Truyện Kinh Dị Về Creepypasta

Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

Re: Truyện Kinh Dị Về Creepypasta

Gửi bàigửi bởi truth99 » 21/03/2013 18:39

Nói thế thôi . Trư like page hội những người creepypasta trên fb có đầy truyện kìa. :)) ko thèm. Ko up thỳ thôi :))
Hình đại diện của thành viên
truth99
☀️17/30☀️
☀️17/30☀️
 
Bài viết: 5895
Ngày tham gia: 29/11/2012 14:27
Đến từ: Tài khoản đã bị khóa bởi Quản Trị Viên
Số điện thoại: 01999570803

Re: Truyện Kinh Dị Về Creepypasta

Gửi bàigửi bởi ZzasagazZ » 21/03/2013 18:40

uh vay len do ma doc.ok
My LoVe Ml :good
Hình đại diện của thành viên
ZzasagazZ
☀️12/30☀️
☀️12/30☀️
 
Bài viết: 1887
Ngày tham gia: 13/09/2012 12:07
Đến từ: Địa ngục.

Re: Truyện Kinh Dị Về Creepypasta

Gửi bàigửi bởi truth99 » 21/03/2013 18:42

Ôk. Lên đó đọc hay hơn :))
Hình đại diện của thành viên
truth99
☀️17/30☀️
☀️17/30☀️
 
Bài viết: 5895
Ngày tham gia: 29/11/2012 14:27
Đến từ: Tài khoản đã bị khóa bởi Quản Trị Viên
Số điện thoại: 01999570803

Re: Truyện Kinh Dị Về Creepypasta

Gửi bàigửi bởi Tolabocau » 21/03/2013 21:41

ĐÊM…

11:45 pm

911: 911. Chúng tôi có thể giúp gì?

NGƯỜI GỌI (TIẾNG TRẺ CON) : Cháu nghĩ là cháu cần cảnh sát.

911: Ok. Địa chỉ của cháu?

NGƯỜI GỌI: Đường ******

NGƯỜI GỌI: Có một gã đang đứng trong sân sau nhà cháu.

911: Cháu có nhìn thấy gã đó thế nào không ?

NGƯỜI GỌI: Cháu không nhìn rõ mặt.

911: Hắn ăn mặc như thế nào ?

NGƯỜI GỌI: Cháu thấy hình như hắn đang mặc một cái áo khoác ngoài có mũ trùm. Cháu không biết. Trông như hắn có trùm cái mũ lên đầu.

911: Hắn đang làm gì?

NGƯỜI GỌI: Hắn chỉ đứng đó… Nhìn vào trong chỗ cháu.

911: Rồi. Thế bố mẹ cháu có ở nhà với cháu không ?

NGƯỜI GỌI: Cháu không tìm thấy họ.

NGƯỜI GỌI: Bố mẹ ơi! Ra đây với con!... Bố mẹ cháu đi vắng rồi. Cháu sợ !

911: Được rồi, cảnh sát đang trên đường tới.

NGƯỜI GỌI: Làm ơn nhanh lên ạ !

911: Có chỗ nào ở nhà cháu có thể nấp được không ?

NGƯỜI GỌI: Hắn đi rồi ! Cháu không thấy hắn !

911: Chuyện gì xảy ra ?

NGƯỜI GỌI: Hắn vừa biến mất.

NGƯỜI GỌI : Ối ối ! Cứu !!

911: Bình tĩnh nào. Có chuyện gì xảy ra ??

NGƯỜI GỌI: Hắn đang gõ lên cửa sổ bên của nhà cháu.

911: Trông hắn thế nào ?

NGƯỜI GỌI: Một cái mồm cười rộng toác… với không có mắt. Cứucháu với… làm ơn cứu cháu !

NGƯỜI GỌI: Cháu sẽ đi trốn vào tủ quần áo.

911: Ừ được. Cảnh sát đang đến rồi, cháu hiểu chứ?

NGƯỜI GỌI: Vâng.

911: Cháu trốn chưa?

NGƯỜI GỌI: Cháu đang ở trong tủ quần áo. Trên gác.

NGƯỜI GỌI: *thì thầm*

911: Cháu nói gì ?

