[Topic] Tổng hợp truyện của Vo_tonq_danh_meo

Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

[Topic] Tổng hợp truyện của Vo_tonq_danh_meo

Gửi bàigửi bởi Doramon97hd » 21/08/2014 09:42

Ai đã từng đọc qua truyện của bác ấy ắt sẽ nghiền cái văn phong châm biếm hết sức thâm thuý ấy, topic là nơi tổng hợp lại tất cả truyện của bác ấy.
Tác giả: Vo_tonq_danh_meo
Link nguồn: https://facebook.com/truyencuoibua
[download=blue]o0oTrảm Phong Bango0o[/download]
[download=red]o0oTạp Chí Android Gameo0o[/download]
[download=green]o0oLều Báo Androido0o[/download]
Hình đại diện của thành viên
Doramon97hd
☀️20/30☀️
☀️20/30☀️
 
Bài viết: 9601
Ngày tham gia: 16/11/2012 07:17
Đến từ: Hải Dương
Số điện thoại: 01632881866

Re: [Topic] Tổng hợp truyện của Vo_tonq_danh_meo

Gửi bàigửi bởi Doramon97hd » 21/08/2014 09:46

Những đứa con bất hiếu
Người đời có câu: “Trời sinh voi, trời sinh cỏ”, và người đời cũng có câu: “Cha mẹ sinh con, trời sinh tính”. Chắc cái ông trời ở trên cao ấy cũng rảnh rỗi quá, chẳng có việc làm, nhàn cư vi bất thiện, nên ông ấy mới sinh lắm thứ thế?
Ừ thì ông ấy sinh ra voi nên ông ấy phải sinh ra cỏ cho voi nó ăn là đúng rồi! Nhưng con tôi là do vợ chồng tôi tự sinh ra, là kết quả của bao lần phối hợp hì hục, rồi đi siêu âm chen chúc, rồi ốm nghén buồn bực, rồi trở dạ với những cơn đau quằn quại hành hạ, với những tiếng kêu gào tưởng như cạn kiệt cả sinh lực, chứ ông trời chẳng hỗ trợ hay giúp đỡ vợ chồng tôi được gì cả! Vậy mà ông ấy lại giành lấy cái quyền sinh tính cho con tôi? Tại sao tôi đẻ con ra mà tôi lại không được sinh tính cho nó? Và cũng bởi cái kiểu sinh tính tùy tiện của ông ấy nên tính nết mấy đứa con tôi cứ loạn cả lên: đứa thì lầm lì, chậm chạm, đứa thì nhắng nhít, hùng hổ; đứa thì háu ăn, tăng cân vù vù, đứa thì còi cọc, mãi chẳng thấy lớn.
Vợ chồng tôi đều già yếu cả rồi, lại phải nuôi thêm ba đứa con ăn bám, nên mọi chi tiêu sinh hoạt đều ngóng vào thằng cả và thằng hai đang đi làm ăn xa trên thành phố. Những năm trước đây, thằng cả đều đặn về thăm nhà mỗi tháng một lần, béo tốt, phong độ lắm! Thằng hai thì ít về hơn, vài ba tháng, có khi nửa năm, nhưng về lần nào là rủng rỉnh, tươi tỉnh lần ấy, rồi chúng rủ cả nhà đi mua quần áo, đi ăn uống, rất vui vẻ và sung sướng!
Tôi sốt ruột đưa ngón tay lên bấm bấm và nhẩm tính: dễ phải đến 3 tháng nay chưa thấy thằng cả về! Thằng hai còn tệ hơn, mấy năm rồi nó đã không còn lưu luyến gì cái chốn này. Con với chả cái! Chẳng lẽ chúng nó đã quên rằng ở quê còn có bố mẹ già và ba đứa em đang tuổi ăn tuổi lớn mong ngóng chúng từng ngày?
Tôi buông thõng tay, và buông thượt tiếng thở dài, chực quay bước vào trong. Nhưng tôi khựng lại, bởi nghe ngoài ngõ có tiếng lẹp kẹp! “Hình như thằng cả về! Đúng rồi, đúng là thằng cả rồi! Nhưng sao mà nó gầy gò, ốm yếu và quắt queo vậy hả trời?”. Tôi lao tới ôm chầm lấy con, mừng mừng tủi tủi:
- Lương ơi là Lương! Mấy tháng nay con không về làm cả nhà ngóng con dài cổ! Sao càng ngày con càng gầy, càng teo đi vậy hả con?
- Dạo này công ty con ít việc, thất nghiệp, đói kém lắm mẹ ơi!
- Thế lâu nay, con có nghe thông tin gì về thằng Thưởng không?
- Dạ không ạ! Mấy năm rồi, con có thấy mặt em nó đâu!
- Hai anh em con trước đây vẫn thường liên hệ, gắn bó với nhau mật thiết lắm mà?
- Thì trước là vậy, nhưng giờ, đến bản thân mình con còn lo chưa xong, còn chưa biết xoay sở thế nào thì sao con lo cho em ấy được?! Mà tình hình các em ở nhà thế nào hả mẹ?
Sửa lần cuối: Doramon97hd 21/08/2014 15:54
[download=blue]o0oTrảm Phong Bango0o[/download]
[download=red]o0oTạp Chí Android Gameo0o[/download]
[download=green]o0oLều Báo Androido0o[/download]
Hình đại diện của thành viên
Doramon97hd
☀️20/30☀️
☀️20/30☀️
 
Bài viết: 9601
Ngày tham gia: 16/11/2012 07:17
Đến từ: Hải Dương
Số điện thoại: 01632881866

