CHIASE123.COM - Diễn đàn chia sẻ kiến thức

Diễn đàn chia sẻ kiến thức
Thứ Bảy, 05:07:15 - 23/11/2024

Thời gian được tính theo giờ UTC + 7 Giờ




Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời  [ 48 bài viết ]  Chuyển đến trang 1, 2, 3, 4, 5  Trang kế tiếp
Người gửi Nội dung
Gửi bàiĐã gửi: 19/04/2014 09:31 
Ngoại tuyến
☀️19/30☀️
☀️19/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 19/02/2014 22:24
Bài viết: 8933
Số điện thoại: 01646164332
*Tác giả: Roald Dahl
Tập 1: Một độc giả nhí
Bất cứ ông bố bà mẹ nào cũng buồn cười như thế cả. Thậm chí con cái của họ là một đứa trẻ dơ bẩn, luộm thuộm như mụn ghẻ, thì họ vẫn cho rằng chú bé (hoặc cô bé) đó rất là tuyệt vời.
Một số bậc phụ huynh còn đi xa hơn. Họ trở nên mù quáng trong tình thương mến đứa con, tới nỗi họ tin rằng con cái của họ có phẩm chất của một thiên tài.
Như thế thì chẳng có gì sai trái cả. Cuộc đời vẫn thường xảy ra những điều như vậy. Nhưng khi các bậc cha mẹ bắt đầu mở miệng kể cho chúng ta nghe về cục cưng kinh khiếp của họ, chúng ta đành phải la lên: "Mang chậu tới đây, nhanh lên! Chúng tôi muốn buồn nôn rồi!".
Các thầy cô giáo trong trường học còn phải chịu đựng nhiều khi lắng nghe những quí vị phụ huynh sùng bái con cái của họ quá đáng, nhưng rồi những đứa trẻ sẽ biến thành chính bản thân của chúng vào thời điểm viết bài kiểm tra cuối học kỳ. Nếu tôi là giáo viên, chắc chắn tôi sẽ phải viết cho họ biết về sự thật đau lòng của con cái họ. Tôi sẽ viết rằng: "Con trai ông bà, Maximilian, hoàn toàn là một sự thất bại. Tôi mong ông bà có sẵn việc kinh doanh gia đình, để đưa nó vào làm sau khi nó rời ghế nhà trường , bởi vì chắc chắn nó sẽ chẳng tìm được việc làm ở nơi khác". Hoặc một ngày nào đó, trong tâm trạng bốc đồng, tôi sẽ viết thế này: "Một sự thật kỳ quặc cho rằng, cơ quan thích giác của châu chấu nằm ở nơi hông của nó. Còn cô con gái Vanessa của ông bà, được nhật xét qua suốt một học kỳ, hoàn toàn không có cơ quan thính giác gì cả."
Có thể tôi sẽ lục lọi tìm trong cuốn sử tự nhiênmà viết rằng: "Con ve sầu phải trải qua sáu năm làm ấu trùng sống dưới lòng đất, và chỉ không đầy sáu ngày để trở thành một sinh vật tự do dưới ánh nắng và không khí. Con trai Wilfred của ông bà đã trải qua sáu năm làm ấu trùng trong ngôi trường này, và chúng tôi vẫn đang chờ đợi nó lột xác khỏi nhộng".
Tôi nghĩ, thật thích thú nếu tôi được viết những điều như thế trong các phiếu điểm cuối học kỳ cho các học sinh trong lớp tôi. Nhưng tản mạn như thế là đủ. Chúng ta phải tiếp tục câu chuyện.
Tình cờ, tôi biết được một cặp cha mẹ hoàn toàn khác hẳn, họ chẳng quan tâm gì tới con cái của họ, và còn khuya họ mới trở thành bậc phụ huynh sùng bái con cái. ông bà Wormwood chính là hai người như thế. Họ có cậu con trai tên Michael và cô con gái tên Matilda, và họ xem Matilda không hơn không kém cái vảy ghẻ. Vảy ghẻ là cái mà các bạn phải chịu đựng cho tới khi đủ ngày đủ tháng, các bạn gỡ ra rồi phủi đi. Ông bà Wormwood mong đợi ngày đêm để tới lúc họ có thể phủi đứa con gái của họ đi, tốt nhất là đẩy nó sang sang tỉnh kế bên hoặc càng xa càng tốt.
Cha mẹ đối xử với đứa con bình thường giống như cái vảy ghẻ đã là điều tồi tệ, nhưng sẽ càng tồi tện hơn nếu đó là đứa con phi thường, mà tôi muốn nói rằng đó là một đúa bé sáng chói và nhạy cảm. Bé Matilda có đủ hai phẩm chất trên, và sự sáng chói nơi bé thật nổi trội. Đầu óc bé lanh lợi, bé nhanh chóng hiểu ra rằng bé nên tặng lại cho bố mẹ khả năng thiên phú của mình. Nhưng ông bà Wormwood chỉ biết sống rút trong cái vỏ ốc riêng của họ mà chẳng hề để ý đến tới những điều bất thường nơi đứa con gái của họ. Nói thật nhé, thậm chí nếu cô bé có bò vào nhà với chiến chân gãy, họ sẽ chẳng chú ý đến đâu.
Michael, anh trai của Matilda, là một chú bé bình thường, nhưng còn cô bé, như tôi đã nói, là sự kiện các bạn không thể rời mắt. Lúc một tuổi rưỡi, ngôn từ của bé đã hoàn hảo và bé có số vốn từ bằng với một người lớn. Ông bà và bố mẹ, thay vì vỗ tay khen ngợi, lại bảo bé lắm mồm và nghiêm khắc dạy rằng, người ta chỉ thích ngắm nó chứ không thích nghe nó.
Ba tuổi, Matilda tự học đọc bằng những tờ báo hoặc tạp chí quăng lăn lóc khắp nhà. Bốn tuổi, bé có thể đọc nhanh và lưu loát. Bé bắt đầu thèm đọc sách, và cuốn sách duy nhất trong nhà có được là cuốn sách dạy nấu ăn của mẹ bé. Khi bé thuộc nằm lòng từng công thức nấu ăn, bé quyết định hỏi xin một cái gì đó thú vị hơn.
Bé thỏ thẻ với ba:
- Ba ơi, ba có thể mua cho con một cuốn sách được không?
- Một cuốn sách? Mày muốn sách để làm gì?
- Để đọc ạ.
- Lạy chúa, thế có chuyện gì với cái ti vi vậy? Nhà ta đã có một ti vi màn hình 12 inches tuyệt đẹp, thế mà bây giờ mày đòi có một cuốn sách! Càng ngày mày càng hư!
Hầu như mỗi buổi chiều, Matilda bị bỏ quên một mình trong nhà. Anh trai bé (lớn hơn bé 5 tuổi) thì đi học. Bố bé đi làm, còn mẹ bé đi chơi lô-tô trên phố cách đó khoảng 10 cây số. Bà Wormwood nghiền chơi lô-tô lắm, chiều nào cũng phải đi mới chịu được. Buổi chiều của ngày mà bố từ chối không mua cho bé cuốn sách, Matilda đi một mình đến thư viện công cộng của địa phương. Đến nơi, bé tự giới thiệu mình với người thủ thư là bà Phelps. Bé hỏi bé có thể ngồi ở đây và đọc sách được không. Bà Phelps, tuy ngạc nhiên vì sự xuất hiện của một cô bé tí hon không có bố mẹ đi kèm, vẫn đáp rằng cô bé được hoan nghênh.
- Thưa bà, sách của trẻ em ở đâu ạ?
- Chúng ở đằng kia, nơi những ngăn kệ thấp nhất. Cháu có muốn tôi tìm giúp cháu một cuốn sách hay nhiều hình ảnh không?
- Không, cám ơn bà. Cháu có thể tự lo được.


