Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 149
Mưa vẫn không có vẻ gì là ngơi đi chút nào, gió ngược từng hồi thành dòng kỉ niệm tuôn ào trở về, trong cái giá lạnh ướt đẫm, đôi tay đang nắm lấy nhau đã ấm dần. Tôi lúc này, không phải là đầu óc suy nghĩ hay lí trí dẫn đường, chỉ biết rằng tận sâu thẳm con tim, tôi rất muốn…ôm chầm lấy Tiểu Mai, tôi muốn được che chở cho nàng, dù là chỉ trong cơn mưa. Tôi cảm nhận được sức nặng và niềm hạnh phúc khi ở vị thế một người con trai có thể làm bờ vai vững chắc hay bàn tay ấm áp cho một người con gái.
Nhưng, bây giờ đâu phải là như lúc tôi không có phải chịu trách nhiệm với một ai đó, như cái lúc suốt ngày chỉ biết ngắm nhìn con gái rồi bình phẩm này nọ. Đã có người vì tôi mà lo lắng, vì tôi mà phải khóc tức tưởi khi chứng kiến cảnh tượng bạn trai mình đi với một người con gái khác. Tôi chưa làm gì để chuộc được lỗi lầm đó với người ấy cả, tôi chỉ là một thằng con trai bình thường, nhưng lại trở thành một người hoàn toàn khác, đã biết thế nào là rung động và lo lắng, áy náy không nói thành lời mỗi khi làm sai điều gì đó.
- “ Lớp mình ở bên đây nè N, ôm ghế đi đâu vậy ? “
- “ Em với N có ra sao, chẳng phải việc của mấy anh ! “
- “ Lần này thôi nhé, lần sau chết với tôi ! “
Tôi nhớ nụ cười toả nắng ấy, nụ cười làm tôi cảm thấy cuộc đời đẹp hơn, rạng ngời hơn mỗi khi thấy người đó, hơn ai hết, tôi cảm nhận được mình là người nếm trải được cảm giác hạnh phúc tình cảm lứa đôi sớm hơn những bạn đồng trang lứa khác.
Tôi không quên được nét bĩu môi phụng phịu, khuôn mặt dỗi hờn mỗi khi hai đứa giận nhau, dù là chẳng được bao lâu là lại làm lành như cũ.
- “ Ừ, mà nãy thấy vậy, Vy hơi buồn đó, sau này có đi đâu, hai đứa đi chung nha ! “
- “ Là tha rồi đó, hì hì, nãy giờ chỉ đùa chọc N thôi, chứ hôm qua nhỏ H tới nhà Vy kể hết oy, hết giận từ hôm qua rồi kia ! “
Tôi thích dáng vẻ dễ thương, đáng mến của người đó, lúc nào cũng nhiệt thành như tình cảm luôn bộc lộ ra ngoài.
- “ Ộ ôi, nhìn rùa con yêu ghê là ! “
- “ Nhà người ta bên này nè ông ơi, nãy giờ chạy sai 3 lần rồi nha ! “
Tôi cũng cảm mến những nét giận hờn, dù có đôi lúc thấy quá đáng nhưng âu cũng chỉ là vị đắng trong mật ngọt, hoàn hảo hơn mà thôi.
- “ Vừa nãy cũng không hẳn là giỡn đâu ! “
- “ Đã là gì của nhau mà giận, hứ ! “
Tôi cũng nhớ như in cái lần mà bị chuyển lớp, Vy tất tả nhờ thầy Phương xin giùm tôi, và đôi mắt đã đỏ hoe khi biết rằng tôi vẫn phải sang 10A2. Cả nét chữ nắn nót trong tập vở viết bài hộ tôi những ngày bệnh phải nằm viện, hay những lần tôi học dốt tiếng Anh, Vy kiên nhẫn dạy kèm tôi, dẫu biết rằng không giúp gì nhiều nhưng tôi vẫn cảm động, tính em ấy ham chơi là thế mà vẫn chịu ngồi yên giảng bài cho thằng con trai dốt Anh ngữ này.
Cơn mưa đầu mùa đã nhỏ dần lại, gió đã thôi còn mạnh mẽ như lúc đầu, tôi…cảm nhận rõ mình đang lơi dần nắm tay của Tiểu Mai.
Đối với tôi, những kỉ niệm với Vy không sâu đậm như của Tiểu Mai, nhiều nhưng không có thể nói ra bằng lời. Chỉ có duy nhất bản thân là cảm nhận rõ rệt được tình cảm em ấy dành cho mình, cảm nhận được cái nhói đau khi em ấy gượng đứng vững trong cái đêm ngoài bờ biển, hay buồn rầu vì tại tôi mà Vy phải tức tưởi nấc không thành tiếng. Mỗi lần nhớ tới điều này, tôi đều tự dằn lòng mình tuyệt đối không được làm gì có lỗi với Vy.
Tôi vẫn nhớ khoảnh khắc Vy quay xuống từ bàn trên, ngoắc tay bảo tôi nhìn lên, và em ấy tay cầm bút xoá, viết 2 từ “ đầu đá “ lên mặt hông bàn học, rồi cười thật tươi. Cảm xúc đó hãy còn tươi mới lắm, chỉ như vừa xảy ra hôm qua mà thôi.
- “ Nè, xa mặt…đừng cách lòng nha ! “
- “ Tự hiểu đi, ngốc quá mà ! “
Tôi lúc này chợt hiểu ra, mình không còn có tư cách lựa chọn lại nữa, chọn Tiểu Mai thì Vy sẽ buồn khổ, nhưng nếu tôi ở cạnh Vy mà trong lòng cứ canh cánh về Tiểu Mai thì quả thật là quá nhẫn tâm với Vy rồi.
Tôi, phải có một quyết định rõ ràng, dứt khoát, không được phân vân nữa !
Vy ư ? Phải rồi, người ta tốt với mình thế kia mà, còn phải nghĩ gì nữa.
Nhưng Tiểu Mai thì sao ? Những cảm xúc vừa nãy là sao ? Cái nắm tay này là sao ?
Tôi biết phải làm sao cho đúng đây chứ ? Đánh đổi hạnh phúc lâu dài cho một tình cảm bất chợt, hay là nhân lúc tình cảm đó còn chưa sâu đậm, chấm dứt để đỡ đau khổ về sau ?
- “ Tuỳ N, Vy không quản được, chỉ cần….. ! “
Cơn mưa đầu mùa giờ đã nhỏ lại, chỉ còn lắc rắc thành những hạt sương tan vào không khí, gió cũng ngừng thổi đi những giá lạnh, bên mái hiên tuôn nước thành dòng, và tôi….đã rời tay Tiểu Mai tự lúc nào rồi.
Rất lâu, rất lâu sau đó, hay chỉ là do tôi tưởng tượng lệch lạc thời gian về vài phút vừa trôi qua, tôi khó khăn nói lên thành lời :
- Tạnh mưa rồi, về thôi !
Tiểu Mai yên lặng ngồi sau xe, tôi chầm chậm đạp, và đâm ra lạnh lùng hẳn đi chẳng buồn nói gì, vì tôi biết, nếu nói ra, tôi sẽ không thể nào ngăn lại tình cảm đang mãnh liệt trỗi dậy sau ánh mắt ngơ ngác của nàng vừa nãy.
Áy náy, tội lỗi, hối hận ?
Hay chỉ đơn giản như một cơn mưa chợt đến rồi chợt đi, sau khi đã làm ướt đẫm cả một thành phố biển, và chỉ sáng hôm sau là trời quang mây tạnh, rồi mọi chuyện lại đâu vào đó ? Như chưa từng có gì xảy ra ?
Con đường về nhà Tiểu Mai hôm nay dài lê thê, và tôi chỉ mong cho nó cứ dài bất tận mãi như thế, để tôi không phải đối mặt với giây phút phải nói ra một điều gì đó, thật dứt khoát, thật tàn nhẫn.
Nhưng cái gì cũng phải có điểm dừng, cảm xúc, tình cảm dù có mạnh mẽ bộc phát đến đâu thì cũng phải dừng lại. Tôi chầm chậm dựng xe trước căn nhà có cánh cổng màu đen quen thuộc, lá cây trong vườn đã ướt đẫm rủ xuống từng cành.
Tiểu Mai vẻ như biết rằng, tôi sắp nói ra điều gì đó, nàng đan hai tay vào nhau, nhìn tôi, và mong đợi…
- Này, nói nè ! - Ừ ? - Từ mai…..N sẽ không qua học guitar nữa đâu nhé ! - Sao….sao vậy ? - Ừm…cũng gần phải thi học kỳ rồi, ôn bài nữa….lúc nào thi xong, coi rảnh được thì N lại qua tập ! - …………….. ! - Nhé ?
Và chỉ trong thoáng chốc, tôi nhận rõ ánh mắt của nàng như….ghét tôi lắm, cái nhìn đầy bất nhẫn và không cam chịu, rồi nàng quay bước vào nhà.
- Đợi mình chút !
Tôi không biết sao nàng lại bảo tôi đợi, và rồi mãi đến một hồi lâu sau, Tiểu Mai mới chầm chậm bước ra, tay cầm mớ tập vở của tôi…..mắt nàng hoe đỏ, nhưng đầy kiên nghị.
- Có thật vậy không ? – Tiểu Mai môi run run hỏi. - Ừm…. ! – Tôi chậm rãi gật đầu. - …………… ! – Nàng nhìn tôi đầy thất vọng. - Xin lỗi….giá mà có thể quay trở lại….từ đầu năm… ! - …………… ! – Nàng lặng im không nói. - Thôi, khuya rồi, vào nhà đi ! – Tôi khó khăn nói.
Tiểu Mai vẫn đứng yên bất động, nhìn tôi nhưng ánh mắt đã vô hồn, bất lực.
- ………… ! - …………………… !
Và một khoảng yên lặng chầm chậm trôi, hai đứa tôi đứng nhìn nhau, trân trối.
Tôi buồn bã thở hắt ra, cố lắm mới thốt lên thành tiếng :
- Sau này….tự giữ gìn sức khoẻ….. !
Rồi tàn nhẫn quay xe đạp về, vạn lần không dám ngoái nhìn lại hình ảnh một người con gái vẫn đứng lặng yên trong đêm, vì tôi biết chỉ cần quay đầu lại nhìn một khoảnh khắc thôi, tôi sẽ vứt bỏ tất cả mà ôm chầm lấy nàng.
Nhưng không, tôi đã chọn không làm như vậy, tôi tin rằng mình đã chọn lựa đúng đắn, tôi tự huyễn hoặc, trấn an bản thân bằng mớ suy nghĩ biện minh trong đầu, và tự nặn óc suy nghĩ không ngừng về Vy.
Phố biển về khuya sau cơn mưa thật buồn, vắng lặng, lạnh lẽo, trống rỗng….và nhẹ tênh.
Đừng khóc vì một thằng con trai như tôi, Tiểu Mai, đừng khóc……. !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 150
Về đến nhà, tôi nặng nhọc dắt xe vào trong, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, mẹ hỏi gì cũng chỉ ừ hử cho qua chuyện, tắm rửa rồi đi thẳng lên lầu vào phòng tắt đèn, khoá trái cửa lại. May thay ông anh cũng đang cắm đầu học, thấy bộ dạng lầm lũi này của tôi cũng chả buồn hỏi gì, tốt thôi, vì tôi chẳng muốn bị ai làm phiền lúc này.
Tôi nằm phịch xuống giường, vắt tay lên trán nhìn trần nhà, mà chẳng hề ý niệm được tôi đang và sẽ nghĩ gì. Cảm giác như tôi chẳng hề thở, và có đôi khi lại thở gấp vì ứ nghẹn, nấc không rõ tiếng. Rồi như cái lần bị mê sảng vì sốt, chốc sau tôi thấy xung quanh mình tối đen như mực, và những câu nói, những hình ảnh cứ liên tục ùa về. Tôi trở mình liên tục vì không ngủ được, cổ họng nghẹn ứ lại, khó thở vì tức ngực.
Day dứt mãi không yên, cảm nhận rõ rệt quả tim đang nhói đau, đập binh binh trong lồng ngực. Tôi một mình đối diện với bóng đêm, với bản thân, dù là nhắm mắt hay mở mắt cũng chẳng khác gì nhau, tất cả đều lặng thinh, trống rỗng và vô hồn.
- Mày ác thật đấy, nắm tay con gái nhà người ta, gieo hi vọng cho người ta, rồi mày đạp đổ mọi thứ ! - Tao….không phải muốn như vậy ! - Nói láo, mày đâu có biết tình cảm thực sự nó như thế nào ! - Tao biết, tao trải qua hết rồi ! - Hê, nhãi ranh nứt mắt, tình yêu nó chẳng phải là những cảm nhận bốc đồng của mày đâu, mày chỉ mới nhìn mọi thứ từ một mình bản thân mày thôi ! - Chứ tao phải làm sao ? Tao bỏ Vy để quay sang Tiểu Mai à ? Người ngoài sẽ nói tao ra sao, Vy sẽ nghĩ tao như thế nào ?
Có một thằng N đang bất lực gào thét, che đậy và lấp liếm bằng cách phản ứng dữ dội, và một thằng N khác đang khoanh tay, vênh mặt nhìn nó, trong tâm tưởng.
- Mày chỉ biết lo cho cái sĩ diện của mày thôi sao ? Tao chẳng ngờ cái điều đầu tiên mày nghĩ đến lại là danh dự ! - Mày thì biết quái gì, tao là vì Vy, tao không muốn em phải khóc vì tao nữa ! - Thế vừa rồi ai đã lại khóc vì mày ? - Tao….tao không biết ! - Ai đã âm thầm giúp mày học tiếng Anh, ai đã cho mày biết thế nào là cảm giác khi được là một bờ vai ? Mày bảnh lên từ lúc đó chứ gì ? - ………….. ! - Ai đã bày kế cho mày xin lỗi Vy, ai đã giúp mày làm quà tặng cho người mày gọi là bạn gái ? Hả ? - ……………………. ! - Ai lo cho mày cả đêm trong bệnh viện, rồi ai pha trà cho mày thoả thê mà uống ? Ai kiên nhẫn dạy cho cái thằng đầu đất như mày tập guitar, dẫu người ta biết rằng mày học là để đàn cho một người khác nghe ? - Mày….tình cảm không phải là chuyện ơn nghĩa ! - Thằng ngu, mày đã bao giờ tự đặt mình vào vị trí một người âm thầm cầu chúc cho người mày yêu hạnh phúc bên người khác chưa ? - …….. !
