Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 179
Bị kê tủ đứng vào miệng liên tục mấy lần, tôi hết ham ba hoa khoác lác nữa, nữ nhân quả thật là lợi hại, quả thật lúc nào cũng là yếu điểm chết người của nam nhân, tôi chém gió thần sầu là thế mà cứ hễ gặp Tiểu Mai thì y như rằng đâm ra gãi đầu ngắc ngứ vì tắc tị.
- Rồi nghỉ hè, N có định đi đâu chơi không ? – Tiểu Mai chuyển chủ đề khi thấy tôi cứng họng vì cái vụ Palestine với Israel chiến nhau ầm ầm vừa rồi. - Ừm, thì có chứ, ngày nào lại chả đi chơi với tụi K mập ! – Tôi mừng như bắt được vàng, trả lời ngay tắp lự. - Không, ý mình là đi nghỉ hè ấy ! – Nàng đáp. - À… chắc đợi anh P thi xong thì tụi mình về quê nội chơi ! – Tôi ậm ừ.
- Vậy hở ? Quê nội N ở đâu ? - Phan Rang ấy, hè nào anh em mình cũng về đó chơi hết ! - Ở đó có biển không ? - Dĩ nhiên có rồi, đẹp hơn Đồi Dương nhiều !
Tôi tự dưng chơi trò dóc tổ vì tinh thần gọi là “ tự tôn “ quê nội, dù trong đầu đang nhớ lại cảnh biển Ninh Chữ ở Phan Rang, bãi cát thì trắng mịn thật, nhưng ở cái xứ mà nguyên 3 mặt rặng núi chắn hết gió này thì nắng nóng vô cùng, nắng cháy cả da, nắng xạm cả tóc, nóng kinh hồn, nóng tàn bạo.
- Woa, vậy…lúc nào đó, dẫn mình ra Phan Rang chơi hén ? – Tiểu Mai nhỏ nhẹ đề nghị mà tôi nghe như sấm nổ bên tai. - Bậy… à … để khi đó rồi tính ! – Tôi hoảng hồn. - Sao vậy ? – Nàng ngạc nhiên. - Thì… chắc còn lâu mới đến dịp đó ! – Tôi gãi đầu lia lịa. - Hay là… không muốn dẫn mình đi chứ gì ? – Tiểu Mai nói giọng dỗi. - Ngu sao….à không, ý N là, ngoài đó nắng lắm, Mai ra chơi là chịu không nổi đâu ! – Hết cách nên tôi đành thú thật.
- Thật à ? - Ừm, thử tưởng tượng đi, giờ da đang trắng, đảm bảo Tiểu Mai ra đó vài bữa là đen như Châu Phi luôn ! - Ui…. Thôi vậy !
Thiên hạ nói đố có sai, đen da sạm da là kẻ thù truyền kiếp không đội trời chung của con gái, tôi chơi chiêu bài doạ dẫm này đích thực là quá đỉnh mà, khiến Tiểu Mai thôi ngay ý định cùng tôi du hí ra Phan Rang đầy nắng gió ngay tức khắc.
- ………. !! - ……………. !!!
Vẻ như cuộc nói chuyện đã đến hồi kết, nàng và tôi đã…hết chủ đề để có thể tiếp tục “ đàm thoại song phương “. Thế là tôi toan cất lời tạm biệt rồi dập máy thì Tiểu Mai đã lên tiếng trước :
- N với… Vy ấy, hai người…vẫn bình thường chứ nhỉ ? - Ừ…thì bình thường, sao vậy ? - Không… không có gì, mình hỏi thôi ! - Ừm…. !
Đến đây tự dưng tôi đâm ra thắc mắc quá xá, khi không sao hôm nay Tiểu Mai lại hỏi về chuyện giữa tôi về Khả Vy vậy kìa. Dù rằng nàng phải dư biết chuyện này chứ, vậy thì hỏi để làm gì kia ?
- Thế… thôi nhé, N nghỉ trưa đi ! – Tiểu Mai khẽ thở dài. - Ừ, vậy ha ! – Tôi gật đầu, nghe bụng đã réo cồn cào vì đói. - Tạm biệt ! – Nàng đáp.
Tôi thở hắt ra, đưa tay định dập máy thì tự dưng lại sực nhớ ra một chuyện, vội giật lại ống nghe kê vào tai và nói nhanh như chớp, hi vọng rằng Tiểu Mai chưa kịp cúp điện thoại.
- A khoan, này…này… ! - Gì vậy N ? – Tôi đã nhanh, Tiểu Mai còn nhanh hơn, nàng gần như trả lời ngay sau khi tôi tiếp lời. - Ừ, có chuyện này mình muốn hỏi ! – Tôi mừng húm vì nàng chưa cúp máy. - Chuyện gì vậy ? – Nàng hỏi. - Chẳng là……. !
Và thế là tôi thuật lại chuyện tối hôm trước tôi chạy xe lạc trong nhà thầy Ân, và sau khi làm một cú drift xe để đời thì tôi đã tông bể tan tành mấy ly nước trên mộ của mẹ thầy mà không hề hay biết. Giờ tôi chẳng biết làm sao để đỡ áy náy, mà thú thật với thầy thì tôi lại vạn phần không dám, cứ liên tưởng đến cảnh một thằng con trai còm nhỏm còm nhom đứng trước Bạch Mi Ưng Vương đang nộ khí xung thiên thì tôi đã run như cầy sấy rồi, có khi lúc biết chuyện, thầy phế võ công rồi khai trừ tôi ra khỏi môn phái lắm. Vậy nên tôi mới cầu cứu sang Tiểu Mai, hi vọng nàng sẽ hiến kế gì đó, hoặc chí ít ra thì… xem như tôi kể cho nhẹ lòng.
- Ừm… ! – Nàng suy tư. - Giờ nên làm sao, hic ! – Tôi rầu rĩ trông chờ vào cứu cánh cuối cùng này. - Mình nghĩ N nên đến xin lỗi thầy đi là hơn ! – Và nàng buông 1 câu mà tôi tưởng như án tử hình trước mắt. - Chắc… không được đâu, mẹ N là học trò cũ của thầy, mẹ mà biết chuyện thì N ốm đòn mất ! – Tôi rùng mình.
- Chứ như vậy thì phải tội với người đã khuất lắm ! - Không còn cách nào khác hở ? - Còn thì cũng còn ! - Cách gì ? - Vầy nhé, N ra chợ mua hoa quả với một bó hương, rồi hôm nào đi học thì N lên sớm một chút, đến mộ của mẹ thầy mà thắp hương với dâng quả, rồi dọn quang bụi bặm và cỏ dại xung quanh mộ, xem như là tạ tội với người đã khuất ! - Thế thôi à ? Có cần mua thêm bộ ấm trà mới để đền lại không ? - Chắc là không đâu, mình nghĩ giờ này thì thầy đã thay lại bộ chén mới rồi ! - Ừ, rồi có làm gì nữa không ? - Thì vừa thắp hương vừa thành tâm xin lỗi, vậy là tạm ổn, nhưng tốt hơn là N cũng nên tự xin lỗi thầy cho phải phép ! - Ừ… chuyện đó… từ từ tính, vậy giờ N đi mua hoa quả hén ? - Ừa, nên vậy !
- Thế … cảm ơn Mai nhé ! – Tôi cảm khái. - Hì, có gì đâu ! – Nàng cười.
- Vậy, tạm biệt ha ! - Ừa… à, mà nè…. N ơi… ! - Gì thế ?
- Thỉnh thoảng…. mình lại gọi về nhé, được không ? – Nàng thỏ thẻ đề nghị. - Ừ, thoải mái ! – Tôi vui vẻ đồng ý ngay. - Hi, vậy N nghỉ trưa đi nhé ! – Tiểu Mai vui vẻ đáp. - Ừm, bye ! – Tôi gật đầu rồi dập máy.
Vừa cúp điện thoại, đưa mắt nhìn đồng hồ thì đã gần 12 giờ trưa, hoá ra nãy giờ tôi với Tiểu Mai tán chuyện những hơn 1 giờ đồng hồ, đúng là khiếp thật, xưa nay tôi tán điện thoại với Khả Vy thì chỉ hơn 30 phút là hết cỡ. Tôi vươn vai hít sâu vào rồi duỗi tay ra cho thoải mái, toan đi xuống nhà dưới rửa mặt thì điện thoại lại reo lên.
- Gì thế ? – Tôi nhấc máy, đinh ninh trong đầu là Tiểu Mai lại gọi, ngẩn tò te vì mới nãy nàng còn nói chỉ thỉnh thoảng gọi về, thế mà giờ đã tiếp tục ngay rồi. - N hở ? Nãy giờ mình gọi hoài mà điện thoại cứ báo bận suốt ! – Giọng của Vy vang lên phía bên kia đầu dây. - Ah… tại… à, mẹ N nói chuyện với ba ấy mà ! – Tôi hoảng vía, hoá ra không phải Tiểu Mai, suýt nữa thì đã nói hớ ngay câu chào đầu tiên. - Vậy à, đang làm gì vậy ? – Em ấy hỏi.
- Thì vừa ngủ dậy thôi ! - Trời, ngủ gì dữ vậy ông ! - Hè mà, thích là ngủ đến mai cũng được, hê hê ! - Lười quá, dậy sớm tập thể thao cho khoẻ người thì lại không, cái thân đã còm nhom còn không biết lo nữa ! - Ế… ê này, làm gì thì làm, đừng có đem chuyện thể hình ra làm trò đùa nha ! - Hứ, ai bảo ! - Đây ròm thì ròm thiệt, nhưng lợi hại chẳng kém gì ai đâu ! - Lợi hại ra sao ? - Cực kì lợi hại, không sợ trời cũng chẳng sợ đất ! - Phải không, nói rõ hơn đi ! - Thì….thôi, có dịp rồi biết ! - Bleu, toàn nói dóc !
- Á à, mới sáng ra đã muốn gây sự rồi hả ? – Tôi đâm quạu, bắt đầu giở giọng nguy hiểm. - Sáng gì, bây giờ trưa rồi chàng ơi ! – Vy cười khúc khích. - Ơ…. .! – Tôi đần mặt ra vì cứng họng.
Quỷ tha ma bắt cái ngày hôm nay đi, chả biết ngày gì mà xui liên tục, hết bị Tiểu Mai kê tủ đứng vào miệng hơn chục lần, chưa kịp hoàn hồn thì giờ lại bị em Vy cho ngậm tăm ngay khi tôi đang manh nha ý định doạ nạt em ấy để chữa thẹn.
- Thôi, nói cái này nè, chiều nay đi học sớm nhé ! – Vẻ như Vy biết ở bên đây tôi đang há hốc mồm á khẩu, nên động lòng từ bi mà buông tha, chuyển đề tài. - Sao.. sao phải đi sớm ? – Tôi thắc mắc.
- Đi mua trái cây, lên trên nhà thầy rồi cúng tạ, xem như xin lỗi mẹ thầy, chứ mình không làm gì thì phải tội lắm, nhé ? - Ớ….. ! - Chịu không ? Mà không chịu cũng phải làm ! - Ừ.. thì chịu !
Vâng, cùng một cái hoạ do tôi tự gây ra, cả Tiểu Mai và Khả Vy đều có chung một đáp án, tôi ngạc nhiên đồ rằng đây có lẽ là lần đầu tiên mà hai nàng đều suy nghĩ giống nhau. Và phì cười tự hỏi, chẳng biết nếu hai nàng khi biết mình vừa cùng chung ý nghĩ, thì có chịu thừa nhận không nhỉ ? Hay là lại lắc đầu nguậy nguậy chối bay chối biến ngay lập tức đây ? Cũng có thể lắm chứ, kình nhau đến thế cơ mà, nhất là Vy, cá tính em ấy tôi còn lạ gì nữa, năng động vui vẻ nhưng cũng rất ngoan cố. Cơ mà tôi lại rung động đầu đời vì cá tính ấy đấy, hì hì !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 180
Buổi chiều, sau khi dạo một vòng quanh chợ, tôi cùng Vy chọn được một bó hoa cúc, bọc trái cây và bó hương thơm ( thật ra thì tôi chỉ trơ mắt ếch nhìn Vy chọn chứ chả biết thế nào là lựa bông với trái ). Xong xuôi đâu đó, hai đứa sóng đôi nhau đạp xe lên nhà thầy, lúc bấy giờ chỉ khoảng 4 giờ chiều, nghĩa là sớm hơn giờ học những 1 tiếng rưỡi đồng hồ. Sở dĩ tôi chọn đi sớm như vậy là vì …
- Đi gì mà sớm dữ vậy ? 5h30 vào học thì 5h mình đến là được mà ? – Vy tròn mắt ngạc nhiên khi nghe tôi đề nghị đi sớm. - Dở, mình đi sớm để tạ tội mà không ai biết, vậy mới đỡ chứ ! – Tôi nói ra vẻ như đang làm việc với lí do hết sức chính đáng. - Ai biết là ai biết ? – Em ấy thắc mắc. - Dở nữa, gần đến giờ học mới tới, lỡ đang quỳ tạ tội thì có đứa học sinh nào nó lên sớm, trông thấy là biết ngay thủ phạm bữa trước chính là N liền ! – Tôi giải thích. - Ông ơi, biết thì đã sao, làm sai phải chịu chứ ! – Em ấy lắc đầu thở dài ngao ngán. - Dẹp, bảo đi sớm là đi sớm ! – Tôi sầm mặt nạt ngang.
Thấy điệu bộ tôi oai hùng cóc tía như vậy, Khả Vy hết ham cự lại, líu ríu cho giỏ trái cây vào tay lái xe rồi chạy theo tôi. Nhưng người tính không bằng trời tính, tôi đi sớm để tránh bọn bạn học cũng đi sớm, nhưng lát sau mới thấm thía câu “ Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa “ .
Đến nhà thầy Ân là 4 giờ 30 chiều, hai đứa dắt xe vào chùa rồi lững thững đi trên con đường đất đỏ dẫn vào nhà thầy, hai bên hàng cây rủ xuống toả bóng râm mát rượi. Nhưng tôi chả có tâm trạng nào mà đi dạo, toát mồ hôi liếc ngang liếc dọc, mặt gian như thằng trộm gà nhìn lấy nhìn để xem có đứa nào lên lớp sớm không, dẫu biết là giờ này hãy còn sớm lắm, có điên thì mới tới lớp lúc này, tất nhiên là trừ tên tội đồ là tôi ra thì không điên, nhưng trót gây hoạ tày đình nên mới phải dính cảnh đi học sớm trước 1 giờ.
- Êm rồi, tiến lên ! – Dòm dáo dác một hồi, tôi khoát tay ra hiệu cho Vy đi theo mình. - Hì hì, đóng phim à ? – Dè đâu em ấy chả có vẻ gì là căng thẳng, che miệng cười khúc khích.
Tôi chả buồn đáp lại, hơi khom người dắt xe thật nhanh về phía hai ngôi mộ ở cạnh vườn nhà thầy, rồi khẽ khàng dựng xe, tháo giỏ trái cây từ tay xe Khả Vy ra.
- Nào, làm cho gọn gàng rồi rút êm ! – Tôi nói y chang mấy tên trộm đạo đang hành tẩu giang hồ. - Phải cẩn thận chứ ! – Vy khẽ nhăn mặt vì thái độ hấp tấp của tôi.
Đúng như lời Tiểu Mai nói, quả nhiên là thầy Ân đã thay bộ ấm chén mới trên mộ của mẹ thầy, may mà lúc nãy tôi kịp ngăn lại khi Vy đang định đi vào cửa hàng đồ sứ. Tôi bày biện trái cây ra đĩa, Vy thì cắm bó hoa cúc vàng vào trong bình bông. Xong xuôi đâu đó, Vy lùi ra, tôi thì quỳ xuống và đốt hương, dâng tay ngang trán, nhắm mắt lại và bắt đầu thành tâm, lầm rầm khấn vái :
- “ Dạ… con xin lỗi cụ, hôm đó quả thật là con không cố ý, lần sau con không dám như vậy nữa, con thành thật xin lỗi cụ ạ ! “
Rồi tôi dập đầu xuống đất lạy ngôi mộ 3 lần, sau đó lại chắp tay xá 3 lần nữa, rồi mới cắm cây hương vào cái lư trước mặt.
- Rồi, giờ dọn cỏ quanh đây đi ! – Tôi nói. - Ừ ! – Vy gật đầu.
Dưới ánh nắng buổi chiều, hai đứa bắt đầu khom người nhổ cỏ xung quanh hai ngôi mộ, cỏ xanh và dày, mọc san sát nhau ở các rìa của phần tường xi măng bao quanh, mọc chìa cả vào hai tấm bia.
