- Em…-Tôi siết chặt nắm tay, cảm thấy mình ngu đi từng phút một. - Đừng căng thẳng -Tuấn khẽ nắm lấy tay tôi, giúp tôi thả lỏng các khớp ngón tay trắng bệch- Em không cần phải lo lắng. Vì anh cũng rất thích em. Từ lần đầu gặp mặt!
Lời thổ lộ của Tuấn khiến tôi đông cứng. Máu nóng dồn hết lên mặt. Nhưng trên đỉnh đầu mồ hôi lạnh lại chầm chậm bò xuống. Trang ơi! Trang ơi! Mày giết tao đi! Tao có lỗi với mày! Nhìn sóng nước mênh mang xung quanh tôi thật muốn đâm đầu xuống chết quách cho rồi! Tôi không nhớ mình đã trở về ký túc xá như thế nào! Càng không nhớ lúc chia tay Tuấn đã nói những gì! Đầu óc tôi quay mòng mòng như cái đĩa xước, không cách nào suy nghĩ ra hồn được. Thở dài một hơi, tôi trèo lên giường, cuộn thành một đống, quyết định đợi Trang về sẽ thú nhận hết mọi chuyện, tuỳ ý cô nàng chém giết…rồi sau đó…sau đó…cũng phải nói thật với Tuấn. Tự dúi đầu xuống gối vài cái, tôi ôm mặt, lòng bỗng thấy buồn vô hạn. Hơn 20 tuổi đầu, lần đầu tiên được con trai tỏ tình, nói không rung động là nói láo, chỉ có điều…có điều… đó cũng là chàng trai mà cô bạn thân nhất yêu mến!
Sáng hôm sau Trang mới về phòng. Cô nàng nhìn tôi, bộ dáng hớn hở khoe anh trai không việc gì, trông không giống người hốt hốt hoảng hoảng hôm qua tẹo nào. - Mày làm sao mà mắt như gấu mèo thế kia, Phương? - Mất ngủ cả đêm –Tôi thều thào đáp lời. - Sao mà mất ngủ? Tôi lật mình, lồm cồm bò dậy, vẫy Trang. - Mày ngồi xuống đây. Tao có việc muốn nói. Trang trèo lên giường, cất túi xách. - Trông mày nghiêm trọng quá. Có việc gì à? Tôi lặng lẽ vuốt ngực, chậm chậm kể lại cho Trang chuyện xảy ra hôm qua. - Có nghĩa là Tuấn thích mày? –Trang chớp mắt, hỏi với vẻ ngây thơ. - Chắc thế -Tôi mệt mỏi đáp, cúi gằm mặt xuống- Xin lỗi!
Trang không nói gì cả. Tôi chật vật ngẩng đầu, cố gắng đối diện với sự câm lặng nặng nề đó thì thấy cô nàng đang bặm môi, hai má phồng lên, mặt đỏ ửng, cặp mắt ướt rượt. Bắt gặp cái nhìn hoảng hốt từ tôi, Trang lập tức quay người, úp mặt vào gối, hai vai không ngừng run lên. Tôi chân trần nhảy xuống rồi cứ thế vọt thẳng lên giường Trang, ôm vai cô nàng mà khóc hu hu. - Là lỗi của tao! Mày đánh tao đi, mắng tao đi! Tao cũng đâu ngờ lại ra nông nỗi này! Ngày mai tao sẽ tìm Tuấn, nói rõ đầu cua tai nheo. Nếu biết chủ nhân đích thực của mấy lá thư kia là mày thì chắc hẳn…chắc hẳn… anh ta sẽ hiểu … người anh ta thích là mày… - Không! –Trang bật dậy, cắt ngang lời tôi. Mặt cô nàng vẫn đỏ gay nhưng khô ráo một cách đáng ngạc nhiên. Trang túm lấy tay tôi lắc lấy lắc để- Không cho nói! Không cho nói! - Hả? Cái gì? -Mắt tôi cũng hoa lên theo động tác của Trang, phản ứng có phần chậm chạp. - Không được nói gì hết –Trang nhìn tôi bằng cặp mắt sáng quắc, nói như đinh đóng cột - Tại sao? –Tôi nhìn Trang, miệng há hốc, không hiểu gì cả. Trang ho nhẹ, trèo xuống giường…rót nước uống rồi lại trèo lên ngồi đối diện tôi, vỗ ngực nói hùng hồn: - Mày điên hay sao mà định nói hết cho Tuấn nghe hả Phương? Làm vậy thì từ nay về sau tao còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa…chuyện mất mặt như vậy… - Nhưng… - Đằng nào anh ta cũng chả thích tao…Chuyện bể ra…không yêu lại hoá thù bây giờ. Anh ta là đại nhân vật của trường…coi chừng từ nay về sau tao với mày khó sống đấy! - Nhưng… - Đã nhầm rồi thì cho nhầm luôn! Mày cứ giả vờ qua lại với anh ta một thời gian, rồi từ từ kiếm đại một cái cớ nào đó chia tay. Thế là vẹn cả đôi đường… - Tao… - Với lại –Trang cười hì hì- Tuấn là ‘bạch mã hoàng tứ” đấy! Cứ thứ đi, biết đâu lại vớ được "đức lang quân như ý”! - Khoan! –Tôi quát lên, cắt đứt tràng độc thoại đáng sợ kia- Mày có im đi để tao nói không? Mày nói linh tinh cái gì thế, tao nghe không hiểu! Trang bĩu môi. - "Lúa” thế là cùng! Tao nhớ rõ nãy giờ tao vẫn sử dụng tiếng Việt mà, đầy đủ cú pháp, rành mạch, dễ hiểu. - Mày…mày…mày…-Tôi run lên, giơ ngón tay chỉ vào Trang- Rốt cuộc là thần kinh có vấn đề chỗ nào hả? - Đề nghị không được sử dụng ngôn từ bất nhã! Tao đây là thiếu nữ đương xuân, khoẻ mạnh bình thường, không có nơi nào hỏng hóc cả!