NGƯỜI GỌI: Hắn vào trong nhà rồi.

NGƯỜI GỌI: Hắn đang sục sạo rất nhanh.

NGƯỜI GỌI: Không! *nức nở* Hắn lên gác rồi!

KHÔNG RÕ : TÌM THẤY MÀY RỒI TÌM THẤY MÀY RỒI TÌM THẤY MÀY RỒI

Khi cảnh sát tới, họ tìm thấy thi thể của một câu bé 11 tuổi trong tủ quần áo. Mắt cậu bé bị móc ra. Xác cha mẹ cậu thì tìm thấy ngoài bể bơi ở sân sau. Bố mẹ cậu bé bị dùng kéo cắt kết mí mắt và rạch miệng, cắt môi. Nhiều vết đâm vào bụng và cổ của 3 nạn nhân.
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
Hình đại diện của thành viên
Tolabocau
☀️16/30☀️
☀️16/30☀️
 
Bài viết: 5581
Ngày tham gia: 04/08/2012 22:35
Đến từ: Quá khứ
Số điện thoại: 123456798

Re: Truyện Kinh Dị Về Creepypasta

Gửi bàigửi bởi truth99 » 21/03/2013 21:48

Vừa đọc của ad sùng xog. Nguồn fb
Hình đại diện của thành viên
truth99
☀️17/30☀️
☀️17/30☀️
 
Bài viết: 5895
Ngày tham gia: 29/11/2012 14:27
Đến từ: Tài khoản đã bị khóa bởi Quản Trị Viên
Số điện thoại: 01999570803

Re: Truyện Kinh Dị Về Creepypasta

Gửi bàigửi bởi ZzasagazZ » 22/03/2013 21:06

Cuộc thí nghiệm năm 1928 Năm 1928, Nga đã tiến hành một
thí nghiệm khoa học. Mục tiêu cuộc
thử nghiệm, là thử xem liệu người
dân sống trên đường phố mà không
ai để ý bị mất tích. Họ quyết định
thử nghiệm một lý thuyết về việc làm thế nào cơ thể con người phản
ứng với cái chết và liệu cơ thể của
họ có thể được tái tạo. Sau đây là
bản dịch lịch trình của một trong
những nhà khoa học. Ngày 21 tháng chín năm 1928
Tôi đã được tuyển chọn cùng các
nhà phẫu thuật khác. Chúng tôi sẽ
bắt đầu vào ngày mai với sáu
người vô gia cư. Chúng tôi đã giành
được sự tin tưởng của họ bằng cách nói rằng chúng tôi sẽ cung cấp thực
phẩm và nơi cư trú cho tháng tiếp
theo nếu họ tiến hành các cuộc
kiểm tra đơn giản.
Ngày 22 tháng 9 năm 1928
Họ bảo tôi hãy viết nhật ký cuộc thử nghiệm để có thể theo dõi tiến
trình mà chúng tôi đạt được. Họ
đưa cho tôi một tờ giấy giải thích
bản chất của những gì chúng tôi
đang làm. Các đối tượng được thí
nghiệm bị nhốt trong một căn phòng khóa với rất ít thực phẩm và
nước. Chúng tôi cũng chỉ đặt ở phía
trong giường và bàn ghế. họ sớm
trở nên thất vọng, chán nản và
chết, và chúng tôi sẽ tìm ra cách để
mang họ sống trở lại. Sau đó, họ sẽ trở thành những người không
thể thua trong chiến tranh. Nếu thử
nghiệm này thành công, chúng ta
sẽ có một đội quân của những
người chết.
29 Tháng Chín 1928 Cho đến nay năm trong số các đối
tượng vẫn còn trong điều kiện
khỏe mạnh. Người thứ sáu, một
người đàn ông trung niên, đã mất
phần lớn trọng lượng cơ thể của
mình và đã hóa điên. Ông ngồi ở một góc nhìn chằm chằm vào những
người khác và lầm bầm điều gì đó
bằng một ngôn ngữ chúng ta không
thể hiểu. Ông bắt đầu gây ảnh
hưởng đến những người khác,
khiến họ cũng bắt đầu bị trầm cảm. Chúng tôi được ra lệnh cho thêm
xác động vật vào trong đó và ghi
lại những gì diễn ra.
Ngày 6 tháng 10 năm 1928 Một đối tượng nữ của chúng tôi đã
chết ngày hôm qua. Cô ta bị ốm từ
khi chạm vào xác con vật và truyền
cho những người khác tất cả những
gì cô ta có. Họ bắt đầu chết từng
người một. Bạn có thể thấy với hình ảnh kèm theo, cô ta đã mất
rất nhiều nước và rất yếu. (cái này
có hình nhưng tởm quá nên không
post) Chúng tôi sẽ bắt đầu tái tạo
họ sau khi người cuối cùng chết.
Ngày 12 tháng 10 năm 1928 Chúng tôi đã cố gắng hết sức với
họ. Chúng tôi đã mang họ trở lại và
họ không nghe chúng tôi. Họ đã
giết chết một nửa số người chúng
tôi. Họ giết bằng cách cắn xé và ăn
thịt người sống. Chúng tôi đã bị khóa với họ trong năm ngày. Các
người giám sát dự án này nghĩ sẽ
một sự phù hợp khi chúng tôi ở đây
vì ông tin rằng chúng tôi đã quá "bị
nhiễm" với những gì đã giết họ và
với cái thứ đã mang họ trở lại như một cái máy giết người tàn nhẫn.
18 tháng 10 1928
Đây là ghi chép cuối cùng của tôi.
đã được mười hai ngày và tôi là
người sống sót duy nhất. Tôi đã tự
nhốt mình trong một tủ lưu trữ và tôi đang sống thoi thóp. Họ đã dồn
tôi vào đây. Tôi thậm chí không thể
mở cửa. Nếu cuốn sổ này được tìm
thấy, xin vui lòng đưa cho gia đình
tôi Tôi yêu họ. Đó là ghi chép cuối cùng của cuốn
sổ lịch trình. Được tìm thấy một
tháng sau đó trong quần áo người
đàn ông. Người này cũng phát hiện
ra rằng "con vật đó" đã chui vào tủ
và ăn người đàn ông. Ông đã cố gắng để viết một cái gì đó trên
tường giống như "Thiên Chúa tha
thứ cho chúng ta."
My LoVe Ml :good
Hình đại diện của thành viên
ZzasagazZ
☀️12/30☀️
☀️12/30☀️
 
