Rồi Em Sẽ Yêu Anh ----.ღ Màn sương đùng đục không chịu trôi khỏi tầm mắt. Rồi những chuyện xảy ra gần đây Long không muốn nhớ lại hiện về. Chán ngán quá. Không ra đi được thì chí ít cũng phải quên được hiện tại chứ. Cô gái trẻ măng mà Long ngỡ là ngờ nghệch ai ngờ ghê gớm đến vậy.
"Mà mình có lỗi gì đâu nhỉ?" - Long ngẫm nghĩ. Khi mới quen nhau cả hai đã thống nhất là chẳng yêu đương gì cả. Thế mà đến khi anh làm quen với một cô gái khác thì cô bé thay đổi hẳn. Cô dẫn Long lên sàn nhảy rồi nhân tiện lúc anh đang ngà ngà bia rượu cô cho anh một cốc có pha thuốc. Và rồi lắc đến mệt lử. Chưa hết, cú này mới thật đau, cô thay đổi tờ báo giá trong hồ sơ đấu thầu mà Long sắp mang đi nộp. Đổ bể, bẽ bàng đến nỗi sếp không thèm chửi bới Long nữa.
Đồng nghiệp nhìn anh bằng ánh mắt trách móc. Lần thứ hai Long chơi thuốc lắc, tự đi tìm chứ chẳng cần đến cô ta. Vẫn không quên được gì, Long nốc một vốc thuốc ngủ. Cũng chẳng biết nguyên nhân trực tiếp là do cô nàng quái chiêu đó hay là do Nhật, cô bạn thân cùng phòng. Mỗi lần chán chường với một cô nàng nào đó Long lại nghĩ đến Nhật. Bên Nhật anh luôn thấy bình yên.
Nhật không nói nhiều về chuyện tình cảm, chỉ hay nghĩ. Khi hài lòng, khuôn mặt cô rạng rỡ, ánh mắt có lửa mà sâu lắng. Những lúc nhìn Nhật mơ màng, Long hay tưởng tượng ra hình ảnh ai đó được nghĩ tới trong đầu cô phải đẹp đẽ lắm. Chán nỗi là có vẻ cô chẳng muốn cho Long vào danh sách của những điều đẹp đẽ đó. Tuy Nhật kín đáo nhưng nét mặt ấy, ánh mắt ấy thì nhất định là cô đã yêu rồi.
Long cũng ngạc nhiên tại sao hai đứa lại chơi thân với nhau bao nhiêu năm dù khác nhau đến vậy. Danh sách bạn gái của Long khá dài. Không biết họ mê Long vì những điểm gì, không đẹp trai lắm, không giàu có, công việc làng nhàng. Long không băn khoăn lâu về điều này. Các cô ấy không thắc mắc thì thôi chứ tội gì anh phải mệt công suy đoán. Có lần Nhật phát cáu, bảo anh sống không nghiêm chỉnh, bảo anh có giỏi thì cứ nói thẳng với các đối tượng là mình không có ý định yêu đương nghiêm túc đâu. Long nói thế thật. Nhưng mọi chuyện vẫn không thay đổi. Giá mà Nhật cũng ở trong danh sách những người hâm mộ anh.
Điều không tưởng ấy lại xảy ra, bất ngờ một cách tệ hại, vào thời điểm tệ hại nhất trong đời anh. Nhật viết trong blog cá nhân là cô từng rất thích Long nhưng tình cảm bí mật đó không được đáp lại và đã chết.
Long mệt mỏi, nặng nề mở mắt. Long nhận ra Nhật, đúng khuôn mặt của cô, đúng là người đã mở cửa bước vào và bắt anh quay trở lại với cuộc sống. Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Nhật không biết làm gì ngoài việc thỉnh thoảng sờ trán và bàn tay bị buộc đầy dây nhợ cùng ống truyền dịch của Phong. - Nhật đến không đúng lúc chút nào. Chậm một tiếng nữa sẽ là hoàn hảo.
- Thế ra là lỗi của tớ à? Ừ thì nhận lỗi. Tớ giúp gì được không? Việc gì phải làm như vậy, Long?
- Cậu muốn giúp tớ thật à? Hãy làm người yêu của tớ. Tớ sẽ không nghĩ đến cái chết nữa. - Sao lại thế? Để làm gì, Long?
- Thì cũng có khó khăn với cậu lắm đâu. Cậu từng yêu tớ mà. Tớ đã biết rồi. Hôm đấy cậu lao ra ngoài hình như để khóc và quên không khóa màn hình...
