Tổng cộng có hơn 14 chap, mình sẽ up từ từ. Các bạn đừng bình luận ở đây nha
Phần 1 : Miền Tây Nước Độc
- Quê mày có gì vui không Duy ? – Em hỏi - Có, nhiều thứ lắm, mày về đi rồi biết, hehe, về đi tao dẫn qua nhà mấy thằng anh nhậu cho tẹt ga, với lại xóm tao có mấy nhỏ dễ thương lắm, sáng đi câu cá, chiều chiều đi nhậu tán gái chơi, tao biết toàn thứ mày thích. - Thôi mấy ông nội, toàn nhậu với nhẹt, cho con xin – Thằng tuấn nhăn nhó chen vào. - Mày nhậu không nhiều thì ngồi chơi, lần đầu về quê thằng duy chơi, chưa đi mày đã thọt coi sao được ? – em tỏ vẻ khó chịu với nó. Quê thằng Duy ở Hòn Đất – Kiên Giang. Lớp 9 3 thằng học chung, sau thằng duy quậy quá bị ông già túm cổ về quê, sẵn dịp nghỉ hè nó lên chơi với tụi em. Sẵn đang trúng mánh nên hứng lên lôi luôn thằng Tuấn đi chung. Hứa hẹn 1 kì hè quậy tưng bừng khi không có sự kiểm soát của obz. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên 3 thằng đi chơi xa với nhau, đặc biệt là thằng tuấn. Bà già nó gắt, ít cho đi đâu chơi. Mà chẳng biết ma xui quỉ hờn thế nào mà toàn là hết xe ngay ngày 3 thằng về quê mới chết, cũng may là còn vé nhưng phải đi chuyến chót. 7h tối xe mới bắt đầu lăn bánh. Mà nghĩ cũng thôi kệ, thế lại càng hay, về tới quê nó thì cũng sáng, sẵn đi chơi luôn khỏi ngủ hehe. Tuổi trẻ là thế, đôi khi tiếc rẻ vài tiếng ngủ nghỉ thay vì được 1 bữa ăn chơi. Nói thế chứ tụi em cũng chả phải trẻ trâu gì, chẳng qua lâu ngày gặp lại, muốn cùng anh em ngồi bên bàn nhậu nói chuyện trên trời dưới đất, thế là quá đủ. Với lại bản thân em – 1 thằng ghiền câu cá chính hiệu – miền tây là 1 miền đất hứa với sông ngòi, ao ruộng chằng chịt, hehe. Nhìn lại cái máy ảnh trong balô, chuyến này phải đánh vài con quái ngư chụp hình lại cho mấy đứa bạn câu phải trầm trồ. Rầm..ầm..ầm – Tiếng sấm vang rền bầu trời, mưa bắt đầu rả rích. – Haiz, quay qua 2 thằng ông nội đã ngủ từ đời nào, mãi nghĩ ngợi linh tinh cũng mệt. Chợp mắt 1 tí….. - Cậu ơi, cậu ơi … – 1 giọng nói ồm ồm, đục vang bên tai. Em mở mắt ra nhìn, mới chợp mắt được có tí, vụ gì nữa đây – em lầm bầm. Quay qua nhìn, là một ông lão, quần áo rách rưới, đang ngã nón run run. Khuôn mặt phúc hậu nhưng dày dạn gió sương, đặc biệt là đôi mắt, nó có cái gì đặc biệt lắm. À, là đôi mắt của một người thanh niên, rất trong, rất sáng như không đục mờ như những người ở cái tuổi của lão. Quái ! Mà cả xe đâu rồi, sao chỉ thấy mỗi mình em nằm ở đây thế, xe đã dừng hẳn, em nghĩ chắc dừng lại ăn cơm rồi, mà 2 thằng khỉ gió dậy cũng không gọi em 1 tiếng, bụng thì đói cồn cào. Sực nhớ tới ông lão, loay hoay móc bóp, còn tờ 50k là tiền lẻ, thôi kệ, trong người cũng đang có tiền nhiều, bỏ vào trong nón ông lão. Ế ! Em giật mình, bây giờ em mới để ý, trong nón của ông lão thế quái nào mà tiền lại lắm thế kia, dễ đến 2/3 chiếc nón lá là tiền, mà lỡ bỏ vào rồi không lẽ lại đi thắc mắc hay đòi lại, thôi kệ đi. Ông lão nói giọng run run : - Cảm ơn cậu – rồi quay đi ra hướng đầu xe. Lúc em mới vuốt mặt, cạy ghèn chuẩn bị xuống xe để đi rửa mặt ăn cơm, bụng cứ đánh trống khua chiên liên hồi, không khéo xuống được tới quê thằng Duy thì cũng thành ma đói cũng nên. Quay mặt ra thì thấy ông lão, sẽ không có gì là lạ nếu bây giờ ông lão đã đội chiếc nón lá cũ sờn lên, người đứng thẳng. Quái ! Tiền ông lão cất sao nhanh thế, mà bây giờ không còn đứng lom khom, dáng người run run nữa. Đệt ! Quả này ăn cú lừa rồi. Em cũng hay đọc báo thấy có mấy người vô công rồi nghề giả làm bệnh tật để đi ăn xin. Thôi toi, thế là mất 50k vào tay thằng lừa đảo. Đang phân vân nghĩ ngợi thì lão cất tiếng nói : - Chuyến đi này của cậu lành ít dữ nhiều, muốn được an phận quay đầu là bờ, họa vô đơn chí ! Em mới giật mình các thím ạ. Bây giờ là 1 giọng nói rất chắc, vững vàng, nghe như phát ra từ 1 người từng trãi. Trầm ngâm suy nghĩ, ông lão ấy là ai ? Tại sao lại nói như thế ? Tại sao lại biết chuyến đi lần này lành ít dữ nhiều ? Ông lão ấy và mình đâu có quen biết gì tại sao lại khuyên nhủ mình quay về ? 1 loạt câu hỏi dấy lên trong đầu em, tuy biết rằng sẽ không có câu trả lời. - Nhựt, Nhựt, dậy ăn cơm kìa mày, tính nhịn đói luôn hả – Em giật mình. Thì ra chỉ là 1 giấc mơ. Haha, thế mà chưa gì đã xoắn cả lên. Quay qua đầu xe để nhìn lại xem cảnh vật bên ngoài như thế nào thì 1 cảnh tượng đập cmn vào con mắt em : Lão già khi nãy đang đứng bên kia đường. Đúng rồi ! Chính là lão, bộ áo bà ba nâu và chiếc nón lá sờn rách. Đúng rồi, không thể lần vào đâu được. Em đưa tay lên dụi mắt và nhìn lại. Mất rồi – Lão đã biến mất trong 1s. No way ! Không thể nào như thế được. - Mày có xuống không, không xuống là tụi tao xuống trước à – Thằng tuấn nó hối. Thôi thì xuống rửa mặt, no cái bụng đã, không biết có nên kể cho 2 thằng này nghe chuyện kia không nữa. Đang phân vân thì nghe mọi người nhao nhao. Nhảy xuống nghe ngóng thì em bàng hoàng biết 1 tin dữ : Nhà bếp bỗng dưng bốc cháy một cách lạ thường. Và cũng từ đây, chính chuyến đi định mệnh này đã làm cho em biết thêm về những bí mật khủng khiếp của họ hàng thằng Duy, về những bí mật đã bị đời ông cố của thằng duy giấu nhẹm, không cho con cháu đời sau biết. Và đó cũng là nguyên nhân những điều kì bí không rõ nguyên nhân liên tục xảy ra cho đến khi 3 thằng đã hoàn tất 1 công việc mà bản thân em cũng không rõ nguyên nhân tại sao. Là ông trời sắp đặt hay chỉ là vô tình số phận đẩy đưa, đó vẫn là 1 ẩn số !