- Ừm, mày là con trai đấy, nhưng mày có dám khẳng định, lúc mày vừa được Vy nắm tay xong rồi lại bảo rằng chia tay, và mày quay trở về nhà một mình, rộng rãi nhưng trống vắng không có ai cạnh bên, mày có đau khổ không ? - …………. ! - Hay là mày tự ngồi khóc một mình, dẫu biết rằng, có khóc đến sáng cũng chẳng có ai đến cạnh bên ?
Tôi giật mình bật dậy giữa đêm, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi, hai tay nắm chặt lại tự lúc nào. Tôi quệt mồ hôi, tựa lưng vào tường thở dốc, cảm nhận được cái nấc lên vì khó thở, tim thắt chặt lại trong ngực và nhói lên thật đau, rồi kéo lên đằng lưng từ từ ngồi thịch xuống đất.
Cắn răng, đưa tay bóp trán thật mạnh, tự đánh vào đầu mình thật đau, rồi cuối cùng vò đầu, ôm mặt thở hắt ra.
- Tôi rốt cuộc, đã là sai hay đúng vậy ? Ai đó nói cho tôi biết đi !
Đêm thật dài, cũng không nhớ là đã trôi qua bao lâu, tôi cứ ngồi vô định trong phòng, mắt thẫn thờ nhìn màn đêm vô hồn không xúc cảm.
Rồi tôi đứng dậy, mở cửa phòng, mọi người trong nhà đã ngủ say hết cả, tôi nhẹ bước ra ban công, leo lên sân thượng nằm vật ra đất. Vậy mà nhìn đồng hồ chỉ mới hơn 1h sáng, giờ thì tôi mới thấm thía câu “ Thức đêm mới biết đêm dài “ này.
Bầu trời đêm sau cơn mưa đầu mùa giờ đã tạnh quang, lấp ló sau vài áng mây còn lững lờ sót lại là đâu đó một vì sao xa sáng lấp lánh. Gió đưa từng cơn mát rượi, bốn bề xung quanh im lặng tĩnh mịch, thỉnh thoảng vài giọt nước mưa trên những cành lá đã ướt sũng nước tí tách rơi xuống mặt đường.
Tôi rất thích được ngắm trời đêm, kể từ cái đêm hồi tôi lên 2, đang ngồi tựa cửa sổ chống cằm nhìn ra ngoài đợi ba sang nhà ngoại đón về, thì bất chợt tôi nhìn thấy sao băng vụt sáng qua màu đen tuyền của buổi khuya. Kể từ đó, mỗi lần buồn một chuyện gì, hay cần yên tĩnh để cân bằng tâm trạng, tôi đều đợi đến lúc cả nhà ngủ hết rồi mới một mình lên sân thượng ngắm trời đêm.
Giữa cả một vùng thinh không cao vợi của buổi khuya tịch mịch yên ắng, ánh sao lấp lánh hé ra rồi lại núp vào sau mây, chốc chốc lại có ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy của những chiếc máy bay đêm.
Phải chăng trước cái bao la của đất trời, mỗi người chúng ta chợt cảm thấy mình nhỏ bé lại, và cảm xúc đã tự tan biến đi, chỉ còn lại nỗi khát khao được hoà nhập làm một, được tan biến vào bầu trời, và nhìn thế giới từ trên cao ?
Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Tiểu Mai, và nàng đúng là mẫu người con gái trong mơ của tôi, thanh mảnh xinh đẹp, thoáng chút kiêu kỳ và lạnh lùng. Kể từ buổi chiều hôm đó, tôi đã xác định là bằng mọi giá phải chiếm lấy tình cảm của nàng rồi. Nhưng kể từ bao giờ, tôi đã đánh mất đi mục tiêu đó vậy ?
Vì nàng lạnh lùng quá đỗi ?
Vì nàng đã quên tôi rồi ?
Hay vì Vy đã làm tôi quên mất Tiểu Mai, tại Vy thích tôi ra mặt, và một thằng học trò lớp 10 ngây ngô đã đón nhận điều đó ngay lập tức, bằng cái suy nghĩ rất người lớn, và cũng rất ngu ? Thà yêu người yêu mình chứ không yêu người mình yêu ?
Không, bây giờ đổ tại cho Vy thì cũng chỉ chứng minh rằng tôi là một thằng hèn mà thôi. Lỗi tại tôi không kiên định, không dứt khoát, đã để sự việc đi xa đến mức này, đã lờ mờ nhận ra nhưng lại luôn tự lừa dối bản thân, không tự chấm dứt đi tình cảm đó, tự cho mình cái quyền xứng đáng nhận được mọi thứ mà không cần để ý cảm giác của ai kia…
Nhưng chẳng phải hôm nay tôi đã dứt khoát rồi đó sao ? Nhẫn tâm nữa là đằng khác, còn có ai ác hơn một thằng con trai chỉ vừa nắm tay người con gái dưới mưa như lứa đôi, rồi chốc sau lại khước từ người đó, tự mình gieo lên ngọn lửa trong đêm lạnh rồi thổi phù vụt tắt, phũ phàng và vô cảm.
Vậy là giờ còn đâu những lúc hai đứa cười nói vui vẻ, còn đâu những lúc Tiểu Mai ấn tay tôi vào đàn, hay tôi chốc chốc lại lẻn ra sau hù nàng bất ngờ nữa. Sẽ không còn những tách trà đào ấm nóng, những tiếng đàn dương cầm thánh thót, hay tiếng guitar đượm buồn trong buổi chiều tà nữa.
Chỉ còn lại cái gì đó đã rạn nứt trong tim, một cảm giác mất mát nhưng vô hình, trống rỗng mà nghẹn ứ, đông đặc….rồi vụn vỡ.
Khu phố yên lặng tịch mịch, ánh đèn vàng ở trụ đèn càng làm mọi vật thêm tối hơn, và tiếng lách tách khẽ rơi của những giọt mưa còn sót lại càng làm không khí yên lặng hơn, gió đưa sương đêm thấm vào cơ thể, lạnh buốt như cơn mưa vừa rồi.
Chỉ có bàn tay bên phải….là hãy còn ấm lắm…. !
Ngày mai, chúng ta rồi sẽ gặp nhau ra sao đây, Tiểu Mai …… ?
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 151
Trưa ngày hôm sau, tôi uể oải đạp xe lên trường, vào tới cổng lớp mà nửa muốn vào nửa không vì ngại gặp Tiểu Mai, cứ ngần ngừ đứng mãi ngoài hành lang, giả vờ dáo dác đợi bất kỳ đứa bạn nào đó đi vào.
- Đi dzô, đứng chi ngoài đây thế mày ? – Thằng C ôm cặp lò dò bước tới. - Ờ….tao đợi thằng T ấy mà ! – Tôi lúng búng đáp.
- Sắp vào lớp rồi, sao không về chỗ đi N ? – Đến lượt nhỏ P đi vào. - À….N chờ K mập vào chung cho vui ! – Tôi kêu khổ.
Cứ thế, thằng T vào thì tôi nói là đợi thằng L, đến lúc L đội trưởng vào thì tôi nói là đợi thằng D, rồi thằng D bước vô thì tôi lại trớ qua là đợi K mập, cứ luôn phân vân là có nên nhờ bọn này vào lớp trước xem thử Tiểu Mai đã vào lớp chưa, nhưng nghĩ lợi hại một hồi tôi lại tặc lưỡi lắc đầu ko dám nhờ. Mãi đến lúc K mập xách cặp đi chung với nhỏ H tới lớp thì tôi mới kéo nó ra và tin tưởng nhờ hỏi :
- Ê, mày vào lớp xem Trúc Mai có trong đó ko nhé ? Rồi ra nói tao ! - Chi thế ? Chuyện gì nữa ? – Thằng này ngạc nhiên. - Thì cứ vào đi, tao nhờ đấy ! – Tôi xua tay.
Hồi hộp đứng ngoài hé mắt nhìn vào, tôi chỉ thấy mỗi Vy đang ôn bài, và K mập thì nhìn quanh quất một hồi rồi lắc đầu. Tôi trố mắt nhìn nó, chẳng hiểu là thằng này ý bảo Tiểu Mai đang có trong lớp hay là ý bảo tôi có chuyện chẳng lành đây. Tôi thở dài đánh thượt, định bụng đợi thằng Q lên nhờ nó thử xem.
Vừa nghe có tiếng chân sau lưng, tôi lập tức quay lại nhìn xem là ai, thì bất ngờ gặp ngay Tiểu Mai đang ôm cặp đứng sững lại.
Hai đứa thẫn thờ nhìn nhau mất cả vài mươi giây, rồi tôi mới khó khăn nói ra thành tiếng :
- A….ừ….. ! - ………………. !
Tôi đứng bất động không dám nhìn thẳng vào Tiểu Mai, và nàng cũng chẳng nhìn tôi, chỉ đưa ánh mắt trống rỗng nhìn ra bên ngoài sân.
- Phiền….bạn tránh sang để mình vào lớp ! - ……Ừ….ừ… !
Tiểu Mai nhẹ nói khách sáo, và tôi bối rối vội đứng sang bên, nhìn nàng ôm cặp bước thẳng vào trong.
- “ Ừm, thôi, Tiểu Mai vẫn lạnh lùng, vậy có lẽ là vẫn bình thường….chắc vậy… ! “
Tôi bần thần nghĩ một hồi rồi mới lắc đầu đi vào lớp, không quên dạt qua dãy bên trái để tránh bị Vy hỏi phủ đầu như mọi hôm. Cũng chẳng biết sao nhưng tôi không muốn ai nói chuyện với mình lúc này cả, và nhất là Vy, vì tôi không biết phải đối diện em ấy như thế nào với bộ mặt bí xị này.
Khi bạn giả buồn, bạn có thể cười được, nhưng khi bạn buồn thật, thì đó cũng chỉ là cười buồn. Và tôi thì chẳng hề muốn phải buồn rầu trước mặt Vy chút nào, em rất tinh ý, dò hỏi một phát chắc tôi sẽ khai huỵch toẹt ra hết mất thôi.
Nhưng có gì để mà khai, khi tôi đã dứt khoát với Tiểu Mai rồi thì còn gì để mà nói nữa ? Tâm trạng nào để mà nói nữa ?
Vào giờ học, tôi có đôi lúc lại nhìn sang hướng Tiểu Mai, và lần đầu tiên trong suốt năm tôi thấy nàng lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, không quan tâm những gì thầy giáo đang giảng bài trên bảng.
Và cái gì tới nó phải tới, thầy Toán sau khi để ý thấy Tiểu Mai không chú ý suốt từ đầu buổi đến giờ, dù thấy đã mấy lần vờ ho húng hắng để nhắc chừng nhưng nàng cũng vẫn không có vẻ gì là nghe thấy.
Thầy Toán gấp sách lại gọi :
- Trúc Mai, em có nghe tôi giảng bài ko đấy ?
Tiểu Mai vẫn yên lặng, và giật mình quay lại khi nhỏ H kéo tay nàng.
- Diệp Hoàng Trúc Mai ?
Thầy Toán khẽ dập cây thước xuống bàn.
- Dạ ?
Nàng từ từ đứng dậy, và tôi trông Tiểu Mai chẳng có vẻ gì là e ngại hay sợ sệt sẽ bị điểm kém hay phải vào sổ đầu bài.
- Nãy giờ em có nghe tôi giảng bài trên lớp không ? - Dạ, thưa thầy không !
Tiểu Mai lắc đầu khẽ đáp, nhưng cả lớp thì ngạc nhiên ồ lên rõ to, tiếng xì xào bàn tán về một hiện tượng lạ, hẳn rồi, xưa nay tính khách quan ra thì Tiểu Mai là học giỏi nhất, và chăm nhất 10A1, hiếm có chuyện bị điểm thấp, và tuyệt đối không có chuyện nàng không nghe giảng bài hay đùa giỡn trong giờ học như bọn tôi.
Thầy Toán nhăn mặt đưa tay ra hiệu bảo cả lớp yên lặng.
- Tại sao em không chú ý học ? - Dạ…thưa thầy, em hơi mệt ! – Tiểu Mai trả lời. - Có thật không ? – Thầy hỏi gặng. - Dạ, đêm qua em mắc mưa nên bị cảm mạo ! – Nàng đáp.
Cam đoan rằng cả lớp chỉ một mình tôi là cảm thấy rằng lời vừa rồi của Tiểu Mai như là một lời trách cứ, tôi đâm ra không dám nhìn thẳng lên nữa, cúi mặt chăm chú vào quyển sách toán trước mặt.
- Ừm….vậy em xuống phòng y tế nghỉ chút đi ! – Thầy dịu giọng nói, vì dẫu sao Tiểu Mai xưa nay cũng nghiễm nhiên được thầy xếp trong số 2 học trò cưng cùng với tôi. - Dạ….em ngồi nghỉ tại chỗ cũng được ! – Tiểu Mai lắc đầu rồi ngồi xuống.
Khi sự việc xảy ra một lần, mọi người còn nghĩ đó là sự thật, nhưng khi nó xảy ra liên tiếp hơn hai lần thì thiên hạ đã bắt đầu ngờ rằng có lí do gì đó đằng sau hiện tượng lạ 10A1 này.
Giờ Anh văn và giờ Sinh tiếp theo, Diệp Hoàng Trúc Mai là cái tên bị xướng lên nhiều nhất, cô Hiền sau khi tròn mắt ngạc nhiên nhìn Tiểu Mai không đọc thuộc nổi đoạn ngữ văn thì chốc sau đã phải lắc đầu khi cô học trò cưng bỏ trống bài kiểm tra nhanh 5 phút. Gặng hỏi mãi cô cũng chỉ lờ mờ đoán được rằng có thể Tiểu Mai bị bệnh hoặc buồn chuyện gia đình. Và cô Sinh thì gần như phát cáu khi gọi mãi mà nàng cũng không lên bảng trả bài, đến khi thằng X gọi rõ to thì Tiểu Mai cũng lại mới giật mình mà đứng lên, bối rối giải thích nàng….bị bệnh.
