Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
P III - Chương 10
Con tàu chạy qua Stamford, Bridgeport, New Haven và New London, tiếp tục lao thẳng về miền đông dọc theo biên giới phía nam của Connecticut, hai bên là cánh đồng băng tuyết và nước mênh mông. Bên trong con tàu, ở hành lang và các toa trưng bày những cây Nôen rực sáng. Gordon Gant đang đứng trong toa tàu nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm đếm những cột cây số và buốn cười là đã phải sống một mùa Giáng sinh như thế này. Khoảng sáu giờ tàu đến Providence. Ở nhà ga, Gant hỏi người hướng dẫn trong văn phòng vài câu, rồi nhìn đồng hồ tay. Anh rời khỏi nhà ga. Trời bên ngoài đã tối sẫm. Băng qua con đường bẩn thỉu, anh bước vào một quán nhỏ, gọi thức ăn nhẹ và một ly cà phê – bữa ăn tối mừng lễ Giáng sinh! Ra khỏi quán ăn, anh vào một cửa hàng tạp hóa hỏi mua một cuộn băng keo trong loại nhỏ. Quay trở lại nhà ga anh ngồi xuống ghế băng và đọc tờ báo Tin tức ở Boston. Vào lúc bảy giờ kém mười, anh lại ra khỏi nhà ga, đi đến một nơi gần đó có ba chiếc xe buýt đang đậu đợi khách. Anh bước lên chiếc xe có gắn biển Menasset – Somerset – Fall River. Bảy giờ hai mươi, xe buýt ngừng lại giữa đường trên con đường chính cách Menasset bốn dãy nhà để cho hành khách xuống. Gant là một trong những hành khách đó. sau khi đưa mắt nhìn quanh, Gant vào một hiệu thuốc cầm lấy quyển danh bạ điện thoại đọc, ghi địa chỉ và số điện thoại. Anh vào phòng điện thoại gần đấy, quay số và đợi, đầu dây điện thoại bên kia reo đến mười lần, vẫn không có tiếng trả lời, anh liền gác máy. Ngôi nhà một tầng trông giống như một cái hộp, lụp sụp nghèo nàn, sơn màu xám, những khung cửa sổ tối đen, tuyết bám đầy. Khi đi ngang qua, Gant cố gắng nhìn thật kỹ. Căn nhà chỉ cách lề đường vài ba thước. Chẳng có ai dọn dẹp lớp tuyết ở cửa và lối đi. Anh đi hết dãy nhà cuối cùng vắng người, quay trở lại, đi ngang qua căn nhà lúc nãy lần nữa, lần này anh đưa mắt nhìn bao quát. Trong một căn nhà có cây Nôen rực rỡ nơi cửa sổ một gia đình người Tây Ban Nha thì phải, đang ấm cúng quây quần mừng Giáng sinh. Ở một ngôi nhà khác bên kia đường, một người đàn ông cô độc đang xoay xoay quả địa cầu đặt trên đùi, rồi lấy ngón tay chặn lại, nhìn xem ngón tay đang chỉ đất nước nào trên đó. Gant đi qua, đi hết dãy nhà rồi quay trở lại. Lần này, khi đi ngang qua căn nhà đó và gia đình người Tây Ban Nha. Anh đi vòng ra phía sau. Ngôi nhà có một cổng vào nho nhỏ, trong sân một vài sợi dây với áo quần vắt ngang. Một hàng rào bằng gỗ khá cao bao quanh. Gant trèo qua cổng. Nhà chỉ có một cửa lớn và một cửa sổ, một thùng rác và một thau giặt quần áo. Gant thử mở cửa. Cửa đóng. Cửa sổ cũng đóng. Đó là một cửa sổ lót kính. Gant lấy trong túi ra cuộn băng keo trong. Cắt một đoạn ngắn, anh dán lên cửa sổ, một đoạn khác dán ngay phía dưới then cài, rồi một đoạn nữa, một đoạn nữa… Vài phút sau, Gant lấy ra một con dao cắt gương, mang găng tay vào bắt đầu cắt. Tiếng lưỡi dao nhẹ rít lên đều đều. Tiếng gương vỡ kêu “tách”. Anh nhẹ nhàng lấy miếng gương vừa cắt ra khỏi cửa đặt nó vào trong thùng rác. Luốn tay qua cửa sổ, anh mở then cài. Lấy trong túi ra ngọn đèn pin giống hình cây bút máy, anh nhoài người qua cửa sổ đã mở, rọi đèn. Một chiếc ghế phía dưới cửa sổ để đầy sách báo. Gant đẩy ghế qua một bên trèo vào, và đóng cửa sổ lại. Aùnh đèn pin mỏng manh quét một đường cho thấy trong nhà bếp bừa bãi, lộn xộn. Gant từ từ tiến lên. Anh vào một phòng khách. Aûnh Bud treo đầy trên tường: Bud mặc quần áo soọc lúc còn nhỏ, hắn thi tốt nghiệp trung học, Bud trong bộ quần áo đồng phục, Bud trong bộ quần áo màu sẫm đang cười. Anh đi hết phòng khách rồi vào một hành lang. Đầu hành lang là phòng ngủ, chai nước nằm trên đầu tủ áo quần. Ngăn áo quần trống trơn. Trên giường vứt lăn lóc những tờ báo, trên bàn có một tấm hình đám cưới và một bức hình của Bud. Phòng thứ hai là phòng tắm, ánh đèn pin le lói quét lên những bức tường ẩm mốc. Phòng thứ ba là phòng ngủ của Bud. Trông giống như phòng của một khách sạn hạng tồi. Những văn bằng tốt nghiệp treo trên phía trên đầu gường ngủ, những đồ dùng cá nhân vương vãi trong phòng. Gant đi vào. Anh quan sát trên các kệ sách. Phần lớn là sách giáo khoa, một vài cuốn truyện cổ điển. Không có quyển nhật ký, quyển ghi chép nào. anh ngồi xuống bên bàn học, lần lượt mở từng ngăn kéo. Một số giấy tờ của trường học, một vài bài báo cắt từ báo LIFE và NEW YORKER, bản đồ chỉ đường ở New England. Không có thư từ, không một quyển lịch ghi chú ở trên. Không có gì cả. Anh đứng dậy, đi đến tủ áo quần. Một nửa ngăn kéo bỏ trống. Những ngăn kéo còn lại đựng áo quần mùa hè và đồ tắm, vài đôi tất màu lá mạ. Trong góc của ngăn kéo không có một mảnh giấy, không một bức ảnh nào bỏ quên. Gant mở tủ áo một cách chiếu lệ. Một chiếc hộp sắt nhỏ nằm trên sàn tủ áo. Anh lấy ra, đặt lên bàn. Hộp khóa kín. Anh cầm lên lắc và nghe bên trong hình như có tiếng giấy tờ xê dịch. Anh để hộp xuống, dùng mũi dao nhỏ nạy nắp hộp. Sau đấy anh mang vào nhà bếp, lục lọi tìm thấy cái mỏ đinh vít trong một ngăn kéo. Anh thử nạy lần nữa. Vẫn không được. Cuối cùng anh lấy giấy bọc nó lại, thầm mong đó không phải là hộp đựng tiền của bà Corliss. Anh mở cửa sổ trèo ra. Khi đã đóng và khóa cửa sổ lại, anh ôm kè kè chiếc hộp trèo qua cổng, lặng lẽ đi giữa những ngôi nhà hai bên vệ đường.
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
P III - Chương 11
Để bù lại những ngày nghỉ Nôen, Leo Kingship làm việc rất khuya. Tối thứ tư ông về nhà vào lúc mười giờ. Khi trao áo cho người quản gia cất, ông hỏi Marion đã về chưa. - Cô Marion đi với cậu Corliss. Cô nói sẽ về sớm. Có ông Detweiler đang đợi ông ở phòng khách. - Detweiler nào vậy? - Ông ấy nói là cô thư ký yêu cầu ông ấy tới đây vì một việc cơ mật. Ông ấy có mang theo một chiếc hộp sắt nhỏ. “Dettweiler”. Leo Kingship cau mày moi óc nhớ xem là ai. Ông đi vào phòng khách. Gordon Gant đứng lên khỏi ghế bành bên cạnh lò sưởi. - Chào bác – Anh nói với vẻ thích thú. Kingship nhìn anh một chốc. - Trưa nay không phải cô Richardson đã nói cho cậu biết rằng tôi không muốn tiếp ai cả sao? – Ông chống nạnh và nói lớn – Cậu hãy bước ra khỏi đây. Nếu Marion bước vào… - Hàng triển lãm loại một – Anh vừa nói vừa đưa những quyển sách nhỏ lên – để chống lại Bud Corliss. - Tôi không muốn... – Ông bỏ dở câu nói. Lộ vẻ kinh ngạc, ông đi lại phía Gant. Ông cầm lấy những quyển sách nhỏ từ tay Gant – Những quyển sách do chúng tôi phát hành. - Bud Corliss có những quyển sách này – Gant nói – trong chiếc hộp bằng sắt hắn để ở nhà tại Menasset, bang Massachusets – Anh đá nhẹ vào chiếc hộp trên sàn nhà dưới chân anh, nắp hộp bật mở ra, bên trong có bốn bì thư – Đêm qua cháu đã đánh cắp tại nhà hắn. - Cậu đánh cắp à? Gant mỉm cười. - Lấy độc trị độc. Cháu không biết hắn hiện giờ ở đâu trong thành phố New York, do đó cháu quyết định đi Menasset. - Lạy Chúa! Anh điên thật rồi – Leo Kingship nặng nhọc gieo người xuống chiếc ghế dưới lò sưởi. Ông trân trân nhìn những quyển sách nhỏ – Ôi! – Ông rên rỉ. Gant ngồi xuống ghế bên cạnh đivăng. - Nếu bác muốn, bác hãy quan sát mẫu hàng triển lãm loại một này. Các góc sách đều đã bị cong, sờn, những trang sách long ra. Cháu dám nói là hắn đã có những quyển sách này khá lâu. Cháu cũng dám nói là hắn đã nghiên cứu, nghiền ngẫm những quyển sách rất kỹ. - Đồ… đồ khốn kiếp – Kingship bật chửi thề, hình