_________________ Tâm trạng . Chúc cho năm mới sum vầy Mừng năm Đinh Dậu tràn đầy niềm vui Năm nay quyết tiến, không lùi Mới tình, mới bạn, niềm vui đong đầy
Chap 2
Chap 2 : Trận cháy bất thường. Chạy vội vào trong theo những người hiếu kì, trước mắt em là một cảnh tượng không thể nào lí giải được : 1 đám cháy từ dưới nền nhà bằng gạch tàu bùng bùng bốc lên. Xin khẳng định với các thím là nó cháy từ nền gạch tàu cháy lên chứ hoàn toàn không bén lửa qua các đồ vật khác. Điều này là không thể xảy ra vì gạch thì làm sao mà cháy được thành lửa chứ đừng nói chi là bừng bừng như thế này. Sau vài phút con mắt tròn xoe, mồm chữ O mắt chữ A nhân viên của quán ăn mới bắt đầu múc nước mong dập được ngọn lửa kia. Nhưng tất cả là vô vọng. Bao nhiêu nước đổ vào cũng chẳng ăn thua. Và 1 điều kì lạ nữa ở đây : ngọn lửa kia không truyền nhiệt, tức là đứng gần không hề thấy nóng. Tưởng chừng như sắp tuyệt vọng thì từ đằng sau, một cha xứ bước lên, lấy trong balô ra một cái cây bằng inox băng 3/4 ngón chân cái – Đây là cây dùng để đựng nước thánh. Sau khi đọc 1 hồi kinh và cầu nguyện, cha xứ bắt đầu bước lên vừa đọc kinh vừa rải nước thánh vào ngọn lửa. Khi nãy bao nhiêu nước đổ vào chẳng ăn thua vậy mà bây giờ cha xứ rải nước đến đâu thì ngọn lửa chùng xuống đến đó. Độ khoảng 10′ thì ngọn lửa tắt hoàn toàn. Nhìn vào hiện trường vụ cháy, không ai có thể nhận ra cách đây chỉ vài phút thôi thì có một hiện tượng khiến cho người đứng xem chỉ có nước hồn bay phách lạc. Sau khi cha xứ dập tắt đám cháy đó thì đi thẳng ra xe ngồi. Thì ra đi chung xe với em có một cha xứ…. Nhân viên của quán bắt đầu hoạt động lại bình thường, những người khách hiếu kì của chuyến xe cũng bắt đầu tản ra đi rửa mặt và ăn cơm. Vừa đi họ vừa bàn tán về chuyện vừa rồi. Lòng em thì như dậy sóng, 2 chuyện vừa rồi thật khó mà lí giải bằng lẽ thường. Đang đứng trầm ngâm 1 hồi thằng duy mới khều tay em : - Đái ỉa tắm rửa gì lẹ đi rồi ăn cơm. - Má mà cái đám cháy hồi nãy nhìn sợ vl – thằng tuấn chen vào. - Ừ, mà tụi bây rửa mặt chưa vậy – em hỏi. - Chưa, tụi tao cũng như cái mặt lol mày đứng nhiều chuyện chứ đã làm gì đâu – thằng tuấn nói. - Ừ, thôi, rửa mặt lẹ đi, bụng sôi quá rồi nè – em nói, mà công nhận bụng đói thiệt, từ trên chuyến xe là cái bụng nó đã bắt đầu réo. Nghĩ lại mới thấy mình ngu, chỗ bến xe quá trời đồ ăn vặt không thủ theo, đến lúc xe chạy được 10′ lại thấy đói, mà đói lúc đó thì chỉ có cạp … dép mà ăn thôi. Công nhận WC chỗ này đúng là … dơ thiệt, khai vl ra luôn các thím ạ. Vào rửa mặt thôi mà muốn chết ngộp rồi. Thôi kệ mẹ, ráng vào xả 1 cái đi, không thì đến lúc lên xe mà mắc thì chỉ có nước bể bụng đái mà chết thôi. Ra rửa mặt thêm lần nữa. Cuối xuống lavabo tát lấy tát để dòng nước lạnh ngắt, ở đây dùng nước giếng, lạnh vãi ra, cộng với trời mưa lất phất làm cho không khí ở đây có cảm giác rờn rợn. Ngửa mặt lên thì …. OH MY GOD …. ở trong tấm gương …. đó là ….. đó là ….. Ông lão, đúng rồi, ông lão, ông ta đứng ngay sau lưng em …. - Quay đầu là bờ, giờ vẫn còn kịp …. Rầm..ầm..ầm.. ông trời nhá lên 1 tiếng sáng hoắc, rền vang đất trời, nhìn lại, ông lão lại biến mất, nhìn xung quanh thì chỉ toàn những người khách đi xe, chạy vào WC thì chẳng còn ai, mọi người đã ra cả rồi. Những câu hỏi lúc nãy chưa có lời giải đáp lại vang lên, đầu em cảm thấy ong ong. Tại sao kì lạ thế ? Và liệu ngoài em ra, còn ai thấy ông lão nữa không. Bần thần đi ra bàn ăn, lấy điếu thuốc rít lấy một hơi, từ từ thả khói suy nghĩ dù biết rằng câu trả lời vẫn sẽ như một bài toán chưa có đáp số. - Đụ má, quán lol gì mà nãy giờ chưa có cơm ăn nữa – thằng duy lên tiếng. - Ừ, tao cũng đói gần chết nè, mà nãy giờ tụi bây có thấy cái vụ kia nó kì lạ không ? – thằng tuấn hỏi - Không lạ thì chắc mày ỉa bằng mồm mới lạ, haha – thằng Duy chen vào, sóc óc thằng Tuấn. - Có mày ỉa bằng mồm đó thằng cờ hó. Mà mày nghĩ sao về vụ hồi nãy Nhựt – thằng Tuấn hỏi em. - Thì tao cũng như tụi bây, cũng đang suy nghĩ chết mẹ nè mà có hiểu đâu – em tl, giọng trầm ngâm. Xem ra chuyến đi này lành ít dữ nhiều, nhưng không lẽ bây giờ lại đi về, thôi kệ, tới đâu thì tới vậy. – Mà ở nhà mày làm gì mà kêu mày về gấp quá vậy Duy, mày xin lên chơi 2 tuần mà mới có 1 ngày đã gọi mày về rồi. – Em hỏi thằng Duy. - Tao cũng đéo biết nữa. Nghe đâu bên cô 3 tao bả có chuyện, hình như là thằng Hải con cổ nó bị gì đó mà suốt ngày cứ réo tên tao, 1 2 bắt tao về cho bằng được. Mà nó thì nữa tỉnh nữa mê, lúc tỉnh gọi tao, rồi nói gì mà tao không về là cả họ bị diệt vong gì đó, nó nói được mấy chữ xong thì máu mũi, máu tai lại trào ra rồi ngất. Mấy ngày nay truyền máu cho nó liên tục, không thì nó mất máu chết mất đất rồi. – Nó nói, mặt đăm chiêu. - ĐM mày, biết sao không nói cho tụi tao sớm. Sao giờ này mới nói – thằng Tuấn chen vào. - Thì nãy tao cũng mới biết thôi, hôm trước ổng bả gọi tao về mà toàn lí do linh tinh. Mới đầu tao tính không chịu về, rồi thằng ông nội này nói nó với mày về quê tao chơi nên tao mới chịu, nãy obz gọi cho tao, nói 1 tiếng vừa qua nó liên tục gào tên tao, mà mỗi lần gào thì máu lại trào ra, bác sĩ bí quá phải chích an thần cho nó, giờ nó đang ngủ rồi, bà già mới điện cho tao hay. Nãy giờ ngồi nghe thằng Duy nói, em thấy những lời lão già nói không sai, nhưng tại sao mỗi mình là thấy lão, tại sao 2 thằng bạn lại không thấy ? Tại sao lại chỉ hiện ra với mỗi mình ? Cơm cũng được bưng ra nhưng cảm giác đói thì không còn nữa. Nhưng dù sao cũng phải ráng nuốt vào để tí lên xe không bị bụng nó hành. Được một lúc thì cái bụng cũng được cấp lương thực đầy đủ nên chẳng đánh trông kêu quân nữa. Rít vội điếu thuốc rồi lên xe, người lên xe cũng khá nhiều rồi. Em thì ngồi sát cửa kính, thằng Tuấn ngồi ngoài, thằng Duy ngồi bên trên. Theo thói quen khi lên xe là đưa mắt nhìn ra đường. Bỗng ….. bỗng như có ai đang hà hơi vào bên ngoài kính xe tạo nên 1 làn nước mỏng, đục đục lên tấm kính, rồi có cái gì đang viết vào làn nước ấy, là chữ, nhưng là chữ gì ?
Truyện Ma Chuyến Đi Kinh Hoàng
_________________ Tâm trạng . Chúc cho năm mới sum vầy Mừng năm Đinh Dậu tràn đầy niềm vui Năm nay quyết tiến, không lùi Mới tình, mới bạn, niềm vui đong đầy
Chap 3: thông điệp
Chap 3 : Thông điệp C-Ứ-U Là chữ cứu, nhưng là cứu ai ? cứu ở đâu ? Quay qua khều thằng tuấn, ê ê có cái gì lạ lắm nè. Nó quay sang miệng kèm theo chữ “đâu” Mịa kiếp nó chứ, cái chữ đã biến mất. Quên cái vụ này nó tan rất nhanh, nếu ai có thử thì biết. Nó thì nói em bị ba lơn, quáng gà v.v… Mịa mày chứ ba lơn, tí mày ngủ đi con, tao đè bóp *ái. Nhắm mắt cố tìm lại giấc ngủ …. Chuyến xe đã bắt đầu tiếp tục hành trình. Màn đêm bắt đầu bao trùm….. Oe…oe…oe…. con ơi nín đi con…nín đi mẹ thương…ầu ơi…. Đây là đâu, tại sao mình lại đứng ở đây ? Trước mắt em khung cảnh bắt đầu hiện ra. Là một căn nhà, không, là một căn chòi mới đúng. Xung quanh là những vườn cây và những bụi chuối. Em bước tới căn chòi, bên trong là 1 bà mẹ đang ru đưa con nằm trên chiếc đi-văng. Loại giường bằng gỗ thời xưa ấy. Bà mẹ khá đẹp nhưng nhìn khá trẻ, em đoán khoảng 18-19 thôi. Trên người là chiếc áo bà ba. - Chị ơi, cho em hỏi cái này …. chị ơi…. chị ơi. Trong tiếng gọi vô vọng của em, người mẹ trẻ vẫn tiếp tục ru con, đứa trẻ bây giờ không còn khóc nữa. Nó ngủ rất ngoan. Nhưng cái quan trọng bây giờ là tại sao em lại ở đây ? Mới lúc nãy còn ở trên xe cơ mà. Và tại sao người mẹ trẻ ấy không thể nghe tiếng em gọi dù cổ họng em bây giờ đã rát vì gào lên nãy giờ. Đánh liều 1 phen em bước vào nhà, tính lay vai chị ấy để hỏi chuyện thì …. bàn tay em đã xuyên qua vai chị ấy. WTF Em giật mình rút vội tay lại, đầu óc quay quay, chẳng hiểu cái mô tê gì cả. Bây giờ làm sao đây, mình bị gì đây, trời ơi là trời. Quay bước ra ngoài. Tính xem coi ở đây còn nhà nào nữa không thì hỏi thăm, dù gì cũng phải xác định xem mình đang ở đâu. Bước ra ngoài chừng 10 thước thì … Ááááá …. Cứu với…… Oe……Oe…….Mẹ mày la nữa tao giết…..Oe……oe……Xoảng……xoảng….. Ba chân bốn cẳng chạy trở vào …. Một cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt. Một người đàn ông trung niên đang đè người mẹ trẻ xuống, cố gắng lột hết những gì còn lại trên người của chị ấy. Đôi mắt hắn sáng quắc, trừng trừng như con thú đói lâu ngày. Cái miệng vừa cười nham nhở vừa lè lưỡi liếm khắp mặt, rồi đến cổ, rồi đến phía dưới. Mẹ kiếp thằng khốn nạn. Hai bàn tay nắm lại run run gì lên cơn nóng, không cần suy nghĩ nhiều, em lao vào tính knock cho tên đốn mạt 1 cái để cứu chị. Nhưng …. mọi chuyện không như em nghĩ, nắm đấm của em xuyên qua cả tên khốn nạn đó và chị. Mất đà và chới với, em té, đầu đập vào cạnh bàn. Két….Bộp….. cái đầu em đập vào phía băng ghế trên đằng trước…. Choàng tỉnh giấc thì ra lại là 1 giấc mơ, tuy là giấc mơ nhưng tại sao lại chân thực đến thế, bên tai em vẫn còn nghe ong ong tiếng đứa bé khóc vì sợ hãi, tiếng vỡ đồ loảng xoảng và cả tiếng chị hét lên trong vô vọng. Lại tiếng nhao nhao. Chết rồi hình như là bác tài đã đâm phải một người phụ nữ đi đường. Theo chân những người khác, 3 đứa em cũng xuống xe. Quái ! Làm gì có ai, bỗng bác tài lên tiếng : - Ịt mẹ, rõ ràng khi nãy tao thấy một con nhỏ ẵm con đi giữa đường mà tao né không kịp. Mà sao từ xa tao éo thấy, chạy tới gần thấy thì quá trễ rồi. Mà thôi kệ. Chứ lỡ đụng thật chắc tao ăn từ mọt gông. – Bác tài lên tiếng, hình như ổng chỉ sợ đi tù chứ không sợ cái chuyện kì lạ kia. Suy nghĩ một hồi không ra cái gì hết, thôi 3 thằng em cũng lên xe. Em quyết định chưa kể cho 2 thằng nó nghe những chuyện em mới vừa trải qua. Vì em sợ chuyến đi mất vui. Nhưng bây giờ trong lòng dấy lên những câu hỏi không có lời giải đáp. Người con gái kia là ai ? Người viết từ CỨU kia là ai. Và cả tên đốn mạt kia là ai. Tại sao lại xảy đến đối với mình. Những câu hỏi cứ loay hoay trong đầu em đến khi em lại chìm vào giấc ngủ…. Và giấc mơ kì quái ấy lại tiếp tục hiện ra….
