CHIASE123.COM - Diễn đàn chia sẻ kiến thức

Diễn đàn chia sẻ kiến thức
Thứ Bảy, 04:15:16 - 23/11/2024

Thời gian được tính theo giờ UTC + 7 Giờ




Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời  [ 90 bài viết ]  Chuyển đến trang Trang trước  1 ... 5, 6, 7, 8, 9
Người gửi Nội dung
Gửi bàiĐã gửi: 31/10/2012 17:53 
Ngoại tuyến
☀️10/30☀️
☀️10/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 20/09/2012 17:10
Bài viết: 1259
- Con đừng trêu bạn ! – Cô của Mai nói trách.
Ra ngoài cho tự nhiên chứ ngồi trong phòng biết nói gì bây giờ, hôm giờ Tiểu Mai đâu có thèm nói chuyện với tôi, may là hôm nay bị bệnh xem như trong hoạ có phúc, cuối cùng cũng bắt chuyện lại với nhau được. Tôi đứng tựa lưng vô tay vịn hành lang, đứng ở lầu 7 nên gió thốc vào mát lạnh, vậy là giờ xem như ngày nào cũng gặp Tiểu Mai, ko biết nên vui hay là buồn đây nữa. Thật là cuộc đời có nhiều sự trùng hợp quá, hôm giờ tôi ở cạnh người cô Tiểu Mai đã kể mà ko biết, cũng may tôi chưa làm gì đắc tội.
Đứng nghĩ vu vơ được chút thì mẹ tôi tay xách bọc đồ bước vào, tôi lật đật chạy lại gọi:
- Sao ko nằm trong phòng mà ra ngoài đây ?– Mẹ tôi bất ngờ khi tôi đứng đằng sau.
- Mẹ, đừng chuyển phòng nữa , sáng mai khỏi nói với bác sĩ nha !
Tôi cười cầu tài trong khi mẹ tôi thì ngạc nhiên nhìn tôi như xem có phải đây là thằng con mình hay không khi mà chỉ mới vừa sáng nay nó còn nằng nặc đòi đổi phòng bệnh, bây giờ lại xoay 180 độ bảo là không !
Chap 65 :
- Vậy ra 2 đứa học chung lớp với nhau à ? – Mẹ tôi ngồi cạnh Tiểu Mai, tôi ngồi trên giường vờ ngây thơ.
- Dạ, chào bác ! – Tiểu Mai lễ phép chào.
- Trên lớp nó có quậy ko con ? ! – Mẹ tôi vẫn còn nhớ vụ tôi lớp 2 giả chữ ký.
- Ah…gì nữa ? – Tôi giật thót người.
- Hì, dạ ko đâu bác ! – Nàng phì cười vì điệu bộ vụng về của tôi.
- Trông cháu nhà cũng hiền mà chị ! – Cô của Tiểu Mai bên giường kia nói.
- Chị chưa biết đấy chứ, mới lớp 2 mà nó đã…. !
Mẹ tôi từ một người nuôi bệnh chuyển sang làm công tố viên, kể tất tần tật thành tích bấthủ của tôi ra cho Tiểu Mai và cô nàng nghe, cả 2 người cứ gọi là cười suốt, Tiểu Mai thỉnh thoảng lại nhìn sang tôi mà cười rũ rượi, tôi ngượng chín người, chỉ mong úp đầu vô gối mà trốn cho đỡ nhục.
- Chà, còn nhỏ mà vừa lém vừa có gan ! – Cô Tiểu Mai chọc.
- N còn đá banh bể bóng đèn nhà con nữa, hì hì ! – Kể cũng lạ, Tiểu Mai rất dễ bắt chuyện với mẹ tôi, 2 người như quen thân từ trước, giờ đã cười nói thoải mái.
- Có à con, cái thằng này….! – Mẹ tôi quay sang thì tôi đã ôm gối nằm xoay lưng lại.
- Tui là tượng, tượng ko biết nói chuyện, miễn tiếp ! – Tôi giả giọng ồm ồm.
- Này thì tượng, mày đá banh hư nhà bạn kìacon ! – Mẹ tôi véo vào tai của “ tượng đá “ đang nằm.
- Ai da, thì..lâu rồi mà ! – Tượng đá chịu đau ko nổi phải lên tiếng.
- Giờ nghe kể mẹ mới biết, từ nay khỏi bóng bánh gì nữa nhé ! – Mẹ tôi doạ.
- Ko sao đâu bác, N đá bóng hay nhất lớp con mà, hì hì ! – Tiểu Mai che miệng cười khúc khích, tôi thì mặt đỏ tía tai kế bên.
Bốn người chúng tôi ngồi nói chuyện đến khoảng 8h30 thì bác sĩ với y tá lại lên khám bệnh một lượt nữa, cụ già giường đối diện có vẻ đã tỉnh táo hơn, không còn giãy giụa hay có ý tránh né lúc bác sĩ khám nữa, cô của Tiểu Mai thì nghe bảo chừng khoảng vài ngày nữa là có thể xuất viện, nghe tới đây tựnhiên tôi cảm thấy hụt hẫng sao đó.
- Chắc con ko có bệnh gì bác ơi ! – Tôi khẩn khoản nói với bác sĩ, ngồi dậy ra vẻ tỉnh táo để mong ổng cho về luôn.
- Còn cần phải theo dõi thêm cháu à ! - Ổng nói rồi dặn y tá cho tôi loại thuốc gì đó, đoạnrồi lại quay đi ra.
Tôi lắc đầu cười khổ, Tiểu Mai nheo mắt chọc:
- Hay N học căng thẳng nên trốn vô đây nghỉdưỡng ?
- Ừa, ai chứ thằng này thì dám lắm ! – Chẳng dè mẹ tôi lại tán thành luôn.
Tôi rụt cổ chui vô mền nằm nghĩ sự đời đen bạc, thằng con quý hoá thế mà mẹ tôi nỡ lòng nào đem hết tiểu sử ra kể cho người ngoài nghe, giờ lại theo lời người ta mà ko tin tôi nữa, nghĩ đến đâu tôi cuộn tròn người lại tự kỷ đến đấy, bên tai vẫn nghe giọng Tiểu Mai giỡn :
- Sắp thành kén con nhộng rồi kìa N ơi !
Lúc tôi mở mắt ra thì đèn phòng đã tắt, nhìn phía cửa sổ thì trời đã tối hẳn, bên dưới vắng lặng, chắc là về khuya rồi, y chóc đồng hồ đã điểm 11h30 tối.. Nhìn bên cạnh thì mẹtôi đã ngủ, cô của Tiểu Mai cũng vậy, tôi lồm cồm bò ra khỏi giường rồi cầm cái ly ra ngoài định lấy nước lạnh uống cho mát, chứ hôm giờ toàn phải nốc nước ấm. Đi ngang giường cá nhân của Tiểu Mai, tôi có ghé mắt một chút nhìn sang, thì thấy ko có nàng, quái, đêm hôm ko lẽ cũng khát nước giống mình sao cà !
Vừa ra khỏi phòng đã thấy Tiểu Mai ngồi đọcsách ở ghế đá dọc hành lang, tôi rót nước rồi lững thững lại gần ngồi xuống cạnh nàng.
- Ko ngủ nữa à N ? – Tiểu Mai giật mình quaysang.
- Ừ, vừa dậy cái tự nhiên tỉnh luôn ! – Tôi hớp ngụm nước mà thấy buốt cả cổ họng – Tiểu Mai ko ngủ được hay sao mà ra đây ?
- Ko, tranh thủ ôn lịch sử với địa lý chứ, 2 tuần nữa thi học kỳ rồi ! – Rồi nàng chìa cuốn lịch sử dày cộm ra.
- Èo, nhìn là N muốn chạy làng rồi, chắc bữa đó học tủ quá ! – Tôi rụt cổ đáp.
- Hì, nói như N thì lấy ai mà biết lịch sử nước nhà ! – Tiểu Mai nói nhẹ mà tôi nghe như nàng cầm dao chọt thẳng vô lòng…tự hào dân tộc của tôi.
Và lại yên lặng, như một khoảng lặng thường có giữa 2 đứa, chúng tôi chẳng biết nói gì thêm, phải chi nàng cũng nói chuyện với tôi thoải mái như với mẹ tôi thì dễ rồi, tôicầm ly nước xoay xoay nhìn trời nhìn đất, Tiểu Mai vẫn cắm cúi xem bài.

