[Truyện ngắn] Và con tim đã vui trở lại

Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

Gửi bàigửi bởi Hunglabocau » 01/04/2013 12:54

031 Dám coi chị đây là búp bê khí a

Ban ngày cô rõ ràng có xem qua hợp đồng thuê nhà, người thuê rõ ràng không phải Trần Huân mà...

Trong lòng Hoan Hoan hiện lên vô số nghi vấn, lại nhận ra anh vẫn còn đang nằm đè lên người mình. Không chỉ như thế, anh thậm chí bắt đầu giở trò.

Lửa giận bừng bừng bốc lên, cô nổi trận lôi đình mắng anh: “Vừa lòng cái đầu ngươi! Ngươi cút ra cho ta coi! Dám coi chị đây là búp bê khí a, muốn động dục cũng phải tìm cho đúng nơi!"

Nói đoạn, liền tặng cho anh ta một cái bạt tai.

Ai ngờ, động tác của anh so với cô còn nhanh gấp bội, mau lẹ chộp lấy tay cô.

Này cô bé, với người khác sao thấy ôn nhu lắm, mà với anh thì giống như là ba ngày ăn hạt tiêu, miệng trực phun ra lửa vậy. Haiz, xem ra sau này còn phải chậm rãi uốn nắn em.

Anh cười cười, bật dậy, thuận đà kéo cô ngồi lên.

Huân thấy trên người cô chỉ độc một bộ đồ ngủ mỏng manh không đủ ấm, bèn giơ tay xốc cổ áo lên, nhắc nhở: “Đừng nóng giận nha. Mau vào mặc thêm áo khoác, sấy tóc cho khô kẻo cảm lạnh. Ngoan nào!

Ngoan?

Cái chữ này làm cho Hoan Hoan ngơ ngác một chút, quên cả trả lời. Giọng anh ấm áp ngọt ngào, giống như đang dỗ người yêu vậy!

Tuy rằng hành động vừa rồi của anh thật quá mức, nhưng lời quan tâm lại hết sức xảo diệu, khiến Hoan Hoan tắt mất lửa giận.

Cô lúng túng lau lau mái tóc ướt, nghĩ rằng anh nói có vài phần đúng, liền cong môi đi vào phòng, không thèm để ý đến anh nữa.

Mặc áo khoác vào, cô cầm máy vừa sấy tóc vừa hỏi anh sự tình từ đầu đến cuối, mới biết được phòng ốc xác thực không phải anh thuê, là anh ở nhờ của một người bạn.

Sao lại trùng hợp thế không biết. Hoan Hoan bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Mỗi ngày ở khách sạn gặp tên này đã phát ngấy, đến tối về lại ở cùng nhà. Chịu sao cho thấu cả tháng nữa hả trời?

Anh thoải mái, nhẹ nhàng bâng quơ chỉ cho cô thấy những cái lợi: “Hoan Hoan, hai chúng ta mướn chung nhà là lợi nhiều hơn hại đó nha. Tuy rằng một nam một nữ cùng ở một nhà thật có chút bất tiện, nhưng nếu nhìn theo khía cạnh khác em sẽ thấy rằng: mỗi ngày anh có thể hộ tống em đi làm, che mưa che gió cho em. Nếu buổi tối em đói bụng, anh có thể nấu cơm cho em ăn. Còn nữa nha, có anh ở đây, em không cần sợ kẻ trộm háo sắc vì đã có anh làm bảo kê miễn phí, em thấy có đúng không?"

Hoan Hoan nhếch mép, nghĩ: hộ tống chẳng qua là thuận đường, nấu cơm ta sẽ không trông cậy vào ngươi, phòng kẻ trộm háo sắc, chỉ sợ ngươi so với cái kia còn nguy hiểm hơn bội phần.

Tắt máy sấy, tức giận nghía anh một cái, cô đáp lễ: “Ý của ngươi nói trắng ra là ngày 8 tiếng ngươi là cấp dưới của ta, còn lại 16h ngươi chính là cận vệ? Vậy ta có cần thêm vào trợ cấp cho ngươi chút tiền thưởng hay không?"