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 19/04/2014 09:32 
Ngoại tuyến
☀️19/30☀️
☀️19/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 19/02/2014 22:24
Bài viết: 8933
Số điện thoại: 01646164332
Kể từ đó, mỗi buổi chiều, ngay khi người mẹ rời khỏi nhà đi chơi lô-tô là bé Matilda lon ton tới thư viện. Chuyến đi chỉ mất mười phút thôi, nhưng sau đó, bé được những hai giờ ngồi yên một mình trong cái góc ấm cúng, ngấu nghiến hết cuốn sách này sang cuốn sách khác. Khi đã đọc xong hết sách dành cho trẻ em, bé bắt đầu thơ thẩn đi tìm những sách khác.
Bà Philips, người đã say sưa theo dõi bé suốt mấy tuần qua, đứng dậy, rời khỏi bàn và lại hỏi bé:
- Cháu cần tôi giúp không, Matilda?
- Cháu đang tự hỏi sẽ đọc tiếp cái gì, vì cháu đọc xong hết sách trẻ em rồi.
- Tức là cháu đã xem hết các tranh vẽ?
- Vâng, nhưng cháu cũng đọc chữ nữa.
Bà Phelps đứng thẳng người, nhìn xuống Matilda. Bé ngước mắt lên nhìn đáp lại rồi nói:
- Nhiều cuốn truyện ý nghèo nàn, nhưng có một số cuốn rất hay. Cháu thích nhất là cuốn "Khu vườn bí mật". Cuốn sách đầy vẻ huyền ảo. Sự bí mật nơi khu vườn phía sau bức tường lớn.
Bà Phelps sửng sốt:
- Chính xác là cháu mấy tuổi, Matilda?
- Bốn tuổi ba tháng ạ.
Bà Phelps thấy ngạc nhiên hơn bao giờ hết, nhưng bà không để lộ ra, chỉ hỏi:
- Tiếp theo đây cháu muốn đọc loại sách gì?
- Cháu muốn đọc một cuốn hay hay mà người lớn thường đọc. Một cuốn nổi tiếng. Cháu không biết tên của ai cả.
Bà Phelps thong thả cho mắt lướt qua những kệ sách. Bà hoàn toàn không biết phải hiểu gì. Làm thế nào chọn được một cuốn sách nổi tiếng dành cho người lớn để cho cô bé bốn tuổi đọc? Thoạt tiên, bà định lấy loại sách tình cảm lãng mạn dành cho các cô bé học trò tuổi mười lăm, nhưng vì lý do nào đó theo bản năng, bà bước qua khỏi ngăn kệ đặc biệt đó. Cuối cùng, bà nói:
- Cháu hãy thử cuốn này. Một cuốn sách hay và nổi tiếng đấy. Nếu nó quá dài đối với cháu, hãy cho tôi biết, tôi sẽ tìm cuốn khác ngắn hơn và dễ đọc hơn.
Matilda đọc:
- "Triển vọng lớn lao" của Charles Dickens. Cháu muốn đọc thử nó.
Bà Phelps tự nhủ, chắc mình điên rồi, nhưng bà nói với bé Matilda:
- Tất nhiên cháu có thể thử đọc nó.
Những buổi chiều tiếp sau đó, bà Phelps khó mà rời mắt khỏi một cô bé nhỏ xíu đang ngồi hàng giờ liền trong chiếc ghế bành lớn ở góc phòng, với cuốn sách đặt trong lòng. Cần thiết phải đặt nó trong lòng vì nó quá nặng, nghĩa là hầu như bé phải nghiêng người ra phía trước để đọc. Một cảnh tượng lạ lùng trước mắt bà Phelps, cô bé tí hon với mái tóc đen, đôi chân hầu như không chạm tới sàn, hoàn toàn đắm mình trong những cuộc phiêu lưu tuyệt vời của Pip và bà cô già Havisham trong ngôi nhà đầy mạng nhện mà nhà kể chuyện vĩ đại Charles Dickens đã dệt ra nó bằng ngôn từ đầy phép thuật của ông. Động tác duy nhất của cô độc giả nhí, là thỉnh thoảng nhấc tay lên để lật từng trang sách. Bà Phelps luôn cảm thấy buồn mỗi khi bà phải băng qua căn phòng, đến gần chỗ bé và nói:
- Năm giờ kém mười rồi, Matilda.
Trong tuần lễ đầu tiên khi Matilda đến đây, bà Phelps đã hỏi:
- Mỗi ngày mẹ cháu đưa cháu đến đây và đón cháu về nhà phải không?
- Chiều nào mẹ cháu cũng đi Aylesbury để chơi lô-tô. Bà ấy không biết cháu tới đây.
- Nhưng như vậy là không đúng. Tôi nghĩ cháu nên xin phép mẹ.
- Cháu không thích xin. Mẹ cháu không khuyến khích đọc sách đâu. Cha cháu cũng vậy.
- Nhưng họ muốn cháu phải làm gì nào vào mỗi buổi chiều trong ngôi nhà vắng vẻ?
- Đi lòng vòng hoặc xem ti vi.
- Tôi hiểu.
- Mẹ cháu không quan tâm đến những gì cháu làm đâu.
Bé Matilda buồn bã nói câu đó.
Bà Phelps quan tâm đến sự an toàn của đứa bé khi phải đi bộ qua phố chính đông đúc, và cả lúc băng qua đường. Nhưng bà quyết định không can thiệp vào.
Trong vòng một tuần, Matilda đã đọc xong cuốn "Triển vọng lớn lao" dày bốn trăm mười một trang. Bé nói:
- Cháu thích nó lắm. Ông Dickens còn viết cuốn nào khác không?
Bà Phelps sững sờ đáp:
- Nhiều lắm. Tôi chọn cho cháu cuốn khác nhé?
Sáu tháng sau đó, dưới con mắt quan sát của bà Phelps, Matilda đã đọc xong những cuốn sách sau:
- "Nicholas Nickleby" của Charles Dickens
- "Oliver Twist" - Charles Dickens
- "Jane Eyre" - Charlotte Bronte
- "Tự hào và Thành kiến" - Jane Austen
- "Tess vùng Urbervilles" - Thomas Hardy
- "Biến vào trái đất" - Mary Webb
- "Kim" - Rudyard Kipling
- "Người vô hình" - H.G.Wells
- "Ngư ông và biển cả" - Ernest Hemingway
- "Âm thanh và Cuồng nộ" - William Faulkner
- "Chùm nho uất hận" - John Steinbeck
- "Những người bạn tốt" - J.B.Priestley
- "Dãy đá Brighton" - Graham Greene
- "Trại Loài Vật" - Geoge Orwell
Một danh sách kinh khủng, và lúc này, con người bà Phelps đầy ắp niềm kích động, nhưng có lẽ tốt hơn là bà không để cho chuyện này lan ra ngoài. Với người khác, có lẽ họ đã làm om sòm lên, nhưng bà Phelps thì không. Bà là người chỉ biết lo phần việc của mình, và từ lâu cho rằng, chẳng đáng gì phải xen vào chuyện con cái của người khác.
Bé Matilda nói với bà:
- Ông Hemingway nói nhiều điều cháu chẳng hiểu gì cả. Nhất là về chuyện đàn ông với đàn bà. Nhưng cháu thích lắm. Cách ông ấy kể làm cho cháu cảm giác mình đang ở tại chỗ đó quan sát mọi vệc xảy ra.