_________________
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 31/10/2012 17:55 
Ngoại tuyến
☀️10/30☀️
☀️10/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 20/09/2012 17:10
Bài viết: 1259
- À, chuyện hôm bữa thuyết trình ấy, thật là…N ko muốn nói vậy đâu,..chẳng hiểu sao tự dưng lại đứng lên nói vậy ! – Tôi lúng búng bắt chuyện bằng cách ngu ngốc là gợi lại cái vụ hôm bữa.
- Ưm….hôm đó là mình sai rồi, thời gian đó cô Mai nhập viện phải mổ nên mình thức suốt, lo lắm, rồi bài vở rồi chạy lên xuống bệnh viện, sau thì nhằm hôm ấy Mai sốt nhẹ, nên có phần mất bình tĩnh lúc nghe Vy nói ! – Tiểu Mai gấp sách lại, thở dài nói.
- Ko, chẳng ai trách gì đâu, nhờ vậy mà…. ! – Tôi bụm miệng lại kịp thời.
- Nhờ vậy mà sao ? – Nàng quay sang hỏi.
- Thì nhờ vậy mà…2 người hết đấu nhau nữa! – Tôi ỉu xìu thừa nhận.
- Ra vậy ! – Tiểu Mai đáp gọn lỏn.
- Mà Tiểu Mai siêng thật, học xong về nhà rồilại đạp xe lên đây, xa lắc ! – Tôi lảng sang chuyện khác.
- N ơi, Mai đi taxi chứ đạp lên 1 mình gì nổi, nhà xa mà đi về liên tục thì mệt lắm ! – Nàng phì cười.
- Ừ nhỉ, chắc N bệnh thật rồi, đầu óc lú lẫn, hìhì ! – Tôi gãi đầu viện cớ để bào chữa cho cái sự ngu của mình. – Vậy N vào trước ngủ tiếp, chút sáng lại bị dựng dậy thì mệt.
- Ừa, Mai còn học bài, N ngủ ngon ! – Nàng gật đầu nhìn tôi.
Đoạn rồi tôi đứng dậy vào phòng, đi rón rén để ly nước lên bàn rồi chưa kịp đặt lưng lên giường thì đã nghe giọng mẹ tôi kế bên :
- Thằng khỉ, giờ mẹ mới hiểu sao mày ko chịu chuyển phòng !
- Ớ…mẹ còn thức à ? – Tôi giật mình kinh ngạc.
- Vừa tỉnh thôi, con uống nước sao ko lấy nước ấm ? – Mẹ tôi hỏi.
- Ây dà, ngán, uống nước kia mát hơn ! – Tôiđắp chăn ngang người – Thôi con ngủ, mai sáng sớm khéo chừng lại có y tá vô dựng đầu dậy !
Nhưng sáng đó chẳng có y tá nào vào sớm như hôm qua, tôi ngủ 1 mạch đến hơn 8h mới dậy, ngái ngủ vươn vai ngồi ngáp ruồi quên che cả miệng, quên luôn đang ở trong viện.
- Ớ…hớ…haizzz ! – Tôi ngáp muốn rách miệng, sảng khoái vô cùng.
- Đẹp mặt chưa kìa ! – Giọng Tiểu Mai bên kia, đang cười khúc khích.
Mở đầu buổi sáng ngày thứ ba trong bệnh viện như vậy đấy, chưa gì tôi đã tự trưng ra một hình ảnh kinh hoàng của mình cho TiểuMai thấy, đây chẳng gọi là ngượng nữa, mà gọi là nỗi nhục thiên thu, trúc Nam Sơn ko ghi hết tội, nước Đông Hải ko rửa sạch mùi. Báo hại đến gần trưa lúc Tiểu Mai chào mọi người về đi học thì tôi chỉ dám gật đầu cười trừ, chả dám nhìn nàng như mọi khi nữa. Nhưng thật tình, nghĩ sáng nào dậy cũng thấy Tiểu Mai trong phòng, tự nhiên tim tôi đập rộn ràng, cảm giác có gì đó thật khó tả, y như tôi với nàng đã là người một nhà vậy, cứ bồi hồi một lúc lâu !
Chap 66 :
Đến trưa, ăn xong tôi nằm đọc mấy cuốn sách truyện ngắn mà Tiểu Mai để lại trên bàn, nàng để lại tầm 5 cuốn mà toàn sách văn học nước ngoài, tôi lựa ra một hồi rồi chọn cuốn “ Kỵ sĩ không đầu “ đọc thử, vì dùgì nó cũng nổi tiếng, dè đâu mới được vài mươi trang thì tôi ngủ luôn lúc nào ko hay. Tầm hơn 3h chiều tôi mới dậy, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, mà đầu thì có vẻ lâng lâng không bình thường, nắng chiều hơi chói rọi thẳng vào mắt tôi.
- Sao nóng dữ vậy ? Mẹ tắt quạt à ? – Tôi làu bàu hỏi.
- Đâu có, gió quạt trần rồi còn cả ngoài cửa sổ mát lạnh thế mà, mày sao thế con ? – Mẹ tôi ngạc nhiên gấp tờ báo lại.
- Con cũng ko biết, tự dưng thấy nóng bức ! – Tôi với tay lấy ly nước, lạ là ly nước ở trước mặt mà tay cầm lại hụt, quơ trúng dĩa trái cây rớt lộp độp.
- Con nằm yên đi, mẹ gọi bác sĩ ! – Mẹ tôi nhận ra sự bất thường, vội đi ra ngoài.
Tôi nằm phịch xuống giường, mắt lờ đờ nhìn lên trần nhà, chẳng hiểu sao ngủ một giấc dậy lại thấy đầu óc nhẹ tênh, tay chân thì vô lực.
- Con mệt rồi à ? – Cô của Tiểu Mai ngoái sang hỏi.
- Dạ, con hơi đau đầu ! – Tôi gượng nửa người dậy đáp.
- Ừ, vậy cứ nằm cho khoẻ, bác sĩ sắp vào rồi !– Rồi cô nhìn ra ngoài cửa phòng xem đã có ai vào chưa.
Sờ trán, kẹp nhiệt kế, đo huyết áp một hồi rồi bác sĩ phán bệnh đã bắt đầu có triệu chứng, nhưng để biết là bệnh gì thì cần phảitheo dõi thêm. Rồi mẹ tôi pha chanh nóng bảo tôi uống cho khoẻ, nhưng tự dưng hômqua uống chẳng sao, giờ nước vào cổ tôi thấy cổ họng như khô khốc lại, uống nước mà như uống…xăng, vừa rát vừa buốt nơi yết hầu và vòm lưỡi.
Đến đây thì tôi bắt đầu thấy hơi lo lo, chắc cólẽ là bệnh thật rồi, chẳng qua hôm giờ nó nểmặt tôi nên chưa chịu bùng dậy, đến hôm nay thấy tôi có vẻ lơ là chuyện…điều khí vận công nên nó quyết định chơi tôi 1 vố, dù tôi chẳng biết nó đây là nó nào nữa !
Tôi nằm chút rồi lại ngủ, nhưng được một lúc thì lại thấy nóng quá mà giật mình dậy, nhìn đồng hồ thì đã gần 5h30, mẹ tôi đang ngồi nói chuyện với anh và cô Tiểu Mai, thấy tôi dậy nên lại quay sang.
- Con còn đau đầu ko ?
- Cũng còn, giờ rửa mặt chắc tỉnh táo hơn chút ! – Tôi lều bều đáp rồi mò vô WC.
Cơ mà đúng là tay chân vô lực thật, đi vài bước tôi đã thấy chân như đeo chì, cả ngườicứ uể oải đứng vững ko nổi, thấy rõ là nóng toát mồ hôi mà bật vòi nước ra thì lại lạnh như băng, tôi hoảng hồn đổi sang vòi nước ấm hắt vài tát nước vô mặt cho tỉnh rồi đi ra,ngồi trên gường thẫn thờ nhìn ra cửa sổ.
- N ơi, có bạn vào thăm kìa ! – Mẹ tôi gọi sau lưng.