Anh cười nói: “Vậy cũng được, em nguyện ý thế thì anh vui lắm. Dù sao còn một tháng nữa là đến hạn anh trả nhà, nếu em tuyển anh làm cận vệ, anh sẽ ở chung với em ở đây"

Kỳ thực trong lòng anh đang tính toán: Phải tận dụng thời gian một tháng này để tạo cơ hội tiếp xúc thân mật, mau chóng chinh phục được cô.

Hoan Hoan trợn mắt lên, chán nản mà nói: “Ngươi đừng tưởng bở!"

Thuận tay quăng cái lược về phía anh, anh cười cười tiếp nhận.
Hình đại diện của thành viên
Hunglabocau
☀️11/30☀️
☀️11/30☀️
 
Bài viết: 1728
Ngày tham gia: 22/03/2013 01:41
Đến từ: địa ngục
Số điện thoại: 00000000000

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

Gửi bàigửi bởi Hunglabocau » 01/04/2013 12:56

032 Chi bằng liền đêm nay đi?

Ngày hôm sau, Hoan Hoan quả nhiên được Huân hộ tống thuận lợi tới Thị.

Vừa mới đến đại sảnh, hai người một trước một sau đã nhìn thấy Khưu Thiểu Trạch đang đứng trước cửa thang máy.

"Anh Khưu” - Cô đi nhanh về phía anh, nhân cơ hội kéo dãn khoảng cách với Huân.

"Xin chào” - Khưu Thiểu Trạch cười hòa nhã.

Hoan Hoan không hề hay biết anh cười không phải bởi cô, mà là vì thấy Huân phía sau cô.

Huân nhìn Khưu Thiểu Trạch nháy mắt, tủm tỉm cười, rồi lại nhìn về dáng người bé bỏng Hoan Hoan đang cách anh hơn hai thước.

Hoan Hoan không hài lòng khi thấy thủ hạ của mình nhìn thấy giám đốc mà cà lơ phất phơ không lễ phép chào hỏi. Cô quay đầu sắc bén trừng mắt nhìn anh, ý bảo anh mau tới chào.

Huân cười khẽ một tiếng, không nghĩ tới cô nương này cũng nịnh nọt cấp trên ra phết.

Anh nhẹ nhàng bâng quơ chào: “Chào ông Khưu!”, rồi bước vào giữa thang máy trước. Hoan Hoan đi theo vào, khẽ tét anh 1 cái, tiểu tử này dám làm cô mất mặt.

Khưu Thiểu Trạch không để ý, cười cười, tưởng tượng hai người khi ở chung 1 nhà sẽ như thế nào.

Hoan Hoan nào hay biết, chợt nghĩ về chuyện xe cộ, liền hỏi: “Đúng rồi anh Khưu, tiền sửa xe hết bao nhiêu, tôi xin hoàn lại anh?”.

"Á…” - Khưu Thiểu Trạch có chút ngoài ý muốn, anh thiếu chút nữa quên mất chuyện này, liếc mắt về phía Huân đang đứng sau lưng cô, thấy anh khoa tay múa chân, lập tức hiểu.

"À.. Kỳ thực xe tôi hư hỏng chút ít thôi, không cần bồi thường, dù sao cũng đã có bảo hiểm, cô không cần bận tâm”.

"Sao có thể thế được? Hơn nữa còn hư hỏng không nhẹ..”. Hoan Hoan khẽ nhíu mày, xem ra rất là áy náy.

Khưu Thiểu Trạch nhìn cô, lại nhìn Huân, đột nhiên trong lòng dâng lên một ý muốn đùa chút chơi, cười nói: “Nếu như thực thấy ngại quá, vậy thì mời tôi ăn một bữa cơm xem như nói lời xin lỗi đi”.

Hai người đều đồng loạt nhìn về phía anh.

Như thế quá có lợi cho cô, nhưng không phải cô ngạc nhiên vì điều đó, mà vì cô nghĩ người như anh sẽ rất khó mời đi ăn được 1 lần.

Huân nhíu mắt, thâm thúy nhìn chăm chú vào Khưu Thiểu Trạch, im hơi lặng tiếng phóng xuất ra một tia cảnh cáo, cảnh cáo đối phương không được mơ ước con mồi của anh.

