[Truyện Ngắn] Sự Tình Cờ Mang Tên Định Mệnh

Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

[Truyện Ngắn] Sự Tình Cờ Mang Tên Định Mệnh

Gửi bàigửi bởi NgoHaiThien » 24/06/2014 10:47

Sự Tình Cờ Mang Tên: ĐỊNH MệNH


em hứa mình sẽ sống tốt,cảm ơn vì sự vô tình của anh.....
-------------------------------------------------------------
như mọi hôm,tôi và nhỏ bạn thân tên Trang thường cùng nhau ra biển vào mỗi buổi hoàng hôn,nhưng hôm nay tôi muốn tự đi 1 mình vì không muốn làm phiền nó...tôi lặng lẽ bước từng bước trên bờ cát trắng.....đếm những bước đi và lắng nghe những âm thanh vui tai của gió và sóng biển...
-này! cô gì ơi!!! cô định làm gì vậy?
đó là tiếng nói của một người đàn ông từ xa, tôi không dừng lại mà cứ đi tiếp ngỡ là không phải gọi mình.những cơn sóng ập đến bên chân tôi nghĩ đó là làn sóng biển trên bờ cát nhưng rồi tôi nhận ra nước biển đã dâng lên đến bụng.tôi hớt hải quay đầu lại nhưng từ đâu có làn sóng ập đến,sóng mạnh khiến tôi ngã xuống và bị cuốn theo làn sóng.tôi không biết bơi nên vùng vẫy, ngụp lên rồi lại ngụp xuống cứ như thế cho đến khi tôi mất cảm giác.
nửa tỉnh nửa mê tôi nghe thấy tiếng thở dài của thần biển cả....tôi nghe thấy tiếng sóng biển ào ào và tiếng gió hiu hút mỗi lúc 1 mạnh.nhưng chỉ được nghe thôi còn mọi thứ xung quanh đều là màu đen.tôi cảm nhận được làn môi mình chạm vào 1 thứ gì đó nhè nhẹ nhưng nóng bỏng cứ chạm rồi lại không chạm...khiến tôi sực tỉnh, dần ý thức được mọi chuyện xung quanh, cơn ho bắt đầu ập đến,tôi bật dậy ho khù khụ,càng lúc càng nhiều khiến tôi khó thở có lẽ do tôi đã uống quá nhiều nước biển.mở mắt ra thứ tôi có thể nhìn thấy chỉ là 1 màu đen- 1 màu đen lạnh lẽo và cô đơn,tôi đã sống như thế suốt 3 năm,3 năm tôi không nhìn thấy ánh sáng, 3 năm tôi không nhìn thấy khuôn mặt của bất kì ai và hiển nhiên không thể nhìn thấy người tôi muốn nhìn.3 năm tôi chỉ biết câm lặng nghe những lời cãi vã của ba mẹ,những lời ngọt ngào yêu thương của người tôi yêu dành cho 1 người con gái khác không phải là tôi...biết làm sao khi đôi mắt không cho phép tôi nhìn thấy,khi chúa trời đã định sẵn cuộc đời tôi rằng: " tôi không có quyền được hạnh phúc"......tôi chỉ là 1 người mù mà thôi.
-này cô,cô có sao không? lại là giọng nói của người đàn ông,nhưng lần này gần hơn khiến tôi bất ngờ, 1 giọng nói quen quen...quen lắm.tôi ôm trầm lấy anh,bật khóc nghẹn ngào-là lần đầu tiên tôi khóc lên tiếng, là lần đầu tên tôi hạ gục mình xuống 1 người.tôi ôm anh thật chặt sau bao yêu thương tôi kìm nén để anh không phải bận tâm,để anh đi tìm hạnh phúc mới.
- nín....khóc gì? có chuyện gì nói tôi biết được không?.......giọng nói như ra lệnh
tôi đơ người,không khóc nữa,rồi buông tay ra khỏi người anh,thì ra anh nghĩ tôi tự tử,tôi nhận ra đó không phải là người tôi yêu chỉ là giọng nói giống mà thôi bởi anh chưa bao giờ to tiếng với tôi cả....@@
-anh là ai?tôi đang ở đâu?tôi muốn về nhà?
-tôi là người đã cứu cô? tôi thấy cô ra biển cứ đi mãi à.nên tôi đã chạy theo.cô không có đầu óc để suy nghĩ hay sao?cô không nghĩ cho mình thì phải nghĩ đến gia đình và người thân chứ?cô chết thì họ sẽ rất đau lòng đó cô biết không?