Cả lớp nhìn nhau với một câu hỏi duy nhất, Trúc Mai hôm nay bị làm sao thế này ? Em Vy thì quay xuống nhìn tôi ý như em ấy cũng chẳng hiểu gì, muốn xem tôi có đoán được gì không, nhưng tôi chỉ biết lắc đầu cười trừ. Thằng T thì cứ nhấp nha nhấp nhổm trên ghế, mong được thế chỗ trả bài cho Tiểu Mai.
Chỉ duy nhất có một mình K mập là nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi, vì lúc đầu giờ tôi đã trót nhờ nó xem có Tiểu Mai trong lớp không, và bây giờ nó liên hệ ra ngay lập tức.
Giờ ra chơi, tôi lẻn ra ngoài ghế đá ngồi một mình cho yên tĩnh, thì K mập lù lù bước tới ngồi xuống cạnh bên hỏi :
- Chuyện gì thế ? - Chuyện gì là chuyện gì ? – Tôi vờ không hiểu. - Mày đừng xạo, tao đoán chắc chắn mày có liên quan đến chuyện của Mai hôm nay ! – Nó lắc đầu nói kiên quyết. - Hơ, tao chả biết gì sất ! – Tôi chối đây đẩy.
- Mày không biết phải ko ? Thế thì Vy sẽ biết ! - Ơ… cái thằng này, điên à ? - Không muốn Vy biết thì nói tao nghe chuyện gì, chỗ anh em cứ nói thật ra, có gì giúp được thì tao giúp !
Tôi trông cái mặt K mập lúc này thì hết chín phần là nó tò mò muốn biết chuyện gì, một phần còn lại hoạ may là nó muốn biết thật.
- Tao nói ra mày thế nào cũng kể với em H của mày, rồi H kể cho Vy, thế cũng như không ! - Yên tâm, chuyện con trai tâm sự, kể cho bọn con gái làm quái gì !
K mập nói giọng chắc nịch thụi vào vai tôi, vậy là tôi cũng thấy xiêu xiêu, nghĩ thầm thà nói ra cũng tốt hơn là cứ ôm mớ sầu đời này trong bụng. Thế là tôi rầu rĩ kể lại mọi chuyện, có lúc đượm buồn, có lúc tôi phải ngừng lại một hồi rồi mới nói tiếp được, cố gắng dùng những từ ngữ nói giảm, nói tránh đi những gì liên quan đến tình cảm thật sự, những cảm xúc trong những ngày nay. Thế nhưng đó chỉ là một cố gắng đầy bất lực, khi tôi càng cố nói bớt đi thì càng có vẻ xúc động, tay cứ nắm lại liên tục như vẻ bất nhẫn không đành lòng khi phải nói rằng :
- Thật ra….từ đầu đến giờ….tao cũng…ừm…chỉ xem Trúc Mai là…ừm….thôi ! Tao cũng không biết sao…nhưng….ờ….thì vậy…ừ…chắc…bạn…… !!!
K mập vung tay đập mạnh vào lưng tôi rồi cười khổ :
- Cái thằng ngu, miệng nói mà mặt nhăn, láo cũng vừa vừa thôi mầy !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 152
Tôi thở dài đánh thượt, quay sang nhìn K mập :
- Rốt cuộc là tao đã làm đúng hay sai ? - Sao mày hỏi tao ? Đúng sai thì tự mày phải biết chứ ! - Èo, tao không biết nên mới hỏi mày ! - Ừm….tao thấy mày đâu cần ai phải trả lời dùm nữa, tự mày đã biết rồi !
K mập quệt mũi trầm ngâm nói, tôi lặng thinh chẳng nói gì, và hiểu ý của nó đang muốn ám chỉ điều gì.
- Nhưng mày phải có trách nhiệm với điều mày đã chọn ! – K mập tiếp lời. - Là sao ? – Tôi ngơ ngác. - Là mày ko có cơ hội để chọn lại lần nữa đâu ! – Nó nhún vai đáp. - Ừm, thì tao cũng biết thế ! – Tôi nói trống không. - Thôi, anh nể chú, tình huống đó mà còn tỉnh táo được vậy thì tao bái phục, mày chọn đúng rồi đấy ! – Thằng K vỗ vai tôi nói.
Tôi biết, K mập cũng chẳng hơn gì tôi trong chuyện tình cảm, mọi thứ nó nói cũng chỉ cốt để an ủi thôi, nhưng dẫu sao có bạn bè vẫn hơn, vẫn chia sẻ được. Nói ra hết rồi, tôi cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào tâm trạng đè nặng đêm qua, may phước là tôi còn có chiến hữu, còn có huynh đệ.
Và rồi tôi giật thót cả người :
- “ Vậy thì Tiểu Mai có ai bên cạnh chứ ? “
Thế là tôi lại ôm mặt sầu đời đi vào lớp, nhìn thấy Tiểu Mai gấp sách vở, khoanh tay nhìn ra hàng tre trúc xanh mướt ngoài cửa sổ, tôi….chỉ ước gì mình có thể ôm chầm lấy nàng, dẫu chỉ….xác định là bạn bè.
Những cảm xúc ngày đó tôi ko thể định hình được, đến tận bây giờ khi viết những dòng này, tôi cũng chẳng thể nào lột tả được cảm xúc nội tâm giằng xé ngày đó ra làm sao cho các bạn hiểu.
Một nửa tôi muốn được ôm Tiểu Mai vào lòng, vỗ về và an ủi nàng.
Nhưng nửa còn lại, tôi chỉ muốn tránh thật xa nàng, càng xa càng tốt, để tôi không phải đối diện với một thằng N nào khác nữa, không muốn phải tự vấn mình vào buổi đêm nữa.
Tôi lững thững đi về chỗ ngồi, thở dài đau khổ, giá như thời gian có thể quay trở lại !
Vì tôi biết, trong tôi lúc này đã định hình được tình cảm với Tiểu Mai là như thế nào, hoặc giả là qua sách báo hay phim ảnh, hoặc là qua bản năng tự cảm nhận, tôi nhận thức được rằng tình cảm của tôi đối với Tiểu Mai tuyệt đối không phải là bạn bè, nhưng cũng không phải là tình cảm lứa đôi.
Tôi chỉ thích mỗi mình Vy, vậy thì cớ sao lại không nguôi nghĩ đến Tiểu Mai ?
Cái gì của tôi, tôi không phủ nhận, nhưng cái gì không phải của tôi, tôi tuyệt đối không thừa nhận. Đối với tôi, nghĩ đến tình cảm trai gái là tôi thấy ngay nụ cười của Vy, tôi không chê trách được em ấy ở điểm nào cả. Nhưng Tiểu Mai lại ở một phạm trù khác mà tôi không giải thích được, chỉ đơn thuần là những tách trà đào, hay giọng nói nhỏ nhẹ mà kiên nhẫn lúc dạy đàn, lại làm cho tôi nhớ mãi khôn nguôi, và hơn hết thảy là bây giờ tôi lại cảm thấy như đã mất mát đi rất nhiều điều kể từ đêm qua.
Cảm giác muốn bù đắp cho một người mà ta có tình cảm, nhưng lại bị giằng xé bởi một người khác không dễ chịu chút nào, không nghĩ đến thì thôi, nhưng đã nghĩ tới là tôi lại thấy như điên lên vì càng nghĩ càng ko có lối thoát, đến độ tôi muốn đập phá mọi thứ, tôi muốn mọi người nghĩ tôi là 1 thằng điên, muốn xung quanh biến mất, muốn đây là ngày tận thế.
Cứ thế, tôi miên man nghĩ suốt buổi, không ý thức được rằng mình đang phạm sai lầm, thầy Hoá đang nhìn tôi lom lom từ trên bục giảng.
- N, em có nghe tôi giảng bài không ?
Tôi lúc này đang ước gì mình là áng mây trắng tự do tự tại lững lờ trôi trên bầu trời, chẳng phải phụ thuộc vào điều gì cả.
K mập và thằng L cúi đầu xuống mặt bàn, to nhỏ nhắc khéo, nhưng tôi nào có nghe gì đâu chứ !
- N, em đứng dậy ngay cho tôi !
Và ngay lập tức K mập thụi cho tôi một nhát thật lực vào hông, tôi ngớ người sực tỉnh, nhưng hãy còn hùng hổ lắm.
- Tổ bà mày, làm gì đấy ? – Tôi quắc mắt sừng sộ, quên mất mình đang trong tiết học. - Ơ….cái thằng, thầy kêu mày kìa ! – K mập nhăn mặt nói the thé.
Tôi sững người giật mình nhớ ra, và ngay phút chốc thấy ngay mình đang đứng, xung quanh đám bạn há hốc mồm nhìn phút giây hổ báo vừa rồi của tôi.
- Em có nghe tôi gọi không đấy ? – Thầy cau mày nói. - Dạ…dạ có ! – Tôi lắp bắp đáp. - Có sao ko đứng dậy ngay mà lại đợi bạn nhắc ? – Thầy lừ mắt nhìn tôi.
Và tôi bối rối nói ra ngay câu tiếp theo như phản xạ, rồi nhận biết ngay tức khắc cái phản xạ đó là sai lầm :
- Dạ…dạ em hơi mệt trong người !
Nếu một ngày, bạn bắt gặp 2 học sinh giỏi trong lớp của mình, và hai đứa đồng loạt cùng lơ đễnh ko nghe giảng bài, và khi được gọi tên đều nói mình bị bệnh, tệ hơn đó lại là 1 nam 1 nữ, thì bạn sẽ nghĩ ra sao ?
Tôi biết suy nghĩ đó như thế nào, và tôi cũng biết chúng bạn trong lớp cũng nghĩ y chang vậy, vì nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ nghĩ như vậy.
- “ Hai đứa này sao mà bệnh đồng loạt thế ? Hay là giận nhau gì đó rồi đây ? “
Chốc sau, tôi đã có tên trên bảng phong thần, trong sổ đầu bài đỏ chót tên tôi và Tiểu Mai, đều cùng một lí do là lơ đễnh trong giờ học. Và cam đoan rằng nếu người ngoài ko biết gì nhìn vô sổ, hẳn là sẽ nghĩ hai đứa tôi đang ngồi cạnh nhau.
Cả lớp nhận ra, tôi nhận ra, và Vy cũng nhận ra, tan học ra về, em ấy trầm tĩnh ngồi sau xe, tôi cảm nhận được ánh mắt dò xét từ sau lưng nhìn đến.
- Hôm nay N sao vậy ? - À…có gì đâu ! - Ko có gì sao lại không nghe giảng, vào sổ đầu bài kìa thấy không ? - Ừm….lúc đó đang nghĩ từa lưa ấy mà !
Tôi nói trớ đi như mọi lần, và điểm yếu lại xuất hiện, vì khi nói dối tôi chẳng bao giờ nhìn thẳng, lúc nào cũng lắc đầu liên tục, và Vy hiểu điều đó.
- Xạo, nghĩ gì mà tập trung đến nỗi không nghe thầy gọi chứ ? - Thì….nghĩ tào lao ấy mà, ai dè tập trung quá thôi !
Tôi khó chịu đáp, chẳng muốn bị hỏi cung lúc này chút nào, tâm trạng đã đang ko tốt rồi mà cứ liên tục bị nói xỏ vào.
- Hơ, nhưng mà nghĩ gì ? - ……… !
Tôi chơi bài im lặng là vàng, hi vọng mình ko nói gì thì Vy sẽ nản và chẳng hỏi gì thêm nữa. Nhưng tôi đã lầm giác quan nhạy bén thứ 6 của con gái, đó là linh cảm.
- N với Mai có chuyện gì đúng không ?
Tôi sững sờ bất động, chẳng dè Vy lại hỏi thẳng như vậy, và ác nỗi là lại hỏi đúng.
- Sao đấy ? Nói đi chứ !
Tôi dừng xe lại, trơ mặt ra ngay giữa đường, nhất thời chẳng biết nói sao cho phải.
Thú thật, đó là lần đầu tiên tôi muốn bỏ Vy lại giữa đường để được yên ổn 1 mình với mớ suy nghĩ đang ngổn ngang trong đầu, chứ chẳng muốn bị hỏi như xoáy vào não nữa !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 153
Còn chưa đủ hay sao, chưa đủ căng thẳng hay sao mà tôi giờ lại sắp phải đối mặt với một cuộc hỏi cung nữa chứ. Suốt cả đêm qua không ngủ giờ đã làm đầu óc tôi cứ giật tưng tưng trong đầu, chỉ thật sự muốn yên tĩnh một mình chứ chẳng hề mong bị dò xét như thế này một chút nào.
Sao Vy lại không hiểu cho tôi chứ ? Ít ra cũng phải nhìn thái độ mà biết rằng tôi đang không ổn chứ, con trai chứ có phải con gái đâu mà cái gì cũng có thể kể huỵch toẹt hết ra. Nhất là tôi đã hết lòng với Vy, tự tay cắt đứt với Tiểu Mai, cắt đứt tình cảm mà tôi đã quá muộn để nhận ra, vậy còn chưa đủ hay sao mà cứ thích tra tấn tinh thần tôi vậy ?
Tôi chỉ muốn yên tĩnh, tôi cần yên tĩnh… !
- N nói rồi, không có chuyện gì cả ! - Nói dối, ai nhìn vào cũng biết là giữa N với Mai đang có chuyện gì đó, chứ không thì chẳng thể nào lại trùng hợp như vậy được !
Vy lắc đầu nói trách, ánh mắt nhìn tôi như thể đợi tôi thú nhận tất cả, như mọi lần.
- Ở đâu ra cái chuyện vớ vẩn đó ? Nhảm thật ! - Vy nói thì N bảo là nhảm à ? - Hơ, N nói điều Vy đang nói là nhảm đấy, là vô căn cứ ! - Cái gì vô căn cứ ? Điều gì ?
Giọng Vy đã bắt đầu gay gắt, và tôi lừ mắt hít một hơi thật sâu.
Tôi đã chấm dứt tất cả vì em rồi, tôi làm mọi thứ rồi, vậy mà bây giờ sao cứ buộc tôi phải nói đi nói lại cái chuyện mà tôi cảm thấy đau đớn vậy ?
- N nói, N với Mai, không hề có chuyện gì cả ! – Tôi gằn giọng. - Ai biết được ! – Vy bĩu môi lắc đầu. - Nhắc lại 1 lần nữa, đây là lần cuối, N với Mai tuyệt đối là bạn, không hơn, không kém ! – Tôi nghiến răng nhấn nhá từng từ một, và từng lần nhấn nhá là từng ấy lần tôi tự đâm vào tim mình.