_________________
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 31/10/2012 17:57 
Ngoại tuyến
☀️10/30☀️
☀️10/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 20/09/2012 17:10
Bài viết: 1259
Bạn nào nữa, mỗi Tiểu Mai biết tôi ở đây chứlớp chỉ biết là tôi nghỉ bệnh thôi mà, Tiểu Maithì mẹ tôi thừa biết là nàng vào đây thăm cô nàng chứ đâu phải tôi mà lại nói vậy, giờ nàycũng tan học rồi, chắc Tiểu Mai vừa lên để thay ca cho ông anh đây mà. Nghĩ bụng rồi tôi quay lại, và há hốc mồm ra .
- Hì, khoẻ chưa N ? – Em Vy tay cầm bọc đường sữa đi tới.
- Chà, trông bộ thảm quá ! – Nhỏ H cười tít mắt phía sau.
- Hai cháu ngồi chơi nhé ! – Rồi mẹ tôi biết ý cầm ấm nước ra ngoài vờ lấy thêm để tôi gặp bạn bè cho thoải mái – Nằm đây nhé N, mẹ ra rồi về nhà chút tối lên!
- Sao…sao Vy biết N ở đây ? – Tôi vẫn còn ngạc nhiên.
- Trúc Mai nói cho tui, rồi tui mới nói cho Vy biết, học xong 2 đứa chạy thẳng lên đây luôn! – Nhỏ H nhanh nhảu.
- À…ra vậy ! – Rồi tôi vô thức nhìn sang bên cạnh, Tiểu Mai vẫn chưa đến.
- Bệnh gì vậy N ? Có mệt ko ? – Em Vy ái ngại hỏi, chắc hẳn thấy tôi đang phờ phạc.
- Cũng chưa biết, nhưng khoẻ như voi ! – Tôiráng nặn ra 1 kiểu cười mà tôi cho là của người đang rất khoẻ mạnh.
- Trông N kìa, cười còn ko nổi ! – Em nó rầu rầu.
- Hả ? – Tôi ngạc nhiên, hông lẽ nãy mình mếu sao trời.
- Chàng bệnh, nàng lo lắng cả buổi học ko được, ngây ngô cả buổi ! – Nhỏ H nghiêng đầu nhấn nhá từng chữ một.
- Ko giỡn đâu H ! – Em Vy đỏ mặt.
- Thôi tui ra ngoài cho mát đây, hì hì ! – Kể ranhỏ H cũng tế nhị phết.
- Thiệt hông ? – Tôi cười cười hỏi.
- Thiệt gì ? – Vy thắc mắc.
- Thì…như H nói đó ! – Tôi hất đầu ra phía ngoài cửa.
- ….. chẳng thèm ! – Em nó chối mà đôi má đỏ lựng như phản biện tất cả.
- Haizz, vậy à ! – Tôi vờ than vãn, lắc đầu tặc lưỡi nói.
- Không….thì thật ! – Em ấy cúi đầu phụng phịu, lúc nãy dễ mà ko có người quen Tiểu Mai kế bên thì tôi đã búng chóc vô trán em nó rồi, nhìn yêu quá thể.
- Phải vậy chứ, hề hề ! – Tôi cười đểu, gắng ko nhăn mặt vì trong đầu vừa nhói lên 1 phát rõ đau.
- Rồi… chừng nào N xuất viện ? – Vy dè dặt hỏi.
- Chưa biết luôn, còn chưa biết bệnh gì mà ! – Tôi nhún vai đáp. – Hay là Vy cũng bệnh luôn, vô chung cho vui, hề hề !
- Ừ, để tối về chạy nhảy ra mồ hôi rồi tắm nước đá liền cho dễ bệnh, ha ? – Em ấy nói y như thật.
- Thôi, N giỡn, cho xin đi ! – Tôi rụt cổ.
- Rồi… chiều tối …Mai cũng ở đây à ? – Khẽ nói lí nhí.
- Ừ, dĩ nhiên, ngày nào học xong Mai vào thăm cô mà, đang nằm giường bên cạnh đó! – Tôi kín đáo chỉ sang bên giường cô của Tiểu Mai.
- Rồi…hai người… ! – Lúc này tôi ghé sát tai, chú ý lắm mới nghe dc em ấy nói gì.
- Vớ vẩn, ko có gì cả ! – Tôi gạt phăng đi.
- Ừa… phải chi Vy cũng được vậy, phiền nỗi sợ bệnh viện lắm ! – Em nó rầu rĩ nói.
- Hì, sợ thì khỏi lên cũng được ! – Tôi cười cười đáp thực lòng, dù có hơi…buồn.
- Không…mai sẽ lên thăm nữa, N đem tập vở lên nhà, Vy lấy về chép bài dùm cho ! – Em Vylíu ríu nhìn tôi nói.
- Ừ, bảo sợ mà cũng lên, thôi thì ngày kia lên thăm lại cũng được, đi nhiều kẻo xỉu luôn thìkhổ ! – Vừa buồn xong tôi lại thấy vui quá đỗi.
- Vậy ha ! – Em nó cười buồn.
Hai đứa ngồi nói chuyện thêm chút nữa thì nhỏ H vào ra ý bảo về được rồi, em Vy hấp háy mắt cười động viên tôi rồi ra ngoài phòng, ko quên nhắc tôi nhớ đem tập vở để vài bữa em nó lên lấy về chép bài, tôi cũng gật đầu gượng cười lại.
Vy với nhỏ H vừa về thì Tiểu Mai cũng bước vô phòng.
- Cô đói chưa ? Con lấy cơm ra hen ! – Nàng để cái cà-mèn lên bàn.
- Cũng chưa, con cứ để đó đi ! – Cô nàng lắc đầu.
Tôi nằm phịch xuống giường, đầu đau quá thể, trong người lại cảm thấy lạnh dần, da cứnổi hột hột, sờ lên trán thì lại nóng ran, chắc sắp bệnh rồi đây !
- Mệt lắm à N ? – Tiểu Mai nhìn thấy bộ dạng thê thảm của tôi.
- Ừm, hơi hơi.. ! – Tôi nhăn mặt chỉ tay lên đầu.
- Bác sĩ nói bệnh gì chưa vậy ? – Nàng ngồi xuống hỏi.
- Chưa, mà đau đầu vầy thì chắc là…vỡ não ! – Tôi gắng bông đùa một câu.
- Nói bậy ! – Tiểu Mai cau mặt.
- Hôm nay học có bài gì quan trọng ko Mai ? – Thấy nàng thế tôi ko dám giỡn nữa.
- Cũng chưa có gì, chỉ có cô Hiền cho làm kiểm tra 15 phút bất ngờ thôi ! – Tiểu Mai nhún vai đáp, xếp lại mớ sách tôi quăng bừabộn trên bàn.
- Ớ…chết rồi, thế là sau này mỗi mình N làm lại à ? – Tôi ngớ người.
- Ừ, thì sao ? – Nàng ngạc nhiên.
- Thì…làm 1 mình ko có ai hỏi chứ sao ! – Tôicụp mắt ôm đầu than.
- Lúc nào N khoẻ rồi thì Mai bày lại cho, không khó lắm đâu ! – Tiểu Mai nhoẻn miệng cười đáp.
- Được đó, chà, thế này ko khéo N giỏi nốt luôn môn anh văn ! – Tôi lim dim mơ mộng.
- Cũng có thể lắm, N học On your mark nhanh thế kia mà ! – Nàng tủm tỉm cười nhắc lại bí kíp kinh điển của tôi.

