[Truyện] Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Vương Vũ Thần

Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

Re: [Truyện] Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Vương Vũ Thần

Gửi bàigửi bởi Hieukissyou » 10/06/2014 20:50

Trong lúc xô đẩy, người nọ bị Tiểu Lục đẩy mạnh một cái, mặt nện trên khối băng che kín góc cạnh sắc bén, đập đến khuôn mặt hoàn toàn biến đổi. Hắn hô to giết người, giết người. Kết quả Trụ Tử liền dùng băng đập sau đầu hắn một cái, người nọ gục xuống không nói gì nữa. Hai người thấy đã xảy ra chuyện liền nhanh chóng trốn về nhà với nhau nghĩ muốn hẹn cùng đi lánh nạn."
"Xác chết trong hầm băng kia tại sao lại mất khuôn mặt?" Tôi hỏi, cho dù là đập nát nhừ, nhưng cùng mặt bị lột ra không giống nhau mà.
"Tôi cũng không biết, có lẽ đây chính là báo ứng của bọn họ." Trưởng thôn nói tiếp.
"Biết việc này phổi tôi tức muốn nổ tung. Tôi cầm ghế gỗ đập lên người nó, nhưng nói thế nào nó cũng là con tôi. Chuyện hầm băng một khi bị người trong thôn biết được, nó trốn không thoát khỏi liên quan. Tôi đành phải đáp ứng giấu nó đi, hơn nữa dự định qua mấy ngày nữa tìm cớ niêm phong hầm băng lại. Nhưng chưa đến vài ngày sau, mặt Trụ Tử phát sinh biến hóa." Giọng điệu của trưởng thôn bỗng trở nên rất khủng bố.
Má phải của nó bắt đầu ngứa ngáy, sau đó thường xuyên nói lạnh, tiếp theo là mọc rất nhiều lốm đốm, cuối cùng cư nhiên rữa nát, hơn nữa rất thối, từng bước từng bước bọc mủ. Nó mỗi ngày đều kêu đau đớn. Chính tôi dùng rất nhiều biện pháp cũng vô ích. Chờ thêm một đọan thời gian nữa, mặt cư nhiên lại tốt lên, nhưng mà, nhưng mà. . . . . . ." Trưởng thôn dừng nói.
"Nhưng mà má phải của nó cư nhiên mất tri giác, tựa như người phong vậy, tất cả động tác bên kia đều không làm được, mắt cũng khép không được, ăn cơm uống nước đều chảy ra. Nó thường xuyên hô có quỷ có quỷ. Tôi sợ nó gây sự chú ý của người khác, không thể làm gì khác hơn là giấu nó đi, liền giấu ở gần nhà xí thái ấp mặt sau nhà. Hơn nữa Tiểu Lục cũng tới, nó nói nó cũng có bệnh trạng tương tự, sợ cho nên mới tìm Trụ Tử. Tôi đành giấu Tiểu Lục trong phòng Trụ Tử. Đối với bên ngoài nói Trụ Tử bị quái bệnh không muốn gặp người. Khi đó cậu vừa vặn tới đây, tôi liền muốn lấy cậu làm ngụy trang, dù sao một bác sĩ tới cũng không khiến người đó lấy việc xem bệnh cho Trụ Tử làm đầu đề câu chuyện cho mọi người."
Trưởng thôn rốt cuộc đã kể xong. Điếu thuốc của tớ cũng hút xong. Tớ chầm chậm nói với trưởng thôn: "Người này là chết cóng, phỏng chừng khi ấy Trụ Tử cùng Tiểu Lục chỉ đánh hắn bất tỉnh. Nhưng kỳ thật có thể cứu sống, nhưng hai người bọn họ sợ hãi cư nhiên nhốt hắn trong hầm băng khiến hắn tươi sống chết cóng. Về phần quái bệnh của Trụ Tử và Tiểu Lục, tôi cũng không nói rõ ràng được, mặc dù trên lý luận tôi là một người theo chủ nghĩa vô thần. Ông vẫn nên mang tôi đến gặp Trụ Tử trước đi."
Trưởng thôn nhìn tớ, cuối cùng vẫn tin tưởng tớ, ông ta gật đầu, dặn dò người khác xử lý mọi chuyện ở đây. Mang theo tớ về nhà.
Tớ ở trong căn phòng âm u phía sau viện rốt cuộc gặp được Trụ Tử. Cậu ta đã gần như si ngốc. Tinh thần rã rời kéo dài sợ ánh sáng, cứ cười ngây dại. Nhưng nụ cười này rất kinh khủng. Chỉ có nửa bên mặt đang cười. Trưởng thôn lau nước mắt nói: "Cho dù nuôi nó cả đời, tôi cũng nuôi nó."
"Đừng đánh anh ta, Tiểu Lục à, đừng mà." Trụ Tử bỗng dưng gào to một câu, sau đó lại như nổi điên quỳ trên mặt đất ngất đi. Trưởng thôn cùng tớ vội vàng qua đỡ cậu ấy. Nhưng vừa nâng cậu ấy dậy nhìn. Bên mặt vốn không có biểu cảm gì của cậu ta cư nhiên có một tia tươi cười, mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng tớ khẳng định không nhìn lầm. Đó là một loại sắc mặt cười đắc ý đã trả được thù. Hơn nữa trên nửa bên mặt kia, tớ nhìn thấy tụ máu đồng dạng trên mặt Tiểu Lục.
"Cậu ấy đã chết." Tớ xem xét đồng tử của Trụ Tử, nhẹ giọng nói. Trưởng thôn như một đứa trẻ thất thanh khóc lớn, ôm thi thể Trụ Tử không buông. Nước mắt nước mũi đều dính lên mặt Trụ Tử.
Tớ đứng dậy. Ra khỏi phòng. Đầu bỗng nhiên nghĩ đến một quyển sách đã xem thật lâu trước kia. Nói người trước khi chết mang theo oán niệm cực mạnh cắt lấy mặt mình có thể trả thù người khác. Khi ấy tưởng rằng chẳng qua là chuyện bậy bạ, không nghĩ tới cư nhiên có thực.
Sự tình rất nhanh chấm dứt, trưởng thôn cũng không làm trưởng thôn nữa, thi thể của Trụ Tử và Tiểu Lục cũng được mang đi. Chứng cứ ở hiện trường cũng cho thấy quả thật như lời trưởng thôn kể. Hơn nữa cũng giống suy nghĩ của tớ, mặt của thi thể trong hầm băng là hắn tự mình cắt bỏ.
Tớ rời khỏi thôn. Trước khi đi ghé thăm cha mẹ của Tiểu Lục. Bọn họ như trước không có quá nhiều bi thương, có lẽ chỉ do tớ nhìn không thấy thôi.
Khi tớ đi khỏi, người trong thôn đã thương lượng làm thế nào xây mới lại hầm băng cũng dự định làm sao để bán đi."
Tôi nhìn bạn mình, tựa hồ mặt của cậu ấy cũng mang theo nụ cười quỷ dị.
๖Hỏa Løng™ ︻︻¶▅▆▇◤ßang
***
BỘ PHẦN MỀM MOD-VH-HACK-CRACK JAVA
╔╗╔╦╗
║╚╝╠╬═╦╦╗
║╔╗║║╩╣║║
╚╝╚╩╩═╩═╝
╔╦╦╦═╦═╗
║╔╬╣═╣═╣
║╚╣╠═╠═║
╚╩╩╩═╩═╝
╔═╦╗
╚╗║╠═╦╦╗
╔╩╗║╬║║║
╚══╩═╩═╝
Hình đại diện của thành viên
Hieukissyou
☀️14/30☀️
☀️14/30☀️
 