_________________ Tâm trạng . Chúc cho năm mới sum vầy Mừng năm Đinh Dậu tràn đầy niềm vui Năm nay quyết tiến, không lùi Mới tình, mới bạn, niềm vui đong đầy
Chap 4: Ẩn số
Chap 4 : Ẩn Số Choàng mở mắt, bóng tên trung niên dần dần hiện ra. Tên đốn mạt đã xong mục đích, cố gắng lắm em mới ráng ngồi dậy được, nhưng bỗng se lòng lại, người mẹ trẻ đã tắt thở. Đúng là hồng nhan bạc phận. Bỗng tiếng oe oe làm cắt ngang dòng suy nghĩ của em. Tên khốn nạn bắt đầu bế đưa bé lên. Cố gắng gượng từng bước theo hắn, cảm giác té đập đầu vào cạnh bàn vần còn. Ra đến chiếc ao sau nhà hắn toan quăng đứa bé xuống nước thì một bàn tay chặn hắn lại. Cố gắng nheo mắt nhìn cho rõ thì đây cũng là một người trung niên, nhưng nhìn mặt có vẻ chất phác và phúc hậu hơn tên khi nãy. Hình như người trung niên mới xuất hiện cản tên dâm tà kia lại. Loáng thoáng trong câu chuyện em nghe chữ được chữ không thì hình như người mới xuất hiện là anh của tên đốn mạt kia và hình như đang cản hành động của hắn. Rồi hình như tên dâm tà lên tiếng, câu này hắn nói to nên em khá rõ : - Anh có gan thì anh nuôi đi, tui không dám nuôi đâu. Con *ỉ mẹ nó đã nguyền rồi đó, nuôi đi rồi mang hoạ – tên dâm tặc lên tiếng. - Nhưng nó chỉ là đứa con nít làm gì nên tội đâu. Em làm tội tày trời như thế còn chưa thoả mãn hay sao. - Thôi thì tuỳ anh. Anh nuôi nó thì từ nay không anh em gì cả. - Tuỳ chú thôi, anh thì quyết định như thế rồi.
Rồi người trung niên kia nhìn đứa bé triều mến, rồi cất tiếng : - Từ nay con sẽ tên là P, là con gái của cha. Cha sẽ ráng giúp con không biết cái quá khứ đầy đau thương này.
Bỗng có tiếng gọi tên em, rõ dần. Mở mắt ra, thì ra xe đã tới bến. Gọi 3 chiếc xe ôm chở 3 thằng về nhà thằng Duy. Mới đầu thằng Duy tính gọi người nha ra chở nhưng em cản lại, sợ ở nhà có việc bận lại mất công, gọi xe ôm cũng không bao tiền. Nhưng không về nhà chính của thằng Duy mà ra căn nhà ở trong vườn trái cây của nhà nó. Nghe đâu mấy ngày nay nhà nó có chuyện nên bà con đang tụ về nhà chính không có chỗ ở. Dù sao thì ở ngoài vườn cũng mát, với lại hứng lên nhậu thì cũng không bị ánh mắt dòm ngó của obz nó. Vào rửa vội cái mặt cho nó tỉnh táo. Dù người vẫn còn lừ đừ vì chuyến đi hôm qua lúc ngủ được lúc không nên đuối. Nhưng không lẽ bây giờ đi ngủ thì còn đâu là chuyến đi chơi như dự định. Đang suy nghĩ xem đi đâu trước thì thằng Duy lên tiếng cắt ngang : - Tụi bây coi ăn uống gì rồi qua bệnh viện gặp thằng Hải với tao, sáng giờ nó tỉnh thuốc lại gọi tên tao nữa. Không biết có chuyện gì không. Cô 3 đang hối tao quá nè.
3 thằng ra quán hủ tiếu đầu ngõ ăn vội rồi qua bệnh viện. thằng Hải nằm bệnh viện huyện nên CSVC không được đầy đủ cho lắm, nhưng cũng không đến nổi thiếu thốn. Đúng là bệnh viện lúc nào cũng làm cho người ta có cảm giác rợn người khi bước vào. Bệnh viện này nghe thằng duy kể là được xây dựng trong chiến tranh, rất nhiều người lính đã trút hơi thở cuối cùng tại đây. Do được xây dựng đã lâu nên những cây cảnh lâu năm toả bóng rậm. Đặc biệt là 2 cây sứ trước cổng bệnh viện. Lúc còn nhỏ em hay được nghe ông nội kể ma quỉ hợp với cây sứ nên hay chọn nó làm nơi trú ẩn. Vô gần tới phòng thằng Hải thì bỗng nghe tiếng lao xao. Do tướng thằng Duy giống như con khỉ đột nên dễ dàng chen vào trong. 2 thằng em tướng như con nhái nên chẳng chen vào nổi, đành đứng ngoài hóng. Khoảng nữa tiếng sau thằng Duy nó ra, mặt buồn buồn. Nó nói : - Thằng Hải nó nói được có mấy chữ rồi tắt thở. Nó nói như thều thào, mà giọng nó khác lắm. Nó nói gì trong vườn trái cây có cái gì đó. Rồi nó cản không cho tao dẫn tụi mày vào ở trong đó. Rồi cái gì mà cây dầu tằm ăn tao nghe không rõ. 1 lúc sau thì nó trút hơi thở. Tao ản ủi cô 3 dữ lắm mà bả khóc quá trời. Dù gì thằng Hải cũng ngoan, không quậy phá gì trong nhà, đi làm giúp đỡ bả phụ nuôi đưa em ăn học. - Vậy giờ mày tính sao ? – thằng tuấn hỏi - Tao cũng không biết nữa, mà cái nhà trong vườn đó giờ tao ở có bị gì đâu, mới hôm trước bữa lên chơi với tụi bây tao còn vào trong đó nhậu với mấy thằng bạn với ông anh họ rồi ngủ ở đó luôn mà. - Mà tao nghe thế cũng hơi ớn ớn – thằng tuấn nói. - Vậy mày tính sao Nhựt ? – thằng Duy hỏi em. - Tao thì sao cũng được ! – nói vậy thôi chứ hôm qua nay nhiều chuyện xảy ra thế mà không suy nghĩ thì cũng hơi lạ. - Thôi kệ bà nó đi. Đi uống café cái cho tỉnh người rồi tính tiếp, sáng giờ đã có café trong người đâu. – thằng Duy trả lời. 3 thằng lại quán càfe mong giải toả được những suy nghĩ cứ lảng vảng trong đầu. Thoáng lúc sau, khi cả 3 thằng đang trở lại trạng thái cân bằng. Ngồi hỏi thăm tình trạng của nhau được một lúc thì bà già thằng Duy điện báo tin dữ…….
_________________ Tâm trạng . Chúc cho năm mới sum vầy Mừng năm Đinh Dậu tràn đầy niềm vui Năm nay quyết tiến, không lùi Mới tình, mới bạn, niềm vui đong đầy
Chap 5: Sự giúp đỡ từ kẻ quá cố
Chap 5 : Sự giúp đỡ từ kẻ quá cố Cô 3 má của thằng Hải, từ nãy giờ cứ ngồi bần thần cười khúc khích khúc khích như người điên, thỉnh thoảng tru tréo lên, thỉnh thoảng lại nghiến răng kèn kẹt vừa chửi rủa : - Cả nhà mày sẽ diệt vong khửa khửa, cả họ mày sẽ tiệt nọc, khửa khửa cái dòng họ đáng nguyền rủa chúng mày, chết hết đi khửa khửa.
