Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 159
Chiều hôm đó, đang rầu rĩ vì cái đề cương Địa nó dài quá thể, loay hoay tính đường quay bài thì chuông điện thoại reo, tôi tự dưng có linh cảm chẳng lạnh, lò dò đi xuống nhà dưới, vừa đi vừa nghĩ thầm trong đầu :
- “ 20% là Vy, 80% là thằng mập ! “ – Vì lúc sáng tôi đã nói với Vy là chiều này bận ở nhà ôn bài rồi, dè đâu bài
Và y chóc, giọng K mập vang lên ngay đầu dây sau khi tôi vừa nhấc máy :
- Ê chú, chiều rảnh ở không làm gì, đi chơi chút đê ! - Ở nhà học bài mày ơi, sắp thi rồi ! – Tôi làm giá với nó. - Sặc, cái mặt mày mà học bài ? – Nó sửng sốt. - Học sao không mậy, chơi không học bán rẻ tương lai ! – Tôi búng tay cái chóc. - Học không chơi đánh rơi tuổi trẻ, hê hê, hông lẽ mày muốn tuổi trẻ của mày rơi lèo tèo như lá rụng bị bà ? – Thằng mập chơi đòn này quá hiểm, tôi xuôi xị ngay tắp lự. - Ờ, qua đi ! – Tôi gật đầu đáp.
Chốc sau, hai thằng tôi đần mặt ra nhìn cái tiệm net đã chật kín mỗi người một máy không được 1 cái trống, hỏi ra thì mới biết băng bọn trường chuyên bữa chiều được về sớm, kéo nguyên tập đoàn ra thầu hết quán.
- Rút thôi ! – Tôi rụt cổ. - Ừm ! – K mập thở dài. - Nguyên băng chuyên này mà đập thì tao với mày chắc chỉ còn vài cái răng quá ! – Tôi làu bàu dắt xe ra khỏi quán. - Xui thế ko biết, gần thi mà tụi nó không lo học bài, suốt ngày toàn net với game, hừ ! – Thằng K tức khí lầm bầm nhưng quên mất là chính nó cũng đang tự vả mồm nó.
Lòng vòng một hồi cũng chán, hai thằng chạy xuống gần biển, tấp vô quán ốc kêu vài món ra rồi ngồi nhấm với… nước mía.
Gió biển vẫn mát rượi thổi từng ngọn sóng rì rào vỗ vào bờ cát trắng, nắng chiều càng làm cho khung cảnh Đồi Dương thêm đẹp hơn.
- Ngồi đây khoái thiệt, cơ mà ai cũng uống bia, mỗi tao với mầy là chơi nước mía, hà hà ! – K mập quệt mũi. - Uầy, anh em chiến hữu, xem mía như là bia, dzô ! – Tôi giơ cao cái ly lên. - Đúng, dzô ! – Nó cũng nâng ly, hai thằng cụng nhau cái cốp.
Lúc này, cả tôi và K mập đều không hay biết là 4 năm sau, hai thằng tôi nói về khoản uống bia thì đều được xếp vào hàng nhất đẳng cao thủ, nhìn lên có thể không bằng ai thật nhưng nhìn xuống thì cũng chả ngán ai, cái này gọi là thời thế kiến tạo, anh hùng tương ngộ đó mà, hề hề !
- Mà cái đề cương Địa nó dài dã man, tao nhìn vô là rụng rời ! – K mập trầm ngâm nhìn dĩa sò nướng mỡ hành đã sạch trơn. - Ờ, may mà tao cũng tụng gần xong Sử rồi, còn vài ngày chắc dư sức học Địa ! – Tôi bỏ tọt vào miệng thỏi ốc giác mắm gừng cuối cùng. - Mày thì sướng rồi, chỉ lo học bài, khỏi lo mấy môn tự nhiên ! – Nó giơ tay vào quán gọi thêm 2 dĩa nữa. - Hên xui, tụi thằng L thằng T cũng vậy thôi ! – Tôi trố mắt nhìn K mập thể hiện bản lĩnh ăn uống. - À mà, bữa trước, lúc thằng T nó định oánh, mày có sợ không ? – Thằng K tò mò. - Sợ chứ ! – Tôi đáp. - Ừm, nó cũng có lúc cộc tính thiệt, sợ là phải ! – Nó gật đầu đồng tình. - Tao sợ oánh nó liệt giường thôi ! – Tôi nhún vai thản nhiên đáp. - Ghê vậy cha ? – K mập giật nảy người. - Ờ…thì nó ép tao quá, tao sẽ….tự phát nổ, hê hê ! – Tôi vỗ vai nó cười cười. - Tưởng gì, mà mày đừng trách thằng T, đó giờ vẫn chơi với nhau bình thường mà ! – Thằng K tiếp lời. - Thì tao có nói gì đâu, biết nó thích Trúc Mai nên mới phản ứng như vậy ! – Tôi thở dài đánh thượt.
- Hờ, mà lúc sáng dãy nó thắng, trông cái mặt nó tươi rói ! - Ừm, thì mày cũng cùng dãy nó thôi ! - Dãy mày chưa chắc đã thua, nếu như mày không làm sai câu Toán kia ! - Tao cố ý làm sai đấy !
- Cái gì ? – K mập sửng sốt. - Ừm, tao giả vờ làm sai ! – Tôi gật gù đáp. - Cái thằng điên, làm thế chi ? – Nó nhăn mặt. - Có gì mà điên, thằng này hay nhỉ ! – Tôi trố mắt nhìn nó. - Bố khỉ, mày làm vậy, Trúc Mai lại buồn, tưởng mày cố ý làm sai để khinh thường thì sao ? – K mập tiếp lời. - Chả phải đâu….tao có lí do cả đấy ! – Tôi trầm ngâm nói. - Lí do gì ? – Thằng mập ngơ ngác.
Tôi quay sang nhìn nó rồi thở hắt ra cười buồn, cầm ly nốc một ngụm nước rồi trầm giọng từ từ kể :
- Ừm, đại loại là như vầy……..
Tay cầm ấm nước, tôi lò dò bước ra ngoài hành lang bệnh viện, cảm thấy khoẻ hẳn ra sau trận sốt cao điểm hôm trước. Bước tới gần bình nước, tôi hứng một chập thì đã đầy bình, rồi lững thững đến chỗ Tiểu Mai và ngồi xuống.
- Học gì đấy Tiểu Mai ? – Tôi hỏi. - À….Toán, hì, không ngồi trong đó nghỉ ngơi à ? – Nàng quay sang nhìn tôi. - Ra ngoài cho thoáng một chút, trong đó ngột ngạt quá ! – Tôi vươn vai hít một hơi dài cảm khái. - Sao mà ngạt ? Gần sát bên cửa sổ mà ? – Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên. - Thì…hai người lớn ngồi nói chuyện, N ngồi đó làm gì ! – Tôi lắc đầu đáp, hãi hùng nhớ đến cảnh tượng mẹ tôi đang kể “ quậy truyền kỳ “ của tôi cho cô Ba nghe. - Ừm, hì ! – Nàng tủm tỉm cười. - Toán gì vậy ? – Tôi tò mò hỏi. - Nè, xem đi ! – Nàng chìa cuốn tập với cây bút ra.
- Chu choa, bài này chương trình học kỳ 2 mà ? – Tôi sửng sốt. - Ừ, thấy là lạ nên làm thử ! – Tiểu Mai lỏn lẻn cười. - Ghê, bất phương trình bậc nhất 2 ẩn mới chịu ! – Tôi rụt cổ. - Ơ….N cũng biết à ? – Nàng ngạc nhiên. - Chứ sao, mà không hiểu lắm, vừa tự mò tuần trước thôi ! – Tôi phổng mũi khoe. - Giỏi ha, tự học luôn ! – Tiểu Mai cười cười nhìn tôi.
Tôi đâm ra lúng búng trước nét cười của nàng đang nhìn mình, vì thật ra chẳng phải là tôi tự học gì sất. Mà là ngồi không giở sách ra coi, thấy hay hay nên cũng có mò mẫm chút đỉnh, mà làm hoài không hiểu, thế là lò dò ôm sách sang nhờ ông anh bày thử vài câu. Và sau 5 phút với 2 lần né mấy cú bợp tai của ổng, tôi cũng ngộ ra được chân lí, tạm yên tâm nếu sau này có ai hỏi về dạng toán này, tôi sẽ nói là….hiểu sơ sơ.
- Thế giờ…là đang bí bài này à ? – Tôi hỏi. - Ừ, N xem giải có được không ! – Tiểu Mai trả lời. - Xem nào….ừm…. ! – Tôi bắt đầu suy tư.
- À…..hèn gì… ! – Tôi gật gù đáp.
Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên kế bên, nàng mấp máy môi định hỏi thì tôi khoát tay ngăn lại, ra dấu chỉ chỉ vào đầu ý bảo im lặng, tôi đang tập trung cao độ.
- Ái chà chà….ra thế ! – Tôi gõ gõ viết vào tập.
- Ồ….hay nhỉ….tuyệt ! – Tôi trầm ngâm.
Tiểu Mai ngồi cạnh bên đã thập phần thấp thỏm, hết nhìn tôi rồi lại nhìn vào cuốn vở, rồi cuối cùng ngẩn ra vì trong vở tôi cũng chẳng ghi được cái gì sất.
- Thế này nhé…. ! – Tôi thở hắt ra nói. - Ừ, sao ? – Nàng hồi hộp hỏi. - Bó tay, không biết làm, hề hề ! – Nói rồi tôi nhe răng cười khì. - Ôi….tưởng gì ! – Tiểu Mai đập vai tôi rồi bĩu môi nói giễu.
Thế là hai đứa tụm đầu vào giải chung bài toán đó, tôi hết quệt mồ hôi thì đến lượt Tiểu Mai nhăn trán ra chiều khó quá.
- Có dữ kiện như thế này, mà sao lúc làm lại không sử dụng được nhỉ ? – Tiểu Mai vỗ vỗ trán. - Hay là còn thiếu nghiệm ? – Tôi liếm môi. - Không đâu, hay bây giờ mình đảo lại số này qua bên đây nhé…. ! – Nàng viết lại cách biến đổi khác vào vở.
- A, khoan…… ! – Tôi mở to mắt, khoát tay nói ngay. - Sao thế ? Ơ…..nhìn nè…. .! – Nàng ngạc nhiên rồi nói như reo lên. - Ái chà, trùng hợp nhỉ ? – Tôi nói với vẻ không thể tin được. - Trùng hợp gì nè ? Đang nghĩ gì vậy ? – Tiểu Mai hấp háy mắt. - N đang nghĩ….điều mà Mai đang nghĩ ! – Tôi tự tin đáp. - Phải hôn đó ? Ghi ra giấy thử coi ! – Nàng cười cười. - Ghi cùng lúc mới biết được chứ ! – Tôi hất đầu sang bên cuốn tập khác. - Ừa, thử xem ! – Tiểu Mai gật đầu đồng ý.
Và dù chỉ trong một khoảnh khắc nhất định, nhưng đó là lần đầu tiên suy nghĩ của hai đứa tôi chạm vào nhau, đồng ý tương lân !
- Hay ghê, vậy mà cũng giải ra được nữa ! – Tiểu Mai nhìn hai kết quả trong 2 cuốn tập giống y chang nhau đến từng bước giải. - N mà, phải hay thôi ! – Tôi vênh mặt. - Hi, giỏi ghê nha ! – Nàng khúc khích cười. - Ờ thì…cũng nhờ Mai đảo ngược 2 vế đó ! – Tôi quệt mũi lúng búng đáp. - Rút ngắn được những 3 bước giải, sau này có gặp phải dạng như vậy chắc mình sẽ làm nhanh hơn đó ! – Tiểu Mai mỉm cười nói. - Ừm, vậy N tuyên bố, ngày hôm nay, ngay tại đây, chính lúc này, dù rằng không biết sau này cách giải này sẽ có ai làm giống, thì phương pháp này chính thức được vinh danh, đặt tên là…… ! – Tôi vung tay phát biểu. - Tên là gì ? – Nàng nghiêng mái đầu hỏi nhỏ. - Ừ thì….tên là N & M, he he ! – Tôi khoái chí đáp. - Vậy ha ! – Tiểu Mai cười thẹn thùng, đôi gò má cao thoáng ửng hồng.
Lúc đó, tôi chẳng hiểu tại vì sao mà Tiểu Mai lại trông có vẻ bẻn lẽn như vậy, mãi đến sau này trong một lần nói chuyện tầm xàm với K mập và nhỏ H, tình cờ biết được cách phát âm “ mộc mạc “ của 2 chữ cái N và M, thì tôi mới hiểu lí do mà đêm đó sau khi nghe tôi đặt tên cách giải mà hai đứa cùng tìm ra, Tiểu Mai lại nhìn tôi, vừa e thẹn vừa cười hạnh phúc.
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 160
Trời đã về chiều, những tia nắng vàng vọt của buổi cuối ngày thẳm xuyên qua từng kẽ lá của khu rừng dương trước mặt, gió đưa mùi vị mằn mặn của biển thoảng qua. Tôi nhấp thêm ngụm nước nữa rồi thở hắt ra, hai thằng cùng im lặng một lúc, chỉ còn âm thanh rì rào yên bình quen thuộc của biển cứ đều đặn vọng đến.
- Ra thế, bài Toán lúc sáng là giống với bài mà mày với Trúc Mai cùng làm ! – Nó lẩm nhẩm như tự nói. - Ừm…. ! – Tôi gượng cười. - Hiểu rồi ! – K mập gật gù.
- Vì thế, nên tao mới cố ý làm sai, không áp dụng cách giải lúc trước vào mà làm, tao…không muốn gợi lại bất cứ điều gì nữa ! - Nhưng sao mày không làm cách khác ? Dài hơn mà cũng vẫn ra kết quả đúng ? - Thật với mày, lúc đó, tao…chẳng thể nghĩ được gì cả, cách giải ngày trước cứ hiện rõ mồn một trước mắt tao, cứ như tao mà đặt phấn vào viết thì sẽ làm cái roẹt xong ngay vậy, như là mặc định ấy, tao chịu chẳng thể nghĩ ra cách khác, nên viết đại 1 số rồi giải sai cho rồi ! - Ờ, mà có tiếc nuối gì nữa không ? - Nói là không thì cũng ko hoàn toàn đúng lắm, nhưng tao lại thấy nhẹ nhõm khi tao làm sai bài đó, vì….nhìn Mai bình thường trở lại là tao vui rồi, thi thố hay toán học cũng chẳng có nghĩa lí gì nữa. Vậy thì cứ cố nhắc lại kỉ niệm đã qua làm gì ? - Ừ, tao cũng thấy vui lây, dzô !
Hai thằng lại cụng ly cái cốp, K mập đẩy dĩa ốc qua phía tôi, quệt mũi cười hề hề ý chừng định kêu thêm vài dĩa nữa nhưng tôi lắc đầu nguầy nguậy, làm nó hết ham chén tiếp.
- Nhưng có một điều lạ mà tao không ngờ ! – Tôi nhíu mày. - Cái gì cơ ? – K mập ngậm nguyên con ốc trong miệng. - Sao lúc sáng Trúc Mai lại gọi thẳng tên tao luôn nhỉ ? Tao đã nói rõ ràng hết rồi mà ! – Tôi đưa mắt nhìn K mập. - Chịu, con gái khó hiểu lắm, hay là….ghét mày rồi, nên kêu mày lên làm để chọc tức ? – Nó phun cái vỏ ốc ra. - Thì tao làm sai đó, cũng có sao đâu, với cả tao nghĩ Mai chẳng phải người như vậy ! – Tôi lắc đầu đáp.
Hai thằng ngồi ngây ra, mỗi đứa theo đuổi những suy nghĩ riêng trong đầu, à không, chỉ có tôi là ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ thôi, còn K mập thì bận…theo đuổi dĩa ốc đến con cuối cùng mới xoa bụng nói thôi.
Tính tiền xong xuôi, hai thằng lững thững đạp xe về, K mập định rủ tối đi net nữa nhưng tôi bảo thôi, về nhà học Địa để tuần sau thi nữa. Nghe đến Sử với Địa thì nó tái mặt ngay tắp lự, bỏ luôn ý định rủ tôi tiếp tục cuộc ăn chơi sa đoạ của ngày hôm nay.
