Như người ta thường nói , trước cơn bão thì bao giờ mặt nước cũng sẽ có một khoảng thời gian rất yên ả , và khoảng thời gian trên cũng chính là những ngày cuối cùng tôi và nócảm thấy hạnh phúc nhất sau khi ba mẹ chúng tôi mất. chap12 :
Tôi gánh trên vai niềm tin của cả gia đình khi lên đường đi thi Đại Học , mang theo sự hy vọng của ba và ngoại ‘’ Thằng Bi nhà tôi học giỏi lắm , mơi mốt nó sẽ làm bác sĩ’’ . Và đặc biệt là của mẹ kế và Luyến , họ đã gánh cả thằng tôi trên vai để mang đến trường.. Chính vì thế tôi không thể cho phép mình thi trượt được, gần 2 tháng sau khi đi thi về , tôi nhận được giấy báo nhập học , tôi cũng ko bất ngờ vì tự tin rằng mình sẽ đậu. Ngày giấy báo về đến nhà , vẫn là con Luyến biết đầu tiên , nó vẫn chạy như như bay, mặt đỏ rực vàmắt long lanh đi tìm tôi để thông báo như ngày trước . Nó mừng còn hơn cả tôi , tôi thấy nó cười mà sao hai hàng mi ươn ướt... Nó khóc mất rồi.. Ngày tiễn tôi và Luyến lên Sài Gòn , Trâm Anh khóc như mưa , lần đầu tiên tôi thấy nó khóc. Những người yêu đời như nó khi khóc , thường khó có gì ngăn lại được.. Tôi về quê thăm Ngoại , ôm ngoại và cũng khóc, khóc như ngày bé bị đứa nào đấy ăn hiếp mà chẳng biết nhờ cậy ai. Ngoại xoa xoalưng tôi , dỗ dành như đứa con nít . Đối với ngoại thì tôi lúc nào cũng chỉ là đứa con nít , là ‘’thằng cu Bi của ngoại’’. Đấy cũng là lần cuối tôi còn được nói chuyện với ngoại , được ôm ngoại…. Ngày ấy khóc sao thật dễ dàng quá, chúng tôiđều khóc , mỗi người có một lý do để khóc..Nhưng nước giọt nước mắt trẻ con tuôn trào ra như thế này làm sao đau bằng những ''người lớn'' khi muốn mà không thể khóc , nước mắt chảy vào trong , xát muối mặn chát cả trái tim , cả cơ thể... Xót... Ước gì chúng tôi có thể mãi khóc một cách vô tư và thoải mái như thế.. Tôi và luyến bước chân lên Sài Gòn vào một ngày mưa tầm tã , chúng tôi xuống xe thì ngồi ngay trong nhà chờ của nhà xe để đợi ông chú đến đón về. Hai đứa ngồi thu lu như hai con chuột nhắt ở mái hiên nhà ,không dám vào phía trong vì trong đấy đông người quá , nằm la liệt dưới ghế , trên nền.Tay tôi ôm chặt balo như thể để hở ra là người ta giật bay và chạy biến đi mất , tôi đã được nghe kể nhiều lắm về cuộc sống bon chen và nguy hiểm ở Sài Gòn rồi. Một giờ , hai giờ , ba giờ trôi qua . Luyến thì gục lên vai tôi ngủ từ lúc nào , có lẽ nó đã quámệt khi lần đầu phải đi một quãng đường dàinhư thế , khổ thân con bé. Trời tối mịt thì chú tôi mới tới , chúng tôi vẫn ngồi im chỗ hẹn