Ngày tham gia: 04/08/2012 10:51 Bài viết: 2662 Đến từ: Đà Lạt, Lâm Đồng
Số điện thoại: 01689195733
Zan mới được nghỉ tết về, cũng rảnh rỗi nên viết 1 truyện ngắn cho anh em đọc ngày tết cho vui. ----- Câu chuyện sau dựa trên một câu chuyện có thật ở Thái Lan mà Zan tình cờ xem được trên một số website. Zan thay đổi tên, hoàn cảnh và một số tình tiết để phù hợp nhé! ----- Câu chuyện kể về một cậu học sinh lớp 11 tên là Hưng - Nguyễn Thành Hưng. Cậu ta là một học sinh hết sức bình thường trong việc học, trong mắt thầy cô và cũng như trong mắt bạn bè. Cậu ta có một thằng bạn thân học rất giỏi tên là Tô Viết Hùng. Cũng nhờ cậu bạn thân này mà cậu ta có thể ung dung bước chân vào lớp chuyên hóa của trường chuyên Thăng Long (Lâm Đồng) với số điểm khá là cao. Tình bạn của 2 người rất tốt đẹp, thường xuyên đi với nhau chém gió, học hành chung với nhau. Trong lớp có 1 cô bé tên là Phan Ngọc Trinh Anh có biệt danh là Thỏ, khá xinh, trắng trẻo được cả 2 người để ý đến. Vì Hùng là một mọt sách nên thấy thích nhưng không dám bày tỏ suy nghĩ của mình cho Thỏ biết. Còn Hưng thì khác, cậu ta mạnh dạn mua 1 bó hồng rõ to, ôm cây ghi-ta đứng trước hành lang hát nghêu ngao để nói lên tấm lòng mình. Thỏ cảm động đồng ý ngay và luôn. Thế là từ đó, Hưng và Thỏ là 1 cặp, cũng theo đó, tình bạn giữa Hùng và Hưng cũng mờ nhạt. Suốt 1 thời gian dài, Hùng và Hưng gặp nhau là né mặt, thậm chí nhiều lúc được phân công cùng nhóm 2 người cũng phải cố tách xa nhau ra. Đến gần cuối học kỳ 1, Hưng hẹn Hùng ra quán nước nói chuyện. - Mày gọi tao ra đây có việc gì? - Hùng có vẻ tức tối - Tao với mày là bạn thân từ bé, chẳng nhẽ rủ nhau đi uống nước không được à? Hùng cầm ly ca cao lên uống 1 hơi cho hết rồi đứng dậy: - Xong rồi, tao về được chưa? - Làm gì mà nóng vội thế! ngồi xuống đây t nói việc này cho mày nghe. - Nói nhanh nhanh t còn về đi học thêm nữa, sắp thi học kỳ rồi! - Ờ thì... Tao biết mày cũng thích con Thỏ nhưng vì tao cũng thích nên... - Ờ, rồi sao nữa - Hùng ngắt lời - Để từ từ tao nói, mà gần đây... tao mới biết rằng nó cũng có tình cảm với mày. Hùng im lặng. Hưng biết Hùng đang lắng nghe nên nói tiếp: - Thực sự tao với mày cũng là bạn thân, tao cũng muốn nhường cho mày. - Ý mày là sao? - Tao muốn là bạn thân với mày lại, tao đồng ý nhường lại con Thỏ cho mày! Tao muốn tao với mày CÙNG NHAU học tập như trước. - Rồi sao? Điều kiện của mày là gì? Tao biết rõ tính mày mà, không cần vòng vo nữa! - Mày thấy đấy, tao sợ nếu không có mày chỉ bài thì hết học kỳ này tao sẽ bị đuổi ra khỏi trường. Về