CHIASE123.COM - Diễn đàn chia sẻ kiến thức

Diễn đàn chia sẻ kiến thức
Thứ Ba, 10:16:06 - 26/11/2024

Thời gian được tính theo giờ UTC + 7 Giờ




Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời  [ 3 bài viết ] 
Người gửi Nội dung
Gửi bàiĐã gửi: 28/02/2014 00:21 
Ngoại tuyến
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Bài viết: 23093
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949
Chiếc hộp của sự sống.
Tác giả: HanNaBin.
Thể loại: Viễn tưởng, thần thoại...v...v..

Ngày xửa ngày xưa, trên một hòn đảo xinh đẹp nằm giữa vùng biển trời rộng lớn. Quanh năm bao phủ bởi rừng xanh bạt ngàn cây trái, nằm gọn trong lòng biển cả lấp lánh và vòng tay của bầu trời dịu dàng. Ấp ủ từ đất mẹ trù phú, một ngôi làng nhỏ đang sống êm đêm qua ngày giữa sự che chở của thiên nhiên. Từ ngôi làng ấy lại tồn tại một cô bé kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ.

Ngay khi vừa sinh ra, cô gái nhỏ đã không thể cất tiếng khóc, đôi mắt chìm trong bóng tối chỉ có thể chảy những giọt nước mắt thầm lặng. Người cha lẫn người mẹ đều hốt hoảng trước người con đặc biệt của mình, một đứa bé tần tật cả tay lẫn chân lại không thể nói hay nhìn thấy bất kỳ điều gì trên thế giới này. Họ nghĩ rằng sinh linh nhỏ bé này rồi cũng sẽ chết thôi, để cô con gái trên chiếc nôi và thả trôi trên vùng biển bão táp mặc cho số phận quyết định.

Thần linh đã nhìn thấy tất cả, thương sót số kiếp khổ ải khi vừa mới bước chân vào thế giới. Để con sóng hung dữ trở lên hiền hòa như muôn vàn cánh tay dìu dắt chiếc trôi dạt đến bên bờ vùng đất không tên. Một ngư dân đã ôm lấy đứa trẻ tất nguyền mang đến nhà thờ để cảm tạ thượng để đã che chở cho sinh mệnh nhỏ bé này. Từ đấy cô bé ở cùng vị sơ trông coi nhà thờ, hàng ngày người dân lại mang đồ ăn và ngắm nhìn điều kỳ diệu kỳ lạ.

Chẳng bao lâu, đứa bé ngày xưa đã trở thành một cô bé xinh xắn vô cùng, mỗi ngày ngồi trên chiếc xe nôi - Cô bé lại " trông" ra biển đằng xa. Sơ yêu mếm cô bé vô tận, như biển cả chẳng bao giờ ngừng vỗ sóng vào bờ, sơ trở thành đôi chân, cánh tay và đôi mắt của cô bé. Đưa cô bé tiến gần với thiên nhiên tuyệt đẹp nơi đây. Hít thở hương vị của biển cả, ánh nắng vàng trải dài trên làn da ấm áp và hương vị hoa quả ngọt ngào.

Dù không thể bước đi, cầm nắm hay nhìn cũng như nói những lời yêu thương, cô bé vẫn có thể cảm nhận được tình thương yêu nồng nàn từ những người dân đáng mếm nơi này. Mọi người dân trong làng đều gọi cô bé là chiếc hộp của sự sống, bao nhiêu điều kỳ diệu của hạnh phúc được cất giấu trong chiếc hộp ấy, luôn được đóng kín và không bao giờ được phép mở ra, tồn tại mãi mãi trong cơ thể tật nguyền để cô bé kia tiếp tục được sống mãi trong hạnh phúc.