trước vì không dám và không biết đi đâu. _Cu Bi phải không ? _Dạ … - Tôi trả lời với vẻ nghi ngờ được dặn . Chú gỡ khẩu trang và nón ra tôi mới nhận ra chú Lâm , mặc dù chú đã già và khắc khổ hơnngày ở nhà rất nhiều nhưng những nét trên khuôn mặt chú thì tôi không thể nào quên được , trước khi chú chuyển lên Sài Gòn kiếm ăn thì chú và ba tôi là anh em kết nghĩa. Tôi mừng và mất hẳn vẻ ủ rũ , quay sang lay em gái : ‘’ Dậy dậy đi em , chú Lâm tới rồi’’. Chú đưa chúng tôi hai bịch nước mía và một một miếng bánh tét chiên rồi ngồi chờ chúngtôi ăn hết mới dẫn về . Vừa ăn chúng tôi vừa nghe chú kể chuyện , hỏi han nhà cửa , làng xóm dưới quê với niềm háo hức kì lạ . Cũng phải thôi , 6 năm rồi chú chưa về quê , nơi mà chú gắn bó từ khi sinh ra đến khi lấy vợ. Chú Lâm ngày ở nhà làm thợ mộc , sau bị mộttai nạn khi cưa gỗ nên đứt mất một bàn tay. Từ một thợ mộc khéo tay có tiếng , chú đâm chán nản vì trở thành một kẻ vô công rỗi nghề ăn bám vợ. Thế là chú kết bạn với rượu, với những người bạn đồng ‘’cảnh ngộ’’ . Chúlê la khắp xóm làng để ăn nhậu , sáng sỉn chiều say . Tôi hay gặp chú xiêu vẹo đi về nhàhoạc đi đâu đó. Mỗi lần gặp tôi , chú thường tóm tôi lại véo má và nói ‘’ Thằng con bố Cảngdạo này lớn phết rồi nhỉ’’ ,rồi chú cọ râu vào mặt tôi khiến tôi vừa nhột vừa sợ . Có lần tôi thấy chú ngủ ở gốc cây ngoài chợ lúc sáng sớm , người tôi bé tí mà phải dìu chú về vì chạy về gọi vợ chú thì chỉ nhận được một câuchưng hửng :’’ kệ bố nó’’. Vợ chú khinh chú ra mặt. Rồi chú dính vào cờ bạc , cái giống cờ bạc thì càng đánh càng thua , càng thua càng gỡ.Chẳng mấy chốc mà tài sản trong nhà tội nónra đi hết , vợ chú gào khóc bao nhiêu chú cũng ko từ bỏ được con ma đỏ đen trong người. Cho đến một đêm nọ chú thua nặng ở chiếu bạc, thua cả tiền bán bộ..lư hương bằng đồng của gia đình , tài sản có giá trị cuối cùng trong nhà chú. Chú Lâm là người thật thà và tốt bụng , dù chú có cờ bạc rượu chè thì tôi vẫn thấy chú như vậy . Tôi phải nói trước điều này vì khi kểđến đây , cái đêm mà chú thua bạc ấy , chú đi dắt trộm trâu của chính nhà bố vợ để bán đánh bạc. Công an xã bắt được chú..… Nửa năm sau thì chú bỏ lên Sài Gòn vì ko chịuđược điều tiếng . Vợ chú ban đầu nhất định không chịu đi theo những cho đến ngày chú đi thì cô cũng ôm con nhắm mắt ''thuyền theo lái , gái theo chồng..'' Chuyện của chú là thế , qua lời kể và thái độ của chú , tôi biết chú cũng nhớ quê hương da diết nhưng chắc vì xấu hổ chuyện cũ nên ko muốn về.