- Tớ đồng ý. Cho đến khi cậu có thể sống bình thường mà không cần tớ giúp nữa.
- Thế Nhật hay đi chơi thế này à?
- Thỉnh thoảng. Thế Long hay đi chơi kiểu gì?
- Đi ăn uống, nhạc nhẽo, xem phim, đi nhảy, vào khách sạn. À xin lỗi, Long lỡ lời.
- Có sao đâu. Miễn cả hai bên đều thích là được.
- Thế Nhật thấy đi bộ thế này thú vị lắm à? Để kết hợp tập thể dục à?
- Đồ quỷ. Thì tự nhiên thấy thích thôi. Con đường vắng lặng, lá rơi lác đác quấn vào chân, gió thổi mơn man, mình thả bộ bên một người rất hợp cạ. Không chỉ là thích mà mình thấy rất tuyệt.
Long ôm Nhật định hôn. Nhật cứng người lại, rồi né sang bên làm mặt Long trượt vào vai cô.
- Sao thế Nhật? Nhật không muốn làm người yêu của mình à?
- Hãy để tình cảm chín đã Long ạ. Nhật muốn một nụ hôn tự nhiên, có nghĩa là..., nghĩa là Long hôn khi rất muốn, khi mà nụ hôn không do đầu óc điều khiển, như thể là không cưỡng lại được chính mình vậy...
***
- Buổi tối Long ngủ thế nào? Có hay mộng mị gì không?
- Có tối gặp ác mộng là Nhật không chơi với Long nữa.
- Xạo. Nếu ổn rồi thì mình hỏi đây này. Sao lại tử tử? Giận cô bé đó quá à? Hay là buồn chuyện công việc?
- Không nhớ rõ lắm. Có lẽ cũng không hẳn là như vậy. Thấy sống không vui nữa thì thử thôi. Có lẽ lúc đó nghĩ cuộc sống sau này cũng chẳng có gì thú vị.
- Mình thấy nói chung mọi người cũng chẳng muốn làm người khác đau khổ đâu, nhất là người mình yêu. Chỉ lúc nào người ta thấy đau khổ, bế tắc quá thì mới nghĩ đến cách thoát ra, kể cả cách làm cho người mình yêu quý khổ sở.
- Ai bảo Nhật thế? Từ kinh nghiệm cá nhân à?
- Không. Mình xem phim.
- Đừng nói với Long là Nhật tin những điều lãng mạn, viển vông ấy nhé.
- Mình xem nhiều phim, đọc nhiều câu chuyện tình yêu. Những người làm và viết ra chúng cũng căn cứ vào những câu chuyện đời thường đấy chứ. Cô bé đó chắn chắn là cũng đã rất đau khổ vì sợ bị mất Long nên mới làm như vậy.
- Long có phải là của ai đâu mà sợ bị mất. Muốn là của một người thôi mà chẳng bao giờ được để ý.
*** - Sao Nhật cứ bảo Long kể chuyện mà chẳng bao giờ kể chuyện của bản thân mình thế. Nói thật đừng giận. Nhật cứ bảo mình lăng nhăng nhưng anh bạn trai đó của Nhật cũng có chung thủy đâu. Xin lỗi, không muốn làm Nhật đau lòng.
- Không sao. Chuyện đã qua rồi. Nói về chuyện đau lòng thì mình còn tệ hơn mấy cô bạn của Long nữa. Có điều khác nhau ở đây là tình cảm của người con trai. Ít nhất là anh ấy đã yêu, đã được yêu, đã rất hạnh phúc và cũng từng làm mình rất hạnh phúc. Nhưng tình yêu đã thay đổi, cũng có thể tình yêu vẫn còn nhưng không đủ để anh ấy lựa chọn mình. Mình phải chấp nhận thôi. Còn mình đã thấy rất lo cho Long vì Long từng quen và chia tay nhiều người quá, nhanh quá, chẳng biết Long có đủ thời gian mà cảm nhận tình cảm của mình không? Có đủ thời gian chiêm nghiệm xem mình có hạnh phúc không? Cuộc sống như vậy có phí phạm không?
***
Long chờ gần nửa tiếng mà vẫn chưa thấy Nhật đến. Nóng ruột, không biết có chuyện gì nên anh gọi điện cho cô. Không có ai cầm máy. Hay tại cô đang đi trên đường nên không nghe thấy? Long có tin nhắn đến. "Long à. Nhật không đến được đâu. Xin lỗi nhé. Hy vọng bây giờ Long không còn cần Nhật nữa. Không giấu Long đâu. Mình đang trong Đà Nẵng. Hôm nay là ngày cưới của anh ấy. Mình tưởng mình không sao nhưng quả thật mình không chịu nổi".
