Bình cúi xuống đỡ nó lên thì nhận raở đùi sau của nó bị một mũi tên của ai đó bắn, còn ghim chặt. - Dã man thật! Rất nhẹ tay Bình nâng con thỏ và định đưa nó vào thềm nhà, nơi đó anh sẽ tìm cách lấy mũi tên ra. Nhưng vừa khi ấy anh lại nghe tiếng chim kêu rất gần, tiếng kêu ra vẻ đau đớn lắm! Nhìn xuống đất và mộtlần nữa anh phải kêu lên: - Tội nghiệp chưa! Một con chim khá lớn, đang nằm sãicánh, máu nhuộm đỏ cả một bên cánh của nó, đúng là cũng đang bị thương! Bình quên ngay cơn đói, anh lại nâng con chim lên và cùng lúc đem hai con vật tội nghiệp vào hiên. Một cách nhẹ nhàng, Bình kéomũi tên ra khỏi đùi con thỏ. Nó kêu ré lên đau đớn, nhưng sau đó nằm im đi, kiệt sức, nhưng có vẻ đã không còn nguy hiểm nữa. Đến con chim thì vết thương của nó không nặng lắm, nhưng do trúng ngay cánh nên hầu như nó không còn cử động được nữa, Bình phải dùng khănsạch lau máu cho nó, rồi cột cố địnhvết thương. Sợ nhà có mèo, nên sau khi chăm sóc kỹ vết thương rồi Bình mang haicon vật vào phòng riêng của mình, đặt chúng lên giường tấn gối, mền chung quanh. Xong đâu đó rồi anh mới đi. Phải lội bộ khá xa Bình mới tìm được một quán nước, nhưng ngoài cà phê la, chỉ có vài cái bánh ú, Bình đành phải ăn tạm. Vậy mà anh ăn ngon lành, vừa ăn vừa khen: - Ngon chưa từng thấy! Thấy anh ăn ngon như đã nhịn đói lâu ngày, chị chủ quán hỏi: - Cậu ở đâu tới, chứ đâu phải người xứ này phải không? Bình thú thật: - Tôi mới tới ở chơi ngôi nhà hoang của ông Dương Đoàn, chị biết nhà đó? Vừa nghe nói chị ta đã tròn xoe mắt, hỏi: - Cậu không biết gì sao dám ở đó? Bình biết chị ta muốn nói điều gì, nên anh cười bảo: - Nhà có ma chứ gì! Chị chủ quán ra vẻ nghiêm trọng: - Ma thật chứ không phải chơi đâu! Từ ba bốn năm nay nhà đó bỏ hoang,ông chủ đó hồi trước làm giàu nhờ xứ này, cất nhà đó lên cũng như đồnđiền ở đây, vậy mà cuối cùng phải bỏ đi biệt, không thấy léo hánh về nữa! Bình giả vờ hỏi: - Ma làm gì mà người ta sợ dữ vậy? - Cái cậu này không biết trời đất gì hết. Ma nhát, ma hại người chứ làm gì! Rồi chị ta hạ thấp giọng kể: - Hồi đầu, lúc ông chủ Đoàn bỏ đi, ông ấy có nhờ người xứ này vào ở giữ nhà, nhưng cả bọn người vào đều hộc máu xém chết cả bốn, nên từ đó đến nay không ai dám ở nữa. Cậu không nên ở lâu... Bình vẫn giọng nửa đùa nửa thật: - Thiên hạ sợ không dám ở thì mình ở! Tôi định sau khi ở vài ngày thử xem, nếu được tôi về đây ở luôn, kiếm vợ xứ này, chị thấy có được không? Chị chủ quán rùng vai, lắc đầu: - Nghe cậu nói mà phát ớn lạnh rồi! Mà thật tình cậu ở đó mà không gặp rắc rối gì sao? Bình cười cười: - Tôi cũng đang muốn gặp ma một lần thử coi, ma đẹp xấu thế nào mà tiếc là suốt từ hôm qua tới giờ chưa gặp được! Bình ăn xong còn mua thêm mấy cái bánh ú và hỏi: - Chị có thể nấu cơm cho tôi ăn vài bữa được không? Sau vài giây suy nghĩ, chị ta đáp: - Nấu thì được, nhưng cậu phải ra đây ăn, chứ tôi không đem tới nhà đó được. - Cũng được. Mỗi bữa tôi sẽ ra đây ăn. Chợt nhớ ra, Bình nói: - Hay là thế này, bữa nào tôi ra không được thì chị gửi cho ông già đánh xe bò thường đi ngang đây, được chứ? Chị chủ quán ngạc nhiên: - Ông già nào? Ở đây làm gì có ai đánh xe bò. Xứ này chỉ có xe ngựa thôi, xe bò làm sao leo dốc nổi? - Có mà. Một ông lão với chiếc xe bò do con bò già kéo qua đường này, tôi mới gặp hồi nãy. Ông ta còn nói là có cô con gái câm nữa... Bình nói chưa dứt lời thì chị chủ quán đã đứng vụt dậy, khiến cho cái bàn Bình đang ngồi ăn bị đổ sang một bên! Chị ta lắp bắp: - Cậu... cậu gặp ông ta? Cậu gặp... Bình ngạc nhiên: - Chị sao vậy? Sự sợ hãi làm cho da mặt chị ta tái mét, giọng run run: - Không xong rồi cậu ơi... ông già đótôi nhớ ra rồi... ông ta chính là cha của cô gái mà ngày xưa đã chết trong ngôi nhà ấy. Đó là ông già Tư, là người làm vườn cho nhà ông Đoàn. Ông ta có cô con gái mười tám tuổi, cũng giúp việc trong nhà đó... Rồi một hôm người ta hay tin cô gái câm đó treo cổ chết trong đó! Bình không để chị ta nói hết, đã chặn ngang: - Sao cô ta chết? - Tôi không rõ, chỉ có ông già Tư cha cô ta mới biết. Bởi vậy ông ta mới nổi điên, xách dao rượt chém ông chủ Đoàn, thiên hạ cho rằng ông ta bị sốc trước cái chết của con nên điên, nên bảo vệ để ông Đoàn thoát thân. Tuy nhiên sau đó ông ta không ở trong ngôi nhà đó nữa, mà đem xác con gái để trên một cái cộ, dùng một con bò kéo, chở xác con đi khắp nơi kêu oan, nóirằng con mình đã bị người ta giết! Hỏi ai giết thì ông ta không nói, chỉ ngữa mặt lên trời khóc rống lên! Từ đó ngôi nhà ấy bỏ hoang, do ông Đoàn cũng không dám ở, bởi ma hiện như tôi vừa kể lúc nãy! - Vậy ông chủ nhà có dính gì tới cái chết của cô gái câm kia không? Chị chủ quán hình như cảm thấy mình kể tới đó là quá nhiều, nên vội lắc đầu, từ chối nói tiếp. Bình bắt đầu hoang mang, nên đứng dậy đi về ma2 không đề cập tới chuyện nhờ nấu cơm nữa. Vừa về tới cổng ngoài Bình đã có linh tính như điều gì đó khác thường vừa xảy ra trong nhà
_________________ ChÍ pHèO đã viết: comment thằng MrHưng ai dám cười tao búng tờ...rim..^^
|