_________________ Bạn có sợ đau không? >không sợ Bạn có sợ khổ không? >không hề bạn có sợ chết không? >lại càng không Vậy bạn sợ gì? . >Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Chú sắp xếp cho anh em tôi ở trong một căn phòng được ngăn bằng ván ép khá tồi tàn. Nhưng dù sao có được chỗ ở lúc này đối với hai đứa tôi đã là sự may mắn lớn. Thấm thoát được một tháng trôi qua chúng tôi ở nhà chú Lâm. Tôi vừa đi học vừa làm thêm , luyến học và phụ việc tiệm may, dù saothì nó cũng cần phải có một cái nghề. Một tối , tôi bảo Luyến : _Mai mình chuyển ra ngoài ở nhé , anh tìm được phòng trọ rồi. _Sao vậy anh , em thấy ở đây được mà ? ..... Tôi không biết phải trả lời nó ra sao , tôi không muốn nói cho nó biết cái lý do rằng tôiđang sợ . Tôi sợ ánh mắt rất khó hiểu của chú Lâm nhìn nó , nỗi sợ của tôi không mơ hồ. Em tôi cũng đã lớn rồi , không những thế nó còn xinh xắn và có vẻ chất phác hiền lành mà những đứa con gái thành phố không có được . Mỗi lần thấy ánh nhìn của chú Lâm hướng về nó , tôi lại cảm thấy có linh cảm chẳng lành. Chú Lâm dù gì cũng là đàn ông , vợ chú lại đi buôn theo tàu bắc nam mỗi tháng mới về một lần.. Tôi đáp lại vẻ mặt ngơ ngác của nó bằng một thái độ chậm rãi : _Tại anh thấy ở đậu như vầy hoài cũng phiền quá , ra ngoài ở cho thoải mái em ạ . _Dạ .... - Nó thở dài vẻ tiếc nuối nhưng vẫn đồng ý , em gái tôi lúc nào cũng ngoan . Tôi biết là nó quá mệt mỏi với những lần chuyển nhà cùng tôi rồi , nhưng biết làm sao được , tôi đã hứa với mẹ là phải chăm sóc và lo lắng cho nó , nó chỉ có mỗi người thân duy nhất làtôi. Xóm trọ mới của chúng tôi đa phần là sinh viên tứ xứ từ những vùng quê nghèo lên , vì đơn giản nếu có tiền thì chẳng ai lại chui vào ở cái chỗ chật chội , ẩm thấp và thường xuyên cúp điện , cúp nước như thế này. Sự xuất hiện của em gái tôi bỗng nhiên trở thành tâm điểm của sự chú ý , bằng chứng là cả bọn xuýt soa huyết sáo mỗi lần em gái tôi đi qua . Thỉnh thoảng tôi còn thấy có cu cậu đứng ngẩn to te ngắm em tôi qua cửa sổ. Ban đầu tôi cũng có phần ái ngại vì thấy em gái bị để ý nhiều quá nhưng sau một thời gian thì thấy bọn nó đa phần hiền lành và có phần trẻ con , ít nhất là so với tôi nên cũng đành thôi không nghĩ ngợi gì nhiều nữa. Thậm chí có lúc tôi còn thấy tự hào về điều này vì từ ngày anh em tôi đến , con trai trong xóm nhất loạt gọi tôi là anh vợ , mặc dù tôi còn nhỏ tuổi hơn vài đứa. Ngày ấy sinh viên không năng động như bây giờ , suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào học và học, thỉnh thoảng thì chỉ có tham gia hoạt động ở trường nên cuộc sống khá nhạt nhẽo. Hoạt động trong ngày chỉ xoay quanh trường lớp , mỳ tôm , nước lọc và guitar. Những anh chàng guitar thời nào cũng vậy , luôn là tâm điểm và có sức hút mãnh liệt đối với con gái. Em gái tôi cũng vậy , nó mê như điếu đổ anh sinh viên lầm lì cuối dãy trọ . Anhtên là Huy , học trên tôi hai khóa , cao lớn , gương mặt trắng trẻo thư sinh và đặc biệt là chơi guitar cực giỏi , luôn là cây văn nghệ củaxóm trong những buổi liên hoan sinh nhật , những đêm cúp điện đột ngột hay nhữngbuổi văn nghệ bất thình lình. Nó mê anh Huy cũng một phần là vì , anh ta là tên con trai