(Creepypasta)?????????

Nơi thảo luận về các vấn đề nóng của xã hội và tán gẫu với bạn bè

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

Re: (Creepypasta)?????????

Gửi bàigửi bởi SocVui » 13/03/2013 18:50

Ai thích lucid dream ko nào.:D
Sửa lần cuối: SocVui 13/03/2013 18:55
[download=red]★TEAM INDIE GAME HORROR★[/download]
[download=blue]Hãy Thank nếu bạn thấy bài viết có ích[/download]
Hình đại diện của thành viên
SocVui
☀️7/30☀️
☀️7/30☀️
 
Bài viết: 204
Ngày tham gia: 15/11/2012 13:27

Re: (Creepypasta)?????????

Gửi bàigửi bởi SocVui » 13/03/2013 18:52

[download=red]Các mem nào có hứng thú nghiên cứu về Lucid dream(Giấc mơ sáng suốt) và OBE (Trải nghiệm bên ngoài thân xác) thì đọc kham thảo nhá. [/download]
Trải nghiệm ở bên ngoài thân xác (OBE) và trải nghiệm cận tử (NDE) đã được biết đến từ lâu và vẫn bị tranh cãi, đơn giản bởi giới khoahọc chủ lưu không tin là có linh hồn. Tuy nhiên, thật thú vị khi nghe một bác sỹ hàng đầu thế giới nói về trải nghiệm OBE và NDE của chính mình.
Giáo sư Bác sỹ George G. Ritchie (25/9/1923 –29/10/2007) từng là chủ tịch của Học viện Trị liệu đa khoa Richmond, từng là trưởng khoa Tâm thần học của Bệnh viện Towers, người sáng lập và và chủ tịch Liên Đoàn Thanh niên Thế giới (Universal Youth Corps, inc) trong gần 20 năm. Năm 1967, ông làm bác sỹ tư ở Richmond, và vào năm 1983 ông chuyển đến Anniston, Alabama làm trưởng khoa Tâm thầnhọc tại Trung tâm y tế khu vực Đông Bắc Alabama, Hoa Kỳ. Ông trở về Richmond vào năm 1986 để tiếp tục làm bác sỹ tư cho đến khi nghỉ ngơi vào năm 1992.
Đó là đầu tháng 12/1943, khi Ritchie được chuyển tới một bệnh viện quân đội tại trại Barkeley, Texas, Hoa Kỳ để điều trị bệnh viêm phổi.
Vào đêm 19/12/1943, bệnh của Ritchie trở nặng. Ông bắt đầu sốt và ho liên tục. Ông lấy gối bịt miệng lại để đỡ làm ồn. 3 giờ sáng ngày 20, Ritchie cố gắng đứng dậy và thay quần áo đợi xe đến. Nhưng ông đã không thểlàm được, và bất tỉnh sau đó.
“Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trong một căn phòng mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Một ngọn lửa nhỏ cháy trong một ngọn đèn ở bên cạnh. Tôi nằm đó một lúc, cố gắng nhớ lại là mình đang ở đâu. Thình lình tôi ngồi bật dậy. Xe lửa! Mình trễ chuyến tàu mất!
