Chap 50
Người phục vụ tiếp tục công việc của mình. Chốc chốc lại nhìn hắn nằm đó.
Thời gian trôi qua nhanh, chợt cửa quán mở ra, xuất hiện sau cánh cửa là một thân hình nhỏ, người đó đội nón lưỡi trai che gần hết mặt! nhưng cũng có thể biết được đó là con gái.
Người con gái đó bước tới chỗ hắn, đở hắn dậy.
Người phục vụ định lên tiếng thì người đó đã chen vào.
“tôi là TINH MI!” rồi khoác vai hắn bước ra khỏi quán!
Nó mệt nhọc dẫn hắn ra khỏi tòa nhà kia…bên cạnh nó…hắn vẫn không ngừng kêu tên nó. tim nó đau! Muốn khóc…nhưng lại không thể!
Chợt hắn ngã đè lên người nó trên vỉa hè. Nó thoáng bối rối. may mắn là trên vỉa hè bây giờ gần như không có ai cả!
Nó ngồi dậy, tính đỡ hắn đứng dậy đi tiếp, nhưng nó cảm thấy gần như kiệt sức, nên ngồi đó, khẽ kê đầu hắn lên chân mình!
Nó nhìn hắn…nhìn thật lâu! Từ lúc nào…nó thấy quen thuộc với đôi mắt kia, quen thuộc với đôi môi, sóng mũi…và bây giờ…nó phải xa nhưng hình ảnh ấy mãi mãi! Để sau này…không phải làm đau hắn nữa…để sau này…nó cũng không phải đau.
“TINH MI ơi….” Hắn vẫn lẩm bẩm tên nó…tim nó…nhói…đau! Nó rút tay lại, không chạm vào gương mặt của hắn nữa!
Từ khóe mắt hắn…có giọt nước mắt nhòe ra….sóng mũi nó bắt đầu cay!
“hức…đừng có khóc…hức…” nó lấy tay, lau giọt nước mắt đó!
Hắn khẽ nhăn mặt…dường như hắn cảm nhận được sự hiện diện của nó ở đây…hắn không tỉnh…mà trong cơn say…hắn đặt tay lên trán…nước mắt rơi nhiều hơn!!
“TINH MI….anh biết em yêu anh mà….em…nói dối phải….không?......đau quá…..đau quá TINH MI ơi!....làm ơn….đừng có đi…..cứu anh với…..anh đau quá……anh không thở được……làm ơn…..cứu anh!” hắn nghẹn ngào, nước măt không ngừng rơi!
Ánh đèn mờ, soi sáng gương mặt hắn, soi từng giọt nước mắt…soi từng nỗi đau hiện trên gương mặt hắn!
Nó…khóc nấc lên! Nó cố gắng lấy tay bịt miệng lại để tiếng nấc không thoát ra! Tại sao …nó cũng đau lắm! đau lắm hắn biết không? Nó chỉ mong hắn ngừng nói….làm ơn đừng nói nữa!!!
Nó cuối xuống, đặt vào môi hắn một nụ hôn! Nó nhắm thật chặt mắt lại…nó cảm thấy tê tê nơi đầu môi….nụ hôn này….không mang đến vị ngọt như hồi đó…..mà lại là vị đắng!!!!
Rồi nó lấy tay, đặt lên gương mặt đó!
“tui xin lỗi…tui cũng yêu you lắm!!! yêu nhiều lắm!!! đến nỗi bây giờ tui đau lắm biết không…hức….đừng có tha thứ cho tui…..hức….you có nghe tôi nói không hả? Đây là lần cuối cùng tui nói chuyện với you đó…biết không?...hức….nghe cho rõ đi……hức!! tui yêu you lắm mà…………làm ơn……hức…….ghét tui đi…….hức………đừng yêu tui……đồ ngốc!!nghe không hả?.......hức……” nó lấy tay, lau nước mắt trên mặt mình! Để nước măt không làm mờ mắt nó…để lần cuối….nó được nhìn hắn thật rõ! Dẫu biết…..trong trường sẽ có lúc gặp lại…….nhưng chắc chắn sẽ không có cơ hội nhìn hắn gần như vậy! chắc chắn…là không! Nó hôn vào trán nó!
“chúc you……sẽ yêu và được yêu…..bởi một người con gái tốt hơn tui!!!”