duy nhất trong xóm không đoái hoài gì đến nó.. Tôi cảm nhận được sự thay đổi của em gái khi mỗi lần thấy nó ngồi may vá sửa đồ trongphòng trọ , có tiếng guitar ở cuối dãy cất lên cùng với giọng hát đầy tâm trạng của Huy là nó lại nhổm dậy hóng tai nghe ngóng , rồi thở dài thườn thượt mỗi khi Huy ngừng chơi.Nó hóng như thể trẻ con hóng tiếng rao của kem , của kẹo kéo , háo hức và chờ đợi , để rồi hụt hẫng vì không có tiền mua. Có lần Huy đi đâu đó một tuần không về phòng trọ , tôi thấy nó đứng ngồi không yên ,thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa sổ và cúi đầu buồn bã. Thật ra là tôi có phần ghen tức với Huy. Trướcđây nó chỉ có mình tôi , nó dành toàn bộ sự lo lắng chăm sóc cho tôi , lo cho tôi hết thảy mọi thứ . Giờ thì gã trai xa lạ và vô tâm kia đã cướp mất hết cả phần hồn của nó, khiến nó không còn quan tâm tôi như trước nữa , thỉnh thoảng tôi bực quá quát mắng nó mặc dù nó chẳng có lỗi gì . Tôi chỉ muốn kiếm cớ để cho nó tỉnh ra, để cho nó quay lại là của tôi , chỉ là của tôi , lại là đứa em gái bé bỏng ngày nào , chỉ có anh trai , ngoài ra , không aicả... Sang tuần thứ hai thì Huy về , mang theo một cô gái - lý do của sự vô tâm đối với em gái tôi.Điều này khiến tôi mừng vô cùng , còn Luyến thì ngược lại . Tôi thấy mình hơi ác.. Từ dạo đó nó ít nói hẳn , suốt ngày lầm lì cúi gằm mặt may may vá vá , có lúc kim đâm vào tay đến chảy máu cũng vẫn không chịu đi băng bó , ngoan cố tiếp tục , khiến máu ở ngón tay chảy ra , thấm vào cả mảnh vải . Tôi thấy vậy thì chạy lại cầm tay nó bực tức quát : ''Luyến , em làm gì vậy , em bị sao vậy , em có thôi cái bộ mặt đó đi không thì bảo ?'' Nó sợ hãi rụt tay lại , cúi mặt nhận lỗi mà không nói gì . Tôi điên quá lại quát lên : _Chuyển nhà ,chuyển nhà , không ở đây nữa , em càng ngày càng không hiểu nổi Luyến ạ. Nó nghe thế thì hoảng , ngẩng mặt lên lắp bắp nửa xin lỗi ,nửa cầu khẩn : _Dạ dạ , ko ko anh Bi, em không sao hết mà , đừng chuyển nhà nha anh , em muốn ở đây , em không muốn đi đâu nữa. Đừng chuyển nhà..
_________________ Bạn có sợ đau không? >không sợ Bạn có sợ khổ không? >không hề bạn có sợ chết không? >lại càng không Vậy bạn sợ gì? . >Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
...... Tôi bực mình bỏ ra ngoài...
Cuối dãy trọ , phòng của Huy vẫn đóng cửa imỉm , bên trong có hai người... Từ ngày cô gái về ở chung , Huy không còn chơi đàn nữa , cólẽ anh ta bận.. Tết năm ấy là cái tết đầu tiên ở Sài Gòn của chúng tôi , cả dãy trọ về quê gần hết . Anh emtôi mặc dù rất muốn về thăm ngoại nhưng tiền tàu xe cũng là một vấn đề lớn đối với chúng tôi. Vì thế tôi và Luyến quyết định ở lại Sài Gòn ăn tết , nó đồng ý ngay có lẽ vì một điều : Tết đấy Huy cũng không về quê . Mà thật ra cả xóm không ai biết Huy quê ở đâu , chỉ biết rằng anh ta vừa học vừa chơi nhạc cho một quán cafe nhạc sống cổ điển. Huy biết chúng tôi ở lại thì cũng vui vẻ hỏi han vài câu rồi hứa hẹn tết sẽ qua phòng tôi làm vài chén. Còn cô gái kia , chuyển vào dãy trọ đã hai tháng mà chưa từng nói chuyện với ai , đi làm hay đi học từ sáng đến tối rồi về nhà đóng cửa im ỉm đợi Huy đi chơi nhạc về . Có điều , mặt cô lúc nào cũng buồn rười rượi.