Long bỗng thấy Nhật yếu đuối lạ thường chứ không nghiêm túc, già dặn như Long vẫn nghĩ. Hình ảnh cánh chim nhỏ bay về phương Nam tránh rét thật đáng thương. Câu thơ Nhật hay ngâm ngợi cứ nhè nhẹ chao nghiêng:
"... thương em một mình bối rối Bao cơn bão đi qua cuộc đời con gái Vẫn mình em chống chọi, vẫn mình em..."
Long xuất hiện trong ánh mắt bất ngờ của Nhật. Anh ôm, như muốn che chở cho cô gái bé nhỏ.
- Vẫn những bài hát này hả em? - Long đổi cách xưng hô tự nhiên đến mức cả hai đều không ngờ đến.
- Của ban nhạc nào ấy nhỉ? Lần trước em nói anh quên mất.
- Khu vườn bí mật.
Nhật trả lời và bỗng nhiên cũng thấy mình bé nhỏ trong vòng tay ấm áp của người đàn ông nay vừa thân quen, vừa lạ lùng.
- Em vẫn muốn giữ những bí mật buồn cho riêng mình nhỉ. Thế mà lại bảo anh không nên làm như vậy.
- Không phải thế đâu. Mỗi người có lẽ đều có một khu vườn bí mật cho riêng mình, nơi tâm hồn mình tìm thấy sự yên tĩnh, sâu lắng. Và có lẽ khi yêu nhau nhiều đôi lứa cùng chia sẻ chung một khu vườn.
- Hình như vườn của em xanh quá. Hình như hơi thiếu màu vàng và màu đỏ. Hay là cho anh trồng thêm hoa vào đấy nhé.
***
- Mối tình đầu của em là khi em sáu tuổi, đang học lớp vỡ lòng. Cu cậu đó cứ giờ ra chơi là chạy đuổi theo, ôm chặt lấy em làm em sợ chết khiếp. Về nhà cu cậu còn nói với bố là "bố ơi, con yêu em Nhật cơ". Anh thấy có si tình không. Rồi em cũng xiêu lòng vì cậu chàng hay mang lá chua me muối cho em. Anh không biết đâu, ngon lắm đấy.
Long bẹo má Nhật, ánh mắt chiếu thẳng vào khuôn mặt đã bắt đầu vui lên của cô. "Em biết là anh không hỏi về mối tình đấy".
- Mối tình sau đó của em là vào hồi lớp hai. Bạn trai em tên là Mười, học dốt nhất lớp. Bạn này rất ít nói nhưng lại là thủ lĩnh của một nhóm con trai từ một làng đầu gấu nhất, gần trường. Em cho bạn ấy nhìn bài còn bạn ấy thì mang khoai sống cho em ăn. Có lần đang nhồm nhoàm nhai thì bị cô giáo gọi lên bảng... ôi trời..."
- ...
- Anh ấy yêu em khi em đang yêu anh. Anh ấy là phim âm bản của anh, chững chạc, đứng đắn, ít nói. Ánh mắt rất trầm tĩnh nhưng lại đầy nhiệt tình. Anh ấy không ga lăng, chiều theo những ý muốn tức thời của em nhưng lúc nào cũng nghĩ cho em, làm những điều mà anh ấy cho là phù hợp nhất. Em đắm chìm trong tình yêu và hạnh phúc, không hiểu sao lại có được người mà mình ngưỡng mộ như vậy. Có lần em nói với anh ấy có lẽ tình cảm một chiều mà em dành cho anh là không phải là tình yêu. Vì thế cho nên khi đã yêu anh ấy em không còn thấy xúc động, day dứt vì anh nữa. Lúc đó, với em, anh ấy đã là hạnh phúc trọn vẹn. - Anh ấy bảo sao?
- Anh ấy bảo em yêu khá lý trí, không đam mê mù quáng như nhiều cô gái khác. Tình cảm của em mà không được đáp lại thì nó sẽ dần tàn lụi đi thôi.
- Em có nghĩ thế không?
- Em cũng không biết nữa, nhưng em cũng mong như vậy. Em sẽ có thể quên anh ấy đi nhanh hơn và không thấy đau khổ nữa.
- Còn một điều nữa anh ấy không nói với em à?
- Điều gì?
- Người ta chỉ có thể quên đi tình yêu bằng một tình yêu khác.