Giọng nó nghẹn lại, những lời nó nói, đâm vào tim nó! biết đau nhưng nó vẫn nói! Vì nó yêu hắn! nước mắt bắt đầu rưng rưng! Nhưng nó nhanh chóng quệt đi!
Nó dìu hắn lên một ghế đá gần đó, cho hắn nằm lên đó, và…bước đi!
Nó không thể làm gì vào lúc này, chắc ngày mai…lúc tỉnh dậy….hắn sẽ không nhớ gì đâu!
Nó đứng nhìn hắn thật lâu…ròi cũng âm thầm bước đi!
Những bước chân thật nặng nề! nó không đến đây để dẫn hắn về nhà….mà là nói với hắn những lời mà nó muốn nói! Những lời mà….lúc hắn tỉnh táo…..sợ rằng nó sẽ không nói được!
Con đường về nhà hôm nay thật là dài, nó cố gắng làm xao nhãng mình, nhưng không thể! Nó vẫn còn cảm giác hắn ở phía sau mình, chỉ có điều…càng lúc càng xa mà thôi!
“chúc you…..luôn luôn hạnh phúc! Đồ đang ghét!” nó nhìn trăng….thầm nói!
“bộp!” chợt một bàn tay nắm lấy tay nó, ai đó đnag lôi nó chạy với tốc dộ chóng mặt!
“này……ông là ai!” nó hét lớn!
Người nắm tay nó quay lại…..nó nhận ra người này……đó là một trong 2 người mà ĐĂNG ra lệnh bảo vệ nó!
“xin cô……..hãy chạy theo tôi!” người đó mệt nhọc nói!
Nó giờ mới phát hiện người này đang máu me đầm mình…..có vẻ như đang bị ai đó đuổi theo! Nhưng tại sao nó cũng phải chạy?
Người đó vừa chạy, vừa móc điện thoại ra……chưa kịp gọi điện…..cái điện thoại nhanh chóng vỡ vụn!
Lúc này cả 2 mới đứng lại, nhìn xung quanh, có lẽ 2 người đang bị bao vây!
“xin cô hãy chạy đi! Tôi sẽ cản chúng lại!” người đó nói xong, lao lên đối đầu với bọn chúng!
Nó không biết gì hết, chạy về hướng có hắn! hắn sẽ bảo vệ nó! nó sợ quá! Chuyện gì đang xảy ra chứ! nhưng……nó dừng lại! quay lại nhìn hỗn chiến sau lứng!
Người đó…..người đã nắm tay nó chạy đang bị thương…..chắc chắn là không thể chỗng cự với hơn 10 người này!!!!
“xin cô mau chạy đi !bọn chũng tới bắt cô đấy! hãy gọi cho cậu ĐĂNG!”người đó nói vọng ra, hối thúc nó!
Nó thì chập chừng……nếu nó chạy…..thì người đó sẽ như thế nào? Mà tại sao……lại tới bắt nó!
“aaaaaaaahhhh!” tiếng la thất thanh……nó không kịp thấy gì hết, chỉ biết trước mắt người đang cố bảo vệ nó đnag bị thương, nằm ở dưới đất! máu tuôn ra thật nhiều!
Nó tròn mắt, dùng tay bịt miệng lại!
Nhưng người đó nhanh chóng đứng dậy, mặc cho máu tuôn mà đánh tiếp!
“dừng……dừng lại đi!” nó run rẩy, nói!
Hỗn chiến vẫn tiếp tục……..lại thêm một lần nữa……người đàn ông kia lại ngã xuống!
Bọn kia nhếch mép, rồi từ từ tiến tới!
“khoan!! Dừng lại đi! Mấy người tới bắt tôi…..thì bắt đi!” nó chạy tới, đứng ở giữa! dang 2 tay ra hét lớn!
Bỗng dưng mọi sợ hãi của nó biến mất, nó can đảm nhìn thẳng vào người đối diện!
“hãy…..cho người này tới bệnh viện! tôi sẽ đi theo các người!” nó tiếp tục nói! Giọng nói có phần mạnh mẽ!
Người con trai đứng trước mắt nó-TUẤN khẽ nhíu mày ngạc nhiên!
Cậu nhếch miệng, lấy điện thoại ra…..
“ở đây đang có một người mất máu rất nhiều! hãy cho mọt xe cứu thương đến!” TUẤN nói, mắt vẫn dán về nó!
