Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 80
Sau hơn một tuần lễ nghỉ Tết nhàn hạ vui vẻ, học kỳ 2 đã bắt đầu, các học sinh lại trở về những ngày học hành liên tục như hôm nào. Nhưng vẻ như không khí Tết vẫn còn, và vẫn bám lấy những thân thể và tâm trí của các học sinh gương mẫu nay đã dần lười biếng đi, nhưng dù muốn dù không thì chúng tôi cũng vẫn phải học trở lại nếu ko muốn bị ăn dê-rô.
- Thánh N, ra về oánh bài nữa ko ? – Thằng D dụ dỗ tôi. - Quên đi ku, tao từ giờ ko bài bạc nữa ! – Tôi khoát tay xua đuổi nó. - Èo, thế hôm nào đá banh lại đi, cho dzui ! – Nó tiu nghỉu đề nghị. - Ờ, để tao lập kèo với bọn 36hecta ! – L đội trưởng trả lời.
Nói rồi bọn tôi đi sang chỗ thằng T, nó đang cặm cụi trên bàn với quyển Văn học.
- Ái chà, siêng thế ! – Tôi vỗ vai nó ngồi xuống. - Sau cú sốc thất tình, anh ấy đã quyết tâm lao đầu vào học tập ! – Thằng D cà khịa. - Dẹp mày đi, để yên tao học ! – Thằng T quắc mắt. - Èo, làm ghê thế ! – Thằng D rụt cổ hết ham giỡn nhây nữa. - Tới rủ mày đá banh thôi mà, tiền đạo chính về rèn chân nhá, vài hôm nữa ra 36hecta lập kèo ! – Thằng L nói. - Ừm, bữa nào đá rủ tao ! – Thằng T vẫn dán mắt vào cuốn sách.
Thấy nó thế bọn tôi cũng chả dám làm phiền nữa, dù gì nó cũng là em thầy dạy Hoá mà cả đám tụi tôi đang học, lỡ bố láo gì đắc tội với nó thì có khi bị đuổi học bất thình lình chứ ko chừng. Mà nói thì nói vậy thôi, chứ tụi tôi biết thằng này công tư phân minh, mỗi tội thất tình thì trông thê thảm lắm !
- Tao thấy có quái gì đâu mà nó rầu thế nhẩy ? – L đội trưởng ái ngại. - Mày chưa thích ai nên chưa biết thôi ! – Tôi đỡ lời dùm thằng T. - Ai chả biết mày có em Vy rồi, nói gì nữa ! – Thằng L xua tay. - Đang nói chuyện thằng T mà, liên quan gì tao ! – Tôi trố mắt. - Thì cũng chung quy đại loại vậy thôi ! – Nó ngoan cố đáp. - Mà sao thấy mày chưa thích nhỏ nào thế ? – Tôi tò mò. - Tại chưa gặp được mẫu người trong mộng của tao thôi ! – Nó lắc đầu trả lời. - Phải ko ? Hay là mày…pê đê ? – Tôi nheo mắt chơi hiểm. - Điên à ! – Nó sừng sộ nạt ngang. - Thế mẫu người trong mộng của mày ra sao ? Kể tao nghe ! – Tôi liếm môi hỏi. - Để tao xem nào ! – Rồi nó lim dim mơ màng. - Chắc Y ù quá, phải hông ? – Tôi cà khịa. - Bố đạp mày chết giờ, thích giỡn à ? – Nó sửng cồ, làm tôi cũng mất vía.
15 phút đầu giờ hôm nay là giờ đọc báo, em Vy lên đọc mấy mẩu truyện ngắn rồi chêm vào vài cái chuyện cười mà tôi đưa em nó lúc tối qua, cả lớp chỉ có hơn nửa phía trên là lắng nghe, còn bọn tôi ngồi dưới vẫn cứ tầm xàm bá láp tán chuyện.
- Mà sao tao thấy mày giựt em Vy của thằng C mà nó đâu có thảm như thằng T ? – Thằng L lại tiếp chuyện. - Tao giựt hồi nó, em Vy tự tán tao mà ! – Tôi gân cổ cãi. - Mày thì có quái gì mà để gái nó tự tán ? – Thằng L trề môi. - Tao là thánh mà, gái nào chả thích ! – Tôi vênh mũi. - Thánh…bài à ? – Nó đem vụ hồi Tết ra chơi tôi. - À được, tí bố kêu lên làm Toán cho biết ! – Tôi đâm quạu. - Thách mày đấy, tao chả sợ ! – Nó hất hàm nói.
Nghe nó thách thế tôi cũng hơi uý kị, dù gì nó cũng giữ chức lớp phó học tập, và học hành thì cũng ko kém tôi là bao chứ ko phải chỉ có danh hão, đua với nó chỉ tổ thiệt thân. Nghĩ thế nên tôi chuyển chủ đề, dù em Vy ở trên đang nhìn tôi mà trách yêu vì ko chú ý trong giờ đọc báo.
- Mà sao bữa nay K mập đi đâu ấy nhỉ ? – Tôi thắc mắc. - Chẳng biết, nghe nói là họp phổ biến vụ gì cho học kì 2 ấy ! – Thằng L lắc đầu. - Chắc là tin thay đổi nhân sự, và sẽ có một đại mĩ nhân sắp được chuyển vào lớp mình ! – Tôi vung tay chém gió. - Mĩ nhân cỡ nào ? Cỡ em Vy ko ? – Thằng L liếm môi. - Chắc…hơn ! – Tôi vừa đáp vừa lấm lét nhìn xem em Vy có bất thần đi xuống ko. - Chà, vậy cỡ Trúc Mai ko ? – L đội trưởng hí hửng. - Chắc…hơn ! – Tôi đáp mà nghe như hơi lành lạnh. - Thôi rồi, thế là hoa hậu vào rồi, mĩ nhân mà hơn cả em Mai nữa thì tao chịu, ko tưởng tượng ra nổi ! – Nó tặc lưỡi bó tay. - Mày chảy ke rồi kìa, chùi đi ! – Rồi tôi phá lên cười sằng sặc. - Thằng đểu dìm hàng tao à ! – Nó sừng sộ.
- 2 người kia giữ trật tự một chút được ko ? Cán sự lớp gì kì vậy ? – Em Vy phía trên lớp gấp tờ báo lại nạt ngang, và nhìn tôi với tia nhìn đầy nộ hoả. - …..xin lỗi ! – Thằng L xuôi xị. - Ừ…ừ…biết rồi ! – Tôi lí nhí đáp
- Tại mày cả đấy ! – Tôi làu bàu trách thằng L. - Ơ thằng này, mày cũng bày chuyện ra chứ đâu ! – Nó gân cổ cãi. - Ai bảo…mày hóng chuyện của tao chi ! – Tôi cố cãi cùn. - Con lạy thánh, ko cãi với thánh nữa, tự làm tự chịu ! – Thằng L rụt cổ.
Tôi ngán ngẩm thở dài, lại chọc giận em Vy nữa rồi, thể nào tí nữa cũng bị sạc cho 1 trận nên thân, có khi bị bơ luôn cả tuần ấy chứ. Tí nữa ra về phải tranh thủ mà tới làm bộ sầu bi mà xin lỗi em ấy thôi.
Nhưng sự đời tréo ngoe, tôi chẳng bao giờ có cơ hội để xin lỗi em Vy về vụ này nữa, khi nãy tôi độc mồm độc miệng bố láo về chuyện thay đổi nhân sự, hoá ra lại thành thật.
K mập bước vô lớp, tay cầm mấy tờ thông báo, nó nói em Vy tạm ngừng đọc báo để cho nó phổ biến vài nội dung sinh hoạt cho học kỳ 2, nhưng trước đó nó lại ái ngại nhìn tôi đầy…luyến tiếc. Tôi chả hiểu mô tê gì, tai nọ xọ tai kia nghe chữ được chữ mất , nhưng ngay sau đó tôi choàng tỉnh cứ như bị thiên khiển từ thượng giới giáng xuống khi nghe được câu thông báo cuối cùng của lớp trưởng K mập :
- Và kể từ học kỳ 2 năm nay, bạn N sẽ được chuyển sang lớp 10A2 học, ko còn là thành viên của lớp 10A1 nữa !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 81
Cả lớp hết thảy ngạc nhiên, K mập lắc đầu ái ngại, tôi thất thần chẳng nói được câu nào, em Vy đứng chôn chân tại chỗ, và Tiểu Mai lạnh lùng không tỏ thái độ gì.
- Sao thế ? Nó làm gì à ? – Thằng L lên tiếng đầu tiên. - Chẳng biết, tao nhận được thông báo từ phòng hành chính vậy thôi ! – K mập thở dài. - Hay là có nhầm lẫn…gì đó ? – Em Vy tay cầm tờ báo run run. - Xem đi ! – K mập chìa tờ thông báo ra cho Vy xem.
Tôi lẳng lặng bước lên giật tờ thông báo từ tay thằng K.
“ Vì một số lí do nhất định, bắt đầu từ học kỳ 2 năm học 2005, em **N sẽ được thuyên chuyển sang lớp 10A2, quyết định có hiệu lực ngay từ buổi học đầu năm . “
- Lí do nhất định là lí do gì ? – Tôi hỏi nóng nảy. - Tao cũng ko biết ! – K mập nhún vai. - Rồi xong, 10A1 từ nay mất đi thánh N ! – Thằng D ôm mặt than. - Dẹp mày đi, nói xàm ! – Thằng T sầm mặt. - Xem kĩ lại phải 10A1 ko ? – Nhỏ H thắc mắc. - Đúng tên đúng lớp rồi mà ! – Thằng C đứng kế bên tôi xem tờ giấy.
Sự việc đến quá bất ngờ, tôi chẳng nói được gì ngoài câu hỏi theo đúng thủ tục.
- Vậy…bây giờ tao phải qua A2 học liền à ? – Tôi nhìn K mập, như thể mong đợi nó bảo rằng kết thúc bữa học này rồi mai qua cũng được. - Không, giờ mày lên phòng hành chính, cô chủ nhiệm 10A2 sẽ dẫn mày vào lớp sau ! – K mập rầu rĩ nói. - Ừm… ! – Tôi đáp thẫn thờ, muốn ở lại học bữa cuối chia tay cũng ko được.
Rồi tôi về chỗ trong ánh mắt ái ngại của tụi bạn cùng lớp, lẳng lặng xếp sách vở rồi xách cặp lên.
- Đi đây ! – Tôi nhìn K mập, coi đó như là cái chào tạm biệt cho cả lớp. - Ừ…. ! – Nó vỗ vai tôi cảm thông.
Đi ngang qua chỗ em Vy đang thất thần đứng yên, tôi chỉ gật đầu chào em nó mà ko nói được lời nào, và Tiểu Mai thì vẫn mang vẻ lạnh lùng cố hữu nhìn tôi ko biểu lộ gì.
Tôi lò dò lên phòng hành chính, cảm giác đoạn hành lang từ lớp đến phòng hôm nay sao mà xa quá thể, mọi khi tôi cùng em Vy vẫn lên đó nộp sổ đầu bài, thi nhau đấu láo với bọn thằng K thằng D lúc nhận lịch xếp trực nhật, vậy mà kể từ nay điều đó sẽ trở nên xa vời quá thể, đơn giản vì tôi đã không còn là thành viên của 10A1 nữa. Lần đầu tiên từ nhỏ đến giờ tôi biết thế nào là cảm giác bất lực khi chính bản thân bị chuyển đi mà tôi lại ko thể làm được gì, vì lệnh trời khó cãi, mệnh trường ban xuống khó ngăn.
- À, em là T.N đúng ko ? – Cô chủ nhiệm 10A2 hỏi khi thấy tôi bước vào. - Dạ… ! – Tôi ôm mặt rầu rĩ, hi vọng cô sẽ mủi lòng thương mà cho tôi về lại lớp cũ. - Ừ, vậy em theo cô vào lớp ! – Cô gật đầu bảo.
Cô chủ nhiệm 10A2 là cô Nhi dạy Toán, là chị ruột của cô Hiền dạy Anh ngữ. chủ nhiệm 10A1 cũ của tôi, hầu như học sinh trong trường đều biết điều này, vì nhìn bên ngoài cả 2 người khá là giống nhau.
- Em có anh trai là T.P đúng ko ? – Cô Nhi hỏi tôi. - Dạ, đúng cô ! – Tôi xác nhận, ngạc nhiên vì sao cô lại biết ông anh quý hoá của tôi. - Ừ, cô đang dạy Toán cho 12A2 của lớp T.P ! – Cô giải thích. - Dạ… ! – Tôi hiểu ra, vì bề ngoài 2 anh em tôi cũng khá giống nhau, chí ít là ai nhìn vào cũng biết 2 thằng là anh em. - Vậy chắc em cũng học giỏi Toán như anh T.P lắm nhỉ ? – Cô Nhi tò mò hỏi tôi. - Dạ…cũng bình thường ! – Tôi muốn hét lên rằng tôi rất ngu Toán, vậy nên đừng chuyển tôi sang A2.
Bên kia phòng họp, cô Hiền cũng bước ra và nhìn thấy chúng tôi.
- Ủa ? Chị Nhi ? Có chuyện gì vậy ? – Cô Hiền ngạc nhiên khi thấy chị mình đang…dẫn độ tôi. - À, cô lên phòng hành chính nhận thông báo đi, sáng nay chị cũng vừa nhận được là T.N sẽ chuyển sang lớp chị ! – Cô Nhi cười đáp. - Vậy à ? Mà lí do gì vậy ? – Cô Hiền thắc mắc. - Là gia đình của em N xin thầy hiệu trưởng được chuyển sang 10A2 ! – Cô Nhi nói mà tôi nghe như muốn bật ngược ra đằng sau. - Ơ…em…gia đình em đâu có xin chuyển đi đâu cô ! – Tôi lắp bắp nói, chắc chắn nhà tôi chẳng bao giờ xin chuyển tôi sang A2. - Em chắc ko N ? – Cô Hiền hỏi lại tôi. - Dạ, em chắc mà cô ! – Tôi cảm thấy le lói 1 tia hi vọng. - Vậy sao nhỉ ? Để kết giờ chị hỏi lại xem ! – Cô Nhi giơ tay ra cứu tôi, nhưng lại buông ngay tức thì sau đó ! – Nhưng đã có giấy của thầy hiệu trưởng kí rồi, chắc cũng ko thay đổi được gì ! - Em cũng ngạc nhiên thật đấy ! – Cô Hiền gật đầu nói. - Ừ, à mà T.N là em của T.P đấy ! - Cô Nhi cười cười nhìn tôi. - Vậy à ? Sao em ko nhận ra nhỉ ? – Cô Hiền vỗ vỗ trán. ! – Nhưng em N đâu có giỏi tiếng Anh như T.P ? – Vẻ như cô Hiền cũng dạy ông anh tôi. - Dạ…. ! – Tôi rầu rĩ nhìn xuống đất, đang bàn chuyện cứu giá tôi thì bây giờ 2 cô lại chuyển sang chuyện nhận diện anh em nhà tôi. - Thế à ? – Cô Nhi lại nhìn sang tôi. - Nhưng học giỏi mấy môn tự nhiên lắm, cán sự Toán lớp em đấy ! – Cô Hiền nói không giấu vẻ hãnh diện. - À, vậy chỉ kém người anh một chút ! – Cô Nhi gật gù rồi tiếp lời ! – Thôi chị dẫn N vào lớp đây ! - Dạ, vậy là xem như em N chia tay 10A1 rồi nhỉ ! – Cô Hiền đáp.
Lúc cô Nhi dẫn tôi đi lên hành lang, bước ngang qua phòng của 10A1 ( vì 2 lớp A1 và A2 ở cạnh nhau ) , tôi rầu rầu chẳng buồn nhìn lại vào lớp cũ nữa, dù biết bọn bạn tôi trong đó đang xì xào bàn tán nhìn tôi đang đi với cô giáo chủ nhiệm A2.
Bước vào cửa lớp A2, tôi hít thật sâu rồi cố gượng vẻ đường hoàng bước vào, mặc cho A2 có giỏi hơn A1 hay ko, nay tôi từ A1 chuyển sang thì phải cho bọn này biết thế nào là dân A1 đầu tàu của khối.
- Giới thiệu với các em, đây là T.N từ 10A1 chuyển sang, từ nay em ấy sẽ học lớp chúng ta ! – Cô Nhi đứng trên bục lớp thông báo.
Tiếng xì xào chỉ trỏ dưới lớp bắt đầu nổi lên.
- Ơ, bồ nhỏ Vy đây mà ? - Làm gì mà được chuyển sang đây thế ? - Thằng này hôm bữa hại lớp mình ko đứng nhất Hái hoa học tập đây nè ! - Ái chà, tao có cơ hội với nhỏ Vy rồi !
Tôi ngượng chín người, cúi gằm mặt trước hàng chục cặp mắt đang dồn về phía mình.
