Thực trạng sinh viên ra trường Đầu đường Xây dựng bơm xe Cuối đường Kinh tế bán chè đậu đen Ngoại thương mời khách ăn kem Các anh Nhạc viện thổi kèn đám ma Ngân hàng ngồi dập đô la In giấy vàng mã, sống qua từng ngày Sư phạm trước tính làm thày Giờ thay kế toán, hàng ngày tính lô. Điện lực chẳng dám bô bô, Giờ đang lầm lũi phụ hồ trên cao. Lập trình chả hiểu thế nào, Mở hàng trà đá, thuốc lào…cho vui Nông nghiệp hỏi đến ngậm ngùi “Số em chắc chỉ tiến lùi theo trâu” Nhìn quanh, Thương mại đi đâu? Hóa ra là đã nhảy tàu đi buôn….. Ngoại ngữ vẻ mặt thoáng buồn Đang ngồi viết sớ, kiêm luôn bói bài. Báo chí buôn bán ve chai Giao thông đi chở thuê ngoài Đồng Xuân. Bách khoa cũng gặp đôi lần Buôn đồ điện hỏng, kiếm cân dây đồng Mỹ thuật thì đang chổng mông Đục khắc bia mộ, cũng mong lên đời Mỏ địa chất mới hỡi ôi Sáng thồ hai sọt, chào mời mua than Thuỷ sản công việc an nhàn Sáng cân mớ cá, cuối làng ngồi rao…! Hàng hải ngồi gác chân cao Bao giờ trúng số mua tàu ra khơi Bác sĩ, y tá có thời Học xong về huyện được mời chích heo… Cuộc đời sing viên Em biết không đời sinh viên nghèo lắm Cơm ăn thường toàn nếm vị rau dưa Những lúc hết tiền rồi nhịn cả cơm trưa Tối đói là đành xơi mì tôm góiĐêm thức khuya đoàn binh giun vẫy gọi Dựng đứng lên trong bụng để chào cờ Đến mùa thi thức đến một hai giờ Nhìn khắp nơi toàn là sách với chữ Sinh viên nghèo nhưng tấm lòng tiệu phú Thương bạn bè lúc gặp cảnh éo le Khi khoái lên cũng hay đánh chén nhè Năm mười đứa xúm nhau thành một hội Vui rượi cờ rồi bàn chuyện đời thơ Vài ba lần cha mẹ cũng thờ ơ khoai gạo hết không còn tiền gửi nữa Không tiền tiêu phải vay năm bảy đứa Tết ra về còn nợ tám chín trăm sống ở quê chưa qua khỏi ngày rằm Rồi lại gói xuân đi vào chốn cũ Sinh viên mình có lúc nào thấy đủ Thiếu gia đình thiếu bác thiếu quê hương Muốn vô tư nhưng phải lo đủ trăm đường Nào tiền tiêu tiền ăn tiền học phí Đến mùa thi đôi lúc còn phải nghỉ Vì mình nghèo mà trường bảo mình “no” Ôi! Đi học còn khổ hơn chăn bò Đời nghèo quá nên hoá thành lãng mạn Mọi thứ thiếu ta chỉ thừa tình bạn Và tình thương những kẻ giống như ta Những cái “nhất” của sinh viên Ngại nhất là lúc ôn thi Bẩn nhất dể đoán thời kì mùa đông Ghê nhất mấy cậu chơi ngông Sĩ nhất đi với “đoá hồng yêu thương” Ngán nhất đề thi quá “xương” Xỉn nhất sinh nhật thường thường đôi chai Đen nhất thi lại lần hai Đau nhất quay bài dám thị đuổi ra Vui nhất nhảy nhót hát ca Hăng nhất xem bóng hét la dạc mồm Oai nhất thi đạt các môn Ghét nhất lũ ghẻ cứ ôm lấy mình Sướng nhất gặp vận đỏ tình Tốn nhất tình phí khi về đêm thâu Sợ nhất sập bẩy tiên nâu Hôi nhất đứng đầu dày tất khai khai Say nhất đánh bạc đánh bài Ì nhất khoản nợ của vài quán ăn Thích nhất rét trùm kín chăn Hiếm nhất là cảnh ốm lăn người hầu Mê nhất chẳng phải buồn rầu Liều nhất chui tàu trốn vé nhà ga Mong nhất “đạn” gửi nhà ra Lo nhất tốt nghiệp vẫn là “ăn theo” Sinh viên dẩu mang tiếng nghèo Nhưng nhiều cái nhất thử keo kể nàothêm nữa này ĐỜI SINH VIÊN Có lẽ suốt đời tôi cũng chẳng thể quên, Cái cồn cào thuở sinh viên mong học bổng, Cái thảnh thơi mỗi khi túi rỗng, Cái giật mình của giá cả trêu ngươi. Chúng tôi hơn đời bởi vẫn ước mơ, Song, cũng tự hiểu mình bần cùng biết mấy Có đáng kể gì đâu không đủ tiền mua giấy Còn nói chi đến những giấc mơ đầy. Tôi lặng người nhìn bạn đứng ngây Trước tập thơ mà không sao mua nổi Đọc được ý nhau, để cùng cười bối rối Ôi, giá mà cuộc sống cũng như thơ! Cơm nhà bếp có thịt là giấc mơ Ký túc xá mất điện là chuyện bình thường nhất Nhớ gia đình không dám về chủ nhật Vì thẻ sinh viên không thay được vé tàu. Dép đứt quai chẳng dám đòi mua đâu Lòng tự hiểu, mẹ cuối kỳ lương tháng Nhưng mọi sự thật dường như không dám Đã từ lâu bệnh hình thức ngập đời. Cả đất nước còn gian khó đầy vơi Viết thư về bạn ngập ngừng phần: tái bút Thư bố kể những thất thu thiếu hụt Rất đau lòng bạn có lỗi gì đâu! Lỡ chẳng may học sút, thi sau Nỗi hối hận còn hơn tội phạm Sau màn lệ là một bầu trời xám Bởi chính ta làm bạc tóc mẹ mà. Học bổng mấy lần, nhuận bút vài ba Không mua nổi gì tặng anh yêu dấu Trang thơ tình dẫu vạn ngàn nhanh nhảu Vẫn làm em tê tái nụ cười hờ. Nghe bạn đùa:”Yêu người đi làm ư ?” Nhưng đồng lương có hơn gì học bổng Sợ tâm hồn thành thuộc địa của đời thường lan rộng Sợ một ngày chúng ta sống nhỏ nhoi Suất cơm nhà bếp ăn hết vèo bụng nghe còn đói Chút lạc rang mặn quá khó nuốt vào Canh bắp cải trông mãi đến ngán ngao Nhưng chẳng lúc nào ta hết ước mơ Và một điều chắc chắn chẳng bao giờ Ta cúi đầu đi xin kẻ khác Chẳng bao giờ ta làm điều độc ác Và cũng chẳng bao giờ dám lợi dụng người yêu.
|