Tô phở 3 ngàn Thằng bé mặc bộ quần áo rách phong phanh bước chân sáo trên đường mặc gió lạnh. Nó ghé vào một hàng phở nhỏ, nghèo nàn bên góc phố, đường hoàng nói lớn: - Dì bán cho con tô phở ba ngàn đem về. Bà hàng phở nhìn nó rồi lại cúi đầu xuống. Tưởng bà không nghe, nó nhắc lại to hơn: - Dì bán cho con tô phở ba ngàn đem về. Nào ngờ, bà mắng xối xả: - Tao không bán. Mới sáng mà mày đã tới ám tao hả thằng ăn mày! Mua ít vậy sao tao bán? Nó cúi gằm mặt, nắm chặt mấy tờ bạc lẻ nhàu nát trong tay rồi lầm lũi bước đi. Nó chỉ muốn mua cho mẹ một tô phở nóng, nên để dành mãi từ số tiền ít ỏi bán vé số hàng ngày. Mẹ nó đau. . Cảm nhận: Có những thứ đối với chúng ta thì quá đỗi bình thường, nhưng với người khác chỉ có thể có được chúng trong mơ...Hãy nhìn bao quát hơn về cuộc sống và con người xung quang mình để biết yêu cuộc sống và biết trân trọng những gì chúng ta đang có hơn! ] [Truyện thứ hai] - GIÓ ] Nhớ ngày xưa, bố đi làm xa, khung cửa vỡ không có người gắn lại. Mùa đông về, con và mẹ nằm co ro trong góc. Thỉnh thoảng trong mơ con lạnh, giật mình. Bố viết thư về: "Bao giờ kiếm đủ tiền nuôi Cún, bố sẽ về sửa khung cửa cho Cún nhé!" Con lại rúc vào lòng mẹ, nghe gió luồn qua cả những giấc mơ... Bây giờ, nhà mình bốn tầng, cửa làm bằng gỗ lim sáng bóng, những tấm kính sáng loáng lạnh lùng. Trong nhà có đủ cả điều hòa và máy sưởi - con chẳng bao giờ sợ lạnh! Nhưng đêm đến, vẫn chỉ có con và mẹ - nghe gió luồn lạnh buốt trong tim... "Bố ơi, bao giờ mới kiếm đủ tiền để bố về sửa khung cửa cho con?" . Cảm nhận: Có những lúc mải mê với cuộc sống mưu sinh để rồi chúng ta đánh mất đi những gì quan trọng mà chúng ta đang có! Kiếm tiền để mưu cầu hạnh phúc nhưng đôi khi vì quá mê mải với việc kiếm tiền mà có thể chúng ta đánh mất hạnh phúc của mình! Hãy biết nhìn nhận điều gì là quan trọng nhất đối với mình để giữ gìn và nâng niu nó! ] ] [Truyện thứ ba] - MƯA ] Trời đổi gió. Mưa trắng phố phường. Cô gái ngồi sau chàng trai trên chiếc xe máy đời mới, vòng tay ôm eo: "Anh có lạnh không, để em ủ ấm cho anh nhé!" Tiếng cười khúc khích trong veo tan vào màn mưa mờ đục."Ước gì những cơn mưa kéo dài hơn" - Chàng trai và cô gái nghĩ thầm, nghe niềm vui dâng đầy trong mắt... Bên kia đường, bác bán bánh chuối chiên nhìn mưa mà thở dài ngao ngán "Ước gì trời đừng mưa nữa". Mưa đã mấy ngày không tạnh, ngày nào cũng ế hàng. Mà lại sắp đến hạn nộp tiền học cho con... Ngoài trời, mưa vẫn rơi, trắng xóa... . Cảm nhận: "Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh"... Biết thế nhưng sao vẫn cảm thấy nao lòng khi thấy trong Xã hội còn nhiều lắm hoàn cảnh thế này...Ngày xưa, khi còn nhỏ, mình cũng thích trời mưa, cũng thích đi dầm mưa...Nhưng lớn hơn một chút, nhận thức được nhiều hơn về cuộc sống xung quanh thì mình không thích mưa và cũng ghét luôn cả trời nắng...Vì sao thì có lẽ khi đọc câu chuyện này, các bạn có thể hiểu đúng không!? ] ] [Truyện thứ tư] - NGƯỜI GIÀ ] Hồi còn trẻ, bà lăn lộn khắp các chợ nổi tiếng ở vùng đất Nam Định, một tay nuôi năm người con để chồng yên tâm chiến đấu ngoài mặt trận. Bà nổi tiếng cả vùng về sự sắc sảo thông minh - và cả một chút tinh nhanh của những người làm nghề buôn bán. Cơ đồ nhà chồng, một tay bà gây dựng. Năm người con vắng cha mà không có ai phải thất học. Năm người là năm tấm bằng Đại học - người con cả còn được đi nước ngoài du học nữa. Mấy chục năm sau... Ông mất, các con đón mẹ lên thành phố. Mấy ngày đầu, chưa quen đồ dùng mới, bà làm hỏng hết cả. Hôm nay cũng thế, bà lại làm cháy cái ấm điện mới. Người con cả gắt: - Mẹ đúng là lẩm cẩm, chẳng làm được việc gì ra hồn! Bà sững người, ánh mắt vụt rơi vào khoảng không xa vắng... . Cảm nhận: "Cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng, con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày"... Trong Xã hội ngày nay, không ít người con thành đạt nhưng lại coi rẻ những ngày lam lũ của cha mẹ khi xưa để nuôi nấng anh (chị) ta thành đạt như bây giờ. Len đã thấy rất nhiều chuyện có thật về những người cha, người mẹ già cả đời lam lũ nuôi con, hi sinh tất cả để lo cho con thành tài, để rồi khi con thành đạt, có vị trí trong Xã hội lại "cho cha mẹ ra ở chuồng gà, bắt cha mẹ ở cái chòi sau lưng căn biệt thự to lớn để tránh khách khứa gặp người mẹ nghèo hèn của mình, lừa gạt mẹ già không biết chữ lăn tay vào giấy bán nhà để bán chính căn nhà do cha mẹ tạo dựng lên v.v...". Mong sao đừng có nhiều hơn những đứa con bất hiếu như thế nữa... ] ]
_________________ Bạn có sợ đau không? >không sợ Bạn có sợ khổ không? >không hề bạn có sợ chết không? >lại càng không Vậy bạn sợ gì? . >Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
|