_________________
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 31/10/2012 18:00 
Ngoại tuyến
☀️10/30☀️
☀️10/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 20/09/2012 17:10
Bài viết: 1259
Chap 67 :
Ăn tối xong, mẹ tôi với cô của Tiểu Mai nói chuyện bàn nhau gì đó về mấy vụ trong bệnh viện, nàng ngồi cạnh tôi hí hoáy với tập vở, có vẻ là đang làm Toán, thấy vậy tôi chồm người nhìn sang.
- Toán à ? Cần N giúp gì ko ? – Tôi cười cười khi thấy nàng nhíu mày suy nghĩ.
- Ừa, N xem giúp mình bài này ! – Nàng chìa cuốn vở ra.
Chữ con gái đúng là đẹp thật, viết có lề có lối,công thức toán cũng dùng bút đỏ để nhìn có dễ, thước kẻ gạch thẳng hàng, chả bù vớicuốn vở của tôi, bạ đâu ghi đó, nhìn 1 hồi rồi tôi tặc lưỡi xem bài toán Tiểu Mai vừa đưa.
Vâng, nàng thì giỏi toàn diện, Toán chắc chắn ko kém gì tôi, có khi còn hơn, nên hễ nàng đã nhíu mày suy nghĩ thì tôi chắc cũng phải vò đầu bứt tai, ấy là lúc còn trong tình trạng 100% phong độ, mà giờ đầu tôi thì lại đau, nhìn bài toán xong nghĩ được vài con số là đã thấy mắt hoa lên, tôi buông vở ra nằm xuống giường thở dài.
- Sao thế ? – Tiểu Mai ngạc nhiên hỏi.
- Bài này…chìa khoá giải nằm sẵn trong bài đấy, Mai nhìn kỹ lại đi, dễ mà ! – Tôi gãi đầu đáp bừa, chứ hông lẽ vừa đề nghị giúp đỡ rồi giờ bảo bó tay.
- Thật ko ?! – Nàng nghiêng mái đầu nheo mắt nhìn tôi.
- Ừ, thật mà, hãy tìm thật kĩ ! – Tôi vờ bí hiểm, chứ thực ra chẳng biết cóc khô gì.
- Ừa, để mình làm lại ! – Tiểu Mai gật gù, cườitủm tỉm.
- À, mà hồi chiều Mai đón taxi ko được à ? N thấy lên trễ hơn hôm qua ! – Tôi lảng sang chuyện khác chữa thẹn.
- Ko phải, mình ở ngoài nói chuyện với H, lúc 2 bạn về rồi thì mới vào ! – Nàng từ tốn đáp.
- Ừ…cảm ơn nhiều ! – Tôi nói vu vơ, như là nàng hiểu được thì hiểu, chứ hỏi tôi cảm ơn chuyện gì tôi cũng ko biết phải nói làm sao, chỉ là tự cảm thấy phải cảm ơn nàng thôi.
- Ừm…không có gì ! – Tiểu Mai vẫn nhìn vào vở.
Khuya ngày thứ ba trong bệnh viện, tôi đã thấy lạnh dần, nhưng mẹ tôi sờ trán bảo tôi rất nóng, cũng phải, kẹp nhiệt đến 38 độ, taychân đã bắt đầu bủn rủn, đầu thì đau như búa bổ, nhắm mắt lại ngủ để bớt đau thì lại bứt rứt không ngủ được. Mẹ tôi đắp khăn ướt lên trán liên tục, Tiểu Mai hình như cũng thức khuya ái ngại nhìn sang, lâu lâu mẹ tôi nhờ nàng thay nước hay gọi y tá thì nàng vui vẻ giúp đỡ, tôi dù nửa tỉnh nửa mê cũng cảm nhận được vui vui trong lòng.
- Liệu có sốt ko mẹ nhỉ ? – Tôi thều thào.
- Mong là sốt nhẹ thôi ! – Mẹ tôi thay khăn mới, thở dài đáp.
- Lỡ..con có sốt thì đừng để Mai nhìn thấy nha mẹ ! – Tôi khẩn khoản nói.
- Mày nói lạ, con bé lo như thế còn bảo, vả lạiở ngay cạnh bên, mẹ muốn che cho mày cũng ko được, thôi chợp mắt tí đi con ! – Mẹ tôi thở dài.
Sở dĩ tôi bệnh mà ít muốn có ai vào thăm trừngười nhà là có lí do, xưa này lúc tôi sốt là chỉ có bà ngoại, ba mẹ và ông anh tôi biết khi sốt cao trông tôi như thế nào. Hồi cấp 3 tôi thì nghĩ có đến chết cũng ko đổi được cáichân lý, quan trọng nhất trong đời chả phải là người yêu hay bạn bè gì sất, mà là danh dự bản thân, đó là điều mà tôi tâm niệm dẫubiết nó là sai nhưng tôi vẫn cố chấp. Thế nênlúc tôi bệnh thì trông thê thảm hơn người khác rất nhiều, chẳng bao giờ muốn gặp haytiếp xúc người ngoài, đặc biệt là với con gái, tôi lại càng sĩ diện hơn nữa.
Tất cả chỉ vì khi tôi bị sốt, đặc biệt là sốt cao thì tròng mắt sẽ đỏ ngầu lên, ai nhìn vào đảm bảo lần đầu tiên không khóc thét thì cũng rùng mình, nhìn sơ thì cả con mắt đỏ một màu như đá ruby, nhưng nhìn thật kĩ thìlà các gân máu trong ngươi mắt như long lên mà đỏ hẳn ra, bác tôi thì bảo là do xuất huyết dưới kết mạc, ông anh tôi hay đùa là do tôi uống Sting nhiều quá, nhưng cứ hễ tôi bị sốt hay khi trời quá nóng thì mắt tôi cũng đỏ lên, chính vì vậy tôi rất ngại khi đang sốt mà ai đó đến thăm.
Nên lúc này, lo nhất là Tiểu Mai, sau đó là em Vy sẽ tới thăm có thể là vào ngày kia, gặp tôi trông bộ dạng đầy âm tà nguỵ dị đó chắc 2 nàng chạy hết mất.
Vậy nên lúc này Tiểu Mai đang ngạc nhiên cũng ko có gì là lạ.
- Bác ơi, sao phải đắp khăn lên mắt N vậy ? – Nàng bê chậu nước vừa thay vào.
Tôi lắc đầu ý bảo mẹ đừng kể, nên mẹ tôi chỉcười trừ với nàng rồi lại quay sang đắp khăncho tôi. Đến gần sáng thì tôi đã khá hơn, bớtsốt và ít nhiều cũng đỡ đau đầu. Bác sĩ bảo tôi bị sốt xuất huyết, vì trên tay tôi có nổi mẩn đỏ, tệ hơn là ông bảo tôi sẽ còn đau đầu và buồn nôn, nghe đến đâu tôi rụng rời tay chân đến đấy, hoá ra là bệnh thật.
Bây giờ tôi vừa phải đắp khăn lên cả trán và mắt, vừa phải truyền thêm đạm và nước biểnxen kẽ nhau, thuốc thì mỗi lần uống cả một nắm to tướng, cứ 2 lần trong ngày lại phải chích thuốc C gì đó, mà cái mũi thuốc này thìđau thấu, tôi nhăn mặt rên rỉ mãi.
Gần trưa tôi không cảm thấy lạnh nữa, chỉ cóbụng đau quặn lại, nhìn tô cháo mà nuốt ko vô, vì cứ ăn vào là lại buồn nôn, tôi buông tô cháo xuống rồi nằm thở dốc. Lúc này thì Tiểu Mai phải về để trưa còn đi học, nàng chào cô và mẹ tôi rồi quay ra, vừa kịp nhìn tôi đầy lo lắng.
- Hôm qua con bé thức suốt, mẹ bảo mãi mới chịu ngủ, con xem khỏi bệnh xong thì cảm ơn người ta đấy ! – Mẹ tôi nhắc nhở.
- Dạ, con biết mà ! – Tôi vừa mệt vừa cảm động ko để đâu cho hết, dẫu biết là bạn bè với nhau thì vậy, nhưng như này thì xem như tôi cũng hàm ơn nàng rồi.

_________________
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 31/10/2012 18:01 
Ngoại tuyến
☀️10/30☀️
☀️10/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 20/09/2012 17:10
Bài viết: 1259
- Chị để tôi tách thuốc cho, cứ nằm nghỉ đi ! – Mẹ tôi quay sang giường cô Tiểu Mai.
- Cảm ơn chị, tôi mấy hôm nay cũng thấy khoẻ hơn rồi nên hôm qua bảo thằng con cứ đi làm lại, chiều tối đã có bé Mai nó lo ! – Cô Tiểu Mai giải thích.
- Ko có gì đâu chị, mình giúp qua lại thôi, tối qua cháu nhà chị cũng thức giúp tôi mãi ! – Mẹ tôi phân thuốc vào khay nhựa theo toa trên bàn đáp.
Tôi bất giác thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ, trời trưa nắng gắt như cái thân nhiệt trong người tôi bây giờ vậy, nhìn kẹp nhiệt kế đã là 39 độ và như chẳng hề có dấu hiệu giảm đi. Tôi mệt mỏi nhìn y tá đến thay chai nước biển khác, luôn tiện tiêm luôn vô tay tôi mũi C đau đớn, bây giờ mỗi lần nhìn thấy y tá đẩybàn thuốc tới giường là tôi đâm hoảng, thiếu điều phóng ra cửa sổ trốn luôn cho rồi. Y tá lành nghề thì ko sao, chứ như sáng nay tự nhiên đưa chị kia trẻ măng vô đâm kim truyền nước, mà tìm mãi ko ra cái mạch để truyền, tôi biết vì khi đâm hụt mạch máu thì ống cao su sẽ ko dẫn nước biển vào mà ngược lại hút máu tôi ra, thế nên lúc thấy chịnày tay run run thử tiếp lần thứ 3 thì Tiểu Mai đã đánh bạo ra ngoài nói y tá khác vô rồi.
Đến tầm 3h chiều mát, nhưng tôi lại thấy rất lạnh, đắp chăn kín người mà vẫn lạnh, mắt hoa lên và đầu thì nhức trở lại, cố uống chút nước cho đỡ khô cổ mà vẫn cứ thấy buốt nơi yết hầu khi nuốt vào. Tôi lúc này xem như phó mặc mạng mình cho người ta rồi, nằm buông lơi mà lờ đờ một hồi rồi ngủ luôn.
Đến khi nghe tiếng xì xào gì đó xung quanh,tôi từ từ mở mắt tỉnh dậy, nhưng sao mắt cứđau rát như có lớp mạng bọc phía trước, tôi biết, mắt tôi đã chuyển sang màu đỏ. Nhìn racửa sổ có vẻ trời đã tối hẳn, tôi nghe ko rõ xung quanh đang nói gì, nhưng nhận biết được mẹ tôi đang lo lắng nghe bác sĩ dặn dò, cô y tá đứng kể bên đang lấy thuốc từ lọ nhỏ vào ống tiêm, cạnh đó là Tiểu Mai vẫn nhìn tôi, nàng cắn môi ái ngại, chẳng hiểu sao tôi cảm thấy như mình vừa mới cười, và rồi lại thiếp đi.
Tôi đang mơ, rõ ràng là tay chân vô trọng lượng, tôi thấy cả thành phố PT như mô hìnhđang nhỏ lại dưới chân, nhẹ nhàng thư thái, nhưng bất chợt cái mô hình nhỏ bé đó lại choàng lên người tôi và đè nặng lấy, cảm giác đó tôi nhớ mãi, nó cực kỳ kinh khủng, cứ như bị cả ngàn cân đè lên một sợi tóc là tôi bây giờ vậy, và tôi biết tôi đang mê sảng, tôi có nói gì đó nhưng lại ko biết mình nói gì, rồi lại tối đen tất cả xung quanh.
Tôi lại tỉnh dậy lần nữa, nhìn bên cạnh thì ko thấy mẹ tôi đâu, chỉ có Tiểu Mai đang gục bên cạnh giường người cô của nàng, nhưngchỗ đó lí ra là mẹ tôi mới phải, vì mọi khi là tôi cạnh cửa sổ, kế bên là giường cá nhân của mẹ tôi, rồi đến giường bệnh người cô Tiểu Mai, rồi mới đến chỗ nàng nằm. Tôi gượng người gắng ngồi dậy, khẽ nhoài sang kéo tấm chăn lên đôi vai nàng, khuôn mặt Tiểu Mai lúc ngủ trông dễ thương thật, ngủ mà cứ như đang cười mỉm.
Tôi nằm gác tay lên trán, lấy chiếc đồng hồ đầu bàn nhìn xem thì mới biết hôm nay đã làngày thứ năm trong bệnh viện, hoá ra tôi nửa mê nửa tỉnh kéo từ chiều hôm qua đến tận khuya hôm nay, chẳng biết trời trăng mây gió gì sất, chỉ nhớ có vài lần ăn rồi nuốt ko vô, rồi cố lắm mới đi vào được WC rửa mặt, còn lại toàn nằm trên giường. Cũng ko biết bệnh tình như thế nào rồi, xung quanh chẳng có ai để hỏi, mẹ tôi thì chắc ra ngoài lấy nước hay sao đó, Tiểu Mai có lẽ mệt quá nên ngủ gật, mà cũng không biết nàng có thấy bộ dạng “ quỷ mắt đỏ “ của tôi ko nữa, chắc là có mất rồi, nghĩ lan man một hồi tôi tặc lưỡi quyết định nhắm mắt ngủ tiếp, thôi thì phó mặc cho đời vậy, tới đâu thì tới !
Chap 68 :
Tôi lại mơ, lần này là tôi thấy mình đang ở một bề mặt có đất có đá trắng nhờ, khô cằn nhưng lạnh toát, và nhìn phía trước thì một màu đen có thật nhiều sao lấp lánh phía trước, và cơ thể nhẹ bẫng như đang bay, ko lẽ mình đang ở trên mặt trăng, giờ bay ra ngoài không gian ? Vừa nghĩ đến 3 từ “ ngoài không gian “ tôi chợt thấy nghẹt thở, ko thể nào thở ra hay hít vô được dù chỉ là một hơi, cổ họng và mũi như bị thứ gì đó bítchặt lại, tôi quơ quào tuyệt vọng giữa tầng không rồi mở mắt ngồi bật dậy. Tôi nhận ra mình vừa gặp ác mộng, nhìn bên cạnh thì mẹ tôi đang nằm ngủ chỗ của Tiểu Mai khi nãy, mồ hôi đã chảy ướt đẫm cả lưng áo, vừanãy đúng là mơ kinh hoàng thật. Tôi nhìn xem đồng hồ thì mới 3h15 sáng, hèn gì trời bên ngoài vẫn còn tối, tôi ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường, bất chợt nhìn sang giường đối diện của ông cụ đang nằm, thì thấy ổng lò mò ngồi dậy, chị người nhà vẫn nằm ngủ kế bên.
Trong phòng bệnh lúc này chắc chắn chỉ có 2 người đang thức, tôi và ông lão bị nhiễm độc trừ sâu, tôi tò mò nhìn xem ông này làm gì mà ngồi dậy rồi cứ nhìn quanh quất, mà…2 tay giơ ra trước cứ như mấy cương thi trong phim kinh dị. Rồi từ từ ông lão bước chân xuống giường, tôi cứ tưởng ông đi hướng ra WC, chẳng ngờ lại đi ra hướng cửa sổ kế bên tôi.