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 19/04/2014 09:35 
Ngoại tuyến
☀️19/30☀️
☀️19/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 19/02/2014 22:24
Bài viết: 8933
Số điện thoại: 01646164332
- Một tác giả hay luôn khiến cho cháu có cảm giác như thế. Và đừng lo về những chỗ cháu không hiểu. Hãy ngồi và để cho từ ngữ tự thấm vào cháu, như âm nhạc vậy ...
- Vâng, cháu sẽ ...
Bà Phelps nói tiếp:
- Cháu biết không, những thư viện công cộng như thế này cho phép cháu mượn sách đem về nhà đấy.
- Cháu không biết, cháu mượn được không?
- Được chứ. Khi cháu chọn được cuốn sách cháu muốn, hãy mang lại chỗ tôi, tôi sẽ ghi vào sổ và cháu giữ nó suốt hai tuần lễ. Nếu thích, cháu có thể mượn được nhiều cuốn một lúc.
Kể từ đó, Matilda chỉ cần đến thư viện mỗi tuần một lần để mượn sách mới và trả sách cũ. Căn phòng ngủ của bé biến thành phòng đọc sách. Tại đó, bé sẽ ngồi đọc sách suốt các buổi chiều, đôi khi kèm theo một ca sô cô la nóng bên cạnh. Bé không đủ chiều cao để với tới những món đồ trong nhà bếp, nhưng bé có cất cái hộp nhỏ nơi gian nhà phụ, mỗi khi cần lấy cái gì, bé bưng cái hộp và đứng trên nó. Bé thấy thích thú khi pha một ca sô cô la nóng, rồi đem vào căn phòng yên tĩnh và vừa nhấp nháp, vừa đọc sách suốt cả buổi chiều. Những cuốn sách đưa bé vào một thế giới mới, giới thiệu với bé những con người lạ lùng có những cuộc đời thật xúc động. Bé lên đường hải hành cùng với Joseph Conrad. Bé lạc vào Châu Phi với Ernest hemingway và đi Ấn Độ với Rudyard Kipling. Bé đã du lịch vòng quanh thế giới trong khi đang ngồi tại căn phòng nhỏ tại một ngôi làng nước Anh.
Hết: Một độc giả nhí, mời xem tiếp:Tập 2:Ông Wormwood


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 19/04/2014 11:50 
Ngoại tuyến
☀️19/30☀️
☀️19/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 19/02/2014 22:24
Bài viết: 8933
Số điện thoại: 01646164332
Tập 2: Ông wornwood
Bố mẹ Matilda làm chủ một ngôi nhà xinh xắn với ba phòng ngủ trên lầu, còn tần trệt có phòng ăn, phòng khách và nhà bếp. Ông bố là tay buôn bán xe hơi cũ, và hình như khá buôn may bán đắt.
Ông bố phổng mũi lên nói:
- Mạt cưa chính là một trong những bí mật góp phần vào thành công của tao. Mà tao chẳng phải tốn xu nào cả. Tao tha hồ lấy nó miễn phí từ những xưởng cưa.
Matilda hỏi:
- Ba lấy mạt cưa làm gì?
- Ha! Mày muốn biết thật à?
- Con chẳng thấy mạt cưa có liên quan tới việc bán xe hơi cũ của ba.
- Bởi vì mày là một đứa ngu ngốc.
Ông bố nói thế. Lời lẽ ông ta chưa bao giờ tế nhị, nhưng Matilda quen rồi. Bé cũng biết ông ta khoác lác và bé sẽ hỏi tới.
- Chắc hẳn ba rất khôn ngoan mới tìm ra được cách dùng một đồ vật không tốn tiền. Ước gì con có thể làm như vậy.
- Không được đâu. Mày quá ngu ngốc. Nhưng tao sẽ không ngại khi kể cho thằng Mike nghe điều này, vì một ngày nào đó, nó sẽ cùng làm ăn chung với tao.
Rồi ông bố quay sang đứa con, nói:
- Tao luôn vui sướng khi mua một chiếc xe mà tay chủ xe ngốc nghếch làm hư hại hộp số nặng nề, khiến nó kêu lọc cọc như điên. Giá nó rẻ lắm. Sau đó, tao chỉ phải trộn mạt cưa với dầu nhớt trong hộp số. Thế là nó chạy êm như ru.
Matilda hỏi:
- Nó chạy êm trong bao lâu rồi mới kêu lọc cọc trở lại?
- Khá đủ để người mua chạy được khoảng một trăm dặm.
Matilda kêu lên:
- Như vậy là không lương thiện, là lừa đảo.
Ông bố gầm gừ:
- Lương thiện chẳng bao giờ làm ai giàu có cả. Khách hàng tới đó là để bị gạt.
Ông Wormwood có dáng người nhỏ thó như chuột, với hàm răng trước chìa ra bên dưới đám ria. Ông ta thích mặc bộ vest sọc ca-rô tươi màu và diện cà vạt màu vàng hoặc xanh đọt chuối. Ông nói tiếp:
- Lấy đồng hồ cây số làm thí dụ. Khi một người muốn mua xe cũ, điều đầu tiên hắn ta muốn biết, là chiếc xe đã chạy bao nhiêu đặm. Đúng không?
Đứa con trai đáp:
- Đúng.
- Tao mua của một lão già ngốc chiếc xe mà đồng hồ chỉ một trăm năm mươi ngàn dặm, với giá rất rẻ. Nhưng sẽ không ai thèm mua lại một chiếc xe có chỉ số như vậy đâu. Thời buổi này, mày không thể lấy cái đồng hồ cây số ra, rồi chỉnh lùi lại, như mày từng làm cách đây mười năm được. Họ gắn chặt đến nỗi mày khó mà chỉnh được nó. Vậy tao phải làm gì đây? Tao sử dụng bộ óc của tao, thế đấy.
- Bằng cách nào?
Thằng Mike hỏi, vẻ lôi cuốn. Dường như nó thừa hưởng được được thói ưa thích lừa bịp của cha nó.
- Tao đã ngồi suy nghĩ rất lâu, làm sao đổi được cái đồng hồ chỉ một trăm năm mươi ngàn dặm thành mười nàng dặm, mà không tháo tung nó ra từng mảnh chứ? Nếu tao chạy lùi chiếc xe thì tất nhiên con số sẽ quay lùi thôi. Nhưng có ai chạy lùi hết chục ngàn dặm này sang chục ngàn dặm khác không? Không thể được!
- Không thể được!
- Tao gõ mạnh vào đầu tao. Tao sử dụng trí tuệ của tao. Khi mày được trời cho một trí tuệ thông minh như tao, mày phải dùng nó thôi. Đột nhiên, câu trả lời nảy ra. Nói cho mày biết, cảm giác của tao lúc đó hệt như cảm giác của người đã phát hiện ta thuốc penicilin. Tao la lên: "Eureka! Tôi tìm ra rồi!"
Đứa con hỏi:
- Ba đã làm gì?
- Đồng hồ cây số hoạt động được là nhờ sợi dây điện nối với bánh xe trước. Thế là trước hết tao gỡ sợi dây điện đó ra. Sau đó, tao kiếm máy khoan điện tốc độ cao, và nối với một đầu sợi dây điện. Khi máy khoan quay, nó làm cho sợi dây điện quay lui. Mày hiểu ý tao không? Mày thoe kịp tao chứ?
Thằng Mike gật đầu:
- Hiểu rồi, ba.
- Máy khoan chạy với tốc độ kinh khiếp, khi tao bật máy khoan lên, con số nơi đồng hồ quay lui nhìn thấy mà mê. Tao xoá được năm mươi ngàn dặm trên đồng hồ chỉ torng vòng vài phút. Và lúc tao hoàn tất công việc, chiếc xe mới chạy có mười ngàn dặm và nó sẵm sàng đưa ra bán. Tao nói với khách: "Hầu như nó còn mới nguyên. Mới chạy không mười ngàn dặm thôi. Nó là của một bà già chỉ lái xe đi mua sắm mỗi tuần một lần".
Thằng Mike hỏi:
- Ba thật sự cho đồng hồ cây số chạy lùi bằng máy khoan điện à?
- Tao tiết lộ bí mật làm ăn của tao, mày đừng có đi mách lẻo với người khác đấy. Mày không muốn cha mày bị tù chứ?
- Con chẳng nói với ai đâu. Ba gian lận nhiều chiếc xe không?
- Bất cứ chiếc xe nào qua tay tao đều được đối đãi như thế. Chúng đều được chỉnh đồng hồ cây số xuống khoảng mười ngàn dặm trước khi đưa ra bán. Nghĩ xem, chỉ có mình tao sáng chế ra được điều đó. Tao đã bỏ túi một số tiền lớn.
Matilda, nãy giờ ngồi nghe, nói:
- Nhưng, ba, điều đó còn bất lương hơn việc dùng mạt cưa nữa. Ba lừa đảo những người đã tin tưởng ba.
Ông bố trừng mắt:
- Nếu không thích thì mày đừng ăn uống gì trong nhà này. Tất cả đều được mua bằng tiền lời đó.
- Đồng tiền dơ bẩn. Con ghét nó.
Hai đốm màu đỏ xuất hiện nơi má ông bố, ông ta hét lên:
- Mày tưởng mày là ai chứ? Tổng giám mục ở Canterbury hả? Mày đang giảng cho tao nghe về sự lương thiện hả? Mày chỉ là đứa bé dốt nát nên mày chẳng biết mày đang nói về cái gì cả!
Bà mẹ chen vào:
- Đúng đấy, Harry - rồi quay sang Matilda - mày dám nói năng với ba mày như thế hả? Ngậm miệng lại đi, để mọi người yên ổn xem chương trình ti vi này.