Bài viết: 3775
Ngày tham gia: 25/07/2012 09:25
Đến từ: Vô gia cư
Số điện thoại: 01699432399

Re: [Truyện] Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Vương Vũ Thần

Gửi bàigửi bởi Hieukissyou » 10/06/2014 20:51

"Thật sự có loại chuyện này? Tự mình cắt bỏ khuôn mặt có thể trả thù người khác?" Tôi hiếu kỳ hỏi.
"Ai biết được? Có lẽ Trụ Tử và Tiểu Lục chẳng qua đang tự dọa chính mình, nhưng bọn họ trước khi chết đến tột cùng nhìn thấy cái gì ai cũng không thể biết. Còn nữa, về sau nghe nói trong khi khám nghiệm tử thi, tụ máu trên mặt bọn họ lại biến mất. Haha, kỳ quái không?"
"Quả là rất kỳ quái, haiz, có đôi khi phạm tội chỉ là ý niệm chợt lóe. Nhận được báo ứng cũng không cách nào trốn tránh." Tôi cảm khái.
"Vậy thì chưa chắc, có đôi khi, vận hạn sẽ tự tìm tới cậu. Tựa như một nhân viên bán hàng mà tớ biết kia một lòng muốn làm cho da mình biến trắng vậy."
"A? Đó là câu chuyện thế nào?"
"Một đêm chỉ kể một câu chuyện." Bạn tôi đứng dậy, cười nói: "Tối ngày mai nói tiếp nhé, nghe nhiều cẩn thận gặp ác mộng. Mau ngủ đi, tớ kể cũng mệt chết được." Nói xong liền trở về phòng mình.
Tôi đành nằm xuống ngủ, rất nhanh liền thiếp đi, hoàn hảo, có lẽ ban ngày ngủ không dễ mơ thấy ác mộng, tôi ngủ rất thoải mái.
๖Hỏa Løng™ ︻︻¶▅▆▇◤ßang
***
BỘ PHẦN MỀM MOD-VH-HACK-CRACK JAVA
╔╗╔╦╗
║╚╝╠╬═╦╦╗
║╔╗║║╩╣║║
╚╝╚╩╩═╩═╝
╔╦╦╦═╦═╗
║╔╬╣═╣═╣
║╚╣╠═╠═║
╚╩╩╩═╩═╝
╔═╦╗
╚╗║╠═╦╦╗
╔╩╗║╬║║║
╚══╩═╩═╝
Hình đại diện của thành viên
Hieukissyou
☀️14/30☀️
☀️14/30☀️
 
Bài viết: 3775
Ngày tham gia: 25/07/2012 09:25
Đến từ: Vô gia cư
Số điện thoại: 01699432399