Bài viết: 1887
Ngày tham gia: 13/09/2012 12:07
Đến từ: Địa ngục.

Re: Truyện Kinh Dị Về Creepypasta

Gửi bàigửi bởi Tolabocau » 22/03/2013 22:30

TIME DEATH


Cô gái gấp rút thu dọn đồ đạc trở về nhà sau một ngày dài làm việc tăng ca. Vội nhìn đồng hồ: "9h45 rồi sao, mình trễ mất", cô lo lắng bước nhanh ra khỏi xưởng làm một phần vì xung quanh chỉ còn 1 mình cô, mọi người đã về hết, một phần vì ban sáng cô có thấy trên bản tin thông báo về những vụ giết người man rợ vào tầm khuya nên cảnh sát đã lệnh giờ giới nghiêm là 10h. Cô bắt đầu thấy lo lắng và đổ mồ hôi vì con đường trở nên vắng vẻ một cách kì lạ, đèn đường thì bóng sáng bóng tắt, mập mờ trong đêm đen. Mồ hôi bắt đầu toát ra. Bỗng thấy loáng thoáng phía trước là bóng dáng một người đàn ông mặc cảnh phục, cô thầm mừng chạy lại cầu mong sự giúp đỡ. Chợt như linh cảm cô ngăn lại, có gì đó không bình thường, là do cô chạy quá nhanh hay là con người đó đang tiền về phía cô? Bất giác cô quay đầu toan bỏ chạy thì *Phập*, con dao bén ngót găm thẳng vào bắp đùi cô. Rú lên vì đau đớn, cô quay mặt lại, "hắn" ở ngay cạnh cô rồi, mặc bộ cảnh phục vấy máu mà trong đêm đen cô đã không nhìn ra trước. Gần như ngay lập tức, hắn chụp lấy miệng cô bằng băng keo khi cô thấy hắn, hắn nhìn cô trâng tráo, rồi mắt hắn chăm chú nhìn vào tay của cô. Bằng một giọng nói có thể khiến bất cứ ai run lên vì khiếp sợ, hắn nói với cô: "Có vẻ như cưng không chấp hành giờ giới nghiêm nhỉ, nhưng anh thấy có vẻ như thời gian đã chết trước cưng rồi!". Hắn cầm lấy tay cô, đưa chiếc đồng hồ do mẹ cô tặng trước khi chết lên ngang mặt cô, Hắn bắt cô phải nhìn vào cái đồng hồ đấy... Mắt cô trợn lên, mồ hôi đổ ra: "9h45"... Một tràng cười man dại vang lên.
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
Hình đại diện của thành viên
Tolabocau
☀️16/30☀️
☀️16/30☀️
 