Đến lúc xuống dốc cầu, chuẩn bị rẽ sang hướng khác thì K mập giật mình nói :
- Ê, biết đâu sau vụ này thì Mai ghét mày thiệt đấy, thể nào bữa sau cũng nhè mày ra mà truy bài Anh văn cho xem ! - Ớ….. !
Tôi đần mặt ra khi nghe nó nói, và toát mồ hôi hột nhớ lại cái cảnh tôi đã từng khổ sở như thế nào khi bị Tiểu Mai chiếu tướng liên tục 1 tuần liền, nhờ sau đó bị vẹo hông mới thoát án truy sát, không lẽ bây giờ lịch sử lặp lại ?
Nhưng cả K mập lẫn tôi đều lo hão, những ngày sau đó Tiểu Mai vẫn rất đỗi bình thường, đến mức khó có thể tin là nàng lấy lại thăng bằng nhanh đến vậy. Vui vẻ tiếp chuyện với T rách, vẫn niềm nở chỉ bài cho mọi người, và đã trở lại là học trò cưng của cô Hiền. Chỉ có vài điểm lạ là tôi thấy Tiểu Mai những lúc ấy lại thi thoảng nhìn tôi, khi tôi quay sang thì nàng làm mặt lạnh, dỗi mà quay ngoắt đi. Và có đôi lúc, khi Vy đứng lên phát biểu hay đọc báo tường cho lớp thì Tiểu Mai ngồi bên dưới nhìn Vy cứ như đang….phân tích đối thủ vậy, chốc chốc lại mỉm cười nhạt rồi nhìn ra cửa sổ.
Ngoại trừ một lúc vào giờ chủ nhiệm, khi cô Hiền dặn dò mọi người các điểm cần chú ý để tuần sau thi, và tiếp đó cô nhắc nhở bọn học lệch tụi tôi :
- Các em cán sự như T, L và N thì nhớ phải học đều các môn để còn thi tốt nghiệp đấy, như môn Anh chẳng hạn, điểm của 3 em không cao lắm đâu ! – Rồi cô quay sang Tiểu Mai nói tiếp – Em thấy 3 bạn này học Anh ngữ thế nào ? - Dạ, em nghĩ trừ khi mấy bạn tự quyết tâm học ra thì còn không có ép cũng vậy ! – Và nàng quay sang nhìn tôi cười lạnh ! – Em thì cũng chẳng để tâm lắm !
Cô Hiền gật đầu đồng ý, dặn tụi tôi phải nâng cao ý thức tự học các môn khác dù muốn hay không, và cho cả bọn ngồi xuống, và lớp lại bàn tán xôn xao về tuần thi sắp tới. Riêng tôi thì thấy cứ có gì đó nghèn nghẹn trong cổ khi nghe Tiểu Mai nói là không còn để tâm gì nữa, nhưng thôi, sự đã rồi, xem như bây giờ cả hai cũng đã có thái độ dứt khoát, tốt cho cả Tiểu Mai và tôi.
Những ngày sau đó, tuần thi diễn ra căng thẳng với bài vở ngập bù đầu, tôi chìm lỉm trong mớ Sử và Địa, rồi ngụp lặn với Công dân và Kĩ thuật nông- công nghiệp, chỉ có những giờ thi các môn tự nhiên Toán, Lí hay Hoá thì tôi mới quệt mồ hôi mà tự xem như đó là giờ giải lao thứ thiệt vậy.
Vật lộn liên tục 4 ngày, chiều thứ 6 tôi bước ra khỏi phòng thi Anh văn với bộ dạng không lấy làm gì tươi tỉnh cho lắm, dù sao cũng thở phào nhẹ nhõm vì xem như đã qua đợt thi cuối cùng của năm. Học sinh các lớp khác chạy ùa ra mà thi nhau giải đề, so đáp án xem có giống nhau hay không, chốc chốc lại có đứa ôm đầu than thở nói bảo sao biết vậy, hay có đứa nhảy cẫng lên mừng rỡ vì giống đáp án với đứa khác. Và sau đó cả hai đứa này cùng xịu mặt xuống một đống vì chỉ có mỗi 2 đứa nó là giống nhau, còn lại đều khác so với hầu hết bạn cùng lớp.
Tôi thì chẳng ham hố gì cái trò dò đáp án sau khi thi, chuyện gì qua cũng qua rồi, giờ ngồi dò lại thì có ích chi, đâu có thay đổi được gì. Tôi lững thững đi ra khỏi hành lang, tình cờ cũng gặp Tiểu Mai đang ôm cặp bước ra từ phòng thi gần đó, vì thi đợt này là thi tập trung, thế nên chữ cái đầu tên tôi và Tiểu Mai là N và M thì ở gần nhau, do đó phòng thi cũng chỉ cách nhau tầm vài phòng, chả bù với Vy, tôi cách xa em ấy cả mấy dãy lầu.
Thấy tôi đi hướng ngược lại, Tiểu Mai gật đầu khẽ chào rồi đi thẳng ra bãi gửi xe, tôi thậm chí còn chưa kịp cười chào lại, chỉ biết thở hắt ra rồi ngồi phịch xuống ghế đá dưới tán cây bàng vì đã hẹn Vy từ trước.
- Hù ! - Ây chà, hôm nay lại có trò này !
- Hi, làm bài được không ? – Vy ngồi xuống, cười tươi hỏi. - Cũng tạm ! – Tôi gãi đầu đáp. - Ơ, tạm là thế nào, được hay là không ? – Em ấy nheo mắt. - Thì…cũng được ! – Tôi lúng búng trả lời. - Huề vốn quá ông ơi, cũng tạm với cũng được mấy thứ, khoảng mấy điểm ? – Vy cười rũ rượi. - Chắc…tầm 6 hay 7 điểm gì đó ! – Tôi nói. - Ừ…vậy cũng được rồi, ha ? – Em ấy nghiêng đầu nhìn tôi.
- Tốt quá là đằng khác, 7 điểm là ko mong gì hơn ! - Ơ, thế là cũng không chắc được 6 điểm luôn à ? - Bậy….thì cũng cỡ đó chứ ! Mà thôi, còn Vy, làm được không ? - Hi, chắc trên dưới 9 điểm, đề dễ mà ! - Ừm…. !
Tôi gật đầu, nghĩ thầm đề dễ mà tôi ngồi toát mồ hôi hột mới oánh xong hết mấy chục câu trắc nghiệm Anh văn hiểm hóc, dễ cái búa ấy !
Cả tuần sau đó, học sinh bọn tôi lên lớp toàn là hồi hộp chờ điểm thi rồi ngồi chơi chứ chẳng học hành gì nữa vì bài vở đã xong hết rồi. Chỉ lo bàn tán nên liên hoan thế nào, ăn ở đâu hay chơi ở đâu cho thật vui, các thầy cô cũng hiểu ý lên lớp thì cho học sinh tự do sinh hoạt miễn đừng ồn ào quá đáng, thế là em Vy được thể toàn xuống chỗ tôi ngồi tán chuyện, tôi cũng khoái chí tán hươu tán vượn về kế hoạch mùa hè.
Cuối cùng, điểm tổng kết của tôi là 8.3, ngoại trừ các môn lèo tèo khác ra thì 3 môn tự nhiên điểm phết tôi cao ngất ngưởng, nhất là môn Toán tôi cười toét cả miệng khi nghe thầy đọc con số 9.8, trong khi thằng L và thằng T cùng hạng ở 9.3, riêng Tiểu Mai thì là 9.7, còn hết thảy những môn còn lại nàng đều cao hơn tôi, Vy thì ở tầm trung khi nhận tổng phết là 8.5. Cuối tuần, cô Hiền thông báo sau buổi sáng làm lễ tổng kết ở trường thì chiều tối hôm đó cả lớp sẽ tổ chức liên hoan ở quán Lẩu bò gần nhà thằng L, rồi sau đó thích đi chơi gì thì bàn tiếp.
Ngày tổng kết, bọn tôi ăn mặc chỉnh tề, khoan khoái ngồi xem các tiết mục văn nghệ, méo cả mặt với bài diễn văn tưởng chừng như…liên tu bất tận của thầy hiệu trưởng, rồi sang phần trao thưởng cho học sinh giỏi, cuối cùng buổi lễ tổng kết bằng lời chúc sức khoẻ của thầy hiệu trưởng cũng như tập thể các thầy cô đến đám học sinh bọn tôi đang ngồi nhấp nha nhấp nhổm bên dưới, và vỗ tay rào rào rồi cùng vỡ oà ra khi thầy chính thức tuyên bố bế giảng năm học.
Chốc sau, tôi đứng tầm xàm bá láp với bọn K mập trong khi đợi em Vy nói chuyện gì đó với các “ đồng nghiệp “ bên Đoàn. Bất chợt tôi nhìn sang dãy con gái, Tiểu Mai vẫn cười nói bình thường với mấy nhỏ bạn cùng tổ, hôm nay nàng xinh hơn mọi ngày, vẫn tóc dài kẹp mái thả hờ bên vai, áo dài lụa bóng ôm sát vòng tiếu yêu thanh mảnh, nhưng tôi trông ở nàng có nét rạng ngời hệt như cái ngày đầu năm tôi gặp lại, khi mà thằng N khờ khạo đứng bật dậy lúc nhìn thấy cô bé Tiểu Mai ném bóng vào mặt năm nào đang bước vào lớp. Thi thoảng nàng lại khúc khích cười phủi những cánh hoa phượng đỏ thắm đang đậu trên bờ vai, lúc lắc mái đầu khi Y ù ngỏ ý rủ Tiểu Mai sang nhà chơi.
Và tôi, một ý niệm vô thức, cũng cố gắng bắt chuyện rôm rả hơn gấp bội với tụi bạn để được nghĩ như là….cả hai đứa đều đang rất vui vẻ với những nỗi niềm riêng.
- “ Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời……” !
Tôi lững thững dắt xe ra cổng, ngước nhìn tán cây phượng đỏ thẫm trên cao, thỉnh thoảng những cánh hoa lại rơi lả tả trong cơn gió mùa hạ, thở phào nhẹ nhõm như khoảnh khắc này của những năm trước. Tôi hít một hơi dài sảng khoái, nghĩ thầm cảm khái :
- “ Vậy là cuối cùng cũng xong một năm học, hè lại tới rồi ! “
Đúng vậy, năm học đầu tiên của cấp 3 đã kết thúc với biết bao nhiêu vui buồn cùng chúng bạn, thăng trầm cùng những tình cảm lúc rõ ràng lúc mập mờ cùng Vy và Tiểu Mai, vậy là kết thúc 1 năm rồi đấy, trông vậy mà nhanh ghê là !
Mùa hè đến rồi, kỳ nghỉ hè đáng nhớ nhất trong cuộc đời học sinh của tôi…..
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 161
Chiều hôm đó, tôi chuẩn bị xong xuôi thì phóng xuống cầu thang, lọ mọ quay xe định dắt ra ngoài.
- Nhớ đem theo áo mưa đấy con, mùa này hay mưa đột xuất lắm ! – Mẹ tôi gọi giật lại. - Dạ, giờ con lên lấy nè ! – Tôi nói như máy rồi vội dắt xe ra cổng.
Chống cái tó xe xuống, tôi vội nhảy phốc lên phòng định lấy cái áo mưa trên tủ ra thì có chuông điện thoại reo, nghĩ bụng chắc là K mập gọi đến hối nên tôi nhấc máy ngay :
- A nô ! - Nhanh đi chú, 4h rồi ! – Giọng K mập bên kia đầu dây. - Sắp qua, 5h mới bắt đầu liên hoan mà làm gì mày sốt thế ! – Tôi lắc đầu. - Lên sớm còn chuẩn bị mấy trò chơi nhỏ với phần thưởng nữa ! – Nó tiếp lời. - Rồi rồi, giờ đi đây ! – Tôi nói vội rồi cúp máy đi luôn xuống nhà, quên cả lấy cái áo mưa dày cộp đang để trên tủ.
Và thằng mập là cái thằng trời đánh thánh đâm, nó bảo tôi qua sớm tưởng hai thằng đi liền, ai dè qua đó thì tôi ngồi đợi trước nhà nó gần 20 phút thì nó mới ló mặt ra.
- Làm gì lâu thế ? – Tôi quắc mắt nhìn K mập vừa mở cửa bước ra. - Tắm, he he, trời nóng quá ! – Nó đưa tay vuốt tóc nhìn tôi cười đểu. - Điên, tí mưa to thì cho mày tắm lại ! – Tôi nhăn mặt trù ẻo. - Hờ, nắng đẹp thế này không mưa nổi đâu ! – K mập đáp tỉnh rụi.
Nhưng đúng là chiều nay trời đẹp thật, tuy rằng có mây nhưng nắng dịu nhẹ uốn mình theo từng làn gió mát rượi, tôi khoan khoái mường tượng ra cuộc liên hoan lớp chiều nay chắc sẽ tưng bừng lắm đây.
- Này, bỏ cặp vô giỏ xe mày giùm tao ! – K mập đập vai tôi. - Chứ giỏ xe mày đâu ? – Tôi thắc mắc. - Tao đi xe khác, chiếc cũ đang sửa lại ! – Nó vỗ vỗ vào cái cần tay xe leo núi. - Mà đi ăn liên hoan, cầm cặp theo làm gì đấy ? – Tôi hỏi tiếp. - Thì cất mấy tờ giấy câu hỏi đố vui, với lại mấy gói quà nhỏ nhỏ cô Hiền dặn chuẩn bị để làm phần thưởng trò chơi ấy mà ! – Thằng này giải thích. - Đâu, đưa coi thử coi ? – Tôi liếm môi tò mò. - Bí mật, tí mày cũng chơi mà ! – K mập lắc đầu lia lịa. - Xem tí thôi, coi mày chuẩn bị cái gì, chút ăn tao nhường mày ăn bớt phần tao cho ! – Tôi sử ra chiêu bài dụ dỗ. - Dẹp, tao cứng rắn lắm, hê hê ! – Nó nhún vai cười vênh mặt, nhưng nhìn cái bộ vó của nó thì tôi biết chắc em H mà đòi xem là cam đoan nó đưa cái cặp xách mà tiết lộ “ bí mật quốc gia “ ngay tắp lự. - Thế thôi, bố chả thèm ! – Tôi xua tay. – Đi lẹ, lên trước cần chuẩn bị gì thì làm !
Hai thằng tôi nói là vội chứ cũng thong thả đạp xe, vì từ chỗ bọn tôi lên quán lẩu nhà thằng L cũng không xa lắm, dọc đường còn hốt thêm thằng C đi theo.
- Ê, ăn lẩu xong làm gì nữa ? – Thằng C sốt sắng hỏi. - Thì chơi trò chơi chứ gì, đố vui hay rút thăm trúng thưởng ! – Tôi nói. - Không, ý tao là sau đó có đi đâu nữa không ? – Nó lắc đầu. - Ai biết, mà chắc là karaoke thôi ! – K mập đáp. - Được đó, hà hà ! – Thằng C cười khoái chí, quên mất là giọng ca nó được xếp vào hàng thảm hoạ toàn cầu, hát hò chẳng có giai điệu gì sất, cứ y chang đang đọc rap.
Chốc sau, bọn tôi tạt ngang nhà thằng L định rủ nó đi chung luôn thì được mẹ nó cho biết thằng này đã đi tự hồi nào.
- Nó đi đâu thế nhỉ ? Gần đến giờ rồi còn gì ! – K mập thắc mắc. - Chẳng biết, thôi kệ, cứ lên trước đi ! – Thằng C khoát tay.
Và mươi phút sau, ba thằng tôi đần mặt ra khi đứng trước cổng quán lẩu đã đặt bàn trước.