Re: [Truyện] Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Vương Vũ Thần

Gửi bàigửi bởi Hieukissyou » 11/06/2014 18:30

[MĐMCCKD] Đêm Thứ 3: Dầu
"Mỗi người đều có một khát vọng được xinh đẹp, nhất là con gái, họ tuyệt đối sẽ không phải loại như Bạch Nham Tùng khát vọng tuổi già. Các nàng sẽ tìm lượng lớn tiền tài cùng thời gian đặt trên da mặt hoặc những bộ vị thân thể khác. Đây là tính thông thường của con gái." Bạn tôi cười nói, tôi cũng không biết cậu ta từng tiếp xúc với những loại nữ giới gì, nhưng cậu ta nói vẫn rất có đạo lý.
(Tiêu: Bạch Nham Tùng là người dẫn chương trình nổi tiếng của Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc)
"Tôi đã từng gặp một cô gái, cô ấy rất đẹp, thuộc về loại ngũ quan đoan chính, khéo léo mà tinh xảo, vóc người cũng rất tốt, vừa có sự mảnh khảnh của nữ giới phương Đông nhưng cũng không mất đi sự đầy đặn, quả thật là giảm một phân thành quá gầy, tăng một phân thành quá béo. Nhưng Thượng Đế mở ra một cánh cửa sổ, sẽ đóng lại một cánh cửa khác. Cô ấy có một khuyết điểm không cách nào trốn tránh được. Da của cô ấy rất đen. Mặc dù đen là khỏe mạnh. Nhưng cô ấy tựa hồ do di truyền. Kỳ thật chúng ta thường nói quốc gia khác nhau có kỳ thị chủng tộc khác nhau, nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, chúng ta là loài xa lánh những ngoại tộc bất đồng với chúng ta nhất. Cô ấy thường xuyên bị đồng nghiệp giễu cợt. Kể cả một vài gã đàn ông, mặc dù có chàng trai nào muốn theo đuổi cô ấy, nhưng giữa miệng đời cũng sẽ lùi bước. Càng buồn cười chính là công việc của cô ấy cách quầy bán mỹ phẩm chỉ có vài bước. Việc này càng làm cô ấy khổ sở. Nhưng cuộc sống cứ phải tiếp tục. Cô gái tên Mai này cũng cứ như vậy tiếp tục sống, mãi đến ngày đó.
Khi Mai đang nói chuyện với tớ cả người đều run rẩy, cơ hồ rất khó nói ra một câu đầy đủ. Tớ không quan tâm đến phép lịch sự bình thường dừng lại ôm cô ấy. (Tôi cười nhìn cậu ta, cậu ta cũng cười nói: "Đừng hiểu lầm, tớ chỉ muốn an ủi cô ấy, ôm là là sự tiếp xúc thân thể có thể khiến người ta thả lỏng nhất.) Bình tĩnh thật lâu cô ấy mới có thể tiếp tục kể lại câu chuyện của mình.
Đó là một buổi cuối tuần bình thường, Mai một mình một người khoát túi xách, cầm dù che nắng đi trên đường dành cho người đi bộ. Không ngờ đụng phải một cô gái khác. Cô gái nhìn Mai một chút, dùng giọng điệu trào phúng nói: "Đen còn che dù làm gì, dư thừa." Nói xong quay đầu bước đi, Mai tức giận suýt khóc. Vóc người béo có thể giảm, ngũ quan nghiêng lệch có thể chỉnh, nhưng màu da từ trong bụng mẹ mà ra thì đã được định sẵn, Mai không tin mỹ phẩm trắng đẹp này, đám chị em bán hàng này, hiển nhiên biết dùng cũng chỉ uổng công tốn tiền mà thôi. Nghĩ đến đây, Mai liền vô cùng uể oải. Bước đi không mục đích.
Thình lình một chiếc sedan xa hoa lướt qua bên người, két một tiếng đậu cạnh Mai, dọa Mai sợ giật mình. Mai vừa muốn mắng. Liền thấy trên ô tô bước xuống một người trẻ tuổi mặc quần áo nghiên cứu.
Thanh niên xem chừng so với Mai lớn hơn vài tuổi, nhưng dáng người cao lớn, hơn nữa tướng mạo anh tuấn, anh ta trước sau nhìn chăm chú vào mặt Mai, nhìn đến Mai cảm thấy xấu hổ, cô vô thức xoay người, nhưng thân thể như trước vẫn cảm giác được ánh mắt như lửa đốt của thanh niên.
"Thật ngại quá, làm cô hoảng sợ rồi sao?" Thanh niên làm một động tác xin lỗi.
"Không, hoàn hảo, anh có chuyện gì sao?" Mai tận lực tỏ vẻ ôn tồn hữu lễ, mặc dù việc đó cùng cá tính bình thường của cô không khớp nhau.
"Cô có vui lòng ăn một bữa cơm cùng tôi không?"
Sự tình có đôi khi tiến triển thuận lợi như thế, Mai cùng vị thanh niên tên Triển Việt này thoáng cái đã trở thành bạn tốt không giấu nhau chuyện gì. Mai không nhịn được cảm thán sự kỳ diệu của tạo hóa, có lẽ mất đi một vài thứ nhất định sẽ ở những mặt khác nhận được bồi thường. Đồng nghiệp bên cạnh đều hâm mộ Mai tìm được bạn trai vừa đẹp trai vừa giàu có như vậy, thế nên bọn họ thường xuyên cầm dù tới lui trên đường cái, hy vọng cũng có thể có một công tử phú gia nào đó nhìn thấy bọn họ. Nhưng việc này nhiều nhất chỉ dẫn tới vài vụ tắc nghẽn giao thông mà thôi.
Vào một buổi hẹn hò tràn ngập tình yêu, Triển Việt bỗng dưng dịu dàng nói với Mai: "Mai, biết tại sao lần đầu tiên nhìn thấy anh liền yêu em không."
"Không biết, có lẽ là thần linh an bài nhỉ?" Mai cười nói.
"Không, bởi vì em lớn lên quá giống một cô gái thanh mai trúc mã trước kia của anh, em có đôi mắt to, mũi thẳng tắp, cùng cái miệng tinh nghịch giống cô ấy."
๖Hỏa Løng™ ︻︻¶▅▆▇◤ßang
***
BỘ PHẦN MỀM MOD-VH-HACK-CRACK JAVA
╔╗╔╦╗
║╚╝╠╬═╦╦╗
║╔╗║║╩╣║║
╚╝╚╩╩═╩═╝
╔╦╦╦═╦═╗
║╔╬╣═╣═╣
║╚╣╠═╠═║
╚╩╩╩═╩═╝
╔═╦╗
╚╗║╠═╦╦╗
╔╩╗║╬║║║
╚══╩═╩═╝
Hình đại diện của thành viên
Hieukissyou
☀️14/30☀️
☀️14/30☀️
 
Bài viết: 3775
Ngày tham gia: 25/07/2012 09:25
Đến từ: Vô gia cư
Số điện thoại: 01699432399