như chưa bao giờ ông có thói quen chửi thề như thế. Lấy chân hất nhẹ chiếc hộp, Gant nói: - Lịch sử của Bud Corliss là một vở bi kịch được gói ghém trong bốn bì thư này. Bì thư thứ nhất, những bài báo của vị anh hùng thời kỳ ở trường trung học, rồi lớp trưởng, chủ tịch ủy ban sinh viên năm thứ nhất, hầu như là những thành tích đáng kể vân vân và vân vân. Bì thư thứ hai, giấy giải ngũ danh dự, huy chương đồng, anh dũng bội tinh, một vài tấm ảnh đã phai mờ nhưng rất thú vị và một tờ biên nhận cầm đồ có thể đổi lấy một chiếc đồng hồ đeo tay trị giá khoảng hai trăm đôla. Bì thư thứ ba: Những ngày học ở đại học, giấy chuyển trường từ Stoddard về Caldwell. Bì thư thứ tư: Hai quyển sách mỏng viết về công ty Kingship Copper, hình như hắn đã đọc ngấu nghiến hai quyển sách này và đây là – Anh rút trong túi quần ra một mảnh giấy đã được gấp nếp lại, và trao cho Leo Kingship – Cháu mù tịt, không hiểu gì cả. Leo cầm tờ giấy, mở ra. Mới đọc được một nửa, ông hỏi Gant: - Cái gì thế này? - Cháu cũng đang hỏi bác đấy. Ông lắc đầu tỏ vẻ không hiểu: - Nhất định mảnh giấy này chứa đựng một điều gì liên quan đến câu chuyện này – Gant nhận xét – Cháu tìm thấy trong những quyển sách ấy. Leo lắc đầu đưa tờ giấy lại cho Gant, anh cầm lấy nhét vào túi quần. Leo Kingship đưa mắt nhìn các quyển sách một lần nữa. Tay ông bóp chặt lấy các bìa sách: - Aên nói làm sao với Marion đây – Ông băn khoăn – Con bé quá yêu hắn… Ông nhìn Gant một cách thảm não. Lát sau nét mặt ông dịu lại, ông nhìn sách rồi nhìn Gant, đôi mắt nheo lại: - Làm thế nào cậu biết trong hộp có những thứ này? Làm sao tôi biết được là không phải chính tay cậu đã bỏ những thứ này vào trong đó? Gant há hốc miệng ra, sửng sốt. - Ôi, Chúa ơi… - Anh khẽ kêu lên. Leo Kingship vòng quanh đivăng qua căn phòng. Trên chiếc bàn có những nét chạm trổ có một máy điện thoại. Leo quay số. - Nào, thử xem – Gant nói, vẻ trách móc. Bầu không khí im lặng bỗng trầm xuống đến nỗi có thể nghe tiếng u u và tiếng nhấc máy điện thoại. - Chào cô Richardson, Leo Kingship đây. Tôi nhờ cô giúp một việc. Cô chịu phiền nhé. Và tôi mong cô tuyệt đối giữ kín. Cô hãy xuống văn phòng. Ừ, ngay bây giờ. Tôi đã không làm phiền cô, nếu đây không phải là một vấn đề quan trọng… Cám ơn Richardson. Cô đến phòng giao tế công cộng tìm thử xem ở đó có gởi những ấn phẩm của công ty cho… Bud Corliss không? - Burton Corliss – Gant nhắc. - Hoặc Burton Corliss. Ồ, đúng thế. Tôi ở nhà, do đó khi tìm thấy, cô nhớ gọi cho tôi, bất cứ lúc nào. Gant ngúc ngắc đầu uể oải. - Chúng ta đang có trong tay những vật thật vô dụng, phải không bác? - Tôi tin những bằng chứng cậu đưa ra tối nay là đúng – Leo Kingship xác nhận – Tôi rất tin. Ông trở lại đứng sau lưng ghế. - Nếu bác tin thế, thì bác biết đấy, chúng ta đang ở trong mọt hoàn cảnh rất khó xử. Leo chống tay lên thành ghế nhìn xuống những quyển sách trên nệm ghế ông ngồi lúc nãy. - Thật khó xử vô cùng – Gant lặp lại câu nói. Leo thở dài thườn thượt, vòng ra trước ghế, cầm những quyển sách lên rồi ngồi xuống. - Tôi phải nói với Marion như thế nào đây? – Ông hỏi, tay xoa xoa đầu gối – Đồ chó đẻ, thằng khốn kiếp! Gant ngả người về đằng trước, khuỷu tay tựa trên đầu gối: - Bác Kingship, cháu hoàn toàn đúng trong việc này. Bác có công nhận là toàn bộ câu chuyện của cháu là đúng không? - Toàn bộ câu chuyện à? – Leo thẫn thờ hỏi. - Vâng, kể cả trường hợp Dorothy và Ellen nữa. Leo Kingship thở ra một cách giận dữ, Gant nói nhanh. - Hắn đã không kể cho Marion nghe về chuyện hắn theo học ở đại học Stoddard. Chắc chắn hắn đã nhúng tay vào cái chết của Dorothy. Chính hắn là tác giả cái bào thai đó. Hắn giết Dorothy, rồi giết Powell, giết Ellen vì hai người này đã phát hiện ra tội ác của hắn. Hắn phải giết họ để bịt đầu mối. - Còn lá thư… - Hắn đã lừa Dorothy để nàng phải viết lá thư kia. Việc này trước đó cũng đã xảy ra rồi – tháng vừa qua, báo có đăng tin về một gã đã làm như thế, cũng lý do giống như thế này: cô gái có thai. Leo lắc đầu. - Vậy mà tôi đã tin hắn. Qua những gì hắn đã đối xử với Marion, tôi thấy tin tưởng hắn quá sức! Tuy nhiên, cậu Gant à, có một kẽ hở trong lý luận của cậu, một kẽ hở vô cùng quan trọng. - Bác nói cái gì, thưa bác? – Gant hỏi. - Hắn chạy theo tiền, phải không? – Gant gật đầu xác nhận – Và cậu hẳn đã rõ khi Dorothy bị giết thì nó đang ăn mặc cái thì cũ, cái thì mới, cái thì mượn, cái thì mua, cái màu xanh… - Gant lại gật đầu đồng ý – Dù hắn là người đã gây ra nỗi khổ đau của con gái tôi nhưng nó vẫn sẵn sàng kết hôn với hắn, thì tại sao hắn lại giết con bé chứ? Lẽ ra hắn sẽ tiếp tục tiến tới và cưới con bé phải không? Cưới Dorothy thì hắn sẽ có tiền kia mà! Gant nhìn ông, không nói gì cả. - Trường hợp này, cậu đúng, nhưng trường hợp Dorothy thì cậu sai bét, sai, sai hết – Ông có vẻ giận dữ. Một lúc sau, Gant đứng lên, quay lại đi về phía cửa sổ, nhìn ra ngoài, mặt buồn rầu, môi bậm lại. - Cháu có thể nhảy xuống – Anh tuyên bố. Khi tiếng chuông cửa reo vang, Gant quay phắt lại. leo Kingship đã đứng lên tự hồi nào và đang đứng trước lò sưởi, nhìn đống củi được xếp chồng lên nhau như hình một kim tự tháp. Ông miễn cưỡng quay lui, tay ôm các quyển sách, tránh đôi mắt Gant đang chăm chú nhìn ông. Cả hai đều nghe tiếng cửa mở, rồi một giọng nói vọng vào phòng… - Anh vào một chốc đã nào. - Thôi, Marion à. Sáng mai chúng ta phải dậy sớm. Một khoảng im lặng khá lâu – Anh sẽ có mặt lúc bảy giờ ba mươi. - Anh nên mặc áo quần sẫm màu nhé. Ở nhà máy bẩn lắm – lại im lặng – Tạm biệt anh Bud… - Chào em. Tiếng cửa đóng lại. Leo Kingship cuộn tròn các quyển sách. - Marion à – Ông gọi, nhưng giọng ông nhỏ quá – Marion – Ông gọi lần nữa, lớn hơn. - Con đến ngay – Giọng Marion đáp lại, vui vẻ. Cả hai người đều bồn chồn đợi chờ, thời gian như ngừng lại. Marion xuất hiện ở cửa, đang vội kéo chiếc cổ áo bằng lông lên, đôi má ửng hồng vì cái giá lạnh bên ngoài. Nàng mỉm cười, nói: - Bọn con đã… Nhìn thấy Gant, nàng ngừng lại, tay buông xuống. - Marion à, ba và cậu… Nàng quay ngoắc người, đi ra. - Marion – Leo Kingship chạy theo ra cửa gọi lớn. Nàng bước lên được nửa cầu thang, những bước chân thoăn thoắt, đầy vẻ giận dữ. - Marion – Ông gọi, giọng bực mình, như ra lệnh. Marion dừng lại, mặt đanh lại nhìn thẳng lên phía trên lầu, một tay đặt trên tay vịn. - Sao? – Nàng buông tiếng cộc lốc. - Xuống đây ba nói chuyện. Một câu chuyện vô cùng hệ trọng. Một phút trôi qua. - Xuống đây, Marion – Ông lặp lại một lần nữa. - Thôi được – Nàng quay lại đi xuống cầu thang – Ba có thể nói, trước khi con lên lầu thu xếp đồ đạc ra khỏi nhà. Giọng nàng lạnh lùng, xa lạ. Kingship trở lại phòng khách. Gant đang đứng bồn chồn ở giữa phòng, tay đưa ra sau chống lên thành ghế. Kingship lắc đầu buồn rầu đến đứng bên cạnh anh. Marion bước vào phòng khách. Cả hai đưa mắt nhìn nhưng nàng chẳng thèm nhìn ai cả, đi qua cái ghế phía bên kia gần cái đivăng. Nàng ngồi xuống. Cẩn thận bắt chân chữ ngũ, nàng sửa lại chiếc váy màu đỏ sậm. Tựa hai tay lên hai bên thành ghế, nàng quắc mắt nhìn hai người đang đứng sau chiếc ghế phía bên trái nàng. - Thế nào? – Nàng nhếch môi hỏi. Leo Kingship, cử chỉ lúng túng, tránh không nhìn nàng, nói: - Cậu Gant đến… Hôm qua cậu ấy… - Chuyện gì thế? – Marion ngắt lời. Ông bố quay sang Gant lộ vẻ cầu cứu. - Chiều hôm qua – Gant đỡ lời – Bố cô hoàn toàn không hay biết gì cả, tôi đã đi Menasset và tôi đã đột nhập vào nhà vị hôn