_________________
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 31/10/2012 18:02 
Ngoại tuyến
☀️10/30☀️
☀️10/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 20/09/2012 17:10
Bài viết: 1259
Quái, đêm hôm già cả có tuổi mà còn ra cửa sổ làm gì trời ? Hông lẽ hóng gió ? Gió đêm lạnh chết được chứ có gì mà hóng ? Tôi nhìnông lão đang bước gần đến cửa sổ mà trongđầu đặt ra hàng đống câu hỏi, thế rồi ổng làm hành động mà có tưởng tượng tôi cũng chẳng ngờ ra. Ông lão vịn 2 tay vào thành cửa sổ, cố sức thò chân ra ngoài , tía má ơi đây là lầu 7, ông làm gì vậy ?
Chẳng kịp nghĩ thêm, tôi tung chăn lao ra phía cửa sổ mà quên mất sức khoẻ mình cũng chẳng hơn gì ông lão, tay chân vô lực bật dậy nên tôi đập mặt lại xuống giường, nhưng cũng ko có thời gian mà chờ hồi sức,tôi cố tận lực nhảy tới ôm lấy chân còn lại của ông lão vẫn còn ở trong phòng, thiếu chút nữa là tôi lao ra đẩy ổng rớt ra ngoài luôn rồi, tôi nghiến răng dùng hết sức kéo ngược trở lại. Nhưng lúc này tôi yếu như cọng bún thiu, chẳng kéo được bao xa, chỉ cầm cự vì ông lão 2 tay vịn 2 bên cửa sổ có thế hơn tôi, chỉ cần tôi tuột tay khỏi chân còn lại là xem như ổng bay xuống đất luôn.
Tôi 2 tay ôm thật chặt chân ổng, muốn la lên mà ko được, cổ họng như bị bóp nghẹt lại, thốt ra mấy từ như muỗi vo ve, thế là tôi cố sức với chân sang cái giá vẫn treo chai nướcbiển cạnh giường, vừa bám thật chặt chân ổng vừa rướn chân, giằng co một hồi cuối cùng cũng hất ngã được cái giá inox rơi xuổng.
- Rầm ! – Tiếng giá inox đập xuống nền nhà to tổ bố giữa đêm khuya.
Kéo theo đó là tiếng rú thảm thiết của tôi, tổ bà nó kéo thế quái nào mà cái giá inox nó rớt ngay vô đùi, tôi đau quá mới bật lên nổi thành tiếng mà phát ra miệng, và ông lão lúcnày cũng la lên ỏm tỏi.
- Gì vậy N ? Con làm gì vậy ? – Tiếng mẹ tôi, bà đang bật dậy trên giường và nhào tới.
- Kéo…kéo dzô…kéo con…không..ông già…! - Tôi vẫn còn đau điếng người, nói tiếng đượctiếng mất.
- Giúp với, chị ơi kéo tay cụ ông lại đi ! – TiểuMai kêu lên, rồi nàng chạy lại bật đèn phòng.
Cảnh tượng bi hài nay đã được chiếu rọi, ông lão 2 tay vịn 2 bên cửa, dưới chân là tôi đang ôm chân ổng sát rạt, và đùi phải tôi thì bị giá inox đè, mẹ tôi đang giữ tay ông cụ lại,chị người nhà mặt xanh như tàu lá đang cuống cuồng kéo cả người ổng vô lại.
- Thả ra để tao hái dưa leo, thả tao ra, giàn dưa leo của taoooo…. ! – Ông lão la lớn phì phèo cả bọt mép, chân tay quơ quào điên cuồng.
Con lạy ông, giàn dưa leo nhà ông thế quái nào lại ở ngoài lầu 7 bệnh viện thế ? Đúng làbị nhiễm độc quá nên loạn cả trí óc rồi !
Bốn người cố lắm mới kéo được ổng trở vàogiường, Tiểu Mai run rẩy đóng cửa sổ lại rồi chạy ra ngoài gọi bác sĩ, vẻ như nàng vẫn còn sợ khi biết được những gì vừa xảy ra.
Tôi nhăn nhó lết lên giường nằm xuống, cái bắp đùi vẫn còn đau điếng, quệt mồ hôi thở hồng hộc, 2 mắt vẫn còn lớp màng đỏ đáng ghét cứ bám dính khó chịu vô cùng.
- Có sao ko con ? Trầy xước ở đâu ko ? – Mẹ tôi lo lắng hỏi.
- Chắc ko sao, đau mỗi cái chân ! – Tôi xoa xoa đùi.
Bác sĩ vào chích cho ông lão mũi thuốc an thần ổng mới chịu nằm yên trở lại mà ngủ, chị người nhà ổng thì nước mắt giàn giụa mà cảm ơn tôi rối rít, tôi cứ luôn miệng bảo ko có gì, chốc chốc lại xuýt xoa vì mẹ tôi tha dầu mạnh tay vô đùi quá, Tiểu Mai ái ngại ngồi cạnh bên, tay nàng run run đan vào nhau.
- Sốt mà còn khoẻ ha ? Nhờ cậu này đó, không là ông nhà rơi xuống đất rồi ! – Bác sĩcười cười vỗ vai tôi.
- Sẵn bác khám luôn xem nó có đỡ bớt gì ko? – Mẹ tôi đề nghị.
- Ừm, mà nhìn vầy là có tiến triển tốt rồi, vừa nãy xem như vận động, nằm mãi lâu khỏi bệnh lắm ! – Ông bác sĩ đứng tuổi bông đùa,tôi cũng bật cười theo.
Bác sĩ nói cũng đúng, nãy tay chân tôi còn nặng trịch như đeo đá, vậy mà giờ đã như có cảm giác vận động trở lại, mồ hôi ra nhiều nên cũng thấy thoải mái hơn, tuy rằngđầu và bụng vẫn còn khá đau.
- Con ở đây, mẹ ra lấy khăn với nước, vẫn còn sốt đấy ! – Mẹ tôi dặn rồi bước ra ngoài.
- May có cháu, ko là chẳng biết chuyện gì xảyra nữa ! – Cô Tiểu Mai nói vọng sang.
- Dạ… con giật mình dậy nửa đêm nên kịp thấy, cô cứ ngủ tiếp cho khoẻ ! – Tôi gãi đầu như mọi khi.
- N…N khoẻ hơn chưa ? Vừa nãy có làm sao không ? – Giờ Tiểu Mai mới nói, giọng nàng cũng run như đôi bàn tay bây giờ vậy.
- Hì, chẳng sao, chắc gần khoẻ lại rồi, mà 2 hôm giờ N sao vậy ? – Tôi gượng cười, tò mò hỏi lại hôm giờ ra sao.
- N sốt toàn 40 – 41 độ, nằm mê man mà có khi lại mê sảng nữa, nói tùm lum hết, rồi bác sĩ bảo N sốt xuất huyết nhưng cũng bị viêm phổi, nên sẽ có đôi khi khó thở, rồi…rồi còn..lúc nãy.. ! – Đến đây nàng dừng luôn, chẳng nói nữa.
- Rồi sao nữa ? Ơ, sao mắt đỏ rồi ? ! – Tôi ngạc nhiên nhìn Tiểu Mai.
- ……….. !!! – Nàng vẫn im lặng.
- Sao vậy ? Này, Mai ! - Tôi lay lay đôi vai nàng.
- Hì…mắt N đỏ lây sang Mai đó ! – Nàng cười, quệt mắt đáp rồi đứng dậy đi ra ngoài.