Giờ đây tôi biết rằng những gì mình sắp mô tả sẽ nghe rất lạ thường… tất cả những gì tôi có thể làm là kể lại những sự kiện đêm đó đúng như chúng đã xảy ra. Tôi nhảy ra khỏi giường và tìm bộ đồng phục của tôi khắp phòng. Không có trên thành giường: tôi dừnglại, nhìn chằm chằm. Một người nào đó đang nằm trên cái giường mà tôi vừa mới rời khỏi.
Tôi bước lại gần gường trong ánh sáng lờ mờ, rồi lùi lại. Anh ta đã chết. Hàm răng khép hờ, làn da màu xám thật kinh khủng. Rồi tôi nhìn thấy chiếc nhẫn. Trên bàn tay trái của anh ta là chiếc nhẫn của hội sinh viên Phi Gamma Delta mà tôi đã đeo trong suốt hai năm qua.
Tôi chạy vào đại sảnh, mong muốn thoát khỏicăn phòng bí ẩn đó. Richmond, đó là điều quan trọng nhất – tới Richmond. Tôi bắt đầu xuống đại sảnh để ra cửa bên ngoài.
“Coi chừng!” Tôi hét lên với một người phục vụ trong bệnh viện mà đang rẽ quay sang chỗtôi. Anh ta dường như không nghe thấy, và một giây sau anh ta đã đi ngang qua chỗ tôi đứng như thể tôi không có ở đó.
Thật lạ lùng. Tôi tới chỗ cánh cửa, đi xuyên qua và phát hiện ra là mình đang tiến về Richmond rất nhanh trong bóng tối bên ngoài. Đang chạy ư? Đang bay ư? Tôi chỉ biết rằng mặt đất tối tăm đang trượt qua trong khi những ý nghĩ khác chiếm lấy tâm trí tôi, những suy nghĩ đáng sợ và khó hiểu. Người phục vụ đã không nhìn thấy mình. Nếu mọi người tại trường y cũng không thể nhìn thấy mình thì sao?
Tôi thấy một con sông rộng, rồi thấy cây cầu dài bắc qua sông để vào một thành phố. Tôi thấy một tiệm giải khát, quán bia và một quáncà phê. Tại đây tôi đã gặp một vài người và hỏi họ tên đường và tên thành phố nhưng chẳng có ai thấy và đáp lời tôi cả. Tôi nhiều lần đập tay lên vai một người khi hỏi nhưng tay tôi như chạm vào khoảng không. Đó là một người có gương mặt tròn và cằm có sợi râu dài. Sau đó tôi đi đến bên một người thợ điện đang loay hoay quấn dây điện thoại vào một bánh xe lớn.
Vô cùng bối rối, tôi dừng lại bên một buồng điện thoại và đặt tay tôi lên sợi dây điện thoại.Ít ra thì sợi dây nằm đó, nhưng bàn tay tôi không thể chạm vào nó. Tôi nhận thấy một điều rõ ràng: tôi đã mất đi xác thân của mình,cái bàn tay mà có thể cầm được sợi dây kia, cái thân thể mà người ta nhìn thấy.
Tôi cũng bắt đầu hiểu ra rằng cái xác trên chiếc giường đó chính là của tôi, không thể hiểu sao lại tách ra khỏi tôi, và việc mà tôi phải làm là phải trở về và nhập lại vào đó càng nhanh càng tốt.
[download=red]★TEAM INDIE GAME HORROR★[/download]
[download=blue]Hãy Thank nếu bạn thấy bài viết có ích[/download]
Hình đại diện của thành viên
SocVui
☀️7/30☀️
☀️7/30☀️
 