Re: [Topic] Tổng hợp truyện của Vo_tonq_danh_meo

Gửi bàigửi bởi Doramon97hd » 21/08/2014 09:49

- Haizz! Nhắc đến chúng nó, mẹ lại nẫu hết ruột! Thằng Xăng vẫn không bỏ được cái tật tham ăn, nó ăn suốt, nên tăng cân vù vù. Cứ vài tháng lại lên cân, mà mỗi lần lên là lên rất nhiều!
- Mẹ phải kêu ca, phải góp ý chứ, để em ấy tăng cân liên tục vậy sao được?!
- Có kêu, kêu nhiều! Nhưng chả ăn thua! Đợt nào kêu quá thì cũng thấy bớt ăn, thấy giảm, nhưng chỉ giảm được vài lạng, rồi tháng sau lại tăng, tăng vài cân luôn!
- Còn em Ga?
- Thằng Ga đợt này cũng chán lắm! Hay phải đi bệnh viện truyền nước. Trước, mỗi lần đi truyền là nó khỏe khoắn, yên tâm được khoảng 4 tháng. Nhưng giờ, chỉ hơn hai tháng là lại phải lên viện tiếp nước một lần. Giá mỗi chai nước truyền thì tăng không đáng kể, nhưng mẹ có cảm giác nước ở trong chai hình như ít đi thì phải. Mẹ quê mùa, làm sao phát hiện được sự thiếu hụt ấy? Mà kể cả cái lọ nước truyền ấy có đầy thì ai dám chắc là người ta không pha thêm mấy cái thứ nước vớ vẩn khác vào để trục lợi, để kiếm lời?
- Thế em Điện thì sao ạ?
- Thằng Điện dạo này hư lắm! Trời thì nóng mà thỉnh thoảng nó lại tự ý bỏ nhà đi, có khi đi cả ngày cả đêm luôn, mà không thèm thông báo với bố mẹ một tiếng. Rồi lúc bố mẹ nhờ nó đi mua đồ, nó toàn ghi khống giá lên, hóa đơn, giấy tờ nhập nhằng, không rõ ràng. Con với thằng Thưởng thì cứ đi biệt tăm, trong khi mấy đứa em ở nhà thì quậy phá quá! Bố mẹ đến kiệt quệ mất thôi!
- Mẹ đừng nói thế! Mẹ phải cố lên, phải giữ gìn sức khỏe để chiến đấu, vì tình trạng này sẽ còn kéo dài! Thôi, con về thăm bố mẹ một lát, giờ con phải đi luôn đây!
- Ô hay! Mấy tháng mới về một lần, vậy mà chưa kịp vào trong nhà, đã đi luôn sao con? Thế khi nào con lại về nữa?
- Con chưa biết mẹ à! Nhanh thì vài tháng, còn lâu thì phải nửa năm!
- Trời ạ! Thế còn thằng Thưởng, liệu mùng 2-9 này nó có về không con?
- Chắc là không đâu mẹ, tết nó còn chả về nữa là mùng 2-9. Thôi, con đi đây!
Tôi ngậm ngùi nhìn theo cái bóng con gầy gò, teo tóp khuất dần sau khóm chuối già đầu ngõ héo hon, lòng tự hỏi biết đến khi nào mới gặp lại con?
Tiếng ho khùng khục của chồng tôi từ trong buồng vọng ra làm cho không gian vốn đã ảm đạm lại càng thêm xót xa. Rồi tôi nghe tiếng lão ấy thều thào:
- Thằng Lương về hả bà? Bảo nó vào đây với tôi!
- Nó về, nhưng đến ngõ là nó lại đi rồi!
- Khốn nạn thật! Con với chả cái, chẳng được đứa nào tử tế! Thằng Xăng, thằng Ga, thằng Điện thì suốt ngày nhũng nhiễu, või vĩnh, hạch sách bố mẹ; thằng Lương, thằng Thưởng thì đi biệt tăm, về đến đầu ngõ, không thèm vào nhà, lại vội vã ra đi! Tao là tao từ mặt hết chúng mày, chẳng cần đứa nào nữa!
Chửi xong, lão lại úp mặt vào tường ho lên từng tràng sòng sọc. Lão nói thì có vẻ vô tình và bất cần lắm, nhưng tôi hiểu, lão chả bao giờ từ được con đâu: đứa đi xa lão vẫn mong, và đứa ở nhà, lão vẫn phải gồng mình lên mà chăm cho chúng!
Sửa lần cuối: Doramon97hd 21/08/2014 15:55
[download=blue]o0oTrảm Phong Bango0o[/download]
[download=red]o0oTạp Chí Android Gameo0o[/download]
[download=green]o0oLều Báo Androido0o[/download]
Hình đại diện của thành viên
Doramon97hd
☀️20/30☀️
☀️20/30☀️
 
Bài viết: 9601
Ngày tham gia: 16/11/2012 07:17
Đến từ: Hải Dương
Số điện thoại: 01632881866