- Hôm giờ nằm ngủ mà cứ sợ, chả dám nhắm mắt, nghĩ tới cảnh mình tông vào mộ lại hãi hùng ! – Tôi rùng mình nhớ lại đêm qua. - ………. ! - À này, tí nữa Vy lấy cái bọc ny-lon đựng trái cây khi nãy ấy, mình bỏ cỏ dại vô rồi đem ra ngoài bỏ nhé, chứ vứt tùm lum như vầy thì dọn cũng như không ! – Tôi vẫn chưa hề biết là mình đang… độc thoại. - ……… ! - Làm xong rồi thì tụi mình ra ngoài vãn cảnh chùa, tí đến giờ thì vào học, há ? – Tôi săm soi phủi phụi bụi bám trên tấm bia. - ……… ! - Sao thế ? Chả nói gì hết vậy ? – Tôi ngạc nhiên, nhìn sang bên thì đã chẳng thấy Vy đâu cả.
Và một giọng nói quen thuộc từ sau lưng từ tốn vang lên, khàn khàn, trầm ấm mà đầy nội lực :
- A di đà phật, biết lỗi sửa lỗi, quay đầu là bờ !
Theo phản xạ, tôi quay phắt người lại, và biết thêm câu châm ngôn nhà Phật vừa rồi hãy còn một vế nữa : - “ Ai ngờ vực thẳm “.
Tôi đứng chết trân nhìn thầy Ân tay đeo tràng hạt, ánh mắt tinh anh thấp thoáng sau hai hàng mi bạc phơ đang nghiêm nghị nhìn tôi, và cũng thoáng nét hiền từ như tiên ông trong cổ tích.
Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên, tôi đi sớm để tránh tụi bạn học thấy được, thì lại quên mất là mình đi sớm, mà lại bày biện hoa trái ì xèo, đốt hương thơm phức, nhổ cỏ rào rạo thì thể nào thầy ở trong nhà lại chẳng biết được chứ. Đúng là suy nghĩ cho lắm vào rồi cuối cùng cũng bị bắt tại trận, đúng là tính chi cho lâu, cày sâu chết lúa mà !
Theo “ lệnh “ thầy, tôi hồi hộp đi vào nhà, Vy cũng bước theo bên cạnh, nhìn tôi đầy ái ngại, nhưng lại lắc đầu khẽ trấn an tôi :
- Không sao đâu … .! – Vy run run thì thầm, vẻ như chính em ấy cũng không mấy tin gì vào lời an ủi này lắm. - Ừm ! – Nhưng với tôi bây giờ thì lời an ủi đó còn hơn cả thiên binh vạn mã hỗ trợ đằng sau tướng lĩnh, vì ở bất kì tình huống nào, được người thương giúp đỡ thì bao giờ cũng là trợ lực to lớn và chỗ dựa vững chắc nhất.
Vào đến nhà, thầy Ân khoan thai ngồi xuống, đưa tách trà lên hớp một ngụm, nhẩn nha từ tốn. Tôi rùng mình nghĩ chắc thầy sắp sửa nổi cơn lôi đình, vì bầu trời bao giờ cũng yên lặng bất thường trước cơn bão. Mà thầy có nổi giận thì cũng phải tôi, nếu là tôi thì có đứa nào chạy xe tông vô bàn thờ nhà tôi thôi thì tôi cũng đã vít đầu nó xuống mà lên gối kéo chỏ liên tục rồi.
Thầy chầm chậm thưởng trà, Vy hồi hộp đứng đằng sau, tôi thầm vận công giới bị.
- Sao hôm bữa lúc ông hỏi, con không thú nhận con là thủ phạm ? – Thầy Ân trầm ngâm. - Dạ… dạ… lúc đó con..sợ… ! – Tôi lúng búng đáp, tim đập bình bịch. - Chuyện thì cũng đã rồi, ông có làm gì con mà sợ ! – Thầy thở dài. - Dạ….. ! – Tôi toát mồ hôi hột
- Thân là nam nhi dám làm dám chịu, có lỗi phải dũng cảm nhận lỗi, biết sai để mà sửa ! - ………… !
- Lần này ông bỏ qua cho, lần sau thì phải nhận lỗi ngay đấy, biết không ? – Thầy nói. - Dạ… con không dám có lần sau nữa đâu ạ ! – Tôi thật thà đáp. - Thằng nhóc con, cũng mồm mép lắm, khà khà ! – Thầy hiền từ bật cười. - Dạ…. ! – Tôi bối rối gãi đầu. - Con bé kia là sao đây ? – Thầy nhìn sang Vy. - Dạ… bạn con, bữa đó… có mình con tông xe thôi, Vy không liên quan gì hết ! – Tôi áp dụng ngay bài học thầy vừa dạy. - Ừm, vậy giờ hai đứa ngồi đây chơi lát học cùng lớp, hay thầy kiểm tra trước một vài phút ? – Thầy hỏi. - A…dạ… thầy kiểm tra luôn đi ạ ! – Tôi nói như máy, đã được tha rồi thì phải làm con ngoan trò giỏi ngay, chơi cái gì mà chơi chứ.
Giờ tan học, chạy xe ra khỏi cổng chùa một đoạn xa rồi mà tôi vẫn chưa hoàn hồn, cái mặt cứ ngu ra vì không tin được là sau khi gây hoạ tày đình, bị bắt gặp tại trận mà vẫn được thầy tha bổng, thiệt đúng là đại hoạ không chết, ắt có hậu phúc mà.
- Hi, nhất N rồi nhé, từ giờ được thầy để ý rồi đó ! – Khả Vy tủm tỉm cười. - Èo, có gì đâu ! – Tôi nhún vai vờ khiêm tốn, nhưng trong bụng lại khoái chí tử nhớ lại cái cảnh vừa nãy thầy Ân gật gù nhìn tôi hài lòng, vì tôi giải loang loáng hết mấy câu toán môn Sinh. - Mà giờ mới biết thầy hiền ghê ha, vậy mà N cũng được tha nữa, chẳng bù với mấy lúc trên lớp, thấy thầy la học sinh mà sợ quá chừng ! – Vy cảm khái. - Ừm, cái đó gọi là … khẩu xà tâm phật đấy, biết chưa ? – Tôi giở giọng đạo mạo. - Bleu, nãy trông nhát như thỏ đế, giờ còn bày đặt lên mặt với ai nữa, bleu bleu ! – Em ấy le lưỡi trêu tôi. - Á à , mô phật, con đang tu, đừng bắt con sát sinh ! – Tôi giơ tay kết ấn, miệng khấn.
- Thôi ông, mặt ông không có đi tu được đâu ! - Sao không được ? Mẹ tui nói tui có cốt phật đấy nhá ! - Xạo, ông thì có mà tu… hú !
Rồi Vy phá ra cười ngặt nghẽo, tôi ngượng chín người cạnh bên chả biết nói gì. Ác nỗi sao tôi lại đi yêu mến con nhỏ suốt ngày luôn trêu tôi vậy kìa ?
Ngày hôm đó, tôi rút ra được hai bài học cho mình. Đầu tiên là câu nói “ Biết lỗi sửa lỗi “ của thầy sau này có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời tôi, đại ý là làm sai thì cứ nhận sai để mà còn sửa sai cho kịp lúc, đừng để khi sự việc đã banh chành ra rồi thì lúc đó nhận lỗi cũng chỉ thêm phần thiệt thân đầy rắc rối và sự hối tiếc muộn màng.
Bài học thứ hai, là bài học tôi rút ra cho tương lai không xa, đó là sau này khi có con, lúc dạy dỗ thì đừng đánh hay mắng chúng, mà hãy từ tốn làm cho bọn trẻ nhận ra giá trị bản thân chúng trước, rồi hãy nhẹ nhàng chỉ ra lỗi sai. Làm như vậy, con trẻ sẽ nhớ lời chúng ta dạy hơn thay vì là đánh mắng chúng, để rồi một ngày nào đó chúng sẽ chỉ rùng mình nhớ lại khoảnh khắc ta hung dữ mà tránh đi, và có thể lén lút làm điều sai đó ngay sau lưng chúng ta. Chứ không hề biết rằng nếu cứ làm tiếp, chúng sẽ sai ở chỗ nào, và sẽ không biết được hậu quả sẽ nhận được là gì.
Và ở điểm này, thì công nhận là thầy Ân dạy rất ư là chí lí, trước khi làm cho tôi ngoan ngoãn nhận lỗi, thầy đã nói tôi là “ nam nhi đại trượng phu “ , đánh ngay yếu điểm ưa nịnh phù phiếm của tôi, mà tôi thì đích thị là con trai đầu đội trời chân đạp đất chẳng sai tí ti ông cụ nào rồi, hề hề !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 181
Từ nhà thầy Ân về lại nhà Vy chỉ độ 15 phút chạy thong thả, đến nhà em ấy, tôi đứng đợi đằng trước, vẫn còn hú hồn vì vừa được tha bổng.
- Rồi, hi ! – Vy vào nhà cất cặp xong lại quay ra, ngồi lên yên sau xe tôi. - Giờ đi đâu nhỉ ? – Tôi cười tình. - Ra chỗ này, đảm bảo N chưa đến bao giờ ! – Em ấy đáp. - Hả ? Phan Thiết nhỏ xíu, có chỗ nào mà N chưa tới ! – Tôi ngạc nhiên. - Đi đi rồi biết ! – Vy phì cười, khẽ đập vai tôi.
Tôi theo hướng tay chỉ của em ấy, đạp thong dong trên con đường quốc lộ, rồi lại qua luôn cầu THD bắc ngang sông Cà Ty.
- Ế, về nhà N à ? – Tôi ngẩn tò te khi nhận thấy đã qua lại phần “ đất “ của tôi. - Khùng, về nhà ông làm gì ! – Vy bĩu môi. - Chứ sao đi đường này ? – Tôi đâm ra thắc mắc tợn, vì rõ là thường thì hai đứa đều chỉ hay đi dạo ở biển hay lòng vòng quanh phần thành phố bên này cầu, chứ chưa bao giờ qua bên phần cầu treo hướng ngược lại. Đơn giản vì ở bên tôi không có nhiều cảnh đẹp bằng bên Vy, vừa có biển Đồi Dương, vừa có phố ẩm thực với hoa sữa thơm ngất ngây. - Thì cứ đi, hỏi hoài, tí rồi biết ! – Em ấy nhăn mặt.
Theo lời Vy, tôi cứ trực chỉ thẳng hoài hoài theo hướng đường quốc lộ, càng chạy càng nghi ngờ, vì ở khu trên này chỉ toàn là khu dân cư với nhà cửa san sát nhau, và nếu căn cứ theo vị trí hai đứa bây giờ là ở đường chữ Y thì chỉ cần chạy thêm một đoạn nữa là chúng tôi sẽ ra đến cung đường “ tiến về Sài Gòn “ .
- “ Nguy, không lẽ em nó định dụ mình qua biên giới rồi bắt bán sang Trung Quốc sao ta ? “ – Tôi tếu táo nghĩ bụng.
- Này, xa quá rồi đấy, hay là về thôi ! – Tôi nhíu mày quay lại bảo, phần vì đã cách khá là xa nhà Vy, phần vì giờ này đã tầm 9 giờ tối, mà giấc này thì ở cái phố biển đã là vắng hoe, trên đường chỉ còn lác đác vài người qua lại. - Đến chỗ kia, N quẹo phải nhé ! – Vy chỉ tay về phía con đường nhỏ đằng xa.
Tôi đưa mắt nhìn theo, đó là con đường mòn đầy đất đá lổm chổm nằm cạnh trường Trung học cơ sở Trưng Vương. Tôi chầm chậm rẽ phải rồi giảm nhẹ lực pê-đan, lặng yên quan sát. Buổi đêm, ngôi trường này trông âm u thấy ghê, những cành liễu rủ xuống phất phơ trong gió lại càng tăng thêm phần rùng rợn.
- Giờ này vô trường làm gì thế ? Hồi đó học ở đây à ? – Tôi ngơ ngác. - Ngốc, cấp 2 Vy học ở PBC luôn mà, với lại tụi mình đâu có vào trường làm chi, N cứ chạy thẳng, hết đường này quẹo trái ! – Vy lắc đầu đáp.
Tôi dù mang một bụng đầy nghi vấn nhưng vẫn cắm đầu đi tiếp, xung quanh hai bên con đường mòn vắng lặng như tờ, tiếng đất đá bị cán lên kêu rào rạo dưới bánh xe. Đến ngả rẽ, tôi bất chợt thấy tầm 3-4 thằng con trai đang ngồi tán dóc trên một gờ đất cao. Trông thấy hai đứa tôi chạy xe ngang qua, có vẻ là đang tiến về xóm tụi nó, thì cả bọn đều quay sang nhìn, mà tôi biết những ánh mắt này hầu hết đều đổ dồn vào Khả Vy.
- “ Bỏ xừ rồi, tụi này có ý gì đây, trông mặt gian tổ nái, nhỡ…tụi nó có nhào vào thì mỗi mình còn lo được, chứ có Vy rồi thì vướng tay lắm đây ! “ – Tôi bất giác thấy lo lắng. - …….. ! – Dường như ở đằng sau, em Vy cũng cảm nhận được điều đó, khẽ níu lấy áo tôi. - Chẳng sao đâu ! – Tôi mạnh miệng nói cứng trấn an em ấy, lúc này đây tự dưng thấy mình đàn ông ra phết, dù chả biết là nếu xảy ra biến cố thì có làm nên trò trống gì không đây.
Nhưng bọn trai làng kia chẳng có vẻ gì là muốn gây hấn, tụi nó chỉ dòm theo đến khi hai đứa tôi chạy sâu vào bên trong hẻm rồi lại thôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, quay ra đằng sau nói như trách :
- Gần đến chưa ? Xa dữ vậy ! - Hi, sắp rồi, đến hàng cây kia thì dừng lại nha ! – Vy đưa mắt nhìn về hàng dương liễu trước mặt.
Đó là một khúc sông rộng, vẻ như là một nhánh trên thượng nguồn của sông Cà Ty, dọc hai bên bờ là hàng dương liễu đang xào xạc nhẹ đưa lả lơi theo gió. Mặt sông lăn tăn từng đợt nhấp nhô, sáng rỡ lên dưới ánh trăng.
- Tuyệt, sao biết chỗ này hay vậy ? – Tôi xuýt xoa, thích thú nhìn khung cảnh đẹp mê ly trước mắt, đầy sự yên bình đến tĩnh mịch của một vùng quê sông nước buổi đêm hay thấy trên phim. - Trước đây, mình từng đến nơi này rồi ! – Em ấy đáp. - Vậy à ? Tự đi hay có ai chỉ ? – Tôi quay sang hỏi. - …… ! – Khả Vy không trả lời, chỉ im lặng mỉm cười xa xăm nhìn ra mặt sông.
Tôi biết, Vy trông năng động nhí nhảnh hay cười là thế, nhưng cũng có đôi khi, tôi nhìn em ấy cứ như một người lớn, thỉnh thoảng lại im lặng và cười buồn một mình. Những lúc đó, tôi cũng không biết nói gì, chỉ im thin thít ngồi cạnh bên nhìn vu vơ, rồi đợi đến khi em ấy bắt chuyện thì tôi mới đáp lời. Vì tôi nghĩ rằng, con người dù có tinh nghịch nhốn nháo đến đâu, cũng sẽ có lúc cần một khoảng lặng trong tâm tư, để bình quân lại tâm trạng, để không đi quá đà trong bất kỳ tình huống nào.
Và lúc này cũng vậy, Vy lặng nhìn sông nước, thỉnh thoảng lại đưa tay vuốt tóc dính bết vào tai, tôi giật mình nhận ra, em ấy cũng có lúc giống Tiểu Mai đấy chứ.
- Trăng sáng nhỉ ? – Tôi phá lệ, bắt chuyện trước. - Ừm, nơi này đẹp ha ! – Vy gật đầu.
- Ừ, nhìn dưới sông cũng thấy mặt trăng nữa ! - Hì, thì vậy mà ! - Hay gọi chỗ này là… bến sông trăng ? - Không phải đâu ! - Chứ sao ? Rõ là ánh trăng đang in xuống sông mà ? - Mình muốn nó có cái tên khác ! - Tên gì ? - Dòng sông sao ! - Sông gì ? - Sông sao, như sông Ngân Hà ấy ! - Gì kỳ vậy ? - Thật ra ý mình không phải đến đây để ngắm trăng đâu ! - Chứ sao ? - Vào một số ít ngày đầu tháng, thì bầu trời đêm sẽ không có trăng, nhưng vẫn có sao. Lúc đó, nếu đến đây, N sẽ thấy dòng sông này đầy các ngôi sao được phản chiếu, nhìn đẹp lắm, y như sông Ngân Hà vậy, tiếc là đêm nay mặt trăng lại quá sáng ! - Hơ, thấy sông Ngân Hà chưa mà biết ? - Thì … chưa, nhưng nghĩ là vậy ! - Vớ vẩn !