Long dắt tay Nhật đi dạo dọc theo bờ sông Hàn. Anh khoác tay cô thật chặt.
- Em đang nghĩ gì?
- Buồn cười lắm.
- Vì anh dở hơi quá à? - hơi thở của Long đã bắt đầu dồn dập.
- Vì giữa trời nóng bức này em lại nghĩ đến chuyện người ta viết về đi dạo ở châu Âu. "... Đi dạo trên sông băng vĩnh cửu, nghe tuyết mịn miết dưới đế giày và nghe lòng mình thổn..."
Môi của Long đã bập vào môi Nhật. Có lẽ tim Nhật cũng đập mạnh lắm nên cô không nghe thấy tiếng tim anh đập mạnh trong lồng ngực ép sát vào cô. Họ về khách sạn sau khi ăn tối trên thuyền. Long khoác tay như kéo Nhật lên phòng. Cả một ngày hôm qua trầm uất và ngày hôm nay đi chơi với Long làm cô thấm mệt. Anh lấy chìa khóa mở cửa, thò tay vào bấm sẵn chốt bên trong, ôm ngang lưng, đặt lên môi nàng "Edith Shain" của mình nụ hôn huyền thoại. Anh vội vã đẩy cô vào trong, đứng bên ngoài kéo sập cửa lại rồi đi về phòng mình.
***
Long chở Nhật về nhà. Buổi liên hoan náo nhiệt, Nhât vui như Tết. "Em lên trước mở cửa đi. Hôm nay phải tự đi lên, anh không đẩy nữa đâu. Anh còn phải mang tất cả chỗ hoa này lên cho em" - "Nhưng hoa đó của anh mà. Mọi người mừng anh đã hoàn thành dự án một cách xuất sắc đấy chứ. Mọi người cũng bắt em uống rượu vang say mèm đây này" - nói rồi cô giả vờ loạng choạng đi như người say rượu, cả má và tai đỏ phừng phừng.
- Hoa này là của em. Đó là công của em đã giúp anh. Anh muốn tặng em tất cả. Thôi em ngồi đây đã. Em uống nhiều rồi, nghỉ đi. Cần gì để mai làm. Anh muốn nói với em một chuyện... Giờ đây anh muốn ********** cho em, không bắt em là người yêu bất đắc dĩ của anh nữa. Em đã làm quá tốt vai trò của một bác sĩ rồi. Anh đã khỏi bệnh. Anh thấy cái chết, mà thực ra là quãng thời gian trước cái chết chán lắm. Mà đầu không xuôi thì đuôi chẳng lọt. Trước khi chết mà đã chán đến thế thì lúc chết rồi chắc còn chán hơn. Mới lại có nhiều chuyện trong cuộc đời anh cũng muốn được biết, được chiêm nghiệm nên anh sẽ không tìm đến cái chết một lần nữa đâu. Em yên tâm.
Một dòng hơi lạnh lan từ chân lên cái đầu đang nóng bỏng của Nhật làm cô buốt giá. Còn tệ hơn lần trước khi nghe người ấy nói là người ấy đã có kế hoạch cho tương lai, một tương lai không có cô. Ừ nhỉ. Cô đã quên mất chính cô đã nói với Long là cô đồng ý đóng vai người yêu của Long cho đến khi Long không cần cô giúp nữa. Cũng như lần trước cô giả vờ lấy lại bình tĩnh rất nhanh, miệng mỉm cười tuy không giấu được lạc giọng. "Chúc mừng anh. Em cũng tin là như vậy. Em thực sự mừng cho anh" - "Thôi anh về nhé. Em mệt rồi, nghỉ đi". Long đóng cửa cho cô. Cô khóc, nước mắt tràn trề. Khác lần trước là lần này cô khóc thành tiếng, khóc ngay, vai run lên bần bật. Có tiếng chuông cửa. Chắc là người thu tiền điện. Đã mấy hôm nay cô đi về muộn với Long. Chắc người ta cáu giận lắm đây. Tiếng chuông không chịu dứt. Cô lao vào phòng tắm, rửa qua mặt mũi, tay cầm ví lao ra.
- Bao nhiêu tiền ạ?
- Anh đây.
- Ơ, anh quên gì à?
- Anh muốn nói điều này. Từ giờ phút này anh xin chính thức bắt đầu chinh phục tình yêu của anh. Anh sẽ yêu em theo cách mà em muốn. Rồi em sẽ tìm lại được tình yêu với anh.
_________________ Trích dẫn: ༄༂✪✪✪✪✪༂࿐ ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤
✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣
Trích dẫn:
|