trường ngoài học chắc tao chết luôn mày ạ! *//Giải thích: Ở trường chuyên, nếu học sinh nào không đủ điều kiện đạt học sinh khá trở lên sẽ bị đuổi ra khỏi trường chuyên, về trường ngoài học bình thường//* - Là tao giúp mày thi qua, mày sẽ buông tha con Thỏ? - Ô kê chuẩn luôn, không những buông mà tao còn giúp mày cưa con Thỏ nữa! Do vẫn còn tình cảm với Thỏ nên Hùng quyết định sẽ giúp Hưng: - Được!!! Mày nhớ giữ lời đấy!!! - Ô kê, không thành vấn đề. ...... Và rồi kỳ thi học kỳ 1 trôi qua, với điểm số cuối kỳ khá cao, Hưng đương nhiên được tiếp tục học tập ở trường chuyên. Hưng vẫn nhớ lời nói hôm nào nên tạo rất nhiều điều kiện cho Hùng trò chuyện với Trinh Anh, 2 người họ như bạn thân vậy. Hùng thật thà, thẳng tính nhưng vốn lại nhút nhát, lại thêm chuyện Hưng mãi chưa chịu chia tay với Thỏ làm Hùng hoang mang. Nhiều lần Hùng gọi Hưng ra hỏi rõ chuyện nhưng Hưng cứ chối, nói rằng: "Nếu tao đột ngột chia tay thì Thỏ sẽ đau khổ và không muốn yêu ai nữa đâu, xem như mày hết cơ hội". Hùng tạm tin Hưng. Nhưng theo thời gian, lòng tin bị mài mòn, Hùng cứ bám theo Hưng mãi, Hưng thì cứ tìm mãi cách tránh mặt Hùng. Một buổi sáng, Hùng cương quyết lên trường sẽ nói rõ chuyện này với Hưng, phải giải quyết cho triệt để vì Hùng và Trinh Anh tình cảm ngày càng sâu đậm, Hùng có thể tự mình nói ra tình cảm của mình. Buổi sáng hôm ấy cũng như mọi ngày, nắng nhẹ nhàng chiếu xuống từng chiếc lá non trên cành, gió nhè nhẹ nhưng mang chút hơi lạnh của khí trời Đà Lạt. Hùng bước nhanh đến trường, bước trên từng bậc thềm nhỏ, từng con phố mà lòng cứ lâng đâng nghĩ về nhiều chuyện vui sau khi giải quyết với Hưng. Và rồi Hùng đến trước cổng trường. Hôm nay trong trường có việc gì mà công an tới đông vậy nhỉ, có cả xe cấp cứu nữa. Thấy có việc gì không ổn, Hùng chạy vội qua cổng, tiến thẳng vào lớp mình. Đúng là chuyện không hay xảy ra ở lớp mình. Hùng không biết chuyện gì đã xảy xa, công an họ không cho Hùng vô trong lớp để xem tình hình. Hùng chỉ nhìn thấy có từng vết máu nhỏ ở trước cửa lớp, trên hành lang, góc bên kia là thằng Hưng đang đứng đờ người ra, mặt tái mét, có 2-3 đứa con gái thì sợ quá mặt xanh lè, ngồi một góc, có đứa còn bị ngất xỉu. Hùng chạy lại, lay thằng Hưng cho nó định thần lại: - Mày!!! ê mày!!! Có chuyện gì xảy ra vậy? Nói tao nghe coi. Thằng Hưng mắt cắt không còn một giọt máu, quay lại lắp bắp: - Con... con... Tr...inh...Anh...nó...n....ó...tự....tử...rồi.... - Cái gì? Con Trinh Anh tự tử rồi?????? -------- HẾT CHAP 1