- Vô đây mấy chú ! – Thằng L ngồi tựa người vào ghế nhìn giống hệt ông chủ. - Hề hề, ngồi nhâm nhi đậu phộng đợi tụi mày đấy ! – D xoắn vỗ đùi. - Chơi đánh lẻ à ? Bọn tao thì lại đi rủ tụi mày ! – Thằng C nói ra chiều bất mãn. - Đâu có, bọn tao lên đây sớm để làm công chuyện ấy chứ ! – D xoắn nói. - Chuyện gì ? Có mỗi thằng K là phải chuẩn bị thôi mà ? – Tôi chỉ tay vào cái cặp táp của K mập trong giỏ xe . - À, bọn tao lên sớm làm….sếp ấy mà, hé hé ! – L anh khùng cười sằng sặc. - Con khỉ, tụi mày có mà …xếp xó ấy ! – K mập làu bàu. - Bậy, là sếp…sòng, các chú biết chưa ! – D xoắn nheo mắt.
Ba thằng tôi lầm lì dắt xe vô quán, rồi âm thầm lỉnh ra sau lưng thằng D, và K mập túm chân, tôi núm đầu, thằng C cù lét vào hai bên hông D xoắn.
- Ahhh….ah…ha ha ha…thả tao….a ha ha ha….ra… ! - Tiếp tục cho tao ! – Tôi thiếu điều muốn ngoạm luôn cái đầu thằng D. - Ối a….thả tao….năn….a ha há ha….nỉ….a….oá…oa….
Thằng D nửa cười nửa mếu phì phèo ra cả bọt mép, nước mắt nước mũi chảy tèm lem nhìn kinh hãi vô cùng. Đến chừng thấy nó sắp chịu ko nổi nữa tắt thở đến nơi thì bọn tôi mới buông tha, thả nó xuống và dòm sang thằng L tính xử nó.
Nhưng thằng L nhanh chân đã tót ra ngoài chỗ dựng xe đạp từ hồi nào, đứng ngoài hét toáng vào trong :
- Tấm thân này tao giữ 15 năm rồi, thằng nào xâm phạm thì tao lao ra đường đâm đầu xe tải chết luôn ! - Ơ, ngon làm đi, sợ đếch gì ! – Thằng C hất hàm. - Tụi mày đừng có cản tao, để tao yên đi ! – Và anh khùng đã bắt đầu…khùng. - Ai cản mày đâu, thoải mái đi ! – Tôi xua tay như đuổi ruồi. - Thằng N mày đừng níu kéo gì nữa, tao chán lắm rồi ! – Thằng L tiếp tục tầm xàm. - Mệt với cái thằng bệnh này quá ! – K mập quệt mồ hôi ngồi phịch xuống ghế, lưng áo ướt đẫm, cũng phải, lúc nãy nó nắm đằng chân D xoắn nên bị thằng này tung vó giãy đành đạch.
Ba thằng tôi cũng ngồi xuống thở phì phò như trâu, D xoắn chốc sau mới lồm cồm bò lên nhập bọn, mặc cho thằng L cứ tào lao đóng phim ngoài kia.
- Ê tụi mày bước tới là tao lao ra à nghen, ở đâu yên chỗ đó, ê…ê… ! – Nó vẫn la ỏm tỏi mặc dù tụi tôi đang yên vị trên ghế.
Đứng la chán chê mệt mỏi một hồi mà chẳng thấy thằng nào trong bọn tôi có vẻ sẽ kéo ra xử nó, thế là thằng L buông thõng người lò dò mò lại vào trong quán. Chỉ chờ có thể, tụi tôi nhảy ào ra gô đầu nó lôi vào trong mà dập tơi tả y chang D xoắn hồi nãy, khác mỗi là lần này thằng D cũng nhào vào xử ké thằng L vì cái tội bỏ của chạy lấy người khi nãy.
Quán buổi chiều vắng tênh nên đám tôi tha hồ mà giỡn chẳng sợ bị chủ quán mắng, mà dù gì thì lớp tôi cũng có đặt bàn trước rồi nên mặc sức tung hoành. Và thằng K mập lúc nãy cứ luôn mồm hối thúc tôi lên sớm để chuẩn bị gì đó thì bây giờ nó toàn hè vào mà cù nhây toe toét, đến khi tôi ngớ người ra thắc mắc thì thằng này mới cười đểu bảo rằng Vy mới là người chuẩn bị trò chơi, nó xách cặm theo chỉ đựng mấy món quà nhỏ làm phần thưởng. Thế nên ngay sau đó dưới lệnh phát động của tôi, K mập bị cả bọn đè ra búng tai chanh chách liên hồi.
Ngồi giỡn chơi tầm mươi phút nữa thì bạn bè trong lớp đã bắt đầu lục tục kéo lên, thằng Q đi với thằng T, rồi đến lượt nhỏ H và nhỏ P, rồi Y ù và Tiểu Mai cùng cơ số những đứa khác của 10A1. Tiểu Mai bữa nay ăn vận giản dị quần jean sơmi ca-rô trắng xanh mà vẫn xinh đáo để, mấy tên con trai phụ bếp của quán cứ gọi là ngẩn ngơ nhìn mãi, thi thoảng lừa lựa chỗ đứng gần nàng rồi luôn mồm hỏi em có cần gì không để anh lấy, rồi thất thểu đi vô khi Tiểu Mai lạnh băng lắc đầu ngay lập tức.
- Ủa ? Tưởng Vy đi chung với H chứ ? – Tôi ngạc nhiên quay sang hỏi. - Không, chút nữa mẹ Vy chở lên luôn, nghe đâu cô Hiền có mời vài phụ huynh hồi giúp đỡ cho văn nghệ lớp ấy, cùng dự liên hoan cuối năm luôn ! – Nhỏ H đáp, và giờ tôi mới hiểu ra là tại sao hồi sáng tôi bảo để tôi sang chở đi cùng thì Vy nói là không được, hoá ra là như vậy.
Chị đại Y ù vừa có mặt là lớp tôi lại cười đau ruột, khi mà nhỏ này cứ chốc chốc lại quay vào hướng nhà bếp “ – Cho thêm dĩa hạt dưa anh ơi ! “ , tí thì “ – Thêm dĩa đậu phộng anh nhé ! “, và cuối cùng làu bàu chốt hạ một câu “ – Mỗi lần đem ra ít xịt, ăn chả bõ dính răng nữa ! “ . Đã thế D xoắn lại nổi máu liều, Y ù nói 1 câu thì thằng này nhái giọng eo éo nhại lại 1 câu, kết quả bị chị đại rượt chạy vòng quanh quán.
- Ông kia đứng lạiii….ại…… ! - Có ngon thì rượt theo đi, he he ! - Tui mà bắt được….hờ…ông…chết với tui… .! - Thì bắt được đã rồi tính, hề hề !
Nhỏ Y ù chạy một chốc đã thở hồng hộc, chả bù cho D xoắn cứ cao chân mà phóng như bay, chả hiểu sao tôi nhìn cái hoạt cảnh trước mặt cứ y như là cặp đôi này đang yêu nhau, chỉ ngược một nỗi là chàng hạnh phúc chạy tung tăng trên cánh đồng hoa, và nàng đang í ới vừa đuổi theo vừa mắng yêu phía sau.
- Tao thấy thằng D sắp lấy vợ rồi đấy ! – Tôi quay sang nói với K mập. - Đâu ? Ai ? – Nó sửng sốt. - Chị đại chứ ai, nhìn hai người phởn thế cơ mà ! – Tôi hất đầu về phía Y ù. - Éc, thằng D như cây sậy, lấy Y ù về để nó ăn lở núi à ? – K mập rùng mình. - Mày dở, cái này gọi là điểm 10 cho chất lượng đấy, mày thấy hai đứa nhìn y chang số 10 không ? – Tôi hạ giọng nói nhỏ. - Ê…tao nhột nha mậy ! – Thằng mập tự dưng quắc mắt cự lại. - Gì ? – Tôi ngạc nhiên. - Mày định nói tao với em H luôn chứ gì ? – Nó cười gằn. - Thằng bệnh, mày với H khác chứ, sao mà giống Y ù với D xoắn được ! – Tôi xua tay lia lịa nạt ngang. - Ừm, phải vậy chứ lị ! – K mập quệt mũi.
Và rồi thằng mập lừ mắt nhìn tôi nghiến răng trèo trẹo như muốn ăn tươi nuốt sống ngay sau khi tôi gật gù tiếp lời :
- Khác ở chỗ là mày với em H lấy nhau về, thì mày ăn lở núi, khéo lở luôn từ đường nhà em ấy cũng không chừng, hà hà !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 162
Tầm khoảng 6 giờ kém thì cô Hiền, mẹ của Vy và em ấy cùng đến một lượt, vậy là thành viên tham dự bữa liên hoan cuối năm xem như đã đông đủ cả. Vy chỉ đi ngang chỗ tôi ngồi cười tình một cái rồi đến ngồi cạnh hai ghế chủ toạ là cô Hiền và mẹ em ấy, vì mấy chỗ xung quanh tôi thì mấy thằng bạn chí cốt đã “ tốt bụng “ ngồi kín hết cả.
- Vậy là đông đủ rồi nhỉ ? Có thiếu bạn nào không K ? – Cô Hiền lên tiếng hỏi. - Dạ đủ hết rồi cô ! – K mập trả lời.
Cô Hiền gật đầu rồi chầm chậm mở lời phát biểu lí do bữa tiệc hôm nay, nhận xét về tình hình lớp năm vừa rồi và nhắc nhở về những khuyết điểm cũng như khen ngợi ưu điểm của tập thể 10A1, thỉnh thoảng cô biểu dương vài cá nhân nổi bật trong lớp, điển hình như D xoắn đã có cố gắng trong kì thi vừa rồi khi môn Anh ngữ nó vươn được đến điểm 7 hằng mơ ước, hay thằng Q đã không còn bị khống chế môn Hoá. Tôi nuốt nước bọt nhìn nồi lẩu sôi sùng sục, nghe cô nói mà câu được câu mất, cứ tai nọ xọ tai kia rồi trôi tuột ra ngoài theo làn khói nghi ngút kia mà…bốc thẳng lên trời.
Duy chỉ có hai câu cô Hiền nói trong buổi liên hoan hôm đó là tôi vẫn còn nhớ rõ, đầu tiên là sau khi đã nói qua về vài cá nhân trong lớp, cô trầm giọng nhận xét :
- Đặc biệt là trước khi thi 1 tuần cô rất lo cho Trúc Mai, không hiểu vì sao mà em lại sa sút nhanh đến vậy !
Cô Hiền nói đến đây, băng bọn K mập và L anh khùng quay sang nhìn tôi trân trối, Vy thì tựa cằm không tỏ thái độ gì, nhưng Tiểu Mai thì khẽ cúi đầu ra ý biết lỗi.
- Nhưng may là em học tốt trở lại cũng nhanh như khi em sa sút, nhờ vậy mà điểm thi vẫn rất tốt ! – Cô Hiền mỉm cười hài lòng.
Nghe đến đây thì tôi đâm ra chột dạ, phần vì bọn K mập đang nhìn đểu tôi, phần vì tôi tự thấy mình cũng có lỗi trong chuyện của Tiểu Mai, thế nên sau đó tôi cứ cắm mặt nhìn nồi lẩu ra chiều uý kị chả dám cười toe toét như đám bạn nữa.
Và câu thứ hai, dĩ nhiên là câu khai tiệc của cô Hiền mà bọn tôi mong đợi đã lâu :
- Chà, chắc mấy đứa đói rồi nhỉ, thôi chúng ta bắt đầu liên hoan nhé !
Cả lớp ngay tức thì vỗ tay rào rào, lật đật sửa lại tư thế ngồi tụm ghế vào nhau quanh mấy cái bàn lẩu chuẩn bị đánh chén, thì nhỏ Y ù đứng phắt dậy :
- Các bạn khoan đã, cái gì cũng phải có trước có sau, phải để cho cô giáo mở màn trước chứ ? – Y ù ra chiều lễ phép cung kính mời cô trước, nhưng bọn tôi biết tỏng đó chỉ là lí do để chị đại nắm thế chủ động trong cuộc ăn uống này khi chưa gì nhỏ này đã nhích nồi lẩu sang gần hơn.
Ngay tức thì, D xoắn lén cầm lon coca mà lắc liên hồi rồi cũng đứng dậy :
- Đây, vậy mình cũng xin mời bạn Y mở đầu cho phần giải khát nhé ! – Nói rồi nó cười nham hiểm nháy mắt ra hiệu cho bọn tôi giữ bí mật.
Cả lớp ồ lên vì quá khâm phục tinh thần vì bạn bè đầy nhân văn sâu sắc của D xoắn, và thầm ngưỡng mộ khi nó trao lon coca cho Y ù hệt như trao huân chương hữu nghị sau chiến tranh.
Đâu đó xong xuôi, thằng D khoái chí ngồi xuống, tụi tôi cũng hồi hộp đợi Y ù khui lon nước ra, nhưng sau đó thì cả bọn trề môi ra đầy thất vọng.
- Ăn trước đã, uống sau mới khoái, hớ hớ ! – Chị đại đặt lon nước xuống bàn.
Và tai bay vạ gió là đây, khi nhỏ H đột nhiên thèm nước ngọt, với tay sang bên kia lấy ngay lon nước của Y ù đang để trước mặt.
- Để mình lấy giùm cho, H đưa ly cho Mai ! – Tiểu Mai tay cầm lon nước, nàng vô tư để các ngón tay vào phần nắp bật và chuẩn bị khui ra cái lon coca lúc này đã như quả bom nổ chậm, chỉ chực chờ bật nắp ra là sẽ phun tứ tán ra ngoài.
Tôi hốt hoảng bật dậy ngay nhưng nhất thời vẫn bị cái phản xạ “ Vy hoặc Tiểu Mai “ ám ảnh nên chậm mất một giây, và thằng T phía bên kia đã nhanh tay kịp chộp lấy cái lon nước từ tay Tiểu Mai.
- À…để…mình khui dùm cho H ! – Nó khổ sở đáp. - …. .! – Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên.
Và sau đó thì đến cả đám con gái xung quanh cũng sửng sốt không kém, vì thằng T vừa hùng hổ giật lon nước ngọt để khui cho nhỏ H thì bây giờ cứ đần mặt ra nhìn lon nước trong tay mà chẳng dám khui.
- Sao vậy ? Rót vào ly tui nè ! – Nhỏ H chìa cái ly gần lại. - À….lon này…không ngon đâu, H …uống nước cam nhé ! – Và T rách nhanh nhảu bỏ lon coca xuống bàn, cầm vội lon fanta cam lên rồi rót vào ly nhỏ H đang cầm.
Bọn con gái lắc đầu chẳng hiểu thằng T này đang làm cái trò mèo gì khi nó vừa giật lon nước từ tay Tiểu Mai như ăn cướp chỉ để rót dùm cho nhỏ H, và rồi lại nổi hứng quyết định luôn tình hình ẩm thực của nhỏ này. Chỉ có riêng mỗi tôi, thằng L và D xoắn là biết tại sao nó lại làm vậy, và K mập thì nghiến răng nhìn thằng D ý bảo em H của nó mà dính nước là nó cũng đem…nhúng lẩu thằng này luôn.
Nhưng may thay, tôi cứu Tiểu Mai không kịp thì có thằng T cứu giùm, và em H của K mập không bị sao cũng là nhờ thằng này, nhưng sự đời nghiệt ngã làm ơn mắc oán, thằng T chưa kịp thành anh hùng trong mắt K mập thì đã trở thành tội đồ muôn thuở của chị đại Y ù. Bởi vì Y ù thấy thằng T cứ lóng nga lóng ngóng nên tức khí giật lấy lon coca lúc nãy trên bàn :
- Không uống thì tui uống, ông chê tay tui đụng vô rồi chứ gì ! – Nói rồi Y ù móc tay khui lon cái rụp.
Ngay lập tức lon nước “ bom nổ chậm “ bắn nước và bọt ga văng ra ì xèo, cũng may là nãy giờ bom đã bị hãm lại cường độ nổ nên chỉ phun ra ở mức độ nhẹ, nhờ vậy chị đại chỉ bị ướt một khoảng bên tay mặt. Thế nhưng ướt thì vẫn là ướt, là lại là nước ngọt, vậy là Y ù gầm lên :
- Ông T, ông chết với tui….ui……. !
