Chap 28
Tản bộ một hồi cùng Linh trong bầu không khí im lặng…không ai nhìn ai, không ai nói gì…tôi cũng không biết nói gì vào lúc này…pha trò, đây không phải là lúc. Những lúc gặp khó khăn thế này, thật rất khó để có thể bắt một chuyện gì đó để nói cho giết thời gian.
---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite
www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri321.pro - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------
Bọn tôi ra một quán ăn cạnh ngay bệnh viện, khá đông khách…đa phần là do người thân mua cho người bệnh ăn…Chưa bao giờ tôi nghĩ tôi phải đi mua đồ cho người thân nằm trong bệnh viện…chả có gì hay để mà nghĩ tới cảnh này... Tôi bước vào quán cùng Linh.
- ‘Cô ơi cho con 2 phần cháo nhé, lấy con phần ngon tí’
- ‘Sao 2 phần thế anh?’ Linh nhìn tôi, mắt tròn xoe thắc mắc.
- ‘Bộ em tính nhịn đói sao, muốn ở lại đây thì phải ăn đi’ tôi ra vẻ ép buộc.
- ‘Nhưng sao anh không ăn?’
- ‘Àh, a không đói…không sao đâu’ tôi cười đáp…tôi không có tâm trạng ăn uống vào lúc này.
- ‘Dạ.’ Linh đáp gọn.
- ‘Àh anh đứng đây đợi em tí nhé’ rồi bỗng quay qua nhìn tôi cười.
- ‘Em đi đâu thế?’ tôi thắc mắc hỏi
- ‘Đợi em tí, em đi ra đây rồi về liền’ rồi Linh quay đi thẳng một mạch…tôi cũng không cản lại.
- ‘Em đi cẩn thận đấy’
Tôi đứng khẽ nhìn bóng Linh khuất dần…Linh thật bé nhỏ, ước gì tôi có thể làm một vòng tay ấm, ôm chặt Linh, bảo vệ Linh…giống như những gì thằng Long làm cho Lan…nếu có thể.
Nếu như có một lúc nào đó, trái tim của bạn bỗng thao thức, và tâm trí của bạn không thể giấu đi một chuyện…thì chỉ có thể là say…hoặc là bạn đã yêu…Vâng, tôi đang bắt đầu như thế… Những khi đứng gần Linh, tim tôi đã bắt đầu đập nhanh hơn, đôi khi tôi còn không dám nhìn thẳng vào mắt Linh…đôi mắt ngây thơ đến vô độ ấy…nó có thể nhìn thấu tâm can tôi…có thể làm trái tim của tôi thổn thức. Cảm giác bây giờ khác hẳn khoảng thời gian ban đầu khi tôi quen biết Linh…Lúc ấy tôi coi Linh bình thường lắm, chỉ như một người bạn, một người em gái…Nhưng bây giờ, khi tôi đã xác định, tôi đã bắt đầu biết rằng tôi đã có cảm giác yêu em…Và các bạn biết đấy, khi yêu, con người ta có thể làm tất cả vì người mình yêu…tôi cũng thế.
- ‘Cháo của cháu đây’ tiếng của cô bán hàng đánh thức tôi.
- ‘Dạ con cảm ơn, cho con gửi tiền’ tôi đưa tiền rồi đi ra cửa đứng đợi Linh.
- ‘Hì, em về rồi đây’ vừa ra cửa là tôi cũng vừa gặp Linh đi về…trên tay là 2 lốc sữa, và một ổ bánh mì.
- ‘Ủa, em đi mua gì thế? Mua sữa cho thằng Long àh’
- ‘Dạ đúng rồi, hihi… Còn cái này cho anh’ Linh chìa ổ bánh mì ra đưa cho tôi.
- ‘Ơ em mua làm gì, anh không đói mà’ tôi chối.
- ‘Em thấy anh đói, nãy đứng cạnh anh, bụng anh kêu ọt ọt’ Linh cười hồn nhiên rồi dúi ổ bánh mì vào tay tôi.
- ‘Àh ùh… cảm ơn em’ mặt tôi đỏ lên…lần đầu tiên đứng đối diện em mà tôi đỏ mặt…lấy tay sờ sờ vào bụng…công nhận nó kêu thật…chắc do mải nghĩ về thằng Long quá nên tôi cho là tôi không đói…Tôi cầm ổ bánh mì của em mà trong lòng vui hẳn.
- ‘Thôi mình đi vào anh nhé’
- ‘Uh đi thôi’
Rồi tôi và Linh quay lại đường cũ, quay lại phòng của thằng Long…Long vẫn nằm đó, chưa tỉnh dậy…Lan vẫn ngồi đó, mắt buồn lắm…Hai tay của Lan chắp lại, tựa vào hai chân, Lan cứ ngồi chắp tay như thế và nhìn Long…có lẽ là đang cầu nguyện cho Long tỉnh lại…thật tội nghiệp.
- ‘Cháo này, em ra ăn đi…anh trông cho’ tôi đưa một hộp cháo cho Lan.