“tôi đã gọi một xe cứu thương, và cô hãy thực hiện đúng lời hứa của mình đi!” tên đố cất đt vào trong túi, nói!
Nó cúi đầu, nó chạy được sao?>”<
Nó bước đi theo những tên đó!
Khi đi được vài bước thì một tên đàn em thì thầm vào tai TUẤN!
“có cần giết hắn không?”
Cậu suy nghĩ, rồi cậu nhìn nó!
“không! Hãy để tên đó sống…..coi như chọc tức tên LONG ĐĂNG vậy!” cậu nhếch mép……đúng hơn là cậu muốn giữ lời hứa với nó!
Đi được một hồi lâu! Nó bắt đầu nghĩ cách chạy! >”<
“ah!” nó ôm bụng….kêu lên!
TUẤN chạy lên, đỡ nó!
“cô bị gì vậy?”
“ưm….tui…..tui đau bụng quá!” nó giả bộ e thẹn, nói lí nhí!
“làm ơn……cho tui tới nhà WC công cộng một tí được không?” nó nhăn mặt….khổ sở nói!
TUẤN thoáng đỏ mặt, rồi ra lệnh cho một đàn em đi theo canh chừng nó!
“cô có 5 phút!” cậu lạnh lùng nói!
“ok!” nó nháy mắt , rồi theo tên đàn em bước đi!
Đi được một khoảng, nó quay qua đối diện với tên đó!
“cô bị gì nữa……….ah!” tên đó la lên đau đớn khi bị nó…….đá vào hạ bộ!>”<
nó lè lưỡi rồi nhanh chóng chạy đi với tốc độ tên bắn! bởi dù sao……chạy cũng là sở trường của nó!
Nó cắm đầu chạy………không biết mình đang ở đâu, chỉ chạy và chạy!
10 phút sau, nhận ra mình đã chạy khá xa, nó dừng lại…..thở dốc!
“ash!! Mệt quá!!” nó thầm than! Gập người…..tiếp tục thở dốc! chợt một đôi giày tiến tới chỗ nó, nó từ từ ngước mặt lên!
“nên nói cô sao hả? tôi đã giữ đúng lời hứa mà cô lại gạt tô là sao?” TUẤN nói với nó….giọng hờn dỗi!
Nó dở khóc dở cười…..tên này…..ha ha!! Có ai mà muốn bị bắt chứ?
“tôi thật sự không muốn làm việc này…..nhưng coi như cô ép tôi vậy!” TUẤN nhún vai, và nhanh chóng một miếng vải trắng chụp lên miệng nó!
Nó cảm giác cơ thể mềm nhũn ra, không thể chống cự! nó cố mở mắt nhưng……..đôi mắt cứ nặng dần nặng dần………và……….màu trước mắt nó chỉ còn là màu đen!!!!!!!
TUẤN nhanh chóng đỡ nó………..thật là một đứa con gái thú vị!
Chap 51
“này cậu….” người lao công lay hắn.
“này! Cậu không sao chứ?” người lao công vẫn kiên nhẫn!
Hắn từ từ mở mắt, ánh sáng chói chang của mặt trời chiếu vào mắt hắn khiến hắn khó chịu! đầu hắn như đang quay cuồng, phải một lúc sau mới nhìn rõ được người trước mắt!
“cậu dậy rồi à?” người phụ nữ nói!
“tôi…………..đang ở đâu?” hắn ngồi hẳn dậy, dùng tay xoa xoa đầu hỏi!
“cậu đang ở công viên! Cậu ngủ ở đây cả đêm à?” người lao công quan tâm hắn “cậu không sao chứ?”
“dạ! cháu không sao!” hắn lễ phép, người lao công khẽ gật đầu rồi bà tiếp tục công việc của mình!
Hắn nhìn quanh, hắn nhớ hôm qua hắn ở trong bar, sau giờ lại ở đây? Hắn lắc lắc đầu?
Hắn sờ lên môi mình……..không phải……….nó đã ở đây sao? Nó đã bên cạnh hắn?.......hắn cố gắng lục lại trí nhớ…..hình như hắn nghe giọng nói của nó…..nó đã khóc sao?
Hắn nhăn mặt, lắc lắc đầu? ngốc! làm gì có chuyện nó ở đây chứ? nó ko yêu hắn, sao phải đến đây? Ha! Chắc hắn uống say quá nên mới vậy!