Bài viết: 5581
Ngày tham gia: 04/08/2012 22:35
Đến từ: Quá khứ
Số điện thoại: 123456798

Re: Truyện Kinh Dị Về Creepypasta

Gửi bàigửi bởi Tolabocau » 22/03/2013 22:31

SEVEN SISTERS INN

Quán trọ Seven Sister là một lữ quán bị ma ám, tọa lạc ở Ocala, Florida. Đây thực chất là 2 ngôi nhà được xây dựng theo phong cách Victoria, một màu tím và một màu hồng.

Seven Sister được nhóm Ghost Hunters điều tra vào năm 2008. TAPS (The Atlantic Paranormal Society-Hiệp hội nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên Đại Tây Dương), trong một buổi nghiên cứu bằng K2(đèn sáng có nghĩa là có ma đang hiện hữu ở đó, vì cỗ máy này được dùng để bắt trường năng lượng mà linh hồn phát ra), có một thứ gì đo khiến đèn của máy nhấp nháy theo một cách rất trẻ con.

Jason leo lên cầu thang và bị sốc khi đi tới bậc trên cùng: Anh nhìn thấy một bóng người nho nhỏ, chạy từ phòng này sang phòng khác. Sau đó, anh phát hiện ra mình bị mất một chiếc giày. Họ lục soát cả căn nhà trong suốt một tiếng rưỡi và cuối cùng cũng tìm thấy nó ở giữa một căn phòng mà đoàn không được đưa tới lúc mới đến đấy.

Thêm vào đó, nhóm còn nghe thấy những tiếng nói kì lạ và những bóng đen bí ẩn. Biệt đội còn cho rằng họ đã phác thảo được viền ngoài của một bóng người ngồi trên ghế. TAPS đã có những trải nghiệm cá nhân với những linh hồn ở đây, nhưng họ không tìm thấy được bằng chứng để chứng minh là nơi này bị ma ám. Vậy, rốt cuộc quán trọ Seven Sisters có bị ám hay không? Hãy dành một đêm ở đó để biết.

Khách trọ ở đây kể rằng họ đã nhìn thấy bóng ma của một người phụ nữ, một cậu bé và một ông lão. Nhiều người đã thấy bóng của một phụ nữ mặc đồ trằng đi xuyên qua cửa, tủ đồ và nhìn lén họ trong buồng tắm

Vào buổi đêm, khách trọ nghe thấy tiếng hét, tiếng bước chân và tiếng đập cửa. Những hồn ma ở đây còn thích dịch chuyển đồ đạc trong phòng, tắt bật đèn liên tục và đem đồ dùng của khách vứt vào phòng khác.
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
Hình đại diện của thành viên
Tolabocau
☀️16/30☀️
☀️16/30☀️
 
Bài viết: 5581
Ngày tham gia: 04/08/2012 22:35
Đến từ: Quá khứ
Số điện thoại: 123456798

Re: Truyện Kinh Dị Về Creepypasta

Gửi bàigửi bởi Tolabocau » 22/03/2013 22:35

THE HOLDER OF THE AFTERLIFE - NGƯỜI GIỮ CUỘC SỐNG SAU KHI CHẾT
(Linh vật #50)


Cuộc chơi này không dành cho kẻ yếu tim hay người mang bệnh tật. Ta là kẻ chi phối cuộc sống của loài người và cả những sinh linh không-phải-người. Nếu ngươi khăng khăng muốn tìm ta, được thôi, nhưng hãy nhớ đã đi gặp ta thì không có lần thứ 2 đâu.