- Các em trật tự, ưm…N ngồi kế bên D.A nhé ! – Rồi cô Nhi chỉ chỗ ngồi cho tôi. - Dạ…. ! – Tôi gật đầu rồi đi về chỗ mới. - Vậy được rồi, giờ chúng ta bắt đầu học ! Tôi chán nản lấy sách vở trong cặp ra, thầm kêu khổ khi hơn một nửa số môn của ngày hôm nay chẳng trùng thời khoá biểu cũ của A1, thế là lại phải chép bài bù. Nhưng điều đó giờ chẳng còn quan trọng nữa, vì từ giờ xung quanh tôi sẽ là những đứa bạn mới mà tôi chưa hề quen biết, chẳng còn là bọn K mập hay thằng L tếu táo, đầu bàn phía trái bên trên cũng ko còn là em Vy dễ thương đang ngồi nữa, và cách đó một bàn học góc trong cũng sẽ ko phải là Tiểu Mai lạnh lùng mà nhiệt thành, tất cả chỉ bởi vì tôi hiện và sẽ là thành viên của A2 nếu ko có gì thay đổi cho 2 năm học còn lại.
Mà kể sự đời cũng lạ, ngày trước khi nhận điểm tốt nghiệp khá cao, tôi cũng từng mong mình sẽ được vào lớp chọn A2 giống ông anh, bởi vì ở trường PBC này ai cũng biết so về lớp chọn thì A2 xếp nhất, rồi mới đến A1 và A3. Thế nhưng số trời run rủi cho tôi vào A1, tôi cũng lấy làm hãnh diện vì số 1 là con số đầu tiên nghe oai biết bao nhiêu, rồi quen đám bạn thân thiết K mập, rồi còn em Vy, rồi còn gặp Tiểu Mai nữa. Vậy mà giờ đây….đúng là cầu được ước thấy, tiếc là điều ước này đến muộn quá, muộn một cách nghiệt ngã và như đùa cợt với thánh N của 10A1, mà từ nay sẽ là một thằng vô danh tiểu tốt ở 10A2
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 82
Giờ ra về, tôi vẫn lò dò sang lại 10A1, đứng đợi thầy Địa ra ngoài rồi mới bước vào, lần đầu tiên tôi vào lớp với tư cách là một thành viên lớp khác.
- Thánh về, sao, bọn nó có hiếp đáp mày ko ? – Thằng D thấy tôi đầu tiên. - Hề hề, có mà vỡ mồm tụi nó ! – Bình thường tôi đã nổi điên với nó rồi, nhưng chả hiểu sao hôm nay lại thấy thằng D…thân thương quá đỗi. - Bên đó học được ko ? – Thằng T tò mò. - Cũng được ! – Tôi ngám ngẩm nhớ tới cả đống bài cần phải chép lại vì bữa nay tôi đem sai thời khoá biểu. - Rồi qua đó mày làm gì ? Cán sự gì ko ? – K mập liếm môi. - Èo, tao chân ướt chân ráo mới qua, có mà cán sự…cùn ! – Tôi cười cười.
Tôi nhìn sang bên, Tiểu Mai ôm cặp đi ra khỏi lớp, nàng thậm chí còn chẳng buồn nhìn tôi lấy 1 cái gọi là động viên người về thăm quê hương.
- Mày vừa đi khỏi thì em Mai đã chuyển sang bắt chuyện với thằng khác, chủ động mới ghê ! – Thằng T rầu rầu. - Èo, dính dáng gì tao chứ, mà lúc nãy cô Hiền có nói gì ko ? – Tôi tò mò hỏi. - Ờ, thì cô bảo từ giờ mày bị chuyển sang 10A2 vậy thôi, rồi bầu lại cán sự Toán ! – Thằng C tiếp lời. - Rồi ai làm ? – Tôi hỏi. - Tao, kiêm luôn 2 chức Toán – Hoá ! – Thằng T vỗ ngực. - Ghê ta, nhờ tao mà thăng cấp nhá ! – Tôi khoác vai nó. - Chà, định rủ 10A2 đá giao hữu, mà giờ mày qua đó rồi lớp này chơi sao lại ! – Thằng L thở dài. - Yên tâm, tao chẳng đá đâu, mà bọn trai bên A2 trông chân cẳng lèo khèo lắm ! – Tôi làm kẻ bán nước tiết lộ bí mật quân sự. - Thế à ? Thế thì tốt, hề hề ! – L đội trưởng khoái chí tử.
Tôi cảm thấy vui hơn một chút, chỉ khi quay trở lại lớp cũ ngồi tán chuyện với bọn này mới làm tôi cảm thấy mình vẫn là thành viên của 10A1, vẫn còn ngồi bố láo tếu táo với đám bạn thân như hôm nào.
- Ủa mà Vy đâu ? – Tôi ngạc nhiên hỏi. - Em nó đi họp Đoàn rồi, cặp còn để lại nè, nằng nặng dặn tao bảo mày đợi em nó về chung ! – K mập trả lời. - Thằng này sướng, đi xa vẫn còn em yêu ngóng theo ! – Thằng C rên rỉ. - Hề hề, ngon thì được như tao đi ! – Tôi cười tít mắt.
Ngồi tán dóc thêm tí nữa thì bọn thằng K lần lượt về trước, chỉ còn tôi ngồi lại trong phòng đợi em Vy, tôi thắc mắc ko biết em nó bảo đợi là ý gì đây, nhưng dù chỉ vậy tôi cũng cảm thấy ấm lòng, chắc là em ấy muốn cùng tôi….hàn huyên tâm sự.
Tôi đang lim dim mơ tưởng thì giọng em ấy cắt ngang.
- N ơi, nhanh lên ! – Vy xuất hiện trước cửa lớp, vầng trán lấm tấm mồ hôi. - Gì vậy ? Nhanh gì ? – Tôi ngạc nhiên, hoàn toàn khác xa những gì tôi tưởng tượng. - Thì đi theo mình, nhanh nào ! – Rồi chẳng đợi tôi đồng ý, em ấy kéo tay tôi đi hết dãy hành lang đến thẳng văn phòng Đoàn.
Văn phòng Đoàn vẫn còn lại một vài học sinh vừa họp xong đang ngồi lại bàn thêm gì đó, đầu bàn là thầy Phương bí thư Đoàn trường, thầy tuy đã trung niên nhưng rất thân thiện và vui tính với học sinh trong trường.
- Thầy ơi, N nè ! – Vy quệt mồ hôi nói. - À, N ngồi xuống đây ! – Thầy Phương ngoắc tôi lại. - Dạ… ! – Tôi lơ ngơ chẳng hiểu gì. - Nghe Vy kể là em bị chuyển sang 10A2, giờ muốn về lại A1 à ? – Thầy hỏi tôi. - Dạ ! – Tôi sáng mắt, hoá ra là như vậy. - Gì thế Vy ? – Mấy học sinh xung quanh tò mò hỏi. - Vậy giờ em đi với thầy, nhưng không chắc là thầy xin được đâu nhé ! – Rồi thầy đứng dậy! – Vy ngồi lại đây, đừng đi theo ! – Thầy bảo Vy ngồi lại khi em ấy chực đứng lên đi theo chúng tôi. - Vy …đợi N ở lớp nhé ! – Em ấy ái ngại nói thật khẽ rồi ra ngoài trước.
Tôi tràn đầy hi vọng khấp khởi đi theo thầy Phương, dù gì thầy ấy cũng là bí thư Đoàn trường nên ít nhiều tiếng nói cũng sẽ có trọng lượng, và tôi sẽ có cơ hội được về lại với 10A1 , nghĩ đến đây tôi dạn bước hơn.
- Thầy Thế, em bàn chuyện này với thầy chút được không ? – Thầy Phương kéo ghế ngồi xuống, tôi đứng bên cạnh. - À có chuyện gì thế ? – Thầy Thế trưởng phòng hành chính hỏi. - Chuyện là em N này đang học ở 10A1, nhưng hôm nay lại bị chuyển sang 10A2, vậy nên giờ em muốn nhờ thầy chuyển giúp em N về lại được 10A1 ! – Thầy Phương dè dặt nói, tôi hồi hộp chờ đợi. - À, cái này là quyết định của thầy hiệu trưởng, tôi cũng chỉ nhận giấy và đưa xuống dưới thôi thầy Phương à ! – Thầy Thế giải thích. - Ra vậy, nhưng có cách nào đổi lại quyết định không thầy ? – Thầy Phương hỏi tiếp, và tôi thì cảm thấy đây có lẽ là nỗ lực cuối cùng. - Cái này….cũng còn tuỳ quyết định của thầy hiệu trưởng, nhưng thường thì giấy đã kí rồi thì cũng khó hoãn lại lắm, vì thủ tục chuyển hồ sơ và bảng điểm cho trường hợp của em này đã bắt đầu rồi ! – Thầy Thế lắc đầu đáp. - À…dạ vâng, vậy cảm ơn thầy ! – Rồi thầy Phương đứng dậy, tôi cũng chào thầy Thế rồi bước theo ra ngoài.
- Vậy là thầy cũng chịu rồi, nước này thì chỉ do thầy hiệu trưởng quyết định thôi N à ! – Thầy Phương thở dài. - Dạ…. ! – Tôi rầu rĩ chẳng biết nói gì. - Vậy thôi, thầy về đây ! – Thầy vỗ vai tôi rồi bước đi.
Tôi thẫn thờ bước về lớp ko chút sinh khí, bây giờ quyết định ở lại hay bị chuyển đi là do thầy hiệu trưởng, nhưng nghe tới đây tôi đã thấy nản, với tôi từ trước đến giờ 3 từ “ thầy hiệu trưởng “ nghe cao xa và quyền lực lắm, thế nên đừng mong gì tôi, một thằng học sinh lớp 10 vô danh tiểu tốt lại có thể tự mình thay đổi quyết định của thầy hiệu trưởng.
Tôi vào lớp, em Vy đang gục mặt trên bàn, vẻ đầy chán nản, tôi khẽ bước tới và ngồi xuống cạnh bên, em ấy giật mình nhìn sang.
- Sao rồi N ? – Vy nhìn tôi ánh mắt đầy vẻ hi vọng.
Tôi thở dài, lắc đầu không nói gì, vậy là quá đủ để hiểu rồi, cả 2 đứa tôi ngồi lặng yên một lúc lâu mà chẳng nói được câu nào, tôi buồn buồn nhìn Vy mắt đã chực đỏ hoe sắp khóc.
- Thôi, N đưa Vy về ! – Tôi đứng dậy, như sợ chỉ ngồi yên một lúc nữa là em nó oà ra mất. - ……… ! – Em ấy chẳng nói gì cả, lẳng lặng đứng dậy bước theo tôi dắt xe ra cổng.
Con đường từ trường về nhà Vy hai đứa tôi đã đi lại nhiều lần, từng đợt lá me nhỏ xanh dọc hai bên đường rơi lả tả theo gió miên man như buồn nỗi buồn của hai đứa, và mọi lúc chúng tôi đều tươi cười mà mộng mơ đùa giỡn, nhưng lúc này đây là lần đầu tiên chúng tôi yên lặng, ko nói một lời.
Mãi một lúc sau, khi đã gần đến nhà em Vy, tôi cảm nhận được cái níu áo rất khẽ từ đằng sau, xen lẫn hốt hoảng và bối rối.
- Đừng đi, N ơi… ! – Em ấy nấc lên, nói gần như là trong hơi thở. - Biết làm sao được ! – Tôi đáp gọn mà nghe lòng chợt nhói lên.
- Thôi, vào nhà đi, tối N qua, nhé ? – Tôi nói, khi đã đến nhà rồi mà em Vy vẫn chưa chịu vào. - ……Ừ ! – Rồi em ấy quay vào trong, sau khi tôi cố cười với em một cái.
Tối hôm đó, hai đứa đi dạo, nhưng cũng rất ít nói, chỉ thỉnh thoảng cười với nhau cho qua chuyện, rồi lại bối rối nhìn đi chỗ khác.
Tôi ngồi cạnh em Vy, nhìn bâng quơ ra hàng cây dọc theo đường biển, tự nhiên nhớ cái hồi 2 đứa ngồi đây giỡn vụ tập văn nghệ, lúc đó tôi hiển nhiên vẫn còn học 10A1. Gió biển đang thổi thốc ngược từng cơn.
- ……… ! – Em Vy vẫn yên lặng. - ……… ! – Tôi cũng im ru, chẳng biết nên nói gì sất, tự nhiên cảm giác như vai trò bị đảo ngược, là em ấy bị chuyển đi chứ chẳng phải là tôi nữa. - N nè…… ! – Cuối cùng em nó cũng mở lời trước. - Gì vậy ? – Tôi như chỉ chờ lúc này, hỏi ngay. - Xa mặt…đừng cách lòng nhé ! – Em ấy nói mà đôi má đỏ lựng, cúi gằm mặt, đôi bàn tay líu ríu đan vào nhau. - Ừm….không có đâu ! – Tôi đáp, bối rối nhìn sang chỗ khác, gió lạnh mà tôi vẫn thấy ấm áp. - Hứa nhé ? – Em ấy quay sang nhìn tôi. - Ừ, dĩ nhiên, lo cho ai kia thôi ! – Tôi quệt mũi nói lấp lửng. - Lo cho ai ? – Vy ngạc nhiên, thoáng chút gằn giọng. - Thì…ấy đừng nhéo…thì lỡ N học bên kia, bên này Vy thích ai khác thì sao ? – Tôi cũng tạo một ràng buộc tương tự. - Ko đâu, chẳng có ai hết ! – Em ấy lắc đầu nguầy nguậy. - Ừm…nhưng mà giả như…qua đó N thích nhỏ khác rồi thì sao ? – Tôi cười cười, bắt đầu bông đùa trở lại, cũng lách người chuẩn bị né cái véo hông của em ấy. - Nhỏ đó…phải dễ thương hơn Vy thì mới chịu ! – Hổng dè em ấy vẫn ngồi yên, phụng phịu đáp. - Ừ…chắc cũng ko đâu….đằng ấy dễ thương nhất rồi ! – Tôi ngượng ngập nói, nhìn sang chỗ khác chứ chẳng thể nào mà đối diện nhau được. - Hì, dẻo mồm lắm ! – Em Vy cuối cùng cũng cười, thật tươi. - Mà N chỉ học bên A2 thôi, còn lại vẫn sang chơi với A1 mà ! – Tôi tự trấn an cả hai đứa. - Ừm…mong là được vậy ! – Em ấy gật đầu thở dài. - Chắc chắn là vậy, khỏi cần mong ! – Rồi tôi búng chóc vô trán em nó. - Ui da…này thì búng ! – Em ấy nhéo ngay vào hông tôi rõ đau. - Aaaaaa…..mạnh tay quá vậy ! – Tôi ôm be sườn la oai oái.
Đường biển vào tối vắng hoe, ánh đèn vàng yên bình, gió lạnh thổi từng hàng dương phất phơ, ở băng ghế bên kia đường có hai đứa đang cười giỡn như giặc, tuy lạnh nhưng vẫn ấm lắm !
Tối hôm đó về nhà, tôi nằm ngẫm nghĩ sự đời đúng là biến ảo không lường, đầu năm tôi cầu cho vào A2 thì phải vào A1, nhưng nhờ vậy mới quen được Vy, rồi đến đây bất chợt lại bị chuyển sang A2, cứ tưởng vậy là hết nhưng cũng nhờ đó mà hai đứa tôi lại gần nhau hơn, đúng là trong phúc vẫn có hoạ, và Tái ông mất ngựa chưa hẳn đã là xui !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 83
- Thế là mày bị chuyển sang A2 rồi à ? – Ông anh tôi ngạc nhiên khi nghe tôi tâm sự. - Ò, chán chết được ! – Tôi rầu rầu đáp. - Ngu, A2 là lớp vip, tao đang học này, mày học bên đó, ra về thì đi chơi với tụi A1, có sao đâu ! – Ổng cốc đầu tôi. - Èo…lớp vip là thế nào ? – Tôi nhăn nhó xoa đầu. - Bọn trong đó học cũng khá lắm, còn đứa nào mà giỏi thì giỏi kiệt xuất luôn, như tao đây này, hề hề ! - Ổng vênh mặt cười tự mãn. - Èo, thế đua gì lại tụi nó ! – Tôi đâm chột dạ. - Mà ai chủ nhiệm A2 thế ? - Ổng liếm môi hỏi. - Cô Nhi, chị cô Hiền ấy ! – Tôi trả lời. - À, thế mày sướng rồi, nhất mày luôn ! – Rồi ổng vỗ vai tôi cười đểu. - Là sao ? – Tôi thắc mắc chẳng hiểu gì. - Là mày liệu hồn mà học, đừng có để mất mặt tao ! – Đột ngột ổng trừng mắt sừng sộ. - Ặc…gì ghê thế ? – Tôi rụt cổ chạy dài, xớ rớ có khi lại ăn đòn.
