Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Ngoại truyện chương 4
Lúc nhỏ, theo như lời mẹ tôi kể thì do sinh thiếu tháng nên từ khi mới lọt lòng tôi đã khóc không thành tiếng, mà khi sinh ra lại chỉ như chú mèo con nhỏ bằng nắm tay. Thế nên thể chất tôi cực kỳ yếu ớt, từ đó đến năm hai tuổi lúc nào cũng bệnh, không sốt thì bị ho, không cảm cúm thì cũng viêm phổi. Và lại còn mãi đến năm 4 tuổi tôi vẫn chưa biết nói, trong khi thằng Nhí nhà kê bên bằng tuổi tôi thì đã suốt ngày “ bi ba bi bô “ ê a được vài tiếng rồi. Gia đình tôi hoảng lắm, cứ lo rằng tôi bị câm, thế nên chạy đi tìm hết bác sĩ này đến bác sĩ khác, ba tôi còn vào tận Sài Gòn để hỏi ý bác Hai. Thế nhưng may phước làm sau đến khi lên 5, tôi bắt đầu trổ mã nói nhiều, cái miệng hoạt động liên tục suốt ngày. Cả nhà và hai bên nội ngoại lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm, mẹ tôi còn bảo đùa rằng bây giờ là đến lúc thằng nhóc con là tôi nói bù lại nè.
Nhưng tôi chỉ cải thiện được cái khoản ăn nói, còn về thể chất thì vẫn yếu như sên, leo lên cầu thang còn mệt chứ đừng nói chi là chơi thể thao, suốt ngày chỉ ru rú trong nhà ôm cái tivi với quanh quẩn cùng cờ vua, cờ tướng. Mãi đến mùa hè năm lớp 3, khi mà ba tôi dẫn tôi về Phan Rang chơi thì đó cũng là lần đầu tiên tôi ra mắt họ hàng bên nội. Biết được tình trạng sức khoẻ của tôi như vậy, sáng hôm sau bà nội và ba tôi dẫn tôi sang nhà ông Giáo vốn là bạn chí thân của ông nội tôi.
Ban đầu tôi cứ tưởng là sang học viết hay là tập đếm, thế nhưng vài ngày sau mới biết là thằng nhóc con tôi đây được đi… học võ. Hôm đầu tiên đến nhà ông Giáo, tôi khép nép nấp sau chân ba chả dám hó hé gì, chỉ biết nhìn quanh quất xung quanh mong cho đến giờ về. Rồi sau một hồi người lớn thương thảo, tôi cũng được thả về, mừng hết lớn nên dọc đường về nhà tôi khoái chí cười tít mắt. Để rồi sáng hôm sau, chú Bảy chở tôi lên nhà ông Giáo luyện võ, cứ đều đặn hàng tuần 4 ngày, sáng nào tôi cũng ở lại đến trưa mới về.
Như vậy đó, ông Giáo là người mà tôi sau này gọi là sư phụ, người đầu tiên truyền thụ võ công cho thằng đệ tử duy nhất. Sở dĩ gọi là duy nhất bởi vì ông Giáo với ông nội tôi là bạn thân, dạo trước hai người có đi lính chung một sư đoàn, sau về thì nội tôi mở cửa hàng bán vải vóc may mặc, ông Giáo thì chỉ ở nhà làm nông. Sư phụ không lấy vợ không sinh con, cứ thế mà sống một mình, chỉ hàng ngày có người cháu trai con của em gái sư phụ sang chơi và phụ giúp việc trong nhà. Vậy nên chỉ đến khi nội tôi đích thân sang nhờ vậy và nói rõ tình hình của tôi như thế thì sư phụ mới đồng ý nhận tôi làm đệ tử.
Sư phụ năm tôi lớp 3 thì đã ngoài 60 tuổi, nhìn người hơi gầy nhưng dáng đi nhanh nhẹn và đôi mắt tinh anh, trên miệng luôn mở nụ cười hiền từ những lúc tôi chạy giỡn như thằng nhóc con loi choi khắp nhà. Ngày còn trẻ, trong thời gian đi lính vào Nam thì sư phụ có gặp cụ Lục Viễn Khai vốn là học trò của tổ sư Vịnh Xuân Việt Nam – Nguyễn Tế Công, và được cụ Lục nhận làm đệ tử. Thế nên buổi học đầu tiên, nghe đến võ phái Vịnh Xuân Quyền thì mặt tôi cứ ngu ra chả biết đây là võ gì, vì xưa nay toàn nghe đến Thiếu Lâm hay là Võ Đang từ các bộ phim chưởng mà hay thuê băng về xem.
- Vịnh Xuân Quyền là… võ gì vậy sư phụ ? – Tôi ngơ ngác hỏi. - Là Vịnh Xuân, môn võ do một người phụ nữ tên Nghiêm Vịnh Xuân sáng lập đấy ! – Sư phụ cười đáp. - Eo ơi, con không học võ của con gái ! – Tôi bĩu môi. - Con học là để tăng cường sức khoẻ, chứ có phải để đánh nhau đâu mà phân biệt trai với gái ! – Người nhìn tôi hiền từ, và ngay sau đó nghiêm nghị bắt tôi lập thệ, không phải trường hợp bất khả kháng thì không được tuỳ tiện dụng võ, vì nguyên văn lời người nói là “ Vịnh Xuân đánh đòn rất hiểm “ .
Thế là những ngày sau đó, tôi méo xẹo mặt với võ phái “ lần đầu nghe tên này “, và cực kì chán nản với thế thủ khuỵa hai đầu gối vào giữa hệt như bọn con gái ẻo lả thướt tha, mà theo sư phụ thì thế tấn này là thế tấn duy nhất của Vịnh Xuân Quyền, tên gọi Kiềm Dương Nhị Tự Bộ. Rồi đến những khi tập sang Bát Thủ Pháp, tôi lại càng ngớ người với 8 đòn tay không giống ai : Xuyên, Tiêu, Bàn, Thán, Phục, Loan, Trầm, Tách . Rồi suốt 1 tháng sau đó, tôi chỉ tập duy nhất một bài quyền tên là Tiểu Niệm Đầu :
- Sao con tập bài này hoài vậy sư phụ ? Thấy trong phim người ta bay nhảy ì xèo mà ? – Tôi thắc mắc, bộ mặt ra chiều chán nản vì cái thế thủ không giống ai đang đứng tấn. - Đây là bài quyền duy nhất của Vịnh Xuân, từ nhập môn đến lúc xuất sơn cũng vẫn chỉ có một bài Tiểu Niệm Đầu, con tập thành thạo rồi thì càng ngày càng nhận được huyền cơ trong đấy thôi ! – Sư phụ mỉm cười nói đầy ẩn ý.
Kết thúc mỗi buổi tập, hai thầy trò ngồi hít thở đề khí vận công theo đúng phương pháp bài bản đàng hoàng. Và quả thật, càng tập Vịnh Xuân tôi thấy mình càng khoẻ ra, chỉ là không biết nếu lúc đánh nhau thì tôi sẽ áp dụng làm sao đây. Vì mấy đòn Bát Thủ Pháp với quyền Tiểu Niệm Đầu thì rõ là toàn đứng tại chỗ quơ chân múa tay, chả thể nào được hoành tráng bay nhảy giống như võ Thiếu Lâm được.
Mùa hè năm lớp 5, tôi được sư phụ cho tập đối luyện, một thầy một trò áp dụng Tầm Kiều và Tiêu Chỉ, mãi đến lúc ấy tôi mới cảm nhận rõ việc tập luyện thường xuyên Bát Thủ Pháp có lợi đến như thế nào. Vịnh Xuân Quyền là môn võ cận chiến tốc độ cao, yêu cầu chiêu xuất tuỳ tâm, đòn phát ra không cần suy nghĩ mới đạt chuẩn “ nhanh và hiểm “ của võ thuật. Chính vì vậy, ròng rã 2 năm trời chỉ tập 8 đòn tay và bài quyền trấn phái, khi vào đến phần niêm thủ thì tay tôi cứ như tự hoạt động vì được lập trình sẵn, tha hồ “ thính kình “ và biến chiêu liên tục.
Năm tiếp theo, ba tôi tìm đâu được một khúc gỗ to, ông khệ nệ mang về nhà rồi thuê thợ mộc đục đẽo theo bản thiết kế của sư phụ đưa, làm thành một cây mộc nhân hoàn chỉnh. Và suốt 2 năm sau đó, tôi chỉ tập bài “ 108 mộc nhân “ của sư phụ ( mà theo tôi khi ấy là tập luyện không giống ai vì ngoài đời làm gì có ai đứng yên cho mình tác nghiệp đâu chứ ), tiếng lách cách va chạm giữa tôi và mộc nhân vang lên từ ngày này sang ngày khác.
Và vào mùa hè năm lớp 8, khi đã “ test “ lại kĩ càng sở học của tôi, sư phụ gật gù cười hài lòng vì thằng đồ đệ này đã không phụ lòng Người.
- Vậy giờ con vẫn chỉ tập lại những gì đã học thôi hở sư phụ ? – Tôi thắc mắc. - Ừm, văn ôn võ luyện, con phải tập thường xuyên, nhớ là “ chiêu xuất tuỳ tâm “ , không suy nghĩ thì mới gọi là nhanh ! – Sư phụ trả lời. – Nhưng sức con khá yếu, nếu vạn nhất sau này có nguy biến hay gặp thực chiến thì e là thể lực không bù đắp nổi võ học ! - Ơ… nhưng… chả phải con tập đó giờ, chiêu số cũng biến hoá tuỳ tâm rồi mà ? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên. - Nếu trường hợp con gặp phải địch thủ mạnh hay hung hăng, mà ở thời đại này thì thầy không cho phép con đánh vào các chỗ hiểm yếu, thì con sẽ làm sao ? – Sư phụ nhìn tôi hỏi đầy ẩn ý. - Con… con không biết ! – Tôi lắc đầu.
- Vịnh Xuân chí cương chí nhu, trước giờ thầy chỉ dạy con thính kình, niêm thủ, đó là phần nhu ! - Ra vậy, hèn gì trong Bát Thủ Pháp có 4 đòn công và 4 đòn thủ ! - Ừm, 4 đòn thủ ngược lại cũng có thể chuyển sang thế công, nhưng 4 đòn công thì lại chỉ gây ngoại thương, đó vẫn là phần chí nhu ! - Thế… vậy sao mới là phần chí cương ? - Sư phụ dạy con bài học cuối này, một năm tiếp theo con chỉ luyện mỗi bài này thôi, nhưng hãy nhớ, học chiêu này rồi, thì “ lưu tình bất xuất, xuất bất lưu tình “ !
Và y lời Người dạy, trọn năm lớp 9 tôi lúc nào cũng kè kè quyển sách hay xấp vải dày độ chiều dài ngón tay và chỉ luyện mỗi một chiêu “ chí cương “ ấy, càng luyện tập, tôi càng e rằng còn lâu mình mới có cơ hội sử ra chiêu này.
Thỉnh thoảng trong lớp cấp 2, đám bạn tôi có thằng nóng tính cũng rất hay oánh nhau, và tôi cũng có lần bị vạ lây, cũng cố can tụi nó ra nhưng không được, thế là … chiêu xuất tuỳ tâm, a lê hấp tôi cho một lúc hai thằng nằm sàn. Sau vụ đó, tụi thằng A thằng S càng thêm uý kị tôi bội phần, cứ lom lom đi theo tôi mà xin học võ. Thế nhưng tôi học thì được chứ dạy lại chẳng ra cái củ khoai tây gì ráo, thằng S vừa thấy thế tấn Kiềm Dương Nhị Tự là đã lắc đầu rồi bỏ đi thẳng cẳng, chỉ vì nó chê thế thủ này giống con gái quá.
- Cái thằng, ai bắt mày đứng thủ chính diện đâu, mày phải xoay qua sang bên chứ, đấy, thấy chưa ? Giờ thế thủ hao hao giống Thái Cực Quyền rồi ! – Tôi nóng gáy xẵng giọng. - Ừm… mà mày chẳng bảo lúc tập phải đứng tấn này là gì, quê chết ! – Thằng S gãi đầu. - Thế thôi, dẹp ! – Tôi đâm quạu chả buồn dạy nữa.
Cũng có những lúc tôi nghĩ quẩn, sao mà tập võ gì suốt ngày mình cứ luyện với tường và mộc nhân, chả thấy có người thật để mà đối luyện. Đợi đến hè tập niêm thủ cùng sư phụ thì lâu quá thể, cứ thế này thì có khi bị khớp khi thực chiến luôn cũng nên.
Thế nhưng cuộc đời có lắm chuyện bất ngờ, vì những khi mùa hè, ngoài thời gian học võ trên nhà sư phụ ra thì tôi còn lê la suốt ngày chạy chơi trong xóm, và mọi chuyện xảy ra từ đây. Đám bọn tôi thì nói là thích lê la xóm làng, nhưng tuyệt nhiên chỉ là loanh quanh ở địa phận xóm Giữa, chứ hai bên trái phải đều bị kẹp bởi xóm Trên và xóm Dưới. Mà đầu lãnh hai xóm này thì trước đây chẳng xem tôi ra cái cóc khô gì, vì trông cái bộ tướng tôi, thằng Phệ chỉ cần hắt hơi là tưởng như tôi sẽ văng tận đâu đâu, và thằng A Lý mà phẩy tay là tôi sẽ té lăn ra ngay đơ chết giấc liền vậy.
Kết thúc làn suy nghĩ về những tháng ngày khổ luyện Vịnh Xuân Quyền, tôi mỉm cười thầm tự tin vào thực lực của mình sẽ không thua kém thằng A Lý là bao, vì chỉ mới hè năm trước, tôi còn hốt xác được thằng Phệ đầu lãnh xóm Trên nữa kia mà. Nhưng nhớ lại trận ác chiến “ Tam đại thế gia “ năm trước tôi vẫn còn hãi hùng, đó mãi là một kỉ niệm mà tôi luôn ôn lại những khi ở một mình, vì nó là một bước ngoặt lớn giúp tôi thêm tự tin vào võ phái của mình, và tự hào vì nhờ vậy tôi mới tác thành được thằng Mén với LyLy.
Mà chuyện giữa tôi với LyLy cùng thằng Mén, cả A Lý và Phệ đầu lãnh thì hãy còn dài lắm, coi mòi đêm nay lại phải thức để nhớ lại cho trọn rồi !
Tôi xốc lại tấm mền, gác tay lên trán nhìn ra ngoài cửa sổ, ngược dòng hồi tưởng về lại mùa hè năm trước, mùa hè năm lớp 9 đầy biến động !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Ngoại truyện chương 5
Không biết tự bao giờ, ở xóm Xe Bò đã có một luật bất thành văn được lập ra cho đám trẻ con nhắng nhít bọn tôi, đó là 3 phân khu xóm Trên – xóm Giữa và xóm Dưới thì nước sông không phạm nước giếng, ở khu nào thì chơi quanh quẩn trong khu đó, đứa nào một thân một mình bén mảng sang khu khác thì thể nào cũng bị tụi “ thổ dân “ nơi đó cho vài cái bợp tai. Thế nên ngay từ nhỏ, mấy thằng bọn tôi đã được ông anh Rin dặn dò kĩ lưỡng rằng trừ khi là có ổng đi cùng, chứ không thì tuyệt nhiên đừng mò sang xóm Trên hay xóm Dưới, vì lãnh địa của bọn tôi là xóm Giữa, bị kẹp giữa hai ông lớn hai bên.
Theo như lời ông Rin kể, thì xóm Xe Bò cũng là khu dân cư bình thường như mọi nơi khác. Thế nhưng chỉ vì hai gốc me tây lâu năm tuổi mà xóm này bị ngăn ra thành 3 khu cùng nét đặc trưng riêng mà mỗi khi nhắc đến khu đấy là người ta thường hay kể đến một gia đình nào đó. Và xóm Xe Bò có 3 gia đình được gọi là có tiếng trong vùng, mà ông Rin hay gọi là “ Tam đại thế gia “ .
Tính từ Uỷ ban Phường đến cây me tây thứ nhất được xem là đất riêng của xóm Trên, mà nhắc đến xóm Trên thì ai cũng nghĩ ngay đến nhà ông Ba Bụng, quán lẩu bò ngon nhất vùng. Thằng con ông Ba Bụng hay được bọn tôi gọi là Phệ đầu lãnh, một thằng mập có cái bụng phệ nhưng tướng tá lại khá đô con, bước chân đi thình thịch như voi giẫm, và ngay từ lúc bọn tôi còn đang chạy nhong nhong chơi là thằng này đã tụ tập đàn đúm với đám choai choai xóm Trên. Suốt ngày cứ nhè thằng nhóc con nào của xóm khác lạc sang là tụi nó đều vây lại, búng tai nhéo mũi đến khi thằng nhỏ khóc thét mới chịu thôi. Vậy nên thằng Phệ đầu lãnh xóm Trên là cái thằng ác ôn và đê tiện nhất mà cả hai xóm còn lại đều ba phần nể bảy phần ghét cay ghét đắng.
Gia đình thứ hai trong “ Tam đại thế gia “ chính là nhà nội tôi, vì ông bà nội lúc trước có mở của hàng bán vải may mặc cũng thuộc hàng nổi tiếng trong vùng, và sau này thì bác Hai tôi lại là bác sĩ nổi tiếng nhất nhì bệnh viện Chợ Rẫy, thế nên ai có bệnh đều sang nhờ nhà tôi giới thiệu giúp. Thêm nữa là bà nội tôi rất được mọi người trong xóm kính nể, thế nên nhắc đến xóm Giữa, là ai cũng sẽ gật gù bảo ngay :
- À, chỗ tiệm vải bác Bảy đó mà !