Re: [Topic] Tổng hợp truyện của Vo_tonq_danh_meo

Gửi bàigửi bởi Doramon97hd » 21/08/2014 09:56

Cô gái bán dâm
Nửa đêm. Con phố nhỏ oằn mình trong cái lạnh tê tái. Những nhà ven đường cửa đóng im ỉm mặc cho những con gió hung hãn vẫn rú rít, gào xé bên ngoài. Con đường vắng hoắt hoe với những cột đèn khẳng khiu, dóng những con mắt vàng hiu, hắt thứ ánh sáng rệu rã, hoang hoải xuống mặt đường nhựa nhơm nhớp vì sương đêm. Ở đây, nửa đêm, gần như không còn ai ra đường, và trong cái lạnh như khứa da khứa thịt này, lại càng không. Hiếm hoi lắm mới có một chiếc xe máy phóng qua, chưa thấy xe đâu nhưng đã nghe tiếng động cơ gừm gừm từ đầu phố. Rồi cả khi bóng của cái xe đã nhạt đi trong màng sương đêm dày đặc thì cái âm thanh ồn ào đó vẫn còn vương lại, quyện với mùi khói xăng khét lẹt, vất vưởng, lang mang…
Nửa đêm! Rét! Ấy vậy mà vẫn có một bóng đàn bà liêu xiêu, nghiêng ngả, giày cao gót lê lải, bệu bã, quệp quạp trên mặt đường. Có vẻ như việc phải cáng đỡ một thân hình dẫu còm cõi nhưng đang chực sụp xuống là một việc quá sức với đôi chân gầy guộc, bởi chính nó cũng đang mỏi đến rã rời, run lên bần bật vì đói, vì rét. Từ sáng đến giờ, ả chưa đón được khách nào, thành ra, cũng chưa có gì để nhét vào cái dạ dầy đang rỗng tuếch, cồn cào, quặn lên từng cơn nóng rát. Không phải vì ả kén khách, cũng không phải vì ả đòi giá cao, đơn giản chỉ vì chẳng có ma nào ngó ngàng đến ả. Cũng phải thôi, làm cái nghề này càng trẻ, càng non, càng mỡ màng thì càng ăn khách, hoặc không thì cũng phải có chút nhan sắc. Nhưng ả chẳng có những thứ đó, nói chính xác hơn, ả không còn những thứ đó.
Thân hình ả gầy gò; mái tóc xác xơ, lòa xòa; đôi lông mày nham nhở; cặp mắt hốc hác, trắng bệch; môi thâm sầm, nhăn nheo như đang mếu; lớp da mặt bợt bạt, sần sùi, dẫu rằng ả đã cố đắp lên nó cả mảng son phấn rẻ tiền. Nhìn ả không khác gì một cái xác khô đội mồ sống dậy, nom qua đã phát khiếp, vậy thì tìm đâu ra một thằng đàn ông ngu ngốc chịu bỏ tiền để ôm ấp, dày vò cái thây ma ấy? Thế nhưng ả vẫn phải đi, vắt nốt chút sức lực cuối cùng này, lê lết cái thân xác bệu bã này trên đường, mong kiếm được một khách làng chơi bần cùng, ăn tạp, không quan trọng nhan sắc, không đòi hỏi phổng phao, không yêu cầu non trẻ. Nhưng hỡi ôi, đàn ông có thể không quan tâm đến những thứ đó khi tìm vợ, chứ tìm gái điếm, thử hỏi có thằng nào không? Vậy nên, ả biết là hi vọng của ả mong manh lắm! Giờ mà có khách thì bao nhiêu ả cũng đi, thậm chí không cần tiền, chỉ cần cho ả một bắp ngô, một củ khoai thôi, ả cũng bằng lòng.
Dường như càng về khuya, cái lạnh càng đáng sợ. Sương xuống mỗi lúc một đậm hơn. Ả vòng hai tay trước ngực, co ro, khật khưỡng bước đi. Từng con gió buốt lẹm như những lưỡi dao lướt qua mặt, cắt lên da thịt. Ả mắm chặt môi, giữ cho hai hàm răng khỏi va vào nhau cầm cập. Hình như trời bắt đầu mưa. Ả nhận ra điều đó khi thấy một vài giọt nước đậu trên mi mắt, tan xuống, rồi nhòe đi. Ả ngửa mặt lên trời, nhìn thẳng vào cái bóng đèn vàng loe loét trên cao. Những hạt mưa hối hả rơi xuống như ngàn mũi kim nhọn hoắt, lao tới tấp về phía ả, găm vào đầu, vào mặt, vào cổ, vào tay nhói buốt.
“Mình đến gục mất thôi!” - Ả nghĩ thầm rồi loẹo ngoẹo rẽ vào núp dưới mái hiên một nhà ven đường. Ả dựa lưng vào tường rồi cứ thế từ từ khuỵu xuống. Bao quanh ả là làn sương buốt giá, là những con gió tái tê vẫn réo lên hung tợn, là màn mưa rả rích, lạnh lẽo đến tột cùng. Chỉ có luồng hơi phều phào hiếm hoi thoát ra từ miệng ả sau mỗi nhịp thở là có vẻ ấm áp, nhưng nó cũng đang yếu dần…
Ả cần một cái gì đó để làm cho cơ thể ấm hơn. Rồi như chợt nhớ ra, ả đưa tay rờ khắp các túi áo, túi quần, lôi ra một bao thuốc lá nhàu nát, bên trong chỉ còn một điếu duy nhất, cũng nhàu nát. “Vậy là tốt lắm rồi!”. Ả hí hửng lôi điếu thuốc ra rồi vo tròn cái vỏ bao, ném nó lăn đi lông lốc. Và lại chợt nhớ ra điều gì, ả rủa thầm bực bội: “Chết tiệt! Không có lửa!”. Ả ráo rác, dóng cặp mắt mệt mỏi, uể oải nhìn quanh. May quá, cách chỗ ả ngồi khoảng mấy bước vẫn còn một nhà đang sáng điện. Ả lồm cồm bò dậy rồi lết tới.
Sửa lần cuối: Doramon97hd 21/08/2014 16:07
[download=blue]o0oTrảm Phong Bango0o[/download]
[download=red]o0oTạp Chí Android Gameo0o[/download]
[download=green]o0oLều Báo Androido0o[/download]
Hình đại diện của thành viên
Doramon97hd
☀️20/30☀️
☀️20/30☀️
 
Bài viết: 9601
Ngày tham gia: 16/11/2012 07:17
Đến từ: Hải Dương
Số điện thoại: 01632881866

Re: [Topic] Tổng hợp truyện của Vo_tonq_danh_meo

Gửi bàigửi bởi Doramon97hd » 21/08/2014 09:57

- Cộc! Cộc! Cộc! Có ai trong nhà không?
Tiếng gõ cửa lúc nửa đêm, nhất lại là trong một đêm mưa gió, rét mướt thế này, dù ít hay nhiều, cũng sẽ khiến cho bất kì ai đang ở bên trong phải hoang mang, e ngại. Thế nên ả phải gõ thêm vài lần nữa, cái cánh cửa mới dè dặt hé ra. Một người đàn ông mặc bộ quần áo ngủ màu da cam, thận trọng nghía mắt nhìn ả chằm chặp rồi hỏi bằng giọng lạnh lùng:
- Cô là ai? Cô cần gì?
- Dạ, em muốn xin lửa để hút thuốc. Trời lạnh quá!
Thấy trước mặt mình là một người đàn bà gầy gò, yếu ớt, vai rung lên bần bật, môi tái đi vì lạnh, người chủ nhà đã có vẻ yên tâm hơn. Anh ta kéo cửa ra thêm một chút nữa rồi quay lại bảo vợ:
- Em ơi, mang cho anh bao diêm!
Cô vợ đang nằm giường xem ti vi, nghe chồng gọi thì uể oải chui ra khỏi chăn, với cái áo lông mềm mại, ấm áp khoác lên người. Cô lại bàn lấy bao diêm, không quên cầm theo một cái áo dạ. Vừa choàng áo lên vai chồng, cô vợ vừa buông lời trách móc:
- Trời lạnh thế này, ra khỏi giường thì phải khoác áo vào chứ!
Ả đón lấy bao diêm từ tay người vợ, chưa kịp mở miệng cảm ơn thì cánh cửa đã đóng sập lại. Chỉ là một cánh cửa mỏng manh thôi, nhưng nó là ranh giới phân chia của những đối lập đến cực cùng. Ở phía trong cánh cửa là ánh điện lung linh, là lò sưởi ấm áp, còn bên ngoài, là gió, là mưa, là cái lạnh cắt da cắt thịt. Ở trong là người phụ nữ nằm xem ti vi, trùm chăn ấm, hạnh phúc bên chồng, ở ngoài là một ả điếm hết thời, cô độc, lang thang, đói rét. Cũng là một kiếp người, là một kiếp đàn bà, sao khác nhau đến thế?
Trên cái mặt nhợt nhạt, tưởng như đã tê dại, đã đóng băng vì lạnh, đột nhiên trào ra hai dòng lệ nóng hổi. Ả lại ngồi tệt xuống, dựa vào tường, ôm gối co ro. “Xoèo!!!”, que diêm trượt đi trên cái cạnh gồ ghề, tạo thành một vệt sáng dài ở nơi nó vừa lướt qua rồi bắt cháy thành một nhúm lửa bập bùng, khói xốc lên mũi ả hăng hắc. Ả châm thuốc rồi rít một hơi thật sâu khiến đầu điếu thuốc đỏ rừng rực như sắp bốc cháy. Luồng khói ấm thộc vô họng ả rồi lan tỏa ra cả vòm ngực, nó đi tới đâu, ả biết tới đó. Ả ngậm mớ khói ấy rất lâu trong người, rồi mãi sau mới từ từ để cho chúng chui qua cái khe hở nhỏ giữa đôi môi xám ngoét, chầm chậm tảng ra ngoài.
Ả dựa đầu vào tường, quay cuồng, tê dại, vì lạnh, vì đói, vì khói thuốc khiến ả nao nao, bồng bềnh. Ả thấy người nhẹ bẫng, bay lên cùng màng khói ấy. Ả còn thấy trong màng khói có cả khuôn mặt hắn, khuôn mặt mà ả đã yêu đến tận cùng, và hận cũng đến tận cùng. Ả yêu hắn bằng tất cả sự tôn thờ, bằng cả tấm thân trong trắng và trái tim non nớt. Để rồi cũng một đêm mưa gió như đêm nay, trên chiếc giường xa lạ, với những lời ngon ngọt thề nguyền, ả đã mê muội, trôi đi trong những tiếng rên xiết, những cuồng cào của da thịt. Để rồi khi cái bụng ả trồi lên cũng là lúc hắn lặn mất tăm, bỏ mặc ả với những chới với, hoảng loạn, chòng chành như mẩu củi khô giữa dòng lũ ghềnh sôi sục…
Sửa lần cuối: Doramon97hd 21/08/2014 16:09
[download=blue]o0oTrảm Phong Bango0o[/download]
[download=red]o0oTạp Chí Android Gameo0o[/download]
[download=green]o0oLều Báo Androido0o[/download]
Hình đại diện của thành viên
Doramon97hd
☀️20/30☀️
☀️20/30☀️
 