_________________ [center]
Z•A•N•N•A•G•H•A•Z•I[/center] BA THẦY TRÒ LÊN WAP SỜ PAM. CÁI MẶT HÀI HÀI LÀ TRƯ BÁT GIỚI. CÁI THẰNG PHƠI PHỚI LÀ THIEN CHÉM GIÓ. SƯ PHỤ GIÀU CÓ LÀ ZAN TÀI CÁN. MWAP NGỜI SÁNG, XUÂN NGHĨA ADMIN. ĐÍCH ĐẾN XA XÔI, CÙNG WAP PHÁT TRIỂN
Ngày tham gia: 04/08/2012 10:51 Bài viết: 2662 Đến từ: Đà Lạt, Lâm Đồng
Số điện thoại: 01689195733
Như một quả bom nguyên tử dội thẳng vào tim, Hùng đờ người ra, quỵ xuống trên 2 đầu gối mình. Bao nhiêu suy nghĩ, bao nhiêu dự định tan biến và quan trọng hơn là người mình chuẩn bị nói lời yêu thương đã một đi không trở lại. Hùng thẫn thờ bước đi vô hướng quanh sân trường, nghĩ về đủ thứ chuyện, nhớ về biết bao kỷ niệm... Những bước chân càng lúc càng nặng hơn, Hùng ngồi xuống bên ghế đá nhìn vào một nơi xa xăm không điểm tựa. Lòng buồn nhưng không thể rơi giọt nước mắt... thật khó chịu... - Tao nghe đồn con đó chết thảm lắm mày ạ! - Ừ, nghĩ cũng tội nó, mà tại sao nó tự tử nhỉ, cuộc sống mấy ai bằng nó đâu, học giỏi, có bạn trai... - Mày nghe tụi nó kể về con đó lúc chết chưa? Rợn lắm mày ạ! Cuộc bàn tán của một nhóm con gái sau lưng thu hút Hùng. Hùng bật dậy, quay lại hỏi tới tấp: - Sao? Các bạn biết những gì? Trinh Anh làm sao? Chết thế nào? Sao lại chết.... - Mày làm gì cuống lên thế, mày là ai? - Kể tao nghe, nhanh đi! - Làm gì nóng thế, để tao kể. Nghe tụi lớp 11 Hóa đồn là con đó treo cổ vào cửa chết, lúc chết chỉ mặc mỗi cái váy ngủ màu trắng. Lúc mọi người phát hiện ra nó thì nó đang trợn 2 con mắt lên, chết trong ghê lắm. Hùng nuốt nước bọt, chăm chú nghe tiếp: - Nghe nói là bạn trai nó đòi chia tay, nó buồn quá tự tử luôn, mà nhìn nó chết không có gì thảm hơn được. - Tao lại nghe nói chuyện gia đình đuổi nó đi nên nó mới lên trường tự tử. Dường như không muốn nghe nữa, Hùng bỏ đi về. ------------- ooooooooo ------------- Tôi là Nguyễn Thành Hưng, hiện tại đang là học sinh của lớp 11 Hóa trường THPT chuyên Thăng Long. Mới tuần trước, người yêu tôi đã tự sát không rõ nguyên nhân, sau đó thì thằng bạn thân tôi lại mất tích. Hùng - thằng bạn tôi đã từng rất thân - nó đã bỏ nhà ra đi 4 ngày rồi, cả nhà nó nhào nhào lên tìm khắp thành phố mà không thấy. Công an thành phố cũng nghi nó có liên quan nên lục khắp nơi lên tìm nó. Mới dạo gần đây, khoảng 2 ngày, tôi thấy có gì đó bất thường luôn diễn ra quanh tôi. Ban ngày đi học hình ảnh của người yêu đã mất luôn hiện ra trước mặt tôi, trên bảng, góc sân trường với những kỷ niệm. Lúc đầu tôi tưởng rằng mình nhớ cô ấy nhưng đến tận hôm nay, tôi mới nhận ra rằng: Tôi đã bị ma ám! Sáng nay cũng như mọi ngày, tôi