Nhưng một ngày kỳ lạ đã đến với cô bé tội nghiệp. Sơ trong nhà thờ bồng cô nằm trong cái hộp chật hẹp, bốn bên đều có thành làm bằng thứ gọi là gỗ, nó lạnh toát và ngột ngạt. Cô bé cứ nằm trong đấy chờ đợi bàn tay của sơ, rằng sơ sẽ quay trở lại bế cô ra khỏi nơi này. Đợi mãi, không rõ bao lâu đã qua, cho tới khi chiếc nắp khé mở, cô bé đột ngột giật mình khi cảm thấy cơ thể bị nhấc bổng lên cao. Hoảng sợ và cô bé tội nghiệp bắt đầu vùng vẫy quyệt liệt, từ trong hơi thở xộc vào mũi là mùi tanh tưởi hơn cả khi cô ngồi cùng sơ làm đồ ăn gọi là cá. Chỉ có thể cảm nhận qua làn da mỏng manh lạnh rợn tóc gáy, sự quặn đau và bức bách. Cô bé lại bị lôi đi, dường như là trên đỉnh cao của nhà thờ nơi sơ hay đưa cô tới đây hít thở khí trời, nay lại là nơi có bị ai đó đã ném cô đi thật xa, thật xa - rời khỏi vùng đất yêu thương. Cả cơ thể nhỏ nhoi như một vì sao xuyên qua bầu trời rồi rơi tõm xuống biển sâu lạnh giá.
Từ tròng lòng đại dương xanh thăm thẳm, những người cá xinh đẹp trông thấy cô bé loài người kỳ lạ đang lặn dần xuống đáy biển lạnh lẽo và cô độc. Rồi những con rùa lại dùng chiếc mai to lớn đẩy cô bé ngoi ngóp lên mặt biển để hít chút không khí duy trì sự sống. Đến những con cá heo cũng chuyền nhau kêu kéc kéc gọi cô bé tỉnh dậy. Nhưng thân thể yếu ớt kia vẫn dần chìm xuống làn nước màu xanh thẫm. Người cá đã nhìn thấy tất cả, họ bơi đến ôm lấy cô bé và kể cho cô bé nghe về ngôi làng và hòn đào thân thuộc.

Những con người xấu xa nhất trên thế giới này đã giết chết những người dân tốt bụng trên đảo. Chúng cướp bóc và phá tan cả ngôi làng bình yên, chúng reo rắc đau thương trên mảnh đất tỏa nắng tình thương rồi nhấn chìm cả hòn đảo xanh xinh đẹp trong biển lửa tuyệt vọng. Chỉ còn cô bé thôi, chiếc hộp của sự sống vẫn tiếp tục tồn tại trên cuộc đời tàn nhẫn này.

Ngay trong trí não, giọng nói ngọt ngào vang lên trong đầu cô bé. Cô đau đớn đến tận sâu con tim còn đập thình thịch, cô bé khóc và gào thét trong âm thầm. Cô bé nhớ vòng tay người mẹ chẳng bao giờ biết mặt, nghĩ đến những người dân không bao giờ biết tiếng. Họ đã chết cả rồi, còn cô bé sống cô độc, lẻ loi.

" Cô bé, cô có muốn giết bọn người xấu xa kia không...?" Người cá hỏi cô bé.

Cô gái nhỏ chỉ lắc đầu,khuôn mặt ỉu xìu cúi xuống.

" Cô bé có muốn sống cùng chúng ta không? Chúng ta sẽ cho cô bé đuôi cá để bơi tới khắp các miền biển; ban tặng cho cô bé giọng hát say đắm vạn vật..."

Cô gái nhỏ vẫn chỉ lắc đầu.

Những người cá kia lại quay mặt nhìn nhau ngạc nhiên, họ đã sống cả trăm năm cũng đã nhìn thấy vô vàn kiểu người nhưng chưa từng gặp cô bé loài người nào kỳ lạ như cô bé này. Họ vòng tay, đan những ngón tay lại với nhau , cùng nâng cô bé rời khỏi mặt biển và bắt đầu hát khúc ca tuyệt diệu nhất trần thế.

Mặt nước dạy sóng theo lời ca và điệu vũ của đuôi cá sáng lấp lánh. Những cơn gió mặm mà thổi bay mái tóc phiêu bồng của các nàng cá xinh đẹp,tiếng hát của các nàng vang đến tận trời xanh. Những con cá lớn nhỏ bơi lẳng lặng đến nghe tiếng hát, chim chóc từ đâu bay về miền biển hót líu lo cùng hòa chung vào tiếng hát trong trẻo.