Hắn cười khổ, tim hắn vẫn còn âm ỉ đây! Nó vẫn còn đang chảy máu!!! Hắn nên học cách quên đi một người! thật buồn cười!
Hắn loạng choạng bước đi, bắt một chiếc taxi để về nhà chuẩn bị đi học!
“rào rào” từng dòng nước lạnh vuốt gương mặt hắn, hắn đứng đối diện với bức tường trong phòng tắm!
Hắn cố gắng thở trong dòng nước đó! Hắn nhắm chặt mắt lại! nước làm hắn tỉnh táo, nước cuốn đi sự mệt mỏi! hắn thầm mong nước sẽ cuốn đi hình ảnh nó trong đầu hắn!
Chợt gương mặt nó hiện ra, gương mặt chăm chú của nó khi ngắm cảnh mặt trời mọc!
Đôi mắt như rực sáng, long lanh! Đôi môi khẽ mỉm cười hài lòng, làn da nó như nhuộm sắc cam của mặt trời!!! rồi làn sóng biển đưa gió tới bên nó, tới bên vuốt mái tóc nó…..bay! rồi nó quay mặt qua, nhìn hắn! nó cười………..nụ cười thật đẹp!
“aaaaaaaaaaaaaaaaa!” hắn gào thét! Hắn van xin tâm trí đừng nghĩ tới nó nữa! quên hết đi! Tại sao hắn ko quên được!!!! sao hắn không nhớ nó đã làm gì hắn chứ? nó đã bóp nghẹt tim hắn!
“ko! Mơ à!”
Nó đã nói với hắn câu đó!
Mơ? Đúng……hắn mơ…….hắn quá mơ tưởng! mơ tưởng nó cũng yêu hắn! mơ tưởng rằng hắn đã đặt đúng ván cờ! mơ tưởng rằng hắn sẽ thắng cha hắn! giờ thì sao?
Sụp đổ hoàn toàn!
Chẳng còn gì cả!
Chỉ còn……….một trái tim………..đang gào thét ầm ỉ!
“thưa cậu chủ! đây là người cậu cần!”
TUẤN bế nó, đặt trên một chiếc giường sang trọng, trong khi đó MINH NHẬT đang ngồi trên một chiếc ghế so pha gần đó, hướng ra biển., cậu đang thưởng thức bữa sáng sang trọng cùng với sóng biển rì rào trắng xóa!
MINH NHẬT vẫn tiếp tục ăn mặc dù đã nghe TUẤN nói!
Kết thúc bữa sáng, MINH NHẬT đặt dao nỉa xuống, đứng dậy, nhìn nó đang nằm trên chiếc giường trắng!
“tốt! cậu vất vả rồi!” MINH NHẬT nói, đi tới bàn, lấy một li rượu nhỏ, rồi nhìn một lượt nó!
“một con nhỏ bình thường!” MINH NHẬT nhận xét “ không ngờ khẩu vị của 2 tên đó lại bình thường tới vậy!” MINH NHẬT nhếch miệng!
MINH NHẬT hướng mắt nhìn TUẤN!
“cậu hãy chuẩn bị đi! Sắp tới sẽ vất vả đây!” MINH NHẬT bước tới gần cửa sổ, chậm rãi nói!
“vâng thưa cậu chủ!” TUẤN cúi đầu “thưa còn cô gái này…”
“cứ cho cô ta ở đây 1 thời gian! Cô ta sẽ làm mồi nhử tên ĐĂNG tới đây!” rồi MINH NHẬT nhìn qua nó “khi xong chuyện …..nếu cần cứ khử!”
TUẤN ko nói gì, chỉ cúi đầu rồi lui ra! Cậu khẽ nhìn nó….mỉm cười………..xong vẫn bước tiếp! chợt……thấy hơi chột dạ khi nghe MINH NHẬT sẽ khử nó! TUẤN nhún vai……..có lẽ công việc của cậu cần khắc nghiệp như vậy!
*tôi thì có cảm tình với cô……nhưng rất tiếc! đành phải kill cô vậy!* TUẤN nhếch mép, rồi lạnh lùng đeo kính vào, tiếp tục công việc của mình!
Hắn bước đến trường, gương mặt lạnh lùng vô cảm! hắn đã thành người ko có tim, tim hắn nhua nát vụn, ko cảm xúc, ko sức sống!
“QUÂN!”
Hắn vẫn tiếp tục bước đi!
“QUÂN!”
