Truyện ngắn: Nếu Một Ngày anh hỏi em là ai?

Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

Re: Truyện ngắn: Nếu Một Ngày anh hỏi em là ai?

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 02/02/2014 07:03

Nếu một ngày anh hỏi em là ai? – phần 94
Dù biết mấy đứa con nít không hiểu hết ý nhưng mẹ Kiệt vẫn nói và cười hài lòng.
+ Kiệt có “vợ” ấy hả? *Ghim òa khóc như mưa*
+ Không phải. Nó xấu xí lắm, không chơi với nó đâu *Tuấn hét toáng lên*
+ Nó bẩn nữa. gầy nhom ! *Chi bịt mũi chạy đi*
+ Nó…..
+ Nó……..
Ngay tức khắc đám trẻ con trở nên náo loạn vì những lý do rất …trẻ con. Tuấn – Trung – Chi chụm đầu đòi “cách li” Vân. Ghim đứng khóc inh ỏi, khó bù lu bù loa. Nam ngồi phịch xuống bãi cỏ, bặm môi cay cú vì Kiệt đã có “vợ” còn Nam thì chưa, áo Nam bị Ghim kéo xếch lên lệch hẳn sang bên. Kiệt bần thần đứng ngây người nhìn Vân – vợ của Kiệt. Chủ tịch Hwang dắt Vân vào nhà để thay đồ. Vân bám lấy Kiệt, kéo Kiệt đi cùng, như thể Vân xem Kiệt là người tin tưởng nhất.
Vân bước ra với một bộ đầm trắng, đã gọn gàng và xinh đẹp không kém gì Ghim (hồi nhỏ vẫn chưa có ý định làm lu mờ giới tính). Kiệt và Nam chết trân như tượng gỗ, Ghim càng khóc to hơn, Chi – Trung – Tuấn tắt ngúm những lời xì xầm.
Đôi mắt to trong sáng, mái tóc đen nháy, búi hai bên. Trông Vân như một thiên thần đáng yêu. Mặt khác vóc dáng gầy và xanh xao của Vân cho mọi người cái nhìn về một cô bé thiên thần bé bỏng yếu ớt, luôn cần sự che chở, bảo vệ.
+ Anh Joong. Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ, anh phải làm chồng em nhé. Hãy dẫn em đi chơi mỗi ngày, đừng bỏ em một mình.
Vân chạy lại ôm Kiệt và hôn nhẹ lên môi Kiệt (Rất tiếc vì nụ hôn đầu đã không dành cho Đan) =.= Khỏi nói cũng biết người lớn lẫn bọn trẻ shock thế nào, riêng Ghim thì…., có cần miêu tả không nhỉ??
+ Vợ sẽ không bị bỏ rơi, có chồng rồi ^^ *Kiệt không mấy hiểu ý nghĩa nụ hôn, chỉ đơn giản là Vân muốn Kiệt luôn đi cùng*
+ Em có thể làm vợ anh, anh sẽ luôn dẫn em đi chơi , anh sẽ mua quà cho em *Nam kéo Vân về phía mình, không ngờ mới ranh ba tuổi đầu mà Nam đã biết dùng quà mua chuộc con gái ~ không hổ thẹn là sát thủ tình trường*
…………….
+ Nam tranh giành Vân với Kiệt từ ngày đó hả? *Đan đớp đớp cái miệng*
+ Ừ. Trẻ con ấy mà. Về sau, chủ tịch Hwang phải căn dặn rất nhiều thì Kiệt và Vân mới không xưng hô vợ chồng. Kiệt yêu mến Vân, quan tâm tới Vân từ lúc nào không rõ, chỉ biết khi cả hai lớn thì tình cảm đã rất sâu sắc.
Bụp.
Ghim trơ cái mặt, tròn con mắt nhìn cái gối bông trên tay Đan vừa “đáp êm” vào người mình. Không hiểu. Nhưng tự nhiên Ghim nghĩ không hỏi nguyên do bị ăn đòn thì tốt hơn =.= *toát mồ hôi*
Trung thực mà nói, Đan cũng như bao cô gái khác, không thể không nổi điên trước chuyện tình cũ của người yêu, lại còn nụ hôn đầu với chẳng nụ hôn cuối !
Ghim thật tội nghiệp, khi không luôn là cái bao cát để bao kẻ trút giận.
+ Hix hix *Ghim bật khóc*
+ Sao vậy? Kể…tiếp…đi *cười méo mó*
Năm Kiệt 16 tuổi, tình cảm giữa Kiệt với Kiệt bị rạn nứt. Tuy về sau hiểu lầm được tháo gỡ nhưng Vân cố chấp vẫn đa nghi và suy diễn nhiều, mối quan hệ cũng dần phai mờ.
Chuyện du học của Kiệt và Vân khá phực tạp, hầu như đều du học hết nơi này nơi kia. Hai người về Hàn một thời gian rồi lại đi du học cho kịp khóa học. [Học những cái gì chắc chỉ có mẹ Kiệt mới biết] Hè, cả hai về HQ một tháng để nghỉ ngơi, Kiệt hẹn cuối tháng sẽ cùng Vân sang Mĩ du học. Nhưng Vân đợi cả ngày cũng không thấy Kiệt tới sân bay.
“Seo Woo Joong sao anh không tới? Em đã đợi anh cả một ngày trời. Chưa bao giờ anh bỏ lại em như vậy? Em không thể thiếu anh, em chỉ có một mình anh thôi, người em tin tưởng, người em yêu quý…”
Vân ngồi ngoài sân bay đến tận 9h tối, giữa tiết trời lạnh cắt da thịt, tuyết rơi ướt đẫm thành những mảng dày trên quần áo Vân. Tiếng điện thoại reo lên, Vân vừa mừng vừa hốt hoảng.
+ A lô?? Joong à?? Sao anh không đến? Anh bận gì?
+ Tao Hye Mi (Thu) đây. Mày yêu Joong kiểu gì mà để một con ranh khóa dưới kéo anh ấy vào khách sạn hả. Mày khiến tao điên lên mất. Mày….
+ Joong?? *Vân thất kinh hồn vía*
+ Mày không biết à. Con bé nói với mọi người mày bị Joong xù đẹp, Joong chán mày nên tìm nó.
Chiếc điện thoại tuột tay rơi xuống đất, Vân chạy vội bắt taxi, không để ý chính Vân vừa dẫm nát điện thoại.
+ Tớ thấy cuộc điện thoại của tớ có vẻ không đúng lúc, con bé khóa dưới khiêu khích làm tớ không kịp phân định đúng sai *Ghim chống một tay buồn rầu* Giá như tớ hiểu kĩ mọi chuyện.
+ Không lẽ ngày trước Vân khác bây giờ? Xem chừng Vân rất trân trọng tình yêu của Kiệt thì phải.