Re: [Truyện] Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Vương Vũ Thần

Gửi bàigửi bởi Hieukissyou » 11/06/2014 18:31

Mai có chút không hài lòng, hóa ra mình chỉ là thế thân mà thôi, cô bất mãn nói: "Vậy anh tìm em làm gì? Cô gái kia đâu?"
"Cô ấy đi rồi." Triển Việt vẻ mặt ảm đạm nói. Thấy Triển Việt không vui, Mai cũng có chút khổ sở, dù sao chàng trai nhớ bạn cũ cũng rất khó được, việc này chẳng phải chứng minh anh ấy si tình sao, vừa nghĩ vậy Mai ngược lại cao hứng.
"Kỳ thật cùng em một chỗ anh cơ hồ đã quên mất cô ấy." Triển Việt đột nhiên nói.
"Đúng rồi, Mai, em chẳng phải thường phàn nàn da mình không tốt sao, nhà anh có phương thức điều chế tổ truyền, là một loại dầu làm trắng. Rất có hiệu quả, không bằng em thử xem sao?"
"Có tác dụng không? Em đã thử qua rất nhiều phương pháp cũng không thấy hiệu quả gì." Mai không muốn cự tuyệt ý tốt của Triển Việt, nhưng đối với những loại thuốc này không mấy tin tưởng.
"Hãy tin anh, nhất định có tác dụng, hôm nay vừa vặn anh có mang một chút, em cầm dùng thử xem, hiệu quả tốt cứ tiếp tục dùng, nếu da Mai của chúng ta trắng ra, sẽ trở thành cô gái xinh đẹp nhất thiên hạ."
Mai không cự tuyệt nữa, tiếp nhận một bình nhỏ màu đen Triển Việt đưa cho cô, có lẽ phương thuốc cổ truyền đều thần thần bí bí như vậy. Giống như nước thuốc của bà phù thủy trong truyện cổ tích, tràn ngập lực hấp dẫn và bí ẩn.
Sau khi Mai về nhà thử quét trên tay một ít, quả thật tính mạnh, hơn nữa ngửi vào là lạ, tựa hồ chỉ có một loại cảm giác là gay mũi. Song hiệu quả rất tốt, ngày thứ hai phần da tay thoa liền có thay đổi rõ ràng so với những nơi khác. Mai cũng yên tâm thoa lên mặt.
Mấy ngày nay người nhà và đồng nghiệp của Mai đều trừng to mắt nhìn Mai, cơ hồ không quen cô, có câu một trắng che ba xấu, như Mai vậy vốn là một cô gái xinh đẹp da vừa trắng lên liền chói mắt như hoa hậu. Những người trước kia từng cười nhạo cô đều trốn một bên âm thầm nhìn da mình lại nhìn da Mai. Đối nghịch rõ ràng tựa như mực cùng tuyết trắng, cũng nhịn không được tận lực đem những nơi lộ ra khỏi quần áo che khuất. Mọi người một bên đồng thanh tán dương, một bên hỏi bí quyết làm trắng. Mai chỉ cười mà không đáp, trong lòng thầm cảm kích Triển Việt.
"Hôm nay đến nhà anh nhé. Chúng ta cùng nhau ăn một bữa tối dưới ánh nến." Triển Việt nhìn Mai càng ngày càng trắng , ánh mắt có chút tan rã.
"Được, đây là lần đầu em đến đó, buổi tối em sẽ trang điểm lại một chút." Quả thật, hai người quen biết đã lâu như vậy, Mai chưa bao giờ đến nhà Triển Việt, về phần nghỉ ngơi ở đâu càng không thể nào biết được.
Phong cảnh buổi tối luôn vô cùng tốt đẹp, nhưng mang theo chút cảm giác bất an. Ngồi trong xe Mai bị tốc độ xe mang theo gió thốc tới đến mắt mở không ra. Chỉ biết đã lái xe thật lâu. Lâu đến nỗi Mai không biết đây là nơi nào, cảnh sắc trước mắt cũng thật xa lạ.
"Tới rồi." Xe của Triển Việt ngừng lại bên một khu nhà biệt thự. Anh ta đem xe lái vào ga ra. Sau đó cầm tay Mai đi vào. Mai cảm giác nơi này rất lạnh, mặc dù hiện giờ mới giữa tháng 8. Mai nhìn bên cạnh, cơ hồ không còn nhà nào khác. Chung quanh trống trải chỉ có một tòa nhà này của Triển Việt. Mà ngoại hình của ngôi nhà cũng là hình chữ nhật thẳng. Nếu nói khó nghe hơn, xa xa nhìn lại, căn nhà tựa như mộ bia dựng sừng sững ở nơi này.
Tay được Triển Việt nắm có chút ẩm ướt, có lẽ là khẩn trương. Nam nữ trẻ tuổi sau bữa cơm chiều ở chung một phòng, có lẽ sẽ thuận lý thành chương mà đến với nhau. Mai không phải cô gái bảo thủ, nhưng tuyệt đối không phải người phóng khoáng, mặc dù cô từ ngày đầu tiên quen biết Triển Việt đã sớm chuẩn bị, chẳng qua ngày này thật sự tới, cô vẫn rất hồi hộp, dù sao đây là người bạn trai đầu tiên cô ở chung.
Vào trong rồi mới phát hiện bên trong biệt thự thật sự rất hoa lệ, có rất nhiều đồ cổ và danh họa Mai không kể được tên. Một bên phòng khách bày một bàn ăn thật dài, trên bàn có đủ loại mỹ thực như thịt bò, tôm hùm, ngỗng nướng rượu đỏ. Bên cạnh là một lò sưởi đang cháy bập bùng.
"Đến đây, Mai." Triển Việt làm một động tác mời, hai người ngồi xuống trước bàn ăn.
Thức ăn rất ngon, Triển Việt tựa hồ rất vui vẻ, khẩu vị cũng rất tốt, nhưng Mai không tập trung vào thức ăn trên bàn, một bên dùng ánh mắt liếc Triển Việt, hơn nữa Mai tựa hồ cảm giác căn nhà lớn như vậy dường như ngay cả một người hầu cũng không có.
"Bình thường chỉ có mình anh ở căn nhà lớn như vậy? Không sợ sao?"
"Không, hẳn không thể tính là một mình đâu." Triển Việt nhìn Mai, "Chí ít thì từ hôm nay trở đi anh sẽ không ở một mình nữa, có em ở cùng anh rồi."
Mặt Mai nóng bừng lên, đỏ tựa như rượu vang trong ly, rượu có thể say lòng người, mặt Mai trong trắng lộ hồng đồng dạng cũng có thể say lòng người. Triển Việt cơ hồ nhìn đến ngây ngốc, anh ta đứng dậy đi tới ôm Mai.
"Em, em muốn tắm rửa trước." Mai bị Triển Việt ôm rất chặt, thở phì phò nói. Triển Việt do dự một chút, sau đó chỉ chỉ phía trên. "Lầu hai bên trái gian thứ ba là phòng tắm, bên trong có bồn."
Mai vội chạy đi, trước khi chạy lên lầu còn hướng Triển Việt làm mặt quỷ, "Em lập tức tới ngay!"
๖Hỏa Løng™ ︻︻¶▅▆▇◤ßang
***
BỘ PHẦN MỀM MOD-VH-HACK-CRACK JAVA
╔╗╔╦╗
║╚╝╠╬═╦╦╗
║╔╗║║╩╣║║
╚╝╚╩╩═╩═╝
╔╦╦╦═╦═╗
║╔╬╣═╣═╣
║╚╣╠═╠═║
╚╩╩╩═╩═╝
╔═╦╗
╚╗║╠═╦╦╗
╔╩╗║╬║║║
╚══╩═╩═╝
Hình đại diện của thành viên
Hieukissyou
☀️14/30☀️
☀️14/30☀️
 
Bài viết: 3775
Ngày tham gia: 25/07/2012 09:25
Đến từ: Vô gia cư
Số điện thoại: 01699432399