Bài viết: 9601
Ngày tham gia: 16/11/2012 07:17
Đến từ: Hải Dương
Số điện thoại: 01632881866

Re: [Topic] Tổng hợp truyện của Vo_tonq_danh_meo

Gửi bàigửi bởi Doramon97hd » 21/08/2014 09:59

Ả rít thêm một hơi nữa, và trong mảng khói này, ả thấy mẹ ả vừa khóc vừa ôm chặt lấy ả, đỡ cho ả những cú tát như trời giáng từ bàn tay rắn như thép, thô ráp và lực lưỡng của bố ả, người đang gầm lên như con gấu hoang vừa bị bắn vào chân. Nếu hôm đó không có mẹ, chắc rằng ông đã đánh chết ả. Bởi với một người đàn ông gia trưởng, phong kiến, đặt danh dự của dòng họ lên tất cả thì việc đứa con gái của ông mới nứt mắt ra đã chửa hoang chẳng khác nào việc ả đã múc một bát phân lợn rồi hắt lên bàn thờ. Hình ảnh cuối cùng về người bố cay nghiệt ấy mãi còn ám ảnh trong đầu ả. Đó là khi ông ném cái bọc quần áo của ả ra đường, mắt trừng trừng, sòng sọc như bị bệnh dại, da mặt đỏ tái vì giận dữ, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, miệng rít lên từng tiếng khàn đặc: “Mày mà còn bước chân về cái nhà này, tao giết!”.
Ả rít thêm một hơi nữa. Lần này, trong mảng khói bồng bềnh, hiện lên một căn buồng tanh tưởi, ngột ngạt, với một lão bác sĩ khẩu trang kín mít. Rồi khi cái dụng cụ nạo thai bằng inox lạnh toát thọc sâu vào trong người ả, ả tưởng như mình đã chết đi vì đau đớn. Ả quằn quại, run rẩy khi cảm nhận được rõ ràng cái vật gớm ghiếc đó đang đưa đi đưa lại lạo xạo, sồn sột, đang cắt bỏ từng phần, từng phần của đứa bé trong bụng ả. Lúc đó, ả chỉ ước sao ả có thể chết luôn được, bởi những đau đớn ấy còn đáng sợ hơn là chết, bởi ả không ngờ rằng, trên đời này lại có thứ cảm giác khủng khiếp đến vậy.
Điếu thuốc chỉ còn lại non nửa. Mặc kệ, ả vẫn rít, bởi chỉ cần ả ngừng lại, cái lạnh, cái rét ngoài kia sẽ ập vào, sẽ quật ngã ả. Ả cần cái nôn nao, cái ảo ảnh trong khói thuốc để quên đi hiện tại, dẫu rằng những ảo ảnh mà nó mang lại cũng chỉ toàn là những ảo ảnh đắng cay. Và ả lại rít, lần này thì đám khói hiện lên khuôn mặt phụng phệ của mụ béo, người mà đã có lúc ả tưởng là bà tiên mà ông trời gửi xuống cứu giúp ả. Mụ đã cho ả ăn khi ả đang đói, cho ả chỗ ngủ khi ả lang thang, cho ả áo thơm váy đẹp khi mà mớ dẻ rách hôi hám, bẩn thỉu trên người bắt đầu khiến ả ngứa ngáy. Và cũng chính mụ đã đẩy ả vào phòng với một lão già đáng tuổi bố ả, để rồi từ ngày đó, ả chính thức trở thành một con điếm.
Để rồi khi xuân sắc qua đi, khi đã vắt kiệt những mỡ màng, tròn trịa trên thân xác ả, khi ả chỉ còn lại những gầy gò, những bệnh tật dày vò, mụ đã hất ả đi như hất những cuống rau già úa sau khi đã nhặt hết những ngọn lá xanh non. Ả vẫn rít liên hồi, nhưng điếu thuốc cũng giống như cuộc đời ả, nó đã cháy hết những gì thơm tho, chỉ còn lại cái đầu lọc cong qoeo, teo tóp. Ả run rẩy quẹt thêm một que diêm nữa rồi châm vào cái đầu lọc ấy, ra sức rít, biết đâu, vẫn còn một sợi thuốc nào đó chưa cháy hết, còn bám lại quanh đây. Nhưng vô vọng, cái đầu lọc gặp lửa thì cháy sùi sùi rồi quăn lại, nhả khói khét lẹt…
Sáng hôm sau, người ta thấy xác ả lạnh ngắt, co quắp bên đường. Dân quanh đó xúm xít vây lại chỉ trỏ. Một người phụ nữ khoác chiếc áo lông mềm mại, thấy đám đông tụ tập thì cũng tò mò chen chân vào nghiêng ngó. Rồi cô ta nhận ra đó chính là người đàn bà đêm qua đã gõ cửa nhà mình xin lửa. Cô lấy ví, rút ra vài tờ tiền lẽ rồi ném về phía cái xác của người đàn bà xấu số…
Vẫn biết rằng chỉ với chữ “nếu”, người ta có thể cho cả tháp Ép-phen vào trong cái chai. Nhưng nếu ả không dại dột trao lầm tình yêu của mình cho một gã đàn ông tồi tệ, thì có lẽ cuộc đời ả và cuộc đời của người phụ nữ khoác chiếc áo choàng lông mềm mại kia đã không khác nhau đến thế…
Sửa lần cuối: Doramon97hd 21/08/2014 16:10
[download=blue]o0oTrảm Phong Bango0o[/download]
[download=red]o0oTạp Chí Android Gameo0o[/download]
[download=green]o0oLều Báo Androido0o[/download]
Hình đại diện của thành viên
Doramon97hd
☀️20/30☀️
☀️20/30☀️
 