phu của cô… - Ai cho phép anh làm thế? - … Và tôi có lấy một chiếc hộp sắt trong tủ áo của Bud… Marion ép sát người vào ghế, mặt trở nên trắng bệch, môi mím chặt, mắt nhắm ghiền lại. - Tôi mang nó về nhà và mở nắp… Nàng mở mắt ra, rực sáng, giận dữ: - Anh tìm thấy cái gì nào? Kế hoạch về bom nguyên tử chăng? Họ im lặng. - Anh tìm thấy cái gì? – Nàng lặp lại câu hỏi, giọng thấp xuống, chán nản. Leo Kingship đi đến bên nàng, đưa cho nàng những quyển sách mỏng nhăn nhúm. Nàng uể oải cầm lấy, nhìn những quyển sách. - Sách đã cũ – Gant lên tiếng – Bud đã có những quyển sách này lâu rồi. - Hắn đã không trở về Menasset kể từ khi con bắt đầu quen hắn – Leo nói – Hắn có những quyển sách này trước khi quen con. Nàng cẩn thận vuốt những quyển sách để trên đùi nàng. Một vài góc cuốn sách bị cong lại, nàng bẻ thẳng ra. - Có thể Ellen đã cho anh ấy – Marion nói. - Ellen không bao giờ có những ấn phẩm này, Marion à, con biết điều đó. ellen không quan tâm tới những thứ này, cũng giống như con vậy. Marion gập sách lại, nhìn mặt sau sách: - Ba có mặt ở đó không, khi anh ta mở cái hộp này? – Nàng hỏi ông bố – Ba có tin chắc là những quyển sách này ở trong hộp này không? - Ba đang cho kiểm tra lại. nhưng cậu Gant có lý do để… Marion bắt đầu lật các trang của một trong những quyển sách. Nàng lật chúng một cách hờ hững như thể đó là cuốn tạp chí ở một phòng đợi. Vài phút sau nàng nói, vẻ mặt nghiêm nghị. - Thôi được, có thể trước hết, Bud bị tiền bạc lôi cuốn – Nàng cười mỉa – Một lần trong đời, con đã biết ơn về những đồng tiền của ba – Nàng lật thêm một trang nữa – Người ta sẽ nói gì về việc này? Yêu một cô con gái nhà giàu cũng dễ như yêu một cô con gái nhà nghèo vậy thôi – Lại lật tiếp thêm một trang nữa – Ba không thể trách Bud được, vì anh ấy xuất thân từ một gia đình nghèo. Môi trường chung quanh đã ảnh hưởng… - Nàng bật đứng dậy, ném những quyển sách lên đivăng – Ba còn muốn gì khác nữa? – Tay nàng run run. - Cái gì khác là sao? – Leo hỏi lại – Thế cũng chưa đủ hay sao con? - Đủ à? – Nàng gằn giọng – Đủ cho cái gì kia chứ? Không – Nàng lắc đầu – Không, không đủ đâu. - Con vẫn muốn… - Bud yêu con. Có thể thoạt tiên tiền bạc lôi cuốn anh ấy yêu con cũng nên. Ờ, giả như con là một cô gái đẹp thì sao? Con sẽ không hủy bỏ đám cưới của con, nếu con khám phá ra rằng chính ánh mắt của con đã lôi cuốn anh ấy, phải không? - Thoạt tiên ư? – Ông bố chua chát – Không, tiền vẫn là cái đã mê hoặc hắn. - Ba không có quyền nói như thế! - Marion, bây giờ con không thể kết hôn với hắn được nữa. - Không được à? Ba cứ đến tòa Hành chính vào sáng thứ hai thử xem. - Hắn là một thằng… - Con van ba, ba thì lúc nào cũng biết rõ người này tốt, người kia xấu. Ba đã biết mẹ con xấu xa và đã xua đuổi mẹ con đi. Ba cũng biết Dorothy hư đốn và em con đã hủy mình cũng là vì nó đã được nuôi dưỡng, được giáo dục bằng những cái tốt, những cái xấu, những cái đúng, những cái sai của ba. ba chưa vừa lòng với những cái đúng, cái sai đó của ba ư? - Con không thể lấy một thằng chồng chỉ biết chạy theo con vì đồng tiền! - Bud yêu con. Ba không hiểu tiếng Anh à? Bud yêu con. Anh ấy yêu con. Ba nghe rõ không hả ba? con không cần biết điều gì đã buộc chặt chúng con lại với nhau. Tụi con có ý nghĩ giống nhau. Cảm nhận giống nhau. Cùng thích loại sách như nhau, những vở kịch giống nhau, thích cùng một thứ âm nhạc, những… - Những món ăn giống nhau – Gant nói xen vào – Cả hai đều thích món ăn của người Ý, của người Mỹ. Marion giật mình quay sang nhìn Gant, miệng há rộng kinh ngạc, sững sờ. Gant lấy mảnh giấy trong túi quần ra, cầm trên tay. - Và những quyển sách kia – Anh nói, nhìn vào mảnh giấy – Là những tác phẩm của Proust, Thomas Wolfe, Carson, Mc. Cullers? (1) Marion trợn tròn mắt. - Làm thế nào… Cái gì thế kia? Gant vòng qua đivăng. Nàng quay sang đối mặt với anh. - Cô hãy ngồi xuống. - Anh đang… - Nàng đi dịch lui, đụng phải đivăng. - Cô hãy ngồi xuống đã – Gant nói nhỏ nhẹ. Nàng nghe lời anh. - Cái gì thế? – Nàng hỏi, giọng hốt hoảng. - Mảnh giấy ở trong cái hộp sắt cùng với những quyển sách ấy, trong cùng một bì thư lớn. Nét chữ của Bud, tôi đoán thế – Anh đưa mảnh giấy cho Marion, nói giọng ân hận – Rất tiếc! Marin nhìn Gant, vẻ bối rối, rồi nhìn xuống mảnh giấy: Proust, T. Wolfe, C. Mc Cullers, Madame Bovary, Alice In Wonderland… (Sách phải đọc). Nghệ thuật (phần lớn nghệ thuật hiện đại) Hopley, Hopper, Demuth… (phải đọc loại sách tổng quát về nghệ thuật hiện đại). Ganh tị với Ellen? Renoir, Van Gogh. Thức ăn của Ý, của Mỹ (phải đi xem những quán ở New York). Kịch: Shaw, T. Williams – Những vở kịch trang trọng… Chỉ mới đọc được một phần tư mảnh giấy chi chít những chữ, đôi má nàng dần dần đổi sắc. Nàng run rẩy cuốn mảnh giấy lại. - Ôi – Nàng rên rỉ đau đớn, lại mở mảnh giấy ra – Tôi đâu phải là… người dễ tin – Nàng nói, mắt không ngước nhìn lên. Nàng cười như điên dại, nhìn ông bố đang nhè nhẹ đi vòng đến phía cuối đi văng đứng bên cạnh nàng lộ vẻ bất lực. - Lẽ ra con bé phải biết, phải không ba? Đôi má nàng hồng trở lại, đỏ rực lên. Nàng đảo mắt nhìn quanh, rồi bất chợt nàng lấy hết sức vò nát mảnh giấy trong tay. - Không thể ngờ được – Nàng kẽ nhếch môi cười cay đắng, nước mắt ràn rụa trên má, những ngón tay bóp chặt mảnh giấy – Lẽ ra con phải nhận thấy… - Nàng buông tay ra thả rơi mảnh giấy, đưa tay ôm lấy mặt, nức nở. Ông bố lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh đứa con, ôm lấy đôi vai đang run rẩy vì đau đớn, tủi nhục. - Marion con, ba mừng vì con đã nhận ra kịp thời. Cả người nàng gập xuống trong đôi tay của ông bố, mềm nhũn, bàng hoàng. - Ba không hiểu được, ba không sao hiểu được đâu ba ơi! – Nàng vẫn úp mặt trong đôi tay thổn thức, tức tưởi … Nàng không khóc nữa, ngồi đó câm lặng, những ngón tay cuộn vào chiếc khăn tay ông bố vừa đưa cho nàng. Nàng đưa mắt nhìn mảnh giấy trên tấm thảm. - Ba đưa con lên lầu, nghe con? - Leo nói, giọng nghèn nghẹn. - Không … Ba để con ngồi đây. Ông dứng, đi đến bên Gant đang đứng bên cửa sổ. Hai người im lặng, nhìn những ánh đèn bên kia sông. Cuối cùng Leo Kingship lên tiếng: - Tôi phải làm gì hắn mới được. Thề có trời đất chứng dám, tôi phải trả thù. Một phút trôi qua, Gant nói: - Lúc nãy, Marion có nói đến cái tốt, cái xấu của bác. Có phải bác qua nghiêm khắc đối với các cô gái của bác không? Leo Kingship suy nghĩ, rồi nói: - Chẳng nghiêm khắc lắm đâu. - Cháu nghĩ bác khắt khe thật. Qua cách nói của Marion, cháu nhận thấy điều đó. - Nó đang tức giận. Gant nhìn bảng hiệu Pessi-Cola bên kia sông. - Trong cái quán giải khát kia, hôm đó… bác và cháu rời khỏi nhà Marion, bác có nói cái gì đấy, hình như bác đã xua đuổi một trong những đứa con của bác. Bác nói gì thế? - Tôi nói đến Dorothy. Có lẽ nếu tôi không… - Nghiêm khắc quá, phải không bác – Gant gợi ý. - Không, tôi không nghiên khắc. Tôi chỉ dạy cho chúng biết điều phải, điều trái. Có lẽ tôi… hơi cường điệu một chút, bởi vì mẹ của chúng… -Ông thở dài – Lẽ ra Dorothy phải thấy tự tử không phải là lối thoát duy nhất. Gant lấy bao thuốc, rút một điếu, cầm giữa hai ngón tay. - Bác Kingship à, bác sẽ làm gì nếu như Dorothy lấy chồng mà không hỏi ý kiến bác trước? Và sau đó lại đẻ con… sớm quá? Leo im lặng một lúc, rồi nói: - Tôi cũng không biết nữa. - Hắn đã xô Dorothy xuống lầu – Marion bỗng lên tiếng một cách bình tĩnh. Cả hai người đồng thời quay lại. Marion vẫn ngồi bất động trên đivăng. Họ nhìn