CHIASE123.COM - Diễn đàn chia sẻ kiến thức

Diễn đàn chia sẻ kiến thức
Thứ Bảy, 00:17:05 - 30/11/2024

Thời gian được tính theo giờ UTC + 7 Giờ




Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời  [ 48 bài viết ]  Chuyển đến trang 1, 2, 3, 4, 5  Trang kế tiếp
Người gửi Nội dung
Gửi bàiĐã gửi: 27/11/2013 12:48 
Ngoại tuyến
☀️13/30☀️
☀️13/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 04/08/2012 10:51
Bài viết: 2662
Đến từ: Đà Lạt, Lâm Đồng
Số điện thoại: 01689195733
BASE ON TRUE STORY ABOUT TIBU
Dựa trên câu chuyện có thật về Tibu!
.....o0o.....
Một buổi sáng cuối thu, trời cao vun vút, mặt trời tỏa ánh nắng vàng dịu, trải dài tới cuối chân trời. Một nụ hoa mới nảy chồi lấp lánh trong sương sớm nổi bật lên một sức sống mãnh liệt. Như thường ngày, tôi đang lang thang trên các nẻo phố phường, tận hưởng bầu không khí trong lành hiếm hoi vào buổi sáng. Như một thói quen, tôi đứng bên một góc đường, đứng chờ. Kia rồi! Bé Trân! Không biết từ khi nào, tôi lại thích đứng ngắm cô bé hàng xóm thua tôi ba tuổi. Ngày nhỏ, tôi và nhỏ rất hay qua nhà nhau chơi, hay cùng dạo chơi trên cánh đồng ở làng bên, cùng ngồi nghĩ ra những trò đùa phá nghịch ngợm. Mà từ lúc tôi lên cấp 2, dường như khoảng cách giữa chúng tôi xa dần, chỉ còn tin nhắn qua loa rồi đi dần vào quên lãng...
Từ khi nhỏ lên lớp 10, tôi đậu đại học, tôi dần chú ý nên nét đẹp đơn sơ, giản dị của em nó. Nhưng tôi không thể nghĩ ra lý do gì để bắt chuyện với nhỏ. Tôi rụt nhè, nhút nhát nên chỉ dám nhìn lén.
- Chào anh!
Tôi giật mình, quay lại lắp bắp nói:
- Chào.... chào em. Lâu quá... rồi... ờ... không gặp...
- Em đi học đây, chào anh.
- àh, chào... em...
Thật là hồi hộp khi nói chuyện với nhỏ, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trước giờ chỉ ngắm nhìn từ xa, tôi thực sự chỉ nghĩ đến hình ảnh cô bé nhỏ hiện lên với những kỷ niệm nô đùa bé thơ. Nhưng hôm nay, đứng trước mặt, tôi dường như không nhận ra. Cô bé ngày nào nay đã thành một thiếu nữ xinh xắn, làn da trắng, đôi má hơi ửng hồng, mái tóc dài ngang lưng, khuôn mặt đầy đặn được ôm trọn trong mái tóc mượt mà. Mặt tôi nóng hừng hực, nhìn chằm chằm vào cô bé ấy. Cô bé đang dắt chiếc xe đạp ra, thấy tôi nhìn chằm chằm liền cười díp mắt lại. Một điệu cười không thể nhầm lẫn vào đâu được, từ nhỏ đến lớn vẫn là điệu cười đó, nó làm bao trái tim rung động. Thấy nó cười, tôi liền quay mặt đi, như né tránh cái nhìn ấy.
- Ôi, chết rồi!
Tôi quay lại nhìn nhỏ, lắp bắp hỏi:
- Sao vậy? Em... bị sao vậy?
Nhỏ đang nhìn chăm chăm vào cái lốp xe xẹp lép rồi quay lên nhìn tôi.
- Xe em bị xẹp lốp rồi kìa!- Tôi lên tiếng- Em phải đi học đúng không?- Một ý nghĩ nhỏ vụt qua đầu tôi- Hay là để anh lấy xe chở em đi?
- Như vậy có phiền anh quá không?
Dường như biết rằng đó không phải là lời từ chối, tôi nhanh chóng chạy về nhà, lôi hẳn chiếc Nouvo của ba ra chạy. Có cơ hội rồi! Có cơ hội nói chuyện với nhỏ rùi!!! Tôi cảm nhận trong lòng lâng đâng khó tả!

_________________
[center] Z•A•N•N•A•G•H•A•Z•I[/center]
BA THẦY TRÒ LÊN WAP SỜ PAM.
CÁI MẶT HÀI HÀI LÀ TRƯ BÁT GIỚI.
CÁI THẰNG PHƠI PHỚI LÀ THIEN CHÉM GIÓ.
SƯ PHỤ GIÀU CÓ LÀ ZAN TÀI CÁN.
MWAP NGỜI SÁNG, XUÂN NGHĨA ADMIN.
ĐÍCH ĐẾN XA XÔI, CÙNG WAP PHÁT TRIỂN


Sửa lần cuối: Tibu 27/11/2013 15:29

Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 27/11/2013 12:50 
Ngoại tuyến
☀️13/30☀️
☀️13/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 04/08/2012 10:51
Bài viết: 2662
Đến từ: Đà Lạt, Lâm Đồng
Số điện thoại: 01689195733
Chở nhỏ đi học mà lòng tôi nao núng lạ thường, không dám bắt chuyện. Từng cơn gió nhè nhẹ thổi luồn qua mũ bảo hiểm làm tai tôi mát rượi. Tôi nhận ra tai tôi đang đỏ phừng phừng. Nhỏ ngồi sau dường như không để ý chút gì đến tôi, tâm hồn bay bổng, ngồi hát vu vơ một điệu nhạc gì đó. Tôi lắng nghe tiếng hát trong trẻo vừa có chút quen thuộc, vừa lạ lẫm mới mẻ ấy. Tôi lấy hết bản lĩnh đàn ông còn sót lại ra để hỏi:
- Em dạo này thế nào rồi?
- Thế nào là sao anh?
- À.... về việc học ấy!
Tôi thực sự rất muốn hỏi về việc khác, một chút riêng tư nhưng mà tôi nghĩ mới gặp lại nhau, hỏi việc đó có lẽ không hợp lý.
- Vẫn vậy thôi anh, chẳng có gì khá hơn!
Hình như nhỏ hiểu ý tôi hoặc chỉ do tôi tưởng tượng. Câu trả lời của nhỏ làm hài lòng về câu hỏi mà tôi giấu trong lòng.
Đến cổng trường, nhỏ xuống xe, lại cái điệu cười híp cả mắt ấy làm tôi rung động con tim. Nhỏ hòa mình vào đám bạn, tà áo dài thướt tha lướt qua làm tôi có cảm giác ngắm hoài không chán! Tôi nghe mang máng hình như tụi bạn gọi nhỏ là Rốt. Tôi ghi nhớ ngay cái tên ở trong đầu.
Hôm nay tôi không phải lên trường nên buổi sáng lang thang khắp thành phố. Dường như nắng ấm hơn mọi ngày dù mùa đông đã chớm bước sang. Lòng tôi như đang lang thang ở một chốn xa xôi nào đó trên bầu trời cao vút kia. Trái tim tôi như được hồi sinh, tâm hồn nhẹ nhõm, bâng khuâng đến lạ thường. Tôi lang thang hồi cũng chán, thế nên tôi quyết định về thăm trường cũ, nói chính xác hơn là về thăm ngôi trường nhỏ đang học. Bước đi chậm rãi trên sân trường, tôi dường như nhớ đến từng kỉ niệm với lũ bạn, nhớ từng hàng cây, nhớ từng cái ghế đá.Tôi rảo bước dần về phía phòng học quen thuộc ngày nào. "Ơ, ai ngồi chỗ cũ của mình thế kia? Trông quen quen! THÌ RA LÀ NHỎ RỐT" Nhỏ ngồi đúng chỗ mà 3 năm trước mình từng ngồi. "Ặc ặc, cầu trời nhỏ không thấy mấy cái hình mình vẽ bậy lên bàn, nhỏ mà thấy chắc ghẻ lạnh mình lun" . Tôi ngồi ngoài ghế đá, cách cửa lớp cũng khá xa nên nhỏ chắc không để ý. Quan sát buổi học nhẹ nhàng trôi qua, lòng tôi bồi hồi, xao xuyến. Nhỏ cũng là một trong những thành viên tích cực của lớp, chăm phát biểu xây dựng bài. Chẳng bù tôi hồi đó là một học sinh cá biệt, chẳng bao giờ để ý thầy cô giảng bài.
Tôi lặng lẽ bỏ đi, ra quán cafe ngồi cho hết giờ. Tôi đã nghĩ ra kế hoạch là giả bộ có chút công việc tiện đường đi qua nên đón nhỏ Rốt về lun.
Tôi canh giờ rất chuẩn vì ngày trước, chúng tôi thường đếm 5.. 4.. 3.. 2.. 1.. REEEENG.... lúc ra về. Tôi đứng chờ nhỏ từ xa, thấy nhỏ đang đi dần ra cổng trường, tôi phóng xe lại gần. Nhìn thấy nhỏ, tôi giả bộ ngạc nhiên:
- Ủa? chào em, em mới học ra hả?
- Ơ... Dạ...
- Có ai đón em chưa? Chưa thì lên xe anh chở về, anh cũng đang trên đường về.
- Dạ...
Tôi đã cố gắng lắm, tập nói một mình thì mới nói trôi chảy được vậy. Nhỏ chào tạm biệt đám bạn rồi lao lên xe. Tôi nói nhỏ:
- Rốt, em bám chắc chưa để anh chạy?
- Dạ????
Hình như nhỏ quá ngạc nhiên, không hiểu tại sao tôi biết biệt danh, mắt nhỏ tròn xoe nhìn tôi, sau đó díp mắt lại cười.
- Dạ, anh đi đi!
Trên đường đi tôi cũng hỏi nhỏ một số việc vu vơ. Về đến nhà nhỏ, tôi dừng xe cho nhỏ xuống.
- Chiều em có đi học không, để anh qua đón?
- Dạ không anh, làm phiền anh quá!
- Không có gì đâu em, thôi anh về nhà nha!
- À anh ơi, còn một chuyện nữa!
- Sao vậy em?
- Rốt là biệt danh đứa bạn em, em có biệt danh là Sam nha anh!
"Ặc, thì ra mình nhầm tên!" Tôi không biết phải làm gì luôn! Tôi cười nhạt rồi chào nhỏ ra về. Nhỏ nhìn theo, đứng cười tủm tỉm...