Cô bé ngây ngất như trong giấc mộng. không biết từ bao giờ cô bé đã bị sóng xô lên bờ cát trắng xóa. Cô bé ứa nước biển mặn chát từ trong bụng ra, tiếng giọng đầu tiên phát ra từ thanh quản: " A..a...a...a...!!!". Vô thức sờ lên cổ họng lại chợt nhận ra cánh tay dài cùng những ngón tay đang chạm trên làn da cô, dùng bàn tay xoa xuống chân. Cô bé biết không còn là một giấc mơ nữa, cô có thể nói và đi lại, làm những viếc cô muốn rồi.

Đôi mắt vẫn mù lòa, cô bé bắt đầu mò mẫn từng bước đầu tiên. Cô tập bò, lê lết trên mặt cát mịn và cơ thể bò một đường thẳng tắp không biết lối, tiến sau vào trong đất liền nơi những hàng cây rừng phủ kín mặt đất một màu xanh lá. Những cây mộc thành tinh thích thú nhìn cô bé, tiếng cười của mộc tinh vang khắp khu rừng. Cô bé bò đến đâu, mộc tinh lại lùi sang hai bên nhường đường cho cô bé tiến bước, đến khi cô đã đứng được bằng hai chân và bắt đầu bước đi loạng choạng đầu tiên. Mỗi khi vấp ngã những cánh cây lại vươn ra đỡ lấy cơ thể nhỏ bé. Có khi cô bé đã mệt nhoài ngồi nghỉ bên gốc cây nào đó, những cành lá xanh xum xuê lại rủ bóng cho bé ngủ thiếp đi trong bình yên. Rồi đến những con thú rừng hoang dã cũng tiến đến gần, chúng nghe tiếng hát mà không thể hiểu đó là thứ tiếng gì. Giọng hát không có lời, chỉ là âm thanh cứ lớn dần, trong trẻo và cao vút khiến rừng tối âm u sáng bừng sức sống.

_________________
Trích dẫn:

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Trích dẫn:


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 28/02/2014 00:23 
Ngoại tuyến
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Bài viết: 23093
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949
Nhân Mã thông thái đã tìm đến bên cô gái mù, ngài nghe theo tiếng gọi của đất mẹ và rừng già để mang chiếc hộp của sự sống trở về với thế gian này. Nhân Mã bồng cô bé ngồi lên lưng mình và tiến vào sâu trong khu rừng, đến với ngôi làng linh thiêng của những cư dân kỳ lạ. Nhân Mã dạy cô học, thứ tiếng của con người giao tiếp với nhau và cả những tiếng nói khi loài thú trao đổi. Không những thế, những nàng chim dạy cô bé hót, cô bé thường ngồi trên những cành cây cao hòa cùng tiếng hót của những nàng chim xinh đẹp. Có cả những nàng bướm dẫn nàng đến những đồi hoa ngát hương thơm, chú sóc tinh nghịch thường tăng cô bé hạt dẻ ngọt bùi, những chú khỉ lại đưa cho cô gái nhỏ những quả chuối chín vàng cùng những quả dừa mọng nước. Các con thú đều quây quần bên cô bé ,cùng nhau nghe tiếng hát và chơi đùa.

Nhân Mã thông thái không đặt tên cho cô bé, ngài thường nói :" Cuộc sống không cần có tên, nó tồn tại là một lẽ tự nhiên với muôn vài số phận nếu vậy thì có tên để làm gì!?"

Cô bé ấy không cần có tên, cô bé chỉ có một nguyện vọng là được trở lại hòn đảo - quê hương của cô. Gặp lại người mẹ và mọi người, kể lại cho họ nghe về những điều kỳ diệu trên thế giới này. Cô bé đã sống tốt như thế nào, gặp được những sinh vật cùng có cảm xúc và tình cảm chân thành như con người. Đó là một thế giới hoàn toàn khác với cuộc sống của loài người, không có bất kỳ kẻ xấu xa nào có thể phá hủy bình yên của cánh rừng xinh đẹp này.

Mộc tinh và những con thú trong khu rừng đều không muốn cô bé ra đi. Họ níu giữ cô bé lại nhưng cũng không muốn thấy cô bé buồn. Nhân Mã quyết định đưa cô bé loài người đến gặp thần rừng.

