CHIASE123.COM - Diễn đàn chia sẻ kiến thức

Diễn đàn chia sẻ kiến thức
Thứ Ba, 04:56:21 - 26/11/2024

Thời gian được tính theo giờ UTC + 7 Giờ




Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời  [ 63 bài viết ]  Chuyển đến trang Trang trước  1, 2, 3, 4, 5, 6, 7  Trang kế tiếp
Người gửi Nội dung
Gửi bàiĐã gửi: 29/03/2013 08:02 
Ngoại tuyến
☀️17/30☀️
☀️17/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 12/01/2013 07:43
Bài viết: 6196
Số điện thoại: 01884244565
Có cảm tưởng Linh mô tả mèo với sư tử chẳng khác gì nhau vàthật tội nghiệp cho ai tin vào những gì Linh nói. Điều bấu víu duy nhất là bác ấy tên là Trà, một cách tên chứng tỏ lòng yêu mến làng gốm xứ và cũng là tên chung của vài con người khác ở đây.
Trong lúc đi nhờ vả người ởđây thì mình mới biết họ cũng có một đức tính khác nữa là ai cũng có khả năng trở thành diễn viên hài.
- Cô chỉ biết bà Ấm con ông Chén thôi chứ Trà thì cô chịu. Hay cháu thử xem quabộ uống trà này xem, đẹp lắm đấy nhé!
- Trà con tôi nó mới có mấytuổi, thế cô cậu tìm nó để làm gì? Không phải tính mối lái nó sang Trung Quốc cho thẳng già nào chứ? Mặtnon choẹt thế kia mà vô học, mất dậy!
1 tiếng đồng hồ trôi qua, đi nát cả khu rồi mà vẫn không tìm được nhân vật Trà đâu cả. Đang đi thì Linh đứng lại nhìn chằm chằm xuống bờ ao trông sạch hơn cả nước mà mình vẫn tắm. Chẳng lẽ bác Trà mà em đang tìm lại ở dưới đấy?
- Em tìm gì ở dưới đó vậy?
- Không có gì? Chỉ là em nghĩ là ở dưới đấy có cá và em không biết mình có nênthò tay xuống dưới nghịch không?
- Đừng dở hơi đi, rét như hắt nước vào mặt thế này thì cá cũng bị sổ mũi đấy.
- Kệ em đi, anh mà nói nữa là em nhảy xuống đấy. Nghĩđến việc gặp lại bố mà chỉ muốn đứng ở đấy suốt.
Linh cười, nhưng trông em gượng gạo lắm. Mặt em tái đi vì lạnh. Mình đưa tay vuốt nhẹ má em mỉm cười
- Trời lạnh lắm, nếu không có anh thì em phải tự chăm sóc mình đấy.
- Hưng dở hơi. Tự nhiên lại nói vậy là sao?
- Anh dở hơi á? Thế có thấy ai như em không, đứng trước ao làng và tự hỏi là ở dưới có cá không nữa.
Em cười và quay trở lại ngã ba lúc đầu. Ừ nhỉ, tại sao mình lại nói như thế? Mình cũng không biết, cứ như có cái gì đó điều khiển bắt mình nói. Nhưng đúng là Linh phải tự chăm sóc bản thân nếu không có mình là tốt nhất.
Lúc này đã gần 12 trưa, ai cũng chui vào quán xá nào đó ăn với uống cùng đôi tay đầy đất. Trở lại ngã ba mà hai đứa chẳng biết đi đâu, thôi đành đi về hướng bên trái mà lúc trước mình chỉ. Trước khi đi, mình với Linh có mang đồ ăn sẵn theo nên việc đầu tiên là phải tìm một chỗ ngồi nghĩ đã. Khi đi qua một ngôi chùa có khuôn viện rộng vàđẹp liền chỉ trỏ kéo nhau vào xem. Trong đây lại còn có cả ghế đá. Linh tí tả tí tởn lượn lờ một vòng khắp nơi, tự nhiên như ruồi. Hóa ra là em đi hỏi nhà vệ sinh ở đâu. Một ni cô chỉ cho là gian phía sau, bên phải lối đi chính. Lúc này thì mình ngồi ở ghế đá nghỉ một saucả sáng vác theo hai cái bị to đùng. Vừa đặt mông xuống chưa được giãn cái lưng cho đỡ mỏi thì giật mình khi nghe tiếng Linh hét thất thanh kèm theo tiếng chó sủa.
- Cứu em với Hưng ơi, em bịchó cắn rồi!!!!!!!!
Nhưng đến khi mình xuốnggian dưới thì Linh lại khôngcho mình vào
- Đứng im, anh không được vào! Em chưa mặc quần đâu!
Hóa ra là trước cửa nhà vệ sinh có xích một con chó ta to kếch xù. Có lẽ khi đi vào không để ý, lúc đang ở trong đó thì con chó mới xông vào và thành ra như thế này đây. Mình cười khúckhích khi thầy Linh ra sức giữ cái cửa từ bên trong, còn con chó ra sức cào cửa bên ngoài.
- Ở yên đấy, để anh dụ nó đi.
Nhưng dụ bằng cách nào thì mình cũng chưa nghĩ ra. Mình chạy lại ghế đá, lấy gói dăm bông ra để dụ nó xem thế nào. Lúc này có một ni cô từ trong điện chùa chạy xuống. May quá, con chó thấy chủ nên thôi gầm gừ, nhưng Linh vẫn chưa dám ra. Ni cô phải vàotận trong để đưa Linh ra ngoài mà cứ tủm tỉm cười. Trông mặt Linh tái mét nhưtàu lá chuối.
- May nhé, suýt nữa vừa bị cắn mà vẫn không kịp mặc quần.
- Anh còn đùa được à?
Hai đứa cảm ơn ni cô về sự can thiệp đúng lúc. Ni cô này tuy mặc áo chùa nhưngvẫn để tóc nên Linh cứ ngạcnhiên mãi.
- Sao sư thầy vẫn còn tóc ạ? - Nghe em hỏi ngô nghê làm mình vừa buồn cười, vừa xấu hổ.
Mình liền giải thích là có những người ở chùa nhưngvẫn để tóc chứ không thoáttục. Ni cô gật đầu đồng ý khi mình nói thế, tuy nhiên Linh càng lúc càng chơi khó.
- Thế có nghĩa là sư thầy vẫn được ăn thịt phải không ạ?
Đến đây thì mình chịu chết, chẳng biết phải nói thế nào nữa. Trước khi bị cầm chồi đuổi ra khỏi cái sân đẹp đẽ này mình liền hướng sang một câu chuyện khác. Mình hỏi ni cô là có được ngồi đây ăn uống và nghỉ ngơi không. Nhất là ăn bánh mì dăm bông với pa tê ngay trong sân chùa. Ni cô bảo làchỉ giữ vệ sinh là được, mayquá.
- Lần sau thì không biết thì đừng hỏi linh tinh nhé. Đi với em anh xấu hổ quá.
- Không biết thì phải hỏi chứ. Chẳng qua là không giống như những gì em nghĩ thôi.
- Biết thế để chó săm cho em một vết vào mông có phải đỡ nói linh tinh không
- Đau lắm, với lại anh như thế thì chẳng giống mông bánh dầy nữa đâu. - Linh cười.
- Đùa, em nghiêm chỉnh một tí được không. Đang ở trong chùa đấy, em muốn làm ô nhiễm bầu không khíở đây à.
- Xí, không nghe thấy là không biết, là không có tội. Với lại những gi em nói là chân thật chứ có gian dối đâu.
Đúng là hết lời với em, vừa trẻ con mà cũng trẻ trâu không chịu được.
Lâu rồi mới có một bữa trưa vừa ngon và khung cảnh cũng đẹp đẽ như thế này. Tuy rằng rét run cầm cập nhưng vẫn thích vì chỉ có hai đứa là dở hơi ngồi ở đây.

