gửi bởi ZzasagazZ » 18/02/2013 13:43
Chuyện thứ năm: Quá khứ của một
người vô danh Mải type mãi không để ý thời gian,
em đi ăn cơm chút xíu xong lại
nhào về ngay để kể tiếp cho các thím yêu vấu Ông K vốn gốc là người Tàu, nhưng
ông quê ở tỉnh nào bên đó thì cả
làng chẳng ai biết, chỉ biết rằng
ông đến làng từ năm 50, năm năm
sau khi cái kì hạn kia bắt đầu. Là
người nước khác nhưng ông K lại nói tiếng Việt rất sõi, lại còn nói
được cả tiếng Pháp, tiếng Nhật,
tiếng Hà Lan, tiếng Anh nên dân
làng ai cũng ngưỡng mộ ông vì cái
vốn chữ. Tuy giỏi nhiều ngoại ngữ
như vậy, lại rất nhiều lần có cán bộ về mời ông đi làm phiên dịch,
lương tháng mấy trăm đồng bạc, là
cả một giấc mơ xa vời với nhiều
người thời bấy giờ. Nhưng ông
khước từ tất cả, chỉ ở lại miền quê
nghèo này làm nghề cắt tóc, đắp đổi qua ngày, khắp cả tỉnh, người
mời ông đến cắt tóc rất đông,
nhưng cắt tóc chỉ là cái phụ mà cái
chính là họ muốn có một người
uyên thâm, hiểu thời thế để nói
chuyện, và những người mời ông đến nhà cắt tóc đều là những con người không " tầm thường". Dân quê ngày đó thấy ông ngày
ngày vẫn cứ đạp cái xe đạp lọc cọc
đi cắt tóc khắp nơi thay vì nhận
làm việc bàn giấy, sống đủ đầy cả
đời thì ai cũng cho là lạ, nhưng họ
không thể hiểu tại sao lại thế, thôi thì cho rằng đó là cái tính kì dị của những người "học giỏi:" , mà dân làng còn ngạc nhiên khi thấy
một ông lão cắt tóc nghèo mà lúc
nào nào cũng có thịt cá ăn luôn, lại
toàn quen thân với mấy ông "tai
to", có lúc thấy cả một đoàn xe của
tướng Trung Quốc về tận làng để thỉnh an ông K, ông tướng người
Trung Quốc nọ hách dịch vô cùng
quát mắng lính lác xa xả. Nhưng
khi gần đến nhà ông K thì ông
tướng trẻ kia liền xuống xe, lội bộ
gần cây số đất đỏ nhão nhoét chỉ để lên nhà ông K, đến lúc lên rồi
thì ông K chỉ thẳng mắng mà mắng
một tràng toàn tiếng tây tiếng tàu,
ông kia sợ tái cả mắt, cứ quỳ rạp
xuống đất bùn mà nghe ông K
mắng, lúc ông K mắng xong thì phất tay ào vào thẳng nhà, khóa
của lại. Chỉ còn mình ông tướng ở
ngoài, ông tướng còn quỳ lạy thêm
chín lạy nữa rồi vừa khóc vừa giật lùi mà đi về. Người làng ai trông thấy cũng khiếp, lại càng tò
mò về lai lịch của ông K, nhiều
người gặng hỏi nhưng ông đều tìm
cách tránh nói đến, lâu dần thì dân
làng biết ý ông không muốn gợi lại
chuyện cũ nên cũng chẳng hỏi nữa. Người biết về quá khứ của ông K chỉ
có vài người, trong đó có bố em.
