[Truyện ngắn] Và con tim đã vui trở lại

Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

Gửi bàigửi bởi Hunglabocau » 01/04/2013 18:06

036 Em chột dạ?

Cô vừa ra khỏi thì siêu thị cũng đến giờ đóng cửa.

Tay xách nách mang, cô đi thang máy lên nhà. Lấy chìa khóa ra mở cửa. Trong phòng tối om như mực.

Xem ra, hắn ta còn chưa về nhà, cũng không chừng đã đi nơi nào đó cua gái đẹp.

Hoan Hoan vừa nói thầm vừa sợ soạng công tắc điện, tách một tiếng đèn sáng.

Cô vừa cởi giày cao gót ra, liền thấy rõ ràng Trần Huân đang ngồi trên sofa!

"A!" - Cô kinh hãi kêu - “Này, sao ở nhà mà không bật đèn? Làm ta sợ muốn chết..”.

Cô xoa ngực trách giận: "Ngươi có biết câu hù chết người không hả, thật là..”.

Anh lại không đầu không đuôi ném đến một câu: "Vì sao điện thoại tắt máy?"

Thanh âm của anh có chút giận, trong giọng nói mang theo một tia chất vấn, làm Hoan Hoan kinh ngạc không thôi.

Nhìn qua tấm ngăn trong suốt, cô mới thấy rõ sắc mặt anh đúng là một trời u ám, như là sấm sét trước cơn bão vậy.

"Ta không có tắt máy” - Cô lấy điện thoại cầm tay từ trong bao ra, thì ra là hết pin, liền giải thích: “À, hết pin”.

Nghĩ lại bỗng thấy vô lý. Tại sao ta phải giải thích với ngươi? Vì thế, tức giận nói: "Điện thoại của ta, mắc mớ gì đến ngươi?”.

Bĩu môi, quẩy ***, cô đi thẳng vào phòng ngủ của mình.

Vừa quay đầu, cô hoảng sợ phát hiện chẳng biết tự lúc nào anh đã tiến đến phòng ngủ của cô, cách nhau có gang tấc.

Cô đột nhiên nhớ tới cảnh tối hôm qua. Nụ hôn cường bạo. Lòng sợ hãi nhìn anh, tên này toàn thân tỏa ra một cảm giác nguy hiểm.

Anh cách cô rất gần, gần đến nỗi bọn họ có thể nghe được nhịp thở của nhau.

Anh hơi nghiêng người về phía cô, hơi thở phà trên mái tóc cô, xăm soi từng tí một.

Ánh mắt của anh thật sắc bén, không giống thường ngày đùa vui, trêu chọc hay nồng nàn. Ngược lại giống đang nhìn trộm cùng tìm tòi nghiên cứu, xoáy sâu vào tâm can cô.

Hoan Hoan dựng đứng tóc gáy, nhịn không được rùng mình một cái, dời tầm mắt của mình, ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Làm chi... Làm chi nhìn ta như vậy?"

Hai tay anh vẫn đút trong túi quần, điều này làm cho cô an tâm không ít, ít nhất anh tạm thời sẽ không giở trò giống tối hôm qua.

Sự lo lắng ấy bị anh nhìn thấu, tâm tình thoáng bực. Đứng thẳng lên, sau đó nhìn trên đầu cô, cuối cùng nhịn không được, hỏi: "Em chột dạ?"

"Chột dạ?" - Cô hồ nghi hỏi lại.

Không biết, không rõ, cũng càng không hiểu, cô không ăn trộm lại không ăn cướp, sao lại chột dạ?

Anh lấy 2 ngón tay kẹp môi, tiếp tục hỏi: "Không thừa nhận em chột dạ? Anh nghe nói đêm nay có người bội ước nha”.

Hoan Hoan bối rối, anh làm sao mà biết cô thất hẹn với Khưu Trạch? Chẳng lẽ anh nhìn thấy?

Trong đầu nhanh chóng hiện lên rất nhiều nghi vấn, tức giận nói: "Ta có gì phải chột dạ, đó là bởi vì ta đột xuất có việc phải xử lý, bất đắc dĩ mới bội ước”.

"Thế chuyện đó đã xử lý xong chưa?" Anh hỏi.

"Ta..”. Hoan Hoan ngẩn ra, dừng lại.

Trong đầu đột nhiên hiện lên ý nghĩ, chẳng lẽ, anh nói chột dạ là chỉ chuyện Tiếu Tử Mặc?
Hình đại diện của thành viên
Hunglabocau
☀️11/30☀️
☀️11/30☀️
 
Bài viết: 1728
Ngày tham gia: 22/03/2013 01:41
Đến từ: địa ngục
Số điện thoại: 00000000000

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

Gửi bàigửi bởi Hunglabocau » 01/04/2013 18:08

037 Đây là chuyện riêng của ta

Cô tin tưởng trải qua buổi gặp mặt hôm nay, Tiếu Tử Mặc hẳn là hoàn toàn từ bỏ ý định nối lại với cô, khoảng thời gian bảy năm kia cũng không còn đáng giá để nhắc tới nữa.

Nhưng…cô dựa vào cái gì mà đem những chuyện này nói cho anh ta biết? Trần Huân đâu phải là cái gì của cô!

Anh ta không cần sự đồng ý đã dám vào phòng ngủ của cô, lại còn lấy thái độ bực tức ép hỏi cô, thực khiến cô tức giận quá đi.

Nghĩ như vậy, Hoan Hoan lập tức trợn mắt, làm ra một dạng thủ trưởng đối đãi cấp dưới khiển trách: "Đây là chuyện riêng của ta, thứ cho ta không thể trả lời! Trần Huân, ngươi quên đêm qua đã đáp ứng ta những gì sao?"

Anh lạnh lùng, khẽ nhíu mày không nói.

Đúng vậy, tối hôm qua anh đã đồng ý không can thiệp chuyện riêng tư của nhau, càng không thể chưa được đồng ý mà đã xông vào phòng ngủ.

Anh khẽ cười, môi đỏ mọng gợi lên một chút khiêu khích.

Cô nàng đã biết tự bảo vệ mình, xem ra tối hôm nay sẽ không chịu để mình chịu thiệt.

Anh không có ý định ép hỏi thêm, hôm nay tạm thời theo ý của cô, buông tha cho cô, dù sao anh không vội, có nhiều thời gian chậm rãi cùng cô tiêu hao.