Khưu Thiểu Trạch lơ đễnh nhướng mày, khiêu khích nói: “Chi bằng liền đêm nay đi?"

Huân chính là muốn ngăn cản, không ngờ Hoan Hoan lại mỉm cười, đáp lại: “Vâng, không thành vấn đề”.

Khưu Thiểu Trạch thật kinh ngạc khi thấy cô trả lời sảng khoái như vậy, cười cười nhìn về phía Huân, ngầm như tuyên cáo bản thân mình thắng lợi.

Leng keng một tiếng, thang máy đã đến tầng chín, Hoan Hoan bước ra, thấy Trần Huân vần không nhúc nhích.

Cô lui lại, nghiêng người nhìn vào thang máy, sắc bén hỏi anh: “Đã đến văn phòng của chúng ta, ngươi còn không ra sao?"

Trong mắt anh có vẻ như còn lóe ngọn lửa, cô buồn bực: tiểu tử này thật là không có quy củ, đối với giám đốc không lễ độ như vậy còn chưa tính, dám đối với cô dựng râu trừng mắt, thật không biết anh ta làm sao mà có thể được tuyển dụng vào đây.
Hình đại diện của thành viên
Hunglabocau
☀️11/30☀️
☀️11/30☀️
 
Bài viết: 1728
Ngày tham gia: 22/03/2013 01:41
Đến từ: địa ngục
Số điện thoại: 00000000000

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

Gửi bàigửi bởi Hunglabocau » 01/04/2013 12:57

033 Cảnh đấy, người đây, nhưng mọi chuyện thì đã chấm dứt!

Cô không thèm để ý nữa, vội vàng xem một đống tư liệu trên tay, sau đó không ngừng gọi điện thoại.

Dù sao anh cũng không phải người bình thường, tự dưng phát điên cũng không phải là không có khả năng, mặc kệ anh.

Đợi sắp đến giờ tầm, cô nhìn đồng hồ trên tường, sau đó gọi điện thoại cho Khưu Thiểu Trạch, vì không muốn đồng nghiệp hiểu lầm, bèn hẹn gặp anh ở quán.

Dứt lời, một tiếng loảng xoảng khiến Hoan Hoan nhảy dựng, ngước mắt nhìn lên, nguyên lai là tên kia đã hầm hầm không nói 1 tiếng, dời khỏi văn phòng.

"Sếp còn chưa tan sở, thế mà anh ta đã dám về trước! Thật sự là càng ngày càng không có quy củ!" - Hoan Hoan lắc đầu, nhíu mày nói thầm.

Mười phút sau, cô đi thang máy xuống đại sảnh, xe còn đang sửa chữa tại gara, 2 ngày nay cô chỉ có thể ngồi tàu điện ngầm hoặc là gọi taxi.

Nếu như theo thói quen thường ngày, cô sẽ đi thẳng xuống bãi đỗ xe, vậy nhất định sẽ không gặp người... người mà cô không nghĩ sẽ gặp lại.

Nhưng, ông trời khéo trêu người, cô còn chưa đi ra khỏi khách sạn liền nghe thấy một giọng quen thuộc kêu to: "Hoan Hoan!"

Cô khựng người lại, giọng này..., xoay người nhìn về phía cách đó không xa… chính là Tiếu Tử Mặc.

Sắc mặt của anh không tốt lắm, nhưng phong cách vẫn không thay đổi, rất thanh lịch điềm đạm.

"Anh... tới tìm tôi?" - Hoan Hoan không vui nhíu mày, nhưng ngữ khí coi như ôn hòa.

Tiếu Tử Mặc gật đầu, hỏi: "Cùng đi ăn cơm nhé, anh có chuyện muốn nói với em”.

"Tiếu Tử Mặc, giữa chúng anh còn có gì để nói?" - Hoan Hoan khóe môi giật giật, ngôn ngữ sắc bén nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Tiếu Tử Mặc cười méo xẹo, hai tay kéo cánh tay phải của cô, năn nỉ: “Hoan Hoan đừng như vậy, được không?"