thấy khuôn mặt nàng trong chiếc gương soi treo phía trên lò sưởi. Nàng nhìn những mảnh giấy vung vãi trên tấm thảm. - Thế nào bác? –Gant chợt hỏi Leo Kingskip. - Tôi không cho là hắn đã đẩy Dorothy rớt xuống – Ông phản đối. - Lẽ ra ba phải nghĩ đến điều đó – Giọng nói của Marion thẫn thờ, vô hồn. Leo lại quay nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau cùng ông nói: - Trong trường hợp đó, không ai dám nhận lãnh trách nhiệm về việc kết hôn của đôi trai gái ấy, cũng như… - Ông bỏ lửng câu nói. - Đấy, đấy – Gant châm thuốc, nóiChính vì thế hắn đã giết Dorothy. Nhất định con gái bác đã nói cho hắn biết về bác. Hắn không làm cách nào đụng đến đồng tiền của bác được, dù thậm chí hắn có cưới Dorothy chăng nữa; và nếu hắn không chịu cưới Dorothy thì hắn sẽ gặp rắc rối. Cho nên… sau đó hắn lại thử thời vận một lần nữa, hắn làm quen Ellen, nhưng Ellen lại bắt tay vào việc điều tra về cái chết của Dorothy và nàng sắp phanh phui ra sự thật thì hắn hoảng sợ đến nỗi chẳng còn cách nào khác là phải thủ tiêu cả Powell lẫn Ellen, như hắn đã thủ tiêu Dorothy. Hắn lại thử cơ may một lần thứ ba. - Bud phải không? – Marion lên tiếng hỏi. Lần này nàng nói cái tên đó một cách ngập ngừng, thảng thốt. Nét mặt nàng phản chiếu trong gương đầy vẻ kinh hoàng, ngạc nhiên, như thể người chồng chưa cưới của nàng đã bị buộc tội không đủ tư cách ngồi vào bàn ăn vậy. Leo Kingship nheo mắt nhìn ra ngoài trời. - Tôi tin là hắn không làm thế. Tôi tin thế – Leo nói một cách quả quyết nhưng khi quay lại nhìn Gant thì sự cương quyết đó của ông bỗng biến mất đi – Cậu chỉ dựa vào mỗi một điều là hắn đã không nói cho Marion biết chuyện hắn học ở Stoddard rồi suy đoán ra như vậy. Chúng ta thậm chí chưa dám chắc là hắn có quen biết Dorothy hay không? Chưa nói đến việc hắn không phải là người độc nhất quen biết Dorothy. Chúng ta phải nắm chắc các sự kiện. - Có các nữ sinh viên ở ký túc xá – Gant nói – Một số các cô hẳn biết Dorothy bắt bồ với ai. Leo gật đầu có vẻ đồng ý. - Tôi có thể thuê người đến đấy, nói với các cô. Gant vẻ tư lự lắc đầu. - Chẳng ích lợi gì. Hiện giờ là kỳ nghỉ. Đến lúc bác tìm ra được các cô gái biết chuyện này thì đã quá trễ. - Sao lại quá trễ? - Một khi hắn biết ngày cưới bị hủy – Gant liếc nhìn Marion, nàng ngồi im lặng – Hắn sẽ không khoanh tay ngồi đợi xem tại sao, phải không, thưa bác? - Chúng ta sẽ tìm thấy hắn – Leo nói một cách tin tưởng. - Có thể tìm thấy, mà cũng có thể không, vì hắn biến mất rồi – Gant hút thuốc ra chiều nghĩ ngợi – Dorothy không để lại một quyển nhật ký hay cái gì khác sao? Chuông điện thoại reo. Leo Kingship đến bên cái bàn chạm trổ, nhấc máy lên. - Alô – Thời gian im lặng kéo dài. Gant đưa mắt nhìn Marion, nàng chồm người về phía trước, nhặt những mảnh giấy trên thảm – Khi nào – Kingship hỏi. Marion để những mảnh giấy vụn trong lòng bàn tay trái, vo vo chúng lại với nhau. Nàng nhìn như không biết phải xử trí với chúng như thế nào. Nàng bỏ chúng xuống chiếc đivăng cạnh nàng – Cám ơn – Giọng Leo Kingship yếu ớt. Có tiếng bỏ máy điện thoại xuống. Im lặng. Gant quay nhìn Leo Kingship. Ông đang đứng cạnh bàn, nét mặt đanh lại. - Richardson gọi – Leo nói – Một văn bản gởi đến cho Burton Corliss ở Caldwell, bang Wisconsin ngày 16.10.19… - Ngay khi hắn khởi sự chiến dịch với Ellen – Gant nói. Ông gật đầu. - Nhưng đó là lần thứ hai – Giọng ông chậm rãi – Một văn bản gửi cho Burton Corliss ở Blue River, bang Iowa, ngày 6.2.19… - Dorothy… - Gant thì thào. Marion rên rỉ. Marion lên lầu, còn Gant ở lại. - Chúng ta đang đi đúng hướng của Ellen – Gant nói – Cảnh sát có bức thư tuyện mệnh của Dorothy, còn những gì chúng ta có chỉ là những hoài nghi mà thôi, những dữ kiện chưa đủ sức thuyết phục cảnh sát được. Leo Kingship cầm lên một trong số những quyển sách. - Tôi sẽ tóm đầu hắn – Ông nói lớn. - Cảnh sát đã không phát hiện được gì tại chỗ ở của Powell cả sao? Chẳng hạn dấu tay, sợi chỉ… - Chẳng có gì hết. Chỗ ở của Powell cũng không, tại quán Ellen ăn cũng không… Gant thở dài. - Cho dù bác có yêu cầu cảnh sát bắt giữ hắn chăng nữa thì một sinh viên trường luật năm thứ nhất cũng có thể thả hắn ra trong vòng năm phút. - Tôi sẽ tóm đầu hắn bằng cách khác. Chắc chắn tôi sẽ bắt hắn. - Chúng ta, hoặc là phải tìm cho ra bằng cách nào hắn đã lừa Dorothy viết lá thư đó, hoặc là khẩu súng hắn đã sử dụng để giết Powell và Ellen. và phải làm trước ngày thứ bảy mới được. Kingship đưa mắt nhìn bức ảnh trên bìa một quyển sách. - Lò nấu kim loại… - Ông nói đầy vẻ ân hận – Bắt buộc ngày mai chúng tôi phải bay đến đấy. Tôi muốn chỉ cho hắn xem. Cả Marion nữa. Trước đây con bé chẳng bao giờ để tâm đến. - Tốt hơn bác nên nói Marion đừng cho hắn biết ngày cưới đã bị hủy bỏ, đợi đến giây phút cuối hẵng hay. Leo Kingship vuốt thẳng quyển sách trên đùi ông. Ông ngước mắt nhìn lên hỏi: - Cậu nói cái gì? - Cháu nói là bác nên nói Marion đừng để hắn biết ngày cưới đã bị hủy, đợi đến giây phút cuối cùng rồi hẵng hay. - Ôi! – Ông than vãn, nhìn lại quyển sách. Một phút trôi qua – Hắn đã chọn lần người – Ông nói nho nhỏ, mắt vẫn nhìn đăm đăm tấm ảnh lò nấu kim loại – Lẽ ra hắn nên chọn con gái của một người khác thì hay hơn. (1) Những nhà văn nổi tiếng của Pháp, Đức, Anh, Mỹ. (ND)
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
P III - Chương 12
Có phải đây là một ngày tuyệt diệu không? Có phải tất cả những gì hắn muốn biết là ở chỗ đó không? Hắn nhăn mặt nhìn chiếc máy bay, trông chiếc máy bay cũng nôn nóng như hắn vậy; nó đang trườn trên đường băng, thân lấp lánh trong nắng mặt trời, và hàng chữ hai bên thân rực sáng: KINGSHIP. Hắn nheo nheo đôi mắt nhìn quang cảnh rộn rịp ở cuối sân bay, những chiếc máy bay thương đậu ở đó. Những hành khách đang chờ đợi, đứng túm tụm sau hàng rào chắc như những con vật câm điếc, “Tất cả bọn chúng tôi không thể nào có máy bay riêng để tuỳ nghi sử dụng”. Hắn dim dim mắt nhìn bầu trời xanh thăm thẳm trên cao, rồi vươn vai thở mạnh một cách sung sướng, nhìn hơi thở bay tỏa lên không. Không, hắn quả quyết một cách vô tư. Thực sự chưa bao giờ có một ngày tuyệt vời như thế này. Cái gì, không bao giờ? Không, không bao giờ! Cái gì, không bao giờ? Ờ, ờ… chưa bao giờ! Hắn quay trở lại phía nhà đợi máy bay, khẽ ngâm nga nho nhỏ trong miệng. Marion và Leo Kingship đang đứng trong bóng râm thầm thì bàn cãi gì đấy. - Con sẽ đi – Marion nói, vẻ cương quyết. - Có chuyện gì trở ngại à? – Hắn cười, đi đến gần hai cha con Kingship. Leo quay lưng bỏ đi – Có chuyện gì thế, Marion? – Hắn lo lắng hỏi. - Chẳng có chuyện gì cả. Em không được khỏe, nên ba em không muốn em đi theo – Mắt nàng nhìn những chiếc máy bay phía sau hắn. - Thần kinh cô dâu căng thẳng? – Hắn bông đùa. - Không phải thế. Em không được khỏe, thế thôi. - Ồ – Hắn thốt lên có vẻ hiểu biết. Nàng và hắn đứng bên nhau không nói năng gì, nhìn hai người thợ máy đang lăng xăng đổ nhiên liệu vào máy bay. Rồi hắn đi về phía Leo. Hãy mặc xác Marion trong một ngày như hôm nay. Mọi chuyện tốt đẹp cả. Có lã cô ta giữ im lặng vì một sự thay đổi gì đó – Hắn nghĩ thầm. - Bắt đầu khởi hành chưa bác? – Hắn hỏi. - Vài phút nữa – Leo trả lời – Chúng ta đợi cậu Dettweiler. - Ai thế, thưa bác? - Dettweiler. Bố cậu ta ở trong ban giám đốc. Khoảng vài phút sau, một thanh niên tóc màu nâu, mặc áo ngoài màu xám tro từ phía nhà để máy bay thương mại tiến về phía họ. Anh ta có cái cằm dài, đôi lông mày rậm. Anh gật đầu