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 19/04/2014 11:53 
Ngoại tuyến
☀️19/30☀️
☀️19/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 19/02/2014 22:24
Bài viết: 8933
Số điện thoại: 01646164332
Gia đình họ đang ngồi trong phòng khách, cùng ngồi ăn tối trước cái ti vi, khay ăn đặt trên đầu gối. Bốn khay nhôm đựng bốn khẩu phần ăn gồm thịt hầm, khoai tây luộc, và đậu. Bà Wormwood ngồi nhai chóp chép, mắt dán vào màn hình đang chiếu vở kịch truyền hình nhiều tập của Mỹ. Bà ta là một phụ nữ đồ sộ với mái tóc được nhuộm màu bạch kim, nhưng nơi chân tóc, bạn dễ dàng nhìn thấy màu nâu xỉn lộ ra. Bà ta trang điểm đậm đen, nhưng không thể che dấu được thân hình phì nộn nằm dưới lớp quần áo thắt chặt nhiều chỗ, để tránh cho da thịt bị xổ tung ra ngoài.
Matilda gọi:
- Mẹ ơi, mẹ có phiền không nếu con ăn tối trong phòng ăn để con có thể đọc sách?
Ông bố liếc đôi mắt sắc nhọn:
- Tao phiền đấy. Bữa tối là lúc sum họp gia đình. Không ai được rời bàn cho tới khi mọi người ăn xong.
- Nhưng chúng ta đâu có ngồi bàn? Chúng ta chưa từng ngồi bàn. Chúng ta luôn luôn để khay trên đầu gối, vừa ăn vừa xem ti vi.
- Cho tao hỏi, xem ti vi thì có gì là sai nào?
Ông bố đột ngột chuyển sang giọng ngọt ngào và nguy hiểm. Matilda không tự tin để trả lời ông bố, nên bé giữ im lặng. Bé có thể cảm thấy được sự tức giận sục sôi trong lòng. Bé biết ghét bố mẹ mình như thế này là sai, nhưng bé thấy khó mà không ghét họ. Những cuốn sách bé đọc đã cho bé một quan điểm về cuộc đời mà họ chưa từng biết. Giá mà họ đọc được Dickens hay Kipling, họ sẽ hiểu rằng, với cuộc sống, có nhiều thứ hơn là việc đi lừa đảo người khác và xem ti vi.
Còn điều này nữa. Bé tức giận vì bị mắng là dốt nát và ngu ngốc, khi bé biết rằng mình không phải thế. Sự phẫn nộ trong bé ngày càng sôi sục, và tối đó, khi nằm trên giường, bé quyết định rằng: mỗi lần bố hoặc mẹ cư xử cộc cằn với bé, thì bé sẽ trả đũa lại bằng cách này hay cách khác. Một, hai chiến thắng nho nhỏ sẽ giúp bé chịu đựng sự ngốc nghếch của họ, và ngăn bé đừng phát điên lên. Các bạn phải nhớ rằng bé vẫn chưa được năm tuổi, và với đứa trẻ nhỏ như thế, nó không dễ dàng chỉ trích lại những người lớn đầy quyền lực như bố mẹ nó. Vì thế, bé quyết dịnh tấn công. Và ông bố, sau những gì xảy ra trước cái ti vi tối hôm đó, đứng đầu tiên trong danh sách của bé.
Hết: Ông Wormwood, mời xem tiếp tập 3: Cái mũ và keo siêu dính