Hoan Hoan thấy anh cười thì sợ hãi, cô không biết vì sao mỗi lần đối mặt này với tên trẻ tuổi này lại luôn rất mất bình tĩnh…

Toàn thân anh tỏa ra một khí thế cường đại, không phải bởi chiều cao của anh, mà là một dạng bẩm sinh, khí thế áp đảo chúng sinh.

Thật khó mà biết được khi nào anh nói thật, khi nào anh nói đùa, cô thường xuyên bị anh đùa giỡn như vậy.

Sau một lúc lâu, cô nhịn không được muốn nổi đóa lên thì anh trầm giọng trả lời: "Được rồi, anh không hỏi nữa. Chỉ là..”.

Khóe miệng anh tà đạo nhếch lên, ánh mắt cực kỳ nghiêm cẩn, 10 phần chắc chắc nói một câu kinh hãi: "Hoan Hoan! Em nhớ cho kỹ, một ngày nào đó anh sẽ khiến cho em kìm lòng không đặng, chủ động mời mọc anh!"

Nói xong, ngón trỏ của anh thẳng tắp hướng ngực cô.

Hoan Hoan hụt hơi, dám khinh bạc cô thế sao?

Đỏ mặt, hoàn toàn mất hết bình tĩnh: "Tên khốn kiếp Trần Huân! Thật không biết xấu hổ! Ngươi, ngươi, ngươi cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Ngươi, ngươi mơ hão..”.

Cô còn muốn nói nhiều hơn nữa nhưng cứ lắp bắp không thành lời, bất lực nhìn anh thong thả bước ra khỏi phòng ngủ.

Muốn đuổi theo tiếp tục mắng anh, anh lại mở cửa đi ra khỏi nhà, không biết đi đâu.

Tối hôm đó, Hoan Hoan đã bị câu nói kia quấy đến trằn trọc không yên, thao thức cả đêm.

Sáng hôm sau, chuông báo thức reng reng thúc giục, 10 phần cô không tình nguyện đứng lên, cảm thấy đầu óc choáng váng, eo mỏi lưng đau. Lấy nhiệt kế đo nhiệt độ, hoàn toàn không sốt.

Cô oán giận ở trong lòng: đều do tên Trần Huân, hại cô cả đêm ngủ không ngon giấc, liền gây ra cảm mạo.

Sau đó uống hai viên thuốc cảm không gây buồn ngủ, liền lái xe đến khách sạn.

Hôm nay sẽ là một ngày bận rộn. Chủ tịch tập đoàn Noah sắp đến Nam thành khảo sát Thị, bộ phận của cô phụ trách công tác tiếp đãi.

Đây đối với Hoan Hoan mà nói, chính là một lần khảo nghiệm, cho nên cô tuyệt không thể chậm trễ.
Hình đại diện của thành viên
Hunglabocau
☀️11/30☀️
☀️11/30☀️
 
Bài viết: 1728
Ngày tham gia: 22/03/2013 01:41
Đến từ: địa ngục
Số điện thoại: 00000000000

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

Gửi bàigửi bởi Hunglabocau » 01/04/2013 18:09

038 Ai nói Hoan Hoan của ta không có ai yêu?

Cô đến sân bay sớm hơn 1 giờ, rảnh rỗi đến nhàm chán, liền ngồi ở quán cà phê chậm rãi chờ.

Quán cà phê bố trí thật đẹp, sắc màu ấm áp, lại thoải mái. Hoan Hoan vừa uống cà phê vừa xem tạp chí thời trang.

"Tề Hoan Hoan! Quản lý Tề!? Thật là chị rồi! Ai da, thật là trùng hợp!" Một giọng lảnh lót vang lên, ngữ điệu ngọt nhơn nhớt thật quen thuộc.

Hoan Hoan cương trực thân thể, quay mặt nhìn về phía phát ra âm thanh.

Cô quả nhiên không nghe sai, là Diêu Tinh Tinh!

Diêu Tinh Tinh từ khi chuyển sang chính thức, trang điểm có phần rực rỡ khéo léo hơn. Nhìn cô khó mà đoán ra tuổi thật! Cặp lông mày được cắt tỉa cẩn thận, lông mi thật dài cong vút, đôi mắt kẻ viền to đậm đủ khiến đàn ông điên đảo. Dáng người cũng rất hoàn mĩ, toàn thân toát ra nét thanh xuân phơi phới….

Tiếu Tử Mặc lựa chọn cô, không gì khó hiểu.

Nếu cô ta đứng đó không nói lời nào, Hoan Hoan sẽ nhìn cô ta đầy ngưỡng mộ. Nhưng vừa nghe tiếng nói thôi, Hoan Hoan đã muốn giết ngay không cần suy nghĩ.

"Quản lý Tề, nghe nói chị làm tới chức quản lý bộ phận khách VIP bên tập đoàn Thị! Ta thật hâm mộ chị quá! Chả bù cho ta chỉ có thể nép sau lưng đàn ông mà thôi!” - Lời của cô ta rõ ràng hàm ý châm chọc và đùa cợt.

Hoan Hoan cắn cắn môi, miễn cưỡng mỉm cười nói: "Cảm ơn!"

Sau đó, cúi đầu uống một hớp lớn cà phê, như nuốt trọn sự tức giận vào trong bụng.

Thấy cô phản ứng bình bình đạm đạm, Diêu Tinh Tinh lại không bỏ ý đồ, ngược lại còn ngồi xuống đối diện với Hoan Hoan: “Quản lý Tề! Chị tới đón người sao? Vừa vặn, ta cũng thế. Ta có thể ngồi đây chứ?"

Hoan Hoan ngước mắt nhìn cô, khẽ vuốt cằm tỏ vẻ đồng ý. Cô không có lý do gì không đồng ý, tuy rằng cô đối với Diêu Tinh Tinh chả có gì để nói với nhau.

Cô không ưa Tinh Tinh, không hẳn vì chuyện xảy ra với Tử Mặc, mà vì bản thân cô ta có vấn đề.

Diêu Tinh Tinh lại nói như cái máy: “Quản lý Tề! Hôm nay sắc mặt chị không tốt lắm a! Không phải là bởi vì thất tình nên mới tiều tụy như vậy chứ? Ai da, có tình yêu dễ chịu thì phụ nữ mới hấp dẫn ra được. Ta khuyên chị nha, đừng quá chú trọng sự nghiệp, phải giải quyết chuyện cá nhân trước đã. Ai da, Tử Mặc nói chị có vẻ sắp ba mươi tuổi rồi? Hai mươi tám... Hay là hai mươi chín nhỉ..”.

