gửi bởi waten » 30/11/2012 10:15
những lần như thế bà lại khẽ zật mình và cho ngón tay vào miệng ngậm, bà sợ cái đau lam`pa` la toáng lên làm nó thức zất, nhữnggiây phút ấy đôi mắt pà ngồi vs ngọn đèn dầu lelói, nhìn chiếc bóng của mình chảy dài trên tường pà trò chuyện vs chiếc bóng ấy bằng những dòng sn~,bằng những cái rung ở bờ môi, bằng những giọt nước mắt căng tràn, bà trách cho thân phận quá ngèo, không thể lo chođứa kon trai iêu zấu được bữa cơm no trọn vẹn, bà trác sao mình vô dụng không thể cho kon mình 1 chiếc áo đủ ấm, những lúc ấy chỉ có bà và bà cô độc, bà không bk chia sẽ cùng ai,rồi bà sợ những kon gió đầu xuân thổi wa làm nó lạnh run, bàsợ những cơn mưa lạnh làm nó thức zất vì những lỗ hỏng trên mái nhà và bà sợ, sợ 1 ngày nó sẽ bỏ bà ra đi, sợ cái cảnh khôngđược nhìn thấy gương mặt thương iu của nó, bà bấu chặt lòng ngực mà khóc_mẹ làm j` thế sao chưa ngủZọng nóchợt vang lên trong đêm_à...mẹ!!_mẹ ăn cơm ak`?_uhm. mẹ làm nhiu` wa nênmẹ đói- trời ạ, nhà đã ngèo mà mẹ kon`ăn 2,3 lần như thế gọa nào mà chịu nổi- mẹ chỉ ăn phần cơm thửa ở nhà hàng để lại thôi kon yên tâm- mà mẹ ăn vs j` vậy, không thấy đồ ăn, chỉthấy bát nước thế này?- ak`..tạimẹ đói wa, nhờ chén nước lọc này thay canh để zễ nuốt hơn do mà, con đi ngủ đi mẹ ăn sắp xong rồi-nước lọc cơ đấy, mẹ sang thật Càng gần đến ngày hẹn vs nó bà càng căng sức ra, bà có gắng gượng đôi mắt yếuớt của mình lên để chóng lại cáimệt mỏi, bà cố gắng làm cho xong hết cái giỏnày đến cái giỏkhác, cứ thế cho đến gà gáy bàmới chợp mắt đc 1 chút thì pà lại phải zậy đi làm, cái mệt mỏi của ngày hôm nay wa lại được cộng dồn cho ngày hôm sau, bàcố gắng quên đi tc, đôi lần bà wa íu, chỉ bk há thật to cổ họng ra lấy sức- hơm nay đúng1 tuần rồi đấy, mẹ có tiền cho kon chưa-mẹ có rồi nhưng kon phải xài cho thật đúng-mẹ lôi thôi wa, mà mẹ cũng hay thật đấy, 1 tuần đã kiếm đc 5 trịu-đó là số tiền mẹ giành zụm cho tết này và số tiền những ngày wa mẹ đi làm có được, chỉ mong con bk quý trọng nó- trời, thôi mẹ đừng giáo huấn nữa, tiền của kon đâu?- đây, con cầm lấy!!!( tay pà mẹ dè dặt)- sao toàn bạc lẽ thế..mà thôi cũng được, con đi đâyBà đổ khụy khi nó chưa kịp ra khỏi nhà- này mẹ sao thế, không lẽ mẹ không muốn cho kon tiền mà phải giả bịnh thế ak`, vậy thì h mẹ zữ lại đi kon không cần nữa- à..không (bà nói bằng zọng runrun), mẹ đau bụng xíu thôi lát nóhết ak,không sao đâu kon yên tâm (tay bà ghì chak bụng, miệng bấm thật chak vào môi)Nó wayđi vs số tiền trên tay.- mẹ ak, số tiền này kon chỉ mua đc 2 pộ thôi đấy mẹ lo mà kiếm thêm 1 ítKhông có tiếng pà phảm hồi nhưmọi ngày, im phăng phắt- mẹ ak`..kon đói rồimẹ dọn cơmcho kon ăn điVẫn thế...vẫn im lặng- mẹ...mẹ sao thế nàyNó la toáng lên khi thấypà nằm zưới nền đất, môi tím tái khuôn mặt trắng bệt, cái lành lạnh đangzừng thoát ra khỏi người pa`...nóthất thần,bếsốc bà zậy chạy vội vào bv-Cậu có bao h thấy muỗi trong bao tử chưa?( lời bs nói vs nó)-ý ông là sao tôi không hiểu??-tôi tìm thấy trong bụng mẹ cậu 1 hỗn hợp gồm cơm khô và nướcmưa, kèmb theo đó là rất nhiềumuỗi và lăng quăng, có lẽ bà ăncơm khô trong suốt thời gian dài làm loét bao tử, còn vũng nước mưa kia có lẽ bà uống để zễ trôi cơm hơn nhưng vô tình làm nhiễm trùng đoạn bao tử bị loétNó đổ gục...-tôi thắc mắc tại sao bà không dùng nước sạch mà lại dùng nước mưa cùng cơm??-ông nhiều chuyện wa,tôi muốn bk mẹ tôi thế nàorồi?Nó túm cổ áo ông bs- rất tiếc, nếu mẹ cậu được đưa vàođây sớm hơn, hoặc pà đủ sức khỏe để chống lại cơn đau đó thì mọi chuyện đã khác...tôi xin lỗiNó chết lặng, ông bs rời đi nhưng mang theo thứ quý báunhất trần đời của nó, nó chỉ bk lặng im cho những giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi, những giọt nước mắt vô vị. h thì nó đã hiểu, bà nấu ít phần canh là để janh` thêm ít tiền cho nó và cả bát nước mưa kia nữa. Sao nó không nhận ra sớm hơn, sao nókhông way lại đỡ bà khi pà gụcngã, saonó lại bỏ đi để bây giờ nó way về thì pà đã ra đi mãi mãi, sao nó không nhận ra bà đang yếu đi từng ngày vì nó. Bật khóc trong im lặng, nó ôm chặt bộ đồ nó vừa mua, bộ quần áo mới được mua.....bằng chính mạng...sống của bà!!!!!!!!♥