Truyện ngắn: Nếu Một Ngày anh hỏi em là ai?

Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

Re: Truyện ngắn: Nếu Một Ngày anh hỏi em là ai?

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 02/02/2014 00:11

Nếu một ngày anh hỏi em là ai? – phần 31
Ai buồn ai lo ai khó chịu Đan cũng mặc xác, Đan chỉ cần biết Kiệt sẽ học chung trường vs cô tầm 1 tháng là Đan vui rồi. Sẽ nhiều cơ hội để Đan tiếp cận Kiệt, ông trời… còn có chút lương tâm !!!
+ Ừkm, hoàn cảnh này hơi bị bất lợi cho Đan và gia đình Đan *Huyền ghé tai nói vs Hương*
+ Hử???????? Tại sao??????
+ Tại sao gì cơ? *Đan quay ra nhìn*
Huyền luống cuống, Huyền muốn Hương và Tùng rõ tình hình Đan – Kiệt, nhưng Huyền không muốn Đan nghe, đó là vết thương Đan đã khổ sở bấy lâu. Hương – Tùng lại càng tò mò, giục giã Huyền nói cho bằng được, Đan còn đang ngác ngơ như con nai tơ.
+ Mọi người đang nói về chuyện gì vậy Huyền? *Đan hỏi*
+ ………….Không có gì………. *ấp úng*
+ Huyền đang nói cậu rơi vào hoàn cảnh bất lợi vì Kiệt *Hương trích dẫn*
Đan cúi mặt không nói gì, tay cô chạm nhẹ vào cốc cafe nóng, trầm ngâm 1 lúc. Cả bàn im lặng như tờ, Huyền bị Ân bẹo cho mấy phát đỏ cả lưng, Hương ăn năn thấy rõ.
+ Tớ…. nói sai rồi sao? *bẽn lẽn*
+ Sao lại sai, tớ mới sai ! *Huyền nói nhỏ*
Cả 2 lại hướng con mắt mặc cảm tội lỗi vào Đan, mong chờ sự tha thứ độ lượng.
+….. Hì, chuyện qua rồi thì cứ phải quen dần thôi. Tớ không để ý đâu *Đan ngẩng mặt cười tươi rói*
Hương và Huyền thở phào nhẹ nhõm.
+ Nếu cậu không để ý thì…. Huyền, kể tiếp đi !!! *háo hức*
+ Là vầy, trước kia Đan vs Kiệt, không, Đan vs Jung Min yê..
“BINH” — cái bánh mì phang thẳng vào đầu Huyền.
+ E hèm, Hương àk. Trước kia tớ vs Kiệt cũng quen biết chút ít, thế thui. Haha.
Huyền nước mắt ngắn nước mắt dài lừ Đan thì lập tức bị Đan lừ lại, kèm theo chính là 1 ánh mắt biết nói:
” Ghừ, cậu hok được cho Hương hay ai khác biết chuyện tớ vs Jung Min rõ chưa???? ”
Huyền bủn rủn, khóc thút thít, nhìn thấy cái bánh vẫn còn trên tay Đan, Huyền đành chấp nhận lùi bước để bảo toàn tính mạng.
+ Cậu không thấy chuyện của cậu vs Jung Min sớm muộn cũng lộ ra àk? *Huyền phụng phịu*
+ nếu tớ lợi dụng sự ràng buộc vs Jung Min để níu kéo Kiệt thì anh ta càng coi thường tớ. Tớ muốn dùng tấm lòng của tớ để yêu Kiệt một lần nữa, Jung Min sẽ trở về ! *Đan cười hạnh phúc*
Sau 1 hồi Huyền – Đan miên man (kẻ duy nhất hiểu là Ân)…
+ Đan. Em nói đến việc gì thế? *Tùng ngạc nhiên*
+ Hơ… Hok Hok *đánh trống lảng*
+ Sao? Rõ ràng vừa nhắc tới thằng thần kinh đó *Hương tấn công*
+ Ê ê ê, đừng nói đến vấn đề này nữa. Hương vs Tùng đã nghĩ sẽ đối phó như thế nào chưa? *Ân cắt ngang*
+ Àk….. *Hương và Tùng tạm thời buông tha cho Đan *
+ *Đáp lại Ân là ánh mắt biết ơn vô bờ bến*
+ Ừm… trước tiên tớ sẽ không cho hắn học yên thân *Câu nói của Hương gây sự chú ý của tất cả mọi người* Tớ sẽ xé sách vở, vứt đồ thể dục vào chuồng Lulu, vẽ bậy lên mặt bàn… *những cặp mắt bắt đầu chớp không ngừng* 3 gã bạn của hắn mà lằng nhằng can thiệp , tớ sẽ….thuê xã hội đen !!!!!!!!
+ KHOAN KHOAN ! Bình tĩnh nào Hương ! …… *Huyền kéo Hương để trấn tĩnh*
+ Thả… thả lỏng nào ! hít thở sâu… *Ân làm vài động tác Yoga*
+ Hương, em… làm anh bất ngờ đấy. Em đang bị mắc chứng trầm uất….*Tùng đưa tay vuốt ngực xuôi cơn nghẹn*
+ *Hương ngây ngô nhìn* Sao thế? Tự dưng bảo người ta trầm uất?!
+ CÒN HỎIIIIII *hốt hoảng* Bình tĩnh nào, cậu chỉ đùa thui đúng hok? Bọn tớ hiểu.
+ Đùa ư???????? Thật mà???????
.
.
+ Thử làm đi !
Giọng nói thách thức của 1 thằng con trai phát ra ngay sau chiếc bàn. Kiệt – Tuấn – Trung – Chi thong dong đi qua chiếc bàn Hương ngồi. Kiệt không thèm nhìn lấy 1 cái, Chi thì xị mặt quay nhìn Hương đầy “đau thương”.
“RẦM” – ngần đó ly cốc trên bàn thi nhau nhảy múa
+ Thách tôi đó hảaaaa??? *Hương bật dậy*
+ Kìa Hương….
Một mình Hương nhao nhao đứng trước 4 gã to con, trông bọn hắn cũng có hiền lành đâu cơ chứ. Nửa căng tin xì xào to nhỏ.
+ Huk? Muốn túm áo nữa àk? Nà ! Đứt 2 cái cúc rồi, còn thích túm hok? *Kiệt chìa cái cổ áo ra*
+ *Hương lườm Kiệt 1 lúc, giọng réo rắt*…. Hok túm áo, giờ…. túm tóc !!!!!!!
Hương xông tới hùng hổ giật cái mái tóc bạch kim bồng bềnh, 3 gã cuống quýt vào can.
+ Ghừ…. May cho mi là … ta lùn đớy !!!!!!!!!!!!!!!!!!
+ Ashiiii, thật là khùng hết chỗ.
+ Khùng gì mà khùng!
+ Nghe cho kĩ đây: Cái cô muốn là Linh Nguyễn không bị thâu tóm chứ gì ?! Tôi sẽ cho cô cơ hội ! Quả thật có nói cũng có lý, tôi mà mang tiếng Ăn cướp thì không hay chút nào.
Hương đang giãy giụa bỗng chết trân, chiếc bàn nhỏ đung đưa vì người ngồi xung quanh không còn trụ vững. Kiệt vừa nói gì? Hắn…… cho Linh Nguyễn cơ hội? Sau 1 loạt những hành động chèn ép quyết liệt thì hắn lại đồng ý nương tay vs Linh Nguyễn thế ư?
Kiệt thật có năng khiếu tạo những pha gay cấn nghẹt thở.
+ Anh… nói sao? Nói lại đi !!!!!!!!!!!!!!!!! *Hương lắp bắp*
Kiệt nhếch miệng cười, vơ nhanh ly cafe và kéo 1 chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống. Tức thì 3 gã kia cũng làm theo, chiếc bàn đông vui nhộn nhịp nằm ngay chính giữa căng tin, ai cũng đều xinh đẹp và cá tính.
+ Cậu điên hả Kiệt? Cậu nghĩ những người ở đây tin điều cậu vừa tuyên bố sao *Tùng ngồi thẳng lên, thái độ vô cùng nghiêm túc*
+ Chúng tôi không đùa, cậu ấm của NewMen ạk. Không tin thì…. thui ! *Trung hất cằm quay đi*
+ Các người giở trò hả? *Huyền trợn mắt*
+ Này…. Anh nói sẽ cho Linh Nguyễn cơ hội? *Hương kéo ghế của mình vào sát ghế Kiệt*
+ Cơ hội. Không chỉ 1 mà là 4 !!!
+ Bốn????????????????? *đồng thanh*
+ Các cô nên biết ơn Cà Rốt của tôi, thấy các người gắn bó vs công ty nên mới cho cơ hội……
+ Hok phải thấy “khó ăn” nên tìm cách giở trò chứ? *Tùng
đáp câu làm Tuấn tịt ngòi*
+ Đương lúc người khác giảng đạo lý mà nhảy vào miệng họ thế àk !!!!!! *Tuấn gầm ghè*
Kiệt bật cười khúc khích.
Hình này đã được thu nhỏ. Click vào đây để xem hình ảnh lớn. Kích thước ảnh gốc là 600×469.
+ Không dài dòng nhá. Bốn kẻ trong số 5 đứa các người sẽ thay nhau thi vs bọn tôi 4 trận. Nếu các người thắng 3, tôi sẽ hủy Dự Án.
+ Còn nếu bọn tôi thua? *Đan hỏi nhỏ, chớp chớp mắt*
Kiệt khựng lại, quay nhìn Đan, ánh mắt của hắn đã bớt khó hiểu, vẻ mặt cũng không trầm tư như khi nãy. Hắn chỉ lạnh lùng cười mỉm, thở dài vs Đan.
+ Thì các người sẽ phải tự động giao nộp công ty !!!!!!!!!
Hình này đã được thu nhỏ. Click vào đây để xem hình ảnh lớn. Kích thước ảnh gốc là 600×338.
Kiệt dứt lời, tất cả đều im lặng nhìn nhau dò xét. Như 1 vụ cá cược, phần thưởng chính là 3 công ty. Sự tồn tại của 3 công ty lớn mà phụ thuộc vào 5 đứa THPT, (mặc dù hok hỉu sao Huyền và Ân cũng bị lôi vào), xem chừng là trách nhiệm quá quan trọng, chỉ cần sai 1 li sẽ mất toàn bộ.
+ Phản đối. Như thế chỉ có lợi cho T.A *Tùng lên tiếng*
+ Đúng thế. Tưởng bọn tôi ngu mà đặt cược chắc !
+ Hừ, có cơ hội thì dù thế nào cũng phải tận dụng. Chẳng phải giờ mấy người chỉ chờ tới lúc T.A đến thâu tóm thôi sao? Cho cơ hội là nhân từ rồi đấy *Tuấn oang oang hét to*
+ Nhưng tôi muốn là người chọn môn thi !
Kiệt liếc mắt nhìn Hương, có vẻ như điều kiện của Hương cũng đã nằm trong những gì hắn tính toán.
+ Được. tùy các người.
+ OK ! Quyết định vậy đi.
+ Các người sẽ thi hết mình chứ? *Trung nghi ngờ*
+ Hỏi vậy mà cũng hỏi !!!!!!!!!!!
_ Tốt. Thế mới có chuyện để xem *Trung cười thầm*
+ Các người cũng đừng có gian lận, đê tiện lắm *Tùng nói*
+ Từ từ tô sẽ xem xét *Kiệt phá ra cười* Bao giờ bắt đầu đấu trận 1 đây?
+ Vài ngày nữa. Tôi sẽ cho anh… thua phủ đầu. Hà hà *Hương cười bí ẩn* Hứa đi ! Anh sẽ không nuốt lời?????

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Re: Truyện ngắn: Nếu Một Ngày anh hỏi em là ai?

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 02/02/2014 00:12

Nếu một ngày anh hỏi em là ai? – phần 32
Hương đứng dậy giơ bàn tay ra giữa bàn, ánh mắt sắc nhẹm kiên quyết nhìn Kiệt và chờ đợi. Đan nhìn Hương rồi nhìn Kiệt, cô đẩy ghế đứng dậy, đặt tay mình lên tay Hương.
+ Tôi sẽ tham gia. Đương nhiên vì J-Max và các công ty khác.
Kiệt cũng nở nụ cười nửa miệng mà đứng dậy đặt tay hắn lên trên tay Đan và Hương.
+ Tôi, người trực tiếp quản lý Dự Án, hôm nay tôi đã nói là không – bao – giờ – nuốt – lời !!!!!!!
Cả bọn nhìn nhau rồi Huyền, Ân, Trung, Tùng, Tuấn, Chi lần lượt đặt tay để “Khai mạc cuộc đua”.
+ Không gian lận, nhớ đó !
+ Chơi là phải fem-pờ-lêy ! Ý, mà không phải chơi, Đấu !
+ Để xem khả năng mấy người đến đâu ha !
+ Hừ, tôi thừa biết các cậu là kẻ Bỉ Ổi !
+ Hok tin thì…. kệ mi. Đồ con trai đa nghi, như….. Woman !!!
+ Tại sao ta lại phải tham gia?!
……