Hoan Hoan đột nhiên xúc động, ai cho kẻ vô sỉ Diêu Tinh Tinh dám nhục mạ cô?

Ừ thì cô thất bại trong tình yêu, nhưng không có nghĩa là người ta có quyền xúc phạm cô như vậy!

Cô gắt gao cắn môi dưới, trong mơ hồ thấy có chút vị máu mặn mặn trôi xuống cổ, sắc mặt của cô trắng bệch như tuyết, đột ngột đứng dậy.

Chưa kịp nói câu nào, bất ngờ một cánh tay rắn chắc ôm siết lấy eo cô, gắt gao kéo cô vào sát một cái ngực rộng rãi, ấm áp.

Sau đó, một giọng nam thuần hậu mà thâm trầm phút chốc vang lên bên tai cô: "Ai nói Hoan Hoan của ta không có ai yêu?"

Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, anh mặc một bộ đồ tây màu đen, uy nghiêm ngút trời, khôi ngô tuấn tú. Không ai khác, đó chính là Trần Huân!
Hình đại diện của thành viên
Hunglabocau
☀️11/30☀️
☀️11/30☀️
 
Bài viết: 1728
Ngày tham gia: 22/03/2013 01:41
Đến từ: địa ngục
Số điện thoại: 00000000000

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

Gửi bàigửi bởi Hunglabocau » 01/04/2013 18:11

039 Anh quá đề cao mình rồi!

Hoan Hoan chưa bao giờ nhìn thấy anh mặc trang phục trang trọng. Ấn tượng của cô về anh chỉ có nham nhở, nguy hiểm hoặc lưu manh…

Thế mà lúc này nhìn anh thật cao quý vương giả, không thể coi thường. Trong sự hoảng hốt, Hoan Hoan sinh ra ảo giác, có vẻ như mặt trời đã chiếu vào anh vài phần sáng rọi.

Cô ngơ ngác nhìn anh ba bốn giây, mê muội hỏi: "... Sao ngươi lại tới đây?"

Anh ngậm cười nhỏ giọng hỏi: "Anh đến không đúng lúc sao?"

Cô thẹn thùng cúi đầu, trong lòng cảm kích muốn chảy nước mắt.

Diêu Tinh Tinh hai mắt bốc lửa, vẻ mặt ghen tuông hỏi: "Quản lý Tề, vị này là ai? Thế nào không giới thiệu một chút..”.

"Tinh Tinh! Có chuyện gì thế?" – Một giọng nam khác vang lên.

Hoan Hoan khẽ nhíu mày, quả nhiên là Tiếu Tử Mặc.

Hai người kia thật đúng là như hình với bóng, đi đâu cũng dính chặt với nhau. Cũng khó trách, mới vừa rồi Diêu Tinh Tinh nói tới đón người, cô nên đoán được Tiếu Tử Mặc hẳn là cũng tới.

Tiếu Tử Mặc hiển nhiên là thấy cô, nhưng trên mặt lại toát ra một thái độ không muốn nhìn. Hoan Hoan mấp máy miệng, biết những lời nói ngày hôm qua khiến anh không thoải mái.

Diêu Tinh Tinh uốn éo đến ôm chặt lấy Tiếu Tử Mặc, thật không biết bọn họ là đến đây vì việc chung hay việc tư.

"Anh yêu, anh tới thật đúng lúc, em gặp người quen cũ của anh cho nên mới chào hỏi. Đúng rồi, Quản lý Tề! Chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi?"

Hoan Hoan còn tại vì vừa mới bị phỉ nhổ cùng chế nhạo, cũng không biết phải làm sao, thuận thế đảo hướng qua Huân, nói: "Cái này còn phải hỏi sao, anh đương nhiên là bạn trai của ta”.

Nghe vậy, Tiếu Tử Mặc hai mắt nhíu lại, lạnh lùng xem xét kĩ Huân: "Hoan Hoan, đừng nói bạn trai của em chính là thằng nhóc lưu manh ta đã từng gặp ở Pandora đấy chứ?"

"Chính xác! Là thằng nhóc lưu manh?" Diêu Tinh Tinh cười khẽ một tiếng.

Hoan Hoan xiết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi. Huân vỗ vỗ cánh tay cô ngầm ý bảo cô không cần khẩn trương.

Tiếu Tử Mặc nhíu nhíu mày, khiêu khích nói: "Hoan Hoan, tuy rằng hai chúng ta đã chia tay, nhưng anh vẫn muốn nhắc nhở em không cần tùy tiện tìm một kẻ không đáng tin để dựa vào, anh biết em là vì muốn trả thù anh, chứ không thật lòng yêu thương gì anh ta...”.

Tiếu Tử Mặc ngữ khí chắc chắc, rõ ràng là xem thường cô. Anh dường như đang cười nhạo cô rằng ngoài anh ra, cô sẽ không thể nào yêu ai khác được. Điều này làm cho cô cảm thấy nhục nhã vạn phần.

Để chứng minh lời nói của mình, cô đanh giọng: "Tiếu Tử Mặc, anh quá đề cao mình rồi! Ai nói tôi không thật lòng yêu anh ấy?"

Nói đoạn, cô quay về phía Huân, kiễng chân lên, trước cái nhìn chòng chọc của 2 người, hôn lên môi Huân.

Nụ hôn ấy 10 phần ngượng ngùng, nhiều nhất chỉ có thể coi là chuồn chuồn lướt nước.

Ma lực của anh cô đã biết, cô thầm nghĩ diễn trò mà thôi, lại không sao đoán được cô vừa muốn rời ra liền bị môi anh cắn chặt.

Anh cường thế nâng gáy cô không cho lui ra phía sau, lại sử dụng tay kia dẫn đường cho cánh tay của cô ôm chặt cổ anh.

Anh lại hôn cô nồng nàn cháy bỏng, khiến cô chỉ có thể đứng in chịu trận, đầu óc trở nên hư vô trống rỗng…

Tâm bắt đầu kinh hoàng, hô hấp bắt đầu dồn dập, suy nghĩ bắt đầu nhốn nháo...