Và T rách chỉ kịp đần mặt ra “ Ớ “ một tiếng rồi ôm cổ la bài hãi vì bị Y ù giơ hai bàn tay ra mà xiết chặt lại. Mãi đến khi nhỏ H và Tiểu Mai đến can thì chị đại mới thả ra, và thằng T thì mặt mũi đã xanh như tàu lá chuối, ngay lập tức dọn ghế chuyển chỗ xuống cuối dãy ngồi và nhìn D xoắn đầy căm hận.
Trừ sự cố đó ra thì bữa liên hoan diễn ra rất vui và….no đủ, vì lẩu thì ê hề tha hồ mà ăn, đến cả K mập và Y ù cũng phải liên tục xuýt xoa vì đồ ăn nhiều quá không thể nào nuốt hết, nhờ vậy mà đám còm nhom tụi tôi mới thong thả nuốt miếng ăn vào bụng, chứ như mọi khi thì có mà đói mốc meo.
Ăn uống xong xuôi thì cả đám bày trò chơi đố vui và rút thăm bong bóng, và cái số em Vy cùng tôi nó hên làm sao ấy, hai đứa cùng chọn được cái bong bóng có tờ 20k, trong khi K mập và nhỏ H thì ỉu xìu vì rút trúng cái thăm được tặng…cái móc gắn chìa khoá lưu niệm.
Tiệc tùng tăng 1 xong xuôi là gần 8h tối, theo lời cô Hiền thì bọn tôi sẽ tổ chức tăng 2 ở quán karaoke gần nhà nhỏ P, thế là từng người lần lượt nghe Vy nói rõ địa điểm rồi dắt xe ra đi trước, hẹn gặp nhau ở tại quán đó, riêng cô Hiền thì về nhà trước vì mắc con nhỏ. Thế là sau khi chốt lại, thành viên tham dự tăng 2 của buổi liên hoan lớp cuối năm chỉ còn tầm 15 người, đa số thì tranh thủ về trước vì nhà xa.
Tôi cùng bọn K mập đang thu dọn lại bãi chiến trường bong bóng còn dư ngổn ngang trước mặt, thi nhau đập tanh tách liên hồi.
- Vy đi sang đó trước nha N, sợ mấy bạn khác không biết quán ! – Em Vy tới cạnh tôi nói. - Ừ, mà đi với ai đấy ? – Tôi vò lại mớ thăm giấy trong tay. - Hì, có H chở mà, thế nhé, chút gặp sau ! – Vy nháy mắt tình tứ. - Ừm, chút gặp ! – Tôi khoái chí gật đầu.
Dọn dẹp đâu đó xong xuôi, đám còn lại đi lững thững ra bãi gửi xe, D xoắn thì đang bị thằng T kẹp cổ đi phía sau, Tiểu Mai cùng Y ù đang nói chuyện cạnh bên, tôi- K mập và thằng L thì xoa bụng vì vừa ăn bữa no cành hông, giờ thở cũng khó chứ đừng nói gì đến mở mồm nói chuyện.
- Gió to thế, trời đỏ lòm kìa ! – D xoắn nhìn lên trời. - Sắp mưa tới nơi rồi, chạy nhanh qua kia đi ! – Thằng L hối thúc. - Chết mồ, tao quên đem áo mưa mới ác chớ ! – Tôi ngớ người vỗ vỗ trán. - Giờ đi còn kịp đấy ! – Nói rồi K mập dắt xe ra . - Mày chạy trước đi, tao vô trong lấy xấp giấy Vy dặn, đầu óc sao nghễng ngãng quá ! – Rồi tôi tháo cặp đeo quăng vô giỏ xe, đi ngược lại phóng vụt vào trong quán.
Khi tôi trở ra thì chỉ còn mỗi K mập đang dựng xe phía trước, và D xoắn thì lui cui dắt xe ra, ở đằng xa đã thấy T rách đang chở thằng L đang í ới gọi nhau đua xe với Y ù kế bên.
- Ủa ? Mai đâu ? – Tôi thắc mắc. - Vừa về trước rồi, nãy tao có hỏi mà Mai bảo là không đi tăng 2 ! – K mập lắc đầu.
Và nó vừa dứt lời thì trời đột nhiên đổ mưa cái rào xuống đột ngột nhanh như ai đó trên cao tát ào nước xuống.
- Ặc, xui thế, may mà tao có thủ sẵn áo mưa ! – K mập rụt cổ. - Hên, thằng N chở tao, khỏi lo, he he ! – D xoắn cười cười. - Bỏ xừ rồi, thế mỗi tao bị ướt à ? – Tôi ngẩn người nhìn K mập đã choàng cái áo mưa to đùng vào. - Trong giỏ xe mày có áo mưa đó, mày chở tao mà ướt thì tao cũng ướt à ! – D xoắn nói rồi chỉ tay. - Ớ….tao đâu có đem theo ! – Tôi vội nhìn vào, và đúng là trong giỏ xe giờ đang có cái áo mưa màu xanh lá của ai đó đã để sẵn tự lúc nào, mà rõ là lúc nãy trước khi tôi vô lại quán lấy đồ chẳng hề thấy nó. - He he, mày thì nhất rồi, tao thấy Trúc Mai bỏ vào cho mày đó, nói là lỡ tối về có mưa thì mặc vô, sướng chưa con trai, tao cảm ơn giùm mày rồi ! – D xoắn cười vô tư lự. - Ơ….thế….nhưng….mưa to mà…. ! – Tôi thẫn thờ nhìn mưa mỗi lúc một to trước mặt. - Sặc, vậy là…bây giờ….Mai mắc mưa luôn à ? Chết mồ, hông dè mưa nhanh quá ! – D xoắn ngớ người hiểu ra vấn đề, và K mập im lặng nhìn tôi.
Tôi đứng sững dưới mái hiên đang kêu ầm ầm trên đầu vì cơn mưa to bất chợt của mùa hè, trong đầu vang lên giọng nói của Vy :
- “ Vậy chút gặp lại sau nha ! “
Và hình ảnh Tiểu Mai đang dầm mưa vì âm thầm nhường áo cho tôi, mà mưa thì mỗi lúc một to hơn, bầu trời đỏ lom lom cùng gió thổi như tát nước vào mặt….
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 163 :
Chẳng nghĩ thêm gì nữa, tôi vỗ vai nhìn K mập kiên nghị :
- Nhờ mày tất cả đấy !
Rồi khoác vội cái áo mưa và nhìn theo hướng tay của D xoắn chỉ, tôi phóng ra đường lao vào màn mưa dày đặc trước mặt. Trận mưa này đúng như bầu trời đỏ lòm đã dự báo trước đó, nặng hạt và gió mạnh thì thốc ngược từng cơn làm mấy lần xe tôi loạng choạng suýt ngã, phải ghì mạnh chân và giữ vững hai tay lái tôi mới đạp tiếp được.
Tôi chạy sát vào bên lề phải căng mắt nhìn vào các mái hiên của nhà dân trên lề đường, vì mưa to thế này nếu là Tiểu Mai thì ắt hẳn nàng sẽ dừng ở nơi nào đó mà núp mưa, vả lại thời gian từ lúc nàng đi đến lúc tôi đuổi theo cũng không lâu lắm. Mà con gái thì lại chạy chậm, thế nên tôi cứ vừa chạy vừa cố nhìn vào bên phải, hi vọng sẽ thấy Tiểu Mai đang ở dưới mái hiên của một ngôi nhà nào đó.
Nhưng đi mãi, đã được một quãng khá xa mà tôi vẫn chẳng thấy bóng dáng Tiểu Mai đâu cả, mà mưa thì mỗi lúc một to hơn, hai bên tai tôi ù đặc đi, chỉ còn nghe tiếng rào rào của từng trận gió kèm mưa và tiếng lộp độp to tướng trên mũ áo mưa.
- “ Sao bây giờ ? Không lẽ Tiểu Mai về nhà rồi ? “
Nghĩ thế nên tôi vội quay xe lại chạy ngõ tắt về hướng nhà nàng, và lần này thì dáo dác nhìn cả hai bên đường, vẫn có một vài người đứng núp mưa đấy, nhưng lại chẳng phải là Tiểu Mai.
Vài phút sau, tôi đứng trước nhà Tiểu Mai, và cánh cổng màu đen vẫn được khoá ngoài, trong nhà không hề sáng đèn, chỉ có hai bóng đèn tròn trên hai trụ cổng là toả ánh sáng vàng vọt dưới làn mưa dày đặc trắng xoá trước mắt tôi.
- “ Hay là Tiểu Mai sang nhà anh Triết ? Không thể có chuyện đó, đường từ quán lẩu đến nhà anh Triết thì xa lắc, tận dưới cuối đường biển. Mà mưa thì lại nhanh bất ngờ thế này, hẳn phải núp mưa ở đâu đó mới phải chứ ? “
Rồi tôi vuốt mặt gạt nước ra hết, phốc lên xe chạy ra đường lớn, hai bên vành tai đau điếng vì cái lạnh làm nó buốt đi, nửa thân dưới đã và hai tay áo sơ mi đã ướt mem. Ra đến đầu đường, tôi quẹo trái chạy ra hướng biển, vì có thể Tiểu Mai đã sang nhà anh Triết, tuy ít nhưng đó là khả năng duy nhất mà tôi nghĩ có thể xảy ra.
Tôi cố nhướn mắt lên nhìn vào làn mưa trắng xoá đang táp liên hồi vào mặt, gắng tìm Tiểu Mai, nhưng mấy lần hi vọng rồi lại thất vọng, vì nàng chẳng đang ở dưới bất cứ mái hiên nào mà tôi thấy là hoàn toàn có thể trú mưa được. Ngang qua Nhà thi đấu liên hợp của tỉnh, tôi chợt thoáng nhìn thấy bóng ai đó đang nép vào một bên ngôi nhà đã cũ kĩ, và rõ là có xe đạp đang dựng ngay trước mắt.
- “ Đúng Tiểu Mai rồi ! “
Tôi bẻ lái tấp vội vào lề mà không chú ý được từ đằng sau có chiếc xe máy đang vọt lên :
- Ầm ! – Tiếng va chạm giữa đầu xe máy và đuôi xe đạp vang lên chát chúa xen vào giữa trường đoạn rào rào của cơn mưa mùa hè.
Tôi té xuống lề đường, may thay chiếc xe máy chỉ quệt vào phần cuối sau lưng xe đạp, và theo phản xạ tôi cố rướn đầu đưa phần lưng và vai đổ xuống đất theo đúng thế ngã an toàn chứ không dám quờ quạng chống tay mà đỡ lấy cả thân hình đang đổ ập xuống.
Tôi nghe đau điếng ở bả vai, và cảm nhận rõ mưa đã đổ ào vào cả thân mình, gió thổi chiếc áo mưa tung lên phần phật, lạnh và ướt đẫm.
- Mày…..m..à….không….iết…….nhìn….à…….rào….rào ! – Giọng một người trung niên tức tối hoà lẫn vào tiếng mưa rơi dày đặc, tôi nghe tiếng được tiếng mất bên tai, rồi người này rồ máy đi thẳng.
Tôi lồm cồm bò dậy, quên cả chiếc xe đang lăc lốc bên vệ đường, chạy vội vào trong hiên nhà khi nãy, nơi có chiếc xe đạp đang dựng trước mái hiên.
- Sao mà…… ! – Tôi nói như thét, nhưng rồi im bặt giữa chừng vì nhận ra người đang trú mưa lại chẳng phải là Tiểu Mai, vì cô gái này mặc áo thun, còn Tiểu Mai tôi nhớ lúc chiều nàng mặc áo sơ mi sọc ca-rô xanh trắng.
Tôi đờ người ra mất một lúc, đứng bất động mặc cho mưa tuôn xối xả trên đầu, rồi thất thểu quay lưng trước ánh mắt ngạc nhiên của cô gái trong kia, và đi cà nhắc về phía xe đạp, bên chân trái đã bắt đầu cảm nhận rõ rệt cái đau điếng của pha té xe khi nãy, càng thêm buốt hơn vì gió lạnh đang thổi như gào thét từ đằng sau lưng.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã 8 giờ 45 tối, vậy là nãy giờ tôi chạy ngược xuôi đã gần 1 tiếng đồng hồ mà vẫn chẳng tìm được Tiểu Mai. Tôi dựng xe lên, may phước là vẫn còn chạy được, chỉ bị tuột sên chút đỉnh. Xốc lại áo mưa, tôi nhìn đăm đăm về phía cuối đường biển, trong đầu còn lại chút ít ỏi hi vọng rằng Tiểu Mai sẽ ở căn nhà cổng sắt màu xanh về phía bên phải đường kia.
Mưa vẫn nặng hạt và chẳng có vẻ gì là ngơi bớt chút nào, gió thổi giật tung hai bên tay áo mưa có đôi lần quất thẳng vào mắt tôi đau điếng, chiếc quần jean ướt đẫm nước mưa giờ trở nên nặng trịch dính sát vào chân khó chịu vô cùng. Hai bàn tay thì tê rần và trắng lờ nhờ chẳng còn hột máu, đến độ tôi thử thu nắm tay lại thì nó cứ cứng đơ ra như khúc gỗ.
Tôi đạp nhanh dần về phía đường biển, nhìn một cách vô vọng khi ngang qua những băng ghế đá dưới hàng cây giờ đã trống trơn không một bóng người. Cũng phải thôi, mưa to thế này thì có mà điên mới ngồi dưới đó. Đến cuối đường NTT, tôi quẹo tay phải về hướng đường nhà anh Triết, và thở hồng hộc khi đến đoạn lên dốc. Đoạn này lúc bình thường tôi rất thích đi, vì càng lên cao càng thấy biển đẹp lung linh, nhưng tối nay thì biển chỉ đen ngòm một màu, tiếng rì rào quen thuộc của biển đã lẫn vào trong tiếng mưa rơi, đại dương tối đen tưởng như chỉ cần rơi xuống là xem như cầm chắc cái chết. Đến trước nhà anh Triết, tôi đờ người ra nhìn căn nhà nay đã kín cổng cao tường, bấm chuông mỏi cả tay và gọi rã cả họng mà chẳng có ai ra mở cửa, dù trên lầu tôi nhìn thấy có ánh đèn từ cửa sổ hắt ra.
Tôi đã bắt đầu thấy quýnh lên, đầu óc cứ rối tung chẳng suy nghĩ được gì nữa, thân thể thì ướt đẫm và lạnh buốt, chiếc áo mưa chẳng thể che hết người tôi trước những cơn gió mạnh như muốn nuốt phăng bất kì người nào gan lì ra đường vào lúc này.
- “ Trời hỡi, đang ở đâu vậy ? Tiểu Mai ? “
Tôi dựa hẳn người vào tường nhà anh Triết mà thở dốc từng hồi, nước mưa lẫn cả vào mắt vào miệng. Tại sao vậy ? Lí ra giờ này tôi phải đang ở quán karaoke vui vẻ cùng bạn bè vào ngày cuối năm, phải đang song ca cùng Vy mới phải chứ ? Tại sao toàn nhè lúc gay cấn mà lại gặp hạn thế này vậy ? Đáng lẽ ra, tối ngày hôm nay tôi đã dự định hát tặng Vy bài “ Katy katy “ để xem như đó là bài hát kỉ niệm một năm tôi tặng em ấy mới phải ? Vậy mà giờ đây tôi lại chạy giữa trời mưa như một thằng điên, và vô vọng tìm một người con gái mà chỉ mới hai tuần trước tôi đã dứt khoát không dính dáng gì đến nữa.
Không lẽ, kỉ niệm cuối năm của tôi là đây hay sao ? Là đứng hứng mưa ào ạt đổ xuống như trút nước, và gió từ biển thổi như tát liên hồi vào mặt hay sao ? Kỉ niệm gì đây ?
Kỉ niệm….mưa…….
- “ A…..đúng rồi… ! “
Chẳng kịp nghĩ gì thêm, tôi phốc lên xe lao vội ra đường, trong đầu chỉ nghĩ đến một nơi duy nhất, và đó là tia hi vọng sáng lên cuối cùng giữa màn mưa trắng xoá và đại dương đen đặc phía bên cạnh.
Một nơi tôi đã cố quên đi, cố không ngoảnh đầu nhìn sang mỗi khi chạy ngang qua đó, chỉ là mong quên đi kỉ niệm dưới trời mưa, dưới một đêm giá lạnh của buổi đầu mùa hè.