Đôi chân của hắn vẫn không dừng bước cho tới khi NHƯ chạy lại nắm lấy tay hắn!
“cậu không nghe tôi kêu à? Cậu có thấy MI đâu không? Con nhỏ đó mất tích nữa rồi!” NHƯ hốt hoảng kể lể cho hắn!
Hắn khẽ nhíu mày, nhín xoáy vào mắt NHƯ với ánh mắt lạnh lùng, một hồi, hắn khẽ gỡ tay NHƯ ra!
“không thấy! Không liên quan tới tôi!” hắn nói, lạnh băng như gương mặt của mình vậy!
NHƯ bỡ ngỡ trước thái độ của hắn, nhỏ đứng như trời trồng xem hắn quay lưng bước đi!
“khoan! Cậu nói vậy là sao? Chằng phải hôm qua 2 người đi chơi với nhau sao?” NHƯ kiên nhẫn nói vọng theo cái xác vô hồn kia, nhưng hắn vẫn tiếp tục bước!
Hàng chục dấu chấm hỏi bay vèo vèo trên đầu NHƯ, nó và hắn xảy ra chuyện gì à? Nhưng quan trọng là tại sao nó không quay về nhà? HUY đã tìm nó, giống như lần trước, nhưng theo nó kể là đã gặp bọn xấu rồi được hắn cứu! còn lần này thì sao?
Chợt từ phía sau, ĐĂNG chạy lên, vụt qua NHƯ!
“bốp!”
ĐĂNG đánh vào mặt hắn, gương mặt trở nên điên loạn, tức giận!
Ngay lập tức hắn té xuống đất, nhanh chóng, ĐĂNG lao lên, nắm cổ áo của hắn, nhấn vào tường!
“chết tiệt! cậu nói là sẽ bảo vệ cô ấy! giờ sao hả?” dứt lời, thêm 1 cú trời giáng vào mặt hắn!
Trên môi hắn bắt đầu xuất hiện 1 vệt máu đỏ tươi, nhưng hắn vẫn không biểu hiện gì! hắn từ từ đứng dậy, lau vết máu, tiếp tục bước tới lớp!
Nhìn hắn như vậy, ĐĂNG càng tức giận!
ĐĂNG lao lên, đạp ngã hắn, tiếp tục đánh hắn không thương tiếc!
Nhưng hắn cũng chỉ dành cho ĐĂNG một ánh mắt vô cảm khi cậu dứt!
ĐĂNG đứng lên, nhìn hắn với ánh mắt tóe lữa, cậu thở vội để mong lấy lại bình tĩnh!
Rồi cậu nhìn hắn đnag từ từ đứng dậy!
“cậu đang giả bộ ko biết à? MI đã bị MINH NHẬT bắt cóc rồi, tỉnh táo lại đi!” ĐĂNG hét lớn!
Hắn sững người, một luồng điện, chạy từ đỉn đầu xuống tới chân! Cứ ngỡ là hắn đã không còn tim, nhưng không hiểu sao lồng ngực của hắn lại nhói lên!
“ cậu nói gì?” hắn quay lại, hỏi ĐĂNG!
ĐĂNG nhìn hắn! thật sự hắn không biết sao? Rồi cậu nhìn quanh!
“đi vào phòng của tôi nói chuyện, ở đây đông người!” rồi ĐĂNG bước đi, tiến về phòng hội trưởng, hắn nhanh chóng bước theo sau!
Chuyện gì vậy nè? Sao hắn cảm thấy…người mình như có lửa đốt!
“ưm!”
Nó lấy tay che mắt lại, sao hôm nay phòng nó sáng quá vậy? còn nữa, cái giường như êm hẳn, rồi nó ngủ cảm thấy sảng khoái quá trời! bình thường nó luôn bị gián đoạn giấc ngủ bởi tiếng chuông đồng hồ báo thức!
Ah! Đồng hồ báo thức! nó không nghe tiếng đồng hồ báo thức! vậy là nó….trễ rồi!
Nghĩ thế, nó ngồi bật dậy, tìm đồng hồ để xem mấy giờ! Nhưng gương mặt nó ngớ ra khi…nhận ra đây không phải là phòng nó!
Đó là một căn phòng rất rộng với màu kem là màu chủ đạo! cách bố trí phòng đơn giản nhưng hiện đại! bên tay phải của nó là một bức tường bằng kính trong suốt, có thể trông thấy biển!