Đau nhói….. !
- Vậy thì tại sao bữa nay hai người đồng loạt vào sổ đầu bài ? Hai người học giỏi mà, hay tự tạo chuyện để được chú ý, ghép đôi cùng nhau ? - Đó là ngẫu nhiên, là trùng hợp ! - Chẳng tin, trong lớp chẳng ai tin cả !
Tôi thở hắt ra lắc đầu não ruột, cảm thấy đầu óc quay cuồng :
- Chuyện tình cảm, nhiều người không tin cũng chẳng bằng chính người trong cuộc cũng không tin ! - Là…là sao ?
Vy thẫn thờ hỏi, nhưng tôi đã chẳng buồn trả lời nữa, lặng thinh đạp xe đi thẳng.
- Sao vậy ? - …………….. !
Tôi không để tâm nữa, mệt rồi, mặc kệ, muốn nghĩ sao thì nghĩ.
- Này, nói gì đi chứ, im ru à ! - ……… !
Nhưng tôi vẫn lặng yên không quay lại, chốc sau Vy đập vào vai tôi, dịu giọng nói :
- Đầu đá, sao đó ? - ……. !
Hồi lâu không thấy tôi trả lời, Vy đâm bực “ Hứ “ một tiếng rồi cũng chẳng nói thêm gì nữa, bầu không khí giận hờn phủ lên cả hai.
Lần đầu tiên hai đứa đi cùng nhau mà im thin thít là buổi chiều tôi nhận tin bị chuyển lớp, những tưởng sau vụ đó thì lúc nào giữa hai đứa tôi sau này cũng sẽ là chuỗi ngày ngập tiếng cười. Nhưng đây là lần thứ hai, chúng tôi đều không một ai nói gì cả.
Tôi dừng xe trước nhà, Vy làm thinh bước xuống, lấy cặp ra khỏi giỏ, tôi chả buồn nhìn co chân định đạp về.
- N thích Vy thật, nhưng không có nghĩa là Vy muốn ra sao thì muốn với N ! - Ơ…… !
Rồi mặc Vy tròn mắt ngạc nhiên đứng trước cửa, tôi quay xe đạp thẳng không thèm ngoái đầu lại cười tình như mọi lần.
Vậy là đủ lắm rồi, để tôi yên đi, xin em đừng tra hỏi gì tôi nữa, tôi đã buồn nhiều lắm rồi, đừng để tôi mất đi tình cảm tôi đang dành cho em nữa.
Bây giờ nó mong manh lắm, Vy biết không ? Tôi đã từng tưởng rằng nó vững như bàn thạch đấy, nhưng tình cảm chúng ta được xây dựng từ sự vui thích của một phía và sự ngộ nhận của phía còn lại, thì một khi đã nhận ra, liệu nó có còn tồn tại được nữa chẳng ? Tình cảm tụi mình còn như cũ được nữa chẳng ?
Vậy nên, tôi đã tự lừa dối bản thân cả một thời gian dài rồi, thì hãy để tôi yên, hãy để tôi đủ can đảm phủ định bản thân mãi mãi luôn đi. Đừng phiền nhiễu tôi nữa, là bạn gái thì hãy hiểu cho tôi, cũng có lúc tôi cần yên tĩnh một mình chứ.
Hãy cho tôi thời gian, để tôi chôn sâu, dập tắt ngọn lửa kia trong tim đi, xin em đấy….!
Tôi lờ đờ dắt xe vào nhà, vật vạ như thằng chết trôi.
- Ê, về trễ vậy mậy ? – Ông anh tôi ngồi trước hiên ngạc nhiên hỏi. - ……Dạ…… !
Tôi đáp trống không rồi đi thẳng xuống nhà sau, mặc cho ông anh đang dứ dứ nắm đấm đe doạ sẽ oánh tơi bời thằng đệ bố láo.
Giờ cơm tối, tôi trệu trạo nhai vài miếng cho qua bữa rồi lẳng lặng đi lên nhà trên.
- Ơ thằng này ? Mày sao đấy ? – Ông anh tôi đá toang cửa phòng ra. - Sao…đâu ! – Tôi lúng búng đáp, giật mình vì điệu bộ hùng hổ của ổng. - Láo, mày bị điểm thấp à ? Hay sổ đầu bài ? - Ổng hất hàm. - Ờ…sổ đầu bài ! – Tôi gật đầu trả lời nhát gừng. - Hơ, sao mà vô sổ đầu bài ? - Ổng sửng sốt. - Thì….ngủ gật ! – Tôi phịa. - Rồi sao ? Có làm bản kiểm điểm gì ko ? – Ông anh tôi hỏi. - Không, sao phải làm ! – Tôi lắc đầu. - Thế thì buồn quái gì, giờ văn tao vào sổ đầu bài ngồi hoài nè, có sao đâu ! – Nói rồi ổng thở dài ngao ngán đi ra ngoài.
Tôi nằm phịch xuống giường, với tay lấy cuốn sách úp ngược lên mặt.
- “ Buồn vì cái khác, đại huynh à….phải chi hồi đó đệ đậu trường chuyên thì hay biết mấy, thì bây giờ đâu có phải gặp Vy…và Tiểu Mai chứ ! “
Những ngày sau đó, tôi với Vy chẳng ai thèm nói câu nào với nhau, thậm chí còn chẳng thèm nhìn mặt, chỉ có đôi lúc tôi lên bảng làm bài thì cảm nhận rõ ánh mắt em ấy đang dõi theo, và tôi thì cũng có lần nhìn Vy và bị em bắt gặp, và vội lờ đi.
Còn Tiểu Mai vẫn thế, tôi chưa bao giờ thấy nàng buồn đến vậy, lên lớp chỉ ngồi im thin thít rồi cuối buổi lặng lẽ ra về, lắm lúc giải bài tập trên lớp, nàng thậm chí còn chẳng dùng máy tính, nhẩm đại một kết quả rồi nguệch ngoạc ghi lên bảng, thế là lại bị điểm thấp trước ánh mắt ngạc nhiên của cả lớp. Bạn bè cùng tổ ai hỏi thăm gì cũng chẳng nói, vài hôm đầu thì còn quan tâm, nhưng riết rồi thấy nàng chẳng có vẻ gì là muốn nói chuyện, bọn con gái lại quay sang xì xầm nhau rằng Tiểu Mai tính tình tiểu thư kiêu ngạo, vênh váo không coi ai ra gì.
Hết buôn chuyện bên đó, bọn con gái được nước tán sang cả chuyện tôi và Vy giận nhau, bình thường hai đứa trên lớp cười giỡn như giặc, đi đâu cũng có nhau, vậy mà bây giờ mạnh ai nấy làm, chẳng cặp kè tình cảm gì nữa.
Thế là thằng khờ cũng biết được có sự lạ lùng giữa 3 nhân vật chính trong hiện tượng lạ 10A1 đã diễn ra được gần 1 tuần nay. Và hầu hết mọi nghi vấn đều dồn về phía tôi, khi ai nấy cũng đều cho rằng và bàn luận sau lưng rằng tôi bắt cá hai tay bị bắt quả tang tại trận, thế nên giờ vuột cả hai con cá. Dù rằng bọn huynh đệ chí cốt như K mập, thằng L và thằng T đều sầm mặt nạt ngang đứa nào dám nhắc tới chuyện đó và tích cực đè đứa đó ra mà dò bài gắt gao, hay thằng D cứ hở chút là nhảy ngay vào giữa chỗ bọn buôn chuyện đang tụ tập rồi nhe răng cười đểu, và thế là giải tán đám đông ngay tắp lự. Nhưng đó cũng là chút nỗ lực nhỏ nhoi khi mà chuyện đã lan ra A2 và A3 bên cạnh, bằng chứng là mấy ngày tiếp theo, tụi trai làng bên liên tục tán tỉnh Tiểu Mai lúc nàng ra bãi giữ xe, hay là thi nhau ton hót với em Vy, và thằng nào thằng nấy cũng đều nhìn tôi và cười khinh khỉnh, cho rằng tôi đã bị rơi đài rồi.
Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm gì mấy chuyện đó, thích làm gì mặc xác tụi bây, lúc này tôi chỉ bận tâm duy nhất mỗi một điều.
- “ Vy có còn giận mình không vậy ? “
Và đến tối khuya khi nằm ngắm sao trên sân thượng, tôi lại rầu rĩ bổ sung thêm vào danh sách “ quan tâm “ một điều nữa :
- “ Giờ này, đang làm gì vậy, Tiểu Mai ơi ? “
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 154
Buổi chiều chủ nhật, tôi đang ngồi tụng bài Lịch sử cho đợt thi học kì 2 sắp tới thì có chuông điện thoại reo, nhà thì chẳng có ai, thế là phải lều bều đi xuống dưới nhà.
- A lô ! – Tôi nhấc ống nghe lên. - N hả ? Cho mày 5 phút, tao qua rồi đi làm vài trận net cho sướng ! – Giọng K mập bên kia đầu dây. - Ờ…qua đi ! – Tôi thoáng lưỡng lự rồi gật đầu đồng ý.
Kệ, dù sao giờ này cũng học hành chẳng vô, ra ngoài cho thư thái đầu óc. Nghĩ bụng thế nên K mập vừa thắng xe cái két trước nhà là tôi tót ra theo ngay.
- Đi mấy giờ về ? Mai kiểm tra Lí đấy ! – Tôi quay sang hỏi. - Thì tầm 6- 7 giờ chiều về là vừa ! – K mập nhún vai đáp. - Ờm, vậy cũng được ! – Tôi nói. - Thấy bữa giờ mày buồn buồn nên tao rủ đi chơi cho khuây khoả ! – Nó tặc lưỡi. - Buồn gì, tao lo về trễ ko kịp ôn bài thôi ! – Tôi chống chế. - Ăn chơi sợ gì mưa rơi, tao còn cầu cho mưa to để mày kẹt luôn trên quán, chơi hẳn 1 bữa cho nó thống khoái, hề hề ! – K mập cười khoái chí. - Đừng có nhắc từ “ Mưa “ trước mặt tao ! – Tôi sầm mặt gằn giọng.
Thấy tôi đột ngột thay đổi thái độ, K mập hết ham thắc mắc, cắm cúi đạp xe nhấp nha nhấp nhổm để tới quán net cho mau, chứ đi với tôi giờ y chang đi với cục đá, mà đi với cục đá thì chán bỏ xừ.
Ra đến quán net thì ôi thôi đông những người là người, đứng đợi rã cả cẳng mà cũng chỉ có trước 1 máy trống, tôi hất đầu nhường K mập vào trước, rồi đi ra khu sau xem bọn khác chơi dàn trận. Đang đứng nhìn tụi kia thì tôi để ý máy trong cùng, có một thằng đang ngồi xem phim “ Thần thoại “ của Thành Long, ngay đoạn Ngọc Thố công chúa thả tay Jackie rồi bay lùi dần về cung điện đang sụp đổ. Phim này thì tôi cũng ko thích lắm, nhưng được cái bài nhạc nền cuối phim thì hay, có lồng mấy đoạn phim rất hợp với nhạc, thích nhất là cái đoạn Ngọc Thố công chúa múa cho Mông Nguỵ tướng quân xem trên Vạn Lí Trường Thành, ánh nắng chiếu rọi vào từng điệu nhảy của loài chim công, nhìn đẹp mê hồn.
Và tôi….lại nhớ đến nụ cười toả nắng hôm nào…. !
Nhưng giờ đã giận nhau cũng gần hơn một tuần rồi, tôi với Vy cứ làm mặt lạnh chả ai chịu xin lỗi trước, dù rằng tôi cũng hiểu, và Vy dường như cũng hiểu, cả hai đều đã hết giận rồi, chỉ thấy buồn buồn, thiếu vắng điều gì đó đã thành thói quen.
Chốc sau, thằng kia xem hết phim thì đứng dậy tính tiền ra về, tôi ngồi vô máy, onl Ym lên định rủ K mập bắn Gunbound thì thấy nick yahoo của Vy đang sáng đèn, tôi click vội ngay vào mở khung chat lên. Định đưa tay gõ mấy câu nhưng rồi lại thôi, vì chẳng biết phải mở lời như thế nào.
Ngồi một hồi, tôi tự dưng nhớ lại nụ cười của Ngọc Thố công chúa, thế là lại đâm dạn hắn lên, đưa tay gõ phím lia lia, và rồi…tôi thấy ở khung chat cũng đang hiện ra dòng chữ “ Vy is typing a message…..”
“ - Vậy là Vy cũng đang định nói gì đó ! “
Thế là tôi dừng lại ko gõ phím nữa mà ngồi đợi xem Vy sẽ nói gì, nhưng chờ cả lúc sau vẫn ko thấy Vy gửi gì sang, và dòng chữ kia đã biến mất, tức là em ấy cũng dừng lại.
Tôi giật mình sửng sốt khi nhìn thấy ở khung chat Vy cũng vừa gửi gần như là đồng thời với tôi.
- Ừ….ko có gì, N sai mà, N xin lỗi mới phải ! - Không, lí ra Vy ko nên trách gì N cả, tự dưng hôm đó lại khùng điên như vậy ! - Thôi, hiểu lầm mà, bỏ qua đi ! - Vậy….bỏ qua nha N ? - Ừ, xem như chưa có gì xảy ra ! - Hi hi ! ^_^ ! - Mà hôm giờ làm mặt lạnh ghê quá, nhìn muốn hoảng ! - Hứ, ai bảo N làm mặt lạnh trước chứ bộ, Vy chỉ…hùa theo thôi ! - Làm tụi trong lớp bàn tán xôn xao, hà hà ! - Kệ, ai nói gì nói, mình ko quan tâm là được, N ha ? - Ừm, mà hôm giờ bọn con trai nó tán tỉnh dữ quá ta ? Có xiêu ko đó ? - Thấy ghê, ai mà thèm chứ !
- Phải hông ? Sao thấy cũng cười lại tụi nó mà ? - Èo ôi, theo dõi người ta nha ông, bleu ! - Chứ sao, phải bám sát để biết đường mà…bảo vệ chứ lị ! - Hi, xạo quá, chứ ko phải đang ghen hở ? - Ơ….ừ, ghen đấy ! >”< !