+ Ừm. Ngày trước Vân cũng tử tế lắm, tính Vân không hiền lành nhưng cũng không sa đọa như bây giờ. Nó xác định từ lúc vào nhà Kiệt thì nó chỉ nghĩ đến học tốt và yêu Kiệt thôi. Không ngó ngàng thằng nào ngoài Kiệt. Tớ cũng phải chào thua nó, rút lui không theo đuổi Kiệt *Ghim siết tay, thở dài*
+ Tớ đoán cậu thích Kiệt, thế mà chối *Đan lườm*
+ Ờ ờ…*nhìn lên trần nhà – mặc dù chẳng có gì phải nhìn cả*
Vân đi taxi tới nhà tớ, cùng tớ tới khách sạn tìm Kiệt. Vân lúc ấy trông sợ hãi và căng thẳng cực độ, quên trả tiền taxi, làm tớ mất bao nhiêu tiền (!!!)
Ngay ở cửa khách sạn đã có thể nhìn thấy Kiệt, chẳng cần phải lên các phòng tìm kiếm. Vân sững người, khuôn mặt nhợt đi vì chịu lạnh đã đỏ lên vì ghen tức phẫn nộ. Nước mắt lã chã rơi trên má Vân. Ghim thở hồng hộc chạy theo, cũng kinh ngạc khi thấy Kiệt đi ra.
Một cậu thanh niên cao, hơi gầy, mái tóc phớt màu đỏ trầm loạng choạng đẩy cửa khách sạn. Đó chính là Kiệt, 16 tuổi. Kiệt choáng váng bước không vững, áo khoác thì không mặc, áo somi thì xộc xệch. Đằng sau là con bé khóa dưới xinh đẹp có đôi mắt ngây thơ to tròn, nó đang cố nhét vạt áo vào trong váy. Cuộc giằng co diễn ra ngay trước cổng khách sạn, những người lớn đưa mắt nhìn thằng nhóc 16 tuổi và cô bé 15 tuổi.
+ Buông tay…Muốn ăn đòn à?
Kiệt gằn giọng khi con bé đòi dìu Kiệt đi. Kiệt đau đầu, chóng mặt và muốn nôn ọe.
+ Em sẽ dìu anh Woo Joong về tận nhà ! Nhà anh ở đường X đúng không? Hi hi.
Con bé mặt dày thừa biết Kiệt không thể vung tay đánh nó, cũng không đủ sức mà xô nó ra nên nó càng bám dính lấy Kiệt không rời.
+ Cút ngay, tôi sẽ tính sổ cô và những thằng nào dám gọi tôi đi party rồi lôi tôi tới cái nơi chết tiệt này…
Kiệt ôm bụng khụy vào cửa kính, mấy người bảo vệ giúp nhỏ kia dìu Kiệt ra ngoài. Hậu quả của việc bám lấy Kiệt là….
BỐP.
Một cái tát thẳng tay ngay khi nhỏ khóa dưới vừa đỡ Kiệt ngồi xuống bậc thang.
+ Cần tao nói lại hả. Cút ngay !
+ Anh đã ngủ với em trong khách sạn này, để coi anh chối cãi làm sao *nó quạu* Em sẽ nói cho cả đất nước biết công tử tập đoàn T.A nổi tiếng 16 tuổi đã dẫn con gái nhà lành vào khách sạn.
Kiêt chóng mặt như bị gõ búa vào đầu, ruột gan sôi lên.
+ Giỏi thì nói đi. Tao sẽ cho cả nhà mày vào tù vì đã sinh ra đứa con gái láo toét như mày. Mày thì con gái nhà lành nỗi gì *Kiệt cười mỉa*
+ Tôi không quay phim nhưng những người hôm nay đã thấy tôi và anh ở khách sạn này, mấy người bảo vệ đã giúp anh vừa nãy… Anh dám…
+ Sao mày ngu vậy *Kiệt cắt ngang* Mày dẫn tao tới khách sạn của tập đoàn LI, chẳng lẽ mày không biết tao và con trai nhà ấy là bạn bè. Mấy gã bảo vệ đứng canh cửa là kiếm tiền mà sống, có tiền, dù nhìn thấy gì cũng phải cười mà giả mù thôi.
+ SEO WOO JOONG *nó ấm ức*
Đột ngột Vân nhào tới đánh con bé khóa dưới. Kiệt kinh ngạc, bối rối nhìn cả Vân và Ghim, tình cảnh hiện tại của Kiệt đúng là tình ngay lí gian, giải thích là vô cùng khó khăn.
……………………
Kiệt bị con bé kia lừa à? Thế …thế nó đã làm gì Kiệt chưa??????????? *bóp cổ Ghim lay lay*
+ Ax ax…Nghe tớ kể…*nghẹt thở*
Thế đấy. Vẫn có những người mất bình tĩnh cả khi câu chuyện đã xảy ra mấy năm rồi.
Tối trước khi Kiệt và Vân hẹn nhau ở sân bay, một đám bạn của Kiệt đã rủ Kiệt đi party, với lý do muốn chia tay Kiệt.
Kết quả Kiệt bị đám bạn bè lén pha rượu nặng vào đồ uống. Hai cốc rượu Kiệt gục tại bàn. Đám bạn kia gọi điện cho Jion Hea – khóa dưới học cùng Kiệt hồi cấp I. Jion Hea dìu Kiệt vào khách sạn nhưng không dám làm quá, chỉ cởi áo khoác và áo somi của Kiệt, ngụy tạo một chút để trông giống việc Kiệt đã qua đêm với nó. Nó lên kế hoạch khá cầu kì, rồi nó sẽ dọa nói cho người khác biết chuyện nếu Kiệt không chịu làm bạn trai của nó.
Nhưng Kiệt không dễ dàng như nó tưởng, mặc dù say vật vã mất nguyên một ngày nhưng Kiệt dám chắc hắn không làm gì ngoài việc…ngủ. Thói quen của Kiệt khi say thì sẽ ngủ một giấc ngon lành, với chút rượu nặng, Kiệt lại càng khẳng định chẳng có chuyện gì giữa Kiệt và con bé khóa dưới.
Là tại con bé Jion Hea bày ra trò này, nó tự hại nó chứ đào dâu ra Kiệt hại nó. Tự mơ tưởng tới “tương lai tươi đẹp của hai đứa”!
+ Vân, nghe anh giải thích đã. Vân. Mở cửa cho anh !!
Kiệt đập cửa phòng Vân rầm rầm, cơn đau bụng và chóng mặt vẫn âm ỉ không thôi. Vân ngồi chùm chăn kín mít, nước mắt đầm đìa, hai mắt sưng đỏ lên.
+ Anh không cố ý bắt em đợi, anh không biết gì, đến gần tối anh tỉnh dậy thì đang ở trong khách sạn.
Kiệt thầm nguyền rủa, bọn nó cho Kiệt uống thứ gì mà toàn thân Kiệt muốn rời rã.
+ Anh đừng có biện minh nữa. Hai người bước ra từ khách sạn, quần sao xộc xệch, còn chối cãi gì??? Em đợi anh cả ngày, không b
iết anh ở đâu em còn lo anh gặp chuyện gì bên ngoài, ai ngờ…..!!! Em đúng là ngốc nhất trần đời mới tin tưởng anh !! Huhuhu…
+ Em nói gì vậy hả. Mở cửa cho anh !!! *vặn tay nắm cửa*
+ Đi đi !! Em không muốn thấy mặt anh nữa. Đi đi !!
+ Vân….Hix…..