dậy sớm, chuẩn bị rồi đi học. Nhưng hôm nay tôi phải lên sớm để trực nhật nên 6h10 tôi đã có mặt ở trường. Trường vắng tanh không một bóng người, chỉ có ông bảo vệ đang đi mở khóa và bà lao công đang quét lá ngoài cổng thôi. Tôi vào lớp, vội vàng lấy cái khăn lau bảng đi giặt thì như bị hoa mắt nhìn ra cái khăn như bị thấm máu, tôi dụi mắt nhìn lại thì cái khăn lại bình thường. Tôi vừa bước ra cửa lớp thì trong lớp nghe 1 cái "CẠCH" rõ lớn. Tôi giật mình quay lại thì nhìn thấy cái bàn - nơi mà Thỏ từng ngồi - bị xê dịch. - Ai đấy, trò đùa này không vui đâu! - Tôi hét lên! - Không nhận ra tôi hả? Tôi có cảm giác ớn lạnh từ phía sau lưng, có một người đang bước tới. Từng bước... từng bước một bước về phía tôi. Tôi giật mình quay lại. Không có một ai cả! - Ai? Ra đây nhanh đi! - Tôi lại hét lên nhưng không có ai trả lời và cũng không có một bóng người nào xung quanh. Tôi rùng mình, chạy thật nhanh ra khỏi dãy hành lang ấy. Tôi có cảm giác rất rõ ràng là có ai nhìn theo tôi nhưng tôi không dám quay lại nhìn vì tôi sợ tôi sẽ thấy người mà tôi không muốn thấy. Cuối cùng cũng có 1-2 người bạn cùng lớp tới tôi mới dám vào lớp học. Tiết học đầu tiên trôi qua nhàm chán, nhưng mà tôi luôn có cảm giác bị theo dõi. Tiết 2. Thật khó chịu khi đứa ngồi sau cứ lấy cây bút phá tóc gáy của tôi. Mặc kệ cho tôi vung tay 3-4 lần nhưng đứa đó vẫn tiếp tục. Sẵn đang bực tức trong người vì hiện tượng lạ sáng nay, tôi đứng thẳng dậy, quay ra sau quát: - Thôi ngay cái trò đó đi, để tao im!!! Định thần lại, tôi mới thấy con bé ngồi sau tôi hôm nay nó nghỉ học rồi... không ai ngồi sau tôi cả. - Em Hưng, em làm sao vậy? Tự nhiên đứng lên giữa lớp hét inh ỏi là sao? - Cô giáo lên tiếng. Thấy có gì đó không ổn, tôi đành xin nghỉ: - Dạ thưa cô em hơi mệt, cho em lên phòng y tế nghỉ tý ạ. Tôi bước ra khỏi lớp mà trong lòng cứ bị kìm lại bởi suy nghĩ về Thỏ: Chỗ ngồi đó là nơi Thỏ hay lên vào giữa các tiết học để trò chuyện , chọc đùa với tôi... Thỏ cũng hay dùng cây bút quẹt qua quẹt lại tóc gáy tôi làm tôi khó chịu. Điều đó khiến tôi lo lắng vô cùng. ---- HẾT CHAP 2
_________________ [center]
Z•A•N•N•A•G•H•A•Z•I[/center] BA THẦY TRÒ LÊN WAP SỜ PAM. CÁI MẶT HÀI HÀI LÀ TRƯ BÁT GIỚI. CÁI THẰNG PHƠI PHỚI LÀ THIEN CHÉM GIÓ. SƯ PHỤ GIÀU CÓ LÀ ZAN TÀI CÁN. MWAP NGỜI SÁNG, XUÂN NGHĨA ADMIN. ĐÍCH ĐẾN XA XÔI, CÙNG WAP PHÁT TRIỂN
Ngày tham gia: 04/08/2012 10:51 Bài viết: 2662 Đến từ: Đà Lạt, Lâm Đồng
Số điện thoại: 01689195733