-k...không phải? tôi không có tự tử?chỉ là...chỉ là tôi không nhìn thấy mà thôi.
-c....ô...cô không nhìn thấy sao?tôi...ôi xin lỗi...
tôi chẳng nói gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý
-vậy cô tên gì? nhà cô ở đâu? tại sao cô lại ra đây 1 mình? cô có người thân không?bao nhiêu câu hỏi dồn dập, khiến tôi khó chịu, tôi không thích nói nhiều và đặc biệt với người lạ.tôi không nói gì thì đột nhiên có tiếng nói của người thứ ba vọng vào:
-mày đi đâu vậy?sao không nói cho tao biết?mày có biết tao lo cho mày lắm không? trang từ đâu chạy tới ôm chặt tôi lấy khóc thút thít, tôi không biết nói sao chỉ biết cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi.lúc nào tôi cũng làm trang lo lắng,tôi nghĩ mình là gánh nặng của nó.kể từ khi tôi bị mù, ba mẹ ngày nào cũng cãi nhau,ở chung 1 căn nhà nhưng không có 1 ngày nào yên ổn,cuối cùng họ quyết định ly hôn,ai nấy đều đi tìm hạnh phúc riêng của mình,họ đùn đẩy nhau không ai muốn nhận nuôi tôi-1 kẻ mù lòa,và trang là người làm điều đó
- xin lỗi...vì tao không muốn mày phải bận tâm.mày còn có công việc của mày,tương lại của mày.tao không muốn mình là kẻ ngán đường đi của mày?cái gì của tao cũng đến tay mày lo.tao biết mày mệt lắm?tao hận mình vì ngay cả bản thân mà còn không thể tự làm nổi thì giúp gì được cho mày :((
-con ngốc này!!mày coi tao là gì hả?tao không bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi chăm sóc cho mày?mày là bạn thân nhất của tao,là gia đình của tao nên xin mày....xin mày hãy bỏ qua cái rào cản của sự ngăn cách để tao có thể hiểu được mày,có thể sát cách cùng mày trên những trặng đường của cuộc đời...tao rất thương mày....
nói rồi nó ôm tôi vào lòng khóc nức nở,nó còn khóc ác hơn cả tôi nữa...không biết nói sao,tôi cũng khóc theo nó,cả 2 đứa ôm nhau khóc 1 lúc, rồi dẫn nhau về nhà.
những ngày sau đó,cứ chiều tối trang và tôi lại ra biển nghe tiếng sóng trào và tiếng gió thổi vi vu...tôi thích lắm dù không được nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ nhưng tôi có thể tưởng tượng ra nó đẹp đến mức nào,thanh khiết và mát mẻ(lúc bị mù tôi mới được sống gần biển).nhưng có 1 điều lạ rằng những lúc tôi ra biển thường hay gặp lại vị ân nhân-người đã cứu mình,dần dần tôi cũng nói nhiều hơn,quên hết mọi chuyện trong quá khứ...
1 tháng sau trang bắt đầu đi học tiếp đại học y hà nội...thế nên trang rất bận rộn không thể lúc nào cũng bên cạnh tôi được,nó nói với tôi là nhờ 1 người bạn chăm sóc hộ,không ai khác là vị ân nhân,tôi rất áy náy nhưng không hiểu sao lại thấy vui vui.
-AN AN,chúng ta ra biến nhé!!! 1 tiếng nói quen thuộc với tôi. không biết từ lúc nào tôi có thể cảm nhận được tiếng bước chân của anh,cảm nhận được giọng nói của anh.
-oh...là ân nhân đó sao? đến sớm vậy?anh không bận gì à?
khá lố bịch nhưng thật sự tôi không biết tên anh,cũng không dám hỏi thấy ngượng ngượng sao ý,nên thôi cứ gọi đại cho anh 1 cái tên: ÂN NHÂN.còn anh thì biết tất cả về tôi có lẽ do trang nói.
-nè đừng có lúc nào cũng gọi tôi là ân nhân được không?tôi không thích?nghe xa lạ quá?
-vậy tôi phải gọi anh là gì?thật sự tôi không biết tên anh? tôi ngượng ngùng hỏi
-tôi tên HOÀNG GIA BẢO?nhưng cô cứ gọi tôi là BẢO được rồi
-ồ!1 cái tên khá hay,vậy đi tôi sẽ gọi anh là BẢO ÂN NHÂN nhé?