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Re: Truyện ngắn: Nếu Một Ngày anh hỏi em là ai?

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 02/02/2014 07:05

Nếu một ngày anh hỏi em là ai? – phần 95
Kiệt ôm bụng ngã xuống cửa phòng, Ghim và Nam vừa tới, Ghim đỡ Kiệt ra ghế sopha, Nam gõ nhẹ cửa phòng Vân.
+ Joong vẫn chưa tỉnh hẳn rượu, bị ngất rồi. Em ra xem thế nào…..
+ Đừng lừa em, dù Joong có ra sao em cũng không tha thứ.
+ Kiệt và con bé khóa dưới không có chuyện gì, em phải nghe Joong nói đã…
+ Em nhìn thấy rõ ràng, nói gì nữa chứ?? Em khờ quá nên chỉ tin một mình Joong, còn Joong có tin tưởng một mình em không? *Vân ôm mặt khóc nức nở*
Nam chẳng biết nói gì, im lặng đứng ngoài cửa phòng Vân một hồi. Không thấy Vân khóc nữa, Nam đang định gõ cửa gọi thì Vân bước ra.
+ chắc anh cũng ghét cảm giác bị phản bội? Đằng này người phản bội là người được tin tưởng duy nhất, người được yêu quý nhất *Vân nấc nghẹn* Chỉ cần không yêu ai quá nhiều, không tin tưởng ai quá lớn, như vậy, bị phản bội cũng không sợ đau khổ.
Nói rồi Vân ôm chầm Nam, lần đầu tiên Vân ôm đứa con trai khác ngoài Kiệt. Thì ra bờ vai của Nam cũng rất ấm áp. Vân là bạn gái của Kiệt đã bao lâu, Vân biết Nam có tình cảm với Vân nhưng Nam chỉ dừng lại ở sự quan tâm của bạn tốt. Giờ Vân bỗng nhiên hành động thân thiết, Nam không khỏi lúng túng.
+ Uống đi này.
Nam đặt cốc nước nóng lên mặt bàn và bước tới sopha Kiệt đang nằm, ngồi phịch xuống.
+ A… *Kiệt gượng người, tay với cốc nước nhưng vì Nam ngồi vướng víu* Ngồi…xích ..ra…coi, muốn gây sự hả??
+ Quân tử tranh thủ..à ! *nỡ miệng* Quân tử không thừa cơ tiểu nhân quặt qoẹo để trả thù * lừ mắt với Kiệt*
+ Nói gì đó??? *gầm ghè, đúng là đang “quặt qoẹo” trên sopha đấy thôi??*
Nam cầm cốc nước và ấn vào tay Kiệt, lòng lương thiện bay qua. Nam nhìn Kiệt uống nước, khuôn mặt hắn trầm xuống, Nam mở lời.
+ Vân giận cậu thật đấy.
+ Ừm. Không giận mới lạ. Con bé khóa dưới cũng to gan lắm, bao giờ sức khỏe khá hơn tớ sẽ tính sổ với nó *Kiệt lại đặt cốc nước xuống bàn, nằm gối đầu lên thành sopha, khẽ nhắm mắt.
Sau một lúc im lặng:
+ Cậu biết tớ thích Vân chứ?
Nam hỏi bằng giọng nghiêm túc, Kiệt vẫn nằm im không trả lời. Điều đó không có nghĩa là Kiệt phủ nhận không biết tình cảm của Nam.
+ Tớ cảnh cáo cậu lần cuối cùng. Chuyện này mà còn xảy ra, tớ sẽ không để cậu yên.
+ Cậu sẽ làm gì? *Kiệt khẽ mở mắt, đôi mắt đang ánh lên nỗi buồn, hoặc là sự dè chừng kín đáo*
+ Hứa là dù Vân có khó chịu thế nào, cậu vẫn sẽ yêu Vân không thay đổi.
Kiệt trở mình, thái độ xem nhẹ cuộc đối thoại mà Kiệt cho là vô lí. Chẳng việc gì hắn lại phải hứa với Nam, Nam có vai trò gì trong mối quan hệ của Kiệt và Vân chứ.
+ Ra chỗ khác cho tớ nghỉ ngơi *Kiệt đá vào lưng Nam*
+ Tớ không đùa. Không dám hứa à?
Bầu không khí trở nên căng thẳng, Kiệt và Nam đều im lặng. Ghim từ cửa ngoài đi vào.
+ Hey, anh hai, mẹ gọi điện thoại bảo chúng ta về nhà. Có lẽ nên về một lúc, rồi em sẽ lại đến xem Vân đã ổn chưa *Ghim tỏ ra mệt mỏi và buồn bã*
+ Ok, ý hay đấy.
Nam đứng dậy cầm chiếc áo khoác, khoác lên người.
+ Cậu đã có lời hứa của tớ rồi đấy.
Kiệt khó chịu khi phải khẳng định với Nam nhưng chẳng có lý do gì để Kiệt không hứa. Tại thời điểm này, Kiệt có thể hứa hàng trăm hàng tỉ lần với Nam.
Nam khựng lại, quay nhìn Kiệt vừa thách thức vừa chờ đợi. Nam ra cửa cùng Ghim về nhà.
Sáng hôm sau, Kiệt tỉnh dậy và được biết Vân đã lên máy bay đi du học từ lâu. Kiệt bắt đầu thấy lo lắng, bực mình. Khoảng thời gian sau đó, Vân hầu như không cho Kiệt cơ hội để giải thích. Những tin đồn Vân lăng nhăng các mối tình tới tai Kiệt ngày càng nhiều.
Có lần Kiệt bắt gặp Vân đang đi cùng một gã tầm sinh viên năm 3 ~ 4, Vân lại tỏ ra buồn buồn, tội nghiệp. Kiệt chỉ có thể làm ngơ, bỏ qua vì Kiệt nghĩ đây là “hình phạt” cho Kiệt.
………….
+ Bên ngoài Vân vẫn là Vân trước kia nhưng thực sự thì tấm lòng và nhân cách của Vân đã thay đổi, Kiệt bị vẻ ngoài của Vân đánh lừa. Anh ấy cũng không ngờ chỉ một việc như thế nhưng lại tác động sâu sắc đến Vân. Tớ cũng không ưa Vân từ đó. Sao nó cứ… tự suy diễn, bảo thủ chỉ tin những gì nó nhìn thấy lúc ấy? Không thể phiến diện, nó phải nghe câu chuyện đằng sau thì mới hiểu được.
Cả hai đứa đột ngột im lặng, Ghim tròn mắt liếc nhìn Đan, dè dặt.
+ Tớ nói gì khiến cậu không vui hả?
+ Không *trầm ngâm*
Quả là một thái độ bất thường của Đan, lúc thì đấm đá, lúc hò hét, giờ thì im ru.
+ Đi ngủ đi.
Đan thoáng buồn bã, ngồi dậy xếp lại chiếc gối và kéo chiếc chăn bông chùm kín đầu. Im lặng. Ghim nhìn Đan một hồi với ánh mắt khó hiểu, cuối cùng cũng đành nằm xuống đi ngủ.
Đan không ngờ cô trằng trọc mất ngủ cả đêm.
“Làm sao đây? Khi đã biết Vân là một đứa trẻ yếu đuối, tội nghiệp dễ bị tổn thương tinh thần thì mình không tài nào ghét cô ta được nữa. Khó chịu quá, còn Kiệt? Chẳng lẽ mình lại chùn bước vì quá khứ của Vân ư?”
Có câu này : Ghét tội của một người chứ không nên ghét con người của kẻ ấy !
…………………..
Chíp…chíp…
Reeeeeeenggggggg
Đan lim dim hai mắt, nửa tỉnh nửa mê, kết quả mệt mỏi khắp người. Cô khều khều chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh giường, nỡ tay đủn rơi xuống.
+ Ái !!!!!!!!!*âm thanh đáng thương của kẻ đáng thương vang lên, đồng hồ cũng phải tắt tiếng nhường quyền được “hét” cho Ghim* ĐAU….*lồm cồm bò dậy, cầm cái đồng hồ lên mà xoa xoa cái đầu*
+ Ghim?? *Đan mơ màng* Sao cậu ngủ ở gầm giường tớ thế?
+ Gầm giường gì, tớ không ngủ gầm giường ! Tối qua tớ đã xin phép hai chị của cậu ngủ lại nhà cậu rồi mà !
+ À…Ừ nhỉ *tiếp tục mơ màng*
Ghim vò mạnh mát tóc bạch kim, thở hắt xem lẫn bực bội. Ghim lay Đan dậy, hai đứa sẽ muộn học mất. Xem chừng thời điểm này hơi nhạy cảm, Đan có thể gặp bất trắc từ rất nhiều kẻ.
+ Đã có tớ và Nam bên cạnh, cậu không việc gì phải nghỉ học, hạn chế ra đường hay….z..z.. gì hết. Tớ sẽ làm vệ sĩ tạm thời cho cậu, chắc sẽ nhanh thôi, sắp kết thúc rồi *Ghim khẳng định hùng hồn, sau khi vất vèo cái chăn của Đan, lôi tay Đan ngồi dậy*
+ Kết thúc? Ai nói sẽ kết thúc?
+ Tớ. Linh cảm chuyện này sớm kết thúc thôi.
Đan khẽ chẹp miệng, điều này Đan cũng mong mỏi từ lâu rồi, mặc dù không phải nó sẽ dễ dàng kết thúc. Nhà Đan luôn có một chiếc bàn chải, một chiếc khăn, thậm chí một bộ chăn nệm phòng khi có khách ngủ lại. Ghim thật may vì không phải đi mua những thứ đó.
Chị An lại tất tưởi đi làm từ sớm tinh mơ, chị hai dọn bữa cho hai đứa rồi cũng tranh thủ ra mở cửa hàng hoa.
Brừm….Brừm..
Ghim nổ máy chiếc moto đen của Nam. Cô nàng tạo một ấn tượng rất – giống – một – thằng – con – trai, không hiểu hàng xóm có nghĩ Đan dẫn bạn trai về nhà ngủ qua đêm không. Hix.
+ Còn làm gì mà không lên xe? *Ghim thắc mắc*
+ Hàng xóm… từ từ…nhỡ họ nhìn thấy…*ngó ngó*
+ Trời đất =.= Có lên xe nhanh không thì bảo !!
Trường học:
Ghim táp xe vào cổng, đi thẳng vào khu đỗ xe, không ngoài dự liệu của Đan, hàng chục ánh mắt đổ dồn vào cô và Ghim. Ghim làm một hành động rất là vô tư – khi kéo balo của mình lên, Ghim đã khoác vai Đan, khẽ đẩy Đan đi nhanh.
+ Ê người ta nhầm chúng ta đang cặp kè mất ! Tớ không muốn mang tiếng …cắm sừng cho Kiệt *Đan líu ríu cố nhấc tay Ghim khỏi vai cô, sao mà Ghim bám chặt thế*
+ Yên nào. Người ta biết tớ là nữ mà *cái này phải xem xét lại trước khi nói nha* Cái tớ muốn là chứng tỏ cho bất kì kẻ nào trong trường này hiểu tớ đang bảo vệ cậu, nếu chúng không muốn chết thì tốt nhất hãy tẩy não những kế hoạch làm hại cậu ngay *nhìn Đan cười lấp lánh*
+ Sao cơ? Kiệt bảo cậu làm vầy à?
Đan ấp úng, Ghim càng siết chặt “tình yêu thương”, Đan bị Ghim kéo vào lớp. Có một điều đáng ngạc nhiên trong phòng học 11B2 đang chờ Đan:
+ Chào.
Đan chết cứng người, là tên côn đồ yêu thích đồng phục trường. Hắn ngồi vắt chân lên ghế và nhìn Đan.
+ Chào cậu.
Đan liếc nhanh sang bóng người ngồi trên bàn cạnh Nam – đang quay lưng và ngoảnh mặt lại nhìn Đan. Có nên ngạc nhiên không?
+ Huyền *Đan không chắc Huyền đã hết giận cô nhưng trong sự lạnh lùng của Huyền, Đan đã tìm được chút hi vọng hiếm hoi*
Ghim đẩy Đan vào chỗ Nam và Huyền, từ sáng tới giờ Đan như con rối phải nhờ Ghim thúc giục hoạt động. Đan lúng túng đứng cạnh Huyền, không biết nói gì, Huyền quay nhìn Nam và cũng chỉ im lặng.