_________________
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 31/10/2012 18:05 
Ngoại tuyến
☀️10/30☀️
☀️10/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 20/09/2012 17:10
Bài viết: 1259
Tôi ngơ ngác cả một hồi chả hiểu gì sất, tự nhiên Tiểu Mai đang kể lại đi ra phòng, tôi thì tò mò mún biết mấy ngày qua tôi làm gì gần chết, cơ mà sốt 40 độ thì cũng chẳng phải chuyện vừa, hèn gì mắt tôi nhìn qua gương thấy vẫn đỏ ngầu, tôi còn phát sợ nữa là, nói gì Tiểu Mai nhìn mấy hôm giờ, rồimai mốt em Vy vào thăm chả biết phải nên làm sao đây, chỉ mong là đến lúc đó tôi đã hạsốt rồi, không thì em nó vào gặp lại tưởng người đẹp và ác quỷ thì mệt !
Cơ mà lúc đó tôi ngu lắm, giờ nghĩ lại vẫn còn tự mắng mình ngu, Tiểu Mai nhà tôi lo lắng hết mực đang ở ngay cạnh bên thì tôi lại vô tâm không để ý gì, một câu an ủi cũng không, nên bạn nào đã đọc được đến dòng này rồi thì nhớ cho là ngoài mẹ ra, được bất kỳ người con gái nào chăm sóc lúc bản thân các bạn đang bệnh thì cũng là điều rất đáng trân trọng, dù là có hay không có tình cảm với người ta thì cũng vẫn xem như bạn đã nợ người con gái ấy một điều hàm ơn sâu sắc !
Chap 69 :
Tối ngày thứ sáu, tôi đã khoẻ dần lại, nhiệt độ chỉ còn 39 độ, tuy vẫn hơi đau đầu âm ỉ và bụng thì mỏi nhừ vì 3 ngày nay tôi chưa có gì vào bụng, chỉ toàn uống nước với thuốc, cháo thì nuốt miếng được miếng không, nhưng đỡ nhất là đôi mắt đã dần trở lại bình thường.
Chiều ngày thứ tư trong viện, tôi sốt 39 độ nằm mê man không biết trời trăng mây gió gì, nhưng có vẻ ngủ ngon nhờ thuốc hạ sốt có tác dụng, thế nên mẹ tôi tranh thủ về nhàtắm giặt và lấy thêm vài món đồ cần thiết, nhưng tầm chút sau thì tôi bắt đầu mê sảng,tay chân ra mồ hôi nhiều và thở khò khè, Tiểu Mai sợ quá vội gọi bác sĩ đến khám. Bácsĩ bảo phải chuyển xuống phòng cấp cứu cho thở oxy vì tôi đang có biến chứng của viêm phổi do tiền sử hen suyễn hồi nhỏ, vì vậy sẽ gây khó khăn khi tự thân hô hấp. Đến khi mẹ tôi vào viện lại thì nhờ người cô Tiểu Mai báo nên mới biết mà xuống dưới túc trực, cả đêm hôm đó mẹ tôi ngồi ngoài băngghế phòng điều trị đặc biệt, Tiểu Mai thì hết lên chăm cô rồi lại xuống dưới ngồi với mẹ tôi, xem như nàng thức trọn đêm. Đến sáng ngày thứ năm thì tôi đã khá hơn, tuy vẫn cònsốt nhưng đã hô hấp dễ dàng hơn, chiều cùng ngày thì tôi được đưa trở lại lên phòng402, biến chứng suy hô hấp đã giảm hẳn, chỉ có nhiệt độ sốt là tăng lên đến 40 độ, và đến khuya thì tôi tỉnh lại, sau là làm anh hùng lao ra cứu ông lão hái dưa leo lầu 7.
Đó là tình hình 2 ngày qua theo lời mẹ tôi kểlại, vậy nên ngoài Tiểu Mai ra thì sẽ không ai biết lúc mê sảng tôi đã nói gì kể cả bản thân tôi, nếu như nàng không nói.
Tôi ngồi xoay xoay ly nước nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ một hồi rồi quyết định xuống giường, gượng bước ra ngoài hành lang.
- Đi đâu đó N ? Để mẹ đẩy xe ra ! – Mẹ tôi đang ngồi nói chuyện với cô của Tiểu Mai gọi lại khi thấy tôi ra ngoài.
- Con tự đi cho khoẻ người, nằm lâu mệt lắm! – Rồi tôi chào cả 2 người và bước ra ngoài.
Quả thật là nằm lâu nên bây giờ cứ đứng thẳng lên là phần cơ vùng bụng lại đau nhói,nhưng vì cái tính sĩ diện tôi cắn răng mà cố đi thẳng cho thật đường hoàng, Tiểu Mai đang ngồi ôn bài ở ghế đá hành lang, tôi bước chầm chậm rồi ngồi xuống.
- Sao N không nằm nghỉ ? Ngoài này lạnh đấy ! – Tiểu Mai ngạc nhiên khi thấy tôi vừa ngồi xuống cạnh bên.
- Hì, N khoẻ hơn rồi ! – Tôi cười cười, nhìn nàng đầy biết ơn.
- Vậy à ? Hay là đang cố gượng đó ?! – Nàng nhăn mặt nói.
- Không, làm gì có ! – Tôi làm bộ nói cứng.
- Chẳng tin, ai mới bệnh dậy cũng ko đi đượcliền như N ! – Tiểu Mai bĩu môi.
Tôi cười cảm khái, tựa hẳn người vào thành ghế, nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài, gió mát miên man.
- Ừm….cảm ơn Mai nhé !
- Mình…có làm gì mà N cảm ơn ..!!
- Không, thật lòng đấy !
- …Ừ !
- Sao Mai lo cho N vậy ?
- Thì… bạn bè giúp nhau mà !
- Vậy à ? Bạn bè à ?
- …………..!!
Đôi gò má nàng đỏ hồng lên, bàn tay cứ miết mãi vào bìa quyển sách Địa lý.
- Người được hỏi phải trả lời !
- ……….không mà…. ! – Nàng phụng phịu lắc đầu.
Tôi thở hắt ra, cười buồn vì cái sự bướng của nàng.
- Phải có lí do gì chứ ?
- Thì….thì giống như…lúc N giúp Mai buổi giáng sinh thôi !
- Ra là có nợ, nên trả qua trả lại hở ?
- Không phải như vậy !
Nàng lắc đầu, nói như phản xạ.
- Vậy thì vì gì ?
- Thì…vậy đó !
- Ớ….sao vừa bảo ko phải ?
- Không phải …chuyện kia thôi !
- Là chuyện gì ?
- Là….là vậy đó !
- Vậy đó hoài ai mà hiểu ?
- Không….N ko hiểu đâu.. !
- Ko nói ra sao biết là ko hiểu ?
Tôi cau mặt, làm ra vẻ bực mình, Tiểu Mai rùn vai, khẽ đáp.
- Nhưng có nói… N cũng sẽ không hiểu đâu..!
- Ai bảo ko hiểu ?
Tôi được nước làm tới, nói càn.
- Vậy chứ N hiểu gì ?
- Ơ….. !
Tôi cứng họng vì bị điểm huyệt bất ngờ.
- Biết mà, có hiểu được đâu ! – Nàng nói nhưdỗi.
- Thì…….!
- Thì sao ?
Đến lượt tôi bị phản công, đúng là đối đáp với con gái chưa bao giờ tôi chiếm thế thượng phong được quá 5 phút.
- Thì….vậy đó ! – Tôi lúng búng đáp, oai nghiêm nãy giờ tụt mất hết.
Tiểu Mai phì cười vì cái sự làm hoàng đế 1 ngày của tôi, nàng khẽ vuốt đôi làn tóc mai.
- Nè, xin lỗi N nha !
- Gì thế ? N cảm ơn Mai còn ko hết mà !
- Ko phải chuyện đó !
- Chứ là gì ?
- Hôm nay với cả ngày mai Vy sẽ ko tới thăm N đâu !