Bài viết: 9601
Ngày tham gia: 16/11/2012 07:17
Đến từ: Hải Dương
Số điện thoại: 01632881866

Re: [Topic] Tổng hợp truyện của Vo_tonq_danh_meo

Gửi bàigửi bởi Doramon97hd » 21/08/2014 10:01

Tôi yêu sự công bằng
Cơ quan tôi bắt đầu làm việc từ 7h30, nhưng nếu bạn muốn đến liên hệ công văn, xin dấu, xin chữ ký, hoặc đơn giản là đến gặp ai đó, bạn nên tới sau 9h. Bởi nếu bạn đến trước cái giờ đó thì sẽ đúng lúc chúng tôi đang ăn sáng, đang café, hoặc đang ngồi họp nhóm bên ấm trà, mạn đàm về trận bóng đêm qua, về nội chiến ở Syria, về chim cảnh, về hoa; các chị các cô thì còn đang khoe với nhau cái váy mới thửa được, kiểu dáng cực mốt, chất liệu mềm mịn, mà giá thì có hơn trăm ngàn vì đang đúng dịp xả hàng. Vậy là rối rít: “Ở đâu thế chị? Cho em địa chỉ”, “Ô, hóa ra nó ở gần nhà em!”, “Lát vờ qua cục thuế rồi mình lượn ra đó luôn chị nhé, em sợ chiều về thì hết hàng mất!”, “Nhưng chân em to, lại nhiều sẹo, liệu cái váy này có hợp?”, “Chị thấy mụ kế toán trưởng không? Chân to gấp đôi chân em, sẹo thì chằng chịt đến nỗi lông không còn chỗ mọc, vậy mà ngày nào mụ ta cũng mặc váy đó thôi”…Đấy, thế nên hãy nhớ lời tôi, đừng có đến trước 9h.
Nốc xong một bụng ong ỏng toàn là trà, rồi cười đến khản cổ với mấy câu chuyện bê ba, tôi khật khừng bước về phòng làm việc. Thế nhưng tôi vẫn là người đến sớm nhất. Căn phòng yên ắng như trong nhà xác, nghe rõ từng tiếng kim đồng hồ lạch chạch lạch chạch, rồi tiếng máy tính khởi động ro ro, tiếng click chuột chanh chách. Tôi nhoang nhoáng rảo qua mấy trang báo mạng, rà rà tìm những cái tít giật gân về mấy vụ lộ hàng, cướp tiệm vàng, hiếp dâm… Chả hiểu sao tôi rất dễ bị thu hút bởi những cái tin kiểu như thế.
Đang dúi mắt vào màn hình, chợt lão Kiên đẩy cửa xộc vào, tiến thẳng tới chỗ tôi, giọng hớt hải:
- Ông biết tin gì chưa? Biết chưa?
- Có gì mà nóng hổi thế?
- Lão Đức trưởng phòng mình sắp bị chuyển công tác xuống dưới huyện đấy!
- Ông nói thật không?
- Lại chả thật! Chà chà, không biết đợt này, ai sẽ lên thay nhỉ?
Lão Kiên ra bộ vậy thôi, chứ tôi biết, và lão ấy cũng biết, rằng cái chức trưởng phòng sẽ chỉ là cuộc cạnh tranh giữa ba người: tôi, lão ấy, và thằng Hiển. Nếu xét về thâm niên công tác, thằng Hiển không thể ăn được tôi và lão Kiên, bởi bọn tôi đã bám đậu ở cái phòng này hơn chục năm rồi, đã biết hết các mánh lới, biết hết các luật ngầm, tỉ lệ chia chác cũng thuộc làu làu. Còn thằng Hiển, mới về được có hơn ba năm, trẻ tuổi, hung hăng. Trong các mối quan hệ và luồn lách, nó còn ngu ngơ lắm, nhiều lúc các sếp phải gợi ý nó mới hiểu. Nhưng không thể phủ nhận là nó rất giỏi, học hành đàng hoàng, bằng nào cũng đỏ chói, tiếng Anh trôi chảy.
Nói vậy không có nghĩa là tôi không có bằng cấp nhé, tôi cũng đầy đủ cả. Bởi nếu không đầy đủ, làm sao có thể trụ lại được đến bây giờ. Chỉ có điều, bằng của nó là bằng xịn, bằng do nó tự học, tự thi, còn bằng của tôi là do tôi tự mua. Nhưng cũng chả sao, bởi cái cơ quan này, cái phòng này, nó giống như cái rạp chiếu phim, và bằng cấp của bạn thì chỉ giống như cái vé. Bạn có vé là người ta cho bạn vào rạp, còn vào đó rồi, bạn xem phim, bạn nằm ngủ, hay bạn hôn hít, người ta cũng mặc. Và họ cũng chẳng quan tâm xem bạn đã phải đứng xếp hàng chen chúc vài tiếng đồng hồ để mua vé hay là bạn ung dung đến rạp đúng giờ, thậm chí sau giờ chiếu phim, rồi chìa tiền gấp đôi, thậm chí gấp ba để mua lại vé từ tay mấy con phe.
Nói vậy để thấy, cái ghế trưởng phòng này cũng chưa biết sẽ được kê dưới *** ai. Thế nhưng, tôi nghe phong thanh đâu đó, rằng chúng tôi sẽ phải làm một bài sát hạch trình độ, ai điểm cao nhất sẽ được chọn ngồi vào cái ghế ấy. Nếu đó là sự thật thì quá vô lý, bởi như thế khác nào dâng cái chức trưởng phòng cho thằng Hiển?! Ai lại để cái thằng có bằng thật, bằng xịn thi thố với những thằng toàn bằng giả, bằng mua như bọn tôi?! Thử hỏi công bằng ở đâu?
8h tối, tôi đã lấp ló ở cổng một ngôi biệt thự khá bề thế. Nhớ lần đầu tiên tới đây, tôi đã sững người đi vài phút chỉ để ngắm cái cổng này, bởi nó được xây và trang trí rất cầu kì, lộng lẫy. Có cảm tưởng như công sức và chi phí để làm nên cái cổng này đủ để người ta thuê người giật đổ những cái nhà tranh lụp xụp rồi dựng lên mấy cái nhà mái bằng khang trang. Đặc biệt, hai bên trụ còn có hai khóm trúc xòa ra, thân vổng lên, đan vào nhau, càng khiến cho cái cổng thêm oai nghị. Nghe nói đây là loại trúc tía cực hiếm, thân bóng nhẫy, lá to như lá dong riềng, phải đánh tít tận sâu trong rừng già rồi chuyển về đây. Việc chăm bón và bảo vệ cũng cần tỉ mỉ, cẩn trọng, bởi chỉ bón hơi nhiều đạm một chút, y như rằng lá sẽ xém, ít lân một xíu, tức thì thân sẽ khô. Thực ra thì công phu như vậy cũng là phải, bởi có thế thì cái cổng mới tương xứng với ngôi nhà được.
Sửa lần cuối: Doramon97hd 21/08/2014 16:11
[download=blue]o0oTrảm Phong Bango0o[/download]
[download=red]o0oTạp Chí Android Gameo0o[/download]
[download=green]o0oLều Báo Androido0o[/download]
Hình đại diện của thành viên
Doramon97hd
☀️20/30☀️
☀️20/30☀️
 