Từng điều cười điên dại của cô 3 vang lên nghe lạnh toát. Mọi người bu rất đông nhưng không ai dám làm gì. 3 thằng em cũng đứng đó, mỗi đứa suy nghĩ một kiểu. Một điều đặc biệt nữa, giọng này không phải của cô ba, là một giọng rất trẻ, em nghe rất quen. À, là của một người mẹ, em suýt reo lên. Bỗng như nhớ điều đó thằng Tuấn khều vai thằng Duy : - Mày còn nhớ hồi nãy thằng Hãi nói gì không ? - Nói gì ? - Thằng Hải nó nói gì mà dâu tằm ăn đó. - Ừ đúng rồi. Thì sao ? - Mẹ mày ngu quá, người ta nói là dâu tằm ăn trị được ma quỉ đó. Tao thì thấy cô 3 mày bị ma nhập rồi đó. Kiếm dâu tằm ăn quất bả đi. – Em chen vào. Chuyện ma quỉ trước đây em chưa gặp, nhưng được nhiều người kể lại nên em cũng biết được công dụng này của cây dâu tằm ăn. Loanh hoanh được một lúc mới tìm được cây dâu tằm ăn. Cơ mà nhà người này có đúng mỗi 1 cây. Xin dữ lắm người ta mới cho. 3 thằng ôm được cành dâu mà mừng quýnh như con nít được cho kẹo. Cô 3 vừa thấy cành dâu tăm ăn thì im bặt, mắt trừng trừng nhìn 3 thằng. Thề với các thím lúc đó trym em teo như trái ớt hiểm, chỉ cần bả nhào lên là trym nó thụt vào luôn ấy. Thằng khỉ đột kia mới ôm cành dâu lên chứ bây giờ bố bảo 2 thằng em cũng éo dám đi lên. Lạ nổi thằng Duy quất mạnh đến nổi có lằn nhưng cô 3 vẫn không la hét gì, cặp mắt chỉ bỗng đỏ ngầu rồi trừng trừng nhìn 3 thằng em. Bỗng cô 3 hét lên một tiếng rồi đổ sầm xuống nền nhà. Nãy giờ một số người hiếu kì chỉ đứng xem ngơ ngác chứ chả hiểu cái mô tê gì cả Người nhà mới bu vào đỡ cô 3 lên giường, mấy tay bác sĩ trốn đâu nãy giờ mới chạy vào xem mạch thì nói cô chỉ bị shock thôi, nằm nghỉ một tí là có thể xuất viện. Phần cũng phải tranh thủ để cô 3 về con lo đám tang cho thằng Hải. Lúc này ông già thằng Duy mới lên bệnh viện. Nó ra thuật lại sơ sơ cho ổng nghe, không thấy ổng nói gì chỉ thấy ổng lắc đầu ngao ngán. Thằng Duy đi lại chỗ tụi e nói : - Trưa nay về nhà tao ăn cơm. Có mấy thằng anh em tao nữa. Mọi chuyện tạm gác lại đi. Lỡ xuống tới đây rồi cũng phải ăn nhậu ra trò chứ. Đám tang thằng Hải ngày mai mới bắt đầu nên cũng chưa phải xoắn. Tối nay xác nó để tạm trong nhà xác, để cho cô 3 ổn định tinh thần mới tính tiếp được. - Ừ thế cũng được. – em tl, nhìn đồng hồ cũng hơn 10 giờ rồi, mới đó mà thời gian trôi qua lẹ thật. Nhà thằng Duy cũng khá rộng. Có 5 phòng. Cũng khá rộng rải và thoải mái. Phần thì ở dưới quê cũng ít khói buội như trên thành phố. Mắc 3 cái võng ở cái vườn trái cây nằm chờ rượu thịt Đúng là người dưới quê hiếu khách thật. Nằm ở vườn trái cây mà nghe mùi gà nấu cháo thơm vãi. Làm thêm vài lít rượu thì đằm à. 3 thằng lại tiếp tục tằm xàm xàm. Thỉnh thoảng có mấy đứa con gái chạy ngang thế là mặt 3 thằng lại được dịp đần thối ra. Được 1 tí thì rượu thịt cũng sẵn sàng. Công nhận các bác ạ. Đúng là gà thả vườn ăn ngon thật. Chẳng bù gà trên thành phố, ăn nhịn cứ nhão nhão, chẳng ngon lành gì, thịt gà dưới này luộc xong lấy nước nấu cháo đậu xanh, gà thì xé phay ra chấm nước mắm tiêu chanh + vài lít + vài thằng chiến hữu thì em đảm bảo quên trời quên đất quên cả gấu luôn không chừng mà đặc biệt cái là gà các bác phải để nguyên con, lên bàn ai ăn thì xé ra nó mới ngon. Nhà thằng Duy cũng khá là thân thiện, nói chuyện rất vui. Bàn thanh niên ngồi ngoài hiên nhà, cây cối toả bóng râm thêm gió thổi từ hướng bờ sông lên làm cho tụi em nhậu hoài không biết xỉn. Được một lúc thì chuyển sang phần đàn ca múa hát. Em thấy trong nhà có cây guitar thì nổi máu lên. Đúng là cũng vui ra phét. Quên hết mấy chuyện đã xảy ra hôm qua nay. Tầm 2 giờ chiều thì cơm no rượu say, cũng giải tán bớt. còn 3 thằng em với thằng Q con của chú 4. Chú 4 là em của cô 3 và ông già thằng Duy. Thằng Q nó mới bắt đầu trầm ngâm – sau này nó cũng là thằng trợ giúp đắc lực cho cuộc điều tra : - Anh Hải chết thảm quá. Gặp thêm cô 3 như vậy nữa, chú 3 thì bữa giờ cũng bệnh lên bệnh xuống. Không biết tiền bạc đâu mà lo đám tang cho thằng Hải nữa. - Thì chắc mỗi nhà giúp đỡ vào 1 ít chứ sao bây giờ. – thằng Duy lên tiếng. - Mà chuyện hôm qua nay tụi bây thấy lạ không ? – thằng Tuấn lên tiếng. Cả 4 người đều im lặng, mỗi người suy nghĩ theo hướng riêng của mình. - Tao có chuyện này muốn nói với tụi bây, nhưng mà tụi bây phải bình tĩnh nghe tao nói. Cả 3 thằng đều đổ dồn cặp mắt tò mò về hướng em. Em mới bắt đầu chậm rãi thuật lại những chuyện kì lạ em gặp hôm qua. Chuyện gặp ông già, rồi chuyện giấc mơ gặp người mẹ trẻ kia. Rồi em mới hỏi thằng Duy : - Họ hàng nhà mày có ai tên P không Duy ? - Con trai hay con gái ? – Nó hỏi lại e - Con gái – E tl Nó suy nghĩ 1 lát rồi tl : - Không. Mà sao mày lại hỏi như vậy. – nó hỏi - Tao nghĩ giấc mơ và ông lão không phải tự nhiên mà xuất hiện, chắc hẳn có uẩn khúc gì đó mà tụi mình chưa hiểu được. - Để tối tao hỏi ông già tao coi, mà bên tao cũng không đông lắm, không lẽ tao nhớ không hết. Nhưng thôi hỏi cho chắc ăn. – thằng Duy trả lời. - Thôi chuyện đó tối tính tiếp giờ đi đâu tiếp đây – Thằng Tuấn lên tiếng - Đi câu đê – em hăng hái đề nghị, gì chứ câu cá là không thể bỏ qua khi về vùng miền tây sông nước này. - Ok đi luôn – thằng Q với thằng Duy nhanh chóng hưởng ứng. Tụi em hăng hái đi lấy cần, đào trùng làm lăng xăng lăng xăng. Nhưng có đứa nào ngờ chuyện gì sắp xảy ra trong chuyến đi câu lần này
_________________ Tâm trạng . Chúc cho năm mới sum vầy Mừng năm Đinh Dậu tràn đầy niềm vui Năm nay quyết tiến, không lùi Mới tình, mới bạn, niềm vui đong đầy
Chap 6: đi câu
chap 6 : đi câu. ( từ nay em xin viết tắt tên nhân vật nha mấy thím ) Địa điểm câu là con sông gần nhà chính của thằng duy, con sông này cặp với vườn nhà nó. Khá là lớn với những rặng dừa nước trải dài suốt con sông. Ôi nhìn cảnh sông nước này đối với một thằng dân câu chính hiệu thì là thiên đường cmnr chứ còn gì nữa. thả ra giữa dòng sông, kinh nghiệm đi câu cũng có nên thả ra giữa dòng, e cho mồi sát đáy với hy vọng kiếm được vài chú bống cát hay hên hên là vài cụ trê to to Cơ mà cái hy vọng ấy như tan biến khi thả câu mãi mà chẳng cái cần thằng nào có cá cắn câu. Cũng may cho em là trời đang có mây nên nó mát chứ không thì 4 thằng nó héo như cỏ khô. Mà thôi kệ, dù gì ở đây cũng thoáng đãng, gió thổi hiu hiu làm con người ta dễ rơi vào giấc ngủ. Nhất là khi hồi trưa thằng nào cũng đã có tí men trong người. Bỗng cần của thằng D bắt đầu có biến. - Cá lớn rồi, cá lớn rồi – thằng D hét toáng lên Em ngơ ngác nhìn qua thấy thằng khỉ đột này nó đang cật lực giật cái cần của nó (loại cần bằng tre non chứ không phải cần trúc đà lạt nhỏ xíu như mấy thím thấy đâu nhá) Mà sao con cá nó không lên. Thằng Q đã buông cần phụ thằng D. Vì thằng Q và thằng D nó ngồi đâu lưng vào nhau. Cái xuống ba lá tròng trành như