Thuở nhỏ, bố em rất thích đọc sách
cổ của Trung Quốc, cuốn nào có chữ
quốc ngữ dịch ra thì đọc, còn cuốn
nào viết bằng chữ Tàu thì đem về nhờ cụ dịch cho nghe. Bố em lại rất
thích sang chơi bên nhà ông K vì
nhà ông ở trên một quả đồi cao sau
xóm, lại không nuôi trâu bò lợn gà
gì nên rất sạch sẽ, tuyệt không có
ruồi muỗi. Ông K thấy bố em nhỏ nhỏ mà lại thích đọc sách nên quý
bố em lắm, mỗi lần đi lên tỉnh cắt
tóc là lại tìm mua sách truyện của
Nguyên Hồng về cho bố em đọc,
ông lại còn rất hợp tính với bố, tính
lại hiền lành dễ gần, toàn gọi bố em là chú, xưng anh, mặc dù ông
còn già hơn ông nội em cả chục
tuổi. Ông K và bố em thân với nhau
như bạn vong niên vậy, có chuyện
gì ấm ức bố em cũng kể cho ông K
nghe, còn ông K thì rất cởi mở với bố em, nhờ vậy mà bố em cũng biết
được nhiều điều về quá khứ của
ông, một quá khứ chẳng hề bình
lặng như con người hiền lành của
ông. Một tối, bố em vừa đi câu về,
bố câu được khá là nhiều cá, trong đó có một con chép đỏ , bố định
đem con này lên cho ông K, còn
mấy con khác thì quẳng vào bể
nước để bà nội về làm mắm. Tối
hôm đó, bố em xách con cá lên nhà
ông K thì thấy ông đang bắc bếp nướng ngô, vừa thấy bố em lên thì
ông vui hẳn, hồ hợi gọi bố em vào
ngồi chung chờ ngô chín thì anh em
gặm cho đã. Nhưng vừa thấy con cá
chép bố em xách trên tay thì ông K
xám mặt lại, ông vội giật ngay khỏi tay bố em rồi ném thẳng vào lò
than, rồi lật đật chạy vào nhà
trong, đem ra một đạo bùa màu
vàng ném luôn vào lửa, kì dị làm
sao khi con cá chép đỏ đã chết từ
hồi chiều giờ lại nhảy lên tanh tách trong lò, phát ra nhưng tiếng kêu
rít đến buốt óc. Ông K liền bịt tai
bố em lại rồi hô một tràng toàn
tiếng Miên, ngay lập tức con cá
ngừng nhảy rồi cháy thành than
ngay lập tức. Bố em chưa hiểu chuyện gì xảy ra liền hỏi ông K sao
phải làm vậy, ông K chậm rãi trả
lời :
-Con cá này là một trong năm cái
oán linh xổng mất trong cái năm
mà sau ông thầy làng chú làm phép đó. Bây giờ kì hạn đã hết, mà chú
lại hợp vía với nó nên nó định hút
hồn chú, nhưng mà cụ tổ nhà chú
pháp lực cao cường, trấn giữ cho
người trong họ rất nghiêm cẩn nên
nó không làm gì được. Đêm nay lại là đêm tà nguyệt tụ hội, ma quỷ
đắc lợi mà cụ tổ nhà chú lại đến kỳ
vào chầu thánh đế nên nó mới
chớp cơ hội, giả làm con chép đỏ
kia để đêm nay dụ chú ra hồ rồi
dìm chết đấy! Nhưng mà số chú còn dài nên trời xui đất khiến thế nào
lại để chú mang nó lên chỗ tôi, giờ
tôi diêtj được nó rồi nên không lo
gì nữa, chỉ ngại mấy cái oán lình
kia nó thoăt ẩn thoắt hiện, tôi
không biết đâu mà lần nên chưa trừ được.
Bố em nghe xong thì sợ lắm, nhưng
ông K trấn an bảo thế là xong rồi,
từ rày họ nhà em không sao nữa thì
bố em mới bớt sọ. Lúc bình tĩnh lại,
bố em mới hỏi sao ông K lại biết phép phù thủy giỏi đến vậy. Sau
một hồi trầm ngâm, ông K từ từ kể
lại câu chuyện đời mình cho bố em
nghe:
"….Trước đây, ông K vốn là dòng
dõi danh gia thế phiệt ở bên Tàu, đời đời nối nhau làm nghề phù
thủy, lại buôn bán cả ngọc quý, đồ gốm nên giàu có vô cùng. Tiền từ nghề phù thủy và buôn bán
đem lại không biết bao nhiêu mà
kể. Nhưng họ nhà ông không giữ
cho riêng mình, năm nào cũng đem
tiền, gạo đi cứu tế dân lũ lụt ở
Hoàng Hà, Trường Giang nên được lòng người dân lắm, đi đâu dân
cũng bái vọng, lập bàn thờ sống.
Thế rồi, cuối đời nhà Thanh, triều
đình vu cho họ nhà ông tội dung
yêu pháp mê hoặc dân chúng, có ý
phản lại triều đình. Chỉ trong một đêm, già trẻ lớn bé hơn 3000 mạng
trong họ nhà ông bị giết sạch, còn
duy nhất chi họ nhà ông ở trên
Thiểm Tây là thoát nạn. Vậy nên
ngay từ khi sinh ra, ông K đã bị
nhồi vào đầu ý chí phục thù, tìm con cháu của những quan lại ngày
xưa đã vu khống họ nhà ông và con
cháu dòng họ Ái Tân Giác La để
giết hết không chừa ai. Và ông K
đúng thực là niềm hi vọng của cả
chi họ, từ bé ông đã bộc lộ trí thông minh siêu việt, cái gi cũng
chỉ xem qua một lần là nhớ ngay.