_________________
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 29/03/2013 08:04 
Ngoại tuyến
☀️17/30☀️
☀️17/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 12/01/2013 07:43
Bài viết: 6196
Số điện thoại: 01884244565
Tàn bữa, vẫn còn dăm bông thừa, Linh hỏi mình rằng thế chó ở đây có phải ăn chay không để còn cho nó một miếng.
- Có đấy, em sẽ làm nó bị phạt nếu cho ăn đấy.
- Hay quá, phải trả thù mới được. Cho ăn xong thì gọi sư thầy xuống quật vào mông nó.
Linh làm thật và con chó ănthật. @.@ Buồn cười nhất là cái bát sứt đựng cơm củacon chó chỉ có cơm và rau thật. Căng da bụng thì trùng da mắt. Hai đứa luyênthuyên một lúc rồi lăn đùngra ngủ. Linh ngồi dựa vào thành ghế, còn mình gối đầu trên lòng em. Đó thật sự là một cuộc đấu tranh mệt mỏi, để đạt được điều đó thì mình đã phải giả bộ vẫn còn chóng mặt, nếu không có gì mềm mềm để gối thì máu không lên đượcnão. Linh lưỡng lự một lúc rồi đồng ý nhưng chỉ là mộtlúc thôi. Thế mà hai đứa lại ngủ quên mất từ 1 giờ cho đến tận 3 giờ chiều. Chỉ khi tỉnh dậy khi tiếng còi xe bus vang lên và một đoàn khách du lịch đang dán mắtvào hai đứa khi tham quan chùa.
Ni cô buộc phải ra đánh thức hai đứa và yêu cầu giữý tứ một chút. Xấu hổ quá, mình với Linh rối rít xin lỗi. Giống như mọi lần, Linh lại đổ tại cho mình và lần này là đúng. Hôm nay vui quá, hai đứa mải chơi quên cả chuyện quan trọng nhất. Đến giờ phải về rồi mà vẫn chưa tìm thấy Bác Trà con ông Tách hay con ông Bình ông Ấm nào cả. Có lẽ dù ở lại đây cũng không tìm thấyđâu. Mình quay sang Linh nói.
- Không tìm thấy đâu, về nhà nhé em. Đâu cũng được.
- Ừ, về nhà thôi. Em đáp và có lẽ chấp nhận với thực tế.
Khi đi về xe bus vẫn đông nhưng hai đứa leo tót lên hàng đầu đứng nên thoải mái hơn nhiều. Phải công nhận rằng thà Linh quay lại nhà Dũng còn hơn là ở lại Bát Tràng. Có lẽ Linh cũng nghĩ vậy, nếu không có mình thì ai nấu mì cho em ăn, ai xông vào cứu em khỏi bị chó cắn như lúc nãy cùng nhiều điều khác nữa. Linh nắm chặt tay mình, chao ôi, đường về sau mà ngắn thế này.
Chap 21:
Về đến bến xe Long Biên thìcả mình với Linh đã quá ngán ngẩm với việc đứng và lắc lên lắc xuống nhu trên sàn nhảy trong xe bus rồi. Hai đứa cũng muốn đi bộ một vòng từ đây vào phố cổ rồi ra Bà Triệu bắt xe bus về sau.
- Không phải là Hai Bà Triệuđâu đấy nhé.
- Biết rồi, sao cứ nói mãi thế.
Đây là lần đầu thứ hai, thứ ba gì đó Linh mới đi bộ trênphố cổ nên cái gì cũng làm em trầm trồ, nhất là đồ ăn thì nhìn gì cũng muốn chén.Vào trong khu chợ Gạo, Linhđòi ăn chè xoài, chè trân châu và nói chung là muốn ăn những gì bày ra trước mắt. Mua mấy hộp vừa đi vừa ăn rồi mà ra chỗ Đào Duy Từ em cũng muốn trà chanh ở chính cửa hàng đầu tiên ở Hà Nội bán nữa chứ.
- Nhiều thế có mà đau bụngchết.
- Không sao, em là máy nghiền thức ăn mà.
- Vậy thì anh là máy rút tiềnphải không?
- Máy rút tiền lẻ thì có.
Mà đúng thế thật. Ăn tiêu thế nào mà trong túi mình chỉ còn không đầy 100 nghìn, mà bây giờ mới là giữa tháng. Tuy nhiên vì hôm nay vui hết nấc luôn nên mình cũng không bận tâm lắm. Mai là Chủ Nhật nhưng vì phải đi làm bù, nên mình muốn cả ngày hôm nay đi chơi với Linh cho đã. Đã gì thì đã, miễn làsố tiền trong túi đủ làm thỏa mãn cái tâm hồn Linh là được.
Khi đi qua bốt hàng Đậu có cái bể nước ngày xưa to đùng thì Linh đứng ngẩn ngơ hỏi.
- Đây là một đoạn của tháp nghiêng Pi-sa à?
- Không, một cài bồn chứa nước.
- Bồn nước gì mà to thế này. Bị vỡ một cái thì chạy sao kịp.
Thẳng tiến lên một đoạn, khi phát hiện thấy có đường ray trên tàu gần đoạn đi ra chợ Đồng Xuân thì Linh cứ ngồi khúc khích.
- Sao mà cười như điên thế?
- Em chợt nghĩ. - Linh chỉ chỉ lên phía trên. - Nếu như có ai tè xuống trong lúc bọn mình đi qua thì chạy kiểu gì đây?
Thế rồi cả hai đứa liền cười phá lên làm cho ai đi qua cứtưởng lũ rồ đang đi dạo mát. Khi đi qua chợ Đồng Xuân mình nói với Linh rằng chợ đã từng bị cháy nhưng nhờ vậy khi xây lại mới đẹp thế này. Em nghi ngờ lời mình nói và định chạy hỏi để kiểm chứng. Nhưng mình ngăn lại và dọa rằng sẽ bị tát gẫy răng khi hỏi như thế đấy.
- Nhưng chụp ảnh thì được, mà hình như anh với em chưa chụp chung với nhau bao giờ đâu.
- Chụp chung rồi đưa lên mạng để bạn anh tưởng em là gấu yêu của anh à. - Linh bĩu môi.
- Thì chụp rồi để làm phôngmàn hình máy tính chứ không đăng lên mạng là được chứ gì.
- Được rồi, vậy thì anh phải chụp riêng một tấm cái mặtngựa của anh để về em photo ra treo vào nhà tắm, lúc nào buồn lấy phi tiêu ra ném.
Kệ Linh muốn làm gì thì làm, cứ phải chụp ảnh cái đã. Thế là hai đứa chúc đầu vào nhau, chu mỏ, phồng mà, trợn mắt đủ kiểu để chụp. Mà không chỉ có ở trước mặt tiền chợ Đồng Xuân đâu nhé. Mà còn cả quảng trường Đông Kinh Nghĩa Thục, Nhà thờ lớn nữa. Cứ như là hai đứa từ rừng rú trở về rủ nhau lên phố giải ngố vậy. Đi qua phố Ngõ Huyện thì mùi cháo sườn với quẩy làm cả hai đứa không thể cưỡng lại được. Lại chui vào bên trong ngõ ngồi ăn. Ăn xong rồi mà vẫn còn thèm, nên nhìn nhau cười.
- Có cần anh muối mặt gọi cho em một bát nữa không?
- Có. - Linh cười toe.
- Em cũng sẽ gọi cho anh chứ?
- Không, như thế thì ai cũngtrố mắt nhìn em mà nói congái con đứa mà chẳng ý tứ gì cả.
- Cứ kệ thôi, gọi cho anh nhé.
- Anh cứ thử làm con gái thìbiết, xấu hổ lắm
- Ừ, anh đùa thôi.