Biển? nó đang ở biển sao? Nó thích thú, chạy xuống giường, tiến về phía cái kính! Gương mặt nó thích thú khi thấy biển! ngắm nghía một hồi…nó mới tự đặt câu hỏi…
“sao mình ở đây?”
“cạch!”
Nó nghe thấy tiếng mở cửa, liền quay người lại!
TUẤN bước vào, phía sau là một số người mang theo thức ăn trông ngon mắt!
Nó nhìn TUẤN, khẽ nhíu mày vì thấy quen quen!
Nó suy nghĩ……suy nghĩ……
“ah! Anh là kẻ tối hôm qua….” Nó thốt lên!
TUẤN nhìn nó, khẽ nhếch mép, rồi cậu ra hiệu cho người dọn thức ăn lên bàn!
Nó nhìn vẻ mặc bình tĩnh của TUẤN, không khỏi tức giận!
“nè!! Sao lại bắt tôi? Đây là đâu?” nó lớn giọng!
TUẤN nhìn nó, cậu không nói gì, chỉ cười!
Nó càng tức hơn!
“thả tôi ra!”
Nó gằng giọng!
TUẤN cũng như hồi nãy, nghe nó nói xong, ngước mặt lên nhìn nó rồi cười!
“ash!!!! Cậu bị câm hả? tôi nói thả tôi ra thả tôi ra!” nó bắt đầu hết kiên nhẫn!
Sự im lặng của TUẤN làm cho nó ngớ người, dường như không ai chú ý gì tới nó, vẫn bình thản dọn đồ ăn với gương mặt lạnh hơn tiền!
Nó nghiêng đầu nhìn họ! khó hiểu! họ làm như nó vô hình vậy, ngoại trừ việc TUẤN cười với nó!
Nó liền len lén bước đi chậm rãi, mở cánh cửa!
“cô tính đi đâu?”
Chơp mắt, TUẤN đã khóa tay nó, ấn vào tường!
“đau quá!” nó thốt lên, nhăn mặt lại! thấy thế, TUẤN từ từ buông tay ra!
Nó liếc TUẤN, rồi ranh mãnh nhắm vào tay TUẤN!
---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite
www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri321.pro - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------
“aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!” TUẤN hét lên khi nó cắn vào tay mình!
“đau quá đau quá đau quá!!!! Cô buông ra coi!!! Aaaaaa!!!” TUẤN nhảy tưng tưng lên!
Nó đưa măt liếc TUẤN, xong cũng nhả ra, cười khoái trá!
“ha ha ha!!! Nhìn mặt cậu mắc cười quá!!!!” nó ôm bụng, gập người lại cười!
Chợt nó thấy người mình bị nhấc bổng!
“cậu làm gì vậy? thả tui ra!” nó vùng vẫy khi thấy TUẤN đang vác nó trên vai mình!
TUẤN vẫn im lặng, khiêng nó vào bồn tắm!
“tõm!”
“á!!! Lạnh quá!! Tính giết người hả?” nó ngồi dậy, la hét dữ dội!
“quần áo của cô được đặt ở đây! Tắm rửa sạch sẽ, rồi mới được ăn sáng!” TUẤN lại cười nói, cậu đóng cửa lại và bước ra ngoài!!!!
Cậu nhìn vào cánh cửa nhà tắm khẽ cười! đúng là một con nhỏ kì lạ!
Chap 52
Trong một căn phòng sang trọng mang nét hiện đại, đơn giản, hòa cùng tiếng sóng biển rì rào, nó và TUẤN ngồi đối diện nhau, trước mặt cả 2 là một bàn thức ăn ê hề mà theo nó biết là “bữa sáng”!
Nó đang mặc một cái váy màu kem, kiểu giống váy đi dạo, sang trọng, nó liếc sơ cái váy thôi cũng biết thuộc dạng đắt tiền với họa tiết cổ điển mà tinh tế!
Nó hết nhìn xuống chân, rồi nhìn lên bàn thức ăn, rồi ánh mắt dừng ngay gương mặt TUẤN sau khi nuốt nước bọt cái ực!
TUẤN cũng nhìn nó khó hiểu!
“cô ko dám ăn à?”
“hừ! ai biết được mấy người có bỏ gì vô đó hay không? Đáng nghi vô cùng!” nó hất mặt, quay mặt về phía cảnh biển, nói!
TUẤN khẽ cười trước cái tính trẻ con của nó!