+ 1……2….. 3 !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Chín học sinh, chia làm 2 nhóm, cuối cùng thì cũng thống nhất được 1 phương án – Đấu tay đôi, 4 trận !
Bên kia: 4 gã thanh niên gốc Hàn đẹp trai, vô tình và đáng nguyền rủa. Bốn gã bày ra trò này cũng có thể gọi là 1 cách đoạt được 3 công ty quang minh chính đại.
Bên này: 5 người hừng hực khí thế vs:
—->> Tiêu chí: Thắng nhanh, thắng chất lượng.
—->> Mục đích: Đá bằng được 4 thằng điên đê tiện khỏi trường.
—->> Thành quả hy vọng: Cứu công ty của gia đình khỏi móng vuốt quỷ dữ.
Cậu chuyện sẽ đặc biệt hơn vì các trận đấu diễn ra trong ngôi trường cấp III nhỏ bé. Một sự nỗ lực vì “gia tộc” và một sự nỗ lực vì “tự do” (của 1 ai đó !)
Trận đấu…. bắt đầu !
Đan – Huyền – Ân chỉ biết ngồi chớp mắt mà nghe Hương – Tùng nói, bởi lẽ Hương đã tiết lộ cho 3 đứa chút gì đâu. Nản !
+ Thi cái gì thế? *Trung cười thầm, nhướn mày hỏi*
+ Hớ ! Không phải thi mặc quần đùi áo ngắn tay chạy ngoài đường chứ? *Tuấn la hét, bắt chéo tay che người* Tôi không làm đâu nhá, body của tôi là để giành cho baby honey của tôi, vs lại trời lạnh lắm, ôi không…. Các người thật… thâm độc… *ngày một la to*
+ *Kiệt vươn vai cốc mạnh vào đầu Tuấn* Ashiii, trật tự xem nào, đã nói thi cái gì đâu mà body vs chả Honey !
+ Đúng là chỉ giỏi mỗi cái suy diễn xuyên tạc *Chi lừ Tuấn, Tuấn làm Chi giật mình khi tưởng Hương đòi thi môn đó*
+ Mi !!! *Tuấn ~~ “Uất ức thần chưởng” *
Cả bàn trở nên lộn xộn vì Tuấn và Chi cào cấu, đá đạp nhau. Rút cục cũng phải nhờ Kiệt dẹp yên.
+ YAAAAAA Mún chít hok? Cho cả hai thằng vào nhà thương điên bây giờ !!!!!!!!!!!!! *xắn tay áo*
+ *im re*
+ Bực mình ! Cứ phải để “anh” ra tay *tự đắc* nói tiếp đi, con bé kia !
+ Tên Hương đấy nhá, tên đẹp đấy nhá, gọi lung tung là… ăn đòn ĐẤY NHÁ ! *Hương chu mỏ* Tôi đã quyết định thi cái gì…..
Ai nấy đều nín thở dõi theo lời Hương, tim đập thình thịch…
+THI CHẠYYYYYY
*rầm* ~ chẳng biết vì sao ghế của Đan – Huyền – Ân gãy chân đổ lăn ra đất. Kiệt và 3 gã loạng choạng vịn vào bàn vài phút rồi lắc đầu lia lịa ra chiều “nghe không rõ”.
+ Cô… vừa bảo gì? *Kiệt hỏi*
+ Thi chạy.
+…. Gì cơ???
+ Thi chạy…. Điếc hả?
+……
+……
+ ZỜI ƠI, cái môn cậu bảo thâm túy là đó hả? *Đan – Huyền – Ân gào to*
+ Ừk
+ Ax *xỉu*
+ Lúc đầu anh nghe cũng choáng, Hương còn định thi… Lắc vòng, Nhảy dây… nữa cơ *Tùng ghé tai Đan nói nhỏ* Nhưng Hương có cơ sở để chọn môn chạy.
+ Cơ sở gì????
+ 4 gã chưa từng tham gia một buổi tập chạy nào từ hồi cấp I tới giờ. Hà hà. Vì vậy, có thể nói rằng 4 gã – mù – tịt về môn Điền kinh *Hương nheo mày nhìn đểu*
Lập tức Đan – Huyền – Ân quay ngoắt nhìn phản ứng của 4 gã, quả nhiên 4 cái mặt tái xanh, hốc hác hẳn. Điền kinh là môn thi không thể thiếu trong chương trình Thể dục của trường từ cấp I, đi học là sẽ tập chạy, như thế thể lực mới bền bỉ. Nhưng 4 gã này… thật tình chưa chạy thử 1 lần nào sao? Thế các gã mà bị con gái đuổi thì chạy theo Bản năng àk? ….. chẹp ! “Chuyện lạ đó đây”.
+Chết tiệt, Chọn môn khác đi ! *Kiệt đập ruỳnh xuống bàn*
+ Hok ! Đã nói bọn tôi chọn môn mà *Huyền và Ân cũng hăng không kém, có cơ hội Nốc – ao sao không tận dụng?!*
+ Các người chơi bọn tôi đấy àk, phân nửa không biết …chạy. Đổi môn *Trung và Tuấn bật dậy*
+ Cấm lật lọng !!!!!!!!
+……..
+……..
+……..
Thật là cuộc tranh luận nan giải, không lối thoát.
+ A A A tức quá. Đã thế không đấu 1 ~ 1 mà đấu 4 ~ 4 !
+ Hảaaa, anh tức quá hóa rồ rồi sao? Nói nhảm gì vậy *Đan nói lớn*
+ Các người chọn môn như vầy là không công bằng, tại sao bọn tôi phải tử tế *Kiệt gằn từng tiếng*
+ Đúng thế đúng thế *dàn bè hợp xướng*
+ Tệ hại ! Được ! Chấp 4 thằng các người *Hương hùng hồn tuyên bố*
+ Chạy tiếp sức !!! 4 người !!! Ghừ *4 gã quát vào mặt đối phương*
+ Tưởng bọn này sợ chắc !!! Chơi lun *bên này cũng 4 cái mồm gào to đáp trả*
Tùng trầm ngâm ngồi nghe ngóng nãy giờ, khẽ đứng dậy, giơ tay can ngăn 2 nhóm người.
+ Nào, thế tóm lại thi 4 ~ 4, Chạy tiếp sức đúng không?
+ ĐÚNG *đồng thanh* Hứ !
+ Tốt thôi. Thời gian là sau tiết 5, chiều thứ 5, địa điểm Sân Đan năng trường. OK?
+ OK.
“Reng~~ reng”
+ Về lớp thui *Huyền – Ân – Đan kéo nhau đi*
+ Chi, đi thôi.
Thế đấy, ngày nào cũng ầm ĩ giờ ra chơi, để rồi vào lớp lại yên ắng. Sắp tới rồi, trận đụng độ đầu tiên. Nhưng xem chừng… mới bước đầu đã thấy lực lượng Lộm Cộm ! Chẳng biết sẽ công bằng và quang minh chính đại ra sao khi luật đấu thay đổi liên tục theo thời gian.
Từ lúc này (Thứ 2) đến khi thi (Thứ 5) còn 3 ngày để 2 bên luyện tập. Ừkm, đúng hơn là để cho 4 gã học chạy cấp tốc. Nhóm Hương vẫn tận dụng tối đa giờ giải lao để luyện chạy tiếp sức. Đan tính sẽ giúp Kiệt nhớ lại, nhưng đang vướng vào thi đấu. Vì J-Max và cũng vì 2 công ty kia, Đan đành tạm thời gác chuyện của mình lại.
Lợi thế đang nghiêng về nhóm Hương – những học sinh đáng thương từng trải qua không biết bao nhiêu đợt thi môn chạy. Kinh nghiệm có, mánh… cũng có, đường đua thì quen thuộc quá rồi. Bốn gã chẳng có một tý gì gọi là lợi thế cả, thế nào cũng gặp đầy rắc rối. Nhiều người nghĩ chạy là môn dễ, thậm chí đứa trẻ mẫu giáo không cần dạy đã biết cách chạy. Quan điểm Không cần học là quá sai lầm.
Chạy tiếp sức phải duy trì sức bền trên toàn bộ quãng đường dài, phải học điều hòa hơi thở, phối hợp tay chân… không những thế, nó còn đòi hỏi sự hợp tác tuyệt đối giữa những người trong 1 đội. Người ở chặng cuối có vai trò về đích nhanh nhất, cho dù anh ta có bay như gió mà 3 người trước vừa chạy vừa bò, có trời mới giúp anh ta thắng !
+ Hư … Hư … nghỉ chút rồi chuẩn bị học tiếp tiết sau đi *Hương thở phì phò, mồ hôi vã như tắm*
+ Mêt….. Hơ hơ… Kiểu này.. .thi xong vào viện vì giãn dây chằng *Ân vịn vào Huyền mà lết từng bước*
+ Cố… cố… *Đan thở dốc*
Tùng cầm mấy cái khăn và chai nước lọc, tiến lại đưa cho 4 đứa con gái.
+ Hay để anh tham gia nhé?
+ k-h-ô-n-g !
Tùng cười mỉm nhún vai quay đi, lại thong dong về lớp học.
+ Tại sao không cho anh ấy chạy? *Đan mở nắp lốc 1 hơi mất nửa chai nước*
+ Ừk. Anh ấy chắc chắn thể lực hơn hẳn chúng ta.
+ Không đâu. Tuy Tùng có thể lực nhưng không thể phối hợp tốt như 4 đứa mình. Chúng ta thắng bọn Kiệt là nhờ kinh nghiệm và khéo léo, chứ nếu xét thể lực thì 4 thằng đó hơn đứt hà ! *Hương giải thích*
+ Ồ *3 đứa gật gù*
+ Mà sao không thấy bóng dáng các gã nhỉ?
+ Phải đấy, từ hôm thứ 2 đã không đi học rồi.
+ Đang luyện tập nhỉ… *Đan kéo áo lau miệng*
+ Vậy àk *ngạc nhiên*
+ Hì, đoán vậy thui. Mình vào lớp là vừa.

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Re: Truyện ngắn: Nếu Một Ngày anh hỏi em là ai?

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 02/02/2014 00:15

Nếu một ngày anh hỏi em là ai? – phần 33
Bốn đứa về lớp, chuẩn bị cho tiết học sau. Đan khựng lại đưa mắt nhìn một vòng Sân Đan năng, khẽ thở dài. Mấy ngày không gặp Kiệt nên Đan hơi buồn, thời gian sao mà trôi chậm thế. Giờ này Kiệt vs bạn hắn có lẽ đang luyện tập ở đâu đó. Hắn hiếu thắng lắm.
” Bỗng dưng… nhớ anh quá, Jung Min. Phải bao lâu nữa em mới lại có thể nhìn thấy khuôn mặt Jung Min hiền hòa ân cần trước kia?”
Đan vắt khăn lên vai, rầu rĩ ra khỏi sân, kéo cửa và cài chốt lại. Cánh cổng sắt to nặng nề nhích từng li, phát ra tiếng kèn kẹt nao lòng, khu Thể dục vắng tanh càng thêm trống trải…..
Về phần Kiệt và 3 thằng bạn thân, các gã đang tích luyện tập trong một Sân Vận động đã được Kiệt thuê trọn 3 ngày, vs 4 huấn luyện viên tuyển thủ quốc gia (mỗi gã
có 1 HLV riêng cho mình).
+ Mời các thiếu gia khởi động trước khi bắt đầu bài tập *người đàn ông trung niên vạm vỡ mặc bộ đồ thể thao cung kính*
+ Ờ, bít rùi *Kiệt nhảy nhảy tại chỗ, xoay tay xoay cổ xem chừng khá là có nghề*
+ Này ông, đáng ra ông phải làm 1 bản thực đơn ăn uống cho riêng chúng tôi thì tới lúc thi mới có thể lực tuyệt đối chứ *Trung nhăn nhó vs HLV của hắn*
+ Vâng, thiếu gia nói … rất chí lý ! *cười*
[Ax cái gì vậy nè? hok bít ai mới là HLV nữa. bốn cái thằng quỷ tự cao tự đại]
+ We, thằng Chi nó vẫn không chịu tập thì làm sao thi chứ tình yêu? *Tuấn chạy nâng gối tại chỗ, cúi người 2 tay chạm xuống mũi giày ~> kiểu khởi động Đặc trưng của Tuấn*
+ Thằng Chi đâu? *Kiệt và Trung ngó nghiêng*
+ Ngồi trên kia kìa *Tuấn hướng tay lên hàng ghế cao nhất trên khán đài*
Chi ngồi vắt vẻo, chân gác ghế, cắm cúi bấm cái điện tử cầm tay. Phía sau hắn là 1 HLV tội nghiệp, không phải ông ta không bắt Chi tập mà vì ông ta không dám đụng tới 1 “thiếu gia” như Chi *
+ YAAAAAAA…. thằng kia. Xuống tập ngay *Kiệt đứng dang chân tay chống hông gào thét*
+ Hử? *liếc mắt nhìn Kiệt* Ta đã nói không thi là Không thi *lạnh lùng quay lưng lại và chơi tiếp*
+ Ghừ. Mi nói gì???????????? *hét “rung rinh” cả Sân vận động*
+ *Chi nhìn Kiệt căm hờn và cay cú* Ta – nói – không – thi – thì – đừng – có – bảo – ta – thi ! NHÁ !!! *cười khuẩy*
Kiệt nổi điên nhảy loạn xạ dưới sân, Trung và Tuấn bịt miệng cười.
+ Thằng kia, ta hỏi lần cuối: mi có xuống không?
+ CÚT ĐI. TA KHÔNG THI ! KHÔNG XUỐNG ! Ờ, LÀM GÌ ĐƯỢC NHAU???
Kiệt giận run người, hắn quay ngang quay ngửa tìm kiếm gì đó rồi bất ngờ cúi xuống gỡ 1 cái giày, chỉ thẳng mặt Chi ~ đang lè lưỡi ngúc nguẩy.
+ Này thì không thi nàyyyyyy ….
“Vèo” ~ Kiệt ném thẳng cánh cò bay, quỹ đạo của chiếc giày như vũ bão, xé toạc không khí mà lao về hàng ghế của Chi ngồi.
“BINH”
Chi giật mình ngước lên nhìn, chiếc giày hạ cánh chính giữa mặt vị HLV làm ông ta rơi cả máu mũi, đổ ụp ra đất, bất tỉnh nhân sự. Chi há hốc mồm sửng sốt nhìn Kiệt đang ở dưới sân. Kiệt đã kịp gỡ nốt cái giày còn lại và đang nheo mắt nhằm Chi mà ném.
“Vèo” ~ chiếc giày thứ 2 bay đi, Chi cứ ngây ngô nhìn theo cái giày. Và khi Chi hiểu nó đang lao vào mặt mình thì hắn mới chồm người bỏ chạy.
+ Chết tiệt. thằng Kiệt khỉ gió *Chi mắng vọng xuống sân*
+ MI !!! Thằng này láo thật *Kiệt quay nhìn Trng và Tuấn * Đưa hết giày cho tớ !
+ Hảaaaa???????????
+ MAU LÊN !!!!!!!!!!!!!!
+ Được được *vội gỡ giày*
+ Lần này thì mi chết vs ta Chi ạk *2 tay xách 2 đôi giày*
Thế là Kiệt cứ đứng ném, Chi chạy khắp nơi để tránh. Trung và Tuấn đứng xem, 2 chân gãi gãi.
+ Chậc…. lạnh chân nhỉ Trung nhỉ *Tuấn chớp chớp mắt nhìn Kiệt và Chi ném nhau*
+ Phải chịu thui. Thi thố cái kiểu này dở khóc dở cười ák.
+Gã Chi lì lợm thật. Không thích thì cũng phải vì bạn bè chứ.
+ Kệ đi. Tính nó trời sinh ra đã vậy. Lâu rồi chưa vận động nhiều.
+ há há, anh em ta là hoa đất Hàn. Học làm gì cái trường THPT cùi bắp *Tuấn huýt sáo, tạo dáng thật Lãng tử ! Đi chân đất mà kòn bày đặt !*
Trung nhìn Tuấn phì cười rồi lại nhìn Chi và Kiệt.
+ Ô… Ô…. *Trung reo lên thích thú*
“Bụp”~ tiếng va đập mạnh vang lên, Chi loạng choạng ngã nhào xuống hàng ghế dưới. “Mục tiêu” của Kiệt đã “Trúng đạn” và biến mất khỏi “Màn hình”.
+ Yes ! Ya huuu…. *Kiệt vỗ tay bôm bốp* Trúng rồi ! Haha. Các người còn đứng đó àk. Nhân lúc nó đang lau máu mũi, lôi cổ nó xuống đây cho tôi !!!!!!!
Hai HLV khẩn trương chạy lên xách áo Chi khiêng xuống sân.
+ Buông ta ra. Ta không thi thố gì hếttttt *Chi khuơ khuơ chân khi bị nhấc bổng khỏi mặt đất*
———————
+ Chạy đi thằng Chi đần độn kia !
Kiệt và 2 gã đứng ở 3 chặng gào thét inh ỏi khi Chi vừa tập chạy vừa ngái ngủ.
+ CHẠY NHANH CHÂN LÊN XEM NÀO ! THUA BỌN J-MAX VS LINH NGUYỄN LÀ TA VẶT LÔNG MI NƯỚNG CHẢ ĐÓ CHI !
+ Im. Ta đếch chạy nữa !*quăng gậy phóng ù ra cửa*
Cả bọn lại tất tười đuổi theo túm Chi về…..
Thật là những buổi luyện tập gian khổ !
Thứ3….
Thứ4…
Cuối cùng cũng đến thứ thứ 5 – ngày thi đấu:
Ngôi trường xôn xao bàn tán, không rõ nguồn là đâu mà học sinh ai cũng biết vụ đụng độ 4 hotboy mới chuyển tới Hạ Long.
Ầm ĩ thế ai chẳng biết !!!
Tiết 1,2,3,4 đều chẳng thấy bóng dáng mấy gã trong trường. Mọi việc đã đâu vào đó, chỉ chờ người thi tới đủ là bắt đầu. Vậy mà….
+ A A A…. Phát điên rồi. Gã Kiệt đâu? Bạn hắn đâu? Định hứa lèo sao? Cuộc thi sẽ thế nào???? *Hương tức giận xé tan tờ rơi dán ở khu thay đồ*
Bầu không khí càng nặng nề u ám hơn, cả 4 đứa đứng ngồi không yên, ruột gan nóng rực. Đã hết tiết 5, đáng lý các gã phải có mặt sẵn sàng thi đấu.
+ Bọn khốn. định cho mình leo cây thật ư? *Huyền cắn móng tay, cả người căng cứng vì tức giận*
+ Đồ chết bầm ! Đồ vô lương tâm. Thế mà chúng ta cắm cổ luyện tập như con robot. Chết đi ! Chết đi ! *sau 1 hồi bước qua bước lại chóng mặt, Ân liền hất cái áo khoác ra sàn để dẫm – đạp – xé cho hả giận*
Đan chỉ rầu rĩ ngồi thu lu cạnh tủ đồ, mặt nghệch ra, đờ đẫn. Nhớ Jung Min quá, không chịu nổi nữa, 3 ngày không gặp lại tưởng như trái đất đã trải qua 3 năm. Đan không hy vọng có thể nói chuyện hay thân thiết Jung Min như trước nhưng chí ít cũng phải cho Đan nhìn Kiệt hằng ngày chứ. Thiên hạ lúc nào cũng “Chờ đợi là hạnh phúc”, theo Đan “chờ đợi là giết người ! “, giết người ! giết người !….
+ Đan? lẩm bẩm cái gì thế *Huyền đứng bên cạnh nói vs Đan bằng giọng gắt gỏng*
+ Hớ…. *giật mình* Thi rồi hả *ngơ ngác*
+ Thi gì nữa bạn iu của tôi. Cỡ này khéo dẹp luôn thôi *Ân gầm ghè nhảy tới lắc lư Đan tới tấp*
Hương quay nhìn Đan – Huyền – Ân, đôi mắt to tròn nhoà đi, Hương ngồi phịch xuống ghế buồn rầu….
+ Mấy gã điên đấy lừa chúng ta rồi.
+ HƯƠNG ! *Đan chạy tới ngồi bên Hương* Không đâu, tớ nghĩ Kiệt không phải loại người như thế !
+ KHÔNG – PHẢI – LOẠI – NGƯỜI – NHƯ – THẾ??? *Huyền và Ân nhấn mạnh*
Đan bặm môi, rưng rưng mắt, dù muốn nói đỡ cho Kiệt cũng khó khăn.