Bài viết: 9601
Ngày tham gia: 16/11/2012 07:17
Đến từ: Hải Dương
Số điện thoại: 01632881866

Re: [Topic] Tổng hợp truyện của Vo_tonq_danh_meo

Gửi bàigửi bởi Doramon97hd » 21/08/2014 10:02

Đánh hơi thấy người, con chó trong nhà tru lên từng hồi rồi chồm tới. Nhưng vừa phi được vài bước, chiếc xích to như cái chão ở cổ đã giật thốc nó trở lại, khiến đầu và nửa thân trên của nó bị lôi bỗng lên, hai chân trước quới quới như đang bơi, hai chân sau trượt đi loạng choạng. Nghe tiếng chó cắn, một phụ nữ phốp pháp, dong dả từ trong sân bước ra. Chị quát con chó cho có lệ rồi mở cổng đon đả:
- Chú đấy à, lâu lắm không thấy ghé nhà anh chị chơi! Chú vào đi! Chị xích chó rồi, khỏi lo!
Tôi khép nép bước vào. Một mùi thơm dìu dịu leo dọc theo sống mũi. Tôi cũng không rõ mùi thơm ấy tỏa ra từ đâu, từ người đàn bà lụa là, quen với an nhàn, thảnh thơi này, hay từ những giỏ lan quý hiếm đang đua nở, treo điệu đà dọc lối đi? Chỉ biết rằng, cái mùi này, tôi thật không thể thấy ở nhà tôi, nhà bạn bè tôi, hay ở những nơi tôi thường lui tới…
Có lẽ đã thành thói quen, hoặc cũng có thể là quy định, nên mỗi khi chồng có khách, chị vợ lập tức pha trà rồi lui vào trong, để mặc chồng bàn chuyện. Anh rót nước vào chén cho tôi rồi mở lời bằng giọng đủng đỉnh:
- Hôm nay lại rảnh rỗi tới chơi với anh cơ à?
- Dạ, có chai rượu ngoại, biết anh thích loại này nên em nhờ ông chú mua từ bên đó xách về. Biếu anh ạ!
- Ừ, anh xin! Ái chà, đúng là rượu xịn thật! Lại có cả phong bì nữa, để xem nào… Chu đáo quá! Chắc đang băn khoăn về cái vụ bổ nhiệm trưởng phòng mới đúng không?
- Dạ vâng! Em nghe nói là phải làm bài sát hạch gì đó hả anh?
- Ừ, thì anh cũng định vậy, vì anh vốn thích công bằng mà. Nhưng giờ cậu đã đến nhà chơi, anh cũng muốn hỏi xem ý cậu thế nào?
- Dạ, như vậy là bất công chứ công bằng gì hả anh?! Anh cũng biết, em và lão Kiên toàn là bằng đi mua, kiến thức, trình độ có hạn, làm sao mà đấu được với thằng Hiển, bắt chúng em thi kiến thức với nó, có phải là thiệt thòi cho bọn em lắm không?!
- Ừ, có lẽ thế thật, đúng là có cái gì đó không công bằng! Vậy ý cậu muốn sao?
- Theo em, anh khỏi cần bày ra sát hạch làm gì cho nó phức tạp. Anh cứ quý ai thì bổ nhiệm người đó, chỗ anh em mình hiểu nhau đã lâu, đi đâu mà thiệt! Em hứa, nếu được anh cất nhắc, không bao giờ em dám quên ơn anh. Em cũng là người thích công bằng mà!
- Được, cậu nói vậy thì anh cũng yên tâm. Anh rất quý những người biết đấu tranh cho sự công bằng. Có công bằng thì mới có sự thăng tiến được. Đúng không cậu?
- Dạ, anh dạy chí lý, chí lý ạ!
Sửa lần cuối: Doramon97hd 21/08/2014 16:12
[download=blue]o0oTrảm Phong Bango0o[/download]
[download=red]o0oTạp Chí Android Gameo0o[/download]
[download=green]o0oLều Báo Androido0o[/download]
Hình đại diện của thành viên
Doramon97hd
☀️20/30☀️
☀️20/30☀️
 
Bài viết: 9601
Ngày tham gia: 16/11/2012 07:17
Đến từ: Hải Dương
Số điện thoại: 01632881866