- Có nên không ? Có phải chạy đến đó không ? - Nhất định phải đến ! - Nhỡ không có Tiểu Mai ở đó thì sao ? - Chưa đến sao mày biết là nàng không có ở đó ? Mày chạy cả buổi ngoài này và bây giờ lại muốn buông xuôi à ? - Tao thật tình không nghĩ là sau ngần ấy chuyện, Tiểu Mai lại có thể đến đó thêm một lần nào nữa ! - Nhưng mày phải đến đó, biết đâu đấy !
Tôi giằng co qua lại giữa việc xoá đi kí ức hôm nào và việc đến nơi đó đúng ngay hoàn cảnh này lúc trước. Dường như ông trời cũng biết tôi đang đấu tranh mãnh liệt trong tâm thức, và lại làm cho cơn mưa to hơn, cho những cơn gió mạnh hơn để thêm phần phụ hoạ vào cái cảnh một thằng con trai đang dầm mưa tơi tả chạy ngược lên lại cung đường mà nó vừa ngang qua khi nãy.
- “ Gần ngay trước mắt , xa tận chân trời “
Mười lăm phút trước, tôi chạy ngang qua toà nhà Kho bạc Nhà Nước mà không hề biết Tiểu Mai đang trú mưa ở phía đối diện của bên kia đường, và cả hai chúng tôi chỉ ngăn cách nhau bởi một dãy cây cảnh được trồng dài dằng dặc hết cung đường biển, giữa màn mưa dày đặc và trắng xoá.
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 164
Tôi nhấc xe lên lề đường và lững thững dắt bộ đi về phía Đài truyền hình, nhận rõ Tiểu Mai đang ôm đôi vai xuýt xoa đứng dưới mái hiên nhỏ bé hôm nào.
Đến trước hiên, tôi gạt tó xe chống xuống, giật phăng áo mưa ra khỏi người và đưa tay chìa nó về phía trước mặt Tiểu Mai cũng đang ướt sũng, rồi gồng cứng người hít một hơi thật sâu, đứng giữa màn mưa gào lên :
- CÓ ĐÁNG KHÔNG ?!!!!!!!!
Tôi mặc kệ mưa đang trút xuống cả thân người, trừng mắt nhìn Tiểu Mai đang sững sờ nhìn tôi hoảng hốt.
Dưới cơn mưa dày đặc có hai con người, một trong mái hiên đang sững người buông thõng tay bất động, và một đang ở ngoài tay chìa ra chiếc áo mưa màu thiên thanh giờ đã lấm lem những nước và bùn đất. Cả hai chỉ ngăn cách bởi làn mưa đang thi nhau nhỏ giọt từ mái hiên trên đầu, mỏng manh và lung linh như những tấm rèm che kết bằng những hạt đá trong suốt thành nhiều sợi mảnh.
Tôi từ nhỏ đến lớn rất ít khi nổi giận, phải nói là rất hiếm, vì căn bản tính tôi vui vẻ và tếu táo chẳng phải cộc cằn gì, nhưng một khi đã nổi sùng lên rồi thì mắt tôi đỏ ngầu lên chỉ nhìn đăm đăm vào kẻ gây hoạ, xung quanh 2 bên trắng nhờ đi chỉ còn thấy mỗi “ kẻ thù “ trong đó, và tính đến lúc này thì tôi chỉ giận điên lên đúng một lần duy nhất, tình tiết này tôi sẽ viết về nó sau.
Lúc này, tôi lắc tay cầm áo mưa, đưa mục quang nhìn thẳng vào Tiểu Mai, gằn giọng :
- Có đáng chút nào không ? !!!!
Không rõ đêm tối mịt mùng và cả mưa trắng xoá ầm ầm thế này, Tiểu Mai có thấy mắt tôi đang hệt như hồi bị sốt không, chỉ thấy nàng vô thức lắc đầu ngắt từng quãng, tựa hẳn vào tường mà hai chân gần như khuỵa xuống, đôi bàn tay đưa lên khuôn mặt thảng thốt.
Đừng có giận người con gái mà bạn yêu, cố nguôi giận mà hãy hít thở sâu và bình tĩnh lại, thử nhìn cô ấy lúc đó xem, đôi khi nàng sợ sệt mà lại trông dễ thương lắm đấy !
Chẳng biết là do mưa lạnh xối vào cái đầu đang hoả khí bừng bừng của tôi làm cho nó nguội đi, hay là do thấy Tiểu Mai đã gần như sợ sệt, mà tôi quên hết cả giận, hoặc cũng có thể cơn giận đã trôi theo tiếng gào to khi nãy ra ngoài.
Tôi bỏ tay xuống, cầm áo mưa bước vào trong mái hiên mà giũ phần phật, Tiểu Mai vội lùi vào góc, tay run run cứ miết chặt vào nhau.
Tôi đưa tay vuốt liên hồi lên mặt và đầu tóc, rồi phủi hờ áo quần cho nước mưa ra được chút nào hay chút đó, nhưng hầu như chỉ là làm cho có lệ, vì tôi cảm nhận cái áo sơ-mi và quần jean giờ nặng như chì bám sát vào người.
Cũng như lúc trước, mái hiên nhỏ bé không đủ che hết, mưa chỉ cần theo gió đúng hướng là tạt thẳng vào trong, tôi rùng mình khi nghĩ đến lúc đó.
Tôi đưa mắt nhìn sang Tiểu Mai, tuy là không đến nỗi như tôi nhưng nàng cũng ướt sũng, đưa mắt sợ sệt nhìn tôi rồi lại nhìn xuống dưới, hai bàn tay lại đan vào nhau như những lúc nàng bối rối chẳng biết phải làm gì.
- Có ướt nhiều không ? – Tôi thở hắt ra. - K…không…không đâu N ! – Nàng giật mình lắp bắp nói, lúc lắc mái đầu liên tục. - Chèm nhẹp thế kia mà còn bảo là không ! – Tôi tặc lưỡi. - Mình không sao, nhưng N…..kìa…. ! – Tiểu Mai cắn môi ái ngại. - Chả sao, ướt chút thôi ! – Tôi nhún vai đáp, cố ra vẻ tỉnh bơ, dù rằng đang run bần bật trong bụng và cả người, răng va lập cập vào nhau vì lạnh.
Rồi tôi vắt ngang áo mưa qua xe đạp Tiểu Mai, kéo nó vào trong để tránh mưa làm ướt thêm. Ngước mắt nhìn trời mưa xối xả, lắc đầu thở dài ngao ngán vì mưa lúc nào không mưa, lại nhè ngay đúng buổi liên hoan, đúng ngay lúc cao trào chuyển sang tăng 2 thì lại dính, lại…..
- Để lại áo mưa làm gì vậy ? - Để….thì….để N khỏi bị ướt, mình thấy trời sắp mưa ! - Ừm, và giờ cả hai đứa ướt hết ! - …………. !
Mưa cứ rào rào từng đợt, qua ánh đèn vàng từ trên trụ cao hắt xuống, tôi thấy gió lúc thì thổi mưa qua trái, lúc thì thổi qua phải, cứ loạn cả lên.
- N….không đi tiếp với mấy bạn à ? - Đi sao không, chút tạnh mưa đi ngay bây giờ đây, mưa kiểu này nhằm nhò gì !
Và cái chân lí “ Khi điều không may có xu hướng xảy ra thì nó sẽ xảy ra ! “ lại xuất hiện, vẻ như lần này ông trời cũng lại nghe tôi nói thách, nên cho mưa càng to hơn và dày đặc hơn, đến nỗi lúc này nhìn ra ngoài, tôi đồ rằng dám để tờ giấy ra thì nó sẽ bị những giọt nước to đùng kia đục thủng lỗ chỗ như tổ ong là cái chắc.
Tôi đần mặt ra nhìn mưa đang to hơn sau câu nói gan cóc tía khi nãy, và tỉnh cả người khi gió thốc ngược vào, đưa mưa tát nước vào cả hai đứa, cái mái hiên ngắn ngủn không đủ che chắn. Vội lấy lại cái áo mưa, tôi chìa sang cho Tiểu Mai :
- Khoác vào đi, ướt thêm bây giờ ! - N cũng ướt mà, mình không mặc đâu ! – Nàng lắc đầu. - Ơ…áo mưa của Tiểu Mai mà ? – Tôi ngớ người. - Nhưng mình để lại cho N rồi ! – Nàng cương quyết. - Trời, vậy thì….khoác chung ! – Tôi thở hắt ra.
Nói là làm, tôi ngồi bệt xuống đất, đưa tay nâng cái áo mưa lên trên :
- Ngồi xuống, làm y vầy nè ! – Tôi nhìn sang Tiểu Mai đang tròn mắt ngạc nhiên.
Và rồi nàng cũng vội ngồi cạnh bên, tay nắm vạt áo mưa và cũng nâng lên giống tôi, hai đứa mỗi đứa một tay nắm hai góc trái phải kéo ra, làm thành một cái mái che nhỏ nữa, ngớ ngẩn hi vọng rằng nó sẽ….lọc được phần nào nước mưa từ trên mái hiên trút xuống.
Nhưng tôi đã lầm to, cứ mỗi lần gió tạt vào là hai đứa lãnh đủ , đã ướt nay lại còn ướt hơn, mà tay thì cứ đưa lên hoài thì cũng đến lúc mỏi, đổi tay một hồi thì vai đã mỏi nhừ. Tôi còn mỏi thì huống hồ gì Tiểu Mai, nhìn sang đã thấy nàng nắm hai tay vào nhau mà cố nâng góc phải áo mưa lên.
Tôi lạnh thì không nói gì, cũng run cầm cập đấy, hai vành tai cũng đau buốt đấy, nhưng nhìn Tiểu Mai cũng ướt sũng, tóc tai rũ rượi dính bết vào nhau, bàn tay rõ là đang run lên từng hồi, thì tôi chẳng thể nào làm ngơ được nữa.
- Thả tay xuống đi Mai ! – Tôi thở dài đánh thượt. - Sao vậy ? – Nàng thắc mắc.
Tôi lắc đầu không đáp, kéo áo mưa lại rồi đứng lên, choàng nó qua vai tôi và cả Tiểu Mai rồi kéo lại vòng qua phía trước.
- Ừm…ngồi sát vào, che không hết đâu ! – Tôi lúng búng đáp. - ……. ! – Tiểu Mai ngại ngần ngồi sát về phía tôi.
Và lúc này thì người nàng như tựa hẳn vào tôi thật, vì cái áo mưa thì nhỏ mà lại choàng qua hết cả hai người, sau khi được tôi kéo 2 đầu lại thì đã vô tình buộc hai đứa phải ngồi thật sát vào nhau. Khỏi phải nói, hai đứa ngượng chín người, cứ quay sang nhìn về hai hướng, tôi ngắm mưa bên trái, Tiểu Mai ngắm mưa bên phải, thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng về phía trước.
Nhưng quả thật là chiến luỹ tự dựng này có tác dụng ngay tức thì, tôi đã cảm thấy bớt lạnh hơn khi nãy, và Tiểu Mai cũng vậy, bằng chứng là gò má nàng đã hồng lên và tươi tỉnh hơn.
Và cái tật nhìn trộm trong vô thức nó lại hại tôi, Tiểu Mai đã bắt gặp lúc tôi vừa đưa mắt nhìn sang, vả chăng cũng đúng lúc nàng nhìn lại, thế là hai đứa lại không hẹn mà cùng quay ngoắt đi nhìn về vị trí cũ.
Ngồi nhìn mưa vẫn ào ào trước mặt, tôi chợt phì cười, như biết được, Tiểu Mai nhìn sang và ngạc nhiên hỏi :
- N cười…gì vậy ? - À, nãy vừa nói mưa sắp tạnh, mà giờ nó lại to, ừm ! - ……….. ! - ………………. !
- Sao…lúc nãy N không đi tiếp với lớp ? - Thì….thì…. chạy tìm Mai chứ chi ! - Để làm chi vậy ?
Nàng ngồi kế bên thỏ thẻ hỏi trong hơi thở, tôi nghe cảm giác nóng bừng đang phả vào gáy mình, chẳng biết vì sao lại nhớ đến hương thơm của buổi chiều cắm trại cùng Tiểu Mai đi bộ về lại khu trại, cứ như giờ mùi hương bí mật đó đang nhè nhẹ thoảng qua.
- Ừm…thì….đưa lại áo mưa, không thì Mai ướt sao ! – Tôi lúng búng đáp. - Hì, và giờ cả hai đứa ướt hết ! – Tiểu Mai tủm tỉm nhắc lại câu nói khi nãy của tôi.
Lúc đó, tôi tưởng như mình sắp sửa thề đến nơi rằng, từ trước đến nay chưa bao giờ tôi thấy nụ cười Tiểu Mai lại đẹp như lúc này, và hơn bao giờ hết. Tôi đồ rằng, lần thứ hai mình lại thấm thía hiểu thêm thế nào là cảm giác ấm áp dưới cơn mưa giá lạnh, một cách thấu đáo và… đầy ngẩn ngơ !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 165
Tối nay, có hai điều mà tôi không ngờ tới, chẳng bao giờ có thể tưởng tượng được là nó lại xảy ra, mà ác nỗi nó lại có thật mới đau chứ.
Vâng, đây là điều đầu tiên !
Cơn mưa mùa hè vẫn ào ào như trút nước, gió thốc mạnh thành nhiều đợt liên tiếp, ánh đèn vàng vọt phía trên cao không đủ để bất cứ ai thấy rõ những gì trước mắt mình, mà thay vào đó chỉ là một làn mưa trắng xoá , lạnh căm căm.
Nhưng tôi thì lại không lạnh, tôi nóng bừng cả người, chả rõ là tay tôi đang ướt mưa hay là đang toát mồ hôi hột, người thì cứ run lên từng hồi, tim đập thình thịch y như lần đầu tiên tôi biết thế nào là thi học kỳ vào năm lớp 1, hay là những lần chìa bản kiểm điểm ra trước mặt ba mẹ.
Hoặc giả đây là lần đầu tiên, tôi đối mặt với chính mình !
Tôi ấp a ấp úng, ngắc ngứ mãi rồi mới mở miệng nói, dù trong trong đầu vẫn đang ngăn không cho mình mở miệng ra :
- “ Cái thằng kia, mày tính làm gì đấy ? Há miệng ra tao tát cho vỡ mồm ! “ - “ Sợ gì, cứ nói những gì cần nói, chả sao cả, có tao đây ! “ - “ Ớ, tao bảo mày chỉ đớp không khí thôi nhé, nói cái gì thì ôm hận cả đời đấy con trai “ - “ Hận cái đầu mày, bây giờ, hoặc là không bao giờ ! “ - “ Ừm, để rồi xem là đúng hay là sai nhé ! “ - “ Nhảm nhí, trong tình cảm không có đúng sai, lí trí không thẳng nổi trái tim, mày cho nó đúng thì nó là đúng, mày cho nó sai thì nó sẽ là sai, vấn đề là mày có dám làm đúng với ai, và sai với ai không ! “
Nhuệ khí bừng bừng, tôi lúc này đã không sợ trời cũng không sợ đất, mang tinh thần nhất kích tru thiên, oai hùng…mở miệng :
- Tiểu Mai…. !
Đã bao giờ các bạn ở trong tình thế đầu óc bảo nhưng cơ thể lại không nghe chưa ? Tôi ngàn vạn lần chẳng muốn mở miệng, vì chính tôi đã dứt khoát từ 2 tuần trước rồi, nhưng trái tim lại như ma đưa lối quỷ đưa đường, tôi đã mở lời tự lúc nào không hay.
Vậy là tôi đã chính thức leo lên lưng cọp rồi đấy….
Tôi đợi, tôi đợi Tiểu Mai quay lại….nhìn tôi và thắc mắc……và tôi sẽ…
Nhưng khi tôi không sợ trời đất thiên địa thì ông trời ngược lại cũng chả ngán gì tôi, rõ là chẳng hề e ngại gì trong cái chuyện trêu ngươi tôi cả, vừa nãy thì mưa gió ầm ầm làm tôi té lăn cù ra đường.