Trưa hôm đó tôi lên lớp sớm hơn mọi ngày, vô phòng A2 tôi ngồi quan sát hết 1 lượt theo lời chỉ điểm của ông anh, phải biết mặt hết bọn cán sự bộ môn của tụi nó để mà nhìn mặt còn chém gió. Tôi dòm bọn này ra chiều uý kị lắm, tụi nó trong mắt tôi lúc này ghê gớm lắm, đứa nào cũng chăm chăm ngồi ôn bài, chả bù cho bên A1, vui vẻ hơn nhiều. Ngồi quan sát một hồi chẳng được gì ngoài việc nhận diện thêm mấy con mọt sách, thế là tôi tót ra khỏi chỗ đi sang bên A1 ngồi chơi.
- Qua làm gián điệp à mày ? – Thằng T chặn họng tôi. - Ò, theo dõi xem…mày có rách quần ko ? Về tao báo cáo với lớp ! – Tôi chơi đòn hiểm ngay quá khứ đau thương của nó. - Mày giỡn mặt bố à ? – Thằng T sầm mặt. - Hề hề, ai bảo giỡn tao trước ! – Tôi cười khi dễ nó. - Ủa thánh N, qua đây làm gì thế ? – Thằng D thấy tôi hỏi. - Qua chơi, ko được à ? – Tôi hất hàm nói. - Ấy ấy, thánh ngồi đi để em lấy nước ! – Thằng D vờ cung phụng. - Hề hề, tốt ! – Tôi khoan thai ngồi xuống.
Vừa lúc đó thì Tiểu Mai ôm cặp vào lớp, nàng hơi sững người lại khi thấy tôi, rồi gật đầu chào và bước tiếp về chỗ. Tôi cũng chả buồn thắc mắc, giờ chỉ ngóng cho em Vy lên lớp để nhìn 1 chút rồi lại sang bên A2 mà chiến đấu vì danh tiếng A1.
- Ủa N ? Sao chưa về lớp ? – Em Vy bước vào. - Hì, thì lớp ở đây mà ! – Tôi cười cười. - Giỡn nữa, sắp vào lớp rồi đấy, cờ đỏ tới kìa ! – Em ấy nhìn chừng ra ngoài. - Chẳng sao, ở kế bên chứ mấy, chạy vèo qua là xong ! – Tôi khoát tay đáp. - Chà, tình tứ quá, học bên kia cũng ngóng nàng ở bên này ! – Nhỏ H ngồi trên cũng hóng chuyện xuống dưới. - Ghen tị hở ? – Em Vy bĩu môi. - Đâu dám, hì hì ! – Rồi nhỏ H quay lại lên trên.
Tôi thoáng thấy Tiểu Mai khẽ nhíu mày, cũng có thể là do tôi lầm, vì ngay sau đó nàng lãnh đạm trở lại.
- Thôi, về nhé ! – Tôi quay sang nói với em Vy. - Ừ, ra về gặp ! – Em ấy cười gật đầu.
Chẳng hiểu tại sao chỉ một cái khẽ nhăn mặt của Tiểu Mai lại có thể làm tôi chột dạ mà hết dám tình tứ với em Vy, và một cái lật sách loạt soạt lạnh lùng cũng đủ để tôi thót tim mà tự biết đường tót về phòng A2, chả dám léng phéng thêm lúc nào nữa.
Bọn A2 đang tổ chức truy bài đầu giờ, đúng như tôi dự đoán, thằng nhãi đọ Toán với tôi hôm hái hoa học tập là cán sự Toán của A2, và con nhỏ ngồi cạnh bên là cán sự Hoá, tôi đâm hoảng vì hôm đó lỡ trót đắc tội với cả 2 đứa tụi nó. Thằng này đang đứng giải bài trên bảng, và con nhỏ kia thì đang viết ra mấy cái phương trình phản ứng hoá học. Tôi cũng vờ lật sách ra mà chăm chú ngồi xem, chẳng dám hó hé nửa lời, chứ lính mới mà bố láo thì có mà cạp đất ăn.
Giờ Hoá, thầy gọi tên nhỏ cán sự lên kiểm tra bài, tôi mừng thầm, thế là có cơ hội quan kiến tài nghệ quân địch rồi, mà kể cũng lạ, tôi ngồi ngay lớp mình mà cứ luôn nghĩ đây là hang ổ đối phương, và tôi thì là điệp viên nằm vùng vậy.
Thầy ra một bài khá hóc búa, nhưng tôi biết nếu con nhỏ này làm giống cách của tôi thì xem như nó cũng tàm tạm, nhưng sẽ còn thua xa thằng T, chắc chắn cán sự Hoá 10A1 sẽ có cách giải quyết hay hơn và nhanh hơn.
Không ngoài dự đoán, nó chốt ngay cái đáp án với cách giải mà tôi đã viết trong vở, và tươi cười ôm vở bước xuống sau khi nhận điểm 10 tròn trĩnh, tôi thì thầm tặc lưỡi lắc đầu, nếu là thằng T ở đây thì bọn này chỉ có mà trố mắt ra nhìn.
- Ông cười cái gì đấy ? – Nhỏ cán sự này ngồi ngay trước mặt tôi, và giờ thì đang nheo mắt hỏi. - Ơ…mình đâu có ! – Tôi giật mình kinh hãi. - Chê cách giải tui dở chứ gì ? – Nhỏ này bĩu môi. - Làm gì có…chứ ! – Tôi lúng búng đáp. - Ai chẳng biết A1 bọn ông xem thường A2 bọn tôi lắm ! – Nó truy tôi tới cùng. - Bậy… ! – Tôi chối biến, dù nhỏ này nói đúng thật. - Hứ ! – Rồi nó ngúng nguẩy quay lên trên.
Con nhỏ này bị điên rồi, học quá sinh hoang tưởng rồi, 10A2 là lớp chọn xếp trên 10A1 một bậc mà nó bảo bọn tôi xem thường cái gì chứ !
Tôi thầm hãi hùng bọn con gái A2 , nhỏ cán sự Hoá quay lên trên còn xì xầm cái gì với bọn con gái trên kia, rồi chúng nó quay xuống nhìn tôi mà cười khúc khích. Tôi hơi bị điên lên rồi đấy, đừng tưởng ma cũ mà có thể bắt nạt được ma mới, con gái bố cũng chả ngán đâu, để rồi xem ! Tôi nghiến răng trèo trẹo, ra chiều hung hăng lắm, nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ vẻ ta đây là học sinh mới hãy còn rụt rè e ngại lắm !
Đến giờ Toán, cô Nhi bước vào, tôi nhớ lại lời đe doạ đầy nguy hiểm của ông anh, cảm giác phải làm sao để đừng mất mặt ổng làm tôi đâm hoảng, trên nữa là bữa cô Hiền cũng có nói cô Nhi biết là tôi…hơi bị xịn Toán rồi, giờ lỡ mà sơ sẩy chút định thì tôi mất đến 3 cái mặt, mặt ông anh và mặt tôi, tệ hơn nữa là mặt mũi A1 mà tôi đã và đang đường hoàng mang đi khắp nơi.
- Cầu trời cho đừng núm đầu mình lên ! – Tôi núp mặt sau cuốn sách toán lầm rầm trù ếm, và cầu mong cho cái định lí xui xẻo của tôi nó đừng xảy ra.
Và nó ko xảy ra thật, đến hết giờ truy bài tôi vẫn ko bị kêu lên bảng, dù mấy bài trên kia chỉ là muỗi chích voi so với trình độ của tôi.
- Các em mở sách ra, chúng ta học bài mới ! – Cô Nhi nói trên lớp.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ít ra cũng qua được bữa hôm nay, đợi vài hôm sau cho tôi quen phong thuỷ A2, lấy lại tinh thần rồi mới mong chiến đấu với bọn mọt sách này được. Nhưng tôi mừng chưa được bao lâu thì gặp hoạ, dạy xong bài mới, cô Nhi cho cả lớp làm toán…chạy, thể loại này mới, thầy Toán bên A1 chưa cho chúng tôi làm bao giờ, nhưng đại loại là gọi 4 người lên bảng cùng làm 1 bài, và xem ai giải nhanh và đúng hơn thôi.
Cô Nhi gọi tên phía trên lớp, tôi thì rụt cổ thầm mong đừng đến lượt mình, nhưng định lí xui xẻo đã ko xảy ra thì linh cảm chết toi kia lại mò đến, thế quái nào tôi lại cảm giác được rằng thể nào tôi cũng sẽ bị kêu lên bảng, nhất là khi cô Nhi lia tia nhìn đến chỗ tôi, và tôi chẳng thể nào nhìn đi chỗ khác được, một phần là vì lòng tự tôn, quyết ko để mất mặt 10A1 được.
- D.A và T.N lên bảng đi ! – Cô Nhi gọi tên 2 đứa.
Tôi lò dò lên bảng, tay lựa đại cục phấn rồi bước lên bục giảng, và thằng cán sự Toán cũng khinh khỉnh đi lên theo, hoá ra nó tên là D.A, đứng kế bên tôi mà nó còn cười nhạt, tôi ức ko chịu được.
Bài toán khá là hóc, có đến 3 định lí cần được áp dụng luân phiên, tôi còn đang nhíu mày suy nghĩ thì 3 đứa kế bên đã cầm phấn viết rột rột, nghe như tiếng gươm chạm vào khiên của thiên binh vạn mã A2 đang thị uy tôi vậy.
Nhưng thánh thì mãi là thánh, dù có đi từ A1 sang A2 thì tôi cũng vẫn là thánh N, hề hề ! Tôi nghĩ chút rồi cầm phấn viết ra một loạt, gạch dưới đáp số cái roẹt như nhát gươm kết liễu, rồi để phấn cái cạch rõ to xuống bàn, đường hoàng bước xuống lớp khi 3 đứa kia còn đang ngơ ngác trên bảng, và ít giây sau thì thằng D.A mới giải xong, bước xuống lớp đầy vẻ bất nhẫn ko thừa nhận chiến cục.
Hiển nhiên là tôi giải đúng, và lại còn giải nhanh nhất, bảo sao cô Nhi ko cười cười nhìn tôi như thể xác nhận tôi đúng là em trai của ông anh phát xít ở nhà, và bảo sao bọn A2 ko xầm xì nhìn tôi, chắc bọn nó cũng định tôn tôi lên làm thánh luôn ko chừng, hề hề ! Tôi khoái mê tơi nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ lạnh lùng giống Tiểu Mai, làm như mấy bài này chỉ là muỗi chích, trình ta đây vẫn còn cao hơn thế cơ, dù chỉ ít phút trước tôi còn run như cầy sấy, và chỉ bình tĩnh trở lại khi nhận ra bài toán đó đúng là bài mà tôi vừa giải ngày hôm qua, tất nhiên là vừa giải vừa xem…đáp án, hên hú hồn !
Giờ ra chơi, đã có đứa xuống yêu cầu được diện kiến với thánh, ác nỗi đó lại là nhỏ cán sự Hoá vừa trêu tôi đầu giờ.
- Chà, bạn cũng giỏi ghê hén ! – Nhỏ này chuyển sang xưng hô lịch sự hơn. - Ừ, cũng bình thường ! – Tôi vờ khiêm tốn. - Eo ơi, một lần khiêm tốn bằng bốn lần tự kiêu nhé ! – Nhỏ tủm tỉm cười. - Ấy…ko có.. ! – Tôi hoảng vía, ko lẽ con gái ở đâu cũng lém lỉnh như em Vy, đều có thể kê tủ đứng vào miệng tôi được. - Hôm nào bày Toán cho mình nhé, cũng muốn nhờ D.A mà hắn hách quá ! – Nhỏ này nói thật nhỏ để thằng D.A ngồi trên ko nghe. - Ừ..ừ ! – Tôi cũng rì rầm với nó, thầm nghĩ là còn khuya ông mới bày.
Cả đoạn đường về hôm đó tôi cứ cười hềnh hệch mãi, tự hãnh diện vì mình đã ko làm mất mặt A1, chắc giờ bọn A2 đang nghĩ đứa nào bên A1 cũng xịn như tôi, hề hề !
- Làm gì mà cười mãi thế ? – Em Vy ngạc nhiên hỏi. - Ấy…ko có gì ! – Tôi giật mình. - Hay có em nào tán bên đó rồi ? – Em ấy nheo mắt. - Bậy, đã nói hôm bữa rồi mà ! – Tôi chối ngay. - Ừa, hì hì ! – Em nó cười cười.
Phen này thì thánh N sẽ lại toả sáng ở 10 A2 thôi, chẳng chóng thì chầy, cơ mà tôi quên mất, sang A2 rồi thì ai bày bài Anh ngữ cho nữa, em Vy đâu có nhắc bài được nữa, tôi cũng ko copy bài của đứa cạnh bên được, úi dà, chuyện này cũng khá là căng đấy, nhất là lỡ tôi chém gió bậy bạ như hồi đầu năm thì bọn nó có mà cười cho thối cả thánh chứ chẳng chơi !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 84
Tối hôm đó, ăn cơm xong tôi ra trước sân nhà ngồi hóng mát, trong đầu vẫn còn lâng lâng vì hương vị chiến thắng thằng D.A lúc chiều, cho đáng đời cái tội dám cười khi dễ, cười ngạo nghễ vị thánh của 10A1.
- N ơi, có nhà ko ? – Là giọng của Tiểu Mai. - Ơ…đợi chút ! – Tôi giật mình, sao nàng lại đến nhà vào lúc này, vội chạy vào trong khoác đại cái áo sơ mi. - Mai vào được không ? Có chút chuyện cần nói ! – Nàng dựng xe đứng trước nhà tôi, cười dịu dàng nói. - Ừ , ừ, vào đi ! – Tôi mở cửa, lòng ngạc nhiên ko để đâu cho hết, mấy hôm nay trông nàng lạnh lùng với tôi thế mà sao hôm nay lại chủ động thế nhỉ. - Tao cũng vào nhé ? – Giọng con trai kế sau đó. - Ai thế…ớ…thằng… ? – Tôi ngờ ngợ, cái giọng này quen quen. - Tao, H.N đây mà ! – Thằng này lên tiếng xác nhận. - Ừ, vào đi ! – Tôi gật đầu.
Hoá ra là thằng H.N ở tổ 1 , thằng này trùng tên N với tôi, nhưng ít chơi thân, vì trong lớp nó ít tiếp xúc nhiều, và có vẻ cũng khá khép kín. Mà chết, hông lẽ thằng T nói thật, bây giờ Tiểu Mai chuyển sang cặp với thằng H.N, vậy còn đứa con trai ngoài biển hôm bữa là sao nữa đây ?
- Ngồi đi, N lấy nước ! – Tôi nhìn Tiểu Mai nói. - Ừ, cảm ơn ! – Nàng hấp háy mắt nhìn tôi cười, vẻ lạnh lùng mấy hôm vừa rồi bay đâu mất dạng.