sắp lật đến nơi. - Quăng cần đi, quăng cần đi – thằng T nó la lên. Chắc cu cậu cũng xoắn đến vãi mật ra rồi. Chắc trong 4 thằng mỗi mình nó không biết bơi - Quăng quăng cái lol, cá to thế quăng thế lol nào được – Em và thằng D đồng thanh la lên. Quay qua nó em cười hề hề : - Chỉ mày hiểu tao. Em cũng bắt đầu buông cần qua phụ nó. Con cá quẫy dữ quá các thím ạ. Ghị lên không nổi, mà cái cần tre cũng càng ngày càng chúi xuống nước. Rắc … Rắc ….. Tạch ….. cái cần gãy làm đôi. Chỗ cá ăn nó quẫy một cái rõ to. Thằng Q mới nói : - Kiểu này là cá bông lao rồi. Má, phải chi con vừa vừa lôi lên được, làm nồi lẩu chua với vài lít thì dm khỏi say khỏi về. – Nó nuối tiếc. Em cũng nhìn theo nuối tiếc. Nhưng đây chỉ là việc hoàn toàn tự nhiên, biến sắp theo mới thật sự là vấn đề chính tại chap này. Bây giờ thì thằng D bắt đầu ngồi ngó. Chỉ có 4 chiếc cần đủ để 4 thằng câu mà cái cần của nó thì tạch mất rồi. Ngồi ngó nha con Được 1 lúc thì đến cần của thằng Q có biến, và bây giờ, nó mới thực sự kì lạ. Nếu bác nào là dân câu hay ít nhất 1 lần đi câu sẽ biết cái cách mà cái phao nó chìm khi có cá ăn. Rất rất hiếm khi nào cá đớp 1 phát mà lút phao cả, thường thì phao sẽ động đậy nhịp nhịp 1 chút rồi thụt xuống cái mạnh. Nhưng lần này phao của thằng Q không như thế. Sở dĩ em biết khá rõ vì em và nó ngồi kế bên nhau. Em lại có cái tật vừa câu vừa nhìn qua cần bạn nên biết. Bây giờ trời bắt đầu vẫn vũ mây đen chứ không còn mây nhẹ mát như lúc nãy nữa. Gió bắt đầu thổi mạnh nhưng vẫn chưa sao. Bỗng phao thằng quang chìm từ từ ….. từ từ xuống nó không chìm kiểu cá ăn, nó chìm kiểu …… như có ai kéo từ dưới lòng sông, từ từ và chậm rãi. Thằng Q giật mạnh cái cần, không lên gì cả, ngược lại cái cần lại dần bị kéo xuống. Em buông cần qua phụ nó. Quái ! đíu phải cá ăn. Nó khôn hề quẫy. Cá ăn khi mắc câu nó sẽ quẫy và ghị cần xuống. Còn bây giờ giống như ai đã buộc sợi dây câu vào một cái guồng quay và chậm rãi kéo xuống. Mũi cần đã chạm mặt nước rồi. Bỗng thằng Tuấn la lên : - Quăng cần đi, quăng lẹ đi – Như được định thần lại, em và thằng Q vội quăng cần xuống nước. Cái cần không chìm phụt xuống hoặc bị kéo đi. Mà nó cứ từ từ, từ từ chìm xuống lòng sông tưởng như vô tận. Rầm..ầm..ầm… Sấm lại nổi lên ….. Rào….rào…..rào…..hú…..hú…..long tong…..long tong….. cơn mưa đã bắt đầu trút xuống, một bầu trời xám ngắt báo hiệu điềm chẳng lành. Gió từng cơn lại lùa về hú vào tai làm tăng cảm giác ghê rợn hiện giờ. Xuồng ba lá làm quái gì có mái. 4 thằng ướt như 4 con chuột lột. Trèo vội vào dưới 1 tán cây lớn trú mưa. Em nói đùa : - Bây giờ mà thiên lôi dòm ngó thì mai có 4 cái xác chết cháy. Câu nói đùa của em không ngờ không thể làm cho tụi nó cười mà em còn được khuyến mãi 3 cái bợp tai đau điếng Cả 4 đứa theo hướng suy nghĩ của bản thân. Một lúc lâu sau, khi cơn mưa bớt nặng hạt, em bắt đầu lên tiếng : - Tao biết bây giờ không nên nói chuyện này, nhưng tao phải nói lên, không thể bỏ qua nữa. Tao biết là không đứa nào muốn tin. Nhưng chắc chắn dòng họ mày có điều gì đó uẩn khúc, đang bị ma ám, hoặc tệ hơn là một lời nguyền D à. Thằng D trầm ngâm rồi lên tiếng: - Tao cũng nghĩ như mày. Từ lúc tao gặp thằng H, tao đã biết có điềm chẳng lành. Tao cũng tính nói, nhưng sợ tụi mày không tin. – thằng D tl. Mắt nhìn xa xăm. - Dm, từ lúc vụ cô 3 là tao sợ teo trym rồi. Giờ đến vụ này nữa. Hỏi sao tao không tin – Thằng T chen lời. Lúc nào cũng vậy, trong nhóm nó là thằng nhát gan nhất. Thằng Q nãy giờ chỉ lắng nghe, không nói gì, nhưng ánh mắt nó thoáng lên vẻ lo lắng. - Tao nghĩ là những chuyện này liên quan đến giấc mơ của tao. Là cô gái đó, và cả đứa bé mà ông trung niên kia đổi tên nó thành P mà đến giờ vẫn chưa rõ tung tích, và cả ông trung niên và tên dâm tà em ông nữa. Họ là ai ? – Em lên tiếng tiếp - Nghĩ vẫn vơ cũng không ra đâu. Bây giờ về, tối nay qua nhà chính tao, hỏi ba tao hy vọng biết thêm chút đỉnh. – Bây giờ mưa chỉ còn lắt phắt. 4 đứa lại dong xuồng về, không có một chiến lợi phẩm nào trong tay à mà có chứ, đó là 1 đống lo lắng trong lòng….
mai up tiếp
_________________ Tâm trạng . Chúc cho năm mới sum vầy Mừng năm Đinh Dậu tràn đầy niềm vui Năm nay quyết tiến, không lùi Mới tình, mới bạn, niềm vui đong đầy
Chap 7 Khoảng lặng
chap 7 : Khoảng lặng Phịch…. quăng vội đống đồ ướt vào cái thau thằng D đã để sẵn. May thật, về tới nhà trời lại mưa. Thằng H thì chạy về nhà nó rồi. Nhà nó cách nhà chính cũng không xa, khoảng 500m. Tụi e thì ở ngôi nhà ở cái vườn trái cây nhà thằng D. Trời mưa quá với lại bây giờ mới buổi chiều, vẫn chưa thể qua nhà chính được. Thằng D ra ngoài vườn bẻ mấy trái xoái non. Thằng T thì lôi trong balô ra bịch muối Tây Ninh bà già nó đưa. Híc…Híc…. mẹ bà nó. Đéo hiểu sao bịch muối nó cay vãi tè rồi mà thằng cờ hó D nó còn đục vào mấy trái ớt hiểm nữa. Chuyến này thì chỉ có cay vãi tè 3 thằng ra. Ớt này ở trong vườn nhà nó. Ác nổi nhà nó nuôi gà, bón phân gà vào mấy cây ớt. Bây giờ thì thằng nào thằng nấy vừa ăn xoài vừa nhớ mẹ hay sao mà nước mắt nước mũi bắt đầu vãi tèm lem đầy mặt. Biết cay là thế mà 3 thằng vẫn tranh nhau từng miếng xoái nuốt lấy nuốt để. À quên tả sơ về căn nhà phụ trong vườn chúng em ở một chút để các thím hình dung. 1 căn nhà cấp 4, chỉ có 2 phòng và một nhà bếp nhỏ cùng với cái nhà vệ sinh cá nhân. Có quạt và 1 cái tivi cũ. Đằng trước có cái hàng ba. Nếu đi từ ngoài vào thì sẽ tới hàng ba, rồi tới phòng khách. Chiếc tivi ở phòng khách. Kế bên tivi có cái bàn thờ con con nhưng không thấy để gì trên đó cả. Đằng sau cái tivi là phòng ngủ đầu tiên, em và 2 thằng khỉ kia ở phòng này. Kế bên phòng này là cái phòng thứ 2 rồi đến cái nhà vệ sinh. 2 cái phòng và cái nhà vệ sinh nằm ngang trong căn nhà, cửa phòng quay về hướng tay trái. có một đường đi ngang qua 2 cái cửa phòng. Nhà quét vôi màu xanh lục. Nhưng theo em thấy thì căn nhà này có vẻ đã được quét vôi nhiều lần. Vì khi nãy em thấy có một chỗ bị tróc vôi, tò mò em lấy tay cạy ra thì thấy bên trong có khá nhiều lớp vôi khác và màu cũng khác. lớp trong cùng hình như màu trắng. Xung quanh là mấy cây xoài và vài bụi chuối. Căn nhà này và căn nhà chính thằng D ở chung một miếng đất nhưng bị cắt ra bởi một con mương. Theo như lời thằng D kể nãy giờ thì căn nhà này lúc trước cất lên là để cho người trông coi vườn ở hoặc mấy người giúp việc ở. Nhưng không hiểu sao từ mấy năm nay cả nhà cho mấy người đó lên ở trên nhà chính luôn rồi Mẹ kiếp, mình thì ở trong cái chỗ khỉ ho cò gáy còn tụi giúp việc thì ở trên nhà chính mới ức – Em nghĩ thầm. – Mà thôi kệ, ở đây ăn nhậu đỡ bị dòm ngó . Bây giờ là 6h tối. Trời đã tạnh hẳn. Nhưng đường khá khó đi, đất sình nhão nhoét dính vào làm cho đôi doctor của em bây