-bỏ cái từ ân nhân đi,nghe chán chết đi được....lúc này giọng anh đã lớn dần có lẽ đang giận dỗi
-hì... thôi được rồi đi đi,tôi sẽ gọi anh là bảo là được chứ gi?
-ờ được rôi,có thế thì mới nhanh chứ!!!!bãi biển thắng tiến nào....
cảm giác ở biển thật thoải mái,và rất vui tôi chưa bao giờ cười nhiều đến thế ,ra đó tôi và anh cùng nhau xây tòa lâu đài cát,đi cạnh bờ biển mò những vỏ sò áp vào tai để nghe tiếng gió thổi,thú vị nhất là được anh hát cho nghe,anh hát dở lắm nhưng cũng bày đặt vừa đàn vừa hát rất buồn cười và tôi thích nó....
tình yêu của chúng tôi bắt đầu nảy nở từ đó,anh dạy tôi cách gập hạc giấy,dù không nhìn thấy nhưng anh bắt tay tôi từng chút 1,tập luyện nhiều lần như vậy cũng quen-đó là sự cảm nhận theo trí nhớ.tôi đã gập được 919 con hạc giấy tôi đã mất rất nhiều thời gian để gập nó thậm trí còn hạn chế cả việc ra biển.
khánh và trang về chơi với tôi vào chiều chủ nhật,nói chuyện vui vẻ lắm,2 đứa nó cũng thế,không còn ngại ngùng e dè nữa,như lúc trước chúng nó ngồi nói chuyện với tôi có đứa nào dám âu yếm nhau đâu?cũng phải thôi khánh là người yêu cũ của tôi- người mà trước kia tôi coi đó là cả 1 thế giới,thậm trí là cả đôi mắt.vì khánh gây gổ với 1 băng đảng nào đó, trong lúc đánh nhau bọn chúng vớ được chai developer(thuốc hiện hình) của tiệm rửa ảnh cạch đó kết quả tôi đã chạy ra đỡ cho khánh và bị mù cả 2 bên...ban đầu biết chuyện 2 người yêu nhau,tôi hận trang,hận nó đã cướp đi khánh,cướp đi thế giới của tôi,hận khánh đã vô tâm với người đã cứu mình.tôi đã từng nghĩ sẽ hận bọn họ cả đời,không cho phép họ ở bên nhau.nhưng những lúc khánh ở bên tôi,chăm chút cho tôi, tôi nhận ra đó là sự thương hại,là sự trả ơn không phải tình cảm trước kia của khánh dành cho tôi,tôi không muốn sống thế,tôi nhận ra mình quá ích kỷ,thứ không phải là của mình sẽ mãi mãi không phải là của mình huống tri trang là bạn thân của tôi. cuối cùng tôi đã buông tay khánh ra,và 2 người đến với nhau...mặc dù đau nhưng tôi không thể làm gì khác cho đến khi bảo bước vào cuộc đời tôi-tình yêu thật sự của mình.có lẽ tôi nên cảm ơn khánh tôi và bảo yêu nhau đã được 1 năm nhưng chúng tôi chưa từng cãi vã,chưa từng giận hờn nhau bao giờ hay đúng hơn là bảo luôn nhường nhịn tôi.sống chung với nhau bảo đã dần trở nên lạnh nhạt với tôi,thường để tôi 1 mk,đôi khi ở chung 1 căn nhà mà không nói với nhau câu nào.tôi nghĩ là do bảo mệt mỏi nên cũng im lặng.buổi chiều hôm đó, bảo dẫn tôi ra biển nhưng vẫn lặng thinh không nói câu nào,tôi chịu hết nổi cái không khí lạnh lẽo ấy nên hỏi: anh sao vậy,dạo này em thấy anh hay thở dài lắm,cũng ít nói chuyện với em nữa chắc anh mệt mỏi lắm đúng không?