Re: [Topic] Tổng hợp truyện của Vo_tonq_danh_meo

Gửi bàigửi bởi Doramon97hd » 21/08/2014 10:05

Ly sữa nóng
Đã quá nửa đêm. Hắn ngồi thu mình khúm rúm trên chiếc ghế nhựa ngoài hành lang. Trời chưa hẳn đã sang đông, nhưng cũng không còn thu nữa. Hồi chiều đưa vợ đến đây, trời còn nắng ang ang, hắn chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi phong phanh mà mồ hôi vẫn tứa ra nhễ nhụa; còn bây giờ, cũng với chiếc áo đó, với cúc cài thít đến tận cổ, với cả đôi chân đã co lên, quặp sát vào người, khiến hắn trông như đang ngồi sổm, vậy mà thi thoảng hắn vẫn rùng mình bởi một luồng lạnh từ đâu bất chợt lan tới, len lỏi khắp người.
Hắn buồn ngủ, nhưng không tài nào ngủ nổi. Bởi lạnh: đương nhiên, và còn bởi ở cái hành lang này, chốc chốc lại có người đi qua, tiếng giầy dép gõ coòng coọc trên nền gạch men cứ rọi vào tai hắn, khiến cho giấc ngủ đôi lúc tưởng đã đến với hắn rất gần nhưng rồi lại bị cái thứ âm thanh đanh đét đó làm cho hoảng sợ, chạy đi mất. Hắn sẽ bỏ về nhà, trèo lên giường, trùm chăn kín mít và đánh một giấc ngon lành nếu người đàn bà đang nằm trong buồng đẻ kia, đang ôm cái bụng quằn quại, rũ rượi kia không phải là vợ hắn.
Có lúc, hắn đã nghĩ đến việc gọi mẹ lên thay để hắn về nhà, vì hắn đã ngán ngấy cái cảnh ngồi vật vờ ở cái bệnh viện tanh tưởi này rồi. Nhưng xét cho cùng, đó cũng giống như việc chuyển từ nhà tù này đến cái nhà tù khác. Bởi nếu mẹ hắn lên đây thì hắn phải ở nhà trông hai đứa nhóc: đứa lớn thì khóc ri rỉ vì nhớ hơi mẹ; đứa bé thì phải bón bột, thay bỉm, dỗ ngủ. Chưa hết, lại còn bố hắn nữa, nằm liệt giường đã gần năm nay, mọi ăn uống, sinh hoạt đều diễn ra tại chỗ. Chăm ông ấy còn khổ hơn là chăm một đứa trẻ sơ sinh.
Trẻ sơ sinh thì chỉ biết khóc, biết ăn, rồi tè, rồi ị, chứ còn bố hắn, ngoài những thứ đó ra, ông còn biết chửi nữa. Trái ý một tí là chửi. Cháo nấu hơi nhừ cũng chửi; khăn mặt vắt hơi khô cũng chửi, hắn nghe quen rồi, thành ra không thấy khó chịu nữa. Chỉ có một chuyện mà mỗi lần ông rủa tới là mặt hắn tối sầm, rồi hậm hực bỏ ra ngoài: “Đồ bất hiếu, bất tài, đẻ mãi mà không ra được cho tao đứa cháu trai, mày muốn cái nhà này tuyệt tự hả? Muốn tao chết không nhắm mắt hả?”
Hắn không bỏ ra ngoài thì hắn còn biết làm gì? Bởi bố hắn đã thọc trúng vào vết thương của hắn, ngoáy vào sự mặc cảm, cào lên nỗi nhức nhối vẫn từ lâu ám ảnh trong hắn. Cả những lần mấy bà, mấy chị đi làm cỏ, bón lúa qua nhà, thấy hắn hùng hục vét bùn, nạo đất dưới ao thì buông lời bỡn cợt: “Gớm! tham mà làm gì, cũng chỉ béo con rể mà thôi!”. Những lúc như thế, hắn chỉ mong mình có đủ cái chất ba bửa để vốc từng nắm đất ném vào mặt họ, hoặc không thì có phép lạ, ngụp sâu xuống dưới đáy bùn cho đỡ ê chề.
Vậy nên, khi vợ hắn có bầu đứa thứ ba, dù chưa đầy mười hai tuần tuổi, hắn đã háo hức, ráo riết chở vợ lên huyện siêu âm bằng được. Để rồi khi biết kết quả, hắn lặng đi, thần thừ như thằng mất hồn, rồi hùng hoằng lôi xềnh xệch vợ lên xe, bắt phải đi bỏ cái thai ngay lập tức, mặc cho vợ hắn đang há hốc mồm vì ngỡ ngàng, kinh sợ. Đi được một đoạn, vợ hắn vằng vẫy, nhào khỏi xe rồi quỳ xuống đường khóc lóc van xin. Ả còn dọa rằng nếu hắn vẫn ép, ả sẽ lao đầu vào ô tô để chết cùng con. Mà hắn cũng không chắc có phải là ả dọa hắn không, bởi vì nhìn thái độ của ả lúc đấy, hắn sợ là ả sẽ làm thật.
Thế nên giờ đây, hắn phải ngồi đây, ở cái hành lang lạnh lẽo này, và không biết mình đang ngóng chờ điều gì. Tình mẫu tử thiêng liêng ư? Hắn đã ngán ngấy rồi, bởi có thêm đứa con này là thêm những lời hằn học từ cha hắn, thêm những câu dè bỉu, mỉa mai, thêm những tiếng thở dài…
- Người nhà của sản phụ Liên đâu? Ai là người nhà của sản phụ Liên?
Nghe cô y tá gọi đến lần thứ hai, hắn mới uể oải đứng dậy:
- Là tôi…
- Chúc mừng anh! Mẹ tròn con vuông rồi! Công chúa xinh lắm! Anh vào đón tay cháu đi!
Hắn đang định hỏi: “không vào có được không?”, nhưng nhìn ánh mắt hân hoan của cô y tá, rồi cả mấy người ngồi ngoài hành lang cũng đang dõi theo hắn chăm chú như thể muốn chia vui, hắn đành miễn cưỡng theo vào.
Vợ hắn nằm đó, phờ phạc, bã bời. Ả nhìn hắn bằng cái nhìn rất khó tả, như dò xét, như van lơn, như một kẻ đang hối lỗi chờ phán xử, như một kẻ đang hi vọng vào cái điều mà chính bản thân người đó cũng tự thấy rằng nó quá xa xôi…
Cô y tá hăm hở trao đứa bé cho hắn, nhưng hắn không dang tay đón mà chỉ sột soạt vạch cái tã ra rồi nheo mày ngăm ngó: “Đúng là con gái thật!”. Hắn buông một tiếng thở dài thão thượt, lạnh lẽo quay ra.
- Anh không đón tay cháu à? – Cô y tá gọi giật hắn lại.
- Đón cũng thế thôi, có khác gì hai đứa trước đâu!
Hắn cứ vậy bước ra. Không nhìn mặt vợ, không nhìn mặt con. Bởi hắn thừa biết là cái bờ vai gầy gò của vợ hắn đang rung lên từng cơn bầm bập, cái bàn tay xanh xao đang cố hết sức để bịt lại những tiếng nấc nghẹn ngào, nhưng dường như là không thể, những âm thanh hấm hức, tấm tức ấy vẫn thoát ra được, nghe hệt như tiếng kêu cụt lút của một con gà bị người ta bóp cổ.
Sửa lần cuối: Doramon97hd 21/08/2014 16:14
[download=blue]o0oTrảm Phong Bango0o[/download]
[download=red]o0oTạp Chí Android Gameo0o[/download]
[download=green]o0oLều Báo Androido0o[/download]
Hình đại diện của thành viên
Doramon97hd
☀️20/30☀️
☀️20/30☀️
 
Bài viết: 9601
Ngày tham gia: 16/11/2012 07:17
Đến từ: Hải Dương
Số điện thoại: 01632881866