_________________ Bạn có sợ đau không? >không sợ Bạn có sợ khổ không? >không hề bạn có sợ chết không? >lại càng không Vậy bạn sợ gì? . >Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Ba mươi tết thì xóm trọ đón những vị khách lạ , một chiếcxe hơi bóng lộn để xịch trước nhà . Bước ra khỏi xe là một bà trông rất quý phái.. chap13
Bà ta ngó nghiêng một lúc thì sai tài xế lại gần phòng chúng tôi và hỏi Luyến đang ngồi đọc sách trước cửa sổ. Cũng bởi vì phòng tôi là chỗ duy nhất còn mở cửa và có người ở dãy trọ này : _Khu này có ai tên Hoàng không em ? - Gã cộc lốc _Dạ ? _Ở dãy trọ này có ai tên Minh Hoàng không em gái ? _Dạ không ạ ! - Luyến chắc chắn . Gã gật đầu chào rồi lên xe chở người đàn bà nọ đi mất ,bỏ lại cái nhìn khó hiểu cho cả hai anh em tôi. Sáng mùng một tết , chúng tôi đang bày biện cúng vái thì Huy và cô gái nọ về . Hìnhnhư tết đối với họ cũng chẳng có gì quan trọng , bằng chứng là tôi thấy họ vẫn như những ngày thường, thậm chí còn xuề xòa hơn. Mà cũng đúng , tết là ngày của gia đình , của họ hàng , bạn bè . Tết không dành cho những người nghèo , tết không dành cho những người không có nơi để về , phải ở lại cái xóm trọ tồi tàn buồn tẻ này.. Đến trưa thì Huy sang , ngồi nói chuyện một lúc thì Huy xin phép được nói chuyện riêng với Luyến . Tôi hơi bất ngờ nhưng cũng gật đầu đồng ý . Huy và Luyến thì có chuyện gì để nóinhỉ , thật khó hiểu . Họ ngồi ngoài chiếc ghế đá ởgiữa sân xóm trọ nói chuyện rất lâu. Hình như chỉ có mỗi Huy nói , Luyến ngồi im nghe. Tôi biết em tôi đang rất hồi hộp , đây là lần đầu tiên nó được nói chuyện với Huy , gãtrai mà nó thích. Một lúc sau thì Luyến quay về phòng xin phép tôi được đi đâu đó với Huy một lúc . Tôi ngạc nhiên hỏi : _Ủa đi đâu vậy em ? _Xíu nữa về em nói anh nghe, anh ăn cơm trước đi nha - Luyến nói rồi đi nhanh ra cổng , không để tôi hỏi thêm. Mặc dù tôi từ ngạc nhiên nàyđến ngạc nhiên khác nhưng cũng gật đầu . Huy là người đàng hoàng , tôi chắc thế. Đến chiều tối vẫn chưa thấy Luyến về thì tôi hoang mang thật sự. Ngày ấy điện thoại vẫn chưa phổ biến nên tôi chẳng biết cách nào để liên lạc với họ ngoài việc chờ đợivà chờ đợi. Sẩm tối thì tôi lo quá , đánh liều sang gõ cửa phòng Huy hỏi cô gái nọ. Một lúc sau thì cô ra mở cửa. Tôi mở lời : _Anh Huy đi đâu mà giờ này chưa về hả bạn ? Cô gái cười nhẹ rồi lắc đầu tỏý cũng không biết , tôi khẽ liếc vào phòng thì thấy cô đang bận nấu cơm nên tôi cũng không hỏi gì thêm , gậtđầu chào rồi lẳng lặng về phòng. Tôi cũng phát hiện ra một điều là cô ấy xinh đẹp vàcó