Nếu là lúc bình thường thì Vy đã nhéo vào hông tôi vì cái tội ngoan cố rồi, nhưng hôm nay thì lại không, vẻ như em ấy hiền đột xuất, chỉ lắc đầu cười rồi nhìn ra phía sông. Tôi ngạc nhiên tợn, chả hiểu hôm nay em ấy ra làm sao mà ra vẻ suy tư lự quá thể !
Thế là tôi cũng im ru, cũng nhìn lại dòng sông xem có giống sông Ngân Hà không, dù rằng tôi cũng chưa biết sông Ngân Hà nó ra làm sao, chỉ thấy qua trên sách báo hay hình ảnh, đó là một dòng chảy được tạo ra từ hằng hà sa số các hành tinh trong vũ trụ, nhìn đẹp mê hồn.
Nhưng ngẫm cho đúng ra, thì nếu như đêm nay trời không có trăng, thì đúng là dòng sông sao như lời Vy nói thật. Vì nếu không tính đến ánh trăng đang sáng vằng vặc kế bên thì đưa mắt nhìn ra đằng xa, tôi có thể thấy ảnh phản chiếu của những ánh sao sáng li ti đang nhấp nhô sóng nước, lững lờ trôi theo dòng, có lúc chợt loé lên như kim cương rồi lại vụt tắt, rồi lại loé lên…
Tôi tự dưng thấy quê quá xá, và cũng hơi áy náy vì lúc nãy chưa gì đã buột miệng chê trách rằng “ dòng sông sao “ của Khả Vy là vớ vẩn. Thiệt là tôi đã quá bậy rồi, em ấy chưa tát cho vài cái vêu mồm đã là may. Nhưng giờ mà mở miệng thừa nhận thì tôi lại không thể, vì như thế khác nào… tôi tự nhận mình sai, chưa gì đã xuống nước trước mặt con gái, mà cái tính tôi thì xưa nay trọng sĩ diện, với tôi danh dự là tất cả. Mà ngược lại cứ để im im thế này thì tâm tư lại không yên ổn, cứ thấy thế nào ấy…
Thế nên, tôi áp dụng ngay bài học của “ Bạch Mi sư phụ “ vừa nãy, nam nhi đại trượng phu, biết lỗi sửa lỗi :
- Ừm, giờ nhìn ra rồi, giống… sông Ngân Hà thật ! – Tôi quệt mũi, lúng búng nói. - Thật hở ? – Vy ngạc nhiên nhìn tôi.. - Ừ, chắc lựa hôm nào không có trăng thì lại đến đây ! – Tôi đáp. - Hi, hẳn rồi ! – Em ấy nhoẻn miệng cười.
Dòng sông dưới ánh trăng sáng lấp lánh, thứ ánh sáng dịu mát, thanh thanh chứ không chói loá như mặt trời, gió nhẹ đưa những cành liễu phất phơ rì rào khe khẽ, đâu đó ở đồng cỏ đằng xa có tiếng ếch và dế kêu hợp hành một bản hợp xướng đồng quê.
Nếu là trong phim hay tiểu thuyết, cũng đúng có lẽ là ở khung cảnh này, cũng nam nhân, cũng nữ nhi, hai người họ sẽ ……
Tôi quay sang nhìn Vy, nhớ lại khoảnh khắc trong nhà sách lần trước, suýt chốc nữa tôi đã… Và bây giờ đây, xung quanh tôi đã không còn đám nhóc phá bĩnh nữa. Mà chỉ còn em, và tôi…
- “ Em có đang nghĩ điều tôi đang nghĩ không ? “
Và như tâm ý tương lân, Khả Vy cũng quay sang nhìn tôi…
Hồi hộp ư ? Không phải ? Vậy thì là gì ? Cảm giác này là sao đây ? Mong chờ một điều gì đó, nhưng lại ngượng ngập không muốn nó xảy ra, nhưng quả tình là…
Không bây giờ thì khi nào nữa ?
Nhưng bây giờ là làm gì ? Mình đang muốn chuyện gì đây ?
À, phải rồi ! Tôi biết rồi….. và thế là tôi nắm lấy tay em ấy, môi mấp máy không thành câu :
- A…an…….. !
Thế nhưng trước khi tôi kịp định hình những gì mình nói, thì Khả Vy đã mỉm cười rồi rút tay lại :
- Hi….làm gì đấy ? Về thôi ông tướng !
Tôi như bị quả bóng căng phồng bị kim châm vào bắn vọt thăng thiên lên trời, tỉnh bừng giấc mộng và rơi cái độp thật đau xuống mặt đất để về với thực tại.
- À…à…ừ….dzề…..về chứ !
Tôi bối rối, đỏ bừng mặt quay đầu xe lại, trong đầu lung tung beng, loạn cả lên, và cuối cùng thầm thở dài ngao ngán :
- “ Ôi……. đệch ! “
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 182
Tôi chầm chậm đạp xe về, trong lòng vẫn chưa hết ngượng vì chuyện khi nãy, dù rằng tôi… cũng chẳng biết là vừa nãy tôi định làm gì, cứ như là hoàn cảnh xui khiến, rằng lúc đó, khi đó, ừm, phải làm như này, thế này...
Ngược lại với tôi đang bách nhục xuyên tim, Khả Vy ngồi đằng sau có vẻ vui hơn, hôm nay lại còn nghêu ngao khẽ hát vu vơ.
- Sao im thế ? – Em ấy đập vai tôi. - À… đang… đói ! – Tôi trớ ngay lí do hiện ra đầu tiên trong đầu. - Nãy định nói gì thế ? – Vy hỏi. - Ừm…an…ăn…đói rồi, muốn đi ăn ! – Tôi chối bay chối biến ngay.
- Thật hở ? - Ừa, đói gần chết, đói kinh dị ! - Đói thì nắm tay người ta làm gì ?
Nghe đến đây tôi điếng hồn, bỏ xừ rồi, quả là có đứa nào đang đói mà lại đi nắm tay người đối diện không, chắc có mỗi mình tôi, ơ mà tôi cũng đâu có đói ?
- Sao im ru thế ? Hỏi thì trả lời đi chứ ! – Vy nghiêng mái đầu nhìn tôi. - Thì…thì đói, phải …nắm tay chứ ! – Tôi lúng búng đáp, não bộ hoạt động hết công suất. - Vô duyên ! – Em ấy lắc đầu. - Chứ sao, cái đó….gọi là có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu, đói thì phải đói chung ! – Tôi mắt sáng rỡ, đã tìm ra lối thoát từ trong đường cùng.
- Kì vậy, tự dưng đói thì phải nắm tay à ? - Ừm, nắm lại cho đói chung, lỡ thả ra đằng ấy chạy đi ăn mảnh một mình thì sao ! - Hứ, gì cũng nói được ! - Hề hề, thì chuyện nó vậy mà !
- Này thì chuyện…này thì….. ! – Vừa nói, Vy vừa đấm thùm thụp vào lưng tôi. - Đánh đi, lỡ mà có mệnh hệ gì là nuôi suốt đời đấy nhé, ha ha ! – Tôi cười sảng khoái.
Tôi nhớ mãi buổi tối của ngày hôm đó, phố biển về đêm vắng lặng, gió nhè nhẹ mát, ánh trăng soi sáng hai đứa, soi sáng người con gái đấm mỏi tay rồi thì bĩu môi vờ dỗi, và tên con trai thì cười ngặt nghẽo, tiếng cười tựa hồ như thế gian xung quanh chẳng có gì âu lo, tiếng cười hết mực thống khoái cạnh bên âm thanh khúc khích yêu kiều.
- Thế về nhé, mai lại qua ! – Tôi dừng xe trước nhà Vy. - À… từ mai N đừng qua nữa nhé ! – Em ấy ngần ngại trả lời. - Hả ? Sao thế ? – Tôi ngạc nhiên, vì cái câu này sao mà quen quá thể. - Ừm, ngày mai cả nhà mình đi Đà Lạt nghỉ hè rồi ! – Vy đáp.
- Ơ…. thế à ? - Ừa ! - Rồi…rồi N sao ? - Sao là sao ? - Ở lại đây một mình á ? - Chứ mấy mình trời, không lẽ ông đòi đi theo ? - Thì…. !
Tôi ngắc ngứ một hồi, nửa muốn bảo Vy đừng đi, nhưng kềm lại được. Phải rồi, tôi lấy quyền gì cản không cho em ấy du lịch chứ, không nên có ích kỉ quá, cứ khư khư giữ người ta mãi bên cạnh cũng không tốt.
Thế là tôi thở hắt ra đáp :
- Ừ, vậy đi chơi vui vẻ nhé ! - Sao trông miễn cưỡng quá vậy ? – Vy nheo mắt. - Đâu có, à, mà đi bao lâu ? – Tôi chối đây đẩy. - Chắc… ưm, khoảng 1 tháng đổ lại ! – Em ấy để tay lên môi.
- Hự, đi chơi gì lâu dữ vậy ? - Thì du lịch mà, chứ không lẽ đi ngày một, ngày hai về, N kỳ quá ! - Ừm, ừ ! - Thế nhé !
- Ờ, vậy… N về nhé ! – Tôi nhìn Vy. - Ừa, tháng sau gặp lại ! – Em ấy mỉm cười gật đầu. - …….. ! – Tôi thoáng ngần ngừ. - Sao còn chưa về ? – Vy thắc mắc. - Mà… chia tay gì mà, chẳng lâm ly bi đát gì cả ! – Tôi mếu cả mặt. - Thế nào mới là lâm ly bi đát ? – Em ấy tròn mắt ngạc nhiên. - Ưm…cũng chả biết, hic ! – Tôi lắc đầu cười khổ. – Cứ thấy sao sao ấy ! - ……. !
Và rồi khi tôi còn đang mặt nhăn mày nhó, Khả Vy nhón chân, đặt một nụ hôn khẽ khàng dịu ngọt lên má tôi.
Lại là một giây, tưởng chừng như dài cả thế kỷ…. !
Một giây sau, tôi sửng sốt quay sang, và Vy mỉm cười, đưa ngón tay nhỏ xinh lên môi hồng chúm chím ra dấu im lặng, rồi khẽ cúi chào, em ấy quay bước vào nhà, để mặc tôi đứng ngẩn ngơ ngoài sân.
Cũng phải cả một lúc lâu sau, tôi mới tỉnh cơn mê, tự gãi đầu cười một mình rồi chầm chậm đạp xe về, dám cá là cái mặt tôi lúc này hệt như thằng nghiện vừa được phê thuốc. Về đến nhà, tôi chỉ rửa chân tay và đi thẳng lên nhà trên.
- Sao mày không rửa mặt hở con ? Đi chơi cả ngày mặt mũi dơ hầy ! – Mẹ tôi đặt cuốn sách xuống bàn, tháo kính ra nhìn tôi. - Ây dà, con buồn ngủ rồi, mai rửa luôn cũng được ! – Rồi tôi phóng vội lên lầu chẳng kịp để mẹ tôi trách cứ thêm câu nào.
Dĩ nhiên, có cho vàng thì bây giờ tôi cũng chả muốn rửa mặt chút nào !
Sáng hôm sau, tôi thức dậy mà nửa thân bên phải nó cứ tê rần, chỉ vì cả đêm qua tôi vì quá vui sướng mà thức mãi, đến nỗi lúc ngủ tôi cũng chỉ nằm nghiêng một bên phải, chứ chả dám áp má bên trái xuống mặt gối.
Đơn giản vì tôi muốn giữ lại chiếc hôn ấy đến hết ngày, hì hì !
Tôi rửa mặt buổi sáng, hãy còn hơi tiêng tiếc, thiếu điều định nghĩ rằng khỏi rửa mặt sáng nay luôn. Sau đó vươn vai tập vài đường lả lướt rồi sảng khoái đón ánh mặt trời của ngày mới, của những ngày không còn gặp Vy nữa.
Ngày đầu tiên, tôi hãy còn trong tâm trạng đê mê, cái mặt cứ cười hềnh hệch mãi.
Ngày thứ hai, tôi lỉnh ra ngoài sân sau khi bị ông anh cốc cho một cái đau điếng vì cứ đem gương mặt mà theo ổng là tôi đang… cười đểu ra nhan nhản chỗ bàn học.
Ngày thứ ba, tôi đã thôi cười, chỉ thỉnh thoảng thấy vui vui trong lòng.
Ngày thứ sáu, những lúc đạp xe trên con đường biển, nhìn cặp đôi nào đó đang dạo mát, tôi bất chợt nhìn lại yên xe sau lưng, và lắc đầu cười thầm, vì giờ chỗ đó chẳng có ai ngồi.
Ngày thứ mười, tôi thẫn thờ nhìn ra phía biển, tránh không hướng mắt về những đôi trai gái đang nắm tay dạo bước trên bờ cát trắng trải dài.
Ngày thứ mười ba, tôi thất thểu đạp xe lòng vòng ngoài đường, chả muốn về nhà chút nào, vì ông anh thì đã vào Sài Gòn thi đại học. Tôi lẩm bẩm trong đầu cầu cho ổng đậu đại học Y Dược, và phì cười khi nhớ lại điệu bộ nửa cười nửa mếu của ổng lúc ở trên ga xe lửa vào buổi trưa, mém oằn lưng vì cái balô to đùng phía sau. Dĩ nhiên là lúc tôi giơ lên 2 ngón tay tỏ dấu hiệu Victory, ổng dứ dứ nắm đấm vào mặt tôi, ý bảo mày ở nhà trông nhà cho tốt đi, việc đi thi của tao chả cần mày lo. Ừ thì thôi, tôi quay xe về vậy !
Những ngày tiếp theo, tôi hết lăn lộn ở nhà đọc truyện, tai đeo headphone ngấu nghiến hết những bản nhạc bất hủ của nhóm Westlife hoặc BackstreetBoys, hay những bản Only Love và Cry on my shoulder trong đĩa CD của Vy tặng. Buồn thay, cứ nghe đến hai bản này là tôi lại trống rỗng nhìn ra cửa sổ, bầu trời không nắng cũng không mưa, nhiều mây xám xịt, hệt như tâm trạng của tôi lúc này. Căn nhà trống vắng, tôi bước xuống cầu thang, nhìn cái bàn học quen thuộc đã không còn lão anh đang chúi mũi vào đống sách vở cao nhồng trước mặt nữa.
Tôi dắt xe ra ngoài, đạp lòng vòng vô định hướng, rồi thở dài nhìn lại con sông hôm nào. Buổi chiều, dòng sông vẫn lững lờ trôi, từng làn gió tinh nghịch nhẹ đưa những chiếc lá bay phất phơ rồi đáp xuống mặt nước, trôi theo dòng. Hệt như một cuộc dạo chơi đã đến hồi kết, và châu về hợp phố, lá rơi về cội.
Thành phố buổi hoàng hôn đã tắt nắng, tôi thẫn thờ dạo qua tất cả những đoạn đường mà hai đứa trước giờ vẫn hay đi dạo. Cũng vẫn tiếng nói ồ ồ của bản tin cuối ngày trên đài phát thanh trung ương, vẫn đoạn đường thơm mùi hoa sữa, vẫn là tôi phía trước, chỉ có khác ở chỗ là những bước đạp chân trên pê-đan của tôi giờ đã nhẹ tênh, đơn giản vì… phía sau không còn một ai đó ngồi nữa, không còn một ai đó hay cười và chòng ghẹo tôi nữa.
Có ở xa, tôi mới biết là tôi nhớ em đến nhường nào…..Khả Vy à
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 183
Tôi uể oải ngồi vào bàn, tần ngần cầm lấy cây bút đỏ rồi gạch một đoạn lên trên tờ lịch :
- Còn 16 ngày nữa mới xong 1 tháng, haizz ! – Tôi thở dài, ngẫm lại 2 tuần vừa qua đúng là dài đằng đẵng.
Cầm tờ báo buổi sáng trên tay, tôi lật ngay mục tin tức thi Đề thi đại học khối A và nhìn vô phần đề Toán – Lí hôm vừa rồi. Dĩ nhiên là tôi mù tịt, nhìn vào y chang đang lạc giữa cái đám rừng những số và số. Nhưng chủ yếu là tôi xem thử đánh giá của báo chí về đề thi khối A năm nay như thế nào thôi.