Re: [Topic] Tổng hợp truyện của Vo_tonq_danh_meo

Gửi bàigửi bởi Doramon97hd » 21/08/2014 10:10

Hắn lại gieo mình xuống cái ghế, cảm thấy sự chán chường đến cực cùng. Hắn lấy điếu thuốc ra toan châm lửa thì lập tức bị một cô y tá gần đó nhắc nhở: “Ở đây không được hút thuốc đâu anh!”. Hắn nghe vậy thì cũng thôi, lại nhét chiếc bật lửa vào túi, rồi buông thõng tay chân, ngửa người ra ghế, quên cả điếu thuốc chưa kịp châm vẫn đang dắt dẻo trên môi…
Hắn díu mắt lại và chực thiếp đi. Thế nhưng, một gã thanh niên tay xách cái giỏ đồ sơ sinh cứ lượn qua lượn lại trước mặt hắn, giầy quệt xuống nền đá cồm cộp. Gã ta cứ lui tới một hồi khiến hắn bực mình phải quạu lên:
- Ghế đây sao không ngồi? Đi lại nãy giờ không thấy mỏi cẳng à?
- Dạ, tại em sốt ruột quá anh ạ! Vợ em đang nằm trong buồng đẻ, không biết tình hình thế nào!
Hắn phì cười khi nghe cái giọng run run và cái điệu bộ lóng ngóng đến tội nghiệp của gã đó. Đẻ thôi mà, có gì to tát đâu! Hắn đưa vợ đi đẻ đã ba lần, cứ nhẹ như không! Ngày xưa, các cụ ăn khoai độn, quần áo chả có mà mặc, thế mà vẫn cứ sòn sòn tám chín đứa ngon lành, việc quái gì! Cứ bảo mang nặng đẻ đau, chứ hắn thấy cái sự đẻ còn đơn giản hơn là nấu một mẻ rượu ngon. Để có được một mẻ rượu chuẩn, hắn phải tính được hàm lượng men cho phù hợp, rồi ke thời gian ủ gạo, rồi căn mực lửa khi đun, công phu lắm lắm, chứ còn cái việc đẻ thì có gì, khi nào thấy bụng tưng tức thì rặn phát là xong. Thế nên hắn thấy cái gã đang cuống quýt trước mặt hắn thật đáng buồn cười!
Rồi cả khi cô y tá mới vừa thò đầu ra cửa, chưa kịp gọi tên, gã đó đã nhao vào sấn sổ; rồi gã rú lên khi biết tin mẹ tròn con vuông; gã ton ton lỉnh vào đón tay đứa bé, khiến cô y tá lại phải lật đật chạy theo. Lát sau gã quay ra, hai mắt đỏ hoe, sụt sùi…
Hắn cố dằn tiếng cười trong ngực rồi quay sang hỏi gã đó bằng một giọng nửa mai mỉa, nửa quan tâm:
- Con đầu lòng hả? Sao xúc động ghê thế? Anh đây ba đứa rồi mà chưa lần nào được phấn khích như cậu đâu!
- Dạ, nói là đầu lòng cũng đúng, nhưng thực ra cũng không hẳn!
- Là sao?
- Vợ em bị sẩy thai bảy lần rồi anh ạ!
Hắn khẽ rùng mình, mặt cúi gằm, thinh lặng… Còn gã thanh niên thì vẫn chầm chậm tiếp lời…
- Vợ em không được bình thường như những người đàn bà khác, cô ấy bị mỏng thành tử cung và dị tật tế bào, cứ có thai được vài tháng là sẩy. Hầu như thời gian mang bầu, vợ em phải nằm trên giường, tránh vận động. Có đợt, thai được gần tám tháng rồi, hai vợ chồng đã khấp khởi hy vọng, vậy mà… Nhiều khi, chúng em định bỏ cuộc vì việc chạy chữa tốn kém quá, vì đã bán tất cả những gì có thể bán, vay tất cả những chỗ có thể vay, và cũng vì mỗi lần sẩy là một lần vợ em thêm tiều tụy, héo hon, suy sụp. Thế nhưng, những đêm trằn trọc không ngủ, chỉ nghe tiếng thở dài buông não nuột, quay sang ôm vợ thì gối đã ướt đẫm tự lúc nào; những buổi chiều trống hoang, trong căn nhà im vắng, cái khao khát được nghe tiếng trẻ cười đùa lại bùng lên cháy bỏng, lại xoáy vào tận tim can đến quặn cào. Ngay cả vừa rồi, lúc vợ em đã nằm trên bàn đẻ, em vẫn lo sợ những bất trắc sẽ xảy ra. Ơn trời, cuối cùng thì…
Hắn vẫn nghe như nuốt từng lời của gã thanh niên đó. Hắn biết là gã vẫn đang sụt sùi, và mắt vẫn đỏ hoe. Gã khóc vì hạnh phúc khi đứa con đã ở lại với gã? Hay vì vừa phải nhớ lại những hãi hùng, đau đớn mà gã đã trải qua? Có lẽ là vì tất cả, bởi hạnh phúc hôm nay là kết tinh của những cay đắng hôm qua…
- Anh nhìn hộ em cái giỏ nhé, em chạy ù ra cổng mua ly sữa nóng…
- Mua làm gì thế?
- Cho vợ em uống, cô ấy vừa đẻ xong nên mất sức, uống được sữa nóng vào thì sẽ mau hồi phục.
Dứt lời, gã thanh niên tất tả chạy đi. Hắn không còn thấy gã đó buồn cười nữa, ngược lại, hắn thấy chính hắn mới là kẻ đáng cười, mới là thằng hề. Một thằng hề quay cuồng trong cái suy nghĩ mục nát và ấu trĩ. Hắn đã có ba cô công chúa xinh đẹp, thứ mà gã thanh niên vừa khóc trước mặt hắn sẵn sàng đánh đổi tất cả để có được, vậy mà hắn còn dằn dọc, hằn học?! Hắn muốn gì nữa đây? Hắn đã làm được gì cho vợ con ngoài những chì chiết, đay nghiến, ngoài những hắt hủi, ghẻ lạnh? Hình như, hắn đã nợ vợ con quá nhiều…
Hắn lê từng bước liêu xiêu, mắt cay xè, cái hành lang trước mặt nhảy múa, nhạt nhòe. Hắn bước xuống sân rồi hướng ra cổng, nơi có quầy căng-tin vẫn sáng đèn. Hắn muốn mua cho vợ hắn một ly sữa nóng, thứ mà vợ hắn, dẫu đã đẻ tới đứa thứ ba, vẫn chưa một lần được uống…
Sửa lần cuối: Doramon97hd 21/08/2014 16:15
[download=blue]o0oTrảm Phong Bango0o[/download]
[download=red]o0oTạp Chí Android Gameo0o[/download]
[download=green]o0oLều Báo Androido0o[/download]
Hình đại diện của thành viên
Doramon97hd
☀️20/30☀️
☀️20/30☀️
 
Bài viết: 9601
Ngày tham gia: 16/11/2012 07:17
Đến từ: Hải Dương
Số điện thoại: 01632881866

Trang kế tiếp

Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến118 khách