_________________
[center] Z•A•N•N•A•G•H•A•Z•I[/center]
BA THẦY TRÒ LÊN WAP SỜ PAM.
CÁI MẶT HÀI HÀI LÀ TRƯ BÁT GIỚI.
CÁI THẰNG PHƠI PHỚI LÀ THIEN CHÉM GIÓ.
SƯ PHỤ GIÀU CÓ LÀ ZAN TÀI CÁN.
MWAP NGỜI SÁNG, XUÂN NGHĨA ADMIN.
ĐÍCH ĐẾN XA XÔI, CÙNG WAP PHÁT TRIỂN


Sửa lần cuối: zannaghazi 27/11/2013 15:22

Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 27/11/2013 12:52 
Ngoại tuyến
☀️13/30☀️
☀️13/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 04/08/2012 10:51
Bài viết: 2662
Đến từ: Đà Lạt, Lâm Đồng
Số điện thoại: 01689195733
Suốt cả buổi chiều, tôi đứng ngồi không yên, liên tục đứng ngó ra cửa sổ chỉ để... chờ bé Sam bước ra. "Thật là ngốc quá đi! Đến cái tên còn nhớ nhầm! Mình ăn hại thật!" Tôi cứ đứng chờ, chờ hoài cả tiếng đồng hồ nhưng bé Sam mãi không ra. Không biết từ khi nào tôi lại có cảm giác muốn gặp, muốn trò chuyện với nhỏ như vậy! Ngồi ngắm hoa, ngắm cây, ngắm đất trời, tôi suy nghĩ vẩn vơ về nhỏ, lâu lâu lại ngồi cười một mình.
- Ê, mày làm gì đấy?
Tôi giật mình vì bị ngắt dòng suy tư. Thì ra là thằng anh cả. Nhà tôi có ba anh em, tôi là út nhưng không được cưng chiều như trong nhà khác. Tôi sống khá tách biệt với gia đình, dường như gặp nhau cũng chẳng nói gì ngoài ba câu xã giao.
- Hở? Không gì!
- Không gì tự dưng đứng đó làm gì? Tự kỷ à?
Bình thường thì tôi sẽ bỏ đi nhưng hôm nay, tôi lại thấy cái cửa sổ quan trọng đến mức nào nên nhất định không bỏ.
Tôi đi ra, đóng sập cửa lại trước mặt thằng anh cả. Nó gõ cửa ầm ầm tôi cũng mặc kệ. Tôi tiếp tục nhìn ra cái cổng nhà bé Sam, tiếp tục mơ tưởng. Tôi nghĩ ra hàng tá kế hoạch nếu bé Sam đi ra, làm sao để bắt chuyện, làm sao để nói chuyện trôi chảy... Nhiều lúc nghĩ kế hoạch hoàn hảo.... đến ngớ ngẩn rồi bật cười một mình.
Cánh cửa mở! Cánh cửa mở ra rồi! từ trong ngôi nhà trắng xinh xắn, một bóng người bước ra. Một cô bé nhỏ nhắn từ từ hiện ra sau bóng của cái cửa. Bé Sam! Không sai được, là bé Sam! Tôi vội mang giày đã chuẩn bị sẵn trong lúc nghĩ ra những kế hoạch ngớ ngẩn ấy, chạy thật nhanh xuống cầu thang, bước vội ra cửa. Dừng lại trước cửa để lấy nhịp thở rồi lục lọi trong trí nhớ xem trong những kế hoạch vu vơ ấy có cái nào sử dụng được. Không chần chừ thêm, tôi mở cửa, bước từ từ ra ngoài như thể đi bộ.
Đúng rồi, mình phải nghênh mặt lên cho nó đẹp trai, em nó ngắm, đảm bảo em nó mê li cho mà xem! Không được, mình mới là người cần phải chủ động! Hay là hù em nó 1 cái nhỉ? Không ổn luôn! Hay là....
- Helu anh! Anh đi đâu vậy?
- Hở... hả? ... à... Hế lô em! Anh đang đi... mua đồ... Em đi đâu vậy?
- Em đi học thêm, anh.
- Em có cần chở đi không? Để anh về lấy xe.
- Em học cũng gần, em đi bộ là được rồi, thôi anh cứ đi làm việc của anh đi.
- À.... ờ.... vậy bái bai em, anh đi đây!
- Bái bai anh!
Đi ngang qua nhỏ, mình thấy sao mà mình... có gì đó quá ư là nhát! Trời ơi! Cho con một cơ hội được đi cùng bé Sam đi trời!
Lộp độp.. Lộp độp... Trời bắt đầu mưa! Xui thì thôi rồi, đang buồn còn gặp trời mưa. Quay về nhà thì thấy nhỏ đang đứng 1 góc bên nhà tôi để tránh mưa. Đúng rồi! Cơ hội cho mình đây!
- Chờ anh tý!
Nói xong tôi phóng nhanh vào trong nhà, vớ đại cái dù để gần cửa, chạy ra cười và nói:
- Để anh đưa em đi học nha!
- Dạ, phiền anh quá!!!
- Không sao đâu em.
Những cơn mưa trái mùa thường đến bất ngờ và kéo dài dai dẳng. Những giọt mưa rơi đồm độp trên mái nhà, trên mặt đất, trên chiếc dù của tôi. Mùi hơi đất nồng phả vào mũi tôi làm tôi nhớ lại những lần dầm mưa lúc bé của tôi và Sam.