Bây giờ thì….mưa tạnh đi một cách nhanh chóng, đột ngột cũng như lúc nó đến, làm tôi thấy hụt hẫng tột độ.
Đó là điều bất ngờ đầu tiên, gọi là trời đất không dung, tôi đã mất đi thiên thời lẫn cả địa lợi chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi.
Và điều bất ngờ thứ hai cũng diễn ra chỉ ngay vài giây sau đó, Tiểu Mai nhẹ len ra khỏi vạt áo mưa, và mỉm cười đứng dậy, chẳng nhìn sang tôi lấy một lần nào.
- Tạnh mưa rồi, về thôi N ha !
Vâng, đó là điều bất ngờ thứ hai, tôi đã bị đá văng ra khỏi lưng cọp té chổng vó còn nhanh hơn lúc cưỡi lên lưng cọp, mất luôn yếu tố cuối cùng là nhân hoà.
- À….ừ… ! – Tôi ngượng ngập đáp, trong đầu thầm mong cho Tiểu Mai vừa rồi không nghe được tôi đã nói gì.
Và tôi thầm cảm ơn ông trời, vì đã tạnh mưa cực kì đúng lúc, giúp cho tôi hoàn hồn trở lại, quay về với bản ngã hôm giờ.
- “ Con cảm ơn ông trời, lần sau con không dám dại dột như hôm nay nữa ! “
Như vậy đó, sau khi tạnh mưa, tôi đã trở lại là “ tôi “ sau khi té một cú quay đơ càng từ trên lưng cọp vừa run rẩy leo lên vài phút trước.
- Về thôi N, ngồi hoài vậy ? – Tiểu Mai tủm tỉm cười nhìn tôi đang đần mặt ra. - À….về nè ! – Tôi sực tỉnh vội vàng đứng dậy.
Trời đêm chỉ còn lất phất mưa, gió nhẹ lành lạnh khẽ đưa những hạt nước còn sót lại trên lá rơi tí tách, ánh đèn vàng giờ đã sáng hẳn lên, sau cơn mưa thành phố lại yên tĩnh. Hai đứa tôi đạp xe sóng đôi nhau, tôi nhìn nét mặt Tiểu Mai tươi tỉnh lạ thường, dường như thỉnh thoảng nàng lại mỉm cười, và có đôi lần như khoan khoái thưởng thức nét dịu mát của đường phố sau mưa.
Không biết là đã bao lần rồi, nhưng cảm giác này vẫn như còn mới tinh, mỗi lần đi cạnh Tiểu Mai, tôi đều cảm thấy lòng mình thật thư thái và yên bình. Và cái ngày mà tôi nói lời dứt khoát với nàng lại như chưa hề tồn tại, nàng đối với tôi hãy còn như trước, tôi cảm nhận được điều đó.
“ Đặt bàn tay lên khoé môi, chiếc hôn vẫn xa vời “
Tôi bất giác mỉm cười, buồn hay là không thì tôi cũng chẳng rõ, vì tôi vừa thấy tiếc nuối, nhưng đồng thời lại cảm giác rất nhẹ nhàng, không biết phải giải thích cảm giác này ra sao, vì chính tôi đến tận bây giờ cũng không thể cắt nghĩa được nó. Chỉ biết nó vừa đắng lại vừa ngọt, chính từ trong cái khuyết mới có được hoàn mỹ, và vì biết nó đắng, nên nó mới lại càng ngọt ngào hơn bất cứ lúc nào.
Và tự dưng tôi lại nhớ đến đêm Noel, khi mà tôi chở Tiểu Mai dạo lòng vòng phố biển buổi khuya, ngày hôm đó tôi lại được biết đến một mặt khác của nàng. Tiểu Mai chỉ lạnh lùng trong lúc nào đó, còn những khi bên cạnh tôi, thì nàng cũng rất vui tính và dễ thương hệt như Vy vậy, cũng giận dỗi đấm thùm thụp vào lưng tôi, cũng phụng phịu bĩu môi thỏ thẻ, khẽ khàng lém lỉnh chẳng kém gì ai.
Tôi nhớ khuôn mặt bí xị của Tiểu Mai khi đánh cờ bị chiếu tướng, hay lúc nàng ngủ gật bên giường bệnh của tôi, lúc nào cũng xinh, cũng đáng yêu. Tôi khâm phục nhìn nàng đỏ bừng gương mặt, mồ hôi ướt đẫm, làn tóc mai dính bết vào đôi gò má cao lúc nấu ăn với mẹ tôi, không thể chối cãi rằng tôi khi đó đã mường tượng ra cái ngày Tiểu Mai là con dâu của mẹ, và hẳn mẹ tôi sẽ vui lắm, vì bà luôn ao ước có một đứa con gái đảm đang hiền thục mà.
“ Đêm vẫn lạnh lùng, dù qua phố đông “
Tôi cũng rất thích nét lạnh lùng có phần kiêu ngạo của Tiểu Mai, điều đó làm nàng khác biệt hẳn so với những cô gái khác, không trầm tính quá mà cũng không sôi nổi quá, luôn dè chừng đúng mực, mà lại luôn tạo cho tôi một cảm giác quý phái khi nhìn nàng.
Nàng lạnh lùng bên ngoài, nhưng nhiệt thành tình cảm trong tim.
Và đổi lại là tôi lạnh lùng với nàng cả về tình cảm lẫn cách xử sự, tôi vô tâm nhờ nàng làm quà giùm cho Vy, tàn nhẫn cố tình không hiểu và chối bỏ những gì nàng đã làm cho tôi. Chỉ bởi vì tôi cố chấp và độc đoán, một khi tôi đã xác định có tình cảm với ai rồi, dù như thế nào đi nữa thì chỉ cần người đó không làm gì lầm lỗi với tôi, tôi sẽ không bao giờ rời bỏ người đó. Và Vy là người làm cho tôi biết thế nào là tình cảm lứa đôi, biết thế nào là rung động đầu đời, mà khoảng thời gian đó thì tôi lại chỉ biết rầu rĩ nhìn Tiểu Mai luôn lạnh lùng băng sương nguyệt lãnh.
Chúng tôi yên lặng đi cạnh nhau, chẳng ai nói với ai điều gì, hoặc giả đã quá yên bình, đến nỗi không cần phải nói gì thì cũng đủ lắm rồi, đủ ấm áp và nhẹ nhàng lắm rồi.
Tôi dừng xe, nhìn Tiểu Mai mở cổng dắt xe bước vào nhà, tôi tự dưng cũng xuống xe và đứng tần ngần ở trước sân, hương hoa thơm ngát ở đâu đó nhẹ đưa đến, thoảng qua làn gió mát lạnh, trên kẽ lá, những giọt nước sáng long lanh như sao rơi tí tách xuống mặt đường thêm phần yên tĩnh và thanh bình.
“ Người yêu ơi em biết không, vẫn say đắm trong lòng Dù thời gian trôi xa, tình vẫn trao người thiết tha…. “
Tiểu Mai lại bước ra ngoài, nàng nhìn tôi mỉm cười, và cúi chào :
- Năm vừa qua, rất cảm ơn N ! - Ừ….đâu có gì ! - Ngày mai, mình về Nhật rồi ! - Vậy à…. ? Chi…vậy ? - Mình về thăm gia đình, hì ! - Ừm, vậy….về vui vẻ nha ! - N cũng nghỉ hè thật vui nhé, mình vào đây ! - Ừ….N cũng….cũng về…. !
Tôi lúng búng gật đầu, tần ngần nhìn nàng, như để ghi nhớ nét cười này mãi mãi, và tôi quay lưng bước về phía xe đạp.
Rồi tôi cảm nhận được cái ôm chầm từ phía sau, Tiểu Mai tựa đầu hẳn vào vai tôi, dịu dàng và say đắm.
“ Khi em thấy cô đơn lòng em nhớ ai Anh mong bước chân em về trong nắng mai…. ! “
- ………. ! - ……………………. !
Ánh đèn vàng trước nhà toả xuống, làn gió nhẹ đưa hương hoa thoảng qua, và những hạt mưa còn sót lại khẽ rơi thánh thót, thánh thót…..
- Khi nào thì về… ? - Ừm….hết mùa hè….nhé ? - Ừ…. ! - Những ngày này, tự bảo trọng nha ! - ……… ! - Ăn khô bò hoài, mắt đỏ lên đấy ! - Ừ…. ! - Cũng đừng chơi game nhiều quá, cận mất ! - Ừm….nhớ mà….! - ……….. ! - …………………. ! - Vậy…tạm biệt…bạn…. ! - Ừ… !
Tiểu Mai lưu luyến rời tay bước lùi lại, tôi nín thở quay sang nhìn nàng.
Rồi nàng mỉm cười gật đầu chào tôi lần nữa, mới quay bước trở vào nhà.
Và tôi đợi đến khi Tiểu Mai khuất sau cổng nhà thì mới quay xe đi, vì….tôi muốn ít ra trước khi rời Việt Nam, nàng sẽ vui lên, để không còn nhớ đến những gì buồn rầu ở nơi này trong những ngày qua nữa.
Những gì làm được, tôi đã làm rồi.
Ừm, thôi, tạm biệt nhé, Tiểu Mai……… !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 166
Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ đêm, phố phường vắng lặng, chỉ còn lác đác lại dăm ba bóng người đang vội chạy xe về nhà.
- Chắc giờ này cũng tan tiệc rồi, thôi về nhà luôn vậy ! – Tôi tặc lưỡi nhủ thầm.
Tôi đạp xe về nhà, khoan khoái hít một hơi dài, tận hưởng cảm giác mát lạnh của không khí sau mưa, luôn có tác dụng là sảng khoái và tỉnh cả đầu óc.
Nhưng tôi chẳng ngờ là, ngay sau đêm liên hoan thì tôi về nhà lại bị ăn mắng té tát :
- Đi đâu giờ này mới về, hả ? – Mẹ tôi mắng. - Dạ….đi liên hoan ! – Tôi trố mắt ngạc nhiên, trong lòng dự là có điều chẳng lành.
- Mày đi liên hoan sao bạn gọi đến bảo là không có, bữa nay dối mẹ à con ? - Ớ…con đâu có, vừa nãy ăn liên hoan với lớp thật mà ! - Thế sao có con bé Vy gọi đến nói là đợi mãi không thấy tới ? - À……à….. ! - À cái gì ? Nói nhanh !
Và thế là trước trận mắng như tát nước vào mặt của mẹ, tôi khổ sở phịa đại một lí do là tôi chỉ đi tăng 1 chứ không đi tăng sau, và nửa đường thì tôi đi với….tụi bạn cấp 2, nói chuyện lâu ngày không gặp. Chả biết mẹ tôi có tin hay không, nhưng bà thì kiên quyết ra án phạt cấm túc 1 tuần, bắt tôi trong 7 ngày phải ở nhà luyện Anh ngữ, không được bước chân ra ngoài.
Tôi đau khổ chấp nhận án phạt vừa được nghỉ hè lại phải ngồi học, tất nhiên là trước đó còn cãi chày cãi cối không chịu chấp pháp, nhưng sau khi mẹ tôi phát hiện ra chân trái tôi bị trầy xước do bị té khi nãy thì tôi đành ngoan ngoãn chịu bị cấm túc, nếu không muốn chuyện này đến tai ba tôi.
Tôi tần ngần đứng trước điện thoại, rồi cũng nhấc máy lên :
- A lô ! – Giọng của Vy ở đầu dây. - Ừ….N nè…. ! – Tôi nói. - Trời, N đi đâu cả buổi vậy ? Giờ đã về chưa ? Sửa xe gì mà lâu quá vậy ? – Vy gắt ầm lên. - À…ừ….xe hư nặng lắm ! – Tôi nhăn mặt đưa ống nghe ra xa tầm tai, vì Vy nói như thét.
- Mà sửa xong sao không chạy qua quán luôn ? - Ừ….mưa to, N phải núp mưa, rồi tí tạnh mới dắt bộ sửa xe được !
- “ Hú vía, hoá ra K mập nói với em Vy là xe tôi bị hư ! “ – Tôi nghĩ thầm trong bụng.
- Rồi giờ mới về nhà à ? - Ừm…về được 15 phút rồi… ! - Ôi……làm lo chết được, ông ác lắm ! - Hì, có gì mà lo ! - Gọi cả buổi giờ nè, hic ! - Ừ….biết mà !
Tôi đâm ra mủi lòng quá xá, hoá ra nãy giờ lúc tôi chưa về nhà thì Vy đã mượn điện thoại của chủ quán, gọi liên tục đến nhà tôi, làm mẹ tôi đâm ra lo theo, thế nên mới mắng tôi xối xả. Tôi lắc đầu cười khổ, vừa buồn vừa vui, vui vì em Vy lo cho tôi nhiều thật, và buồn vì…..
- Này…từ mai N không đi chơi với Vy được rồi ! – Tôi rầu rầu. - Sao…sao vậy ? – Em ấy nói hoảng hốt. - Ừm…bị mẹ cấm túc 1 tuần rồi ! – Tôi thú nhận. - Sao mà bị cấm túc ? – Vy sửng sốt. - Thì…bữa nay về trễ đó, thêm Vy gọi đến nhà, nên mẹ N lo, mắng nãy giờ nè ! – Tôi đáp.
- Hic….xin lỗi nha, tại….sợ N gặp chuyện gì nên mới thế…. ! - Ừm, có trách gì đâu ! - Ui…buồn ghê là, vậy là 1 tuần ở nhà luôn hở ? - Chịu thôi chứ biết sao giờ ! - Ở nhà không thì chán chết ! - Chán gì nổi, mẹ bắt học tiếng Anh ở nhà nè ! - Ơ….nghỉ hè mà ? - Thì gọi là cấm túc mà, phải đi kèm án phạt chứ, không thì N nằm nhà xem ti vi với đọc truyện cũng đâu có gọi là cấm túc ! - Ừa….vừa nghỉ mà đã học lại ! - Nhờ ơn ai đó, cảm ơn nha !
- Thôi mờ, xin lỗi mờ, có cố ý đâu chứ ! - Hì, giỡn đó, thôi, cúp máy nhé ! - Ấy…khoan… ! - Gì thế ? - Ừ…..mỗi ngày Vy gọi qua nói chuyện cho đỡ buồn ha ? - Ngày nào cũng gọi à ? - Ừa, hết 1 tuần thôi, nha ? - Thì….. ! - Nha, nha , nha, nha…. !!!!!! - Ừ, được rồi, cứ gọi thoải mái ! - Hi, ngủ ngon hén ! - Ừa, ngủ ngon !
Tôi đặt máy xuống, đang phì cười vì điệu bộ dễ thương vừa rồi của Vy thì chuông điện thoại lại reo lên.
- “ Vừa gọi rồi, giờ gọi lại chi nữa không biết ? “ – Tôi thắc mắc nhấc ống nghe lên.
- A lô ! - N hả ? Tao nè, sao, có gì không ? - Ừm, không ! – Tôi gật đầu, hoá ra là K mập. - Ờ, nãy mày chạy tìm Trúc Mai à ? – Nó hỏi tiếp.
- Ừm ! - Thế có tìm được không ? Có gì gay cấn kể tao nghe với ! - Èo, có gì đâu, thì…tìm được, trả áo mưa xong rồi về ! - Thế thôi à ? - Ờ !
Tôi tưởng như mình đang thấy bộ mặt chưng hửng của K mập bên kia đầu dây.
- Hên nha mậy, tao nói với Vy là xe mày bị hư, bảo tao chở thằng D đi trước, mày lại quên áo mưa, nên sửa xe xong rồi đi sau ! - Ừm, mà sao lí do gì củ chuối quá vậy ? - Chứ gì nữa, lúc đầu Vy đâu có tin, nghe tao nói xong thì chả buồn nhìn tao nữa là ! - Rồi sao nữa ? - Thì ngồi hoài không thấy mày tới, thế là Vy ra ngoài mượn điện thoại chủ quán, rồi cứ vài mươi phút lại ra ngoài gọi, hình như đâu chừng 6- 7 lần ấy ! - Èo….quá dữ ! - Mà rồi….giờ sao ? Chọn ai ? - Chọn gì mậy, tao quyết định lâu rồi mà ! - Ừm, thế là vẫn quyết định là Vy à ? - Chứ sao, tao nói rõ với mày rồi còn gì !