Vừa đúng lúc ấy, di động của cô vang lên, Hoan Hoan mở ra, là Khưu Thiểu Trạch. Khưu Thiểu Trạch đang đứng không xa đó, nhìn thấy 2 người như vậy, lo lắng sợ cô gặp phải phiền toái gì.

"Anh Khưu! Thành thật xin lỗi anh. Đêm nay tôi đột nhiên có chút việc gấp phải xử lý, chúng ta hẹn hôm khác được không?"

Khưu Thiểu Trạch rất ngạc nhiên không biết anh chàng đang lôi kéo Hoan Hoan kia là ai, có vẻ như rất thân thiết với cô. Chẳng qua cô nói có chuyện khẩn phải xử lý, nên anh cũng trả lời “không có chi” rồi cúp máy.

Tiếu Tử Mặc nghe thấy cô nói điện thoại như vậy, biết cô đã đáp ứng yêu cầu của mình, ánh mắt có một chút hài lòng, ân cần lôi kéo tay cô nói: "Đi! Đến nhà hàng chúng ta thường ăn nhé!”.

Hoan Hoan phủi tay anh ta ra, thẳng đi lên phía trước.

Nhà hàng này được bày trí rất cổ kính và tao nhã, đến chén dĩa cũng đồng bộ kiểu dáng cổ điển.

Hoan Hoan đã từng nói, khi nào dành dụm đủ, cô cũng muốn mở một nhà hàng có phong cách cổ xưa như vậy, cam đoan sẽ là bếp trưởng trứ danh.

Khi đó, Tiếu Tử Mặc còn trêu chọc cô, nói cô có quá nhiều hoài bão to lớn như vậy, còn chuyện sinh em bé thì tính thế nào?

Nghe những lời ấy, cô đã hạnh phúc biết bao nhiêu.

Mà lúc này, cảnh đấy, người đây, nhưng mọi chuyện thì đã chấm dứt! Không gian thư giãn nhưng lòng người lại bão tố. Không ai bảo ai, cả hai đều yên lặng. Một chút đồ ăn cũng không đụng tới.

Phục vụ dọn đồ ăn xuống, thay thế bằng đồ điểm tâm và nước trà. Một hộp gấm tinh xảo được đặt trước mặt Hoan Hoan, nhìn qua cũng biết bên trong là một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn ấy đang chờ đợi nữ chủ nhân nâng lên, mở ra và tán thưởng. Hoan Hoan sẽ bất ngờ đến run rẩy…
Hình đại diện của thành viên
Hunglabocau
☀️11/30☀️
☀️11/30☀️
 
Bài viết: 1728
Ngày tham gia: 22/03/2013 01:41
Đến từ: địa ngục
Số điện thoại: 00000000000

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

Gửi bàigửi bởi Hunglabocau » 01/04/2013 12:58

034 Thói quen không phải là tình yêu

Thế nhưng thực tế lại không giống tưởng tượng của Tiếu Tử Mặc một chút nào. Hoan Hoan đối với "lễ vật" của anh hoàn toàn thờ ơ lãnh đạm, điều anh chờ mong tuyệt nhiên không xảy ra.

Có lẽ do thông thường anh bị động, còn cô thì chủ động, cho nên khi anh ngẫu nhiên một lần chủ động mà không đạt được hiệu quả như mong muốn, lòng anh lập tức run lên. Nhưng anh vẫn cười hỏi: “Em thích không?"

"Tôi..”. Hoan Hoan cảm thấy khó có thể mở miệng.

Chẳng lẽ muốn cô nói không vui sao? Đó là nói dối, cô xác thực rất vừa ý cái nhẫn, anh nhất định là đoán được.

Cô càng không thể nào nói thích, bởi vì cô nói như vậy khác nào thừa nhận mình tha thứ cho anh ta?

Tiếu Tử Mặc hôm nay biểu hiện rất ôn hòa, như một người anh cả khoan dung nhẫn nại, dường như cô và anh chỉ là hiểu lầm nho nhỏ, không có gì lớn cả.