giờ nó nặng gần vài kí 1 chiếc. Đến chiếc mương dẫn nước vào vườn thằng D mới bảo : - Mày thọt chân xuống rửa đôi doctor đi. Để chút qua nhà tao trây trét tùm lum tao thẻo Nhìn xuống con mương tối thui, nước chảy róc rách róc rách, thôi thôi, kiểu này bố bảo cũng éo dám thọt chân xuống. Cứ tưởng tượng vừa đưa chân gần đến mặt nước thì có bàn tay xương xẩu, trơn tuột vút lên kéo giò e xuống thì chỉ có nước đái trong quần các thím ạ. - Dm mày, ra tới sân nhà mày mày múc tao ca nước giếng rửa đi, giờ nhìn cái mương này ớn vãi đái. – E tl. Mà cũng ớn thật, ban ngày đi ra đi vào thì thấy không ớn, mà bây giờ buổi tối nhìn nó ghê vãi đái. Lăn lộn một hồi cũng lết được tới nhà chính nó. Rửa chân xong vào nhà, ây dà mùi gì quen quen. Thôi dm mùi lẩu lươn. Hà hà, tối nay lại được dịp không say không về, em thì nghe mùi đồ ăn với rượu bia thì quên cả vấn đề chính Ba thằng D thấy 3 thằng thì gọi : - 3 đứa bây vô đây lẹ ngồi chơi. - Dạ đợi tụi con xíu tụi con rửa chân cái bác – Thằng T đáp. Chà, đúng là lẩu lươn, tuy e có thời bị viêm xoang mũi nhưng vẫn nhạy bén với mùi thức ăn lắm. Bên cạnh là chai rượu nếp ở nhà nấu. - Rượu này là ở nhà bác lâu lâu mới nấu một lần, quí lắm đấy, khách khứa tới nhà chơi mới lấy ra uống. Mấy đứa cứ tự nhiên như ở nhà nha. – Ba thằng Duy lên tiếng. E và thằng T dạ lấy dạ để, quay qua thì ông nội D cũng đang gắp lấy gắp để mấy con lươn trong nồi Kiểu này mà không khéo thì tí gặp xương lại khổ Ngồi nhậu cũng vui lắm các bác ạ. Ba thằng D xem ra cũng là người khá vui vẻ, không như lời nó tả. Bác cũng hỏi thăm tình hình học hành 2 đứa. - Bây giờ hành nhiều hơn học bác ơi – E tl. - Học thì nhiều mà áp dụng có bao nhiêu đâu bác – Thằng T nó chen vào. Rồi như sực nhớ ra vấn đề chính. Em khều thằng D : - Mày hỏi xem ở nhà mày có ai tên P mà con gái không ? Thằng D gật gật ra vẻ hiểu ý. - Ba ! ở nhà mình có cô nào tên P không ba. Bác trai nhìn thằng D thoáng vẻ ngạc nhiên rồi tl : - Con trai thì có chứ con gái thì không. Mà sao mày hỏi tao, bộ trong nhà mình nhiều người lắm hay sao mày không nhớ hết mà hỏi. - Dạ không, con hỏi cho chắc vậy thôi chứ không có gì ? – thằng D tl - Mà hỏi có gì không mày ? – Bác trai hỏi nó - Dạ tại ….. Em thụt cùi chỏ nó, bây giờ chưa phải lúc để nói chuyện này cho người lớn. Không khéo họ không tin lại nghĩ tụi em này nọ. Cứ tìm hiểu trước đã, sau này nói cũng chưa muộn. - …. Tại con nhớ mang máng mà không chắc nên hỏi ba cho chắc ăn vậy mà. – Thằng D đáp tiếp câu nói bỏ lửng vì cái cù chỏ của em. Ngồi nhậu thêm một lát mới đó mà cũng 9h tối. Thím nào ở quê hay có về quê chơi thì biết. Ở quê họ ngủ sớm lắm. Nên tụi em cũng giải tán về. Mới đầu tính đi uống cafe cà pháo cho nó thư thái rồi mới về ngủ. Nhưng em mệt quá. Chuyến đi hôm qua toàn gặp những chuyện đau đầu. Chợp mắt được có tí nên giờ thêm hơi men trong người thì không tài nào mà mở mắt nổi. Thôi bữa đầu 2 bữa nhậu cũng ok rồi. Dưỡng sức mai còn chiến tiếp. Mà không biết còn chuyện gì xảy ra nữa đây. Vâng, đúng như mọi người nói. Trước sóng gió luôn có khoảng lặng …..
_________________ Tâm trạng . Chúc cho năm mới sum vầy Mừng năm Đinh Dậu tràn đầy niềm vui Năm nay quyết tiến, không lùi Mới tình, mới bạn, niềm vui đong đầy
Chào 8: đêm dài lắm mộng
Chap 8 : Đêm dài lắm mộng Về tới căn nhà ở vườn trái cây rồi tắm rửa xong thì cũng 9h30 rồi. Bật TV thì cũng toàn mấy cái chương trình xàm xàm. Ở trong đây không có bắt cáp. Máy tính lại càng không. Thôi thì đi ngủ mịa cho khỏe người. Dù nhà lạ nhưng do người đang mệt mệt nên đặt lưng xuống là em ngủ ngay. Mặc cho 2 thằng kia nó làm gì làm. Tíc tắc ….. tíc tắc….. tíc tắc…… Chiếc đồng hồ khá to ở phòng khách nó kêu đều đặn. Em mở mắt ra. Chà mắc tè vãi. Khi nãy vội đi ngủ quên luôn thói quen đi tè trước khi lên giường. Mới ngủ dậy mắt nhắm mắt mở xuống nhà bếp. Từ nhà bếp có một cái cửa sổ nhìn thẳng ra ngoài vườn. Hôm nay không có trăng nên cảnh vật cũng tối tối âm u. Thọt lẹ vào WC thực hiện cho xong bổn phận rồi phắn lẹ. Nhưng ông trời đíu thương hay sao ấy. Vạch *ái ra đứng cả buổi trời mà đái éo dc. Bụng thì muốn vỡ ra luôn rồi. Ông trời ông chơi ác với con vậy sao ráng biến siêu xayda cấp 10 rặn đến tím tái mặt mày thằng nhỏ mới bắt đầu cho ra những thành phẩm đầu tiên. Cuối cùng trên bảo dưới cũng nghe . Xong nghĩa vụ còn không biết vọt thẳng lên phòng. Biết là thế nhưng đi ngang cái cửa sổ vẫn có một ma lực nào níu cái cổ em lại nhìn ra cái cửa sổ sau nhà bếp. Bỗng ….. WTF…… Mẹ kiếp đằng sau nhà có nguyên cái cây mít trái đùm đùm to ơi là to mà thằng cờ hó D dám giấu không cho anh em biết. Vâng xin các thím đừng ném gạch em. Em nhìn ra cái cửa sổ cũng sợ vãi đái ra mặc dù giờ đíu còn giọt nào trong bàng quang. Em cứ nghĩ đến cái cảnh nhìn ra thì có cái đầu máu me. Mắt trợn trừng lồi ra nhìn chằm chằm vào em. Cái lưỡi dài ngoằng gớm ghiếc lè ra rồi chực siết lấy cổ em thì dm đái ra cả quần ấy chứ chẳng chơi. Cơ mà thấy cây mít ngon quá thì quên cả cái vụ đó Vâng tính em hơi ham ăn hehe mấy thím thông cảm. Cây mít nằm khá sát cửa sổ nên em vẫn có thể thấy được mặc dù không có đèn. Bước lên phòng, nằm cái ịch xuống cái giường vốn đã cũ kĩ. 2 thằng ôn dịch kia vẫn ngủ không hay biết. Tíc tắc …. tíc tắc ….. tíc tắc ….. tiếng đồng hồ vẫn nhịp đều đặn. Em lại chìm vào giấc ngủ. - Ê nhựt, ê nhựt….. – giọng thều thào - Dm, đang ngủ, gộn cái lòi. – em trả lời, nghe là biết giọng thằng tuấn. - Dậy đi mày ơi, tao sợ – nó lắp bắp tl - Sộn cái lờ. Vụ gì nữa – E quay qua. Uể oải tl. - Dậy đi tè với tao. Mắc quá đéo dám đi 1 mình. – Nó gọi giọng van xin - Mày kêu thằng D đi với mày đi. – em nhắm mắt tl. - Duy duy, dậy đi đái với tao coi. Sợ vãi mật ra nè – Nó vừa gọi vừa khều thằng D. - Mẹ sợ thì ra cửa sổ đái đi. – Thằng ông nội D cũng nhắm mắt tl. - Mẹ mày, đang đái ma nó bóp *ái tao sao. – Thằng T chắc mắc đái quá nên chịu hết nổi rồi, ra giọng bực bực. - Haha, ma nó bóp thì cho nó bú luôn, sợ gì . – Thằng này đến hết nói nổi - Thôi cha. dẫn con đi đái dùm cái. – thằng T lại năn nỉ - Thôi dc rồi ông ngoại. Đi theo con. – Thằng D nói. - Ê thằng cờ hó D, thằng mất dạy. Sau nhà có cây mít nhìn nuột vl ra mà sao mày giấu anh em. Tính để dành cho gái hả mạy. – công nhận mấy trái mít to lắm mấy thím. Ôm không hết ấy. Cái cây cũng to. Mà trái thì là đà dưới gần gốc thôi. - Chửi chửi con mẹ mày. Nhà tao làm gì có cây mít nào. Mày đui hả. – Nó phản pháo. - Á à. Chú còn chối nữa à. Ok. Dẫn thằng T đi đái sẵn tao cho mày ăn hành tội giấu diếm anh em. – Chuyến này tao không thịt hết cái cây kia tao không làm người hehe. - Ok, ngán mày hả. Có thì tao cho mày ăn nghẹt họng mày luôn. – Giọng nó chắc chắn. Thế là 3 thằng hùng hổ xuống nhà sau. Thằng T thì rẽ vào nhà tắm. E thì chắc mẫm trong lòng rằng cây mít không thể nào mọc chân chạy đi chỗ khác được nên đứng trước cửa phòng 2, chỉ tay về hướng cửa sổ : - Đó mày lại coi đi con cờ hó. Ngày mai còn không biết đãi mít tao ăn hehe. – Em nói bằng giọng của kẻ đắc thắng. - Coi coi clmm. Cây mít đéo nào đâu. – Nó tl. Giọng tỉnh bơ. WTFFFFFFFFF ………. không lẽ mình nhìn nhầm. Cái gì thế này. Em chạy ra đứng bên cửa sổ. Ôi đệt, cây mít đâu mất rồi. - Nó …… nó …… nó biến mất rồi ……. – Em nói giọng run run. Em thề với các thím lúc đó mặt em như này này 1……2………3 ù chạy. vèo. Em với thằng D phắn thẳng lên phòng. Đằng sau còn nghe tiếng gọi của … thằng T . Kệ mẹ mày, đái cho đã đi, tí khỏi đái trong quần . 