_________________
[center] Z•A•N•N•A•G•H•A•Z•I[/center]
BA THẦY TRÒ LÊN WAP SỜ PAM.
CÁI MẶT HÀI HÀI LÀ TRƯ BÁT GIỚI.
CÁI THẰNG PHƠI PHỚI LÀ THIEN CHÉM GIÓ.
SƯ PHỤ GIÀU CÓ LÀ ZAN TÀI CÁN.
MWAP NGỜI SÁNG, XUÂN NGHĨA ADMIN.
ĐÍCH ĐẾN XA XÔI, CÙNG WAP PHÁT TRIỂN


Sửa lần cuối: zannaghazi 27/11/2013 19:12

Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 27/11/2013 12:54 
Ngoại tuyến
☀️13/30☀️
☀️13/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 04/08/2012 10:51
Bài viết: 2662
Đến từ: Đà Lạt, Lâm Đồng
Số điện thoại: 01689195733
Sánh bước cùng Sam dưới trời mưa, tôi có cảm giác trở về tuổi thơ, về ngày mà hai đứa nô đùa cùng nhau. Những ngày phá phách dưới mưa để rồi ốm cả tuần. Nhưng sau đó khỏi bệnh.... lại dầm mưa tiếp! Hai con người đi với nhau, không nói năng gì có lẽ vì ngại hoặc không có gì để nói. Nhiều lần tôi muốn bắt chuyện nhưng có gì đó chặn lại, dường như sợ lỡ như phá vỡ bầu không khí này. Những giọt mưa nhẹ nhàng rớt xuống, tôi có cảm giác như thời gian đang chậm lại, xóa tan đi nhịp sống hối hả thường ngày. Tôi muốn phút giây này kéo dài mãi, không có điểm kết...
Đến chỗ Sam học, tôi thật sự không biết phải nói thế nào, phải làm gì, đành nói lời tạm biệt. Một ý nghĩ chợt lóe sáng trong đầu tôi.
- Em có thể.... có thể cho anh xin số điện thoại được không?..... Để.... nếu lúc em về còn mưa, anh sẽ đến đón....
- Dạ, hihi, anh đọc số đi, em gọi qua!
Bé Sam lấy trong túi ra một cái.... iphone! Thực sự tôi cảm thấy chạnh lòng, không dám rút cái nokia 1280 trắng đen ra...
- Anh để quên điện thoại ở nhà rồi, em ghi số nè: 0168 224 (xxxx)
- Em ghi lại rồi, cảm ơn anh nha, anh tốt bụng lắm!
Tim tôi dường như đứng lại trong khoảnh khắc ấy. "Mình tốt bụng! Mình được khen là tốt bụng! Người khen là bé Sam!" Đầu tôi như muốn nổ tung, tâm hồn tôi như muốn bay lên trời cao, bay qua những tầng mây để hét thật lớn! Tôi bước đi ra về mà lòng cứ lâng lâng khó tả. Những bước chân như được tiếp thêm sức để bay nhảy. Dường như mọi vật xung quanh đẹp 1 cách lạ thường...
Tôi về nhà, lại ngồi bên cái cửa sổ quen thuộc, nhìn trời nghĩ vu vơ... Nhiều lúc bật cười một mình!
- Ngồi cười một mình! Tự kỷ thật hả?
Lại là ông anh đáng ghét!
- Tự kỷ đâu mà tự kỷ!
- Tương tư em nào rồi phải không?
Hình ảnh của Sam bất chợt hiện lên đầu tôi. Hai má và hai tai tôi đỏ ửng lên.
- Đoán trúng tim đen rồi đúng không? bé nào vậy? Giới thiệu anh với coi!
- Không liên quan, giới thiệu làm gì?
- Nói cho có thôi chứ a biết tỏng rồi!
- Cái gì? Sao anh biết bé Sam?
- Bé Sam hả? Haha, biết rồi nhé, thằng em bé bỏng của tôi đang yêu bé Sam nào đó kìa!
Không hiểu sao tôi buột miệng nói ra tên của nhỏ. Quá xấu hổ, tôi dùng hết sức lực đẩy ông anh ra ngoài, đóng cửa cái rầm, chốt lại. Ông anh tiếp tục léo nhéo ngoài cửa làm tôi rất khó chịu, bỏ ra khỏi nhà, đi lang thang giữa trời mưa.
Ghé vào tiệm net ven đường, tôi lướt facebook xem có gì mới. Đúng rồi, phải tìm facebook bé Sam. Tôi dùng công cụ tìm kiếm tìm đủ thứ tên: pé Sam, Sam ngộ nghĩnh, Sam dễ thương,... nhưng không thấy. Thế là tôi tìm bằng tên thật: Bảo Trân. Thấy rồi! Đúng là mặt bé Sam rồi! Tôi gửi lời kết bạn cùng lời nhắn: "Anh Ti nè, là anh Trung hàng xóm nè em". Thật bất ngờ, bé Sam chấp nhận luôn. Lòng tôi vui sướng lạ thường...

_________________
[center] Z•A•N•N•A•G•H•A•Z•I[/center]
BA THẦY TRÒ LÊN WAP SỜ PAM.
CÁI MẶT HÀI HÀI LÀ TRƯ BÁT GIỚI.
CÁI THẰNG PHƠI PHỚI LÀ THIEN CHÉM GIÓ.
SƯ PHỤ GIÀU CÓ LÀ ZAN TÀI CÁN.
MWAP NGỜI SÁNG, XUÂN NGHĨA ADMIN.
ĐÍCH ĐẾN XA XÔI, CÙNG WAP PHÁT TRIỂN


Sửa lần cuối: zannaghazi 27/11/2013 20:13

Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 27/11/2013 12:55 
Ngoại tuyến
☀️13/30☀️
☀️13/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 04/08/2012 10:51
Bài viết: 2662
Đến từ: Đà Lạt, Lâm Đồng
Số điện thoại: 01689195733
Sau cơn mưa, trời dường như thoáng đãng hẳn. Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm thật đẹp. Tôi muốn giữ chúng cho riêng mình, tôi muốn nó là của riêng tôi. Tôi chợt nhớ đến Sam cùng những cung bậc cảm xúc lạ thường bất chợt đến trong ngày hôm nay. Có lẽ tôi khó lòng mà quên được những cảm giác ấy. Giờ đây trong lòng tôi tràn ngập hình ảnh của Sam với những điệu cười, những tiếng nói đáng yêu đến lạ thường. Tôi muốn lấy điện thoại nhắn tin với nhỏ, muốn gọi ngay cho nhỏ nhưng tôi e dè, sợ không biết nói gì cả... Tôi nhận ra: tôi đang nhớ Sam....
Cả đêm dường như tôi không ngủ được vì chỉ mong ngày mới tới, để tôi có thể gặp lại Sam, được trò chuyện, được thấy nhỏ cười,... Tôi sợ ngủ quên nên đặt đồng hồ báo thức vào 4h30, 4h35, 4h40, 4h45 nhưng tôi dậy từ lúc ba rưỡi. Những nỗi nhớ, sự hồi hộp dày vò tôi. Từng giây trôi qua trong tôi như kéo dài cả tiếng đồng hồ. Tôi tràn ngập trong những suy nghĩ bi quan lẫn lạc quan. Tôi tìm kiếm một việc gì đó để làm, thoát khỏi sự "đứng ngồi không yên" này! Tôi ngồi nghịch ba cái trò Sodoku ngớ ngẩn trên tờ báo cũ, ngồi ngó con phố vắng nhưng dường như nỗi nhớ càng lúc dâng trào. Tôi mong sao thời gian trôi qua thật nhanh để tôi có thể gặp Sam. Tôi ngồi gật gù trên chiếc bàn nhưng không dám ngủ vì sợ ngủ quên sẽ không gặp được Sam trước khi nhỏ đi học...
Từng phút trôi qua... Tâm trạng tôi như bị dày vò thêm...
4h40 rồi! Tôi thay đồ, diện bộ thật đẹp.... mặc dù nó không phải đồ để chạy bộ buổi sáng. Lục lọi mãi không thấy chiếc lược nào để chải chuốt. Tôi muốn thật bảnh bao trước mặt Sam!
Tôi rời khỏi nhà, như thường lệ tôi chạy bộ nhưng hôm nay tôi tự ý rút ngắn khoảng đường chạy để về thật nhanh, đứng một góc bên cột điện, quan sát vào nhà bé Sam.
Một phút... Năm phút... Mười phút trôi qua, quả tim tôi như muốn nhảy ra ngoài, hơi thở gấp gáp. Tôi chưa bao giờ cảm thấy hồi hộp thế này! "Mình sao thế nhỉ? Bình thường thôi mà! Có gì đâu phải lo!"- Tôi tự dằn bản thân rồi cố gắng hít sâu.
Ba mươi phút trôi qua, hai chân tôi như rã rời. Nhưng bù lại, cửa nhà bé Sam đã mở ra. Một bóng người nhỏ nhắn đi ra cùng tà áo dài trắng thiết tha hiện ra. Tim tôi đập loạn lên. Nhỏ đi ra rồi, phải làm gì đây? Tôi như thằng ngốc vậy! Mong chờ được gặp nhưng khi gặp lại chẳng biết làm gì! Không nghĩ ra cách gì cả, tôi chỉ còn cách đến chào hỏi xã giao.
- Chào em!
- Helu anh, anh dậy sớm nhỉ?
- À, anh chạy bộ buổi sáng cho nó khỏe ấy mà!
- Vâng ạ!
Dường như tôi không biết nói gì nữa, đứng im một cục. Tôi chỉ mong sao có gì đó loé lên trong đầu tôi để tôi có thể trò chuyện tiếp thôi!
- Thôi chào anh, em đi học!
- À.... mà.... em sửa xong xe chưa? Để anh chở em đi học?
- Dạ thôi anh, em nhờ bạn chở rồi anh!
- Vậy chúc em đi học vui vẻ nhé! Anh về đây!
- Pái pai anh!
Tôi quay lại mỉm cười rồi đi thẳng về nhà.
Tôi lại ngồi bên cửa sổ nhâm nhi bữa sáng rồi ngắm bé đứng đầu đường chờ bạn. Một cái xe dừng lại bên nhỏ, chắc là đứa bạn đến chở nhỏ. Khoan đã! Người đang chạy trên xe là... một đứa con trai! Bé Sam leo lên xe nó! Nhìn nhỏ cười đùa với nó! Từ từ đã nào! Đừng đi! Sam...