Lại thêm một ngày nữa trôi qua, càng lúc càng nhiều những hiện tượng bất thường xảy xa xung quanh tôi. Tôi thức dậy mà đầu nhức như búa bổ, thêm vào đó tôi lại sợ, rất sợ cái mà người ta gọi là ma ám nên tôi quyết định ở nhà. Tôi thiu thiu ngủ rồi lại bật dậy vì những cơn ác mộng liên quan tới Thỏ... "Tôi đợi chờ một cơn mưa... Sẽ xóa sạch giọt nước mắt..." Giời ạ, mới sáng sớm mà ai đã gọi rồi đây! - Alô, Bảo hả, gọi tao có việc gì không vậy? - Mày... còn sống hả? - Sao mày lại hỏi vậy, mệnh tao lớn lắm, chưa chết được đâu! - Không, thằng... Hùng... nó... - Nó đi học lại rồi hả? Hôm nay tao mệt nên tao nghỉ ở nhà, có việc gì nói sau nha! - Không... nó... chết rồi... Tôi bật dậy, không thể tin vào tai mình vừa nghe thấy điều gì, tôi lắp bắp hỏi lại: - Cái... gì??? Đừng đùa nữa... Hùng nó làm sao... - Nó... nhảy sông tự tử chết rồi, người ta mới tìm thấy đôi dép của nó bên bờ sông, còn xác thì chắc trôi xuống sông Đồng Nai rồi... Tôi vội cúp máy, mặc vội cái áo khoác rồi chạy một mạch đến nhà nó. Cờ tang... không thể nào... Sao lại có cờ tang đầu ngõ vào nhà nó thế này... Không thể tin vào mắt mình... thằng bạn thân bao nhiêu năm của tôi... mới tuần trước còn vui cười mà sao hôm nay lại ở trên bàn thờ thế kia... Nhìn ba mẹ nó khổ thiệt, nghe nói mẹ nó khóc đến nỗi xỉu lên xỉu xuống 3, 4 lần, còn ba nó ngồi một góc chẳng nói chuyện với ai cũng vài tiếng rồi... "Sao mày dại dột thế hả Hùng... sao mày lại tự tử thế... cuộc sống còn biết bao điều tươi đẹp đang chờ mày. Hay là vì con Thỏ ra đi nên mày chẳng muốn sống nữa... Thật dại dột... Thỏ ra đi tao cũng đau lòng lắm chứ... nhưng tự sát thì thật là dại dột..." Chỉ trong mấy ngày qua, 2 người mà tôi rất thân đã rời tôi mà đi qua thế giới bên kia, thêm vào đó tôi còn bị ám ảnh bởi cô ngưởi yêu đã mất nữa... Thực sự thì tôi không muốn sống nữa nhưng mà nghĩ đến hình ảnh ba mẹ thằng Hùng buồn thảm thiết thế kia thì tôi nghĩ mình phải cố gắng sống. Đi lòng vòng một hồi không hiểu sao tôi lại đến được trường của tôi. Ngồi trên một chiếc ghế đá ở góc sân trường, tôi nghĩ rất nhiều... nghĩ những kỷ niệm vui tôi và Hùng cùng đi thả diều, cùng đi đốt pháo,... cho đến những kỷ niệm lúc chúng tôi giận nhau... Thật là vui biết mấy... Bỗng nhiên tôi thấy lạnh ở sóng lưng, tóc gáy tôi dựng đứng lên. Không biết tôi đã ngồi bao lâu nhưng giờ trời đã sậm tối... một làn gió lạnh nhẹ thổi qua người tôi. Lại cảm giác ấy, cảm giác như có ai đứng sau lưng tôi. "KHÔNG! Lần này cho dù là gì, mình cũng sẽ đối mặt chứ sống sợ hãi thế này không phải cách sống của mình!" Tôi đứng bật dậy, quay ra sau và hét lên: - Ai đó??? Ra đây