_________________
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 31/10/2012 18:06 
Ngoại tuyến
☀️10/30☀️
☀️10/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 20/09/2012 17:10
Bài viết: 1259
- Sao vậy ? Vy bị gì à ?
Nếu có thể quay ngược thời gian, tôi sẽ trở về đấm cho thằng N lúc này 1 phát vêu mồm vì cái tội ngu quá cỡ thợ mộc.
Tiểu Mai lắc đầu, khẽ cười buồn trả lời.
- Không, là Mai nói với H rằng mẹ N bảo hôm nay và ngày mai đừng vào thăm N, đợi ngày mốt có thể N đỡ sốt rồi hẵng tới, chắc là H sẽnói với Vy luôn !
- Sao lại thế ?
- Vì …mẹ N kể với Mai là N ko muốn ai vào thăm lúc N sốt hết, tại N ngại người khác nhìn thấy mắt bị…., nên Mai nghĩ N cũng ko muốn để Vy thấy!
- Ý N hỏi là sao phải nói với H mà ko nói thẳng với Vy luôn ?
- Nếu Mai nói trực tiếp, có lẽ Vy sẽ ko tin đâu! – Nàng thở dài đáp.
- Ừm…mà chẳng sao đâu, N cũng định vậy đấy !
- Thật hở ?! – Nàng tròn mắt nhìn tôi.
- Ừa, thật, chẳng muốn ai nhìn lúc sốt cả !
- Nhưng…Mai thấy rồi !
- Vậy…lúc đó N ra sao ?
Nàng lúc lắc mái đầu, cười cười đáp.
- Trông cũng sợ, nhưng nhìn hoài thấy…ngồ ngộ !
- Nhìn hoài luôn à ?
- …Ừ…thì vậy ! – Lại lí nhí, nói như thở.
- Chà, tranh thủ lúc mình mê man, và rồi…. ! –Tôi dại dột cà khịa.
- Vô duyên !
Nàng nguýt tôi rồi quay ngoắt đi.
- Ơ ..này…giận N à ? – Tôi ngây thơ vô số tội.
- Hơi đâu giận người dưng, hứ ! – Vẫn dỗi.
- Thế mà lo cho người dưng đến không ngủ,mém nữa nghỉ học luôn ! – Tôi khôn ra, chơiđòn tâm lý.
- … Ai bảo đấy ? Làm gì có ! – Đôi má lại hồng lên, lúng búng chối.
- Chẳng cần ai bảo, tự biết !
- N xạo, mê man suốt mà biết gì chứ ! – Nàng bĩu môi.
- Ừ…thì…. !
Vâng, vẫn như cũ, chưa được 1 phút tôi lại rơi vào thế hạ phong trong cuộc đối đáp.
- Khuya lạnh rồi, vào trong N ơi ! – Tiểu Mai giải phóng tôi khỏi tình trạng bị kê tủ đứng vào miệng.
- Ừ, ừ ! – Được cứu rỗi, tôi mừng như bắt được vàng.
- Từ từ thôi N, đi nổi ko vậy ? – Nàng ái ngại nhìn tôi tựa vô thành ghế mới đứng lên được.
- Bình thường, khoẻ như voi ! – Tôi nói cứngdù cơ bụng vẫn còn đau.
Tính sĩ diện nổi lên, tôi cố đứng thẳng và cắnrăng mà hiên ngang đường hoàng bước đi song song với Tiểu Mai, dù nàng đã đi thật chậm để tôi theo kịp, nhưng thấy vậy tôi lại tự ái, tăng tốc nhanh hơn để rồi hụt chân đập mặt luôn vô cửa phòng đang đóng, đau thấy mấy ông trời !
Chap 70 :
Sáng nay cô của Tiểu Mai xuất viện, mẹ tôi cũng giúp Tiểu Mai một tay dọn dẹp lại đồ đạc, tôi thì chỉ làm được mỗi chuyện là xếp lại mớ sách nàng cho mượn đang từa lưa trên bàn :
- Dạ cảm ơn bác, còn lại con tự xếp được mà! – Tiểu Mai chào mẹ tôi.
- Ừ, vậy 2 cô cháu về cẩn thận ! – Mẹ tôi vẻ như thích nàng lắm rồi.
- Mau hết bệnh nha N, cô về trước ! – Cô của Tiểu Mai cười cười bảo tôi.
- Dạ, hẳn rồi ! – Tôi cũng gật đầu lễ phép.
Rồi mẹ tôi cùng với người cô Tiểu Mai ra ngoài trước, nghe đâu còn phải trình giấy xuất viện với thủ tục gì đó, nên mẹ tôi muốn giúp, vì nhà tôi cũng có người quen ở bệnh viện. Tiểu Mai vẫn còn loay hoay với mớ ly tách và ấm nước.
- Chà, cái này để ở ngoài gọn hơn kìa! – Tôi ngồi phách đất chỉ đạo. – Đó, thấy chưa, bảo ngay từ đầu rồi mà !
- Hức, chỉ biết nói thôi ! – Nàng bĩu môi.
- Hì, thì giúp nè !
Rồi tôi phốc xuống giường, phụ nàng 1 tay nhét cái ấm vô túi kéo to đùng.
- Xong ! – Tôi phủi phủi tay.
- Hì, vậy giờ Mai về đây, để cô đợi ở ngoài ! – Tiểu Mai nhìn quanh hết 1 lượt xem còn để quên gì không.
- Ừ, về cẩn thận ! – Tôi gật đầu, cũng có hơi luyến tiếc.
- Nè… ! – Nàng nhỏ giọng.
- Gì cơ ? !- Tôi thắc mắc hỏi.
- Ngày mai mình lại lên thăm nhé ! – Lại cànglí nhí hơn nữa.
- Được rồi, ngày mốt N cũng xuất viện luôn mà, Tiểu Mai cứ ở nhà cho khoẻ, lên đây xa xôi, mệt người thêm ! – Tôi cười cười, tưởngnàng lo chuyện gì, chứ sáng nay bác sĩ bảo tôi đã hạ sốt hẳn rồi, giờ ở lại thêm 2 ngày hồi phục thêm rồi có thể xuất viện ngay cuốituần luôn.
- Ừa…vậy, tuần sau gặp ha ! – Nàng gật đầu.
- Ừm, tuần sau ! – Tôi đứng dậy tiễn nàng ra cửa.
Vậy là trong phòng giờ chỉ còn giường của tôi và giường ông lão đối diện là có người nằm, hi vọng tối nay ổng đừng có giở trò gì nữa, như hôm bữa thót cả tim.
- Xong rồi à mẹ ? – Tôi thấy mẹ bước vào lại phòng.
- Ừ, 2 người đón taxi về rồi ! – Mẹ tôi ngồi xuống ghế.
- Ngày mốt mình cũng về luôn ! – Tôi đáp bâng quơ.
- Ừm…mà giờ mẹ mới biết là Mai ở nhà 1 mình, thương con bé quá, vậy mà đã tự lập được rồi ! – Mẹ tôi thở dài, lấy trái cây trên đĩa ra gọt.
- Con biết lâu rồi, cơ mà con cũng tự lập được thôi ! – Tôi nhún vai nói càn.
- Ngon ta, mẹ quăng mày ra đường chừng 3 ngày là chết đói thôi con ! – Mẹ tôi lắc đầu.
- Đâu cần phải gay gắt vậy chứ, hề hề ! – Tôi cười cầu tài.
- Hôm nào con mời Mai xuống nhà mình ăn cơm nhé ! – Mẹ tôi đề nghị.
- Ớ…sao phải thế ? – Tôi ngạc nhiên.
- Sao trăng cái gì ? Con bé giúp mẹ chăm mày cả tuần nay, giờ mời người ta đến ăn bữa cơm cả nhà cũng ko được à ? – Mẹ tôi cau mặt.
- Dạ, ây dà, con mời, èo…. ! – Tôi thở dài, hổng dè mẹ làm căng quá.
- Cũng chẳng đợi mày mời, mẹ tự gọi điện cho con bé cũng được ! – Mẹ tôi lắc đầu, ý chừng chẳng trông mong được gì ở thằng con này rồi.
- Ủa ? Mẹ biết số phone nhà Mai à ? – Tôi thắc mắc.
- Ừ, mẹ hỏi rồi ! – Rồi mẹ tôi bước ra ngoài phòng đổ mớ vỏ trái cây vừa gọt.