khuôn mặt hiền quá thể , nó khiến một thằng mới lớn như tôi có hơi rung rinh và ngại ngùng , quên bặt cả những điều muốn hỏi . Nhưng cũng vì cô ''đã có chủ'' và quá ít nói nên nhữngcu cậu trong xóm không đứa nào dám bén mảng , ngay cả tôi cũng ngại khi phải tiếp xúc với cô. Đến tối thì Huy và Luyến về , cả hai đều như không có chuyện gì. Tôi thì dù thở phào nhẹ nhõm nhưng đợi Huy chào hỏi , xin lỗi xong vàvề phòng rồi tôi mới hỏi Luyến : _Sao em nói đi một xíu mà giờ này mới về ? Luyến thấy tôi nghiệm giọngthì sợ sệt : _Tại em .. bị người ta giữ lại mà . _Giữ lại là sao ,ai giữ lại ? - Tôi bắt đầu thấy khó chịu. _Thôi mà anh Bi , hôm nay tết mà , không nhắc chuyện đó nữa. Anh Huy nhờ em mộtviệc nhỏ ấy mà , không có gì nghiêm trọng đâu. Anh đúng là như ông già ấy. Thấy nó vậy thì tôi cũng không nói nữa , dù gì nó cũng về nhà an toàn và hôm nay lại là mùng một tết. Với lại những gì nó giấu tôi đâu chỉ có mỗi chuyện này , trướcgì nó vẫn vậy ,thường giấu nhẹm những thứ không vui. Khoảng một tuần sau tết thì Huy và cô gái nọ chuyển nhà trọ , họ có qua chào hai anh em tôi và tôi thấy Huy có khẽcám ơn Luyến một lần nữa . Đồ đạc của họ chỉ vỏn vẹn một cái balo to và một cây đàn , mãi sau này tôi mới biết đó là lần chuyển nhà thứ..rất nhiều của họ. Từ ngày Huy chuyển nhà trọ ,vắng hẳn tiếng đàn , vắng luôn cả dáng người cao lớn của Huy đi ngang cửa sổ thì Luyến thẫn thờ cả ngày . Tôi biết những đứa con gái mới lớn như nó sẽ đau khổ như thế nào khi người mà mình yêu quý bỏ đi mà không biết bao giờ được gặp mặt ,mà cũng có thể là cả đời này tôi và Luyến sẽ không bao giờ được gặp lại Huy và cô gái cónụ cười hiền khô kia nữa.. Một buổi trưa tôi đi học về thì thấy người đàn bà sang trọng dạo nọ đang ở trong phòng và nói chuyện với Luyến . Tôi tò mò hết sức nhưng cũng không tài nào hiểu bà ta đến đây với lý do gì , mà lại còn vào tận phòngvà nói chuyện với em gái tôi, chẳng phải người mà bà ta tìm không có ở khu trọ này cơ mà. Tôi nhìn vào cửa sổ , bà ta nắm tay Luyến rồi nói gì đó với vẻ van xin , cầu khẩn . Luyến chỉ cúi mặt không nói gì , tại sao nó không nói gì cơ chứ ? Tôi chỉ muốn xông vào phòng hỏi cho ra nhẽ nhưng có gì đó ngăn tôi lại , vẻ mặt của Luyến hay thái độ khó hiểu của người đàn bà xa lạ kia. Tôi đợi bà ta lên xe đi hẳn rồi mới vào nhà , vứt cặp rồi hỏi Luyến : _Em đang có chuyện gì vậy , nói đi . Phải nói hết với anh ,nếu không thì đừng gọi anh là anh nữa. Luyến cúi mặt không dám hóhé gì , thấy thế tôi quát : _ Nói đi , em có còn coi anh là anh trai không vậy.