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Re: Truyện ngắn: Nếu Một Ngày anh hỏi em là ai?

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 02/02/2014 00:17

Nếu một ngày anh hỏi em là ai? – phần 34
10 phút trôi qua, 15 phút… khi kim giờ nhích dần đến con số 6 thì học sinh đã ra về gần hết, chẳng còn mấy ai. Trời tối đen như mực, 4 con bé vẫn ngồi chờ trong tuyệt vọng. Bảo vệ trường bước vào, giục giã tất cả ra về. Đan lán lại chờ Kiệt, cô cố thuyết phục Hương – Huyền – Ân. Đan tin dùKiệt xấu xa nhưng chưa trẻ con đến mức bày trò lừa người, đi cùng Kiệt còn có Trung – Tuấn – Chi cơ mà?! Các gã rất tử tế, ngông nghênh nhưng không hề vô tình, nếu Kiệt bỏ thi đấu thì chắc chắn Trung sẽ báo cho Đan 1 tiếng.
+ Về thôi. Tối rồi. Ông bảo vệ sắp khoá Sân đa năng *Hương mệt mỏi đứng dậy, nét chán chường hiện rõ trong ánh mắt*
+ Về thật sao? Khoan đã…. *Đan hốt hoảng*
+ Cậu sao vậy Đan. Quá giờ hẹn 1 tiếng rồi, cả chiều nay cũng không thấy bọn Kiệt. Cậu bỏ ý nghĩ chúng sẽ đến đi *Huyền tông mạnh cửa ra ngoài*
Đan thở dài, đành uể oải đứng dậy tắt đèn và khép cửa ra về. Thật sao? Lừa từng đây con người? Kiệt làm quái gì mà lại bày ra trò thi đấu để lừa Hương? Hắn đúng là điên nặng !!!!!!!!!
Cả sân vang lên tiếng chạy vội vã. Bóng dáng Tùng vòng qua hàng lưới quanh sân đa năng, tiến nhanh lại phía Hương.
+ Hương…. *chống tay xuống đầu gối thở hổn hển*
+ Anh bị chó đuổi hả Tùng *Hương đưa cặp mắt lờ đờ nhìn Tùng*
+…… đến rồi.
Hai từ phát ra từ miệng Tùng làm cả bọn con gái bừng sáng, kinh ngạc.
+ đến gì cơ?????????????
+ …. *nuốt nước bọt*…. Thằng Kiệt đến rồi. đang ở trước cổng trường…
+ thật không? *Đan reo lên sung sướng* Tớ nói rồi mà.
Hương lao ra cổng trường. Một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng đang đỗ gọn ở vệ đường. Cái bóng người cao gầy của Kiệt không lẫn vào đâu. Nhóm Kiệt đã mặc sẵn đồ thể dục, hình như… giằng co vs ai trong xe thì phải.
+ RA ĐÂY. THẰNG CHI NÀYYYY…… *Kiệt thò tay vào xe cố lôi Chi ra*
+ Nhanh ra đi Chi, mi làm mất bao nhiêu thời gian của bọn ta *Trung cũng đứng chống 1 chân lên xe mà kéo Chi xềnh xệch*
+ Ashi. Đứng có phụng phịu ! Bực quá đi !!! *Tuấn cầm con gấu bông đập Chi tới tấp*
+ Chiiiiiii…….. *cả bọn gào to*
+ Khốn kiếp. Thi đấu không có lợi cho ta, lo nghĩ thằng thua làm đầu óc căng thẳng, luyện tập nhiều sẽ làm chân tay thô kệch, chưa kể ta là người yêu hoà bềnh #%$&^*#$@…
Chi la hét và chống trả quyết liệt vs 3 thằng bạn thân. Mặc dù bị cưỡng chế thi nhưng Chi vẫn không ngừng gây rắc rối, mục đích là phá hoại. Kiệt kéo mạnh làm nửa người Chi chòi ra khỏi xe. Tay Chi vẫn bám dính lấy cửa xe không chịu buông.
+ A, đồ lì lợm. Ghừ. Mi bắt ta phải dùng”chiêu” rùi đó !
Kiệt xắn tay áo, hùng hồ lao vào… thọc léc Chi.
+ Thằng Kiệt kia!!! A ha ha ha… *Chi là người bẩm sinh đã có nhiều “máu buồn”, thường xuyên bị Kiệt dùng cách này để Tra tấn*
“Bịch”.
Vì không thể miễn dịch trong tình cảnh bị thọc léc, Chi buông tay và ngã sõng soài từ xe xuống đất, hai quả ổi sưng vù ngay trán. Chi ngất lịm không biết trời trăng gì. Kiệt thở dài nhìn Trung và Tuấn, hắn tức tối vò đầu rối tung rối mù. Đã vội lại còn xỉu vs chẳng ngất, nhìn xác Chi dài thườn nửa trên xe nửa dưới đất, 3 gã lại càng bực.
+ Mấy ông ! *chị tay vào 4 HLV* Khiêng nó vào Sân đa năng, tát nó đến khi nào nó tỉnh. Để nó nằm bẹp thế này làm tôi muốn túm nó vứt ra biển cho cá mập tha đi *Kiệt hầm hầm lao sang bên đường*
+ Mau lên Mau lên, không khéo bọn nhỏ Hương về hết rồi ý *Tuấn cấp tốc chạy theo Kiệt*
Kiệt đến cổng thì bắt gặp Hương – Đan đang đứng nhìn hắn một cách khó hiểu.
+ A !!! Mấy người đi đâu????? Định trốn chứ gì !
Chưa để 2 con bé nói lời nào, 3 gã đổ xô đến đủn cả lũ vào sân đa năng. Hương vẫn còn bất ngờ, xem chừng Kiệt không tồi tệ như Hương nghĩ, ít nhất các gã đã không coi thường tình cảm của Hương – Đan – Tùng giành cho các công ty. Bốn gã đáng ghét làm bao nhiêu người được phen thót tim, kẻ phải nói “Định trốn chứ gì?” vốn dĩ phải là Hương – Ân – Đan….
Thiệt tình, cái bọn du học sinh Hàn Quốc này ! Hết thuốc chữa !
Sự xuất hiện của Kiệt và bạn trong Sân đa năng đã làm nóng bầu không khí
se lạnh mùa đông. Giáo viên thể dục của Hương sống ở gần trường, Hương đã mời bà ấy trong vai trò Ban Giám Khảo cuộc thi.
Toàn bộ đèn Sân đa năng bật sáng trưng, đường đua rõ ràng như ban ngày. Thì ra vẫn còn trên dưới 20 học sinh lán lại xem trận đấu, họ đứng quây sát lưới bảo vệ Sân, rải rác trên hàng ghế khán giả và quan sát.
Trong lúc đợi nhóm Hương thay đồ, Kiệt và mấy gã tranh thủ khởi động. Mấy ông HLV kè kè bên cạnh, nào là “khi chạy cần phải điều hoà sức, chân tay phối hợp …..” Trung cũng ca cẩm lại bằng bài “thấy chưa, đã bảo chuẩn bị chế độ ăn riêng biệt, thằng Tuấn đang đau bụng ngồi toa-lét kia kìa…”. Kiệt cởi áo khoác vắt lên tay đứng chờ dưới bóng vòm che khu dự bị. Tiếng chuông điện thoại réo to, bóng tối cứ mờ mờ ảo ảo làm hắn chẳng buồn nhìn tên người gọi đến.
+ Alô? Đứa nào đấy. Tao đang bận rồi….
+ Anh yêuuuuu….
Kiệt hốt hoảng chìa cái đt ra chỗ sáng mà căng mắt nhìn tên người hiển thị : VÂN.
+ *nuốt nước bọt* Vân… Vân àk? Có chuyện gì vậy em?
+ sao thế. Không có chuyện thì không gọi cho anh được saooo *luyến dài câu nói*
+ Hix… *sởn da gà* Anh đang bận, lúc khác nha. Anh cúp máy đây.
+ Á Đừng !!!!!!!!!!!! Em_đang_ở_sân_bay !!!!!!!!!
Tiếng hét níu kéo của Vân làm loa đt rung muốn bật tung khỏi vỏ, 3 thằng bạn cách đó 1m cũng nghe không sót từ nào. Kiệt đang nhấp nháy mắt, ngoáy ngoáy lỗ tai kiểm tra màng nhĩ thì Tuấn đã nhào bổ tới, giật đt của Kiệt và hét lại Vân vs tần số tương đương:
+ Yaaaa. Mày sang VN ý hả. CÚT !!!
+ Huk? Đứa nào đớy *đổi giọng chợ búa* Thằng Tuấn BD phải không???
+ Cái gì. Mày.. mày bảo ai BD?????????
Trung đã giật được cái đt trước khi Tuấn múa may tay chân chuẩn bị gào tung hệ thống loa.
+ Vân àk. Em sang VN muộn đấy, Kiệt ở VN được 2….
+ Đừng. Đừng. *Kiệt rối rít “Suỵt, suỵt” để Trung thôi nói*
+…………. Kiệt sang VN được 2 tuần rồi *Trung hiểu ý Kiệt nhưng vẫn quyết định nói tiếp 1 cách phũ phàng*
+ Hả, 2 tuần? Không phải 3 ngày sao? Gruuu…
Kiệt ôm cây cột quay 1 vòng, ngã vật ra ghế, hồn bay phách lạc. Thế là xong. Trung vừa đưa Kiệt lên thớt. Chắc chắn khi gặp lại Kiệt, Vân sẽ xé xác Kiệt vì dám nói vs ả hắn ở VN mới có 3 ngày (thực tế thì đã ở VN 2 tuần). Trung cười khúc khích nhìn Kiệt khóc lóc tỉ tê, lâu lâu trêu Kiệt một tý lại thấy hay hay ! Trung phát hiện ra mắt Kiệt lúc này có cấu tạo khá là giống máy chém thì phải ?!!
+ Giờ mà lên máy bay, tầm trưa mai là tới VN nhỉ?
+ Ừk. Kiệt và 3 anh sang VN mà chẳng nói vs em. Thế Kiệt đang ở đâu? Làm gì? Đi vs ai? $%^%#%$…
Cuộc đàm thoại xuyên quốc tế kéo dài 7 phút, Trung rất trung thực và tỉ mỉ. Vân hỏi gì Trung trả lời ấy, tường tận đến chân tơ kẽ tóc: chỗ ở của Kiệt, Kiệt học ở đâu, Kiệt học phòng nào…
Kiệt nghe mà chỉ muốn nhảy tới song phi cho Trung vài cú.
+ Này, trả đt cho cậu. Vân lên máy bay sang VN rồi *Trung cười tự mãn và đáp trả đt cho Kiệt*
+ Ghừ. Mi ăn cái gì của Vân mà trung thành thế hả Trung?+ Tớ ák. ăn cơm của cậu ! Nhưng lại trung thành vs Vân ! Vì trêu cậu rất là thú vị. Hố hố *sau trận cười khả ố, Trung lủi nhanh*
Kiệt phụng phịu giãy đành đạch trên ghế, khóc lóc than sầu. Vân sang VN. Vậy là ngày tháng tự do của Kiệt sẽ chấm dứt.
+ Kiệt. Qua đây !!! *Đan lên tiếng khi thấy Kiệt cứ giãy giụa như con tôm tươi*
Tám người đã thay xong trang phục và đứng ở vạch xuất phát. Trang phục của nhóm Hương màu trắng (quần dài, áo dài tay, có áo khoác), nhóm Kiệt là trang phục đỏ đen (áo ngắn tay, quần thể dục).
+ Hai đội phân người ra đứng các chặng đi chứ?! *cô giáo thể dục – vị giám khảo duy nhất nhắc nhở.
Lập tức 4 gã lại rộ lên 1 cuộc tranh luận sôi nổi.
+ Trung, tớ vs cậu chạy chặng 1, chặng 2 *Kiệt quay ra bàn bạc vs Trung*
+ Ý hay đấy *Trung tán thưởng* Tuấn, cậu chạy chặng 3.
+ Há? Ôi tớ chạy chặng 3 à. Hê hê *hồi hộp*
+ Bọn mi có chắc muốn ta chạy chặng cuối không? Chắc chắn bao nhiêu phần trăm? *Chi ngờ vực*
+ Chi ! Mi chạy không ra hồn thì….. !
+…….
Trong lúc 4 gã đang phân công nhau, 4 đứa con gái chỉ lẳng lặng đứng nhìn. Hương túm tụm cả bọn lại:
+ Nghe này. Chúng ta có cơ hội thắng rồi.
+ Sao cơ?
+ Chạy chặng cuối quan trọng nhất mà lại giao cho gã Chi. Các cậu thừa biết gã Chi không có tinh thần chạy mà.
+ Ôh *cả bọn quay nhìn Chi như nhìn miếng mồi béo bở*
+ Tớ chạy chặng cuối cho. Các cậu tự phân công nốt đi.
+ Weeee…. Hương…

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Re: Truyện ngắn: Nếu Một Ngày anh hỏi em là ai?