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Re: Truyện ngắn: Nếu Một Ngày anh hỏi em là ai?

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 02/02/2014 07:07

Nếu một ngày anh hỏi em là ai? – phần 96
+ Mái tóc rất hợp *Nam khen* Trông cô trưởng thành và mạnh mẽ hơn với mái tóc ngắn, cả miệng uro nữa *Nam cười*
+ Cảm ơn Cáo anh, nhờ có Cáo em đấy…
Ghim nãy giờ ngó nghiêng bỗng tròn mắt ngơ ngác, có phải Đan vừa gọi Ghim là Cáo em??
Đan cảm giác Huyền định nói gì với cô nhưng đang ngần ngại. Đan cũng muốn nói lời xin lỗi nhưng ….sao khó mở lời quá. Đành chuyển đề tài vậy.
+ Anh và Huyền.. *Đan gợi ý sự tò mò của cô*
Nam kéo tay Huyền và hôn lên má Huyền. Thật nhanh và thật dứt khoát. Đan – Ghim há hốc mồm, học sinh xung quanh hơi shock.
+ Anh hai !!! Anh làm gì thế??? *Ghim quát lên túm chặt cổ áo Nam*
+ Anh…..! Huyền tha thứ cho anh hả??? *Đan sửng sốt*
Nam cười mỉm gật đầu, không quên giằng tay đứa em đang túm cổ áo mình.
+ Sao lại thế? Sao nhanh thế? Em không tin.Chỉ e cách anh làm đi??
Ghim ơi là Ghim….đúng là không còn gì để nói.
+ Đan quay nhìn Huyền, Huyền biết rõ Nam, bao lần Nam khiến Huyền đau lòng, Huyền đồng ý tha thứ cho hắn hẳn cũng đã suy nghĩ kĩ. Nhưng Đan vẫn không thể chấp nhận được chuyện khó tin này.
+ Tớ không tha thứ cho Nam *Huyền đáp thẳng thừng*
+ Hả?? *Ghim và Đan đồng thanh*
Nam bật cười, tiếng cười ẩn chứa sự quan tâm vững vàng. Hắn biết hắn đã rất có lỗi, hắn cố gắng theo đuổi thứ không giành cho hắn. Đó là sai lầm. Phải cảm ơn Vân vì sự tuyệt tình tàn nhẫn của Vân đã buộc Nam phải tỉnh ngộ.
+ Vì anh đã từng làm em buồn, anh sẽ không hi vọng em đối xử tốt với anh, anh nghĩ cũng nên có hình phạt cho sự sai lầm ngốc nghếch. Nhưng dù sao em cũng chịu cho anh cơ hội. Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ zero- với em. Lần nà
y anh sẽ trân trọng tình yêu của chúng ta.
Nam dùng chất giọng không – thể – nghiêm – túc – hơn nói với Huyền. Lời bày tỏ chân thành nhất của Nam từ khi đặt chân lên tình trường, và giờ, hắn sẽ rời bỏ tình trường “1 tay 2 nàng” mà chính thức theo đuổi cuộc tình đích thực duy nhất mà hắn phải vuột mất mới thấm thía.
Đan vẫn còn cứng đầu lắm, tất cả về Nam đều tốt (khuôn mặt, chiều cao, vóc dáng, màu da,màu tóc..z…z..) – trừ quá khứ điên khùng do hắn gây ra cho Huyền.
+ Đan, tớ muốn nói chuyện riêng với cậu *Huyền cố không để lộ sự rung động trước Nam*
Tim Đan đập nhanh vài nhịp, Huyền muốn nói chuyện với Đan, Đan sẽ cải thiện sự mâu thuẫn không đáng có này và đứa tình bạn của hai đứa về đúng quỹ đạo. Đan lại lon ton và sốt sắng kéo Huyền ra ngoài mặc dù Huyền là người đề nghị. Ghim cố lắc lắc ông anh hòng khai thác bí kíp của sát thủ tình trường, Nam chỉ lạnh nhạt hất tay Ghim cái vèo, chỉnh lại những nếp nhăn xấu xí phía cổ áo.
+ Xê ra đi em gái ! Anh không muốn có đứa em hai giới tính đâu.
+ Hừ, hai hai giới tính?? Thế cái gã đẹp trai hôm qua đã chết chưa? *Ghim tức tối nhớ lại*
+ Chết sao mà chết. Có chết cũng phải chết dưới tay thằng Kiệt *Nam giải thích* Nghe đâu hắn bị Vân lừa, cuối cùng phải dung Đan để đe dọa Kiệt. Phải thế không?
+ Chắc thế. Mà anh đừng giết hắn nha. Hắn từng cứu em, hắn không có ý xấu, chỉ là hoàn cảnh bắt buộc thôi.
+ *Nam đưa hai con mắt từ từ nhìn Ghim, như một pha quay chậm rung rợn* Làm gì mà bênh nhau chằm chặp? Đừng vội nghĩ đến việc ra mắt em rể của ta.
+ Lảm nhảm linh tinh. Vì hắn cứu em, anh không thấy em là một người rất…rất…*tự chỉ vào bản than, tự hào dâng tràn*
+ Bỏ cái mặt ra xa đi *tát nhẹ vào mặt Ghim*
+ Anh dám !!
……………..
Bên ngoài lớp:
+ Huyền à tớ xin lỗi nhiều lắm, quả là lúc đấy tớ biểu hiện ngờ nghệch để cậu tức giận, tớ cũng biết cậu vẫn rất ác cảm với Kiệt phải không? Anh ấy…*Đan tuôn một tràng như 10 khẩu lien thanh so le nhau lên đạn*
+ Stop. Cậu muốn nói Kiệt đi cùng Vân là có lý do phải không?
+ Đúng !! *Đan cười hạnh phúc khi Huyền đã hiểu*
+ Nam kể cho tớ rồi. Chính tớ cũng không ngờ sự việc thật phức tạp.
Đan bật cười đến phát khóc luôn.
+ Cậu còn giận tớ không???
+ Vớ vẩn tớ không giận mà chỉ là muốn cậu hối hận một thời gian.
+ Sao??? Tuyệt giao mấy ngày, không đến lớp mấy ngày chỉ để tớ hối hận??
+ Được rồi. Nam nói Kiệt sẽ làm mọi cách để giải quyết sớm những vụ rắc rối từ phía T.A, Kiệt không đi học nữa đâu.