- “ Đề thi Toán của khối A năm nay được đánh giá là có mức độ phân loại thí sinh khá cao, theo như thầy……. ! “
Tôi tặc lưỡi nghĩ thầm trong đầu, chậc, khối A có khó mấy cũng chả xi nhê gì với ông anh quái vật, ổng luyện thi suốt ngày suốt đêm mà. Tôi chỉ lo khối B của trường đại học Y Dược thôi, vì xưa giờ dòng họ nhà tôi hình như bị ám, cứ con trẻ đến tuổi thi đại học thì lúc nhận điểm chuẩn của trường Y thông báo về là đều rớt cái độp như mít rụng. Ông anh lớn nhất thăng đầu tiên, sau đó đến hai ông anh họ của chú Sáu tôi cũng tạch nốt. Thế nên mọi hi vọng trong dòng họ sẽ có một bác sĩ nối nghiệp bác Hai đều dồn vào ông anh tôi. Mà vạn nhất trong trường hợp ông anh tôi cũng rớt, thì 2 năm sau sẽ đến lượt tôi khăn gói lết thân vào trường Y, nối gót con đường thi thố dài bất tận trải đều cho cả đống anh em. Nhưng tôi học hành thì làng nhàng, cam đoan là cũng sẽ trượt vỏ chuối thôi, với lại tôi cũng chả thích làm bác sĩ cho lắm, dù nghe cái cụm từ “ bác sĩ ngoại khoa “ cũng thấy oai phết !
Vậy nên việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là đi xuống nhà dưới, quỳ trước bàn thờ thần tài thắp hương, lầm rầm khấn vái cho lão anh tôi bằng mọi giá phải đậu Y Dược để hai năm sau cho tôi đỡ vả. Mà các bạn thấy không, anh hai đi thi, em trai ở nhà ngày ngày thành tâm khấn phật cho cái ngày huynh trưởng đăng khoa Trạng nguyên, rạng danh bảng vàng sẽ đến, thiệt quả là xúc động lòng người, lay chuyển nhân tâm.
Buổi chiều, đang ngồi thẫn thờ trước hiên nhà suy nghĩ tôi nên làm gì nếu lỡ ông anh tôi tạch đại học thì thằng S thắng xe cái kít ngay trước cổng :
- Ê, ngồi làm gì đấy ? – Nó hất hàm hỏi, trong giỏ xe là quả bóng tròn. - Thế theo mày tao đang làm gì ? – Tôi cười cười nheo mắt hỏi vặn lại, biết tỏng là thằng này sang đây định làm gì rồi. - Thằng bệnh, đi đá banh với tao ! – Nó nhăn mặt. - Đâu phải muốn rủ tao là được mậy ! – Tôi nhếch mép làm giá.
- Chứ sao ? - Còn tuỳ thái độ của chú như nào nữa chứ ! - Là sao ? Tao không hiểu ! - Là có trả tiền cho siêu cầu thủ không ?
- Thế bố đi trước, cái thằng điên, ngủ luôn đi mày ! – Thằng S đâm quạu toan quay xe bỏ đi - Ế ế, tao giỡn mà, đợi tao chút ! – Tôi hoảng hồn gọi giật lại.
Mười lăm phút sau, hai thằng tôi có mặt ngoài bãi biển Đồi Dương. Chiều mùa hè mát rượi càng làm cảnh biển thêm đẹp hơn, nắng dịu nhẹ, gió biển miên man những cành dương lả lơi từng đợt. Hai đứa đi dọc theo lối đi được lát đá hoa cương thẳng hướng ra “ sân bóng “ đã được hẹn trước.
Thực ra cũng chả phải là sân bóng gì, mà chỉ là một khoảng bờ cát rộng trải dài và trắng muốt, một bên là sóng biển rì rào, một bên là thảm cỏ dại xanh tươi cùng hoa lục bình tím nhạt, nơi này được đám trai làng bọn tôi đặc cách tự chọn làm sân bóng dã chiến phục vụ cho những trận bóng dài bất tận dù nắng dù mưa. Kể là đặc cách chọn cho oai chứ nói trắng ra là để giành được khúc sân này, bọn tôi luôn phải đóng vai “ giang hồ vườn “, mặt mũi thằng nào thằng nấy phải hầm hố, phải hung hãn, để cho mấy ông mãnh nhỏ nhít thả diều ngoài biển hay mấy cặp đôi nào mà dắt tay tình tử lảng vảng gần đó là phải hoảng hồn bỏ chạy ngay tắp lự. Hồi những ngày hè cấp 2, hầu như ngày nào tôi cũng tót ra biển đá banh với đám chiến hữu này, nắng gắt cũng chạy như trâu, mưa gió gì cũng cười lăn cười bò, quần thảo cả buổi đến gần tối mới lê thân tàn đầy đất cát đạp xe về nhà. Chỉ đến hè cấp 3 là của năm lớp 10 này thì tôi mới thôi ra biển đá bóng với chúng bạn, vì không đi chơi net với K mập thì cũng tình cảm lãng mạn với Khả Vy.
Thế nên bây giờ thấy tôi ôm banh lò dò ra sân, bọn bạn cũ trố mắt dòm lom lom :
- Thằng tội đồ giờ này mới vác xác lên à, về đi ! - Khiếp, nghe đồn nó yêu quá nên giờ chân cẳng lèo khèo thấy ghê ! - Cơ mà thằng S bảo bạn gái nó xinh ngất ngây đấy ! - Yêu nhiều thì ốm, mà ôm nhiều thì yếu, thế này đá với đấm nổi gì ! – Thằng S cũng phụ hoạ.
Nó vừa dứt lời thì cả đám ôm bụng cười sằng sặc, khỏi phải nói tôi nóng gáy đến cỡ nào, mới ngày đầu tiên tái xuất giang hồ sau từng ấy thời gian bế quan tu luyện, chưa kịp thể hiện thần uy thì đã bị chúng sinh ca thán đủ điều, quê hết lớn.
- “ Đã thế ông cho chúng mày tắt cười, on your mark, go ! “
Nghĩ là làm, tôi thả trái banh rơi phịch xuống cát, đặt bàn chân lên nó, rồi hai tay chống nạnh, mặt vênh lên hất hàm cười ngạo nghễ :
- Từng thằng một bơi vào, ai lấy được bóng tao khao hết cả đám tụi bây chầu nước chiều nay !
Phong độ chỉ là nhất thời, đẳng cấp mới là mãi mãi, vâng, tôi tin như vậy nên mới mạnh mồm thách thức, mà cũng nhờ thế thì đám huynh đệ mới ra nhìn tôi ra chiều uý kị. Nhưng có vẻ lúc ấy cái mặt tôi láo quá nên tụi nó chẳng ai bảo ai đều nhất loạt xông vào. Nhanh như cắt, tôi đảo người cho rơi thằng đầu tiên, xỏ kim qua thằng thứ hai, dốc bóng dắt mũi chạy nháo nhào luôn 2 thằng tiếp theo. Đến lượt thằng S đem tấm thân bồ tượng của nó ra làm tường thành án ngữ, tôi thì xưa nay chẳng ngại gì thằng này, to xác thì chậm chạp, thế nên bình thường tôi chỉ cần đảo người là thoát ngay được hậu vệ khá là cứng cựa này. Nhưng hôm nay có vẻ là lời thằng S đúng, yêu nhiều thì ốm, tôi vừa đảo người thì đã thấy hai chân mất lực, té chúi nhủi ập mặt xuống cát, để vuột bóng vào chân hai thằng đang đuổi theo phía sau.
- Ah ha ha, tao nói có sai đâu ! – Thằng S cười rống lên. - Thằng N hết thời rồi mày ơi, vẽ banh cho lắm cũng té vêu mồm !
Tôi vừa ngượng vừa bực, đưa tay phủi cát biển bám trên người, miệng phun phì phì cho văng ra đống hạt cát li ti mà nhờn nhợn trong miệng.
- Chào mừng chú lại gia nhập đội bóng, hà hà ! – Một thằng chìa tay ra. - Ờ, tí tao đãi nước tụi mày ! – Tôi kéo tay nó rồi đứng dậy.
Trận bóng diễn ra ngay sau đó, đẳng cấp tôi thì đúng là có giảm đi 1 cấp thật, nhưng là giảm về thể lực, vì lâu quá chưa chạy bền lại nên khi nãy tôi mới mất đà té cái oạch. Chứ kĩ thuật dẫn bóng thì tôi hãy còn xịn lắm, suốt trận những cơ hội nguy hiểm đều một chân tôi kiến tạo nên. Và có lẽ màn ra mắt của tôi sẽ trở nên cực kì hoàn hảo nếu không tính đến quả sút bóng của tôi vào lúc cuối trận, khi mà mắt tôi nhắm vào khung thành, và chân thì sút thẳng bóng vô mặt thằng S đối diện, làm nó ngã lăn ra ôm mặt rú lên khiếp đảm.
- Tổ bà mày, đã dặn đừng bao giờ sút ! – Thằng S làu bàu, dùng áo lau mớ cát trên mặt. - Èo, tại thấy quả đó ngon quá nên thế ! – Tôi rụt cổ, đưa tay kéo nó dậy. - Mày còn sút nữa thì tao đốn giò đừng có trách ! – Nó dứ dứ nắm đấm vô mặt tôi. - Ờ, mà tụi mày đá tiếp đi, tao nghỉ chút rồi về, đuối quá ! – Tôi thở hắt ra, đưa tay quệt mồ hôi.
Tôi đi lững thững lên phía bãi cỏ sau lưng khách sạn Novotel rồi ngồi phịch xuống đất, chống tay thở dốc nhìn bọn kia tiếp tục trận bóng của buổi chạng vạng mùa hè.
- Ủa, thầy N ! – Một giọng nói quen thuộc từ sau lưng. - Hở ? – Tôi quay mặt lại, đã thấy ngay bé Trân đang tươi cười lém lỉnh đứng cạnh đám bạn. - Hi, anh ra đây chơi à ? – Cô bé ngồi ngay xuống kế bên rồi đưa tay về phía bạn bè. – Về trước đi, tui về sau ! - Ừ, ra đá banh với tụi bạn ấy mà ! – Tôi mỉm cười. – Em cũng vậy à ? - Dạ, chiều mát nên mấy bạn rủ ra biển dạo ! – Trân gật đầu. - Ừm, dạo này sao rồi ? Thi trường chuyên chưa ? – Tôi thắc mắc. - Rồi anh, mà chắc rớt, hic ! – Cô bé xịu mặt xuống. - Sao thế ? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên.
- Môn văn em làm không có tốt ! - Em thi chuyên gì ? - Chuyên hoá, hic ! - Nhắm mấy điểm mà rớt ? - Toán với hoá thì em làm tạm được, nhưng văn thì em không có học bài, với cả bài văn làm dở tệ luôn, chán ghê ! - Ừm, thôi, thi cũng xong rồi, giờ đợi kết quả vậy, biết đâu lại đậu được vào lớp nâng cao !
- Mà anh giỏi quá chừng sao hồi đó lại học PBC thế ? – Trân háo hức hỏi. - Thì anh cũng thi rớt, tại vì dốt văn, anh thi văn có 2 điểm à ! – Tôi tặc lưỡi nhớ lại buổi thi ngày hôm đó, chả hiểu sao hồi cấp 2 tôi dốt văn đến thế, mà vào năm lớp 10 lại bắt đầu trổ mã, điểm văn toàn 7 trở lên. - Thôi, biết đâu em lại được vào học chung trường với anh, hì hì ! – Cô bé ôm tay tôi. - Cái tật nữa, con gái con đứa, đám bạn anh nhìn kìa ! – Tôi mặt nhăn như bị, trông rõ là thằng S đang liếc xéo tôi, vì chắc nó tưởng tôi là hạng ba lăng nhăng. - Vậy hở, thì thôi, hì hì ! – Trân buông tay cười lỏn lẻn.
Thế là hai đứa ngồi trên thảm cỏ tán hươu tán vượn đủ chuyện, mà xoay quanh cũng chỉ là chuyện trường lớp, Trân cứ nằn nì tôi giới thiệu về trường PBC, tò mò cứ như thể cô bé sẽ đăng kí vào học trường này vậy. Nhưng hồi sau, cuộc tán gẫu lại quay sang chiều hướng khác :
- Mà hôm nay anh không đi với chị Mai à ? – Trân đưa mắt nhìn tôi. - Sao phải đi ? Mà Mai về Nhật rồi, em không biết à ? – Tôi thoáng nhăn mặt. - Vậy hở ? Em cứ tưởng hai người chưa làm lành với nhau chứ ! – Cô bé nhún vai đáp. - Là sao ? Làm lành gì ? – Tôi ngờ ngợ đoán ra Trân định nói gì. - Thì em đoán hai anh chị giận nhau mà, tại có mấy lần đi chơi với anh Triết nên mới biết ! – Trân thản nhiên trả lời. - Anh Triết nói gì ? – Tôi ngạc nhiên.
Và ngay sau đó, tôi đần mặt ra khi nghe Trân nhìn tôi, ái ngại khẽ nói :
- Anh Triết bảo lần sau mà gặp lại anh thì đập cho một trận nên thân luôn !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 184
Tôi giật bắn người như bị sét đánh vì chả hiểu mô tê gì sất :
- Gì kì vậy ? Sao anh Triết lại nói thế ? - Em cũng không biết gì nhiều, nhưng có hôm bữa em với chị hai đi chơi, thì anh Triết bảo cùng sang nhà chị Mai luôn ! – Trân giải thích. - Rồi sao nữa ? – Tôi liếm môi. - Thì qua đó, mà bấm chuông hồi lâu chị Mai mới ra mở cửa, nhìn mắt đỏ hoe à ! – Cô bé hạ giọng kể lại. - Ừm…. ! – Tôi lúc này biết quá rõ đó là khi nào. - Anh làm gì mà chị Mai khóc vậy ? – Trân nheo mắt nhìn tôi. - Không…không có, em kể tiếp đi ! – Tôi lúng búng đáp.
- Thì vô nhà ngồi, mà lúc đó im ru luôn, em cũng chỉ biết nhìn, chị Mai thì cũng im lặng, mà trông chị ấy mệt mỏi lắm, chả buồn nói gì ! - ……… !
- Rồi hồi sau tự dưng anh Triết đập bàn bảo…… ! - Đến đây Trân ngập ngừng nhìn sang tôi. - Anh Triết bảo sao ? – Tôi hỏi dồn.
- Bảo “ cái thằng đó, anh mà gặp lại thì đập một trận cho chừa “ , hic ! - ………. ! - Rồi lúc đó chị Mai mới bảo là chuyện không có gì, nói anh Triết có hiểu gì đâu mà nói như vậy ! - Ừm…. ! - Nhưng anh Triết hình như là không đồng ý, rồi nói từa lưa, chị hai em phải bảo đi về để chị Mai nghỉ ngơi thì ảnh mới chịu thôi ! - …….. !
Đến đây tôi đã hình dung ra khung cảnh một ngày nào đó nếu bất chợt tôi gặp lại anh Triết ngoài đường, thì có lẽ ông anh này sẽ không ngần ngại gì mà lao vào tẩn tôi một trận nên thân, tanh bành sương khói. Nhưng cũng đúng thôi, tôi không trách gì cả, đó là bổn phận của người làm anh phải bảo vệ em gái mà, phải tôi làm anh trai thì tôi cũng đập thằng sở khanh làm buồn lòng em gái tôi rồi. Mà ác nỗi, vẻ như cái nhân vật sở khanh lại đang là tôi bây giờ mới đau chứ !
- Mà anh nói thật em biết đi, anh với chị Mai cãi nhau à ? – Trân nhìn tôi nói giọng nài nỉ. - Không… chuyện… phức tạp lắm ! – Tôi bối rối trả lời.
Thấy tôi ngồi thừ người ra chẳng muốn nói gì, bé Trân cũng hết ham hỏi han gì nữa, lặng im ngồi nhìn ra phía biển, thỉnh thoảng lại nhặt những quả dương khô quắt rơi trên cát lại mà thảy đi lăn tròn lông lốc, rồi vô tư cười khúc khích nhìn mấy đứa nhỏ chạy giỡn ầm ầm trước mặt.
Bất giác tôi nhớ lại cái hôm mà tôi, Tiểu Mai, cu Bột và Bồ Câu cùng nhau nô đùa cũng chính tại nơi này, bốn người chúng tôi cũng chạy giỡn suốt buổi, tiếng cười giòn tan của bọn trẻ hoà lẫn vào thanh âm vui tươi trong trẻo của Tiểu Mai, thề có trời đất rằng khoảnh khắc đó tôi đã tưởng như chúng tôi là một gia đình vậy. Để rồi như dã tràng xe cát bị sóng biển cuốn trôi, ít lâu sau tôi tàn nhẫn bỏ rơi nàng trong đêm mưa, và hôm sau lại lạnh lùng cười nói cùng Khả Vy, khiến nàng phải bỏ về ngay giữa buổi học, phải… ừ đúng rồi, hẳn là nàng đã khóc, đã buồn khổ một mình.