Chẳng mấy chốc mà ông K đã nổi
tiếng tinh thông vô số loại bùa chú,
ấn pháp, từ Nam tông Bắc tông đến
cả bùa chú Mật tông, Tây Tạng, Mông Cổ, Cao Ly,…khi đó ông mới
19 tuổi. Nhưng thực sự thì ông lại
không muốn trả thù chút nào vì ông
cho rằng thù hận là thứ thế hệ
trước gây ra, sao cứ phải để thế hệ
sau như ông gánh chịu. Chính vì lẽ đó mà ông bị cả họ hắt
hủi, cha ông từ con, mẹ ông thì chỉ
muốn treo cổ tự tử, ông bị trục xuất
ra khỏi dòng họ. Thế là ông đi lang
bạt khắp Trung Hoa từ năm 20 tuổi.
Và ông đã gặp và yêu một người con gái, (một chuyên tình đẹp như
trong phim phải không các thím),
bất chấp gia đình cô Liên Liên kia
ngăn cản, ông và cô vẫn làm đám
cưới. Ngày ông làm dám cưới,
người nhà bên kia thuê một thầy pháp về định làm phép cho ông sợ
mà bỏ. Nhưng đúng là múa rìu qua
mắt thợ, ông thầy pháp kia vừa làm
phép định đánh ông thì ông cầm
kiếm gỗ đánh bật lại, và thanh
kiếm gỗ của ông lúc bay ra đã cắm thẳng vào cổ cô Liên Liên, trước lúc
chết, cô vẫn nói là dù sao cô vẫn
mãi yêu ông. Như một người điên
dại, ông cứ ôm xác người yêu gào
khóc, nhà kia thấy con gái chết thì
không thèm đến xem sao mà còn nhổ bãi nước bọt, mắng cô là thứ
gái lăng loàn bỏ nhà theo trai. Còn
ông K lúc này thì đã bị hận thù che
mắt, ông thi triển hết mọi thứ mình
học được, từ gọi âm binh, thổ thần
đến gọi ma quỷ lên giúp sức,…. Ông muốn cả nhà kia phải chết vì
chính họ đã gây nên tất cả. Sáng
sớm của một tuần sau, cả ngôi làng
nhỏ vùng Cam Túc náo động lên bởi
tin nhà họ Kha trong làng đã bị
cướp giết sạch, treo xác lên rừng táo đầu làng. Những tưởng sau khi
trả thù xong ông sẽ thanh thản,
nhưng ông lại càng thêm dằn vặt,
đau khổ, tự giận chính mình vì nếu
mình không yêu Liên Liên thì mọi
chuyện đâu có xảy ra. Và rồi ông bị chính quyền địa phương truy bắt vì
tội dùng xảo thuật để giết người
cướp của, ông lại trốn chạy tiếp.
Vài năm sau, sự việc lắng xuống,
ông K lại trở về cuộc đời lang bạt,
kiếm sống bằng nghề phù thủy. Gần hai chục năm sau, Đảng Cộng
Sản Trung Quốc tiến hành cách
mạng văn hóa, những người như
ông đều bị quy vào tội tuyên
truyền mê tín dị đoan, không bị xử
tử hình thì cũng bị giam chung thân nên rất nhiều người đã trốn sang
Việt Nam, và ông K cũng là một trong số đó…." --------------------------------
---------------------------
Đó là quá khứ đầy bi thương của
ông K, còn hình săm trên bàn tay
ông, đó là biểu tượng của phù thủy
hàng Thiên đẳng trong gia tộc họ Vương, người trong nghề phù thủy
ai cũng biết cả. Vậy nên hai ông A
và N mới kính cẩn với ông như vậy. Sau khi nghe xong câu chuyện bố
em cũng bùi ngùi về số phận ông,
cả hai người cùng lăng đi một lúc.