Re: [Truyện] Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Vương Vũ Thần

Gửi bàigửi bởi Hieukissyou » 11/06/2014 18:32

Triển Việt nhìn bóng lưng của Mai. Trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ đem rượu trong ly mình uống một hơi cạn sạch.
Mai chạy lên lầu hai, bước qua từng gian phòng, bỗng dưng cô ngửi được một luồng mùi rất gay mũi đồng thời cũng rất quen thuộc từ một phòng nhỏ bên cạnh thổi qua. Mai biết, đây là loại mùi của dầu làm trắng Triển Việt đưa cho cô.
Mai không biết bị sức mạnh gì thúc giục, cô không đến phòng tắm, mà từng bước từng bước đi về hướng gian phòng nọ. Càng đến gần, loại mùi này càng nặng. Đợi đến được cửa, Mai đã nhịn không được muốn bịt mũi. Bởi vì mùi này tựa hồ không chỉ khó ngửi, hơn nữa còn có chút gay mắt.
Mai vặn nắm cửa. Tốt quá, cửa không khóa. Cô nhìn bốn phía, phỏng chừng Triển Việt tưởng rằng cô đã đi tắm. Dù sao chỉ nhìn một chút, xem bài thuốc gia truyền của tổ tiên anh ấy là gì. Lòng hiếu kỳ mỗi người đều có, nhất là phụ nữ.
Nói tới đây, Mai khựng lại một chút, hít sâu một hơi. Tớ biết, tớ cũng rất muốn biết rõ dầu tác dụng tẩy trắng kỳ diệu kia rốt cuộc là thứ gì.
Phòng không lớn, nhưng tràn ngập loại mùi này. Rất thối, thậm chí có chút cay mắt. Mai nghĩ, dường như quá nhiều các loại nước hoa nồng nặc trộn lẫn sẽ hôi. Có lẽ loại này cũng vậy. Nhưng loại mùi này rất giống loại mùi tương tự thịt hư biến chất.
Mai nhìn quanh dưới phòng. Cả phòng trải sàn màu xanh lá cây. Phòng chỉ có một lọ màu đen, lọ kia tự hồ đang hứng một thứ gì đó chảy ra từ một cái rương thật lớn. Phỏng chừng chính là loại dầu này. Mai đến gần rương kia rồi. Cái rương dài cỡ nủa người. Đặt ngang ở góc phòng. Mai đi tới đó. Dùng chút sức đẩy nắp. Tốt quá, nắp không khóa lại hoặc đóng chết. Nhưng nắp rất nặng, cũng không biết là gì. Mai mất rất nhiều sức mới đẩy ra được một khe hở hẹp, Mai dùng điện thoại di động của mình xem như nguồn sáng chiếu vào bên trong, xem thử bên trong có thứ gì.
Phỏng chừng cả đời Mai cũng không thể quên được thứ mình nhìn thấy. Ánh sáng màu lam nhạt của điện thoại vừa vặn chiếu vào một con mắt. Đúng, đúng vậy, là một con mắt, hơn nữa là một con mắt của nữ giới, một con mắt đang mở ra. Mang theo oán khí cùng không cam lòng cực mạnh. Mai sợ lùi liền vài bước, chân mềm nhũn ngồi phịch trên mặt đất. Nữ chính trong phòng khi phát hiện chuyện gì khủng khiếp thường sẽ hét chói tai. Mai cũng cho là vậy. Nhưng hiện giờ cô đã biết rõ, con người khi gặp phải chuyện khủng khiếp chân chính sẽ không thét chói tai, mà là nói không nên lời, phát không ra được thanh âm nào. Mai lập tức đứng dậy xoay người muốn rời đi. Nhưng cô lập tức khựng lại. Bởi vì Triển Việt đã đứng ở cửa, cầm trong tay một sợi dây.
Trên mặt người đàn ông này đã không còn vẻ dịu dàng hiền lành ngày thường, thay vào đó chính là lãnh khốc cùng hờ hững.
"Tại sao cô phải mở cửa gian phòng này? Nếu không không có Tiếu Tuyết, nếu không quen biết Tiếu Tuyết tôi có thể thật sự đã yêu cô. Tôi vốn định không thể cô chết trong đau khổ. Nhưng lòng hiếu kỳ của cô đã chọc giận tôi. Cô đã muốn biết, tôi sẽ nói toàn bộ cho cô biết." Triển Việt xoải bước nhanh tới, một phen dùng dây trói Mai lại. Sau đó tự mình đi tới trước cái rương kia quỳ xuống. Nhưng đang lầm bầm lầu bầu. Lại tưa như đang nói với Mai.
"Tôi cùng Tiếu Tuyết từ nhỏ đã quen biết nhau, cô ấy hoàn toàn là một cô gái thiện lương không hề có tâm kế gì. Tôi xuất thân danh môn, cô ấy cũng từng như vậy. Nhưng sau khi tôi lớn lên công việc làm ăn của gia tộc cô ấy liền suy tàn. Giống như cái mà chúng ta gọi là phú hào tiền tới đã nhanh đi còn nhanh hơn. Rất nhanh, nhà Tiếu Tuyết liền trắng tay, thậm chí còn mắc nợ khắp nơi. Cha của cô ấy không chịu nổi đả kích nhảy lầu tự sát. Mẹ cũng phát điên. Cô ấy không thể làm gì khác hơn là từ bỏ học nghiệp đại học của mình để giúp mẹ. Tôi muốn giúp cô ấy, nhưng cô ấy chưa bao giờ nguyện ý tiếp nhận sự trợ giúp của tôi, cô ấy là một cô gái cực kỳ tự lập tự cường. Vốn chúng tôi quyết định sau khi tốt nghiệp đại học sẽ kết hôn. Nhưng cha tôi không đồng ý. Ông hy vọng tôi kết hôn với con gái của nhóm bạn làm ăn của ông. Trăm chiều bất đắc dĩ, tôi muốn gọi Tiếu Tuyết cùng bỏ trốn. Nhưng cô ấy không bỏ xuống được người mẹ điên của mình, có lẽ khi đó nếu chúng tôi đi rồi sẽ không gặp thảm kịch về sau." Thanh âm của Triển Việt mang theo giọng nghẹn ngào. Mai rất sợ hãi, cô không biết người trước mặt này tới cùng muốn làm gì. Nhưng cô đoán được người trong hộp này phỏng chừng chính là Tiếu Tuyết.
Tôi cuối cùng vẫn kết hôn với người tôi không thương. Về sau mẹ của Tiếu Tuyết chết đi, chúng tôi lại ở cùng với nhau. Tiếu Tuyết không cầu danh phận gì, chỉ hy vọng tôi có thể dành chút thời gian với cô ấy. Nhưng rất nhanh việc này bị vợ tôi cùng người trong nhà biết. Cô ta mang người đến nhục mạ cô ấy, mắng nhiếc cô ấy, đánh cô ấy. Ngày thứ hai, Tiếu Tuyết liền uống thuốc độc tự vẫn. Tôi vĩnh viễn mất đi cô ấy. Nhưng mà, tôi nhìn thấy cô, cô lớn lên quá giống Tiếu Tuyết."
๖Hỏa Løng™ ︻︻¶▅▆▇◤ßang
***
BỘ PHẦN MỀM MOD-VH-HACK-CRACK JAVA
╔╗╔╦╗
║╚╝╠╬═╦╦╗
║╔╗║║╩╣║║
╚╝╚╩╩═╩═╝
╔╦╦╦═╦═╗
║╔╬╣═╣═╣
║╚╣╠═╠═║
╚╩╩╩═╩═╝
╔═╦╗
╚╗║╠═╦╦╗
╔╩╗║╬║║║
╚══╩═╩═╝
Hình đại diện của thành viên
Hieukissyou
☀️14/30☀️
☀️14/30☀️
 
Bài viết: 3775
Ngày tham gia: 25/07/2012 09:25
Đến từ: Vô gia cư
Số điện thoại: 01699432399