Bài viết: 204
Ngày tham gia: 15/11/2012 13:27

Re: (Creepypasta)?????????

Gửi bàigửi bởi SocVui » 13/03/2013 18:53

Tìm kiếm lại khu căn cứ và bệnh viện không có gì khó khăn. Thực sự tôi hầu như trở lại đóngay tức khắc khi tôi nghĩ đến nó. Nhưng cănphòng nhỏ mà tôi đã rời đi thì ở đâu? Thế là tôi bắt đầu một trong những cuộc tìm kiếm kỳ lạ nhất đời: cuộc tìm kiếm chính mình. Khi tôi chạy từ khu này sang khu khác, đi qua hết phòng này sang phòng khác lúc các bệnh binh đang ngủ – những người lính đều trạc tuổi tôi, tôi nhận ra rằng chúng ta lạ lẫm với chính khuôn mặt của mình như thế nào. Mấy lần tôi dừng lại bên một người mà tôi cứ ngỡ là mình. Nhưng chiếc nhẫn Hội sinh viên không có, và tôi lại vội tìm.
Cuối cùng tôi đi vào một gian phòng nhỏ với ánh sáng lờ mờ. Một tấm khăn trải đã được kéo phủ lên xác người trên giường, nhưng đôi cánh tay của người đó nằm dọc ở bên ngoài. Chiếc nhẫn tôi tìm nằm trên bàn tay trái của thân xác ấy.
Tôi đã cố kéo tấm vải ra nhưng không thể nắm được nó. Và lúc đó là lần đầu tiên tôi nghĩ điều mà đã xảy ra với mình, chính là cái mà nhân loại vẫn gọi là “cái chết”.
rong thời khắc tuyệt vọng nhất ấy, căn phòngbỗng sáng rực rỡ, một thứ ánh sáng lạ lùng tôi chưa từng thấy bao giờ, và tôi như bị lôi cuốn theo nguồn ánh sáng ấy. Tôi đã trông thấy những quang cảnh mà từ khi sinh ra chođến bây giờ tôi chưa bao giờ được thấy, những cảnh trí mà tôi nghĩ rằng chỉ có ở thế giới bên kia, và tôi không nhìn được rõ các sinh linh ở đó. Có vùng tối tăm u ám, có vùng lại chan hòa ánh sáng vô cùng tươi đẹp với các sinh linh trông như những thiên thần.
Sau đó đột ngột vầng sáng giảm dần, tôi muốn quay về. Trong phút chốc tôi lại thấy những căn phòng, những thân xác bất động trên giường. Tôi tiến tới chiếc giường của thân xác mình. Tôi như bị cuốn hút vào cái thân xác đó. Rồi, từ từ cử động các ngón tay, cuối cùng tôi mở mắt ra. Một lúc sau, một bác sĩ và cô y tá đã ở trước mắt tôi, nét mặt rạng rỡ. Vậy là tôi đã sống lại, đã thật sự hồi sinh…”
Thời đó, thuốc penicilline chưa được phát minh nên việc chữa trị bệnh sưng phổi vô cùng khó khăn,90% người bệnh khó thoát khỏi lưỡi hái của tử thần. Vào buổi sáng ngày 20/12/1943 các bác sĩ ở bệnh việnđã xác nhận rằng George Ritchie đã chết nên người ta chuyển xác ông đến nhà quàn. Tại đây một số thủ tục giấy tờ, giấy khai tử và thủtục chuẩn bị đưa người chết vào quan tài đã được tiến hành, và người ta chuẩn bị thông báo đi các nơi rằng George Ritchie đã chết. Không ai có thể tưởng tượng được, Ritchie sống lại và mang theo câu chuyện diệu kỳ mà ông trải nghiệm trong giây phút trái tim đã ngừng đập, khi mà mọi dấu hiệu của sự sống không còn.
Những điều George Ritchie kể lại sau khi sốngdậy đã làm các bác sĩ trong bệnh viện kinh ngạc. Điều kỳ lạ đáng lưu ý là những gì Ritchieđã kể và ghi chép lại trong tập nhật ký trong 9 phút chết đó đều được chứng thực về sau.
Một năm sau, Ritchie trở về trại Barkeley và được gởi sang Âu Châu để phục vụ tại một bệnh viện quân y. Trên đường xe đã chở Ritchie đi ngang qua một thành phố mà một năm trước trong khi bị coi là đã chết, Ritchie đã đi qua. Tiệm bán bia, tiệm cà phê, cây cầu dài bắc qua sông, những con đường, những bảng hiệu, cả cái buồng điện thoại năm xưa…Đó là thành phố Vicksburg thuộc tiểu bang Mississipi, nơi mà chưa bao giờ George Ritchie đi qua.
George Ritchie sau này trở thành Viện trưởngViện tâm thần học ở Charlotsville, bang Virginia Hoa Kỳ, và suốt đời ông không thể nào quên rằng mình đã có lần chết đi sống lại, cũng như không thể nào quên các cảnh giới lạ lùng ở bên kia cửa tử.
[sưu tầm]
Sửa lần cuối: SocVui 13/03/2013 18:58
[download=red]★TEAM INDIE GAME HORROR★[/download]
[download=blue]Hãy Thank nếu bạn thấy bài viết có ích[/download]
Hình đại diện của thành viên
SocVui
☀️7/30☀️
☀️7/30☀️
 
Bài viết: 204
Ngày tham gia: 15/11/2012 13:27

Re: (Creepypasta)?????????

