Chiếc khăn tay màu lam dịu dàng lau những giọt nước mắt cô. Hiểu Đồng ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt nồng nàn của Vĩnh Phong. Anh nhìn cô say đắm, Hiểu Đồng bịánh mắt ấy cuốn hút, mọi lí trí dường như tan biến, chỉ còn lại những lôi cuốn mãnh liệt. Không biết từ lúc nào, Vĩnh Phong đã áp bờ môi nóng bỏng của cậu lên trên đôi môi đang run rẩy của Hiểu Đồng. Một nụ hôn nhẹ nhàng như gió thoảng, càng lúc càng mãnh liệt như bão tố càng quét xâm chiếm vào lãnh địa. Vĩnh Phong vòng tay ôm chặt Hiểu Đồng, kéo sát cô vào lòng cậu cho đến khi hai người không còn khoảng cách. ( nghiêm cấm trẻ emdưới 16 tuổi – huhuhu). Vừa mãnh liệt, vừa dữ dội, cho đếnkhi Hiểu Đồng không còn thở được nữa thì cơn mưa bão này mới từ từ dịu lại. Lí trí bắt đầu quay trở lại với Hiểu Đồng, cô hoảng hốt đẩy Vĩnh Phong ra, quay lưng bỏ chạy. Hiểu Đồng cứ chạy mãi cho đến khi cô cảm giác được bầu không khí đang trở lại trong từng hơi thởcủa mình mới dừng lại. - Mình vừa làm gì vậy. Mình điên rồi, sao lại có thể như thế… Hiểu Đồng vừa đi vừa tự trách mình. Tin ..tin … Tiếng còi xe sau lưng khiến Hiểu Đồng giật mình, cô quay lại nhìn. Một chiếc xe hiệu BWM cực kỳ đẹp đang chạy chầm chậm bên cạnh cô. Chiếc xe dừng lại, một chàng trái dáng người thanh cao bước xuống, hòa trong nắng rất đẹp. - Em đi đâu vậy? – Thế Nam nhìn Hiểu Đồng hỏi, ánh mắt dịu dàng nhìn cô. - Em vừa đến nhà bạn về - Cô lúng túng trả lời khi nhớ lại nụ hôn lúc nãy. - Bây giờ em đi đâu. Về quán bar à? Cô gật đầu. - Lên xe đi, anh đưa em đi – Thế Nam mở cửa xe lịch sự mời cô. - Không cần đâu, em tự đi được rồi– Cô vội từ chối. - Em muốn lấy lại dây truyền không? Hiểu Đồng nghe đến dây truyền, ánh mắt mừng rỡ nhìn Thế Nam, đôi mắt trong veo rất đẹp. Thế Nam cảm thấy tim mình đập mạnh. - Lên xe đi – Thế Nam giục. Hiểu Đồng miễn cưỡng trèo lên xe. Thế Nam chồm qua người thắt dâyan toàn cho Hiểu Đồng, hơi thở anh phả lên tóc cô, làm cô thấy lúng túng. Thế Nam lấy trong cốp xe ra một chiếc hộp nhung xanh rất đẹp đưacho Hiểu Đồng. Cô vội mở ra, sợi dây truyền hình con cá heo sáng lấp lánh rất đẹp. Ánh mắt sáng ngời hạnh phúc củaHiểu Đồng khiế Thế Nam thấy thật ấm áp. - Cám ơn anh. Làm sao anh tìm ra nó vậy. - Bọn anh đã tìm cả buổi. Nó rơi trên chiếc ghế của Vĩnh Phong. Hiểu Đồng chợt nhớ ra, lúc cô vội vã đặt khay nước xuống, chắc là nó rơi từ lúc đó. - Thật ra… Thế Nam muốn nói thật ra người tìm thấy là Vĩnh Phong nhưng cậu thấy ánh mắt đầy cảm kích và nụ cười tươi tắn của cô dành cho cậu thì không thể mở lời. - Thật ra … cái gì – Hiểu Đồng ngơ ngác hỏi. - Thật ra cũng không phải là dễ tìm. - Em biết em cám ơn anh nhiều lắm Thế Nam. Lần đầu tiên cô gọi tên anh, trái tim anh như ngừng đập. Cảm xúc như bùng nổ nhưng anh bắt buộc phải kìm nén lại. “Xin lỗi cậu, Vĩnh Phong. Hãy cho mình ích kỷ một lần này thôi. Để nụ cười này mãi dành cho mình dù chỉ là một lần”. - Át xì… Hiểu Đồng bỗng cảm thấy hơi khó chịu. - Em lạnh à? - Hơi hơi thôi. Thế Nam đưa tay tăng nhiệt độ máy lạnh trong xe. Vào tới quán bar, Hiểu Đồng cảm thấy hơi choáng váng, vài cơn ho nhẹ. Quán vẫn chưa đông người đến, cô ngồi úp mặt xuống quầy bar. Hiểu Phong và Thế Nam vào quán lúc nào cô không hay. Họ vẫn ngồi ở cái bàn đặc biệt như thường lệ, im lặng dõi theo cô. Đình Ân bước đến bên cạnh Hiểu Đồng, tay cầm một ly sữa cằn nhằn: - Cậu thiệt tình, hôm qua đã ngâm mình trong nước, hôm nay lại tiếp tục. Cậu xem bây giờ có phải là bị cảm lạnh rồi không. - Được rồi đừng cằn nhằn nữa, trông cậu bây giờ như các bà cụ ưa cằn nhằn rối đó. - Con nhỏ này, người ta lo cho cậu thôi. Mau uống ly sữa nóng này vào rồi uống thuốc kẻo cậu ngã mất. Từ sáng đến giờ cậu vẫn chưa ăn gì cả. - Mình đang giảm cân mà. - Trời ơi! Cậu mà cũng giảm cân à. Nhìn lại mình xem, cậu sắp trở thành con mà đói rồi đó. Thôi mauuống đi. Đợi Hiểu Đồng uống hết ly sữa và uống thuốc xong, Đình Ân lại hỏi. - Mà này! Cái anh chàng Đại Bình đó không có thừa cơ lợi dụng chứ. - Ý cậu là sao – Hiểu Đồng ngơ ngác hỏi. - Cậu thật là, đến kẻ mù hay kẻ ngốc nghếch cũng hiểu là Đại Bìnhthích cậu. Học bơi chỉ là cái cớ để được ở gần cậu thôi. Chẳng phải anh ta theo cậu đến đến chỗ hồ bơi đó sao. Ngày nào cũng đến. Nếu không phải cậu nói ghét con trai uống rượu thì chắc là cậu ta đã theo cậu tới đây rồi. - Gì chứ! Đến đây đây nhất thiết phải uống rượu bia đâu. - Cậu làm ơn đi. Có thằng con trai nào lại đến quán bar chỉ để uống nước trái cây không. Mà mình thấygia thế nhà cậu ấy cũng được lắm chứ. - Làm ơn đi. Đũa móc mà chòi mâm son sao. Mình chỉ là đũa móc thôi, sao dám trèo cao. - Trời ơi, cậu có chút ý thức nào vềsắc đẹp của mình không vậy. Cậu là một cô gái rất xinh đẹp. Rất rất… là xinh đẹp. - Được rồi, tối trước khi đi ngủ mình sẽ soi gương và tự nói:” Tôi là một cô gái rất xinh đẹp” được chưa. Hiểu Đồng trêu Đình Ân, cô lại ho nhẹ vài cái. - Cậu không thấy, các anh chàng say nắng cậu ngay cái nhìn đầu tiên à.
_________________
®DETECTIVE TEAM® Johnny English
|