Cô quên hết tất cả đáp lại, càng khiến anh mãnh liệt cuồng hôn. Anh hôn triền miên, ấm áp, ướt át, Hoan Hoan như bị khắc sâu ảo giác yêu.

Người cô mềm nhũn ra, bấu víu cổ anh. Đến lúc buông ra mới phát hiện chung quanh mọi người đang nhìn mình với ánh mắt cực kỳ hâm mộ!.
Hình đại diện của thành viên
Hunglabocau
☀️11/30☀️
☀️11/30☀️
 
Bài viết: 1728
Ngày tham gia: 22/03/2013 01:41
Đến từ: địa ngục
Số điện thoại: 00000000000

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

Gửi bàigửi bởi Hunglabocau » 01/04/2013 18:12

040 muốn diễn liền diễn được rất thật điểm

Hoan Hoan mặt thoáng chốc đỏ bừng, anh lại ôm chặt cô, khiến cô rõ ràng nghe được hơi thở anh gấp gáp bên tai mình.

Diêu Tinh Tinh thấy thế lúng túng ho một tiếng, ngượng ngùng cười nói: "Không thể tưởng được Quản lý Tề là người như vậy nha, hành động giống tây quá!. Xem ra, Anh yêu, anh phải mừng cho bạn gái cũ đã tìm được tình yêu sâu đậm. Chúng ta nên đi thôi, không quấy rầy bọn họ âu yếm nữa”.

Nghe thế Hoan Hoan đỏ mặt tía tai, tiếc không có lỗ nẻ nào mà chui ngay xuống!

Tiếu Tử Mặc khinh khỉnh. Tuy rằng thấy họ hôn nhau anh ta ghen ghét dữ dội, muốn giơ chân đạp 1 cái, thế nhưng nhìn lại thấy bản thân mình không có bất kỳ lý do nào để ngăn cản cả.

Huân dợm bước, Huân đằng hắng: "Tiếu tiên sinh, xin dừng bước!"

Tiếu Tử Mặc cùng Diêu Tinh Tinh đều hồ nghi quay đầu nhìn lại.

Huân ánh mắt sắc bén mà thâm thúy, đôi lông mi nhíu lại như con dã thú hung ác nhìn chăm chú vào bọn họ, làm người ta không rét mà run.

"Tiếu tiên sinh, Chủ tịch Noah của tập đoàn Tần tổng đã được tập đoàn Thị đón về, chỉ sợ ngài chỉ có thể tay không mà về. Bất quá ta xin khuyên Tiếu tiên sinh một câu, không nên mơ ước đồ của người khác, chỉ ôm hận mà thôi!"

Huân nói đến nửa câu sau, liền nghiêng mặt nhìn về phía Hoan Hoan, rõ ràng là có ngụ ý. Trong giọng nói mang theo mười phần hiếp bức, cường hãn áp lực, lại rất ngỗ nghịch.

Hoan Hoan giật mình nhìn Huân, chớp chớp mắt, kinh ngạc như nhìn 1 người xa lạ, lại cũng kinh ngạc cho cả lời anh vừa mới nói kia.

Cái gì? Chủ tịch Noah của tập đoàn Tần tổng đã được tập đoàn Thị đón về? Này là chuyện gì? Tại sao cô tới đón máy bay mà không biết? Huân như thế nào lại biết? Còn nữa, Tiếu Tử Mặc tới đây cũng là vì chủ tịch Noah sao? Đây rốt cuộc là chuyện gì ...

Hoan Hoan trong lòng hiện lên vô số nghi vấn, Tiếu Tử Mặc cũng kinh ngạc không kém gì cô.

Phía sau cặp kính đen, đôi mắt Tiếu Tử Mặc đang chuyển sang tối sầm. Chuyện anh và Diêu Tinh Tinh đến sân bay tuyệt đối cơ mật, toàn bộ tập đoàn không có mấy người biết chuyện này. Vậy tại sao tên tiểu tử lạ hoắc này lại biết? Xem ra, anh đã đánh giá quá thấp hắn ta rồi.

Tiếu Tử Mặc mặt không đổi sắc trả lời: "Xin hỏi vị tiên sinh này họ gì?"

Huân cười nhạt nói: "Tệ nhân họ Trần, Trần Huân”.

"À... Trần tiên sinh” - Tiếu Tử Mặc khẽ vuốt cằm, trong lòng mặc niệm nhớ kỹ tên của anh, tiếp tục nói - “Ta nghĩ Trần tiên sinh có chút hiểu lầm, chúng ta quả thật là tới đón người, nhưng hoàn toàn không phải người mà Trần tiên sinh mới nhắc tới. Trì hoãn thời gian ở trong này đã quá dài, chúng ta cần phải đi. Như vậy... Sau này còn gặp lại”.

Dứt lời, liền liếc mắt một cái qua Hoan Hoan, cô vội vàng quay mặt đi.

Diêu Tinh Tinh có vẻ như cũng thấy được ánh mắt ấy của Tiếu Tử Mặc, liền không vui kéo anh vội vàng đi ra.

Chờ bọn họ hoàn toàn biến mất, Huân mới khôi phục thái độ hàng ngày, kéo Hoan Hoan ngồi xuống.

"Em vần ổn đấy chứ?" Anh lo lắng hỏi.

Hoan Hoan cười mỉm: "Ta lông tóc không hư hại, hoàn toàn không thành vấn đề. Bộ dáng của bọn họ khi bị ngươi chế nhạo..”.

Do dự một chút không biết dùng từ gì, thật lâu mới nghĩ ra: "Thật làm cho ta cảm thấy rất sảng khoái!"

Huân khóe miệng nhếch lên, nhịn không được trêu chọc cô: "Sảng khoái? Vậy em nói cho anh biết em sảng khoái chỗ nào, lần sau chúng ta lại tiếp tục!"

"Ngươi biết rõ còn cố hỏi!" - Hoan Hoan tức giận vô cùng, cả khuôn mặt bừng đỏ.
Hình đại diện của thành viên
Hunglabocau
☀️11/30☀️
☀️11/30☀️
 
Bài viết: 1728
Ngày tham gia: 22/03/2013 01:41
Đến từ: địa ngục
Số điện thoại: 00000000000

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

Gửi bàigửi bởi Hunglabocau » 01/04/2013 18:31

041 Trò chơi nguy hiểm

Huân cười gian, híp mắt: "Hoan Hoan, kỳ thực anh có một đề nghị, không biết em có đồng ý không”.