Tôi nuốt xuống, nuốt xuống, rồi lại nuốt xuống nhưng cục nghẹn ở cổ vẫn cứ không tài nào biến mất. Đưa tay lên tự vả một cái, xác định người trước mắt là con bạn thân bấy lâu chứ không phải ai khác, tôi khó nhọc thốt lên: - Mày có thật là Trang bạn tao không? Gật đầu. - Mày có thật là người mấy tháng nay vẫn nhờ tao đưa thư tình cho lão Tuấn không? Lại gật đầu. - Mày có thật từng nói với tao là mày rất ngưỡng mộ, rất thích Tuấn không? Rằng Tuấn là mẫu bạn trai trong mơ của mày? Gật gật đầu. - Mày ốm đấy à? Lắc lắc đầu. - Mày khẳng định mày vẫn bình thường? Gật đầu thêm cái nữa. Tôi trợn trắng mắt, ngã vật ra, chính thức bất tỉnh nhân sự, long vẫn ôm chặt câu hỏi: "Rốt cuộc tình yêu của Trang làm bằng chất liệu gì mà lại dễ dàng tan tành thảm hại như thế?”
Đã đâm lao thì phải theo lao. Hai tháng sau đó tôi, Nam Phương, chính thức hẹn hò với hot boy Tuấn của trường. Sau mỗi buổi hẹn trở về, Trang thường thò đầu từ giường trên xuống, hỏi một cách tha thiết: - Đã "đá” anh ta chưa?
Tôi lườm cô nàng một cái, chui vào phòng tắm rửa mặt, không thèm đáp lại câu hỏi khiếm nhã kia. Thực ra theo kế hoạch ban đầu tôi chỉ giả vờ qua lại với Tuấn trong vòng một tháng thôi rồi sau đó sẽ lấy lý do hai người tính cách không hợp mà đòi chia tay. Nhưng…nhưng…nhưng… Một tháng rồi lại hai tháng trôi qua…hình như…hình như tôi càng lúc càng thích chàng trai kia thì phải? Thích cái cách anh nhìn tôi mỉm cười, thích lúc anh dịu dàng gọi tên tôi Nam Phương, thích bàn tay to ấm áp nắm chặt tay tôi khi đi dạo phố…và thích nhất lúc anh nghiêm trang bảo tôi rằng anh khâm phục những cô gái mạnh mẽ…như tôi. Anh là chàng trai đầu tiên nhìn tôi như nhìn một cô gái (từ xưa tới nay nữ tiếc tôi không phải là nam, còn nam coi tôi là…nam đội lốt nữ).
Tôi rất buồn bực. Buồn bực tại sao Trang lại nhờ tôi chuyển thư giúp? Buồn bực Tuấn ngốc nghếch nhầm lẫn tôi là chủ nhân của những lá thư ngọt ngào kia! Buồn bực tôi lại đi cảm động trước những cử chỉ quan tâm của Tuấn. Tôi không nỡ rời xa Tuấn nhưng cũng không đành làm Trang thất vọng.
Mấy ngày sau khi tôi đang trong tâm trạng buồn bực ấy mà thơ thẩn lê bước trên đường thì bất chợt gặp một chuyện hơi kỳ quặc. Ấy là anh cả của Trang và Tuấn đang khoác vai nhau đi trên đường, cười nói rất thân thiết. Tôi dụi mắt mấy lần liền, khẳng định bản thân không nhìn nhầm, bất giác lẽo đẽo bám theo phía sau họ. Linh tính báo cho tôi biết có gì đó không bình thường ở đây!