ngay đi, tao với mày kết thúc luôn cái trò này đi!!! Một bóng người mặc váy trắng chạy ngoắt vào góc cầu thang. - Cái cầu thang đó buổi tối bị bảo vệ khóa rồi, xem mày có thể chạy đi đâu nữa, tao tới bắt mày đây!!! Tôi chạy nhanh hết cỡ lại góc cầu thang, quẹo qua tay phải, tôi la lên: - À há, xem mày chạy đâu nữa!!! Thật kỳ lạ... không có một ai cả... Tôi bắt đầu rợn người... Có lẽ nào hồn ma của Thỏ ám tôi thật... tôi nhớ lại trong mấy film ma tôi từng coi thì khi tôi quay lại thì con ma sẽ đứng sau lưng nên tôi nhắm tịt mắt, vắt chân lên cổ mà chạy thẳng ra cổng. Vì sợ vấp ngã... nên tôi ti hí mắt ra nhìn nhưng một cái bóng trắng cứ đứng im bên góc cây mà tôi với Thỏ hay ngồi tâm sự với nhau... Cuối cùng tôi cũng về đến nhà, mệt quá tôi thiếp đi ngủ. Ơ... mình tới trường lúc nào đây? Ủa, kia là thằng Hùng mà! May quá nó chưa chết. - Hùng ơi, làm gì mà đứng đó, mày đi đâu mấy hôm làm ba mẹ mày lo lắng gần chết kìa Hùng quay lại nhưng... gương mặt đó... mặt Hùng trắng bệch như người chết đuối đã 3 ngày... tay Hùng vươn dài ra về phía tôi: - Tao yêu con Trinh Anh lắm... nó chết rồi... tao sẽ giết mày!!!!
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.............."- Tôi hét lớn, bật dậy... mồ hôi chảy đầm đìa trên mặt tôi. May quá, chỉ là giấc mơ. "Tèn ten" - điện thoại tôi reo lên. Giờ này còn ai nhắn tin cho mình nữa nhỉ... mà mấy giờ rồi... Tôi nhìn vào điện thoại mà giật mình hoảng sợ... đã đúng 12h đêm... nhưng điều làm tôi sợ đó là tin nhắn tới là của "Thỏ iu" - người yêu tôi. Tôi rợn sống lưng, từ từ mở tin nhắn ra. "Tao chết oan uổng, tao sẽ khiến mày chết theo tao!" Tôi giật mình quăng điện thoại ra, hét lên thật to. Ba mẹ tôi hoảng hốt chạy từ dưới nhà lên, bật điện chạy lại hỏi thăm tôi... Nhưng tôi không dám nói sự thật, chỉ dám nói là tôi gặp ác mộng thôi... Trắng đêm suy nghĩ, tôi không biết mình đã làm gì sai, làm gì mà Thỏ lại tự tử... 3h11p, tôi không giải tỏa được những suy nghĩ của bản thân, tôi liền cầm điện thoại lên gọi qua số Thỏ xem thế nào... TÚT.....TÚT.... Có đổ chuông... tại sao vậy nhỉ... đáng lẽ gia đình Thỏ phải cắt hết liên lạc chứ! TÚT....TÚT.... CẠCH... - Alo, ai vậy? đừng giỡn với điện thoại người quá cố vậy chứ! Bên đầu dây bên kia không ai trả lời lại nhưng tôi lại nghe tiếng khóc... tiếng khóc của trẻ con... không, là 2 tiếng khóc... 1 của trẻ con sơ sinh và 1 tiếng nghe giống tiếng khóc của Thỏ... Tôi hỏi mãi nhưng đầu dây bên kia chỉ có tiếng khóc... tôi cúp máy mà trong lòng nghĩ không thấu, nhưng trên hết là TÔI SỢ...