Re: [Truyện] Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Vương Vũ Thần

Gửi bàigửi bởi Hieukissyou » 11/06/2014 18:34

Triển Việt đứng dậy, đem nắp hộp đẩy ra. Mai rốt cuộc nhìn thấy toàn bộ người bên trong. Đó là một bộ thi thể thối rữa cao độ. Cho dù khi cô ấy còn sống xinh đẹp mảnh khảnh cỡ nào, hiện giờ cũng là một đống thịt nát. Bộ thi thể đã sưng phù lên. Khắp nơi trên người đều chảy ra xuống dầu xác. Chỉ có ánh mắt lại tựa như người sống, gắt gao trừng to.
"Cô xem, hai người chẳng phải rất giống sao? Nhưng cô so với Tiếu Tuyết đen hơn." Triển Việt vừa vuốt ve khuôn mặt rữa nát và giòi mọt, một bên hỏi.
Mai chỉ có thể nhìn anh ta, Mai nghĩ anh ta chắc chắn đã điên rồi.
"Tôi từ lâu đã chú ý cô. Rất may, tôi thông qua rất nhiều cửa ngõ biết trong vu thuật của Thái Lan có một lọa thuật hoán đổi. Đem dầu xác của người chết cùng loại dầu vu cực kỳ bí mật pha trộn. Thao trên mặt người khác. Người này sẽ chậm rãi thay đổi giống người chết. Đến cuối cùng, người chết có thể hoàn toàn sống lại trên người kẻ đó, cùng khi còn sống giống nhau như đúc. Cho nên."
"Cho nên anh tới tìm tôi? Đem vu thuật nọ dùng trên người tôi? Anh không biết anh rất tàn nhẫn sao? Tôi lại không thù không oán với anh? Sao anh không làm chuyện đó trên người vợ mình ấy? Là cô ta hại chết Tiếu Tuyết mà." Mai lớn tiếng giải thích nói.
"Loại thuật này nếu dùng trên những người tương tự nhau sẽ nhanh hơn nhiều. Chớ có trách tôi, có trách chỉ trách cô và Tiếu Tuyết quá giống nhau." Triển Việt bước tới.
"Hôm nay là ngày cuối cùng, cô phải uống hết dầu chỗ này, cô sẽ hoàn toàn biến thành Tiếu Tuyết." Triển Việt cầm lọ màu đen kia sang.
Mai sợ hãi, trong lọ kia chứa dầu xác mà. Cô ra sức giãy giụa, nhưng dây thừng buộc rất chặt. Lọ của Triển Việt đã đưa đến bên miệng cô. Mai mang máng nhìn thấy trong lọ đen có giòi bọ trôi nổi và mùi xác thối cực kỳ buồn nôn.
Lúc này, Mai nhìn thấy thi thể của Tiếu Tuyết trong rương đứng dậy, Mai cho là mình đã nhìn nhầm, nhưng cô quả thật đã nhìn thấy. Triển Việt thấy Mai gắt gao nhìn phía sau anh ta. Cũng quay đầu nhìn lại.
Tiếu Tuyết quả thật đứng dậy, song đi rất thong thả, nhưng dùng từ bò thích hợp hơn, từng chút bò tới, để lại trên mặt đất từng vệt dầu xác, giống như ốc sên vậy.
"Đừng, đừng tới đây, đừng tới đây!" Ngoài dự liệu của Mai, Triển Việt tựa hồ rất sợ hãi, sợ hãi cuống quít lùi về sau, lọ cũng ném sang một bên.
Triển Việt vừa hô lớn, vừa mở cửa. Nhưng cánh của vừa mở, Tiếu Tuyết bỗng dưng giống như ếch nhảy mạnh qua, nhào vào người Triển Việt, cùng Triển Việt dính vào nhau. Triển Việt vừa kêu rên vừa lăn lộn trên mặt đất. Cuối cùng thanh âm càng ngày càng nhỏ. Sau đó nằm bất động.
Mai di chuyển người sang nhìn. Hóa ra thi thể của Tiếu Tuyết giống như a xít mạnh đem hai người hoàn toàn dung hợp với nhau. Mặt Triển Việt đã hoàn toàn không nhận ra được nữa, tựa như một đống thịt nát.
Mai ngồi ước chừng hơn 10 phút mới khôi phục lại. Sau đó cô tựa mình tháo dây, gọi điện thoại cho cảnh sát.
Sự tình cứ như vậy kết thúc. Mai về sau mới biết được, hóa ra Tiếu Tuyết hy vọng Triển Việt ly hôn, mà Triển Việt trong lúc khắc khẩu đã bóp chết cô ấy. Vu thuật Triển Việt hy vọng kỳ thật là muốn trói buộc linh hồn của Tiếu Tuyết trong cơ thể Mai, mà không cách nào trả thù được anh ta.
Tuy Mai mặc dù thiếu chút nữa mất mạng, nhưng lại khiến da mình trở nên trắng hơn. Sau khi kể xong câu chuyện này, cô ấy cũng tươi cười nhẹ nhõm. Nói sau khi chuyện này chấm dứt cô ấy cũng sẽ dần quên đi."
Tôi hồi lâu mới lấy lại tinh thần, khó hiểu hỏi: "Mai kia hiện giờ ra sao?"
Bạn tôi cười với tôi: "Kỳ thật chuyện trên đời này phần lớn đều là nghe người ta kể lại, khi tớ chào tạm biệt Mai, tớ mơ hồ nhìn thấy trên tay cô ấy có lốm đốm màu đỏ, mặc dù rất nhỏ, nhưng tớ sẽ không nhìn lầm đâu. Đó là tụ máu."
"Tụ máu?" Tôi kinh hô.
"Đừng hét lên như vậy, quả thực là tụ máu, nhưng tớ cũng không nói toạc ra, kỳ thật sự tình ngay lúc đó ai mà biết được? Khi tớ đi điều tra thông tin tại thời điểm đó, không có ghi chép gì, về sau lăn lộn đến một người bạn cảnh sát ở địa phương khác mới biết được hiện trường vụ án vô cùng quỷ dị bị liệt vào nghi án. Hơn nữa đích xác có hai bộ thi thể. Một xác nam, một xác nữ thối rữa mức độ cao. Nhưng Mai có thật sự là Mai hay không ai mà biết được? Kỳ thật chỉ cần sau này cô ấy vui vẻ sống tiếp, dựa vào thân phận một người bình thường mà sống vậy là đủ rồi, công việc của tớ chỉ là ghi chép lại sự tình này mà thôi."
Tôi như có điều suy nghĩ gật đầu. Thời gian lại sắp đến sáng rồi, xem chừng câu chuyện tối nay cũng kết thúc ở đây. Tôi vừa muốn nằm xuống ngủ. Đột nhiên con mèo của bạn tôi từ bên ngoài chạy vào, cả người rất bẩn.
"Mèo của cậu nhìn thật đẹp, tớ cũng nuôi một con, như đồ chơi vậy." Tôi chỉ vào con mèo nói, mèo nhìn tôi rất mất thiện cảm, gừ nhẹ một tiếng.
Bạn tôi nghiêm túc nói: "Mèo là động vật rất có linh tính, nếu cậu biết câu chuyện của mèo tám đuôi chỉ sợ cậu sẽ không nói ra những lời như thế nữa."
"Mèo tám đuôi?" Tôi hưng phấn nói, nhưng tôi biết bạn tôi lại muốn đi ngủ rồi.
"Đúng vậy, tối sẽ kể tiếp." Nói xong, cậu ấy lách mình đi ra.
๖Hỏa Løng™ ︻︻¶▅▆▇◤ßang
***
BỘ PHẦN MỀM MOD-VH-HACK-CRACK JAVA
╔╗╔╦╗
║╚╝╠╬═╦╦╗
║╔╗║║╩╣║║
╚╝╚╩╩═╩═╝
╔╦╦╦═╦═╗
║╔╬╣═╣═╣
║╚╣╠═╠═║
╚╩╩╩═╩═╝
╔═╦╗
╚╗║╠═╦╦╗
╔╩╗║╬║║║
╚══╩═╩═╝
Hình đại diện của thành viên
Hieukissyou
☀️14/30☀️
☀️14/30☀️
 