Thủ lĩnh xóm Giữa dĩ nhiên không ai khác, chính là cháu đích tôn dòng họ, ông Rin. Ông anh này là con bác Tư, chơi thân nhất với hai anh em tôi, cũng có thể là do hợp tính, vì nghe đâu hồi trước ba tôi là thứ Năm cũng cực kỳ ăn ý với bác Tư và bác Hai trong các trò phá làng phá xóm. Ông Rin thì chẳng biết võ vẽ gì, nhưng nhờ cao ráo vì chơi bóng rổ từ nhỏ, lại còn suốt ngày ở nhà luyện phim chưởng với xã hội đen nên ổng nói câu nào là sặc mùi giang hồ câu đấy. Thế nên như một lẽ hiển nhiên, ổng được đưa lên ngôi cửu ngũ thiên hạ của xóm Giữa. Tôi với ông anh hai thì thuộc hàng loi choi nhăng nhít không tính đến.
Và cuối cùng là khu vực xóm Dưới, lãnh thổ tính từ cây me tây thứ hai đến quán nước dưới gốc đa đình làng. Nhắc đến xóm Dưới, là ai nấy đều… chảy dãi, vì khu này xưa nay có tiếng là gói chả lụa thơm nhất Phan Rang.Và gia đình thằng A Lý là nhà làm chả ngon nhất trong khu đó, thế nên không lạ gì khi thằng A Lý rất được lòng mọi người, đơn giản vì nó đi giao chả lụa thường xuyên phụ gia đình, mà đi một ngày đàng học một sàng khôn. Bởi vậy tôi trông nó cứ già dặn trước tuổi hơn bọn bạn đồng trang lứa.
Xét về tương quan lực lượng giữa 3 xóm thì xóm Trên là vượt trội hơn hẳn cả về chỉ huy lẫn quân số. Chả hiểu thế quái nào mà xóm Trên toàn con trai và cực kì có gia đình sinh ít con gái, vì vậy cứ mấy thằng nhóc ranh đến tuổi ra chơi là lại nhập bọn vô đội quân của thằng Phệ. Sau đấy là đến xóm Dưới, khu này thì trai gái đều nhau không nghiêng nặng bên nào, vì thế tụi nó nhìn quanh quất vẫn còn lượm được vài thằng con trai vô lập đội. Thế nhưng thê thảm nhất là xóm Giữa, vì ngoài năm thằng con trai bọn tôi ra cùng hai thằng con trai của nhà sát bên thì còn lại toàn là con gái. Vì lẽ đó mà xóm Giữa đúng chết với cái tên là xóm “ Giữa “ , lúc nào cũng bị kẹp bởi hai ông anh lớn là xóm Trên và xóm Dưới. Tụi nó hễ muốn hốt xác ai là hốt, bợp tai ai là tụi nó hoành hành bá đạo ngay từng phút từng giờ.
Về cá nhân nổi bật thì cũng lại là thằng Phệ đầu lãnh, nó vừa mập chắc nịch người, lại vừa nghe đâu là nó có biết võ cổ truyền Bình Định. Tôi chả biết nó học ở đâu ra vì suốt ngày toàn thấy nó đi long nhong trong xóm, nhưng từ cái dạo tôi thấy nó múa bài Hùng Kê Quyền thì mới đâm ra chột dạ vì nhìn nó tác nghiệp mà tôi thấy hãi hùng quá thể. Kế thằng Phệ là thằng A Lý xóm Dưới, thằng này thì từ nhỏ đã được ba nó dạy cho môn Thái Lý Phật, ai ai cũng biết tiếng. A Lý bộ dạng đen trùi trũi nhưng người thì khúc nào ra khúc ấy, thể hình trông cường tráng tợn, mà lại được đích thân ba nó dạy võ nên chính vì thế mà thằng Phệ cũng nể A Lý vài phần. Và thế là ông anh Rin xóm Giữa đành ngậm ngùi xếp chót, nhưng cũng không hẳn là chót, vì so bề chiều cao thì ông Rin cao hơn hẳn, và… tuổi cũng hơn xa. Bởi vậy hai thằng Phệ và A Lý dù gì cũng gọi là biết nể mặt người lớn, tụi nó hiếm khi gây sự với bọn tôi.
Còn quan hệ giao hảo thì xóm Giữa và xóm Dưới tốt hơn, lúc nào cũng trong tình trạng hoà bình dù thỉnh thoảng thằng A Túc lên cơn véo tai vài đứa xóm Giữa mon men đến xóm nó, và phá đám bọn con gái xóm tôi lúc chơi u hay đồ hàng. Thằng A Lý rất biết điều, nó tính tình cương trực chuyện gì ra chuyện đó, không hề vô ý vô cớ mà gây sự. Nhưng đồng thời nó cũng ít nói và luôn cười kiểu ngạo đời thế kỷ, vậy nên nó là thằng ra dáng thủ lĩnh nhất. Còn đối với xóm Trên thì hết thảy hai xóm bọn tôi đều ghét bên đó, chỉ vì chả cần lí do gì thì tụi xóm này cũng kiếm cớ đánh người cho bằng được. Cứ lâu lâu đang ngồi chơi mà nghe tiếng con nít khóc ré lên, rồi một ông nhóc chạy ra sì sụt nước mũi, hai bên má in hằn dấu tay là biết thằng này vừa xui xẻo mò đầu vào xóm Trên. Thằng Phệ cũng có hôm bợp tai cu Bin, nhưng may cho nó, à cũng có thể là may cho cả bọn tôi vì hôm đó đám tụi tôi đi tắm biển, chứ không là cũng toàn lực kéo quân qua đó một ăn một thua rồi.
Sơ lược tình hình 3 phân khu của xóm Xe Bò đại loại là như vậy, tóm lại con nít tụi tôi đất ai nấy rào, mạnh ai nấy ở không được bén mảng sang xóm khác trừ khi là đi cùng người lớn. Thế nên từ nhỏ tụi tôi đã thấm nhuần tư tưởng ấy, suốt ngày không nằm ôm tivi trong nhà thì cũng quanh quẩn chỗ gờ đất cao xóm mình mà tán dóc hay rượt bắn súng nước.
Và nhà LyLy cũng ở xóm Giữa, cách nhà nội tôi 3 căn, ba mẹ cô ấy là công chức nhà Nước, hai người đi làm suốt, phụ việc ở nhà đã có người làm giúp đỡ, đồng thời người này cũng trông nom LyLy. Con trai tụi tôi thì chạy chơi hay ngồi nói chuyện tầm phào ngày này qua tháng nọ thì không nói làm gì, tụi con gái thì suốt ngày bày biện đồ hàng hay búp bê ra chơi cũng là quá bình thường. Thế nhưng chỉ có mỗi LyLy là không giống ai, lúc nào cũng ôm cuốn sách ngồi ở ghế đá trước nhà mà đọc liên hồi, chỉ có thỉnh thoảng đưa mắt nhìn lên trông bạn bè chơi bằng ánh mắt mà theo tôi là có chút gì đó ghen tị và nuối tiếc.
Tôi thì từ bé đã nhiễm cái tật mê gái đến chết không bỏ, thêm nữa LyLy lại xinh xắn dễ thương, lúc nhỏ đôi mắt đã to tròn như là công chúa lai ở phương Tây, thế nên mùa hè năm lớp 5, khi mà liên tục nửa tháng trời chạy chơi trước nhà cùng mấy ông anh, nhìn LyLy cứ ngồi đọc sách hoài một chỗ rồi lâu lâu lại nhìn bọn tôi thì tôi đâm ra thắc mắc quá thể.
Quẳng cây súng nước xuống đất, tôi phóng lại băng ghế đá và ngồi xuống cạnh LyLy :
- Này, sao hông ra chơi ? – Tôi nghênh mặt hỏi, ra vẻ ta đây chẳng thèm quan tâm nữ sắc gì đâu, chỉ là thấy cô em hơi tội tội thôi. - Ưm… mình không ra ngoài được ! – LyLy nhìn tôi, ngồi dịch sang bên. - Ơ hay, đang ngồi ở ngoài chứ đâu mà bảo là không ra ngoài được ! – Tôi trố mắt ngạc nhiên. - Nhưng… không chạy chơi được đâu ! – LyLy bặm môi, lúc lắc đầu. - Thế… tên gì ? – Tôi tò mò hỏi. - Mình á ? – Cô ấy ngập ngừng. - Ừ, tui tên N rồi ! – Tôi cười khì. - Mình tên Ly, Hân Ly ! – LyLy đáp. - Khó gọi quá, kêu là LyLy cho dễ nhá ! – Tôi tự dưng phong luôn cho mình cái quyền tự đổi tên của người khác, vừa nghe tên LyLy là tôi lại nhớ đến chậu hoa kiểng mà mẹ tôi trồng ở nhà, thế là gọi LyLy luôn. - Ưm, hi, bạn ra chơi tiếp đi, mình không được đâu ! – LyLy mỉm cười. - Thì đến nói chuyện cho vui, đọc sách hoài cận thị mất bây giờ ! – Và chẳng đợi LyLy đồng ý, tôi kéo tay cô ấy đi luôn đến nhập bọn với tụi tôi trong ánh mắt ngỡ ngàng của hai ông anh.
Thế đấy, lúc nhỏ tôi phi thường biết bao, làm quen với con gái dễ ợt, nắm tay một cái rụp là xong chứ chả phải cứ gặp Tiểu Mai hay Khả Vy là lại ngắc ngứ như bây giờ. Từ dạo đó, cứ hễ hội con trai tụi tôi đi chơi đâu là có mặt LyLy ở đó, cô nàng ít nói nhưng được cái hay cười, mà mỗi lần LyLy cười thì lại rất duyên, tôi chết mê mệt luôn khi đó. Nhưng với một thằng nhóc lớp 5 khi đó thì tình cảm trai gái là một điều gì đó chưa định hình rõ ràng, chưa biết đến thích hay mến là gì. Tôi chỉ đơn thuần cảm thấy không muốn LyLy ngồi một mình, và muốn một cảm giác gì đó rằng LyLy phải chơi cùng tôi. Suốt những mùa hè kế sau đó, tôi với LyLy như đôi bạn thanh mai trúc mã đi đâu cũng có nhau, và tôi lại có lúc còn bạo gan ngồi chơi búp bê và đồ hàng cùng LyLy mặc cho mấy ông anh ôm bụng cười lăn bò càng. Cứ hè về thì việc đầu tiên tôi làm là phóng sang nhà LyLy, trước là chào hỏi và sau là kéo tay rủ đi chơi.
Mà cái miệng tôi kể cũng như là ăn mắm dặm muối đường thật, vừa doạ LyLy nếu đọc sách hoài sẽ bị cận thị thì y như rằng chuyện đó xảy ra. Mùa hè năm lớp 8, tôi về quê thì đã thấy cô bạn năm trước nay đã đeo thêm cặp kính cận. Nhưng tuyệt nhiên LyLy chỉ có xinh hơn chứ không vì thế mà mất duyên đi phần nào, tôi lại càng thêm thinh thích. Ở Phan Thiết tôi đã không tán được nhỏ nào thì ít ra ở Phan Rang tôi cũng có một cô bạn xinh xắn dễ thương này chứ.
Thế nhưng người “ thích “ LyLy thì cũng chả phải duy nhất mình tôi, vẫn còn cơ số những đứa con trai khác, tiêu biểu là thằng Mén, A Tắc và… Phệ đầu lãnh. Thằng Mén với A Tắc thích LyLy thì tôi biết, mỗi lần đi chơi là y như rằng thằng Mén mê mẩn nhìn LyLy, còn A Tắc thì thằng này thể hiện tình cảm ra mặt. Cứ lâu lâu lại rủ thêm A Lý vào, chạy tọt thẳng đến rồi đưa LyLy quyển sách hay truyện của nó vừa mua rồi quay đầu chạy thẳng, bỏ mặc tôi với thằng Mén há hốc mồm chả hiểu quái gì mà thằng này lại phá luật đi vô xóm Giữa. Nhưng khi thấy A Lý cũng đứng đó thì tụi tôi đành ngậm bồ hòn làm ngọt cho qua. Còn thằng Phệ thì thể hiện tình cảm với LyLy bằng cách bạo lực hơn, bằng chứng là nó luôn cắt cử một thằng đệ làm trinh sát, suốt ngày cứ quanh quẩn gần gốc me tây mà quan sát, rồi đem tin tình báo về cho nó nếu chẳng hay có thằng con trai nào đó tán tỉnh LyLy. Kết cuộc là vài thằng con trai xóm Dưới, thằng Mén xóm giữa đã nếm mùi bạt tai của Phệ đầu lãnh. Nhưng ông Rin và A Lý cố nhịn, chỉ vì đơn thân đi đập thằng Phệ là đồng nghĩa tự sát, bên đó vừa mạnh vừa đông, chả sợ bố con thằng nào. Thế nên tôi chỉ âm thầm lặng lẽ làm bảo vệ cho LyLy, suốt ngày hai đứa kè kè như hình với bóng, vì vậy thỉnh thoảng tôi chạm phải ánh nhìn toé lửa của A Tắc, và giật thót người trông thấy Phệ đầu lãnh dứ dứ nắm đấm trước mặt.
Nhưng thây kệ, LyLy là người xóm Giữa, có thích ai thì cũng… phải thích con trai xóm Giữa, mà thằng con trai đó thì dám là tôi lắm, hề hề !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Ngoại truyện chương 6
Ngày ấy, tôi thể hiện với LyLy rằng mình thích cô ấy bằng cách suốt ngày cặp kè bên cạnh LyLy, chơi gì cũng chơi chung, đọc sách cùng, muối mặt ngồi bán đồ hàng hay vẫy vẫy cái tay búp bê. Lúc đó tôi cứ tưởng rằng chẳng chóng thì chầy, LyLy sau này lớn lên sẽ là bạn gái của tôi, và trong trí óc một thằng nhóc chưa hiểu sự đời thì tôi đã nghĩ tình yêu như người lớn vẫn thường hay nói rốt cuộc chỉ có như vậy. Suốt ngày đi chơi cùng, chọc cho cô bạn gái cười vui là đủ.
A Tắc biểu hiện tình cảm bằng cách luôn tặng LyLy thật nhiều sách, và thỉnh thoảng lại dúi vào tay cô ấy mấy thỏi chả lụa còn nóng hổi mà nhà nó vừa cho ra lò. Dù rằng liền ngay sau đó thì tôi với mấy ông anh lập tức giật ngay mà vừa thổi vừa ăn, xuýt xoa khen LyLy cố gắng phát huy để tụi tôi được ăn chả lụa miễn phí hoài hoài.
Phệ đầu lãnh hung hăng quá trớn, thể hiện tình cảm bằng cách như dân côn đồ, cứ chực lăm le xử đẹp thằng nào đến gần LyLy. Nó đâu biết càng làm vậy thì người ta sẽ càng sợ mà tránh xa nó ra, và con gái thì lại càng e ngại nó hơn nữa.
Và trong cuộc đua giành lấy tình cảm của người đẹp LyLy, thằng Mén đã chứng minh cho tôi thấy sự chân thành không hoa mĩ mới là mấu chốt dẫn đến thắng lợi. Tôi phải thừa nhận một điều, thằng Mén tuy khù khờ không biết ăn nói, chỉ hay gãi đầu cười trừ cho qua chuyện lại là thằng hiểu và quan tâm LyLy nhất, hơn hẳn tôi vốn hay kề cận cô ấy.
Chính Mén là người cho tôi biết LyLy bị hen suyễn từ nhỏ, thế nên không thể chạy chơi như các bạn đồng trang lứa khác, và phải luôn giữ cho tâm thái được bình lặng, không được xúc động quá mức sẽ làm cơn hen trỗi dậy. Lúc ấy tôi mới ngớ người ra và hiểu lí do tại sao lần đầu tiên gặp LyLy, cô ấy đã nói mình không thể ra ngoài chơi đùa được mà chỉ ngày ngày ngồi đọc sách.
Và cũng lại có một lần khác, khi mà cả bọn đang cười giỡn vui vẻ thì tôi chợt nhận ra LyLy từ nãy đến giờ vẫn im thin thít chẳng buồn nói câu nào.
- Sao thế ? Hết sách đọc hở ? – Tôi ngạc nhiên hỏi. - Ưm…. ! – LyLy lắc đầu. - Là sao ? Hay đói bụng ? – Tôi lại càng đâm ra thắc mắc tợn. - Không… không có phải… ! – Cô ấy nhăn mặt khó nói.
Ngay sau đó, thằng Mén đã làm tôi bất ngờ thêm lần nữa, khi mà nó chợt đưa tay lên trán LyLy :
- Nóng hổi nè, về nhà nghỉ đi Ly, sốt rồi đó ! - Ừm… chắc mình về… hơi mệt ! – LyLy gật đầu.
Tôi sững sờ mất cả buổi, tự hỏi tại sao tôi không thể nhận ra rằng LyLy đang bị sốt mà vẫn cố đi chơi khi tôi nằn nì mãi, mà thằng Mén lại có thể biết được điều đó. Trông thấy nó đưa mắt nhìn tôi ý như dò hỏi, tôi thở hắt ra rồi nói :
- Mày dìu LyLy về đi, tao gọi y tá đến !
Đêm hôm đó, tôi nằm nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao lại như vậy, và đến gần nửa đêm, tôi ngậm ngùi nhận ra một sự thật rằng chỉ khi bạn thật sự yêu mến một ai đó, thì bạn mới có thể để ý được những biểu hiện khác lạ dù chỉ là nhỏ nhất của người đó. Và tôi cũng biết rằng, thằng Mén thích LyLy hơn rất nhiều so với tôi, và quan tâm thật sự chứ không hời hợt, tà lơ phất phơ như ông anh nó. Tôi nhận ra mình trước giờ chỉ đơn thuần là hơi thích LyLy với tư cách một người bạn bình thường, không hơn không kém. Thế là tôi có một quyết định dứt khoát, thôi mơ mộng về chuyện làm bạn trai của LyLy nữa, mà chuyển sang làm người tác thành cho nó với LyLy.