Ông K lên tiếng phá tan sự im
lặng : " Chú chờ tôi tý, tôi lấy cho
chú cái này" Nói đoạn, ông đi vào nhà trong, rồi ông lấy ra hai quyển
sách, một quyển đã ngả vàng một
quyển xem chừng còn mới. Ông
đưa cho bố em, bảo giở ra xem, bố
em giở ra thì thấy trong mỗi quyển
toàn là hình vẽ loằng ngoằng ngang dọc, nhưng một quyển thì
viết bằng chữ Trung Quốc, còn một
quyển mới thì viết bằng chữ quốc
ngữ, trong đó ghi toàn là các câu
khẩu quyết, chiến ý, cách làm bùa
phép, xem tướng, đoán vận số,…. Bố em đọc xong thì mới hiểu ra đây
là "cuốn sách giáo khoa" của thầy
phù thủy. Sau đó thì ông K hỏi bố
em nhớ được bao nhiêu, bố liền
đọc lại cho ông nghe những chỗ
mình nhớ, cả quyển thì bố nhớ được ba phần. Ông K nghe xong
gật gù khen: "Vậy là chú giỏi! Người
thường học quyển này phải mất
hơn hai chục năm mới tinh thông.
Nhưng tôi xem tướng chú không
phải là người có duyên với nghề này, nói thật với chú, cái nghề này
nó bạc lắm chú ạ, đời tôi khốn nạn
cũng vì nó đó chứ!". Nhưng ông K
vẫn dạy cho bố em cách xem
tướng, cách coi chân gà, cách giải
chết trùng, cách tính ngày giờ chết của một người đang bệnh nặng,…
ông nói là để tiện đường giao thiệp
về sau, tự khắc sẽ có ích. Sau đó,
ông K bỗng nâng quyển sách cũ
viết bằng tiếng Trung lên rồi bảo
bố em:" Chú nhớ cái thằng tướng dởm lần trước đến tìm tôi chứ! Cái
thằng đó trước là học trò của tôi
đấy! Lúc còn học tôi, nó ngoan lắm,
nhưng một hôm tôi về nhà thì bắt
gặp nó đang ăn trộm quyển sách
này, tôi liền đuổi theo giật lại được, nhưng mà nó thì chạy mất,
lấy được phần ba quyển sách từ
trang đầu….Nhờ có mấy trang sách
đó mà nó dần dân leo lên cái ghế
tư lệnh quân đoàn, nhưng số trời
khó cái, nó đã dùng nghề này để cầu lấy tiền tài thì giờ tai họa đổ
xuống đầu nó! Lần trước nó tìm về
đây là muốn xin tôi cứu mạng,
nhưng ai dám cãi lại mệnh trời? Nó
làm thì nó chịu thôi!" - Ông K lại
thở dài nhìn xa xăm ra ngoài phía cánh đồng, rồi ông vứt luôn hai
quyển sách vào trong lò lửa, tất cả
tài nghệ của ông đều sẽ theo ông
xuống mồ hết.
Thấy ông buồn nên bố em liền đổi
chủ đề, làm cho không khí vui hơn. Thời đó, người sát mạn biên giới về
đều đồn là ở Sơn Tây bên Tàu có
phái biết thuật dẫn thi, có thể bảo
quản xác chết từ chiến trường dẫn
về quê quán( Cái nì là Cương Thi
trong phim của Lâm Chánh Anh đấy các thím ợ!). Bố em liền đem
chuyện này ra hỏi ông K thì ông
cười ngặt nghẽo, ông bảo:
-Cái đó hồi tôi còn ở trong nước
cũng nghe nhiều, nhưng chưa thấy
hoặc biết ai có thể làm như vậy cả, có mấy lần nghe tiếng có người
biết làm, tôi đều đến xem, hóa ra
toàn là lũ bịp bợm. Còn phái Sơn
Tây đó thì đúng là có thật, nhưng
họ ít giao tiếp với người trong
nghề, bùa chú của họ tôi cũng có biết chút ít, nó là loại bùa rất kì dị,
là loại pha trộn giữa nhiều loại bùa
chú với nhau, thuật dẫn xác thì tôi
biết, đơn giản chỉ là dẫn một cái
xác chết đi đi lai lại, sai nó nấu
cơm quét nhà, chẻ củi gánh nước hay tát ao thì được chứ nói làm
phép để bảo quản xác chết thì tôi
không tin. Vì chỉ cần ngưng làm
phép lên xác là nó rữa ra ngay lập
tức, mà cái trò dẫn xác này tổn âm
đức lắm, chỉ có mấy ông mới vào nghề, ngựa non háu đá thì làm để
kiếm người phụ việc thôi
My LoVe Ml