gửi bởi hoangpro97x » 29/10/2012 20:47
Chap 10-B:
Tần Cẩm châm chọc Kha
Lương:
- Chỉ cần thông minh một
chút thôi cũng có thể suy
đoán được như anh. Đừng
tưởng chúng tôi đều là bọn
ngốc không biết điều này,
còn phải nhờ anh khoe mẽ
trình diễn này nọ hay sao?
Kha Lương cũng không để ý
đến lời châm chọc của cô,
anh chỉ nói một câu:
- Bây giờ nói gì cũng vô
nghĩa, chúng mình mau đến
nhà bạn em đi! Có lẽ cô ấy
đang gặp nguy hiểm đấy.
Cô liền ôm Hắc Bảo; Kha
Lương chạy như bay, vừa
chạy vừa nói:
- Sao em lại mang mèo
theo, anh dị ứng với chúng.
- Anh mang nó đi! Con mèo
này rất thần kỳ đấy, nó đã
cứu em nhiều lần.
- Anh không mang nó đâu,
anh bị dị ứng, em tự mang
nó đi!
Kha Lương lái đến một chiếc
xe rất đẹp đến.
- Kha Lương à, anh ăn cắp
chiếc xe này ở đâu vậy?
- Đâu có, xe của anh mà.
Hừ, chắc tay này lại mượn
xe của bạn để khoe mẽ thôi;
bộ dạng gã thì có xe đạp là
tốt lắm rồi - cô thầm nghĩ.
Chẳng mấy chốc, họ đã tới
nhà Đường Thi Thi.
Tần Cẩm và Kha Lương vội
bấm chuông, một người nữ
giúp việc mở cửa cho họ.
Khuôn mặt cô ta bình thản
khiến Tần Cẩm yên tâm
phần nào, bởi nếu Thi Thi
có chuyện gì thì người giúp
việc kia cũng không thể bình
tĩnh đến thế. Thế nhưng
những điều người giúp việc
nói ra sau đó khiến bọn họ
chẳng biết phải làm gì nữa.
- Nửa tiếng trước cô chủ đã
ra khỏi nhà, cô ấy nghe điện
thoại xong thì đi.
- Ai đã gọi cho Thi Thi vậy?
- Giọng một ông già; ông ấy
bảo tôi gọi cô chủ ra nghe
máy, cô ấy nghe xong liền đi
luôn.
Bọn Tần Cẩm ngồi đợi Thi
Thi tại phòng khách. Họ
không biết tại sao cô ấy lại
ra ngoài. Đột nhiên Tần
Cẩm như nghĩ ra được điều
gì đó liền hỏi cô giúp việc:
- Lúc ra ngoài cô ấy mặc
trang phục gì vậy?
- Cô chủ vẫn mặc bộ sườn
xám đỏ. Cô ấy không muốn
cởi nó ra.
Nghe xong câu trả lời, Tần
Cẩm bủn rủn ngã xuống
thềm nhà. Nếu cô ấy vẫn
đang mặc bộ y phục đó thì
ắt sẽ gặp nguy hiểm. Mình
phải báo cảnh sát ngay.
* * *
Lúc gọi điện cho Lục Tử
Minh thì anh đang xem một
tập ảnh; anh muốn tìm ra
manh mối gì đó từ vụ tự sát
của Lam Kỳ. Nghe thấy tiếng
cô khóc nghẹn ngào trong
điện thoại, lòng anh quặn
đau.
Anh quyết định tới nhà
Đường Thi Thi.
Tần Cẩm đón anh ở cửa, rồi
cùng Kha Lương liến thoắng
kể cho anh nghe về việc Thi
Thi cõng ma và hiện tại cô
ấy đã mất tích.
Nghe xong câu chuyện của
cô, khác với Kha Lương, anh
không suy đoán nguyên
nhân liên quan đến tấm vải.
Anh nắm tay cô kéo ra
ngoài.
- Anh định đưa em đi đâu
đấy?
- Đi đến bác sĩ tâm lý. Có lẽ
em đã chịu quá nhiều sức ép
nên xuất hiện ảo giác.
Đột nhiên cô tỉnh lại, cô
nhận ra người đàn ông này
không tin mình.
Anh ấy là người bình
thường, hơn nữa, cũng là
người học hành nhiều năm
giống như cô, bản thân lại là
cảnh sát, làm sao có thể tin
chuyện cô nhìn thấy ma
chứ?
Nói ra chuyện này chỉ thiệt
cho cô mà thôi, nghĩ tới đây
cô liền trấn tĩnh lại.
- Anh không tin cô ấy à? -
Kha Lương nói với Tử Minh
thay cô.
Lúc này Lục Tử Minh mới
nhận ra mình đã xử sự sai,
đáng nhẽ anh phải nói
những lời động viên người
con gái đã tin tưởng mình
mới đúng. Nhưng cũng
không thể trách anh vì anh
là người có lý trí, không dễ
bị tình cảm chi phối.
HAPPY NEW YEAR 2014