Ngươi sẽ đi đến một nhà xác thuộc bất kỳ thành phố, vùng lãnh thổ hay quốc gia nào. Hỏi xin nhân viên tang lễ ở đó cho ngươi gặp người “khách hàng” đến thường xuyên nhất. Nếu một cái nhìn kinh tởm và bất tin hiện lên trên gương mặt anh ta, hãy biết ơn anh ta lần này. Cúi chào, quay bước lại và đi, ĐI chứ không chạy nhé, bình tĩnh đi từ tốn về phía cổng và ra về. Ta biết rõ ngươi và cả bọn chúng, thời khắc của ngươi chưa đến đâu.

Còn nếu đó là một ánh mắt thông cảm, anh ta sẽ rời đi và một lúc sau quay lại, mang theo một con dao Pháp lớn dành cho bếp trưởng, 2 cây kim phẫu thuật cùng với chỉ khâu và một thỏi vàng. Anh ta còn đi lấy thêm một cuộn băng vải, một xác người mới chết và một quyển sách về Y học.

Nhiệm vụ của ngươi là hãy ghim kim vào băng cuộn, đâm lưỡi dao vào đầu thi thể và tay nắm chặt thỏi vàng đứng đối diện với người chết (cuốn sách thì để ở đâu tùy ngươi – nhưng chỉ cuốn sách mới được thế). Và hãy đợi đến khi người nhân viên rời hẳn khỏi căn phòng (sẽ khá lâu cho mà xem), nhưng trước khi đi, anh ta nói cho ngươi một cái tên khoa học của một cơ quan trên cái xác, và sau đó biến ngay lập tức.

Đứng đó mà không làm gì cả cho đến khi nhân viên tang lễ đi khuất. Giờ hãy lật tìm trong quyển sách để biết cái tên kia thuộc về bộ phận nào. Hãy dùng dao rạch mở bộ phận đó ra sao cho vừa với thỏi vàng, nhét nó vào rồi dùng chỉ và kim khâu lại (chỉ có 1 trong 2 kim làm cho vết sẹo liền lại hoàn toàn nên liệu hồn mà chọn cho kỹ). Giữ một nét mặt cam chịu SUỐT từ bấy đến giờ. Ngay khi ngươi làm xong, căn phòng sẽ tối om và hãy kêu lớn cho thật rõ ràng: “Thấy không? Tôi đã chuẩn bị một món quà dâng ngài, xin hãy đến nhận ngay” (See? I have prepared a gift for you, take what is yours) và ta sẽ đến trong thần sắc không thuộc về thế giới các ngươi. Và ta sẽ PHÁN XÉT.

Nếu có một phản ứng không tốt nào từ khi người nhân viên tang lễ rời phòng cho đến khi làm xong, hoặc là vết khâu chưa biến mất thì linh hồn của ngươi ta cũng sẽ coi như quà tặng, và sẽ đem luôn ngươi và món quà kia về. Nhưng nếu mặt ngươi cứ trơ một vẻ nhẫn nhục cam chịu đó, và trên món quà của ta không có dấu chỉ thì ta sẽ hào hứng dùng Lưỡi Hái của mình để mở quà và tìm kiếm thỏi vàng ngươi dâng lên ta. Chớ có dại mà biểu lộ cảm xúc gì lên mặt nhé, hay là muốn bị ta trảm thủ? Mất đầu xem ra cũng không phải một kết thúc quá tệ cho chuyến hành trình của ngươi đâu.

Khi ta tìm được nó, ta sẽ Cười. Và ngay khi ta Cười một ánh sáng chói lòa sẽ bừng lên, căn phòng giờ đây hoàn toàn khác. Để ta miêu tả cho ngươi biết, chuẩn bị tâm lý đi.

