[Truyện ngắn] KHÔNG THỂ HÔN ANH LẦN NỮA

Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

[Truyện ngắn] KHÔNG THỂ HÔN ANH LẦN NỮA

Gửi bàigửi bởi hoangevil12 » 15/02/2014 20:29

Căn phòng kí túc ẩm ướt, những vết tường xước ngang dọc, đôi chỗ mảnh giấy dán tường sặc sỡ rách nát lộ ra cả một khoảng tường ram ráp. Chăn ấm và giấc ngủ vùi sau một đêm vật vã đủ những thứ suy nghĩ vớ vẩn. Giấc ngủ đến muộn nhưng cũng đủ để nó nghỉ một chút sau chuỗi dài thức trắng “chẳng biết để làm gì nữa”.

Con bé đang bận rộn nhưng mình sự bận rộn ấy chả là gì với cái thứ mình đồng cối đá như nó. Vấn đề là ở cái sự “dở hơi” của nó. Những phút ngẩn ngơ phải chiếm mất 2/3 thời gian trong ngày của nó. Cái sự dở hơi làm nó mệt mỏi nhưng lại là bản chất mất rồi.

Tự nhiên nó nghĩ mình cần ra ngoài. Quần đùi, áo ba lỗ mỏng tanh. Nó kéo bung cửa ra mặc tiếng kêu của mấy chị cũng phòng. Gió lùa vào mặt, táp vào má, ran rát… đau đau. Gió làm bung mớ tóc ngắn rối tung, mát lạnh đến lạ… Nó thấy như tỉnh táo hơn. Chút cảm giác mạnh đôi lúc thật hữu ích.

Năm phút sau nó bước ra khỏi nhà, chất lên người cả đống thứ đủ màu đủ kiểu, chả khác gì một chú gấu thích màu mè. Mặc tiếng cằn nhằn kêu lạnh của mấy bà cùng phòng khi cửa lại mở, nó quay lại nhoẻn cười. Cái má lúm đồng tiền lấp ló sau lớp khăn dày. Đôi khi nó cũng tự thấy mình đáng yêu.

Bến xe bus vắng tanh. Nó và chàng trai lạ, ừ thì không quen, cũng chả kịp nói chuyện.

09. Nó leo lên xe bus không quên quay lại mỉm cười với anh, nụ cười thứ 2 trong ngày đông lạnh, làm lòng nó ấm áp hơn. Xe bus vắng, nó chui xuống góc trong cùng của cái xe. Không hiểu anh phụ xe có nhìn thấy không hay hôm nay nó đáng yêu quá, mà anh ấy không hề hỏi vé xe. Cửa xe mở hé, gió lùa vào một chút đủ nồng nàn. Những dãy nhà vụt qua, những hàng cây nối dài và những con đường ít người đi lại, lâu rồi nó không đi qua. Hôm nay là ngày đại hàn. Mùa đông rồi mà hình như nó vẫn thoảng thấy mùi hoa sữa, có lẽ chỉ là tưởng tượng. Nó xuống xe ở bến cuối, không quên để lại tiền xe bus… cho ngày đặc biệt. Khẽ cười, không biết có phải vì thế mà mọi người trên xe đều quay về phía ghế nó ngồi ra vẻ rất ngạc nhiên.

Hồ Gươm lặng lẽ trong những ngày đông ảm đạm. Hôm nay nó không ăn kem. Từ lâu nó không thích ăn sữa dừa nữa, không thích ăn kem mùa đông nữa. Nó nghĩ nó lớn rồi. Nó nhìn những dòng người đi trên phố. Có ai đó vừa lướt qua, nó cố nhìn theo, chàng trai nắm tay một cô gái lạ. Tấm lưng rất quen… Thế đấy, có những người ta chưa gặp bao giờ nhưng vẫn thấy thật thân thuộc, nó tự nhủ. Nhưng không, chàng trai ấy quay lại nhìn nó, nhìn rất sâu vào mắt nó… Tim nó tan đi… Nó không cười được nữa, nó đứng yên như vậy hồi lâu mặc dòng xe cứ nườm nượp chạy qua. Tim nó như không muốn đập nữa. Nó đã mất anh từ bao giờ sao nó không nhớ nổi… Nó muốn chạy tới, tát vào mặt anh, giằng tay anh khỏi bàn tay con bé kia, giữ anh lại trong vòng tay nó… Nhưng nó không làm được, tay nó không chút sức lực, đôi chân nó yếu đuối như không bám vào thành đường. Một cơn gió ùa tới, những giọt nước mắt khẽ lăn xuống mắt nó, lấp lánh và trong veo nơi một buổi chiều đầy gió. Chiếc ô tô màu đen lướt qua không phanh, nó hét lên, ngã ra đường… Mặt đường lạnh lẽo, nham nhở những viên đá nhỏ, nó không còn cảm giác, hình như không cả máu chảy. Nó nằm im như thế hồi lâu. Nước mắt chảy làm mọi thứ mờ đi hư ảo… Chuyện gì đã xảy ra với nó… Chuyện gì? Nó lại hét lên… Không ai thèm ngoảnh lại, mọi thứ vẫn cứ tiếp diễn, cả anh… người con trai ấy… anh vẫn cứ bước đi… tay vẫn nắm bàn tay người con gái lạ. Hình như nó thấy tim mình khẽ nhói, hoặc chỉ là cảm giác.