Đợi đến lúc Tuấn chào tạm biệt anh cả, tôi mới cẩn thận vọt lên, chắn đường ông anh quý hoá của Trang. - Anh cả! - Úi –Anh cả giật mình, hơi lùi lại- Phương hả? Làm anh giật cả mình! Sao em lại ở đây? - Em đi mua sắm –Tôi cười giả lả- Còn anh? - Sao lại đi một mình? Cái Trang đâu? Tưởng hai đứa dính nhau chặt lắm cơ mà? - Nó có việc bận –Tôi giải thích- Anh cả, anh đi chơi với bạn hả? Em vừa nhìn thấy anh khoác vai một cậu bạn, đúng không? - Không phải bạn –Anh cả cười cười- Thằng em họ, con dì anh đấy. Anh với nó hẹn nhau đi xem laptop nhưng không may hôm nay cửa hang quen lại đóng cửa mất! "Em họ!” –Tôi nghe trong đầu kêu "uỳnh” một tiếng to thật to. Ngước cặp mắt đờ đẫn lên nhìn anh cả, tôi lặp lại, muốn kiểm tra xem mình có nghe nhầm không. - Em họ? - Ừ -Anh cả hình như không để ý đến thái độ kỳ quặc của tôi, nói thản nhiên- Nó học cùng trường hai đứa còn gì, nghe nói ở trường nó cũng có tiếng lắm! Đầu tôi tiếp tục nổ "oành” thêm tiếng nữa. Tôi nắm chặt hai tay, hỏi nốt vấn đề cuối cùng: - Anh cả, hai tháng trước nghe nói anh bị tai nạn? - Hả? –Anh cả rất ngạc nhiên- Em nghe ai đồn nhảm vậy? Làm gì…
Tôi quay người, chạy thục mạng về trường, bỏ mặc anh cả vẫn đang ú ớ tại chỗ vì không hiểu gì cả. Đầu nóng bừng bừng, chỉ hy vọng mọc thêm vài cái chân nữa để nhanh trở về phòng, tóm cổ Trang hỏi kỹ càng mọi chuyện. Cô nàng lừa tôi! Nhưng tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao cơ chứ? Đến chân cầu thang ký túc thì tôi đã hết sức, vừa thở hồng hộc vừa lết lên từng bậc một. Cửa phòng đã ở ngay trước mắt. - Tuấn à, em định kéo dài chuyện này đến bao giờ? -Giọng Trang từ trong phòng mơ hồ truyền ra, vừa bất đắc dĩ…vừa có vẻ hý hửng. Tôi dừng bước, dỏng tai lên. - …Cô nàng ngốc nghếch đó chắc thích em thật tồi…Đúng là ngốc…dễ bị lừa quá mà! - …Cái gì, không được mắng bạn gái em hả? Đừng có nói cái giọng vô ơn như thế…không nhớ nhờ ai mà hai người mới có ngày hôm nay hả? - …Sao? Một thời gian nữa là bao lâu? Nới sớm thì giải thoát sớm! Để cô nàng bạo lực kia tự mình phát hiện ra khẳng định thê thảm lắm! - …Chẳng phải người nghĩ ra cái cách quái ghở kia là em sao! Đã bảo cứ theo đuổi bình thường thì không chịu. Cái đồ nhát gan, mất mặt một lần tính làm gì, Phương nó không để ý chuyện…bạn trai đánh nhau không giỏi bằng nó đâu! Chưa kể…chưa kể lúc đầu nó cũng đâu nhận ra em là…”vị anh hùng hụt” hôm ấy!
Tiếng cười khanh khách vang lên, bay ra ngoài, dội thình thình vào tai tôi như tiếng sấm. - Cảnh cáo đấy cậu em họ! Phương nó là lần đầu biết yêu, dám làm nó khóc thì liệu hồn! Chị đây đảm bảo lột da, róc xương, tuyệt giao quan hệ!...
Tôi ngồi bất động ở ngoài cửa, ngây người hồi lâu mới dần dần hiểu rõ sự việc. Hai bàn tay bất chợt nắm chặt, trong lòng vừa buồn vừa tức, vừa giận…vừa mừng! Cái bẫy này xem ra cũng ngọt ngào quá đi chứ! Tiếp theo tôi phải làm gì để dạy dỗ hai đồ quỷ sứ kia bây giờ nhỉ? The end.
_________________ Trích dẫn: ༄༂✪✪✪✪✪༂࿐ ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤
✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣
Trích dẫn:
|