"Đề nghị gì?" Cô hoài nghi nhìn anh.

Hoan Hoan không tin anh cũng đúng, mấy ngày ở chung đã làm cho cô biết rõ anh là người khó đoán trước. Vì thế, theo như cô đoán, cái đề nghị ấy chả có gì hay ho…

Quả nhiên, anh giảo hoạt cười nói: "Chi bằng anh là bạn trai của em đi, đương nhiên là diễn trò thôi. Em hoàn toàn có thể xem nó như một trò chơi. Sau này có gặp lại Tiếu Tử Mặc, em cứ coi anh như bia đỡ đạn đi, chúng ta sẽ giáo huấn anh ta một bài! Em cảm thấy như thế nào?"

Anh tràn đầy tự tin, tựa hồ đối với việc này có chút hăng hái.

"Không được!" Hoan Hoan không cần suy nghĩ liền quyết đoán cự tuyệt.

Hoan Hoan chán ghét nhất chính là giữa người với người tồn tại quan hệ phức tạp, mới vừa thoát khỏi kẻ ích kỷ như Tiếu Tử Mặc, cô không nghĩ lại bắt đầu một mối quan hệ không rõ ràng với Trần Huân.

Huống chi gần đây cuộc sống của cô cứ rối tung beng lên, Trần Huân chính là một trong những nguyên nhân, cô không muốn làm cho tình trạng của mình thêm bi đát.

Huân hiển nhiên thất vọng, buông xuôi đôi mắt, vẻ mặt cô đơn thở dài: "Vì sao? Chẳng lẽ em còn yêu anh ta? Hay là... Em cảm thấy anh không đủ tư cách làm bạn trai của em, đến giả cũng không được?"

Hoan Hoan kinh ngạc khi thấy sự sa sút tình cảm trên mặt anh ta, cái này hoàn toàn không giống anh thường ngày. Vừa rồi anh dùng thái độ bề trên giáo huấn Tiếu Tử Mặc, khí phách hừng hực, so với bây giờ cứ ngỡ là hai người khác nhau.

Cái vẻ mặt ấy cực giống người thổ lộ tình cảm mà bị cự tuyệt, làm cho lòng cô chùng xuống, ngữ khí thay đổi nhu hòa: "Không phải, ngươi không nên hiểu lầm. Ta chỉ ... Chỉ là muốn muốn hưởng thụ cảm giác độc thân một chút”.

7 năm đằng đẵng yêu Tử Mặc làm tiêu hao sức lực của cô không ít. Trong ngần ấy năm cô chỉ biết hy sinh và lo lắng cho anh ta mà không hề đoái hoài gì tới bản thân. Bây giờ nghĩ lại còn thấy sợ……

Vả lại, dù cô muốn chơi trò chơi này cũng sẽ không thể lựa chọn Trần Huân để hợp tác, bởi vì cô biết anh là nhân vật nguy hiểm cỡ nào.

Cô tự nhận mình không giỏi trong trò chơi ái tình, vui chơi 1 chút rồi thôi. Nếu lạc vào nó, nhất định cô sẽ bị đối phương làm cho rối tinh rối mù, hoàn toàn mất phương hướng.

Vừa rồi mới nghe lời nói đùa của Huân, cô đã bị cảm giác như kẻ đang lau súng thì bị cướp cò vậy. Vì vậy cô làm sao dám không lượng sức mình, bí quá hoá liều đáp ứng đề nghị của anh?

Cô nhợt nhạt cười, áy náy giải thích: "Không phải ngươi không đủ tư cách, chỉ là ta bây giờ đối với chuyện đó không có hứng thú..”.

Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, gật đầu, nghĩ rằng có lẽ bây giờ thực không phải lúc: "Tốt lắm, em nói rất có lý. Thế nhưng, bất kỳ lúc nào gặp phiền toái, vẫn có thể tìm anh hỗ trợ nha”.

Nói thật, Hoan Hoan trong đáy lòng đặc biệt cảm kích anh, nếu không phải anh xuất hiện, thực không biết mình sẽ thêm xấu mặt đến mức nào.

"Được rồi, ta đã biết. Hôm nay... Thật sự thật cám ơn ngươi”.

"Vậy có nên hay không báo đáp anh một chút?" - Anh lại khôi phục thói bông lơn hàng ngày, thần thái phấn khởi.

Hoan Hoan cười khẽ, tức giận nhắc nhở anh: "Được a, chỉ cần không phải lấy thân báo đáp thì dù yêu cầu vô lý linh tinh ta cũng có thể đáp ứng ngươi”.

"Hoan Hoan, em thật sự là hiểu rất rõ anh, ngoại trừ điều ấy, mọi cái khác anh đều không muốn!"

"Ta biết ngay mà!"

Hoan Hoan giận dữ mạnh vung tay hướng ngực anh, anh lại nhẹ nhàng né ra.

Lúc này, ánh mặt trời xán lạn xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào hai người đang vui cười, thật là ấm áp.
Hình đại diện của thành viên
Hunglabocau
☀️11/30☀️
☀️11/30☀️
 
Bài viết: 1728
Ngày tham gia: 22/03/2013 01:41
Đến từ: địa ngục
Số điện thoại: 00000000000

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

Gửi bàigửi bởi Hunglabocau » 01/04/2013 18:32

042 Mật đàm

"Anh đến đây là để báo cho em biết, khách thay đổi chuyến bay, sẽ đến sớm nửa giờ”.

"À, thì ra là như vậy... Nhưng ngươi có thể gọi điện thoại cho ta, làm gì phải chạy tới đây cho cực?"

"Anh có gọi, nhưng em không bắt máy”- Anh ta bắt đầu nham nhở.

"Không có nha... Ngươi xem, một cuộc gọi nhỡ cũng không có”.

"Không thể nào... Có thể là anh nhầm” - Anh hì hì.

Hoan Hoan lại bán tín bán nghi: “Nhầm?”.

※※※
:)) :)) :))

Nam thành đầu mùa xuân, ban đêm khí trời vẫn hơi se lạnh. Mặc dù như thế, muôn ngàn ánh đèn màu rực rỡ phản chiếu xuống mặt sông, cùng với dòng người tấp nập khiến thành phố vẫn náo nhiệt như ban ngày.