_________________
[center] Z•A•N•N•A•G•H•A•Z•I[/center]
BA THẦY TRÒ LÊN WAP SỜ PAM.
CÁI MẶT HÀI HÀI LÀ TRƯ BÁT GIỚI.
CÁI THẰNG PHƠI PHỚI LÀ THIEN CHÉM GIÓ.
SƯ PHỤ GIÀU CÓ LÀ ZAN TÀI CÁN.
MWAP NGỜI SÁNG, XUÂN NGHĨA ADMIN.
ĐÍCH ĐẾN XA XÔI, CÙNG WAP PHÁT TRIỂN


Sửa lần cuối: zannaghazi 28/11/2013 16:35

Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 27/11/2013 12:57 
Ngoại tuyến
☀️13/30☀️
☀️13/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 04/08/2012 10:51
Bài viết: 2662
Đến từ: Đà Lạt, Lâm Đồng
Số điện thoại: 01689195733
Thật sự tôi cảm thấy rất bối rối! Hàng loạt câu hỏi đặt ra trong đầu tôi. Thằng nhóc đó là ai? Tại sao bé Sam lại nhờ nó chở đi học? Tại sao nhỏ lại cười cợt vui vẻ với nó? Tại sao? Tại sao....
Những câu hỏi không được giải đáp ấy làm tôi hoàn toàn bế tắc! Tôi có cảm giác như mình sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để biết sự thật, không, chính xác hơn là tin tôi mong muốn: "Nó và bé Sam chỉ là bạn". Tôi thấy tâm hồn mình như bị xích lại bởi vô số câu hỏi không có lời giải. Muốn thoát khỏi nó chỉ có cách tìm ra những bí ẩn về thằng nhóc đó. Nhưng tôi không biết là tìm hiểu từ đâu và bằng cách nào? Hỏi bé Sam? Không! Nếu như câu trả lời không như mình mong muốn thì sao? Hỏi trực tiếp thằng nhóc? Cũng không! Có ai dại mà nói đời tư của mình đâu? PHẢI LÀM SAO? TÔI PHẢI LÀM SAO ĐÂY?????
Tôi nghĩ đến kế hoạch tìm thằng nhỏ đó, oánh cho nó một trận tơi tả! "Cũng không ổn, bé Sam sẽ ghét mình luôn! Đến gặp phụ huynh nhỏ để méc? Cũng không được, vậy có khác gì mình tự làm mình mất cơ hội đâu?" Cuộc đấu tranh nội tâm diễn ra gay gắt trong tôi hàng tiếng đồng hồ. Tôi chỉ mong có thứ gì đó giúp tôi giải tỏa những thắc mắc này. Cuối cùng tôi đưa ra một quyết định không mấy sáng suốt: Bí mật theo dõi bé Sam để biết đích thị thằng nhóc đó là ai?
Sắp đến giờ tan học, tôi đã ngồi chầu sẵn trong quán cafe bên kia đường. Tôi quan sát từng học sinh, từng cử chỉ để không bị bỏ sót chi tiết quan trọng nào! Kia rồi, Sam và thằng nhóc đang.... tay trong tay bước ra cổng trường. Trời đất như đảo lộn, tâm hồn tôi như bị chèn ép mạnh. Tôi thở dốc, cố gắng lấy từng chút không khí đưa vào buồng phổi. Giờ tôi chỉ muốn lao ra, đấm thẳng vào mặt thằng nhóc nhưng... dường như một lực vô hình cản tôi lại khi tôi nghĩ đến Sam. Hai đứa nó vui vẻ, cười nói với nhau khi đi ngang qua tôi. Tôi chờ hai đứa nó đi vào chỗ gửi xe gần trường thì tôi mới bước ra khỏi quán, lặng lẽ quay xe rồi phóng thật nhanh về nhà!
Trưa hôm đó, tôi chẳng buồn ăn. Tôi ngồi một mình trong phòng. Nhìn lên bầu trời đang ùn ùn kéo mây về mà lòng tôi nặng trĩu. Tôi suy nghĩ rất nhiều về hai đứa nó. "Mình có gì đâu mà bày đặt cơ chứ? Nó trắng trẻo, bắt mắt với lũ con gái, ăn mặc sành điệu. Bé Sam và nó xứng đôi với nhau! Còn mình thì..." Những dòng suy nghĩ bi quan tràn ngập trong đầu tôi. Nhiều lúc cảm xúc dâng trào làm mắt tôi mờ đi vì nước mắt nhưng tôi nhanh chóng quẹt đi...
Tôi ngồi như vậy hàng tiếng đồng hồ. Thỉnh thoảng tôi đưa ánh mắt qua nhà nhỏ với hy vọng gì đó!
"Đúng rồi! Có lẽ nhóc đó chỉ là anh họ! Quá đúng, anh em họ thì thái độ với nhau như thế chẳng có gì lạ!" Tôi bám lấy giả thiết ấy như thể đó là tia hi vọng sống của tôi vậy! "Mình phải đi tìm hiểu thêm! Chuyện này chắc chắn mình phải hiểu rõ!"
Chiều thứ 7 hàng tuần trường tôi có kế hoạch cho học sinh sinh hoạt ngoại khóa nên mọi học sinh phải đến trường. Nhưng hồi đó 99% số buổi là tôi trốn đi chơi game cùng lũ bạn. Thường thì trường cho học sinh ra về vào lúc 4h nhưng tôi đã đến quán cafe từ lúc 3h để phòng xa. Ngồi nhâm nhi li cafe đắng dịu mà lòng tôi hồi hộp khó tả! Tôi tràn trề hi vọng với giả thuyết của mình. Tôi có cảm giác như đang chơi ván cờ sinh tử, mà tôi đặt cược hết tình cảm của mình vào nó!
Trời bắt đầu đổ mưa, tâm trạng tôi cũng xuống dần. Trường đã tan học, tôi nhìn theo từng khuôn mặt để không bị bỏ lỡ mất. Kia rồi, vẫn là cảnh bé Sam đi cùng thằng nhóc đó! Tôi kiên nhẫn quan sát! Hai đứa đi sang đường, dừng trước quán cafe tôi đang ở trong. Chợt thằng nhóc hôn nhẹ lên trán Sam. Không thể nào! Nó là ai mà dám làm vậy? Máu tôi sôi lên, tôi không thể nén cơn giận được nữa. Tôi lù lù bước từ trong quán ra.
- Chờ Sam một tý, Sam quên đồ trong lớp rồi!
Tôi không thể tin vào tai mình, chưa bao giờ tôi nghe giọng nhỏ nhẹ nhàng, trìu mến đến vậy! Sam chạy qua đường, tôi tiến gần tới thằng nhóc. Tôi để cho cơn tức dẫn dắt bản thân.
- SAM! CẨN THẬN KÌA!
Tôi giật mình, nhìn ra chỗ nhỏ đang đứng. Một người đàn ông chạy xe máy bị gió thổi ngược tà áo mưa lên mặt đang lao tới chỗ Sam. Sam như chết đứng khi thấy ông ta lao đến. Thằng nhóc vẫn tiếp tục la hét và hình như không có ý định lao ra kéo Sam vào.
Tôi không chần chừ một giây nào nữa. Tôi lao ra! Không kịp! Sẽ không kịp kéo Sam ra! Tôi phi thân ôm chầm lấy Sam, quay lưng về phía chiếc xe đang lao đến!
RẦMMMMM!!! Tôi bị tông! Tôi cố gắng xoay lưng xuống đất để Sam không bị gì!
Tôi đập đầu xuống đất!
Tôi bất tỉnh...