- Hi, à mà nè, N nghe bài này chưa ? - Ko gửi tên ai biết bài gì mà nghe ! - Nè, Love you and love me đó ! - Đâu, để nghe thử coi !
Đó là lần đầu tiên Vy chia sẻ một bài hát cho tôi cùng nghe, vâng, hiển nhiên bài hát nổi tiếng này rất hay rồi, nhưng đoạn Flash movie làm kèm theo lại cũng hay ko kém. Nhìn thì đơn giản, nhưng lại có tiếng sóng biển rì rào, và nội dung là đôi bạn thanh mai trúc mã ngày ngày ra biển nô đùa. Nhưng đến một ngày kia chú bé theo gia đình rời vùng biển, cô bé đứng mãi nơi bến tàu thẫn thờ nhìn theo.
Ngày qua ngày, cứ mỗi chiều cô bé này lại ra bến tàu ngồi đợi, thời gian dần trôi, cô bé năm xưa giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp với đôi mắt nhung huyền và mái tóc dài đen nhánh, chỉ có biển là vẫn như vậy, rì rào bầu bạn cùng cô.
“ I miss you now….where’re you going….. ? “
Rồi ngày nọ, khi cô vẫn ngồi nơi bến tàu đưa mắt nhìn xa xăm phía biển mong mỏi con tàu năm xưa đưa bạn cô quay trở lại như hẹn ước đã từng viết trên bờ cát, thì một chàng trai từ sau lưng bước đến, đưa tay gãi đầu và cười hiền hoà. Thiếu nữ ngạc nhiên đưa mắt nhìn, kết thúc Flash movie là tiếng sóng vỗ rì rào của biển bên hàng dừa xanh mướt.
Tôi ngồi xem mà mê mẩn quên cả thời gian, cảm thấy như rạo rực trong người đầy cảm xúc, cậu con trai kia quả thực là quá may mắn khi lúc nào cũng có một người con gái chung thuỷ đợi mình ngày này qua tháng nọ.
- Sao ? Hay không ? - Ừ, hay đó…mà clip này cũng hay ghê ! - Hi, đợi mãi mới gửi được N nghe bản này ! - …….Ừ… ! - Sao thế ? - Đang ở đâu đấy ? - Đang ngồi quán vi tính gần nhà, sao vậy ? - Ở đó đi, giờ N qua chở đi chơi, hén ? - Ừa, hi hi, qua lẹ nha ! - Ừm, 3 phút !
Rồi tôi đứng dậy tính tiền ngay tắp lự, vọt ra cửa vỗ vai K mập nói về trước rồi dắt xe ra, mặc cho thằng này ngồi lì tại chỗ mà cứ ú ớ đần mặt ra chả hiểu mô tê gì sất.
Tôi phóng xe hết tốc lực, hồ hởi chạy sang hướng nhà Vy, thầm trách sao mình lại giận em ấy vô cớ đến vậy ? Ở tình thế đó thì hẳn tôi cũng sẽ như Vy mà thôi, lỗi do tôi không hiểu chuyện, cứ áp đặt cảm xúc của mình lên em ấy mà lại chẳng hề nói ra, thì sao mà Vy hiểu tôi như tôi mong muốn được chứ.
Tôi thích cá tính của Vy, dễ thương, năng động, đôi lúc hay hờn giận như trẻ con nhưng lại rất mau quên, như con nít bị té khóc ré lên sau đó lại cười xoà, chẳng bao giờ giận lâu được. Tôi lúc này thấy mình như cậu bé kia, và Vy như cô bé con trong bản nhạc Love you and love me, giai điệu hay mà nội dung cũng hay ko kém.
Và tôi yêu nụ cười toả nắng đó….
Tối ngày hôm đó, sau buổi đi chơi vui vẻ cùng Vy, hai đứa lê la khắp phố biển, vui vẻ hơn mà cũng đằm thắm hơn, tình cảm hơn, tôi về nhà với cái mặt tươi hơn hớn, và….tôi đã không còn leo lên sân thượng ngắm sao nữa, tôi ngủ một giấc ngon nhất kể từ mấy ngày nay toàn thức trắng và vật vờ trong đêm.
Tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm và bình tâm trở lại rồi, thôi thì hãy để mọi chuyện trở lại như trước vậy, cũng như một câu nói thôi, chúng ta có duyên mà không phận, Tiểu Mai ạ !
Nhưng có một điều khá lạ lùng, có thể cũng không liên quan gì lắm, nhưng cái hôm tôi chẳng còn lên sân thượng ngắm sao nữa thì trời đổ mưa rất to, lúc dịu đi lúc lại ào xuống mãnh liệt, cứ như….một ai đó đang cô độc thổn thức trong đêm vì một người nhẫn tâm đang ngủ ngon mỉm cười với hạnh phúc ích kỉ của riêng mình.
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 155
Trưa thứ 2 hôm sau, tôi sang nhà Vy đón em ấy cùng lên lớp, như người ta nói sau cơn mưa trời lại sáng, hai đứa tôi gương vỡ lại lành, ngày càng tình tứ hơn trước. Đứng đợi chưa được 5 phút thì Vy đã bước ra, đồng phục áo dài xinh xắn.
- Ối chà, bữa nay ra sớm thế, không bận trang điểm nữa à ? – Tôi nheo mắt trêu. - Vô duyên ! – Vy bĩu môi rồi đập vai tôi – Lên lớp thôi ! - Ừm, ngồi cho vững nhé ! – Tôi gật đầu. - Thế nào gọi là ngồi vững ? – Vy hấp háy mắt. - Hờ, ôm lại chứ sao ! – Tôi đáp. - Thèm vào ! – Em ấy lè lưỡi.
Vy không ôm thật, nhưng lại khẽ níu áo tôi vịn lại, cười nói tíu tít suốt cả buổi, tôi mặc sức mà vung tay chém gió trên đường tới trường.
- Vào trước đi, N cất xe đã ! – Đến bãi giữ xe, tôi lững thững dắt bộ. - Thôi, vô chung cho vui ! – Vy lắc đầu. - Bữa nay ko lấy sổ đầu bài à ? – Tôi ngạc nhiên. - Tí nữa nhờ L lấy cũng được mà ! – Em ấy nhún vai đáp.
Thế là tôi đường hoàng đi cạnh Vy ngang hết qua dãy hành lang các lớp trong ánh mắt hụt hẫng và ghen tức của tụi trai làng lớp bên.
- “ Hề hề, các chú còn lâu mới đọ được với thánh 10A1 nhé “ – Tôi khoái chí nghĩ bụng.
Cũng không ngoài dự đoán, hai đứa tôi vừa bước vào lớp thì hết thảy bọn bạn bè đều ngạc nhiên quay sang nhìn và bắt đầu xì xào, nhưng chả sao, tôi gật đầu với Vy, em ấy nhoẻn miệng cười, rồi hai đứa ai về chỗ nấy.
- Tao bó tay luôn ! – Thằng L ôm mặt. - Gì thế ? – Tôi cất cặp vào hộc bàn. - Hai đứa bây khi này khi khác, thật chẳng biết đâu mà lần ! – Nó tặc lưỡi nói. - Mày nói cái gì thế ? Hề hề ! – Tôi khoái chí giả vờ không hiểu. - Thật là…vừa giận nhau đó xong rồi giờ lại làm lành ! – Nó khoát tay. - Cái này gọi là không gì chia cắt, khửa khửa ! – Tôi vênh mặt.
- Ê, vậy ổn không mày ? – K mập quay sang thì thầm hỏi. - Ổn gì chú ? – Tôi thắc mắc. - Thì mày…quyết định vậy luôn à ? – Nó quệt mũi. - Ừm, thì vậy ! – Tôi gật đầu. - Ờ….cũng tốt, nhưng mà hơi tội ! – K mập nói giọng rầu rầu. - Tội gì ? – Tôi trơ mắt ếch nhìn nó. - Thì….Trúc Mai chứ gì nữa, nhìn…buồn quá ! – Nó nói xong rồi hất đầu lên trên.
Tôi nhìn sang Tiểu Mai đang đứng giải bài tập Anh ngữ trên bảng, nhìn nàng có vẻ tiều tuỵ đi hẳn, mái tóc dài hay điểm lên chiếc kẹp mái để hờ nay đã thay bằng đoạn dây thun đơn giản và nét cột có vẻ vội vàng, tóc mai quệt vào trán. Và đôi mắt, như vô hồn trống rỗng khi nàng quay xuống đọc bài cho cả lớp chép, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ nhưng hơi yếu ớt, tôi tưởng như có đôi khi nàng lạc hẳn giọng đi.
- Ừm….một vài ngày thì sẽ hết thôi ! – Tôi nói khẽ với K mập. - Hi vọng vậy, chứ gần thi học kỳ rồi mà cứ thế này thì… ! – Thằng K thở dài ngao ngán đáp khi Tiểu Mai lại vừa ghi sai đoạn văn, từ unit 12 đang học nàng lại ghi thành đoạn của unit 10.
Biết làm sao được, tôi giờ chẳng thể nào có bất cứ hành động hay lời nói nào để có thể giúp Tiểu Mai nữa, nếu làm thế tôi sẽ lại cột mình vào tình thế phải chọn lựa giữa 2 người, và kết cục sẽ là đau khổ cả ba. Thôi thì…mong rằng sẽ có một người con trai tốt làm bạn trai của Tiểu Mai vậy, theo như lời anh Triết nói, người như nàng thì lo gì không có bạn trai chứ. Tôi thở hắt ra rồi cặm cụi ghi bài tập vào vở, không dám nhìn lên bảng cho đến khi trống đánh hết giờ truy bài 15 phút.
Mọi sự sẽ không có gì đáng nói nếu như không có chuyện tiếp theo xảy ra ở tiết thứ 4 của ngày học hôm đó, tiết Hoá lớp tôi được nghỉ tiết do thầy có việc bận đột xuất. Thế là đám thằng L bày đầu chơi trò giải toán chạy, thể lệ kiểu như người này thách đố người kia, ai thắng thì phiên trực nhật kế tiếp sẽ được người thua trực giùm. Gì chứ miễn trực nhật thì bọn học sinh tụi tôi khoái lắm, đứa nào lại chả lười, thế là trừ đi một số đứa khoái ngồi tám chuyện chứ không dám đem số phận vào đặt cược, còn lại hết thảy đều đồng ý tham gia. Thằng T bị khai trừ ra khỏi cuộc chơi vì nó là cán sự Hoá, chắc chắn trong lớp chẳng ai bì được với nó môn này, à ít ra thì….Tiểu Mai có thể ngang bằng T rách, nhưng ngặt nỗi những ngày gần đây nàng học hành khá sa sút nên mọi người hơi ái ngại. Vì thế những đứa giỏi thì chẳng buồn thách đấu với Tiểu Mai, và những đứa dở thì dĩ nhiên là không dám rồi, chẳng ai dại đi thi thố với người giỏi hơn mình. Vậy là Tiểu Mai gần như bị loại ra khỏi cuộc chơi chung với thằng T, nàng chỉ ngồi im lặng nhìn ra cửa sổ.
Thằng T sau 15 phút vắt óc thì cũng chốt lại được một đống bài Hoá và phương trình giải nhanh, cuộc chơi bắt đầu. Nhỏ Y ù xung phong lên trước, và khốn nỗi nhỏ này lại đi thách đấu với thằng C, hai đứa cho tay vào hộp thăm bóc ra 2 mảnh giấy có ghi bài toán. Thằng C méo cả mặt khi nó nhìn vào đề đã muốn tắt đài, và Y ù khoái chí dặn dò thằng C bữa sau nhớ trực dùm. Nhưng Y ù chẳng cười được bao lâu khi kế đó là nhỏ P thách ngược, ít phút sau Y ù thiểu não vì giải sai bài toán, nhỏ P thì cười toe toét khi thằng C bị Y ù cấn sang cho nhỏ này. Chỉ tội mỗi thằng C, nó bị hai chị đại A1 đá qua đá lại như món hàng, ngồi nửa cười nửa mếu.
Cuộc chơi càng về sau càng diễn ra hào hứng khi người thua người thắng loạn cả lên, chẳng đứa nào chịu nhường đứa nào, và kẻ thua thì bị cấn từa lưa giữa những người thắng với nhau, cười đau cả ruột.
Và điều đáng nói là ở đây, khi vào lượt thi của Vy, em ấy giải đúng được một bài, cười tươi khi giải xong bài trước nhỏ H, thế là K mập tức khí ko muốn để nhỏ H phải trực nhật 2 ngày liên tiếp liền xông lên giải bài. Và đau khổ làm sao khi thằng mập cũng giải sai nốt, Vy tủm tỉm cười trêu “ hai vợ chồng cùng dính nợ “ , thằng K quệt mồ hôi hú thằng L lên phụ. Tôi giơ tay phản đối, thằng L là lớp phó học tập, ai cho nó trợ giúp bao giờ, thế nhưng thằng L vẻ như cũng muốn tham gia, nó chẳng ngần ngại bước lên, làm 1 nhoáng đã gỡ sạch nợ cho cặp vợ chồng quyền lực nhất 10A1, và thậm chí còn giải hơn em Vy một bài, biến em ấy thành người quét lớp thay thế.
Tôi lừ mắt cười gằn, phóng thẳng lên bảng rồi nói vọng xuống dưới lớp :
- Ê T, mày quăng 10 bài lên đây, tao với thằng L giải ! - Ghê mậy, định làm màu à ! – Nó rụt cổ. - Hờ, cứ bơi vào, bố chấp tuốt ! – L đội trưởng vênh mặt. - Ái chà, tuỳ ý hai đứa mày ! – T rách gật đầu. - Hề hề, giải cứu phu nhân à chú ? – Thằng L nheo mắt cười nham hiểm. - Ờ, vợ làm chồng chịu, hà hà ! – Tôi khoát tay.
Tôi chưa hết thích thú vì em Vy cười bẻn lẽn nhìn tôi tình tứ thì đã đần mặt ra ngay sau đó, kế bên tụi thằng L nhỏ H cũng sững sốt không kém.
Vì ở dưới lớp, Tiểu Mai đột ngột đứng dậy, thu dọn sách vở rồi ôm cặp đi thẳng ra cửa lớp.
- Mình hơi mệt, về trước đây K ! - Và nàng bỏ ra ngoài trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. - Ơ này…không được tự ý ra về…này…Mai.. ! – K mập gọi với theo bất lực.
