Chỉ trong phạm vi 1 ngôi làng nhỏ mang tên An Hội thuộc xã Bình Tân (Tây Sơn - Bình Định) mà trong thời gian qua đã xảy ra hơn 30 trường hợp chết do nhiều căn bệnh ung thư khác nhau. Sự thể trên đã khiến người dân quá bất an, nghĩ đến chuyện bỏ làng ra đi để trốn tránh căn bệnh chết người. “Tử thần” rình rập Có lẽ không vùng quê nào có không khí nặng nề, ảm đạm như ở làng An Hội. Cảnh vật đã buồn, gương mặt của những người dân ở đây càng buồn hơn. Hỏi ra thì biết, từ đầu làng đếncuối làng, đi đâu cũng nghe chuyện chết chóc do căn bệnh ung thư gieo rắc. Có nhiều gia đình xảy ra đến 3-4 trường hợp. Điều mà người dân lo lắng nhất là càng ngày, người chết vì ung thư càng trẻ. Trưởng thôn An Hội, ông Dương Thành Công cho hay: “Ngay cha tui (cụ Dương Đặc) cũng bịbệnh ung thư phải vào tận TP.HCM chữa trị. Sau1 thời gian nằm viện, bác sỹ bảo có cố gắng đến mấy cũng không qua khỏi. Tui đưa cụ về nhà được nửa tháng thì mất. Chuyện người chết về bệnh ung thư ở đây rất nhiều, được như cha tui còn may, bây giờ bị toàn người trẻ”. Rồi ông Công lên cho tôi 1 danh sách khá dài. Theo chỉ dẫn của ông Công, đi chừng 100 mét,tôi đến nhà anh Đặng Minh Dũng, người có vợ (chị Phan Thị Minh Lộc) vừa chết vì bệnh ung thư vào năm ngoái bỏ lại 2 đứa con nhỏ là Đặng Thị Bích Trâm (11 tuổi) và Đặng Thu Trà (9 tuổi). 2 đứa con của vợ chồng cùng bị bệnh nan y Vương Định Hoa và Phùng Thị Bông đang cho bò ăn “Vợ tui chết mới giáp năm, các cháu còn quá nhỏ nhưng giờ chúng phải tự chăm sóc mỗi ngày để tui đi làm thuê kiếm tiền về nuôi chúng. Tiền bạc vợ chồng làm ăn dành dụm bao nhiêu năm giờ đi theo căn bệnh của vợ hết rồi”, anh Dũng than thở. Từ trường hợp của vợ anh Dũng, tôi được biếtthêm, cả ba mẹ của anh cũng đã chết vì ung thư. Và hiện nay, người anh ruột của Dũng là anh Đặng Lực Sĩ cũng đang mắc phải căn bệnhhiểm nghèo này, đã đi vào TP.HCM chữa trị mấyđợt rồi nhưng không tiến triển, hiện đang trong tình trạng nguy kịch. Đi thêm chừng 100 mét nữa qua xóm 2, tôi đến nhà ông Vương Đình Hoa (50 tuổi). Căn nhà ông Hoa nằm sâu trong xóm, buồn tênh. Con gái ông Hoa là Vương Thị Kim Nga (18 tuổi) đang cắm cúi chẻ củi. Em trai của Nga là Vương Kim Ngọc (16 tuổi) đang rút rơm cho bò ăn. Nghe hỏi thăm về bệnh tình của ba mẹ mình, Nga tiếp chuyện trong nước mắt: “Đang khỏe mạnh làm ăn thì năm ngoái mẹ cháu (Phùng Thị Bông - 48 tuổi) phát bệnh ung thư tử cung, vào Sài Gòn khám thì bác sỹ cho nhập viện luôn, ba cháu phải ở lại chăm sóc cho mẹ. Mới đây, ba cháu cũng thấy đau, sẵn ở ngay bệnh viện, ba cháu