Nam thành nguy nga tráng lệ như một con khủng long nằm vắt ngang dòng sông, bốn cầu tháp cao vút trong mây, nhìn từ dưới lên, chúng thẳng tắp như núi cao dốc đứng.

Cách xa cầu khoảng 200m là một bãi đất hoang, hai chiếc xe sang trọng vừa dừng lại.

"Huân, chuyện này ông thấy thế nào?"

Khưu Thiểu Trạch mặc áo màu đen, khí chất trầm ổn giỏi giang, hoàn toàn không giống hình tượng ôn hòa bình thường. Trên thực tế, đại đa số thời điểm anh thích mặc như vậy hơn.

Đẩy kính đen trên mũi, nó có tác dụng ngăn chặn những tia nhìn soi mói lợi hại vô cùng.

Huân ngồi trên xe Awbrey không bước xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, mặt không đổi sắc: "Còn hỏi sao? Tiếu Tử Mặc nhất định là bị người lợi dụng”.

"Đúng” - Khưu Thiểu Trạch gật gật đầu, Huân quả nhiên suy nghĩ giống anh - “May mà ông và chủ tịch Noah tập đoàn Tần tổng quan hệ đủ cứng, đề nghị ông ta thay đổi chuyến bay, bằng không thực xảy ra chuyện lớn”.

"Ừm, không có khả năng! Đối phương chẳng qua là muốn hù dọa chúng ta một chút mà thôi, nếu như có thể mượn cơ hội châm ngòi quan hệ với Thị, khiến rạn nứt mối quan hệ hòa bình phát triển song phương, nhưng cũng sẽ làm cho đối phương thương tổn không nhỏ. Tôi lo lắng phải..”. Nói đến một nửa, Huân nhíu mày, anh đã đoán được kẻ chủ mưu đứng sau sự kiện lần này là ai.

"Là cái gì?" Khưu Thiểu Trạch nhăn mặt, không biết Huân có cùng lo lắng giống mình không.

"Tôi lo lắng là tiếp theo khả năng sẽ không được may mắn như vậy, lần này là đối phương tuyên chiến” - Huân tuy rằng miệng nói thật lo lắng, nét mặt lại cực kỳ bình thản.

Khưu Thiểu Trạch biết anh nhất định đã có đối sách: “Đối phương ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng. Chúng ta bước tiếp theo nên làm gì bây giờ?"

Huân nheo mắt nhìn Thiếu Trạch đang đứng bên ngoài sốt sắng, trầm giọng nói: "Hừ, người có năng lực làm loại sự tình này, ngoại trừ lão hồ li ra, không thể có ai khác! Báo cho a Cửu, nói anh ta chặt chẽ chú ý hành tung của lão, cần phải sắp xếp thời gian để cho ta gặp ba ta một lần. Mặt khác, 2 ngày tới ta sẽ xin nghỉ phép, ông phụ trách giúp ta tiếp đãi Tần tổng”.

"Được, như vậy cũng tốt, dù sao Tần cũng biết ông, nếu ở Thị bị ông ta nhận ra thì cũng thật phiền toái”.

...

Hai người sau khi kết thúc mật đàm, Khưu Thiểu Trạch đi tới mở cửa xe, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, anh đứng tại chỗ do dự.

"Huân, có một câu nói không biết nên hỏi ông không”.

"Thiểu Trạch, ông trở nên dông dài từ khi nào vậy?" - Huân cười khẽ một tiếng.

"Nếu quả có một ngày Tề Hoan Hoan biết ông chính là Huân, cô ấy..”.

Khưu Thiểu Trạch dừng lại, không dám nói thêm gì nữa, bởi vì anh nhìn thấy Huân ngẩn mặt ra…
Hình đại diện của thành viên
Hunglabocau
☀️11/30☀️
☀️11/30☀️
 
Bài viết: 1728
Ngày tham gia: 22/03/2013 01:41
Đến từ: địa ngục
Số điện thoại: 00000000000

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

Gửi bàigửi bởi Hunglabocau » 01/04/2013 18:45

043 Tình huống đột phát

Có lẽ cả trong tiềm thức anh cũng không dám nghĩ tới ngày đó…

Lặng im thật lâu sau, anh tự giễu mình: "Như vậy chẳng phải là rất tốt sao? Tôi hi vọng người cô ấy thực sự yêu là Trần Huân chứ không phải Liên Thành Huân!"

Dứt lời, anh đạp mạnh chân ga, tiếng động cơ gầm rú, lao ra đường, biến mất vào trời đêm lung linh...

※※※

Ngày hôm sau, Hoan Hoan bắt đầu bận rộn với công việc.

Nguyên nhân là do Trần Huân xin nghỉ phép, bộ phận phục vụ khách VIP của còn duy nhất 1 tổng tư lệnh là cô.

Không có nhân vật nguy hiểm ấy bên cạnh, tuy rằng mệt mỏi vì việc nhiều, nhưng bù lại tinh thần thật tự do, thả lỏng đến cực điểm, cô mừng rỡ vô cùng.

Thế nhưng ngay hôm sau đã xảy ra một sự kiện ngoài dự đoán của mọi người.

Cuộc họp thường kỳ vừa kết thúc, lúc đó khoảng mười một giờ, Hoan Hoan nhận điện thoại khẩn cấp, thông báo có một nữ khách hàng đang giận dữ, muốn gặp trực tiếp Quản lý.

Cô lập tức bỏ dở việc đang làm, chạy tới đại sảnh, quả thực thấy một quý phu nhân đang phát hỏa.

Vị này cô biết, đó là Hoắc tổng phu nhân, nổi tiếng trong lãnh vực bất động sản, là khách hàng quen thuộc của khách sạn.

Hoắc phu nhân đặt 5 phòng cao cấp tại tầng 18, sáng nay lại đặt thêm 1 phòng và yêu cầu cả 6 phòng phải cùng một tầng. Thế nhưng lễ tân kiểm tra thì tầng mười tám đã hết phòng, Hoắc phu nhân bực bội đòi trả lại hết, không thuê nữa.

Trong lòng cô lộp bộp lo lắng, Hoắc phu nhân nổi tiếng là khách hàng khó chịu.

Trong khách sạn việc đổi phòng là chuyện thường, nhưng xử lý không khéo sẽ gây ra hậu quả khó lường, đặc biệt là ở đối với khách hàng lớn và khó tính như Hoắc phu nhân.