- Gì thế ? – Thằng D ngơ ngác. - Chẳng biết, chắc Mai bệnh ! – Nhỏ Y ù gật gù.
- Giờ sao ? – Nhỏ H quay sang hỏi K mập. - Thì….báo bệnh chứ sao ! – Thằng này lúng búng gãi đầu. - Thôi giải bài tiếp đê thằng kia ! – L đội trưởng xua tay lái chủ đề. - Ờ, giải chứ…. ! – Tôi nói như máy, có điều máy bị khô dầu, khựng lại giữa chừng.
Miệng nói ổn, đầu óc cũng vẫn ổn, vì kế ngay sau đó tôi cho thằng L thua sát ván khi tôi giải đúng những 9 bài toán trong có 5 phút, thằng L loay hoay lâu hơn chút mà chỉ giải được có 8 bài.
Nhưng trong lòng thì có chút bất ổn, như khơi gợi lên cảm giác trống rỗng của những hôm trước.
- “ Bỏ qua, xem như không thấy, bỏ qua nào ! “
Tôi hít một hơi dài trấn tĩnh lại, tự nhủ thầm đã quyết định rồi thì phải có trách nhiệm, đừng để chuyện lại đi vào bế tắc nữa.
- “ Chỉ là thời gian thôi Tiểu Mai, thời gian sẽ làm cân bằng tất cả, làm mọi thứ trở lại như trước, như cái ngày chúng ta còn chưa gặp nhau ! “
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 156
Cô Hiền bước vào lớp, sau khi nhìn lên sĩ số cô ngạc nhiên hỏi :
- Trúc Mai vắng có lí do gì không K ? - Dạ…có, bệnh thưa cô ! – K mập gãi đầu đáp. - Lạ nhỉ, lúc trưa cô còn bàn với em ấy kế hoạch truy bài tuần thi mà ! – Cô thắc mắc. - Dạ, tiết trước bạn Mai xin về sớm vì mệt ! – Thằng K tiếp lời. - Ừ, thôi để ngày mai xem thế nào, các em ngồi xuống đi ! – Cô vẫy tay ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống.
Ngày hôm sau, Tiểu Mai không đến lớp, K mập lắc đầu nói thầy giám thị bảo nàng xin nghỉ vì bị bệnh. Thế là theo đề nghị của cô Hiền, sau giờ học bọn thằng K thằng T lục tục kéo cả đám sang nhà Tiểu Mai thăm bệnh, riêng tôi thì không đi mà chở em Vy về nhà.
Chiều thứ tư, Tiểu Mai cũng vắng mặt, và giờ ra chơi lúc cả đám tập trung ngoài sân tán dóc, thằng D rầu rĩ kể lại lúc chiều hôm qua, cả bọn đứng bấm chuông rã cả tay mà cũng không có ai ra mở cửa, dù rằng cửa khoá bên trong, đành lủi thủi tan hàng quay về.
- Chắc Mai bệnh thật rồi ! – Thằng L lắc đầu nói. - Ừm, mà sao chiều qua lại ko ra mở cửa nhỉ ? – K mập khịt mũi. - Mày bệnh liệt giường thì có lết từ trên lầu xuống dưới nhà được không ? – T rách sừng sộ làm K mập đâm hoảng. - Ơ…thì tao có nói gì đâu ! – Thằng mập ngồi dịch ra xa. - Thằng N, tại mày hết ! – Thằng T quay sang chỉ trích tôi. - Sao tại tao ? – Tôi cự lại. - Không phải mày thì Trúc Mai đâu có buồn, mà không buồn thì làm gì có bệnh ? – Nó quắc mắt xẵng giọng. - Điên à, mày thì biết gì ! – Tôi đâm quạu. - Biết con khỉ, cái mồm mày cứ chối leo lẻo ! – T rách đã bắt đầu sửng cồ. - Thôi hai chú ! – Thằng D xua tay ngăn lại. - Mày xem cái mặt nó đi, tại ai chứ ? Giờ thì nó một điều Vy hai điều Vy ! – Thằng T vẫn chưa chịu thôi. - Ơ cái thằng này, mày ở hoàn cảnh của tao đi rồi đủ tư cách tiếp chuyện ! – Tôi hừ nhạt. - Ê ê, có gì từ từ nói chứ ! – Thằng Q đần mặt ra.
- Tiếp cái đầu mày à, đã sai còn không nhận ? – T rách chồm người lên. - Thái độ gì đây ? – Tôi điềm tĩnh nói. - Mày còn bố láo thì đừng trách tao ! – Nó giơ nắm đấm lên. - Tao chẳng láo gì sất, mày mất bình tĩnh rồi đấy ! – Tôi nhăn mặt. - Thôi T, chuyện chẳng có gì, thằng N đã sai gì đâu ! – K mập nói đỡ lời. - Hừ ! – T rách đuối lý hậm hực ngồi xuống. - Mày thích Trúc Mai, đúng không ? – Tôi trầm giọng.
Ngay tức thì, thằng T vung tay tát mạnh, nhưng tôi nghiêng người lách sang bên làm thằng này mất đà loạng choạng suýt té.
- Làm gì đấy ? – L đội trưởng lao đến kéo thằng T lại. - Mày bỏ ra ! – T rách mặt mũi đỏ gay gạt tay thằng L ra.
Tôi cười nhạt lùi lại một bước :
- Mày chưa hiểu chuyện mà đã hùng hổ, cứ thử xem, hối không kịp đâu !
Thằng T tức khí, bặm môi thu nắm tay lại, xem bộ chừng muốn đập tôi thật, tôi thì cũng chẳng ngán tẹo gì, nhưng thằng C nhảy ra giữa khoát tay ngăn lại :
- Anh em cả mà hai đứa mày sao đấy ? Tao đập cả hai thằng bây giờ ! - Mày cũng muốn đa sự ? – T rách quay sang sừng sộ với thằng C. - Tao chỉ ngăn lại thôi, chuyện không đáng, hai thằng bạn đánh nhau vì con gái, mày không tự thấy nhục à ? – Thằng C ngày thường nói năng lắp bắp, hiền khô mà bây giờ nói cứ như người lớn. - Tao….tao…. ! – Thằng T đâm ra tắc tị.
- Tao chẳng vì ai cả ! – Tôi cười buồn rồi quay lưng đi vào lớp.
Vào lớp, tôi chẳng buồn nói chuyện nữa, lần đầu tiên bạn bè chơi thân cãi nhau mà lại vì hiểu lầm, tôi đâm nản, chỉ cắm đầu ghi chép bài vở.
- Ê, thằng T nó lâu lâu nổi cộc vậy thôi, mày đừng để bụng ! – K mập chồm sang thì thầm. - Ờ, tao có chấp gì đâu, biết tính nó mà ! – Tôi thở dài. - Ừm, huynh đệ chiến hữu cả, có gì từ từ nói ! – Nó tiếp lời.
Tôi cười trừ lắc đầu rồi quay lên bảng, biết chứ, vì thằng T thích Tiểu Mai nên nó mới kích động vậy thôi, tôi cũng chẳng giận gì nó.
- Giờ tự học sáng mai, các em chia ra hai nhóm thi đua để chuẩn bị cho tuần sau thi học kỳ nhé ! – Cô Hiền dặn dò khi kết thúc tiết học. - Thi đua gì cô ? – Nhỏ H thắc mắc. - Cũng là một hình thức kiểm tra kiến thức lẫn nhau thôi các em à, ngày mai cả lớp chia ra 2 dãy, 6 cán sự bộ môn sẽ rút thăm chia đều ra mỗi dãy 3 người ! – Cô trả lời. – Thể lệ thì ngày mai L thông báo nhé ! - Vậy không đều cô ơi, cán sự Anh vắng 2 bữa nay rồi ! – Nhỏ P nói lên. - Ừm…để tối nay cô gọi điện sang nhà Mai thử xem sao, trước mắt cứ như vậy đi ! – Cô Hiền suy nghĩ chút rồi đáp. - Có phần thưởng gì cho nhóm thắng không cô ? – D xoắn hỏi. - Phần thưởng thì đợi bữa liên hoan nhé ! – Cô mỉm cười.
Thế là cả lớp nhao nhao hết lên, đứa này bàn xem nên chuẩn bị những gì, đứa thì mong được ở dãy nào, đứa thì cầu cho đừng dính phải dãy có Tiểu Mai, vì nàng mấy hôm giờ toàn vắng mặt, mà lại sa sút phong độ. Thằng T nghe thế thì cũng đâm bực, trừng mắt nhìn thằng vừa cầu khấn bậy bạ chằm chằm.
Kết quả bốc thăm sau đó, cán sự Toán – Lí – Văn sẽ chung 1 dãy, và Hoá – Anh – Sinh sẽ ở dãy còn lại, Vy cười hài lòng vì em ấy lần đầu tiên được đứng chung chiến tuyến với tôi, chỉ có bọn bên dãy còn lại là ôm đầu la bài hãi vì Tiểu Mai toàn diện thì vắng mặt, thằng T thì giỏi mỗi môn Hoá, các môn còn lại xếp sau tôi với thằng L một bậc, nhỏ P cán sự Sinh thì không lấy gì làm nổi bật lắm.
- Không công bằng ! – D xoắn đập bàn ầm ầm. - Sao nữa ? – Thằng Q cười đểu. - Bên tao….như này….à cũng được ! – Thằng D định bảo Tiểu Mai vắng mặt, nhưng hoảng hồn im re ngay tắp lự khi thấy T rách lừ mắt gườm nó. - Xui rồi, thế này nếu thua thì nghi là liên hoan bị cắt giảm khẩu phần ! – K mập rầu rĩ khi nó ở dãy của nhỏ H, cùng dãy với Tiểu Mai. - Trong xui có may, chưa chắc gì dãy tao đã thắng ! – Thằng L nói 1 câu y chang châm ngôn của tôi vẫn thường hay nghĩ. - Tao thì chỉ biết ngày mai toàn bộ từ chết tới bị thương, hai thằng mày đều sang dãy kia xừ hết rồi, rút thăm không nể tình anh em ! – Thằng mập cất giọng ai oán.
Tôi phì cười vì cái điệu bộ tham ăn của thằng này, nếu Tiểu Mai mà không vắng mặt thì hẳn là giờ này nó nhe răng cười toe toét vì chắc thắng rồi. Giờ ra về, tôi đèo Vy dạo một vòng rồi chở em ấy về nhà.
- Nè, tối về nhớ ôn bài nha ! – Vy đứng trước nhà dặn. - Ừm, nhớ rồi ! – Tôi gật đầu đáp. - Hì, vậy vào nhà đây ! – Em ấy cười tươi nói.
Rồi tôi quay xe đạp về nhà, lên phòng khoá trái cửa lại rồi nằm phịch xuống giường, đưa tay vuốt mồ hôi mặt, thở dài tự hỏi :
- “ Sao vậy Tiểu Mai ? Đừng xảy ra chuyện gì nhé ! “
Chốc sau, tôi ngần ngừ đứng trước điện thoại, trên tay đã cầm số phone của Tiểu Mai, nhưng bất động hồi lâu vẫn chẳng dám gọi.
- N ơi ra đây, có khách nè ! – Tiếng mẹ tôi gọi từ nhà trên. - Dạ, con ra liền ! – Tôi trả lời.
- “ Thôi, tự bảo trọng nhé ! “ – Tôi gấp mảnh giấy lại bỏ tọt vào túi, đi lững thững lên nhà trên.
- Thầy N, hì hì ! – Bé Trân đang ngồi ở phòng khách, đứng bật dậy khi thấy tôi. - À…em à ? – Tôi sững lại vì bất ngờ. - Cô Nguyệt sang chơi đó ! – Mẹ tôi nói. - Cô dẫn con bé sang đây cảm ơn N nhé, nhờ con mà Trân thi Toán điểm tốt lắm ! – Cô Nguyệt cười hãnh diện. - Dạ…thế em thi mấy điểm ? – Tôi gật đầu rồi quay sang hỏi Trân. - Hi hi, 8 điểm rưỡi nhé ! – Cô bé hồn nhiên cười khoe răng khểnh. - Chà, giỏi hén ! – Tôi mỉm cười hài lòng. - Ra đây, em nói cái này ! – Trân kéo tay tôi ra ngoài sân – Mẹ, con ra đây chút !
- Gì thế ? – Tôi thắc mắc. - Anh còn nhớ hứa với em gì không ? – Trân nheo mắt. - Ơ…hứa gì ? – Tôi đần mặt ra. - Ôi….thầy nhớ nha ! – Cô bé làm mặt dỗi. - Thì em nhắc anh mới nhớ chứ ! – Tôi vội nói. - Anh hứa em thi toán trên 7 điểm thì mua cho em bộ truyện mà ! – Trân lúc lắc mái đầu. - À….nhớ rồi, để mai anh mua cho ! – Tôi vỗ vỗ trán. - Hi hi, yêu thầy ghê ! – Nói rồi cô bé khoác tay tôi. - Cái tật nữa, con gái con đứa ! – Tôi nhăn mặt. - À mà, hì hì, chuyện hôm bữa em chưa quên đâu nha ! – Trân tủm tỉm. - Chuyện gì ? – Tôi nhíu mày, sao bữa nay con bé này nói nhiều thế nhỉ. - Anh hùng bảo vệ mỹ nhân, hi hi, bắt cá 3 tay, ha ha ! – Nói rồi bé Trân phá ra cười. - Ừm…mai khỏi có truyện đọc nhé ! – Tôi gằn giọng.
- Thôi mờ, giỡn mà thầy ! - Ừm, tốt, còn biết sợ đấy ! - Mà giờ anh với chị Mai sao rồi ? Chắc là rõ ràng rồi nhỉ , hi hi ! - Chả sao cả ! - Ơ….là sao ? - Anh với chị Mai là bạn thôi ! - Xạo, em chẳng tin ! - Tốt, con nít đừng nên tin mấy chuyện này ! - Hứ !
- À…mà mấy hôm này chị Mai bị gì vậy em ? – Tôi dò hỏi. - Bị gì là sao anh ? – Trân thắc mắc. - Thì tại 2 hôm nay chị Mai nghỉ học, nên anh hỏi thôi ! – Tôi lúng búng đáp. - Em cũng không biết nữa, để bữa nào em hỏi anh Triết thử, dạo này ảnh hay qua nhà em rủ chị hai đi chơi lắm ! – Trân nói. - Ừ, vậy được rồi ! – Tôi gật đầu.