- Ờ, thế mà nãy tao cứ tưởng….có phim coi ! - Phim cái đầu mày, mưa to thấy mấy ông trời, tao ướt mem đây này ! - Ớ…mày có áo mưa mà ? - Thì….mưa to kinh hoàng, áo mưa che một phần thôi chứ !
Tôi ngớ người ra mất một lúc rồi phịa đại, chứ không lẽ nói rằng tôi chạy đi tìm bị té xe, rồi núp mưa cả buổi với Tiểu Mai nên mới bị ướt.
- Ờ, mà nãy tao thấy tội Vy quá, chạy ra chạy vô gọi cho mày hoài mà không được ! - Ừm, rồi sao nữa ? - Thì mặt xụ một đống chứ sao, cả buổi có thèm chơi giỡn hát hò gì đâu! - ……… ! - Mày coi liệu sao mà đền bù cho đáng đấy ! - Cái đó mày khỏi nhắc, tự tao biết mà ! - Ờm, à mà, mai đi net không ? Làm bữa thả giàn coi, hè rồi ! - Thôi, tuần sau đi, giờ tao bị cấm túc rồi ! - Hả ? Cái gì ?
Rồi tôi rầu rầu kể cho K mập câu chuyện cấm túc lần hai cho nó nghe, vừa kể vừa nhìn ra ngoài xem mẹ tôi có ở gần đó không, chứ bị bắt gặp nghe thấy thì chỉ có nước bị tát vêu mồm chứ chẳng chơi, bị cấm túc mà còn khoe nữa.
- Ừm, xui nhỉ ! - Xui quá xá luôn đấy chứ, vừa nghỉ hè đã bị bắt học tiếp ! - Mà nghĩ đi nghĩ lại, thấy mày toàn gặp hoạ không đâu từ Vy với Mai nhỉ ? - Ờ, tao cũng thấy vậy, bị ám hay sao ấy ? - Cái đó gọi là do ăn ở đấy ! - Hừ, tao ăn ở hiền lành, cứu nhân độ thế, do cái quái gì. Thôi ngủ đây ! - Ờ, tuần sau anh gặp lại chú vậy ! - Ừm, bye mày !
- Ế ế, quên mất, ế ế…. ! – K mập gọi với lại. - Gì nữa chú ? – Tôi nhăn nhó. - Quên hỏi mày, sao tìm được Trúc Mai hay thế ? – Nó tò mò. - Thì đi theo hướng mà Mai chạy thôi, đuổi theo chút là thấy ! – Tôi đáp. - Nhưng thằng D nó nói với tao lúc nãy quíu lên, nó chỉ nhầm hướng mà, Mai chạy bên phải mà nó lại chỉ vội sang trái, thế mà mày vẫn tìm được à ? – K mập nói nhanh.
Và tôi dập máy luôn chả buồn nói nữa, không lẽ giờ bảo là tôi biết Tiểu Mai sẽ núp mưa ở mái hiên ngày trước cho K mập nghe. Mà cái thằng D xoắn này cũng chết bầm thật, Tiểu Mai chạy hướng bên tay phải mà nó chỉ tôi sang trái, hèn gì chạy cả buổi chả thấy nàng đâu dù tôi đã phóng hết tốc lực, hoá ra chỉ cần quẹo phải chạy vòng lại một đoạn là đã ra đến đường biển rồi. Tao thật là bó tay với mày luôn đấy D ạ !
Vậy là tối nay xem như chính thức xong hết 1 năm rồi, chính thức dứt khoát với Tiểu Mai, và đường hoàng toàn tâm toàn ý với Vy. Tôi hoàn toàn tự tin trong 3 tháng hè bên cạnh Vy, chắc chắn tôi sẽ có thể làm con tim mình thôi nghĩ về Tiểu Mai, hoặc ít nhất là nếu nghĩ về nàng, tôi sẽ thanh thản xem nàng là bạn.
Và những gì tôi mong đợi thì lại hoàn toàn trái ngược, âu cũng là sự đời éo le, số phận khéo tay trớ trêu sắp đặt mọi thứ hệt như thuở ban đầu !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 167
Tối hôm đó, tôi lò mò trèo lên sân thượng, nằm oạch ra nền đất, chắp hai tay sau gáy nhìn lên cao, bầu trời buổi đêm sau cơn mưa to đùng vừa nãy giờ đã quang đãng một vùng rộng lớn cùng ngàn ánh sao lấp lánh. Không khí mát lạnh và khoảng thời gian yên tĩnh về khuya luôn làm tôi cảm thấy thoải mái đầu óc, hít một hơi dài sảng khoái, tôi mỉm cười một mình, thầm nghĩ cuộc đời vẻ như đã ưu ái tôi quá rồi chăng.
Đầu năm học, tôi gặp lại Tiểu Mai, mẫu người yêu lí tưởng trong mơ của tôi, và trước khi gặp nàng, tôi cứ đinh ninh rằng người con gái đó sẽ chẳng bao giờ rời khỏi mộng mị bước chân ra ngoài đời thực.
Tiểu Mai rất đỗi xinh đẹp, ừ, ai cũng thừa nhận như vậy, mà cũng có thể quan điểm về cái đẹp của mỗi người mỗi khác. Nhưng với tôi, tóc dài kẹp mái hờ hững, gương mặt thanh tú với đôi gò má cao, môi hồng kiêu sa cùng ánh mắt thoáng nhìn lạnh băng, đã là nét đẹp hoàn mỹ nhất của riêng tôi. Càng tiếp xúc với Tiểu Mai, tôi lại thêm mười phần quý mến, vì ẩn sau nét lạnh lùng cố hữu là một người con gái đảm đang chu toàn, nhất mực hiền dịu, điềm đạm mà tinh tế nhất tôi từng được biết. Nét cười khẽ khàng của nàng, là điệu nhạc dương cầm thánh thót trong cánh rừng yên tĩnh với dòng suối róc rách mát trong.
Nhưng vì, có lẽ đó là do những ngộ nhận của tôi về lúc ban đầu, tôi rời khỏi khung cảnh yên bình ấy, đón nhận làn gió ấm áp từ một nụ cười toả nắng, khúc khích reo vui hệt như những giọt nắng đang nhảy nhót của buổi ban mai mùa hè.
Khả Vy, hoạt bát dễ thương, mắt hấp háy lém lỉnh luôn tạo cho người đối diện một cảm giác yêu mến cô nàng này ngay từ lần gặp đầu tiên, mà tôi tin rằng mười người gặp em ấy thì hết tám người đã gọi là rung rinh xao động rồi.
Và cơ duyên xảo hợp, cả hai nàng đều thích một thằng con trai còm nhom không có gì đặc biệt, đã từng liên tục thất bại trong cuộc “ thập tự chinh tán gái “ từ năm lớp 2 đến tận cuối năm lớp 9, là tôi đây. Với một thằng con trai mới lớn chưa hiểu sự đời, tôi khoái chí nghĩ thầm mình thật may mắn, vì hầu như bây giờ không thể đào đâu ra một điểm nào để than phiền về cuộc sống hiện tại, nhất là khi có đến hai cô gái cùng thích mình.
Đã quá đầy đủ rồi, đừng tham nữa mà hại thân hại luôn người khác, chọn Vy thay vì Tiểu Mai, âu cũng là hợp lẽ, đó là những gì tôi rút kết được sau khi đếm cả thảy có vài mươi ngôi sao trong tầm mắt mình.
Nhưng phàm ở đời, cái gì nhiều quá cũng không tốt, và chẳng ai may mắn hoài, đó cũng là điều tôi rút kết được, nhưng đó là chuyện của vài năm sau.
Còn bây giờ, tôi leo xuống quay lại vào phòng ngủ, thoải mái đặt lưng xuống giường, và giật mình nhận ra cái ôm từ đằng sau khi nãy, hãy còn ấm áp lắm…
Ngày mai, chào nhé, những ngày mới tinh khôi của mùa hè đang ở phía trước….
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, lại leo lên sân thượng dợt lại vài đường lả lướt dành cho lời hẹn sắp tới, tầm nửa tiếng đã vã cả mồ hôi, ngồi bệt thở dốc một hồi rồi xuống dưới nhà kiếm đồ ăn sáng.
- Ớ, đại huynh, học siêng quá vậy ? Hèn gì tối qua mưa to đùng ! – Tôi trố mắt nhìn ông anh vừa sáng bảnh mắt đã nhảy vào bàn học. - Cút, bố đang tập trung, lảng vảng tao tát vỡ mồm ! - Ổng sừng sộ nạt ngang.
Tôi hoảng hồn lỉnh ngay xuống nhà dưới, tặc lưỡi nhủ thầm từ bây giờ đừng có mà dại dột chọc giận ổng nữa, vì năm nay là cuối cấp của ông anh tôi rồi, vừa thi tốt nghiệp xong là lại sẽ phải lao đầu vào thi đại học, thế nên giờ này ổng siêng cũng đúng. Với cả ổng đăng kí thi 2 trường vừa nghe tên đã thấy khủng hoảng, đại học Y Dược và đại học Bách khoa, tôi lúc vừa biết thì cũng thiếu điều lăn đùng ra xỉu vì thất kinh. Bởi vì đại học Y thì không nói làm gì, dòng họ nhà tôi có luật bất thành văn, bất kể là trai hay gái, cứ đến tuổi thi thố là nhất định phải đăng kí thi vào trường đại học Y Dược TP HCM, tất cả chỉ vì ai cũng mong dòng họ sẽ có một người nối nghiệp bác sĩ của bác Hai tôi. Mà trước ông anh tôi thì đã có 3 ông anh họ cũng đăng kí thi Y dược và rớt luôn cái độp mấy năm liền, dù mấy ổng toàn học trường chuyên, 2 ông anh họ kia thì lại càng dữ hơn khi mà cũng học trường chuyên THD vốn là đại kình địch với trường PBC tụi tôi. Thế nên đợt này nếu ông anh hai quý hoá của tôi mà rớt Y Dược, thì chắc chắn 2 năm sau tôi cũng sẽ nối gót theo nghiệp, khăn gói thi vào 1 trong những trường xếp hạng khó vào bậc nhất Việt Nam, mà gì chứ tôi thi thì cũng chắc 100% là….rớt luôn.
Chính bởi tâm lí này, mà lúc nhìn nguyện vọng còn lại là Đại học Bách Khoa thì tôi hoảng hồn :
- Điên sao đại ca, đã thi Y rồi còn Bách Khoa, nhỡ rớt hết thì làm thế nào ? À, cơ mà lúc rớt cũng oai nhỉ, ai hỏi thì bảo “ tại tao thi Y với Bách khoa nên mới bị rớt “, chà, dám lắm ! - Cái thằng khốn, ông chưa thi mà mày đã trù à ranh con ! – Và rồi ổng cốc tôi một phát muốn thủng não, kể từ hôm đó, tôi ra chiều uý kị nép sang bên nhìn ổng lao đầu vào học bất kể sớm tối, hết đi luyện thi với học nhóm thì lại về luyện công ở nhà, 1-2h sáng vẫn còn thấy đèn nhà dưới sáng trung.
- “ Coi mòi giờ mình lớp 10 vậy mà nhàn hạ thật, giờ chả phải lo học hành gì sất ! “ – Tôi khoái chí cười thầm trong bụng.
Nhưng khi tôi vừa nuốt xong chén cơm chiên vào bụng thì cái sự nhàn hạ nó cũng trôi tuột đâu mất, ăn uống no nê xong toan dắt xe đi thì mẹ tôi đã gọi giật lại :
- Ăn xong rồi thì học tiếng Anh đi nhé, đang trong tuần cấm túc đấy !
Tôi đần mặt ra, bữa sáng ngon lành vừa nãy giờ cứ như sắp ào lại ra ngoài theo nỗi…ấm ức của học sinh được nghỉ hè mà vẫn phải học :
Tiu nghỉu như mèo bị cắt tai, tôi ỉu xìu lê thân lên phòng, lần mò trong tủ ra cuốn English 10, cay đắng nhìn nó như nhìn kẻ thù không đội trời chung. Và còn hơn thế nữa, khi ông anh tôi phốc lên lầu lấy sách, thấy tôi đang xụ mặt chống cằm đọc ê a liền giở giọng cười đểu :
- Hê hê, thiệt là tội nghiệp quá đó mà, hè cũng không được nghỉ ngơi, ua cha, coi cái mặt kìa….ua à….coi cái mặt mà vậy đó…ua à…..hây dà….. !
Đến đây thì tôi ấm ức quẳng luôn cuốn sách mà bật tivi lên xem, chuyển kênh vài lần cũng lựa ra được tập phim coi được, đang đến khúc nam chính chuẩn bị đánh trận quyết định với nhân vật phản diện thì tivi tắt cái phụp.
- Ơ cái đệch …… ! – Tôi nói theo phản xạ khi cái màn hình trước mặt đột nhiên đen ngòm ngay cảnh hấp dẫn. - Mẹ bảo mày học bài mà lại xem tivi à con ! – Mẹ tôi tay cầm remote đứng ngay đằng sau, và bước đến xách tai tôi lên rồi véo thật lực. - Ấy….ấy….con học…để con học… .! – Tôi ôm đầu la oai oái.
Năm phút sau, tôi bị di lý xuống dưới nhà ngồi chung bàn học với ông anh, và mười phút sau tôi bị ổng đá đầu lên lầu trở lại, chỉ vì tôi ngồi học mà cứ đọc tào lao, tiếng Anh chẳng ra mà tiếng Việt cũng chẳng phải.
- Hi hi, cho đáng, ai bảo bị cấm túc làm chi ! – Vy cười khúc khích phía bên kia đầu dây. - Ớ…đã không an ủi lại còn chọc ! – Tôi ngớ người, vừa nói vừa dòm xuống nhà dưới canh chừng mẹ tôi lên trên bất ngờ như khi nãy.
- Mà phải đúng 1 tuần lận hở ? - Ừm, mẹ N đã nói thì đố có dám cãi ! - Nếu cãi thì sao vậy ? - Thì chuyện sẽ đến tai phụ vương, và thế là….hoàng tử sẽ bị tống ra ngoài hoàng thành ! - Hi , lại còn hoàng với tử ! - Èo, đang rầu đây, mà nè, sáng mai dậy sớm chạy bộ không ? Hè mà, tập thể thao cho khoẻ, N qua rủ nha ! - Hic, lười lắm, muốn ngủ thôi, sáng sớm trời lạnh ! - Lạnh mấy đâu, chạy bộ hết đường biển thôi, rồi ra đồi Dương ngồi chơi, ngắm bình minh cũng đẹp mà ! - Thôi, lạnh lắm, người ta không chịu nổi, N chạy một mình đi ha ! - Thì chạy bộ, ra mồ hôi là bớt lạnh thôi chứ có gì đâu ! - Ớn, đường biển thì xa, đi xe thì còn được, chứ chạy một hồi chắc mình xỉu mất ! - Xỉu quái gì được, mệt thì chuyển sang đi bộ, vừa đi vừa nói chuyện chơi ! - Thôi mờ, người ta lười lắm, N đừng lôi kéo mờ, hì hì ! - Ớ…..ơ này, này….. !!!!!
Và tôi đau khổ cúp máy sau một hồi thương thuyết bất thành dụ dỗ Vy chạy bộ buổi sáng, tôi tặc lưỡi thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã về chiều, từng áng mây trôi đỏ hồng lãng đãng về đằng xa, tiếng nhạc A love for life quen thuộc mở đầu chương trình tin tức cho đài phát thanh.
- “ Tiểu Mai giờ này chắc đang trên máy bay rồi nhỉ ? N thì phải học bài đây, chẳng được tự do như đám mây kia, thích làm gì thì làm, chẳng phải bị cấm túc…..à…. “ !
Tôi tự dưng thấy đầu mình sáng láng rõ rệt, nảy lên một ý nghĩ rất chi là tào lao và cũng không kém phần táo bạo. Tôi lục trong tủ sách được cuốn truyện lâu rồi chưa đọc, và chễm chệ ngồi khoan thai lên ghế, giở sách English ra, và kẹp cuốn truyện vào giữa.