_________________ [center]
Z•A•N•N•A•G•H•A•Z•I[/center] BA THẦY TRÒ LÊN WAP SỜ PAM. CÁI MẶT HÀI HÀI LÀ TRƯ BÁT GIỚI. CÁI THẰNG PHƠI PHỚI LÀ THIEN CHÉM GIÓ. SƯ PHỤ GIÀU CÓ LÀ ZAN TÀI CÁN. MWAP NGỜI SÁNG, XUÂN NGHĨA ADMIN. ĐÍCH ĐẾN XA XÔI, CÙNG WAP PHÁT TRIỂN
Ngày tham gia: 04/08/2012 10:51 Bài viết: 2662 Đến từ: Đà Lạt, Lâm Đồng
Số điện thoại: 01689195733
Những suy nghĩ tiêu cực làm tôi sợ, tôi không dám đến trường nữa. Nhưng mà tôi không dám kể thật với ba mẹ nên tôi không có lý do để nghĩ học mãi được. Tôi đi học. - Mày đi học rồi đó hả Hưng, tao tưởng mày nghỉ riết hồi cũng như thằng Hùng luôn chứ! - Đi học chi cho chật chỗ hả mày, nghỉ học đi, tao có chỗ để balo Bình thường thì thôi sẽ quay lại chém gió với lũ cờ hó bạn thân ấy nhưng sao hôm nay tôi trầm hẳn, chỉ im im về chỗ ngồi thôi. Vì quá sợ những ám ảnh mà hồn ma Thỏ đem đến cho tôi nên tôi không dám nhìn xung quanh, bất kể tác động nào lên người tôi, tôi cũng mặc kệ. Tôi nằm gục đầu xuống, tai vẫn còn vang vảng những tiếng khóc tôi nghe đêm qua. Tôi nghĩ rất nhiều, lo lắng rất nhiều, và sợ... cũng rất nhiều. Trôi qua biết bao suy nghĩ... tôi ngủ thiếp đi... Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, tôi có cảm giác như ai đang ôm tôi, một vòng tay rất ấm, rất nhẹ nhàng làm tôi yên tâm đi sâu vào giấc ngủ. Hưng... mày có biết tao chết oan uổng lắm không... Hưng.... Hưng... Hưng... Tôi tỉnh dậy vì nghe những âm thanh ghê rợn ấy. Tôi lấy tay chùi lên mặt cho tỉnh ngủ. Thấy ướt ướt... tôi nhìn xuống lòng bàn tay. MÁU!!!! LÀ MÁU!!! Trên tay tôi ướt đẫm máu. Tôi chạy thật nhanh, hết sức bình sinh chạy ra phòng vệ sinh rửa tay. Tôi rửa thật kỹ, dù đã hết máu dính trên tay nhưng tôi vẫn ra sức chà 2 lòng bàn tay với nhau cho đến khi nó đỏ ửng lên... Tôi nhìn vào gương... mặt tôi nhem nhuốc màu máu... Tôi tạt nước lên mặt 1 cách điên cuồng lên mặt, chà xát mặt tôi thật kỹ. Tôi thấy ghê rợn, tôi thấy sợ... Tôi soi gương để xem hết vết máu chưa thì trong gương... đang đứng phía sau tôi là Thỏ mặc bộ váy ngủ trắng. Tôi giật mình quay lại thì không có ai cả, không một bóng người. Tôi định thần nhìn lại vào trong gương thì hình ảnh Thỏ đã biến mất... Đầu óc tôi quay cuồng... tôi lê từng bước chân ra cổng, mắt tôi mờ dần... Tôi ngất xỉu... Tỉnh lại tôi thấy mình đang nằm trong 1 phòng ở bệnh viện. Nghĩ lại cũng đúng, tôi bị giày vò trí óc mấy hôm liền, ăn không ngon, ngủ không yên, kiệt sức mà xỉu cũng đúng thôi. Tôi bị suy nhược cơ thể, nằm chuyền nước đến sáng mai là được ra viện thôi. Nhưng kể ra cũng sợ thật, phòng bệnh lớn vậy mà có mỗi tôi nằm, ba tối tối nay trực ban, còn mẹ tôi thì phải về chăm cho em tôi nên không có ai ở cùng tôi cả. Nghĩ rợn rợn, cố gắng