Gửi bàigửi bởi SocVui » 13/03/2013 19:01

1 cách để vào giấc mơ (gmss) nữa này m.n
Khi đi ngủ,Để điện thoại kế bên, nửa đêm mà có tỉnh ngủ thì chụp lấy điện thoại bật ghi âm và đọc lại những chi tiết mình mơ thấy.
- Đến sáng thì nghe lại ghi âm, viết vào note, ghi ngày tháng, rồi ngồi đó đọc lại, cố gắng nhớ lại chi tiết và mường tượng cảnh vật đó cụ thể nhất có thể. Cách này sẽ giúp bạn từ từlàm quen với thế giới giấc mơ của riêng bạn.
- Trước khi đi ngủ luôn tự nói với bản thân là những gì sắp xảy ra chỉ là mơ, phải điều khiển nó. Đồng thời lúc nhắm mắt ngủ hãy nghĩ tới những hình ảnh mình đã nhớ và mường tượng ở bước 2.
- Khi đã vào giấc mơ, cố gắng tìm 1 điểm gì đó vô lý để nhắc bản thân mình đang mơ <<< cái này thì phải tập luyện và chờ vào may mắn thôi.
- Chắc chắn 1 điều khi lần đầu tiên làm đc bạnsẽ rất phấn khích và tỉnh ngủ ngay, cố gắng ở các lần sau ko phấn khích quá, ko nhìn vào chính cơ thể của bạn vì lần nào mình làm điềuđó mình cũng tỉnh dậy cả :D
Sưu tầm

[download=red]★TEAM INDIE GAME HORROR★[/download]
[download=blue]Hãy Thank nếu bạn thấy bài viết có ích[/download]
Hình đại diện của thành viên
SocVui
☀️7/30☀️
☀️7/30☀️
 
Bài viết: 204
Ngày tham gia: 15/11/2012 13:27

Re: (Creepypasta)?????????

Gửi bàigửi bởi SocVui » 13/03/2013 19:05

Tóm tắt cách để đi vào giấc mơ Sáng Suốt (Lucid dream)
Cách 1: Ngủ trong vòng 6 tiếng ,đặt đồng hồ để thức dậy
- Thức dậy
- Cố gắng làm gì đó để thức trong vòng 20-60phút
- Đi ngủ lại
- Để đầu óc thư giản hoàn toàn ,thoải mái để có thể ngủ lại hoặc tưởng tượng ra khung cảnh mình muốn mơ
Cách 2: (cái này bên vnsharing nhé)
1. Nằm ngay ngắn trên giường như chuẩn bị đi ngủ, lúc cơ thể mệt mỏi nhất càng tốt
2. Hai tay cặp sát thân, mắt nhắm nhưng phải giữ tỉnh táo, tránh chìm vào giấc ngủ thật
3. Nằm thật im như đang ngủ. Lúc đó, não sẽ phát tín hiệu kiểm tra xem cơ thể đã sẵn sàngngủ thật chưa bằng những dấu hiệu như ngứa ngẫu nhiên, chớp mắt hoặc di chuyển tròng mắt. Bạn phải nằm thật yên, mặc kệ những dấu hiệu đó
4. Sau 20-30 phút, cơ thể bắt đầu ngủ thật. Ngực bắt đầu cảm thấy bị đè nặng, tai nghe những tiếng động lạ, toàn thân cứng đờ (dân gian thường gọi là bóng đè)
5. Ngay lúc này, khi bạn mở mắt ra, bạn sẽ bắtđầu thấy ảo giác, đó là sự bắt đầu của Lucid Dream
6. Ngay sau đó, các bạn có thể bắt đầu xây dựng giấc mơ như đầu bài mình đã miêu tả, và nhắm mắt lại để bắt đầu mơ. (Điều này cần rất nhiều luyện tập)
Nguồn :vn-zoom, vn-sharing
[sưu tầm]
[download=red]★TEAM INDIE GAME HORROR★[/download]
[download=blue]Hãy Thank nếu bạn thấy bài viết có ích[/download]
Hình đại diện của thành viên
SocVui
☀️7/30☀️
☀️7/30☀️
 
Bài viết: 204
Ngày tham gia: 15/11/2012 13:27

Re: (Creepypasta)?????????

Gửi bàigửi bởi SocVui » 13/03/2013 19:11

M.n đọc nữa ko mìh up tiếp,max công mìh up m.n ko đọc nữa.
[download=red]★TEAM INDIE GAME HORROR★[/download]
[download=blue]Hãy Thank nếu bạn thấy bài viết có ích[/download]
Hình đại diện của thành viên
SocVui
☀️7/30☀️
☀️7/30☀️
 
Bài viết: 204
Ngày tham gia: 15/11/2012 13:27

Re: (Creepypasta)?????????