Ngồi tán chuyện thêm chút nữa thì hai mẹ con cô Nguyệt về, bé Trân trước khi ra cổng còn ko quên quay lại cười cười ý chừng nhắc tôi nhớ mua bộ truyện, tôi gật đầu phì cười trước điệu bộ của con bé, trông tếu hết sức.
- “ Thế là chẳng dò hỏi được gì rồi ! “ – Tôi lắc đầu ngao ngán rồi quay vào trong.
Đêm đó tôi thức khuya học bài để tuần sau thi, hồi sau thì ngáp muốn rách miệng, nhìn đồng hồ đã hơn 1h sáng, tôi xếp tập vở lại trên bàn định đi ngủ thì từ trong chồng sách rơi ra cuốn sổ tay “ Guitar bí kíp “ của Tiểu Mai. Tôi lặng nhìn một hồi rồi mở ngăn kéo bàn ra, lấy hết mớ sách để ra ngoài rồi đặt cuốn sổ tay vào dưới cùng, thở dài chồng đống sách kia đè lên trên, tần ngần vài phút rồi nhẹ đóng ngăn tủ lại.
- “ Có thể là 2 tuần hay vài tháng nữa thôi, mọi thứ sẽ trở lại bình thường, Tiểu Mai ạ, ngủ ngon nhé ! “
Rồi tôi tắt đèn đi lên trên phòng, ngang qua cửa sổ đã thấy gió thốc vào bên trong luồng không khí lạnh quen thuộc, và chỉ chốc sau bên ngoài hiên đã nghe tí tách từng hồi.
Đêm nay, trời lại mưa……. !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 157
Tôi nhớ, trong 3 phần của series phim The lord of the Rings thì tập 3 có tên là “ The return of the King “ , vậy thì sáng ngày thứ 5 hôm nay, tôi sẽ vinh danh đó là “ The return of the Queen “.
Ngày 4 tháng 5 năm 2006, sự trở về của nữ hoàng….. !
Sáng thứ 5, tôi , Vy và thằng L thống nhất lên sớm hơn mọi khi để chuẩn bị cho cuộc thi đua kiểm tra kiến thức toàn diện của 2 tiết tự học sắp tới. Lạ lùng là hôm nay cả lớp đều đi học sớm, chắc ai cũng hồi hộp cho cái vụ thi cử, nên cũng tụm năm tụm bảy bàn tán rôm rả lắm. Đang ngồi bàn luận và phân công cho ai chịu trách nhiệm nhóm câu hỏi nào thì K mập tự dưng xen vào :
- Ai dà, hội thảo làm gì chứ, ăn đứt tụi này rồi mà ! - Là sao K ? – Vy tròn mắt ngạc nhiên. - Bên đó những 3 người Toán – Lí – Văn, ai cũng sếp sòng, quả này không thua thì là gì ! – K mập quệt mũi. - Ơ, thì bên mày chả có Hoá – Anh – Sinh là gì ? – L đội trưởng sửng sốt. - Thằng T giỏi mỗi Hoá, nhỏ P thì tàm tạm, cái chính là Trúc Mai có đi học đâu chứ, bóc trúng câu tiếng Anh thì tèo à ? – Thằng K rầu rĩ. - Èo, bốc thăm công bằng rồi mày ! – Tôi xua tay lia lịa. - Tao nghĩ chả riêng gì câu tiếng Anh, bóc trúng Toán hay Văn cũng hi sinh nốt ! – Thằng C nói chen vào. - Lại được cả mày, biết thế sao không lo học đi ? – Thằng Q trố mắt. - Ơ, ai chả biết mày bên dãy này, sướng rồi nói gì chả được ! – Thằng C cự lại. - Thôi, khó quá thì bên này nhường cho vài câu, hì hì ! – Vy tủm tỉm cười. - Nghe chưa mậy ? Vy nói thì phải nghe đó, liệu mà giơ cao đánh khẽ tụi tao đấy ! – K mập quay sang nói với tôi. - Dẹp, tao công chính liêm minh, có gì là quất hết ! – Tôi lắc đầu cười nham hiểm.
- Á cái thằng, mày nhớ nhá, anh em mà chơi nhau nhá ! – D xoắn bưng mặt. - Chơi quái gì, mày sợ thì lên năn nỉ thằng T cho nó bày vài chiêu cấp kỳ kìa ! – Thằng Q hất hàm sang T rách đang lục tục xếp sách vô hộc bàn. - Tao ngán mỗi Toán với Lí, chứ Hoá tao chẳng sợ ! – Thằng D nhún vai đáp. - Thì kệ mày chứ, nói bọn tao chi, về mặt trận đi ! – Tôi nhăn mặt. - Mặt với chả trận, nhìn tương quan thì thấy không công bằng rồi ! – D xoắn hất hàm xong quay sang dãy nó hét toáng lên – Đúng hông mấy tụi ?
- Đúng rồi ! - Chuẩn luôn, không công bằng !
Dãy đối nghịch hô hào rùm beng hệt như các bô lão trong hội nghị Diên Hồng thứ thiệt.
- Đề nghị bốc bớt thằng N hay thằng L qua thay thế vị trí của Trúc Mai đi ! – Thằng C vung tay la bài hãi.
Nhắc người thấy người, tên Trúc Mai vừa được xướng lên thì đã thấy nàng ôm cặp đường hoàng bước vào lớp.
Cả đám dãy bên thằng C chưa kịp lôi kéo tôi với thằng L đào ngũ nhập bọn thì đã há hốc mồm nhìn trân trân, và bên bọn tôi cũng đần mặt ra vì ngơ ngác không kém.
Cả lớp ngạc nhiên chỉ vì một lẽ, vì ai nấy cũng đinh ninh là Tiểu Mai hôm nay vẫn sẽ vắng mặt như 2 hôm trước. Dãy thằng T thì nửa sửng sốt nửa vui mừng vì Trúc Mai toàn diện bên đó đã trở lại, dù rằng chưa biết là có học tốt như cũ được chưa hay là lại sa sút như tuần vừa rồi. Dãy bọn tôi thì nửa ngơ ngác nửa hụt hẫng cứ tưởng chắc mẩm phen này ăn đứt bên kia rồi, nhưng nhìn sự thật trước mắt thì chẳng ai có thể tin được là Trúc Mai hôm nay lại có thể tụt dốc như lúc trước nữa.
Tiểu Mai đã bỏ hẳn vẻ tiều tuỵ lơ đễnh của mấy ngày vừa qua, hôm nay nàng tóc cột đuôi gà búi cao, nét mặt trang điểm nhẹ, môi hồng ánh lên rạng ngời nấp sau vẻ lạnh lùng cố hữu, và bờ môi mọng nở nụ cười kiêu kỳ thường thấy, thanh thoát nghiêng mái đầu chào mọi người rồi nhẹ bước về chỗ.
Khỏi phải nói thằng T mừng đến cỡ nào, nó cười toe toét ra khác hẳn cái vẻ sừng sộ của ngày hôm qua, và dãy bên đó thì cười hết lớn, vỗ tay ầm ầm chào mừng bạn học trở lại là một, mà vui vì tương quan lực lượng hai bên giờ đã ngang bằng, và thậm chí có phần nhỉnh hơn nghiêng về dãy của Tiểu Mai.
- Thôi bái bai các chú nhá, liệu mà giữ hồn, anh là anh không thích các chú nương tay đâu đấy ! – K mập khoái chí bơm đểu rồi lỉnh ngay về chỗ. - Hé hé, phen này thì bên đây thua cái chắc rồi, thôi về, không dám ở lâu sợ xui ! – D xoắn cũng phản phé hùa theo. - Biến gấp cho tao ! – L đội trưởng xua tay. - Mấy cái thằng, chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng ! – Thằng Q lắc đầu.
- Sao đấy ? – Tôi quay sang thì thấy Vy đang tần ngần. - Không…hơi bất ngờ thôi ! – Vy nói một câu rõ là chẳng ăn nhập gì với điều mà tôi biết em ấy định nói. - Ừm, giờ thì hai bên bằng nhau rồi, nhắm thắng được ko đó ? – Tôi cười cười hỏi. - Hổng biết, hì hì ! – Vy lúc lắc đầu. - Thằng này mày tỉnh rụi thế, tao bắt đầu thấy hãi rồi ! – L đội trưởng thì thào. - Èo, cùng lắm nhịn bữa liên hoan thôi mày ơi ! – Tôi khoác vai nó.
Thật tình là tôi chẳng ngại hay hãi gì cả, chỉ là một cuộc thi thì phải có kẻ thắng người thua, nó không quan trọng, tôi chỉ ngạc nhiên vì áng chừng thời gian để Tiểu Mai có thể trở lại bình thường cũng phải mất cả vài tuần, và có chút vui mừng vì nàng đã có vẻ hồi phục trở lại. Thế nên khi thấy Tiểu Mai bây giờ đang cười nói với thằng T và nhỏ H thì tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi như vừa trút được một gánh nặng.
Trống đánh vào lớp, 10A1 tụi tôi vội xếp bàn rồi ngồi thành 2 dãy tách biệt, L lớp phó học tập đứng lên đọc thể lệ cuộc thi bằng màn mở đầu khá dài dòng vô văn tự.
- E hèm, như các bạn đã biết, dân tộc Việt Nam ta là một dân tộc anh hùng đã bao đời chiến thắng hết thảy bọn giặc ngoại bang xâm lược……. ! - Thế thì liên quan gì ở đây ? – D xoắn trố mắt. - Từ từ để tao nói ! – Thằng L sừng sộ. - À….ờ… ! – Thằng D hoảng hồn thụt cổ xuống. - Mà dân tộc anh hùng thì tất sinh ra anh hùng, thiên thời địa lợi nhân hoà, thời gian ngàn năm trôi qua, đã có rất nhiều bậc anh hùng được thời thế kiến tạo trên đất nước hình chữ S tuyệt đẹp của chúng ta ! – L đội trưởng khoan thai đọc diễn văn.
- Cái quái gì đây ? Thi kiến thức mà nó làm gì thế ? – Tôi đần mặt ra lẩm bẩm. - Chắc….đang giỡn rồi ! – Vy lắc đầu cười khổ.
Dưới lớp, bọn tôi đã bắt đầu nhấp nhổm trước bài diễn văn dài liên tu bất tận mà lại chẳng ăn nhập gì với cuộc thi trong giờ tự học này.
- Và thời thế tạo anh hùng, ngày hôm nay đây, như các bạn thấy, thành phố chúng ta, trường của chúng ta, lớp của chúng ta, cũng có anh hùng ! – Thằng L gật gù. - Đâu ? Ai thế ? – Cả lớp nhao nhao lên.
- Vâng, trên đời này chỉ có một không hai, chính ta đây chứ còn ai đâu nữa ! – Thằng này nói rồi nhe răng cười hềnh hệch. - Tổ bà mày, té ra nó giỡn ! – D xoắn vọt qua bàn phóng lên đè thằng L xuống đất.
- Để bọn tao hốt xác nó ! – Tụi K mập với thằng C cũng nhào ra oánh thằng L túi bụi.
Phần tuyên bố giới thiệu khai mạc cuộc thi bỗng chốc biến thành trận hỗn chiến loạn xà ngầu giữa hai dãy.
- Ê bên kia vừa vừa thôi, tính làm hại cán bộ bên này à ? – Thằng Q nhào ra đỡ đạn. - Cán bộ mà láo thì tao máu lên cũng cho húp cháo ! – D xoắn phì phèo cả bọt mép. - Ế ế….tao giỡn mà…bớ…làng…. ! – L đội trưởng nửa cười nửa la bài hãi. - Vả vỡ mồm nó cho tao ! – K mập kéo tai thằng L ra búng chóc chóc liên tục.
Tôi vừa nhổm người dậy định gia nhập cuộc vui thanh trừng “ anh khùng 10A1 “ thì bị em Vy níu áo cản lại.
- Thôi ông, giỡn hoài biết chừng nào mới xong ! - Èo….đang vui mà… ! – Tôi hụt hẫng.
Tầm vài phút sau, khi thằng L đã hết nước van xin thiếu điều lạy lục thì bọn K mập mới hả hê phủi tay tha cho “ anh khùng “ được hoàn lương, trở về vị trí khoanh tay lên bàn oai như phán quan nhìn tử tội.
- À….thể lệ cuộc thi như sau, như các bạn đã biết rồi….. ! – Thằng L nhăn nhó vì một bên tai đỏ gay do bị K mập búng vào. - Biết cái gì nữa ? Mày là anh hùng à ? – D xoắn hổ báo vung tay. - Để tao nói, không giỡn nữa ! – Thằng L nhăn mặt. - Ờm, thế nói đi ! – Thằng D ngồi xuống. - Như các bạn đã biết, đất nước Việt Nam chúng ta có một anh hùng…. ! – Rồi thằng L co giò chạy biến ra ngoài cửa và nói vọng lại – Tao để quên xấp câu hỏi ở ngoài xe rồi !
Bọn tôi phá lăn ra cười sằng sặc vì cái tài bá láp của thằng này quả là bá đạo, thế mà nó cũng nghĩ ra giỡn được, phen này thì đảm bảo thằng L sẽ lại được gán biệt danh nào đó đại loại như sự tích “ T rách “ và “ D xoắn “ cho xem.
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 158
Mười phút sau, L anh khùng đứng oai vệ trước lớp, một tay cầm xấp thể lệ và câu hỏi, tay còn lại nắm chặt cây thước bảng to tổ bố nhằm đề phòng trường hợp các thí sinh quá khích dưới lớp mà lao lên như nãy thì còn có thứ mà phang.
- Để yên tao đọc nội dung nha, thằng nào nhào tới ăn thước ráng chịu à ! - Thằng L vừa cười vừa nói, quơ quơ cây thước bảng thị uy bàn dân thiên hạ. - Tao nhào lên làm gì, ở dưới ném giày dép vô mặt mày thôi ! – K mập hăm doạ. - Hành hung cán bộ, phạt hành chính 100 ngàn, giáo dưỡng 3 tháng ! – Thằng L vẫn chưa chịu thôi. - Đọc lẹ đi ông, giỡn hoài tui nói cô Hiền giờ ! – Nhỏ P nhăn mặt. - À đây….em đọc liền đây, chị hai nóng quá ! – L anh khùng hoảng hồn lật tập giấy ra.