chào Marion rồi đi đến bên Leo Kingship. - Chào bác Kingship. - Chào cậu Dettweiler – Hai người bắt tay nhau – Tôi giới thiệu với cậu đây là con rể tương lai của tôi, Bud Corliss và đây là Dettweiler. - Chào anh. - Chào anh – Dettweiler nói, bắt tay Bud một cách niềm nở – Tôi rất mong được gặng anh. Vâng, đúng thế. Tôi rất mong được gặp anh. “Hắn đóng kịch” – Bud chửi thầm – “Có lẽ hắn muốn lấy lòng lão Kingship đây”. - Xong chưa, thưa ông? – Một người trong máy bay hỏi vọng ra. - Xong rồi – Leo trả lời. Marion tiến lên phía trước. - Marion, ba thực sự muốn con không đi – Leo nói. Nhưng nàng vẫn tiếp tục bước qua mặt ông bố, đi thẳng một mạch, leo lên cầu thang có ba bậc, bước vào máy bay. Leo Kingship nhún vai, lắc đầu. Dettweiler theo sau Marion. - Đi trước đi, Bud – Leo nói. Bud thong thả trèo lên thang, bước vào bên trong. Máy bay sáu chỗ ngồi, bên trong thân máy bay sơn màu xanh dịu. Hắn ngồi dãy ngồi dãy ghế cuối cùng phía bên tay phải, sau cánh máy bay. Marion ngồi trước hắn. Leo ngồi hàng đầu, cách Dettweiler một ghế. Khi động cơ máy bay rú lên, Bud buộc dây nịt an toàn. “Đồ chó, giá như đừng có cái khuy nịt bằng đồng thì hay hơn”. Hắn lắc đầu mỉm cười. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những người khách đang đứng chờ sau hàng rào chắn, và tự hỏi không biết họ có nhìn thấy hắn… không? Máy bay bắt đầu chuyển mình về phía trước. Trên đường đi… “liệu lão Leo có đưa mình đến thăm lò nấu kim loại không, nếu lão ta vẫn còn nghi hoặc? Không bao giờ! Cái gì không bao giờ hả? Ừ, không bao giờ đâu! Hắn chồm người vỗ lên vai Marion, nhăn mặt nhìn nàng, cười. Nàng mỉm cười đáp lại, rồi lại quay nhìn về cửa sổ, trông nàng có vẻ đau thật. Leo và Dettweiler đang nói chuyện thì thầm với nhau. - Bao lâu sẽ đến, hả bác Leo? – Bud vui vẻ hỏi lớn. Ông quay lại trả lời. - Ba tiếng đồng hồ, nếu thuận gió. Ông quay lại tiếp tục chuyện trò với Dettweiler. Dẫu sao hắn cũng chẳng thích chuyện trò với ai cả. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ chỗ hắn ngồi, nhìn mặt đất lướt qua. Đến gần sân bay, máy bay vòng chậm lại. Động cơ rú mạnh, tăng tốc… Hắn nhìn trân trân ra ngoài cửa sổ, những ngón tay mơn man khuy nịt bằng đồng. Mình đang trên đang trên đường đến nhà máy kim loại… Lò nấu kim loại! Ôi chiếc đũa thần! Nguồn gốc của sự giàu sang! Tại sao mình lại sợ đi máy bay nhỉ? Lạy Chúa, thật khủng khiếp nếu mẹ mình đi theo! Máy bay gầm lên, phóng vun vút về phía trước. Hắn là người đầu tiên nhận ra nhà máy nấu kim loại, một khoảnh nho nhỏ, cân xứng, đen sẫm trên nền tuyết trắng xóa, trông giống như một thanh sắt bắc ngang qua đường ray ở xa tít mù phía dưới kia. “Kìa, kìa”. Hắn nghe giọng Leo Kingship vang lên, hơi thở của hắn phà vào mặt kính cửa sổ khiến nó mờ đục, hắn lấy tay chùi sạch. Cánh máy bay che khuất thanh sắt đó. Hắn chờ đợi, nuốt nước miếng, nghe hai lỗi tai lùng bùng, khó chịu. Máy bay đang giảm độ cao. Nhà máy nấu kim loại lại hiện ra, lướt qua dưới cánh máy bay, có khoảng sáu hoặc bảy mái nhà nâu sậm thẳng tắp một hàng với những ống khói vươn cao lên bầu trời, những đường ray vòng vo bao quanh những căn nhà đó. Một chiếc tàu hàng đang chạy nhả những cột khói đen ngòm trong ánh mặt trời chói chang. Hắn quay đầu nhìn lui, mắt dán chặt vào nhà máy nấu kim loại ở đằng sau đuôi máy bay. Những cánh đồng tuyết lấp loáng như chạy theo những ngôi nhà rải rác đây đó. Nhà máy kim loại khuất mất. Càng nhiều nhà cửa hơn, những con đường ngang dọc giữa những dãy nhà. Lại nhung nhúc nhà cửa, đường sá chằng chịt đan lại với nhau… Máy bay nghiêng nghiêng đôi cánh, bay vòng lại. Mặt đất lờ mờ, rõ dần và đường băng hiện ra trước mắt. Máy bay nhạ xốc lên, khuy thắt lưng hích vào bụng hắn. tiếng động cơ nhỏ dần rồi tắt hẳn. Hắn thở ra nhẹ nhõm. Khi họ bước ra khỏi máy bay, một chiếc xe bóng nhoáng đã đợi bên dưới. Hắn ngồi bên cạnh Dettweiler. Chồm người về đằng trước, hắn đưa mắt qua vai bác tài nhìn quang cảnh. Con đường phố chính thẳng tắp dẫn đến một ngọn đồi trăng trắng tận chân trời. Từ nơi đó hắn có thể thấy những cột khói đen sì uốn khúc bay lên không, trông giống như những ngón tay mờ của một bàn tay thiên tài nào đó. Con đường chính bây giờ lại là một xa lộ hai chiều băng qua giữa những cách đồng tuyết trắng, rồi trở thành một con đường trải nhựa ôm quanh lấy chân đồi, chạy ngoằn ngoèo lên đồi song song với những đường ray. Một con tàu đang trườn mình chầm chậm, một chiếc nữa, một chiếc nữa… nối đuôi nhau. Toa tàu nào cũng chở đầy hàng, phần lớn là kim loại. Trước mặt họ là nhà máy nấu kim loại sừng sững vút lên. Lối cấu trúc của nó trông giống như một kim tự tháp. Xe ngừng trước một ngôi nhà thấp xây bằng gạch. Một người đàn ông tóc bạc, mặc áo quần sẫm màu đang đứng mỉm cười chào đón họ ở ngưỡng cửa. Hắn không nhớ là hắn đang ăn, vì hắn chẳng còn bụng dạ đâu để ăn nữa. Hắn cứ mải mê đưa mắt ra ngoài cửa sổ nhìn về những ngôi nhà đang vang ra tiếng máy chạy rì rầm hòa lẫn với những âm thanh chát chúa của hàng tấn kim loại đang được chuyển vào lò. Hắn mong bữa ăn mau chấm dứt. Hắn nhìn xuống đĩa. Gà nấu đậu. Hắn ăn vội vàng và thầm mong mọi người đều ăn như hắn. Otto, người đàn ông tóc bạc, ăn mặc chỉnh tề lúa nãy, là giám đốc nhà máy. Sau khi Leo Kingship giới thiệu Otto với mọi người, Otto hướng dẫn họ vào gian phòng dùng để hội họp. Ông xin lỗi trước về những thiếu sót ở nhà máy, như là khăn bàn không được sạch sẽ, thức ăn nguội lạnh, rượu không ngon lắm… Otto vừa nói vừa cười: - Làm sao so sánh được với New York. - Anh Bud Corliss ơi! – Hắn nhìn lên, Dettweiler đang mỉm cười nhìn hắn, nói – Anh cẩn thận nhé. Tôi vừa ăn nhằm phải miếng xương đấy. Bud liếc nhìn đĩa thức ăn của mình gần sạch nhẵn, rồi cười với Dettweiler. - Tôi quá nôn nóng muốn đi xem lò nấu chảy – Hắn biện bạch. - Chúng tôi thì không – Dettweiler nói, nụ cười vẫn giữ trên môi. - Cậu ăn nhầm xương, hả cậu Dettweiler? – Otto lo lắng hỏi – Cái bà này thật… Tôi đã bảo rồi. Các vị khách làm sao cắt gà từng miếng được! Sau bữa ăn, họ rời căn nhà gạch, và đi qua cái sân trải nhựa dẫn đến những căn nhà đặt lò nấu chảy. Hắn đi thong thả. Một số người không khoác áo ngoài, vội vã đi phía trước, nhưng hắn cứ đủng đỉnh theo sau. Hắn đưa mắt nhìn con tàu chở quặng vừa khuất sau bức tường bằng thép ở cánh trái những ngôi nhà. Phía bên phải, một chiếc tàu đang được cất hàng lên; những cầu trục chuển đồng vào các toa tàu, những tấm đồng vuông vắn như những tảng lửa, mỗi tấm nặng đến hàng tấn. Đúng là trái tim của đất nước! Hắn giương đôi mắt nhìn các khối nâu sẫm, khổng lồ càng lúc càng cao ngất lên bầu trời – Trái tim vĩ đại của nên công nghiệp Mỹ quốc hút lấy những dòng máu dơ bẩn, và phun ra những dòng máu tươi tốt! Mình đang đứng sát kề trái tim đó, mình sẽ chia sẻ những quyền lực với nó. Những người kia đã biến mất trong ô cửa dưới chân tháp bằng thép khổng lồ. Giờ chỉ còn Otto đang đứng trong ô cửa mỉm cười, vẫy tay ra hiệu. Hắn rảo bước nhanh hơn, giống như một người tình đang đi đến nơi hò hẹn đã mong chờ từ lâu. Một thành công đáng được tưởng thưởng! Phải có một buổi ra mắt ầm ĩ mới được! Hắn miên man với những ý nghĩ. Phải phô trương để bù lại những khắc khỏai lâu nay! Tiếng còi hụ lên the thé. - Cám ơn. Muschas Gracia. (Cám ơn nhiều). Hắn đi vào vùng bóng tối của ô cửa. Cánh cửa khép lại sau lưng hắn. Tiếng còi lại hụ lên the thé, nghe như tiếng chim trong khu rừng già.