-mình chia tay em nhé!!!thời gian qua anh thật sự mệt mỏi,anh cứ nghĩ là mình yêu em nhưng sống gần nhau anh nhận ra đó là sự thương hại,anh đã gặp được 1 cô gái ,cô ấy luôn chăm sóc tận tình với anh,cô ấy cũng yêu anh nữa điều đó khiến anh dễ chịu còn ngược lại em không được như thế thậm trí còn khiến anh mệt mỏi hơn,anh nghĩ mình không dành cho nhau em à?
cả thế giới như sập xuống người tôi,đau lắm,tôi ngã xuống cát,tôi muốn gào thét lên tại sao anh lại thương hại tôi?tại sao anh đến bên tôi mà bây giờ anh nói đó là thương hại? tại sao lại bước vào cuộc sống của tôi mang đến cho tôi những ngọt ngào và hạnh phúc mà giờ lại nói những lời cay đắng như thế?nhưng làm sao tôi có thể thốt lên lời khi tôi không đủ tư cách để nói lên những điều đó,phải! tôi rất cần sự thương hại của người khác, nếu không có nó thì sao tôi có thể sống đến ngày hôm nay?tim tôi đau nhói không biết mình phải trả lời ra sao? níu kéo ư?van nài ư? tôi không thể làm thế vì sẽ khiến anh khó sử,còn nếu buông tay tôi sẽ sống sao khi anh đã là thế giới của tôi,là đôi mắt của tôi? . cũng may anh không để tôi nói gì anh,anh quá vô tình, đã bỏ đi ngay lúc đó,ngồi 1 mình giữa bờ biển hiu hắt,tiếng gió hiu hiu-lòng quặn thắt,tiếng sóng kêu-tôi nghe thấy tim mình đang khóc.sau đó trang đến đón tôi về,nó an ủi tôi có lẽ nó đã biết tất cả?.hạnh phúc đến với tôi chỉ thoáng qua chạm nhẹ như bước chân trên cát rồi bay đi nhưng để lại nốt chân-đó là vết thương sâu.cuộc đời này thật bất công....
sáng xớm,mặt trời bắt lên cao,rọi vào khung cửa sổ,qua rèm cửa chiếu vào mặt tôi khiến tôi tỉnh giấc,trời đã sáng rồi: hôm nay là ngày tôi đến thăm mộ của người đã hiến mắt cho tôi, là ngày tròn 1 tháng bảo ròi bỏ tôi,cũng là ngày tôi khỏi mắt hoàn toàn.may mắn đã đến với tôi như thế nó như 1 giấc mơ vậy vui lắm,được nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương,được nhìn thấy sóng biển,tất cả đã trở lại với tôi nhưng tôi lại cảm thấy lòng hụt hẫng vì không có anh,tôi đã không thể nhìn thấy khuôn mặt anh?mỗi ngày tôi tự nhủ không biết bây giờ anh đang làm gì nhỉ?chắc anh đang hạnh phúc bên người con gái kia?và tim tôi lại nhói đau
đến 1 ngôi mộ trên hẻm núi gần biển,tôi thấy 1 người đàn ông đang cười,ánh mắt như đang nhìn tôi nở 1 nụ cười rạng rỡ,tim tôi đập mạnh,nhưng rồi tự cười 1 mình vì không ngờ tim tôi lại loạn nhịp vì người đã chết,tôi nghĩ chắc là mang ơn đôi mắt của anh thôi...và cũng chắc là định mệnh
đường đi tiếp đến của tôi là căn nhà gỗ bỏ hoang,kể từ khi bảo bỏ đi,trang đã đưa tôi về nhà trọ gần trường nó học.đồ dùng trong nhà vẫn giữ nguyên nhưng đã có mạng nhện chăng khắp nơi.hạc giấy vẫn đó đủ 1000 con điều ngạc nhiên là nó đã được vẽ thêm đôi mắt và sâu thành giây treo trên khắp phòng,tôi nghĩ là bảo nhưng rồi ý nghĩ đó đã tan biến ngay trong phút chốc,làm sao bảo có thể đến đây được nữa,bảo bỏ đi rồi...1 bức ảnh hiện ra trước mắt tôi đang bay trên gió và được sâu bởi cái dây buộc trên cột nhà,đó là hình ảnh của 2 người đang sát đầu vào nhau cười rất tươi...không ai khác ngoài tôi và bảo nhưng tôi chết sững khi đôi mắt đó,khuôn mặt đó,nụ cười đó không phải là người tôi gặp hồi sang sao?chẳng nghĩ được nhiều tôi đã đến hỏi trang-có lẽ nó biết tất cả?cũng may là chủ nhật nó được nghỉ
-mày...mày...nói...nói cho tao biết đi?tại sao lại giấu tao?tại sao chứ?là ai đây? mày nói cho tao biết là không phải đi,không phải bảo hiến mắt cho tao đi?bảo còn sống mà,?xin mày.....xin mày hãy nói cho tao biết đi mà,nói cho tao biết điều tao nghĩ là sai? .......chìa bức ảnh ra trước mặt nó, tôi bật khóc ,nói câu được câu không.cũng phải thôi ai ở trong tình trạng của tôi như vầy mà không sốc sao được?