- Ui, thiệt hả anh N ? – Thằng Mén mắt sáng rỡ khi tôi vỗ vai nó, và bảo rằng nó xứng đôi với LyLy lắm. - Ừm, tao sẽ hỏi ý LyLy giúp mày, cũng nói tốt thêm cho mày luôn ! – Tôi gật đầu, tự dưng thấy mình rất ra dáng một người anh chính hiệu. - Hì hì, nhờ anh hết nha ! – Nó gãi đầu cười khì khì.
Và tôi cũng không lạ gì, khi sau một hồi hỏi han vẩn vơ quay ngang xét dọc mới biết được rằng LyLy cũng có ý với thằng Mén, khi mà trong suốt những năm học, ngày nào thằng Mén cũng chở LyLy đi và về. Tôi lắc đầu cười, quả thật là “ nhất cự ly, nhì tốc độ “ mà ! Vậy là LyLy từ nay xem như hoa đã có chủ rồi đấy, đó là thằng Mén nhà tôi chứ không phải ai khác, đứa nào mà léng phéng phá đám thì liệu hồn với ông đấy !
Thế nhưng sự đời không đơn giản như thế, khi mà kế bên xóm Giữa là xóm Trên và xóm Dưới, tôi quên mất trong đám con trai thích LyLy vẫn còn hai đứa sừng sỏ là Phệ đầu lãnh và A Tắc. Kì nghỉ hè năm lớp 9, một ngày trước khi sinh nhật LyLy, tôi với thằng Mén đang ngồi nghĩ ngợi xem nên tặng gì cho cô ấy :
- Tặng sách đi, LyLy khoái đọc sách mà ! – Tôi hiến kế. - Vậy hả anh ? – Thằng Mén ngơ ngác. - Mày đừng nghe nó, ngu bỏ xừ, bé Ly đọc sách suốt rồi, mày tặng thế thì bình thường quá ! – Ông anh tôi hừ mũi. - Chứ sao anh ? – Thằng Mén đần mặt ra. - Phải tặng cái gì độc đáo, mà lại gây ấn tượng mạnh thì con gái mới thích ! - Ổng tiếp lời. - Là cái gì ? – Tôi với thằng Mén đồng thanh hỏi. - Cái gì thì tự tụi mày nghĩ chứ sao hỏi tao ! – Ông anh tôi sừng sộ.
Bàn tán rôm rả một hồi, không ít lần gạt tay xua đi những chiêu trò tầm bậy như tặng kẹo của thằng Bin hay tặng thú bông của cu Tèo, tôi với thằng Mén mới thống nhất là sẽ gấp một đống những con thú bằng giấy màu, vì theo như lời thằng Mén thì LyLy rất thích nghệ thuật xếp giấy Origami của Nhật.
Hì hục đến gần nửa đêm, hai thằng tôi mới quệt mồ hôi chiêm ngưỡng món quà mà đa phần toàn là thằng Mén tự giành làm, tôi chỉ ngồi hiến kế.
- Xong há anh N ? – Nó hỏi tôi. - Ừm, mai mày đem tặng là nhất ! – Tôi gật đầu. - Hi, mai em chở LyLy học thêm về rồi tặng luôn, cảm ơn anh nhiều nha ! – Thằng Mén cười mãn nguyện. - Ờ, được đấy, tao ngủ đây ! – Chẳng hiểu sao nghe nó cảm ơn tôi lại thấy ngường ngượng làm sao đó, dù rằng quả thật tôi rất vui, khi nhìn thấy trong mắt nó ánh lên một hạnh phúc mà từ ngày mai nó sẽ được biết.
Chiều ngày hôm sau, cả nhà đã đi làm hết, tôi đang ngồi lầm bầm rủa thầm ông anh tót sang nhà bác Tư chơi mà không rủ tôi thì chợt nhớ ra, tự hỏi không biết thằng Mén tỏ tình đến đâu rồi, đã ra ngô ra khoai gì chưa đây nữa. Nhìn đồng hồ đã gần 6 giờ tối, đang thầm hối thúc nó về thật nhanh để còn biết kết quả thì tôi thấy thằng Bin ba chân bốn cẳng chạy vụt vào trong nhà :
- Anh… anh.. N…. ! – Nó thở không ra hơi, vã cả mồ hôi hột. - Cái gì ? Chó rượt mày à ? – Tôi nhíu mày ngạc nhiên. - Không… không phải, anh… anh Mén… với chị Ly.. bị ông Phệ, hộc… chặn đánh ở xóm Trên kìa ! – Thằng Bin mặt cắt không còn hột máu, lắp bắp nói. - Sao….mày.. mày kể rõ hơn coi, ở đâu ? – Tôi sững sờ. - Lúc nãy ra đầu ngõ chỗ sân trước phường, em thấy ông Phệ với tụi xóm Trên đá xe đạp của anh Mén, rồi cầm cái giỏ quà đập ảnh túi bụi, rồi… chị Ly cũng sợ dữ lắm… ! – Nó vừa thở vừa nói.
Tôi nghe như nghẹn ứ lại, và rồi bừng bừng nộ khí xung thiên, tôi bước vội ra cổng :
- Mày ở nhà, ai hỏi thì nói tao ra ngoài có việc ! – Tôi gằn giọng. - Dạ… ! – Thằng Bin ngồi phịch xuống thềm – Mà anh đi đâu vậy ? Tụi mình có cứu anh Mén không ? - Cứ ở nhà đi ! – Tôi đáp gọn lỏn rồi quay đi.
- “ Thằng khốn nạn, cái lũ côn đồ tụi mày….. đã động chạm gì vào tụi mày ? “ - “ Tao nguyền rủa mày thằng khốn Phệ, đê tiện đến thế là cùng… ! “ - “ Lần này không đập mày tao không tên N nữa mà ! “
Tôi điên tiết chửi thầm trong đầu, thu chặt nắm đấm tay lại, chỉ muốn đi ngay đến xóm Trên để dần cho tụi côn đồ kia một trận. Nhưng tôi tự biết sức mình có hạn, giờ mà đơn thương độc mã dấn xác vào đó thì cũng tổ chuốc lấy thất bại, không những không cứu được người mà còn tự hại lấy mình. Nhưng thằng Mén là em họ tôi, LyLy là bạn thân của tôi, sao có thể giờ phút này lại còn chần chừ ở đây được chứ ?
- “ Bình tĩnh nào, mày phải nghĩ cách, bình tĩnh….. bây giờ tụi xóm Trên đông hơn hẳn, mà xóm Giữa thì không còn ai ngoài mình… làm sao đây ? “ – Tôi nghĩ thật nhanh trong đầu, nghiến răng trèo trẹo.
Cuối cùng tôi chợt nảy ra một ý định, vừa táo bạo lại vừa… có vẻ điên rồ, nhưng tôi biết, đây là cách duy nhất khả dĩ có thể cứu vãn được tình hình lúc này. Và nếu cách này không thành công thì chỉ e là tôi đã đo đất ở một nơi khác, chứ không phải là đến chỗ thằng Mén nữa rồi.
- “ Mén, ráng đợi tao ! “ – Tôi hít thật sâu rồi dấn bước vào xóm Dưới, cảm nhận hai mắt mình đã bắt đầu rát dần.
Quay trở lại với chi tiết chạm mặt thủ lĩnh xóm Dưới vừa kể ở chương trước, lúc này thằng A Tắc đứng án ngữ trước mặt tôi :
- Mày muốn gặp anh tao là gặp ? Cái cùi chỏ này nè ! – Nó hất hàm. - Tránh ! – Tôi đáp gọn lỏn và đưa mục quang nhìn nó.
Thằng A Tắc chấn kinh khi thấy màu mắt đỏ của tôi, thất thần lùi lại mấy bước.
- Đến làm gì ? – A Lý ngồi trên ghế, trầm giọng hỏi. - Tao muốn nhờ mày một chuyện ! – Tôi đáp.
- Nhờ tao ? Mày tự dẫn xác vào đây lại còn muốn nhờ vả ? - Xem như tao năn nỉ mày, giúp tao một việc ! - Gì ? - Thằng em tao bị thằng Phệ chặn đánh ở xóm Trên, tao cần tụi mày giúp ! - Hế, em mày bị Phệ nó đánh thì liên can gì đến tao, ai bảo nó chạy qua xóm Trên !
Tôi thở hắt ra, đưa mắt nhìn thằng A Lý đang điềm nhiên tự tại, rồi chuyển ánh nhìn qua A Tắc, thầm nghĩ đã đến lúc dùng tâm lý chiến, cố bình tĩnh nói :
- LyLy cũng bị thằng Phệ đánh !
Ngay tức thì tôi thấy liền hiệu quả, thằng A Tắc nhảy dựng lên :
- Cái gì ? - Thằng em tao đi chung với LyLy, giờ đang bị thằng Phệ chặn đánh ! – Tôi trả lời, cố dằn cơn sốt ruột trong bụng. - Nó… nó.. anh, đi thôi, qua xóm Trên liền đi ! – A Tắc đổi thái độ, quay sang nài nỉ anh nó.
A Lý không nói gì, thoáng một chốc suy nghĩ rồi vụt đứng dậy đi ngang qua tôi và nói :
- Xem như mày nợ tao một lần !
Rồi nó khoát tay kéo theo hết đám con trai đi về hướng xóm Trên, tôi tạm thở phào nhẹ đi phần nào lo lắng vì kế hoạch thương thuyết đã thành công.
- Để bọn tao được rồi, mày đến đó làm gì ? – A Lý quay sang hỏi. - Tao chỉ nhờ tụi mày dọn hết đám lâu la, còn thằng Phệ, để cho tao ! – Tôi nghe máu sôi lên. - Mày…. ? – Nó thoáng ngạc nhiên, hỏi lại vẻ như không tin.
Nhưng tôi không trả lời, vì lối vào xóm Trên đã ở ngay trước mắt. Chiều mùa hè trời chạng vạng tối, cái nóng như vẫn còn hanh khô lại từ trưa đến tận giờ, tôi khẽ hít một hơi thật sâu, trận ác chiến đầu tiên và có lẽ là dữ dội nhất của “ Tam đại thế gia “ vậy là đã sắp sửa khai màn…
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Ngoại truyện chương 7
Đến trước cổng vào sân sau của Uỷ ban Phường, tôi và quân đoàn xóm Dưới dừng lại cạnh gốc me tây to cao phủ đầy bóng mát xuống khoảng sân cát rộng lớn. Trước mặt cả bọn là cảnh tượng mà tôi không hề muốn thấy chút nào, thằng Mén hộc cả máu mũi nằm vật ra sau, tựa hẳn người vào cây cột chống mái hiên, LyLy đang nước mắt ràn rụa kéo tay thằng Phệ van xin nó tha cho Mén. Thằng Rổ, đệ tử Phệ đầu lãnh thì đã xé toạc gói quà ra, cầm lấy những mẩu giấy gấp Origami mà ném vào mặt, rồi rải lên đầu thằng Mén, cả đám lâu la xóm Trên phá ra cười ngạo mạn. Thằng Phệ cũng cười, nhưng nó cười gằn một cách hả hê, vì bây giờ LyLy là người đang van xin nó.
- “ Anh N để em gấp cho, em muốn tự làm ! “ – Thằng Mén giành con hạc giấy từ tay tôi. - “ Anh ngủ trước đi, em thức làm tiếp, kẻo mai không kịp tặng Ly ! “ – Tôi ngáp vắn dài, uể oải nhìn nó cần mẫn gấp từng mẩu giấy, tỉ mỉ và cần cù. - “ Hì hì, xong rồi nè ! “ – Nó cười sung sướng nhìn gói quà được gói lại hoàn chỉnh.
Và giờ đây, trước mắt tôi là món quà thằng Mén khổ công làm để tặng sinh nhật LyLy đã bị bọn thằng Phệ xé nát, và ném vất vưởng ra nền cát. Xung quanh là tiếng cười của bọn ỷ đông hiếp yếu đầy khinh bỉ và ngạo nghễ.
Tôi nghe máu mình sôi lên, chảy rần rật trong từng thớ thịt và đường gân. Thu nắm tay lại, tôi nghiến răng cố giữ bình tĩnh :
- “ Thằng khốn, tao sẽ bắt mày chịu đau gấp trăm lần, chịu nhục gấp ngàn lần những gì mày làm cho thằng Mén. Bữa nay mày sẽ biết cái gì là thân bại danh liệt. Mén, cố đợi tao.. ! “
Thằng Rổ nhận ra sự có mặt của bọn tôi đầu tiên, nó liền nháy mắt cho Phệ đầu lãnh :
- À, tụi mày làm gì đi đông thế ? – Thằng Phệ nhếch mép cười, vẻ như trong mắt nó thì đám nhân sĩ xóm Dưới lúc này cũng chả là cái đinh gì sất. - Mày thả Ly ra ! – A Tắc nóng nảy phản ứng đầu tiên. - Ly nào ? – Thằng Phệ nheo mắt nham hiểm. - Hân Ly, đứng kế bên mày kìa ! – A Tắc nói xong mới biết nó nhầm, LyLy giờ đã ngồi xuống vòng tay qua người thằng Mén.
Tôi cố kiên nhẫn đứng lặng thinh không nói gì, chỉ quan chiến tình hình đấu võ mồm.
- Đứng cạnh đại ca là tao mà, hay là mày yêu tao ? Ha ha, đừng vậy nha ! – Thằng Rổ dứt lời là cả đám xung quanh lại cười hùa theo.
- “ Đúng rồi, cãi lại đi, A Tắc ! “ – Tôi nghĩ thầm.
- Tao… tao nói Ly đang ngồi kìa, bọn mày ỷ đông hiếp yếu không biết nhục à ? – A Tắc cự lại.
- “ Thằng Rổ sẽ chửi nặng hơn nữa, đụng đến cả A Lý càng tốt ! “ – Tôi đưa mắt nhìn sang, A Lý lúc này vẫn điềm nhiên khoanh tay đứng nhìn.
- Bọn tao chỉ thấy một thằng vì gái mà cứ núp sau thằng anh nó chửi đổng ra ngoài thôi ! – Phệ đầu lãnh nói xong lại cầm con hạc giấy ném vào mặt thằng Mén, mặc cho LyLy nhìn nó bằng ánh mắt van nài. – Hay là mày cũng muốn bị như thằng hám gái này ?
Không ngoài dự đoán của tôi, A Tắc lao ngay vào đám xóm Trên, mặc cho anh hai nó thoáng sửng sốt đằng sau chưa kịp giơ tay ngăn lại.
Sở dĩ, ngay từ đầu tôi quan chiến không có động tĩnh gì, là vì tôi biết A Lý với cương vị thủ lĩnh xóm Dưới sẽ không dễ dàng gì vì tôi mà tự dưng lại đi gây sự với xóm Trên. Rất có thể A Lý chỉ đến thương lượng, mà như vậy thì đó không phải là cái kết tôi mong muốn, tôi muốn trả hận cho thằng Mén, chính tay tôi phải dập tàn tạ thằng Phệ…, nhưng một mình tôi thì lại không thể vì tụi xóm Trên quá đông.
Vì thế, tôi biết với tính khí nóng nảy của A Tắc, mặc dù lúc này tôi cũng sốt ruột còn hơn cả nó, khi thấy trước mắt nó là LyLy - cô gái mình thích đang ôm thằng Mén, và tệ hơn là bị Phệ đầu lãnh chơi quê trước mặt đám đệ tử xóm Dưới, chắc chắn A Tắc sẽ mất bình tĩnh mà phát động chiến tranh trước. Và trình độ A Tắc dù tôi chưa biết, nhưng nhìn thân thủ của nó thì tôi áng chừng kém xa A Lý và thằng Phệ, bởi lẽ đó, A Tắc sẽ ăn đòn nặng nề trước tiên.
Và tôi cũng chỉ mong đợi có thế, A Lý chắc chắn sẽ vào cuộc, mà thủ lĩnh đã ra tay thì cớ gì tụi lính lác lại không nhảy vào giúp sức chứ.
Không ngoài dự đoán của tôi, A Tắc lao vào giữa, ngay lập tức lãnh trọn một đạp từ thằng Rổ, may thay A Tắc lách người né được, nhưng không tránh kịp cú tát như trời giáng tiếp theo của đối phương.
- Lên ! – Không đợi lâu, A Lý hất hàm rồi cũng nhảy vào tham chiến, sau lưng nó là đồng bạn trong xóm đang hò reo khí thế.
Hỗn chiến diễn ra ngay sau cái tát của thằng Rổ, bọn xóm Trên như đã hợp đồng tác chiến từ trước, cắt cử hơn 3 thằng to cao phóng đến vây A Lý lại một chỗ, những thằng khác thì tiếp tục đánh A Tắc hòng làm rối tâm lí chiến của thủ lĩnh xóm Dưới. Nhưng A Lý không thẹn là đầu đàn, nó nhanh như chớp tung cước đạp bật ra một thằng đầu tiên và phóng ngay đến chỗ A Tắc :
- Đứng dậy, chạy ra đằng sau, nhanh ! – Nó kéo vai thằng em dậy.
