CUỘC THI ĂN MÌ ỐNG-Chương 2
2
Bố đi vào trong bếp để
giúp mẹ còn tôi thì ngồi
xem phim. Tôi thử tất cả
các nút trên cái máy
điều khiển từ xa. Một
nút để tua tiến, một nút
tạm dừng và một nút
tua lùi. Nút tua lùi rất
hay, người ta có thể
trông thấy mọi người
đều làm ngược đời.
Tôi thật phấn khởi thật
sự vì cái đầu video
nhưng bộ phim lại hơi
chán. Tôi ngồi nghịch cái
máy điều khiển từ xa.
Tôi chĩa nó vào các đồ
vật ở trong phòng và ấn
nút cứ như là chơi súng
phun nước vậy.
Một lúc sau tiếng mẹ
vọng ra:
- Nào, vào ăn thôi!
- Mẹ ơi, hôm nay có món
gì đấy?
- Mì ố
Tôi ấn nút tạm dừng và
đi ra cửa. Tôi vừa định
nói: "Con không đói" thì
chợt thấy có điều gì đó
là lạ. Con mèo ngồi ngây
ra nhìn chòng chọc về
phía máy ti-vi. Thoạt
đầu tôi không hiểu gì cả,
tôi chỉ biết có gì đó
không bình thường. Nó
ngồi im thin thít. Tôi
chưa hề trông thấy con
mèo nào lại ngồi ngây ra
như thế bao giờ. Đuôi nó
không hề động đậy. Mắt
nó hoàn toàn không
nhấp nháy. Nó ngồi im
thin thít như một pho
tượng. Tôi tháo dép
quẳng về phia nó, nó
không hề nhúc nhích dù
chỉ vài xăngtimet. Cả
đến râu của nó cũng
không có chiếc nào ngó
ngoáy.
Tôi kêu thất thanh:
- Bố ơi, con mèo làm
sao rồi!
Bố bước ra khỏi phòng
làm việc và nhìn con
mèo tội nghiệp. Nó ngồi
đó ngước hai con mắt
trong vắt như thủy tinh
nhìn về phía màn hình.
Bố lấy tay phẩy phẩy
trước mặt nó nhưng nó
không hề nhúc nhich.
Ngay đến hai con mắt
cũng trơ trơ bất động.
Bố nói:
- Nó chết rồi! Tôi kêu
lên:
- Không, không thể như
thế được. Nó là đứa bạn
duy nhất của con.
Tôi bế con mèo và nó
vẫn ở tư thế ngồi
nguyên vẹn. Tôi đặt nó
lên sàn nhà, nó vẫn giữ
nguyên tư thế cũ. Tôi
bắt mạch cho nó nhưng
hoàn toàn không cảm
thấy gì cả. Ngực nó
hoàn toàn không cử
động, nó cũng đã ngừng
thở. Bố nói:
- Rõ ràng có cái gì đó
không bình thường,
nhưng đó là cái gì nhỉ?
Tôi nhận xét:
- Bố ơi, sao nó lại ngồi
ngay ngắn như vậy. Nếu
nó chết thì nó phải ngã
quay lơ và chỏng chân
lên trời mới đúng chứ?
Bố nhấc con mèo lên và
sờ khắp người nó. Ông
nói khẽ với tôi:
- Hỏng rồi, không thể
làmột được gì cho nó
nữa, con ạ, nó chết rồi! –
Ông xoa đầu tôi an ủi –
Tí nữa ăn cơm xong hai
bố con sẽ chôn nó ở
ngoài vườn – rồi ông đi
vào phòng ăn.
Nước mắt tôi trào ra.
Tôi ôm chặt con mèo
vào lòng. Nó hoàn toàn
không bị cứng. Những
con mèo chết bao giờ
cũng bị cứng đơ kia mà.
Tôi bỗng nhớ đến một
con mèo chết mà tôi đã
từng trông thấy trên
đường đi. Tôi đã cầm
cái đuôi cứng đơ của nó
y như là ta cầm một cái
cán chảo vậy.
Đằng này con mèo của
tôi lại vẫn rất mềm mại,
nó mềm chẳng khác gì
con mèo nhồi làm đồ
chơi.
Bỗng nhiên tôi có một ý
nghĩ, mà tôi cũng chẳng
biết tại sao mình lại có ý
nghĩ như thế. Tự nhiên
tôi chợt nhớ đến ở trong
đầu. Tôi cầm cái hộp
điều khiển từ xa, chĩa
về phía con mèo và ấn
nút "bật". Con mèo bỗng
nháy mắt, nó đứng lên
vươn vai, duỗi mình và
từ từ bước đi. Tôi lại ấn
vào nút "dừng" con mèo
tức khắc lại hóa đá
nhưng lần này nó đứng
yên.
Tôi không tài nào hiểu
nổi và vội vàng dụi mắt.
Rõ ràng là việc điều
chỉnh nút "dừng" đã tác
động tới con mèo! Tôi lại
ấn nút một lần nữa vào
nút "bật" và con mèo lại
lững thững bước đi cứ
như là hoàn toàn không
có chuyện gì xảy ra cả.
Tiếng reo vui mừng của
bố vang lên từ trong
bếp:
- Ô kìa, con mèo đã
sống lại rồi! – Bố nhấc
nó lên và kiểm tra toàn
bộ cơ thể nó – Chắc nó
vừa qua một cơn hôn
mê. Cũng may mà mình
chưa chôn nó! – Bố cười
rất là vui vẻ. Ông đặt
con mèo xuống sàn nhà
và lắc đầu. Tôi lại đi vào
phòng.
Tôi ấn lên một trong
những cái nút. Không nút
nào có chữ cả, nhưng tôi
cho rằng mình đã nắm
được chức năng của tất
cả những cái nút đó.