-xin...xin lỗi vì bảo không cho tao nói,tao cũng dằn vặt và day dứt lắm chứ? nhưng biết làm sao khi đó là ước nguyện cuối cùng của cậu ta...vì căn bệnh hiểm nghèo đã cướp mất cuộc sống của cậu,đôi mắt ấy chính là bảo cho mày vì cậu ta muốn mày được sống tốt,vui vẻ.
tôi ngã xuống đất,tại sao ông trời lại đối xử với tôi như thế?hành hạ tôi không đủ sao mà lại cướp đi người tôi yêu thương nhất?cay đắng hơn là mọi người đã dấu tôi,lừa gạt tôi...tôi hận ông trời,hận ông đã cho tôi tồn tại trên thế giới này,hận ông vì tất cả?tình cờ ông mang bảo đến bên tôi,rồi lại tình cờ ông mang bảo rời khỏi tôi....tôi hận ông
-mày...mày không sao chứ?đừng buồn nữa mọi chuyện đã qua rồi,hãy sống thật tốt biết không?......trang sợ hãi giữ chặt tôi
-mày nghĩ sao?sống tốt ư?làm sao có thể? khi biết người tao yêu thương nhất đã rời bỏ tao,người tao yêu đã ra đi không có 1 cơ thể trọn vẹn....làm sao tao vui khi ông trời đối xử với tao như thế?ông trời thật bất công.....tôi gào lên vì bất lực không thể làm gì hơn ngoài việc khóc vào lúc này
-mày điên sao?mày nghĩ chỉ riêng mình mày đau khổ à?còn bảo thì sao? anh ta còn đau khổ gấp trăm nghìn lần?từ khi mày rời bỏ căn nhà đó ngày đêm anh ta vẽ thêm đôi mắt cho hạc giấy và treo lên trần nhà,anh ta muốn mày có được đôi mắt như con hạc giấy kia để có thể bay lượn trên bầu trời...mày nên nhớ mày không chỉ sống cho mình mày mà sống cho cả bảo nữa?anh ta đã kì vọng vào mày quá nhiều,anh ta chấp nhận ra đi trên 1 cơ thể không chọn vẹn là vì cái gì?không phải tất cả vì mày sao?vậy nên mày hãy sống tốt đó là ước nguyện cuối cùng của bảo...
phải rồi,tôi không chỉ sống cho mình mà phải sống cho bảo nữa,bảo đã kỳ vọng vào tôi quá nhiều,bảo đã vì tôi mà chấp nhận tất cả,vậy mà tôi vô tâm,không tin bảo mà tin rằng bảo là kẻ phản bội,tôi quá vô tâm,......tôi vừa chạy vừa khóc,bước chân thật nhanh để đến chỗ bảo,tôi muốn gặp anh,gặp lại thế giới đã chết.quỳ xuống trước ngôi mộ tôi khóc thật to,khóc nức nở,tôi muốn khóc hết lòng mình,chỉ hôm nay thôi,tôi sẽ yếu đuối chỉ hôm nay thôi....sau khi đã kiệt sức,khóc hết nỗi lòng của mình,tôi cười với anh,tôi muốn anh nhìn tôi sống tốt:
-em hứa mình sẽ sống tốt,cảm ơn vì sự vô tình của anh,cảm ơn định mệnh mang anh đến bên em,đôi mắt này em sẽ giữ gìn nó cẩn thận,anh hãy theo dõi em nhé,em yêu anh :))))
có người hỏi tôi rằng: điều tôi hối hận nhất trong đời là gì?tôi nói: điều tôi hối hận nhất trong cuộc đời này là chưa 1 lần chạm tay lên khuôn mặt bảo,tôi quá vô tâm hờ hững,đến khi tuột mất tôi mới nhận ra điều đó,không biết bất cứ điều gì về bảo ngoài cái tên HOÀNG GIA BẢO,đã có lúc tôi hỏi Trang về điều đó nhưng Trang cũng chỉ biết anh có chung 1 điều giống tôi :bame anh cũng ly hôn......
*****_the end_*******
Người Viết : hangyumy

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Hình đại diện của thành viên
NgoHaiThien
☀️27/30☀️
☀️27/30☀️
 
Bài viết: 23093
Ngày tham gia: 08/10/2013 09:08
Đến từ: Cai Lậy-Tiền Giang
Số điện thoại: 0949494949

Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến2 khách