Ngồi trên lưng Nhân Mã, cô bé có thể nghe thấy tiếng rừng gọi mời, những tán lá va vào nhau nghe rất vui ta. Hơi gió rừng mát lạnh như biển xanh vỗ sóng. Những hương vị thơm ngọt ngào của hoa và quả chín khiến cô bé thấy bình yên. Tiếng chân Nhân Mã bước đi lọc cọc trên sỏi đá, cô gái nhỏ xót xa vòng tay ôm lấy eo Nhân Mã ấm áp.

Tới khi nghe thấy tiếng nước chảy tóc tách cùng một giọng cười ồm ồm vang lên hòa cùng một âm vang khúc khích như của một đứa trẻ.

" Đến rồi!" Nhân Mã nói, ngài quỵ bốn chân ngựa xuống cho cô bé bước xuống mặt đất.

Cô bé rụt rè mầm mò bước khỏi lưng Nhân Mã, đôi chân hướng thẳng về phía trước, nơi những ánh sáng lòa hiện hữu dù cô không thể nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận được. Giọng nói trong vắt, vang như chuông ngân dịu dàng cất lên:" Xin chào...!"

Tiếng cười bỗng nhiên dừng hẳn. Giọng nói ồm ồm vang lên, có vẻ là già lại có vẻ trẻ trung tinh nghịch:" Nhân Mã thông thái! Cô bé này là gì?"

Nhân Mã đứng dậy, bàn tay quàng sau vai cô bé, dẫn bước cô đến gần giọng nói ồm ồm kia:" Cô bé, cô bé là gì?". Nhân Mã quay mặt nhìn, nở một nụ cười dịu dàng hỏi lại cô gái nhỏ.
" Tôi là... Chiếc hộp của sự sống..."

" Vậy sao? Thật là đặc biệt..." Giọng nói ấy trầm hơn dù vẫn ồm ồm như ban đầu. Bất chợt tiếng cười khúc khích lại vang lên. Cô bé hơi khé làn môi rất ngạc nhiên, dường như ở đây có một người già và một người trẻ và cô không rõ đâu mới là thần rừng, ngài có dáng vẻ của một ông già hày một đứa bé.

" Cô bé, cô muốn gặp thần rừng phải không?"

" Vâng..." Cô bé lưỡng lự trả lời, có chút sợ hãi nép cạnh Nhân Mã.

" Lại đây nào! Hãy lại gần đây... Để có thể nhìn thấy rõ thần rừng hơn."

Nhân Mã đẩy nhẹ nhàng tấm lưng nhỏ của cô bé, tuy ngại ngần nhưng vẫn bước từng bước, cô vẫn chờ đợi sự dìu dặt của Nhân Mã. Nhưng Nhân Mã không còn ở bên cô nữa, sự hụt hẫng và lo lắng, cô sợ hãi chẳng thể bước nổi rồi đứng đờ ở đấy giữa khoảng không của vùng đất thiêng giống như một khúc gỗ.

" Đi đi, nếu không thể tiếp túc bước. Cô bé sẽ trở thành một thân cây vô tri giữa rừng cây bát ngàn này..."

Trước sự thúc giục của Nhân Mã, lại nhớ tới hòn đảo và những người dân thân yêu. Cô bé mạnh dạn bước tiếp, tới gần hơn nơi tỏa đầy ánh sáng. Cho đến khi không thể bước, cô dừng lại và chờ đợi. Tiếng cười đã dứt, không còn âm thanh nào vang lên, tất cả như đã ngủ say từ thiên nhiên đến vạn vật. Cô bé hồi hộp, lắng đọng những suy nghĩ.

" Mở mặt ra đi!" Đó là một âm thanh dường như trong suốt, chẳng thể nghe bằng tai mà chỉ có thể cảm nhận bằng tâm hồn. Nếu giọng hát của cô bé lan tỏa cùng tiếng hát của muông thú thì giọng nói này hòa quyện cùng với tiếng nói của thiên nhiên, chẳng thể nào biết là gió đang thổi hay rừng khẽ lay động tiếng xào xạc.