_________________
[center] Z•A•N•N•A•G•H•A•Z•I[/center]
BA THẦY TRÒ LÊN WAP SỜ PAM.
CÁI MẶT HÀI HÀI LÀ TRƯ BÁT GIỚI.
CÁI THẰNG PHƠI PHỚI LÀ THIEN CHÉM GIÓ.
SƯ PHỤ GIÀU CÓ LÀ ZAN TÀI CÁN.
MWAP NGỜI SÁNG, XUÂN NGHĨA ADMIN.
ĐÍCH ĐẾN XA XÔI, CÙNG WAP PHÁT TRIỂN


Sửa lần cuối: zannaghazi 28/11/2013 20:02

Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 27/11/2013 12:59 
Ngoại tuyến
☀️13/30☀️
☀️13/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 04/08/2012 10:51
Bài viết: 2662
Đến từ: Đà Lạt, Lâm Đồng
Số điện thoại: 01689195733
"Ơ... Sao toàn thân mình uể oải thế nhỉ?" Tôi tỉnh dậy thấy cả người rã rời. Tôi đang nằm trên một chiếc giường màu trắng, ở trong căn phòng nhìn giống như... bệnh viện. Tôi cố gắng ngồi dậy. "A...a... sao đầu đau như búa bổ thế này? Chuyện gì xảy ra vậy?" Tôi cố gắng nhớ lại chuyện gì xảy ra. "Đúng rồi, mình lao ra đỡ cho bé Sam! Không biết nhỏ có bị gì không nữa?"
Tôi lại gượng ngồi dậy. Sao tay mình không nhấc lên được, sao nặng thế này? Kiểu này là bị gãy tay rồi! Tôi nghiêng đầu qua nhìn xem tay mình bị tệ hại thế nào thì chợt thấy... bé Sam! đúng là Sam! Nhỏ đang nằm gục đầu, đè lên tay tôi. Hay quá! Nhỏ không bị gì là tốt rồi! Nãy giờ tôi lo lắng quá!
Ngoài phòng bệnh có tiếng nói vang vọng. Đúng là giọng mẹ tôi! Mẹ tôi cũng có mặt ở đây! Dự là sắp bị ăn chửi rồi. Mẹ tôi bước từ ngoài vào, nhẹ nhàng đó cửa phòng. Thấy tôi tỉnh rồi, mặt mẹ tôi thoáng nét mừng rỡ, sau đó mặt nghiêm lại rồi nhẹ nhàng nói:
- Sao con đi đứng kiểu gì mà bị người ta tông vậy?
- Dạ không phải.... tại vì...
Thực sự tôi không biết phải nói sao về chuyện này.
- Thôi, còn sống là may rồi, lần sau đi đứng phải cẩn thận nghe chưa?
Giọng mẹ tôi lạc dần, rồi sau đó bỏ đi ra ngoài. Mẹ tôi đang khóc! Giờ tôi mới cảm nhận được mẹ yêu thương tôi đến nhường nào. Vậy mà tôi lại làm mẹ khóc, lại làm mẹ tôi lo lắng. Lớn từng này tuổi rồi mà tôi vẫn làm mẹ phải buồn... tôi có cảm giác hối hận!
Nhẹ nhàng tôi đặt bàn tay lên tóc nhỏ vuốt nhẹ. Từng sợi tóc mềm mại lướt qua lòng bàn tay tôi. Sam giật mình tỉnh dậy. Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý tưởng điên rồ!
- Cô là ai vậy? Tôi đang ở đâu? Tại sao tôi lại ở đây?
- Em là Sam, là Trân đây! Anh không nhớ sao?
- Cô là ai? Sao tôi chưa gặp bao giờ? Mà tại sao tôi lại ở đây?
- Là em đây! Anh cứu em mà, anh không nhớ sao?
Tôi giả bộ đưa mắt liếc phòng 1 cách lạ lẫm rồi ánh mắt dừng ở khuôn mặt nhỏ. Sam bất thần đưa tay lên môi, mắt rơm rớm nước mắt. Sau đó nhỏ ôm mặt khóc. Tôi biết trò đùa của tôi đã đi quá xa. Tôi đặt tay lên trán nhỏ rồi nói:
- Sam! Anh đùa thôi mà! Té nhẹ thế làm sao mà mất trí nhớ được?
Sam ngưng khóc, nghểnh mặt lên nhìn tôi, rồi lại khóc, dùng hai nắm đấm đấm nhè nhẹ vào tôi.
- Anh xấu lắm! Anh ác lắm! Biết là em lo cho anh lắm không?
- Anh xin lỗi mà! Anh xin lỗi, cho anh xin! Người anh đang ê ẩm, em cứ đấm kiểu này chắc anh chết luôn!
Nhỏ ngừng đấm, đưa tay lên gạt đi nước mắt. Thấy nhỏ bình tĩnh lại, tôi mới nhẹ nhàng hỏi:
- Anh bị vậy lâu chưa?
- Dạ... chắc khoảng 5 tiếng trước...
Tôi ngó cái đồng hồ treo trên tường. Đã chín rưỡi rồi? Chết bà, bỏ mất tập phim hay rồi!
- Chín rưỡi rồi, sao em chưa về?
- Em lo cho anh quá, không sao đâu anh, em xin bố mẹ về trễ rồi.
- Con gái đi khuya quá cũng không tốt đâu em.
- Vậy con trai lao ra đầu xe là tốt hả?
Mắt nhỏ lại bắt đầu rơm rớm. Tôi thật sự không biết nói gì. Tôi cứ im lặng ngồi nhìn Sam khóc.
- Em cảm ơn anh! Nếu không có anh có lẽ người nằm trên giường bệnh là em...
- Đừng nói thế mà! Anh có sao đâu!
- Bác sỹ nói rằng anh bị chấn động não nhẹ, gãy 1 xương sườn, còn lại chỉ là vết thương ngoài da không đáng lo.
- Anh còn ngồi đây nói chuyện được là không sao rồi đúng không? Em có làm sao không?
- Em chỉ bị trầy xước sơ sơ thôi...
Tôi và nhỏ ngồi im, chẳng chuyện trò gì với nhau. Tôi cũng cảm thấy khá mệt nên lên tiếng:
- Em nên về sớm kẻo bố mẹ lo, anh không sao đâu, chắc vài ba ngày nữa là ra viện thôi!
- Anh không sao thật chứ?
- Thật mà, em cứ về đi.
- Dạ vậy thôi em xin phép!
Tôi gật đầu chào, lặng nhìn bóng em khuất dần sau cái cửa. Tuy hôm nay tôi phải vào nhập viện nhưng tâm hồn thanh thản lạ thường. Lòng tôi nao nao một niềm vui lạ kỳ. Tôi chìm dần vào giấc ngủ với nụ cười không tắt trên môi...