“cạch!” cậu đặt lên bàn một con dao!
“nếu muốn giết cô, tôi không cần tốn tiền mua thức ăn như vậy! đó là chưa kể tiền mua thuốc độc!” TUẤN bình thản!
Nó khẽ nhướn mày, “ai biết được mi bệnh hoạn cỡ nào!”
TUẤN nhướn vai , “không ăn thì tôi ăn vậy!”
Nói là làm, TUẤN cầm dao nĩa lên, cắt một cái đùi gà bỏ vào đĩa của mình, rồi lại gắp mỗi thứ một ít bỏ vào đĩa của mình, xong ăn ngấu nghiến!
Nó len lén nhìn TUẤN, cậu đang ăn một cách ngon lành, điều đó khiến bụng nó réo nhiều hơn!
TUẤN tinh nghịch nhìn nó, nó chợt quay mặt đi, cậu cười khẩy!
“còn một cái đùi gà, cô ko ăn, tôi ăn vậy! tiếc thật! đồ ăn rất ngon!” TUẤN nói giọng tiếc nuối, xong ra tay lấy miếng đùi gà, đương nhiên hành động có phần chậm hơn lúc nãy!
“cậu ăn vừa vừa thôi…để tui ăn!” nó nhanh tay giật miếng đùi gà, lúc đầu rất hùng hồn, lúc sau thì lí nhí ngượng ngùng!
Đặt miếng đùi gà lên dĩa, trong lòng nó ko khỏi dâng lên một niềm vui lạ! nó nhìn đùi gà, rồi khẽ liếc TUẤN!
Nhận ra ánh mắt của nó, TUẤN đưa tay, ra hiệu mời nó ăn!
Lưỡng lự một hồi, nó cũng đưa miếng đùi gà vào miệng!
Đc miếng đùi gà
Nó lại tiếp tục ăn những món khác! Thức ăn ngon đến nỗi, nó chỉ bik ăn ăn và ăn! Đến khi dừng lại thì nó mới thấy là bụng nó sắp nổ tung đến nơi!
“cô ăn tiếp đi chứ!” TUẤN đưa ánh mắt châm chọc nhìn nó! chưa bao giờ cậu thấy có đứa con gái nào ăn như nó! bình thường, một đứa con gái mà ngồi trước mặt con trai ăn sẽ luôn tỏ ra từ tốn! còn đằng này, mặc dù là người chứng kiến nó ăn từ nãy tới giờ, nhưng khi nhìn vào đống thức ăn trên bàn, cậu cũng không khỏi giật mình!
Nó xoa xoa cái bụng!
“thôi!!! Tui ko ăn nữa!!!! no quá!” nó khổ sở nói!
TUẤN nhìn nó một hồi, lắc đầu, xong cậu nói gì đó vào đt!
Lập tức, bên ngoài, gia nhân bước vào, thu dọn bãi chiến trường của nó!
“xem ra cô ko có gì gọi là đang bị bắt cóc nhỉ?” TUẤN dựa lưng vào ghế, chậm rãi nói!
Nó chợt sững người, cứ như có dòng điện 1000V đánh thẳng vào đỉnh đầu của nó!
Nó khóc thầm, nó đúng là đồ con heo, nhìn thấy đồ ăn là quên luôn mình đang ở trong hoàn cảnh nào!!!!!>”<
“mấy người là ai?” nó nghiêm giọng hỏi!
“ xem ra cô đã tỉnh táo đc một tí!” TUẤN nhếch miệng cười ý châm chọc! “tôi là TUẤN, là trợ lí của cậu MINH NHẬT! chắc cô cũng đã biết cậu ấy!”
“là em của MINH ĐĂNG?” nó lục lại trí nhớ! “nhưng tại soa lại bắt tôi?” nso thắc mắc!
TUẤN nhìn nó, chậm rãi, “ cô chính là nguyên nhân khiến MINH ĐĂNG tranh giành chức vị ông trùm, cô biết chứ?”
Nó nhíu mày, suy nghĩ…
“mấy người bắt tôi là để uy hiếp ĐĂNG?” nó nghiệm giọng!
TUẤN bất giác cười lớn!
“đúng vậy! xem ra cô ăn như heo, nhưng não cũng ko phải là heo!”
Khỏi nói cũng biết nó tức cỡ nào!
“thả tôi ra!” nó nhìn TUẤN, hạ giọng hết cỡ!