- Vậy…2 người tới có chuyện gì không ? – Tôi rót nước ra ly, mời cả hai, nhấn nhá từ “ hai người “ để xem tình hình là thế nào đây. - À, chuyện này thì phải để H.N nói rồi ! – Tiểu Mai cười tỉnh rụi đáp. - Gì thế ? – Tôi quay sang hỏi thằng H.N - Là như vầy, mày…bị chuyển lớp là do tao ! – Nó dè dặt thú nhận. - What…cái gì... ? – Tôi bật ngược dựa hẳn vào ghế. - Tiếng Anh luôn, ghê ! – Tiểu Mai tủm tỉm cười. - Không, N..nhầm, mày nói rõ ra đi ! – Tôi lúng búng đáp. - Thì vầy, thực ra tao nhờ mẹ tao là cô Thanh dạy Sử ấy, xin cho tao đầu học kỳ này qua 10 A2 học, vì bạn bè tao hồi cấp 2 bên đó nhiều hơn ! – Nó nói chầm chậm. - Ra vậy, rồi sao nữa ? Sao mà tao lại bị chuyển ? – Tôi đâm sốt ruột. - Tao cũng ko rõ là mẹ tao nói với thầy hiệu trưởng làm sao, mà lại thành ra chuyển nhầm mày sang A2, chắc do tao với mày trùng tên nên người ta nhầm lẫn chỗ nào đó ! – Thằng này nhún vai đáp. - Rồi giờ sao ? Mày về nhờ cô Thanh xin cho tao về lại A1 được ko ? – Tôi liếm môi, ngồi nhấp nhổm ko yên. - Mẹ tao định làm vậy ngay từ hôm bữa đầu tuần kìa, nhưng lúc đó lại kẹt công tác ở trường thị trấn, nên chiều nay về tao mới nói với mẹ tình hình là như vậy, giờ mẹ tao chắc đang ở nhà thầy hiệu trưởng nói chuyện lại rồi, nếu được thì mày có thể sẽ về lại A1, còn tao chắc qua A2 ! – Nó nói đến đâu tôi nghe như mở cờ trong bụng đến đó. - Ừ, được đấy, cảm ơn mày nhiều nha ! – Tôi hớn hởn bắt tay nó. - Èo, tao chưa xin lỗi mày thôi, mày còn cảm ơn tao làm gì ! – Thằng H.N quệt mũi đáp. - Lỗi phải gì, về lại được là tao mừng rồi ! – Tôi cười tít mắt. - Ừm, thì vậy ! – Nó gật gù. - Mà…vậy thì liên quan gì đến Mai ? – Tôi ngạc nhiên, và hỏi xong thầm tự trách mình ko tế nhị chút nào, có thể là nàng đang đi chơi với thằng này lắm chứ. - Là do này, lúc đầu tao định ko nói gì với mày đâu, đợi mày được chuyển về lại A1 rồi, tao sang A2 thì tự khắc mày sẽ biết, nhưng….Trúc Mai nằng nặc bảo tao phải sang nhà mày nói rõ mọi sự ! – Nó ngập ngừng giải thích. - Sao…Mai biết mà bảo…. ? – Tôi đi từ dấu hỏi này sang dấu hỏi khác. - Hì, hôm mà N nhận thông báo chuyển lớp ấy, mình cũng bất ngờ lắm, nhưng nghĩ lại thì chắc gia đình N cũng sẽ ko xin chuyển sang A2 đâu, vì nếu có chắc N cũng nói cho vài người bạn thân biết rồi, thế nên chẳng hà cớ gì nhà trường lại chuyển 1 học sinh sang lớp khác ngang xương vậy được, trừ khi là có nhầm lẫn thôi ! – Nàng vuốt tóc từ tốn nói – Lúc đó tình cờ Mai thấy bạn H.N ngồi kế bên bạn H thì có vẻ ngạc nhiên lắm, Mai cũng tưởng là H.N đang bất ngờ vì biết N chuyển đi, nhưng đến khi nghe…. ! – Nàng dừng lại đột ngột, đưa mắt sang nhìn thằng H.N - Mai nghe gì ? – Tôi nhìn cả hai mà hỏi. - Tao lúc đó nói “ Nhầm người rồi, nhầm rồi ! “, mà nói nhỏ thôi, hổng dè Trúc Mai nghe được, thế là hôm đó cứ gặng hỏi tao mãi ! – Nó trầm giọng xác nhận thay cho Tiểu Mai. - Chà…ra vậy ! – Tôi cuối cùng cũng thông suốt mọi chuyện, kể cả chuyện thằng T bảo Tiểu Mai hôm giờ chủ động bắt chuyện với đứa khác, hoá ra là yêu cầu thằng H.N sang thú tội với tôi.
- Vậy thôi, tao về nghen, chắc giờ mẹ tao cũng về nhà rồi, chắc nội trong ngày mai hoặc ngày mốt mày được chuyển về lại thôi ! – Thằng H.N đứng dậy. - Ừ, mà…sao nhà mày xin được thầy hiệu trưởng chuyển đi dễ thế ? Hôm bữa thầy Phương cũng xin cho tao mà đâu được ! – Tôi tò mò hỏi. - Èo…thầy hiệu trưởng là bác ruột tao đấy ! – Nó vừa nói vừa ra ngoài dắt xe. - Thế à ? Hèn gì, nhất mày rồi đấy, cảm ơn nhá ! – Tôi tiễn nó ra cổng. - Ừ, tao về đây ! – Rồi nó đạp xe dông thẳng
- Vậy mình cũng về đây ! – Tiểu Mai bước ra ngoài. - Ơ, Mai ở lại chơi chút đi, mẹ N sắp về rồi đấy ! – Tôi nhìn nàng đầy biết ơn. - Hì, mình về ôn bài nữa, để khi khác ! – Nàng cười lắc đầu. - Ừ… ! – Tôi hơi hụt hẫng, định khoe với mẹ là nhờ nàng mà tôi sắp về lại được A1. - À, ngày mai N cứ đem sách vở theo thời khoá biểu của 2 lớp A1 với A2 luôn cho chắc, có gì đỡ phải chép bài lại. ! – Nàng dặn tôi. - Ừ, nhớ rồi, vậy Tiểu Mai về cẩn thận, cảm ơn nhiều hen! – Tôi cười tươi, dắt xe nàng ra ngoài cổng. - Hì, vậy về nhé ! - Nàng cũng gật đầu chào lại.
Tối hôm đó tôi chẳng tài nào ngủ được, nằm lăn lộn mà mong cho đến sáng, rồi sáng ngồi vật vạ trên bàn mà mong cho đến trưa để được đường đường chính chính quay về lại 10A1 tiếp tục làm thánh.
Trưa hôm đó, tôi lên lớp thật sớm, sụn cả tay vì cái cặp hôm nay nặng gấp đôi mọi hôm, cơ mà đó chẳng là gì cả, tôi ngồi hồi hộp chờ đợi thời khắc mình được giải phóng.
Đến khi cô Nhi bước vào lớp lúc đầu giờ, dù rằng theo khoá biểu tiết đầu là môn Vật Lí chứ ko phải môn Toán, thì tôi dự là có biến rồi.
- T.N đứng dậy đi, cô có chuyện cần nói ! – Cô Nhi gọi. - Dạ ! – Tôi khấp khởi mừng thầm trong bụng, y chóc rồi.
Nhưng bọn trong lớp A2 thì lại tưởng tôi đắc tội gì đây, hồi hộp nhìn theo.
- Vì một số nhầm lẫn nên em T.N sẽ được chuyển về lại 10A1 ! – Cô Nhi thông báo, và tôi thì như muốn nhảy cẫng lên như trẻ con được kẹo.
Tôi cười tươi bước theo cô Nhi ra khỏi lớp, chẳng buồn nhìn lại bọn A2 đang ngơ ngác, thế là thôi nhé từ đây, bái bai chú D.A, hẹn so tài với chú ở dịp khác, bái bai luôn em cán sự Hoá, hề hề !
- Em cũng muốn về lại A1 à N ? – Cô Nhi đi cạnh bên hỏi. - Dạ, cô bảo là em được chuyển về mà ! – Tôi ngạc nhiên. - Ừ, nhưng nếu em muốn thì vẫn có thể được ở lại A2 ! – Cô Nhi nói, vẻ hơi tiếc. - Dạ…nhưng em muốn về A1, đang quen nhiều bạn hơn ! – Tôi cảm thấy khó khăn khi xác nhận lại quyết định 1 lần nữa, vì dù gì cô cũng từng dạy qua ông anh tôi, và tôi còn dự định sắp tới sẽ đăng kí học thêm Toán ở nhà cô. - Ừm, chắc cô Hiền cũng lên lớp rồi ! – Cô Nhi gật đầu đáp.
Dĩ nhiên, tiết đầu hôm nay là tiết Anh ngữ của cô Hiền mà, 2 cô chủ nhiệm gặp nhau để thông báo trước lớp, hoàn hảo quá rồi còn gì, cứ y như là ông trời đã sắp đặt cho tôi bằng mọi giá phải về lại A1 vậy. Ôi, chưa bao giờ tôi thấy yêu tiết Anh văn đến thế, hề hề !
Cô Nhi và tôi bước vào 10A1 trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, dĩ nhiên là trừ cô Hiền, thằng H.N và Tiểu Mai ra.
- Cô thông báo thế này, từ giờ H.N sẽ chuyển sang 10 A2, còn T.N sẽ được chuyển lại về 10A1, vì một chút nhầm lẫn của nhà trường thôi ! – Cô Hiền nói trước lớp.
Rồi cô Nhi bước tới nhận học sinh mới là thằng H.N, và cô Hiền nhận lại học sinh cũ là tôi, thánh T.N, thủ tục hoàn tất y như trao trả tù binh sau chiến tranh, và thằng tù binh là tôi lúc này đây đang vui mừng hết lớn.
- Em về chỗ đi N ! – Cô Hiền cười cười bảo. - Dạ ! – Rồi tôi ôm cặp mò xuống lại chỗ cũ.
Lúc đi ngang qua tổ 1, tôi gật đầu cười cảm ơn với Tiểu Mai, nàng cũng đang khẽ nhìn tôi, mắt ánh lên vẻ hân hoan.
Thằng D hú lên rồi vỗ tay đầu tiên, kéo theo đó là tràng vỗ tay rào rào của cả lớp, K mập chẳng quan tâm nó là lớp trưởng gì sất, đập bàn ầm ầm hùa theo, thằng L thì cười ngoác ra cả mang tai, bước ra chỗ ngồi mà khoác vai tôi, giả vờ phủi bụi trên ghế rồi ấn tôi ngồi xuống, tôi thấy mình y hệt...Napoleon.
- Hé hé, biết mà, thánh sao mà đi được ! – Thằng D tí toét. - Báo cáo tình hình đê, A2 có điểm mạnh điểm yếu gì ko ? – Thằng T phụ hoạ. - Xem cái mặt sướng chưa kìa ! – Nhỏ P lè lưỡi. - Thế là tuần sau đá giao hữu với A2, đè bẹp được tụi nó rồi, mày đừng nể tình 2 bữa học đấy N ! – Thằng L vỗ vai tôi. - Vậy mà bữa giờ nó chia tay lâm ly bi đát quá ! – K mập phá lên cười hô hố.
Chắc chắn 1 điều, rằng bây giờ lớp tôi đang ồn ào nhặng xị nhất dãy hành lang, và đảm bảo bọn A2 sát bên cũng nghe được và hiểu được tại sao lại như vậy. Rất đơn giản, thánh N đã trở lại với 10 A1, tôi cười đầy sung sướng.
- Trật tự nào, hôm nay cũng trễ rồi, cô miễn truy bài vậy, các em học bài mới ! – Cô Hiền gõ gõ thước kẻ lên bàn. - Yà hú, đúng là song hỷ lâm môn ! – Thằng C khoái chí tử.
- Về trước đây, lo mà rèn chân nhé ! – Giờ ra về, thằng L vỗ vai tôi dặn. - Ok, chú cứ lo hão ! – Tôi khoát tay đáp. - Tối đi net nha mậy, tao khao ! – K mập ôm cặp ra ngoài. - Ố ồ, được, gì chứ được bao là anh đi liền ! – Tôi sướng mê tơi.
Tôi chở em Vy về nhà, tôi cười tủm tỉm, em nó thì đỏ mặt.
- Hôm bữa đằng ấy nói gì ấy nhỉ ? Quên mất rồi ! – Tôi chọc. - Thì thôi, quên luôn i ! – Em ấy ngượng ngùng, đập lưng tôi nói. - Bậy, sao quên được, lãng mạn tình cảm lắm ! – Tôi được thể làm tới. - Ghét cái mặt, vừa được về đã giở trò ! – Em nó bĩu môi. - Hì hì, giỡn chút ấy mà, về nhé ! – Tôi cười cười. - Ừa, mai gặp ! – Vy gật đầu đáp, cũng cười thật tươi.
Tôi đạp xe mà lòng hớn hở tràn đầy, cảm thấy đời sao tươi đẹp quá thể, mới hôm trước còn rầu rĩ thì hôm nay cứ như trúng số, đúng là sự đời biến ảo khó lường, hoạ phúc cứ vờn nhau mà đến lẫn lộn. Cơ mà tôi được vầy cũng là nhờ Tiểu Mai, vậy là tôi lại nợ nàng thêm một lần nữa rồi, thầm nghĩ đến vẻ lạnh lùng của nàng hôm trước mà tôi tự trách mình ko hiểu chuyện, đằng sau vẻ lạnh lùng cố hữu ấy lại đầy nhiệt thành, hôm nào phải mời nàng đến nhà dùng bữa cơm để thánh N…có dịp cảm tạ thôi !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 85
Thánh nói là làm, có ơn phải trả, buổi chiều vài hôm sau, tranh thủ lúc em Vy đi họp Đoàn sau giờ học, vừa thấy Tiểu Mai dắt xe ra cổng là tôi trờ xe đến ngay.
- Tiểu Mai, tối nay qua nhà N nha ! – Tôi cười cầu tài. - Chi vậy N ? – Nàng để cặp vào giỏ xe, nhìn tôi thắc mắc. - Qua nhà N ăn tối, nhé ? – Tôi ra vẻ nhã nhặn. - Hì, ừ, vậy mấy giờ mình qua ? – Nàng mỉm cười. - Tầm 7h nha ! – Tôi liếc nhìn đồng hồ. - Có cần Mai đem thêm gì qua nhà ko ? – Tiểu Mai hỏi. - Không, N mời mà, vậy nhé ! – Tôi khoát tay. - Ừa, 7h mình đến ! – Nàng gật đầu.
Tôi cấp tốc chạy xe về nhà, định bụng sẽ nhờ mẹ nấu thêm vài món, gì chứ Tiểu Mai qua là mẹ tôi chắc chắn sẽ làm ngay thôi. Nhưng người tính ko bằng trời tính, tôi dù đã lớn tướng lớp 10 nhưng vẫn chưa bỏ được cái tật láu táu từ nhỏ.
- Mẹ về chưa đại huynh ? – Tôi dắt xe vô nhà, vừa kịp thấy ông anh dắt xe ra. - Về lâu rồi ! – Ông anh tôi nhún vai đáp. - Hên quá ! – Tôi thở phào. - Nhưng lấy hành lí rồi đi công tác luôn, chiều mai mới về lại ! - Ổng tiếp lời. - Sặc, rồi cơm tối sao đây ? – Tôi chết đứng. - Tao đi sinh nhật bạn rồi, mày tự làm mì tôm hay ra ngoài ăn đi ! - Ổng nói tỉnh queo. - Ơ…… ! – Tôi đâm hoảng. - Tránh ra bố đi, lảng vảng tao đạp văng xoáy giờ ! – Rồi ổng dắt xe dông luôn.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, thế này thì tèo rồi, chẳng ngờ mẹ tôi đi công tác bất ngờ, mà lỡ hẹn với Tiểu Mai rồi, giờ không lẽ gọi điện bảo nàng đừng qua, hoặc rủ đi ăn ở ngoài thì có mà nhục chết. Tôi ôm đầu đi qua đi lại trong nhà suy nghĩ, bộ tịch như ông cụ non, suy nghĩ, suy nghĩ, thây kệ, lỡ đâm lao thì đành phải theo lao thôi, tôi quyết định thử tài làm bếp, biết đâu lại phát hiện ra mình có thêm một tài năng nữa thì sao ?
Nhưng từ nghĩ đến làm là cả một chuyện lớn, trong tủ lạnh nhà tôi giờ chỉ còn rau cải với trứng gà vịt, còn lại toàn là Sting với trái cây. Tôi thẫn thờ nhìn vô tủ lạnh rồi lắc đầu ngao ngán, hông lẽ giờ đãi Tiểu Mai tô mì tôm rồi đập cái trứng vô ?
Tôi ngồi nhìn đống trứng mà suy nghĩ nên làm gì với tụi nó, ngoài mì tôm với nấu cơm ra thì tôi chả biết nấu món gì sất, mặt thì mỗi lúc một đần ra mà chẳng le lói thêm được ý tưởng nào cho ra hồn, cuối cùng tôi tặc lưỡi quyết định cầm máy gọi phone…
- Alo ! – Giọng em Vy phía bên kia. - Ừ, N nè ! – Tôi thở phào, vị cứu tinh đã xuất hiện. - Gọi em có gì vậy chàng ? – Em ấy bông đùa. - Hic, bày N nấu món gì với trứng gà đi, món gì cũng được, mà dễ dễ nấu thôi ! – Tôi cười méo xệch. - Sao thế ? – Vy ngạc nhiên. - Nhà N đi hết rồi, mà ngán mì tôm quá ! – Tôi dóc tổ, cho vàng cũng ko dám nói là nấu cho Tiểu Mai. - Ừ…thế biết nấu ko đấy ? – Em ấy tần ngần hỏi. - Bày đi mới biết chứ ! – Tôi sốt ruột. - Trứng thì có trứng luộc, trứng chiên, trứng kho, còn vài món nữa mà hơi khó ! – Vy đáp. - Vậy cái nào dễ làm nhất, mà nhanh nhất ? – Tôi liếm môi. - Ừ thì trứng luộc, trứng chiên ! – Em ấy trả lời. - Cũng được, bày N làm đi ! – Tôi thầm nghĩ 2 món này…chắc vừa đủ, nấu thêm cơm cũng được, còn đỡ hơn là chạy ra ngoài mua hay bảo Tiểu Mai đừng qua.
Tôi bày ra 8 quả trứng gà để trên bàn, bắt đầu làm theo lời em Vy dặn, đầu tiên là cho 4 quả vô xoong nhỏ, đổ nước vào và cho lên bếp, để lửa vừa, canh khoảng 15 phút bắc xuống lột vỏ ra là xong.