- “ Vậy mà em vẫn bênh vực tôi sao ? Vẫn còn… để lại áo mưa cho tôi, vẫn đối xử tốt với tôi như không có chuyện gì xảy ra. Sao vậy chứ ? Tôi đâu có gì để khiến em phải… sâu đậm đến vậy ? Tiểu Mai….. ! “ – Tôi đưa mắt buồn bã nhìn ra biển, thấy lòng mình trống trải, chơi vơi một khoảng trời xanh rộng lớn.
Đã không nghĩ đến thì thôi, nhưng mỗi lần nhớ lại những việc xảy ra giữa mình và Tiểu Mai, tôi lại thấy buồn nỗi buồn miên man, da diết nhưng lại không thể bộc lộ ra ngoài. Chỉ biết cố chôn chặt trong tim, hi vọng dùng phương thuốc thời gian đè nén lại mọi kỉ niệm. Và quả thật thời gian luôn là liều thuốc hiệu quả, suốt hơn tháng hè vừa rồi tôi đã hầu như quên được Tiểu Mai, chỉ có thỉnh thoảng chạy ngang nhà nàng thì tôi có nhìn thoáng qua căn nhà có cánh cổng sắt màu đen nay đã đóng kín. Ở bên cạnh Khả Vy, tôi hoàn toàn có thể không nghĩ gì đến Tiểu Mai nữa, đi chung với bọn K mập, tôi cũng không mảy may bận tâm gì về nàng nữa. Những tưởng chuyện sẽ là như vậy, mọi việc sẽ chỉ đơn thuần rằng tôi đã thấy thanh thản và nhẹ nhàng mỗi khi nghĩ đến Tiểu Mai, thì hôm nay bé Trân lại vô tình gợi lại trong tôi, khuấy động lại mảng kí ức được ẩn dưới bề mặt yên bình mà tôi tự tạo ra.
- Về thôi anh, tối rồi kìa ! – Trân giật giật tay làm tôi choàng tỉnh, thoát ra khỏi những dòng suy nghĩ dài miên man bất tận. - À…ừ… em về chung với tụi anh luôn ha ? – Tôi ngơ ngác. - Tụi nào nữa, bạn anh về hết từ nãy giờ rồi ! – Cô bé thở dài nhìn tôi vẻ tội nghiệp. - Vậy…à, ừm, về thôi ! – Rồi tôi nhổm người đứng dậy.
Dọc đường về, tôi cứ mải mê theo đuổi những suy nghĩ trong đầu mà chẳng buồn tán chuyện với bé Trân, chỉ thỉnh thoảng gật đầu ừ hử cho qua. Thấy tôi như thằng đần điên đảo vì tình, cô bé cũng thôi làm phiền mà chào tạm biệt rồi rẽ sang hướng khác, để tôi ở lại thẫn thờ chạy lếch thếch trên đường như người bị mất sổ gạo.
Giờ tôi phải làm sao đây ? Thà là không biết thì thôi, chứ đã biết Tiểu Mai vì tôi mà buồn đến mức ấy rồi thì lại thấy trong lòng cứ bứt rứt không yên, y như thể tôi là thằng tội đồ của đất nước vậy. Nhưng biết thì làm được gì, tôi giờ đâu thể lại quay sang đối tốt với Tiểu Mai, vì chắc chắn Vy sẽ biết, mà tôi thì thật lòng lại đang rất thích em ấy, hơn rất nhiều so với Tiểu Mai, hay… ít nhất là những ngày hè vừa qua đã làm tôi đoan chắc rằng hiện thời tình cảm của tôi là như vậy.
- “ Thôi thì… hôm nào Tiểu Mai gọi điện, mình… cố gắng nói chuyện lâu hơn, kể thật nhiều chuyện vui cho nàng vậy ! “.
Mãi đến lúc về đến nhà, tôi mới chốt lại suy nghĩ bằng một biện pháp vô thưởng vô phạt, mục tiêu là bù đắp phần nào cho Tiểu Mai, nhưng cách làm thì lại chỉ đơn giản và vô cùng nghèo nàn rằng tôi sẽ chỉ cố nói chuyện nhiều hơn với nàng.
Thế nhưng những ngày sau đó, tôi đợi mãi mà cũng chẳng thấy một cuộc gọi điện thoại nào từ Tiểu Mai, dù rằng cứ hễ chuông reo là tôi nhảy bổ ngay đến và nhấc máy. Và khốn nỗi, chả phải Tiểu Mai gọi điện như đã hứa, mà cũng chả phải là Vy gọi về hỏi thăm, bao nhiêu lần tôi hồ hởi nhảy đến bàn máy thì y như rằng bấy nhiêu lần tôi thất vọng não nề dập máy xuống.
Vài ngày sau, ông anh tôi thi đại học trở về, trưa hôm đó tôi đang ngồi nghe nhạc ở phòng khách thì thấy ổng xách ba-lô lù lù bước vào, vẻ mặt chả hiểu là đang vui hay buồn.
- Sao huynh ? Sao rồi ? Thi sao ? – Tôi mắt sáng trưng hỏi như máy. - Sao con mắt tao, vừa về đã tra tấn, tránh ra ! - Ổng ném phịch cái balô xuống nền nhà. - Ớ…. ! – Tôi đần mặt ra vì ngơ ngác, rồi vội quay sang hỏi ba tôi. – Sao ba ? Ổng thi được không ?
Nhưng ba tôi chỉ lắc đầu đáp gọn lỏn “ Cũng được “ rồi bỏ ra sau nhà rửa mặt cùng ông anh, còn lại tôi trơ ra giữa nhà như ông phỗng đá. Mãi đến lát sau, khi mà tôi dâng tận miệng ông anh chai Sing và ly đá mát rượi thì ổng mới chịu hé miệng tiết lộ cho vài câu vàng ngọc :
- Bách khoa thì chắc chắn đậu, Y Dược thì hên xui, đề khó như quỷ ! - Ổng hớp ngụm nước rồi dựa hẳn vào ghế bành. - Sao thế ? Đề khó lắm à ? Huynh nhắm được mấy điểm ? – Tôi háo hức, mặt nửa cười nửa mếu vì vẻ như ông anh tôi lại sắp nối gót theo các ông anh trước mà rớt Y Dược nữa rồi. - Mày thôi cái trò hỏi điểm đi, thi xong rồi ngồi đoán mò có ích gì, đề thì khó dàn trời, may mà tao tài năng kinh thế, biến ảo khôn lường mới lật ngược tình thế ! - Ổng tặc lưỡi đáp. - Là sao ? Đậu rồi à huynh ? – Tôi liếm môi, trong lòng bừng lên 1 tia hi vọng. - Đậu đậu cái con khỉ, hên thì vừa đủ điểm chuẩn, mà chả biết năm nay trường Y lấy bao nhiêu nữa ! – Ông anh tôi nhăn mặt nạt. - …… ! – Thấy bộ dạng ổng hung hăng quá tôi cũng hết ham hỏi tiếp, dù rằng rất muốn ổng nói 1 câu động viên rằng ổng sẽ đậu, bởi vì… có vậy thì tôi mới đỡ lo đến số phận mình vào 2 năm tiếp theo.
Ba ngày sau, theo lời của ba mẹ khuyên, hai anh em tôi lại khăn gói về Phan Rang nghỉ hè như mọi năm, phần là để lão anh tôi về quê “ tịnh dưỡng “ sau kì thi lớn nhất của đời người, phần là lệ thường thì hè nào chúng tôi cũng về quê nội. Buổi sáng ngày hôm đó, hai thằng tôi quýnh quáng cả lên xếp đồ vào túi xách vì sắp đến giờ xe đưa rước đến tận nhà đón. Tất cả cũng chỉ vì hồi khuya hôm qua hai ông thức trắng mắt xem World Cup, để rồi sáng nay ngáp vắn ngáp dài lò dò xuống nhà dưới và giật mình nhớ ra là hôm nay mình phải về quê.
- Mày xuống dưới lấy kem đánh răng với khăn lông lên đây, nhanh ! – Ông anh tôi quát. - Từ từ, đại ca bỏ mấy chai nước vô chưa ? – Tôi đâm quíu. - Rồi, chết, tao quên mấy cái quần đùi rồi ! - Ổng cũng nháo nhào. - Ớ, cái áo đó của em mà, sao huynh bỏ vào túi huynh ? – Tôi ngơ ngác. - Loạn cả lên, điện thoại kìa, mày xuống nghe máy nhanh ! – Ông anh tôi giật thót người khi nghe chuông điện thoại reo ở dưới nhà. – Có khi nhà xe gọi đó, bảo là 10 phút nữa tới !
Tôi phóng ngay xuống chộp lấy điện thoại, quệt mồ hôi trên trán, hồi hộp nghĩ rằng chắc tài xế sẽ chửi bới um sùm vì sốt ruột. Nhưng dè đâu từ bên kia đầu dây là một giọng nói dịu dàng gần gũi mà tôi luôn mong đợi hôm giờ :
- N hở ? Mình nè ! – Tiểu Mai nhẹ nói. - Ahh…..ừ, N nè ! – Tôi cứng họng mất vài giây mới trả lời được. - Hì, hôm nay dậy sớm quá nhỉ ! – Nàng khẽ cười. - Ừ, tại hôm nay N về quê nội chơi, mà xe sắp chạy rồi ! – Tôi đáp.
- Cái thằng kia, mày nhanh lên coi, xe tới trước nhà nè, còn nói cái khỉ khô gì nữaaaa…. !!!! – Ông anh tôi gọi lớn ở phòng khách, đồng thời tôi nghe tiếng động cơ xe rì rì trước nhà.
- Thôi nhé, giờ N phải lên xe rồi, có gì gọi sau ha ! – Tôi vội vàng nói. - À…ừ, vậy hở ? Về quê chơi vui nha ! – Tiểu Mai cũng vội nói. - Ừm, đi nhé ! – Tôi nửa muốn dập máy để đi cho lẹ, nửa lại không muốn. - Ừa… mà này…. ! – Nàng tiếp lời. - Gì vậy ? – Tôi ngạc nhiên, bụng nóng như lửa đốt vì ông anh lại nổi cơn tam bành ở nhà trên.
- Ừm… giữ gìn sức khoẻ nhé ! - N biết mà, đi nhé, gặp sau ! - ……… !
Rồi tôi vội cúp máy, vác balô phóng lên nhà, đi ra ngoài khoá cửa lại, nháo nhào bước vào xe và cố né tia nhìn toé lửa từ phía ông anh đang mặt mày hung tợn thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống tôi vì cái tội đã trễ nải lại còn buông điện thoại.
Thế sự quả là biến ảo khôn lường, chỉ mới cách đây vài hôm tôi còn mong chờ một cuộc điện thoại từ Tiểu Mai để hi vọng có thể gián tiếp xin lỗi nàng, thì chính bây giờ tôi lại là người chủ động cúp máy kết thúc cuộc nói chuyện chỉ vẻn vẹn hơn 1 phút đồng hồ, quả là khó thể nào tính hết cho được những tình huống như này.
Xe chuyển bánh, chốc sau đã chạy ra đến cầu Sở Muối, tôi đưa mắt nhìn lại khung cảnh phố phường quen thuộc của Phan Thiết đang dần tụt lại phía sau, nhường chỗ cho những ruộng muối trắng muốt và những cánh đồng lúa xanh mướt bạt ngàn.Tôi lục balô lấy cuốn sách ra rồi úp lên mặt, tựa người vào ghế rồi chợp mắt, thầm nghĩ chỉ chốc lát sau khi tỉnh dậy, trước mặt tôi sẽ lại là những dãy phố của quê nội quen thuộc và thân thương.
Và đó, là lần cuối cùng của mùa hè năm ấy, tôi còn nghe được giọng nói của Tiểu Mai… !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Special chap
Ngồi trong góc quán quen thuộc, tôi nhìn ra sông , nơi những cánh lục bình đang trôi hờ hững về phía chân trời. Dưới ánh hoàng hôn đang chuyển dần sang màu tím thẫm, dòng sông bỗng nhiên đẹp một cách huyền hoặc, vừa buồn man mác lại vừa bình yên đến lạ thường.
Vẫn ly café đen đang rơi từng giọt sóng sánh, vẫn lipton sữa ngọt ngào, chúng tôi cứ ngồi yên như thế thật lâu. Với một người bạn tri kỉ thì có thể hiểu nhau mà không cần bất kì một lời nói nào cả.
Tôi hơi chút bất ngờ, tự hỏi có khi nào lại ngẫu nhiên đến vậy khi một trong những bài hát chúng tôi cùng ưa thích đang vang lên nhẹ nhàng và da diết.
“I stand alone in the darkness, winter of my life came so fast, memories go back to childhood, today I still recall…”
N nhìn tôi, khẽ mỉm cười. Tôi nhắm hờ mắt, hít thật sâu mùi sông nước quen thuộc, cảm nhận làn gió dịu dàng đang mơn man trên tóc rồi cười thật hiền.Tôi hiểu, N cũng như tôi, cũng đang nghĩ về đoạn đường mà chúng tôi đã cùng bước qua.
Đã bốn năm kể từ ngày chúng tôi rời ghế phổ thông, hai cô cậu học trò nghịch ngợm, láu lỉnh ngày xưa giờ đã trưởng thành. Giữa những bộn bề của cuộc sống, những xô bồ của thành phố, chúng tôi vẫn đi bên nhau, lặng lẽ thôi nhưng lại như một điều tất yếu của hai tâm hồn đồng điệu. N vẫn gầy và thư sinh nhưng ánh mắt dường như trầm ngâm, xa xăm hơn. Còn tôi, có lẽ so với bảy năm trước đã có nhiều thay đổi, có lẽ là nữ tính hơn, dịu dàng và trưởng thành hơn sau những lần vấp ngã.
-Tập đàn đến đâu rồi? - N mở lời, phá tan sự im lặng, nhìn tôi với ánh mắt dò xét.
Tôi hơi ngượng, đưa mắt nhìn sang mới khác, nói khẽ:
-Vẫn vậy, mấy cái hợp âm, khó bấm quá, mãi chẳng chuyển gam nhanh được. N thở dài:
-Phải chăm chỉ thì mới tập nhanh được, hôm nào N sang, bắt trả bài, lo tập đi nhé!
-Ừ, vẫn tập mà, hôm giờ bận quá ! - Tôi le lưỡi cười trừ
Tôi hát hay hơn N thì hẳn rồi, miễn bàn :”> Nhưng về khoảng guitar thì đành phải nhường bước cho N làm sư phụ. Cơ mà học trò tôi đây cũng được xếp vào hàng “tiếp thu nhanh, có năng khiếu!” chứ bộ :”> Biết đâu chừng 2, 3 năm sau trình tôi cao hơn những vì sao, hơn luôn cả thầy cũng nên, hí hí !
Nhắc tới vụ đàn hát làm tôi nhớ đến lần đầu tiên đứng trên sân khấu lớn. Đó là lần tham gia văn nghệ năm lớp 10.Thành thật mà nói thì tôi hát không tệ, nhưng cũng chẳng phải là hay, chỉ được mỗi cái đam mê rồi tự ngụy biện “Hát hay không bằng hay hát” hì. !
Tôi cũng không nhớ rõ lý do cô gọi tôi lên “test giọng” bằng cái micro òm òm với cái loa là cái radio từ thời Napoleon mà cô vẫn mang đi dạy, hình như là có gian tế chỉ điểm, T_T. Lúc đó tôi chẳng thuộc bài nào hết ráo hết trọi, chỉ nhớ mỗi bài “Tình mẹ” vì đầu giờ mới tập cho lớp. Run thì không nhưng tôi hát cứ như cái máy cộng thêm “phần bè” xịt xịt, xoẹt xoẹt phát ra từ “loa” , thế mà hát xong thấy cô cười hài lòng…Lạ chưa…Thế thì tơi tiêu rồi, số phận đã được định đoạt. Chẳng những thế mà ngay sau đấy tôi còn “được” chọn tham gia vở Ballet và lần này tôi cũng…không biết lý do nốt T_T
Sau đó là cả tháng trời vật vã, sáng tập ballet , chiều đi học, tối về bật CD tập hát theo. Thú thật là bài “Chiều Phan Thiết” ấy do cô chủ nhiệm với cô dạy múa chọn, còn tôi mới nghe lần đầu, hát về PT nhưng giai điệu của…dân tộc Chăm, khó hát kinh dị, cái đoạn ngân a a a lúc đầu cứ cao vút như mây xanh, hậu quả là lần nào tập hát xong giọng tôi cũng lào khào, thật tội nghiệp tôi lắm mà…
Hôm nào đi tập văn nghệ N cũng ghé qua chở tôi, tôi chỉ việc ngồi sau làm công tác…tư tưởng, động viên bằng cách líu lo líu la đủ chuyện trên trời dưới đất lại tập trung…nhóp nhép sugus cho N đạp xe…đỡ mệt :”>
Văn nghệ năm đó coi như thành công khi cả 2 tiết mục đều được chọn để công diễn, cả bọn lớp tôi vui không để đâu cho hết. Nhưng riêng tôi thì lại lo nhiều hơn. Tiết mục Ballet phải mặc trang phục dành riêng cho ballet, cái loại áo đầm có phần váy xòe rộng và ngắn cũn cỡn T_T, tôi nhất quyết không chịu, Trúc Mai cũng thế (Có lẽ đây là lần duy nhất chúng tôi suy nghĩ giống nhau) cuối cùng cô đành nhượng bộ cho chúng tôi tự chọn trang phục, Phù! Hai đứa tôi thống nhất chọn soire trắng dành cho cô dâu. Tưởng đã êm thấm, ngờ đâu…tôi thử hết loạt áo này đến loạt áo khác vẫn không tìm được cái áo vừa với little bride như tôi. Cuối cùng cô chủ tiệm thương tình đồng ý sửa miễn phí giúp tôi một bộ cánh cái gọi là “ít rộng nhất” so với tôi sau khi tôi với Trúc Mai nài nỉ cả buổi trời.