Đó là một căn phòng xây nên từ những đứa bé chết non – những đứa chỉ mới vừa biết đi, thi thể chúng bị móc mắt và máu không ngừng chảy xuống từ khóe môi. Chúng bị kết dính vào nhau bởi một thứ chất lỏng đen nhánh bao phủ chúng hoàn toàn. Và rồi chúng bắt đầu quằn quại và kêu khóc gọi cha, gọi mẹ, từ hai hốc mắt máu ròng ròng tuôn rơi. Chớ nên nhắm mắt hay bày tỏ thái độ gì. Vì như thế nghĩa là ngươi không xứng để đi tiếp, thay vì vậy ta sẽ cho ngươi đi thẳng xuống Địa Ngục (Tartarus) để mà tìm kiếm nhé.

Và kia, nằm gần chỗ ngươi đứng, một em bé rất đỗi bình thường đã chết, với một con dao mổ găm trên đầu… Nhận ra nó không?

Qua khoảng nửa phút trong phòng này mà ngươi vẫn còn tỉnh táo, thì bài thử thách thứ 3 sẽ bắt đầu ngay sau đây.

Ngươi sẽ ở trong một phiên bản tăm tối, biến dạng và méo mó của thế giới của mình, cư dân nơi đây là những kẻ bị đọa đày nguyền rủa. Khi ta và ngươi đặt chân đến đây, một cánh đồng đá lạ lùng và nhẵn thín sẽ xuất hiện, ngay trung tâm là một tháp đá cao 3 foot.

Giờ ta sẽ ném cho ngươi một con dao tối màu đã bị ếm, lưỡi dao chạm trổ đầy những biểu tượng. Ngươi phải đâm con dao vào đầu ngón trỏ của mình. Cơn đau trên đầu ngón tay sẽ không thể nào chịu đựng nổi, nhưng hãy biết ơn ta đã giảm thiểu nỗi đau kia, nếu không nó đã lan ra toàn thân thể ngươi rồi. Dù đau đến mấy ngươi vẫn không chết đâu, và mặc cho máu trên đầu ngón tay cứ chảy mãi mà không đông được, ngươi cũng không bao giờ chết vì mất máu – bởi ngươi đang ở trong thế giới của ta.

Và hãy dùng máu mình để vẽ một ngôi sao 5 cánh với 6 foot chu vi và một đỉnh chĩa về nơi ta đứng. Khôn hồn hãy làm vì tính mạng của mình, ta không phải người kiên nhẫn (đo đạc hay bôi xóa gì thì tùy, ta không cấm).

Khi đã làm xong thì ta sẽ phán quyết. Sẽ có 2 khả năng.

Một, ta sẽ quay đi và nhắm mắt với vẻ vô cùng thất vọng, và liền đó ngôi sao bằng máu kia sẽ bốc cháy. Điều này đồng nghĩa với máu đang chảy trong người ngươi cũng bùng cháy theo. Huyết quản của ngươi sẽ đốt thiêu trong lửa, ngươi sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong ngôi sao của chính mình tạo nên và cơn đau sẽ không bao giờ rứt khỏi ngươi.

Hai, ta thấy thích thú với tác phẩm của ngươi và lại Cười. Ta sẽ quay nhìn ngươi và Cười. Mắ ta sẽ bị nuốt trọn bởi màu đen, những tua dài làm từ bóng đen xổ ra từ trong miệng và làm nên một nụ cười từ cõi âm. Ngươi sẽ nhận ra mình cũng thế: Ta vừa lây nhiễm Dịch Bệnh (Disease) của ta cho ngươi rồi đấy.

Khi cơn truyền nhiễm ngừng tỏa ra từ trong người ngươi, nó sẽ trở nên đen đặc, và chớ có nhìn đi đâu khác ngoài cái vòng sao trên nền đất. Một con quỷ kinh khủng đang đóng vai khán giả của ngươi, và nó sẽ xé xác người ta ra thành trăm mảnh nếu bắt gặp ánh mắt họ nên muốn sống thì hãy dán mắt xuống ngôi sao của mình. Bọn quỷ sẽ nhảy nhót quanh ngươi, khiêu khích ngươi, giễu cợt ngươi và phỉ nhổ vào ngươi trong cơn huyên náo chói tai. Chớ có chửi rủa bọn chúng nhé, vẫn giữ nguyên vẻ mặt cam chịu và không lâu sau chúng sẽ mất hứng mà bỏ đi. Khi chúng đi khuất thì cơn truyền nhiễm cũng trở lại, nó sẽ hóa ra một số ngọn nến thắp sáng chung quanh ngôi sao. Hãy đếm và nhớ kỹ số nến kia bởi nó sẽ có ích cho ngươi vào hồi kết.