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
P III - Chương 13
Hắn đứng bên lối đi men cầu có tay vịn bằng dây xích, mê mẩn nhìn những lô hình khối cồng kềnh chạy thẳng hàng tít đằng xa như một khu rừng với những thân cây đỏ cháy được sắp xếp một cách ngăn nắp. Dưới chân lò, những người thợ di động một cách có phương pháp, trong những thao tác đều đặn, thành thạo. Bầu không khí hừng hực nóng và nồng nặc mùi lưu huỳnh. - Trong mỗi lò có tất cả sáu đáy chồng chất lên nhau – Otto thuyết minh – Người ta bỏ quặng từ trên chóp lò. Quặng được chuyển xuống đếu đặn từ đáy lò này sang đáy lò khác nhờ một hệ thống trục quay đặt ở chính giữa. Công việc nung đỏ sẽ loại chất lưu huỳnh thừa ra khỏi quặng… Hắn nghe một cách chăm chú, gục gặc đầu mãi. Hắn quay nhìn những người kia để biểu lộ lòng khâm phục của mình nhưng chỉ có Marion đứng cạnh hắn, nét mặt lạnh như tiền như từ sáng đến giờ vẫn vậy. Leo Kingship và Dettweiler đi đâu mất. - Ba em và Dettweiler đi đâu thế? – Hắn hỏi nàng. - Em không biết. Ba nói là muốn chỉ cho anh ta xem cái gì đó. - Thế à? Hắn lại quay nhìn những lò nung, lòng thắc mắc: “Lão Leo muốn cho thằng Dettweiler xem cái gì nhỉ?”. - À… có bao nhiêu? - Bao nhiêu lò ư? – Otto nói sặc sụa trong chiếc khăn tay đang che miệng – Năm mươi bốn cái tất cả. - Năm mươi bốn! Chúa ơi! Một ngày người ta phải nấu bao nhiêu quặng? – Hắn hỏi, ngạc nhiên. Ôi quá kỳ diệu! Hắn, trong suốt cả cuộc đời, chưa bao giờ để tâm đến bất cứ điều gì như thế. Hắn hỏi liên miên và Otto, trước vẻ rối rít của hắn, giải thích cặn kẽ từng câu hỏi của hắn. Hai người mải mê nói chuyện, quên bẵng Marion đang lẽo đẽo theo sau. Trong gian nhà khác còn có nhiều lò hơn. - Đó là những lò phản xạ – Otto giải thích – Quặng từ lò nung chảy ra có khoảng 10% đồng. Ở lò này, quặng sẽ tan chảy, những khoáng chất nhẹ hơn sẽ trôi đi gọi là xỉ. Thú7 còn lại là sắt và đồng – gọi là sản phẩm thô, có 40% đồng. - Đốt bằng nhiên liệu gì? - Than nghiền. Nhiệt lượng thải ra dùng để chạy máy. Và kia là lò chuyển. Đó là bộ phận kỳ diệu nhất trong quá trình nấu chảy quặng. Hắn chúm môi huýt nho nhỏ, vẻ thán phục. Otto nói: - hùng vĩ quá hả cậu? - Không tưởng tượng được! Hắn nhìn những lò chuyển đang hoạt động. Có tiếng cửa đóng sau lưng, hắn quay lại. Leo Kingship đang đứng bên cạnh Marion, và Dettweiler đứng dựa người vào cái thang bên cạnh cửa. Hắn nghe Leo hỏi Marion: - Có chuyện gì vậy con? Không khí nóng hừng hực phía trên nồi nấu kim loại rung rung như những miếng giấy kính đang vỡ ra. - Chuyện gì, ba? – Marion hỏi lại. - Trông con có vẻ xanh xao quá – Leo nói. Bud xoay hẳn người lại. Marion có xanh xao gì đâu, trông nàng cũng như mọi ngày. - Con vẫn khỏe ba à – Hắn nghe nàng trả lời. - Không, trông con yếu lắm – Leo nói và Dettweiler gật đầu tỏ vẻ đồng ý. - Có lẽ vì oi bức quá cũng nên. - Vì khói đấy – Leo nói – Một vài người không chịu được khói. Ông Otto này, sao ông không đưa con gái tôi trở lại phòng hành chính. Vài phút nữa chúng tôi sẽ đến đó. - Con nói thật đấy – Marion nói lộ vẻ mệt mỏi – Con cảm thấy… - Đừng cãi lời ba – Leo nói nghiêm khắc – Ba sẽ đến với con ngay. - Nhưng… - Nàng do dự một lúc, vẻ bối rối, rồi nhún vai quay đi ra cửa. Dettweiler mở cửa cho nàng. Otto đi theo Marion, đến ô cửa, ông dừng lại, quay lui nói với Leo Kingship: - Tôi nghĩ ông nên chỉ cho cậu Bud xem chúng ta đổ khuôn anốt – Ông nhìn sang Bud – hùng vĩ lắm, cậu Bud à. – nói xong, ông đi ra. Dettweiler khép cửa lại. - Anốt là gì, thưa bác? – Bud hỏi. - Đó là những tấm người ta đang chất lên tàu ở phía bên ngoài đó – Leo trả lời. Bud nhận thấy giọng nói của Leo có vẻ gì khác lạ, hờ hững như là ông đang có điều gì suy nghĩ – Họ cho tàu chở đến nhà máy tinh chế ở New Jersey. Hắn hướng nhìn lò chuyển phía bên trái. Cần trục đang cẩu cái nồi đồng lên khỏi mặt đất. Những sợi dây cáp căng ra như những dây thần kinh đang căng thẳng trong đầu hắn. leo nói từ phía sau lưng hắn: - Otto đã đưa anh lên lối đi men cầu chưa? - Dạ chưa – Bud nói. - Anh cần được nhìn tường tận và bao quát hơn. Anh có muốn lên trên đó không? - Chúng ta có thì giờ không hả bác? Leo gật đầu. Dettweiler đang dựa lưng vào thang, vội bước sang một bên. - Anh lên trước đi – Anh nói với Bud và mỉm cười với hắn. Bud đi đến thang. Hắn cầm lấy thành thang, ngước mắt nhìn lên trên. Những thanh thang giống như những đinh kẹp cỡ lớn, san sát vào nhau dẫn lên bức tường nâu đậm. Hắn bắt đầu trèo lên. Mặt thanh thang hâm hấp nóng, nhẵn láng. Hắn trèo chầm chậm, đều đặn, mắt nhìn bức tường trước mặt. Hắn cố hình dung ra quang cảnh mà lối đi men sẽ mở ra trước mắt hắn – quang cảnh của một nền công nghiệp vĩ đại… Hắn nhô người lên khỏi thang qua khung cửa hình chữ U và bước lên sàn bằng kim loại của lối đi men. Tiếng gầm thét của các cỗ máy đã chìm ở tận dưới kia, nhưng hơi nóng vẫn phả ra oi bức và hơi đồng bay nông nặc hơn. Lối đi rất hẹp, tay vịn là những sợi dây xích căng ra giữa những trụ bằng sắt, chạy thẳng đến nửa đường, tại đây một vách bằng thép ngăn đôi hai bên. Hắn chăm chú quan sát phía bên trái của lối đi men, tay để trên trụ sắt cao đến ngang hông. Hắn nhìn xuống những máy chuyển và công nhân đang chạy lăng xăng giữa các máy ấy. Hắn nhìn sang chỗ khác. Phía bên phải cách dưới kia hai mươi feet và cách phía ngoài của lối đi men khoảng mười feet, treo lơ lửng một nồi nấu đồng, những sợi dây căng thẳng xuống tận dưới nhà, một chất lỏng xanh lè sóng sánh ở trong nồi, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt. Hắn chầm chậm theo lối đi men, tay trái rà trên sợi xích. Hắn đi hơi xa cái nồi để tránh hơi nóng. Hắn nghe tiếng bước chân của Leo và Dettweiler ở phía sau. Hắn nhìn những sợi dây cáp đang căng ra để giữa cái nồi. Có bao nhiêu đồng trong nồi? Có bao nhiêu tấn nhỉ? Trị giá bao nhiêu? Một ngàn? Hai ngàn? Ba ngàn… Mười ngàn? Hắn đi đến gần bức vách bằng thép. Hắn thấy lối đi men chưa phải đã dứt ở đây mà còn chia ra hai bên như hình chữ T. Nồi nấu đồng khuất bên kia vách chắn. Hắn đi qua phía trái hình chữ T. Ba sợi dây xích chắn lại ở cuối đường. Hắn đặt tay trái lên một trụ sắt ở góc và tay phải trên vách chắn hâm hấp nóng. Hắn nhoài người ra trước một chút, đưa mắt nhìn quanh. - Họ chuyển nồi đi đâu thế? – Hắn hét lớn hỏi. Leo ở phía sau hắn trả lời: - Đưa về lò lọc. Sau đó đổ vào khuôn. Bud quay người lại. Leo Kingship và Dettweiler vai sát vai đứng nhìn hắn, chặn lối. Hắn vỗ vào vách thép hỏi: - Sau đấy là cái gì? - Cũng là lò tinh lọc. Hỏi gì nữa không? Hắn lắc đầu, thấy bối rối vì vẻ cau có của Leo và Dettweiler. - Tôi sẽ giao cho anh một lò – Leo nói chậm rãi, hai con mắt xanh lè như hai hòn bi sau cặp kính – Làm cách nào mày buộc được Dorothy viết lá thư tuyệt mạng.