_________________ Bạn có sợ đau không? >không sợ Bạn có sợ khổ không? >không hề bạn có sợ chết không? >lại càng không Vậy bạn sợ gì? . >Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Nó là đứa lì lợm ,rất lì lợm . Chỉ trả lời tôi bằng những giọt nước mắt mà nhất quyếtkhông chịu nói gì . Tôi bực mình ghê gớm nhưng cũng không thể làm gì hơn . Nước mắt , sao lúc nào cũng là nó ,sao ai cũng dùng nó để trốn tránh , để sợ hãi , để lừa dối ,bản chất của nó đâu phải như vậy. Tại sao một thằng làm anh như tôi lại không được biết gì cả , có chuyện gìđang xảy ra vậy hả trời. Tôi ghét nước mắt , ghét nhìn thấy nó , ghét luôn cả những ai hay khóc , hay buồn. Tôi bỏ ra ngoài đi lang thangtrong xóm, nếu cứ ngồi trong phòng với những câu hỏi và con bé em cứng đầu chắc tôi phát điên mất . Tối đấy cũng là lần đầu tiên trong đời tôi biết đến khói thuốc lá. Mấy ngày sau nữa , một buổi chiều khi tôi đang ngủ và Luyến ngồi thì người đàn bà nọ lại đến , Luyến thấy bà ta thì hơi hoảng nhưng vẫn lịchsự mời bà ta vào với điệu bộuể oải không vui. Bà ta nhìn tôi với vẻ dè chừng, thấy thế thì Luyến không đợi tôi nói mà đáp vội: '' Anh trai con''. Dường như sự có mặt của tôikhiến cuộc nói chuyện của họ trở nên khiên cưỡng và dè chừng hơn : _Cô biết là con nói dối mà , con biết nó ở đâu thì nói chocô biết với , ba nó đang bệnhnặng lắm rồi. _Con không biết thật mà cô , lâu rồi con cũng không gặp ảnh nữa. _Nó là người yêu của con , con nói vậy sao cô tin được , cô chỉ có mỗi mình nó là con trai... - Bà ta nói rồi thút thít khóc. Tôi nghe thế thì choáng nặng, người yêu ? con trai ? là ai chứ ? Tôi chắc chắn rằng Luyến không quen bất cứ thằng con trai nào ngoài những đứa trong xóm trọ . Nó có người yêu bao giờ chứ? Không tài nào hiểu nổi ? Cótruyện gì đang diễn ra trước mắt mà tôi không hề biết vậy trời ... Thấy tôi nhổm dậy , Luyến sợhãi liếc sang tôi với ánh mắt van nài , cầu khẩn xin tôi đừng làm gì cả . Tôi khó chịuquá rồi nhưng không biết phải làm gì , không biết hỏi gì và cư xử ra sao trước mặt người đàn bà đáng tuổi mẹ mình , đang khóc thút thít cầu xin điều gì đó về thằng con trai của bà ta mà tôi không hề biết . Tôi lại bỏ ra ngoài đốt thuốc, tôi đã nghiện thuốc là từ bao giờ thế này ? Bà ta đã về ,tôi lừ lừ bước vào nhà . Không hề hỏi một câu nào như trước đây , tôi thấy thật sự thất vọng và mệt mỏi với những câu hỏi đan xen trong đầu. Điều gì và ai đã làm cho Luyến trở thành một kẻ nói dối như thế kia chứ . Đứa em gái ngoan của tôi đã biết nói dốirồi. Nó không còn coi tôi là người đáng tin tưởng nhất rồi...
_________________ Bạn có sợ đau không? >không sợ Bạn có sợ khổ không? >không hề bạn có sợ chết không? >lại càng không Vậy bạn sợ gì? . >Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
_________________ Bạn có sợ đau không? >không sợ Bạn có sợ khổ không? >không hề bạn có sợ chết không? >lại càng không Vậy bạn sợ gì? . >Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 172 khách
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này. Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này. Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này. Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này.