_________________
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 29/03/2013 08:05 
Ngoại tuyến
☀️17/30☀️
☀️17/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 12/01/2013 07:43
Bài viết: 6196
Số điện thoại: 01884244565
Mình nhìn em múc từng thìa cháo, nhẹ nhàng đứa lên miệng mà mình thấy ấm lòng và cảm thấy như được bảo vệ và chăm sóc cho một người quan trọng quá. Mà Linh quan trọng thật đấy, em là người không thể thay thế, là một và là duy nhất trong trái tim mình. Thời buổi này con gái như cáo. Làm gì tìmđược con thỏ đội lốt cáo như em. *3*. Đứng dậy thanh toán hết gần 60 nghìn đồng! Cháo ngon nhưng ít và đắt thật. Linh nói rằng ngày nào cũng muốn được nhưng như thế này. Dễ thôi, chỉ cần có tiền để chi trả cho tất cả thú vui,nhưng từ cái giản đơn nhất cũng cần đến tiền. Mà mình thì lại chưa đảm bảo được điều đó cho Linh, Nhìn lại thì mình chỉ là một thằng nhóc 19 tuổi mà thôi. Mình sẽ làm gì được cho Linh bâygiờ? Chỉ vài giây vui vẻ như này cũng không thể thay thế được một thực tế là bố Linh mới là người sẽ cho Linh tất cả.
Ra đến đầu phố Bà Triệu, Linh nói là mỏi chân lắm, không đi được đâu. Phải rồi,ngay đến mình cũng cảm thấy đau hết cả gót cơ mà.
- Anh dìu em đi nhé. Không đi nổi nữa rồi, em muốn được cõng.
- Nhưng anh còn mang đồ nữa mà
- Ừ nhỉ, chán thật.
- Hay em mang đổ để anh cõng em nhé.
- Nặng lắm, em không mang được đâu. Cho em dựa vào anh cũng được.
Mình quàng tay qua eo Linh, dìu em đi nốt mấy chục met để tới chỗ đợi xe bus. Lúc này trông hai đứa thân mật quá, chỉ còn đúng thiếu một điều nữa là như một đôi. Ừ nhỉ, tại sao lại không nói luôn, ở đây và ngay lúc này.
- Linh hâm…, làm bạn gái anh nhé! - Mình nói nhỏ và giá như Linh không nghe thấy cũng được. Nhưng không, em đã đáp lại.
- Hưng điên, anh hãy… yêu em nhé! (“._.)
Nói thật là chả có kiểu tỏ tình nào chuối mắn và sến súa như bọn mình luôn.
Hai đứa đứng lại, đưa mắt nhìn nhau trong mấy giây. Mình hôn lên má Linh, hôn rất nhẹ và nhanh. Em mỉm cười rồi lại đi tiếp như chưacó chuyện gì xảy ra. Chỉ đơngiản là như vậy thôi, như thế là đủ dù nó chẳng lãng mạn hay ngất ngây trong phim đâu. Cả hai đều đã cùng nhau trải qua một đống chuyện, lời tỏ tình này chỉ là một sự xác nhận thôi. Không hoa, không quàvà cũng chẳng có gì.
6 giờ tối mới bắt đầu từ Bà Triệu đi về, lần này thì có ghế ngồi chứ không phải đứng nữa. Bây giờ hai đứa mới xem lại ảnh mà buổi chiều đã chụp. Cái lạnh tê tái cũng không ngắn được sự rạng rỡ, nhiều lúc hơi quá của mình với Linh khi chụp ảnh. Có cái thì mặt nhăn nheo nhìn đến gớm, cái khác thỉ mở to mắt đến lồi cả ra. Cái nào mà Linh hay mình xấu quá thì tranh nhau xóa tránh tình cảnh lộra thì chỉ có đeo mo vào mặt.
- Hôm nay anh vui lắm!
- Em cũng thế, cảm ơn anh!
- Anh cảm thấy không gặp được bác Trà của em cũng tốt. Như thế chẳng ai chia rẽ bọn mình nữa.
- Không, dù có gặp bác Trà ở lại thì em hàng ngày vẫn sẽ qua gặp anh. Nghĩ kiểu gì mà cho rằng bọn mình sẽxa nhau được dù chỉ một ngày thế.
- Đúng rồi, làm gì có ai chăm sóc cho em như anh được.
- Và còn nấu mì và dìu em đi nữa chứ.
- Ờ, lúc nào cũng khư khư bảo vệ cái mông bánh dầy của em để thi thoảng còn… sờ trộm :”>
Ừ, đúng là từ lúc nào khônghay thì mình với Linh không thể thiếu nhau được nữa rồi. Ít nhất là bây giờ sẽ như vậy, dù cho mai lại ghét nhau đến mức chỉ muốn gỡ cột nhà mà đánh cho đến chết. Đây cũng là lần đi xe bus thoải mái và dễ chịu nhất đối với mình. Là nhờ em đấy Linh ạ? Cám ơn vì em đã ở bên cạnh anh.
Tiếng chuông iphone quen thuộc vang lên. Đó là bố Linh. Em ra hiệu cho mình im lặng. Mình ngồi hơi ghé vào đầu em nghe trộm.
- Linh, về nhà ngay. Nếu không bố sẽ đăng tin trên tivi tìm.
- Vậy bố không được can thiệp vào cuộc sống của connữa.
- Mày còn mặc cả với bố mày nữa à?
- Mọi chuyện là tại bố hết đấy. Con sẽ về nhưng bố không được đuổi bạn con và con chó con nuôi nữa.
Bố Linh im lặng để suy tính,mình cũng thầm thì với Linh rằng đừng có căng thẳng với bố quá. Em gật đầu đồng ý với mình và đợicâu trả lời của bố.
- Cứ về đi, bố sẽ mở cửa và để khóa lại. Về ngay đi, có biết là ngoài đường toàn lũ khốn nạn, không ra gì không hả mà lang thang với lũ đó?
- Bố đừng xúc phạm bạn con như lần trước. Nếu bố làm vậy thì con sẽ không vềđâu.
- Được rồi, không nói nữa. 1tiếng sau bố gọi điện bàn kiểm tra.
- Con chào bố.
- Mà bảo cái thằng kia qua gặp bố. Nếu nó không gặp thì đừng hỏi tại sao bố không cho nó vào nhà đấy.
Nói xong bố Linh cúp máy luôn. Thế là Linh được về nhà rồi, lại thoải mái và dễ chịu như trước. Nhưng bố Linh gặp mình để làm gì chứ. Mình nơm nớp nghĩ.
- Anh đừng sợ. Em sẽ luôn ởbên em.
- Ừ, anh không sợ mà! Chỉ cần bố em không lột quần anh rồi búng chim là được. s
- Nhưng đừng nói với bố là bọn mình yêu nhau đấy. Không thì chết với bố em.
- Anh không ngu đâu. Mà hình như bố em ghét anh theo cách riêng thì phải.
- Cách riêng là như thế nào?
- Ghét cay ghét đắng, ghét như hắt nước bỏ đi ấy. Nghĩđến việc giáp mặt bố em mà thấy khó chịu lắm.
- Rồi bọn mình sẽ tìm ra cách mà. - Linh cười chấn an mình.
Cảm giác lúc này của mình buồn cười lắm. Vui vì cuối cùng Linh cũng được về nhàrồi, nhưng lo đến run rẩy với việc sẽ phải ngồi đối diện nói chuyện với bố Linh.

_________________
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 29/03/2013 08:06 
Ngoại tuyến
☀️17/30☀️
☀️17/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 12/01/2013 07:43
Bài viết: 6196
Số điện thoại: 01884244565
Lúc này mình bắt đầu nhớ lại bộ mặt nhăn nheo, cái đầu không cổ như được gắn thẳng với thân bằng băng dính, cái bụng bia to tướng cùng cái vẻ sát thủ của bố Linh. Từ trên xe bus cho đến khi đưa Linh về nhà mình liên tục hỏi em vềbố để tìm ra cách đối phó với chuyện này. Một là xù hẹn để khỏi phải đau đầu để rồi khỏi phải gặp lại Linhluôn. Hai là đến gặp để rồi vẫn phải chia tay Linh vì rõ ràng bố em không ưa mình.Ấn tượng về lần đầu gặp đãlàm mình tổn thương, nhưng chẳng phải Linh cũng làm mình tổn thương mà mình vẫn cun cút chạy theo Linh sao. Cầu mong là mọi chuyện sẽ tốt đẹp như chuyện của mình với Linh vậy.
Thỉnh thoảng mình cũng đéo hiểu được tình yêu nữa. Thôi chết nói bậy lỡ mồm! (*…*’)
Chap 22:
Cuối cùng thì Linh lại chuyển học bạ ra ngoài và đã đi học lại. Con Bin đã lại được vùng vẫy trong ngôi nhà cũ mặc cho bố Linh phàn nàn đủ kiểu. Mình với bố Linh đã giáp mặt nhau, điểm hẹn là một quán bia hơi không xa nhà Linh lắm. Mà bố Linh cũng buồn cười, nói là muốn gặp nhưng mãimới sắp xếp để mình đến thưa chuyện, báo hại hơn một tuần mình nhai cơm như nhai rạ mà vẫn phải ănđủ ba bát một bữa.
Tầm 5 giờ chiều Linh gọi mình đến đây gặp bố, có lẽ bác nhà mới tan làm. Mình ra thì đã thấy bố Linh ngồi ở đây rồi. Cái bàn mình chuẩn bị ngồi là liệt đồ nhậu, bố Linh tự ngồi cuốn nem ăn hết cái này đến cái khác. Phải nói là ngay từ cáicách ngồi đã thấy khác con gái rồi, Linh ý tứ bao nhiêu thì bố cứ kiểu anh phu xe bò khoác bộ vest giám đốc. Sau này thì mình mới biết là bố Linh giàu lên là nhờ buôn bán bất động sản, rồi mở công ty nên cái tính phàm phu do học ít ngày xưa vẫn không mất đi đâu được.
- Ngồi đi, tự rót bia rồi bác bảo mày cái này. - Bố Linh hất hàm ra lệnh cho mình.
- Dạ cháu uống nước ngọt được không ạ?
- Chán thế, đếch uống được bia à? Thế lỡ sau này mày làm con rể bác thì làm thế nào đây. Thôi, uống cho quen dần đi. Cho anh mấy bia tươi nữa nhé.
Vì bố Linh đã nói vậy nên mình cũng nể nang, hò dô trăm phần trăm với bác chobác vui. Bia lạnh rát cả cổ, nên mình chỉ uống được từng ngụm nhỏ còn bố Linhloáng một cái đã hết cả cốc.
- Thuốc đây, hút đi. - Bố Linh ném lên bàn một bao thuốc ngoại. Về sau mình mới biết là một bao này có giá hơn 200 nghìn. Bác tự lấy một điếu châm và hút.
- Cháu không hút thuốc.
- À thế à. thanh niên không hút thuốc thì trông ra dáng hơn là lũ nghiện ngập bọn tôi có phải không? - Bố Linhlè nhè nói.
Trong lúc đợi mình, bố Linh đã tự thưởng cho bản thân mấy cốc rồi. Bác ấy ra vẻ người say nhưng rõ ràng là vẫn chưa thấm vào đâu. Mình hiểu rồi, bác ấy mượn bia rượu để nói chuyện đếnnơi đến chốn với mình.
- Ý cháu không phải thế ạ. Nhưng ít nhất đó cũng là điểm tốt để cháu có thể chơi với Linh phải không bác?
Bố Linh vờ như không nghethấy, gọi thêm cốc bia nướcvừa tu vừa hỏi mình vài câukhó chịu khác.
- Mà mày tên gì, bác gặp mấy lần rồi mà vẫn chưa biết tên. Hơn Linh mấy tuổi đấy hả.
- Cháu là Hưng ạ, cháu hơn Linh 2 tuổi đang học đại học ạ.
- Hơn 2 thì không hợp rồi, bác đi xem số cho Linh người ta bảo thế đấy. Thế bố mẹ cháu ở đâu, làm gì, nhà có mấy anh em?
- Nhà cháu ở đây ạ? Bố mẹ cháu làm mấy việc vặt không đáng kể. Cháu còn một em gái. Mình thành thật đáp
- À thế à. Nuôi được cháu ăn học chắc cũng chạy ngước chạy xuôi đây. Thế học hành thế nào, chắc cũng nói tiếng Anh như gió còn hơn cả con Linh nhà bác ấy nhỉ?
- Cháu học không tốt lắm nên chỉ chọn trường điểm thấp vào thôi. Tiếng Anh cháu không bằng Linh.
Bố Linh đã uống hết cốc nữa và lại gọi thêm tận 4 cốc nữa. Bia lạnh làm họng mình đau, nhưng dưới sự thúc ép của bố Linh mình cũng uống hết một cốc. Mớithế mà mặt đã đỏ tía tai rồi.Uống xong, bố Linh vừa gắp thức ăn lia lịa vừa tiếp tục nói chuyện với cái giọngrất khó chịu.
- Con Linh nhà bác dạo này trông gầy và yếu lắm. Cho nó tiền thì nó không nhận lại còn vênh mặt bảo là dịchthuật với dịch sách cái mẹ gi ấy. Con Linh nó ngoan, thế mà chẳng hiểu sao chơi với bạn mà thành ra như thế.
Mình im lặng, cứ nghe bố Linh nói tiếp.
- Bác là bố nó và nhà cũng có điều kiện nên chiều nó. Nhưng nhìn nó chơi với bạnnhư thế thì sao mà yên tâmđược. Nói thì nó không nghe, ra ở riêng rồi còn bỏ nhà đi lang thang nữa. Mà nhìn lại nhà mình thì toàn người có học thức, có điều kiện thì sao mà thế được. Chắc chắn là bị bạn xấu rủ rê rồi, cái lũ mất dạy ấy.
Đến lúc này thì mình khôngkìm chế được nữa, không thể nhường nhịn bố Linh được nữa. Đây là con người càng nhún thì càng lấn tới và là điển hình của loại người kiếm được tiền tự cho mình là vương, là tướng.
- Vâng, cháu cũng công nhận là Linh học được từ ai mà cốt cách khác bác lắm ạ.- Hơi nói dối một chút, vì Linh với bố giống nhau ở điểu muốn người khác nghe theo ý mình
- Ừ thì không học được ở bác thì nó chơi với đám bạngiống nó nên thế đấy.
Bạn giống Linh là bạn như thế nào thì mình nghĩ bố Linh cũng không đủ tư chất để hiểu đâu. Nhưng mình không tranh cãi nữa, vì đây có thể sẽ là bố vợ mình mà lôi hết ra nói thì cũng chẳngra gì.