"Hoan Hoan, chúng ta không cần tỏ thái độ như vậy nữa được không? Em biết không, từ ngày em dọn đi anh có bao nhiêu lo lắng, lo buổi tối em ngủ không ngon giấc, không biết em nghỉ ngơi ở đâu, lo lắng em lại vì tăng ca mà ăn mì gói...”.

Hoan Hoan lập tức đanh giọng: “Nếu anh lo lắng cho tôi, anh sẽ không làm những việc đồi bại như vậy!"

"Hoan Hoan, anh thực xin lỗi... Anh, anh thật sự sai lầm rồi. Van cầu em tha thứ cho anh có được không..” - Tiếu Tử Mặc cầm thật chặt tay cô, bàn tay anh thật ấm áp, thế nhưng không cách nào nó truyền hơi ấm vào lòng cô được.

Cô có chút nghẹn ngào, lắc đầu không nói, rút tay về.

Tiếu Tử Mặc thở dài, nói: "Hoan Hoan, anh biết muốn em lập tức tha thứ là điều không thể, anh sẽ dùng hành động thực tế chứng minh, được không? Dù sao chúng ta cũng đã bên nhau bảy năm, anh đã thành thói quen, không có em bên cạnh anh sống không nổi..”.

Nói tới đây, Tiếu Tử Mặc cũng nghẹn ngào.

Hoan Hoan lạnh lùng nhìn ánh mắt mong chờ của Tử Mặc, nói: “Tử Mặc, chúng ta chia tay cũng không hoàn toàn chỉ là bởi vì Diêu Tinh Tinh. Mà là..”.

Cô dừng lại một chút, trong lòng muốn nói bởi vì trước kia cô không biết thực ra mình muốn cái gì.

Khi đó cô chỉ biết yêu và cung phụng, dẫu biết mình thiệt thòi cô cũng không hối hận.

Nhưng bởi vì sự xuất hiện của Diêu Tinh Tinh, cô mới ý thức được bản thân không cần tình yêu chỉ có một phía. Muốn cô quay về bên anh, thật không tưởng! Mặc dù anh có đang là ứng cử viên sáng giá cho chức tổng giám đốc khách sạn.

Nhếch miệng, cô cực nghiêm túc nói với anh: "Điều tôi cần là tình yêu, mà anh đối với tôi chỉ là một thói quen. Thói quen không phải là tình yêu, anh hiểu không? Tôi không muốn cả hai ta phải thống khổ cả đời”.

Tiếu Tử Mặc nhíu mày, nhìn Hoan Hoan không nói lời nào, đè nén một chút cảm xúc tức giận đang trỗi lên.

Hoan Hoan biết anh đang tức giận, cũng biết anh suy nghĩ gì, vẫn kiên định ngữ khí tiếp tục nói: "Tôi biết nhất định ở trong lòng anh đang cười nhạo tôi: Hoan Hoan, em đã hai mươi tám tuổi, còn có thể tìm kiếm tình yêu sao?. Anh nghĩ vậy cũng không sai, nhưng Tề Hoan Hoan bây giờ đã không còn là một cô gái dễ để người ta coi thường mình. Tôi thà không có tình yêu. Chính bởi vì tôi đã hai mươi tám tuổi, mà vẫn chưa hề biết tình yêu thực sự nó như thế nào, đó mới là đáng thương! Tôi muốn cám ơn anh, kịp thời cho tôi hiểu ra người tôi yêu hoàn toàn không phải là anh - Tiếu Tử Mặc! Cái nhẫn này, anh hãy để dành cho người con gái thực sự yêu anh đi!"

Nói xong, Hoan Hoan quyết đoán đứng lên rời khỏi nhà hàng, thế giới bên ngoài thật lộng lẫy.

Cô hít một hơi thật sâu, hòa vào trời đêm đầy màu sắc.
Hình đại diện của thành viên
Hunglabocau
☀️11/30☀️
☀️11/30☀️
 
Bài viết: 1728
Ngày tham gia: 22/03/2013 01:41
Đến từ: địa ngục
Số điện thoại: 00000000000

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

Gửi bàigửi bởi Hunglabocau » 01/04/2013 12:59

035 Sao không nói sớm?

Quẹo vào một con đường nho nhỏ, lại vòng qua một đỉnh núi, thấp thoáng trong những bụi cây xanh biếc rõ ràng xuất hiện một căn nhà 2 tầng rộng rãi theo kiến trúc Trung Hoa.