Ok, xong 1 món, chả có gì khó khăn, tôi bắt đầu thấy phục tôi quá, tự tin nhảy qua món thứ 2 là trứng chiên. Đầu tiên là đập trứng, bình thường tôi nhìn mẹ với ông anh đập nhẹ vào giữa quả trứng, sau đó tách đôi vỏ là xong, nhẹ nhàng gọn lẹ. Nhưng tôi loay hoay mãi mà ko tách đôi được ra, cuối cùng lỡ tay bóp vụn luôn, tô trứng lẫn cả mớ vỏ trong đó, thế là đi đứt quả đầu tiên. Lần này để cho chắc, tôi lấy muỗng đập vài phát trên đầu quả trứng, rồi ngồi lột vỏ, cuối cùng trút ngược nó xuống, hơi thủ công nhưng còn đỡ hơn là ăn trứng bể.
Hoàn thành chuẩn bị, đến phần pha gia vị, tôi tỉ mỉ chế mắm vào tô trứng, nhưng run tay thế quái nào mà cho cả đống vào, tôi ngẩn người ra một lúc rồi tặc lưỡi, chậc, chả sao, bỏ nhiều đường vô trung hoà lại là xong. Thế là 3 muỗng đường to bự được cho vào, sau đó là 1 thìa tiêu bột, hành lá, tôi phủi phủi tay rồi cho lên chảo dầu.
Nhưng vừa cho trứng vào chảo thì tôi giật mình bắn ngược ra sau quăng luôn cả tô trứng vào chảo dầu, chỉ vì vừa đổ trứng vô thì nó văng xèo xèo nhìn hãi ko tả được. Vài giây sau, tôi mặc áo tay dài, mắt đeo kính râm, một tay cầm cái nắp xoong to nhất mà che trước mặt, tay còn lại run run lấy cái tô ra rồi…đứng đó nhìn trứng đang từ từ chín dần. Tôi đợi thêm ít giây nữa nhưng lớp trên của trứng vẫn còn lỏng, mà bên dưới thì hình như lại nghe có mùi khét chứ chả phải mùi trứng chiên thơm phức mà mẹ tôi hay làm.
- Nấu sao rồi ? – Em Vy nghe máy. - Hic, sao mà lớp dưới trứng chiên thì cháy mà lớp trên nó lại chưa chín nè ! – Tôi kể lể. - Ông ơi, dùng cái giá inox to mà xúc phần dưới lên, rồi nghiêng chảo cho phần trên chảy xuống chứ ! – Em ấy thở dài.
Thế là tôi làm y lời em ấy nói, loay hoay mãi cả chục phút sau, rồi tốn gần 15 phút bày biện các thứ trên bàn, bữa ăn đầu tiên mà tôi làm bếp mới xuất hiện. Một dĩa trứng luộc, và 1 dĩa trứng chiên chỉ còn một nửa vì tôi đã cắt mấy phần bị khét bỏ ra ngoài, cắt mãi mà nó còn chừng 2 trứng, một dĩa rau xà-lách có sẵn trong tủ lạnh, và nồi cơm nghi ngút khói. Tôi đứng nhìn bàn ăn mà lắc đầu cười khổ, chả biết chút nữa Tiểu Mai nhìn thấy thì nàng sẽ thế nào đây.
Đúng 7h, Tiểu Mai dừng xe trước cổng nhà tôi.
- Vào đi, để N dắt xe cho ! – Tôi tắm rửa ăn mặc bảnh bao như Việt kiều về nước kiếm vợ. - Ừa, cảm ơn N ! – Nàng cười nhẹ. - Ủa, bọc gì vậy ? – Tôi thắc mắc khi nhìn vô giỏ xe nàng. - À, bánh mình làm đấy, mang cho nhà N, hì ! – Tiểu Mai giải thích.
Tôi thầm nghĩ cuối cùng bàn ăn cũng đã có 1 món là ra hồn, mà lại là của Tiểu Mai làm mới chết. Tôi tặc lưỡi bước vô nhà, Tiểu Mai đi cạnh bên.
- Nhà N đi hết rồi, hì ! – Tôi rào trước, hi vọng nàng hiểu khi chút nữa nhìn bàn ăn “ thịnh soạn “ quá mức cho phép. - Ừa, vậy à ! – Nàng gật đầu. - Giờ làm gì ? – Tôi nhìn nàng cười méo xệch. - Là sao N ? – Tiểu Mai thắc mắc. - Ý N là giờ…ăn tối luôn hở ? – Trống ngực tôi đập thình thịch. - Thì…N bảo Mai qua ăn tối mà ! – Nàng tròn mắt ngạc nhiên. - Ừ…thì ăn vậy ! – Tôi ngoài cười mà trong bụng rầu rĩ.
Tiểu Mai đứng nhìn vô bàn ăn, tôi giả lơ ngó mấy con…thằn lằn trên trần nhà đang rượt đuổi nhau chí choé.
- Vậy là….N nấu phải không ? – Nàng tủm tỉm cười. - Ừm….thì vậy ! – Tôi lúng búng xác nhận. - Hì, ăn thôi, Mai đói rồi ! – Rồi nàng xới cơm ra chén.
Tôi là chủ nhà, nên nhường khách ăn trước, hồi hộp nhìn Tiểu Mai đưa mẩu trứng chiên vào miệng, rồi giật mình khi thấy nàng bụm môi và nhăn mặt.
Và tiếp sau đó nếu ko phải là Tiểu Mai đang ngồi cùng bàn ăn thì tôi đã phun cơm ra luôn rồi, quả trứng chiên này đúng là mặn kinh khủng, mà lại có cái mùi đường nghe tởm lợm. Hai đứa ngồi hết nhìn nhau rồi nhìn xuống bàn ăn, tôi thì ngượng ko để đâu cho hết, cứ gằm mặt xuống bàn mà đếm…hạt cơm trong chén, được một chốc thì Tiểu Mai đứng dậy.
- Nhà có lạp xưởng không N ? – Nàng hỏi. - Ừ, có, mà chi vậy ? – Tôi tò mò. - Lấy cho Mai lạp xưởng, cà rốt, đậu que nếu có càng tốt ! – Tiểu Mai trả lời. - À…cà rốt thì có, ko có đậu que, có hũ đậu Hoà Lan nè ! – Tôi tìm trong tủ lạnh. - Cũng được, đưa cho mình đi ! – Nàng gật đầu.
Tôi đứng lóng ngóng nhìn Tiểu Mai nhanh nhẹn làm bếp như đầu bếp thứ thiệt trong nhà hàng, và vài mươi phút sau bàn ăn đã thay đổi diện mạo hoàn toàn, món trứng mặn kinh hoàng của tôi được Tiểu Mai chế biến lại thành cơm chiên dương châu, và trứng luộc được cắt lát để lên đĩa xà-lách, rưới ít dấm tỏi lên, thế là thành salad trộn, rồi nàng nấu thêm ít canh phớt gọi là có thứ để húp.
Và tình thế đảo ngược , tôi ngồi cắm mặt vô chén cơm mà ăn lấy ăn để, dù là mấy phút đầu còn ngường ngượng vì thế này cứ y như là tôi biết trước mẹ sẽ đi vắng mà mời Tiểu Mai sang làm bếp cho vậy.
- Từ từ thôi N ! – Nàng cười khúc khích. - Hic, đói từ chiều giờ..ực. ! – Tôi vừa đáp vừa nghẹn.
Bữa trà vẫn là trà đào với bánh ngọt đi kèm, tôi ngồi phởn ngả tựa lưng ra ghế, thở dốc thì quá no, Tiểu Mai chốc chốc lại che miệng cười.
- Cười gì N ế ? – Tôi gãi đầu hỏi. - Hì, tại nhìn N ngồ ngộ ! – Nàng hấp háy mắt. - Sao mà ngộ ? – Tôi tò mò. - Ăn xong rồi thở, thật chưa ai như N, có ngày bể bụng, hì hì ! – Nàng cười tủm tỉm. - He he, bể bụng thể nào cũng vô viện, cũng có người lo nữa ! – Tôi đang phê, nên nói năng bắt đầu quá trớn. - Ai lo ? – Nàng nghiêm mặt. - Thì…bác sĩ lo ! – Tôi đâm hoảng, nói trớ qua. - Hình như ý của N khác mà ? – Nàng nheo mắt. - Ý là…y tá lo ko dc thì đến…bác sĩ lo ! – Tôi lúng búng trả lời. - Phải ko đó ? – Tiểu Mai nhìn tôi. - Ừ…ừ…p..hải ! – Tôi thiếu điều muốn chui xuống ghế tránh ánh nhìn của nàng luôn. - Haizz, N hay tự dối mình quá ! – Nàng thở dài đầy ẩn ý. - Ớ….đâu có ! – Tôi chối đây đẩy. - Rõ là có ! – Nàng nhăn hí. - Không…có ! – Tôi kháng cự yếu ớt. - Mình nói là có ! – Tiểu Mai lắc đầu. - Không, thật… là ko có ! – Tôi bắt đầu quíu. - Chắc chắn là có ! – Nàng bĩu môi. - Ừ…thì có ! – Tôi thở hắt ra. - Vậy…ai lo ? – Nàng hỏi trong hơi thở. - Thì…thì..mẹ N lo ! – Tôi tự nhiên thấy tim đập binh binh.
- ……… ! – Tiểu Mai im lặng. - Sao…tự dưng im rồi ? – Tôi quệt mồ hôi trán. - Ngày mai kiểm tra 1 tiết Anh ngữ nhỉ ? – Nàng tự dưng hỏi sang chuyện khác. - Ừ…mà sao ? – Tôi ngạc nhiên. - N ôn bài đi, Mai cũng về ôn bài luôn ! – Nàng đáp lạnh băng. - Ừ…thế giờ về à ? – Tôi lóng ngóng. - Ừm, xong bữa tối thì về chứ sao ! – Rồi Tiểu Mai đứng dậy. - Vậy để N ra mở cổng ! – Tôi gật đầu.
- Ưm…cảm ơn bữa tối nhé ! – Trời tối, tôi thấy hình như Tiểu Mai đang cười. - Không, N cảm ơn mới phải ! – Tôi nhún vai. - Vậy mình về ! – Nàng nói gọn lỏn. - Ừ…về cẩn thận..à thôi để N đưa Mai về ! – Tôi nói như quíu. - Ko cần đâu, mới 9h hơn thôi mà, N ôn bài đi ! – Nàng lắc đầu từ chối. - Ừm…cũng được ! – Tôi thở dài.
Con gái khó hiểu thật, mới bữa ăn còn cười nói vui vẻ vậy mà giờ đã đùng đùng bỏ về ? Tôi đứng thẫn thờ nhìn đến khi Tiểu Mai khuất nơi cuối đường mới bước trở vô nhà, lòng đầy ngổn ngang thắc mắc chẳng biết sao nàng lại có thái độ như vậy, chẳng lẽ vừa nãy tôi có nói gì sai sao ta ?
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 86
Buổi học đầu giờ chiều hôm sau, tôi ngồi tí toét với bọn K mập về vụ con cán sự hóa A2 dạo này nó cứ đá lông nheo tôi mỗi lần đi ngang qua.
- Thế là thế nào nhỉ ? – Tôi vờ không hiểu. - Hông lẽ em nó lại kết mày nữa sao ta ? – K mập liếm môi. - Cũng đúng, chắc mấy hôm bên A2 tao nhá xèng dữ quá nên con nhỏ đó …hâm mộ luôn rồi ! – Tôi vung tay chém thật lực lên bàn. - Lạy thánh, đi đâu cũng gieo rắc tai họa cho con gái nhà lành ! – Thằng L đang ôm cuốn English nằm dài trên bàn mà than. - Hề hề, cái hay của thánh mà lị ! – Tôi cười khoái chí tử. - Cơ mà…..ớ….! – Đang nói K mập đột nhiên ngưng bặt. - Gì thế ? – Tôi ngạc nhiên khi thằng L cũng thất thần mà cắm mặt vô cuốn sách.
Tôi ngẩng mặt lên, hóa ra Tiểu Mai đang ôm sách đứng trước mặt tôi, nhìn nàng sao mà nghiêm nghị quá, tôi đâm chột dạ.
- Sao thế Mai ? – Tôi thấy trống ngực đập binh binh. - N ôn bài cho kiểm tra 1 tiết Anh ngữ chưa ? – Nàng hỏi lạnh lùng. - Ừ….ôn rồi, à…mà còn tí chút nữa là xong thôi ! – Tôi lúng búng đáp, hơi dóc tổ vì thật ra tôi vẫn chưa ôn hết bài vở. - Thế mình truy bài N vậy ! – Rồi nàng ngồi xuống đối diện tôi. - Ớ….sao lại thế ? – Tôi quíu. - N liệt kê cho Mai 15 động từ bất quy tắc ở cả 3 thì đi ! – Nàng ra đề ngay lập tức.
Tôi méo xệch nhìn bọn thằng K thằng L xem có đứa nào giúp được không, chứ cái đề này oái ăm quá, tôi tưởng Tiểu Mai kêu ghi công thức các thì English còn đỡ được, dè đâu 2 thằng trong hội Tam hoàng cứ nhìn đâu đâu, và bên trên thì em Vy ra chiều nhấp nhổm lắm nhưng lại không giúp được, rất đơn giản, đây là giờ truy bài của Tiểu Mai.
- Đây nè ! – Tôi hồi hộp đưa tờ giấy viết được vỏn vẹn có 7 từ, và cũng chưa chắc nó đúng. - Kiểm tra 1 tiết quan trọng mà N học vậy sao được, hở ? – Nàng nhìn tờ giấy tôi đưa rồi lắc đầu ngao ngán. - Thì…học rồi đó ! – Tôi cố phản kháng. - Tối qua N ko có ôn bài, phải không ? – Nàng nhìn tôi sắc lạnh. - Có…có chứ ! – Thật ra tối qua Tiểu Mai vừa về là tôi tót lên lầu xem tivi đến khuya. - Đây gọi là có hở ? 15 từ ghi được 7 từ, sai hết 4 từ, N muốn mấy điểm English đây ? – Hổng dè nàng gay gắt đến vậy. - Èo…muốn cho nhiêu cho ! – Tôi xuôi xị cười trừ. - 2 điểm nhé ? – Tiểu Mai cười lạnh. - Cái gì ? Không thuộc động từ bất quy tắc mà chỉ được 2 điểm kiểm tra thôi á ? – Tôi thiếu điều ngã bổ ngửa luôn ra đằng sau. - À, vậy là cũng còn học những cái khác nhỉ, thế giờ N điền vào chỗ trống 5 câu này cho Mai nhé ! – Nàng nói dịu dàng mà tôi nghe như từng nhát búa đập bang bang vô đầu. - Ớ….ờ…. ! – Tôi á khẩu nhìn nàng ra đề, mồ hôi bắt đầu túa ra.
Thế quái nào mà mấy câu điền vô ô trống hôm nay khó qua thể, tôi ngồi nhìn mãi mà chả hiểu mô tê gì sất, nhắm mắt xua tay điền đại vô, viết chưa đến chữ cái thứ 3 của từ Library thì Tiểu Mai gõ gõ xuống mặt bàn, rồi lắc đầu.
- Thế đủ rồi, N chẳng học môn này chút nào cả ! – Nàng nhún vai. - Thì…thấy…cũng ko quan trọng lắm ! – Tôi gãi đầu cãi cùn. - Ừ, khống chế xuống học sinh trung bình cho biết ! – Tiểu Mai nhún vai cười nhạt. - Bạn nói ai học sinh trung bình ?
Em Vy đứng ngay sau lưng Tiểu Mai, giọng bất nhẫn.
- Mình nói người ko chịu học bài tử tế, sao, có gì sai à ? – Tiểu Mai đáp tỉnh rụi. - Hừ, để xem ! – Rồi em Vy lấy tờ giấy tôi đang làm bài. Và ngay sau đó em ấy thở dài, quay sang nhìn tôi vẻ cảm thông, nhưng tôi thì nhìn thấy rõ nộ khí xung thiên ở trong mắt em nó. - Từ mai mình sẽ kiểm tra bài của N thường xuyên, liệu mà học đi ! – Rồi Tiểu Mai đứng dậy, và trước khi đi còn buông lại 1 câu - Còn Vy, bạn bênh người ta cũng đúng nơi đúng chỗ thôi ! - Bạn bảo ai…. ! – Em Vy chưa nói dứt câu, tôi đã níu tay em ấy lại, lắc đầu ra ý bảo ko cãi nữa.
Cãi sao được mà cãi, Tiểu Mai nói đúng quá rồi, tôi ko học thì tôi tiêu tùng, chứ trời xuống cứu cũng ko được, thương mỗi em Vy, cắn môi nhìn tôi vẻ ái ngại.