_________________
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 29/03/2013 08:07 
Ngoại tuyến
☀️17/30☀️
☀️17/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 12/01/2013 07:43
Bài viết: 6196
Số điện thoại: 01884244565
Giây phút im lặng hiếm hoi trên bàn nhậu giữa mình với bố Linh. Có lẽ bác ấy cũng không chuẩn bị được là mình sẽ nói những gì saukhi đã nói hết, hoặc đã say ngất ngư rồi.
- Thế cháu thấy cái nhà mà Linh đang ở thế nào?
- Đẹp và rộng lắm à
- Ừ, mày có làm quần quật cả đời cũng không mua được một góc đâu con ạ. BốLinh vỗ vai mình đốp đốp. Chẳng qua Linh nó còn nhỏ nên bác mới để nó làm theo ý mình, chứ khi vào đại học rồi sang nước ngoàikhông nghe lời thì bác đuổicổ nó ra khỏi đó ngay. Ai đời làm gì có chuyện con cái cứ làm theo ý mình.
Không biết bố Linh nói thật bao nhiêu trong chuyện này, còn mình thì chỉ biết cómột điều là Linh có thể sống không cần bố, có thể là cả mình nữa nhưng không thể sống thiếu cái nhà đó. Em đã quen như thế vậy rồi và sẽ mãi như vậy. Bố Linh nói đúng, có lẽ cả đời mình sẽ không thể mua được căn nhà như thế, thậm chí nếu như sau này mình cười Linh thì không chắc mình có thể kiếm đượcnhiều tiền hơn em. Bố Linh làm mình nhận ra một điều chẳng thể phủ nhận, đó là bố mẹ luôn muốn điều tốt nhất cho con cái. Bố Linh cũng thế, bố mẹ mình cũng yêu thương mình dù cho đôi lúc mình vẫn gân cổ cãi.Còn mình thì không phải là sự lựa chọn tốt nhất với Linh. Đó là sự thật và là điều bố Linh đang muốn nhắc cho mình biết
- Linh, em có bằng lòng với những gì em mang đến choem không? - Mình tự hỏi.
Đúng như mình dự đoán, bố Linh cũng nói ra điều màmình với nhận ra. Bác ấy không quên thêm vào là dùsau này mình có nghèo đi nữa cũng không phải là vấnđề, vì bản thân lúc này mình đã biết thế nào là giàu có đâu. Nhưng Linh thìkhác, đã sống trong một môi trường như thế rồi. Em sẽ khó hòa nhập lắm.
- Bác biết tuổi này bọn màyhay dở thói yêu đương vớ vẩn. Như thế không được đâu và bác cấm tiệt đấy. Là bạn đã là quá lắm rồi, yêu đương đến lúc cưới xin thì bác chịu. Linh nó sung sướng quen rồi không hầu hạ được bố mẹ chồng đâu.
Mình thật sự bất lực trước những gì bác ấy nói. Mình không bàn đến cái ý sâu xa nào đấy, mà chỉ đơn giản nghĩ đến việc Linh phải làm việc nhà đã thấy không ổn rồi. Bố mẹ mình ghét nhất là lười biếng với cả chẳng biết làm gì cả. Linh có thể xinh đẹp, da trắng, chân dàinhưng nấu ăn cứ như đầu độc vậy.
Bố Linh đã giúp cho mình nhận ra một điều. Nếu không phải vì tình yêu đang tồn tại giữa hai đứa thì Linh là món quà quá tầm với của mình.
Một mình Bố Linh uống hết cả bốn cốc gọi ra, nói đủ mọi thứ chuyện, mọi vấn đềkhi không có tiền. Mình chỉ im lặng vì chẳng biết phải làm gì cả. Mình yêu Linh, nhưng như thế là không đủvới Linh.
Đến lúc này thì bố Linh mới thật sự say, mà toàn chửi mình thôi. Nào là con Bin bẩn giống như mình, mình mà trông đẹp mã như nó đã tốt, rồi đũa mốc mà chòi mâm son và đủ lời hạ cạm khác của ông giám đốc. Nghe chỉ muốn cầm đôi đũachọc từ hậu môn lên đến tận cổ bố Linh. Ức đéo thể tả được.
Cuối cùng thì chẳng còn gì để nói nữa nên mình xin phép về ăn cơm, bố Gấu to biết mình bia rượu thì bữa cơm điếc tai phải biết. Trước khi về mình bật mí một điều mà đấu tranh mãimới nói.
- Bác chưa khéo quần kìa. Cháu về trước ăn cơm đây ạ
- Kệ mẹ nó, để cho mát. Ờ, đồng chí về nhé.
Bố Linh cứ ngồi tì tì đánh chén một mình, ăn hết được chỗ đấy chắc cũng tăng huyết áp với đi tiểu ra đường luôn. Đang trên đường về thì Linh gọi hỏi thăm tình hình.
- Ổn mà, anh với bố em nói chuyện dựa trên tình thần đồng chí, có qua có lại để hiểu thêm lẫn nhau. Bố em ăn nhau đến nỗi kéo khóa quần xuống cho nó mát đấy. - Mình kể lại với Linh. Em cười khúc khích qua điện thoại.
- Vậy qua nhà em ăn gì nhé,hôm nay tủ lạnh đầy ắp thức ăn.
- Tiền đâu mà mua thế. Bố mặt nhăn cho à?
- Tiền ứng trước ở chỗ dịch sách đấy. Em năn nỉ nhiều quá nên người ta châm chước.
- Ừ, cứ tưởng tượng một ngày phải chịu hàng chục lần nháy máy đến vỡ cả nútcủa em thì phải vào trại thương điên là đúng rồi.
- Qua luôn nhé anh!
Mình quay xe trực chỉ thẳngtiến tới nhà Linh. Đến nơi thì bất ngờ quá, em nấu mì cho mình ăn. Linh dường như đã thay đổi rồi, nhưng có phải thử qua cho chắc là em không cho thêm đường hay nước mắm vào đã. May quá, mì chỉ hơi nhũn và quánước thôi nên vẫn măm măm được.
- Nhà em có lịch giấy không? Xé rồi rồi mang ra đây.
- Không, điện thoại dùng đểlàm gì, lịch liếc phiến phức lắm.
- Thế thì sao em có được chứng nhận của anh khi tậntay nấu mì mà không cho đường hai mì chính rồi kẹp trong sổ chứ.
- Có mà cầm bút ký lên mặt của anh ấy. Thế bố em có “đá xoáy” anh nhiều không.Em là con mà nhiều khi chỉ muốn úp cho cái sọt rồi đạptừ tầng 5 xuống.
Mình cười văng cả nước bọtvào bát mì. Em cứ như thế là bất kính với người trên nhưng mình lại ủng hộ suy nghĩ của em, dù chỉ là trongđầu. Bố Linh là đại diện cho loại người mà đứa trẻ nào cũng ghét ngay từ cái nhìn đầu tiên.
- Em này.
- Ơi, nói gì nói nhanh.
- Dù có chuyện gì thì em cũng sẽ ở bên anh chứ.
- Ừ, I ran đánh I rắc hay con Bin có bạn tình thì bọn mình sẽ ở bên nhau mà. Linh cười
Em làm mình ấm lòng quá, nhưng lúc này mình cứ nghĩđến những gì bố Linh nói cơ. Linh có thật sự hạnh phúc như em nói không?