1 lát sau thằng nhỏ cũng chạy lên. Khỏi phải bàn cãi. Mặt nó như này và như này nữa . Hậu quả là nó lại bợp tai 2 thằng và 2 thằng bợp tai lại nó Giỡn đã đời em quay lại vấn đề chính : - Dm, thề có ông bà tổ tiên tao. Tao rõ ràng thấy cây mít ở sát cái cửa sổ sau nhà bếp. Không thể nhìn lầm được. Trái nó to lắm. Một người ôm không xuể. Mày chui vô trong cái trái mít mày ngồi cũng còn vừa. Bất chợt em cảm thấy hơi rờn rợn vì câu nói mình lỡ thốt ra. - Thôi kệ nó đi. Có gì sáng mai vòng ra sau nhà coi chứ giờ tao cũng có nói mày gì đâu. – Thằng D nhìn lên trần nhà, mặt thoáng hơi sợ, giọng run run tl. - Dm tụi mày. Anh em hoạn nạn có nhau mà chưa gì chúng mày bỏ tau đái một mình ở dưới – thằng T chen vô. - Haha. Lúc đó xoắn cmnr, nhớ với chả quên, mà biết đâu bỏ quên mày ở dưới, có con ma nữ nào rù mày đi càng hay. Được buổi ngon tờ rym – Em úp sọt thằng bé - Ngon ngon cái lol. – nó tức tối chửi - Thôi ngủ đi. Vụ cái cây mai tính. – Thằng D chen vào. Tíc tắc …. tíc tắc …. tíc tắc …..tíc tắc…tíc tắc…tíc tắc..tíc tắc..tíc tắc.tíc tắc. tít tít tít tít tít Em giật mình vì tiếng kim giây bỗng nhiên đổ dồn dập. Quay qua thì 2 thằng kia cũng đã mở mắt ra rồi. - Tụi bây nghe gì không – Em hỏi. - Dm mày, bộ điếc sao không nghe – Thằng T nói. - Đi ra coi cái đồng hồ bị gì vậy. – Thằng D lên tiếng. - Móa, đang sợ vãi tái ra. Ra đó lỡ gặp cái gì thì sao. Cuộc đời chưa phịch đứa nào, chết làm ma trinh …. nam sao mạy. – Em chọt vào. - Chứ giờ mà ngồi đây hoài cũng có ngủ được đâu. Chắc cái kim giây nó bị kẹt thôi. – Thằng D trả lời trấn an bọn em. Em vớ lấy cây chổi, trở cán làm vk, thằng T cầm … đôi doctor, thằng D đi tay không. Ra thì ….. mẹ ơi …… Dưới bóng đèn ngủ trái ớt lờ mờ màu đỏ, cây kim giờ, cây kim phút và cả cây kim giây đang xoay tít mù …… 3 thằng đứng ngẩn người nhìn . Không biết phải làm gì tiếp theo. Cố gắng dụi mắt hy vọng nhìn lầm … nhưng những cây kim vô hồn kia vẫn tiếp tục xoay. Cạch …. Tiếng từ chiếc đồng hồ phát ra làm cho 3 thằng hoàn hồn lại, 3 giò 4 cẳng phắn thẳng vào phòng ngủ. Nhưng trước khi chạy vào phòng ngủ em cũng kịp nhìn lại. Hình như nó dừng lại ở 3h46 phút. Cạch …. Thằng D khóa cửa phòng lại. Thở hổn hển mặc dù đoạn đường ngắn củn chỉ vài mét. Nhưng nó thở không phải vì mệt, nó thở vì sợ. Em và thằng T cũng chả khá hơn. Thằng nào mặt cũng không còn giọt máu. Phịch … tiếng thằng D ngồi xuống giường thôi mà cũng làm cho 2 thằng em muốn nhảy cẫng lên. - Mẹ mày ngồi nhẹ nhẹ không được à – Em càu nhàu - Đang sợ chết mẹ ra mà còn giữ ý giữ tứ con mẹ gì nữa. – Nó nhăn nhó tl. Em móc dt ra xem giờ. Bây giờ là 4h33 sáng rồi. Nhưng tại sao chiếc đồng hồ đó lại dừng ở 3h46 phút. Và tại sao nó lại bắt đầu xoay lúc 4h30 phút sáng. Liệu có gì uẩn khúc hay đó chỉ là sự vô tình do cái đồng hồ cổ cũ kĩ gây ra. Càng nghĩ càng rối. - Giờ ngủ nghỉ con mẹ gì nữa. Thức tới sáng luôn đi. Tao có đem theo bộ bài nè. – Thằng T lên tiếng. Ừ thôi thì chơi bài. Chứ thề với các thím bây giờ có đặt lưng xuống em cũng không thể nào ngủ được. Thế là 3 thằng ngồi chơi đến sáng. Nhưng những việc đó vẫn chưa thực sự là những chuyện đáng sợ nhất trong đêm qua. Có một sự việc mà đến sáng hôm sau tụi em mới biết và thực sự làm cho em, thằng D và thằng T mới thực sự rợn tóc gáy …..
_________________ Tâm trạng . Chúc cho năm mới sum vầy Mừng năm Đinh Dậu tràn đầy niềm vui Năm nay quyết tiến, không lùi Mới tình, mới bạn, niềm vui đong đầy
Chap 9: Tối qua là ai (định mệnh sợ vl)
Chap 9 : Tối qua là ai ? Đánh bài một chầu đã đời cũng tới sáng. Đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo sau một đêm sợ hãi. Em khều thằng D : - Đi vòng ra sau nhà chỗ tao thấy cây mít xem có tìm được gì không ! - Ừ, tao cũng đang muốn biết đây. Lúc này đi ngang cửa sổ nhìn tao cũng không thấy cây mít nào cả. – Nó tl em 3 thằng đi vòng ra sau nhà. Đúng là không có cây mít nào cả. - Ê tụi bây lại đây coi nè. – Thằng T gọi. Nó đang đứng chỗ sát cửa sổ,chỉ tay xuống đất. - Cái gì vậy ? – Em vừa hỏi vừa cùng thằng D chạy lại. - Tụi bây coi kĩ đi – Nó vừa nói vừa chỉ tay xuống đất. Nhìn kĩ mới thấy một cái gốc cây khá to nằm dưới đất nhưng do bị đốn gần sát + với lá khô phủ lên gần lấp nên không thể thấy nếu đứng đằng sau. - Vậy là hôm qua tao không nhìn lầm. Nhưng cũng không thể có ai đốn cả 1 cây mít to thế trong vài tiếng. Và cho là có cưa được đi nữa thì không lẽ 3 thằng không nghe thấy gì. Huống hồ gì dấu này chứng tỏ cây mít này đã được cây cách đây rất lâu rồi. – Em nói giọng chắc mẫm. - Thôi bây giờ qua nhà chính. Tao hỏi ông già tao về cây mít này luôn. Chắc ổng cũng biết chuyện cây mít này. – Thằng D nói. 3 thằng lại lót tót chui qua nhà chính. Ba nó đã đứng đó tập thể dục. Vừa thấy 3 thằng, ông già nó chạy lại hỏi : - Tối qua đứa nào cứ đi ra đi vào trước hàng ba vậy ? Lạ chỗ không ngủ được hả mấy đứa ? What what làm gì có đứa nào đi ra ngoài. Sợ chết mẹ luôn. Nằm trong nhà mà muốn đái cả ra quần thì bố bảo cũng không có thằng nào dám béng mảng ra ngoài. 3 thằng nhìn nhau như hiểu ý. Thằng D hỏi ông già nó : - Tối qua ba thấy lúc nào zậy ba ? - Thì tối qua đâu hồi 2-3 giờ gì đó. Tao mắc đái quá. Mà mày biết tối tao hay đi ra gần chỗ cái mương tè cho nó mát. Thoáng đằng xa xa thấy có bóng đứa nào đi tới đi lui trước hàng ba. Lúc đó tao tính kêu mà nghĩ chắc lạ chỗ ngủ không được nên đi vòng vòng hóng gió. Nên tao cũng không để ý lắm đi vô ngủ luôn. Lúc này nghe xong cả 3 thằng rợn tóc gáy, óc ác gì nổi lên hết cả. Cũng may tối qua “nó” chỉ lãng vãng xung quanh nhà chứ nó mà vào tận phòng thì chắc có 3 cái xác nằm trong nhà đó rồi. Em khẽ ra hiệu cho thằng D hỏi vụ cây mít. Nó hỏi tiếp : - Đằng sau nhà ở vườn mình hình như lúc trước có cây mít lớn lắm phải ko ba ? - Sau mày biết hay vậy, từ lúc ông nội mày còn nhỏ thì cây mít ấy đã bị đốn rồi – Ông ấy nói, giọng thoáng vẻ luyến tiếc. - Ủa sao đốn uổng vậy ba ? Bộ cây mít không có trái à ? – Nó thắc mắc - Nó không có trái thì nói làm gì. Tao nghe kể trái nó to lắm. Tao ôm còn không hết. Nhưng ….