_________________
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 31/10/2012 18:08 
Ngoại tuyến
☀️10/30☀️
☀️10/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 20/09/2012 17:10
Bài viết: 1259
Tôi đoán chừng mẹ tôi thích Tiểu Mai lắm rồi, cũng phải, mẹ tôi mỗi lần gọi 2 ông thầnbọn tôi ăn cơm hay nhờ làm gì đó mà bọn tôi kì kèo là mẹ lại bắt đầu điệp khúc giá nhưhồi đó sinh ra 1 trong 2 thằng là con gái thì đỡ biết mấy, ít ra còn biết giúp mẹ làm việc nội trợ chứ không như 2 thằng tôi, học chơi ăn ngủ suốt ngày, lâu lâu nhờ 1 cái thì mặt lại xụ ra, nhìn chả được việc gì.
Đến chiều thì mẹ tôi lại về nhà vì cũng hơi yên tâm phần nào, tôi đang nằm đọc mấy tờ báo mẹ đưa thì em Vy với nhỏ H vào thăm, thấy em nó là tôi sáng mắt lên liền, cũng phải, mắt hết đỏ rồi mà, hề hề !
- Chà, trông khoẻ hơn rồi nhỉ ! – Nhỏ H vẫn thẳng thắn như mọi khi.
- Sao rồi N ? – Em Vy đặt bọc trái cây xuống bàn.
- Ừ, khoẻ rồi, ngày mốt N xuất viện ! – Tôi tự hào khoe.
- Vậy à ? Vậy tốt quá rồi ! – Em ấy hấp háy mắt cười tươi.
- Bữa giờ có làm kiểm tra môn gì không ? – Tôi tò mò.
- Cũng có, nhưng có vài bài kiểm tra 15 phút với 1 bài kiểm tra 1 tiết Toán hình thôi ! – Em nó nhún vai đáp.
- Gì chứ 1 tiết Toán thì N đây đâu có lo gì ! – Nhỏ H cười cười.
- Èo, cũng phải ôn bài lại chứ ! – Tôi rụt cổ, cũng hơi hãi vì bỏ bài vở hôm giờ.
- N đưa Vy tập vở đi, Vy chép bài rồi mai đemlên cho N ôn lại ! – Em Vy mở cặp lấy ra tờ giấy kiểm tra ! – Bài kiểm tra Địa của N tuần trước nè !
- Thảm ! – Tôi nhăn hí nhìn con 6 đỏ chót.
- Hì, ai bảo ko học bài chi ! – Em ấy tủm tỉm.
- Ông K còn được 8 điểm kìa ! – Nhỏ H hứng chí khoe K mập để dìm hàng tôi.
- Nè Vy, chép hết nổi ko đó ? – Tôi lấy trong ngăn bàn ra gần 15 cuốn vở cho tất cả các môn học.
- Có gì đâu, 1 buổi là xong à ! – Vy nhún vai đáp.
- Ừa, cảm ơn ! – Tôi cười tình với em nó.
- Ủa, sao hôm nay ko thấy Trúc Mai vậy N ? – Nhỏ H thắc mắc.
- À, sáng nay cô của Mai xuất viện, 2 người họ về hồi sáng rồi ! – Tôi giải thích.
- Hèn gì nãy giờ nhìn hoài ko thấy đâu ! – Nhỏ H thở phào, đã thôi nhìn quanh quất.
- Ra vậy ! – Em Vy cũng cười, vui lên thấy rõ.
- Mấy hôm rồi chắc thăm bệnh mệt quá, Mai ngồi học mà cứ gục hoài ! – Nhỏ H rầu rầu tiết lộ.
- Vậy à ? – Tôi sững sờ.
- Ừa, bữa trước còn gục luôn trên bàn, tui hết hồn tưởng Trúc Mai xỉu, dè đâu là ngủ gật, bọn tui lúc đó cũng ngạc nhiên như ôngvầy nè !
Tôi thừ người ra bâng khuâng, mấy hôm rồi đêm nào Tiểu Mai cũng thức với mẹ tôi đến gần sáng, trưa lại về nhà đi học ngay, nên mệt quá gục luôn trên lớp chứ ngày thường đời nào nàng lại như vậy, giờ thì chẳng cần đợi mẹ tôi phải nói, nhất định phải mời nàng sang nhà tôi dùng bữa cảm ơn thôi !
- Còn bạn Vy đây thì cũng hồn bay phất phơ suốt buổi học, chắc là lo cho chàng, hì hì ! – Nhỏ H che miệng cà khịa.
- Giỡn nữa ! – Em Vy đập cuốn vở vô lưng nhỏ H chối đây đẩy.
- Thế cơ à ? – Tôi mặt ngu ra luôn.
- Làm gì có… về nhé N, ngày mai mình đem vở lên cho ! – Em Vy đứng dậy, 2 má đỏ lựng vì bị trêu.
- Chào nhé ! – Nhỏ H cười khoái chí.
- Ơ này, bữa nay về sớm vậy ? – Tôi gọi giật lại.
- Ừa, về sớm chép bài, mai mới ở lâu được chứ ! – Vy nháy mắt cười tình tứ.
- Ừ..à, vậy 2 người về !
Tôi rụng rời chân tay vì bị ánh mắt mê hoặc của em Vy công phá, nằm bệt ra giường mà cười tự kỷ một mình, quên mất luôn trước đó tôi vẫn còn đang cảm động Tiểu Mai không để đâu cho hết.
- Mày sao thế con ? Sốt nữa hay sao mà cười 1 mình thế ? – Mẹ tôi bước vào ngạc nhiên với cái bộ dạng như một thằng đang phê thuốc của tôi lúc này.
Nhưng đêm đó, khi mẹ tôi đã ngủ rồi, tôi nằm trên giường nhìn ra cửa sổ, rồi lại quay nhìn sang bên phải, thở dài rồi lại quay ra ngoài, đi lẩn thẩn ngoài hành lang, ngồi xuống ghế đá uống nước xong rồi lại vào phòng, thẫn thờ ngắm trời sao buổi khuya.
Cảm giác một mình buồn buồn như trống rỗng, thiếu vắng một điều gì đó mà tôi luôn cố tự ngăn bản thân mình nghĩ rằng đó là do…Tiểu Mai, vì nàng đã về rồi, không còn ở cạnh tôi như ngày hôm qua nữa.
Tới đây thôi.

_________________
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 31/10/2012 18:26 
Ngoại tuyến
☀️10/30☀️
☀️10/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 20/09/2012 17:10
Bài viết: 1259
Chac tam thoi ngung up truyen vì đã có ''tàng thư lâu'' roi moi ng ai thich truyen ry vao do mà yêu cầu nha, minh up toi day thoi, neu ranh thy mjh up tiep, hihi mih ranh la'm

_________________
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Hiển thị những bài viết cách đây:  Sắp xếp theo  
Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời  [ 90 bài viết ]  Chuyển đến trang Trang trước  1 ... 5, 6, 7, 8, 9

Thời gian được tính theo giờ UTC + 7 Giờ


Chủ đề tương tự
 Chủ đề   Người gửi   Trả lời   Xem   Bài viết mới nhất 
Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [Tiểu Thuyết Tình Yêu] Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái

[ Chuyển đến trangChuyển đến trang: 1 ... 26, 27, 28 ]

minhtan16

275

33297

13/11/2012 07:20

minhtan16 Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. xin truyện "yêu nhầm chị hai được nhầm em gái" chap 173

[ Chuyển đến trangChuyển đến trang: 1, 2 ]

123456haha

11

3555

16/06/2012 17:50

kanris Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. Xin truyện:"Cưa nhầm chị hai được nhầm em gái"

IkerCasillas

6

1948

19/06/2012 18:58

zNhinCaiGiz Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [ Truyện ] Cưa nhầm chị hai...được nhầm em gái

[ Chuyển đến trangChuyển đến trang: 1, 2 ]

Nhendocyb89

14

3116

28/10/2012 18:57

minhtan16 Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. Nói "Anh yêu em" chỉ một lần nữa, được không....♥ Truyện hay

doducquang

4

1613

18/06/2012 22:31

doducquang Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. Game thủ Việt than thở vì lấy nhầm cô vợ… mê game cực hài

Tibu

8

1078

11/04/2013 21:34

ZzasagazZ Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. HÀI NHẢM di chúc của Tam Tạng

Truongps2

2

1061

27/03/2017 18:39

01284470539 Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. Truyện " Nhắm mắt lại và em sẽ biến mất trong 3s"

[ Chuyển đến trangChuyển đến trang: 1, 2 ]

Nhendocyb89

17

3877

12/10/2012 23:40

Nhendocyb89 Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [Truyện ngắn] Tin nhắn gửi nhầm

Tibu

2

1144

07/05/2013 16:23

Tibu Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [Truyện ngắn]Khi tạo phụ nữ, Thượng Đế nhầm chỗ nào?

vvvv902

3

1395

07/09/2013 17:16

vvvv902 Xem bài viết mới nhất vừa gửi

 


Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Bing [Bot]140 khách


Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này.
Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này.
Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này.
Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này.

Tìm kiếm với từ khoá:
Chuyển đến:  
Đã tích hợp phpBB® Forum Software © phpBB Group
Vietnamese language pack for phpBB 3.0.x download and support.
CHIASE123.COM - Diễn đàn chia sẻ kiến thức