_________________
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 29/03/2013 08:09 
Ngoại tuyến
☀️17/30☀️
☀️17/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 12/01/2013 07:43
Bài viết: 6196
Số điện thoại: 01884244565
Chap 23:
Tối hôm sau thì Dũng rủ đi trà chanh ngắm gái giải sầu. Đúng như Linh nói, Hà không nhưng chẳng quay lại mà còn chúc Dũng hạnh phúc khi không có em bên cạnh. Lúc này thì thằng Dũng mới chết lặng, chỉ biếthỏi tại sao, tại sao? Hà biết Dũng có lăng nhăng vài lần nhưng vì cả hai mà chẳng nói ra, vậy mà Dũng nó lại cứ đâm đầu vào nên nó thành ra thế này. Căn bản trước đây, khi hai đứa gặp bố Hà thì bác ấy có nói với hai đứa rằng muốn cưới thì cưới nhanh đi, rồi sẽ có nhà có xe nên sự tự tin chắc như khuy cài trên quần càng làm Dũng ảo tưởng.
- Bây giờ nghĩ lại tao thấy bàng hoàng quá, Hóa ra taosống bạc với Hà nhiều lắm. Dũng đau khổ kể lể.
Nó cũng nhờ mình gọi cả Hòa đi để mấy thằng con trai sướt mướt với nhau, nhưng ngặt cái Hòa lại đang lên mây trong tình yêu đến mức dẫm vào cứt chó mà nó vẫn nhăn nhở cười. Không để một thằng điên vì tình này ngồi cạnh một thằng thất tình được.
Nghe Dũng than thở mà mình lại liên tưởng chuyện của chính mình với Linh. Vớitư cách ngồi ngoài mà thấy rồi phán thế chuyện của Dũng và Hà không ổn, thì bố Linh cũng với cái tư cáchngười đứng ở giữa mà nói mình với Linh chẳng thế ở bên nhau lâu được. Nói gì thì nói, những cái khác nhau giữa Hà và Dũng hay của mình với Linh thì hóa ralại đầy điểm tương đồng. Đó là Linh sẽ chịu đựng được như Hà đến bao giờ. Đi với mình thì Linh có cháomà húp và ngồi trà chanh thế này thôi. Đi với thằng khác, những đứa giống nhưem thì nó lại chẳng bình dân thế này đâu. Vấn đề ở đây là lúc nào Linh sẽ không chịu được và nói ra. Nghĩ đến việc Linh vì mình mà chịu đựng giống như Hà, khốn nạn và mệt mỏi cho cả hai đứa lắm.
Linh nhắn tin nhưng mình không reply lại vì chẳng có tâm trí đâu mà trả lời nữa. Lúc này Dũng kể về một chuyện quan trọng khác.
- Hôm nay có lão tổ trưởng đến tìm mẹ tao để xem xét gia cảnh.
- Sao, nhà mày giàu thế mà vẫn được liệt vào danh sáchtrợ cấp à.
- Được thế thì đã tốt, có giấy triệu tập đi khám bộ đội. Tao sợ lần này sẽ đi thật. Ở nhà chỉ chơi với ngủ.
Mình phì cười khi Dũng nói thế. Nó tuy không cận lòi mắt, nhưng chỉ nặng khoảng 54, 54 cân mà cao hơn 1m7. Trông như cái xácướp và cái giá treo quần áo khi ra đường.
- Mà thế cũng hay, tao đangchán đời đây cũng muốn đi một phen.
- Mày có chịu được khổ không mà đi?
- Mày điên à, đi bộ đội bây giờ sướng lắm, không như ngày xưa đâu. Tao có đứa bạn cũng đi, khi về thì mang cả cục tiền luôn đấy.
- Thế thì xung phong đi, có gì tao đi theo với.
- Nhớ cái mồm của mày đấy.
Lúc này Dũng có vẻ vui hơn một chút kể về thằng bạn của nó. Lúc đi thì thuốc mộtđiếu, rượu một chén không uống và vẫn còn tân. Khi về thì ngày hút 2 bao, rượu chấp nửa chai và chơi gái gần chục đứa. Cứ như là đi thác loạn chứ bộ đội gì. Dũng có vẻ hăm hở trước viễn cảnh đấy. Mình cũng khuyên là nó hãy tìm Hà tìm mọi cách hàn gắn không, vì ít nhất mình biết có nhiều đứa ghét Dũng như Hà thì khác. Nó nhìn thẳng vào mắt của mình nói giọng thật buồn.
- Ông phải ở trong tình cảnh của tôi mới hiểu được.Kết thúc rồi, không cứu vãn được đâu.
Đã gần 11 giờ đêm nên mình về trước, Dũng thì lại gọi cho bạn để đi chơi xuyên đêm. Chẳng khác gì lúc trước nhưng không có Hà bên cạnh. Bạn mình chia tay trong tình trạng tưởng như ván đã đóng thuyền như thế, vậy còn mình với Linh thì sao?
Chiều tối hôm sau mình quagặp Linh thì hai đứa cãi nhau thật. Em nói rằng em không chấp nhận cái kiểu của mình, cái kiểu xếp em sau những cái vui khác. Linhchỉ im lặng khi mình mang Dũng ra để viện cớ. Lâu rồi mình với Linh căng thẳng như thế. Cũng giống như Dũng, là tại mình, nhưng lúc đó thật sự chẳng hiểu sao mình không thể bấm vài chữ cho em được.
- Chẳng hiểu vì ai mà em phải ăn mì suốt ngày, phải cãi nhau với bố mà anh lại đối xử với em như thế. Lần sau em sẽ không bỏ qua dễ đâu. - Linh lườm mình nói
- Thế mà em đã nói rằng chỉcần có anh thôi đấy.
- Phải, nhưng anh đã làm gìhả. Em cứ tưởng anh trục trặc gì cả đêm qua đấy.
Hai đứa kéo nhau ra ngoài ăn bún ngan, nhưng dù vậycái tình trạng căng thẳng vẫn không hết được. Đúng như bố Linh đã nói, một người đã từng trải và có vợ con, khi không có tình yêu thì sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra. Bây giờ mình và Linh đang đổ lỗi cho nhau sau những gì đã xảy ra. Đứanào cũng chỉ nhìn về cái lý của mình, quan trọng hơn, Linh và mình đều biết là emphải hi sinh nhiều hơn.
- Xin lỗi vì hôm qua anh không liêc lạc với em. Anh mong là em sẽ hiểu cho anh.
- Thôi ăn đi, không nói nữa.
Rõ ràng Linh vẫn để bụng. Nhưng mình sẽ phải làm gì nữa đây, xin lỗi tiếp thì cũng chẳng giải quyết vấn đề gì. Những lúc vui vẻ thì mọi khoảng cách đều bị sanlấp, nhưng chỉ giận dỗi mộttí thôi là rách việc thế đấy. Bây giờ mình mới hiểu Hà đã phải chịu đựng những gìDũng gây ra nhiều như thế nào.
Ăn xong, mình với Linh đi dạo quanh khu gần nhà, trời lạnh hơn trước nên mình cởi khăn ra quàng choem. Linh để mình quàng rồinói nhỏ.
- Lần sau đừng làm thế với em. Em ghét cái cảm giác côđộc một mình lắm.
- Anh biết rồi.
- Hôm qua bố em cũng nói chuyện với em. Bố nói là nếu muốn khi học xong cấp3 sẽ cho em đi du học.
- Vậy à, thế em nói sao?