- N ơi là N, học vầy sao mà kiểm tra ? Hồi thi học kỳ 1 N bảo sẽ ôn luyện anh văn thường xuyên mà ! – Em ấy trách móc. - Thì…cũng có ôn đó, mà…chẳng vô ! – Tôi thú thật. – Mấy vụ này ngày càng khó lên rồi ! - Haizzz, để người ta nói mình vậy đó, nghe được hông ? – Em Vy lắc đầu. - Thôi, qua bữa kiểm tra này N học lại anh văn ! – Tôi hứa cho qua chuyện. - Chẳng tin, từ mai ông vác vở sang nhà tui, để tui kèm lại, đến chiều còn trả bài với người-ta ! – Em ấy gằn giọng ý chỉ Tiểu Mai. - Ừ….cũng được ! – Tôi thở dài ngao ngán, thế là lại phải quay về với những buổi học tù đày.
Tuy nhiên bài kiểm tra anh văn hôm đó tôi làm ko đến nỗi tệ, dù đúng là tôi có yếu về mặt này nhưng ko phải là dốt, ít ra còn biết học theo đề mà làm, chỉ ác nỗi sao mà Tiểu Mai đùng 1 cái lại thay đổi 180 độ vậy ko biết, chăm chăm mỗi tôi mà kiểm tra vào những giờ truy bài sau đó. Thế là chiều nào tôi cũng bất đắc dĩ có mặt ở nhà em Vy, hôm thì vò đầu bứt tai chia thì, hôm thì toát mồ hôi hột mà dịch nghĩa, và hôm nay thì tôi đang buồn thườn thượt cầm bảng danh sách các động từ bất quy tắc mà tụng như tụng kinh ko-ran.
- Haizz, sao mà khó nuốt vậy trời ? – Tôi ngửa mặt than thở. - Dễ mà, mấy từ đó hao hao giống nhau thôi ! – Em Vy nhìn sang. - Vậy mới khó, chứ khác nhau 100% thì dễ nuốt hơn rồi ! – Tôi nhăn nhó nói bừa. - Đừng có xạo, muốn khác nhau thì chuyển qua học từ mới đi nè ! – Em ấy bĩu môi. - Èo….thôi cho xin đi ! – Tôi ôm mặt thở dài – Haizzzz……… ! - Mà sao Trúc Mai cứ nhè N mà dò bài nhỉ ? 2 người đang giận nhau gì à ? – Vy tò mò hỏi tôi. - Chả biết, cũng chẳng có giận hờn gì sất ! – Tôi nói theo chủ quan mình tôi. - Thế sao lại lạ vậy nhỉ ? – Em ấy nhăn mặt. - ………………….. ! – Tôi hết biết bình luận gì luôn. - Hay là….ghen ? – Rồi em Vy vỗ vỗ trán, đưa ra 1 cái kết luận không ngờ. - Sặc…ghen ai chị hai ? – Tôi giật mình. - Dám lắm, thái độ này quen lắm nè, có khi….Mai cũng thích N đó ! – Em ấy nheo mắt. - Bậy bạ, chứ ko nhớ hôm mùng 1 tết, người ta đi chung với bạn trai à ? – Tôi chối bay biến ngay, mà lại nói nhanh như máy. - Ừ…ha, cũng đúng ! – Vy cười cười. - Cơ mà dẫu là ghen thì có ích gì, N với Vy….vầy rồi ! – Tôi mạnh bạo nói. - Hì hì, chà, dốt anh văn nhưng giỏi mồm thiệt nha ! – Em Vy cười rạng ngời.
Cả 2 đứa tôi ngồi nghĩ ngợi lung tung, quả thật là Tiểu Mai bây giờ chẳng biết đường nào mà lần, đúng y như lời bọn thằng T đang bàn luận.
- Sao tao điểm anh văn cũng thấp tè mà ko thấy nàng ta đến kèm như thằng N ta ? – Thằng T rầu rĩ thắc mắc. - Mày có phải là thánh đâu ! – Thằng D nhún vai nói tỉnh khô. - Chắc mày làm gì phải tội với người đẹp rồi con giai à ! – K mập vỗ vỗ vai tôi. - Làm gì là làm gì, bố trẻ ? – Tôi nhăn nhó, bọn này chả giúp được gì, toàn bơm đểu. - Sao mày hỏi tao ? Đi mà hỏi chính chủ ấy ! – Thằng K xua tay.
Ờ, nó nói cũng đúng, giờ thà tôi muối mặt mà đi hỏi thẳng Tiểu Mai một lần cho xong, có gì còn biết mà rút kinh nghiệm, chứ cứ lò dò trong đêm thế này thì ngày nào cũng đau não với nàng mất.
Nói là làm, giờ ra về, nhân lúc ko ai để ý tôi mon men dắt xe lại gần Tiểu Mai.
- Tiểu Mai nè ! – Tôi cố gắng nói thật nhẹ nhàng. - Hở ? – Hổng dè nàng chẳng buồn quay mặt lại mà tiếp chuyện như buổi nào. - Ừ…thì…sao mà bữa giờ toàn dò bài mỗi mình N không thế ? N có làm gì…thì nói chứ…. ! – Tôi cũng chột dạ vì điệu bộ Tiểu Mai lúc này. - Chẳng có gì, ghét quá rồi ! – Nàng nói lạnh lùng và dắt xe đi thẳng, từ đầu đến cuối chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần nào. - Ớ…… ! – Tôi á khẩu, đứng chôn chân tại chỗ, mặt ngu ra.
Tôi chở em Vy về, mặt mày méo xệch, chẳng biết nên nói gì.
- Lậm quyền, vậy là lậm quyền, ghét ai thì truy bài người đó à ? – Em Vy phản ứng gay gắt khi nghe tôi kể lại. - Thôi, giờ ráng học chứ biết sao giờ ! – Tôi thở dài. - Ờm, mà chuyện này ko thể để yên được ! – Em ấy kịch liệt nói. - Èo, có gì đâu, cũng đúng mà, chỉ cần N khá hơn tiếng anh là hết bị vầy thôi ! – Tôi đâm hoảng khi nghĩ đến viễn cảnh 2 nàng chiến tranh một lần nữa. - Hic, đợi N khá thì ….. ! – Vy nói nửa vời. - Thì sao ? – Tôi ngạc nhiên. - Thì…có mà đến hết năm, môn gì giỏi mà sao môn này ông học chậm quá ! – Em ấy nhăn mặt. - Cố chứ biết sao giờ ! – Tôi tặc lưỡi đáp.
Tôi chỉ cố nói cứng vậy cho em Vy khỏi bùng nổ chiến tranh một lần nữa thôi, chứ tự biết giỏi Anh văn đối với tôi là một điều xa vời quá sức tưởng tượng, và nếu Tiểu Mai cứ thế này hoài thì tôi chắc chỉ cầu cho thằng H.N nó hứng chí về lại A1 để thầy hiệu trưởng bốc tôi lại qua A2 mất thôi !
Những tưởng học kỳ còn lại trong lớp 10 của tôi sẽ phải tiếp diễn cảnh cứ sáng nào cũng phải lò dò ôm tập sang nhà em Vy để được phụ đạo, và đến đầu giờ chiều sẽ phải ngồi căng não với Tiểu Mai, nhưng cơ hội tháo gỡ tình trạng này đã đến, và cái giá tôi phải trả cũng không gọi là nhỏ.
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 87
Sau 1 tuần hết 5 ngày bị Tiểu Mai truy vấn bức cung bằng tiếng nước ngoài, tôi …bơ phờ hốc hác như thằng nghiện thiếu thuốc, nhìn đâu cũng thấy Yes với No lởn vởn trước mặt, còn lại là những chữ tượng hình nổi lềnh bềnh trong không khí như Enough, You’re so bad cứ đập vô mặt tôi bằng giọng nói của Tiểu Mai.
- Ê, N, ế ! – K mập gọi với theo khi tôi thất thểu lê thân ra cửa lớp. - Cái giề…nói đi…. ! – Tôi thều thào như cô hồn ẩn khuất. - Thằng bệnh, sáng mai tao với mày đi sớm chuẩn bị sào với nệm kiểm tra 1 tiết thể dục đấy ! – K mập dặn. - Ờ…biết…về đây ! – Tôi gật đầu như rụng luôn xuống cổ. - Cổng chính đóng rồi, bố, ra cổng sau kìa ! – Nó chỉ tay rối rít.
Tôi quờ quạng đạp xe về nhà, thở chẳng còn chút sinh khí sau khi vừa bị Tiểu Mai quay cho 30 cái động từ bất quy tắc liên tiếp, cũng hên là tôi trả lời đúng gần như toàn bộ, và em Vy cười tươi rói thưởng cho tôi một chai Sting dâu, và tôi thiếu điều muốn phun ra luôn ngụm Sting vừa nuốt, chỉ vì Tiểu Mai lại vừa đi ngang và bảo “ Chiều mai kiểm tra 15 phút anh văn nữa đấy ! “. Sáng hôm sau, tôi trắng mắt ra vì thức cả đêm hôm qua để soát lại mớ ngữ pháp lùng bùng cho kiểm tra 15’ English chiều nay, và lại đi sớm khi chỉ mới 6h sáng lên trường chỉ để kéo mấy tấm đệm thể dục và sào tre cho môn nhảy cao. Thằng L kéo đệm, K mập nâng một bên, tôi ôm sào lê lết trên sân.
- Ê, tí bay nhảy nổi ko mậy ? Trông như thằng chết trôi ! – Thằng L bình phẩm. - Vô tư, món ruột của tao ! – Tôi khoát tay.
Thật vậy, môn thể dục tôi sợ gì chứ nhảy sào là chuyện cỏn con, tôi cực kỳ tự tin về khoản này vì hồi nhỏ tôi nhảy dây bay cũng dữ dội lắm, bọn con gái hồi cấp 1 cứ gọi là trố mắt ra mà nhìn tôi y chang thần điêu đại hiệp, bay lượn điên cuồng !
Cả lớp xếp hàng đông đủ ngoài sân tập, sau tiết đầu khởi động và nhảy lại một đợt trước khi kiểm tra, bây giờ thầy giáo sẽ gọi tên từng người lên lấy điểm kiểm tra một tiết.
Đại loại quy định kiểm tra thế này, tùy theo từng mức sào dành cho nữ và nam mà sẽ có các cột điểm từ 4 đến 10 điểm, thấp nhất là 4, ai không được thì cho dê-rô luôn khỏi nhảy mức 1-3 gì sất, mỗi người được nhảy 3 lần nếu rớt sào xuống đệm. Tư thế nhảy dĩ nhiên là bay người qua sào, 2 tay và 1 chân tiếp đệm, chân còn lại giơ lên như cái đuôi…bò cạp, thế nên bọn tôi tếu táo đó là kiểu nhảy “ Bọ cạp thăng thiên “ , và nữ kiểm tra trước, nam sẽ kiểm tra sau, một điều tất yếu là tốp nữ nhảy sào thấp tè, không đáng nhắc tới, quan trọng là đến đợt kiểm tra của tốp nam. Lúc này thì cả lớp A1 và một số học sinh 2 lớp khác kết thúc giờ học đã quây lại thành 1 vòng tròn lớn, khoảng giữa là đường chạy của tốp nam bọn tôi đến sào tre.
Mức 4 điểm, qua hết không lọt lại thằng nào.
Mức 5 điểm, cũng qua gọn ơ, trừ thằng X tổ 2, đám bọn tôi đều đồng ý là trông thằng này nó ẻo lả sao sao ấy, rủ ra đá cầu cũng ko dám, đá banh lại càng không, và giờ thể dục thì lúc nào cũng ẹ nhất.
Nhảy lần đầu, nó bay qua đệm, chân móc cây sào bay theo, bọn tôi ráng nín cười.
Nhảy lần hai, nó chạy đến gần sào rồi quay lại, hủy lượt vì lỡ đà.
Nhảy lần ba, cả đám bọn tôi hồi hộp căng mắt nhìn, thằng X nét mặt căng thẳng, mím môi vận lực, chạy thật nhanh và tung chân phi qua, nhưng ôi thôi chỉ có một chân bay qua sào, chân còn lại vẫn kẹt bên kia, đây gọi là tình huống khó đỡ nhất của các bậc nam nhi, thằng X mặt tím tái, tay muốn ôm…chỗ kia lăn ra gào thét mà chỉ biết bất lực…ôm sào và cắn môi nín nhịn. Bọn tôi cố gắng lắm mới ko cười thành tiếng, nhưng nhỏ Y ù thì phá ra cười hô hố, và thế là kéo theo học sinh 2 lớp kia cười như vỡ chợ.
Mức 5 điểm, thằng X đau khổ nhờ K mập dìu vô sân ngồi, mặt đỏ như gấc chín.
Mức 6 điểm, thằng L đi bộ đến sào rồi tung người, qua luôn cái một.
- Sặc, ghê vậy ! – K mập thẫn thờ. - Lại thích chơi nổi đây mà ! – Thằng T tặc lưỡi. - Dễ ợt, để tao ! – Tôi liếm môi. Cũng y như vậy, tôi đi bộ và đến gần sào mới nhảy lên, qua sào ngọt như mía lùi. - Thánh, ghê quá ! – Thằng C rụt cổ. - Hừ, để bố ! – Thằng D tức khí.
Rụng, thằng D bắt chước bọn tôi nên rụng ngay phát đầu, và lại rụng tiếp phát thứ 2, sào rơi lộp độp, đến lần 3 nó ko dám giỡn nữa, chạy lấy đà nên qua sào khá dễ.
- Hố hố, mày tưởng dễ à ? – Thằng L cà khịa. - Chẳng qua…tao đói bụng thôi ! – Thằng D chữa thẹn.
Mức 6 điểm, vẫn ko đứa con trai A1 nào bị rơi lại, trừ K mập khá là chật vật ở lần nhảy cuối cùng, may phước trời thương làm sao mà cây sào rung bần bật một hồi rồi yên vị luôn trên 2 cột trụ, K mập thở phào, nhỏ H cười sung sướng.
Mức 7 điểm, bắt đầu căng rồi, mức này khá là cao, và L đội trưởng vẫn phong cách cũ, đi bộ rồi nhảy qua sào cái một trong ánh mắt thán phục của cả 3 lớp.
- Chậc, chả sao, xem thánh đây ! – Tôi mím môi. - Hè hè, để tao coi ! – Thằng L phủi phủi tay.
Tôi đi chầm chậm đến gần sào, vận hết sức mà tung người qua, may thay cũng qua ngọt lịm như lần trước, em Vy vỗ tay cười tươi rói.
- Hề hề, thế nào ? – Tôi cười đểu. - Mày dám chơi mức 8 điểm không ? – L đội trưởng hất hàm. - Chơi mày luôn nà, tưởng tao sợ sao ? – Tôi nghênh mặt.
Ở mức 7 điểm, sau 3 lần nhảy không thành công, K mập tự hài lòng về con 6 vượt trội của mình, và cười mãn nguyện rút vào hàng ghế khán giả, thằng P tức anh ách ra vẻ ko cam chịu, thằng Q thì mặt méo xẹo chảy dài ra như trái dưa leo.
Mức 8 điểm, trên sân còn lại tôi, L đội trưởng, thằng D, thằng T và thằng C, tôi điếng hồn nhìn mức sào 8 điểm này, phải nói là nó….hơi bị cao, đi bộ tới nhảy chỉ có nước chui qua sào chứ làm gì nổi.
- Ê chú…nãy anh giỡn đấy ! – Thằng L quệt mũi. - Ờ, mày tưởng tao nói thật à ! – Tôi thở phào, hú hồn hú vía.
Thằng C mím môi mím lợi vận sức mà chạy, nhưng cố mấy nó cũng chỉ làm được một chuyện là đá cây sào văng ra chứ chẳng thể nào đưa chân qua nổi, rụng sau 3 lần nhảy, ra về trong tiếng cười muôn thuở của Y ù và đám đông 3 lớp. Kế đến là thằng D, nó căng thẳng nhìn cây sào vừa được K mập và thằng P đặt lại ở mức cũ, rồi nó vận sức, chạy chầm chậm rồi đột ngột tăng tốc, qua rồi, anh ấy qua sào rồi, và nằm xuống…đè luôn lên cây sào, may là sào búng ra chứ ko chỉ có nước gãy đôi.
- Tuyệt chiêu, lấy thịt đè sào ! – Tôi cười sằng sặc. - Dẹp mày đi ! – Thằng D quắc mắt, rầu rĩ nhập bọn với K mập.
Tôi rụng sào một lần, hên là lần 2 qua được, thế là cầm chắc con 8 điểm trong ánh mắt thán phục của em Vy và cơ số…các bạn nữ khác, nhưng cũng toát mồ hôi lạnh vì cũng có phần may mắn trong đó! L đội trưởng siêu nhiên hơn, qua luôn ngay lần đầu tiên, và thằng T thì đến lần thứ 3 phước chủ may thầy mới được 8 giống 2 đứa tôi.
