“Tôi có thể làm gì cho em không?” “Có, hãy giả vờ yêu em, được không?” Ngày… tháng…năm… trời mưa Vậy là tôi đã làm một người bạn trai “hờ” của em, khi em đang đau khổ nhất vì tình đầu tan vỡ. tôi - đôi lúc tự hỏi, liệu bạn trai của em, ngày ấy, có thấy em khóc nhiều như tôi từng không? Hay đơn giản là đã từng thấy em khóc chưa? Vì khi ấy trông em thật yếu đuối, em thật sự rất cần sự bảo vệ và một người bên cạnh, và khi ấy tôi luôn ở đó, dù không là gì, và cũng không thể làm gì, chỉ đơn giản là ngồi cùng với em, cho qua những giây phút cơn đau hấp hối.
Ngày… tháng… năm, trời vào Thu
Hôm nay đã vào Thu rồi! Tôi đi bên cạnh em dưới con đường mà cả tôi và em đều yêu thích. Hàng loạt lá vàng rơi rụng theo gió trời như muốn trải thảm vàng nơi mỗi bước chân chúngtôi đặt xuống. Có đôilúc em đi trước tôi, hay nói đúng hơn, cả tôi và em đều ngầm đồng tình như vậy, em không muốn đi cạnh tôi mà lại cứ giữ khoảng cách vì em không thể đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào bàn tay ngốc nghếch của tôi được,và tôi, tôi chỉ đơn giản là muốn được nhìn ngắm em nghịch ngợm đạp chân lên đám lá vàng, mái tóc em dài, hơi xoăn, luôn làm tôi xao xuyến.
Ngày… tháng… năm, nắng đẹp.
Hôm nay em dẫn tôi đến một quán kem ven đường, em nói với tôi: “Kỉ niệm ngày một tháng chúng ta giả vờ yêu nhau!”. Cái nhìn của em mông lung và xa xôi lắm, tôi biết đây là quán quen thuộc của em và người cũ. Một tháng của tôi và em cũng là một tháng em xa anh ta. Tôi thấy nắng rắc trên ly kem lạnh, rồi tan chảy hòa mất vào một giọt nước vô tình nào đó trong mắt em, rất nhanh…Vị kem ngọt tan nhanh, mà không hiểu sao cả hai đều thấy nghẹn lòng đắng…
Ngày… tháng… năm, trời Mưa
Em khóc, em nói với tôi rất nhiều, nhưng chỉ mỗi một câu…“em xin lỗi, em xin lỗi rất nhiều.” em đâu có lỗi gì. Tôi thấy bờ vai em run lên dữ dội, tôi chỉ muốn bước gần em một bước, nhưng em giật mình, co người và lùi lại. “Không, đừng… em xin lỗi.” … Anh biết: Yêu một người đau lắm phải không em? Yêu một người có sai không em?
Ngày thứ nhất không gặp em
Em nói là chúng tôi nên chấm dứt, “chấm dứt” chứ không phải “chia tay”, vì thật sự ra thì chúng tôi chưa hề “bắt đầu”. Có thểem “giả vờ” trong cả trò chơi này lẫn sự thật vì em biết tôi yêu em nhiều lắm. emcó biết khi đi bên cạnh em, tuy em không nói ra, nhưng tôi luôn phải lùi về phía sau, vì bên cạnh em luôn có một hình bóng hiện hữu. Tôi thấy tim mình vỡ vụn như đám lá vàng sau mỗi bước chân em qua vậy. Nhưng tôi không thể ngăn trái tim mình lên tiếng, cũng như cây có yêu lá đến bao nhiêu, cũng không thể ngăn mùa Thu về.....
Ngày thứ mười bốn không gặp em.
Tôi đã để lại cho em tổng cộng 27 tin nhắn, tất cả vẫn cùng một nội dung như lời đề nghị khi xưa của tôi, “tôi có thể giúp gì cho em không?” Em à, có bao giờ em tự hỏi rằng tại sao tôi không bao giờ thắc mắc hay hỏi em vì sao cả hai ta lại như thế? Vì tôi không cần biết, điều tôi quan tâm, là tôi có thể làm gì cho em thôi. Người ta thường hay hát về mưa ngâu trong những câu chuyện tình buồn. Tôi nghe thấy con tim mình rất buồn, nhưng tôi không biết là những lời hát ấy có dành cho tôi không nữa, vì tôi đâu thật sự từng sở hữu câu chuyện tình nào.
Ngày thứ hai mươi sáu không gặp em
Hôm nay tôi cố tình ngồi ở quán kem em hay ghé, tôi gọi hai ly kem quen thuộc, một cho em và một cho tôi, rồi tôi chờ đợi. Tôi biết mình thật ngốc. tôi biết mình rất đau nhưng tôi cũng biết mình không thể quên em như thể em chưa từng tồn tại. Lời cuối cùng mà em nói với tôi, trong nước mắt là lời xin lỗi, nhưng tôi lại nghe thấy như một lời hờn trách. Vì tôi đã làm em thêm đau đớn khi nhận ra sự thật trong con tim mình, vì tôi làm em lẻ loi hơn cả khi em có một mình, vì tôi làm em nghe nỗi đau mình hấp hối, vì tôi mà em biết tình yêu là cái gì đó, rất thật… Phút ấy tôi nghẹn họng, vì tôi nhận ra, tôi cũng vậy em à… Bên cạnh em, tôi biết mình yêu em rất nhiều. Bên cạnh em… tôi đau lắm...
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
|