A Lý không có thêm thời gian để bảo vệ cho đứa em nóng nảy, nó ngay lập tức bị vây lại và liên tục chống trả với gần 3 thằng khác. Và tình hình thủ lĩnh xóm Dưới cũng hệt như bọn sĩ tốt, nhân lực xóm Dưới khách quan mà nói thì toàn tinh anh lấy một địch hai, bị số đông chèn ép vẫn không hề nao núng mà chống trả quyết liệt. Thế nhưng tụi xóm Trên thì cũng không thua kém là bao, lại thêm chiến thuật lấy thịt đè người đầy lợi hại, cứ tình hình này chẳng mấy chốc sẽ diễn ra theo chiều hướng nhân lực ít, kéo theo thể lực suy giảm, và quyền lực trong tay A Lý sẽ mất sạch. Và kết quả nếu xóm Dưới chiến tranh với xóm Trên thì xóm Dưới sẽ chuốc lấy thất bại chẳng chóng thì chầy.
Nhưng đó sẽ chỉ là kết quả của một trận chiến một chọi một, đằng này còn có sự tham chiến của tôi, đại diện duy nhất cho xóm Giữa, và cũng là tác nhân gián tiếp dẫn đến cuộc đấu không cân sức này. Có thể lấy một địch mười thì không được, nhưng lấy cá nhân vượt trội hỗ trợ tập thể thì tôi hoàn toàn thập phần tự tin.
Nhận thấy không thể quan chiến lâu hơn nữa vì thằng Phệ vẫn đang rảnh tay đè chân nó lên người thằng Mén mặc cho LyLy luôn níu nó lại, tôi âm thầm đi đến chỗ A Lý đang vất vả chống đỡ, tiện tay giáng luôn cái bợp tai vào mặt thằng thứ nhất, và chặt ngay vào gáy thằng thứ hai.
- Những thằng khác nhờ mày, còn thằng Phệ và thằng Rổ để tao ! – Tôi nói nhanh rồi lách người né quả đấm của một thằng xóm Trên, kéo tay nó lại theo đà hướng tới rồi giật chỏ thẳng vào mũi như búa đập vào mặt, thằng này rú lên khiếp đảm rồi ngã bật ngược ra sau bất tỉnh nhân sự.
A Lý ngạc nhiên nhìn tôi rồi gật đầu ra hiệu đồng ý, hai thằng tôi không hẹn mà cùng hợp đồng tác chiến, thay nhau đốn ngã bất cứ đứa nào trước mặt, lịch sử xóm Xe Bò có một lần đầu tiên Thái Lý Phật và Vịnh Xuân Quyền sát cánh cùng nhau.
Sau tầm 5 thằng xóm Trên bị ăn đòn nặng nề bỏ chạy ra phía sau thì lúc này Phệ đầu lãnh và thằng Rổ mới nhận ra sự có mặt của tôi.
- À, công tử thành phố cũng muốn ra oai à ? – Thằng Phệ nhíu mày. - Còm nhom thì lại không an phận, mày là thằng quái…nào… ! – Thằng Rổ không kịp nói hết câu đã thấy tôi phóng đến trước mặt nó.
Yên tâm vì bọn lâu la xóm Trên đã có A Lý lo liệu đằng sau, tôi gằn giọng hỏi thằng Rổ :
- Tao hỏi mày một câu thôi ! - Cái….. ! – Và thằng Rổ lại như A Tắc, nó lùi người lại vì thấy đôi mắt đỏ của tôi đang nhìn nó sắc lạnh. - Mày muốn chết bây giờ…. ! – Tôi bước thêm một bước thu nắm đấm lại, ép thằng Rổ lùi lại theo. - … hay lát nữa chết ?!
Và thằng Rổ không có cơ hội trả lời, tôi vung mạnh cổ tay sử ra một chiêu trong Báo hình quyền, nó may mắn né được nhưng bị tôi lật tréo khuỷa tay sang cánh ngược lại, nối tiếp đập thẳng vào một bên thái dương của nó.
- Kình ! – Thằng Rổ không kịp thốt lên tiếng nào, lùi lại lảo đảo rồi đổ ập xuống đất như gốc cây bị đốn hạ.
- “ Đoàn choáng này là vì mày phá hỏng món quà của thằng Mén ! “ – Tôi hừ thầm rồi đưa mắt nhìn Phệ đầu lãnh sửng sốt tột độ, mở to mắt nhìn thằng đệ của nó đang quằn quại rên rỉ.
- Mày…mày…. ! – Thằng Phệ không thốt nên lời.
Phệ đầu lãnh ngạc nhiên một, A Lý ngạc nhiên hai, cả chiến trường ngạc nhiên mười, vì thằng Rổ xóm Trên xưa nay nổi tiếng bởi cái lưỡi không xương hay xiểm nịnh đồng thời cũng là một tay sừng sỏ được Phệ đầu lãnh tin tưởng giao toàn quyền quản lí bang hội, dưới một người trên hơn chục người. Thế mà giờ đây chưa đến hai đòn tấn công của một thằng thư sinh thành phố là tôi thì thằng Rổ đã nằm sàn, đưa mắt thảm thương nhìn đại ca nó cũng đang chấn kinh tâm trí.
Hết thảy tụi xóm Trên và xóm Dưới đều ngừng tay, thôi choảng nhau rút về lại chiến tuyến đứng sau lưng đại ca của tụi nó. Riêng chỗ thằng Rổ nằm xả lai là đông nhất, tụi xóm Trên quây lại nhìn phó tướng tụi nó đang rên rỉ không ngừng, một bên thái dương đã bầm tím.
- Cái gì vậy ? - Thằng đó có võ à ? - Nó đánh võ gì vậy ? Tao chưa thấy bao giờ ! - Nhớ rồi, anh họ thằng Mén, nó hay đi chung lắm nè ! - Kéo anh Rổ về đằng sau đi tụi bây !
A Lý bước lùi lại làm A Tắc và cả đám sĩ tốt đang nhốn nháo phía sau cũng lùi theo, nhường lại một khoảng đất rộng trước mặt.
Lúc này trên bãi đất trống của sân sau Uỷ ban Phường, tôi đứng đối diện với thằng Phệ đầu lãnh, sau lưng hai thằng là mỗi bên xóm Dưới và xóm Trên đang hồi hộp chờ đợi, biết được rằng ân oán sẽ được phân định ngay sau trận long tranh hổ đấu này.
- Mày được lắm ! – Thằng Phệ vừa nói vừa bẻ tay răng rắc, cười khinh miệt. – Ra trước giờ giấu nghề, tao tưởng cái xóm mày hết thời với thằng anh mày rồi chứ ! - Nói ít thôi, để hơi sức đi ! – Tôi nhếch môi. - Hề, đừng đánh đồng tao với cu Rổ, thằng ngu ! – Nó hừ mũi. - Cái hạng mất dạy như mày thì tao đâu cần đánh giá ! – Tôi nheo mắt đáp.
Thằng Phệ trợn mắt nhìn tôi, thu ngang nắm đấm lại rồi bước nhích về phía trước, chẩm dứt màn đấu khẩu đầy vô ích. Tôi đưa mắt sang hướng mái hiên, LyLy đã đỡ thằng Mén ngồi dậy, lắc đầu ra hiệu bảo ý bảo tôi đừng đánh. Tôi khẽ cười trấn an LyLy, nhìn cô ấy mím chặt môi và khuôn mặt toát đầm đìa mồ hôi một cách không bình thường.
Nhưng tôi không có thêm thời gian để lo lắng nữa, quay lại vào sân đấu, tôi hít một hơi thật sâu, nghe lửa giận bừng bừng như nộ hoả xung thiên, như màu mắt đang đỏ lừ của tôi vậy.
Trời chạng vạng tối, những cơn gió mùa hè thổi qua hàng me tây xào xạc làm mát rượi những cư dân ở xóm Xe Bò sau một ngày lao động mệt nhọc. Nhưng lúc này làn gió mát ấy không đủ để làm dịu đi sức nóng của khoảng đất trống đang lố nhố cả đống con trai, hết thảy đều hồi hộp, căng mắt nhìn theo hai nhân vật chính của thời khắc lúc này… !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Ngoại truyện chương 8
Thằng Phệ lao vào trước tiên, nó đưa nắm đấm to đùng nhanh như chớp nhưng tôi lách người sang bên né được, và ngay lập tức thằng Phệ xoay người quét 1 vòng chân từ trước ra làm một cú đảo cước với bán kính rộng, tôi khẽ nhích chân lùi về phía sau, kịp nghe tiếng gió xé ngay trước mũi mình.
Xung quanh ồ lên vài tiếng, hú vía có, trầm trồ có mà tiếc nuối cũng có.
Đòn tấn công phủ đầu thất bại, như bản năng Phệ đầu lãnh dịch chân thủ thế trở lại, tôi cũng bắt đầu khai tấn. Hai bên gườm gườm nhau bước đi thành một vòng tròn, vừa bước vừa giữ một khoảng cách nhất định. Bởi lẽ vì cả tôi và nó đều biết, ai ra đòn trước thì bất lợi hơn do đòn xuất ra rồi thì là đòn chết, đòn chưa được tung ra thì gọi là đòn sống.
Phệ đầu lãnh giơ tay lên ra đòn gió, nhưng tôi biết thế nào là đòn gió vì thân thủ của nó không liền lạc với động tác ra đòn. Nếu nó lao lên thì cả người đều phải lao theo, chính vì vậy tôi vẫn giữ thế thủ nhất định. “ Vịnh Xuân bộ pháp, túc bất ly địa “ , nghĩa là bộ pháp của Vịnh Xuân thì chân không rời đất, luôn dồn trọng lượng vào chân sau khi ở thế thủ hòng tránh những cú quét chân tầm thấp vào chân trước.
Tôi kiên nhẫn giữ tấn vì vẫn chưa biết rõ trình độ thằng Phệ ra sao, cứ bình tĩnh phân tích địch thủ. Thằng Phệ học võ cổ truyền, vậy nên quyền pháp đều có cả quyền lẫn cước, đòn đánh đều đủ cả tầm ngắn và tầm xa. Và thằng Phệ ít giây sau đã thể hiện ngay điều đó, nó tung một cước thẳng vào phía trước nhưng tôi lách người né được, và bất thần nó đảo người đá thêm một cú nữa, tôi dịch chân lùi lại. Giây phút đó tôi không thể ngờ được nó lại có thể xoay người luôn trên không và tung thêm một cú đá bồi nữa. Không thể tránh né, tôi giơ hai tay qua bên trái theo dấu nhị tự đỡ một cước nặng nề của thằng Phệ.
- Bốp ! – Tôi chấn kinh lùi luôn cả mấy bước sang bên.
Phệ đầu lãnh sau cú đá xoay vòng trên không thì nhẹ nhàng tiếp đất, nhếch mép cười khinh bỉ, bọn xóm Trên được thể tặc lưỡi và bàn tán um sùm :
- Quá đỉnh, cú đá nối ! - Thằng nhóc con xong rồi, hà hà ! - Này thì thách đấu với đại ca tụi tao !
Nhưng tôi chẳng màng đến trò gây nhiễu tâm lí chiến đó, vẫn bình tĩnh khai tấn và đưa hai tay về thế thủ Vịnh Xuân. Thằng Phệ thấy tôi cứ trơ ra thì tức lắm, nó hừ mũi rồi không nấn ná thêm phút giây nào lại lao vào ngay, lần này, nó tung cước trước, tôi vẫn né được, và nó lách người sang vòng tay ra đấm vào má trái của tôi.
Và thời khắc đó chính là sai lầm chết người của thằng Phệ, vì vô tình nó lại tự chui đầu vào phạm vi tấn công của tôi. Vịnh Xuân Quyền là một võ phái cận chiến tốc độ cao với những đòn đánh nhanh, hiểm ở những nơi có khoảng cách hay cự li hẹp. Chính vì thế, quyền của thằng Phệ vừa ở ngay trước mắt là tôi dùng Thán lướt tay trên đầu quyền của nó, rồi lật lại sang Tách, tôi đánh bật tay của nó ra và nhanh chóng nhập nội.
Sư phụ tôi từng nói, nếu phải chiến đấu với một người cũng học Vịnh Xuân, thì phải nhớ vạn nhất đừng bao giờ để đối phương nhập nội, vì Vịnh Xuân mà nhập nội được thì muốn đánh lúc nào là đánh, cần buông lúc nào thì buông.
Lúc này cũng vậy, tôi nhích chân nhập nội vào phạm vi tấn công, sau khi Tách tay của nó ra thì tung một cú chấn cổ tay ngược lên hàm dưới thằng Phệ.
- Cộp ! – Tiếng hàm dưới thằng Phệ va vào hàm trên của nó.
Phệ đầu lãnh lùi bật ra theo phản vạ nhưng bị tôi thính kình trên tay, dùng Trầm đánh vào bụng nó, và thằng này vừa quờ quạng tay để đỡ đòn quyền thì tôi bất thần đá vào khuỷa chân khiến nó gần như khuỵa người xuống đất, ngay lập tức tôi lại giật chỏ khiến mặt nó nảy ngược lên trên.
- Bốp ! – Thằng Phệ choáng váng lùi ra sau đến mấy trượng.
Tôi buông nó ra chưa nhập nội hẳn, đơn giản là vì nếu chỉ có thế mà đánh gục nó thì vẫn còn đơn giản và chưa hả đi lửa giận trong tôi.
- “ Mày sẽ còn đau hơn gấp trăm, nhục hơn gấp ngàn ! “ – Tôi nghiến răng.
Sau khi dính liêp tiếp đòn liên hoàn của tôi, Phệ đầu lãnh đã chảy máu răng, nó quệt môi rồi mắt long lên sòng sọc, không đếm xỉa gì nữa mà lao lên như tên cuồng trí. Tôi bình tĩnh nhảy lùi lại cho nó mất đà rồi giáng ngay một bợp tai nữa vào bên mặt nó :
- Chát ! – Nó tối tăm mặt mày, theo phản xạ đưa tay ra đỡ lấy đòn tiếp theo.
Nhanh như cắt tôi dùng khuỷa tay mình đè tay nó xuống và bật khớp ngược vào mặt nó, thằng Phệ dính một đòn nặng ngay mũi, đang choáng váng thì tôi bồi luôn Tam Xung quyền, đánh liên hoàn thật nhanh gần 10 đấm vào giữa người nó, kết thúc bằng cái bạt tai khiến thằng này té ra sau một sải chân.
Nhưng tôi không đánh tiếp, mà bước lùi lại, hừ nhạt một tiếng :
- Đánh thật đi, đừng nhường tao nữa !
Thằng Phệ điên tiết, gào lên vận sức rồi lại tung cước thẳng, tôi biết, ngay sau đó là một cú đá vòng, mà điểm yếu của đá vòng là phải xoay người lại. Thế nên tôi lướt hẳn vào phạm vi đá của nó và tung một đòn đá triệt vào đầu gối khiến thằng này khuỵa xuống, và đẩy nhẹ một phát thì nó đã chúi nhủi ra đất.
- “ Mày sẽ còn nhục hơn gấp trăm ! “
- Cái gì là đại ca xóm Trên, vô dụng ! – Tôi lại khích tướng.
Và Phệ đầu lãnh lúc này không còn đếm xỉa gì đến thể diện nữa, nó đứng bật dậy, máu từ kẽ răng chảy ra. Nó bặm môi nhìn tôi trừng trừng rồi đưa nắm đấm lên để lộ ra phần khớp giữa các ngón tay. Tôi biết, nó đã sử ra Hùng Kê quyền của võ Tây Sơn.
- “ Mày sẽ còn đau hơn gấp ngàn “
Tôi nhếch mép : - Học nghệ chưa thông, mày làm mất mặt võ Tây Sơn rồi đấy !
Phệ đầu lãnh không nói không rằng, mặt đỏ gay như con gà chọi, nó lao đến vòng hai tay vào nhau rồi đánh tạt ra, nửa chừng lại thu lại thành một vòng âm dương và đổi tay đánh bật xuống dưới phần bụng. Tôi bình tĩnh dùng Tách đỡ gạt đòn của nó ra, và dùng Xuyên đánh thẳng vào mặt nó. Thằng Phệ né được lại tung chân định đá lên trên thì bị tôi lập tức đá triệt ngay từ khi cước nó còn chưa xuất. Theo bản năng, bất kì đòn đánh nào bị triệt tiêu ngay từ khi còn chưa xuất ra thì bất kỳ ai cũng nhất thời giật mình và khựng lại mạch ra đòn, tôi lợi dụng khoảnh khắc thằng Phệ còn đang hạ chân xuống thì dùng Tiêu mổ ngay vào xương đòn gánh của nó.
Thằng Phệ chưa kịp kêu đau thì đã lãnh tiếp cú bồi bằng khuỷa tay của tôi ngay sau đó :
- “ Tiêu đâm hiểm, Xuyên đánh thẳng, Bàn thính kình, Thán lật cánh, Tách nhất kích ! “
Nếu bạn tập Vịnh Xuân đến một mức độ vừa đủ, tất sẽ bước vào cảnh giới Chiêu xuất tuỳ tâm, tay tự ra đòn đánh mà không cần suy nghĩ, cứ như não bộ được lập trình sẵn. Tôi bồi luôn 5 đòn liên hoàn vào mặt thằng Phệ, nó bật ngược ra nhưng bị tôi dùng Thán kéo hai tay trở lại và đá thẳng vào bụng nó khiến thằng này té dựa luôn vào cột chống mái hiên.
Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhớ lời sư phụ đã dặn, Vịnh Xuân quyền pháp, lưu tình bất xuất, xuất bất lưu tình. Ý tức nếu còn tình cảm thì đừng đánh, mà đã đánh là không được phép để tình cảm chen ngang. Mà tôi thì không có bất kì chút gì gọi là lòng thương hại cho thằng Phệ lúc này đã thấm đòn.