Cô bé nghe theo lời nói, cởi bỏ khăn quấn quanh mắt, khẽ mở hàng mi đầu tiên. Ánh sáng dịu nhạt màu vàng lóe lên trong con ngươi nâu sẫm, cô bé choàng tỉnh.

" Nhìn... Nhân Mã, con nhìn thấy rồi...!"

Cô bé cười sung sướng, đưa mắt nhìn đôi bàn tay, nhìn xung quanh và nhìn Nhân Mã bằng chính con mắt của cô. Cô mỉm cười quay lại nhìn nơi đã ban cho cô sự diệu kỳ.

Đó là một thân cây cổ thụ to lớn, khuôn mặt già nua của một ông lão đã nhăn nheo, đôi mắt húp sâu sụp xuống cùng hàng lông mày rậm là những tua cây dài che quá nửa con mắt, chiếc mũi quắp nhọn như mỏ diều hâu lại sần sùi cùng thân gỗ, chiếc miệng móm mép nhăn nhúm như đang mếu. Còn một đứa trẻ đang nằm trong vòng tay của những cánh cây cây cùng đệm bằng lá cây xanh mơn mởn. Thật là một đứa trẻ bụ bẫm, tóc lưa thưa vàng, đôi mắt đen sáng ngời cùng thân thể tỏa ánh hào quang. Đứa bé nhìn cô, miệng lại toe toét cười khúc khích, đôi mắt to nhắm tịt cùng hai khóe miệng giãn dài.

_________________
Trích dẫn:

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Trích dẫn:


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 28/02/2014 00:24 
Ngoại tuyến
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Bài viết: 23093
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949
" Cô bé nhìn chăm chú rồi lại ngỡ ngàng hỏi:" Đó là..."

" Đó là thần rừng, thần rừng là một đứa trẻ không bao giờ lớn..." Cô bé tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời của Nhân Mã. Sao một đứa trẻ non nớt lại có thể làm một vị thần rừng. Cuộc sống này thật sự có quá nhiều điều kỳ lạ.

" Hãy cảm ơn thần rừng đi! Ngài đã ban tặng cho ngươi một đôi mắt tuyệt đẹp!"

Cô bé đưa bàn tay lên mặt xoa nhẹ hai con mắt của mình, cô nhoẻn miệng cười rồi hạ thấp cơ thể cúi đầu cảm ơn ân tình của vị thần rừng bé nhỏ. Ngài cũng cười đáp trả, chợt cô bé nhận ra rằng ngài chẳng hề nói thêm một từ nào ngoài cười vang vọng. Ngài thật hồn nhiên và yếu ớt, giống như bao đứa trẻ khác thật dễ bị tổn tương.

" Hãy nói nguyện vọng của ngươi đi cô bé..." Vị mộc tinh già cỗi lại lên tiếng, khiến có phần rùng mình mà lùi lại ra sau.

" Tôi... Tôi muốn trở về quê hương... Gặp những người yêu thương tôi..."

" Vậy thì... Hãy về đi!"

Vụt bay từ trên tầng cao, một con đại bàng khổng lồ liệng cánh bay xuống là là mặt đất rồi hạ cánh ngay cạnh cô bé. Quả thật là quá đỗi to lớn, cô bé choáng ngợp trước con đại bàng này, dường như cô bé trở thành người tí hon khi đứng cạnh nó vậy. Cơn gió từ chiếc cánh thổi bay lá cây và cát bụi. Nhân Mã vẫn đứng nhìn nãy giờ đã lên tiếng.

" Hãy đi đi, chiếc hộp của sự sống, hãy đi và reo rắc hạnh phúc đến miền đất đáng thương..."

Cô bé rưng rưng nước mắt, ngước nhìn Nhân Mã đầy quyến luyến, cô nắm lấy bàn tay của ngài và đặt một nụ hôn lên mu bàn tay, cô bé vừa khóc vừa cười chào tạm biệt mọi loài vật ở đây.