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
P III - Chương 14
Mọi vật đổ nhào. Lối đi men, lò nung, cả thế giới đều sụp đổ. Mọi vật trôi chảy như những lâu đài bằng cát bị sóng cuốn theo, để hắn đứng hẵng chân trước hai hòn sỏi xanh biếc đang chăm chăm găm vào hắn, âm vang câu hỏi của Leo Kingship vẫn còn lanh lảnh như tiếng chuông báo tử. Leo và Dettweiler trừng trừng nhìn hắn. Tiếng ầm ầm của lò nung ùa lên, bàn tay phải của hắn trượt khỏi vách chắn, đầu trụ sắt ẩm ướt dưới bàn tay trái, sàn lối đi men… nhưng sàn không còn bằng phẳng nữa mà nó đang đong đưa, chao đảo dưới đôi chân hắn, bởi vì đôi chân hắn đang run bần bật. - Lạy Chúa! Các người… - Hắn mở miệng nói nhưng giọng nghẹn lại. Hắn há mồm hít mạnh vào – Các người… nói cái gì? - Đang nói về Dorothy – Dettweiler trả lời, giọng khô khốc, lạnh lùng – Mày muốn cưới Dorothy. Chỉ vì tiền thôi. Nhưng mày đã làm Dorothy mang thai. Mày biết mày không thể nhận được một đồng xu teng nào cả nên mày đã giết nàng. Hắn lắc đầu phản đối một cách lúng túng: - Không, tôi không giết, tôi không giết – Hắn gào lên – Dorothy tự tử! Nàng đã gửi lá thư cho Ellen. Bác biết điều ấy mà, bác Leo? - Mày đã đánh lừa để con gái tao viết lá thư đó. - Làm sao… làm sao tôi có thể làm như vậy được? Tôi khùng điên hay sao mà lại làm như thế? - Chính mày có nhiệm vụ phải nói cho chúng tao nghe việc ấy? – Dettweiler nói. - Tôi quen nàng sơ sơ thôi. - Mày không hề quen Dorothy. Chính mày đã nói với Marion như vậy – Leo bắt bẻ. - Đúng. Tôi không quen Dorothy. - Mày vừa nói là quen sơ sơ kia mà! - Tôi không biết! Leo nắm tay lại: - Mày đã yêu cầu gửi những ấn phẩm của công ty… cho mày vào ngày 19.2.19… Bud nhìn sững, tay bấu chặt vào vách chắn. - Aán phẩm nào? – Đó chỉ là tiếng thì thào. Hắn phải lặp lại câu hỏi – Aán phẩm nào? - Những quyển sách tao đã tìm thấy trong chiếc hộp sắt tại nhà máy ở Menasset – Dettweiler vạch mặt hắn. Lối đi men lún xuống khủng khiếp. Hộp sắt! Chúa ơi! Mình gặp nguy rồi! Trời ơi! Những quyển sách và mẩu giấy ghi chú về những sở thích của Marion! Thôi rồi! - Mày là ai? – Hắn hỏi Dettweiler, giọng hận thù – Tại sao ở đâu mày cũng vác mặt đến để xía vào chuyện của người khác? - Bước lui lại! – Dettweiler cảnh cáo. Hắn chỉ mới nhích lên trước một bước, vội lui lại ngay. Hắn bấu vào mép vách chắn chặt hơn. - Mày là ai? – Hắn gào to, phẫn nộ. - Gordon Gant! Gant! Thằng chó đẻ giới thiệu chương trình trên đài truyền thanh, cái thằng đã liên tục công kích Sở cảnh sát. Làm sao cái thằng khốn kiếp này… - Tao quen Ellen. Tao đã gặp nàng vài ngày trước khi mày giết nàng. - Tôi… - Hắn cảm thấy mồ hôi tuôn dầm dề – Đồ điên! – Hắn hét to – Mày là thằng điên. Tao đã giết ai chứ? – Hắn nói với Leo, giọng van vỉ – Bác nghe lời hắn sao? Bác cũng điên luôn rồi. Tôi không hề giết ai cả. Gant nói: - Mày đã giết Dorothy, Powell và Ellen! - Và suýt chút nữa giết luôn Marion – Leo đau đớn khi nói – Khi nó nhìn thấy mẩu giấy ghi chéo của mày… Marion đã thấy mẩu giấy đó? Ôi Chúa ơi! - Tôi không giết ai cả. Dorrie tự tử, còn Powell và Ellen bị tên trộm giết. - Sao, mày Dorothy là Dorrie à? – Gant hỏi. - Tao… ai cũng gọi nàng như thế… Tao không giết ai. Tao chỉ giết mỗi một thằng Nhật, nhưng đó là thời gian trong quân đội. - Thế tại sao đôi chân mày lại run như thế kia? – Gant nói giọng nhạo báng – Tại sao mồi hôi mày đầm đìa trên mặt dữ thế? Hắn lau mặt. Phải bình tĩnh! Phải tự chủ Bud ơi! – Hắn tự nhủ thầm. Hắn hít một hơi thật mạnh vào lồng ngực. Từ từ, mình không được hồ đồ. Bình tĩnh. Bọn chúng không thể chứng minh được điều gì cả đâu, chưa có gì khủng kiếp lắm. Mình đừng sợ hãi. Bọn chúng chỉ mới có mẩu giấy đó thôi, và những quyển sách đó nữa. Ô kê. Nhưng bọn chúng không thể chứng minh về… Hắn lại hít mạnh một hơi nữa. - Các người không thể trưng bằng chứng – Hắn ngoan cố – Bởi vì chẳng ó gì để đưa ra. Cả hai người đều loạn óc cả – Hắn chùi tay vào quần – Ô kê, tôi có quen biết Dorrie. Hàng chục thằng nhãi khác cũng quen nàng. Nói cho cùng, tôi chạy đuổi theo đồng tiền đấy. Có điều luật nào cấm điều đó không? Đám cưới ngày thứ bảy đến sẽ huỷ bỏ, được chưa? – Hắn vuốt chiếc áo vét cho thẳng nếp, những ngón tay vụng về luýnh quýnh! – Thà chịu sống trong cảnh nghèo nàn còn hơn là có một tên ba láp như ông làm bố vợ. Thôi, tránh ra để tôi đi. Chẳng thích thú gì mà đứng lải nhải với hai tên điên! Cả hai người không nhúc nhích. Cả hai vai sát vai đứng cách hắn khoảng sáu feet. - Tránh ra – Hắn hét lớn. - Mày hãy thử cầm sợi dây xích phía sau lưng mày xem – Leo nói. - Tránh ra, để tôi đi. - Hãy nắm lấy sợi dây xích sau lưng mày! –Leo lặp lại. Hắn nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Leo rồi từ từ quay người lại. Hắn không nắm lấy sợi xích, hắn chỉ nhìn nó. Đầu trụ sắt uốn cong hình chữ C và mắt xích đầu tiên gần long ra. - Bọn tao đã lên đây khi Otto đưa mày đi xem nhà máy – Leo nói – Mày hãy đụng sợi dây xem. Hắn đưa tay ra phía trước, nhẹ lướt trên sợi dây xích. Sợi dây đứt ra, đầu dây đập lên sàn kêu loảng xoảng rồi trượt ra ngoài, treo lủng lẳng trong không. Nền xi măng ở phía dưới kia há mồm ra, nghiên ngả… - Cao chẳng thấm gì đâu so với Dorothy – Gant nói – Nhưng thế cũng vừa đủ. Hắn quay lại đối mặt với Leo và Gant, một tay nắm lấy trụ sắt, một tay chống vào vách chắn, cố không nghĩ đến khoảng không dưới đôi chân hắn. - Các người sẽ không … dám – Hắn nghe giọng hắn run run. - Bọn tao chưa đủ lý do sao? – Leo giận dữ – Mày đã sát hại hai đứa con gái của tao. - Tôi không giết, bác Leo à. Tôi thề có trời đất chứng giám. - Thế tại sao mày bỗng run lên như cầy sấy và mồ hôi mày toát ra đầm đìa ngay giây phút tao nhắc đến Dorothy? Thế sao mày không nghĩ rằng đó chỉ là một sự đùa bỡn ngu xuẩn, và mày sẽ phản ứng lại như cách mà một người vô tội sẽ phản ứng? - Bác Leo, tôi xin thề trên vong hồn của người cha đã chết của tôi. Leo lạnh lùng nhìn hắn. Hắn xoa xoa bàn tay trên trụ sắt. Nó trơn ướt vì mồ hôi. - Các người sẽ không dám thực hiện… Các người không làm sao che giấu được đâu. - Không được? – Leo gằn giọng – Mày tưởng chỉ có mày mới có thể vạch ra được một kế hoạch tinh vi sao? – Ông đưa tay chỉ cột sắt – Giọng kềm đã được bọc vải, sẽ không có dấu vết nào trên mắt xích. Một tai nạn, chỉ là một tai nạn khủng khiếp xảy ra. Sắt quá cũ, đã dầm mưa dãi nắng liên tục thì phải oàn xuống khi một người cao to chồm mình chống tay trên dây xích mắt vào đó. Một tai nạn kinh hoàng. Làm sao mày có thể phòng ngừa được sự việc như thế, phải không thằng giết người ranh ma kia? Hà, hà, chẳng ai nghe mày kêu cứu được đâu vì tiếng động như thế này. Mày vậy tay à? Mấy người dưới kia đang chú tâm vào công việc, chẳng ai có thì giờ đâu mà nhìn thấy mày vẫy tay với lại giơ tay. Cho dù họ có nhìn lên thì sương mù và khoảng cách như thế này cũng không thấy được gì đâu. Mày tấn công bọn tao à? Chỉ cần một cái đẩy tay là mày rồi đời – Leo dừng lại – Mày hãy nói xem, tại sao tao không thể che mắt mọi người được? Tại sao chứ? Sau khi ngừng lại một lúc, ông nói tiếp: - Chắc chắn là được. Nhưng tốt hơn là tao đừng phạm vào tội ác này. Giao mày cho cảnh sát là biện pháp hay nhất. – Ông nhìn đồng hồ tay – Tao cho mày ba phút, kể từ lúc này. Tao cần có một dữ kiện để thuyết phục quan tòa vì ông ta không thể vô cớ bắt mày được. Ông ta phải thấy tội ác của mày rành rành trên giấy trắng mực đen kia. - Mày giấu khẩu súng ở đâu? – Gant hỏi. Hai người đứng kề nhau, tay trái Leo giơ lên, nghiêng lại để nhìn mặt đồng hồ; Gant đứng chống nạnh. - Bằng cách nào mày buộc Dorothy viết lá thư ấy? – Gant quắc mắc nhìn hắn. Tay hắn vẫn tì mạnh vào vách chắn và trụ sắt đến nỗi bàn tay nhẹ trượt rít lên. - Các người không đánh lừa được tôi đâu – Hắn nói – Đừng hòng dọa dẫm tôi để tôi phải nhận những việc mà tôi không hề nhúng tay vào. Leo lắc đầu. Ông nhìn đồng hồ. Một khắc trôi qua. - Hai phút mười ba giây – Leo nhắc. Bud đảo người qua phía phải, chộp lấy trụ sắt, la to, gọi những người công nhân bên những lò chuyển. - Cứu tôi với! Cứu! Cứu! Hắn hết sức gào thét, cánh tay phải vẫy liên hồi, điên cuồng. - Cứu tôi với! Xa tít dưới kia, trong tiếng động ầm vang, người thợ nào cũng đang chúi mũi vào công việc đổ đồng vào lò, chẳng ai nghe tiếng kêu cứu của hắn. Hắn quay trở lại. - Mày thấy rồi chứ? – Leo nhếch môi cười gằn. - Các người đang giết một người vô tội! Các người sẽ phạm phải tội ác tầy đình đó. - Khẩu súng ở đâu? – Gant hỏi. - Súng