Bài viết: 3775
Ngày tham gia: 25/07/2012 09:25
Đến từ: Vô gia cư
Số điện thoại: 01699432399

Re: [Truyện] Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Vương Vũ Thần

Gửi bàigửi bởi Hjhj » 11/06/2014 19:05

Chà. Ông cũng thích đọc truyện kinh dị hả? Cùng sở thích vs t á. Baka
__________________
─────▄▌▐▀▀▀▀▀▀▀▀▀▀▀▀▀▀▀▀▌
──████▌█ ░░░░░░░░░░░░░░░ ▌
▄▄▌▐██▌█ ░░░░░░░░░░░░░░░ ▌
██████▌█▄▄▄▄▄▄▄▄▄▄▄▄▄▄▄▄▌
▀❍▀▀▀▀▀▀▀❍❍▀▀▀▀▀▀▀▀▀❍❍ ▀~~~
Hình đại diện của thành viên
Hjhj
☀️20/30☀️
☀️20/30☀️
 
Bài viết: 10191
Ngày tham gia: 11/05/2012 20:41
Đến từ: Việt Nam
Số điện thoại: 01688934763

Re: [Truyện] Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Vương Vũ Thần

Gửi bàigửi bởi Hieukissyou » 11/06/2014 20:47

Hjhj đã viết:Chà. Ông cũng thích đọc truyện kinh dị hả? Cùng sở thích vs t á. Baka

ừm,phim ma,truyện kinh dị,..tùm lum lun :big_smile
๖Hỏa Løng™ ︻︻¶▅▆▇◤ßang
***
BỘ PHẦN MỀM MOD-VH-HACK-CRACK JAVA
╔╗╔╦╗
║╚╝╠╬═╦╦╗
║╔╗║║╩╣║║
╚╝╚╩╩═╩═╝
╔╦╦╦═╦═╗
║╔╬╣═╣═╣
║╚╣╠═╠═║
╚╩╩╩═╩═╝
╔═╦╗
╚╗║╠═╦╦╗
╔╩╗║╬║║║
╚══╩═╩═╝
Hình đại diện của thành viên
Hieukissyou
☀️14/30☀️
☀️14/30☀️
 
Bài viết: 3775
Ngày tham gia: 25/07/2012 09:25
Đến từ: Vô gia cư
Số điện thoại: 01699432399

Re: [Truyện] Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Vương Vũ Thần

Gửi bàigửi bởi Hjhj » 11/06/2014 21:08

Hieukissyou đã viết:
Hjhj đã viết:Chà. Ông cũng thích đọc truyện kinh dị hả? Cùng sở thích vs t á. Baka

ừm,phim ma,truyện kinh dị,..tùm lum lun :big_smile

qúa chuẩn. Phim ma đầy nhà. Muahahahaha Bakayaro...Konoyaro...Yey
__________________
─────▄▌▐▀▀▀▀▀▀▀▀▀▀▀▀▀▀▀▀▌
──████▌█ ░░░░░░░░░░░░░░░ ▌
▄▄▌▐██▌█ ░░░░░░░░░░░░░░░ ▌
██████▌█▄▄▄▄▄▄▄▄▄▄▄▄▄▄▄▄▌
▀❍▀▀▀▀▀▀▀❍❍▀▀▀▀▀▀▀▀▀❍❍ ▀~~~
Hình đại diện của thành viên
Hjhj
☀️20/30☀️
☀️20/30☀️
 
Bài viết: 10191
Ngày tham gia: 11/05/2012 20:41
Đến từ: Việt Nam
Số điện thoại: 01688934763