Đan xị mặt, lùi vài bước tựa người vào thanh lan can. Việc được gặp Kiệt và không được gặp Kiệt cứ thay viên tái diễn, Đan thấy sợ vô cùng những ngày đến trường mà không thấy Kiệt, không được nói chuyện với Kiệt, không được biết tin tức của Kiệt.. Kiệt xa vời quá, đang thử thách sức chịu đựng của Đan sao? Cứ hết mũi dao này lại có mũi dao khác chĩa vào, Tùng rồi Vân… Tiếp theo là gì?
Đan ôm đầu mệt mỏi.
+ Anh ấy nhẫn tâm thật. Ít ra phải nhắn tin cho tớ chứ, anh ấy chịu được nhung tớ thì làm sao chịu được. Hix. Huyền bước lại vỗ vai Đan an ủi. Tiếng trống vào học vang lên, hôm nay trống hơi muộn hơn thường ngày, trời cũng nhiều mây xám xịt, u ám.
Cả hai bước vào lớp, ngồi xuống chỗ mình. Chợt nhận ra một điều quái đản.
+ Sao hai kẻ này vẫn ngồi trong lớp mình???
Nam và Ghim đã chiếm trọn chiếc bàn phía sau Huyền và Đan, hai anh em nhìn nhau, thống nhất im lặng không trả lời câu hỏi. Không biết giáo viên sẽ tống cổ hai anh em ra ngoài hay sẽ lôi lên BGH?
Chẳng có giáo viên nào dám đụng tới Nam (và những người được “hưởng phúc” của Nam).
Gọi nôm na thì thời kì có vệ sĩ của Đan lại tái diễn. Nếu không nhầm thì part 1 là Huyền – Ân – Hương – Chi – Trung – Tuấn, Part 2 khiêm tốn hơn: Ghim – Nam. Nhưng nên cẩn thận nha, hai nhân vật này “đặc biệt nguy hiểm”.
Thời gian lại trôi qua, nửa tháng không hề thấy Kiệt xuất hiện ở trường, ngay cả ở công ti T.A cũng không. Nhiều lúc Đan gặn hỏi Nam thì chỉ được đáp gọn: “Nó sẽ ổn thôi”, hỏi Ghim thì còn tện hơn nữa: “Anh ấy à? Anh ấy ….vẫn thế !”
“Vẫn thế là thế nào??? Ổn là ổn làm sao?? Ghừ… Lũ bất nhân, đồ không có lương tâm. Rõ ràng là biết mà không chịu nói”.
+ Đi đâu vậy Đan? *Ghim ngạc nhiên*
+ Đi….WC!!
+ Đi cùng với Ghim *Nam cùng Huyền ngồi cách đấy nửa dãy bàn*
+ Cái gì?
+ Tôi và Ghim giúp thẳng Kiệt trông nom cô, Huyền và ÂN không thể chống đỡ được nếu có trục trặc xảy ra. Vậy nên Ghim sẽ theo Đan liên tục, thay vì Nam sẽ phải đi cùng Đan.
Công ti T.A: Một cuộc náo loạn đang diễn ra.
+ Không xong rồi, sao lại như thế này. Mau thông báo cho chủ tịch và thiếu gia !!
+ Tìm cách bình ổn tình hình đi, cứ tiếp diễn thì lâm vào khủng hoảng mất.
+ Nhanh !! Dữ liệu của công ti đang bị rò rỉ ra ngoài.
+ Thiệt hại bao nhiêu rồi?
+ Không tính được. Thay đổi liên tục !!!
Từ nhân viên lớn tới nhân viên bé, ai cũng chạy toán loạn khắp T.A, người thì cầm điện thoại, kẻ thì bê giấy tờ. Tất tưởi như bầy ong vỡ tổ. Vài bóng người nhân lúc hỗn loạn đã bỏ ra bên ngoài T.A theo cửa sau. Đó là Chi – Trung – Tuấn – Trung thở phào, ngó nghiêng.
+ Phù…Xong rồi. Lâu không làm mấy phi vụ mờ ám. Thấy lương tâm ray rứt ghê.
+ Có gì mà ray rứt. Mới để rò rỉ ít thông tin quan trọng *Chỉ chỉnh lời*
+ Mấy công ti kia cũng phối hợp ăn ý lắm.
Trung cười mỉm, Khang – Hương – Tùng cũng lén lút đi ra từ T.A, cả bọn bật cười với nhau, cái lũ phá hoại này, người ta mà biết sẽ tống vào tù bóc lịch hết cho xem =.=
+ Kiệt đâu? Nãy nó bảo ra cùng mọi người mà?
+ Hay vẫn chưa giải quyết được với Vân?
Phía trên tầng kính của toàn nhà T.A, căn phòng của Vân đã trống không. Kiệt bước vào, chợt hốt hoảng chạy ra, mặt tái xanh lo sợ.
…………………….
Ghim và Đan đi xuống hành lang, Ghim cứ mân mê chơi điện tử trên điện thoại, nghe đâu gia đình Chi vừa cho ra game mới. Đan gườm gườm, mỗi khi Ghim quan tâm đến một thứ nào đó thì Ghim chẳng khác gì bức tượng di động.
+ Tớ không thích đi cạnh pho tượng.
+ HẢ??
Ghim ngẩng đầu lên nghĩ Đan đang giận mình, ai ngờ bắt gặp bộ mặt nhăn nhở.
+ Haha…. Ghim ngố quá. Có ai giận đâu mà tròn mắt.
+ Trời đất =.= *Ghim đành cất điện thoại vào túi quần*
+ Cậu đừng quá tập trung vào những thú vui chốc lát, cần quan tâm tới những người xung quanh.
Ghim gãi đầu. Quả thật cảm giác không được dễ chịu nếu đổi lại Ghim đi cạnh một người cắm đầu vào điện thoại và quên mất bạn bè đi cùng.
+ Bao giờ kết thúc, tớ sẽ về Hàn với Nam.
Đan đứng sững người, Ghim quay đầu nhìn.
“Phải rồi. Ghim, Nam, cả 3 gã hâm kia đều là người Hàn Quốc. Sớm muộn cũng sẽ trở về…”
+ Nhưng các cậu không thể….sống ở VN được ư? Kiệt vẫn sống ở VN đấy thôi.
+ À không. Kiệt và mẹ KIệt có cả cơ ngơi ở VN nhưng tớ và Nam, hai anh em tớ nhà ở HQ, sang VN cũng sẽ phải về HQ.