- “ Mày là thằng đầu tiên được nếm 108 Mộc nhân thung của tao ! “
Trong bài 108 động tác tập với mộc nhân, tôi nhớ các động tác chủ yếu đánh vào 4 chỗ hiểm yếu của cơ thể người là yết hầu – đánh vào tất chết, chấn thuỷ - bị lực tác động mạnh có thể gây truỵ tim, hàm dưới – dễ gây cho địch thủ cắn phải lưỡi mình, và cuối cùng là hai bên nách – nếu bị đánh mạnh vào có thể gây suy hô hấp nghiêm trọng. Và may thay tôi vẫn giữ được bình tĩnh, tránh ra 4 chỗ tắc tử của thằng Phệ lúc này đang tựa hẳn người vào cây cột sắt.
Như những năm trời ròng rã tôi tập luyện với mộc nhân ở nhà, thì giờ đây tôi cũng vẫn đánh như vậy, chỉ khác một chỗ là không có mộc nhân bằng gỗ mà thay vào đó là con người bằng xương bằng thịt. Tôi đánh liên hoàn vào mặt, vào vai, vào bụng, vào chân và cả vào ngực thằng Phệ, cả khoảng sân sau rộng lớn hôm đó, lúc đó chỉ có tiếng đánh chát chúa của tôi vào người thằng thủ lĩnh xóm Trên.
- “ Hai mươi bốn, hai mươi lăm, hai mươi……! “ – Chưa đến một phần tư bài 108 mộc nhân, tôi đã nghe tiếng la thất thần của thằng Mén và A Tắc.
- Ly, bị sao…. Ly…… ! - Gọi người nhà, mau….. ! - Tao có xe đạp nè !
Tôi dừng tay đánh, sững sờ nhìn sang bên, ở phía góc mái hiên, thằng Mén đang lay người LyLy lúc này đã mềm nhũn ra, khuôn mặt toát mồ hôi ướt đẫm, hơi thở khò khè và gương mặt tím tái dần đi.
Mặc thằng Phệ đang lả người ngồi phịch xuống đất, tôi chạy ngay lại chỗ LyLy :
- Chết… lên cơn suyễn rồi, thuốc đâu…cái ống thuốc ? – Tôi nghe tim mình đập binh binh. - Em không tìm…không thấy ! – Thằng Mén mếu máo. - Nhanh…bồng về…đưa LyLy về nhà…nhanh ! – Tôi cũng bắt đầu quýnh lên.
Nhưng thằng Mén vừa ăn đòn hội đồng nhừ tử, giờ ngồi dậy được đã là phước ba đời, A Tắc thì cũng không khá hơn gì. Chẳng để thêm giây nào trôi qua, tôi bế xốc người LyLy toan đứng dậy thì tay chân vô lực, tôi cũng khuỵa chân mém té. Nhìn lại thì hai tay mình đã đỏ bầm và đang run rẩy vì nãy giờ vận quá nhiều sức :
- Để tao ! – A Lý chạy tới rồi bế LyLy đến chỗ chiếc xe đạp, A Tắc dìu thằng Mén đi theo, tụi xóm Trên vội dạt ra hai bên nhường đường.
Tôi toan đứng dậy đi theo bọn A Lý thì nghe tiếng thằng Phệ đầu lãnh thều thào đằng sau nhưng vẫn đủ nghe, nó gọi tôi lại :
- Mày…mày…đợi…đó, rồi tao…sẽ… ! – Nó nói không ra hơi.
Nhưng tôi chỉ hừ nhạt và cười đáp :
- Nhãi ranh, mày về tập 100 năm nữa đi rồi hẵng gặp tao ! – Rồi quay bước đi vội ra phía cổng, không buồn nhìn lại nó.
Vậy đấy, đó là lần cuối cùng tôi còn nhìn thấy thằng Phệ, đối thủ đầu tiên mà tôi thực chiến trong suốt thời gian dài luyện võ. Ít ngày sau, nghe đâu nó đùng đùng tự xin phép gia đình cho vào Sài Gòn học. Và tên tuổi Phệ đầu lãnh lừng lẫy xóm Trên một thời đã kết thúc trong im lặng như thế, hoành hành bá đạo suốt gần 7 năm trời, để rồi chỉ trong vỏn vẹn vài ngày đã thân bại danh liệt, âm thầm ra đi như một dấu chấm hết tròn trĩnh và đầy nhục nhã !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Ngoại truyện chương 9
Hồi kết trận đấu giữa tôi với thằng Phệ đang chuẩn bị diễn ra đoạn tiếp theo khi tôi đi cùng với bọn thằng Mén đưa LyLy về nhà thì tôi chợt nghe mấy cái vả vào mặt bôm bốp :
- Dậy, dậy mày, sáng rồi ! – Giọng ông anh tôi vang lên đằng tai. - Ớ…ớ…để đệ ngủ…đi huynh ! – Tôi kéo cái gối lên mặt quyết tâm cố thủ. - Dậy đi ăn, hết bánh căn bây giờ ! – Nói rồi ổng giật phăng cái gối ôm trên mặt tôi ra. - Èo… lúc nào cũng bánh căn ! – Tôi làu bàu ngồi dậy, mắt vẫn nhắm tịt lại vì ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào chói cả mắt.
Rửa mặt xong xuôi, hai thằng tôi kéo nhau ra tiệm bánh căn đầu ngõ, vì cái luật bất thành văn của anh em tôi là cứ hễ về Phan Rang thì bữa sáng đầu tiên nhất định phải ăn cho bằng được món bánh căn gần như là ngon nhất Việt Nam. Đi mới được nửa đường thì bọn tôi đã thấy thằng Mén và LyLy cũng đang ra đó, trông hai đứa ra chiều tình tứ lắm.
- Hi anh, chào buổi sáng ! – Thằng Mén gãi đầu cười khì. - Mày học đâu ra cái kiểu chào sách vở thế ! – Ông anh tôi cười méo xệch. - Hì, chào hai anh ! – LyLy khẽ cúi đầu. - Ừ, cũng ra ăn sáng luôn à ? – Ông anh tôi hỏi. - Dạ không, tụi em đi uống nước ! – Thằng Mén đáp. – Hai anh đi luôn không ? - Để tao ăn cái đã, chưa chi đã rủ uống ! – Tôi nhăn mặt, vẫn còn khó chịu vì cả đêm qua đã nằm thao thức đến gần sáng, vừa chợp mắt thì đã bị ông anh đập dậy.
Tiệm bánh căn nhỏ nằm ngay trước nhà bà Tí, bọn tôi lựa cái bàn nhựa con con ngay dưới gốc cây trứng cá cho mát :
- Hai vòng bánh trứng nha cô ! – Ông anh tôi gọi phần ăn. - Gì ít vậy ? – Tôi nhăn hí. - Tám vòng bánh luôn đi cô ! - Ổng tỉnh bơ gọi lại. - Sặc, gì nhiều vậy ? – Tôi hoảng hồn. - Tao lật bàn cho mày khỏi ăn luôn bây giờ ! - Ổng sừng sộ rồi quay sang cười khì đính chính lại với bà Tí là chỉ có hai vòng bánh căn.
Ít phút sau, tôi đang chấm cái bánh tròn tròn màu trắng pha vàng rộm của trứng vào chén mắm, chưa kịp đưa lên miệng thưởng thức thì thằng Mén đã hỏi :
- Anh N, ngày mốt làm sao đây ? - Sao là sao ? – Tôi chưng hửng. - Thì anh với A Lý đó ! – Nó đáp. - Thì chiến chứ sao, mày hỏi lạ lùng ! – Tôi trợn mắt rồi bỏ tọt cái bánh vào miệng. - Mà sao hai người lại hẹn đánh nhau ? – Thằng Mén tò mò. - Chắc nó hâm mộ tao rồi ! – Tôi gật gù đáp cà rỡn. - Vậy hở ? – LyLy tròn mắt ngạc nhiên hỏi một câu nửa thật nửa đùa. - Thì… không, ý là… nó khoái đánh võ ấy mà ! – Tôi mém nữa là phun luôn cái bánh ra ngoài vì LyLy hỏi một câu quá sức thật thà. - Mà nhắm chiến lại nó không ? – Ông anh tôi dò hỏi. - Ưm… một năm trước thì có thể ! – Tôi trầm ngâm đáp. - Còn bây giờ ? – Cả ba người đều đồng thanh quay sang nhìn tôi. - Hoàn toàn tự tin ! – Nói rồi tôi nhe răng cười toe.
Thật ra tôi nói như vậy chỉ để trấn an mọi người, chứ bản thân tôi thì cũng không biết được chiến cục sẽ ra làm sao. Nếu là một năm trước thì tôi có thể dùng yếu tố bất ngờ để thắng A Lý như đã dập tơi tả thằng Phệ, thế nhưng lúc này thế sự đã khác, A Lý sau trận đấu năm đó hiển nhiên sẽ nghiên cứu kĩ về Vịnh Xuân Quyền, và có thể nó đã mục kích không ít những đòn liên hoàn của tôi. Thế nên so bì lợi thế thì hiện giờ A Lý có phần nhỉnh hơn, vì tôi cũng chưa biết Thái Lý Phật đánh đấm ra làm sao. Nhưng dù thế nào đi nữa thì trong đầu tôi đã có quyết định về kết quả của cuộc tỉ thí ngày mốt rồi.
Kết thúc bữa sáng dân dã ngon lành và mát mẻ dưới gốc cây trứng cá xanh tươi, tôi về nhà phốc ngay vào máy tính, bật Google lên và tìm kiếm tất cả những gì liên quan đến “ Thái Lý Phật “. Thế nhưng xem một hồi thì tôi gập máy lại chả buồn ngâm cứu nữa, vì tôi nhận ra Thái Lý Phật thuộc Thiếu Lâm Nam Phái với sở trường là đòn tay với các pha nhập nội thần tốc, hệ thống quyền pháp tuy có phong phú hơn như Thái gia mã pháp, Lý gia quyền pháp và Phật gia chưởng pháp, thế nhưng cũng đi từ các đòn tay mà lên. Chính vì thế, Vịnh Xuân Quyền và Thái Lý Phật có nhiều nét khá tương đồng.
Tôi thở hắt ra, vậy là trận đấu ngày mốt sẽ khó nhằn lắm đây, đó sẽ là một cuộc đua tốc độ giữa tôi và A Lý rồi, mà tôi thì có một nhược điểm không thể nào bù đắp được. Nhưng dù sao, tôi cũng còn một chiêu át chủ bài mà một năm trước tôi đã không dùng với thằng Phệ.
Chiều hôm đó, tôi đạp xe sang nhà sư phụ bái kiến Người, trước là chào hỏi, sau là thử tay chân, cuối cùng là tôi lại ra sân sau và tập với mộc nhân mãi đến mịt tối mới về lại nhà nội. Ngày hôm sau cũng thế, vừa sáng bảnh mắt là tôi đã lại sang nhà sư phụ, hoàn toàn chú tâm vào bài 108 mộc nhân để chuẩn bị kĩ lưỡng cho trận đấu nhập nội của ngày mai.
Ngày quyết đấu rồi cũng đến, đúng 2 giờ 45 chiều, tôi với thằng Mén lên đường ra trận, ông anh tôi thì xui xẻo hơn nằm bẹp ở nhà vì phải hóng điểm thi đại học trên mạng, trước khi bọn tôi đi ổng còn bảo đừng lo gì cả, ở nhà đã chuẩn bị sẵn băng bông và thuốc tím rồi, thằng Mén hoảng hồn bảo ổng đừng trù ẻo, tôi thì chỉ cười xoà. Thằng Bin và cu Tèo đòi đi theo nhưng bị tôi nạt bắt ở nhà, tụi nó đành ỉu xìu nghe lệnh mà bỏ lên lầu, tôi cũng dặn không cho thằng Mén dẫn LyLy theo hộ giá.
Trên đường đi, thằng Mén cứ nhấp nha nhấp nhổm không yên :
- Mày làm gì mà loi choi như con dòi thế Mén ? – Tôi bật cười. - Em lo mà, anh nhắm thắng nổi A Lý không ? – Nó liếm môi hỏi không nén được vẻ tò mò. - Tao thua nó chắc luôn ! – Tôi đáp tỉnh bơ. - Gì kì vậy ? – Thằng Mén đần mặt ra. – Anh.. đánh không lại nó à ? - Chưa chắc, có thể tao nhỉnh hơn một chút ! – Tôi trả lời. - Vậy sao anh lại thua nó ? – Thằng Mén lại càng thắc mắc tợn. - Như vầy, A Lý là thủ lĩnh xóm Dưới, bây giờ tao áng chừng nó cũng thầu luôn xóm Trên, đúng không ? – Tôi hạ giọng hỏi. - Ừ, đúng rồi, chỉ có xóm Giữa là chưa sao, vì nó hình như nể anh lắm ! – Thằng Mén gật đầu lia lịa. - Thì thế, tao chỉ là một thằng ở thành phố lâu lâu về chơi, thắng thua không quan trọng. Nhưng A Lý giờ là thủ lĩnh hai xóm, nếu tao đánh thắng nó thì nó còn mặt mũi nào nhìn tụi đàn em nữa, khéo lại như thằng Phệ bỏ đi biệt xứ luôn thì khổ ! – Tôi thở hắt ra. - À…vậy là, tí nữa anh nhường A Lý à ? – Chí Mén hỏi tiếp. - Cũng chưa hẳn, nếu tao giỏi hơn nó thì tao sẽ nhường ! – Tôi đáp.
Suốt từ lúc đó đến chỗ hẹn, thằng Mén nhìn tôi đầy ngưỡng mộ và thán phục như nhìn một vị thánh sống, tôi cũng đâm ra khoái chí tử vì quả thực là nói xong thấy tôi oai phết. Mà cũng lạ, kể từ khi quen biết Khả Vy và Tiểu Mai, tôi tự dưng thấy mình trưởng thành hẳn ra, không còn quan trọng gì những chuyện thắng thua trẻ con này nữa, và lần trước tôi nhường Tiểu Mai giải toán thì chưa biết sao, chứ còn lần này tôi nhường A Lý thắng trận thì hoàn toàn tin mình đã làm đúng, vì trận này đối với A Lý mà nói, danh dự được đặt lên hàng đầu.
Nhưng người tính không bằng trời tính, đến chỗ hẹn là sân sau Uỷ ban Phường, nơi mà một năm trước tôi đã hạ đo ván anh em nhà Phệ đầu lãnh thì không thấy bóng dáng một thằng nào ở xóm Dưới và cả xóm Trên, chỉ duy nhất có một mình A Lý đang khoanh tay dựa cột đứng đợi sẵn.
- Cái gì… sao vắng hoe vậy ? – Thằng Mén phát ngôn dùm tôi. - Tao không cho tụi nó đi theo ! – A Lý đáp gãy gọn. - Là sao ? – Tôi ngạc nhiên. - Trận này là giữa tao với mày, không liên quan bất kỳ ai, cũng không có xóm làng gì ở đây cả. Chỉ đơn giản là đấu ngang, không nhường không chấp ! – Nó trả lời.
Thủ lĩnh xóm Dưới nói xong, tôi đâm ra bội phần thán phục thằng này, thế mà trước giờ tôi cứ tưởng là nó muốn chiến thắng để nhất thống cả 3 xóm, muốn hạ tôi bẹp dí trước cả bàn dân thiên hạ để chứng tỏ oai phong và lợi dụng cơ hội ép LyLy phải chia tay thằng Mén mà quen với A Tắc em nó. Hổng dè thằng này chơi quá đẹp, hoá ra nó đơn thuần chỉ muốn một trận đấu công bằng không có bất kì điều gì đem ra cá cược, chỉ đơn giản là trận đấu của hai đối thủ muốn tỉ thí cùng nhau.
Tôi lắc đầu cười, nghĩ thầm phen này phải đánh cho thật đã tay rồi, dễ gì có một đối thủ ngang tầm như vậy.
- Về nhà đi, Mén ! – Tôi khoát tay đáp. - Hả ? – Thằng Mén giật thót người. - Nghe anh, về nhà đi ! – Tôi hất đầu về phía cổng.
Thằng Mén ngần ngừ một lát rồi cũng nghe lời tôi mà thất thểu bỏ về, không quên giơ 2 ngón tay ra làm dấu hiệu chiến thắng Victory. Tôi gật đầu cười rồi cởi áo thun ra, bước vào sân cát.
- Có luật lệ gì không ? – A Lý hỏi. - Ừm, thì không đánh vào chỗ hiểm ! – Tôi đáp. - Chỗ nào bị đánh mạnh vào thì chả là chỗ hiểm ! – Nó nói ngược lại. - Thế mày định cả đời chỉ làm cha nuôi thôi à ? – Tôi pha trò.
Cả hai thằng phá ra cười khách khí cho phút thư giãn trước trận đấu, rồi A Lý nghiêm mặt lại, bắt đầu thủ thế, tôi cũng hít một hơi thật sâu âm thầm đề khí rồi nhẹ nhàng khai tấn.
Một năm trước, cũng chính tại nơi này, cũng vị trí này tôi đã hạ đo ván thằng Phệ, nhưng bây giờ trước mặt tôi là A Lý thủ lĩnh, thâm trầm hơn và cũng dày dạn hơn, sẽ rất khó cho tôi nếu muốn giành chiến thắng mà vẫn còn bảo toàn được hơi sức. Nhưng dẫu sao thì tôi cũng hi vọng không phải dùng đến sát chiêu cuối cùng, và… dẫu sao tôi cũng biết mình còn có Khả Vy đang ở Phan Thiết chờ đợi, mà sức mạnh của tình yêu thì xưa giờ xem trên phim nhiều rồi, là sức mạnh bá đạo và kinh hoàng nhất, hì hì !
Ánh nắng buổi chiều mùa hè lấp ló qua những tán me xanh đang phủ bóng râm mát rượi lên khoảng sân cát rộng, từng làn gió nhẹ đưa cây lá xào xạc như những khán giả vô tri giác đang điềm nhiên theo dõi trận long tranh hổ đấu của hai môn phái Thái Lý Phật và Vịnh Xuân Quyền, của hai thằng con trai chính thức lần đầu tương ngộ và giao chiến.