Phía trước hiên nhà là một khoảng sân rộng và sạch sẽ, phía nam là hồ nước được thau rửa sạch sẽ, trong vắt.

Đúng là xuân về hoa nở, thời tiết thật đẹp, khóm hoa sơn trà bên hiên đã lấp ló mấy nụ hoa hé nở.

Vòng qua ao, anh liếc mắt nhìn thấy chiếc Bugatti đậu trước nhà, khóe miệng nhẹ nhàng cười, nghĩ rằng tiểu tử kia quả nhiên không nén được tức giận.

Chậm rãi dừng xe, bước vào phòng, quả nhiên thấy Huân đang ngồi trước đàn dương cầm khảy loạn xạ.

Khưu Thiểu Trạch vừa cởi bỏ áo khoác, vừa tủm tỉm hỏi: "Tiểu tử ngươi làm sao lại tới đây? Hôm nay không trở về tổ uyên ương sao?"

Dứt lời, tiếng đàn im bặt.

Anh ngước mắt nhìn lên, Huân từ khi nào đã đứng trước mắt.

Bỗng một giọng nữ trung niên nhu hòa dễ nghe truyền đến: "Huân tới thăm mẹ, hai đứa thật là tri kỷ, mẹ đang băn khoăn sao không thấy con, tức thì con về tới”.

Hai người cùng nhìn về phía phía sau, Khâu mẫu đang bưng một mâm hoa quả từ dưới bếp đi lên.

"Không sai, tôi chính là đến thăm mẹ nuôi. Thế nào, ông có ý kiến gì?" Huân thần sắc lạnh lùng, chăm chú nhìn Khưu Thiểu Trạch, ngữ khí cứng ngắc.

Khưu Thiểu Trạch mặt không đổi sắc, trêu chọc anh: “Không ý kiến, chẳng qua tôi tưởng rằng người nào đó là tới hỏi tội”.

Khâu mẫu tới đứng giữa 2 người, lo lắng hỏi: "Hai người các con... Có chuyện gì?"

Lặng im một lát, Huân đột nhiên lưu manh ôm lấy Khâu mẫu, cười hề hề nói: "Không có gì, chúng con có thể có chuyện gì được chứ. Mẹ nuôi, vì công tác bận rộn nên Thiếu Trạch cũng không thể thường xuyên về nhà thăm mẹ, mẹ có trách đứa con trai nuôi này không?"

"Hài tử ngốc, đó là phúc phần của Thiểu Trạch. Con giúp nó có được chức vụ cao như vậy ở Thị, còn giúp cho mẹ con ta một nơi ở tốt như thế này, ta làm sao có thể trách con được? Đúng không, Thiểu Trạch?"

Khâu mẫu nhìn về phía Khưu Thiểu Trạch, tươi cười hiền lành. Cuộc sống nơi núi rừng thanh tịnh dường như khiến tâm hồn bà ngày càng thanh nhã.

Bà luôn như vậy nhắc nhở anh, phải hiểu rõ bản thân mình đang ở vị trí nào.

Kỳ thực anh đều biết hết, mà anh cũng luôn yêu cầu bản thân mình như vậy.

Anh khẽ vuốt cằm, cười nói: "Mẹ, mẹ nói không sai. Vừa rồi con chỉ là cùng Huân đùa một chút mà thôi, tiểu tử này gần đây đang vướng vào ái tình, vì thế đặc biệt dễ dàng nổi giận”.

Nghe vậy, Khâu mẫu hoan hỉ nhìn về phía Huân, vội vàng hỏi: "Phải không? Huân, là con gái nhà ai? Có thể khiến con si mê nhất định phải là một cô gái rất ưu tú, khi nào thì dẫn cô ta tới cho mẹ nuôi nhìn mặt?"

Không nghĩ tới Khưu Thiểu Trạch dám phủi bỏ chuyện ấy nhanh như vậy, Huân lạnh lùng trừng trừng nhìn anh.