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 02/02/2014 00:19

Nếu một ngày anh hỏi em là ai? – phần 35
Hương chạy một nèo đến tận chặng cuối, thong dong bước vào vị trí, trước 2 con mắt ngây thơ cuả Chi.
+ Cô làm gì hả? *Chi khom người chống 2 tay nhìn Hương khó hiểu*
+ Huk? *hất tóc* Chạy chứ làm gì.
+ Xì… *cười đểu* chân ngắn mà bày đặt chạy vs tôi cơ đấy.
+ Ngắn thì sao *tức* Để xem chân dài thì làm nên trò trống gì !!!
Chỉ 1 câu nói Hương đã làm Chi phải tắt cười, toàn thân Chi bắt đầu nóng lên vì nộ khí. Không hiểu Hương sống bắng gì mà nhìn mặt Hương… ghét thế? Ghét từ đầu tới chân ! Cứ thấy Hương là ghét !….
Tóm lại hiện giờ Chi ghét những gì liên quan đến Hương ! CĂM THÙ VÔ ĐIỀU KIỆN !!!
+ Làm sao đây, làm sao đây????? Kiệt…chạy chặng 1 *Ân rối rít*
+ Có gì mà rối lên thế. Tớ chạy chặng 1 cho *Huyền đang hùng hổ lao tới vị trí chặng 1 thì cánh tay bé nhỏ uy lực kéo dội Huyền về sau*
+ Hì. Tớ_chạy_vs_Kiệt !
Đan lóc chóc chạy tới bên Kiệt – hắn vẫn ngáp ngủ uể oải. Đan liếc qua Kiệt, nhìn thấy đôi mắt, đôi môi, cái mũi của Kiệt là Đan lại tràn ngập trong lòng cảm giác yên tâm. Kiệt vẫn còn đây, chỉ là Kiệt xa rời Đan một thời gian, Kiệt không biến mất. Nỗi nhớ của Đan đã chuyển thành nỗi ám ảnh từ lúc nào….
Kiệt giờ mới ý thức đến con bé vs chiều cao chưa tới cổ mình, Đan đang đứng cười khúc khích bên cạnh hắn.
+ Cô chạy chặng đầu vs tôi sao?
+ Đương nhiên rồi *quắc mắt nhìn Kiệt*
Kiệt đáp lại cho Đan ánh nhìn trân trối, khuân mặt hắn nhạc nhiên và do dự. Đan nhanh chóng nắm bắt được thái độ kì lạ của Kiệt, cô lại ngước nhìn hắn dò xét.
+ Sao hả? Chắc trong đầu anh nghĩ “Ồ, mình sẽ chiến thắng mà không tốn 1 giọt mồ hôi”, hoặc “mình đã hy vọng người chạy cùng mình là ai khác chứ không phải con nhỏ khùng Trần Đan”, hoặc… hoặc…*Đan miên man 1 hồi, cảm thấy tự ái trước sự coi thường của Kiệt*
+ Thôi đi. Cô hoang tưởng nặng rồi *Kiệt nhăn nhó lắc đầu*
+ Anh ghét tôi. Tôi biết. Anh yêu Vân. Tôi cũng biết. Hừ…. nhưng tôi không quan tâm ! *Đan lè lưỡi cố nén cơn giận, mặc dù thực tâm có thể Kiệt đã lĩnh trọn một chiếc giày*
+ Haizzz. Bọn nó bảo tôi nên thi đấu công bằng, không “hãm hại” ai cả…. *Kiệt im lặng rồi lườm Đan, giọng Kiệt trầm hẳn, cỡ giọng hăm dọa khiến Đan sẽ phải rùng mình*
+…….. Ý anh là anh sẽ không để tôi về chặng 2 an toàn?
Rất tiếc nhưng Kiệt đã thừa nhận câu hỏi của Đan một cách quá phũ phàng. Đan chết trân, không kịp có phản ứng gì vs Kiệt.
+ Đừng lo. Tôi sẽ không giết cô đâu, chỉ là tôi thấy thi đấu đoàng hoàng thì rất đơn điệu *Kiệt cười nhếch mép đưa tay thì thầm vào tai Đan* Tôi ghét nhất những đứa không biết điều, cô mà ngoan ngoãn giao nộp J-Max, chắc chắn cô sẽ không phải gánh chịu hậu quả ngày hôm nay. Tôi không thích thú bắt nạt mấy đứa con gái, nếu như nó không phải mấu chốt cản trở kế hoạch của tôi.
Sau một tràng dài những lời “khủng bố”, Kiệt hạ màn bằng nụ cười phả nhẹ vào bên má trái của Đan. Kiệt kéo dài nụ cười đó và bước về vị trí của hắn, ra hiệu cho vị giám khảo bắt đầu cuộc thi.
Trong 5s kế tiếp, người Đan bất động nhưng bộ não thì hoạt động vs tốc độ choáng ngợp. Tất nhiên Đan – chưa – bao – giờ nghĩ Kiệt có ý nương tay hay đại loại thế. Đơn giản vì Kiệt không phải Jung Min, hắn không cần biết đã từng yêu quý 1 con bé Đan nào đó. Đan đã tự nhủ bản thân hàng trăm hàng tỉ lần “Kiệt là kẻ nguy hiểm khó lường”, từ cái hồi hắn làm Đan rạn cả xương tay. Ấy vậy mà cái đầu Đan chẳng mảy may tiếp thu, để giờ đây, khi Đan sắp thi đấu vs Kiệt, Đan mới hốt hoảng tìm biện pháp “phòng thân” trước “những lời đe dọa” mà Kiệt sẽ áp dụng thành hành động.
“Ôi cái cuộc đời này ! Quỷ tha ma bắt anh đi. Chuyện gì xảy ra vs nhân cách trái gió trở trời của anh thế hả Kiệt? Tôi tò mò muốn biết lý do anh quyết tâm hoàn thành Dự án là gì…”
Quả tim đập dồn dập của Đan chỉ thiếu là chưa vọt khỏi lồng ngực. Vị giám khảo đáng kính quan sát Đan và Kiệt rồi mới đưa còi lên miệng thổi thứ âm thanh inh ỏi, báo hiệu trận đấu bắt đầu !
≈ Hoét ! ≈
+ Vào vị trí ! Chuẩn bị !
+ Này, gọi hồn cô về đi, tôi vs cô sẽ thi chạy *Kiệt thở mạnh, dẫm nhẹ 1 chân sát vạch xuất phát và khom người*
+ Ớ… *giật mình, quả thật hồn Đan vừa phiêu lưu tới miền cực lạc*
Trước những con mắt tóe lửa của Huyền và Ân, Đan vội vã chuyển sang tư thế xuất phát. Đan cũng sẽ nói gì đó, để Kiệt biết rằng Đan chưa hoàn toàn mất tinh thần. Nhưng mồm Đan mới chỉ mấp máy được 1 câu thì…
≈Hoét ≈
+ Sẵn sàng !
“Hix. Thôi thì đành ôm lời muốn nói trong bụng. Tập trung chạy là trên hết ! ”
+ CHẠY !!!!!
Tiếng hô của vị giám khảo như phát súng xuyên qua bộ não rỗng tuếch kia. Đan chạy nhanh về trước, còn hắn…. Trời ! Sao hắn có thể đủng đỉnh như đi dạo mát trong công viên vậy chứ???
Đan vượt mặt hắn 1 đoạn xa. Không biết hắn sẽ cản trở Đan như thế nào nhưng hắn thực sự là quá coi thường Đan.
“Kệ cái thằng Kiệt hâm. Ta cứ chạy đến đích rồi tính”.
Đan bĩu môi, giương giương tự đắc, theo Đan chỉ cần giữ khoảng cách an toàn là Ok.
+ Chuyện gì thế????? Chúng nó đang hòa mình vào vườn hoa à *Huyền nói xong xỉu oạch ra đất, Ân chạy tới chạy lui quạt gió cho Huyền*
+ Kiệt…. Không thể bớt hiếu thắng được sao…. *Chi bặm môi nhìn Kiệt, Chi đang khó chịu vs Kiệt*
+ Các anh tập chạy như đi dạo công viên ! Đàn ông con trai mà thế hả? Chỉ được cái to mồm *Hương còn đang bất ngờ*
+ Ngốc. Kiệt là kẻ rất lắm trò. Tưởng hắn để cô thắng sao *Chi căng mắt nhìn Đan đầy lo lắng*
Dù ai đi nữa, nếu vào hoàn cảnh Hương cũng phải thốt 1 câu: “Vớ vẩn. Thua rồi thì ráng chịu đi. Thực tế cay đắng vậy đó !”
———-
Mọi người xôn xao, nhìn tình hình của Đan vs Kiệt, thi đấu mà làm gì cho khổ. Thắng bại rõ như ban ngày.
Nhưng, những rắc rối
luôn xuất hiện lúc ta không ngờ tới.
+ Á…
Đan hét lên, cả rừng người tròn mắt hướng về Đan. Kiệt và Đan cách nhau khá xa, một mình Đan trong bán kính đó, Đan có thể bị làm sao được chứ? Hương và Huyền nhỏm người nhìn Đan loạng choạng, mặt mũi đỏ lựng vì đau.
Bên tai trái của Đan tuột miếng băng – kết quả khi tập luyện và bị thương, lộ ra là 1 vết xước dài trên má. Nó đang rây máu và làm Đan nóng rát cả bên mặt.
Đau quá.
Như thể vết thương đang bị 1 thứ chết tiệt gì cào rách ra, bên mặt trái tê buốt tận xương. Đan đưa tay ấn chặt theo phản xạ mà cảm giác rát bỏng chẳng suy chuyển chút nào. Ân chạy tới vị trí đầu chặng 2, hốt hoảng quay lại hỏi Đan:
+ Cậu làm sao thế? Đan?
+ Hình như vết thương cũ tái phát hả? *Huyền cũng cuống quýt chạy lại chặng 3, vừa dõi theo Đan vừa bồn chồn*
Thật lạ khi Đan quằn quại đau đớn nhưng đôi chân Đan lại không hề dừng lại.
Đan hằn học quay ra Kiệt, hắn đã rút ngắn khoảng cách vs cô. Không phải tự nhiên vết thương tấy rát, cũng chẳng phải tự nhiên Kiệt ghé tai Đan chỉ để buông vài lời hăm dọa. Tất cả là có chủ ý ! Chắc hẳn Kiệt đã chú ý đến vết thương của Đan từ trước, Đan xui xẻo thay khi tự đâm đầu nhận thi vs hắn. Kiệt là tên khốn đã dùng “mánh” làm vết thương cũ trên má Đan nặng thêm. Không ai nghĩ rằng Kiệt có thể hại Đan khi mà hắn cách cô cả khoảng đường.
Phải. Còn ai ngoài Kiệt.
Điều duy nhất Đan hiểu chính là sự tiếp xúc chóng vánh đầu trận đấu. Nhưng Kiệt đã làm thế nào thì có lẽ Đan phải… hỏi hắn sau khi thi xong !
+ Cô sẽ không bỏ cuộc chứ? Bỏ cuộc thì trận đấu nhảm nhí này sẽ kết thúc tại đây. Nhanh chóng. Thú vị *Kiệt chạy bằng cái vận tốc đều đều, hắn bắt kịp Đan vì Đan đang giảm tốc độ*
+ Anh làm gì khiến tôi đau thế hả? Anh hết việc trẻ con rồi sao? *Đan rít lên, tay cô vẫn không rời vết thương*
Kiệt chỉ cười mỉm, khuân mặt ngây thơ đậm chất đứa trẻ ngoan. Kiệt hỏi nhỏ Đan, ngưỡng giọng bỗng trầm ấm du dương ra chiều lo lắng.
+ Cô… sẽ chạy tiếp sao? Dù khá đau…?
+ Im đi. Tôi không để anh đạt mục đích đâu !!!
Đan cắn răng, lao vụt lên trước. Dường như Đan mất hết cảm giác đau rồi thì phải. Vs cái kiểu quằn quại của Đan, làm sao đùng 1 cái lại lao như tên lửa? Kiệt há hốc mồm kinh ngạc, hắn đã tưởng Đan sẽ không thể chạy tiếp cơ. Thế mà mọi việc chẳng… hợp lý gì sất !
Kiệt thất bại, hắn phải chạy thật nhanh về chẳng 2, Kiệt sẽ phải đấu nghiêm túc. Và, nếu hắn không cải thiện tốc độ, hắn sẽ thua.
Đám học sinh ham hố chuyện thiên hạ hò reo cổ vũ ầm ĩ, chúng tràn xuống gần khán đài, hô hào thật to, thật rõ. Hẳn là chúng đã thấy sự hấp dẫn đặc biệt từ cuộc thi.
+ Wa. Tuyệt. Đan cho Kiệt 1 “hố” lớn. Cô ấy thật gan dạ và giỏi chịu đựng. Giống chú cá vượt vũ môn *Tuấn bắt chéo 2 tay, nhìn Đan mơ màng*
+ Tớ thấy Đan giống 1 con thiêu thân khốn khổ *Chi nhắm chặt mắt cầu nguyện* Mong cho Đan chiến thắng !
Cuối cùng sự cố gắng của Đan cũng được đền đáp. Đan đau muốn chết nhưng vẫn cố hoàn thành việc của mình, trao được gậy đến tay Ân (chặng 2) coi như Đan được giải thoát. Cô rảo những bước dài, giơ gậy giao cho Ân – đang thấp thỏm như ngồi trên đống lửa chờ đợi Đan.
+ Ân !
+ Ok !
Ân đón lấy gậy, cười hạnh phúc vs Đan rồi phóng đi. Đan sẽ được đến bù xứng đáng, bằng chứng là tinh thần thi đấu của những người ở chặng sau. Kiệt cũng chẳng thua kém quá xa, Đan giao gậy cho Ân được 15s thì Kiệt cũng chạy tới giao gậy cho Trung.

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Re: Truyện ngắn: Nếu Một Ngày anh hỏi em là ai?