Khi ánh sáng trở về với ngươi thì ngươi đã thấy mình thức giấc ở ngoài sân nhà xác, vào khoảng giữa trưa. Vết cắt trên ngón tay ngươi đã lành, ngươi sẽ nhận ra đã trải qua bao nhiêu ngày ứng với số nến mà ngươi thấy xung quanh ngôi sao bằng máu mình. Đồng thời ngươi cũng sẽ thấy một thứ dịch lỏng màu đen trên nền đất trước mặt và dính vào cả áo quần. Cơn Truyền Nhiễm (the Blackening) đã bám theo ngươi về tận đây. Ngươi nên tự hào đi, bởi giờ ngươi đã nắm chắc quyền năng điều khiển Cơn Truyền Nhiễm trong người mình theo ý muốn, khả năng mà ngươi đã thấy trên người ta trong lần thử thách thứ 3. Tất cả những ai nhìn vào ngươi khi nó lan truyền đều sẽ bị nuốt trọn bởi Cơn Truyền Nhiễm – nói cách khác là Dịch Bệnh của ta. Và mỗi khi triệu gọi nó thì cơn đau ở ngón tay ngươi sẽ bùng nổ khắp cơ thể và nhân lên gấp mười. Không chết đâu. Nhưng không chịu đựng nổi.

Căn Bệnh đó (The Disease) là Linh vật thứ 50. Với nó ngươi có thể Lây Nhiễm bất cứ ai, kể cả những kẻ bất tử…
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
Hình đại diện của thành viên
Tolabocau
☀️16/30☀️
☀️16/30☀️
 
Bài viết: 5581
Ngày tham gia: 04/08/2012 22:35
Đến từ: Quá khứ
Số điện thoại: 123456798

Re: Truyện Kinh Dị Về Creepypasta

Gửi bàigửi bởi Tolabocau » 22/03/2013 22:56

HOLDER OF ILLUSION - KẺ NẮM GIỮ ẢO ẢNH
(Đồ vật #51)


Ở bất kỳ thành phố nào , ở quốc gia nào, hãy tìm tới trại tâm thần hay trung tâm phục hồi nào đó. Đến quầy tiếp tân, hãy hỏi người nhân viên xem liệu có Kẻ nắm giữ Ảo Ảnh (The Holder of Illusion) ở đây không.

Nếu người nhân viên gật đầu, thì xin chia buồn với số phận của bạn. Kẻ nắm giữ đã tiên đoán được bạn sẽ tới đây, và bạn sẽ thấy cơ thể của bạn dần dần mờ đi, cho tới khi tan biến hoàn toàn vào cõi hư không. Và đó không phải là trải nghiệm thích thú gì cho lắm.

Nếu người nhân viên trả lời là không, hãy thở phào đi. Cô ta sẽ đưa bạn một cuộn giấy, trên đó có ghi đường bước để trốn tránh, và cô ta sẽ bảo bạn rời đi. Hãy làm như cô ta bảo, rẽ sang bên trái, và vứt cuộn giấy đi. Bạn sẽ không muốn báo trước việc bạn đến cho Kẻ nắm giữ này đâu, cho tới khi cần thiết…

Đi tiếp qua 4 dãy nhà theo hướng con đường mà bạn đang đi, rồi rẽ phải, bước 1 bước, lại rẽ sang trái, bước 2 bước, rồi dừng lại, gãi cằm bạn và quay lại. Con đường sẽ thay đổi, như thể cả thế giới đã mất hết màu sắc. Một miệng núi lửa mọc lên giữa con đường. Và đừng dại mà bước quay lại, không toàn thây đâu…

Bước lùi lại một bước. Ở dưới đất, bên cạnh bạn sẽ có một cái cọ vẽ màu đỏ - cầm lấy nó và đút vào túi. Như bạn thấy đấy, hiệu-ứng-mất-màu từ từ lan ra, để lại một sự xâm lăng của cảnh quang chỉ có trắng-và-đen. : những tòa nhà vỡ vụn, con đường bắt đầu biến mất thay vào đó xác người chết hiện ra la liệt khắp nơi.