Leo lên lưng của đại bàng, sải cánh lớn tung rộng cùng cú nhảy mạnh bay vút lên bầu trời cao. Xuyên qua những tầng lá lớp lớp, cô bé ghì chặt cơ thể lên thân cổ đại bàng, nhắm nghiền mắt vì sức gió quá mạnh. Đến khi cô thấy gió đã dịu lại mới dám mở mắt ra. Trước mặt cô giờ đây là một bầu trời bất tận cùng những đám mây trắng ngần bay bổng trên vòm trời rộng khắp. Cô bé nhìn trong sung sướng và hạnh phúc. Hóa ra bầu trời là như vậy, cánh rừng xanh đến thế và xa xa kia là biển chảy dài đến cuối chân trời. Cô bé lại cất tiếng hát, những tiếng hát hân hoan cùng thiên nhiên, lời hát từ biệt những người bạn thân mếm. Cô gái không ngừng hát, ngày lại đến đêm, cô hát cho vạn vật biết về hạnh phúc giản đơn từ tiếng hát của sự sống.

Đại bàng bay qua sóng biển, trời có khi giông bão, có khi lại chói chang vẫn không dừng bay. Sải cánh hứng trọn bầu trời, gánh trên vai cả sự sống bất diệt. Họ không có định nghĩa về thời gian, họ dừng lại khi đến một ngôi đảo nào đó, nghỉ ngơi và reo rắc những hạt giống xanh mởn. Đến khi họ rời đi, mảnh đất ấy lại trải đầy hoa thơm và cây xanh rì.

Hòn đảo - quê hương của cô bé, nguyên sinh không có sự sống của con người. Chỉ đến khi, những con người lưu lạc trên biển dạt tới ven đảo và lập làng ở mới thật sự có sự sống đầu tiên. Họ trải qua mấy đời gắn bó với hòn đảo và không còn muốn rời khỏi đây nữa, họ biết lọc nước biển thành nước ngọt, săn bắn thú rồi thuần hóa thành chăn nuôi, bắt cá và trồng rau dại để làm thực phẩm qua ngày. Từ một hòn đảo hoang thành một ngôi làng sung túc, êm ấm. Nhưng hạnh phúc không bao giờ tồn tại mãi mãi. Kẻ xấu đã phá tan sự bình yên ấy, chúng đã reo những hạt giống bất hạnh đến hòn đảo và giờ đây, cô bé kia lại mang tới vùng đất cằn cỗi mầm mống sống của rừng xanh.

Cô bé đã về nơi cô được sinh ra một lần nữa trong đời, ngôi làng đầy áp tiếng cười hạnh phúc năm xưa giờ chỉ còn lại là đống đổ vỡ tan hoang. Nhà thờ năm nào đã cháy xém một màu tro. Cánh rừng rít tiếng gió đã rụi tàn, những cành cây đen ngòm gãy vụn.
Giờ cô bé năm nào đã có thể nhìn, nghe, nói và đi tới nơi này. Cô muốn vòng tay ôm lấy mọi yêu thương của mọi người vào trong lòng, những nỗi đau mà mọi người đã phải chịu đựng len lỏi vào trong từng thớ thịt của cơ thể.

Những ngôi mộ thằng hàng trên bãi đất trống, những tảng đá vô danh không được khắc trên phiến đá đã phủ rêu xanh, cây cỏ mọc trên mộ lởm chởm. Cô bé đi đến, quỵ thụp xuống, đôi ngươi chao đảo nhìn những ngôi mộ ấy. Từng giọt nước mắt bắt đầu chạy dài rơi tóc xuống mặt đất đen kịt, như cơn sóng thần dồn dập chẳng thể cản nổi. Dòng nước mắt trong suốt mặn đắng, nghẹn ngào đau đớn trong tim ứa máu. Gương mặt đỏ bừng, cô mím chặt môi và chắp tay cầu nguyện, tiếng hát lại cất lớn.

Cô bé biết cuộc sống không chỉ có hạnh phúc mà còn tồn tại thứ gọi là đau khổ, đau khổ là điều chỉ có ở những con người biết yêu thương, có tình cảm nghĩa là sẽ có sự sống. Cô gái nhỏ hát thật to, cô muốn giải phóng những linh hồn kia khỏi đau khổ, muốn mọi người biết rằng cô đã trở lại và gặp lại mọi người và bên cạnh họ mãi mãi. Mỗi ngày cô sẽ dùng tiếng hát của mình để xoa dịu nỗi đau thể xác, hòa cùng thiên nhiên và hạnh phúc - những mảnh ghép linh hồn.