Mức sào 9 điểm hiện ra trước mặt, 3 thằng tôi lè lưỡi đực mặt nhìn, cao thấy mấy ông trời luôn, cảm giác là bất khả thi chứ đừng nói gì là nhảy.
- Lạy hồn, chim bay qua à ? – Thằng T rụt cổ. - Không phải chim, tên lửa thì họa may ! – Tôi phụ họa. - Để tao ! – Thằng L xua tay.
Rụng ngay cái độp, L đội trưởng nhăn nhó mặt mày, và quệt mồ hôi hột khi rụng luôn đợt 2.
- Thôi xong, tao cũng giống thế rồi ! – Tôi thở dài. - Còn lần nữa, biết đâu ! – Thằng T hồi hộp.
Và chả riêng gì nó, cả đám học sinh lúc nhúc trên sân đều hồi hộp theo dõi lần nhảy cuối của thằng L, nó căng mắt nhìn rồi bắt đầu lấy đà chạy, bay đẹp như phim, qua luôn ngọt xớt, tiếng vỗ tay xì xào bàn tán vang lên rần rần.
- Cái này gọi là…sức mạnh ý chí đấy chú ! – Tôi ngao ngán. - Èo…hên xui thì được ! – Thằng T thẫn thờ.
Thằng T đứng chống nạnh giữa sân, mặt căng thẳng nhìn sào, y chang….Tần Thủy Hoàng đang đứng trước Vạn Lý Trường Thành vậy.
Lần đầu, sào rơi lộp độp, không ngoài dự đoán.
Lần hai, suýt nữa thì qua, nhưng lúc rơi xuống thì gót chân nó lại móc lên, đá luôn cây sào tung lên giời, cả đám xuýt xoa, thằng T ôm mặt đầy tiếc nuối.
- Xui, đúng xui ! – Thằng L quệt mồ hôi, tiếc dùm thằng T. - ……. ! Tôi chả buồn bình luận, âm thầm vận khí đề công.
Lần ba, khác với lần hai, thằng T rớt sào một cách tệ hại khi nửa thân dưới của nó va hẳn vào sào, gia nhập hàng ngũ khán giả trong tư thế ngẩng cao đầu.
- Thôi chú, tí anh bao chú nước mía, phù hộ cho anh ! – Tôi vỗ vai thằng T rồi bước ra sân.
Tôi thè lưỡi nhìn cái sào như nhìn kẻ tử thù, mày không để ông qua thì tí ông bẻ mày gãy đôi một phát chết luôn, nhá !
Lần đầu, rụng không thương tiếc, tôi nhăn mặt bực bội, nhưng nhìn thấy em Vy đang dõi theo lại cảm thấy năng lượng trào dâng.
Để tao qua nhé sào, không là tí tao dìm mày….xuống cống đấy ! – Tôi lầm rầm rồi chạy chầm chậm, đến gần sào tăng tốc độ, đưa chân phải qua sào, và đá luôn nó văng lên giời, đau điếng cái chân, rụng luôn lần hai.
Tôi căng thẳng cực độ trước bao nhiêu ánh mắt đang dòm vô mỗi mình tôi, thằng L thì đang phởn ở bên hành lang dành cho người đã qua, tôi cắn răng lẩm bẩm : Em…lạy anh sào, năn nỉ anh cho em qua…tí em lấy giẻ lau anh sạch sẽ bóng bẩy đã đời luôn !
Và ở lần nhảy cuối cùng của mức 9 điểm, tôi bay qua được thật, bước vô đứng chung với L đội trưởng trong tiếng vỗ tay ầm ầm do bọn K mập khởi xướng và kéo theo toàn bộ sau đó, ôi, oai y hệt Napoleon !
Mức 10 điểm, cái này nếu tôi nhớ không lầm thì trong tiếng Anh gọi là Impossible, tức là không thể, là bất khả thi, là chuyện hoang đường, mức sào cao chót vót, thằng L còn phải chùn chân.
- Ai trước ? – Nó liếm môi. - Mày, hông lẽ tao ! – Tôi sừng sộ, nó định đem thánh ra làm chuột bạch đây mà. - Thánh quái gì nhát thế ! – Rồi nó lùi lại phía sau, bước vào đường chạy.
Lần đầu, nó rụng, lần 2, cây sào rụng, không khác gì nhau, lần 3, cả sào và nó đều rụng, tôi thiếu điều muốn lăn ra xỉu luôn giữa sân, thằng ôn thần này mà còn không qua nổi thì nói gì đến tôi, thánh thì đâu có hơn gì thần chứ !
- Thôi bó tay đi N ơi ! – Thằng K nói rõ to. - Bỏ đê, qua chẳng nổi đâu thánh ! – Thằng D phụ theo trù dập.
Tôi nghe đến đâu điên tiết đến đó, quyết tâm dù chết cũng phải bay qua được mức sào này cho bọn nó biết mặt, cả mấy chục người đang dòm mà rụng sào thì còn gì là thể thống của thánh nữa, em Vy cũng đang nhìn tôi nữa kia mà, rồi….Tiểu Mai nữa !
Tôi bước thong thả vào đường chạy, hít một hơi thật sâu, trong đầu đã nghĩ ra viễn cảnh huy hoàng trước mắt, tôi bay cái một qua sào ở lần nhảy cuối cùng, vậy nó mới gay cấn, và toàn bộ cả đám sẽ vỗ tay ì xèo, em Vy sẽ chạy đến….ôm hôn, thầy giáo sẽ khen tôi rối rít, và bọn thằng L sẽ trắng mắt ra trước cảnh tượng vinh quang của thánh N 10A1.
Nhưng ở đời, mấy ai dự được chữ ngờ đâu chứ !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 88
Tôi nhìn chằm chằm vào mức sào, tự quyết sống chết cũng phải giật con 10 về ăn chơi, nhưng cũng hãi thầm vì số phận của thằng L trước đó, e rằng tôi sẽ giống nó mất thôi. Cơ mà trời sinh tôi cái tính sĩ gái và sĩ diện, thế nên đứng trước đám đông lại càng làm tôi thêm tự tin, tôi mím môi, chuẩn bị làm quả “ Bọ cạp thăng thiên “ để đời.
Vẫn bài cũ, chạy bước nhỏ chầm chậm rồi đột ngột tăng tốc, guồng chân tôi quay như máy, nhưng do tâm lí hay quên khấn “ thần sào “ hay sao mà còn 1 bước nữa mới đúng bước dậm nhảy thì tôi lại tung luôn người lên, hấp tấp tôi xoay vội phần hông để cho cả thân qua sào trước, và sai lầm là ở chỗ này.
- Khậc….bục.. ! – Tôi nghe đau nhói bên hông phải, và cảm nhận rõ rệt 2 tiếng kêu vừa rồi từ các khớp xương đằng lưng hông, và tôi rơi phịch luôn xuống đệm.
- Lạch …cạch ! – Sào dĩ nhiên là rớt, dù tôi chẳng biết mình đã đụng vô nó hồi nào.
Tôi chống tay đứng dậy, rồi thiếu điều muốn quỵ xuống cả người, toàn thân như vô lực chỉ trong 1 phần tỷ giây, nhưng lại gượng người cho vững, nhăn nhó bước xuống đệm, và cái khoảnh khắc chân tôi từ đệm bước xuống đất, một cơn đau thấu trời xanh, lần đầu tiên tôi cảm nhận được thế nào là đau vật lý thật sự, máu dồn lên đến não chỉ để cầm cự đừng quỵ ngay giữa sân, tôi nghiến răng kèn kẹt bước lại vào đường chạy.
Nhưng chẳng một ai biết là lúc này tôi đang đau đến khóc thét.
- Lạy hồn, xoay người trên không luôn ! – Thằng L thè lưỡi. - Thê vân tung của Võ Đang à thánh ? – Thằng D trố mắt.
Tôi chả buồn trả lời, hít một hơi dài rồi chạy lấy đà cho lượt nhảy thứ 2, nhưng mỗi bước chân là mỗi lần hông phải tôi buốt đến tim, thề có trời đất đây là cơn đau kinh hoàng nhất mà đời người êm đềm hiếm ai trải qua, cảm nhận rõ từng dây thần kinh đang giật ngược.
Tôi chạy chậm được nửa đà rồi dừng lại và đi về điểm xuất phát, biết rằng đã lỡ đà, nhảy nữa cũng chỉ rớt sào.
Hết thảy trên sân đều ngơ ngác chẳng hiểu tôi đang làm gì vì bỏ lượt là bỏ đi một phần 3 cơ hội, trong khi căn cứ theo lần nhảy đầu tiên, nếu gắng thêm chút nữa là qua được mốc cuối, đó là theo lời bình luận của K mập sau này.
- Em có nhảy lần cuối không ? – Thầy giáo cau mày gõ gõ bút vào sổ điểm, vì tôi lúc này đang đứng quệt mồ hôi trên sân, chả có vẻ gì là sẽ nhảy tiếp. - ………. ! – Tôi gật gật đầu, ngậm tăm thở dốc, đến nói lớn còn không có sức.
Lần cuối rồi, có rụng cũng phải ngẩng cao đầu, lỡ trót đóng vai anh hùng thì đóng cho đến cùng, tôi đưa mắt nhìn em Vy đang hồi hộp, quyết định luôn, có…phế cũng phải nhảy phát này cho kỳ được.
Đôi khi sức mạnh tinh thần có thể vượt qua nỗi đau thể xác, tôi thấy câu này cũng đúng, và ngay bây giờ thì nó hoàn toàn đúng, tôi hít thở thật sâu rồi chạy nhanh ngay từ đầu, chẳng cần tạo gia tốc nữa. Đau ở bên hông thì vẫn có, nhưng không quan trọng nữa, tôi không đếm xỉa nữa, chạy thật lực và tung người bằng hết sức có thể, mọi thứ hoàn hảo, cả thân và 2 chân tôi đều qua sào mà không hề sai sót kĩ thuật, nhưng ngay xoay người tiếp đất thì bên hông lưng lại nhói lên một lần rõ buốt tận não, tôi đau quá giật mạnh tay trái đột ngột, kéo luôn cây sào và té ầm xuống đệm nhảy.
Luật là luật, sào rớt thì không được công nhận, thầy giáo lắc đầu rồi ghi điểm 9 của tôi vào sổ, tôi cắn răng đập tay xuống đệm bất nhẫn vô cùng.
Thằng L và K mập chạy tới dẹp sào và đệm, đám đông tản dần đi, riêng lớp tôi tập trung lại thành hàng để nghe thầy tổng kết.
- Đứng dậy dẹp đệm mậy, tiếc gì nữa ! – L đội trưởng hất tay. - Tiếc sao ko, qua sào rồi thì tay mày quơ quào lung tung, mém nữa ăn 10 ngon ơ ! – K mập xuýt xoa. - Ề….này.. ! – Tôi khó nhọc ngoắc K mập tới. - Gì thế ? – Nó thắc mắc. - Dìu…dìu tao đứng dậy, đau…hông quá ! – Tôi thở dốc. - Sặc.. .! – Rồi K mập kéo tay tôi. - Để tao khoác vai mày…đừng để lớp nó thấy ! – Tôi đến chết vẫn sĩ diện. - Tao kéo đệm che cho ! – Thằng L nói là làm, nó nâng cao tấm đệm dựng đứng lên.
K mập dìu tôi vô can-tin ngồi trước, nhưng tôi tính già hoá non, muốn không ai biết là tôi đang bị đau thì cả lớp vẫn biết, tôi thấy K mập đang trả lời thầy giáo gì đó, vẻ như thầy ngạc nhiên khi thấy tôi không ra đứng với lớp sau khi dẹp xong dụng cụ.
Tôi ngồi tựa hẳn lưng vào ghế, cảm nhận phần hông đã bớt đau, nhăn nhó xoa tay rồi tặc lưỡi tiếc nuối cho lần nhảy cuối cùng, phải chi lúc đó đừng quơ tay thì đã được điểm tối đa rồi, đúng là hụt mất phen làm…anh hùng.
Tan hàng, cả bọn K mập chạy bổ ra can-tin vừa đi vừa đấu láo, nhóm em Vy, nhỏ H nhỏ P với Y ù đi kế bên, lạ nỗi lần này….trong nhóm nữ có cả Tiểu Mai. Bọn thằng L và em Vy ngồi cùng bàn với tôi, Tiểu Mai, K mập, nhỏ H và mấy nhỏ còn lại ngồi bàn cạnh bên, hình như mấy cô muốn đi xem mặt thần tượng…gãy cánh là thánh đây hay sao mà kéo nhau hết ra can-tin thế không biết nữa.
- Thánh sao thế ? Ối giời ơi là giời ! – Thằng D vờ bưng mặt rống riết. - Quả hụt ăn tiếc quá mậy, về chặt tay cho rồi đi ! – Thằng T kéo ghế ngồi xuống, gọi nước cho cả bọn. - Èo….. ! – Tôi cười nhăn nhở. - Có sao không N ? Nãy thấy N đi không được mà ? – Em Vy ngồi cạnh bên lo lắng. - Chắc không sao… ! – Tôi đáp bừa cho em nó khỏi lo, chứ thật tình tôi cũng chẳng biết tình trạng hiện giờ của mình ra sao, chỉ thấy là hình như ngồi yên thì không đau như lúc đi đứng chạy nhảy. - Vậy khá rồi, chả bù cho tao ! – Thằng L rầu rĩ – Ít nhất mày còn xém qua, còn tao thì từ tạch đến tạch ! - Té xuống còn ôm sào nằm luôn chỉ có mỗi ông, hớ hớ hớ ! – Y ù bàn kế bên cười át sang tận bàn này. - Mà mày nói thế thì bọn tao còn tệ hơn cả tạch à ? – Thằng C hất hàm nhìn thằng L. - Chú thì khỏi nhắc, hố hố ! – Thằng T cười đểu cáng. - Hê hê, ít nhất tao cũng còn hơn X- men ! – Thằng C ám chỉ cú nhảy thần sầu 2 chân kẹp sào của thằng X vừa nãy. - Lạy hồn, quả đó hiểm thật, đau não với nó quá ! – K mập rụt cổ. - Làm gì mà không thốn, tận trong ra ngoài ấy chứ ! – Thằng T lè lưỡi. - Anh ấy rất ư là hoành tráng với từng bước chạy điệu nghệ, và với cú búng người đầy ảo diệu được dự là khinh công tuyệt đỉnh đã thất truyền, ịch, hô hố, dập…..ấy ấy !! Thằng D ngồi phán, nửa chừng im bặt vì cái lườm toé lửa của em Vy. - Ăn nói lịch sự chút đi mấy ông ! – Nhỏ H nhăn mặt. - Ha ha, nó nghe được chắc giết mày quá D ơi ! – Bọn thằng L phá ra cười sằng sặc. - Thứ quỷ sứ, chỉ biết nói tào lao ! – Nhỏ P bực dọc.
- Khửa khửa, sao không nói….Rốp ! – Tôi cũng cười rung cả ghế, định nói thì im bặt, cái hông đột ngột đau tận vào não, tôi bóp vụn luôn cái ly…mũ đựng Sting dâu đang cầm trên tay, nước ngọt với đá thỏi văng tung toé. - Cái thằng….điên…này ! – Thằng T bực bội nhưng ngay sau đó cũng như cả bọn, hết thảy 2 bàn đều đang phát hiện tôi lúc này bộ dạng cực kỳ….khủng bố, mắt long lên sòng sọc, gồng cứng người. - Quốc Toản ver 2, bóp nát…ly…nhựa ! – Thằng D cà khịa giữa chừng rồi méo xệch lúng búng. – Gì…gì vậy Mai.. ? Giỡn ..mà ! - Gì…sao…vậy N ? – Em Vy run lẩy bẩy hốt hoảng. - …….. ! – Tôi nhăn trán, cắn chặt môi để khỏi kêu lên thành tiếng, rồi thở dốc khi liền sau đó cơn đau lại lắng xuống, khi tôi đã ngồi bất động. - N đau ở đâu vậy ? – Em ấy trông sắp mếu đến nơi. - Chưa biết…hình như hông phải ! – Tôi lắc đầu, tay cứ chốc chốc lại đưa hờ vào hông. - Đi bác sĩ đi ông, để lâu mệt đó ! – Nhỏ P nói. - Từ đã, có lúc đau có lúc bình thường, chẳng biết sao nữa ! – Tôi khoát tay, bắt đầu quê vì để cả bọn biết cái bộ dạng thê thảm lúc này. - Thôi mà, đi bác sĩ đi N ! – Vy lo lắng. - Ừm… ! – Rồi tôi đứng dậy – Về thôi, ôn bài chiều kiểm tra anh văn nữa ! – Tôi chỉ muốn về nhà càng sớm càng tốt, ngồi đây mãi chả khác gì thằng bệnh phu, ai cũng nhìn chằm chằm.
