Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông dân nghèo,Ba Mẹ tôi chỉ là nhửng người nông dân chân lấm ,tay bùn quanh năm chỉ gắn liền với cánh đồng và ruộng đất Tôi là người con trai trưởng của ba mẹ tôi.Ba Mẹ rất yêu thương và cưng tôi nửa tôi rất vui vì có được một người cha và mẹ như vậy Cũng như bao người ba và mẹ khác.Ba Mẹ vẩn cho tôi đi học,tôi vẩn sánh vai được cùng bạn bè,không có cái gì bạn bè bình thường có mà tôi không có cả ngay cả chiếc cặp hay việc may chiếc quần tây cung vậy.Ba Mẹ rất yêu thương tôi vì tôi là người con trai đầu của ba mẹ tôi và tôi học cũng tốt nửa.Tôi rất vui,tôi vui lắm chứ vì có nhiếu người cung muốn được đi học mà không được..... Nhưng số phận hẩm hiu lại đến với tôi khi tôi phải mang trong mình một căn bệnh mà cho tới bây giờ (4/8/2010 ( ngày mà tôi viết lên nhật kí này) nó vẩn chưa chấm dứt cho tôi được Tôi nhớ lúc đó khi căn bệnh này đến với tôi nó chỉ là nhửng cơn đau đầu bình thường sau đó là giử dội và cuối cùng nó đả mang mầm bệnh cho tôi.Tôi bị nó từ năm tôi mới lên cấp II ,lúc đó tôi chỉ là một thằng bé có khôn nhưng phần nhiều là dại,từ năm lớp 6 nó đả đến với tôi,thương cho mẹ tôi mổi lần toi bị bệnh Mẹ chở tôi trên một chiếc xe đạp nử màu xanh chở tôi đi bệnh viện nhưng củng chẳng có gì ngoài nhưng viên hoat huyết dưỡng não mà mẹ đả mua cho tôi.Tôi thương mẹ tôi lắm nhung tôi phải biết làm sao được ,và như thế thời gian cứ luân phiên theo ngày tháng và căn bệnh nó càng nặng hơn với tôi.căn bệnh đến ben tôi lấy đi tri thức của tôi khô thân hơn là khi bệnh nó lên tôi chả biết gì cả toi rất sơ và chỉ biết trùm chăn trong sợ hải ôi trời ơi thật buồn Thời gian vẫn cứ lặng lẻ trôi qua còn tôi thì vẩn sống trong bệnh tật tôi buồn lắm ,mổi lúc như thế tôi chĩ biết ngồi một mình và khóc ,tôi cảm thấy tôi rất đáng thương nhửng lúc như vậy.Nhưng mẹ tôi chỉ vì căn bệnh của tôi mà không biết bao nhiêu lần mẹ khóc mẹ khóc vì thương tôi khóc vì căn bệnh nó luôn chà đạp tôi mẹ à con yêu mẹ nhiều lắm mẹ à nhưng con biết làm sao được hả mẹ số phận con sinh ra là phải chịu kiếp nạn này rùi mẹ à căn bệnh của tôi nó không như nhửng căn bệnh khác vì cứ một tháng nó lại đến bên tôi một lần tôi rất đau khổ khi nó đến và thấm thoát tôi đả hết cấp II nhưng nó vẩn không thể rời xa tôi được Bước sang cấp III căn bệnh vẩn cứ bám lấy tôi có nhiếu người thân khuyên ba mẹ tôi rằng hảy để tôi nghỉ học nhưng!nhưng không vì thế mà mẹ tôi nge và cũng không vì thế mà làm tôi chùn bước tôi vẫn bước đi trên con đường tri thức của mình. Trong suốt thời gian học cấp III căn bệnh nó vẩn cứ bên tôi tôi nhớ có một ngày tôi bị bệnh mẹ tôi đã đi bệnh viện của tỉnh đề lấy thuốc cho tôi sau khi mẹ cho tôi lắm Điện Não tại thanh phố vinh (nghệ an) và từ ngày đó mộtthang mẹ phải lo cho tôi 120.000 đề tối đi lấy thuốc thật là đáng thương cho người mẹ của tôi và cứ như thế tiếp diễn mà no vẫn không khỏi cho tôi được.Rồi có một ngày mẹ tôi nhận được tin rằng củng có người bị bệnh như tôi uống thuốc Bắc và đả khỏi.mẹ tôi mừng lắm và ngay sáng hôm đó mẹ đã nhờ người cậu đưa tôi ra mãnh đất thanh hóa bây giờ chiếc xe đạp mẹ không thể chở tôi nửa vì đường quá xa.Tới nơi tôi rất vui vì bác sỷ bảo tôi uống chừng 30 chén là sẻ khỏi 1 chén uống trong vòng 2 ngày toi rất vui và từ hôm đó chình mẹ lại là người sắc thuốc cho tôi vì con trai mẹ phải chịu bao nhiêu là khổ cực phải không mẹ.Nhưng mẹ à! nó không được như mẹ con mình mong đợi khi con uống đến chén thứ 97 mà căn bệnh nó vẫn không xa con được thật buồn phải không mẹ ....và đến cuối năm cấp III căn bệnh nó vẫn không tha cho tôi được.tôi phải làm sao đây hay là chỉ biết ngồi suy ngỉ trong nhửng dòng nước mắt tôi đả khóc đả khóc rất nhiều.một điều buồn thay là khi mổi lần bệnh lên phãi mất 4 ngày thì tôi mới lấy lạiđược tâm trang bình thường của tôi và vì thế mà bệnh tình ít nhiều nó cũng đã lấy đi tri thức của tôi.Toi rất buồn nhưng không vì thế mà làm tôi chùn bước... .....Và đó là một ngày của tháng 5 Ông Ngoại tôi đả mất và củng là ngày mà căn bệnh của tôi nó lại lên lúc đó có ông bà ở miền nam về thắp huong cho ong ngoại tôi nhìn thây toi như vậy thật may cho tôi ông bà đả đưa tôi vô namvà đả tìm bác sỷ giỏi để chửa bệnh cho toi và đến bây giớ căn bệnh của tôi đả có phần biến chuyễn rỏ rệt ,hiện giờ thì tôi đang là một sinh viên tuy n vẩn thỉnh thoảng bên tôi nhưng tôi sẻ sống bằng tất cả ngị lực để chiến thắng nó Tôi phải luôn tin vào bản thân tôivà tôi sẻ chiến thắng nó.
|