Ok, nhìn từ bên ngoài vào ư, tôi đây là một học sinh rất là chăm chỉ nhé, nghỉ hè rồi mà vẫn còn cầm sách học đấy, mà lại nhíu mày chăm chú lắm cơ. Còn nhìn từ trong ra thì tôi đang khoái chí nhẩn nha đọc truyện, lâu lâu giả vờ tặc lưỡi lắc đầu vài cái cho ra dáng….đang gặp chỗ khó lắm cần phải động não ghê gớm, mà thật ra thì học English có cần phải động não gì nhiều cho cam, e he he, sao mà tôi phục tài tôi quá đi.
Chốc sau, nghe có tiếng chân bước lên cầu thang, đoán chắc mà mẹ tôi lên “ thăm “ ông trời con quý hoá đây mà, tôi nghĩ thầm chắc mẩm trong bụng :
- “ Dào ôi, quả này gọi là nguỵ trang kiểu Úc, mẹ chả thể phát hiện ra nổi đâu, có khi thấy mình siêng năng quá lại chẳng thương tình mà nấu cháo gà cho ăn, có khi lại giảm luôn án phạt không chừng ! “ – Thế là tôi yên chí chú tâm vào “ học tiếp “.
Thế nhưng những gì tôi mong đợi lại trái ngược hoàn toàn với sự thật, mẹ tôi thoạt đầu lúc bước đến thì có vẻ hài lòng thật, nhưng vài giây sau thì bà đăm chiêu, trầm ngâm một hồi rồi hỏi :
- N, đang làm gì đấy ? - Con đang học mà, mẹ hông thấy sao ! – Tôi giả giọng ngây thơ. - Có chắc không ? – Mẹ tôi nheo mắt. - Dạ…chắc mà, sao mẹ ? – Tôi đã bắt đầu thấy chột dạ, chả hiểu cái vụ gì nữa đây.
Và ngay sau đó, tôi đã biết ngay mình phạm một sai lầm chí mạng nhất từ trước đến giờ.
- Mày học mà sao lại cầm sách ngược ? – Mẹ tôi gằn giọng.
Tôi giật thót người, tá hoả tam tinh phát hiện ra sự thật phũ phàng rằng chỉ có cuốn truyện kẹp bên trong là tôi cầm đúng chiều, còn lúc nãy ba chớp ba nháng thế nào lại đi cầm ngược cuốn sách English dùng để nguỵ trang phía ngoài.
- Ơ…..dạ….ơ…. ! – Tôi ú ớ, trống ngực đập binh binh. - Thêm 8 ngày cấm túc nữa cho chẵn nửa tháng nhé con ! – Mẹ tôi buông án phạt sau khi cầm lấy tang vật là cuốn truyện đang được kẹp bên trong “ quyển sách ngược “ .
Và tôi đần mặt ra nhìn mẹ tôi lạnh lùng quay bước, chẳng những không ân xá mà lại còn nâng án phạt lên đến 15 tờ lịch, cứ thế này thì dám tôi tiến gần đến mức án chung thân lắm đây.
Vâng, ngày hè đầu tiên của tôi đã kết thúc như vậy đấy, đầy sóng gió và phong ba, hic !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 168
Mùa hè đáng nhớ nhất, ngày thứ 2 của án phạt cấm túc 15 ngày…
5 giờ sáng, tôi ỉu xìu với tay tắt cái đồng hồ báo thức, lò dò xuống nhà rửa mặt, mắt nhắm mắt mở thế nào lại quáng gà thấy sáng trưng trước mặt, hoá ra là ông anh còn dậy sớm hơn cả tôi, giờ này đã chong đèn luyện thi, thiệt là bái phục.
Khởi động qua loa tất cả mọi động tác, chỉ trừ cái động tác xoay hông là tôi làm thật kĩ lưỡng, hết xoay trái lại chuyển qua xoay phải, vì cái đau thấu xương hồi bị trẹo hông mỗi lần nghĩ lại vẫn còn làm tôi ám ảnh.
Đang ngồi xỏ đôi giày ba-ta vào thì ông anh tôi lại giở giọng cười nham hiểm :
- Hây dà, bị phạt ở nhà nên bây giờ phải tranh thủ dậy sớm, tung vó ra đường tìm lấy tự do đây mà. Nhưng nhớ nhé, tự do chỉ kéo đến 7h sáng thôi đấy, hê hê hê !
Tôi mặt nhăn như khỉ ăn ớt nhưng không tài nào phản bác được vì ổng nói quá đúng, tối hôm qua sau một hồi vận động tư tưởng và dụng đến ăn vạ tuyệt chiêu thì tôi mới được mẹ đồng ý trong 15 ngày cấm túc này, tôi sẽ được ra ngoài lúc sáng sớm cho mục đích chạy bộ thể dục. Mà thật ra thì tôi thiệt lòng là muốn luyện thể lực lắm đấy chứ, phải lấy lại phong độ để còn kịp trước khi đến kì nghỉ hè ở quê nội.
Tôi bước chân ra đường, khởi đầu là bắt đầu đi bộ ra đến cầu THD, đến đó sẽ chuyển sang chạy bộ đến hết đường biển. Thật ra mà nói thì từ nhà tôi xuống đến biển Đồi Dương, nếu đạp xe thong thả thì mất tầm 20 phút nên cũng gọi là không xa mà cũng không gần, nhưng nếu là đi “ xe dép “ thì hơi bị xa, cơ mà tôi mặc kệ, đã gọi là chạy đường trường luyện sức bền thì không kể chi mấy cái chuyện cỏn con này.
Không khí buổi sớm mát lạnh và cực kì trong lành, phố phường hãy còn vắng vẻ, dọc theo hai bên đường cũng lác đác vài người đang đi bộ hoặc chạy thể dục như tôi, cảm giác được hoà mình vào không khí này làm tôi thấy khoan khoái hẳn lên. Bỏ qua nỗi ưu tư về 13 ngày cầm tù phía trước, tôi hít một hơi dài rồi chuyển sang chạy chầm chậm, đến chỗ cây xăng đầu đường NTT thì tôi dần tăng tốc.
Con đường biển dài hun hút hiện ra trước mặt, thấp thoáng đằng xa là cánh rừng dương quen thuộc, tôi giữ nhịp thở đều đặn, vừa chạy vừa cảm khái tận hưởng thời gian buổi sớm mà đã lâu lắm rồi tôi mới được cảm nhận lại.
Tầm 20 phút sau, tôi quệt mồ hôi ngồi lên trên thảm cỏ xanh của đỉnh đồi Dương, nhìn thẳng ra phía biển, thống khoái đón làn gió mằn mặn đặc trưng đang thổi ngược lại. Phía cuối đường chân trời, vầng dương đã bắt đầu ló dạng, toả ra những tia nắng đầu tiên cho ngày mới, hứa hẹn nhiều điều bất ngờ cho mọi người.
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, hi vọng thấy đâu đó sẽ là Vy đang tươi cười bước tới, hi vọng hôm qua em ấy chỉ giỡn chơi thôi, và hôm nay sẽ bất thình lình xuất hiện từ sau lưng, áp vào má tôi lon coca mát lạnh như hôm nào. Nhưng vài mươi phút sau tôi thất vọng tràn trề vì hoá ra em ấy không có tinh thần thể thao thật, quanh tôi cũng có vài cô gái đang đánh cầu lông hoặc dạo chơi dưới biển, tuyệt nhiên chẳng có người tôi mong đợi trong số đó.
Nhưng thôi kệ, đã mang tiếng là bế quan 15 ngày luyện công thì tuyệt đối không để nữ sắc làm ảnh hưởng thần trí, tôi chuyển sang ngắm các cụ già tập dưỡng sinh Thái cực quyền bên dưới, hay mấy nhóc con chạy lăng xăng đùa giỡn nghịch nước chí choé, để các bậc phụ huynh cứ gọi là gắt ầm lên, tiếng mọi người cười nói hoà lẫn vào tiếng rì rào của sóng biển buổi sớm.
Nhìn mấy nhóc té nước ầm ầm rồi cười ha hả, tôi tự dưng thấy nhớ thằng cu Bột quá xá, khoái cái bộ đang chạy rồi té cái oạch của cu cậu, đặc biệt là sở trường ném cát của nó lại càng cực kỳ giống sở trường sút bóng của ông chú nó y chang. Giả như tôi và ông anh tôi đang đứng yên tại chỗ, và cu Bột muốn ném nắm cát vào tôi, ok, vài giây sau trên mặt ông anh tôi chắc chắn sẽ là nắm cát to tổ bố từ cú ném thần sầu của thằng cháu quý hoá.
Tưởng tượng cái cảnh nhóc Bột đang là thằng nhỏ tụt quần lăn lộn trên bờ cát, tôi lại nhớ đến ngày hôm đó, tôi và….Tiểu Mai, cũng nghịch nước rồi nhìn nhau cười khúc khích cả buổi.
- “ Không, không nghĩ ngợi vẩn vơ nữa, xong rồi, Tiểu Mai giờ ở Nhật rồi, tỉnh táo nào ! “ – Tôi vừa tự nhủ vừa lắc đầu lia lịa, đồ rằng người ngoài nhìn vào dám tưởng tôi đang bị tự kỉ lầm bầm một mình lắm.
Ngồi thêm vài mươi phút nữa, tôi đứng dậy phủi đất rồi đi lững thững rời khỏi bãi biển, ra đến đường lớn thì lại tiếp tục hành trình chạy bộ đường trường, và về đến nhà trong bộ dạng nhếch nhác, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Buổi sáng đầu tiên, do chưa quen giấc nên tôi canh giờ không kịp, thế là đoạn gần cuối tôi tăng tốc chạy như ma đuổi cho kịp về đến nhà trước 7h sáng theo quân lệnh của mẫu thân. Nhờ vậy mà lúc ngang qua nhà sách tôi bị chó nhà ai thả rông rượt theo loạn xị, làm tôi hồn vía lên mây co giò chạy như chưa từng được chạy, về đến nhà rồi mà vẫn còn ngoảnh đầu lại sau lưng xem con chó quỷ quái kia có còn dí theo không mới hài. Kết thúc ngày chạy bộ đầu tiên vì tinh thần thể thao đầy nghị lực, kết quả là tôi bị chó rượt chạy trối chết.
Và rồi sau bữa sáng, tôi lại ôm sách English mà tụng như tụng kinh, đến chiều chống cằm ngồi trước sân nhìn mưa ào ào như trút nước, buồn thiu vì ngày hôm nay chẳng thấy Vy gọi điện, và gần như là sửng cồ khi mà tôi đang thiu thiu ngủ thì lại bị em ấy dựng đầu dậy để….tán dóc.
Ngày cấm túc thứ 3, buổi chạy bộ thứ 2……
Tôi vẫn ngồi trên đồi cỏ, vẫn nuôi hi vọng sẽ tự dưng cảm thấy lành lạnh bên má, và quay lại là Vy đang tươi cười chìa lon coca ra trước mặt. Và rồi lại thất thểu bỏ về, tiếp tục hành trình chạy bộ, không quên lúc ngang qua nhà sách chuyển sang đi chầm chậm để khỏi bị “ thần cẩu “ rượt.
Buổi chiều, tôi lại đần mặt ra nhìn mưa tầm tã đến hết buổi, đến tối thì ngủ luôn một mạch với cuốn sách English phủ lên mặt.
Ngày cấm túc thứ 4, buổi chạy bộ thứ 3……
Tôi chuyển hẳn ngồi xuống luôn dưới bờ cát, và lại càng tủi thân khi thấy cơ số các cặp kè đôi lứa đang tình tứ cùng nhau ngồi ngắm bình minh, cơ số khác lại nắm tay dắt nhau đi dọc theo bờ biển, ai nấy mặt mũi cũng phởn ra phết.
Đang đần mặt ra vì thắc mắc tại sao mình cũng mang tiếng là có bạn gái, mà lại là hot girl trong trường, sao giờ ngồi đây giương mắt ếch nhìn thiên hạ tích tịch tình tang trước mặt, thì bất thần tôi ăn ngay trái bóng vào lưng muốn bể phổi.
- Xin lỗi nha, hì ! – Một thằng con trai đem nhẻm chạy tới lượm trái banh, cười khì một cái lấy lệ rồi chạy biến.
Tôi lúc này hệt như bị stress nặng, cái quỷ yêu gì chứ, đã bị cấm túc, bạn gái thì không thấy mặt, mà giờ muốn ngồi yên cũng không xong. Tôi tức khí đứng dậy quay lưng ra đi đầu không ngoảnh lại, lầm bầm trong đầu rủa thầm cho mấy cặp đôi phía sau….bị cá mập ngoài biển kéo vô xơi tái hết đi cho rồi.
Tôi vừa chạy bộ về nhà vừa gằm gằm cái mặt hệt như một thằng giang hồ vườn du thủ du thực, ngang qua nhà sách thấy có cái vỏ lon nước đang nằm chỏng chơ, tôi nổi máu cong chân sút văng cái lon, và lại chạy trối chết vì có tiếng chó sủa liên hồi từ đằng xa vọng lại.
Và từ chiều đến tối, tôi lại thừ người nhìn mưa rả rích đêm ngày, thiếu điều đếm luôn số giọt nước đang rớt từ mái hiên trên nhà rớt xuống. Rồi lại lắc đầu ngao ngán sau một hồi nói chuyện điện thoại và thương thuyết bất thành với Vy về cái vụ chạy bộ buổi sáng, chả buồn để ý luôn là em nó vừa cười vừa bí ẩn tiết lộ vừa có một sự trùng hợp khá là thú vị.
May là buổi khuya, đang ngồi gõ gõ vô chai Sting và lẩm bẩm “ Một chai, hai chai lại ba chai “ thì ông anh tôi phốc xuống nhà dưới, bật tivi lên và dặn nhỏ volume hết mức :
- Suỵt im nha mậy, coi phim với tao ! - Ổng dặn. - Phim gì thế ? Đại ca không học, mẹ thấy là tèo đấy ! – Tôi ngạc nhiên. - “ Thất kiếm hạ thiên sơn “, coi đi phê lắm, vừa ra tập 1-2 tối hôm qua thôi, tao giải lao hết 2 tập rồi lên học tiếp ! - Ổng liếm môi.
Và lát sau, cả hai thằng tôi bu đầu vào cái tivi mê mẩn xem phim, chốc chốc ông anh tôi lại hít hà bình phẩm.
- Đó, mày thấy cây Du long kiếm tê chưa, cái chuôi đẹp khiếp, nguyên con rồng cuộn lại kìa ! - Nè nè, mày xem cái mặt thằng Sở Chiêu Nam kìa, nó mà tâm trạng lên là cái chuôi kiếm rung theo kêu tưng tưng nghe ảo lắm !
Còn tôi thì thỉnh thoảng lại trầm trồ xuýt xoa phụ hoạ theo :
- Ế ế, cây Thanh cang kiếm to đùng, giống của Dương Quá nhỉ đại huynh ! - A ù, thằng Sở nó múa kiếm kìa, mà nó đánh giỏi sao mà ngu quá nhỉ, con nhỏ thích ra mặt rồi mà còn không biết, phải đệ là xong rồi ! - Mày cũng ngu bỏ xừ ra còn nói ai ! – Ông anh hừ mũi làm tôi cụt hứng ngay tắp lự, chỉ biết câm nín chúi mũi vào màn hình.
Hai thằng tôi cứ gọi là ngẩn ngơ vì bộ phim này hấp dẫn quá đỗi, đến cả nhạc nền cuối phim nghe cũng hay tuyệt, vừa hào hùng vừa bi tráng.
Và như vậy, đối với tôi, 2h đồng hồ chạy bộ buổi sớm và 1h45 phút xem phim buổi khuya là 2 niềm vui nhỏ nhoi mà lớn lao duy nhất của những ngày cấm túc tưởng chừng dài lê thê bất tận. Và mưa thì cứ rả rích đêm ngày càng dễ làm tâm trạng người ta thêm buồn chán, vì cái lạnh lẽo và cô quạnh của những ngày mùa mưa rất đặc trưng không lẫn vào đâu được, âm u và xám xịt hệt như cảm giác của tôi lúc này.
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 339 khách
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này. Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này. Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này. Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này.