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 02/02/2014 00:20

Nếu một ngày anh hỏi em là ai? – phần 36
+ Chết tiệt. Sao con nhỏ đó quái đản vậy. Hơ…
+ Tại cậu là đồ khinh suất.
Trung giật nhanh gậy, khuân mặt Trung căng thẳng và lạnh như đá tảng. Kiệt còn đang ôm bụng thở hồng hộc, Đan đã la hét khóc lóc rùm trời, chạy tới bên Tùng rối rít xin bông băng.
+ YAAAAAAA………. Đau quá. Hu hu ! TÙNG ƠI LẤY CHO EM CÁI KHĂN. NHANH LÊN. A A A… *gào hết công suất, sự kìm nén của Đan giờ mới thực sự bùng phát*
Kiệt thở không ra hơi, lườm Đan chòng chọc. Trí tưởng dù có phong phú tới đâu thì gã cũng không ngờ Đan lại nín đau chạy cả 1 đoạn dài như vậy. Đan làm hắn phải vắt giò đuổi theo.
Được lắm ! Một con bé không tầm thường và rất gan lì.
Tùng bất đắc dĩ vào vai ý tá chăm sóc vết thương cho Đan, lý do vì tất cả đang thi đấu chỉ có Tùng là không làm gì ! Đan ngồi xuống ghế, nước mắt lưng tròng, bên má trái vừa rát vừa tê. Tùng thận trọng gỡ miếng băng cũ, gắp bông sát trùng vết thương cho Đan.
+ Á Á… Huhu. Anh nhẹ tay thôi…
+ Ừkm, Nếu em ngồi yên !
Xem cái cách Đan đau đớn cũng đủ thấy Kiệt đã thành công tới mức nào, kết quả chỉ không như hắn mong đợi mà thôi.
+ Đan, cả tấm băng cũ của em thẫm toàn thuốc, đau rát là phải *Tùng nói*
+ Sao cơ??? Tấm băng thấm toàn thuốc ư?
Quay trở lại cuộc đua, Ân xuất phát nhanh hơn Trung 15s, rất cố gắng nhưng Trung không phải loại vừa. Trung khác những thằng bạn, hắn luôn nghiêm túc trong mọi vấn đề, chưa kể IQ 300 đáng nể đã khiến bao kẻ phải dè chừng khi nhắc tới.
+ “Huyền” ≈ “Tuấn” !!!
Trung và Ân đồng thanh, thật kinh ngạc về Trung, hắn giao gậy cùng 1 lúc vs Ân. Huyền và Tuấn chạy đi, Ân mím môi lừ thẳng vào mắt Trung, 1 cái nhìn không thiện cảm, thù địch. Trung cũng nhìn đáp trả Ân y chang, hắn quệt nhanh mồ hôi rồi bỏ về gần Kiệt, trước sự hùng hoằng trân trân Ân giành cho hắn. Kiệt tức tối nhìn theo Huyền và Tuấn, Trung vỗ vai an ủi Kiệt.
+ Nhỡ thua thì phải chấp nhận đấy. Chính vì cậu giở trò vs Đan nên chúng ta mới vất vả như vầy.
Kiệt không nói gì, hắn nheo mày bất mãn vs Trung rồi tới hàng ghế chỗ 4 HLV, ngồi phịch xuống, vơ chai nước uống một hơi. HLV của Kiệt đưa cho hắn chiếc khăn lau mặt.
+ Thế…. *Trung nhận được chiếc khăn và chai nước từ HLV của Trung* Cậu đã làm gì Đan?
+ …..Sát thuốc vào vết thương…
Kiệt bình thản “phát ngôn”, đôi mắt Kiệt cứ mơ hồ, thoáng buồn và thật lơ đãng. Trung sặc nước, cay xè sống mũi khi Kiệt dứt lời.
+ Thuốc gì? *tròn mắt*
+ …..Thuốc sát trùng…..
+ Ax !!! Cái đó rát lắm cậu biết không?
+…….trộn vs oxi già….
+ Trời…. *Trung vò tung tóc vì bất lực* Cậu sợ thuốc sát trùng không đủ làm con bé đau hả? Sao cậu không chát muối vào vết thương trên mặt Đan luôn đi !!!!!!!!!!!
Kiệt nhún vai, đứng dậy trước khi bị Trung trách móc nhiều hơn. Trung vẫn nói với theo Kiệt:
+ Chúng ta đã thỏa thuận không dùng thủ đoạn… *Trung nhắc*
+ Ừk. Và tớ đã giảm nhẹ hình thức đấy thôi. Con bé Đan không phải vào bệnh viện , cũng không mất miếng thịt hay ml máu nào.
Nghe Kiệt chống chế, Trung tức giận khựng lại và chấp nhận rằng dù Trung nói gì thêm thì Kiệt vẫn không nhận lỗi vs Đan.
+ Lần sau đừng làm vậy nữa. Đâu phải chuyện gì cũng cần bất chấp thủ đoạn.
Giờ thì đến lượt Kiệt dừng bước, cơn gió chiều tối lạnh lẽo khẽ thoảng qua làm tóc Kiệt xao động. Âm thanh huyên náo của cuộc thi lùi dần. Trung làm Kiệt nghĩ tới những điều mà Kiệt khó chịu và mệt mỏi, như thể Trung đang chỉnh đốn Kiệt để Kiệt không rơi vào con – đường – mà – Kiệt – cũng – căm – thù.
+ Cậu…. đừng dạy tớ phải làm gì !
Kiệt nói hơi to, bầu không khí không những lạnh lẽo mà còn u ám lạ thường. Câu chuyện họ đề cập có lẽ rất riêng tư khó mở lời.
Trên đường chạy, Tuấn và Hương căng thẳng vô cùng, tưởng chừng đây không phải cuộc thi mà là một cuộc “bốp chát” thực sự. Tính Tuấn nhạy cảm và dễ yếu lòng, ngược lại, Huyền có một tinh thần cứng cỏi và ngang tàng (dân giang hồ xưa nay chứ bộ). Thể lực Tuấn và Huyền cứ thay đổi xoành xoạch chóng cả mặt.
+ Tôi không ngờ anh lại “cướp ngày” vs Kiệt ! Anh hiểu lý lẽ hơn Kiệt mà *Huyền quát, ai cũng nghĩ Huyền đang bức xúc, thật ra Huyền chỉ kiếm cớ làm Tuấn mất tập trung*
+ Cô từng là người yêu của Nam? Cô vì bạn ,tôi cũng vì bạn ! Giống nhau nhá *Tuấn không chịu nép vế*
+ Đúng là một lũ…. Đầu đất, máu lạnh *Huyền phát điên*
+ Sao hả? Hotboy lạnh lùng mới có giá hỉu chưa???
Thế đấy, chân chạy, mồm hoạt động liên thanh, Huyền và Tuấn chỉ lo phá đám đối phương. Đan và Tùng ngồi xa mà vẫn còn văng vẳng tiếng cãi nhau chí chóe.
Ở đầu chặng 4 – chặng cuối cùng, tình trạng cũng không khá hơn Huyền và Tuấn là bao. Hương và Chi gầm ghè nhau, cả 2 chuẩn bị tư thế, Huyền và Tuấn đến là Hương và Chi sẽ lao đi ngay. Vấn đề là ai sẽ đến sớm hơn. Người làm đà để chặng cuối được thuận lợi. Tuấn, hay là Huyền?
Tất cả đều đứng thẳng người, hồi hộp nhìn theo mỗi cử động trên đường đua, ngừng thở vài giây khi thấy 1 bước chân chạm tới vạch giao 2 chặng.
+ HƯƠNG !!!
Huyền gọi to, dõng dạc, Hương cười tươi tỉnh nhìn qua Chi rồi đón lấy gậy trên tay Huyền. Chi cứ nhìn Hương chạy, tức tối vô đối. Lúc này Tuấn mới chạy tới và gọi lớn:
+ CHI !!!!!!!!!!!! T.T
Vẫn là động tác quen thuộc như Kiệt và Trung, Chi giật gậy chạy như bay. Chắc chắn sau cuộc thi Chi sẽ trừng trị Tuấn vì cái tội… thể lực kém !
Bầu không khí càng căng như dây đàn, 1 cuộc rượt đuổi mang tính quyết định, kết thúc trận đấu.
+ Hương ! Cố lên !!! *Đan cổ vũ Hương thật lớn. Có lẽ tất cả trông mong vào 1 mình Hương thôi. Đan xoa xoa vết thương trên má, nó đã được Tùng dán băng nhưng cảm giác rát tấy vẫn vẩn vương*
+ Cố lên, Hương *Huyền và Ân cũng làm điều tương tự*
Có rất nhiều học sinh cũng hò reo cổ vũ Hương, thật ồn ào. Kiệt cứ nghiêm nghị đứng khoanh tay nhìn Hương và Chi bằng sự se sắt, chờ đợi. Trung trầm ngâm, đăm chiêu….
+ Chi ! Anh muốn đấu lắm hả? *Hương gắt*
+ Chẳng đấm đá đấu chiến gì hết. Tôi chỉ biết tôi sẽ không – thua – một – đứa – con – gái. Đấy là một nỗi NHỤC !
Hương nhếch mép nguyền rủa. Sao tự dưng Chi lại ý thức tới nhục vs chả vinh, sự thực là vì 1 chút lòng giận dữ, Chi đã xác định lại mục tiêu. Chi sẽ tạm thời không chểnh mảng để phá hoại cuộc thi, Chi sẽ dốc sức chạy.
+ Anh thua đi. Rồi mọi chuyện sẽ đúng ý của anh *Hương chú mục chạy*
+ Ý cô là nếu thua thì tôi sẽ không phải đấu những trận sau?
+ Kiệt sẽ không cho anh đấu tiếp, đảm bảo luôn ! *Hương dụ*
+ Tôi không muốn nghe.
Chi nhích lên, Hương lại tăng tốc, cuộc giằng co từng milimet. Hương sốt ruột lắm rồi, ý nghĩ kì quặc hiên ngang hiện lên trong đầu. Bất cứ thứ gì hay điều gì Hương cảm thấy có
ích đều không thể bỏ qua.
+ Chi !!!!!!!!! Quần anh chưa kéo khóa !!!!
+ Cái gì?????
Chi sửng sốt, 1s để Chi kịp định thần điều Hương vừa nói, 1s để Chi đỏ bừng mặt, 1s để Chi nhìn xuống….. !
Rồi, Chi phát hiện ra thật ngớ ngẩn.
Chi mặc quần thể thao cơ mà?
LẤY ĐÂU RA KHÓA QUẦN??????????????
3s trôi qua, Chi ngẩng mặt lên, hiểu ra mình đã bị bỏ lại. Đây chắc cũng gọi là “mánh” – nó “trong sạch” !
Kiệt vẫn nhìn, trước tình cảnh Chi phải vắt giò lên cổ, Kiệt hít 1 hơi thật đầy, cảm tưởng 2 tai hắn xì ra 2 ống khói. Kiệt chạy thua Đan, bực, Kiệt bị Trung “nỡ lời”, bực hơn, Kiệt thấy cái thể lực còm cõi của Tuấn, càng bực, nhìn Chi chạy tít sau Hương, rất bực !!! Cơ hồ bàn tay Kiệt nắm chặt lại, yên vị trước ngực nãy giờ sẵn sàng cho Trung – Tuấn – Chi vài cú knock out !

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Re: Truyện ngắn: Nếu Một Ngày anh hỏi em là ai?

