tiếng súng chứ? nó nhìn quanh! Chợt cánh cửa của bị bật tung ra một cách mạnh bạo! TUẤN nhanh chóng bước vào!

“chuyện gì…?” chưa hỏi xong, TUẤN đã bế nó lên, vội vàng bước ra khỏi căn phòng! Bên ngoài, tiếng súng vẫn vang lên đều!


Nhìn gương mặt vội vàng nhưng lạnh lùng của TUẤN, nó khẽ run lên, thấy nó run, TUẤN đưa mắt nhìn nó, khẽ cười trấn an! TUẤN đặt nó vào trong góc tối, giấu nó đi rồi tiến lên!

“đoàng đoàng!”


2 tiếng súng vang lên, nó chỉ kịp nghe tiếng 2 thân hình ngã xuỗng, xong TUẤN xuất hiện! cậu vuốt đầu nó!
“nhắm mắt lại đi! Hứa với tôi…không được mở mắt!”
Nó ngạc nhiên, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn TUẤN!
TUẤN thở hắt ra, cậu cởi cà vạt, bịt mắt nó lại!
Nó không thấy gì, chỉ cảm giác hình như TUẤN đã bế nó lên lại, cậu chạy đi đâu đó! Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả!

“cạch!” TUẤN mở cửa, đi vào một căn phòng nhỏ! Cậu cởi cái cà vạt ra, nó khẽ nhíu mày, rồi nhìn quanh!
“đây là đâu?” nó hỏi TUẤN!
TUẤN nhìn nó, xong cậu tiến tới gần nó, đặt lên trán nó một nụ hôn!
“hứa với tôi, ở yên tại đây! Chỉ một chút nữa thôi…em sẽ được tự do!” rồi cậu lao ngay ra khỏi cửa, nó vẫn còn ngẩn người, chỉ biết đứng yên nhìn TUẤN biến mất sau cánh cửa! chuyện gì đang xảy ra?

-----------------------------------

Còn nữa... Tác giả đang viết tiếp
Peterpan
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸13/4140🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=2670

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic2670-18.html#p14952

Quay về Thơ, truyện ngắn