_________________
[center] Z•A•N•N•A•G•H•A•Z•I[/center]
BA THẦY TRÒ LÊN WAP SỜ PAM.
CÁI MẶT HÀI HÀI LÀ TRƯ BÁT GIỚI.
CÁI THẰNG PHƠI PHỚI LÀ THIEN CHÉM GIÓ.
SƯ PHỤ GIÀU CÓ LÀ ZAN TÀI CÁN.
MWAP NGỜI SÁNG, XUÂN NGHĨA ADMIN.
ĐÍCH ĐẾN XA XÔI, CÙNG WAP PHÁT TRIỂN


Sửa lần cuối: zannaghazi 28/11/2013 21:02

Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 27/11/2013 13:00 
Ngoại tuyến
☀️13/30☀️
☀️13/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 04/08/2012 10:51
Bài viết: 2662
Đến từ: Đà Lạt, Lâm Đồng
Số điện thoại: 01689195733
WRITTEN BY TIBU!
Được viết bởi Tibu, chỉnh sửa: Zannaghazi
*********
Tôi chìm vào giấc ngủ nửa mơ nửa tỉnh. Đầu tôi đau từng cơn, nhức nhối, tôi không thể ngủ sâu được. Chợt tôi nghĩ về sự việc hôm nay... Đây không phải là lần đầu tiên tôi bị tai nạn vì bé Sam. Những kí ức tuổi thơ ùa về trong tôi...
Bảy năm trước, lúc chúng tôi bắt đầu có khoảng cách dần. Chỉ còn lời chào qua loa, vài nụ cười mỉm mà thôi. Trường của tôi là dạy cả cấp 1 và cấp 2 nên thường ngày, tôi và Sam vẫn gặp nhau.
Vào ngày 20/11 năm đó, trường tôi tưng bừng tổ chức văn nghệ chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam. Nghe nói có ông nào trên Hội đồng nhân dân xuống nên tổ chức to lắm. Chương trình bắt đầu từ 7h, dự kiến là đến 9 - 10h mới xong. Tôi buồn ngủ nhíu cả mắt, nhìn ngắm khung cảnh xung quanh một cách vô ý thức. Rồi đột nhiên ánh mắt của tôi như bị hút lại ở một cô bé dáng người nhỏ nhắn... không, hồi đó tôi gọi là lùn! Đúng là bé Trân rồi!
Hồi đó tôi còn rất vô tư, chưa biết chút gì là tình yêu gì đó. Tôi chỉ biết rằng nó là một thứ rất đáng..... xấu hổ! Hễ đứa nào bị nói là thích người này người nọ là bị chọc cho điên đầu luôn! Tôi xem Trân như một người em gái. Thấy Trân từ từ rảo bước ra về, tôi cũng chạy theo.
- Hi Trân! Chờ anh về với nào!
- Chào anh Trung, anh cũng xem văn nghệ hả? Em tưởng..... anh trốn đi chơi rồi!
- Làm gì có chuyện đó chứ! Chờ tý anh chạy vào lấy xe đạp rồi chở em về.
- Em đang tính đi bộ về nhưng có anh giúp thì đỡ quá. Cảm ơn anh nhiều.
Tôi nhanh chóng chạy vào nhà xe, dắt chiếc xe đạp mới được mua ra. Vừa ra đến cổng, đang định lao lên xe phóng vọt ra thì... sém dập mặt. Xe bị tuột xích! Tôi dắt xe ra cổng với nỗi thất vọng tràn trề. Tôi ngồi vào một góc bên đuờng, cố gắng gom từng tí ánh sáng từ chiếc đèn lù mù trên đầu để sửa xe. Trân đi lại hỏi nhỏ gì đó, ồn ào quá nên tôi nghe không rõ.
- Em qua đường trước đi, anh sửa xe 1 xíu rồi qua liền!
Tôi hét to để đảm bảo nhỏ nghe được.
BRỪMMMM BRỪMMM
Tôi giật mình nhìn ra đường. Hai thanh niên đang phóng nhanh qua đoạn đường trường tôi. Nhưng... bé Trân.... đang đứng giữa đường...
Tôi lao ra nhanh như cắt, chạy đến phía nhỏ. Thời gian dường như chậm lại, tôi cảm thấy vô vọng trong từng bước chân. "Cố lên, mày có thể! CÓ THỂ!!!!". Tôi dồn hết sức vào đôi chân, lao ra giữa đường đông đúc!
Kịp! Kịp rồi. Tôi kéo tay nhỏ, lôi ngược ra đằng sau. Bé Trân té ngược ra sau tôi, còn tôi... theo quán tính lao thẳng ra phía trước.
RẦMMMMM!!!!
Tôi bị xe quẹt qua bên phải, người lái xe né tôi nhưng không kịp, té nhào ra trước. Tôi té xuống đường, trời đất như quay cuồng. Tôi cảm nhận như văn nghệ trong trường dừng lại. Tôi nghe rất nhiều tiếng chân chạy ra, nhiều tiếng nói khác nhau xung quanh tôi:
- Trời ơi! Đó là thằng Trung!
- Ai gọi xe cấp cứu đi!
- Trân, cậu có bị sao không?
- Tránh ra cho tôi qua! Tôi là thầy cậu bé!
-....
Đầu óc tôi quay cuồng, tai tôi ù dần đi. Định thần lại, tôi cảm thấy trong hàng chục tiếng nói có... tiếng khóc của một ai đó. Tôi đưa ánh mắt tìm tiếng khóc ấy ở đâu.
- Nó không bị sao kìa tụi mày!
- Thằng Trung sống rồi!
- Sao không die luôn? Tao ngồi cho rộng chỗ!
Tôi lên tiếng:
- Sao mà die được, tao là "mình đồng, da sắt,... trán xi măng" mà! Nhưng bé Trân đâu?
Chen chúc qua hàng người, nhỏ bò lại gần tôi, mắt nhỏ nhoà lệ.
- Anh... anh Trung,.... hức hức... anh có sao không?
- Nhìn này! Anh có sao đâu!
- Còn ngồi đó chém gió được à? - thằng bạn tôi lên tiếng- thế cái gì toe toét trên tay mày kia?
Giờ tôi mới để ý, tay phải tôi bê bết máu, nặng trĩu, mất đi cảm giác luôn.
Sau đó tôi được đưa đến bệnh viện kiểm tra. Chỉ là vết thương ngoài da, khâu lại 5 mũi, phải băng bó 1 tuần.
Một tuần sau đó là tuần vui nhất đối với tôi, bé Trân tối nào cũng qua chép bài giúp tôi, sau đó 2 đứa bày ra đủ thứ trò để phá như hồi nhỏ.
Sau đó dường như hai gia đình cố tách chúng tôi. Tôi không còn được trò chuyện, đùa nghịch với Trân nữa...

_________________
[center] Z•A•N•N•A•G•H•A•Z•I[/center]
BA THẦY TRÒ LÊN WAP SỜ PAM.
CÁI MẶT HÀI HÀI LÀ TRƯ BÁT GIỚI.
CÁI THẰNG PHƠI PHỚI LÀ THIEN CHÉM GIÓ.
SƯ PHỤ GIÀU CÓ LÀ ZAN TÀI CÁN.
MWAP NGỜI SÁNG, XUÂN NGHĨA ADMIN.
ĐÍCH ĐẾN XA XÔI, CÙNG WAP PHÁT TRIỂN