gì? Tao không có súng. - Còn hai phút nữa – Leo đếm. Bọn chúng gài bẫy mình. Chắc chắn bọn chúng đang tìm cách giăng bẫy mình. Hắn nhìn quanh tuyệt vọng. Trục chính của lối đi men, mái nhà, cần trục, cửa sổ. Chẳng có ai khác! Hắn cố nhận định tình hình, liếc mắt nhìn phía bên phải một lần nữa. Lò chuyển đang trở mình hoạt động. Nồi nấu đã đầy ăm ắp, khói bốc lên nghi ngút, tiếng dây cáp kêu răng rắc nơi xe cần cẩu. Chiếc xe đang chạy từ từ đến gần phía dưới. Người tài xế ngồi bên trong xe. Anh ta có nghe mình kêu cứu không? Thử xem. Chỉ cần đánh lừa bọn chúng, cầm chân bọn chúng cho đến khi chiếc xe đến gần hơn. Cái nồi đang được trục lên… - Một phút ba mươi giây – Leo gằn giọng nhấn mạnh. Aùnh mắt hắn lia nhanh về phía Leo và Gant, bắt gặp tia nhìn chòng chọc của hai người. Hắn liếc nhìn về phía bên phải một cách thận trọng để họ không đoán ra được ý đồ của hắn. (Đúng, một kế hoạch! Ngay lúc này, vào thời điểm này, cũng phải có kế hoạch!). Cái nồi phía bên dưới đang treo lủng lẳng giữa sàn nhà và lối đi men, những sợi dây cáp rung rung lấp loáng trong hơi nóng ngùn ngụt. Chiếc xe trông giống như cái hộp đứng bất động, rồi từ từ chuyển động về đằng trước, mang theo cái nồi, càng lúc càng thấy to lớn hơn. Chậm quá! Chậm quá! Chúa ơi, nhanh lên một chút, bác tài ơi! Lạy Chúa. Hắn quay nhìn hai người. - Bọn tao không đùa giỡn đâu, Bud – Leo cảnh cáo. Một phút nữa. Hắn lại nhìn xuống. Chiếc xe đến gần hơn, gần hơn, gần hơn chút nữa. Hắn có thể nhìn thấy cái mũ an toàn màu xám của bác tài lấp ló sau cánh cửa kính. - Ba mươi giây! Trời ơi, thời gian sao mà nhanh thế. - Nghe này – Hắn lên tiếng – Tôi sẽ nói với hai người… về chuyện Dorothy. Nàng… Hắn bỏ lửng câu nói. Mắt hắn trợn tròn, có cái gì vừa thoáng hiện lên. Có ai đến. Ôi sung sướng quá, thoát nạn rồi! - Cứu với! Cứu với! – Hắn la toáng lên, giọng thất thanh, tay quơ lia lịa – Ai đó? đến đây mau! Cứu, cứu! Một bóng người thoắt đi nhanh đến. Leo và Gant quay đầu lui nhìn qua vai. Cám ơn Chúa, hãy đến nhanh, ai đó ơi! Hắn thấy bóng dáng một người đàn bà. - Marion! – Hắn kêu lên mừng rỡ. - Con lên đây làm gì… - Leo hét lớn – Đi, đi khỏi chỗ này mau, Marion. Hãy quay lui, xuống! Marion hình như không nghe ông nói. Nàng vẫn xăm xăm đi về phía họ, khuôn mặt nàng bừng bừng đỏ và đôi mắt mở to nhìn qua đôi vai đang sát kề nhau của Leo và Gant. Bud có cảm giác là ánh mắt Marion nhìn xoáy vào khuôn mặt hắn rồi nhìn xuống chân hắn. Đôi chân hắn lại bắt đầu run lên bần bật… Giá mình có khẩu súng… - Marion – Hắn van vỉ – Em hãy ngăn họ lại. Họ điên rồi. Họ đang tìm cách giết anh. Ngăn họ lại. Họ sẽ nghe lời em. Anh sẽ giải thích về mẩu giấy ấy sau. Anh sẽ giải thích mọi chuyện. Anh thề sẽ không nói dối… Nàng vẫn nhìn hắn chòng chọc. Cuối cùng nàng nói: - Cũng giống như anh đã giải thích vì sao không nói cho tôi biết chuyện học hành của anh ở đại học Stoddard chứ gì? - Anh yêu em. Thề có trời đất biết. Lúc đầu anh nghĩ đến tiền bạc thật, nhưng sau đấy quả thật anh yêu em, Marion à. Em biết anh không nói dối điều đó. - Làm sao tôi biết được. - Anh xin thề. - Anh đã thề biết bao nhiêu lần rồi – Những ngón tay nàng vươn qua vai hai người đàn ông, những ngón tay thon dài, trắng muốt, móng tay sơn đỏ, chúng như sắp sửa xô đẩy… - Marion, anh van em. Đừng em… Những ngón tay ấn mạnh ra trước vai áo, đẩy… Bỗng nhiên hắn thoáng ngửi được mùi hăng hắc của lò nung kèm theo tiếng rầm rầm chuyển động. Một luồng hơi nóng bốc lên bên cạnh phía sườn phải của hắn. chiếc xe cần cẩu! Qua kính trước xe, hắn nhìn thấy cái mũ an toàn màu xám. - Ê, anh ơi – Gân cổ hắn phồng lên – Bác tài ơi, cứu tôi với, cứu tôi với bác tài ơi! Hơi nóng từ cái nồi ngùn ngụt phả lên làm nóng ran ngực hắn. - Cứu, cứu! Anh ngồi trong xe ơi – Cái mũ xám đó chẳng hề ngẩng lên nhìn một giây. – Đồ điếc, thằng khốn kiếp điếc rồi. Cứu, cứu – Hắn gào thét điên cuồng, nhưng vô ích! Hắn quay lại tránh hơi nóng đang táp vào mặt, kêu thét tuyệt vọng. Leo nói: - Đây là chỗ náo nhiệt nhất, mày không làm gì được đâu – Vừa nói ông vừa tiến lên một bước. Gant đi sát bên cạnh ông và Marion theo sau. - Này – Hắn nói giọng cầu khẩn. Tay trái chống mạnh vào vách chắn – Hãy… Hắn nhìn sững những khuôn mặt như mang mặt nạ ngoại trừ những con mắt rực lửa. Họ bước đến gần hơn. Lối đi men lún xuống, nhún nhảy như cái mền đang bị lay động. Hơi nóng hừng hực bên sườn phải đang tỏa rộng ra sau lưng hắn. Bọn chúng làm thiệt. Bọn chúng không nói đùa. Chúng sắp giết mình. Cả người hắn ướt đầm đìa. - Tôi sẽ nói – Hắn kêu lên – Tôi sẽ nói. Dorothy tưởng là nàng đang dịch một bài tiếng Tây Ban Nha. Tôi viết lá thư bằng tiếng Tây Ban Nha, rồi nhờ nàng dịch dùm – Gịong hắn lạc hẳn đi và đứt luôn. Chuyện gì xảy ra với bọn chúng vậy? Khuôn mặt của chúng, cái vẻ trơ trơ như mặt nạ biến mất, đã trở thành nỗi bàng hoàng, kinh tởm và cả ba đang nhìn xuống… Hắn cũng nhìn xuống. Phía trước quần hắn ướt sũng và chất gì cồm cộm lầy nhầy đang chảy dài dọc xuống ống quần trái của hắn. Trời! Tên Nhật… tên Nhật đã bị hắn giết – Tên Nhật cũng đã run rẩy, cũng đã líu lo van xin, cái quần cũng ướt sũng, bốc mùi hôi thối, bẩn thỉu – hắn cũng thế! “Mình đấy ư”. Hãy nhìn nét mặt bọn chúng thì biết. Không! Hắn kêu thét lên, đưa hai tay che lấy mặt, nhưng những khuôn mặt kia vẫn sờ sờ trước mặt hắn. Không! Tao không giống như tên Nhật! Hắn xoay nhanh người lẩn tránh, chân hắn trượt trên vũng nước, loạng choạng. Hai tay hắn buông xuống, chấp chới trong không. Hơi nóng táp vào mặt hắn. Hắn rơi, rơi, chới với… Hắn thấy một chiếc đĩa xanh lè dưới mặt hắn. Có vật gì cứng quất vào tay hắn. những sợi dây cáp! Cả người hắn xoay tít, những mảnh áo bị xé toạc ra mắc tòn ten trên những sợi dây cáp, thịt da tơi tả, máu chảy từng dòng từ bàn tay, cánh tay, chân cẳng, cả người hắn toàn máu là máu. Hắn nghe như có tiếng hét kinh hoàng của Dorothy, tiếng rú ngắc ngoải của Ellen với viên đạn đầu tiên mà chưa chết, và hắn nghe cả tiếng la hét hãi hùng của chính hắn nữa. Hắn không sao ngăn được những tiếng kêu la. Hắn gào, khóc. Tại sao mình kêu gào? Mình mà cũng kêu gào ư? Những giọt nước xanh xanh trong nồi bỗng văng tung tóe. Mặt nồi sủi bọt, sôi sùng sục. Chiếc xe vẫn từ từ chạy trên đường băng, treo cái nồi lủng lẳng ngun ngút khói ở trên không.
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Ngày tham gia: 11/07/2012 12:21 Bài viết: 2146 Đến từ: Tiềng giang
P III - Chương 15(het)
Leo Kinghsip ở lại nhà máy. Gant theo Marion về lại New York. Trong máy bay, Marion và Gant ngồi hai bên lối đi, trầm lặng, bất động. Marion lấy khăn tay chặm mắt. Gant quay sang nhìn, mặt anh trắng bệch. - Chúng tôi chỉ muốn hắn thú nhận tội – Gant nói chống đỡ – Chúng tôi không có ý định giết hắn. chỉ làm mọi cách để hắn tự thú. Thế thôi. Hắn xoay người như thế để làm gì? Marion như thể không nghe Gant nói. Nàng thều thào yếu ớt đến nỗi gần như không nghe được. - Đừng… Gant nhìn khuôn mặt âu sầu, đớn đau của Marion. - Cô khóc đấy à? – Anh hỏi nhỏ nhẹ. Nàng nhìn chiếc khăn trên tay, khăn ướt đẫm nước mắt. Nàng cuộn khăn lại, quay nhìn cửa sổ bên phía nàng. Nàng nói nho nhỏ: - Không phải khóc cho hắn. Họ đến nhà. Người quản gia cầm áo ngoài cho Marion, Gant vẫn giữ lấy áo của mình. - Bà Corliss đang ở trong phòng khách – Người quản gia nói. - Chúa ơi! – Marion than thầm. Hai người đi vào phòng khách. Trong ánh nắng xế chiều, bà Corliss đứng bên cạnh tủ trưng bày đồ cổ, ngắm nghía một chiếc bình cổ. Bà đặt bình xuống, quay lui nhìn Marion và Gant. - Sao về sớm thế? – Bà tươi cười chào – Các con vui… - Bà bỏ lửng câu nói, nheo mắt nhìn Gant – Ồ xin lỗi, tôi tưởng cậu là… Bà đi ngang qua phòng, nhìn về phía hành lang vắng lặng. Bà đưa mắt nhìn Marion, đôi lông mày nhướng lên, mỉm cười hỏi: - BUD đâu?
Giờ đây Lời yêu thương là lạc thú Nhưng chia tay là nỗi buồn đau Và một người tình giả dối Còn tệ bạc hơn tên trộm vặt… Tên trộm sẽ cưỡng bức bạn Tước đoạt những gì bạn có Nhưng một người tình lừa đảo Sẽ đưa bạn đến nấm mồ…
(Trên đỉnh Smoky cằn cỗi, 1951 Folkways Music Publisher – New York)
_________________ Hãy thank bài viết nếu bài viết có ích
Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 257 khách
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này. Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này. Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này. Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này.