Re: [Truyện] Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Vương Vũ Thần

Gửi bàigửi bởi Hieukissyou » 12/06/2014 15:42

[MĐMCCKD] Đêm Thứ 4
Mèo tám đuôi

"Trong thần thoại Ai Cập cổ, mèo đóng vai nhân vật rất quan trọng. Nghe nói thật lâu trước kia, mèo thống trị nhân loại, chúng nó xảo trá, tàn nhẫn mà cực kỳ thông minh. Chúng nó biến nhân loại thành nô lệ sai bảo. Ai ngờ sau cùng chó xuất hiện, chúng đuổi mèo đi, cũng khiến mèo từ kẻ thống trị biến thành thú cưng của nhân loại. Vì vậy chó được người Ai Cập xem như bạn tốt quan trọng nhất trong cuộc sống. Hơn nữa người Ai Cập rất tin mèo sẽ mang đến tử vong." Bạn tôi uống trà, chậm rãi nói.
"Chỉ có thần thoại Ai Cập đề cập đến mèo sao?" Tôi nhìn khắp nơi, con mèo nhỏ đáng yêu kia lại ra ngoài lêu lổng rồi.
"Đương nhiên không phải, hôm nay tớ kể chính là câu chuyện về một con mèo phương Đông." Bạn tôi cười tự thuật.
"Nghe nói lúc ấy Phật tổ từng nói, thế gian trái lại những kẻ có thất khiếu(7 lỗ trên mặt, 2 tai 2 mắt mũi miệng)đều có thể tu luyện thành tiên. Gọi là thất khiếu kỳ thật ấn theo cách nói ngày nay chính là sinh vật đấy. Mèo hiển nhiên cũng xem như nằm trong đó. Hơn nữa theo ghi chép. Mèo tu luyện cứ mỗi 20 năm là có thể mọc ra một cái đuôi, khi đuôi mọc đến cái thứ 9, nó có thể tu đến cảnh giới nhất định rồi. Nhưng cái đuôi thứ chín này cũng không thật sự mọc ra, khi một con mèo sở hữu tám đuôi, nó sẽ nhận được một gợi ý, nó phải thỏa mãn nguyện vọng của một người. Mà mỗi lần thực hiện một nguyện vọng, mèo nhất định phải biến mất một cái đuôi để thực hiện. Cho nên đây cơ hồ thành một vòng tuần hoàn cố định. Nhưng mèo chân thực theo như lời tớ nói để hoàn thành tuần hoàn này vóc dáng cực kỳ tiều tụy. Do đó nó mặc dù vẫn là tám đuôi, nhưng không biết đã sống bao nhiêu năm, cũng không biết từng giúp bao nhiêu người đạt thành nguyện vọng rồi. Nó cũng từng hướng Phật tổ oán giận, tiếp tục như vậy làm sao có thể tu luyện đắc đạo? Phật tổ cười mà không đáp." Bạn tôi ngừng một chút, thần bí nói: "Kỳ thật lời phía trên tớ nói chỉ là nghe tổ tiên của tớ kể lại thôi. Bởi vì mèo tám đuôi sẽ không tùy tiện giúp người, nó chỉ giúp cho con cháu của người chủ đầu tiên nó thực hiện nguyện vọng. Ở quê tớ, nghe đồn mèo tám đuôi rất phổ biến, tất cả mọi người hy vọng có thể gặp nó, bởi vì nó nếu nguyện ý trợ giúp cậu, cậu có thể thực hiện bất cứ nguyện vọng gì, bất cứ nguyện vọng gì."
Tôi nhìn xa xăm, mơ hồ nhớ lại trước khi cậu ấy kế thừa tài sản từng về quê một lần, tôi nhịn không được hỏi cậu ấy: "Chẳng lẽ cậu từng gặp nó rồi sao? Cho nên cậu mới có thể kế thừa số di sản đó?"
"Đồ ngốc, cha mẹ tớ sớm đã qua đời, tài sản chẳng qua cha mẹ quy định sau khi tớ tốt nghiệp đại học mới có thể nhận thôi." Bạn tôi cười to. Cười đến nỗi tôi cũng có chút ngượng ngùng.
"Nhưng mà lần đó tớ trở về, quả thật biết vài câu chuyện về mèo tám đuôi."
"Quê của tớ là một địa phương sản vật vô cùng phong phú, đương nhiên chuột cũng rất nhiều, để giải quyết nạn chuột, từ rất lâu trước kia mọi nhà đều có nuôi mèo. Rất kỳ quái, địa phương chúng tớ không ai nuôi chó, chúng tớ cũng chưa từng ăn thịt chó. Sự tồn tại của mèo đem lại lợi ích thực tế rất lớn cho dân bản xứ. Không có chuột quấy nhiễu, lương thực được mùa, cũng sẽ không lây truyền bệnh tật. Cho nên mọi người đều càng thương yêu mèo. Mà truyền thuyết về mèo tự nhiên cũng rất nhiều.
Câu chuyện đầu tiên tớ biết là do ông bác của tớ kể. Ông năm ngoái đã qua đời. Khi ông kể lại chuyện này cho tớ vẫn còn khỏe mạnh lắm, ông cụ mặc dù đã gần 80, nhưng hạc phát đồng nhan(tóc trắng như lông hạc, mặt hồng hào như mặt trẻ con, ý nói già nhưng tráng kiện), nói chuyện rõ ràng lưu loát. Chẳng qua đôi mắt lõm thật sâu, thoạt nhìn có chút dọa người, bởi vì có bệnh đục thủy tinh thể nghiêm trọng, ông lại không muốn làm phẫu thuật, cũng đành phải để như vậy.
Để tiện kể lại, phía dưới này sẽ dùng vị trí của ông mà kể.
"Năm ấy ta và a công con (ông nội tớ) mới chừng mười tuổi. Sau thôn có ngọn núi. Bọn ta thường xuyên lên núi chơi, hoặc vận khí tốt có thể bắt được vài động vật nhỏ, phải biết rằng, trẻ con nông thôn đã tự biết nuôi sống mình từ rất sớm. Đương nhiên, bọn ta biết trên núi có sói, nhưng bọn ta bình thường không đi xa, chỉ ở sườn núi, hơn nữa a công con rất biết phân biệt lãnh địa của sói, anh ấy biết địa phương nào không đi được, địa phương nào có thể đi.
Trước kia bọn ta cũng từng nghe nói trong thôn có truyền thuyết mèo tám đuôi, nghe nói nó là của một vị thiếu niên trong thôn nuôi mấy trăm năm trước, là một con mèo cực kỳ lớn. Lớn đến cơ hồ có thể bằng một con chó bình thường. Hơn nữa toàn thân tuyết trắng, đuôi thô lại dài. Người thời đó đều rất kính sợ con mèo này. Bọn họ cho rằng con mèo này có khả năng chính là mèo yêu.
Sau khi thiếu niên qua đời, con mèo này liền không thấy tăm hơi, sau đó lần lượt có người tuyên bố từng thấy con mèo này, mà con cháu của thiếu niên này không ai mà không thăng quan tiến chức. Cuối cùng thành vọng tộc nổi danh trong thôn. Tất cả mọi người đều cho rằng đây là của mèo yêu ban tặng.
๖Hỏa Løng™ ︻︻¶▅▆▇◤ßang
***
BỘ PHẦN MỀM MOD-VH-HACK-CRACK JAVA
╔╗╔╦╗
║╚╝╠╬═╦╦╗
║╔╗║║╩╣║║
╚╝╚╩╩═╩═╝
╔╦╦╦═╦═╗
║╔╬╣═╣═╣
║╚╣╠═╠═║
╚╩╩╩═╩═╝
╔═╦╗
╚╗║╠═╦╦╗
╔╩╗║╬║║║
╚══╩═╩═╝
Hình đại diện của thành viên
Hieukissyou
☀️14/30☀️
☀️14/30☀️
 
Bài viết: 3775
Ngày tham gia: 25/07/2012 09:25
Đến từ: Vô gia cư
Số điện thoại: 01699432399

Trang trướcTrang kế tiếp

Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến202 khách

cron