_________________
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 29/03/2013 08:10 
Ngoại tuyến
☀️17/30☀️
☀️17/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 12/01/2013 07:43
Bài viết: 6196
Số điện thoại: 01884244565
Linh hơi ngập ngừng, có một điều gì đó làm em không quả quyết được.
- Em nói là em muốn anh đicùng em.
Trời ơi, Linh trẻ con quá. Đi du học chứ có phải đi chơi đâu mà lôi đi theo được. Mànếu là thật thì cũng cần phải có rất nhiều tiền. Em nói đơn giản cứ như là lôi theo một con gấu bông theo ấy.
- Anh làm sao mà đi được hả em. - Mình cười ngu ngốc. Lúc ấy tim mình đau như bị ai châm kim. - Với lạiem còn 1 năm nữa nên vội gì nghĩ đến. Bố em không đồng ý và nói là em trẻ con khi muốn anh đi cùng phải không.
Linh gật đầu, mình véo má em.
- Thôi, chuyện đấy còn lâu lắm, với lại em cứ thi đỗ ở đây đi đã rồi mới tính chuyện đó được.
- Như vậy bọn mình vẫn còn 1 năm. Anh phải cùng em thuyết phục bố nhé.
- Ơ, được được, để anh xem.- Mình nói dối, thật sự chuyện này rất khó và không thể xảy ra.
- Anh yêu em nhiều không?
- Em không đo đếm được đâu.
Đúng, đó là điều mình dám chắc chắn.
Em cười và thế là mọi chuyên đã bình thường trở lại. Nhưng không phải như vậy, 1 năm nữa cái viễn cảnh đó mới xảy ra vậy mà mình đã nghĩ đến điều tệ nhất rồi. Dũng và Hà cũng gần 2 năm yêu đương đấy, đã sống và ra mắt cả bố mẹnhau rồi đấy, vậy mà cũng đã đường ai nấy đi. Mình với Linh mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi, đến thời điểm đó chắc gì đã ở bên nhau chứ. Yêu mà phải nghĩ đến việc chia tay thì thà ế còn hơn, nhưng mọi chuyện nó không để yên đâu. Nếu yêu thì bao nhiêu cũng không đủ khi hai đứa đã có những rạn nứt. Thay vào đó là phảilàm, làm nhiều cái để đảm bảo cho tình yêu đó.
Nhưng với một thằng trên răng, dưới dép tổ ong như mình thì có cái gì ngoài tìnhyêu dành cho Linh đây. Mình không nghĩ là chỉ có mình mới làm cho Linh nhiều như thế vì đứa con trai nào chả vì em mà làm. Ôi nghĩ nhiều mà đau đầu quá, cứ mặc kệ tất cả vậy. Chuyện gì đến rồi sẽ đến và rồi tình yêu của hai đứa sẽ chứng minh tất cả.
Đưa Linh về nhà thì đến tối mình phát hiện ra vài chuyện không hay ho. Hình như Linh quen đứa nào đó khi chơi game và cả hai nói chuyện rất là vui vẻ trên facebook nữa chứ. Tối chơi game Linh từ chối chơi với mình, nhưng lại chơi với thằng đấy. Dĩ nhiên nó không biết Linh là con gái, nhưng lại làm mình cảm thấy mình có thể mất Linh bất cứ lúc nào bởi một sai lầm nhỏ nhất.
Hôm nay chẳng có gì vui cả,từ chuyện của Dũng cho đến mình. Một điều báo hiệu chẳng tốt lành gì sau khi mình đi gặp bố Linh. Một lần nữa những lời bố Linh lại nói vang vọng trong đầu mình.
- Đến khi Linh nó lớn, hết ngây ngô thì nó sẽ hiểu yêuphải có tiền nó quan trọng như nào cháu ạ.
Lúc đó mình đã đáp lại đầy tự tin như thế nào nhỉ. Mìnhđã nói rằng mình sẽ đem lạicho Linh cả hai điều đó chi cần em ở bên cạnh mình thôi. Bố Linh ợ lên một cái trong khi lúc ấy trông mình quyết tâm lắm. Còn bây giờthì chỉ biết nói là vui quá lỡ mồm thôi.
Linh, khi em lớn và em vẫn sẽ như thế phải không? Anhtin em. Anh yêu em. Chỉ một và duy nhất!

_________________
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 29/03/2013 08:12 
Ngoại tuyến
☀️17/30☀️
☀️17/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 12/01/2013 07:43
Bài viết: 6196
Số điện thoại: 01884244565
Chap 24:
Mình vốn không phải là thằng nghĩ nhiều, nên chỉ sau một đêm tỉnh dậy là mình hoàn toàn có thể quên đi những gì bố Linh rasức dọa dẫm. Mặc kệ, mình cứ yêu con gái bố Linh, yêu cho đến bao giờ con Bin nhà Linh đột biến gen và hóa thành con chuột mới thôi.
Mấy hôm sau thằng Dũng qua gõ cửa nhà mình, mà vào lúc 8 giờ sáng mới bất bình thường chứ. Thằng này hôm nay dây đồng bị chập dây nhôm do thất tìnhchắc. Giờ này mình chuẩn bịđi chuyển phát.
- Tao có giấy đi nghĩa vụ rồi. Sáng nay vừa đi khám tổng thể xong, đủ sức khỏe là đi. - Dũng nói nhẹ như không.
- Thật à? Mày quyết tâm rồià, thế có hối hận không? Tao nghe chú tao kể vi phạm kỉ luật thì phải đi tìm đủ loại cứt lấp đầy một cái hố đấy.
- Có mà đổ vào mồm mày ấy. Bây giờ khác rồi, sướng lắm.
- Ờ, cứ ở đây mà nói sướng đi. Đến khi vào thì biết thôi.Mà nhìn mày như cái xác vethì đeo cái ba lô cũng bẹp dí. - Mình cười.
Dũng nói rằng bây giờ có hối thì cũng đã muộn rồi, không chỉ nó mà đến mẹ nócũng đứng đậy hoan hô và nói rằng ở nhà vẫn còn mộtthằng nữa, đợi lúc nào đủ tuổi mà thi trượt đại học cũng cho đi luôn.
- Mẹ tao sợ tao sẽ nát người khi như thế này mày ạ. Bây giờ niềm vui của tao chỉ là ngủ, thức đêm và hút thuốc.
Đúng là trông Dũng bây giờgầy hơn cả trước, như đứa nghiện giai đoạn cuối vậy. Nhìn nó như thế mình chẳng nghĩ Dũng qua được đợt kiểm tra trước khi nhậpngũ. Nhưng xét trên một khía cạnh khác thì đúng là nó phải được đưa đi cải tạo thật. Có lẽ 18 tháng trong quân ngũ sẽ rèn luyện nó cứng cáp hơn, đàn ông hơn và chỉ ở đấy nó mới quên được Hà. Mình rất tiếc khi hai đứa chia tay nhưng chính mình cũng chưa tim ra được cách để gỡ rối cho chuyện của mình nữa là.
- Hay là mày học theo tao đi, chơi bời một tí để em Linh bỏ rồi đi bộ đội với tao.
- Tao chưa điên đâu. Linh sẽkhóc thét khi không có tao phơi quần áo cho.
- Gì cơ, sao mày nhục thế? Hà toàn giặt rồi phơi cho tao hết chứ ai như mày. Sung sướng gì mà khoe.
- Hehe, phơi quần áo cũng có sướng của nó đấy. Sẽ biết hết em sẽ mặc gì ngày hôm đó. Tao bây giờ nhờ từng cái quần lót của Linh rồi.
Cả mình lẫn Dũng đều phá lên cười, niềm vui mà chỉ cónhững thằng đàn ông mới hiểu. Mà thằng Dũng cũng bệnh hoạn thật, nó còn hỏi đùa là mình có giấu đi cái nào mang về đêm đêm lại mang ra ngắm không. Mìnhthề là trong khi phơi mình còn bị đỏ mặt nữa là chứ đừng nói việc đánh cắp quần của Linh. Nhưng vài lần Linh hớ hênh quần trong lòi ra bên ngoài mà điđi lại lại như không thì hômđấy mình nhìn toét mắt cũng không chán. Chỉ là hở quần chíp thôi sao mà lại hấp dẫn đến vậy nhỉ.
Mình với Dũng đi ăn sáng, nó rỗi việc nên cùng đi chuyển phát với mình luôn. Đến hơn 10 giờ thì xong việc, mình rủ nó trà đá ngắm nghía mấy em nữ sinh trốn học đi chơi. Khiếp, bọn này chửi bậy như hát hay và đứa nào cũng trông già trước tuổi. Bọn này mặcáo trắng nhìn bên trong toàn chấm bi, với da báo nhưng mình nhìn thì lại nhăn mặt chứ chẳng có cảmxúc gì như Linh cả. Đột nhiên thằng Dũng nảy ra vài câu hỏi cùng một loạt ý kiến kiểu “Bác sĩ hoa súng” mà nghe xong mình chẳng biết phải làm thế nào.
- Mày với Linh chưa quất nhau phải không?
- Mẹ thằng này… Sao mày biết? - Mình mở to mắt.
- Trai tân lòi ra ngay giấu sao được người từng trải như tao. Thế có định quất không, tao cho mượn nhà này.
- Nói cứ tưởng ngon ăn lắm, mày tưởng Linh là ai chứ. Tao chằm chằm nhìn vào ngực khi em mặc áo phông còn bị tát rụng cả răng.
- Ngu, thì phải giả vờ rủ nhau đi mua bún chả rồi giảvờ làm đổ nước mắm lên người chứ. Rồi tiếp theo tìm cái nhà nghỉ bảo là đi tắm mà triển khai thôi.
- Chỉ đơn giản thế thôi à, tao có phải đổ nước mắm vào mình không?
- Đổ vào mày để chó nó quất à? Cứ thế làm là được.
Lúc này chỉ là mình hùa theo Dũng mà làm thôi, chứnếu mình nghe nó thì Linh nhét cả cái áo dính nước mắm vào mồm mình mất. Nếu có dây vào cả quần thì em cũng nhét cả quần luôn.Mình để ý là từ sau hôm haiđứa cãi nhau, mình mới nhận ra là mình rất ít khi đưa em đi học nhưng phơi quần áo hộ thì nhiều khôngđếm được. Một phần trong thời gian đó việc học của Linh bị gián đoạn do hết chuyển vào rồi lại chuyển ra. Hay hôm nay đến trường đón Linh nhỉ.
Ba hoa bốc phét với Dũng cho đến tận gần trưa mới giải tán. Mình liền qua trường Linh đợi trước. Dọc đường mình cứ nghĩ về cái trò mà Dũng bày, vừa bẩn vừa hấp dẫn. Hay là thử xem, cùng lắm chỉ ăn tát vàicái. Đi qua một quán bún chả mình tự hỏi liệu mua nước mắm thôi thì có bán không nhỉ? Cuối cùng mình cả bún, cả chả, rau và nước mắm. Ăn trưa mà
Đợi mấy phút thì cũng cuối cùng cũng thấy Linh. Sao mà tim mình đập thình thịch thế này. Chỉ là ăn bún chả thôi chứ không làm cái trò mà thằng Dũng mất dạybày ra. Linh thấy mình từ xa, em vui khi thấy mình đón.
- Hôm nay ăn nhầm cái gì hay sao mà qua đón em thếnày, lại còn mua sẵn bún chả nữa chứ.
- Ừ, anh mua sẵn để đổ... à không, để em ăn với bún cho đỡ nhạt
- Ơ, thế chẳng lẽ lại mua về ăn với cơm à. - Linh cười phá lên rồi leo tót lên xe.