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 02/02/2014 00:22

Nếu một ngày anh hỏi em là ai? – phần 37
Bạo lực không giải quyết được vấn đề. Tất nhiên ! Bảo lực để giả tỏa tâm trạng !
+ Chi có ổn không nhỉ? *Tuấn lén lút hỏi Trung*
+ Ôh *Trung phóng tầm mắt đến Chi* Hình như Chi đang cãi nhau ghê lắm.
+ Đỉnh điểm rồi *Tuấn lắc đầu* “Mụ phù thủy” đã gần như Rống lên vs Chi. Chi mông lung gì đó…. *Tuấn quan sát 1 cách tinh tế, chính xác*
Hương và Chi đang quát tháo, âm thanh tru tréo, léo lắt làm Trung không thể hiểu, cộng thêm sự cổ vũ ồn ào phía trên khán đài. Có Chúa mới biết họ đang tranh cãi thứ gì.
Chi khá toàn tâm toàn ý (khá thôi), hắn ngó lơ Hương và chạy vụt lên trên. Nhưng tới gần đích, Hương quát to 1 câu gì đó, Chi giật mình khựng lại, mặt hắn thất thần và bàng hoàng.
Chỉ có điều lực quán tính của đôi chân không thể đồng nhất ngay vs ý nghĩ. Dải băng quấn trọn vào cổ và ngực Chi.
≈HOÉT ≈
Tiếng còi vang lên.
Trận đấu kết thúc.
Sự hò reo cổ vũ cũng hết, 1 tràng la hét thế thân. Khuân mặt Kiệt đã thả lỏng, thoáng lên niềm hài lòng, Kiệt kiêu ngạo trong khi Đan cứng răng rắc, mắt Đan muốn rớt khỏi tròng, đồng vs việc cái mồm đớp đớp không thể ngậm.
Kế tiếp, Tuấn và Trung, bao gồm 4 HLV và những học sinh ủng hộ Kiệt đã nhảy xồ vào Chi, ôm ấp, khen ngợi, tung hô ăn mừng.
Sự tồn tại của nhóm Hương lu mờ, dù sao Huyền và Ân cũng chẳng còn tâm chí mà nghe lời an ủi hay bất cứ hành động thương hại nào.
+ Ôiii——– Tức điên mấtttt —- *Ân nhắm mắt ôm đầu, ngửa mặt trách ông trời*
Huyền chẳng biết nói gì, bởi Ân đã mắng c.h.ửi chẳng thiếu 1 kẻ nào trong nhóm Kiệt. Đan mệt mỏi, tại các trận bóng đá trên Tivi, khán giả không ngần ngại chọi nguyên 1 cái giày to, 1 lon nước kim loại, hay thậm chí là 1 cái bánh mì vào đầu đối thủ khiến họ nhập viện.
Chán chường, Đan cũng cay cú về Kiệt nhiều. Ân c.h.ửi bới xong, giải pháp hữu dụng Đan nghĩ được là nhóm Đan rời nhanh khỏi đây, khuất dạng nhóm Kiệt. Thất bại luôn khó chịu và “cáu tiết” mất bình tĩnh. Án mạng xảy ra không chừng.
+ Thôi đi Ân ! Hãy hiểu đánh nhau không giành lại được chiến thắng *Đan hốt hoảng kéo Ân*
+ Sao? Để thế à? Tớ không chịu ! Bọn nó bày trò !
+ Thôi đi mà. Tớ không sao. Cũng không có bằng chứng buộc tội Kiệt, rồi đám học sinh kia sẽ đinh ninh chúng ta thua nên ăn vạ.
+ Phải đó. Tuy thua trận đầu sẽ dễ nản nhưng chúng ta ngốc khi không lường trước mọi chuyện *Huyền ngẹn tức, cố ra chiều bình tĩnh ngăn cản Ân* Hãy cứu vãn tình thế vào 3 trận sau.
+ NHƯNG….
+ Không nhưng nhị gì. Về thôi *Tùng chậm rãi từng bước ra cửa*
Tùng cứ bình thản như vậy, khuân mặt không biểu cảm mà luôn luôn ở trạng thái cân bằng. Tùng biết chấp nhận thực tế hay Tùng hoàn toàn thờ ơ thế sự?
Lại 1 con người vs vẻ ngoài ngây ngất và tâm trạng khó dò.
Ân vẫn nhảy dựng lên, ngần ngừ không muốn về, mặc dù bị Huyền và Đan kéo xềnh xệch như cái bao cát 3 tạ.
Quang cảnh náo nhiệt bị cưỡng ép đưa vào khuân khổ, sự nhảy múa của kẻ chiến thắng và sự nặng nề lủi thủi của kẻ thất bại. Cho đến lúc 4 người nhóm Đan khống chế “con thú” Ân ra tới cửa, Chi không ngừng nhướn người rảo mắt kiếm tìm.
Chi là người giành được chiến thắng, Chi lập công lớn, chắc Kiệt có thể tin rằng Chi đang biết điều. Nhưng chẳng đáng lọt vào đầu Chi nữa. Chi đang thấp thỏm lo lắng.
Trong cuộc đấu này, Chi nên để thua. Có vậy hắn mới hòng chọc tức được Kiệt và đẩy lợi thế về bên Đan. Chỉ tại Hương làm hắn quá bực, sao hắn lại ý thức “lòng tự trọng của con trai” trước Hương cơ chứ? Amen !
Chi hiểu hắn sẽ phải nằm trọn vẹn trong danh sách thi đấu những trận sau, Chi rất ghét điều đó. Nhưng giờ ngay cả cái điều này cũng không đáng bận tâm. Mối bận tâm đó chuyển sang Hương.
Hương đã biến mất !
Bao nhiều người xồ vào, tranh thủ ôm hôn thắm thiết anh đẹp trai có 1 – 0 – 2 trên quả đất (nữ sinh cơ hội là thế đấy). Chi bị kéo, bị giằng (do sự đấu đá của các “em” trong lúc giành giật “anh”) rồi bị dồn nhanh vào một góc. Chúng ta thường liên tưởng tới cảnh: người ta ném 1 bịch cá thơm ngon ra giữa… hồ cá mập, cả đàn cá sẽ lũ lượt lao đến mà ngấu nghiến chẳng buông tha.
Bị kẹt ở giữa, Chi cố mà không thoát nổi, hắn giương đôi mắt thiết tha cầu cứu Kiệt – Trung – Tuấn. Kiệt thở dài, sau 1 hồi dẹp đường tránh bão, Kiệt cũng phải lầm lũi tiến vào, kéo áo Chi và lôi bằng được ra ngoài.
+ Bọn anh bận rồi, mấy em thông cảm *Kiệt cười đẹp, nhưng mà “man rợ”! *
+ A A A A…….
Lũ nữ sinh hét toáng lên, xô đẩy nhau bịt miệng, căng mắt.
+ anh Kiệt đẹp trai quá… *đương nhiên*
+ Sao anh ấy oai thế chứ. Á… *cái này hình như không đúng lắm. Kiệt đang lịch sự đe dọa nữ sinh cơ mà?*
+ Nhưng anh ấy không vui đâu, chúng ta nên để anh ấy nghỉ ngơi… *Ừk, khôn rùi đó !!! *
Thế là thay vì nhảy tới cắn xé Kiệt, các em chỉ đứng chôn trân đỏ mặt la hét nhìn Kiệt bỏ đi, trong tiếc nuối. Trên đường ra tới xe, Trung lán lại nói chuyện để cô giáo thể dục của Hương thu dọn chiến trường, Kiệt cứ kéo Chi đi và không có ý định buông tay.
+ Hôm nay cậu thi tốt lắm. Cứ thế mà phát huy.
+ Phát huy quái gì. Cậu có chịu buông ra không, tôi đang có việc gấp *Chi hét*
+ Cậu điên sao? Muốn chạy đi tìm con nhỏ Hương hả. Để làm gì. Cậu sẽ khuyển nhủ hoặc thuyết phục nó à?
Chi hơi ngạc nhiên khi Kiệt phát hiện được suy nghĩ trong đầu mình. Lúc Chi và Hương chạy gần đích, Hương đã hét thật to sau lưng Chi, rõ ràng từng lời, nó khiến Chi chết đứng vì bàng hoàng và choáng ngợp: ” Thắng thua quyết định số phận của Linh Nguyễn, anh thua cũng đâu ảnh hưởng gì? Sao cứ phải vì cơn giận ngu ngốc mà chèn ép người ta tới đường cùng chứ ! Độc ác đến vậy sao? ”
Độc ác? Khủng khiếp quá. Hương kết tội Chi là độc ác? Cơ bản cuộc thi này chỉ mới là 1 trong 4 cuộc thi khác, có cần xem trọng thắng thua thế không? Chỉ vì Chi ngang bướng mà Hương thẳng thừng mắng Chi độc ác. Ôi, tồi tệ thật đấy. Chi chẳng thèm may mống gì tới câu nói đó, nếu nó không biến thành tảng đá dội mạnh xuống đầu Chi.
Quay cuồng… Việc đầu tiên Chi làm khi kết thúc trận đấu là tới chỗ Hương hỏi cho ra ngô ra khoai. Có lẽ Chi cần nhận được 1 lời xin lỗi. Nhưng mà Chi chưa kịp chạy tới chỗ Hương thì “lũ đó” lao vào cản trở, Chi phải chịu đứng nhìn Hương ném phăng cây gậy xuống đất, dậm cửa sau chạy ù đi mà không làm được gì. Nhóm Đan có nhận ra sự biến mất của Hương không ư? Chi đã hy vọng 1 thành viên nhóm Đan giữ được Hương lại. Thế mà có ai nhận ra đâu. Đôi khi vì 1 thành viên khác, tập thể đã lãng quên sự tồn tại của thành viên này.
+ Buông ra ! Cậu làm tớ không thể đuổi theo được nó đấy !!!
Chi vùng tay Kiệt, quay lại khu thi đấu, vội vã. Kiệt ngạc nhiên.
+ Hơ… cái thằng này. Quay lại đó để bị xé xác một lần nữa à. Từ từ đợi lũ nữ sinh tan đã chứ.
Tiếc thay Chi chẳng hay thiện chí của Kiệt. Từ trong Sân đa năng tiếng la hét chạy uỳnh uỳnh vang lên, Kiệt cười như sắp vỡ bụng tới nơi.
+ Haizzz. Ủa. Tuấn vs Trung đâu? *Kiệt nhìn xung quanh*
Hắn chỉ có 1 mình, đầu óc Kiệt bỗng dưng trùng xuống. Hắn xoay gót đi thẳng, không đợi Trung hay Tuấn quay lại. Tâm trạng Kiệt không tốt nên có lẽ hắn sẽ tới một Bar nào đó, uống rượu. Không có hắn thì bạn hắn cũng tự giác về biệt thự T.A. Nghĩ là làm, Kiệt ra xe hơi, chui vào và phóng đi, sao hắn không nghĩ là bạn hắn cùng 4 ông HLV sẽ phải cuốc bộ vì không mang tiền nhỉ?! Chẹp !
+ Chia tay ở đây nhé. Em vào nhà đi.
Tùng nói vs Đan, khẽ nháy mắt ra hiệu rằng Tùng sẽ đưa Huyền và Ân về nhà yên ổn. Nhất là Ân – người cố chấp cho rằng đáng lẽ phải đấm cho Kiệt 1 trận tơi tả. Huyền đỡ Ân, ỉu xìu giống cái bánh bao thiu, ai vui được trước sự thất bại ngay phủ đầu?
+ Có gì không ổn anh gọi cho em nha? *Đan cố cười và tạm biệt Tùng*
Tùng chỉ gật đầu cười lại, quay ra dìu Huyền, Ân đi. Đan đứng dõi theo một lúc, cho tới khi cô rùng mình vì cái lạnh đêm tối, Đan chạy vào khu cao ốc. Tiếng thang máy rì rì đưa Đan tới tầng cao ốc phía trên, 2 bà chị Đan thích “ngắm thành phố” mà, có vậy Đan mới phải đứng thang máy tê cứng cả 2 chân !

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Re: Truyện ngắn: Nếu Một Ngày anh hỏi em là ai?

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 02/02/2014 00:23

Nếu một ngày anh hỏi em là ai? – phần 38
Đây rồi, căn hộ nhỏ của 3 chị em, hừm, 2 tháng trời nhưng cũng không thể phủ nhận căn nhà từng có con trai sống cùng – người con trai tuyệt vời nhất Đan gặp được. Đan nhói đau bởi cái ý nghĩ ma quỷ rằng anh chẳng tồn tại ở đâu trên thế giới, ngoại trừ trong tâm tưởng Đan. Cô chớp mắt để sự mềm yếu không lan rộng, trớ trêu là mỗi lần về nhà đứng trước cửa, Đan hy vọng lại nhìn thấy bóng hình Jung Min ra đón mình.
” Ừm, không nhớ nữa. Không được nhớ !!!”
Đan khụt khịt mũi kéo tay nắm cửa vào trong nhà, cởi bỏ giày và phóng tới khu bếp mong mỏi kiếm được đồ ăn.
≈Bum≈
+ Á đau !!!!!!!! *Đan ôm đầu, quay phắt lại cửa gian bếp, hốt nhiên ăn thêm 1 phát đau điếng*
≈bum≈
+ Mày biết mấy giờ rồi không? Mày chán sống rồi ! Sao không đi lang luôn hở emmmmm???
Đó là Lan – bà chị 2 của Đan, và hiện thời thì bà ấy vẫn đeo tạp dề, lăm lăm cái muôi trong tay mà rượt Đan 1 vòng quay bếp.
+ Á…. Huhuhu ! Chị ! Em có lý do nên mới về muộn !
+ Mày khám phá đường phố, lượn lờ quán Nét chứ gì. Chị mày chẳng biết tỏng mày rồi *Lan chồm người qua cái bàn tặng Đan 1 cốc vào đầu*
+ UI DA !!! Chị buồn cười nhỉ. Em vì J-Max đấy nha !
Nghe Đan nói Lan tụt giận nhưng vẫn làm mặt hình sự.
+ Sao? Đấu vs Kiệt à? *Lan dè chừng khi nhắc đến Kiệt*
+ Đương nhiên. Em thua *Đan trung thực vs
1 cái xị mặt không thể dài hơn*
Lan im lặng ngẫm nghĩ, 1 tay chống hông và 1 tay lắc lắc quay quay cái muôi làm Đan phải cảnh giác cao độ. Gì chứ chuyện này Đan kể hết cho Lan và An, dấu diếm hình như không phải cho lắm, chuyện này không phải chuyện của riêng Đan.
+ Hừ——— *Lan tru dài câu nói, bước vào bếp bê cơm cho Đan* Ăn đi. May cho mày chị 2 mày tử tế.
Mắt Đan bừng sáng long lanh, cô mở chiếc lồng i-noc reo lên hạnh phúc. Ăn cái này sẽ giúp Đan lấy lại sức lực hụt đi vì trận đấu. Cô ngồi xuống ăn ngon lành, chị 2 lại nhìn Đan suy tư. Đan cố lơ đi để nuốt cơm mà khó thật.
+ Chị ăn chưa? *ánh mắt của kẻ không hề muốn chia sẻ bữa tối*
+ Ăn rồi. Chị không tranh ăn vs mày, em gái ạ ! *Lan đã hiểu cái lườm của Đan*
+ Tốt *cặm cụi ăn tiếp* Chị cả đâu?
Câu hỏi của Đan lập tức làm Lan giật tạp dề, hốt hoảng chạy toán loạn.
+ Chết. Bà ý bảo mang cơm tối mà quên béng mất ! Mải đợi mày….Trời. Chắc bà ấy đói lả rồi ý chứ?!
Đan ngậm cơm đầy miệng, 2 chân mày nhíu lại vs nhau. Lan chẳng buồn để ý, bà chị 2 đang bận thay quần áo và lần mò ổ cơm được chuẩn bị cho chị cả. Xem điệu bộ lóng ngóng kìa, đồ đạc trên bếp rơi lả tả rồi.
” Chị 2 gì mà như người ngớ ngẩn, mình đói đã đành, đằng này còn bắt bà chị cả đói theo… Bệnh đãng trí của mấy bà nội trợ luôn nguy hiểm như thế….”
≈bum !!! ≈
+ UI DA !
+ Hừ, Sáng mai chị về là chị la mày mất xác em ạ.
Vội cuống lên nhưng Lan không quên cầm chiếc muôi múc canh cú phát trót vào trán Đan và đe dọa. Cánh cửa đóng sầm vào, rung chuyển bàn ăn của Đan. Đan ngồi yên, lắng nghe tiếng muỗi vo ve, tiếng “kẹetttt…” não nễ từ chiếc cửa chưa khép chặt. Đan cứ nhìn mâm cơm trân trân.
Ngôi nhà chỉ còn Đan, thật hoang vắng, tĩnh mịch. Bốn phía như trải rộng thêm hàng mét vuông, trời lạnh, gió rít từng cơn nghe như 1 bộ phim kinh dị. Sao lại là hôm nay? Tâm trạng Đan có tốt đẹp gì đâu, sao lại phải ở nhà 1 mình hết đêm chứ?Đan đói, nhưng mấy món trên bàn chẳng còn sức hấp dẫn gì, nhìn lâu khiến Đan bực dọc. Cô đập đôi đũa, vơ cái lồng chụp lên, hậm hực nhai nốt mồm thức ăn lúng búng. Sớm sủa gì, đã 9h tối. Đan loẹt quẹt đôi dép bông vào phòng tắm đánh răng thay quần áo. Ngoài việc lăn tròn trong chiếc chăn ấm áp và làm 1 giấc say nồng thì Đan chẳng còn muốn gì hơn.
” Chị cả làm gì ở công ty nhỉ? J-Max đang trong tầm ngắm của T.A, kí hợp đồng bây giờ sẽ rất điên rồ…”
Đan tròn mắt nhìn vào gương, miệng súc nước, 1 tay cầm ca 1 tay cầm bàn chải.
” Khổ ghê. Còn cả cái vết xước chết tiệt do ngã lúc tập chạy nữa. Ái, đau…”
Tay cầm bàn chải khuơ tới khuơ lui. Nhiều thứ phải nghĩ, Đan thẫn thờ cố làm mình bận rộn vs hàng loạt câu hỏi để quên nỗi cô độc hiện tại.
Đánh răng xong, Đan lao vù vù lên cầu thang, nhảy nhót và ậm ừ 1 giai điệu tự chế (phởn không thể tả !). Kết thúc ngày hôm nay tại đây, cơ thể Đan cũng bắt đầu phản ứng đau nhức nhiều nơi, Đan buông mình rơi xuống chiếc nệm màu sôcôla nhạt, quay người quấn kín chăn như con tò vò. Tốt rồi, ấm rồi, khá thoải mái. Đan cười khúc khích khi phải lết người giống con sâu đo không chân không tay lên gần chiếc gối đầu giường.
Nhắm mắt lại, hít thở sâu, thư giãn để vào giấc ngủ. Thất bại hôm nay khó chịu tới nỗi đầu Đan muốn nổ tung, sẽ kéo theo bao nhiêu việc như: Hương buồn, Ân tức, Huyền càu nhàu, J-Max chông chênh bờ vực… Đan sẽ không nghĩ những thứ đó, chúng được để giành ngày mai – nếu sức Đan đã trở lại.
Ừm. Yên lặng thả hồn theo gió (ngoài cửa sổ) và mây trời (trên nóc nhà), Đan thấy mí mắt trĩu dần trĩu dần… Trạng thái vô thức đến nhanh hơn Đan tưởng. Cô đã có 1 giấc ngủ dễ dàng nếu cái chuông cửa điên khùng không làm Đan bật dựng người, mở thao láo mắt mà vểnh tai xuống tầng dưới.
≈ tinh tong, tinh tong, tinh tong…≈
Ai đó bấm chuông gấp gáp và dồn dập, Đan hốt hoảng cố gỡ nhanh khỏi cái kén bông, nó vướng víu hơn là Đan tưởng tượng.
Bịch.
Đã vội còn rối ! Đan lộn nhào xuống nền, vs cái chăn lùng bùng chưa tháo được ra…
+ Ghừ, điên quá !!!!!!!!!!
≈ TINH TONG, TINH TONG, TINH TONG… ≈
+ Gruuuuu….. người ta không điếc ! đợi tý !!! *Đan gào lên, tay chân múa may, cuối cùng cũng rũ được cái chăn*
” An? Hay là Lan? Hay là 1 tên khùng nào mắc chứng mộng du? Ta sẽ đá vào cái mông của kẻ khốn kiếp vừa làm ta tan giấc mộng đẹp”.
Bằng tất cả nỗi niềm chất chứa, Đan nện mạnh vào cầu thang như kẻ điên thâm niên có tiền án tiền sự.
” Để xem ! Dù là ai thì mi cũng sẽ lĩnh một chưởng của ta. Điều đó chắc như đinh đóng cột”.
Đan túm chùm chìa khóa treo trên bảng hộp cạnh cửa, mở cái khóa, sau đó mở tiếp mật mã (khu cao ốc cao cấp nó thế).
Rầm.
Cánh cửa bị đẩy tung ra ngoài, vs 1 bộ dạng “ngầu” nhất có thể, Đan trừng mắt vs cái dáng đập ngay mặt mình. Cô chỉ cao chưa tới cổ hắn, Đan phải lướt nhanh và lần dò khuân mặt kẻ kia bằng 1 cái ngước nhìn.
“Ai thế này??? Hoa mắt chăng???”
Tim Đan đạp dồn đập như trống hội, đầu váng vất khi tầm mắt mở rộng, nhìn được toàn thể kẻ đứng trước mặt cô đây.
+ KIỆTTTTTTTTTT.
Tiếng hét đó sẽ làm cả khu cao ốc phải tỉnh ngủ, từ già tới trẻ, không chừa 1 đứa nào (nếu họ đang ngủ !)