Tôi thoáng thấy Tiểu Mai che miệng cười khúc khích, mắt ánh lên vẻ tươi vui mà dù chỉ mới một tuần nhưng tôi tưởng như đã rất lâu rồi mới thấy lại được. Tôi bất giác mỉm cười mừng thầm cho nàng, vậy là bây giờ mọi chuyện xem như đã ổn thoả hết rồi.
- Thay mặt chính phủ, anh hùng tuyên bố “ cuộc thi kiểm tra kiến thức giật bữa liên hoan “ chính thức bắt đầu ! – Thằng L phất tay một cái y chang trọng tài thứ thiệt rồi lỉnh về chỗ ngồi của hội tam hoàng nay đã chỉ còn nhị hoàng.
- Quyết định vầy nhé, câu nào khó thì mới lên bảng, không thì ở dưới trợ giúp cho tụi khác nó còn làm, cô Hiền dặn đấy ! – Thằng L nói. - Ờ, cứ thế mà làm ! – Tôi gật đầu.
Mười lăm phút đầu tiên, cuộc thi diễn ra trong hoà bình và tốt đẹp, đầy tính nhân văn sâu sắc giữa hai dãy cán bộ Toán – Văn – Lí và Hoá – Anh – Sinh. Tính thêm các câu hỏi của những bộ môn khác thì chẳng mèo nào kém mỉu nào. Bên nào cũng có câu trả lời lúc sai lúc đúng, và hầu hết nếu sai thì được nhóm bên dưới trợ giúp thành trả lời đúng, chỉ thê thảm cho thằng Q khi nó chốt cái đáp án môn Hoá sai bét nhè mà theo luật thì đã viết ra là cấm có sửa lại.
- Hớ hớ, ông Q cùi mía ! – Chị đại Y ù ngửa mặt cười thống khoái. - Xui thôi bà nội, làm gì cười dữ vậy ! – Thằng Q ngượng chín người. - Về bán mía đi ông ơi, ớ hớ hớ ! – Nhỏ này lại tiếp tục giọng cười đã đi vào huyền thoại. - Dẹp bà đi ! – Thằng Q sầm mặt bỏ về chỗ.
- Không biết thì quay xuống mà hỏi, thi cả đám chứ có phải mỗi mày đâu mà sợ ! – Thằng L nói trách. - Tao thấy bài đó dễ ẹc, tính nhầm mới xui chứ ! – Thằng Q lắc đầu bất lực. - Còn nhiều câu hỏi mà, lo gì, hì ! – Vy cười cười an ủi.
Vy nói đúng y chóc, cuộc thi vẫn còn rất nhiều câu hỏi lắm, và tầm mười phút sau đã bắt đầu vào phần cao trào máu lửa, khi K mập liên tục giật giải “ đã sai mà còn sốc “ chỉ bởi vì nó không thuộc bài lịch sử mà còn chém gió từa lưa về vụ Tarzan ở đâu trong rừng bay ra cứu giúp thổ dân da đỏ trước sự xâm lược của đế chế Anh. Và thằng D ôm mặt than trời rú lên khiếp đảm vì rút nhằm trúng câu hỏi về Toán hình học, T rách méo xẹo mặt khi vớ phải câu dịch sang tiếng Anh dài loằng ngoằng, nhỏ P thiếu điều lăn đùng ra xỉu khi nhìn mớ dữ liệu loằng ngoằng trong đề Vật Lí.
Nhưng may phước làm sao cho dãy của K mập và T rách, khi Tiểu Mai toàn diện ra tay kịp thời, hỗ trợ gần như là toàn bộ các câu mà tụi kia bó giò toàn tập, khiến cho dãy bên tôi hết trông mông rồi ngã nhào ra vì hụt hẫng khi Tiểu Mai cứu dãy mình hơn chục bàn thua trông thấy.
- Không công bằng, phản đối ! – Thằng Q rống lên. - Cái gì nữa ? – D xoắn quắc mắt. - Bên bọn mày Trúc Mai giỏi thế, thi thố quái gì nữa, lí ra nãy giờ bên tao ăn rồi ! – Thằng Q gân cổ lên. - Ơ mày hay nhỉ, thánh N bên phe tụi mày đâu ! – Thằng D sừng sộ. - Đúng rồi, còn thằng L lớp phó học tập nữa bỏ đâu ! – K mập vung tay. - Vy giỏi văn nữa kìa, nãy giờ cứu bên tụi mày cũng mấy câu còn gì ! – Thằng C hùng hổ cãi lại.
- Thôi thôi các bố, đang ngang ngửa mà làm gì thế ! – L anh khùng đứng lên hoà giải. - Mày im coi, đang máu lửa ! – D xoắn vẫn chưa chịu thôi. - Tao đập mày rụng răng à, thấy cái gì đây hông ? – Thằng L vung cây thước kẻ to đùng trên tay ra chiều thị oai dư luận.
Thấy điệu bộ như ông trời con của L anh khùng thế kia, D xoắn hết ham cự lại, tiu nghỉu ngồi xuống như mèo bị cắt tai, cũng phải, cây thước đó mà đập vào mặt một phát thì có mà vêu mồm cả tháng chứ chẳng chơi.
Mất dăm ba phút để ổn định chính trị, cuộc thi kiến thức lại vào phần cao trào gay cấn, tôi hết quay sang bên này nhắc bài, thằng L hết quay sang bên kia hò reo chỉ trỏ tụi trên bảng, em Vy cứ chốc chốc lại hí hoáy ghi chép ra giấy. Và cũng không ít lần cả 3 đứa đều ngẩn ngơ trước một vài câu hỏi khó hay lắt léo, và ngặt nỗi một trong những câu đó lại là dịp để nhỏ P làm tổ sư môn Sinh vật, T rách xếp sòng môn Hoá học.
Tôi với thằng L cũng toát mồ hôi chống cự quyết liệt, những bài Toán khó thì tôi diệu võ dương oai, Vật Lí hiểm hóc thì thằng L phô trương thanh thế. Và tương quan lực lượng phải nói là chỉ trông chờ vào Vy và Tiểu Mai phân định mạnh yếu hai bên. Bởi vì tôi, thằng T và thằng L là chuyên gia học lệch, nghĩa là mỗi thằng chỉ giỏi một môn sở trường nhất định chứ không giỏi đều như Tiểu Mai và em Vy.
Thế nên những câu Văn học hay Anh ngữ thì không nói làm gì, bên này Vy mỉm cười hô mưa gọi gió, ở bên kia Tiểu Mai lạnh lùng một tay che trời, chiến cục phụ thuộc vào phần kiến thức tổng hợp ở tất cả các môn khác như Sử - Địa hay Công dân. Vy học bài giỏi đã đành rồi, nhưng Tiểu Mai thì cũng thuộc làu làu không kém dù rằng tuần vừa rồi có phần sa sút, hai nàng thi nhau chiến hết câu này đến câu khác. Bọn cán sự tụi tôi đần mặt ra chỉ thỉnh thoảng chêm vào vài câu của các môn tự nhiên, mấy đứa bạn học cứ thi nhau chạy lên xuống trên bảng ghi bài theo tính toán của tụi nó và hăm hở quay xuống dưới mỗi khi bí lù vì hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối vào dàn trợ giúp ở phía sau.
Cứ thế cuộc thi diễn ra gay cấn quyết liệt và chẳng có bên nào chịu thua bên nào, số điểm cứ chênh lệch xê xích nhau vài ba điểm rồi lại cân bằng. Nãy giờ tính ra trong đám cán sự thì chỉ có thằng T với thằng L là xung phong lên bảng nhiều nhất ở những câu khó, còn lại bọn tôi, em Vy hay Tiểu Mai thì toàn ngồi dưới hồi hộp nhìn thí sinh đội nhà hay tìm đáp án gửi lên tuyến trên.
Và ở gần cuối tiết thứ hai cũng là giai đoạn nước rút của cuộc thi, K mập xui xẻo vớ phải cái thăm có dính đề bài Toán oái ăm, tôi nhìn cái đề viết ra trên bảng mà cũng đâm chột dạ, vì quả này không phải tôi giải thì ai làm được nữa, nhìn cái mặt chảy dài ra như trái dưa leo của L anh khùng là biết hết trông mong gì được ở thằng này rồi.
Nhưng cũng không ngoài dự đoán, ở dãy bên kia Tiểu Mai đã đường hoàng bước lên bảng, tay cầm phấn nhưng chưa làm gì cả, chỉ nhìn xuống phía bên dưới lớp ý chừng đợi đối thủ của dãy kia báo danh.
- N ghi mấy cái mấu chốt xong Vy lên bảng giải nhé, dễ thôi ! – Tôi hí hoáy ghi vào giấy, gì chứ Tiểu Mai là đối thủ không thể đùa được. - Ừm….. ! – Vy gật đầu lưỡng lự. - Để tao lên giải cho, tao thần kinh thép nè ! – Thằng L ôm cây thước như ôm bùa hộ thân.
Tôi chưa kịp nghĩ xem có nên để thằng L giải bài này không thì ở phía trên lớp, Tiểu Mai đã cười lạnh nói xuống dưới :
- Bạn N có lên giải bài không nhỉ ?
Nghe Tiểu Mai xướng đến tên mình, tôi giật thót người gạch bút cái roạt lên giấy.
- Chỉ đích danh rồi kia, lên đi chú ơi ! – K mập cười hô hố. - Phen này tiêu đời thánh, e he he ! – D xoắn khoái chí.
- Thôi mày lên đi, còn chờ gì nữa, mày giải Toán chứ ai ! – Dãy bên này đùn đẩy gây sức ép lên tôi.
- Ông N lên lẹ đi, hay thấy tụi tui giỏi quá nên sợ thua chứ gì, hớ hớ ! – Chị đại Y ù cũng tham gia khích tướng.
- Lên nhé ? – Tôi tần ngần vài giây, quay sang hỏi Vy. - Ừ, cố lên nha ! – Em ấy gật đầu nhìn tôi mỉm cười tin tưởng.
Tôi chầm chậm bước lên, thoáng chút nghĩ ngợi vì chẳng biết tại sao Tiểu Mai hôm nay lại chỉ tận mặt bắt tận tay tôi luôn. Đi lên phía bảng, tôi cầm phấn rồi đứng sang bên, và Tiểu Mai nhìn tôi qua khoé mắt, hừ nhạt kiêu kỳ rồi đặt phấn giải bài.
Tôi không giải bài vội, khẽ nhìn nàng đang rê phấn nhanh thoăn thoắt trên bảng, vậy là Tiểu Mai đã bình thường hẳn thật rồi, thế này mới đúng là người duy nhất mà tôi chịu phục chứ. Bất giác tôi mỉm cười nhẹ tênh, nghĩ nhanh vài giây rồi quyết định đặt phấn giải bài, vờ cầm máy tính gõ gõ lách cách vài phím, lựa ngay chỗ trọng yếu nhất của đề bài mà lén ghi nhầm một con số điều kiện, rồi viết thật nhanh ra ngay đáp án bài toán.
Xong xuôi đâu đó, tôi phủi tay và bước xuống dưới, canh đúng vài bước chân thì cố ý giật mình quay lại, nói vừa đủ để mấy đứa dãy K mập nghe :
- Chết, nhầm rồi ! – Và vội cầm phấn đi đến phần bảng chỗ tôi giải bài. - Thằng N đứng yên đó, không được sửa bài ! – Không ngoài dự đoán, D xoắn phát hiện ra đầu tiên, nó đứng bật dậy hét toáng lên. - Gì thế ? – Tôi vờ ngơ ngác, tay giả bộ như run run. - Mày định sửa lại bài làm chứ gì, thế là phạm luật, về chỗ đi mày ! – Đến lượt K mập chỉ tay lên bảng. - Đâu có, tao…tao định xem lại thôi ! – Tôi diễn trọn vai người nhầm lẫn. - Xem lại thì bỏ phấn xuống, đứng cách bảng 3 bước, hề hề ! – Chị đại Y ù cười khoái trá.
Và hiển nhiên kết quả sau đó là tôi sai, Tiểu Mai đúng hoàn toàn, nàng tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi như thể không tin được sự thật trước mắt là tôi lại phạm một sai lầm ngớ ngẩn đến vậy, nàng cười nhạt thảy viên phấn vào hộp, và tôi chỉ vờ gãi đầu tức tối rồi rầu rĩ đi về chỗ.
- Thôi, đừng buồn, ai cũng có lúc nhầm mà ! – Vy cười an ủi. - Ừ, thì có buồn gì đâu, xui thôi ! – Tôi gật đầu ngồi xuống. - Biết vậy để tao giải cho rồi, câu Toán vừa nãy ăn đến 5 điểm ! – Thằng L đập tay ra chiều tiếc nuối.
Thêm vài lượt thi nữa thì trống đánh kết thúc 2 tiết tự học của khối lớp 10, kết quả dãy bên Tiểu Mai thắng cách biệt với số điểm 115- 102, bọn bên tôi tiếc hùi hụi vì từ sau khi tôi thất thủ thì khí thế có phần giảm sút. Tụi K mập D xoắn cười toe toét bắt tay chị đại Y ù đầy tình hữu nghị, và sau đó đồng loạt hò re trêu chọc bọn thằng L thằng Q hết nước, khiến dãy tụi tôi cũng gân cổ cãi lại đầy….nhiệt huyết người thua cuộc.
Nhưng tôi thì chẳng buồn hay gì cả, vì đó là những gì tôi có thể làm được, và cho rằng ít ra mình cũng đã làm đúng. Ra đến bãi giữ xe, tôi trông thấy Tiểu Mai đang dắt xe theo hướng ra cổng, nàng vẫn xinh đẹp dưới nắng, đôi gò má cao ửng hồng lên, ánh mắt thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi đi ngược đến.
Và tôi chỉ mỉm cười khẽ gật đầu chào lại, rồi ngẩn ngơ một hồi vì Tiểu Mai quay ngoắt đi sau khi trao cho tôi một nửa ánh nhìn kiêu kỳ và giận dỗi.
Tôi thở hắt ra, lắc đầu cười buồn rồi lững thững dắt xe ra về.
- “ Vậy là ổn cả rồi, Tiểu Mai nhỉ ? Mừng cho….em ! “
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 226 khách
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này. Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này. Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này. Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này.