Sửa lần cuối: zannaghazi 29/11/2013 19:57

Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 27/11/2013 13:01 
Ngoại tuyến
☀️13/30☀️
☀️13/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 04/08/2012 10:51
Bài viết: 2662
Đến từ: Đà Lạt, Lâm Đồng
Số điện thoại: 01689195733
Những cơn mơ thoáng qua để lại cho tôi sự tiếc nuối vẩn vơ, một chút gì đó thoáng buồn. Một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt. Tôi vươn vai, từ từ ngồi dậy, một tia nắng nhẹ nhàng chiếu vào mặt tôi. Cũng lâu lắm rồi tôi mới trở lại bệnh viện. Một bình hoa huệ nhỏ để ở chiếc bàn đầu giường. Tôi đưa mắt nhìn quanh. Ở cuối giường là thằng anh của tôi. Hình như nó nằm đó, trông tôi cả đêm rồi. Tôi với quả cam trên bàn quăng lên đầu nó.
- Đi trông người bệnh mà ngủ như heo
vậy hả?
- Ờ... hở...
Nó dụi mắt, đưa mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở tôi.
- Mày... dậy sớm vậy?
- Bảy rưỡi rồi bác!
- Mày còn nói được là tốt rồi!
- Chưa chết được đâu!
- À mà tao nghe thằng bạn tao kể rồi!
- Kể gì?
- Mày lao ra cứu con nhỏ Trân hàng xóm!
- Thì sao?
- À... là bé Sam đúng không?
Mặt tôi bỗng nóng lên, như có dòng điện chạy qua khi nghe đến cái tên đó. Mặt tôi đỏ lên nhưng tôi cố gắng chối:
- Làm... làm gì... phải! Anh nghĩ sao mà... nói vậy?
- Nhìn thái độ của mày là tao biết tỏng rồi! Nếu mà không phải thì... tao tán bé đó nhá!
- Không! Cấm!...
- Hà hà, chưa công nhận nữa hả, tao nói là tao làm thật đấy!
- Thôi, đúng rồi! Anh nói đúng rồi, đừng nhắc nữa!
- Hà hà, tao đùa tý thôi... mà mày nghĩ gì mà lại lao ra cho xe tông vậy?
- Em... không biết nữa, dường như... không thể làm chủ bản thân... cứ như thói quen... lao ra... rồi tới đâu thì tới...
- Mày... nói tiếng người được không?
- Hở?
- Đùa tý thôi! Tao hiểu rồi mà!
Chợt cánh cửa mở ra, tôi và ông anh dồn ánh mắt ra cửa. Một hình bóng nhỏ nhắn bước vào phòng. Là Sam! Ông anh đứng dậy, nháy mắt đểu rồi bước ra khỏi phòng. Nhỏ từ từ bước phòng bệnh. Sau Sam có hai bóng người cao to bước vào. Là bố mẹ Sam!
Cả ba người từ từ bước vào phòng, đứng trước giường bệnh. Mẹ của Sam đặt một giỏ trái cây lên cái bàn cạnh giường rồi quay về vị trí. Tôi mỉm cười với Sam nhưng nhỏ không cười lại.
- Cô chú vô cùng biết ơn cháu vì đã cứu con bé một lần nữa.
- Dạ không có...
- Nhưng cháu không cần cố gắng như thế nữa - họ ngắt lời tôi - Cô chú đã thanh toán viện phí rồi nên cháu không cần lo về con bé nữa!
- Nhưng...
Họ nói xong rồi bỏ ra. Tôi thật sự rất khó chịu về cách nói của người lớn. Có vẻ họ nghĩ rằng tôi ăn vạ nhà họ! Thật quá đáng! Bé Sam bước ra sau cùng, cố rướn người lại để nói với tôi. Vì quá xa mà dường như nhỏ không muốn cho bố mẹ nghe nên nói nhỏ. Tôi đọc khẩu hình miệng, hình như Sam muốn nói 3 từ: "Em xin lỗi!"...
Thằng anh từ đâu lại mò mặt vào.
- Sao? Ba má nó đến hỏi cưới hả?
- Cưới gì mà cưới! Sam mới học lớp 10 thôi!
- Lo gì, mẹ cưới chồng cũng khoảng thời gian đó!
- Xưa khác, giờ khác!
- Chứ làm gì vậy?
- Tò mò quá vậy! Để im cho em nghỉ!
- Oài...
- À... mà em mượn điện thoại chơi game đi!
- Này! Giữ cẩn thận đấy, tao đi uống cafe về tao lấy lại đấy!
- Ờ, đi nhanh cho nhờ cái!
- Thằng này láo, lúc nào ra viện tao cho mày biết tay!
Tôi lấy điện thoại ông anh lên facebook. Không hiểu sao vừa vào là tôi tìm ngay vào face của Bảo Trân. Tôi lướt qua một lượt album ảnh của nhỏ, tủm tỉm cười khi nhìn những cái ảnh tự sướng của nhỏ. Tôi bấm qua phần "thông tin" nhưng bấm nhầm vào phần "dòng thời gian". Tôi bị thu hút ngay bởi cái status trên cùng bởi dòng trạng thái "cảm thấy buồn". Tôi bấm vào đọc status ấy. Nguyên văn nội dung như sau:
Thực sự mình bị tông xe chỉ bị trầy xước sơ sơ nhưng mình rất đau! Đau một vết thương khó chữa khỏi trong tim. Tại sao một người mình yêu lại chỉ đứng nhìn mình gặp nạn, chỉ có thể đứng hét trong khi mình không cần điều đó? Tại sao không thể bỏ qua cái tôi cá nhân để giúp đỡ người mình yêu thương? Thật khó hiểu khi một con người không là gì của mình lại có thể cứu mình tới 2 lần, sẵn sàng bỏ qua mọi thứ để mong mình bình an. Điều đó là thứ quí giá nhất mà tôi được trao tặng. Có lẽ không có tình yêu khi không có sự hi sinh vì nhau. Chúng ta kết thúc nhé - với Tommy Boy.
Tôi đọc status mà lòng nao núng, có cảm giác như đang nói về tôi. Tôi bấm vào người được tag trong status ấy thì phát hiện chính là thằng nhóc đáng ghét bạn trai của Sam. Tôi cảm thấy hài lòng, mọi sự đau đớn trên cơ thể dường như tan biến, nhường chỗ lại cho sự hồi sinh của trái tim. Tâm hồn tôi thanh thản lạ thường. Nụ cười trên môi dường như không thể dập tắt!

_________________
[center] Z•A•N•N•A•G•H•A•Z•I[/center]
BA THẦY TRÒ LÊN WAP SỜ PAM.
CÁI MẶT HÀI HÀI LÀ TRƯ BÁT GIỚI.
CÁI THẰNG PHƠI PHỚI LÀ THIEN CHÉM GIÓ.
SƯ PHỤ GIÀU CÓ LÀ ZAN TÀI CÁN.
MWAP NGỜI SÁNG, XUÂN NGHĨA ADMIN.
ĐÍCH ĐẾN XA XÔI, CÙNG WAP PHÁT TRIỂN