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Ngoại truyện chương 10
Một trận đấu nếu đường hoàng tính ra thì gồm 3 giai đoạn chính, thăm dò, giao chiến và dứt điểm, và lúc này, giai đoạn thăm dò đối phương giữa tôi với A Lý diễn ra… hơi bị lâu. Chỉ vì A Lý từ một năm trước đã biết Vịnh Xuân Quyền là xếp hàng bậc nhất về nhập nội giao chiến, và tôi cũng biết Thái Lý Phật có Cầm nã thủ cực kì lợi hại, thành ra cả hai môn võ này đều thuộc trường phái cận chiến tốc độ cao, thế nên hai thằng tôi đều cứ gườm nhau mà chưa ai ra đòn trước, cũng bởi vì một lẽ đơn giản, ai ra đòn trước người đó bất lợi.
Vì thế để chắc ăn, A Lý chủ trương dùng những đòn cước tầm xa để thử phạm vi tấn công của tôi. Nhanh như chớp, A Lý sử ra một cước thẳng vào ngực tôi, đến nửa chừng lại hất chân lên trên, tôi lẹ người lùi ra phía sau, và nó dụng ngay chân sau quét một đòn đảo cước ngang mặt, tôi dịch luôn ra ngoài gần một trượng mới thoát ra khỏi phạm vi của hai cước này.
Không đợi thêm, A Lý lao vào đá hẳn ngay chân trụ của đối thủ, tiếp sau đó lại dụng quyền đấm ra đến nửa chừng hoá chiêu thành chưởng pháp dội thẳng vào ngực, tôi thoáng bất ngờ dùng chân đá triệt, hạ ngay cước chiêu vừa xuất ra của nó, đồng thời dùng Bàn hất ngược đòn chưởng lên trên mặt. Bất thần nghe gió xé ngay dưới mũi mình, A Lý dụng tay còn lại sử ra một chỉ ngay giữa hai lồng ngực :
- Cốp !
Tôi đau điếng lùi hẳn ra sau vài bước rồi lại trở về thế thủ.
Thái Lý Phật quả đúng là cực hạn quyền tốc, chiêu thức luôn biến hoá giữa chừng làm địch thủ không trở tay và ứng biến kịp, dù là Vịnh Xuân Quyền cũng sở trường nhập nội nhưng khá lúng túng với đối phương không ra những đòn thế rõ ràng và tách bạch như vậy.
Tôi đưa thần trí về lại trạng thái hít thở đều nhằm giảm lực đánh của đòn chỉ pháp vừa rồi của Phật gia, may thay A Lý chưa dụng đến Lý gia quyền, nếu không thì khi nãy tôi ít ra cũng dính đến 3 đòn liên tiếp.
A Lý lại phóng đến, tôi vận sức dồn tấn vào chân sau rồi đá thật nhanh vào đùi nó, A Lý lách sang bên thì bị tôi dụng Tiêu mổ một đường trong Hạc hình quyền, nó gạt tay ra, ngay lập tức tôi lật ngược khuỷa tay biến sang Hổ hình quyền đưa hữu thủ vồ ập tới. A Lý cúi thấp người xuống để né đòn, không ngoài dự đoán, tôi lại biến chiêu lần nữa chuyển sang Báo hình quyền giáng một đòn nặng nề xuống đỉnh đầu nó.
- Kình !
A Lý chấn kinh lảo đảo khuỵa người xuống, tôi nhanh như cắt lướt vào nhập nội, dùng Thán nghe lực từ tay địch thủ, nó giơ tay lên trên thì tôi hướng lực sang bên mở khoảng trống rồi dùng chỏ tấn ngay giữa lồng ngực nó :
- “ Trả lại mày đòn chỉ hồi nãy ! “
- Bốp !
Nhưng A Lý không phải tay vừa, tôi đã Thính kình trên tay nó mà vô tình quên mất nó cũng biết Cầm nã thủ, A Lý lật ngược tay tôi lại và bẻ chéo về phía đối diện. Tôi hoảng hồn nhảy lùi ra sau dính ngay cú quét chân trụ của nó từ phía dưới, chưa kịp ngã xuống đất đã bị nó dụng Cầm nã thủ kéo hai tay giật lại và giáng luôn một chưởng vào thẳng bụng.
Không bỏ lỡ cơ hội, A Lý đấm thẳng xuống nền đất hướng vào mặt địch thủ, tôi vội lách sang bên rồi dùng Phục vuốt lên tay nó mượn lực kéo luôn thằng này xuống. A Lý vừa mất đà té xuống thì tôi đưa bật ngược khuỷa tay lên :
- Bốp ! – Nó lãnh trọn quả đấm của tôi vào mặt.
A Lý lảo đảo phóng ngược về lại, tôi cũng tranh thủ bật dậy quy về thế thủ ban đầu, tranh thủ chút thời gian mà hít thở hồi sức. Quả thật quyền và chưởng pháp của A Lý đánh chiêu nào thấm chiêu đó, tôi chỉ mới dính sơ sơ vài đòn mà đã nghe đau nhói toàn thân, phải thả lỏng không gồng cứng người mới giải được phần nào ngoại lực.
Hai thằng tôi về lại thế thủ, ắt hẳn A Lý đã nhận ra nhập nội không phải là cách để thắng, vì so bề biến chiêu tôi nhanh hơn nó một bậc với Ngũ hình quyền. Nó lùi người về sau, dồn sức vào hai chân trụ bắt đầu khai tấn Thái gia mã pháp.
Binh pháp có câu “ Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng “, và tôi chỉ chốc sau đã liên tục lầm bầm nguyền rủa phỉ phui cái tài liệu Google chết bằm dám cả gan nói rằng Thái Lý Phật thiên về dụng đòn tay. Vì hoá ra cước pháp của A Lý còn mãnh liệt và hung bạo hơn cả chưởng pháp, nó xoay người đá liên tục khiến tôi không tài nào nhập nội được, phải lúng túng chống đỡ lại với những đòn chính cước, hạ cước và đảo cước của nó. Không ít lần tôi tránh không được phải dùng tay đỡ đòn, và hậu quả là lãnh liên tiếp mấy đòn nặng nề của nó, hai tay tôi đã đỏ bầm lên và tê cứng lại.
Có thể nói, Vịnh Xuân Quyền có một điểm độc đoán và bảo thủ ở bộ pháp, đó là “ Túc bất ly địa “, xuyên suốt bộ pháp là chân không rời đất, chính vì thế Vịnh Xuân rất ít đòn cước, và nếu có chỉ là những đòn đá tầm thấp từ phần eo trở xuống. Vậy nên ngay từ lúc mới tập, sư phụ đã chú trọng tôi vào những đòn triệt cước.
Nhưng tình hình lúc này thì không khả quan cho lắm để tôi dụng Triệt cước, vì A Lý phạm vi tấn công rộng, có thể nói nó bay nhảy điên cuồng. Nó thét lớn rồi hết nhảy lên đá ngang lại tung chân đá chẻ từ trên xuống, tôi liên tục dùng Mai hoa bộ pháp né hết đòn này đến đòn khác.
- Bốp ! – Tôi sơ ý quá chú trọng vào cước pháp mà quên mất chưởng pháp của nó cũng lợi hại không kém, lãnh trọn một chưởng vào bả vai đau thấu trời xanh.
Không bỏ lỡ cơ hội, A Lý thấp người xuống quét tiếp chân trụ, nhưng tôi thì cũng nhận ra ngay thiên thời của mình, dụng ngay Triệt cước đá thẳng vào đầu gối nó. Thằng A Lý giật nảy người vì bị đứt mạch ra đòn, bị tôi dụng Xà quyền xoắn lên tay nó rồi nhanh chóng đảo người dùng Tách đánh mạnh vào phần nách dưới :
- Uỳnh ! – Không ngoài dự đoán, A Lý ngay tức thì cảm thấy khó thở, tôi kéo hai tay nó lại rồi dụng Tam Xung quyền đấm liên hồi vào lồng ngực địch thủ, không quên bồi luôn 2 cái bợp tai chát chúa vào mặt nó.
Và tôi lại lao ngay vào, giây phút đó tôi mắc sai lầm lần 2 khi nãy giờ lại tự đinh ninh A Lý đã chuyển sang cước pháp, nó tiếp tục dụng Xuyên náo cầm nã thủ bẻ chéo tay tôi lại, rồi đạp thẳng vào bụng làm tôi bật người ra, bỏ mất cơ hội trời cho để dứt điểm trận đấu.
Có vẻ như A Lý bị cú chấn động vào phần nách dưới vừa rồi làm khó thở, nó không thể liên tục sử ra những đòn cước hao tổn sức lực nữa. Lúc này nó chuyển sang dụng quyền để nhập nội giao thủ, và tôi cũng chỉ mong chờ có thế. Thái Lý Phật có Trường Kiều Đại Mã thì Vịnh Xuân Quyền có Tầm Kiều cùng Tiêu Chỉ, cả tôi và A Lý đều đang trong trạng thái chiêu xuất tuỳ tâm, nó khai Kiều thì tôi tầm Kiều, nó biến Mã thì tôi tráo Chỉ. Liên tục vài mươi giây đồng hồ bọn tôi toàn giao thủ bằng tay với tốc độ liên hoàn cực nhanh, A Lý dù có sử ra đòn cước nào cũng bị tôi đá triệt ngay từ trong trứng nước, nó biến chiêu từ quyền sang chưởng thì tôi cũng mượn lực đả lực, liên tục niêm thủ và dụng 108 mộc nhân để đánh trả.
Phải nói thời khắc đó, tôi cảm thấy cực kì thống khoái, dụng quyền hết sức đã tay và thoải mái vì đối phương cũng chẳng thua kém gì mình. Người này đánh thì người kia đỡ, cứ thế nhịp nhàng và biến hoá hệt như đã lên kịch bản, hiển nhiên một điều, cả hai thằng tôi đều bị dính đòn từ đối phương và ngược lại.
Chính bởi vì thế mà như đã nói từ trước, tôi có một nhược điểm không thể nào bù đắp được đó là sự chênh lệch về thể lực, trận đấu càng kéo dài tôi càng bất lợi, thằng A Lý cũng dính đòn như tôi nhưng nó chì đòn hơn, còn tôi thì ăn chiêu nào cũng thấy đau chiêu đó. Thể chất tôi từ nhỏ đã yếu ớt, may mắn được sư phụ truyền dạy võ công nên mới khoẻ mạnh như bây giờ, nhưng cũng không thể to con và có cơ bắp như bao người. Vì vậy trong quá trình tập luyện, sư phụ luôn chú trọng vào khí công, Vịnh Xuân nội gia có cả bài khí công để dưỡng sinh, và tôi tự hào về điều đó, các môn võ chú trọng tính cương mãnh như Thiếu Lâm, Karate hay Muya Thái thì về già cơ bắp không còn như trước, tất sẽ khó dụng hơn. Còn các môn nội gia quyền như Thái Cực hay Vịnh Xuân thì về già vẫn có thể đánh được bởi căn bản của nội gia là mượn lực đả lực theo khẩu quyết “ khách đến ta giữ, khách đi ta tiễn “, và quyền pháp chỉ phát kình chứ không phát lực.
Và bài khí công Vịnh Xuân cũng hỗ trợ cho việc phát kình đó chứ không chỉ đơn thuần là dưỡng sinh. Vịnh Xuân Quyền có nhất chiêu át chủ bài, cũng là chiêu thức mà sư phụ dặn từ trước phải chuyên tâm tập nó để phòng xa, gọi là “ Nhất thốn kình “, tức là phát kình từ khoảng cách trong một thốn tay. Và dụng kình khó hơn dụng lực, dụng lực đánh ra là từ cơ bắp, còn phát kình là dùng sức bật của gân mà vặn xoáy, kết hợp từ tấn pháp đến thân pháp thành một khối thống nhất hoàn toàn phát kình dồn vào một điểm, tạo lực phá hoại ác liệt từ bên trong. Người bị trúng Nhất thốn kình, nhẹ thì ê ẩm suốt tuần, nặng thì có thể dập cơ hoặc tổn thương nội tạng.
Về Nhất thốn kình của Vịnh Xuân thì tôi nhớ có một câu chuyện khá thú vị, đó là Lí Tiểu Long ngày xưa khi rời bỏ Vịnh Xuân phái để sáng lập ra Triệt Quyền Đạo thì chỉ học đến bài 108 mộc nhân rồi bỏ đi, vì Diệp Vấn – Nhất đại tông sư của Vịnh Xuân đã từ chối không truyền lại chiêu này cho họ Lí, chỉ vì cho rằng Lí Tiểu Long sát tính quá cao. Ngay cả sau này khi họ Lí đã công thành danh toại, quay trở lại bái kiến sư phụ và hứa tặng một ngôi nhà cho Diệp Vấn nếu được truyền dạy Nhất thốn kình, thì Diệp lão sư chỉ lắc đầu từ chối. Và cơ duyên xảo hợp, ít lâu sau Lí Tiểu Long cũng sáng tạo ra được cú đấm 1 inch, vô tình tìm ra đó chính là Nhất thốn kình mà năm xưa sư phụ đã khước từ không truyền lại cho mình.
Tôi lúc này cũng vậy, nhận thấy không thể thắng được A Lý nếu không dụng đến Nhất thốn kình, vì xem ra nó vẫn chưa thấm đòn dù bị Báo hình quyền của tôi vừa đập trúng thái dương. Tôi tự thoát tay nhảy lùi ra sau, phá vỡ thế trận nhập nội của hai phía, tập trung vận khí dồn tất cả vào chiêu cuối cùng này. A Lý thoáng ngạc nhiên nhưng cũng lùi lại hồi sức, vẻ như nó cũng cảm nhận được đã đến lúc kết thúc trận đấu này.
Bất giác tôi nhớ lại những khi mình khổ luyện Nhất thốn kình, suốt ngày cứ kè kè quyển sách dày cộm và liên tục đấm vào nó lên tường, hay những lúc dùng tấm chăn bông treo lên rồi phát kình vào nó, và tôi liên tục thất vọng vì tấm chăn cứ tung lên phần phật như cờ gặp gió. Thỉnh thoảng mừng rỡ vì tấm chăn chỉ kêu “ Thịch “ một tiếng và nảy bật ra đúng bằng bề dày một nắm tay của tôi, hoặc những lúc dồn sức đấm vào ngọn lửa đang cháy leo lét trên cây nến. Giờ thì tôi đã hiểu ra mình khổ công tập luyện là để cho giây phút này đây.
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Hồi kết
Khoảnh khắc A Lý thét lớn rồi lao đến, tôi thả lỏng toàn thân, tay chân trở về trạng thái vô lực rồi bất thần lướt vào nhập nội, ghì mạnh chân, vặn xoáy cả người từ chân đến thân hình, từ cơ eo đến cơ bả vai, lan toả dọc theo cánh tay đến khuỷa tay, rồi dồn tất cả vào nắm tay, thở mạnh ra và phát kình, kịp nghe bên tai mình tiếng gió xé vào từ mũi cước đầy mãnh lực của A Lý lúc này đang đến.
Hai âm thanh của hai đòn thế cuối cùng vang lên cùng một lúc :
- Bốp ! – Tôi lãnh trọn một cước vào hông bên trái, đau thấu trời xanh, hệt như cái lần tôi bị trẹo hông khi nhảy sào năm lớp 10 vừa rồi. - Uỳnh ! – A Lý trúng Nhất thốn kình cũng vào hông trái, kêu “ bục “ một tiếng khô khốc rồi bật ngược ra sau.
Tôi nhăn nhó thở nấc lên rồi ôm lấy be sườn té uỵch ra đất, gượng nhìn A Lý đang lùi lại vài bước, mặt nó ngạc nhiên không tả xiết vì hoá ra tôi dính chiêu cuối của nó thì nằm bẹp một đống, còn nó dính chiêu cuối cùng của tôi thì vẫn đứng vững như bàn thạch. Và dĩ nhiên, nó ngạc nhiên một, tôi ngạc nhiên mười, như vậy… hông lẽ…
- Vậy là…tao…ục… ! – A Lý bước đến, nhưng chưa kịp nói hết câu thì nó đã khuỵa cả thân người rồi đổ ập xuống nền cát.
Tôi hú vía thở phào nhẹ nhõm : - “ Có thế chứ, Nhất thốn kình mà ! “ rồi cũng hết xí quách ngửa mặt nằm vật ra đất, chẳng gượng dậy nổi nữa.
- Đinh….đoong…. ! – Tiếng chuông nhà thờ lúc 5 giờ chiều vang lên từ đằng xa, đều đặn từng hồi, từng hồi một.
Tôi đưa mắt nhìn bầu trời xanh trong cao vợi trên cao không một gợn mây, ngày mùa hè bình dị nơi xóm Xe Bò, ánh nắng vẫn lấp ló qua hàng me xanh tươi tốt, nhảy nhót trên vai hai thằng con trai, và từng làn gió trong trẻo mát rượi thổi qua. Tôi nghe thanh âm xào xạc của cây lá, nghe tiếng người đi đường cười nói, nghe mùi thơm từ hàng bánh căn đầu ngõ… lại một buổi chiều, thanh bình và yên tĩnh…
Ít ngày sau, lấy lí do phải về lại Phan Thiết để học thêm, dù thực chất là tranh thủ mấy ngày hè về chơi với Khả Vy, tôi xin phép nhà nội về trước, còn ông anh thì vẫn ở lại chơi đến khi có điểm chuẩn Đại học mới hồi hương.