Gửi bàigửi bởi SocVui » 13/03/2013 19:18

Ông Widemouth
Trong kí ức thời thơ ấu của tôi, gđ tôi giống như 1 giọt nước giữa con sông rộng lớn,k bao h cố định ở 1 chỗ lâu dài. Chúng tôi sống ở Rhode Island khi tôi 8 tuổi, và vẫn ở đó cho đến lúc tôi đi học đại học tại Colorado Springs.Hầu hết những kỷ niệm của tôi bắt nguồn từ ở Rhode Island, nhưng có những mảnh kỉ ức trong bộ não thuộc về những ngôi nhà khác nhau tôi đã từng sống khi còn rất nhỏ
Hầu hết những ký ức không thực tế và vô nghĩa,có khi đã đuổi theo sau một cậu bé ở sân sau của một ngôi nhà ở phía Bắc Carolina,hay cố gắng xây dựng một chiếc bè nổi trên con lạch phía sau căn hộ chúng tôi thuê ở Pennsylvania. Tuy nhiên ,các kí ức rõ ràng giống như mới xảy ra ngày hôm qua. Có đôi lúc t cho rằng kí ức đó là những giấc mơ được tạo ra bởi căn bệnh của mình,nhưng trong thâm tâm mình ,tôi tin nó có thật
T đã từng thấy Chúng tôi sống trong một căn nhà ngay bên ngoài thủ đô nhộn nhịp của New Vineyard, Maine, dân số 643. Đó là một căn nhà rộng lớn, đặc biệt với gia đình 3 người. Thậm chí có một số phòng mà tôi đã không sử dụng trong năm tháng chúng tôi cư trú. Nhiều người bảo là lãng phí k gian,nhưng đó là ngôi nhà duy nhất chúng tôicó thể tìm thấy gần vs nơi làm việc của cha.
Một ngày sau sinh nhật thứ năm,tôi bị sốt. Bácsĩ nói tôi bị tăng bạch cầu đơn nhân, t sẽ k được cử động mạnh và sốt ít nhất ba tuần. Đólà thời gian khủng khiếp, t nằm liệt giường, gia đình đang trong quá trình đóng gói vật dụng để di chuyển tới Pennsylvania, và đồ đạccủa tôi đã được đóng gói trong hộp, để lại phòng của tôi,trống rỗng. Mẹ tôi đưa tôi thuốc và sách nhiều lần trong ngày, những thứ có thể giúp giải trí cho một vài tuần tới. Chán nản hiện diện khắp m.nơi để nuôi cái suy nghĩ xấu xí và sự đau khổ của tôi.
Tôi không nhớ chính xác làm thế nào tôi gặp ông Widemouth,đó là hơn 1 tuần sau khi tôi được chuẩn đoán. T hỏi ông ấy tên và ông ấy bảo hãy gọi ông ấy là Widemouth, bởi vì miệng của ông rất lớn. Trong thực tế, tất cả mọi thứ của ông ta đều lớn so với cơ thể của mình :đầu, mắt, tai -nhưng miệng của ông ta lớn nhất.
"Bác trông giống như một Furby",
tôi vừa nói vừa lật qua những cuốn sách
Ông Widemouth dừng lại và đưa cho tôi một cái nhìn bối rối. "Furby? Furby là gì? “
Tôi nhún vai. "Bác biết đấy ... đồ chơi. Robot nhỏ với đôi tai lớn. Bác có thể mua vật nuôi vàthức ăn cho họ, gần giống như một con vật cưng thực sự ".
"Oh." Ông Widemouth đáp lại. "Bác không cầnquá thân thiết ,họ k phải là những người bạn thật sự của mình”