Hồi đấy tóc tôi dài đến tận eo nên khi diễn phải bới lên cao và cố định bằng một cái kẹp tóc lấp lánh (Phần này N nhớ nhầm tôi xõa tóc, hix, đáng ghét, kỉ niệm đáng nhớ như thế lại không nhớ rõ). Lúc nhạc vang lên, tôi và Trúc Mai bước ra sân khấu, nhẹ nhàng lướt trên đôi giày múa, nghe bên dưới khán giả ồ lên rõ to khiến cả hai có chút bối rối, may mà nhờ ánh đèn nên chẳng ai thấy khuôn mặt hai cô gái nhỏ đang ửng hồng…
Tiết mục kết thúc thành công, dưới khán đài những tràng pháo tay vẫn chưa dứt, tôi hạnh phúc đón nhận hoa từ các bạn và cũng kịp nhìn thấy Bố Mẹ ngồi ngay phía dưới nhìn tôi đầy tự hào. Vừa bước vào cánh gà, tôi ngạc nhiên vì N đang đứng trước mặt tôi tay cầm một bó hoa hồng thật to,càng ngạc nhiên hơn nữa vì nó màu hồng nhạt. Tôi từng học cắm hoa nên hiểu rõ ý nghĩa của loài hoa này…Đó là một lời ngỏ..một lời tỏ tình…Bất giác tôi đưa tay sờ lên mặt, hình như hai má tôi đang nóng ran và còn đỏ hơn lúc nãy…
Tôi bước ra phía cổng, nơi cô và các bạn đang đứng đợi cạnh chiếc taxi, tâm trạng vẫn còn đang lâng lâng trên mây…Bỗng…tôi khựng lại, cảm giác như tim chùng hẳn xuống, ngừng đập trong một tích tắc…Trúc Mai đang đứng đó, với bó hoa trên tay giống hệt như bó tôi đang cầm, tôi chợt nhớ ra lúc nãy khi tôi ở trong phòng thay đồ nghe bọn K mập bảo nhau rằng N đã mua hai bó hoa giống hệt nhau nhưng tôi không để tâm lắm…Thì ra..đây chính là bó thứ hai…Tại sao? Hàng ngàn câu hỏi đang chạy trong đầu tôi…Tại sao N tặng 2 đứa tôi 2 bó hoa giống nhau cùng là màu hồng nhạt? Hắn giả vờ hay hắn ngốc thật như cái tên đầu đá tôi hay gọi, ngốc đến nỗi không biết ý nghĩa của loại hoa này? Tại sao Trúc Mai cũng chỉ giữ lại bó hoa đó trong khi lúc nãy hai đứa tôi nhận cả chục bó? Hay là giữa họ có gì đó mà tôi không biết? Rồi tôi tự trấn an mình chỉ là sự trùng hợp, rằng bó hoa Trúc Mai đang cầm không phải của N, rằng tôi chỉ đang tự dọa mình, tôi còn có ý nghĩ tự trách mình đã ko tin tưởng tình cảm của N nữa…Mọi thứ trong đầu tôi…rối bời…tôi không ý thức được mình đứng chôn chân ở đó bao lâu cho tới khi cô gọi tôi…Tôi lúc lắc đầu như muốn xua mọi suy nghĩ ra khỏi bộ não đang dần đông đặc…bước lên xe, Trúc Mai ngồi trong, tôi ngồi cạnh ngay đó, tôi cảm thấy có gì đó gượng gạo. Mọi người trong xe đang hết sức hưng phấn với buổi công diễn…duy chỉ có 2 người im lặng…Trúc Mai cứ cúi gằm nhìn bó hoa, tôi chống tay nhìn ra cửa sổ…cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng và nước mắt cứ chực trào ra.
Đêm ấy tôi không ngủ được, tâm trí vẫn cứ bị bao vây bởi những dòng suy nghĩ…Thật tình tôi vẫn tin N không phải kẻ bắt cá hai tay, càng không tin Trúc Mai có thể xen vào chuyện tình cảm của chúng tôi. Nhưng…tôi phải lý giải sự việc này như thế nào mới hợp tình hợp lý? Tuy lí trí mách bảo tôi nên tin tưởng nhưng vẫn có một chút gì đó đang diễn ra bên trong lồng ngực…cái cảm giác trái tim rơi đâu đó xuống bụng và lồng ngực chỉ còn là một khoang hoàn toàn trống rỗng…Nếu như…Tôi chỉ nói là nếu…hai người đó thật sự có tình cảm với nhau và tình cảm của tôi với N chỉ đơn thuần là sự ngộ nhận từ một phía…thì tôi sẽ phải làm thế nào? Trong lòng bỗng dưng trào lên một cơn cuồng nộ, tôi ghét N, chỉ vì N mà tôi phải chịu cái cảm giác khó chịu này, tự nhiên lúc đó tôi ước một điều trái với sự thật ở hiện tại, ước rằng tôi chưa từng thích một ai đó nhiều đến vậy…Có một điều gì đó gần như đã mặc định sẵn…À, hình như người ta gọi đó là định mệnh…Định mệnh của chúng tôi!
Câu chuyện sau đó chắc hẳn mọi người cũng biết rồi…Con nhóc tôi trước nay đâu có giận ai lâu được bao giờ…Tôi vẫn cứ vô tư đi bên N mặc cho xung quanh chúng tôi xảy ra biết bao nhiêu chuyện. Bây giờ nhớ về những ngày tháng ấy tôi lại mỉm cười…Ừ thì tri kỉ mà. Người ta bảo “Trăm năm tri kỉ khó tìm, tri âm khó gặp, bạn hiền khó quen” bởi thế, thà rằng ta mất đi một người yêu , có lẽ sẽ buồn lắm…nhưng dù có khó thì ta vẫn sẽ lại gặp được một người khác..còn tri kỉ một khi mất đi, chẳng thể nào tìm lại được, có khi buồn cả đời cũng nên…
Tôi nhìn N, khẽ mỉm cười một mình…N khuấy ly café đá, nhấp một ngụm…À một tiếng sảng khoái rồi dang hai tay tựa vào thành ghế một cách thoải mái bất chợt nhìn tôi hỏi :
-“Này, cười vớ vẩn gì đấy?”
Tôi phì cười, mặt anh chàng lúc tò mò trông ngố ngố thế nào ấy…Tôi đánh trống lảng -“Không có gì..tự nhiên nhớ ra..hôm nay trên lớp có một anh chàng nói thích tớ hê hê” Mặt N xụi lơ, tay chống cằm hắng giọng :
-“Hừ, thật không biết trời cao đất dày, có mắt không tròng..thích ai không thích lại đi thích con nhỏ…vừa lùn vừa bá đạo” rồi bật cười ha ha đầy thống khoái.
Hên cho hắn tôi ngồi đối diện, không thì bầm hông rồi, với cả đã bảo tôi bây giờ dịu dàng hơn rồi mà :”> cho nên thay vì véo hắn một cái thấy tám ông trời tôi lại chỉ cười hiền và ngó ra sông…N nhìn tôi trân trối, chắc là đang ngạc nhiên chứ gì? Mà không biết là N ngạc nhiên vì “bỗng dưng tôi hiền” hay vì lúc cười trông tôi rất xinh nữa (đấy là ai cũng bảo thế :”> )
Bản nhạc vẫn vang lên tha thiết …
“I never stay anywhere. I'm the wind in the trees. Would wait for me forever? Will you wait for me forever?...forever..”
Bên ngoài, thành phố đã lên đèn…
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Ngoại truyện chương 1
- Ê, dậy, dậy mậy, sắp tới rồi kìa ! – Ông anh tôi đập vào vai lay tôi dậy. - Oáp…ớ.…hả… ? – Tôi há mồm ngáp ngáp như cá đớp không khí, cuốn sách đậy trên mặt trôi tuột xuống dưới ghế. - Ớ cái đầu mày, dậy, tới Phan Rang rồi ! – Vừa nói, ổng vừa vả vô mặt tôi đôm đốp.
Chẳng đợi ổng vả đến lần thứ ba ( thật ra là vì vả vào mồm liên tục những 2 lần thì đau quá ), nghe đến hai từ “ Phan Rang “ thì tôi choàng tỉnh, dụi mắt nhìn ra cửa sổ. Qua tấm kiếng xe trắng nhờ, khung cảnh quen thuộc của quê nội hiện ra trước mắt, những dãy nhà cổ kính mọc san sát nhau, những hàng cây trứng cá xanh um chạy dài tăm tắp. Tôi liếc nhìn đồng hồ, 2 giờ 30 phút chiều.
- Ai xuống cây xăng thì chuẩn bị đồ đạc nhe ! – Giọng người phụ xe vọng lên phía trước.
- Mày xách hai cái ba-lô đi ! – Ông anh tôi lục tục đứng dậy. - Hả ? Chứ đại ca xách gì ? – Tôi sửng sốt. - Tao trả tiền xe, tay đâu mà xách, cãi ông tát vỡ mồm ! - Ổng quắc mắt sừng sộ rồi rút ví ra.
Chiếc xe khách 14 chỗ đỗ cái xịch trước cây xăng quen thuộc ở đầu chợ tỉnh, tôi khệ nệ vai đeo balô tay xách nách mang bước xuống xe, ông anh bá đạo nhảy tót xuống đằng sau.
Cảm giác sau 3 giờ đồng hồ ngồi trên xe bon bon cả buổi và giờ bước xuống mặt đất luôn làm người ta thấy như túng chân và tê đi, tôi mất vài sát na mới lấy lại cảm giác của “ song cước “, nhìn quanh quất rồi chầm chậm bước đi.
Phan Rang quê nội vẫn không có gì thay đổi, mọi thứ hệt như một năm trước khi mà hai đứa tôi đứng tại đây đón xe về lại Phan Thiết, nắng vẫn gay gắt và có phần oi bức, những cây trứng cá mọc rải rác quanh các gian hàng tạp hoá bày tràn lan ra lề đường, cành lá sum xuê trĩu quả nhưng lặng thinh và lãnh cảm với những làn gió nhè nhẹ. Tạo vật thanh bình và yên tĩnh, đó là điều duy nhất mà bao giờ về Phan Rang tôi cũng cảm nhận được.
- Đưa cái balô cho tao, giờ đi đường nào về ? – Ông anh tôi hỏi. - Đi qua xóm Trên về cho lẹ ! – Tôi thở phào nhẹ nhõm vì san bớt được một cái balô nặng ình ịch. - Xóm Trên ? - Ổng hỏi lại vẻ nghi ngại. - Có sao đâu huynh, thằng Phệ chuyển nhà lâu rồi mà ! – Tôi nhún vai đáp. - Ừm, tí ốm đòn là tao giết mày à nha ! – Ông anh thè lưỡi.
Tôi lắc đầu ý bảo không sao, dốc lại cái balô trên vai và bước đi theo lối vào của xóm trên, đĩnh đạc và đường hoàng. Bao giờ cũng vậy, cảm giác của một người cháu xa quê nội luôn làm tôi cảm thấy mình như trưởng thành hơn mỗi khi trở về, và giờ đây tôi cũng khác hẳn với một năm trước, ung dung tiến vào lãnh địa xóm Trên mà không sợ gì sất. Ngang qua quầy chè dưới gốc me tây của cô Út hàng xóm, tôi gặp lại những người quen mà từ nhỏ đã ngày nào cũng chạm mặt.
- Cháu ông Bảy về kìa ! - Chà, hai thằng nó lớn tướng quá ! - Về chơi hè à hai đứa ?
Tôi nhoẻn miệng cười, khẽ gật đầu chào lễ độ lại với họ, rồi bằng một động tác bắt chước những người đã trưởng thành, tôi vươn tay ra cho tay áo trôi lại phía sau, khẽ húng hắng hỏi ông anh :
- Ngang qua nhà Lyly há đại ca ? - Ờ, về quê rồi, thủ lĩnh xóm Giữa nói gì tao nghe đó chứ biết sao giờ ! – Ông anh tôi chép miệng. - Đại ca cứ nói thế, hề hề ! – Tôi khoái chí tử khi được nghe chính miệng ông anh bá đạo tôn mình lên làm thủ lĩnh xóm Giữa.
Thật ra nếu là một năm trước thì có cho vàng thủ lĩnh xóm Giữa cũng chả dám mò mặt vào lãnh địa xóm Trên, nhưng vì thằng Phệ đầu lãnh đã chuyển nhà sau trận ác chiến “ Tam đại thế gia “ năm rồi nên tôi mới an nhiên đi lối tắt dẫn về nhà nội, và cũng một phần là tôi… muốn chào Lyly trước.
Không ngoài dự đoán, đến đầu ngõ chúng tôi đã thấy Lyly đang ngồi đọc sách ở hiên nhà, nghe tiếng chân sột soạt đến gần, cô ấy nhướn cặp mắt sau đôi kính cận dày cộm lên và khẽ nói như reo :
- A, anh P, …. anh N ! - Chào em, tụi anh về nghỉ hè, vẫn còn thích đọc sách à ? – Ông anh tôi tươi cười hỏi.
Lyly đứng dậy mở cổng, đon đả mời hai thằng tôi vào nhà chơi, nhưng lão anh tôi chỉ tế nhị từ chối và đứng bên ngoài trò chuyện xã giao mấy câu.
Tôi mỉm cười nhìn cô bạn thanh mai trúc mã năm nào giờ đã lớn thành một thiếu nữ xinh đẹp mà bất cứ thằng con trai nào khác cũng phải mê mẩn ngay từ cái nhìn đầu tiên, nếu chỉ xét riêng về độ duyên dáng ( dĩ nhiên là khi Lyly đã tháo cặp kính cận ra ) thì tôi đồ rằng cô ấy cũng xinh xắn không kém Khả Vy là bao, và có lẽ chỉ xếp sau Tiểu Mai mà thôi. Cả 3 nàng không ai giống ai, Tiểu Mai xinh đẹp thuần khiết và quý phái, Khả Vy dễ thương và hoạt bát, Lyly trầm tính ít nói nhưng mang nét đẹp dân dã cùng mộc mạc. Mái tóc đen huyền xoã dài vắt ngang một bên vai, nước da trắng ngần cùng làn môi đỏ thắm, đôi mắt lúc nào cũng long lanh như mặt nước hồ thu khiến cho ngay từ nhỏ Lyly đã là mục tiêu kết bạn cả kết đôi của hết thảy con trai trong xóm Xe Bò.
- Anh N… vào chơi ! – Lyly ngượng ngập nhìn tôi. - Hì, gọi N được rồi, giờ mình phải về, chiều gặp ! – Tôi gật đầu cười. - Vậy nhé, giờ bọn anh về, chiều em với thằng Mén qua chơi hen ! – Ông anh tôi nháy mắt rồi bước lại ra cổng. - Dạ, hai anh về ! – Lyly khẽ cúi chào, tay vẫn cầm quyển sách đang đọc dở.
Chào tạm biệt Lyly, hai thằng tôi rẽ vào khúc quanh tiến về xóm Giữa :
- Con bé ngày càng xinh mày nhỉ, thằng Mén tốt số thiệt ! – Ông anh tôi cười ươi rói. - Hờ hờ, nhờ đệ tác thành ấy chứ ! – Tôi vênh mặt đáp, tuy hơi cảm thấy trong lòng có điều gì đó hụt hẫng và nuối tiếc. - Tác con khỉ, mày chậm chân hơn cu Mén thì chịu thôi ! - Ổng trề môi chế giễu nhưng rồi lại nheo mắt nhìn tôi cười đểu. – Cơ mà nhờ vậy mày mới quen được bé Mai, chả phải xinh hơn Lyly nhiều là gì, hề hề, cái thằng, thiệt là có tiền đồ đó ! - Thôi huynh, em lạy huynh, đừng đốt nhà em nữa ! – Tôi rụt cổ khi nghĩ đến Vy. - Hơ, vẫn còn quen với em Vy mà, cái thằng mắt không tròng, không có tương lai ! – Ổng phản pháo ngay tắp lự, dù rằng trước đó còn tí tởn khen tôi là tiền đồ tươi sáng
Tôi chỉ biết bịt tai làm ngơ, chứ gân cổ lên cãi lại thì chỉ tổ thiệt thân, dẫu sao thì ổng có nói gì đi nữa tôi cũng chỉ chọn Khả Vy mà thôi.