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Re: Truyện ngắn: Nếu Một Ngày anh hỏi em là ai?

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 02/02/2014 07:08

Nếu một ngày anh hỏi em là ai? – phần 97
Cảnh tượng Đan sẽ chia tay họ, nhưng người đã gắn bó với Đan suốt thời gian qua. Nam là người yêu của Huyền, Chi – Trung – Tuấn tuy nghịch ngợm quậy phá nhưng rất chân thành. Ghim quen chưa bao lâu nhưng cũng không thể gọi bạn bè qua loa được. Họ đều rất tốt, nếu phải chia tay, chắc Đan sẽ khóc nhiều. Cảm giác mất mát những vị trí trong lòng mình.
+ Tớ không muốn các cậu về HQ *Đan trùng xuống*
+ Chúng tớ sẽ sang thăm cậu, không bỏ đi luôn đâu.
Ghim quàng vai Đan, cười khúc khích. Đi được một đoạn, tiếng chuông báo cuộc gọi vang lên. Số lạ hoắc, Ghim – với tư cách vệ sĩ, ghé tai nghe trộm.
+ A lô, ai thế?
+ “Anh này Đan. Em đang ở đâu?”
Giọng nói gấp gáp của Kiệt, có vẻ sắp có chuyện không hay xảy ra.
+ Em đang ở trường.
+ “Em cùng Nam và Ghim ra khỏi trường đi, tới nơi nào trốn tạm cũng được. Mau lên nhé.”
Đan bắt đầu lo sợ, hai tuần không gặp Kiệt, giờ Kiệt đột ngột gọi đến nói Đan phải trốn đi.
+ Có chuyện gì vậy anh??
+ “Sau này anh sẽ kể.”
Kiệt cụp máy, Ghim đã nghe được cuộc đối thoại. Cô bạn kéo mạnh Đan chạu đến lớp 11B1, nhanh chóng và khẩn trương hết mức. Kiệt bảo vậy nghĩa là đã có chuyện, không nhanh thì sẽ càng rắc rối.
Huyền và Nam vẫn đang ngồi trong lớp, Ân nói chuyện với mấy học sinh trong ban cán sự. Cả 3 thấy lạ khi Ghim dắt Đan chạy vào.
+ Ghim, đừng có chạy rầm rầm, tầng dưới sụp trần thì sao *Nam nhắc nhở*
+ Anh hai. Hình như có chuyện. Kiệt bảo chúng ta phải nhanh đưa Đan đi trốn !
Nam tròn mắt, tắt cười, hắn hiểu ngay ý của Kiệt. Nam nhảy vụt qua chiếc bàn và chạy đến cạnh Đan, hai anh em dẫn Đan chạy khỏi trường. Huyền và Ân nhìn nhau, trong tích tắc hiện lên nét căng thẳng, họ cũng vội đuổi theo Đan.
Nam và Ghim vừa chạy vừa nhìn khắp sân trường, Đan nhận ra sự cẩn trọng và vô cùng lo lắng của hai anh em. Rút cục họ đang giúp Đan thoát khỏi thứ gì?
+ Chuyện gì vậy?? *Đan run rẩy*
Ngay tức khắc Nam ôm chặt đầu Đan, ghì vào ngực, vội kéo áo khoác che mặt Đan, Ghim nép người sau cửa phòng tạp vụ. Một đám đàn ông mặc vest đen, đeo kính, điệu bộ hung dữ chạy vụt qua. Nam thả Đan, cả ba lại chạy. Đan quay nhìn đám người hung dữ kia, linh cảm rằng bọn chúng đang tìm kiếm Đan.
+ Phải có người nói cho tôi chuyện gì đang diễn ra chứ?
+ Tớ đoán Kiệt và bạn của anh ấy đã giáng một đòn đau vào T.A, dừng tất cả công việc sáp nhập Top. Vấn đề bây giờ là Vân, cô ta không kiểm soát được Kiệt về mặt tài chính nữa, chắc đang điên tiết tiết lùng sục cậu để trả thù Kiệt *Ghim chạy và nói nhỏ*
+ Tớ không hiểu lắm.
+ Không cần hiểu. Cứ chạy thoát khỏi Vân là được !!
Nam quát, hắn nắm tay Đan kéo chạy ra cổng, Ghim chạy sau canh chừng.
+ CHÚNG NÓ KÌA !!!!!!!
Một đám khác phát hiện ra Đan, chúng nhào tới bắt.
+ Chết rồi !! Mau ra cổng trường !!
Cuộc rượt bắt ầm ĩ, học sinh đổ xô ra xem, hò hét. Một đám 3 người, 5 người rồi 7 người đuổi theo Đan. Ghim và Nam cho dù là siêu nhân cũng khó mà thoát được, đằng này thêm đứa con gái chân yếu tay mềm như Đan, chạy sao nổi +.+
+ Không được rồi anh hai, có lẽ anh em mình phải ở lại chặn đường lũ lợn rừng ấy *Ghim hét*
Nam gật đầu. Ra tới cổng, Nam và Ghim cùng đẩy Đan ra ngoài. Ghim đóng nhanh cổng lại, Nam giơ nắm đấm sẵn sàng đánh bất kì
kẻ nào dám tới gần.
+ Cậu gọi điện cho Kiệt, bảo anh ấy tới đón. Đừng đi một mình.
Ghim dặn thêm, cả hai đang chật vật để ngăn không cho đám người đuổi theo Đan. Đan thấy có lỗi với họ, không biết họ có an toàn với đám bặm trợn đó? Đan ôm trong lòng tâm trạng lo lắng mà chạy xa ngôi trường. Cô bấm SĐT lạ khi nãy.
+ “Em đến đâu rồi?”
+ Em đang chạy ra đường lớn. Nam và Ghim ở lại chặn đám người. Họ có ổn không anh? Có chuyện gì thế?
+ “Em chạy một mình sao?”
+ Vâng, em…..
+ “Ngốc !! Mau ra chỗ nào bắt taxi, anh sẽ đến ngay.”
Mải chạy Đan đã không để ý phía sau, lại là những kẻ mặc vest đen, không phải đám người trong trường. Năm tên vùng ra từ chiếc xe tải nhỏ.
+ Á…
Một gã đánh ngất Đan, tống vào sau xe tải. Gọn gàng không để khách đi đường kịp nghi ngờ.
+ “Đan !! ĐAN !!”
Tiếng Kiệt khẩn thiết qua điện thoại, những ngón tay nhỏ dài nhẹ nhàng cầm điện thoại lên tai.
+ Đan quái gì. Kiệt, em cho anh 10 phút để tới khu công trường cứu nó.
+”…….Vân, Đan mà mất một sợi tóc, tôi sẽ giết cô.”
Vân tuôn tràng cười mỉa mai khả ố, ả ném điện thoại đi, bước lên xe. Chiếc xe tải chở Đan đến khu công trường đang xây dựng. Đám người đi cùng Vân ngang nhiên đuổi thợ xây dựng đi nơi khác, chúng cõng Đan lên tận tầng thượng – nơi bằng phẳng, rộng rãi, cách mặt đất đúng 15 tầng nhà. Mới xây dựng và chưa hoàn thành nên sân thượng không có rào ngăn bảo vệ, gỗ, bê-tông, sắt thép ngổn ngang … Vân sai người dùng dây thừng trói Đan, đặt Đan nằm chênh vênh mép sân thượng. Dây thừng giữ Đan được buộc vào một tảng bê-tông lớn, Vân đứng cạnh Đan cách chừng 2m, chân Vân dẫm lên thanh gỗ kề bên người Đan. Thanh gỗ này cũng có tác động tới số phận của Đan. Chỉ cần Vân đá cây gỗ ra, người Đan sẽ bị gạt và lăn xuống dưới. Sức nặng cơ thể sẽ làm đứt sợi dây thừng đang buộc vào tảng bê-tông.
Nếu dây thừng bị cắt đứt, Đan sẽ chết.
Nếu thanh gỗ bị gạt mạnh, Đan cũng sẽ chết.
+ Cô chủ, đứng mép sân thượng nguy hiểm lắm *mấy tên đi cùng Vân cảnh báo*
+ Hết phận sự rồi thì biến đi.
Vân trở nên bất cần, ả nhếch miệng chẳng xem lời cảnh báo ra gì. Cả lũ người nhìn nhau e ngại, chúng chỉ làm theo những gì Vân muốn chứ chúng cũng không hiểu điều Vân muốn làm. Tất cả rút xuống dưới, canh chừng không để thợ xây dựng làm phiền Vân. Tầng sân cao vút chỉ còn Vân và Đan, hai đứa con gái. Vân quay mặt vào trong, nhỡ mà Vân đứa mắt nhìn mặt đất phía dưới thì ả sẽ chóng mặt mà ngã nhào xuống.
+ Tỉnh dậy đi, con ngốc !!!
Vân hét vang vọng, chất giọng chu chóe chua cay rất chói tai.
+ Dậy mau, tao muốn mày chứng kiến cảnh sắp diễn ra.
Vân phải la hét một lúc lâu mới thấy Đan cựa quậy. Cả người Đan ê ẩm, gò bó. Đan chớp mắt, cơn gió lạnh tạt vào mặt làm mái tóc bay che hết mắt cô.
Vân nở nụ cười hài lòng, “con mồi” đã tỉnh dậy. Đan nhìn xuống người cô – đang bị trói mấy vòng, Đan lấy dần lại cảm giác, sau cú đánh tê cứng vào đầu.
Mép tường….Vân… Cô ta mặc chiếc áo khoác lông nâu sậm, đi đôi giày cao gót màu đen.
“Sao cô ta lại đứng cười với mình?”
Đan lại liếc xung quanh, bầu trời xanh…Liếc xuống một chút…liếc thêm một chút….
Đầu óc Đan choáng váng trước độ sâu hun hút, lần đầu tiên trong đời Đan mạo hiểm ở một độ cao “khủng” vầy. Miệng Đan còn bị dán băng dính, muốn la không được, khóc cũng không xong.
+ Mày hạnh phúc lắm nhỉ? Mày có bạn thân của tao, có nô lệ từng thích tao, có cả bạn bè của người tao yêu….Và mày có Kiệt *Vân nổi giận* Mày hơn tao điểm nào? Thật ngu xuẩn khi chúng đâm đầu vào mày và bỏ rơi tao !
“Chẳng có ai đâm đầu vào tao cả, họ đều đến với mày và tao. Nhưng mày không hề trân trọng họ, mày nói họ vốn là của mày, đáng lẽ mày phải làm được những điều mày nên làm cho họ. Lúc nào cũng để mất rồi mới ngồi tiếc nuối. Mày mới là người ngu xuẩn !!”
KẸT…
Âm thanh chậm chạp phát ra từ chiếc cửa sắt dẫn lên sân thượng, bóng người bước từng bước ra giữa sân thượng, thở mệt nhọc.
“Kiệt” – hai mắt Đan bừng sáng khi được thấy Kiệt.
Kiệt lảo đảo, anh vừa chạy hết 15 tầng của tòa nhà để lên đây.
+ Anh đến chậm 12 giây. Làm sao đây? *Vân cười thích thú, chỉ là con số Vân bịa ra như thêm nếm cho trò đùa đầy khoái chí của ả*
Kiệt bàng hoàng khi hiểu Đan đang chơi vơi mép tường, còn Vân thì lại dễ dàng để đẩy Đan xuống, kết thúc cuộc sống của Đan. Kiệt không dám manh động hay chọc tức Vân.
Kiệt trông khổ sở quá, dù anh mệt mỏi thì trông lúc nào cũng rất đẹp, anh luôn khiến Đan yên tâm một cách vô hình. Đan tựa đầu xuống nền đất lạnh, cô không còn căng thẳng, nỗi sợ hãi dần tan biến. Có Kiệt ở gần thì không nỗi sợ nào tồn tại.
+ Cô muốn gì? Sau này cô sẽ hối hận, hãy biết điểm dừng *Kiệt kiên nhẫn, cố gắng khuyên nhủ Vân*
+ Anh đang lo cho nó thì cứ thừa nhận đi, em biết trong đầu anh đang tìm cách để cứu nó khỏi bàn tay của quỷ nữ là em.

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Re: Truyện ngắn: Nếu Một Ngày anh hỏi em là ai?