- Anh đi được không, để em xách ba lô ? – Thằng Mén nhanh nhảu. - Rồi, mày làm như tao tàn phế không bằng ! – Tôi cười xoà vỗ vai nó, khẽ đau nhói từ bên hông. - Về đi với gái chứ gì, bỏ anh em hả mày ! – Ông anh tôi làu bàu. - Uầy, đệ về đi học huynh ơi, nghỉ hơn 1 tuần rồi ! – Tôi lúng búng đáp.
Rồi tôi quay sang LyLy , mỉm cười nói :
- Đi nhé, năm sau mình lại về chơi ! - Ừ, N về mạnh giỏi ! – LyLy gật đầu.
- Thế thôi, thằng Mén chở tao ra cây xăng đi ! – Tôi khoát tay, xốc lại balô lên vai. - Ê… N.. khoan.. ! – Bất thình lình có tiếng người gọi giật lại.
Tôi quay người, nhận ra thằng A Tắc đang hối hả chạy tới :
- Gì thế ? – Tôi ngạc nhiên. - Anh tao gửi mày bọc chả lụa đem về nè ! – Nó vừa nói vừa thở. - Ờ, cảm ơn nhá, mà sao biết bữa nay tao về ? – Tôi thắc mắc nhận lấy bọc lá gói nóng hổi. - Thằng Mén nói tao biết, để tao với nó chở mày ra cây xăng ! – A Tắc trả lời.
Tôi đến đây đâm ra ngạc nhiên tợn, hai thằng Mén và A Tắc từ tình địch chuyển sang thành bạn thân chí cốt hồi nào vậy cà ? Lại còn vỗ vai nhau nữa chứ !
Ra đến cây xăng, 3 thằng đứng lại đợi xe khách chạy ngang qua thì hú vô đón dọc đường. Lúc này tôi quay sang hỏi A Tắc :
- A Lý sao rồi ? - Anh tao…ờ…thì bữa nay bận giao mẻ hàng ở xa không về tiễn mày kịp nên dặn tao đi dùm ! – Nó thoáng ngần ngừ rồi trả lời. - Ừm ! – Tôi gật đầu cảm khái rồi vỗ vai nó. – Tụi mày lúc nào rảnh thì vào Phan Thiết, tao dẫn đi chơi cho biết ! - Ừ… mà… bữa đó, mày với anh tao, rốt cuộc là ai thắng ? Tao hỏi mà anh tao không nói gì cả ! – A Tắc thắc mắc. - Nói đi anh N, sao mà anh cũng giấu cả anh P với em luôn vậy ?? ! – Đến lượt thằng Mén nằn nì, nó vẫn chưa chịu thôi kể từ cái hôm ấy, lúc nào cũng tò tò đi theo tôi gặng hỏi. - Bí mật ! – Tôi lắc đầu cười, mặc cho hai thằng nó cứ đần mặt ra vẻ bất mãn.
Ừm, kết quả trận đấu hôm đó như đã giao định, ai thắng ai thua sẽ không một người nào khác được biết, chỉ duy nhất có tôi và A Lý là tường tận và tự hiểu mà thôi !
Chuyến xe khách bon bon trên đường về Phan Thiết, lần này tôi không theo thói quen mà úp sách lên mặt ngủ tiếp được nữa, vì cứ cựa quậy là bên hông trái lại đau nhói, dù rằng đã đỡ hơn trước rất nhiều.
- “ Công nhận dính cước này của mày đau hơn của thằng Phệ nhiều, A Lý à ! “ – Tôi thầm nghĩ.
Nhắc tới thằng Phệ, tôi lại nghĩ đến đoạn kết của trận đấu một năm trước, khi mà lẽ ra từ tối mấy bữa trước là tôi đã nhớ ra rồi. Tôi tựa người vào ghế, chống cằm nhìn ra khung cảnh ruộng lúa thẳng cánh cò bay xanh ngắt một màu đang vùn vụt qua ô kính xe…
Một năm trước, sau khi dập tàn tạ thằng Phệ đến mức mấy ngày sau nó phải bỏ xứ mà đi, tôi hốt hoảng chạy theo A Lý đang bồng LyLy về nhà cô ấy. Vài mươi phút sau, đám bọn tôi ngồi đợi trước hành lang bệnh viện, thằng Mén cứ khóc rấm rứt :
- Phải chi… hức…em giỏi võ như anh….thì….hức… !
Tôi không nói gì, chỉ vỗ vai thầm trấn an nó rằng LyLy sẽ không sao đâu, vì vả chăng cô Ba tôi cũng gọi điện vào Sài Gòn hỏi bác Hai về bệnh trạng của LyLy, bác nói không vấn đề gì, cấp cứu kịp là sẽ qua khỏi thôi. Và LyLy sau mươi phút hồi sức đã tỉnh lại và có thể về nhà trong ngày, thằng Mén mừng quá phóng vội vào trong phòng bệnh. Chốc sau, A Lý ngoắc tôi ra ngoài :
- Mày nợ tao một lần ! - Ừm, biết ! – Tôi gật đầu. – Mày nói đi, chuyện gì ? - Mày học võ gì ? – Nó hỏi. - Vịnh Xuân Quyền, còn mày ? – Tôi đáp. - Thái Lý Phật ! – Nó trả lời.
- Ờ, thì… sao ? - Hè năm sau, mày có về Phan Rang không ? - Dĩ nhiên, hè nào tao chả về ! - Được, hè năm sau, tao với mày đấu nhau một trận ! - Cái gì ? Mày điên… à ? - Mày nợ tao mà, giờ sao ? - …….. ! - Thằng Phệ thì tao biết nó từ lâu, giờ tao chỉ muốn biết tao với mày, thằng nào hơn thằng nào, sao ? - Được, hè năm sau, tao sẽ về đấu với mày một trận ra trò !
- Tốt, nói lời giữ lời ! – A Lý đưa tay ra. - Nhất ngôn vi định ! – Tôi cũng dùng nắm tay đấm vào tay nó.
Vài ngày sau, khi đã về lại Phan Thiết, một buổi chiều đang nằm đọc truyện trên ghế salon thì tôi nghe có chuông điện thoại :
- A nô ! – Tôi nhấc máy. - Anh N hả ? Em, Mén nè ! – Giọng thằng Mén bên kia đầu dây. - Ờ, tao đây, sao ? – Tôi hỏi. - Hì, thì gọi hỏi thăm anh thôi, mà có tin nóng nè ! – Thằng Mén hồ hởi. - Tao khoẻ, tin gì ? – Tôi thắc mắc.
- Ly chịu quen em rồi, hì hì ! - Thế… à ? Tốt, nhất mày rồi nhé ! - Hì, cũng nhờ anh đó, à mà, thằng Phệ nó bỏ đi rồi anh ! - Sao ? Là sao ? - Cũng không phải, nghe đâu nó xin lên Sài Gòn học, không ở đây nữa ! - Ừm, kì lạ nhỉ ! - Chắc nó ngán anh rồi, sợ anh về đập nó thêm vài trận nữa ! - Chứ sao, mày chỉ được cái nói đúng, hê hê !
Tán dóc một hồi, tự dưng thằng Mén vội chào tạm biệt ông anh nó :
- Chết, giờ em đi chơi với Ly, bái bai anh nha ! - Ờ, cái thằng…. ! - Tôi chưa kịp nói hết câu, nó đã cúp máy cái rụp.
Tôi thẫn thờ dập máy rồi ngả người ra ghế nằm cảm khái, cái thằng Mén coi khù khờ vậy mà tốt số thật, được làm bạn trai LyLy là nhất nó rồi. Tôi thì năm sau còn phải đấu một trận với A Lý chẳng biết hên xui, rồi giờ còn phải lo học thêm, rồi giờ….. vẫn chưa có bạn gái, chưa có lấy một mảnh tình vắt vai. Đúng là xui xẻo gì đâu, ai đời để thằng em đi trước một bước mới nhục chứ !
Đang nằm ngẫm sự đời đen bạc như một kẻ thất tình thực thụ thì giọng thằng S gọi lớn ngay trước cửa nhà :
- N ơi, đi đá banh !
Nghe đến quả bóng tròn là tôi bật người dậy, thây kệ, chuyện tình cảm trai gái đến đâu hay đến đó vậy, giờ đi đá banh cái đã. Nói là làm, tôi dắt xe phóng vội ra đường :
- Bữa nay đá ở đâu mày ? Ra biển nữa hả ? Có sân không ? – Tôi hỏi dồn dập. - Hề hề, tao mới tìm được chỗ này, rộng hơn mà thoải mái hơn ngoài biển nhiều ! – Thằng S cười bí hiểm. - Chỗ nào hay thế ? – Tôi liếm môi tò mò. - Cứ theo tao sẽ biết ! – Nói rồi nó vọt xe lên trước, tôi hăm hở phóng theo sau.
Và cuối buổi chiều của ngày hôm ấy chính là lúc tôi bị ăn trọn quả bóng vào mặt từ một cô tiểu thư kiêu kỳ, cũng chính là khoảnh khắc tôi gặp gỡ và tương ngộ cùng nàng, giây phút đầu tiên tôi gặp… Tiểu Mai !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 185
Từ quê nội Phan Rang, chiếc xe khách bon bon trên đường chỉ độ gần 3 giờ đồng hồ là tôi đã thấy lại khung cảnh quen thuộc dọc hai bên đường quốc lộ 1A của Phan Thiết.
- Rồi, ai xuống bến thì chuẩn bị đồ đạc, nhanh nào cô bác ơi ! – Giọng người lơ xe từ phía ghế phụ đầy thúc giục.
Xe đỗ xịch ngay tại bến, tôi nối chân theo mọi người bước xuống xe :
- Về đâu chị hai ? - Phú Thuỷ à ? Mười lăm nghìn thôi ! - Đi đâu em trai ?
Vẫn như mọi khi, các tài xế xe ôm hễ thấy một chiếc xe khách nào vừa dừng chân là lại lao ngay đến, tranh khách và rào đón, rôm rả đến nhặng xị như hoạt cảnh của bất kì khu bến xe nào. Tôi tần ngần một hồi rồi chọn một bác xe ôm có vẻ lớn tuổi nhìn gương mặt hơi khắc khổ, và cũng không chèo kéo quá mức như những người khác :
- Gần cầu Trần Hưng Đạo nha bác, đến đó con chỉ đường tiếp ! – Tôi nói. - Ừm, 20 nghìn nhé ! – Bác ấy gật đầu. - Dạ, nắng quá bác ơi, nhanh nha ! – Tôi nhăn mặt vì cái nắng gay gắt của buổi trưa mùa hè chứ không phải gì giá tiền, bởi tôi cho rằng không cần thiết phải trả giá quá mức cho một người đứng tuổi kham khổ giữa trưa nắng mà phải chạy khách ngoài đường.
Bắc ngang qua sông Cà Ty là 3 cây cầu theo nhánh rẽ quạt nếu nhìn từ GPS, là cầu Trần Hưng Đạo, Lê Hồng Phong và cầu Dục Thanh. Tính ra thì nhà tôi ở gần cầu Lê Hồng Phong hơn, nhưng nếu tôi nói vậy thì bác xe ôm ắt hẳn sẽ chạy sang một con đường khác gần hơn. Vậy nên tôi chọn đi về theo hướng cầu Trần Hưng Đạo, chỉ đơn giản vì nếu đi theo đường đó thì tôi sẽ được… đi ngang qua nhà Khả Vy.
Tôi đưa mắt nhìn về bên tay trái, nhà Vy vẫn đóng cửa ngoài như mọi khi, và nếu nhìn căng mắt thì có thể thấy màn hình tivi đang nhấp nháy, vậy tức là ở nhà có người, chứ không như hồi nửa tháng trước tôi chạy ngang thì thấy nhà em ấy vẫn kín cổng cao tường.
- “ Chắc trong lúc mình đi Phan Rang là Vy đã về lại nhà rồi, chiều nay phải qua chơi mới được ! “ – Tôi thích thú nghĩ bụng.
Về đến nhà, tôi đặt balô xuống rồi bước thẳng ra nhà sau rửa mặt :
- Về rồi à con ? Xe chạy nhanh nhỉ ? – Mẹ tôi đang làm bếp, thấy thằng con trai bước vào bà liền cất giọng hỏi. - Dạ, ở đây sao buổi trưa nóng quá vậy mẹ ? Cũng ngang ngửa nhà nội rồi đó ! – Tôi nhăn nhó. - Ừ, coi vậy thôi chứ chiều là mưa bây giờ đấy, ngày nào cũng vậy ! – Mẹ tôi đáp. – Rửa mặt rồi xuống ăn cơm đi ! - Hề hề, đang đói rã cả bụng nà ! – Tôi cười khì.
Thoải mái với làn nước mát lạnh trong bồn, tôi sảng khoái vốc từng ngụm nước hắt vào mặt. Tắm rửa xong xuôi tỉnh hẳn cả người, tôi phóng ngay đến bàn ăn :
- Ủa ba đâu rồi mẹ ? – Tôi ngạc nhiên. - Ba mày đi đám giỗ nhà bạn rồi, cứ ăn trước đi ! – Mẹ tôi vừa đáp vừa xới cơm ra chén. - Uầy ! – Tôi nhận chén cơm rồi tọng nguyên miếng thịt bò xào vô miệng nhai ngồm ngoàm.
Chấm dứt bữa trưa ngon lành, tôi lê thân bước từng bước nặng nhọc lên trên lầu rồi nằm phình bụng khoe rốn ra ghế salon rồi bật quạt máy hết cỡ :
- Ợ, đói cũng khổ…mà no cũng chẳng sướng gì ! – Tôi vừa thở dốc vừa lầm bầm trong miệng câu nói muôn thuở mỗi khi ăn no.
Trưa mùa hè dù hanh nắng nhưng tôi cũng không dám đóng cửa sổ lại vì bít bùng lại thì có khi còn nóng hơn. Đẩy toang cửa sổ ra với hi vọng đón lấy làn gió hiếm hoi nào đó xua đi cái nóng giữa buổi trưa yên ắng này. Thường thì tôi rất ít khi ngủ trưa, đặc biệt là vào mùa hè vì cứ hễ trời nóng mà tôi ngủ là y như rằng khi ngủ dậy đôi mắt sẽ chuyển sang đỏ khè ngay tắp lự. Thế nên tôi lôi chồng truyện cũ ra đọc liên tù tì đến gần 3 giờ chiều mới lều bều trôi xuống nhà dưới rửa mặt cho tỉnh ngủ.
Đợi mãi cũng đến lúc này, tỉnh táo đâu ra đó rồi tôi hăm hở nhấc máy rồi bấm số điện thoại nhà Khả Vy :
- A lô, tôi nghe ! – Giọng của người khác vang lên từ bên kia đầu dây. - Dạ… cho con gặp bạn Vy ! – Tôi hụt hẫng nói. - À, Vy đi chơi rồi, khoảng chiều tối con gọi lại nhé ! – Vẻ như là mẹ của em ấy nghe máy. - Dạ được, cảm ơn bác ! – Rồi tôi thở hắt ra cúp máy xuống bàn.
Giờ hông lẽ ngồi đợi đến chiều tối, thôi thì kiếm đường đi chơi rồi tối qua rủ Vy ăn tối luôn vậy. Nghĩ bụng là làm liền, tôi lại nhấc máy lên :
- A… lô ! – Đúng chóc, giọng Khang mập nhừa nhựa như chưa tỉnh ngủ. - Dậy mậy, Nam nè, cho mày 5 phút rồi tao qua ! – Tôi nói oang oang trong điện thoại. - Ớ… về rồi à ? Khi nào thế ? – Nó ngạc nhiên. - Vừa về trưa nay, rửa mặt lẹ rồi tao qua ! – Tôi giục nó, gì chứ thằng này là chúa lề mề. - Ok, xong ngay đây ! – Nó đáp nhanh như máy.
Tầm 5 phút sau tôi dừng xe trước nhà Khang mập, nhưng đợi dài cổ cả một hồi mới thấy thằng này dắt xe ra ngoài :
- Mày làm cái quái gì lâu thế ? – Tôi quắc mắt. - Hề hề, tắm cho mát ấy mà, hè nóng quá ! – Nó gãi đầu cười cầu tài. - Hơ… mày mát mẻ trong đó còn tao đứng nắng ngoài này ? – Tôi chưng hửng. - Ai bảo mày không vào nhà ngồi tự dưng lại phơi nắng ! – Khang mập cự lại. - Ơ cái thằng, tưởng mày xong nhanh nên tao mới đợi ! – Tôi đần mặt ra. - Thôi, đi đâu lẹ đi, chiều mưa bây giờ ! – Nó lắc đầu nguầy nguậy kết thúc cuộc cự nự giữa hai chiến hữu chí cốt vừa mới tái ngộ chưa lâu đã muốn gây sự.
Nhưng có vẻ như cái số tôi sinh ra dưới ánh hào quang mặt trời chói lọi hay sao mà từ nhỏ đến lớn, tôi tự thấy mình đi đến đâu trời nắng đến đấy. Bằng chứng hùng hồn nhất là Khang mập lúc này đang trố mắt ra tựa ghế dòm lên trời :
- Thế quái nào mà mày về thì trời lại không mưa nhỉ ? Hôm giờ chiều nào cũng mưa tầm tã đến tối mới tạnh ! - Hề hề, chắc tao là con thần mặt trời nên được ưu ái ! – Tôi cười khoái chí nhẩn nha ly nước mía mát lạnh và ngọt lịm.
Quả thật là chiều nay trời quang mây tạnh và cao vời vợi, trong veo cùng xanh ngắt một màu. Hai thằng tôi khoan khoái ngồi ngay quán nước mía gần biển vừa nhâm nhi ly nước vừa tán dóc đủ chuyện trên trời dưới biển :
- Thế là thằng Chiến lãnh ngay trái banh vô mặt ? – Tôi hỏi rồi phá ra cười. - Ừ, bên kia nó đá rát quá, tao thấy banh là né, mỗi Luân anh khùng với Tuấn rách là lăn xả, cơ mà cũng thua nát mặt ! – Khang mập liếm môi. - Rồi thằng Dũng thì sao ? – Tôi thắc mắc. - Nó thì cứ vừa chạy vừa xoắn, lâu lâu lại nói thằng thánh Nam chết toi, nhè ngay mấy trận đá banh ăn tiền lại bỏ về quê ! – Nó nhún vai đáp.