Nhà nội tôi là một căn nhà 2 tầng khá khang trang nằm ngay sau lưng vườn cây của Uỷ Ban Phường, giữa con đường mòn nối liền 3 lãnh địa trong xóm Xe Bò. Bóng mát từ hàng dừa trong đình làng vẫn phủ xuống mát rượi cả con đường, tôi cảm khái nhìn cảnh vật xung quanh tựa hồ như chẳng có gì thay đổi. Bao giờ cũng vậy, thanh bình và yên tĩnh là cảm giác tôi luôn thích thú thưởng thức ở quê nội.
Tôi đẩy cánh cổng sắt có nhiều thanh chắn ngang màu xanh lục quen thuộc sang bên và bước vào nhà, ông anh khệ nệ vác ba lô phía sau :
- Chu choa, hai đại ca về nghỉ hè đó à ! – Cô Ba từ trong bếp nhìn ra. - Dạ, tụi con mới về ! – Tôi nói như reo. - Chào cô, ủa có mình cô ở nhà thôi hả ? – Ông anh tôi thảy cái balô xuống nền gạch. - Ừ, tí nữa mọi người mới đi làm về, hai đứa rửa mặt cho mát, đã ăn gì chưa ? – Cô Ba tay cầm cái đũa bếp đang nấu dở bước ra ngoài.
Mọi người sắp đi làm về ở đây là ý chỉ chồng cô Ba, người bác mà bọn tôi từ nhỏ đã gọi bằng Bố, và cô Bé mà từ nhỏ đã hay dẫn bọn tôi đi ăn chè. Nhà nội tôi có tổng cộng 11 người con, hơn nửa trong số đó đã lập gia đình và định cư ở nhiều nơi khác, ba tôi là một ví dụ, ông vào Phan Thiết lấy mẹ tôi và lập nghiệp luôn ở đó. Và cứ mỗi mùa hè, khi còn bé thì ba tôi lại dẫn hai thằng con về chơi, sau này bọn tôi lớn hơn thì được đặc cách tự thân về quê luôn, nói là tự đi cho oai chứ thực ra chỉ là đặt vé xe sẵn rồi phốc lên ghế nằm ngủ một giấc mở mắt dậy là đã thấy ngay bến đỗ xe ở cây xăng quen thuộc.
- Lên lầu cất đồ đi rồi xuống dưới tắm rửa, hai đứa bây ăn cơm trước hay đợi cả nhà về luôn ? – Cô Ba hỏi. - Dạ đợi cả nhà cho vui, chứ đi xe về tụi con cũng không đói lắm ! – Ông anh tôi trả lời. - Ừm, vậy lên lầu sắp xếp đồ đạc đi, cô nấu gần xong rồi ! – Cô Ba nói rồi đi vội ra sau bếp dòm chừng nồi cá ngừ kho đang sôi sùng sục. - Ớ… lại cá ngừ kho ớt à cô ? – Tôi há hốc mồm. - Ừ, biết hai đứa bây về nên cô nấu cho đấy ! – Cô Ba nói. - Cho ít…ít ớt thôi nha cô… ! – Tôi méo xệch cả miệng. - Ít làm gì, cay thiệt cay ăn mới ngon ! – Nói rồi ông anh tôi cốc đầu cái cốc.
Sở dĩ nghe đến cá ngừ kho ớt tôi đâm ra uý kị là vì tôi từ xưa đã đặt biệt danh cho món này là “ nồi cá kho huỷ diệt “ , nguyên do vì nhà nội tôi có truyền thống ăn cay rất kinh khiếp. Tôi nhớ có một mùa hè tầm lớp 4 -5 gì đấy, trưa hôm đó trời cũng nóng như mọi khi. Và cô Ba xới cho tôi tô cơm măng kho kèm cá ngừ kho ớt, nhìn thì thấy màu đỏ ánh lên trông hấp dẫn vô cùng. Nhưng khi ăn vào thì thôi rồi, tôi chạy xoắn cả lên mà tìm nước uống liên tục, chỉ vì cả măng lẫn cá đều thuộc hàng siêu cay, nước mắt nước mũi tôi chảy ra sì sụt. Và y như rằng chốc sau là mắt tôi chuyển sang màu đỏ, mãi đến chiều khi tôi tọng gần 3 bình nước to tổ chảng thì đôi mắt mới trở lại bình thường. Kể từ đó, tôi đặt tên cho món cá ngừ kho ớt này là “ nồi cá kho huỷ diệt “, ăn vào muốn tự phát nổ luôn.
Hai thằng tôi xách balô đi lên lầu trên, tôi đưa mắt nhìn gian phòng quen thuộc, vẫn cái lan can bám bụi, chiếc bàn đá dùng để ủi đồ, khung cửa sổ mà nhìn ra là thấy ngay 2 cây dừa đang rì rào toả bóng mát xuống hiên nhà.
- Cất đồ xong rồi ra thắp nhang, mầy ! – Ông anh tôi bắt đầu thoát y vũ. - Biết rồi huynh ! – Tôi gật đầu.
Hai thằng tôi đứng trước bàn hương, nhìn lên di ảnh vẫn mang nét cười hiền từ của ông bà nội, tôi cầm nén hương và bật quẹt ga, rồi kính cẩn thắp lên lư :
- Dạ thưa nội, tụi con về hè chơi nè !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Ngoại truyện chương 2
Chiều mát, hai anh em tôi ngồi trước hiên nhà phe phẩy cây quạt nan để gọi là tạo phong thái tao nhã của người ở xa mới về. Thấy hai thằng tôi phởn quá, cô Bé mới phì cười : - Hai đứa bây mới có một năm mà lớn tướng dữ, nhất là thằng N, cao lên thấy rõ ! - Hì hì, con cũng chả biết sao tự dưng từ năm lớp 9 sang lớp 10 mà cao lên đột ngột vậy nữa ! – Tôi gãi đầu cười khoái chí tử. - Nó biết yêu rồi nên mau lớn, he he ! – Ông anh tôi nổi hứng bơm đểu. - Vậy à ? – Cô Bé ngạc nhiên. - Dạ đâu có, ổng giỡn á cô ! – Tôi hoảng hồn chối ngay tắp lự rồi lái sang chuyện khác . – Mà.. mà tối nay tụi thằng Bin với Tèo có lên chơi không cô ? - Chắc là có, tối thứ bảy với chủ nhật nào cả nhà mình cũng tập trung đông đủ mà ! – Cô gật đầu.
Thật vậy, nhà nội tôi khá rộng, thế nên lệ quen cứ đến cuối tuần là những cô chú lập gia đình ở Phan Rang đều sang nhà nội chơi, ai có con cái thì dẫn theo qua luôn. Thế nên vào cuối tuần là cả nhà đầy ắp tiếng cười của cả người lớn và tiếng giỡn la chí choé của trẻ nhỏ.
Về phần anh em tôi thì chỉ mong cho hai thằng cu Bin, cu Tèo đến nhập bọn lẹ lẹ để còn thiết lập quân đội. Vả cả thằng Chí Mén nữa, tôi là tôi khoái thằng này nhất, cực kì hợp ý tôi trong cái khoản phá làng phá xóm. Mà cũng không hẳn là hợp ý, chỉ là thằng Mén… tôi bảo gì nó làm đó. Trong đám anh em thuở nhỏ bọn tôi thì ông anh Rin con bác Tư là lớn nhất, sau đó lại đến hai ông anh họ con chú Sáu nữa cũng ở Phan Thiết nhưng lại ít về quê nội nghỉ hè nên không tính, kế sau đó là đến anh em tôi, rồi thằng Mén, rồi cu Bin cu Tèo. Từ lúc bé xíu là ông Rin và ông anh tôi đã là chuyên gia đầu têu xúi giục bọn nhỏ là tôi với tụi thằng Mén chuyên đi chọc phá xóm làng trong những ngày hè.
Chẳng hạn như trò dùng súng nước bắn phá hàng xóm, ông Rin ngồi trên gờ đất cao của xóm Giữa chỉ định mục tiêu, lão anh tôi thì bơm nước vô súng, và tôi với thằng Mén lãnh trách nhiệm cầm khẩu súng mon men bò đến gần đối tượng là một thằng nhóc đang ngồi búng thun hay mấy con bé chơi đồ hàng. Vừa tiếp cận mục tiêu, tôi bóp cò thiệt mạnh cho nước bắn thật lực vào tai vào mắt kẻ xấu số rồi bỏ chạy trối chết, năm ông mãnh vừa chạy vừa cười ha hả.
Tôi vẫn nhớ cái hồi mà ông Rin, ông anh hai tôi và tôi lén bà nội bỏ đi chơi điện tử tay cầm đời đầu, ba ông cực mê trò Tam Quốc Chí. Thế nhưng ông Rin và ông anh tôi cứ giành chơi miết, mà mồm thì xoen xoét :
- Thằng N đợi chút, hết ván anh đưa !
Đợi cả buổi không được chơi, tôi ấm ức chạy về nhà méc bà nội, thế là nội tôi gô đầu cả 3 ông mãnh về mà oánh cho mấy roi nhớ đời vì cái tội bỏ không canh nhà trốn đi chơi điện tử.
Hay cái lần năm thằng đang ngồi nhà ông Rin đánh cờ thú thì trưa nắng nóng nực, tôi nổi hứng đi ra ngoài dạo mát. Để rồi khi nhìn thấy vườn lựu nhà kế bên sum xuê trĩu quả, trái nào trái nấy to tròn và căng mọng, tôi thấy khoái quá bèn rón rén mò sang bên đó. Cẩn thận từng li từng tí một thò tay qua hàng rào kẽm gai rồi lựa ngay trái gần sát tầm tay nhất mà nắm lấy. Thế nhưng tôi đâu biết quả lựu vốn bám chắc vào cành cây, hì hục mãi mà vẫn không hái được lấy một quả, trong khi chủ nhà thì mắc võng ngủ kế bên, và phía dưới là con chó bẹc-giê to đùng cũng đang gầm gừ chả rõ là đang ngủ hay thức.
Thế là tôi bỏ chạy về nhà tường thuật lại tình hình cho huynh đệ đồng môn, và tất nhiên là có thêm mắm dặm muối đường về những cành lựu chỉ cần đưa tay ra là có thể hái được ngay, hay chủ nhà đã đi vắng mất rồi.
- Thế sao mày không hái luôn mà chạy về làm gì ? – Ông Rin thắc mắc. - Uầy… về rủ anh em đi cho vui chứ ! – Tôi lúng búng đáp. - Chắc hái được không đó mày ? – Ông anh tôi nghi hoặc. - Được mà, đảm bảo, hai huynh nhìn thấy là mê liền ! - Lẹ lên đại ca, em cũng thèm lựu lắm ! – Thằng Mén liếm môi.
Chốc sau, mấy thằng tôi đứng lấp ló ngoài bờ giậu hàng rào, đưa mắt láo liên nhìn vào trong vườn nhà ông hàng xóm, và tôi ăn ngay cái cốc đầu tiên vô đầu :
- Láo, chủ nhà nằm ngủ ngay đó còn gì ! – Ông Rin trừng mắt. - Nguyên con chó to đùng mà mày bảo không có gì à ? – Lão anh tôi cốc thêm phát nữa. - Cái thằng Mén, sao.. mày bảo với tao hôm qua chủ nhà đi hết rồi ? – Tôi ức quá, bèn cú luôn vào đầu thằng Mén đang ở kế bên. - Ơ… em có nói gì đâu anh N ! – Nó ngơ ngác chả hiểu gì sất. - Giờ sao đại ca ? – Ông anh tôi đưa mắt nhìn ông Rin. - Quất luôn chứ sao, tao với mày vô hái, thằng N canh con chó, thằng Mén cảnh giới bên ngoài ! – Ông Rin nói giọng quả quyết rồi quay ra đằng sau . – Thằng Bin đâu rồi ? - Dạ, em nà anh Rin ! – Thằng Bin lúc ấy hãy còn nhỏ, và cu Tèo còn chưa bỏ bú tí. - Cu Bin về nhà lấy muối ớt ra sẵn đi, tao để trên củi ấy ! – Ông Rin chỉ tay.
Đợi thằng Bin ngúng ngoắng chạy về rồi, hai ông anh lớn mới hồi hộp bò qua cái lỗ chó nhà bên, tôi thì thấp tha thấp thỏm dòm con bẹc-giê, miệng không ngừng lầm bầm câu thần chú “ hãy ngủ đi con “ , thằng Mén đứng cắn móng tay lo lắng dòm ra bên ngoài.
- Từ từ thôi mày ! – Ông Rin cõng ông anh hai tôi. - Nhích tới chút đại ca, trái kia to hơn kìa ! – Ông anh tôi liếm môi rồi chồm luôn cả người về phía trước. - Ê...ế… ế…. ! – Chưa dứt lời ông Rin đã té cái oạch đập mặt xuống đất.
Và mọi sự sẽ chẳng có gì xảy ra, vì chủ nhà ngủ rất say, con bẹc-giê cũng vậy, nếu như không tính tới trường hợp tôi quíu lên miệng la bài hãi :
- Chạy… chạy mau…. Ahhhhhh ! - Gấu…gấu……. .!
Thằng Mén vọt đầu tiên, tôi cũng cắm đầu chạy toé khói, hai ông anh thì vừa chạy vừa nhảy loi choi vì bị con bẹc- giê rượt đằng sau. Khỏi phải nói hành trình bị chó rượt nó dài cỡ nào, chỉ biết cả khi 4 thằng về đến nhà an toàn thì đã mệt rũ rượi, nằm xả lai ra đất mà thở hồng hộc. Sau vụ trộm lựu bất thành đó, tôi được sung lên làm con tốt thí chứ không cho làm nhiệm vụ cảnh vệ nữa vì cái tội yếu bóng vía.
Mùa hè 2 năm sau, đám tụi tôi lại lòi ra thêm cái trò quậy mới nữa, và lúc này thì cu Tèo đã nhập bọn dù chỉ mới biết đi lõm bõm. Đó là tôi lãnh trách nhiệm leo lên cây dừa trước nhà nội và bẻ lá xuống, rồi cả bọn ngồi tuốt hết phần lá, chỉ để lại phần sống lá dừa màu xanh vừa dài vừa nhỏ, quơ lên là kêu vun vút, và đánh vào da thịt thì khỏi nói, lúc nào cũng để lại vết hằn đến tận ngày hôm sau mới khỏi.
- Xem Tuyệt thế hảo kiếm của tao đây ! – Ông Rin tay cầm cái sống lá dừa múa loạn xạ. - Xì, Tuyết ẩm đao mới là số dzách ! – Thằng Tèo nhảy lên gờ đất. - Hề hề, tất cả đều thua Thần kiếm Ôrihancôn này nhé ! – Đến lượt ông anh tôi bay lượn điên cuồn, tay cầm thanh kiếm tự chế cong queo.
Sau màn giới thiệu vũ khí là đến màn… choảng nhau, năm ông mãnh nhào vào chém loạn xạ, kết cục bao giờ cũng là ông Rin với ông anh tôi ngồi dỗ cu Bin với cu Tèo, và tôi thì hãy còn đang chạy oánh nhau ì xèo với thằng Mén khắp hang cùng cuối xóm. Để rồi đến chiều bốn ông lớn đầu têu nằm sấp lớp bị bà nội tôi cầm cây thước đo vải mà quất mấy phát vào mông đau điếng.
Những mùa hè tuổi thơ ở Phan Rang quê nội đầy kỉ niệm mà có lẽ cả đời này tôi cũng không thể quên được. Và như một lẽ dĩ nhiên, ai rồi cũng phải lớn lên, ông Rin vào Sài Gòn học đại học, trao lại chức đầu đàn cho ông anh hai tôi. Rồi hai thằng tôi ngày một lớn hơn, cũng đường hoàng thêm tí, không còn những trò chơi như thuở bé nữa. Mà thay vào đó là những buổi chiều dạo mát rồi tắm biển, hay đi lòng vòng ăn bắp nướng rồi về nhà chơi điện tử.