_________________
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 29/03/2013 08:14 
Ngoại tuyến
☀️17/30☀️
☀️17/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 12/01/2013 07:43
Bài viết: 6196
Số điện thoại: 01884244565
Linh khoe với mình rằng sắp dịch xong nên chuẩn bị có tiền tiêu, thảo nào mà trông yêu đời thế. Còn mìnhthì bây giờ phải quên ngay cái suy nghĩ bệnh hoạn của thằng Dũng đi, phải quên ngay đi, quên ngay đi.
- Hưng, cẩn thận!!!!! - Linh hét lên.
Ôi thôi muộn rồi, thằng nguđi trước mặt bất ngờ quànhlại mà không nháy xi-nhan. Mình cũng ngu nốt, hoảng quá nên bóp phanh mà vẫnvào ga. Kết quả cả người vàxe lăn quay ra đường. May mà Linh đã chuẩn bị trước nên chỉ bẩn quần áo, còn mình thì vừa bị đau và cảm thấy có cái gì đó chảy khắp người. Trời ạ, nước mắm chứ không phải là máu. Túi bún chả bung bét ra hết rồi.
Thằng khốn nạn kia nhanh chân chuồn thẳng, mình cũng gắng ngồi dậy, bốc những gì còn lại vứt vào xe rác gần đó. Linh giẫy nảy lên vì mình bốc mùi, nhưng em cũng không muốn đi bộnên vẫn phải ngồi đằng sau, cách một khoảng. Đi đường ai cũng bịt mũi trước sự xuất hiện của một con ruồi to tướng là mình. Xấu hổ quá, chỉ vì bị Dũng dụ dỗ nên thành thế này đây.
Về đến nhà con Bin cũng tránh xa mình, Linh thì chạyvào bật nước nóng cho mình tắm, nhưng lại chẳng cho mình vào nhà.
- Cứ đó thôi đấy, khiếp quá!- Em kêu lên
- Thế thì anh vào tắm kiều gì đây. Chẳng lẽ lại trần và cởi truồng giữa đây tắm à.
- Cứ đợi đấy.
Linh quay lại với vòi nước trên tay. Mình chưa kịp kêu lên thì em đã nhắm vào mởvan nhắm thẳng mặt mà phun.
- Lạnh quá! Lạnh quá! Linh ơi em giết anh à! - Mình hétlên
- Như thế mới sạch được. Tốn mất mấy khối nước rồi!
- Dừng lại đi, không em biếttay anh đấy!
Bơi trong nước mắm đã kinh khủng rồi, thế mà ngay giữa thời tiết mười mấy độ mình bị xả nước lạnh vào người, từ đầu đến chân ướt như chuột. Cứ mở được mắt ra là mình lại cố căng ra nhìn xem Linh đã khóa nước chưa. Nhưng đó chỉ là mong ước vô ích thôi.Mình giơ tay đỡ nước, dần dần tiến về phía Linh.
- Không được lại gần em. Tránh ra! - Linh hét lên.
- Quên đi, lần này em chết với anh.
Khi chỉ còn vài bước thì Linhquăng vòi bỏ chạy vào trong không kịp khóa, mìnhlao theo. Trước khi em kịp đóng cửa thì đã bị mình tóm. Mình ôm eo, nhấc bổng Linh ra ngoài sân với một ý đồ đen tối.
- Anh làm gì thế, Anh làm gìthế ? Điên à ? - Linh hét toáng lên.
- Cho em biết tắm giữa trời lạnh lạnh như thế nào. Mìnhcúi xuống, một tay nhặt vòinước và chĩa thẳng vào Linh.
Em ré lên, chạy và nấp vào bất cứ chỗ nào để tránh nước vì mình đã đứng chặn trước cửa.
- Lạnh quá, thôi ngay đi Hưng điên! Tiên sư anh
- Đáng đời, sao lúc nãy không tha cho anh.
Khi ướt không không còn chỗ nào để ướt nữa thì Linhbất chợt quay lại tranh nhau cái vòi nước với mình.Hai đứa thay phiên dí vào mặt nhau mặc cho cái lạnh và ai đó đi qua nhìn vào thấy một đôi dở hơi đang chơi trò tắm nước lã. Nghịch nước đến mệt thì thôi, bây giờ cái lạnh mới ngấm vào nước. Rét lắm, giờ ôm nhau thì tốt và mình đã làm thế. Linh để mặc mình ôm, sau đó em mới quàng tay ôm lại. Linh thơm quá, kể cả trong lúc này. Mình đưa tay cởi áo khoác ngoài của mình rồi của em.
- Anh làm trò gì đấy. - Linh tát nhẹ một cái.
- Ngấm nước rồi kìa, không cởi ra thì cảm lạnh đấy.
- Vậy phải hết thì mới không bị chứ.
- Ừ, cởi hết mà.
Trước khi Linh kịp nói gì thì mình đặt lên môi em một nụ hôn. Ban đầu lạnh ngắt, răng va vào nhau, đến khi môi em dần mở ra thì lại ấm, ấm lắm. Em như đang tan chảy trong vòng tay mình. Còn trái tim mình thì có một cảm giác gì đó gần như ngạt thở, nóng bức. Tim mình đang cháy. Hic s
Chap 25:
Mình đưa em vào trong nhàtắm trên phòng Linh, cả hai đứa cùng vào. Có mấy bướcthôi mà mình cứ hôn hết cái này đến cái khác lên má em.
- Nào, em không thích nữa đâu. - Linh cười.
Đưa Linh trước cửa nhà tắmrồi nhưng mình vẫn không cho em đóng cửa. Bây giờ mới để ý là mình đang nhìnLinh mặc những gì từ trongra ngoài. Mình chỉ buồn cười khi so sánh là tại sao em lại mang áo lót màu xanh chứ không phải màu hồng. Đã vậy hai quai còn vắt chéo nữa chứ.
- Nhìn cái gì mà nhìn. - Linh gằn giọng. - Ra lấy quần áo cho em đi. Đồ lót em để trong ngăn kéo ấy.
- Em mặc màu anh thích được không?
- Em sắp xếp sẵn rồi. Cứ lấy thôi. - Linh đỏ mặt.
- Nhưng anh muốn tắm chung cơ.
- Như thế là khép vào quan hệ tình dục chưa được phépđấy, nói thẳng ra hiếp dâm phải đi tù đấy biết không? -Linh ra giọng của cô giáo giảng giải cho mình.
- Thế đi tù bao nhiêu năm đây?
- Thì tùy vào mức độ anh làm với nạn nhân.
- Thế chỉ đứng nhìn em tắmchắc cũng không phải đếm lịch nhiều đâu nhỉ
- Đừng, cái tội đấy là đi tù đến chết thì thôi đấy
- Nếu thế thì không nhìn nữa, làm đủ thứ thì thôi, ờ.
Linh im lặng một lúc rồi nhún vai đáp
- Tùy anh, nếu thế thì đây làlần cuối cùng bọn mình gặpnhau. Em cởi áo đây.
Linh quay lưng lại và làm thật. Nụ cười đắc thắng trên môi mình lên bị em thổi bay mất. Chưa bao giờ mình thấy Linh trong tình trạng chỉ còn coóc xê thế này. Tim mình đập loạn cả lên, tay chân thì run run thếthì làm ăn được gì nữa. Chỉ mới đây thôi em còn ra sức đuổi mình ra ngoài mà bây giờ lại làm thế nhỉ.
- Bây giờ em sẽ cởi nốt áo lót, anh sẽ nhìn phải không.- Linh quay lại, tay cùng vòng ra sau lưng.