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 19/04/2014 17:53 
Ngoại tuyến
☀️19/30☀️
☀️19/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 19/02/2014 22:24
Bài viết: 8933
Số điện thoại: 01646164332
Tập 3: Cái mũ và keo siêu dính
Sáng hôm sau, trước khi ông bố rời nhà để đến garage bán xe hơi cũ, Matilda lẻn vào phòng treo áo tìm cách lấy cho được cái mũ của ông ta vẫn đội đi làm hàng ngày. Bé phải đứng nhón chân rướn người hết sức để đầu gậy với tới chỗ cái móc có treo cái mũ. Cuối cùng thì bé lấy được nó xuống. Đó là cái mũ chóp bằng, vành cong có đính chiếc lông chim giẻ cùi nơi nơi băng quanh mũ, và ông Wormwood rất hãnh diện về nó. Ông ta nghĩ nó làm cho ông ta có dáng vẻ bảnh bao, nhất là khi ông ta đội nó cùng với bộ vest carô sặc sỡ với chiếc cà vạt màu xanh.
Matilda - một tay cầm mũ, một tay cầm ống keo siêu dính - bóp mạnh cho keo xịt ra quanh vành trong của mũ. Sau đó, bé cẩn thận móc chiếc mũ lại chỗ cũ bằng cây gậy dài. Bé canh giờ thật sát sao, dặt ống keo siêu dính về vị tr1i cũ ngay lúc ông bố ăn sáng xong và đứng dậy.
Ông Wormwood không để ý gì khi đội mũ vào, nhưng lúc tới garage, ông ta không thể nào bỏ mũ ra được. Keo siêu dính đã dính chặt tới nỗi nếu kéo quá mạnh, da sẽ tuột ra. Ông Wormwood không muốn bị lột da đầu nên đành đội mũ suốt cả ngày hôm đó, thậm chí, lúc ông ta nhồi mạt cưa vào hộp số và chỉnh lại đồng hồ cây số của xe bằng máy khoan điện cũng phải đội nó. Để giữ thể diện, ông ta chọn một thái độ ngang tàng, với hy vọng đồng nghiệp tin rằng ông ta cố ý đội mũ suốt ngày, cho giống với bọn găngxtơ thường xuất hiện trong phim.
Tối đó, về tới nhà, ông ta vẫn không thể bỏ mũ ra được. Bà vợ bảo:
- Sao ngốc thế? Lại đây, em lấy nó ra giùm anh.
Bà Wormwood giật mạnh cái mũ ra. Ông chồng bật lên tiếng hét kinh hoàng là rung hết những ô kính:
- Ôi-i-i! Đừng làm vậy!Buông ra! Bà bóc hết da trán của tôi rồi!
Matilda ngồi trong chiếc ghế quen thuộc, theo dõi màn kịch với vẻ thích thú. Bé hỏi:
- Chuyện gì vậy, ba? Đầu ba đột nhiên phồng to ra à?
Ông bố nhìn trừng trừng Matilda đầy nghi ngờ, nhưng không nói gì.
Bà vợ nói với ông ta:
- Chắc là keo siêu dính rồi, không thể nào khác được. ANh cứ nghịch ngợm với nó suốt ngày. Em đoán anh định dán thêm một cái lông nữa lên mũ phải không?
- Tôi chẳng đụng tay tới đồ quỷ quái đó!
Ông Wormwood la lên. Ông ngoảnh đầu nhìn Matilda lần nữa, nhưng bé nhìn trả lại ông bằng đôi mắt nâu mở to rất ngây thơ. Bà vợ vẫn giảng giải:
- Lẽ ra anh nên đọc kỹ nhãn hiệu trước khi nghịch ngợm với món đồ nguy hiểm này. Luôn làm theo chỉ dẫn ghi trên nhãn.
Ông Wormwood ghì chặt vành mũ, không cho bà vợ đụng tay vào, hét to hơn:
- Bà đang lải nhải cái gì vậy? Bà tưởng tôi ngốc đến nỗi cố ý dán cái đồ quỷ này lên đầu tôi sao?
Matilda kể:
- Ở dưới phố có thằng bé bị keo siêu dính trét vào ngón tay. Nó vô tình đưa tay lên ngoáy mũi.
Ông Wormwood nhảy dựng lên:
- Rồi sao nữa?
- Ngón tay mắc kẹt bên trong mũi của nó suốt cả tuần lễ liền. Ai gặp nó cũng bảo: "Đừng ngoáy mũi nữa", nhưng nó có ngoáy mũi đâu? Nó giống hệt một thằng ngốc.
Bà Wormwood trề môi:
- Đáng đời nó, lẽ ra nó không nên cho tay vào ngoáy mũi. Đó là thói quen xấu. Nếu bọn trẻ con đều trét keo siêu dính lên ngón tay, chúng sẽ không làm thế nữa.
Matilda nói:
- Người lớn cũng có làm, mẹ ạ. Hôm qua con thấy mẹ ngoáy mũi trong nhà bếp.
- Mày lanh quá, đủ rồi đấy.
Bà Wormwood đỏ mặt, lầm bầm.
Ông Wormwood phải đội mũ suốt bữa ăn tối trước cái ti vi.
Trông ông ta thật lố bịch, và ông ta im lặng ăn.
Lúc sắp đi ngủ, ông ta cố kéo mũ ra khỏi đầu. Bà vợ lại giúp sức, nhưng mũ vẫn không nhúc nhích. Ông gầm gừ:
- Làm sao tôi đi tắm được?
Bà vợ dỗ dành:
- Anh sẽ đi tắm khi nào lấy được nó ra khỏi đầu.
Sau đó, khi bà vợ nhìn thấy ông chồng gầy giơ xương của mình lên giường trong bộ pyjama sọc tím với cái mũ trên đầu, bà nghĩ thầm, trông ông ta ngốc nghếch làm sao. Đây là mẫu người chồng trong mơ của bà hay sao?
Ông Wormwood phát hiện ra rằng, điều tồi tệ nhất trong đời là đội mũ trong lúc ngủ. Ông không thể nào nằm thoải mái trên gối được. Ông ta cứ lăn qua lăn lại hàng giờ liền, khiến bà vợ phải càu nhàu:
- Anh đừng trằn trọc nữa. Ngủ đi. Em đoán sáng mai nó sẽ lỏng ra và anh thoát được nó dễ dàng.
Nhưng sáng mai nó không chịu lỏng để cho ông Wormwood thoát ra. Thế là bà Wormwood cầm kéo cắt phăng nó cho rồi. Bà ta cắt từng chút một, đầu tiên là cái chóp, rồi tới xén cái vành. Vì dải băng bên trong bết chặt với tóc, bà phải gọt sạch mớ tóc quanh viền mũ đi. Cuối cùng, ông chồng bị gọt một đường trắng sát quanh đầu, trông giống hệt ông thầy chùa tóc cạo nham nhở. Phía trước, nơi dải băng dính trực tiếp vào trán, thì bà vợ chừa lại những mảnh da mũ nho nhỏ màu mâu mà chẳng có thuốc tẩy nào có thể tẩy sạch được nó cả.
Trong bữa ăn sáng, Matilda nói với ông bố:
- Ba phải tìm cách gỡ những mảnh da trước trán ba đi. Trông nó giống như những con côn trùng màu mâu bò khắp mặt ba. Người ta sẽ nghĩ là ba có rận đấy.
- Im đi! Mày có câm miệng lại được không?
Ông bố càu nhàu nạt.
Nói chung, đó là một áp dụng thành công. Nhưng bảo rằng nó cho ông bố một bài học, thì... quá hy vọng đấy!
Hết tập 3: Cái mũ và keo siêu dính, mời xem tiếp: tập 4: Con ma