- Về nổi không N ? – Em Vy đi cạnh bên. - Được mà, hỏi hoài ! – Tôi nhăn nhó, nói như gắt. - Ừ…ừ ! – Em ấy líu ríu. - Èo…N về trước nhé ! – Tôi nói dịu xuống lại, cảm thấy như vừa lỡ lời. - Ừm, về cẩn thận đấy ! – Em nó dặn với theo, tôi dắt xe đi thẳng.
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 89
Quả thật đây là lần đầu tiên tôi thấy leo lên cái yên xe đạp sao mà nó khó quá thể, cứ nhấc chân lên là lại nhói giật 1 phát ngay hông, tôi chật vật mãi mới yên vị mà đạp về nhà, bụng đầy hoang mang cầu trời cho đừng gãy cái xương nào, biết vậy nãy đừng cố nhảy cho xong, sĩ gái cho lắm rồi giờ ôm tật vào thân.
Chạy xe đường bằng phẳng thì không sao, nhưng cứ hễ đạp lên dốc cầu hay là qua đoạn gồ ghề là tôi chỉ muốn quăng xe mà ôm hông nằm lăn ra đường giãy đành đạch, cầu được ước thấy luôn, vừa xuống dốc cầu LHP, ngay đoạn gờ trắng giảm tốc, cái hông phản chủ lại đau bật lên thấu trời, tôi buông luôn tay lái, té lăn cù đèo.
Tôi nhăn nhó ngồi dậy, một tay ôm hông một tay phủi đất cát trên người, nhăn nhó vì vừa đau vừa quê khi người đi đường ngoái lại nhìn, tôi thì xây xước khắp người, may lúc té chẳng có chiếc xe nào cũng đang xuống dốc ngay sau lưng, chứ không thì giờ tôi còn lâu mới ngồi dậy được. Thế là tôi èo uột dắt bộ xe về nhà chẳng dám đạp nữa, vừa đi vừa lo ngay ngáy cái hông phải có thể đau bất cứ lúc nào, vừa bước khập khiễng vừa xuýt xoa cho vệt trầy ngay tay phải đang bắt đầu rát dần.
- Sặc, sao huynh về sớm thế ? – Tôi ngạc nhiên vì lẽ ra giờ này anh tôi phải ở lớp. - Được nghỉ 3 tiết cuối ! - Ổng ngồi ngay bàn khách. - Sướng ! – Tôi thở dài thườn thượt. - Mày sao thế ? Oánh lộn à ? – Ông anh tôi trố mắt nhìn bộ dạng thê thảm của tôi. - Không, đệ té xe ! – Tôi loay hoay mãi mới dắt xe vào nhà được. - Thằng nào tông ? Có đập lại nó chưa ? - Ổng sừng sộ như chính ổng bị thương. - Èo…tự té huynh ơi ! – Tôi lắc đầu nhăn nhó. - Sao mà tự té ? – Ổng trố mắt ngạc nhiên.
Tôi rầu rĩ kể hết sự tình sau khi rên la ỏm tỏi vì bị ổng tẩm o-xy già vô mấy vết trầy bị té xe rồi dùng gạc băng lại.
- Thứ ngu, tưởng mức 10 dễ qua hay sao mà anh hùng rơm ! – Ổng mắng. - Èo…ai biết ! – Tôi đồ rằng nếu chẳng phải đang bị đau thì đã ăn 1 đạp rồi. - Mày lại sĩ gái chứ gì ! – Ông anh tôi nhếch môi. - Con trai thằng nào chả vậy đại ka, cơ mà vụ cái hông sao đây ? – Tôi cười nhăn nhở. - Đợi chiều mẹ về mà hỏi chứ sao, mà chiều mày đi học được không ? - Ổng hỏi. - Chắc nhờ K mập qua chở, chứ không tự đạp nổi ! – Tôi nhún vai. - Ờ, vậy đi, tí tao chở đi ăn cơm ! – Rồi ổng ra sau bếp rửa tay.
Cơm trưa xong, tôi gọi phone sang nhà K mập nhờ nó chở đi học dùm vì cái hông lâu lâu vẫn nhói lên đau bất tử, chẳng thể nào tự chạy xe được.
- Ê chạy chậm thôi, đau tao mày ! – Tôi ngồi sau xe K mập la oai oái. - Èo, chậm hết cỡ rồi, trễ học mất ! – Nó quệt mồ hôi, trưa nắng chang chang lại còn đạp xe siêu chậm dang nắng trên đường. - Thì tao bảo mày qua sớm đi, 12h30 mới mò mặt qua, lề mề ! – Tôi làu bàu. - Ông quăng mầy xuống xe nha con ! – Nó đâm quạu. - Ấy…ấy…đi tiếp đi ! – Tôi hoảng hồn, nhỡ nó làm thật chỉ có nước lết xác.
Vào lớp, tôi cà nhắc vì chân đau, bước thật chậm vì sợ hông đau, tay phải thì băng gạc, tay trái xách cặp, trông thảm hại hết sức.
- Sặc, thánh sao vậy ? – Thằng D thấy đầu tiên, nó gọi lớn. - Té lầu chắc luôn ! – Thằng T nói bậy bạ mà trúng tùm lum. - Hay bị đánh ghen ? – Nhỏ P chun mũi. - Dẹp tụi mày đi ! – Tôi nhăn mặt nạt ngang.
Đi ngang qua chỗ em Vy thì em ấy tròn mắt nhìn tôi, ngạc nhiên không để đâu cho hết.
- ….N….sao nữa vậy ? – Em nó nói, tay run run chỉ vô miếng gạc đang trên tay phải tôi. - Không sao, trầy sơ sơ ấy mà ! – Tôi cười gượng. - Nhưng..sao mà bị trầy chứ ? – Em ấy lo lắng. - Giỡn…với ông anh ấy mà ! – Tôi dóc tổ, chứ nói té xe thì nhục lắm. - Ơ…hông bị đau còn giỡn nữa ? – Vy thẫn thờ. - Ừ…thì..N về chỗ đây ! – Tôi đánh trống lảng, xách cặp đi thẳng.
- Bớt đau chưa ku ? – L đội trưởng chồm lên – Bị cái quái gì nữa đây ? - Èo, chẳng có gì ! – Tôi lắc đầu ngao ngán. - Tao hỏi nó có chịu nói đâu, phù ! – K mập cầm vở quạt lấy quạt để, mồ hôi túa ra.
Thây kệ, nếu cứ ngồi yên đến hết buổi học thì cũng tốt, ít ra không di chuyển sẽ không đau cái hông, tối về hỏi mẹ tính tiếp, tôi tặc lưỡi nhủ thầm.
- Mày ôn tiếng anh chưa ? Kiểm tra 15 phút đấy ! – Thằng L nhắc. - Ờ, hên xui ! – Tôi nhún vai. - Hên xui cái đầu mày, không lo ôn lại đi, tí đầu giờ em Mai lại xuống tra tấn mày nữa cho xem ! – Nó sầm mặt.
Chết, quên mất vụ này ! Tôi quíu lên cầm sách English lật ra ôn lại các công thức với động từ gấp, tối qua có ôn rồi, giờ thêm lần nữa cho chắc, kẻo tí lại ăn mắng.
- Đó, tao nói sai đâu ! – Thằng L rì rầm khi trống báo hiệu 15 phút đầu giờ.
Tiểu Mai cầm tập vở bước xuống, tôi nuốt nước bọt cái ực, cố gắng trấn tĩnh nhớ lại tất cả những gì đã ôn, nhưng khốn nỗi cố nhớ lại càng quên, chữ nghĩa bay biến đâu mất sạch.
- ………. ! – Tôi làm mặt ngầu, ra vẻ ta đây chả sợ gì sất. - ………. ! – Tiểu Mai ngồi xuống giở vở ra, nhẹ nhàng vuốt tóc. - ………. ! – Tôi chột dạ, chết, hông lẽ mặt tôi không ngầu ? - Vở này là công thức viết tay các ngữ pháp cần nhớ, Mai viết lại rồi, cũng dễ hiểu thôi, bên này là các động từ bất quy tắc thường gặp ! – Nàng từ tốn giải thích, rồi chìa quyển vở đang cầm ra cho tôi. – N học trong đây là gần trọng tâm nhất, từ giờ không cần học nhiều nữa đâu ! - Ừm ! – Tôi ngạc nhiên, sao bữa nay nàng hiền quá vậy, nhưng vẫn đóng mặt ngầu của thánh, nghênh nghênh chẳng ngán ai. - ……… ! – Rồi Tiểu Mai ái ngại nhìn tôi. - Gì thế… dò bài à ? – Tôi thắc mắc. - N…bị gì nữa vậy ? Bên hông đau lắm không ? – Nàng hỏi như thủ thỉ. - Chẳng sao ! – Tôi đáp gọn lỏn, vờ dỗi vì bị nàng áp đảo cả tuần nay. - ….Rõ là có ! – Tiểu Mai nhăn mặt. - Ơ, ai bảo có, N có bảo vậy không ? – Tôi cười gằn. - ….Nhưng ai nhìn vào cũng biết mà ! – Nàng vẫn chưa chịu thôi. - Giờ N ôn cuốn vở này tí kiểm tra, cảm ơn nhé ! – Tôi kết thúc đối thoại ở đây.
Tiểu Mai sững sờ, mấp máy bờ môi đỏ mọng định nói gì đó nhưng lại thôi, rồi nàng đứng dậy đi về chỗ. Bất giác tôi cảm thấy mình điên quá thể, nàng lo lắng mà lại nói như đuổi, lại cái tật sĩ diện không bỏ, định đi theo nói gì đó thay lời xin lỗi, nhưng nghĩ em Vy đang ngồi phía trên nên ngẫm đi tính tới một hồi lại thôi, đành chúi đầu vô cuốn vở Tiểu Mai vừa đưa.
- Mày sao thế ? Nói chuyện với con gái to tiếng vậy mà được à ? – Thằng L tỏ vẻ không đồng ý. - Èo, tha cho tao đi, nãy lỡ lời ! – Tôi xuôi xị.
Công nhận những công thức ngữ pháp tiếng anh mà Tiểu Mai ghi trong vở trình bày thật khoa học, cái nào ra cái đó, tôi cảm thấy dễ tiếp thu hơn rất nhiều so với tự học, vả lại còn có ví dụ cụ thể cho từng trường hợp, khi nào nên làm cái nào. Tôi ngồi gục gặc đầu, dự đoán tương lai cho bài kiểm tra 15 phút tí nữa tươi sáng hẳn ra.
Nhưng lật đến đoạn tiếp theo thì tôi thấy một mẩu giấy nhỏ được kẹp vào giữa vở.
- Hôm giờ…cho Mai xin lỗi, N đừng giận nha ! – Là nét chữ nắn nót của Tiểu Mai.
Tôi ngẩn người ra mất một lúc, thật ra tôi cũng chẳng giận hờn gì nàng cả, tôi không học hành cẩn thận thì bị cán sự bộ môn truy bài là chuyện đương nhiên, thêm cả lúc nãy tôi tức khí giận quá mất khôn, tôi còn chẳng xin lỗi nàng thì thôi chứ. Tần ngần một hồi, tôi quyết định viết lại vào mẩu giấy.
- Không có gì đâu, N xin lỗi lúc nãy ha, thật là không cố ý nói như vậy ! – Chữ nàng đẹp, chữ tôi xấu như cua bò, tờ giấy với 2 nét chữ như 2 thái cực khác nhau.
Tôi kẹp mẩu giấy lại vào vở, định bụng ôn bài xong sẽ trả lại cho Tiểu Mai.
Quả thật là bí kíp nàng đưa có tác dụng tức thì, bài kiểm tra English 15 phút tôi làm cái rột mất có 10 phút, lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy môn Anh văn dễ nuốt đến thế. Tôi đặt bút cái cộp, ngẩng mặt lên khoái trá xem vẻ mặt đang nhăn như khỉ ăn ớt của thằng L với K mập, sướng phải biết !
Tôi ngó lên phía trên, em Vy cũng đã làm xong, đang nghiêm túc chấp bút nhìn lên bảng, tình cờ…tôi nhìn sang Tiểu Mai, và lại tình cờ ánh nhìn của 2 đứa chạm nhau, tôi lúng búng khẽ gật đầu hàm ý cảm ơn nàng, nhưng Tiểu Mai vẻ như hãy còn buồn sau khi bị tôi nạt khi nãy, nàng lẳng lặng quay lên.
Giờ ra chơi, tôi định lên trên trả vở lại cho Tiểu Mai thì em Vy lại từ trên đi xuống chỗ tôi ngồi, vô phương trả vở, đành bấm bụng nhờ K mập đang tót lên chỗ nhỏ H sẵn nhờ nó đưa lại dùm.
- Làm bài được không N ? – Em Vy hỏi han. - Ừ, tốt ! – Tôi cười khoái chí. - Thấy chưa, ôn bữa giờ phải có kết quả chứ ! – Em ấy hấp háy mắt. - Ừm, hẳn rồi ! – Tôi không dám nói thật ra là nhờ Tiểu Mai, vì dù gì hôm giờ Vy cũng giúp tôi học lại rất nhiều, nói ra khác nào phụ công em ấy. - Mà N còn đau ko ? – Em nó quan tâm. - Cũng bớt, ngồi yên thì sẽ ko đau nữa ! – Tôi quệt mũi. - Vậy…tối nói nhà dẫn đi bác sĩ thử xem, chứ vầy sao đi học được ? – Em ấy đề nghị. - Ừ, N cũng định vậy ! – Tôi gật đầu. - Hì, nhớ nhé, đừng cố chịu đấy ! – Vy nhìn tôi tin tưởng. - Ừm, đau mà, ai chịu gì nổi ! – Tôi nói vậy thôi, chứ trong bụng vẫn còn phân vân lắm.
Đi bác sĩ thì cũng mệt, lỡ bảo gãy xương lại nhập viện như đợt sốt trước thì chết, tôi ngán bệnh viện lắm rồi, nhưng mà không đi không được, chẳng lẽ suốt đời nhờ K mập chở hoài, thật chẳng biết nên làm sao.
Nhưng đến giờ Vật Lí, tôi thề sống thề chết bằng mọi giá ngay tối nay phải đi bác sĩ xem lại cái hông bên phải, nhập viện cũng chẳng thành vấn đề nữa.
Đầu đuôi là thầy dạy Lí gọi tên tôi lên bảng làm bài, tôi ngửa mặt than trời, mọi hôm ngồi hóng mỏi cả cổ thì không kêu, nhè ngay cái bữa đi đứng khó khăn lại bốc đúng tên tôi. Nghe đến cái tên N, em Vy quay xuống nhìn tôi đầy lo lắng, thấy thế nên tôi cố gượng cầm vở đi thật cẩn thận lên bảng.
Bài Lí thầy ra không gọi là khó, nhưng cũng không dễ, dạng này làm hoài chỉ kẹt nỗi là cách giải hơi dài dòng, tôi lẩm nhẩm, nghĩ đến đâu đặt bút đến đó, nhìn lại 2 lần đáp số rồi mới bước sang bên cho thầy kiểm tra.
Dĩ nhiên là đáp án chính xác, tôi thở phào rồi cầm phấn bước xuống bục giảng đi lại chỗ bàn giáo viên để nhận vở.
Nhưng khốn thay tôi quên mất là mình đang chấn thương cấm cử động mạnh, tôi bước chân xuống bục giảng cái phịch, và ngay lúc đó cái hông tôi lại kêu lên “ Bục “, đau điếng hồn, buốt đến tận não, tay siết chặt lại bóp vụn luôn cả viên phấn đang định để lại vào hộp phấn trên bàn giáo viên.
- Rốp ! – Tôi đưa tay ôm hông ngay tắp lự, không để ý viên phấn đã nát bét. - Thái độ gì vậy N ? Em để viên phấn đàng hoàng không được à ?! – Thầy giáo ngạc nhiên, cau mày nói gắt. - Dạ…không..em… ! – Tôi nhăn nhó thở không ra hơi, gần như muốn khuỵu xuống. - Em sao ? – Thầy thắc mắc nhìn tôi.
- Dạ thưa thầy, N bị đau bên hông vẫn chưa khỏi, nãy N ko cố ý đâu thầy ! – Em Vy đứng dậy bào chữa ngay cho tôi. - À…ra vậy. Em đau ra sao thế N ? – Thầy nhìn tôi dịu giọng trở lại. - Dạ…lúc sáng nhảy sào em bị…trẹo hông ! – Tôi nhăn hí đáp bừa. - Bạn nào dìu N xuống phòng y tế đi ! – Thầy nhìn xuống dưới lớp. - Dạ thôi, em ngồi tại chỗ cũng được, tối về em đi bác sĩ rồi thầy ! – Tôi ôm hông cầm vở rồi xin phép thầy về chỗ.
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 95 khách
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này. Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này. Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này. Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này.