- Bác trai bỏ lỡ câu nói. - Vậy sao đốn bỏ vậy ba ? - Trái nhiều là thế nhưng từ khi nội bây còn nhỏ không trái nào ăn được. Mỗi lần nghe mít chín thơm nức mũi là ông cố mày hái vào nhưng hái vào nhà là hết thơm. Xẻ ra thì ôi thôi. Bên trong toàn dòi. Nhìn đến muốn ói chứ ăn uống con mẹ gì nữa. Nếu cách đây 2 hôm ai mà nói vậy thì em chửi người đó xạo rồi. Nhưng sau khi trải qua những chuyện không-thể-nào-giải-thích-được thì em mới biết ba thằng D không hề đặt chuyện. - Chà, sáng sớm sao đông đủ vầy nè. Mấy anh dậy lâu chưa – Thằng Q bây giờ mới qua. - Thằng quỉ, sao hôm qua về xong trốn luôn vậy. – Em hỏi nó. - Hôm qua tự nhiên ông nội bị sốt, nằm mê man. Làm em phải ở nhà coi ông nội. Hình như trong cơn sốt ông nội nói gì đó. Nhưng em không nghe rõ. – nó tl - Thôi bây giờ đi cafe cà pháo đi rồi tính tiếp. Sáng ra phải có cà phê nó mới tỉnh người được. – thằng T đề nghị. - Ừ thôi đi ra quán cà phê làm phát đi. Rồi có gì chạy qua nhà thằng Q thăm nội tao – Thằng D nó chen vào. Một sự thật nữa, sau này tụi em mới biết. Hôm ấy không phải một cái bóng ở nhà em, nhưng là 2 cái bóng. Nhưng chỉ một cái bóng hợp tuổi với bác H (ba thằng D) nên bác mới thấy. Còn chi tiết …. xin mới các thím hóng
_________________ Tâm trạng . Chúc cho năm mới sum vầy Mừng năm Đinh Dậu tràn đầy niềm vui Năm nay quyết tiến, không lùi Mới tình, mới bạn, niềm vui đong đầy
Sau chầu cà phê cà pháo. Ăn sáng với bún riêu cua đã đời. Em và 3 thằng kia quyết định qua nhà thằng Q để hỏi ông nội thằng D. Nhà thằng Q không to như nhà chính thằng D nhưng cũng lớn hơn nhà phụ sau vườn của nó. Nhà thằng Q cũng không khá giả gì. Vẫn làm nghề nông như nhà thằng D nhưng đất thì nhỏ hơn nhà thằng D. Được cái nhà thằng D cũng khá hòa thuận, không có chuyện anh chị em giành giựt cái gì. Vào nhà thấy chú thím đang lục đục làm gì đấy. - Trưa nay mấy đứa ở lại nhà chú ăn cơm nha – Chú V ba thằng Q mời tụi e ở lại ăn cơm. - Dạ. – E tl chú ấy, miệng cười tươi như hoa. - Nhà chú rau cháo đạm bạc, tụi cháu ăn tự nhiên nha. – Chú V cười cười. - Dạ tụi con dễ nuôi lắm chú. Nhà chú ăn gì tụi con ăn đó à – Em tl. Xong màn chào hỏi. 4 thằng vào thăm ông nội thằng D. Ông năm nay cũng ngoài 70 rồi. Khá yếu nhưng vẫn còn tỉnh táo. Hỏi thăm sức khỏe ông một hồi 4 thằng cũng phải vào vấn đề chính. Vấn đề đầu tiên phải khai thác đó là đứa bé bí ẩn tên P kia. (Không biết có thím nào thắc mắc không, vì một số chỗ lại hỏi là con gái hay con trai. Vâng, chữ P viết tắt kia là Phi. Nó có thể dùng cho con trai và con gái) - Trong dòng họ mình có ai tên P mà con gái không vậy nội. – thằng D hỏi nội. Thoáng vẻ bàng hoàng trong mắt, ông nội nhìn 4 thằng. Xoa xoa bàn tay, ông nội thở dài rồi nhìn lên trần nhà. Rồi lại nhìn 4 thằng. Cuối cùng ông nội cũng lên tiếng : - Tại sao 4 đứa lại hỏi như vậy ? - Dạ, tại con nghe người ta nói nhà mình lúc trước có người con gái tên P mà con không biết nên hỏi nội. - Đứa nào nói vậy ? – nội ngạc nhiên nhìn thằng D. - Dạ thì mấy bà già hàng xóm. Mà nhà mình có phải không nội. – Thằng D hỏi, ráng tìm chút thông tin. Ông nội im lặng 1 chút, rồi nói tiếp : - Đúng là trước kia nhà mình có người con gái tên P. Và P đó là con gái của ông cố mấy đứa. Tức là em gái của nội. Nó chỉ nhỏ hơn nội có 1 tuổi thôi. Nó là 1 đứa con gái đẹp. Tuổi 16 trăng tròn. Trong xóm bao nhiêu thằng tối về suy tư, trồng cây si nó. Nhưng mà ông trời ổng ác quá. Con bé đẹp đến thế nhưng nó mắc một chứng bệnh. NÓ KHÔNG BIẾT NÓI ! Tuy ông cố mấy đứa rất thương nó nhưng lúc nào ánh mắt nó cũng thoáng lên nét buồn buồn. Cho dù bao chàng trai vây quanh nhưng nó vẫn chẳng thèm để ý đến một ai. Cho đến một hôm …. Nội thoáng ngập ngừng, nước mắt lưng tròng, ánh mắt toát lên vẻ buồn rười rượi. Nội tiếp lời : - Cho đến một hôm, hôm đó là sinh nhật tròn 18 tuổi của con P. Không biết là mấy giờ, nội chỉ nhớ lúc đó là buổi tối. Nội đang nằm ngủ thì nghe cả nhà lục đục dậy. Nội cũng ngồi dậy, thấy con P nó mặc bộ đồ mà nó thích nhất. Nó đứng trước mặt mọi người. Miệng bắt đầu nói “Mọi người hãy theo con.” Cả nhà vừa mừng vừa lo. Tại sao suốt thời gian qua con P nó không hề mở miệng nói một lời. Bây giờ bắt đầu nói thì lại đêm hôm khuya khoắt nói một câu lạ tai thế kia. Nghĩ là thế nhưng mọi người cũng đi theo con P. Ra đến bờ sông. Miệng nó lại dõng dạc : “Công ơn sinh dưỡng 18 năm nay dưỡng dục. Con xin công nhận, nhưng bây giờ con phải thực hiện trách nhiệm với công ơn sinh thành. Xin ba mẹ nhận của con 3 lạy.” Rồi còn bé cuối xuống lạy ông cố với bà cố mấy đứa 3 lạy rồi nó trầm mình xuống sông. Nội sững sờ từ đầu đến cuối, chỉ khi nghe tiếng cố mấy đứa hét lên nội mới cùng với ông nội 4 (tức là em của nội thằng D) lao xuống mong cứu được con bé. Nhưng thoáng cái con bé đã chìm đâu mất tăm. Nội và nội 4 lặn đến trời gần sáng không thấy con bé đâu cả đành bỏ về. Hôm đó bà cố mấy đứa cứ như người mất hồn, cứ ngồi thẩn thờ. Còn ông cố thì cứ ngồi thở dài. Suốt hôm đó cả nhà không cơm nước gì cả, cũng không nói với nhau tiếng nào. Bỗng hôm sau, cố mấy đứa gọi cả nhà lại. Bỗng cố mấy đứa nói : “Từ nay nhà mình không được cho con cháu đời sau biết chuyện con P. Cả nhà chỉ cần biết thế là được. Không cần hỏi nhiều. Nếu có ai hỏi con P thì cứ nói nó tên L và bị chết từ nhỏ là được.” Vì thế nên sau này từ đời ba mấy đứa trở đi không ai biết chuyện này…. Kể đến đây. Nước mắt nội bắt đầu lăn dài. Em ra dấu cho 3 đứa nó. Thằng D với thằng Q nói với nội : - Thôi nội nằm nghỉ đi nội. – Tụi con đi đây chút. Bây giờ cũng còn khá sớm. Mắc 4 cái võng ở ngoài vườn cây. Nằm chắp vá những mảnh ghép lại. Sự việc cũng lờ mờ hiện lên. - Vậy là hôm bữa, trong giấc mơ của tao. Người trung niên vào sau chính là ông cố của thằng D và thằng Q. Còn thằng dâm tặc là em của ổng. Và đứa bé kia chính là bà nội 3 của 2 thằng bây. Nhưng tao chắc chắn chính hồn ma của người con gái bị hiếp-giết kia đã trở về ám dòng họ tụi bây. Nhưng tại sao từ trước đến giờ chưa có gì xảy ra. Suy nghĩ nhiều làm đầu óc em bắt đầu mệt mỏi. Gió từ sông lùa lên thôi hiu hiu dần đưa em về giấc ngủ. Và lần này. Ông lão trên chuyến xe bắt đầu trở lại. Mang theo những sự thật chưa ai được biết.
_________________ Tâm trạng . Chúc cho năm mới sum vầy Mừng năm Đinh Dậu tràn đầy niềm vui Năm nay quyết tiến, không lùi Mới tình, mới bạn, niềm vui đong đầy
Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 174 khách
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này. Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này. Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này. Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này.