khám luôn thì cũng đổ bệnh ngặt nghèo nằm viện luôn. Năm ngoái mẹ bệnh, cháu phải bỏ học. Giờ đến ba mắc bệnh, em cháu cũng bỏ học luôn, chứ tiền vay mượn không đủ chữa bệnh cho ba mẹ lấy đâu cho tụi cháu ăn học. Nhà có mấy sào ruộng và mấy con bò, tụi cháu phải ráng làm lụng để kiếm miếng ăn”. Chỉ cách nhà ông Vương Đình Hoa mấy chục bước chân, 1 thảm cảnh khác đang ập xuống gia đình chị Võ Thị Kim Huệ (1980). Chồng chị Huệ là Nguyễn Văn Thức (1979) bị căn bệnh ung thư hành hạ suốt 4 năm mới mất. Khi mới phát bệnh, anh Thức đi TP.HCM khám, bác sỹ chẩn đoán anh bị hạch di căn, sau đó chuyển qua gan rồi mất, bỏ lại người vợ trẻ và 2 đứa con, đứa lớn mới 11 tuổi, đứa nhỏ 8 tuổi. Rồi mới 1 tháng nay, đến lượt chị Huệ “dính” phải 1 căn bệnh hiểm nghèo. Khi phát bệnh, chị Huệ đi Sài Gòn khám bác sỹ bảo là bị u do lao. Sau đó chị chuyển về bệnh viện lao ở Quy Nhơn chữa cho đỡ tốn tiền. Tại BV lao ở Quy Nhơn bác sỹ chẩn đoán bị u phổi. Tôi tìm đến nhà đúng lúc chị Huệ định đi mua vé xe để chiều mai vô lại Sài Gòn khám lại. “Nếu lần này bác sĩ cho nhập viện em phải gửi 2 đứa con và 3 con bò lại cho nhà ngoại chăm dùm. Lỡ em có mệnh hệ gì không biết 2 đứa con em sẽ ra sao”, chị Huệ nói trong tiếng nấc nghẹn. Cuộc sống bất an Trước những cái chết bi thảm kể trên, người dân ở đây đặt nhiều nghi vấn về nguồn nước sinh hoạt. Cụ Nguyễn Ngọc An (75 tuổi), nói: “Chỉ trong địa bàn 1 thôn mà có nhiều nguồn nước khác nhau. Ở xóm 2 thì mạch nước ngầm được lọc qua 1 lớp sỏi nên khi đào giếng nước trong, uống ngọt. Còn ở phía nam giếng nước nào cũng đục như nước hến, uống vào lờ lợ khó chịu lắm. Có phải do nguồnnước gây ra hay không chưa biết, nhưng ở thôn này có nhiều người mắc bệnh ung thư chết trẻ là sự thật”. Chị Võ Thị Kim Huệ lo lắng nếu mình chết theo chồng không biết 2 đứa con nhỏ dại sẽ ra sao Cụ Phan Thiềng, ở xóm 3, kể thêm: “Trước ngày giải phóng, người dân ở đây di tản hết vì có đồn Đại Hàn đóng tại núi Đất. Khi ấy nơi đâycòn là vùng rừng núi bạt ngàn, để không có chỗ cho bộ đội mình ẩn náu, địch rải thuốc khai hoang cây cối chết sạch”. Ông Nguyễn Trung Kiên, bộ đội thoát ly vào những năm chiến tranh chống Mỹ cho biết thêm: “Hồi ấy đơn vị của tui đóng ở Thuận Ninh, trồng mì để cung cấp lương thực cho bộ đội. Thế nhưng mì vừa lớn bằng vài gang tay làđịch thả thuốc khai hoang chết rụi. Tụi tui phảivào rừng đào củ nần, củ mài ăn để có sức chiến đấu. Thuận Ninh chính là đầu nguồn nước sinh hoạt của người dân địa phương này”.
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
|