Đan loạng choạng giật bắn người, bấu víu cửa giữ thăng bằng, đôi chân cô đang run rẩy và tê liệt cảm giác. Chuyện gì xảy ra vậy nè? Hắn biết địa chỉ nhà Đan?
Kiệt không nói không rằng, hắn nhìn Đan chằm chằm, không thấy cử động chớp mắt. Kiệt dường như cũng đang run rẩy, hắn căng thẳng, lo lắng, đau đớn, buồn bã… Vài tích tắc thôi mà bao nhiêu khung bậc cảm xúc được Kiệt thể hiện. Đan sắp tắt thở vì dáng vẻ của Kiệt rồi, tim đập nhanh chẳng thể nghe nổi âm thanh, có lẽ Đan sắp phải dùng tới máy trợ tim.
Thứ mùi mà Đan không ghét cũng không ưa len lỏi vào thính giác, cô ngạc nhiên nheo mày.
+ Anh uống rượu hả? Men nồng thế này *trong giọng nói của Đan ngạc nhiên, cô đã bay biến cơn tức giận*
Mắt Kiệt hơi nhòa đi, hắn mím môi, bước vào nhà Đan. Chẳng cần máy trợ tim, chắc Đan nên tới thẳng nhà xác.
Hành động nhanh như cắt và khó hiểu của Kiệt làm Đan từ ngạc nhiên chuyển sang kinh ngạc. Kiệt chỉ 1 bước đã kề bên Đan, hắn vòng nhẹ 1 tay túm hờ lưng áo để cô khỏi phải ngã ngửa, rồi Kiệt tiếp tục vòng 1 tay qua đầu Đan.
Hắn hôn Đan mà Đan thì choáng nặng.
Từng cử chỉ của Kiệt rất nhẹ nhàng, ân cần, nụ hôn của Kiệt ngọt ngào và… hắn không có ý định dừng lại ! Đan cảm nhận được tình cảm trân thành từ đôi môi đó, nó tràn đầy nỗi nhớ cùng tâm trạng vỡ òa.
Kiệt. Có đúng Kiệt không?
Đan lạc cả hồn vía, cho đến khi tiếng khóa cửa tra vào nhau vang 1 tiếng “cạch”, Đan tức thì tròn mắt, vội đẩy Kiệt ra. Vị trí đứng của Kiệt không hề xê dịch, chỉ có Đan là đụng người vào tường, nhờ cú đẩy của Đan.

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Re: Truyện ngắn: Nếu Một Ngày anh hỏi em là ai?

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 02/02/2014 00:25

Nếu một ngày anh hỏi em là ai? – phần 39
+ Kiệt… Kiệt…*Đan chưa thở đều lại, tiếng tim đập át tiếng nói của cô* Anh… anh làm cái gì vậy??????? *khóc thét* Buông tôi ra !!!
Kiệt chống nhẹ 2 tay bên cạnh Đan, hắn hơi cúi xuống, vẫn cái kiểu nhìn trân trối. Giờ Kiệt chưa muốn nói gì, tâm trạng hắn rối loạn như những phân tử electron gặp nhiệt độ dung nham.
+ Lui ra… Mắc mớ gì kẹp tôi? *Đan đẩy người hắn khi cả cơ thể Kiệt như đổ ập lên Đan, sự cố gắng đó vô dụng*
Đan nói ngày một to, đi đôi vs những hành động đánh đấm và kéo đẩy. Trong tư thế này, không vậy thì… Đan không biết hắn còn làm gì !
+ Đan à.
Cái ngưỡng giọng ấm áp trìu mến của Kiệt làm tim Đan thắt lại. Bao lâu rồi. Bao lâu rồi chưa được nghe giọng nói thân thương đó?
Đan khựng lại, ngẩng mặt nhìn Kiệt, đầu óc quay như chong chóng.
Hắn cũng đang bất động như tượng. Thực tình hắn chưa muốn nói bất cứ gì cả, nhưng Đan sốt sắng không đủ kiên nhẫn chờ tới lúc hắn muốn nói chuyện. Kiệt miễn cưỡng mở mồm cất tiếng.
+ Đan…
Hai hàng nước mắt lăn dài má Đan, Đan hoàn toàn không nhận ra sự xuất hiện của nó. Đan tròn mắt, đợi Kiệt nói thêm điều gì đó, để cô hiểu đây là thực hay mơ.
+ Anh xin lỗi….
Khuân mặt Kiệt nhăn nhó vì đau đớn và tội lỗi.
+ Giá mà em biết anh bị dằn vặt thế nào vì hành động của “thằng vô nhân tính” Seo Woo Joong…..
“Gì nữa?…. Anh …..nói thêm đi…. Tôi chưa hiểu…..”
Như đọc được diễn biến suy nghĩ của Đan, Kiệt khẽ nuốt khan, nở 1 nụ cười hiền, trên cái mặt nhăn nhó khó coi.
+ Anh… là Jung Min !
“Anh là Jung Min?”
Cô và hắn im lặng, Kiệt lại cười nhưng đã tươi tỉnh đôi chút.
+ Nhìn em nghệt mặt ngốc thật đấy. Không tin rồi. Cũng phải thôi…
+ Hơ… *đã lạc giọng*
Đan lay nhẹ tay áo Kiệt, nấc từng tiếng. Lần này thì Kiệt đã cười giòn giã.
” Sao… sao có thể cười trong khi mình khóc? Tôi chưa hiểu, tôi chưa hiểu…”
+ Ôi em như con cún con ấy… *lại cười lăn lộn*
” Đừng có cười nữa, tôi không hiểu… Anh khen tôi giống chó à???”
Đan nhăn mặt khóc thút thít, đúng là chuyện này chẳng hài hước như Kiệt đang thể hiện, thậm chí 1 tẹo hài hước cũng không.
+ Được rồi. Anh xin lỗi…*Kiệt dãn đôi lông mày của hắn, đưa tay quệt nước mắt cho Đan*
+ Không… hiểu…*Đan khóc dữ hơn rối rít* Không hiểu… Là sao?….Kiệt !!! Anh dám bày cái trò vô nhân đạo này à?????? Anh trêu ngươi tôi hả??? đừng có lôi vết thương của tôi ra “sát trùng” !!!! huhuhu.
Đan đấm Kiệt, Kiệt đau liền hạ nhanh tay xuống ôm cái bả vai bị đập như dã chàng.
+ We. Nghe anh đã…
+ Cút !!! Cút ngay !!! Để tôi vác dao ra là chạy không kịp đâu *Đan vận hết sức bình sinh mà hét, nước mắt rơi như mưa*
Thế đấy. Sao Đan vẫn yêu loại người này? Hắn làm được gì ra hồn ngoại trừ đánh Đan cả về thể chất lẫn tinh thần. Nếu không phải vì Jung Min…!
Đan tức giận tống hắn ra khỏi cửa, Kiệt chới với. Hắn say mà, say vs 1 cái tửu lượng cao như đỉnh Phan-xi-Păng !
≈Rầm≈
+ Nghe anh nói đi. Anh không chắc đủ thời gian để nói và làm những điều anh muốn hơn nửa năm qua đâu.
Kiệt nghiêm mặt, đập cửa quay ngược vào trong, hắn nhanh nhẹn khép cửa lại, kéo chặt tay Đan.
+ Ê ê ê… *Đan dựng tóc gáy khi Kiệt lôi cô vào nhà, tránh xa cái cửa*
” Có gì thì chạy làm sao đây? Hix hix”.
Đột ngột Kiệt quay ngoắt lại, giữ 2 tay Đan thật nhẹ nhàng không làm c
ô đau, Kiệt hơi cúi người nhìn thẳng mắt Đan.
+ Em không nhận ra anh sao?
Đan nín thinh.
+ ..Anh.. là ai? Kiệt chứ còn ai? *Đan nói, Cả người cô run lên bần bật, “đôi mắt”, không, chính xác thì “ánh nhìn” này cũng thân thuộc vs cô*
Kiệt chun mũi, vừa tự ái vừa thấy… buồn cười trước bộ dạng Đan.
+ Anh là ai??? *hắn cố trừng mắt cho Đan biết hắn đang giận, mặc dù phản tác dụng vì cái miệng hắn cứ nhếch lên bởi 1 nụ cười ngầm rất duyên*
+……. Kiệt.
+ Em bị “thằng vô nhân tính” đấy ám nhiều quá hả? *sờ trán Đan*
+ Kiệt… Kiệt… *Đan bối rối khi Kiệt tỏ ra thân thiết, ân cần vượt_mức_hắn_có_thể*
+ Jung Min !
Kiệt nhấn mạnh làm Đan quên cả cách vận động hệ hô hấp và hệ tuần hoàn máu.
+ Anh là Jung Min ! Jung Min ! Không phải Kiệt !
+………*quay mòng mòng*
+ Này Đan, em sao thế. Anh không đùa. Gọi Jung Min xem nào, cứ Kiệt – Kiệt thì ra thể thống gì !!! *tới lượt hắn lay Đan như bão lay chuối*
Đan bật khóc nức nở. Cái tên Jung Min mà nghe như xé lòng Đan ra thành trăm mảnh. Kiệt cười hòa chịu thua, hắn vỗ nhẹ lưng Đan và áp cô vào lòng hắn. Một cái ôm ấm áp như mặt trời đang tỏa nắng bình minh, Đan quặn lòng đau hơn.
Jung Min ư?
Không. Đan khóc dữ dội, kéo chặt lấy áo Kiệt, cơn đau không thể kìn nén trong lòng, Đan bắt đầu gào thét, ghì sát mặt vào vòm ngực ấm áp kia.
Sao anh lại có thể ở đây ôm Đan, gọi cô dịu dàng đến thế này cơ chứ?
Kiệt lại vỗ về Đan, giờ thì cả hắn cũng chẳng thể bình tĩnh. Hắn đeo lại bộ mặt của 1 kẻ tội lỗi chất cao như núi.
+ Anh không hiểu bằng cách nào, vì sao…*Kiệt nói thủ thỉ* Kiệt uống rượu như uống nước lã, ý anh là Seo Woo Joong. Hắn đau đầu chóng mặt, gục xuống bàn, lịm đi. Cho tới khi nhân viên Bar tới gọi thì người bừng tỉnh nhận thức được là anh, Jung min mà không phải Seo Woo Joong.
Đan nhỏm người, cô có nghe sót từ nào không nhỉ? Anh đang nói… Kiệt say bí tỉ không biết trời trăng, rồi thì hắn gục và anh tỉnh? Là sao… Vẫn không lý giải được.”
+ Giống như 6 tháng trước trong bệnh viện ý. Anh bất tỉnh và hắn trỗi dậy *anh nhắc*
Phải, Kiệt tỉnh lại như thế. Sau một giấc ngủ sâu, anh và Kiệt đổi chỗ cho nhau. Nhưng xem chừng tỷ lệ hoán đổi khá mong manh.
“Nhưng mà… có đúng người bên cạnh mình là Jung Min không?”
+ Ôi, em dè chừng anh thế đấy hả? *anh hốt hoảng*
Đan mong anh đừng làm cái việc đoán trúng tim đen của Đan, hay trên mặt Đan đang hiện rõ ý nghĩ?
+ Ừkm, anh không thích đâu, nhưng có lẽ chúng ta sẽ phải “kiểm tra” một vài chuyện. Cho em tin anh đó !!! *anh hét toáng lên khi mặt Đan vẫn dè chừng anh*
Và rồi anh kể, từ cái hồi anh ngu ngơ mở mắt thấy Đan – người đầu tiên trong cuộc sống mới, người anh và cô ướt chèm nhèm; anh cũng cười vì mấy cái bánh khoai mà Đan “đầu độc” anh; những chuyến đi chơi, cái ôm đầu tiên của anh và cô trên xe bus; tin nhắn, đom đóm, nến… lời thổ lộ của anh !
Anh không quên cả cái xe máy khốn kiếp mà anh chẳng kịp tìm hiểu ấy, nó làm anh vào bệnh viện hôn mê, làm mất sự tồn tại của anh trên cõi đời.
Đáng lẽ anh không cần nói chuyện đó, nó buồn và chỉ gợi đau đớn cho Đan thôi.
Đan bừng tỉnh khỏi dòng kí ức sinh động, cô níu chặt áo anh – cái áo đáng thương. Hai mắt Đan mở to, nhìn anh. Anh thoáng dõi theo những gì Đan đáp lại cuộc “kiểm tra”… Anh cười… hạnh phúc… thở phào nhẹ nhõm…
+ ANH… LÀ JUNG MIN !
+ Lại khóc. Em cười đi, như thế anh mới vui *anh cười khúc khích*
+ Jung Min… Là anh thật sao?
Anh vẫn giữ nụ cười thiên thần mê hoặc, gật đầu vs Đan. Đan khóc, nhào tới ôm anh, tiếng cười của anh như không bao giờ chấm dứt.
Cuối cùng Đan đã chịu tin anh là Jung Min, sự trở lại của người cô yêu.
Ngày mệt mỏi của Đan sắp kết thúc thì anh bất ngờ đến tìm cô, lịch sử lặp lại khi cách đây hơn nửa năm, cũng thời điểm cuối ngày, Jung Min xuất hiện trong cuộc đời Đan, bên bờ hồ yên ả.
Đêm nay ấm lắm… Gió thổi rít từng cơn liên hồi, nhưng chẳng hề hấn gì, trái tim của Đan tràn ngập hạnh phúc đủ để sưởi ấm tất cả mọi vật.
Đan cứ ôm cứng anh, cả 2 ngồi trên chiếc ghế salon trầm ngâm tận dụng từng giây từng phút. Đan giờ mới hiểu cảm giác của anh – Jung Min, khi gặp lại bất ngờ thế này, cô không thiết nói năng mà chỉ muốn ôm Jung Min thật chặt, thật lâu. Anh vòng nhẹ 1 tay để đáp lại cái ôm của Đan.
+ Ừm, anh không chạy đâu, em có thể yên tâm điều đó. Người em nóng quá, anh toát mồ hôi nè =.= *Jung Min châm chọc, cánh tay bên kia của anh khéo léo gỡ lỏng vòng ôm*
+ KHÔNG. CHẲNG CÓ GÌ LÀ YÊN TÂM ! ANH ĐỪNG BẮT EM BUÔNG TAY !!! *Sau khi phán quyết hùng hồn, Đan xô tay Jung Min và lại nhào vào ôm cứng anh*
+…….. *anh chớp mắt ngạc nhiên* Giờ anh mới biết em cũng có lúc biểu hiện tình cảm mãnh liệt tới mức này *vừa nói anh vừa cười tươi tự mãn*
+ Yên lặng ! Em không muốn giây phút nào trôi qua vô nghĩa *trong vòng tay của Jung Min, Đan ngửa cổ đe anh*
Tất nhiên, anh lại được dịp cười nghiêng ngả. Cái tính cười nhiều – cười không đúng hoàn cảnh của anh chẳng suy giảm, nó được anh cải thiện hoàn hảo.
+ Đáng ghét. Không cười nữa. Em chỉ muốn ôm anh thôi *Đan trợn mắt*
Jung Min có vẻ khổ sở lắm, khi phải quay mặt đi ngăn 1 tràng cười mà Đan cho là thiếu lịch sự. Đan không quan tâm nhiều, Đan chỉ cần anh ở bên cạnh là yên tâm rồi.