Tôi nhớ ông Widemouth biến mất mỗi khi mẹvào để kiểm tra trong tôi. "Bác nằm dưới gầmgiường của cháu", ông giải thích. "Bác không muốn cha mẹ của cháu để nhìn thấy vì bác sợhọ sẽ không cho phép chúng ta chơi vs nhau nữa."
Chúng tôi đã không làm được gì nhiều trong những ngày đầu tiên. Ông Widemouth chỉ cầnnhìn vào cuốn sách của tôi liền bị cuốn hút bởi những câu chuyện và hình ảnh. Sáng hômthứ ba hoặc thứ tư sau khi tôi gặp ông, ông chào tôi với một nụ cười lớn trên khuôn mặt của mình. "Tôi có một trò chơi mới, chúng tôi có thể chơi", ông nói. "Chúng ta phải đợi cho đến khi sau khi mẹ đến để kiểm tra cháu, bởi vì cô ấy không thể nhìn thấy chúng ta chơi nó. Đó là một bí mật của game. "
Sau khi mẹ tôi giao sách nhiều hơn và nước giải khát như thường lệ, ông Widemouth trượt ra từ dưới gầm giường và kéo tay tôi."Chúng ta phải đi vào phòng ở cuối hành langnày," ông nói. Tôi phản đối, cha mẹ tôi đã cấmtôi rời khỏi giường của tôi mà không có sự cho phép của họ, nhưng ông Widemouth tiếptục thuyết phục cho đến khi tôi đã đồng ý.
Cái phòng đó không có đồ nội thất hoặc hình nền. duy nhất là một cửa sổ đối diện với cửa ra vào. Ông Widemouth lao qua căn phòng và đã đưa tay đẩy cửa sổ. Sau đó, ông ra hiệu cho tôi nhìn xuống dưới
Chúng tôi đang ở tầng hai của ngôi nhà, nhưng nó đang nằm trên một ngọn đồi, và từgóc độ này, việc nhìn thấy khó hơn do độ nghiêng. "Tôi thích chơi giả vờ ", ông Widemouth giải thích. "Tôi giả vờ rằng có mộttấm bạt lò xo to, mềm bên dưới cửa sổ này, vàtôi nhảy. Nếu cháu giả vờ, nó sẽ trở lại như lúc đầu . tôi muốn để cháu nhảy”
Tôi là một thằng bé năm tuổi bị sốt, do đó, chỉcó một chút hoài nghi vụt qua suy nghĩ của tôi khi tôi nhìn xuống và xem xét khả năng."đây là 1 nơi cao," tôi nói.
"Nhưng nó rất vui. Nó sẽ không được vui nếu nó chỉ là một nơi thấp. Nếu cháu giả vờ , cháusẽ quay trở lại đây nguyên vẹn.
Tôi hình dung bản thân mình rơi xuống qua không khí mỏng chỉ để trở lại cửa sổ. Tuy nhiên, hiện thực đã thắng thế. "Có lẽ để khi khác," tôi nói. "Cháu không có đủ trí tưởng tượng. Cháu có thể bị thương. "
Khuôn mặt của ông Widemouth méo mó thành một tiếng gầm gừ, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc. Ông ấy đã thất vọng. "Nếu cháu nói như vậy,thì thôi," ông nói. Ông đã dành phần còn lại của ngày dưới giường của tôi, im lặng.
[download=red]★TEAM INDIE GAME HORROR★[/download]
[download=blue]Hãy Thank nếu bạn thấy bài viết có ích[/download]
Hình đại diện của thành viên
SocVui
☀️7/30☀️
☀️7/30☀️
 