Hoắc phu nhân khoảng trên dưới bốn mươi, mặc sườn xám màu đỏ tía, trang điểm đậm, thân thể đẫy đà, ánh mắt lại có vẻ thật trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Bà ta vừa trông thấy Hoan Hoan, liền hung hãn đi tới: " Quản lý Tề, tôi nhìn cô có vẻ mới đến Thị nhậm chức. Cô xem, thái độ phục vụ của lễ tân kém như vậy, nếu biết sớm, tôi sẽ không đặt phòng tại đây!”.

Hoan Hoan chợt lạnh cả người, nghĩ rằng xem ra hôm nay bà chủ này có vẻ cố ý làm khó.

Xử lý chuyện như vậy đã tập mãi thành thói quen, cô vội vã bảo lễ tân nhanh chóng tìm Khưu tổng, đồng thời tươi cười giải thích: "Hoắc phu nhân, thật là xin lỗi. Lễ tân của chúng tôi suy xét không chu toàn, khiến bà không vừa lòng, thật sự rất xin lỗi”.

"Quản lý Tề! Cô cũng không cần khách sáo như thế! Lần này là tôi đặt mấy phòng cao cấp, chiều nay công ty chồng tôi có cuộc họp tại đây, cô nói phải làm thế nào?”.

"Vâng, trước hết xin Hoắc tiên sinh cứ yên tâm họp, tôi lập tức cho chuẩn bị một hội trường miễn phí tại phòng tiêu chuẩn tại tầng trệt. Còn 5 phòng cao cấp ở lầu 18 xin được giữ nguyên, bà thấy thế nào ạ?”. Hoan Hoan cố ý cường điệu hai chữ miễn phí, đây là sự nhượng bộ lớn nhất trong phạm vi quyền hạn của cô.

"Phòng tiêu chuẩn?" Hoắc phu nhân cực kỳ bất mãn, ngữ khí chanh chua nói: “Cái tôi muốn là phòng cao cấp, Quản lý Tề nghĩ sao mà lại nêu ra phòng tiêu chuẩn với tôi?"

Hoan Hoan có chút khó xử, theo cô biết, phòng cao cấp tại tầng mười tám đã đầy ngập khách: “Hoắc phu nhân, xin tin tưởng tôi, phòng tiêu chuẩn của Thị..”.

"Không thành vấn đề, chúng tôi lập tức chuẩn bị một phòng cao cấp tại tầng mười tám cho bà!" Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nam bình tĩnh.

Hoan Hoan quay đầu nhìn, thấy rõ anh là ai liền thở phào nhẹ nhõm, không ai khác, đó chính là Khưu Thiểu Trạch.
Hình đại diện của thành viên
Hunglabocau
☀️11/30☀️
☀️11/30☀️
 
Bài viết: 1728
Ngày tham gia: 22/03/2013 01:41
Đến từ: địa ngục
Số điện thoại: 00000000000

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

Gửi bàigửi bởi Hunglabocau » 01/04/2013 18:46

044 Tư thế gì đây?

Khưu Thiểu Trạch lạnh nhạt cười nói: "Phòng cao cấp thật là không có, nhưng mà phòng xa hoa thì còn. Chúng tôi sẽ miễn phí cho bà 1 phòng xa hoa tại tầng mười tám!"

Hoan Hoan cùng Hoắc phu nhân đều kinh ngạc, nhất là Hoắc phu nhân há to miệng, không tin Thị có thể nhượng bộ lớn như vậy.

"Ngài... Là ai? Ngài nói là sự thật đó chứ?"

"Xin Hoắc phu nhân yên tâm, tôi là giám đốc Khưu Thiểu Trạch, lời nói của tôi được bảo đảm”.

Khưu Thiểu Trạch không nhanh không chậm giải thích, phong thái ôn hòa, khiến cho người khách hàng khó tính nhất cũng phải mềm lòng.

Hoắc phu nhân sửng sốt ba bốn giây, đỏ mặt, hồi sau ngượng ngùng nói: "Vậy được rồi, cũng chỉ có thể như vậy”.

Chuyện rốt cục được giải quyết viên mãn, Hoan Hoan cùng Khưu Thiểu Trạch lên lầu. Cô tự trách nói: "Khưu tổng, chuyện này trách tôi suy xét không chu toàn. Hoắc phu nhân là tôi phụ trách, tôi lại không an bài hoàn hảo, khiến cho khách sạn tổn thất lớn, tôi cam nguyện bị phạt”.

"Đúng, là nên bị phạt”. Khưu Thiểu Trạch thâm trầm - “ Phí của phòng xa hoa đó sẽ trừ vào lương của cô”.

Hoan Hoan sửng sốt, dừng một chút.

Khưu Thiểu Trạch dừng bước, xoay người nhìn cô nhàn nhạt hỏi: "Thế nào, cô không nghĩ tới tôi thật sự sẽ phạt cô?"

"A... Không phải”. Cô lúng túng trả lời, trong lòng chính là nghĩ tới tiền lương tháng này.

Nói thật, cô thật sự không lường trước phương thức Khưu Thiểu Trạch xử phạt sẽ là như vậy, nhưng điều đó hoàn hoàn có lí, cô cam nguyện bị phạt.

Khưu Thiểu Trạch chuyển đề tài, khẽ nhíu lông mày cười nói: "Nhưng cô phản ứng thật linh mẫn, quyết định rất chính xác, đáng giá khen ngợi. Sở dĩ..”.

Hoan Hoan lại ngẩn người, vì sao cô luôn bị đùa giỡn như vậy, phảng phất cảm giác Khưu Thiểu Trạch bị Trần Huân ảnh hưởng.

"Sở dĩ cái gì..”. Cô lầm bầm hỏi, có vẻ như nhìn đến một chút tia hy vọng...

"Vừa rồi xử phạt như cũ!" Anh nói như đinh đóng cột, mặt không thay đổi, rời đi.

"..”. Hoan Hoan nhất thời hóa đá.

Thế nhưng, sự tình vẫn không đơn giản như vậy.

Ước chừng sắp đến giờ tan tầm, Hoắc phu nhân lại đưa ra yêu cầu rất vô lý, bảo là muốn ăn bổn món đặc sản, hỏi trong khách sạn có không.