Mang những hạt giống trồng trên vùng đất hoang tàn. Không bao lâu, những cánh rừng lại phủ xanh những vùng đất trống, những hạt giống bình yên lại bay theo gió đến những vùng đất mới.

Những thủy thủ thường truyền nhau về những câu chuyện bí ẩn của hòn đảo hoang, nơi tiếng hát mê hồn xoa dịu tâm hồn con người, nơi những cánh rừng rung chuyển theo cơn gió của biển cả và ánh nắng của mặt trời. Mỗi khi có người muốn xâm phạm hòn đảo, những đàn cá mập sẽ đuổi họ đi, những người cá dùng tiếng hát để xua đuổi con người bằng sóng thần.

Thời gian cứ thế trôi đi, họ không còn biết đến sự hiện diện của hòn đảo sống nữa. Câu chuyện chỉ còn được kể qua lời nói của những cụ già. Về chiếc hộp của sự sống, điều kỳ diệu của thiên nhiên và sự ban ơn từ các vị thần. Những cô, cậu bé thường bỏ những món quà, đồ vật mà chúng yêu thích vào một chiếc hộp và khóa chặt lại để khi lớn lên, chúng sẽ mở lại chiếc hộp ấy một lần nữa và nhớ về hạnh phúc đơn giản của tuổi thơ - nơi cuộc sống bắt đầu nhen nhóm trong mỗi con người.
™the end™

_________________
Trích dẫn:

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Trích dẫn:


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Hiển thị những bài viết cách đây:  Sắp xếp theo  
Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời  [ 3 bài viết ] 

Thời gian được tính theo giờ UTC + 7 Giờ


Chủ đề tương tự
 Chủ đề   Người gửi   Trả lời   Xem   Bài viết mới nhất 
Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [Truyện Ngắn] Chiếc xe ma

nghiammo1992

6

1941

05/01/2013 20:08

majlamjnh09 Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. Truyện Ngắn: Chiếc Váy Cưới Màu Đỏ

NgoHaiThien

0

908

11/02/2014 17:55

NgoHaiThien Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [Truyện Ngắn] Chiếc Váy Cưới Màu Đỏ

NgoHaiThien

3

1218

20/02/2014 18:10

NgoHaiThien Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [Topic Tổng Hợp] Truyện Ngụ Ngôn - Truyện Cười - Truyện Ngắn - Thơ

laibiband

9

1962

21/09/2018 19:32

laibiband Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [Truyện ngắn] 1 câu chuyện thật của món quà cuộc sống

Zingproday

4

1770

08/06/2013 07:11

TyTy Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [TRUYỆN THẦN THOẠI]Dragon's Ring - Chiếc nhẫn của rồng [by Zannaghazi]

[ Chuyển đến trangChuyển đến trang: 1 ... 5, 6, 7 ]

zannaghazi

60

11084

23/02/2013 22:03

LeagueofLegend Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [Truyện ngắn] Một lần lướt qua nhau by tình yêu và cuộc sống

Zingproday

6

1572

15/06/2013 21:44

Hahagawa Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. Truyện Ngắn Hay Về Cuộc Sống

NgoHaiThien

9

1635

10/02/2014 11:02

NgoHaiThien Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. Truyện Ngắn: Ừm ... Xin Lỗi Cậu Và Đã Đến Lúc Tớ Phải Ra Đi Rồi ... Sống Tốt Nhé

NgoHaiThien

0

858

10/02/2014 11:15

NgoHaiThien Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [Truyện Ngắn] Giá Trị Cuộc Sống

Merilo

0

866

02/03/2014 05:17

Merilo Xem bài viết mới nhất vừa gửi

 


Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến311 khách


Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này.
Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này.
Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này.
Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này.

Tìm kiếm với từ khoá:
Chuyển đến:  
Đã tích hợp phpBB® Forum Software © phpBB Group
Vietnamese language pack for phpBB 3.0.x download and support.
CHIASE123.COM - Diễn đàn chia sẻ kiến thức