Bài viết: 204
Ngày tham gia: 15/11/2012 13:27

Re: (Creepypasta)?????????

Gửi bàigửi bởi SocVui » 13/03/2013 19:22

Sáng hôm sau ông Widemouth đem đến 1 hộp nhỏ. "Tôi muốn để dạy cho cháu làm thế nào để sắp xếp", ông nói. "Dưới đây là một số thứ cháu có thể sử dụng để thực hành, trước khi tôi bắt đầu dạy cháu những bài học."
Tôi nhìn vào trong hộp. Đó là dao. "Cha mẹ sẽ giết tôi!" Tôi hét lên, kinh hoàng rằng ông Widemouth đã mang dao vào phòng tôi, thứ mà bố mẹ tôi sẽ không bao giờ cho phép tôi chạm vào. "Cháu sẽ bị đánh và nhốt 1 năm đấy”
Ông Widemouth cau mày. "Thật thú vị khi sắp xếp chúng. Tôi muốn cháu thử nó. "
Tôi đẩy hộp đi. "Cháu không thể. Cháu sẽ gặp rắc rối. Dao không an toàn để chơi”
Ông cau mày thành một vẻ mặt cau có. Ông lấy hộp dao và trượt dưới gầm giường, còn lại phần còn lại của ngày ông im lặng. Tôi bắt đầu tự hỏi ông đã theo tôi thường xuyên nhưthế nào.
Tôi bắt đầu gặp khó khăn khi ngủ sau đó. Ông Widemouth thường đánh thức tôi dậy vào ban đêm, nói rằng ông đặt một tấm bạt lòxo dưới cửa sổ, một cái lớn, mà tôi không thể nhìn thấy trong bóng tối. Tôi luôn từ chối và cố gắng đi ngủ trở lại, nhưng ông Widemouthvẫn ở đó. Đôi khi ông ta ở lại bên cạnh tôi chođến khi vào sáng sớm, khuyến khích tôi nhảy
Ông đến không phải để vui chơi vs tôi nữa.
một buổi sáng ,Mẹ tôi đến với tôi và nói với tôi, tôi đã được cho phép đi bộ bên ngoài. Bà ấy nghĩ rằng không khí trong lành sẽ tốt cho tôi, đặc biệt là sau khi bị giam trong phòng rất lâu. Tuyệt, tôi mang giày vào và đi nhanh ra cổng sau, khao khát cảm giác của mặt trời trên khuôn mặt
Ông Widemouth đang đợi tôi. "Tôi có một thứmuốn cháu nhìn thấy," ông nói. Tôi nhìn ông ấy 1 cách kì lạ, bởi vì sau đó ông nói, " an toàn, tôi hứa."
Tôi theo ông ấy đến một đường mòn ở khu rừng phía sau nhà. "Đây là một con đường quan trọng," ông giải thích. "Tôi đã có rất nhiều bạn bè bằng tuổi cháu. Khi họ sẵn sàng, tôi đã đưa họ xuống con đường này, đến một nơi đặc biệt. Cháu chưa sẵn sàng, nhưng một ngày, tôi hy vọng sẽ đưa cháu tới đó. "
Tôi trở về nhà, thắc mắc cái gì nằm trên đường mòn
Hai tuần sau, tôi gặp ông Widemouth, mọi thứcủa chúng tôi đã được đóng gói vào một chiếc xe tải.Tôi sẽ ở trong cabin của chiếc xe tải đó, ngồi bên cạnh cha tôi đến Pennsylvania. Tôi đã nói với ông Widemouth rằng tôi sẽ được để lại, nhưng ngay cả khi năm tuổi, tôi đã bắt đầu nghi ngờ rằng ý địnhcủa ông không phải lợi ích của tôi, mặc dù những gì ông nói hấp dẫn. Vì lý do này, tôi quyết định giữ bí mật chuyến đi
Cha tôi và tôi cùng ở trong xe tải.Ông hy vọngnó đến Pennyslvania vào buổi trưa để có thể ăn uống. Ông có vẻ giống như một người chạy marathon chứ không phải là một trong những người đã dành hai ngày ngồi yên.
"Có sớm quá k con?" cha hỏi.
Tôi gật đầu và dựa vào cửa sổ, hy vọng một giấc ngủ trước khi mặt trời mọc. Tôi cảm thấybàn tay của cha tôi trên vai tôi. "Đây là lần chuyển nhà cuối cùng,con trai, cha hứa. Cha biết điều đó khó khăn cho con, con đang bệnh. Sau khi cha được thăng tiến, chúng ta có thể giải quyết và con có thể tìm rất nhiều bạn bè.
Tôi mở mắt ra nhìn lại ngôi nhà. Ông Widemouth đang đứng bên cửa sổ phòng ngủ,bất động cho đến khi chiếc xe tải đi vào đường chính. Ông đã đưa ra một con dao và 1 mảnh thịt ,vẫy tay. T quay đi , k vẫy lại.
Nhiều năm sau, tôi trở lại New Vineyard. Mảnhđất trống không, ngôi nhà bị đốt cháy một vàinăm sau khi gia đình tôi rời khỏi. tò mò, tôi trở lại con đường mòn mà ông Widemouth đã chỉ. Một phần trong tôi sợ ông ấy nhảy ra từ phía sau một cái cây và dọa tôi, nhưng tôi cảm thấy rằng ông Widemouth đã đi xa, bởi vìcăn nhà cũng k còn tồn tại
Đường mòn kết thúc tại Nghĩa trang MemorialNew Vineyard.
và tôi nhận thấy rằng các ngôi mộ...... đều là trẻ em.
Nguồn: creepypasta.com
P/s:Nhát gan nhiều khi cũng có lợi :D
[download=red]★TEAM INDIE GAME HORROR★[/download]
[download=blue]Hãy Thank nếu bạn thấy bài viết có ích[/download]
Hình đại diện của thành viên
SocVui
☀️7/30☀️
☀️7/30☀️
 
Bài viết: 204
Ngày tham gia: 15/11/2012 13:27

Re: (Creepypasta)?????????