Nhanh chóng bịt mắt lại và gào lên: “Ta từ bỏ sự thật ! Hãy để con đường tồn tại !”. Nếu Kẻ nắm giữ thấy bạn không xứng đáng, thì số phận của bạn cũng giống những toàn nhà đổ nát kia thôi… hiệu ứng sẽ cứ thế lan ra, quét sạch những gì là ảo ảnh ở thế giới này, trong đó có bạn.

Nhưng nếu bạn may mắn vượt qua, một tia náo nức sẽ nhẹ nhàng xuyên qua chân bạn, chỉ vừa đủ để bạn cảm nhận được. Hiệu ứng vẫn tiếp tục, nhưng bạn sẽ đứng chính giữa đống đổ nát. Hãy cứ đi qua hết những dãy nhà, cho đến khi bạn thấy một cái nhà kho. Cửa chính – dù đã bị cong vẹo nhưng trông vẫn còn chắc chắn. Bên cạnh cánh cửa là một tấm bảng tên, giống như mấy cái bạn hay thấy ở trạm cứu hỏa., nhưng không ghi gì.

Lấy cây bút ra và viết lên tấm thẻ, thật nhỏ thôi nhưng vẫn phải nhìn được : “Ai còn sống để kể về nó?” (Who survived to tell of it?)

Những vết mực sẽ tụ lại thành giọt, rồi bắt đầu rơi – trông như máu thì đúng hơn – xuống thẻ tên. Nó sẽ tự miêu tả về người còn sống sót, về những nỗi thống khổ và sợ hãi anh ta phải chịu đựng, và cả đoạn kết khi anh ta không thể nào nói ra sự thật… lần cố gắng cuối cùng của anh ta. Và từ từ, bạn sẽ nhận thấy rằng Kẻ nắm giữ chính là người sống sót được nhắc đến trong câu chuyện.

Anh ta sẽ khẳng định với bạn rằng câu chuyện ấy không phải là thật, tuy nhiên, lại kết thúc bằng câu: “Số phận không cho anh ta nói, nhưng những thứ anh để lại còn sống mãi.” .

Cây cọ vẽ trong tay bạn sẽ tan chảy, và cảnh cửa kho cũng sẽ sụp đổ. Hãy chạy vào trong – đừng có đi bộ - vào thẳng phòng quản lý. Bên trong sẽ tối đen như mực, nhưng đừng có dại mà thắp sáng bằng bất cứ cách nào, vì điều đó làm tên gác tỉnh giấc. Thay vào đó, hãy mò mẫm xung quanh căn phòng cho tới khi bạn thấy vật gì đó tròn tròn và trơn láng.

Căn phòng sẽ “bụp” – biến mất, và bạn sẽ nhìn thoáng qua cảnh đường phố bị tàn sát, trong cảnh quan đầy đủ màu sắc, trước khi mọi thứ quay trở lại bình thường.

Bạn sẽ tỉnh dậy sau 2 hôm, thấy mình đang ngồi trên bàn bếp nhà bạn, tờ báo bên cạnh đang đưa tin về một cuộc khủng bố. Ngồi dậy, và bạn sẽ nhận ra là mình vẫn đang cầm trong tay Đồ vật. Hãy đặt nó lên bàn.

Đồ vật bạn đang nhìn thấy đây là một quả bi sắt, có kích cỡ của một hạt dẻ. Đó chính là Đồ vật thứ 51/538. Kẻ sống sót đã biết bạn, và bạn cũng biết hắn. Bí mật đáng ghen tị ấy ràng buộc mãi mãi…
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
Hình đại diện của thành viên
Tolabocau
☀️16/30☀️
☀️16/30☀️
 
Bài viết: 5581
Ngày tham gia: 04/08/2012 22:35
Đến từ: Quá khứ
Số điện thoại: 123456798

Trang trướcTrang kế tiếp

Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến84 khách