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 19/04/2014 18:42 
Ngoại tuyến
☀️19/30☀️
☀️19/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 19/02/2014 22:24
Bài viết: 8933
Số điện thoại: 01646164332
Tập 4: con ma
Sau màn kịch "Keo siêu dính", có một sự yên tĩnh tương đối và ông ta tạm thời mất đi ý thích khoác lác hoặc bắt nạt trẻ con.
Rồi đột nhiên ông ta nổi chứng lại. Có lẽ hôm đó là ngày xấu ở chỗ làm, và ông ta bán không đủ chỉ tiêu đề ra. Có nhiều chuyện làm người chồng cáu kỉnh khi về nhà vào buổi tối, và người vợ tinh ý sẽ nhận ra dấu hiệu của bão tố, sẽ để ông ta yên tới khi nào ông ta bình tĩnh.
Tối đó, khi ông Wormwood từ garage trở về nhà, mặt mũi ông tối hù như đám mây giông, và chắc chắn sẽ có kẻ bị ông trừng phạt. Bà vợ nhận ra dấu hiệu, bèn lánh mặt đi. Thế là ông ta bước vào phòng khách. Matilda đang cuộn người trong chiếc ghế bành nơi góc phòng, hoàn toàn đắm mình vào cuốn sách. Ông Wormwood bật ti vi. Màn hình sáng lên. Chương trình nhốn nháo, om sòm. Ông Wormwood nhìn Matilda. Bé ngồi im. Bé đã tự tập luyện đôi tai khép chặt trước âm thanh khủng khiếp của ti vi. Bé tiếp tục đọc sách và điều đó như khiêu khích ông bố. Cơn tức giận của ông ta lên tới tột đỉnh khi thấy bé có được một sự giải trí mà ông ta không thể nào vươn tới được. Ông nạt to:
- Chẳng lẽ lúc nào mày cũng đọc à?
Bé vui vẻ trả lời:
- Ồ, chào ba. Hôm nay ba làm việc tốt chứ?
- Rác rưởi gì đây?
Ông bố giật cuốn sách ra khỏi tay bé.
- Không phải rác rưởi đâu, ba. Nó hay lắm. Nó là cuốn "Chú ngựa màu đỏ" của John Steinbeck, một nhà văn Mỹ. Ba thử đọc đi, ba sẽ thích cho coi.
- Bẩn thỉu. Nếu cuốn sách đó do nhà văn Mỹ viết thì hẳn nó bẩn thỉu lắm. Bọn họ chỉ viết về điều đó thôi.
- Không phải đâu ba. Thật sự là cuốn sách hay lắm. Nó nói về...
Ông bố gắt lên:
- Tao không muốn biết nó viết về cái gì cả. Tao chán ngấy việc đọc sách của mày lắm rồi. Đi tìm việc gì khác có ích mà làm.
Rồi, đột ngột, ông bố bắt đầu xé từng trang sách và quăng chúng vào sọt rách.
Matilda như hoá đá trong sự kinh sợ. Ông bố tiếp tục xé. Có chút xíu nghi ngờ rằng ông ta cảm thấy ganh tức. Sao nó dám - ông ta nghĩ trong đầu trong lúc tay vẫn xé - sao nó dám thích thú chuyện đọc sách khi ông ta chẳng làm được? Sao nó dám? Matilda hét lên:
- Đó là sách của thư viện! Không phải sách của con! Con phải trả nó cho bà Phelps!
- Vậy mày phải mua cuốn khác. Mày phải để dành tiền túi của mày cho tới khi nào mua được cuốn mới trả cho bà Phelps quí hoá của mày.
Ông bố vừa nó vừa xé hết trang nọ sang trang kia. Cuối cùng ông ta thả cái bìa sách rỗng vào giỏ rác, bước ra khỏi phòng, mặc cho cái ti vi om sòm nhốn nháo.
Đứa trẻ nào trong hoàn cảnh Matilda cũng sẽ bật ra khóc. Nhưng bé không khóc. Bé ngồi yên đó, trắng bệch, suy nghĩ. Dường như bé biết khóc lóc hay hờn dỗi chẳng làm được gì. Điều duy nhất bạn cần làm khi bị tấn công - như Napoleon từng nói - là phản công lại. Đầu óc tinh tế tuyệt vời của Matilda nghĩ ra ngay ra sự trừng phạt mới thích hợp với các bậc cha mẹ độc ác kia. Tuy nhiên, kế hoạch đó còn tuỳ thuộc vào việc con vẹt của thằng Fred có nói giỏi như lời nó khẳng định hay không.
Fred là thằng bạn của Matilda. Nó được sáu tuổi và sống trong ngôi nhà gần nhà bé. Ngày nào nó cũng kể lể về con vẹt biết nói tuyệt vời mà ba nó đã tặng nó.
Chiều hôm sau, khi bà Wormwood lái xe rời khỏi nhà đi chơi lô-tô, Matilda lật đật nhà Fred để điều tra. Bé gõ cửa và hỏi xem nó có vui lòng cho bé gặp con chim nổi tiếng hay không. Fred bảo vui lòng. Nó dẫn bé vào phòng ngủ, nơi có đặt chiếc lồng của con vẹt đẹp đẽ với bộ lông hai màu xanh và vàng.
- Nó đây. Tên nó là Chopper.
- Bắt nó nói đi.
Fred lắc đầu:
- Bạn không thể bắt nó nói được. Bạn phải kiên nhẫn. Nó sẽ nói khi nào nó thích nói.
Cả hai đi vòng vòng, chờ đợi. Đột nhiên con vẹt nói:
- Xin chào, xin chào, xin chào.
Đúng là giọng nói của một người rồi! Matilda nói:
- Thật đáng kinh ngạc! Nó còn nói gì khác nữa?
- Hãy lắc xương ta đi!
Con vẹt bật lên câu thứ hai, nhái giống hẹt giọng nói của ma.
- Hãy lắc xương ta đi!
Fred khoe:
- Nó luôn nói câu này đó!
- Còn câu gì nữa không?
- Chỉ có thế. Nhưng bạn không cho là tuyệt vời sao?
- Tuyệt vời lắm. Bạn cho tôi mượn nó chỉ trong một đêm, được không?
- Không, không được đâu.
Matilda đề nghị:
- Tôi sẽ đưa bạn tất cả tiền túi tuần sau của tôi.
Ấy, đó lại là chuyện khác.Fred suy nghĩ vài giây rồi đáp:
- Vậy thì được. Nếu bạn hứa ngày mai trả nó lại cho tôi.
Matilda khệ nệ mang chiếc lồng chim to bằng cả hai tay, quay về ngôi nhà vắng vẻ. Trong phòng ăn có chiếc lò sưởi to tướng, và bé đang cố nhét lồng chim vào ống khói cho khuất mắt mọi người. Điều này không dễ dàng chút nào, nhưng cuối cùng, bé đã làm được.
- Xin chào, xin chào, xin chào!
Con vẹt từ trên cao gọi xuống.
- Im đi, đồ điên!
Matilda khẽ nói với nó, bé lật đật ra ngoài để rửa sạch bồ hóng khói đôi tay.
Tối đó, khi bà mẹ, ông bố, thằng anh và Matilda ăn tối trước phòng khách như thường lệ, có tiếng nói thật to và rõ vang từ phòng khách ra tận hành lang. Tiếng đó nói:
- Xin chào, xin chào, xin chào!
Bà mẹ giật mình, mặt mũi trắng nhợt, kêu lên:
- Harry! Có người trong nhà! Em nghe tiênghó nói!
Thằng anh hùa theo:
- Con cũng nghe nữa.
Matilda vội vàng tắt ti vi cái bụp. Bé nói:
- Suỵt! Nghe kìa!