Gửi bàigửi bởi SocVui » 13/03/2013 19:28

Cười lên nào
Sáng nay tôi bước ra khỏi
buồng tắm và nhìn nhà vệ sinh
của mình: tường sơn máu
trắng, sàn lát đá trắng, bồn
rửa tay và kệ đỡ với kem đánh
răng ở trên. Ba trên bốn bóng
đèn ở trên cái gương vẫn sáng
tốt – 100 watt; bóng đèn
sạch, sáng vừa đủ trong căn
phòng nhỏ. Bình thường tôi
hay dậy muộn, nên tôi thường
hay bỏ qua phần cạo râu. Dù
sao thì cô ấy cũng thích tôi
không cạo râu. Tôi đang tính
nuôi tóc mai kiểu sườn cừu, cô
ấy sẽ đá tôi ra khỏi nhà vì
điều đó.
Tôi liếc qua cái gương và nhận
thấy mình đang cười, một cái
cười nhe răng. Tôi thậm chí
còn không biết rằng tôi đang
cười.
Buổi tối, tôi vào nhà tắm
trước khi đi ngủ. Có vấn đề gì
đó với mấy cái bóng đèn. Cả
ba bóng vẫn sáng, nhưng thay
vì màu sáng trắng như bình
thường, đó là một màu nâu
nhờ nhờ, đèn thậm chí còn
không chiếu sáng hết cả căn
phòng. Đáng lẽ tôi nên lấy
bóng đèn mới ở bếp, nhưng tôi
đang bận. Cái hẹn chết tiệt,
cô ấy đóng sầm cánh cửa căn
hộ trước mặt tôi.
Bạn nghĩ rằng cái cười nhe
răng ngớ ngẩn của tôi sáng
nay đã biến mất, nhưng khi tôi
quay trở lại vào nhà tắm, nhìn
vào gương, gương mặt của tôi
vẫn giữ nguyên trạng thái ấy.
Tôi sờ vào mặt, rõ ràng tôi
không cười, nhưng ở trong
gương, tôi đang cười nhăn
nhở.
Xem!
Trong ánh sáng lờ mờ thì khó
có thể làm rõ được… nhưng
bạn đã bao giờ thực sự đếm
xem bạn có bao nhiêu cái răng
nhe ra khi bạn cười chưa? Tôi
gí sát mặt vào gương và bắt
đầu đếm. Một, hai, ba, bốn –
không ngờ miệng tôi lại rộng
đến vậy – chín, mười, mười
một – tôi không thể nuôi tóc
mai kiểu sườn cừu được nữa.
Khóe miệng tôi xẻ đến tận
mang tai. Tôi không hề có cảm
giác mình đang cười. Nhưng
tôi vẫn tiếp tục đếm, vì tò mò.
Ba mươi sáu, ba mươi bảy, ba
mươi tám, …

CƯỜI LÊN NÀO
http://www.creepypastaindex.com/wp-cont ... e.dog_.jpg
[download=red]★TEAM INDIE GAME HORROR★[/download]
[download=blue]Hãy Thank nếu bạn thấy bài viết có ích[/download]
Hình đại diện của thành viên
SocVui
☀️7/30☀️
☀️7/30☀️
 
Bài viết: 204
Ngày tham gia: 15/11/2012 13:27

Re: (Creepypasta)?????????

Gửi bàigửi bởi kanris » 13/03/2013 19:33

Kiem them vai truyen di. Toi ngu cho de. :))
[download=red]†™•—»Trảm Phong Bang«—•™†[/download]
☆°。。☆°。。☆°。。☆
☆°。。☆°。。☆°。。☆
ThànhViên Phù Thủy Vĩ Đại :
kanris

+++****+++
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤
了九@/\/\ P|-|回/\/G 乃@/\/G
Hình đại diện của thành viên
kanris
☀️15/30☀️
☀️15/30☀️
 
Bài viết: 4671
Ngày tham gia: 23/05/2012 10:35
Đến từ: Hồ Chí Minh
Số điện thoại: 0913832789

Trang trướcTrang kế tiếp

Quay về Thảo luận - Tán gẫu

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến167 khách