- ‘Cảm ơn anh…anh ra ăn đi, em ngồi, vừa trông anh Long vừa ăn cũng được’ Lan dụi dụi mắt, tay cầm hộp cháo của tôi…Lan không nở được một nụ cười nào từ lúc tôi gặp em ở bệnh viện cho tới bây giờ…có lẽ Lan vẫn đang shock trước những gì vừa xảy ra.
- ‘Em nhớ ăn đi, thằng Long nó mà tỉnh dậy, thấy em như thế, nó không vui đâu’ tôi hù cho Lan ăn.
- ‘Vâng em biết rồi’ Lan gật đầu, rồi để hộp cháo lên trên bàn, cạnh chỗ thằng Long nằm…tôi không ép nữa, đi ra ngoài ngồi trước cửa phòng.
- ‘Em cũng ăn đi’ tôi nhìn Linh và đưa cho Linh hộp cháo.
- ‘Em cảm ơn’ Linh nhận bằng hai tay, rồi ngước lên cười với tôi…nụ cười ấy vẫn không bao giờ thay đổi được.
Tôi ngồi xuống cạnh bên Linh…nhìn Linh nhẹ nhàng mở hộp cháo, rồi thổi từ từ cho cháo bớt nóng…rồi Linh đưa muỗng, múc một muỗng và đưa vào miệng…rất nhẹ nhàng, ngay cả lúc ăn, Linh vẫn có thể hớp hồn tôi…trong đôi mắt tôi, em đẹp mọi lúc…
- ‘Coi chừng nóng đấy em’ tôi gãi đầu rồi quay qua…không biết nói gì với em, tôi phải vờ dặn dò như thế…Những khả năng pha trò của tôi…bỗng chốc biến đi đâu hết mất…Ngồi với em, tôi chỉ còn là một thằng Hải đơn giản, bình thường ngày nào…
- ‘Hihi…em biết rồi…cháo ngon lắm ạh…Anh Hải cũng ăn đi kìa, để lâu không ngon’ Linh nhìn tôi rồi nhìn xuống ổ bánh mì, ý bảo tôi ăn đi.
- ‘Uh anh quên mất’ tôi nhìn ổ bánh mì, đây là ổ bánh mì do tay em mua cho tôi…tôi không muốn ăn nó đâu…tôi muốn đem về để chưng cơ…Khùng thật đấy , tôi cười sau cái suy nghĩ điên rồ ấy, rồi tôi cầm ổ bánh mì lên, cắn một cái thật ngon lành.
- ‘Ngon lắm em àh’ tôi vừa nhai vừa nói với em, trông tôi lúc ấy như một thằng hề.
- ‘Hihi, anh ăn đi…coi chừng nghẹn…đói thế mà lại bảo là không đói’
- ‘Uh tại…’ tôi bỗng không biết nói gì, rồi tôi lại cắn một miếng bánh mì…một miếng…rồi một miếng nữa…phút chốc, tôi đã ăn sạch.
- ‘Phù, ngon quá’ tôi cười.
- Ăn ngon không em? Sao ăn chậm thế?’ dường như ăn no xong, tôi hồi lại được một tí khả năng chọc ghẹo em.
- ‘Còn nóng mà anh…với lại em ăn chậm lắm’ Linh đáp với tôi rồi quay qua ăn tiếp một muỗng.
Tôi hỏi Linh xong, khẽ quay đầu vào trong phòng nhìn Lan và Long…Lan vẫn ngồi đó, vẫn chưa ăn một miếng cháo nào…Chán thật, nhìn Lan như thế tôi cũng chả thấy vui vẻ gì…Tôi đứng dậy và bước vào phòng.
- ‘Sao em vẫn không ăn’
- ‘Em không muốn ăn’ Lan lắc đầu.
- ‘Em không ăn thì a không cho em ngồi đây nữa’ mặt tôi nghiêm lên.
- ‘Thôi, em phải ngồi đây tới khi nào anh Long tỉnh dậy’ Lan mím môi lại, nước mắt sắp rơi.
- ‘Thế thì ăn đi, không thì anh ra báo bác sĩ cho em ra ngoài đấy’ tôi đe doạ.
- ‘Vâng, em ăn’ Lan quay qua, cầm tô cháo lên…rồi múc một muỗng ăn…vừa ăn mà nước mắt như vừa khóc tới nơi.
- ‘Đừng có khóc, vừa ăn vừa khóc là sao’
- ‘Dạ…’ Lan đáp…nhưng nước mắt vẫn rơi.
- ‘Không khóc nữa’ tôi tiến tới, với tay lấy khăn giấy trên bàn, lau nước mắt cho Lan.
- ‘Em không được khóc, em phải mạnh mẽ lên…Em phải là Lan của mọi ngày, lúc đó Long nó mới tỉnh lại’ tôi vừa lau nước mắt của Lan, vừa động viên…nhìn Lan lúc này, tôi có cảm giác tôi là một người anh trai đang bên cạnh người em gái của mình.
- ‘Em cảm ơn’ Lan nở nụ cười nhợt nhạt…dù gì cũng cười được là tốt…
Tôi đứng dậy, không làm phiền Lan nữa…tôi thấy có lẽ Lan đã ổn hơn…Lan đang ăn…như thế là tốt rồi.
Tôi bước ra phòng…nhìn những giọt nước mắt ấy…tôi bỗng thấy xót xa…