Nếu là bình thường, khách sạn có thể cự tuyệt yêu cầu vô lý như vậy, nhưng đúng lúc chủ tịch Noah của tập đoàn Tần tổng đang khảo sát, bên trên đặc biệt nhắc nhở tuyệt không để xảy ra chút sai sót.

Hoan Hoan đành phải chạy đôn chạy đáo để đáp ứng cho được yêu cầu kia, cuối cùng về đến nhà đã hơn mười giờ.

Vừa rút chìa ra vừa thở dài, cô tự trách mình thật ngốc, hồi đại học cố tình đi theo Tiếu Tử Mặc học ngành quản lý khách sạn. Hiện tại thì sao? Bản thân mình người không ra người quỷ không ra quỷ, vừa mệt vừa đói!

Trong lòng âm thầm thề, nếu cho cô chọn lại, nhất định sẽ không chọn ngành quản lý khách sạn!

Cảm xúc kích động, cô giơ mạnh tay phải lên cao, cái chìa khóa chọc thẳng trần nhà. Bất ngờ cửa nhà bật mở.

"Hoan Hoan, tư thế gì đây?" – Một tiếng cười khẽ, leng keng như suối vang lên.

Huân hai tay đút túi quần, dựa vào cạnh cửa, môi khẽ mím, ánh mắt nóng bỏng dừng trên người Hoan Hoan.
Hình đại diện của thành viên
Hunglabocau
☀️11/30☀️
☀️11/30☀️
 
Bài viết: 1728
Ngày tham gia: 22/03/2013 01:41
Đến từ: địa ngục
Số điện thoại: 00000000000

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

Gửi bàigửi bởi Hunglabocau » 01/04/2013 18:49

045 Anh có lời muốn nói với em!

Mặt cô đỏ bừng, thật là tức chết mà!

Thở phì phì oán giận: "Ngươi tại sao lại ở nhà?"

2 ngày nay anh xin nghỉ phép, chẳng những không đi làm, ngay cả nhà mướn chung cũng không về, cũng không biết đã đi nơi nào.

Huân cười mỉm, nhìn bộ dáng thở hồng hộc của cô, lười nhác tản mạn nói: "Vì anh nhớ em lắm chứ sao”.

Hoan Hoan hai tay ôm ngực, hừ lạnh một tiếng: "Hừ, ta không muốn nhìn thấy ngươi”.

Nói đoạn, đẩy cánh tay anh đang ngăn đón ở trước cửa ra, đi thẳng vào phòng mình.

Huân nhún nhún vai, trêu chọc: "Không sao cả, anh nhớ em là được rồi. Còn chưa ăn cơm phải không? Ra ăn chút gì đi”.

Hoan Hoan lập tức hồ nghi, ló đầu ra: “Đừng nói ngươi lại mua hộ ta 1 phần cơm nha?"

"Sai!" Huân chớp chớp đôi mắt ma mị - “Là anh tỉ mỉ nấu bữa tối cho em!"

Hoan Hoan miệng lớn dần thành hình chữ O. Anh, anh, anh không phải nói thật sao? Thật sự biết nấu ăn sao?

Quần áo cũng lười thay, Hoan Hoan bước nhanh đi đến bên cạnh bàn ăn, nhìn kỹ, thịt bò nạm đôn cải củ, cánh gà chiên nước mắm, cà chua xào trứng ốp lếp, rau trộn rong biển, canh bí đao hải sản, quả nhiên là một bàn đồ ăn ngon.

Trách không được vừa mới vào nhà đã nghe một mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi, thì ra là thế.

Điều cô không thể tưởng tượng được là: bốn mặn một canh, đều là những món cô thích nhất. Sao anh có thể biết sở thích của cô?

Nói không cảm động đó là nói dối, cô nghiêng đầu xem xét anh, rồi cau mày nói: " Bữa ăn tối thịnh soạn này là hối lộ ta phải không? Nói! Rốt cuộc có mục đích gì?"

"Hoan Hoan, em nói vậy mà không sợ làm thương tổn lòng anh sao?” - Anh cố ý vỗ ngực liên tục, bộ dáng thật bi thương, làm cho Hoan Hoan phì cười không thôi.

Anh thấy cô tâm tình cũng đã không tệ, cười cười giải thích: "Anh nghe nói hôm nay em thật quyết đoán xử lý xong một chuyện khó, cho nên mới đặc biệt chuẩn bị một bữa khao Quản lý Tề. Đều tại anh, 2 ngày nay xin nghỉ mới làm hại em mệt nhọc như vậy. Quản lý Tề, em thật là khổ cực - - "

Đặc biệt, nói xong lời cuối, Huân làm bộ dáng cung kính, gập người chín mươi độ, rất lịch sự thỉnh cô ngồi xuống.

Hoan Hoan tỉnh bơ ngồi xuống, nhìn anh xới cơm, gắp cánh gà, lại còn rót cho cô một ly nước nóng.

Sau đó, anh ôn nhu nhìn cô mỉm cười: "Để anh thổi cho, vậy thì em uống sẽ không bị nóng”.

Hoan Hoan lấy lại bình tĩnh, nói với bản thân: Tề Hoan Hoan, ngàn vạn lần không nên bị anh làm cho mê hoặc, người này hoàn toàn không đáng tin, ngươi đừng vì bữa cơm này mà đã cảm động, sẽ hoàn toàn xong đời.

Cô lúng túng ho khan một tiếng, bắt buộc bản thân mình dời tầm mắt, ngượng ngùng nói: "Khụ... Được... Từ nhỏ thầy cô đã giáo dục chúng ta không thể lãng phí lương thực mà nông dân đã vất vả cày cấy mới có được, vì thế... Vì thế, khụ…, ta bất đắt dĩ nếm thử”.

Nghe lời chính mình thốt ra, cô còn cảm thấy buồn cười…

Anh cười cười, đôi lông mày nhướn lên, ánh mắt sáng quắc nhìn cô. Anh biết cô là đang xúc động, đây đúng là kết quả anh mong muốn.

Sau đó, thần sắc anh phút chốc trở nên trang trọng: "Hoan Hoan, kỳ thực anh có lời muốn nói với em!" .
Hình đại diện của thành viên
Hunglabocau
☀️11/30☀️
☀️11/30☀️
 
Bài viết: 1728
Ngày tham gia: 22/03/2013 01:41
Đến từ: địa ngục
Số điện thoại: 00000000000

Trang trướcTrang kế tiếp

Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến55 khách