Thiên đường DakLak ngày 30 tháng 11 năm 2012 Gần tới tháng 12 rồi, trời cũng lạnh dần và con tim cũng đang lạnh dần. Cảm xúc tràn về cùng với bao kỉ niệm. Hôm ấy chúng ta bất chợt gặp nhau và hôm nay chúng ta đã xa nhau. Em đã để lại cho anh nhiều xúc cảm, rồi lạnh lùng cất bước quay lưng như 1cơn gió thoảng qua, Đưa trái tim anh lên mặt trời nóng bỏng, rồi bất chợt thả xuống vực sâu. Trái tim anh làm gì có cánh để nó có thể bay lên lại mà em lại vô tình thả xuống kia chứ. Hôm nay. Giờ này cũng là giờchúng ta gặp nhau. Gần 5năm 6 tháng sau, cũng tầm giờ này, chúng ta xa nhau. ngày hôm nay ,tức là giờ này. Anh ngồi viết những dòng cảm xúc với hi vọng được mọi người chia sẻ. E có nhớ e đã từng nói rằng “nếu 1 ngày anh xa em thì sao” và câu trả lời của anh là “ sẽ không bao giờ anh xa em đâu”. Anh đã tự dặn lòng là sẽ yêu em, nhưng sao giờ emđã xa anh mất rồi. Đúng là đời, có biết trướcđược gì đâu. Xa rồi lại gần liệu có bước được cùng với nhau trên con đường đầy chông gai kia. E cũng đã hứa rằng. Dù thế giới có chống lại 2 ta, thì 2 ta cũng sẽ chốnglại thế giới. Nhưng giờ. Lời hứa đó đã đi đâumất rồi. E có còn nhớ cách đây hơn 5 năm hay 6 tháng gì đó, cũng vào giờ này. Mẹ em hỏi anh, thì lúc đó em rất sợ và nhắn tin cho anh không?, em nói chúng ta sẽ cũng nhau vượt qua, anh cũng đã đã trả lời chắc như đinh đóng cột rằng, “chúng ta sẽ vượt qua” vậy mà giờ chỉ còn lại anh bơ vơ chốn này. Những ngày xa cách có lẽ em đã quên anh, 1 thằng ngốc chốn này, nhưng sao anh không thể quên em được. Ngày em ra đi, là ngày thế giới có lẽ đã sụp xuống nơi này, trái đất dường như không còn 1 màu hồng nữa, mà nó là 1 màu đen vây xung quanh anh. Trước khi em đến, anh chỉ biết đến 4 việc: “Ăn, Ngủ, lông bông, phá phách”. Và rồi em đến, ãnh chỉ biết đến em, anh từ bỏ tất cả, từ bỏ niềm đam mê, từ bỏ mọi thứ, đối với a, em là cuộc sống của anh là ánh mặt trời khi mùa đông, không còn ngồi tự kỉ 1 mình nữa ko còn lông bông nghịch ngợm nữa đứng đắn lên rất nhiều. thì khi có e a đã không còn theo đám bạn nghịch ngu nữa. Em giúp a yêu cuộc sống này hơn. Em đã cho anh biết cách yêu 1người, em đã cho anh biết cách nhớ 1 người và đã cho anh rất nhiều như thế nào là tình yêu. Ngày em đến em biến xung quanh anh thành 1 màu hồng, và ngày em đi, em để lại nơi đây bao nỗi nhớ. Ngày em đến em vớt vát cuộc đời anh, và ngày em đi em đã biến anh thành 1 con người khác. Khi em đến, anh là 1 con người hòa đồng vui vẻ , nhưng từ khi em đi, anh trở thành 1 ng khó tính lầm lì ít nói , chỉ biết đọc truyện chơi game, và đặc biệt có 1 cặp mắt buồn. ~ . . . . (nóng tính quá. Đụng cái lôi cả dòng họ ra chữi =]]~) ôi thôi rồi đúng là đời chả như mơ. Em đến, làm thay đổi con người anh và khi em đi, em cũng không quên, thay đổi con người anh lần nữa. =]]~ . . .đã từng là rất yêu nhưng giờ thì còn lại gì. Em đã biến tôi thành 1 con quỷ ,giờ này tôi không còn cả giác về thứ mà ng ta gọi là T/Y nữa =]]~. Chỉ là cơn gió thoáng qua, em đi ngang đời tôi như gió đưa mây đi chơi, rồi lại bỏ mây 1 nơi xa xôi rồi lại tiếp tục đi nơi khác. Nếu như 1 ngày nào đó tôi không còn nữa thì liệu ai sẽ còn nhớ đến tôi. Thằng nhóc hiện giờ. Nếu như 1 ngày nào đó, tôi bỗng dưng biến mất, thì chuyện gì sẽ xảy ra. Chết liệu có hết khi mà tôi đã đề cao mình quá, và đặt niềm tin nhầm chỗ.Cuộc sống vốn dĩ là vậy, cuộc sống luôn có những màu khác nhau. Không thể lúc nào cũng là màu hồng.Vì khi đó con người sẽ không biết vượt qua những thử thách. Cũng giống như muốn nổi lên nên trắng phải có màu đen đi cùng và ngược lại. Nếu như tôi lóe sáng rồi vụt đi như những ngôi sao băng kia thì liệu sẽ còn ai biết đến 1 ngôi sao cô đơn đơn chốn này. Cuộc sống vồn dĩ là 1 định luật quay tròn. Sáng rồi tối rồi tối lại sáng. Cũng như thuyết âm dương. Tôi biết vậy nhưng tại sao lại không thể vượt qua, không thể chấp nhận mà vượt qua. Tôi vẫn nhớ em. Em giờ này kũn thay đổi rồi không còn là pé Pi của ngày xưa nữa. Tôi yêu em của ngày xưa chứ ko fải bây giờ. Đôi khi tôi muốn chạy thật nhanh đến ôm 1 người, nhưng lại vô vọng. Đôi khi trong lòng đầy cảm xúc và chỉ muốn hét lên thật to. Đôi khi thấy mình thật khốn nạn, vì có 1 bàn tay cũng giữ không chặt. Đôi khi nhớ đến 1 nụ cười ai đó, chỉ muốn nhìn thấy người đó, nhưng lại quá xa vời. Và đôi khi muốn thời gian có thể quay lại. Để…….Tôi có thể quay lại từ đầu. Và khi những dòng cảm xúc này viết ra để gữi đến 1 người, thì có nghĩa rằng tình yêu này là lớn hơn tất cả mà tôi có thể nói thành lời. Và nó cũng chẳng phải là 1 lời nói sáo rỗng, mà nó là cả sự quan tâm suy nghĩ trong đầu. Và bất chợt có thể rơi vào màn hình bên kia, rồi người đọc sẽ chẳng có cảm xúc, và cảm giác này. Mà tôi đang có về em. Chỉ là cảm xúc thôi mà. _____________
_________________ Bạn có sợ đau không? >không sợ Bạn có sợ khổ không? >không hề bạn có sợ chết không? >lại càng không Vậy bạn sợ gì? . >Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
|