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 02/02/2014 07:10

Nếu một ngày anh hỏi em là ai? – phần 98
Vân đạp mạnh chân lên thanh gỗ. Người Đan bị hích lên sát mép, càng dễ bị rơi xuống dưới. Kiệt mím môi kinh hãi đến mức cắn chảy máu.
+ Cô muốn tôi làm gì thì cô mới không hại Đan?
Giờ phút này thì chỉ còn cách chấp nhận mọi yêu cầu của Vân, có thế mới mong Đan an toàn. Vân im lặng, bỗng hàng mi dài của ả rủ xuống buồn bã, đau đớn vô ngần. Sự im lặng để mưu tính?
Đan không rời mắt khỏi Kiệt, ánh mắt của Đan cũng buồn bã, nhưng không có sự đau đớn hay uất hận toát ra. Giọt mồ hôi lạnh chảy bên thái dương, những đường nét hoàn mĩ trên gương mặt Kiệt dường như trở nên bất động, chờ đợi.
+ Nói đi. Cô muốn tôi như thế nào?
+ Cầm con dao lên.
Vân chỉ gần tảng bê-tông, có một con dao nhỏ vất dưới đất.Kiệt làm theo. Anh lén nhìn Đan, hàm răng nghiến chặt, lo lắng.
+ Việc tiếp theo, cực kì đơn giản, cắt-sợi-dây-thừng.
Đan tròn mắt. Kiệt nhìn theo sợi dây thừng, nó đang níu giữ mạng sống của người mà anh yêu thương nhất trên đời.
+ CÔ ĐIÊN HẢ? *Kiệt gằn*
+ Ồ không. Em không điên tẹo nào. Như anh thấy, anh sẽ phải cắt sợi dây thừng kia.
Vân bật cười xảo quyệt.
+ Bây giờ anh không cắt, con bé vẫn chết. Nhìn này *Vân gạt hờ thanh gỗ, mỗi lần Vân động vào thanh gỗ là Đan lại bị gạt gần tới mép hơn* Chết dưới tay em có vẻ không nhẹ nhàng bằng chết dưới tay anh. Haha….
“Đồ con gái độc ác. Thì ra cô ta muốn mình chứng kiến tự tay Kiệt cắt dây thả mình rơi xuống…”
+ Anh nghĩ sao? Đằng nào con bé cũng chết, anh sẽ từ bi ban cho nó cái chết nhẹ nhàng chứ?
Kiệt và Đan giống như hai kẻ đáng thương, bất lực trước hoàn cảnh. Kiệt muốn cứu Đan nhưng dù thế nào Đan cũng vẫn sẽ rơi xuống.
Đan thở dài, nước mắt làm mờ hình bóng của Kiệt.
“Kết thúc Ghim vẫn nói là một kết thúc không nên mong đợi. Giá mà anh ở bên em khoảng thời gian qua, thay vì tìm mọi cách giúp gia đình em….Không được ở bên anh nữa rồi, em thấy tiếc cho khoảng thời gian phải xa anh..”
Vân định hối thúc thì Kiệt lên tiếng.
+ Chúng ta nói rõ với nhau nhé. Cô hại Đan để trả thù tôi phải không?
+ Đúng thế. Em biết anh, yêu anh trước nó. Nhưng anh lại chọn nó. Có quá bất công với em?
Kiệt khẽ gật đầu đồng tình, đột nhiên Kiệt thay đổi thái độ. Kiệt giơ con dao lên, siết chặt.
+ Anh…. Anh sao vậy?
Vân tắt cười, đôi mắt Kiệt ánh lên khiến Vân rùng mình.
+ Đối tượng của cô suy cho cùng là tôi, không phải Đan. Tôi thừa nhận có những lúc đã hơi tàn nhẫn với cô. Xuất phát từ sự hiểu lầm, nếu tôi cẩn thận thì sẽ không bao giờ có sự hiểu lầm ấy.
“Anh đang nói gì thế Kiệt????”
Đan vùng vằng nhúc nhích hai bàn tay, cô lui người vào.
+ Tôi đã từng yêu quý cô hơn bản thân tôi, cô là người có đôi mắt trong sáng, sự mềm yếu của cô luôn khiến tôi muốn bảo vệ. Có điều, vì tôi mà cô trở nên sa ngã và xấu xa. Tôi cũng hiểu tôi có một phần tội lỗi.
Những lời của Kiệt làm Vân bất giác rơi nước mắt, ả tràn ngập trong tâm hồn những hỗn độn, lòng ghen tức ích kỉ. Kiệt càng nói, Vân càng thấy mình là kẻ đáng thương.
+ Vì vậy, người gây ra mới là người cần trả giá.
Nói tới đây, Kiệt thở dài não nề, xoay con dao hướng về phía mình, cả 2 đứa con gái kinh ngạc tới độ tim lặng đi vài nhịp. Anh nở nụ cười buồn với Đan, Đan không tin vào những điều anh đang nói, những hành động của anh…không lẽ…anh….
PHẬP.
“Không……………………………….”
“KHÔNG……………………………..”
………………
Con dao cắm sâu vào bụng Kiệt, máu lây láng ra tay anh, rỏ xuống đất. Máu cứ rỏ, rỏ ngày một nhiều. Kiệt chống một tay khụy xuống.
Vân không ngờ Kiệt sẽ tự đâm anh, ả thẫn thờ như người mất hồn.
Có phải Vân muốn điều ấy. Vân muốn phải có kẻ trả giá cho cơn giận dữ của Vân. Nhưng hình như… chưa bao giờ Vân muốn Kiệt phải chết.
Bi kịch tiếp diễn, Vân loạng choạng vướng vào thanh gỗ, ả ngã nhào ra sau. Kiệt và Đan đã chứng kiến cảnh tượng Vân rơi xuống, từ tầng thứ 15. Kiệt hốt hoảng nhìn Đan, giờ thì tới lượt Đan sẽ đối mặt với tử thần. Cây gỗ gạt Đan ra ngoài không chút do dự, sợi dây thừng bị giật căng, cứa mạnh vào mép tường và đứt phựt.
Đan gần như vô thức, tốc độ hút xuống của độ cao thật mãnh liệt. Bàn tay đẫm máu kịp nắm lấy đầu sợi dây thừng.
+ ĐAN !!!
Sức Kiệt yếu quá, vết thương lại rây máu bê bết trên thành mép sân thượng. Các ngón tay Kiệt trơn tuột vì máu, sợ dây quá bé, nó đang tuột dần như muốn kéo Kiệt cùng rơi xuống.
“Em không muốn thấy anh cũng rơi xuống đâu. Em không thích anh cùng chết. Nếu em không thể sống thì anh phải sống. Kiệt, buông tay ra, đừng như thế”.
+ Anh…sẽ…kéo…em…lên…
Vết đâm không nhẹ, nó khiến Kiệt mất nhiều máu. Sau một vết đâm vào bụng, rồi thì….cũng sẽ chết mà thôi….
Kiệt chóng mặt, hoa mắt, hai mí mắt anh cứ trùng xuống, muốn nhắm lại. Anh đã thấy Vân, cô ta bám tay vào gờ che của cửa sổ tầng dưới. Vân đang khóc. Sự hối hận muộn màng đã đưa cả ba người bước chân vào cõi chết.
Tất cả tối sầm lại, Kiệt gục xuống………
Có một giai điệu ngọt ngào nào đó quanh quẩn khắp căn phòng. Giai điệu nhẹ nhàng ấm áp, cảm tưởng như giai điệu ấy ngập tràn mênh mộng trên bầu trời xanh thẳm, những tia nắng tinh khôi dịu dàng, chầm chậ
m, lăn tăn trên những đám mây trắng bồng bềnh.
“Gìthế?”
“Cậu ấy vừa nheo mày”
Lại có tiếng cười khúc khích bên tai.
Nhưng rồi giai điệu ngọt ngào tắt lịm, những tia nắng và bầu trời xanh thẳm biến mất. Màu xám xịt u tối lan tỏa.
+ Anh…sẽ…kéo…em…lên…
Bóng dáng người con trai trên mép sân thượng, khuôn mặt đau đớn nhợt nhạt. Đan rơi xuống. Vân ngã ra sau. Kiệt giơ con dao lên….
Phập !
+ KHÔNG, KIỆT ƠI !!!!!
Đan choàng tỉnh giấc, cô bật dậy, mặt mũi nhễ nhại mồ hôi, hơi thở dồn dập.
+ Kiệt…Kiệt….
Đan liên mồm gọi Kiệt, đảo mắt xung quanh. Chị cả, chị hai đang nhìn Đan. Cô tròn mắt không chớp nổi. Rồi Đan nhận ra căn phòng màu trắng, có một sợi dây truyền chất đang gắn vào cánh tay. Bộ trang phục xanh trắng, rộng thùng thình.
+ Bình tĩnh nào Đan, em vẫn còn shock *chị cả đỡ Đan nằm xuống*
Ngay tức khắc Đan ngồi dậy, giật sợi dây nhựa khỏi tay, hốt hoảng:
+ Kiệt !! Anh ấy đâu?
Đan đẩy Tùng và Ghim ra, bước xuống đất. Trước mặt Đan là Kiệt, anh đnag nằm trên giường bệnh. Kiệt đang nằm ngủ ư? Hay…hay…
Đan đến giường của Kiệt, nhìn Kiệt thật lâu. Kiệt nằm im, hơi thở đều đặn. Đan mỉm cười yên tâm. Cô nắm chặt tay Kiệt, ngồi bên giường anh và cứ nhìn anh mãi.
+ À, có chuyện gì đã xảy ra? Em nhớ là Kiệt và em đang đung đưa ở tầng sân thượng.
+ Con nhóc này. Em làm mấy bà chị chết vì đau tim mất !
Đan ngây người ra. Nam và Ghim kể lại.
Trước khi đến khu công trường, Kiệt đã gọi điện nhắn Nam đến ngay. Khổ nỗi Nam còn đang bận tay với đám người của Vân nên phải lúc lâu mới tới được. Vừa mở cửa sân thượng đã thấy cảnh Kiệt túm sợi dây thừng. Nam, Ghim, Huyền và nhiều người khác đã chạy tới kịp nắm lấy sợi dây khi Kiệt gục xuống, tuột tay.
+ Xém chút Kiệt cũng rơi xuống rồi *Ân rên rỉ*
+ Các cậu may thật đó.