TUẤN ko cười nữa, cậu ngồi thẳng dậy!
“điều đó ko do tôi quyết định! Cậu chủ sẽ quyết định!” TUẤN nghiêm nghị ko kém!
Nó đanh mặt lại!
“cô hãy thỏa mái đi, trưa cậu chủ sẽ nói chuyện với cô!” TUẤN nói, đồng thwoif đứng dậy ra khỏi phòng!
“nên nhó, nơi đây luôn có ít nhất là 5 người để canh chừng cô, đừng nghĩ tới việc chạy trốn!” nói rồi TUẤN đóng của lại, lạnh lùng bước đi!
Nó nhìn theo bóng TUẤN, đến lúc này, nó mới cảm giác, mọi chuyện ko còn đơn giản nữa rồi!
Tại phòng hội trưởng, sau khi ĐĂNG đóng cửa, hắn liền hỏi!
“tại sao cậu biết MI bị bắt cóc?”
ĐĂNG ko nhìn hắn, cậu nhìn ra cửa sổ!
“2 người mà tôi đã ra lệnh đi theo TINH MI, 1 người đã chết, 1 người đang đc điều trị tại bệnh viện! chính người đó nói là người của MINH NHẬT đã đến!” rồi ĐĂNG lạnh giọng! “họ nói…lúc 1h sáng, bỗng dưng TINH MI ra khỏi nhà…tìm cậu!” ĐĂNG dừng mắt tại hắn!
Hắn ngạc nhiên, tim bắt đầu đạp loạn xạ…nó đã ở bên hắn sao?
“thực sự tôi còn nên tin ở cậu nữa ko? Nếu lúc đó TINH MI ko ra khỏi nhà, liệu cô ấy có bị bắt ko?” ĐĂNG đay nghiến hỏi, xoáy sâu một mũi tên vào tim hắn!
Hắn nắm chặt tay lại, cứ ngỡ da thịt gần như bật máu!
Hắn…đã hứa bảo vệ nó!
Hắn…đã bảo nó tin hắn!
Giờ thì sao? Hắn chính là người khiến nó bị bắt! thì ra…đêm qua không phải là ảo giác…thì ra nó đã ở bên hắn!
Hắn trách nó…chẳng phải đã nói là ko yêu hắn…ko quan tâm hắn! sao lại tìm hắn làm gì?
“người của tôi nói rằng TINH MI đã tự nguyện bị bắt nhằm giữ mạng sống của ông ấy!” ĐĂNG nói tiếp, hắn chỉ giữ im lặng!
ĐĂNG nhìn hắn!
“MINH NHẬT đã biến mất! hiện người của tôi đnag điều tra nơi ở của MINH NHẬT! tôi đang nghi cậu ta đang giữ TINH MI tại ngôi biệt thự gần biển cách đây 700km!”
“hãy tới đó đi!” hắn đứng bật dậy, đề nghị!
“ko được! chúng ta chưa có bằng chứng cụ thể, hiện tôi đang cho người điều tra!
MINH NHẬT là người ko hề đơn giản! nhất là trong khi bên cạnh hắn có KIỆT TUẤN! một tay trợ lí đắc lực! bây giờ cậu ta như hổ có thêm cánh!” rồi ĐĂNG im lặng 1 hồi, xong tiếp tục nói trong khi nhìn hắn, “chỉ cần manh động, cậu ta có thể lấy mạng của TINH MI bất cứ lúc nào! Tốt nhất là nên biết nơi hắn giam TINH MI để dễ bề hành động!”
Không khí bắt đầu căng thẳng bao trùm lên 2 người khi ĐĂNG ngừng nói! cả 2 đều lo lắng cho nó, đều như ngồi trên đống lửa. hắn cảm thấy mình như một tội đồ khi khiến nó bị bắt như vậy! từng dây thần kinh của hắn như bị căng ra cực độ! Thà hắn nếm cảm giác bị nó từ chối trăm lần, chứ ko muốn nó bị như vậy! làm sao đây? Nó đang làm gì? tên đó có làm gì nó ko? Nó đang hoảng sợ? đang khóc?
Hắn đau đớn khi nghĩ tới cảnh giọt nước mắt trên gương mặt của nó! hắn ko muốn nó khóc!
Rồi hắn nắm chặt tay lại!
*TINH MI! hãy đợi anh! anh sẽ cứu em!*