Tôi lúc nãy vẫn đang ngồi trên gờ đất cao giữa xóm, bồi hồi nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ ngày trước, cái mặt cứ cười hềnh hệch trông như thằng nghiện chứ chả phải là một người con đang hoài niệm về thời ấu thơ nữa. Chợt giật mình vì có tiếng gọi của thằng đệ quen thuộc :
- Anh P, anh N, hai anh về hồi nào vậy ? – Thằng Mén từ đầu ngõ đã phóng vụt tới, tươi cười chào hỏi. - Ừm, vừa về ! – Ông anh tôi gật đầu. - Dạo này sao rồi chú ? Tệ quá, để hai anh chờ sáng giờ ! – Tôi cười cười. - Hi, thì em cũng vừa nghỉ hè, anh đợi chút, em chở xong mớ bột này rồi rủ bé Ly qua chơi luôn ! – Thằng Mén mắt ánh lên tia nhìn rạng rỡ. - Ờ, tao cũng vừa gặp Lyly hồi sáng ! – Tôi đáp. - Vậy hai huynh ngồi đây nha, tí tụi em qua ! – Nói rồi thằng Mén quay xe chạy thẳng.
Chí Mén, là họ hàng xa của ông Rin, nhưng từ nhỏ đã được bác Tư đón về ở chung vì hoàn cảnh gia đình thằng Mén ra sao đó thì tôi nhớ không rõ. Ban ngày nó vẫn đi học, nhưng lúc rảnh là lại đạp xe phụ giao bột làm bánh mì cho bác Tư, vì nhà ông Rin là nhà phân phối bột bánh mì lớn nhất Phan Rang. Cá nhân tôi thì thấy thằng Mén hơi khờ khạo, ai mắng hay khen gì nó cũng cười, nói một hồi nó mới hiểu, kể chuyện cười mà khi người ta đã cười mỏi miệng rồi thì mới đến lượt nó ngoác mồm ra ha hả lên. Nhưng được cái nó đôn hậu và hiền lành, ai nhờ gì cũng giúp nên rất được lòng mọi người. Mà cũng lạ, cái thằng hiền hiền nhỏ con lại được lòng cô gái xinh đẹp nhất xóm này là LyLy, đúng là “ thánh nhân đãi kẻ khù khờ “.
Chốc sau, thằng Mén xung phong làm hướng dẫn viên, tình nguyện chỉ đường cho anh em bọn tôi làm một vòng gọi là thăm lại xóm làng, Lyly tay kẹp sách đi cạnh bên. Tôi tức cười quá xá với cái thằng này, hai anh em tôi thì còn lạ gì đường đi nước bước trong xóm Xe Bò nữa mà thằng Mén cứ mỗi lần thấy anh em tôi về quê là nằng nặc đòi dẫn đi xem… “ những sự đổi thay của xóm làng “.
- Ly, em thật là thích nó hở ? – Ông anh tôi nheo mắt. - Hì ! – LyLy lắc đầu không đáp, nhưng nét cười e thẹn thì đã đủ nói lên rồi. - Chậc, cái thằng… ế…, Mén, sao mày vô xóm dưới ? – Lão anh tôi há hốc mồm. - A Lý nó dặn em chừng nào anh N về phải qua nói nó 1 tiếng ! – Thằng Mén thật thà đáp. - Đi về, có điên mới chuốc hoạ vào thân ! - Ổng sầm mặt. - Thây kệ, cứ qua đó, tụi mình nợ nó một lần mà ! – Tôi nói.
Tôi vừa dứt câu thì thằng Mén cũng đứng sựng lại, nhìn tôi đầy cảm kích, và LyLy thì ngượng ngập khẽ vuốt tóc mây.
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Ngoại truyện chương 3
Đường từ xóm Giữa qua xóm Dưới khá ngoằn ngèo, phải đi ngang qua khu nhân công làm củ kiệu và các hàng chợ ăn uống. Mất tầm 10 phút đi bộ, bốn người chúng tôi thấy ngay quán nước dưới gốc cây đa trước mặt, đã thấy ngay bè đảng xóm Dưới đang tụ tập quanh một thằng con trai đô con, người ngợm chắc nịch ngồi gác chân thư thái.
Tôi vẫn nhớ như in buổi chiều chạng vạng của mùa hè năm trước, đó là một ngày thời tiết hanh nóng mặc dù bầu trời đã chuyển dần về ban đêm, khi mà thủ lĩnh xóm Giữa một thân một mình bước vào lãnh địa xóm Dưới. Trước mặt tôi khi ấy là thằng A Tắc, em trai A Lý đầu lãnh xóm Giữa, nó đứng án ngữ ngay chỗ thằng anh đang ngồi.
- Đi đâu đây ? Gan cóc tía nhỉ ! – A Tắc cười khẩy. - Tao có việc cần thương lượng với A Lý ! – Tôi dừng bước. - Mày muốn gặp là gặp ? Cái cùi chỏ nè ! – Nó hừ mũi giơ cái cùi chỏ tay to đùng ra.
Thằng A Tắc chấn kinh khi thấy bộ dạng của tôi, thất thần lùi lại phía sau, để lộ ra đại ca anh nó đang ngồi tựa người thống khoái. Khoảnh khắc hai thủ lĩnh xóm Giữa và xóm Dưới chạm mặt nhau, tôi chẳng bao giờ quên được.
Và bây giờ một năm sau cũng y như vậy, tôi đứng trước mặt A Lý, chỉ khác là lần này sau lưng tôi còn có ông anh hai, thằng Mén và LyLy.
- Tụi… tao đến rồi đây ! – Thằng Mén giọng hơi run nói. - Thằng N kìa ! – Tiếng xì xào vang ra từ phía đám loi choi trước mặt.
- Chà, mày về rồi nhỉ ? - A Lý cười nhạt. - Ừm, vừa về trưa nay ! – Tôi thản nhiên đáp. - Thế… vẫn khoẻ hả ? – Nó nheo mắt lại, hỏi bằng giọng thăm dò. - Dĩ nhiên, mà mày muốn thì nói toẹt ra đi, tao chưa quên đâu ! – Tôi hất hàm nói.
- Thong thả, tao chỉ đang hỏi thăm mày thôi ! - Hê, thế à ? - Mà mày muốn vào vấn đề luôn thì được, vẫn còn nhớ mày đã hứa gì không ? - Ờ, tao với mày, một chọi một !
Nghe đến đây, thằng Mén sửng sốt, và LyLy tròn mắt nhìn tôi.
- Tốt, mày mới về, tao cho mày chọn thời gian, địa điểm tao quyết định ! – A Lý gật đầu. - Tuần sau tao về lại, thế thì… ba ngày sau, chiều 3 giờ ! – Tôi đáp gãy gọn. - Ok, vậy ba ngày sau, gặp ở bãi đất giữa đình làng lúc 3 giờ chiều ! – Nó khoát tay. - Quyết định vậy đi ! – Tôi nói rồi quay lưng đi thẳng, bỏ lại tiếng xì xào đằng sau lưng của tụi lính lác xóm Dưới.
Vừa ra khỏi địa phận xóm dưới, thằng Mén đã vồ ngay tôi mà hỏi :
- Anh N, làm gì mà phải đánh với nó vậy ? Em tưởng anh với nó gặp làm chuyện gì thôi chứ ! - Hai thằng đầu đàn hai xóm gặp nhau mà không oánh lộn thì chẳng nhẽ ngồi uống trà đá hả mậy ? – Tôi lắc đầu cười. - Nhưng… mà sao phải đánh với nó ? Năm rồi xóm mình với xóm Dưới cũng đâu có xích mích gì ! – Thằng Mén ngơ ngác. - Cần gì xích mích, gặp là đập, giang hồ đổ máu chứ hông đổ lệ ! – Lão anh tôi khoát tay. - Đại huynh nói chí lí quá thể ! – Tôi khoái chí tử vì câu nói sặc mùi phim ảnh của ông anh. - Mà hai đứa về đi, giờ bọn anh ăn tối, có gì gặp sau ! - Ổng tiếp lời. - Ah…dạ… sáng mai tụi em qua ! – Thằng Mén vẻ chưa thôi thắc mắc nhưng cũng đành ra về.
- Em cũng về nhé ! – LyLy cúi đầu thỏ thẻ. - Ừ, hì hì ! – Ông anh tôi cười híp cả mắt lại !
LyLy không chào tôi, mà chỉ lặng im thoáng đưa ánh nhìn ái ngại hàm lẫn cảm kích về phía tôi rồi quay đi theo thằng Mén.
- Về thôi mày, tao cũng đói bụng rồi ! – Ông anh khoát tay. - Ờ ! – Tôi đáp gọn lỏn rồi rẽ lại vào lối về.
Dọc đường về, tôi mải nghĩ ngợi về trận đấu của ba hôm sau, quên cả luôn chuyện ghé mua mấy bọc snack tối về nhấm nháp xem tivi.
- Mà sao mày không kể cho thằng Mén biết ? – Ông anh tôi bất ngờ hỏi. - Có gì đâu huynh, nói ra nó lại ngại ! – Tôi thở hắt ra. - Ngại quái gì, tao chả hiểu ! - Ổng lắc đầu ngao ngán. - À mà lúc nãy huynh thấy đệ bảnh không ? – Tôi mắt sáng rỡ. - Ừm, bảnh, rồi vài ba bữa sau mày nằm đo đất thì cũng ráng bảnh y chang vậy nhé, hà hà ! – Dứt câu thì ổng phá ra cười đê tiện. - Bậy bạ, chưa biết ai thua ai thắng đâu ! – Tôi nhăn mặt.
- Hừ, cả năm rồi tao có thấy mày tập tành gì đâu, một điều bé Vy, hai điều bé Mai, yêu đương nhăng nhít ! - Ổng hừ mũi. – Cây mộc nhân trên gác đóng bụi luôn kìa ! - Tại… vào cấp 3, bài vở nhiều ấy chứ ! – Tôi chống chế yếu ớt. - Nhiều con khỉ, lớp 10 nhàn hạ bỏ xừ ra ! – Ông anh tôi quắc mắt cự lại. - Nhàn thì nhàn, trường mới bạn mới, phải có thời gian chứ ! – Tôi cười khổ sở. – Cơ mà huynh yên tâm, cái võ nó nằm trong người chứ có mất đi đâu mà lo ! - Tao chả biết, mày làm sao làm, chủ nhật về lại Phan Thiết mà ôm cái mặt máu vô nhà là thể nào cũng ăn đòn với cấm túc nghe con ! - Ổng doạ. - Hơ, chưa gì đã hạ sĩ khí thằng em vậy huynh ? – Tôi trố mắt. - Ờ, nói trước cho mày liệu cơm gắp mắm, thôi về lẹ ăn cơm ! – Nói rồi ổng bước vội về nhà.
Bữa cơm tối diễn ra cực kỳ vui, thịnh soạn như tiệc mừng đãi hai thằng cháu nội về quê, hết thảy gia đình các cô chú đều tập trung lại, ăn uống um trời. Tôi cứ gọi là ngập họng thức ăn vì được mọi người gắp vào chén liên tục, và ông anh thì đã ra ghế bành ngồi phình bụng khoe rốn vì quá no, thiếu điều nứt bụng vì phải liên tục vừa nuốt vừa trả lời các câu hỏi chất vấn về kỳ thi đại học vừa rồi.
Sau bữa cơm, các cô ở dưới bếp rửa chén, tôi với mấy chú bác tụm ra sân đánh cờ tướng, thi thoảng tôi lại phóng vào trong chơi cờ tỉ phú với rượt đuổi mấy đứa em họ chạy lòng vòng trong nhà, cười giỡn chí choé.
- À, mà chừng nào bây định xuống thăm ông Giáo ? – Chú Bảy hỏi tôi. - Dạ, con định sáng mai ăn xong rồi lên nhà sư phụ luôn ! – Tôi trả lời, thả cu Tèo đang giãy giụa đành đạch xuống nệm. - Ừm, bữa trước chú có gặp ông Giáo, nhắc mày hoài đó ! – Chú gật đầu. - Hì, con định mai qua liền mà ! – Tôi cười cười đáp.
Chập khoảng 10 giờ đêm thì mấy cô chú bắt đầu về dần và hẹn ngày mai lại dẫn bọn nhỏ sang chơi, tụi thằng Bin cu Tèo thì tiếc nuối nhìn hai ông anh tươi cười phẩy tay như xua đuổi về. Ngồi xem thêm tivi một chút đến tầm 11 giờ đêm thì cô Bé giục bọn tôi đi ngủ sớm .Đánh răng rửa mặt xong, tôi lò dò ôm nệm với gối lên trên lầu :
- Hai đứa ngủ có treo màn không ? – Cô Ba bước lên hỏi. - Dạ thôi, để vầy cho mát ! – Ông anh tôi lắc đầu. - Ừ, ngủ sớm một bữa đi, về xe còn mệt ! – Cô nói rồi bước xuống dưới nhà.
- Oáp… hơ… thôi ngủ, tối đừng có đạp tao đấy mày ! – Ông anh che miệng ngáp muốn rách miệng, rồi đắp tấm mền quay sang bên. - Hên xui, hề hề ! – Tôi nằm xuống, nhún vai cười đểu.
Quả tình là gần hơn 2 giờ đồng hồ ngồi trên xe đò về quê luôn tạo một cảm giác ngủ ngon ngay khi vừa đặt lưng xuống giường. Bằng chứng là ông anh tôi mới đó đã ngủ tít thò lò, miệng ngáy khì khì liên hồi. Nhưng tôi thì vẫn chưa ngủ được, vắt hai tay ra sau gáy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh trăng đêm nay sáng vằng vặc soi rõ hai cây dừa lâu năm đang rì rào trong gió. Tôi nhớ lúc còn bé, khi mà bà nội ôm tôi vào lòng và dỗ cho ngủ, nhưng tôi thì cứ cựa quậy mãi chẳng chịu nghe lời. Thế là nội thì thào kể chuyện… ma, thằng nhóc con là tôi lúc đó nghe xong mà lạnh cả gáy, thiếu điều muốn són ra quần.
Đêm ấy cũng là đêm trăng sáng hệt như đêm nay, nội bảo rằng lúc nội còn bé, có một đêm đang ngủ ngon thì nội nghe có tiếng hát ru, văng vẳng bên tai nhưng tựa hồ như vọng từ một nơi nào đó xa xăm, chẳng phải là thanh âm của dương thế. Bà nội tự nhủ chắc là ai đó ru con mà thôi, rồi lại cố dỗ giấc lại, thế nhưng cứ hễ nhắm mắt lại là nội lại nghe tiếng hát ru như đưa thẳng vào tai, mà nghe dần lại thấy rờn rợn. Ban đầu nội còn cố nhắm mắt ngủ lại, nhưng dần dà càng nhắm thì hai mắt lại càng tỉnh rụi. Thế là tò mò lấn át nỗi sợ, nội nhổm dậy hé cửa sổ nhìn ra ngoài phía trước nhà, nơi vườn cây sau lưng Uỷ ban Phường có hai cây dừa đang xào xạc trong gió đêm.
Và nội thảng thốt nhìn thấy ở trên cao, có một cái võng được mắc ngang hai thân dừa, và một người phụ nữ tóc dài từ ngọn cây chấm xuống mặt đất, mặc áo thụng dài trắng toát đang một tay chải đầu, một tay đưa võng cất giọng lanh lảnh hát ru.
Nội vừa dứt chuyện thì tôi đã nhắm tịt mắt rúc vào lòng nội :
- Bà mặc áo trắng đó… là … là ma hở nội ? - Ừm, chứ gì nữa ! - Ghê quá, đóng cửa sổ lại đi nội ơi… con sợ quá.. ! - Vậy nên con phải ngủ thật ngoan, không là ma nó bắt đó !
Sau dạo đó, lúc nào ngủ giường cạnh cửa sổ tôi cũng đều không dám nhìn ra bên ngoài, vì sợ rằng bất chợt mình sẽ thấy con ma tóc dài đang vừa chải đầu vừa hát ru, mà thế thì kinh lắm. Mãi đến năm học lớp 8, lớp 9 thì tôi mới thôi tin vào chuyện ma quỷ, về quê là mở toang cửa sổ ra mà ngủ cho mát. Thế nhưng thật sự thì tôi cũng chẳng biết là câu chuyện của bà nội kể có là thật không, hay chỉ là kể ra để doạ cho thằng cháu phải biết nghe lời.
Đêm nay, tôi đã thôi là thằng nhóc con năm nào hay chết nhát nữa, tôi nhìn ra cửa sổ nơi ánh trăng tròn vành vạnh đang chiếu ánh sáng thanh mát xuyên qua những tàu dừa xanh đung đưa trong gió. Thầm nghĩ lại sự đời éo le, cơ duyên xảo hợp từ khi còn nhỏ đã đưa tôi đến trận ác chiến một năm trước, và gần kề nhất là trận đấu của ba ngày sau !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 329 khách
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này. Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này. Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này. Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này.