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Re: Truyện ngắn: Nếu Một Ngày anh hỏi em là ai?

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 02/02/2014 07:11

Nếu một ngày anh hỏi em là ai? – phần 99 (end)
Huyền và Đan ôm chặt lấy Đan khóc lóc, Huyền không quên thưởng cho con bạn một vài cái đánh. Đan ngẩn ngẩn ngơ ngơ, sự việc xảy ra như một phép lạ, một điều kì diệu. Đan siết chặt tay, cười hạnh phúc, cứ ngỡ không còn sống mà gặp mọi người.
“Kết thúc rồi Kiệt ơi, không còn gì có thể cản trở chúng ta nữa phải không? Từ nay em có thể bên anh. Nhất định em sẽ không để nỡ 1 giây 1 phút nào đâu”.
Đan vui sướng ôm chầm Kiệt, Trung – Tuấn – Chi xách hoa quả vào, vội tiến lại kéo Đan ra xa.
+ Ê Ê…!!! Nó bị đâm vào bụng, mất bao nhiêu máu mà cô ôm nó, rách vết thương thì sao? *Tuấn gào*
+ Ui… Xin lỗi *Đan hốt hoảng*
+ Thật là….*Trung lắc đầu*
Đan sực nhớ ra một điều, cô quay khắp căn phòng tìm kiếm.
+ Gì?? *chị hai hỏi*
+ Vân đâu? Cô ta không nằm cùng phòng này sao?
Bầu không khí trùng xuống.
+ Vân…chết rồi à?
+ Không *Ghim cười méo mó*
+ Cô ấy…ừm…Bây giờ đang nằm ở phòng khác *Nam nói*
Đan nhìn Nam và Ghim chằm chằm.
+ Vân bây giờ liệt toàn thân, là người thực vật *Ghim nhỏ giọng*
+ Người….người thực vật???
+ Bọn tớ đỡ được Kiệt, kéo được cậu lên nhưng Vân thì bám vào mép che cửa sổ, bọn tớ đã cố gắng nhưng rất khó kéo cô ta lên *Huyền nói*
Lại im lặng. Có nghĩa Vân đã rơi xuống từ tầng từ 15 của khu công trường.
+ Số cô ta vẫn chưa tận. Bình thường rơi xuống là chết ngay rồi.
+ Ừm.
+ Cậu đừng suy nghĩ nữa, cũng do cô ta tự chuốc lấy mà thôi.
Đan cũng muốn không quan tâm đến Vân, cô ta làm nhiều việc xấu xa hại nhiều người. Sống mà đau khổ, chi bằng cứ để Vân yên lặng có khi lại tốt cho Vân.
+ Anh mau tỉnh lại nhé. Em muốn anh cười như trước, anh cười rất đẹp. Em nhớ nụ cười của anh ghê !
Đan nhướn người hôn nhẹ lên má Kiệt. Lập tức bàn tay Kiệt đang được Đan nắm chặt liền cử động.
+ A !! Kiệt !! Anh tỉnh rồi à? Em, Đan nè !!
+ Trời đất !!!! Bác sĩ….gọi bác sĩ đi !
+ Kiệt ơi….Anh mở mắt ra đi….
+ Này !!! Đã bảo không được ôm Kiệt mà????
…………………..
……………..
Mười năm sau:
Tinh…tinh….tinh….
Một cậu bé 6 tuổi cao ráo, bảnh trai mái tóc nâu vàng đang đạp chiếc xe đạp nhỏ. Cậu nhóc vòng một vòng quanh đoạn đường và quay lại, dừng xe chống chân trước một đám nhóc khác.
+ Đó, rất dễ thôi, em không được nhìn xuống bàn đạp mà phải nhìn phía trước *thằng nhóc tóc nâu vàng thản nhiên*
+ Chẳng dễ tí nào.
Một bé gái ít tuổi hơn phụng phịu, đôi mắt to tròn với hàng lông mi dài. Có bốn đứa bé khác cũng đang hí húi với bốn cái xe đạp. Chốc chốc lại “oạch” “bịch” “Á” “Hu oa oa”. Cậu nhóc tóc nâu vàng thở dài, cả bọn thân nhau mà có mỗi nó biết đạp xe đạp. Chắc mẹ của thằng nhóc đã từng đi xe đạp cả thời đi học nên nó mới có gen…tiềm tàng.
+ Seo Kyung Hun !! Lại đây với ba mẹ nào.
+ Oa…Cô Đan, chú Kiệt !! *bé gái la lên vui sướng* papa với mama cháu đâu??
Người phụ nữ chỉ tay ra mấy chiếc xe đang đỗ lại, bóng người bước ra. Đám trẻ chạy như bay tới chỗ ba mẹ chúng, ôm vai bám cổ, duy chỉ có cậu nhóc tóc nâu vàng vẫn ngồi trên xe, mặt lạnh như đá tảng. Người mẹ xinh đẹp và người ba sang trọng của nó bước tới.
+ Kyung Hun !! Lại đây ôm ba mẹ như mấy đứa nhóc kia đi >.< Sao con lạnh lùng quá vậy T.T *mẹ Hun trách móc*
+ Em gọi thằng nhóc là Nguyên đi, cứ Kyung Hun *Ba Hun khẽ thở dài*
+ Ba mẹ thật phiền hà =.= Tên nào cũng là tên *thằng nhóc quạu lại ba mẹ*
Chắc các bạn cũng đoán ra nhóc Hun là con trai của Kiệt và Đan, nhưng mà tính cách Hun chẳng giống ba cũng chẳng giống mẹ. Huyền và Nam cũng kết hôn sau Đan có nửa năm, họ đã có một cô con gái xinh xắn. Ghim và Tùng kết hôn, Ghim quyết định sống ở VN. Trung và Ân [tuy hay cãi nhau, người ta gọi là cãi yêu], Tuấn và Trang, Chi và Hương cũng đã tìm được hạnh phúc của họ.
T.A phát triển ngày càng vững mạnh, Kiệt cuối cùng vẫn thừa kế tập đoàn nhưng Kiệt đã thay đổi toàn bộ T.A, đưa T.A trở về là một công ti như mong muốn lúc trước của ba Kiệt. Không biết sau này Seo Kyung Hun, con trai của họ sẽ trưởng thành như thế nào nhỉ…..
*********** THE END ***********

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Re: Truyện ngắn: Nếu Một Ngày anh hỏi em là ai?

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 02/02/2014 07:14

Theo yêu cầu của truth97 a up truyện này cho e và mọi ngừơi đọc này! :D

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Re: Truyện ngắn: Nếu Một Ngày anh hỏi em là ai?

Gửi bàigửi bởi Vuagaac » 02/02/2014 07:57

Truyện hay quá, thank bạn :cry
๖Hỏa Løng™ ︻︻¶▅▆▇◤ßang
Garena: vuagaac
LMHT: vuagaav
Facebook: https://m.facebook.com/kieu.vu.1694
Hình đại diện của thành viên
Vuagaac
☀️9/30☀️
☀️9/30☀️
 
Bài viết: 822
Ngày tham gia: 05/11/2012 16:23
Đến từ: Âm ti

Re: Truyện ngắn: Nếu Một Ngày anh hỏi em là ai?

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 02/02/2014 07:59

Vuagaac đã viết:Truyện hay quá, thank bạn :cry

Mới đó bạn đọc xong rồi hả? Thank bạn đã ủng hộ mh

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Re: Truyện ngắn: Nếu Một Ngày anh hỏi em là ai?

Gửi bàigửi bởi truth97 » 03/02/2014 09:30

Vuagaac đã viết:Truyện hay quá, thank bạn :cry

đọc xong chưa mà tks -_- chém vãi nồi @@ luyện truyện này cả ngày hôm qua tới 3h sáng mới tới trang 10 -_-
Bang Trảm Phong
Lão Đại: truth97
︻︻¶▅▆▇◤
了九@/\/\ P|-|回/\/G 乃@/\/G
Hình đại diện của thành viên
truth97
☀️9/30☀️
☀️9/30☀️
 
Bài viết: 678
Ngày tham gia: 24/07/2013 10:20
Số điện thoại: 01999570803

Trang trướcTrang kế tiếp

Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến103 khách