- Chứ thằng Quý tao thấy thủ thành cũng được lắm mà ? - Èo, nó nhát banh bỏ xừ, mà tụi kia nó cũng chơi cứng, chân cẳng như cái ống nước mà táng vô, ai mà chịu nổi ! - Thế thì đá làm quái gì, chơi bóng trọng kĩ thuật mới hay chứ ! - Thì vậy, sau bữa đó bọn tao bỏ về luôn không đá nữa ! - Ờm, hôm nào ra khu 36 hecta đá lại, tao thấy chỗ đó được hơn. Mà mỗi lần đá banh xong thì tụi mày về nhà hay có đi đâu chơi nữa ? - Thì uống nước ăn chè rồi tan sòng chứ sao ! - Chứ không đi chơi game à ? - Thiếu mày tao biết chơi gì, mà cũng có vài lần thằng Dũng rủ tao ra quán chép nhạc vô cái Mp3 nó vừa mua !
- Ừm ! – Tôi gật đầu rồi nốc hết ly nước. - À mà bữa kia lúc vừa đi chơi về, tao với thằng Dũng thấy….. ! – Khang mập chưa kịp nói hết câu thì tôi đã ngắt lời nó, khoát tay gọi lớn về phía đằng xa. - Đây nè mày, ê, bên đây ! – Tôi vẫy tay cho Dũng xoắn thấy, thằng này đang ngơ ngác tìm chỗ bọn tôi ngồi.
Dũng xoắn mới sau 1 tháng hè mà giờ đã đen hơn trước như thằng bị cháy nắng, nó quệt mồ hôi rồi ngồi phịch xuống cái ghế nhựa :
- Chả hiểu sao chiều nay không mưa, nắng quá chừng ! – Nó hậm hực. - Hề hề, tao đem nắng từ Phan Rang về đây mà ! – Tôi vỗ vai nó cười khì. - Nếu mà đúng vậy thiệt thì chắc tao đạp mày ra đường quá, vừa về đã phá buôn phá làng. Sao, đi chơi vui không ? – Dũng xoắn thè lưỡi kêu ngay ly nước khác. - Vui, mà giờ tao buồn rồi ! – Tôi nheo mắt đáp. - Sao buồn ? – Cả Khang mập và thằng Dũng đều cùng ngạc nhiên, đồng thanh hỏi. - Vì vừa gặp anh em có buổi chiều mà giờ tao phải về rồi, hề hề ! – Tôi cười đê tiện. - Éc, về gì sớm vậy ? Tao vừa ra tới quán thôi mà ! – Dũng xoắn chưng hửng liếc nhìn đồng hồ đeo tay . – Mới có 5 giờ chiều thôi mà ! - He he, giờ tao về sớm tắm rửa, gọi điện hỏi thăm phu nhân rồi đi chơi chứ chi ! – Nói rồi tôi hếch cái mũi lên làm phách. - Ờ…ừm… vậy à ? – Khang mập không nói gì, thằng Dũng thì thoáng lúng túng. - Sao thế ? Ghen tị à ? Thôi mà các chú, anh chơi trọn đạo “ anh em trước gái sau “ rồi, giờ tao phải về đi với em yêu chứ ! – Tôi hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng tiếp lời. - Điên, ghen con khỉ khô. Giờ hai thằng tao cũng qua nhà Vy nè ! – Khang mập nói.
- Ơ, gì kỳ vậy ? – Tôi đần mặt ra. - Tối qua cả đám nói bữa nay sang nhà Vy chơi rồi, hè mưa chán nên cũng tập trung tán chuyện chơi ấy mà ! – Nó trả lời. - Thế.. à ? Tao đâu biết, nãy giờ không nói ! – Tôi hơi hụt hẫng, thế là đi tong bữa tối riêng tư với em Vy luôn rồi. - Giờ ngồi chơi chút, tí cả đám qua đó luôn ! – Dũng xoắn kéo tôi xuống ghế. - Ờ, cũng được !
Tôi tặc lưỡi rồi ngồi phịch xuống, trong đầu lầm bầm rủa thầm tụi này bữa nào không hội họp, lại nhè ngay cái bữa tôi vừa từ phương xa về muốn gặp riêng em Vy cho tình cảm lãng mạn thì lại kéo cả lô cả lốc đến phá đám. Thiệt là bực mình hết sức mà !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
Chap 186
Tầm 6 giờ tối, 3 thằng tôi trực chỉ nhà Khả Vy dốc hết tốc lực vì vẻ như vận mệnh chói loá mặt trời của tôi sắp kết thúc, trời đã bắt đầu nhẹ mưa và gió thốc mạnh, hứa hẹn một cơn mưa to và nặng hạt.
Lẽ dĩ nhiên chỉ có hai thằng Khang mập và Dũng xoắn là được báo trước, còn tôi là vị khách không mời mà tới trong bữa “ hội họp “ tối nay. Thế nên đến trước cửa nhà Vy, hai thằng kia vội vã dựng xe rồi phóng vô nhà tránh mưa, mỗi tôi là hơi ngần ngại vì mình đến hơi bất ngờ :
- Vào nhanh cái thằng này ! – Thằng Khang trố mắt phủi tay áo. - Hề hề, cả đám đông đủ rồi kìa ! – Dũng xoắn nói rồi bước vào trong nhà trước. - Ừm… thì vào nè ! – Tôi cười trừ, tự dưng thấy ngường ngượng vì mình đến hơi đường đột mà không kịp thông báo trước cho em Vy biết.
- “ Thây kệ, bất ngờ vậy mà lại hay… biết đâu em ấy lại chẳng xúc động mà bay đến ôm hôn mình như trong phim thì sao ? “ – Nghĩ thế nên tôi hăm hở bước vào nhà.
Nhưng sự thật thì lúc nào cũng trái ngược với tưởng tượng, người bay đến ôm hôn tôi lại là… đám bạn thân chí cốt chứ chả phải là em yêu vợ hiền gì sất.
- Đi trễ thế ? – Nhỏ Huyền khẽ trách. - Ừm, bận tiếp bạn hiền, hề hề ! – Khang mập cười cười. - Ai đâu ? – Huyền ngạc nhiên. - Tèn ten ten ! – Dũng xoắn đứng dạt ra một bên, và tôi… lù lù bước vô.
Như phản xạ, tôi đưa mắt nhìn Khả Vy, và em ấy thoáng ngạc nhiên, rồi khẽ gật đầu mỉm cười chào tôi. Đang hơi hụt hẫng thì ngay sau đó tôi suýt té bật ngửa ra đằng sau :
- Trời ơi anh Nam, “ em ”… nhớ anh quá ! – Thằng Luân mở màn trò mèo trước tiên, nó phóng ngay đến ôm tôi chật ních. - “ Em “ cũng như rứa á ! – Và thằng Chiến nhảy ập theo sau. - Thả…thả tao ra…. ! – Tôi nhăn nhó la bài hãi vì khuỷa tay thằng Luân vô tình thúc vào hông trái tôi đau nhói. - Ghê quá mấy ông ơi ! – Nhỏ Huyền bĩu môi.
- Thả ra, bựa quá tụi mày ! – Tôi nửa cười nửa mếu xô thằng Chiến lúc này đã thiếu điều vòng tay sang hai bên cổ tôi. - Hê hê, ai bảo mày bỏ xứ mà đi, báo hại anh em thua kèo đá banh liên tục ! – Nó cười hềnh hệch. - Ờ đúng, bữa nào lật kèo lại đi, thiệt là mất mặt A1 quá mà ! – Tuấn rách gật đầu đồng tình.
Kết thúc màn chào hỏi “ quái đản “ đầy tình thân ái, tôi vẫn như mọi khi, được đặc cách xếp ngồi cạnh Khả Vy. Mặc kệ bọn bạn xung quanh đang tía lia cái mồm tán chuyện, tôi nhìn Vy mà trong lòng bồi hồi lạ lùng, cứ như đã lâu lắm rồi mới gặp lại em ấy, vừa mừng vừa thoả đi nỗi nhớ những ngày vừa qua.
- Nam về khi nào vậy ? – Vy mỉm cười. - Ừ, vừa trưa nay thôi ! – Tôi đáp ngay. - Hì, mình cũng mới về được hơn 1 tuần thôi, nghe Khang kể lại mới biết là Nam về quê ! – Em ấy gật đầu. - Ừm….. !
Tôi bất giác đâm ra ngượng ngập, cảm giác lâu ngày gặp lại tự dưng làm hai đứa không thể bắt chuyện tự nhiên như hồi trước được. Vì vậy Vy và tôi không hẹn mà cùng quay sang nhập chuyện với bạn bè cạnh bên, chỉ có thỉnh thoảng tôi trộm nhìn em ấy. Vy vẫn vậy, nét cười dễ thương và cách nói chuyện rất có duyên, luôn có sức thu hút người khác ngay từ lần đầu tiên. Và tôi lúc này hệt như vậy, cứ như mới gặp em ấy lần đầu, bị hút hồn đến ngẩn ngơ chả biết nói năng gì, chỉ đần mặt ra nhìn Vy nói chuyện.
- Đói rồi, hay là đi kiếm gì ăn ? – Chốc sau, Khang mập bắt đầu rên rỉ. - Ừ, món gì nóng mà ngon ấy ! – Phu xướng phụ tuỳ, nhỏ Huyền hưởng ứng ngay. - Trời còn mưa mà đi đâu ! – Luân đội trưởng nhìn ra ngoài. - Tao thấy cũng gần tạnh rồi, tí nữa đi là vừa ! – Tuấn rách bình thản đáp.
Tán chuyện đùa giỡn chán chê đến gần 9 giờ đêm thì bọn tôi mới lục tục dắt xe ra chạy lòng vòng kiếm đồ ăn bỏ bụng. Khang mập đèo nhỏ Huyền, hai thằng Luân và Chiến chở nhau, Tuấn rách và Dũng xoắn thì đi xe riêng, và hiển nhiên ngồi sau yên xe tôi chính là Khả Vy.
Chạy phía trước, tôi thanh bình khẽ mỉm cười, vì đã cảm nhận lại được sức nặng và hơi ấm quen thuộc đằng sau mình, vậy là sẽ không còn những chiều tôi chạy lòng vòng tránh ánh mắt hướng về phía những cặp đôi đang chở nhau nữa. Mà bây giờ tôi sẽ lại tiếp tục những ngày hè còn lại bên cạnh người con gái mà tôi mến thương.
- Ừm… đi Đà Lạt vui không Vy ? – Tôi lúng búng bắt chuyện. - Hì, cũng vui, mà hơi lạnh, hic ! – Em ấy trả lời. - Sao thế ? – Tôi thắc mắc. - Thì trên đó bây giờ mà mùa mưa, lạnh ngắt luôn ! – Vy đáp.
- Thế có đi đâu chơi không ? - Có chứ, đi nhiều là đằng khác ! - Kể nghe với, Nam chưa đi Đà Lạt bao giờ ! - Thì hồ Xuân Hương nè, rồi đồi Mộng Mơ nữa nè, rồi đi thác Đantala, xem đỉnh Langbiang… còn nhiều nơi đẹp mà hay lắm, hì hì ! - Ừm, rồi gì nữa ? - Thì… à, có đi thung lũng tình yêu nữa, phong cảnh cũng lãng mạn lắm ! - Chắc không ? - Chắc chứ, sao hỏi vậy ? - Thì đi thung lũng tình yêu phải đi hai người mới lãng mạn, chứ đi một mình thì có gì đâu ! - Ơ hay… thế đi với cả nhà thì không được à ? - Dĩ nhiên là được, mà thế thì lại không lãng mạn, hề hề !
- Vô duyên, ý ông bảo là muốn đi với tui chứ gì ? – Vy nheo mắt. - Chứ còn gì nữa, he he ! – Tôi cười khoái chí. - Không có đâu, mơ đi ! – Nói rồi em ấy véo vào hông tôi.
Chỉ là cái véo khá nhẹ thôi nhưng tôi lại giật nảy người lên vì đau điếng :
- Auuu…dauu…… ! - Sao…sao thế ? Nhẹ mà ? – Vy ngơ ngác. - À… ừ… tại cái hông trái bị đau ! – Tôi ngập ngừng định bảo là mình chỉ giả vờ thôi, chứ hông lẽ kể ra là tôi bị dính một cước của A Lý vào be sườn đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn, thế là lại um sùm lên nữa. Nhưng cuối cùng nghĩ lại thì tôi chỉ nên bảo là mình bị đau để đợi những câu hỏi ân cần đầy lo lắng của em Vy như hồi trước.
Thế nhưng trái ngược với dự tính của tôi, Khả Vy nghe xong chỉ thoáng ngạc nhiên rồi đáp :
- Ừ.. mình đâu biết, xin lỗi ha !
Thế là dọc từ đó đến chỗ quán ăn tôi vừa ngạc nhiên vừa hụt hẫng, lại có một chút ngượng ngập trong lòng. Như vậy là sao thế ? Không lẽ chỉ mới xa nhau hơn 1 tháng mà giờ Vy hết quan tâm đến tôi rồi hay sao kìa ? Dù rằng trước kia tôi cũng bị vẹo hông, và khó khăn lắm mới thoát ra khỏi những lời hỏi han đầy lo lắng của em ấy. Vậy mà bây giờ….
- “ Chắc lâu ngày gặp lại nên mới vậy thôi, cứ từ từ ! “ – Tôi tặc lưỡi nhủ thầm trong bụng rồi kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.
- Nam ngồi đây với mấy bạn cho vui ha, mình ngồi cạnh Huyền cho tiện ! – Vy thỏ thẻ vào tai tôi. - Ừ… được mà… ! – Tôi như bị chết đứng, chỉ vì làn hơi ấm từ môi em ấy vừa phà sát vào cổ mình, đầy mê hoặc và quyến rũ. Và chẳng có lí do gì tôi lại từ chối được, gật đầu đồng ý ngay tắp lự, quên bẵng đi luôn nỗi lo mơ hồ vừa nãy.
Được thể nên suốt bữa ăn tôi cười giỡn như giặc, vừa vui vì hôm nay gặp lại Khả Vy, vừa khoái chí tử vì thái độ tình tứ của em ấy vừa nãy, tôi hết quay sang bên này cà khịa Tuấn rách lại chuyển sang bên kia giành ăn với thằng Luân.
- Mày lo mà ăn đi, phá tao lật bàn giờ ! – Luân đội trưởng sầm mặt. - Hề hề, làm gì ghê rứa ! – Tôi ngoan cố vỗ vai nó. - Này thì…. ! – Nói rồi thằng Luân đấm một phát vào hông tôi.
Và xui xẻo thay nó lại đấm ngay vô hông trái của tôi :
- Sặc….tao….. ! – Tôi đau nghẹn thở nói không thành lời. - Ơ, chấn thương à ? – Thằng Luân chưng hửng. - Thôi…bố không giỡn với mày nữa ! – Tôi nhăn nhó xua tay lia lịa. - Vy ơi, thằng Nam nó bị chấn thương nặng lắm kìa, hề hề ! – Thằng Chiến được thể định giở trò chòng ghẹo lứa đôi.
Thế nhưng Vy chỉ lắc đầu tủm tỉm cười rồi lại quay sang nói chuyện với nhỏ Huyền, mặc cho thằng Chiến và Tuấn rách ngơ ngác nhìn tôi vì tụi nó đồ rằng thể nào em Vy cũng sẽ lại gần tôi mà hỏi han như lệ thường từ trước đến giờ.
- Nhìn cái gì mà nhìn ? Tao đấm vỡ mồm giờ ! – Tôi quắc mắt sừng sộ cho đỡ ngượng.
Ăn xong, nhỏ Huyền xung phong chở Khả Vy về, và tôi với Khang mập không hẹn cùng đần mặt ra vì chẳng hiểu hai cô này đang nhỏ to âm mưu gì đây mà để giờ hai đứa thất thểu đạp xe ra về với hai cái yên sau trống không.
- Ăn chả no chút nào, đã vậy còn giỡn ! – Dũng xoắn than thở. - Ờ… may mà em Huyền gắp được cho tao vào đũa ! – Thằng Khang đáp.
Tôi chả buồn nói gì, tâm trạng của ngày hôm nay cứ đan xen lẫn lộn giữa vui và buồn, lúc thì mừng hết lớn vì lại được tình tứ với Vy, lúc thì hụt hẫng tột độ vì bị em ấy cho rơi tự do nửa chừng cảm xúc.
Đang thẫn thờ với mớ cảm xúc hỗn loạn trong đầu thì thằng Khang cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi :
- Ê Nam, bọn tao nói mày cái này ! - Hả ? Gì thế ? – Tôi giật thót người. - Ừm…. ! – Nó thoáng ngập ngừng. - Nói luôn cho rồi, cho nó còn biết đường mà tính ! – Dũng xoắn giục. - Là sao ? Chuyện gì ? – Tôi ngơ ngác. - Thôi mày nói đi ! – Và Khang mập lại đẩy sang cho thằng Dũng.
Dũng xoắn trố mắt nhìn thằng mập đang gãi đầu tắc tị, rồi nó thở hắt ra đầy ngao ngán, quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc không có vẻ gì là đùa giỡn :
- Tụi tao…ờ thì cũng không chắc lắm, nhưng đang ngờ là em Vy của mày có bạn trai khác rồi !
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 351 khách
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này. Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này. Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này. Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này.