Cơn gió mạnh ào qua, bụi tốc lên, mịt mù, đưa nó lại cái ngày định mệnh ấy. Rất nhiều kỉ niệm ùa về, những khoảng trời hoang vắng và lạnh lẽo các gam màu vẹn nguyên nhưng loang lổ… Hôm đấy cũng một ngày đông lạnh và nó cũng không ăn kem. Trái tim nó đủ lạnh lẽo và nước mắt đã chảy quá nhiều. Nó đã vùng khỏi tay anh, quay đi ngay sau lời chia tay của anh. Quay đi để giấu những nét choáng váng, chới với, chênh vênh và nhập nhòe nước mắt trên khuôn mặt.

Tiếng còi ô tô rít lên… Chiếc xe phanh gấp, không bình thản như hôm nay… Nó ngã xuống, cảm nhận được làn máu nóng túa ra từ cơ thể trong tiếng hét điên cuồng của anh. Nó nghe tiếng xì xào của những người xung quanh, tiếng xe cứu thương inh ỏi… Đầu óc nó quay cuồng… Tim đập liên hồi đến kiệt sức…Và nó buông, từ từ nhắm mắt trong vòng tay người mà nó đã nguyện yêu thương. Lúc ấy hẳn nó vẫn cười. Nụ cười lấp lánh mang theo tình yêu uẩn khúc. Tay anh nắm tay nó, môi anh kề môi nó nhưng nó không thể gượng dậy, không thể với lên, không thể hôn anh lần nữa.

***

“Linh à, ngày mai đã là giỗ đầu của em, anh vẫn chưa đủ can đảm để đến thắp nhang cho em đúng ngày. Ngày mai anh và cô ấy sẽ đi Sing. Hôm nay anh đã dẫn cô ấy đi ăn kem bờ Hồ, hình như anh đã nhìn thấy bóng em trong tích tắc… Linh à, anh yêu cô ấy, anh đứng lên được rồi, cuối cùng thì mọi thứ cũng nhẹ nhàng hơn… Em cũng vậy nhé!”

Cơn gió tốc lên làm tắt ngúm những nén hương vừa thắp, Linh ngồi xếp gối trên nhúm cỏ xanh mát nấm mộ mình, lặng nhìn anh, không quá nhiều trách móc, anh nói đúng. Mọi thứ đã nhẹ nhàng hơn và nó đang chia sẻ những cảm xúc rất thật những chớm nở hạnh phúc trong người con trai mà nó yêu.

Anh đứng lên, quay lưng về phía nó, toan bước đi, rồi kịp quay lưng lại: “À quên, cô ấy có nụ cười rất giống em, nhưng là vui tươi thật sự…” – Anh cười, đáy mắt không còn loáng buồn loang lổ mà dịu dàng yêu thương… Rất lâu rồi Linh mới nhìn thấy nụ cười trên môi anh… Bất giác, cô cũng nhoẻn miệng cười. Linh hít lấy chút khí trời trong trẻo, nheo mắt nhìn dáng anh đi: Hạnh phúc nhé anh!

Hôm nay là ngày cuối cùng nó ở lại với nhân gian, ngày mai nó sẽ rời xa nơi này… bằng một nụ cười… thật sự vui tươi.
Hình đại diện của thành viên
hoangevil12
☀️8/30☀️
☀️8/30☀️
 
Bài viết: 424
Ngày tham gia: 19/07/2013 01:32

Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến123 khách