_________________
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 29/03/2013 08:18 
Ngoại tuyến
☀️17/30☀️
☀️17/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 12/01/2013 07:43
Bài viết: 6196
Số điện thoại: 01884244565
- Anh ra ngoài đây. Nếu cần cởi gì thì gọi anh nhé. - Mình lắp bắp nói rồi chuồn ra ngoài.
Lúc Linh nói mình thấy ánh mắt em có gì đó kiên quyết lắm. Mình nhận ra rằng nếu mình đứng lại nhìn Linh thì cũng là lúc em chấm dứt toàn bộ câu chuyện. Tất cả nên có một điểm để dừng và suýt nữa mình đã vượt qua nếu như em không tìm cách ngăn cản. Mình hơn Linh 2 tuổi, biết nấu mì và phơi quần áo nhưng trong những chuyện cần một cái gì đó trưởng thành thì Linh lại hơn mình. Mình nghe đứa bạn nói rằng con gái trong chuyện tình cảm sẽ dùng đến cái đầu nhiều hơnlà lũ đàn ông như mình.
Mình mở tủ lấy bộ đồ ở nhàmà Linh hay mặc, rồi áo khoác, nhưng khi thò tay xuống ngăn kéo thì cứ cười khúc khích. Linh có bộ đồ lót hình Pucca như trẻ con mà bây giờ mình biết. Bộ em nói tới thì ở ngay ngoài,còn bộ Pucca thì ở bên trong. Sau một lúc ngắm nhìn, mình chọn bộ in hình Pucca.
Mình bảo Linh mở cửa để đưa đồ vào, em bắt mình nhắm mắt, để vào cái giỏ ngay bên ngoài. Hơi nước nóng lẫn ý nghĩ Linh chẳng mặc gì làm mình đỏ mặt. Mình hơi hé mắt nhưng chỉ thấy hai bàn chân đẫm nước của em.
- Nhanh lên. Em chết rét bây giờ.
15 phút sau Linh mới tắm xong thì mới phát hiện ra sự thay đổi trong việc chọn đồ lót của mình.
- Hưng! đồ bệnh tật! đi chếtđi! Tại sao tôi lại yêu anh chứ! - Linh hét lên liên tục
- Nhưng anh thấy đẹp và hợp với em mà. - Mình cườimuốn bay cả mái nhà luôn
Đến khi mình tắm thì mới khốn khổ, khốn nạn. Quần áo thì không có để thay nêngọi thằng Dũng qua nhà kiếm cố lấy hộ, lúc gọi thì nó cũng lớn tiếng hỏi
- Sao, đã quất rồi à? Thật là quất chưa đấy, hay là như thế nào.
- Như nào cũng được. Qua đưa tao quần áo luôn nhé.
- Quên đi, tao sẽ để mày vuivẻ thêm một lát nữa.
Và thằng bạn mình nó làm thế thật. Trong khi tắm thì Linh liên tục đập cửa, rồi tắtđèn làm những trò khác.
- Em mà không thôi ngay đianh mở cửa xông ra đấy!
- Có gì thì làm đi!
- Này thì thách này!
Mình mở toang cửa ra, chưabước được bước nào thì Linh đã rú lên chạy một mạch xuống nhà.
- Hưng bệnh hoạn, em ghétanh, em ghét anh!
Tắm xong thì chưa có quần áo để thay, gọi cho Dũng thì nó không nghe, gọi cho Hòa lấy bộ khác thì nó bảo đang game với Ly Ly nên cũng để tí nữa. Ban đầu mình lấy khăn tắm cuốn quanh người nhưng vẫn rétrun, thế là tiện tay lấy chăn của Linh choàng tạm. Linh không dám đi lên nữa, nên mình lò dò đi xuống, mấy lần dẫm lên chăn suýt nữa ngã chổng vó.
- Sao anh lấy chăn của em làm cái giẻ như thế. Linh mếu máo.
- Không thế thì anh chết rétmất, em muốn anh chết không.
- Thì mặc tạm quần áo của em cũng được
- Dở hơi, như thế chết rét còn hơn.
Linh ngẫm nghĩ một lát rồi mắt sáng lên.
- Phòng bố em có bộ đồ ngủ thì phải, để em lên lấy.
- Mặc đồ của bố em thì mặc của em còn hơn
Linh chạy tót lên rồi lôi xuống bộ áo ngủ hoàng đế đồng bóng của bố. Nó kiểu áo Tàu, màu chóe thêu rồngphượng. Mặc vào cũng ra gìphết, nhưng nói chung là mình không thích.
- Bây giờ thì thế nào đây, lỡmay bố em đến thì anh nát xác
- Kệ đi, khi bố em đến thì cứnói là vui quá nên lỡ rồi, bố cho cưới luôn cũng được.
- Không, em vẫn muốn đi chơi nhiều nữa cơ. Cưới xin chán lắm
- Vậy thì đừng mong bố emđến nữa.
Bây giờ thì hai đứa chẳng còn chuyện gì để nói, mình với Linh mỗi đứa một góc, đứa thì xem ti vi, đứa thì chơi game trên iphone. Mộtlúc sau thì Dũng đến nhưngchẳng đứa nào chịu ra mở cửa cả. Linh sợ Dũng nghĩ này nọ, chẳng lẽ mình ra ngoài với cái chăn thế này thì nó còn cười vỡ bụng hơn. Sau cùng thì mình lại phải mặc quần áo ướt ra lấy đồ vào.
Dũng nhìn xung quanh sân cười bảo rằng nó với Hà còn chưa bao giờ nghịch nước với nhau như mình với Linh.
- Nhất mày nhé, lần đầu lãng mạn như trong phim cải lương thế này là không quên được đâu.
- Ừ, quên sao được, nghịch nước dưới mùa đông mà.
- Thế sao không bật bài “ Mùa đông không lạnh” lên cho bớt lạnh
- Tâm trí đâu mà nhạc với nhẽo nữa.
- Thế bây giờ có lạnh không
- Rét chết cha
- Mày vào tu ít nước mắm đi, đảm bảo ấm đấy
- Tao không điên.
- Thật đấy, thế nhé, có gì kểcho tao sau nhé. - Dũng cười khúc khích
Chào nó xong, mình mang đồ vào thay, lại phải tráng qua nước lần nữa mới mặc đồ. Khi ra thì Linh đã mang chăn lên phòng rồi. Một mình ngồi dưới phòng cáchnhớ lại những gì đã xảy ra mà cứ tủm tỉm cười. Vui quá, nhưng chẳng biết mai sau mình với Linh sẽ thế nào. Nhưng thôi, hãy cứ tậnhưởng những gì trong lúc này đã.
Linh đi xuống, ngồi bên cạnh nắm lấy tay mình nói:
- Em sẽ đợi anh nên anh cũng sẽ phải đợi em nhé. Anh có hiểu không?
Mình gật đầu, im lặng một lát rồi kéo em ngồi vào lòng. Linh ngồi im và chăm chú nhìn mình. Mặt vênh lên chờ đợi. Không hiểu saocứ nhìn vào mắt em là tim mình lại nóng ran và cảm thấy hơi đau. Chỉ muốn ai có thể định nghĩa về em cho mình hiểu được, em là gì và em đến từ đâu? Tự nhiên nhảy vào game chửi mình rồi hẹn gặp, bắt mình qua nấu mì rồi rửa bát dọn nhà, rồi đùng một cái xuất hiện ở cái ngõ nhà mình vớicon Bin nhà hàng xóm và lại bắt mình lôi về, bắt mình chăm sóc, bắt mình lolắng… Kỉ niệm trải qua cùngem đã quá nhiều và có những thứ mình không thể nhớ hết.

_________________
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Hiển thị những bài viết cách đây:  Sắp xếp theo  
Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời  [ 63 bài viết ]  Chuyển đến trang Trang trước  1, 2, 3, 4, 5, 6, 7  Trang kế tiếp

Thời gian được tính theo giờ UTC + 7 Giờ


Chủ đề tương tự
 Chủ đề   Người gửi   Trả lời   Xem   Bài viết mới nhất 
Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. Bạn sẽ có bao nhiêu người bạn sau khi đọc xong bài viết này

MrT

6

1501

08/01/2013 20:54

haizhaiz Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [truyện vui] nhiều truyện ngắn

glolut

7

2243

06/06/2013 21:15

TenMinhVuaTron20KiTu Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. Cậu bé 10 tuổi bị mẹ kế đuổi khỏi nhà và cái kết không ngờ sau nhiều năm

nghiammo1992

6

1848

08/09/2015 20:07

00700700 Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [Truyện] Câu truyện dành cho những người đang yêu mà không biết nên tỏ tình hay không

[ Chuyển đến trangChuyển đến trang: 1, 2 ]

Lergerro

11

3655

23/02/2015 11:47

Mrkieuls Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [Truyện Ngắn] Ai Bảo Tình Yêu ảo Là Không Tốt ?

NgoHaiThien

8

1728

24/07/2016 05:44

Lastsummer Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [Truyện Ngắn] Xin Lỗi, Anh Không Thể Bảo Vệ Em!

NgoHaiThien

6

1511

28/04/2014 20:53

NgoHaiThien Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [ Truyện cười] Nó có nhiều con mái hơn tôi

anh01227

0

1137

26/06/2012 14:00

anh01227 Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [Truyện cười] Tam quốc diễn nghĩa chế(nhiều tập)

Hjhj

9

6956

18/11/2012 15:20

Hjhj Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. Truyện cười lính đánh thuê hay thì thank cho có tinh thần post tiếp còn nhiều

Zingproday

0

1358

26/03/2013 13:58

Zingproday Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. Truyện cười ba mày chả ngu hay thì thank cho có tinh thần post tiếp còn nhiều

Zingproday

0

1422

26/03/2013 13:59

Zingproday Xem bài viết mới nhất vừa gửi

 


Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến28 khách


Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này.
Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này.
Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này.
Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này.

Tìm kiếm với từ khoá:
Chuyển đến:  
Đã tích hợp phpBB® Forum Software © phpBB Group
Vietnamese language pack for phpBB 3.0.x download and support.
CHIASE123.COM - Diễn đàn chia sẻ kiến thức