Thế nhưng ngữ khí lại ôn hòa khi trả lời Khâu mẫu: "Mẹ nuôi, chúng con mới đang tìm hiểu, còn chưa có gì chắc chắn. Chờ quan hệ của chúng con xác định, con nhất định sẽ mang cô ấy tới thăm mẹ”.

Nghe Huân dè dặt cẩn thận tìm từ, khác hẳn vẻ ngạo nghễ trên thương trường, Khưu Thiểu Trạch nhịn không được, bật cười: “Ông khoan hãy nói, có lẽ có chút hiểu lầm. Hôm nay tôi mời cô ta cùng nhau ăn cơm, kết quả là vừa ra đến cửa, cô ta liền cùng đi với một người đàn ông đeo kính”.

"Cái gì! Sao không nói sớm?" - Trần Huân gầm lên.

Dứt lời, rào rào tiếng xe vang lên, Huân đã mất hút ngoài xa…
Hình đại diện của thành viên
Hunglabocau
☀️11/30☀️
☀️11/30☀️
 
Bài viết: 1728
Ngày tham gia: 22/03/2013 01:41
Đến từ: địa ngục
Số điện thoại: 00000000000

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

Gửi bàigửi bởi Zingproday » 01/04/2013 13:01

Bồ nhâu ơi xin lỗi vì đã chen ngang truyện nhưng zing mới tập viết pm nến mờ bồ nhâu xài thử có được không
đây xài thử rồi cho ý kiến dùm zing
[download=blue] ..::ღ « BTM » ღ::..[/download][download=red]_¤_Xin Đừng Xa Anh_¤_[/download]
~>click ↓
Hình đại diện của thành viên
Zingproday
☀️14/30☀️
☀️14/30☀️
 
Bài viết: 3627
Ngày tham gia: 13/03/2013 19:52
Đến từ: Bến Tre
Số điện thoại: 01678492314

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

Gửi bàigửi bởi truth99 » 01/04/2013 13:28

Zingproday đã viết:Bồ nhâu ơi xin lỗi vì đã chen ngang truyện nhưng zing mới tập viết pm nến mờ bồ nhâu xài thử có được không
đây xài thử rồi cho ý kiến dùm zing

:|(
Hình đại diện của thành viên
truth99
☀️17/30☀️
☀️17/30☀️
 
Bài viết: 5895
Ngày tham gia: 29/11/2012 14:27
Đến từ: Tài khoản đã bị khóa bởi Quản Trị Viên
Số điện thoại: 01999570803

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

Gửi bàigửi bởi Zingproday » 01/04/2013 14:16

Tại zing muốn cho tam đệ xài thành quả của zing chứ bộ
[download=blue] ..::ღ « BTM » ღ::..[/download][download=red]_¤_Xin Đừng Xa Anh_¤_[/download]
~>click ↓
Hình đại diện của thành viên
Zingproday
☀️14/30☀️
☀️14/30☀️
 
Bài viết: 3627
Ngày tham gia: 13/03/2013 19:52
Đến từ: Bến Tre
Số điện thoại: 01678492314

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

Gửi bàigửi bởi Tibu » 01/04/2013 14:21

Đệt. Top ng.ta post truyện mà dô đây spam. Vk
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...
Hình đại diện của thành viên
Tibu
☀️17/30☀️
☀️17/30☀️
 
Bài viết: 6196
Ngày tham gia: 12/01/2013 07:43
Số điện thoại: 01884244565

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

Gửi bàigửi bởi Zingproday » 01/04/2013 14:24

Anh ti thấy hay không zing làm mà
[download=blue] ..::ღ « BTM » ღ::..[/download][download=red]_¤_Xin Đừng Xa Anh_¤_[/download]
~>click ↓
Hình đại diện của thành viên
Zingproday
☀️14/30☀️
☀️14/30☀️
 
Bài viết: 3627
Ngày tham gia: 13/03/2013 19:52
Đến từ: Bến Tre
Số điện thoại: 01678492314

Trang trướcTrang kế tiếp

Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến205 khách