Sửa lần cuối: zannaghazi 30/11/2013 19:52

Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 27/11/2013 15:28 
Ngoại tuyến
☀️13/30☀️
☀️13/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 04/08/2012 10:51
Bài viết: 2662
Đến từ: Đà Lạt, Lâm Đồng
Số điện thoại: 01689195733
Một cảm giác lạ thường xuất hiện trong tôi. Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy mình tràn đầy sức sống mặc dù.... tôi đang nằm trên giường bệnh. Những tia nắng dịu dàng buổi sớm qua đi, nhường chỗ cho tia nắng mãnh liệt chói chang, xóa tan bầu không khí se lạnh của những ngày chớm đông. Những cánh hoa mười giờ trên cửa sổ đang dần mở ra, để lộ nhụy vàng len lỏi giữa màu tím thùy mị, đơn giản mà đẹp đẽ. Tôi thả lòng bay bổng với muôn ngàn cánh chim đang nháo nhác bay từ phương Bắc tới để tránh mùa đông lạnh lẽo, hướng về nơi ấm áp hơn. Con tim tôi như được hồi sinh, tâm hồn tôi tràn ngập sức sống cháy bỏng, bồi hồi trong lồng ngực. Tôi nhận ra rằng: ĐÃ ĐẾN THỜI CƠ GIÀNH CHO MÌNH!!!!
Những ngày nằm trong viện là những ngày dài nhất đời tôi. Tôi cảm thấy cuộc đời này đáng sống biết bao. Những mệt mỏi, đau đớn trong bệnh viện tan biến mất. Tâm trạng tôi tốt nên việc bình phục rất nhanh, sang ngày thứ 3 tôi được xuất viện.
Một sáng thứ tư như mọi ngày, bầu trời trong xanh cao vun vút, kéo dài như vô tận. Những tia nắng ngày mới nhẹ nhàng chiếu sáng khắp nơi, rải lên mọi cây cối, mọi mái nhà, mọi nẻo đường trong thành phố một sắc vàng nhạt đặc trưng. Hôm nay có lẽ là ngày quan trọng nhất, bước ngoặt trong cuộc đời tôi: Tôi sẽ nói lên nỗi lòng mình với Sam!
Tôi đã dậy chuẩn bị từ 4 rưỡi, ủi quần áo thật tinh tươm, xịt 1 chút nước hoa có mùi hương nhẹ nhàng, cố chải đầu gọn gàng, chăm chút từng nếp tóc. Tôi muốn mình thật bảnh bao trong ngày này. 5 rưỡi, tôi bắt đầu đi từ từ ra khỏi nhà, đi vòng quanh các phố phường quen thuộc. Dừng chân bên một tiệm hoa nhỏ bên đường, tôi ngắm một hồi rồi quyết định chọn 1 bó hồng nhỏ, đỏ thắm. Tôi bước qua các nẻo đường với những bước chân như được tiếp thêm sức. Tôi huýt sáo một bài nhạc vui vui để che giấu đi nụ cười không ngớt trên môi. 6h20, tôi dừng chân bên 1 góc đường, đứng chờ nhỏ đi học. 6h30... nhỏ vẫn chưa ra. 6h40... chưa thấy bóng dáng nhỏ đâu. "Có lẽ mình tới trễ, nhỏ đi học mất rồi". Tôi lấy xe chạy đến ngôi trường yêu dấu nhỏ đang học. Ngôi trường vắng bóng người vì giờ học đã bắt đầu. Tôi chậm rãi bước qua từng dãy phòng học và dừng lại tại chiếc ghế đá trước phòng học. Đưa mắt nhìn qua cả phòng học, tôi nhận thấy... Sam không đi học.
Ngồi trong quán cafe đối diện cổng trường, tôi suy ngẫm rồi nhiều. "Tại sao Sam lại nghỉ học? Có chuyện gì xảy ra sao?" Từ cảm giác buồn chán, hối tiếc chuyển dần sang lo lắng. Một lần nữa tôi lại lạc vào mê cung của những câu hỏi không lời giải đáp.
REEEEENGGGG...
Giờ ra chơi đã đến, tôi quyết định quay lại trường để hỏi bạn của Sam. Tôi nhớ không nhầm Sam có một người bạn tên là Rốt. Tôi đến cửa lớp, tôi nhờ người gọi Rốt ra.
- Anh tìm em hả? - một cô bé nhỏ nhắn đi từ trong lớp ra. Tôi đoán đó là Rốt.
- Xin lỗi cho anh hỏi, em biết tại sao hôm nay Sam... à... Bảo Trân hôm nay không đi học không?
- Anh là ai... mà lại hỏi?
- Anh là....
- A! Cái anh này hôm bữa nhảy ra cứu con Sam kìa tụi mày!- Một thằng nhóc nhanh nhảu chạy từ trong lớp ra hét toáng lên.
- Đúng rồi á em! Là anh đây!
- Con Sam nó nghỉ từ đầu tuần rồi anh ơi, nhà nó sang Úc ở, hôm thứ 7 nó mở tiệc liên hoan chia tay rồi, tới giờ chưa thấy mặt nó lại.
Tôi bàng hoàng khi nghe tin này. Nó như một quả bom nguyên tử dội vào tâm can tôi.
- Có.. có ai biết... khi nào Sam đi không...?
Rốt lên tiếng:
- Hình như sáng nay, 11h nè anh, mà anh là gì của Sam?
Tôi bỏ mặc câu hỏi, tôi chạy nhanh ra nhà gửi xe với chút hi vọng gì đó! "Ba chục cây số! Kịp, vẫn còn kịp để gặp Sam" Tôi lên xe, chạy nhanh hết sức, trong đầu tôi chỉ còn quan tâm 1 việc: Ra sân bay trước khi quá trễ! Kẹt xe! Khốn nạn thật, đúng lúc mình đang vội lại gặp kẹt xe. Tôi phác thảo sơ lược bản đồ thành phố trong đầu. Có đường khác, xa hơn khoảng 3km nhưng vẫn nhanh hơn là đứng đây! Tôi quay đầu xe, phóng nhanh hết sức đến sân bay!
10h43, tại sân bay Tân Sơn Nhất, tôi hoang mang chạy giữa các hành lang, tôi không biết chuyến bay đi Úc sẽ cất cánh ở đâu. Bảng điện tử! Đúng rồi bảng điện sẽ cho mình biết chính xác. Lối thứ 3! Cũng gần đây! Tôi chạy nhanh hết cỡ, dồn hết sức bình sinh vào đôi chân, chỉ mong kịp.
Đây rồi! Nhưng không kịp mất rồi, Sam đang đứng trên thang cuốn dẫn ra sân bay. Tôi cất tiếng gọi thật lớn... nhưng hình như xa quá, Sam không thể nghe.
Bóng Sam khuất sau bức tường. Ước mong một lần gặp em trước khi xa nhau đã đi vào dĩ vãng. Hình bóng em liên tục hiện lên trong đầu tôi. Tôi bất thần làm rơi bó hoa đang cầm trên tay. Dường như thế giới quá đẹp, quá đáng sống của tôi đang sụp đổ. Tôi khuỵu gối giữ nền nhà. Một tiếng hét lặng lẽ trong tâm can tôi vang vọng...
Tôi hoàn toàn gục ngã...
Chuyến máy bay số hiệu 4379 cất cánh, mang bé Sam đi mất...
*****
HẾT PHẦN 1,
MỜI CÁC BẠN ĐÓN ĐỌC PHẦN 2 CỦA TRUYỆN NGẮN "BÉ HÀNG XÓM": CHỜ MỘT NGÀY EM SẼ QUAY VỀ BÊN ANH BY ZANNAGHAZI.

_________________
[center] Z•A•N•N•A•G•H•A•Z•I[/center]
BA THẦY TRÒ LÊN WAP SỜ PAM.
CÁI MẶT HÀI HÀI LÀ TRƯ BÁT GIỚI.
CÁI THẰNG PHƠI PHỚI LÀ THIEN CHÉM GIÓ.
SƯ PHỤ GIÀU CÓ LÀ ZAN TÀI CÁN.
MWAP NGỜI SÁNG, XUÂN NGHĨA ADMIN.
ĐÍCH ĐẾN XA XÔI, CÙNG WAP PHÁT TRIỂN


Sửa lần cuối: zannaghazi 01/12/2013 08:28

Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Hiển thị những bài viết cách đây:  Sắp xếp theo  
Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời  [ 48 bài viết ]  Chuyển đến trang 1, 2, 3, 4, 5  Trang kế tiếp

Thời gian được tính theo giờ UTC + 7 Giờ


Chủ đề tương tự
 Chủ đề   Người gửi   Trả lời   Xem   Bài viết mới nhất 
Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. Truyện ngắn - Hạnh phúc, phía sau lưng.

MrTuan1

2

1167

27/01/2014 20:19

MrTuan1 Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [TRUYỆN NGẮN] Vụ án tiếng chuông by Zannaghazi

[ Chuyển đến trangChuyển đến trang: 1 ... 5, 6, 7 ]

zannaghazi

68

12289

06/09/2013 21:04

kanris Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [Truyện ngắn] Chờ một ngày em sẽ về bên anh by Zannaghazi

zannaghazi

9

2252

01/12/2013 20:57

zannaghazi Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [Truyện trinh thám] Kẻ giết người IQ 200 by Zannaghazi.

[ Chuyển đến trangChuyển đến trang: 1 ... 5, 6, 7 ]

zannaghazi

66

12255

18/02/2015 17:15

Minhnl5achacha Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [Truyện ngắn] Khi yêu ai, đừng ngại ôm người ấy!!!

Tibu

1

1370

09/05/2013 16:32

Tibu Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. Truyện Ngắn Đi Sâu Vào Lòng Người - Đốt Là Cháy

ErikTran

3

1381

14/11/2012 11:19

ErikTran Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. Đừng đụng đến Việt Nam

nghiammo1992

4

1808

31/10/2015 20:19

Minhnl5achacha Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. Tiểu thuyết tình yêu truyền kỳ by zannaghazi

zannaghazi

6

2295

06/11/2012 14:40

cryingboy Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [TRUYỆN MA] NGÔI NHÀ MA TRÊN ĐÈO PRENN (BY ZANNAGHAZI)

[ Chuyển đến trangChuyển đến trang: 1 ... 4, 5, 6 ]

zannaghazi

58

11479

14/01/2013 17:09

MRDARKNIGHT Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [TRUYỆN KINH DỊ] SÁT THỦ NGÔI ĐỀN CỔ BY ZANNAGHAZI

[ Chuyển đến trangChuyển đến trang: 1 ... 37, 38, 39 ]

zannaghazi

389

51856

16/02/2013 19:11

truth99 Xem bài viết mới nhất vừa gửi

 


Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến148 khách


Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này.
Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này.
Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này.
Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này.

Tìm kiếm với từ khoá:
Chuyển đến:  
Đã tích hợp phpBB® Forum Software © phpBB Group
Vietnamese language pack for phpBB 3.0.x download and support.
CHIASE123.COM - Diễn đàn chia sẻ kiến thức