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 19/04/2014 18:44 
Ngoại tuyến
☀️19/30☀️
☀️19/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 19/02/2014 22:24
Bài viết: 8933
Số điện thoại: 01646164332
Mọi người nhưng nhai, căng thẳng ngồi yên để lắng nghe. Tiếng nói vang tới một lần nữa:
- Xin chào, xin chào, xin chào!
Thằng anh ré lên:
- Nó đấy!
Bà mẹ thì thào:
- Bọn trộm nhập nha! Chúng ở trong phòng ăn!
- Tôi cũng nghĩ thế!
Ông bố đáp, nhưng vẫn ngồi im. Bà mẹ thúc hối:
- Vậy đi bắt chúng đi, Harry! Đi thộp cổ chúng lại đi!
Ông bố không nhúc nhích. Dường như ông ta không vội vã lao tới đó để trở thành vị anh hùng. Mặt mũi ông ta xám ngoét. Bà mẹ vẫn thì thào:
- Tới tóm cổ chúng nó đi! Có lẽ chúng đang quơ đồ đạc của mình.
Ông bố cầm khăn lau miệng một cách căng thẳng, hỏi:
- Tại sao tất cả chúng ta không cùng đi tới đó?
Thằng anh hăng hái:
- Chúng ta cùng đi. Đi nào, mẹ.
Matilda nói khẽ:
- Họ đang ở trong phòng ăn đấy. Con chắc chắn như thế.
Bà mẹ chộp cây que cời lửa. Ông bố vớ lấy cây gậy đánh golf dựng nơi góc phòng. Thằng anh túm cây đèn bàn, dứt luôn sợi dây điện ra khỏi ổ cắm. Matilda cầm theo con dao mà bé đang ăn. Cả bốn rón rén tiến về cánh cửa phòng ăn. Ông bố đi sau lưng những người kia, cách một khoảng an toàn.
- Xin chào, xin chào, xin chào!
Tiếng nói lại vang ra.
- Xông vào!
Matilda thét to, bé lao vào phòng, tay cầm dao vung vẩy, miệng vẫn thị uy:
- Bắt chúng lại! Chúng tao bắt được bọn mi rồi!
Những người khác đi theo bé, quơ vũ khí loạn xạ. Rồi tất cả dừng lại, nhìn quanh phòng: chẳng có ai ở đây cả.
- Không có ai hết, - Ông bố nói, giọng nhẹ nhõm.
Bà mẹ thét lên, vẫn cò run lẩy bẩy chân tay:
- Em nghe tiếng hắn mà, Harry! Rõ ràng em nghe tiếng hắn! Anh cũng vậy!
Matilda đồng tình với mẹ:
- Chắc chắn là con cũng nghe. Hắn chỉ ở quanh đây thôi.
Bé bắt đầu đi tìm phía sau ghế trường kỷ và phía sau những tấm màn dày. Đột nhiên giọng nói lại cất lên, lần này vẻ ma quái hơn:
- Hãy lắc xương ta đi! Hãy lắc xương ta đi!
Mọi người nhảy dựng lên, kể cả Matilda nãy giờ đang đóng vai rất khéo. Họ nhìn quanh căn phòng, vẫn chẳng có người nào xuất hiện. Matilda run giọng:
- Nó là ma đấy!
- Xin Chúa cứu chúng con!
Bà mẹ rú lên như thế, nhảy lại phía ông bố, ôm xiết lấy cổ ông ta. Matilda bồi thêm một câu:
- Con biết nó làm ma đấy! Con đã từng nghe nó nói vài lần rồi! Căn phòng này có ma! Con tưởng ba mẹ biết rõ điều đó.
- Hãy cứu chúng con!
Bà mẹ lại rú lên, hầu như muốn xiết chặt cổ ông chồng. Mặt mũi ông bố xám xịt hơn bao giờ hết, ông ta nói:
- Ta ra khỏi đây đi.
Rồi mọi người cùng bỏ chạy ra ngoài và đóng sầm cánh cửa sau lưng họ.
Chiều hôm sau, maltida cố gắng kéo cái lồng chim dính đầy bồ hóng đen thui ra khỏi ống khói, và đem nó rời khỏi nhà mà không để ai nhìn thấy. Bé phải đi bằng cửa sau, liền một mạch tới nhà Fred. Fred toe toét hỏi:
- Nó cư xử phải phép chứ?
Matilda đáp:
- Chúng tôi có được khoảng thời gian thú vị với nó. Ba mẹ tôi thích nó lắm.
Hết tập 4: Con ma, mời xem tiếp tập 5: Bài toán số học


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 20/04/2014 12:52 
Ngoại tuyến
☀️19/30☀️
☀️19/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 19/02/2014 22:24
Bài viết: 8933
Số điện thoại: 01646164332
Tập 5: Bài toán số học
Matilda mong muốn ba mẹ bé trở nên tốt, đáng yêu, và có hiểu biết, đáng kính và thông minh. Việc họ không hề được một phẩm chất nào trong các phẩm chất trên khiến bé phải chịu đựng. Nhưng chẳng dễ chút nào. Mỗi lần bé chế ra một trò chơi mới để trừng phạt họ, điều đó làm cuộc sống bé đỡ khổ hơn.
Là đức con nhỏ nhất trong nhà, sức mạnh duy nhất nơi Matilda (mà không ai có được) chính là sức mạnh trí tuệ của bé. Sự thông minh của Matilda vượt trội hơn mọi người trong nhà. Nhưng trong bất cứ gia đình nào, một đứa trẻ năm tuổi luôn bị buộc phải làm điều bé được bảo, cho dầu đó là những mệnh lệnh ngốc nghếch. Thế là Matilda luôn bị ép buộc phải dùng bữa tối bằng khay nhôm trước màn hình ti vi, luôn bị ở nhà một mình vào những buổi chiều, và luôn im lặng bất cứ lúc nào bị bảo phải câm miệng.
Cách giúp bé trút bỏ mọi bực dọc của bé (giúp bé đỡ căng thẳng đến phát điên) là niềm vui khi ban phát những sự trừng phạt đích đáng, và dường như nó đem đến một hiệu quả nào đó. Ông bố bớt vênh váo và cộc cằn trong suốt nhiều ngày, sau khi nhận được một thần dược của Matilda.
Vụ con vẹt trong ống khói làm dịu tính nết của ông bố lẫn bà mẹ, cả hai đối xử tương đối dễ chịu với đứa con gái nhỏ của họ được một tuần. Nhưng, than ôi, nó không kéo dài lâu. Một buổi tối, câu chuyện kế tiếp lại bùng nổ ngay trong phòng khách. Ông Wormwood từ chỗ làm về. Matilda và anh trai ngồi yên nơi ghế trường kỷ đợi bà mẹ bưng khay bữa tối lên. Ti vi vẫn chưa bật mở.
Ông Wormwood bước vào trong bộ vest sọc carô và chiếc cà vạt vàng chói. Bộ áo ca rô sọc cam và xanh đọt chuối như muốn làm loá mắt những ai nhìn nó. Ông ta giống hệt người chạy giấy ăn diện lên trong ngày cưới của con gái mình. Và rõ ràng là tối nay ông ta rất hài lòng về bản thân.
Ông Wormwood ngồi phịch xuống chiếc ghế bành, xoa hai tay vào nhau, nói lớn với đứa con trai:
- Này, nhóc, bố mày được một ngày thành công đấy. Tối nay bố mày giàu có hơn sáng nay rất nhiều. Bố mày bán được năm chiếc xe, chiếc nào cũng được lời đáng kể. mạt cưa trong hộp số nhé, máy khoan điện chỉnh lùi đồng hồ cây số nhé, phun sơn mới lên vài chỗ và vài mánh khoé nho nhỏ nữa... Thế là bọn ngốc cứ hăm hở bỏ tiền ra mua xe.
Ông ta rút trong túi ra tờ giấy nhàu nát, nghiên cứu vài phút rồi nói tiếp với đứa con trai:
- Nghe này, vì rồi đây mày sẽ cùng làm ăn với tao, nên mày phải biết cách cộng số tiền lời mày kiếm được mỗi ngày. Đi kiếm tờ giấy với cây bút chì, rồi xem thử mày thông minh tới cỡ nào.
Đứa con trai ngoan ngoãn rời khỏi phòng, rồi sau đó cầm giấy viết quay vào. Ông vừa đọc tờ giấy, vừa nói:
- Viết ra những con số này. Chiếc xe thứ nhất, mua hai trăm bảy mươi tám bảng và bán được một ngàn bốn tăm hai mươi lăm bảng. Rồi chứ?
Thằng bé mười tuổi cắm cúi cẩn thận viết riêng hai con số ra hai cột. Ông bố tiếp tục:
- Chiếc xe thứ hai, mua một trăm mười tám bảng và bán được bảy trăm sáu mươi bảng. Hiểu chứ?
- Vâng, con hiểu rồi ba.
- Chiếc xe thứ ba, mua một trăm mười một bảng và bán được chín trăm chín mươi chín bảng, năm mươi xu.
Đứa con trai nó:
- Nhắc lại đi ba. Nó bán được bao nhiêu?
- Chín trăm chín mươi chín bảng, năm mươi xu. Nhân tiện, đó là mánh khoé nhỏ của tao để lừa khách hàng. Không bao giờ nói tròn số, luôn luôn phải nói số thấp hơn. Đừng bao giờ nói một ngàn bảng. Hãy nói chín trăm chín mươi chín bảng thôi. nghe số tiền ít hơn rất nhiều, phải không?
- Vâng, ba thật sáng chói.
- Chiếc xe thứ tư, tám mươi bảng - đúng là mảnh sắt vụn - nhưng bán được sáu trăm chín mươi chín bảng năm mươi xu.
Đứa con trai vẫn viết, nhưng rên rỉ:
- Đừng nói nhanh quá, ba. Rồi, con xong rồi.
- Chiếc xe thứ năm, mua sáu trăm ba mươi bảy bảng và bán được một ngàn sáu trăm bốn mươi chín bảng năm mươi xu... Mày viết hết nhưng con số đó rồi chứ?
- Rồi, ba.
Đứa con trai vừa đáp vừa cúi người trên tờ giấy, nắn nót viết.
- Tốt lắm. Bây giờ tính xe mỗi chiếc xe được tiền lời bao nhiêu, và tiền lời tổng cộng của năm chiếc xe là bao nhiêu. Sau đó, mày có thể nói cho tao biết ông bố sáng chói của mày kiếm được bao nhiêu tiền ngày hôm nay.
- Một số tiền lớn đấy, ba.
- Tất nhiên là một số tiền lớn. Nhưng khi mày làm ăn lớn như tao, mày phải thông thạo cách tính chứ. Tao có cả một cái máy tính ở trong đầu tao. Không đầy mười phút, tao tính ra ngay con số đó.
Đứa con trai trợn mắt:
- Ba gắn máy tính trong đầu hả, ba?
- Không phải như thế. Nhưng có nghĩa là tao tính toán rất nhanh. Khi nào làm xong, hãy nói cho tao biết số tiền lời của tao ngày hôm nay. Tao có sẵn đáp số trong tờ giấy này rồi.
Matilda rụt rè:
- Ba, ba lời được chính xác là bốn ngàn ba trăm lẻ ba bảng và năm mươi xu.
- Đừng nói chen vào. Tao và anh mày đang bận tính những con số lớn.
- Nhưng, ba...
- Câm miệng. Đừng tìm cách làm ra vẻ thông minh.
Matilda nhẹ nhàng nói:
- Hãy nhìn vào đáp số của ba. Nếu ba làm toán đúng, nó sẽ là bốn ngàn ba trăm lẻ ba bảng và năm mươi xu. Có phải ba viết như thế không?
Ông bố liếc vào tờ giấy cầm trong tay. Ông hơi cứng người và ngậm câm như hến. Căn phòng chợt im lặng. Rồi ông ta bảo:


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Gửi bàiĐã gửi: 20/04/2014 12:54 
Ngoại tuyến
☀️19/30☀️
☀️19/30☀️
Hình đại diện của thành viên

Ngày tham gia: 19/02/2014 22:24
Bài viết: 8933
Số điện thoại: 01646164332
- Mày nói lại xem.
- Bốn ngàn ba trăm lẻ ba bảng và năm mươi xu.
Lại yên lặng. Khuôn mặt ông bố bắt đầu đỏ sậm lên. Matilda vẫn nhẹ nhàng:
- Con chắc là nó đúng.
Đột nhiên ông bố vừa hét lớn lên, vừa chỉ ngón tay vào mặt Matilda:
- Mày... đồ gian lận! Mày đã nhìn vào tờ giấy của tao! Mày đã đọc được những con số tao viết trong này.
Matilda ngỡ ngàng:
- Ba, con ở bên này phòng, làm sao con có thể nhìn thấy được?
Ông bố vẫn hét tướng:
- Đừng cãi chày cãi cối với tao! Mày đã nhìn! Chắc hẳn mày đã nhìn! Không ai trên đời này có thể tìm được đáp số đúng nhanh như thế, nhất là một đứa con gái! Mày là đồ gian lận.
Vừa lúc đó, bà mẹ bưng mâm vào, trên mâm đặt bốn khay nhôm đựng thức ăn của bữa tối. Vẫn là món cá và khoai tây chiên mà bà Wormwood mua ở hiệu cá trên đường từ chỗ chơi lô-tô về nhà. Dường như việc chơi lô-tô làm bà kiệt sức cả thể xác lẫn tinh thần, nên chẳng bao giờ bà ta còn đủ sức để nấu bữa tối ngon lành. Luôn luôn là cá chiên và khoai tây chiên.
Đặt mâm lớn xuống bàn uống cà phê, bà ta hỏi:
- Sao mặt anh lại đỏ vậy, Harry?
Ông bố lấy phần khoai tây của mình, đặt nó lên đầu gối, đáp:
- Con gái bà là một đứa gian lận và dối trá. Thôi, bật tivi lên xem và không nói năng gì hết.
Hết tập 5: Bài toán số học, mời xem tiếp tập 6: Người đàn ông tóc bạch kim.


Đầu trang
 Xem thông tin cá nhân Gửi Email  
 
Hiển thị những bài viết cách đây:  Sắp xếp theo  
Tạo chủ đề mới Gửi bài trả lời  [ 48 bài viết ]  Chuyển đến trang 1, 2, 3, 4, 5  Trang kế tiếp

Thời gian được tính theo giờ UTC + 7 Giờ


Chủ đề tương tự
 Chủ đề   Người gửi   Trả lời   Xem   Bài viết mới nhất 
Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [truyện] Bà Xã Nghịch Ngợm

Hunglabocau

7

1248

27/03/2013 21:04

truth99 Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [Truyện tình yêu] Tình yêu học trò

[ Chuyển đến trangChuyển đến trang: 1 ... 5, 6, 7 ]

Ghost

65

10149

01/04/2013 12:33

Ghost Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [TRUYỆN] NHẬT KÍ THẰNG NGHỊCH NGU

Kelamat97

3

1495

19/08/2012 12:50

p0d0lsky Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [Funny] Vì Sao Học Sinh Lười Học

TomboyCukkoo

7

2035

17/11/2012 06:28

TomboyCukkoo Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. Bài văn của học sinh lớp CAO HỌC

Shang

0

751

06/01/2013 07:16

Shang Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. ca... rao hoc tro

Kirick

1

946

06/06/2012 22:16

IkerCasillas Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [tiểu thuyết tình yêu] tình yêu học trò

[ Chuyển đến trangChuyển đến trang: 1, 2 ]

DOREMON

12

2655

13/11/2012 07:15

DOREMON Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. Trò chuyện - Bởi vì Tết là tiếng gọi của sự trở về.

MrTuan1

0

546

28/01/2014 08:46

MrTuan1 Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. 10 nghịch lý không thể chối cãi:

[ Chuyển đến trangChuyển đến trang: 1, 2 ]

Phatdieuzz

10

2724

24/10/2012 08:23

Loithecomay Xem bài viết mới nhất vừa gửi

Không có bài viết chưa xem mới nào trong chủ đề này. [Khó đỡ]Nhật Ký Nghịch Ngu Của Một Anh Chàng

chelseafc

1

1330

29/06/2012 22:35

Toibidien2111 Xem bài viết mới nhất vừa gửi

 


Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến174 khách


Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này.
Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này.
Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này.
Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này.

Tìm kiếm với từ khoá:
Chuyển đến:  
Đã tích hợp phpBB® Forum Software © phpBB Group
Vietnamese language pack for phpBB 3.0.x download and support.
CHIASE123.COM - Diễn đàn chia sẻ kiến thức