gửi bởi Hieukissyou » 10/06/2014 20:49
Trưởng thôn dưới sự năn nỉ của tớ mở hầm băng ra. Tớ cùng ông ta đi vào. Quả nhiên, tớ dựa vào trực giác đã tìm được thứ mà tớ muốn tìm, không hẳn là người, có lẽ chuẩn xác mà nói phải là thi thể.
Bộ thi thể này không phải Trụ Tử, hơn nữa rất kỳ quái, ăn mặc không giống người trong thôn, nhìn rất giống tới từ thành thị, hắn ăn mặc rất cầu kỳ, xem chừng hẳn là chết cóng, bởi vì hắn còn duy trì trạng thái cuộn tròn. Hơn nữa, bộ thi thể này không có mặt.
Bạn có thể tưởng tượng thi thể không mặt mũi thì có bộ dạng thế nào, mặc dù đang trong hầm băng mặt của hắn rơi đầy hạt băng, nhưng ngược lại càng lộ vẻ khủng bố. Nhưng từ vóc dáng đến xem, tớ vẫn có thể nhìn ra hắn đại khái là nam giới khoảng 30 tuổi.
Chúng tớ rất nhanh liền mang người đến, song tớ không để bọn họ nâng thi thể ra, bởi vì dạng thời tiết này rất nhanh sẽ bị thối rữa cao, nếu suy nghĩ trong đầu của tớ đúng, hắn hẳn có quan hệ rất lớn với cái chết của Tiểu Lục và sự mất tích của Trụ Tử.
Mọi người đều đứng phía sau nghị luận, tớ đột nhiên phát hiện sắc mặt của trưởng thôn rất khó nhìn. Giữa đám người nhỏ giọng nghị luận, tớ dường như nghe được Trụ Tử là quản lý hầm băng này, chìa khóa của hầm băng cũng chỉ Trụ Tử và trưởng thôn có. Cứ thế, hiềm nghi đối với Trụ Tự giống như con rận trên cái đầu trọc rành rành ra đó.
Liên tục hai bộ thi thể, hơn nữa đều là tử vong phi bình thường. Tớ vẫn là báo cảnh sát, mặc dù trưởng thôn phản đối, nhưng mọi người vẫn cho rằng báo cảnh sát thỏa đáng hơn, trên mặt một nhóm trong đám người tớ nhìn thấy không phải là trách nhiệm, mà là một loại thần thái bỏ đá xuống giếng nhìn có chút hả hê. Bọn họ tựa hồ cũng có hai mặt, một mặt chính nghĩa nghiêm từ yêu cầu báo cảnh sát lấy lại công đạo thay kẻ chết, một mặt khác lại đang cười trộm.
Cảnh sát muốn tới phải mất chút thời gian, tớ phải nhìn xem tớ còn có thể làm được những gì. Trưởng thôn tựa hồ rất không vui, khó trách, tựa hồ tớ vừa đến liền ném ra cho sơn thôn an tĩnh vắng vẻ này hai bộ thi thể nguyên nhân chết kỳ quặc, đổi lại là ai cũng sẽ không vui nổi.
Thi thể không mặt, cùng má trái tụ máu ly kỳ kia của Tiểu Lục. Tớ bỗng dưng nghĩ đến má phải của người chết dưới hầm băng đâu? Tớ chợt đe hết thảy suy nghĩ lại một chút, lấy được một đáp án, nhưng trước hết tớ phải chứng thật với trưởng thôn.
Tớ thình lình nhìn về phía trưởng thôn, thần sắc ông ta hoảng hốt nhìn bốn phía. Tớ lôi ông ta sang một bên. Thanh âm trầm thấp hỏi ông ta: "Nói đi, ông giấu Trụ Tử ở đâu rồi?"
Trưởng thôn kinh hãi: "Cậu nói cái gì chứ, Trụ Tử nhà tôi đều đã nhiều tháng rồi không thấy đâu, sao cậu hỏi tôi."
"Tiểu Lục không phải nguyện ý ở lại đó đúng không, có lẽ là ông đã nhốt cậu ta ở đó?" Tớ quẹt một cây diêm, châm thuốc lá. Tớ không nhìn về phía trưởng thôn, bởi vì ánh mắt nếu là vũ khí, dùng nhiều quá sẽ không dùng được nữa.
Quả nhiên trưởng thôn bắt đầu đổ mồ hôi, đôi mắt vòng vo như súc sắc trong chén. Nhưng ông ta vẫn không nói được một lời.
"Khi tôi vừa tới giúp mẹ Tiểu Lục xem bệnh, bà liền đề cập tới con của bà, nói con của bà mắc bệnh cổ họng lâu năm, tiếng nói chuyện khàn khàn, cùng người khác chênh lệch rất lớn. Ông trong một ngày chẳng lẽ chưa từng nghe qua người gọi là Trụ Tử bên trong mở miệng nói chuyện sao? Cho dù không có. Ông nói ông mỗi ngày đều đưa cơm, nhưng da Tiểu Lục rất đen, mà Trụ Tử nhà các ông hẳn là không đen đến thế chứ? Chẳng lẽ ông cho tới giờ chưa từng hoài nghi? Được rồi, tôi thừa nhận đều là giả thiết của tôi, nhưng chờ cảnh sát tới, ông giấu giếm không được nữa đâu."
Trán trưởng thôn che kín mồ hôi. "Trụ Tử tôi giấu đi rồi, nhưng tôi sẽ không giao nó ra đâu, bởi vì nó đã nhận được báo ứng rồi, dù giao nó cho cảnh sát, cũng chỉ tạo thành hỗn loạn mà thôi."
"Báo ứng?" Tớ nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy." Trưởng thôn cúi đầu, bắt đầu kể lại cảnh tượng khủng bố ông ta đã chứng kiến một tháng trước.
"Ngày đó tôi cùng mẹ Trụ Tử mới ăn cơm tối xong, Trụ Tử liền thở hổn hển chạy về nhà, lục tung toàn bộ, còn đòi tiền của chúng tôi, nói là muốn cùng Lục Tử ra ngoài một thời gian ngắn. Tôi bắt đầu cảm thấy không ổn, sau khi bảo mẹ nó ra chỗ khác thì ép hỏi nó. Đứa nhỏ này không có tâm kế gì, tôi vừa dồn ép liền khai toàn bộ. Khi đó tôi mới biết, nó cùng Tiểu Lục giết người." Trưởng thôn nói tới đây, nước mắt ràn rụa, cơ hồ nghẹn ngào nói không nên lời, tớ đành phải vỗ vỗ vai ông ta an ủi, ý bảo đừng quá kích động.
"Nó nói nó cùng Tiểu Lục lừa một người bên ngoài mua nước đá. Nghe nói người nọ muốn mở một tiệm nước đá, cần loại băng chất nước không bị ô nhiễm ở nơi này của chúng tôi, rồi bán lại cho người có tiền. Trụ Tử dưới sự khuyên bảo của Tiểu Lục không thể làm gì khác hơn là mang người nọ đi tới hầm băng. Nhưng người ta nói muốn mua hết toàn bộ, cũng uy hiếp nói không bán cũng phải bán, nếu không hắn sẽ dẫn người đến. Băng trong hầm toàn bộ là của người trong thôn, thôn không có tủ lạnh gì đó, tiêu nóng chống chọi với mùa hè đều dựa vào hầm băng này. Cho nên Trụ Tử không muốn bán, kết quả ba người cứ như vậy tranh chấp.