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Re: Truyện ngắn: Nếu Một Ngày anh hỏi em là ai?

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 02/02/2014 00:27

Nếu một ngày anh hỏi em là ai? – phần 40
+ ………………Em có biết việc duy nhất anh nghĩ tới trong đầu khi tỉnh dậy là gì không?
+ Ồ, anh muốn gặp em lắm nhỉ? *Đan cười toe – biết rằng máu tự sướng đang dâng cao*
+ Sai rồi *anh nhéo má Đan*
Và thế là người Đan xù hết lông, cái mặt hầm hầm biến sắc.
Không_phải_anh_ưu_tiên_em_số_1_àh? *Đan gần như gầm lên vs Jung Min, nhe nanh giơ vuốt*
+ Anh chỉ muốn giết thằng Kiệt !!!
Máu nóng trong người Đan hạ nhanh. Đan sững sờ và tim cô lạc nhịp… vì đau.
+ Em đừng đáp cho anh kiểu nhìn đối vs 1 gã sát nhân *anh chỉnh* Chính Kiệt mới là thằng khốn kiếp. Từ lúc hắn tỉnh lại, xem hắn đối xử gì vs em? Tuôn 1 hồi những câu mắng nhiếc, lại còn vui lòng làm em rạn xương tay *anh tức giận kéo cánh tay của Đan từng bị Kiệt túm trong bệnh viện* Rồi cho em 1 cái bạt tai không thương tiếc *anh gầm ghè, Đan chỉ còn biết cười trừ vs anh* À. Còn cái gì nữa? Dự án mở rộng chi nhánh T.A? Chán sống hả? Dám đụng tới cả gia đình em cơ đấy !!!
Jung Min nổi giận, chắc đây là lần đầu Đan được chứng kiến bộ mặt dữ dằn của anh – vs tính cách Jung Min. Những câu nguyền rủa của Jung Min giành cho Kiệt ghim vào đầu Đan, tim Đan càng đập loạn xạ, không phải vì anh đã đưa Kiệt tới vị trí số 1 và ngậm ngùi nhét Đan xuống vị trí số 2.
+ Anh…. đừng căm thù Kiệt… *Đan buồn bã, ngả đầu vào anh* Anh vs Kiệt là 1 người, em chỉ bực Kiệt vì Kiệt lạnh lùng và yêu Vân mù quáng thôi, Kiệt luôn tìm cách để sự độc ác làm chủ bản thân. Chưa bao giờ, chưa lúc nào em căm thù Kiệt, nó đồng nghĩa vs căm thù anh…
+ Đan …………*anh lập tức phản đối, người anh đối diện vs cô, cái ôm “bất tử” đành tạm thời bị ngắt quãng* Em xác định lung tung quá. Vốn dĩ Kiệt không phải anh. Em hiểu chưa? Việc chung cơ thể đúng là… nỗi bất hạnh *Jung Min phát âm câu cuối đầy chua chát*
Đan hốt hoảng nhìn Jung Min.
+ Nếu anh quá căm thù Kiệt thì làm sao hắn vs anh tìm được mối giao cảm mà hòa nhập vs nhau? Trời ơi, ôi trời đất ơi ! Anh muốn phần kí ức về Jung Min bị Kiệt băm vằm thành cát bụi hả *Đan nổi sung vs anh*
+ Hả??? *1 sự ngu ngơ thơ thẩn đặc trưng cho “Jung Min của Đan”*
Đan vẫn cuống quýt vs dòng suy nghĩ đáng sợ trong đầu. Thông thường mất trí nhớ sẽ phải có những liên hệ vs con người trước kia, từ kí ức mới hòa dần vào kí ức cũ rồi nhớ ra mọi chuyện. Còn anh? Jung Min. Anh là một phần kí ức sau khi mất trí nhớ của Kiệt, bản chất đen tối của Kiệt là bản chất tiềm ẩn của anh, từ lúc sinh ra trên đời. Thế mà anh phủ nhận hoàn toàn bất kì sự liên hệ nào vs Kiệt, tồi tệ nhất là anh căm thù Kiệt. Anh vs Kiệt như nước vs lửa, như 2 cực của Trái Đất…. Ôi ôi ôi !!! Đừng mà !!! Đan không thể chịu được nếu kí ức Jung Min bị Kiệt “xóa sổ”, Jung Min mà mãi không hòa hợp được vs Kiệt, nghĩa là Kiệt không thể nhớ lại được Jung Min à?
Á Á Á Á……………
+ Jung Min. Em xin anh, hãy tập thông cảm cho Kiệt đi. Em không thể để anh bị Kiệt “xóa sổ” *Đan hét lên, mặt mũi tái mét sợ hãi*
+ ĐAN. Em nói gì???????? Em bảo anh thông cảm cho cái_thằng_đó_àh? Em cũng mất trí hả???
+ Jung Min…..
+ Ngoan nào, ngoan nào Đan *Jung Min nhắm mắt, quai hàm anh siết chặt lại, còn cái tay ! Cái tay anh vỗ vỗ đầu Đan như dỗ dành 1 con cún !!!!!!!!!!!!!!!!!!*
+ Jung Min. Anh không được vỗ em giống vỗ cún *Đan sửng cồ vs anh, anh coi cô là người hay thú cưng?!! Bao nhiêu người cũng tương tự anh rồi, Đan có giống…. cún đến thế không? *
+ Thế em muốn anh thế nào *anh nghiến răng, phóng ra tia lửa từ đôi mắt sâu thẳm mà khi anh là Kiệt, Đan cho rằng đôi mắt này khó dò* Sau những gì anh chứng kiến… *Jung Min đay nghiến*… phải nói là anh bị hắn_bắt_phải_cảm_nhận, làm sao anh có thể thông cảm hắn cho cam? Em cũng phải hiểu tâm trạng anh, anh ở trong người hắn, khi hắn đánh em anh cảm nhận NHƯ_CHÍNH_ANH_ĐANG_ĐÁNH_EM_VẬY !!!
Jung Min vùng dậy, quát inh ỏi khắp nhà, thở hổn hển, bất lực. Anh tức giận thật rồi. Anh cũng nóng tính, cục cằn, dễ kích động.
Chắc anh không muốn thừa nhận đâu, nhưng phải nói là…. Anh thật giống Kiệt.
Nhưng giờ thì anh là Jung Min, cho dù cái bản ngã khuân đúc của anh và Kiệt trỗi dậy cũng không sao cả, Đan không sợ Jung Min. Ngược lại Đan còn khấp khởi mừng thầm trong lòng.
+ Chỉ vì những hành động của Kiệt mà anh thù hắn ư?
+ Cái gì mà “chỉ vì”. Địa ngục ! Quá cả địa ngục ! *anh vò đầu bứt tai cào cào tóc, quanh quẩn mà không chịu đứng yên*
Một nụ cười sung sướng toát lên, Đan vòng tay ôm anh, tiếng tim anh đập mạnh và gấp rút vang lên khi Đan áp đầu vào ngực anh.
+ Đannnnn…………Không phải lúc !
Anh rối rít tìm cách gỡ Đan ra khỏi cơ thể anh, có lẽ anh cũng xấu hổ vì cái nhịp tim khủng khiếp của anh bây giờ chăng? Nhưng Đan không thích buông anh ra, cái nhịp tim bấn loạn của anh chứng tỏ anh rất yêu Đan, 1 khía cạnh nào đó, thay
vì phải hiểu anh phát cuồng bởi Đan… “lộng ngôn” !
+ Đannnnnnn…..*sự xấu hổ và bối rối của anh đã rõ ràng* Ư. Em có biết chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc không hả? Đan !!!
Jung Min dùng 2 cánh tay tự do của anh mà đủn tay, đủn eo Đan tách ra. Đan chỉ cười khúc khích, anh không dám làm Đan đau, cô đan xen 2 tay vào nhau. Cho anh đẩy tới mùa Giáng Sinh !
+ Hix, Đan. Anh chịu em luôn *mặt anh xị xuống, sau những gì nỗ lực, Đan vẫn còn bám dính lấy anh không rời*
+ Hihi. Em luyện tập được tính lì lợm. Anh không thắng được em đâu.
+ Ừk, anh thấy rồi *Jung Min uể oải, mặt nhăn nhó đến tội nghiệp* Em sẽ cho anh ngồi xuống ghế chứ? *anh hậm hực và bắt đầu mỉa mai*
+ Được thôi. Hì.
Đan hơi nghiêng người sang 1 phía, lắc lư anh ngã phịch xuống ghế salon. Anh tròn mắt nhìn Đan, kinh ngạc.
+ Sao em có thể nằm lên anh mà không đỏ mặt hay ngượng ngùng? Hồi trên xe bus em đã nhảy dựng lên…. *anh khó hiểu*
Cô nhướn mày vs anh, cười mỉm thách thức: “Ngượng gì cơ. Em không thấy ngượng !!!”
Một cái nhăn mày khó hiểu nữa từ Jung Min. Chấm dứt thời kì anh Biết Đọc Ý Nghĩ của Đan nhá!
+ Jung Min này….. *Đan nhe răng cười*
+ Ừk? Anh vẫn nghe đây. Em lại định thuyết trình về khả năng bám dính của em hả *Jung Min rũ người sải ra sau ghế salon, nghiễm nhiên Đan ôm thân anh và bỏ qua 2 cánh tay để anh thả chúng dài thượt trên thành ghế*.
+ Sao anh lại quay mặt đi?????????? *Đan rít lên*
+ Làsao?
Ngay khi Jung Min vừa nhổm người dậy, Đan vươn người lên. Dáng vẻ nhỏ bé của Đan có ích ra trò, bằng chứng là anh không kịp đề phòng. Điều anh nhận thức được, 3s sau cái câu thắc mắc kì quái của Đan, anh nhổm người nhìn cô….
Mái tóc xõa hơi xù của Đan trải lên cổ anh, để anh đón nhận 1 nụ hôn nhanh chưa từng có !
+ A. Nhịp tim của anh lại tăng !!!
Đan reo lên thích thú, trong khi anh thì mắt mở không thể to hơn, đôi môi chẳng nhúc nhích. Jung Min hít một hơi thật sâu, choáng váng mường tượng….
+ Ối, tệ quá Jung Min. Người anh bất động nữa. Haha… *Đan kéo kéo cổ áo Jung Min, trông anh không khác con rối là mấy*
+ Em….
Đan cười te tởn, tiếp tục kéo cổ áo như thể cô chưa có làm gì khiến anh “thảm hại” vầy.
+ Đan …. Em… *anh ấp úng nuốt nước bọt* Em… Sao em có thể thản nhiên ……
+ hihi *Đan lè lưỡi, tuyệt quá, tim Đan vẫn ổn, hôn anh xong mà nó chưa bể làm 2 mảnh* Em bảo này, Jung Min…………
Đan ngoài người ôm cổ anh, ghé môi mình vào tai anh và thủ thỉ như đánh vần:
+ Em_yêu_anh, nhiều_lắm !!!!!!!
Thôi. Anh thì cứ gọi là “Tác phẩm điêu khắc sống”. Đan cười khúc khích siết chặt lấy cổ anh, cô đã giảm nhẹ phần nào niềm nuối tiếc vì chưa nói được câu nói đó 6 tháng trước.
END.
+ Jung Min, anh định đờ đẫn tới bao giờ? Anh nói gì đi?
Đan gắng sức gọi anh mà anh chẳng phản ứng gì, đương lúc Đan giơ tay định tát thì anh quay nhìn cô, phờ phạc hết mức. Như vừa gặp ma.
+ Đừng đánh anh…………….
+ Àh *hạ tay* Em không ngờ anh lại choáng thế. Hi hi.
+ Em….. Không. Chắc anh mơ. Mệt quá *Jung Min gục đầu mệt mỏi* Làm sao em có thể…. chủ động hôn anh chứ???
+ Thật mà *khẳng định chắc nịch*
+ Không, mơ…………
+ Thật………….
+ Mơ……………
Đan bĩu môi, vẫn điệp khúc muôn thuở, Đan nhào vào lòng anh. Jung Min có vẻ choáng lắm, cứ ngẩn tò te.

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Trang trướcTrang kế tiếp

Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến92 khách