– Khi mấy đứa con ngây thơ giương đôi mắt tròn xoe hỏi vậy, chị chỉ biết nín lặng,nuốt nước mắt vào trong lòng. Nhìn đứa con đầu bại não nằm một chỗ, trân trân nhìn lên mái nhà lòng chị như xát muối. 30 tuổi, chị Hợi đã trở thành người góa bụa, một mình nuôi 3 đứa con thơ dại, bệnh tật Người ta bảo “cùng tuổi nằm duỗi mà ăn”, hai vợ chồng chị cùng tuổi nhưng cái khó, cái nghèo chưa bao giờ thôi đeo bám. Xấp xỉ 30 tuổi đời, chị Trần Thị Hợi đã là mẹ của 3 đứa con nên trông lại càng khắc khổ, già hơn tuổi. “Trời mà thương cho anh Dương còn sống thì chắc các con tui không phải chịu cảnh khổ cực, thiếu thốn như thế này cô ạ. Anh ấy ra đi đột ngột quá…”, nước mắt chị trào ra khi nghĩ về người chồng vắn số của mình. Đúng tối 29 Tết Nhâm Thìn, khi đang sửa soạn bàn thờ để chuẩn bị đón năm mới thì anh Võ Thái Dương (SN 1983) bỗng nhiên kêu đau đầu, chóng mặt rồi ngất xỉu, lịm dần. Gia đình vội vàng đưa anh ratrạm xá nhưng được chỉ định chuyển lên tuyến trên. Đi được nửa đường thì anh tắt thở. Ngày mồng Một Tết, khi cả làng, cả nước tưng bừng trong niềm vui mừng năm mới thì Tết không về trong ngôi nhà nhỏ dột nát này nữa. Chị ngất lên ngất xuống vì nỗi đau quá sức chịu đựng. Mấy đứa trẻ thay vì được xúng xính trong bộ quần áo mới lại phải đội trên đầu những chiếc khăn tang. Lo ma chay xong cho chồng, chị như không còn sức đểsống nhưng 3 đứa con thơ dại quá, chị lại phải gượng dậy cố gắng. Vợ chồng chị sinh được 3 đứa con thì con bé đầu Võ Thị Hương (11 tuổi) bị bại não bẩm sinh. “Hồi còn sống, anh thương con bé Hương nhất vì bảo nó phải gánh chịu thiệt thòi cho cả nhà. 11 tuổi rồi nhưng đặt đâu nằm đó, vệ sinh cá nhân phải có người chăm lo. Anh thương nó, đến bữa nhai cơm bón cho con rồi bảo khi nào kiếm được nhiều tiền sẽ đưa con đi chữa trị nhưnggiờ thì…”. Chị bỏ lửng câu nói ở đó, nhìn mông lung lên chiếc bànthờ con con nghi ngút khói hương của chồng. Mất chỗ dựa, chị thay anh đứng ra cáng đáng công việc trong nhà, vừa chăm lo bữa ăn vừa thaychồng dạy dỗ con cái. Thân đàn bà quăng quật với đủ công việc đồng áng, làm thuê làm mướn đểlo đủ cho con ngày 3 bữa con. Thằng bé thứ 2 năm nay lên 7 tuổi, thằng út mới tròn 3, dẫu chưa giúp được gì cho mẹ nhưngdường như biết phận mình nên ngoan lắm, chẳng dám mè nheo, khóc lóc gì. “Chỉ vất vả khi chăm con bé Hương thôi cô ạ. Đặt nó nằm mộtchỗ là khóc toáng lên, la hét phải bồng trên tay, xoa xoa vào lưng nó mới chịu. Biết vậy nhưng mìnhngồi nhà ôm con thì cả nhà chết đói nên tui phải quây chiếc giường 4 phía nhốt con lại để đi làm. Bữa nào gửi được con bé cho ông bà nội thì mới yên tâm đi ra đồng bắt con cua, con ốc về cải thiện bữa cơm”. 11 tuổi, với căn bệnh bại não, bé Hương chỉ có thể nằm một chỗ ú ơ la hét suốt ngày Thằng bé Võ Quyết Thắng chạy từngoài vào, sà vào lòng mẹ rồi ngước đôi mắt trong veo lên hỏi: “Bố Dương đi đâu mà mãi không về bế Thắng? Mẹ đi kêu bố Dương về cho Thắng đi, Thắng nhớ bố lắm”. Nghe con hỏi vậy nước mắt chị trào ra. Cố nuốt nước mắt vào trong, chị cười với con mà như mếu: “Bố Dương đi làm xa lắm. Bố Dương đi làm để kiếm tiền mua thịt cho Thắng ăn cơm, cho chị Hương nữa chứ. Thắng ngoan, không quấy khóc thì mai mốt bố Dương về, mua cả ô tô nữa nhá”. Thằng bé tin những điều mẹ nói là thật, ngoanngoãn ra góc sân ngồi chơi với mấy thanh gỗ nhặt nhạnh ở đâu về và cố tưởng tượng đó là mấy chiếc ô tô đồ chơi như thứ nó vẫn chơi trên lớp mẫu giáo. Một mình, 3 đứa con dại, 2 sào ruộng, chị cũng không biết tương lai của 4 mẹ con sẽ đi về đâu. Trời thương cho chị sức khỏe, làm lụng quần quật cũng không đến nỗi để con phải đứt bữa nhưng cứ nghĩ đến khi thằng Hiếu, thằng Thắng học lên cấp 2, rồi cấp 3, chị sợ mình không thể làm tròn lời di huấn của chồng lúc lâm chung. Ngước lên mái nhà thủng lỗ chỗ, chị ứa nước mắt: “Thân đàn bà con gái, ngày nắng còn đỡ chứ ngày mưa gió, bão bùng thì khổ không nói hết. Hồi còn sống, anh Dương dự định năm nay vay mượn kê cái nhà lên cao hơn, lợplại cái mái ngói cho đỡ dột nước. Chưa kịp làm thì anh ấy bỏ 4 mẹ con tui mà đi rồi”. Ông Chu Minh Lý – Chủ tịch UBND xã Thọ Thành (Yên Thành) cho biết: “Gia đình chị Trần Thị Hợi thuộc diện khó khăn nhất xã. Chồng chết, một mình nuôi 3 đứacon, đứa con đầu bị bại não, hiệncháu đang được hưởng trợ cấp dành cho người tàn tật nhưng sốtiền đó cũng không thấm tháp vào đâu cả. Hai cháu đi học thì cũng được nhà trường và chính quyền địa phương miễn giảm một số khoản đóng góp nhưng vẫn còn nhiều khó khăn lắm”. Trưa ngày đầu lập đông nhưng cái nắng vẫn chang chang như đổ lửa trên đầu, hình ảnh một người đàn bà khắc khổ ngồi nhaitừng miếng cơm bón cho đứa con bại não, trước ngôi nhà dột nát tứ tung là thằng bé thò lò mũixanh lê la trên nền đất bụi với mấy thứ đồ chơi tưởng tượng cứám ảnh chúng tôi mãi.
_________________
®DETECTIVE TEAM® Johnny English
|