ngủ sớm để khỏi suy nghĩ nhiều nhưng mà tôi đã "ngủ" liên tù tì 4-5 tiếng đồng hồ, giờ khó ngủ quá. Tôi nằm trằn trọc mãi... tôi nghĩ lại ánh mắt buồn rầu của Thỏ lúc tôi thấy qua gương... thật kỳ lạ... Thỏ ám tôi mà tại sao lại có ánh mắt buồn đó... Tôi quyết định: mai tôi sẽ qua nhà Thỏ, thắp nhang cho Thỏ và yêu cầu Thỏ đừng ám mình nữa! - Tao sẽ khiến mày chết trong đau đớn... - Một giọng nam vang vào từ ngoài cửa... Một bóng người đứng ở ngoài.. Tôi rất muốn ra xem đó là ai để kết thúc chuyện này nhưng khổ nỗi tôi đang chuyền nước, không thể đi đâu được. - Đừng ám tôi nữa!!! Tôi không có tội gì cả! - Tôi lên tiếng đáp. Cái bóng ngoài cửa vụt mất, đi theo đó là một tiếng cười ghê rợn. Tôi nằm suy nghĩ mãi không ngủ được. Cũng may là 1 lúc sau có một bệnh nhân khác đến cùng người nhà nên tôi cũng đỡ sợ. Bệnh nhân mới đến tên là Trương Thị Cúc. Ấn tượng đầu tiên của tôi về bà này đó là trên người bả đeo 1 đống bùa, sơ sơ đâu cũng 3-4 cái rõ to. Lúc đầu tôi thấy ghê ghê, nhưng nghĩ đến tình cảnh của mình hiện tại thì tôi cũng lại bắt chuyện: - Cô ơi, sao cô lại phải nhập viện vậy? - À, cô cảm thấy mệt mệt nên đi chuyền cho khỏe ấy mà, sao con lại vào đây? - À... con bị ma ám... xong suy nghĩ nhiều quá suy nhược cơ thể luôn! - Tôi cố tình nói nhắc tới chuyện ma ám để xem bả phản ứng sao. - Ma ám hả, hồi trước cô cũng có cảm giác vậy, nhưng cô bày cho cái này này, hiệu quả lắm! - Cô cứ nói đi ạ! - Cô là người yếu bóng vía, cứ hễ đi qua nơi đâu âm khí mạnh là cô bị xỉu. Từ khi cô ghé bà đồng ở đường Phan Đình Phùng, bà ta cho cô vài lá bùa đến giờ cô hết bị rồi. - Thật vậy sao cô? Vậy cô cho con xin địa chỉ con đến xem sao chứ cứ như thế này con mệt mỏi quá.
Tôi như tìm được con đường giải thoát chính mình vậy. Chiều mai tôi sẽ đến đó xem sao. Tôi cảm thấy có chút an tâm và đi ngủ thật ngon. Sáng hôm sau, như dự định, sau khi xuất viện tôi ghé qua nhà của Thỏ. Ba mẹ Thỏ cũng biết "tôi là ai" rồi nhưng hôm nay họ lạ lắm, dường như không hề muốn tôi đến thăm... Ánh mắt họ nhìn tôi một cách rất kỳ lạ, như muốn ăn tươi nuốt sống tối vậy. Tôi cũng cố gắng né những ánh mắt ấy, đi thẳng vào thắp nhang cho Thỏ, rồi nói nhỏ: - Thỏ ơi, chồng biết là vợ còn yêu chồng nhiều lắm nhưng đừng ám chồng nữa nha, chồng yêu vợ nhiều lắm. Yên nghỉ nhé! Tôi vừa đứng dậy, chưa kịp làm gì thì ăn ngay một đấm của bố Thỏ vào mặt. - Mày giết con gái tao mà giờ còn mặt mũi đến xin nó tha thứ hả? Hôm nay tao liều mạng với mày!!! Tôi cố gắng giữ được người ông ta nhưng ông ta khỏe quá, đẩy tôi vào phía bàn thờ của Thỏ là đổ một chén nước trên đó. Mẹ Thỏ khuỵu xuống ôm mặt khóc, ông ta cũng dừng lại nhặt chén nước lên. Tôi đứng lên, sẵn đang tức tôi quát lớn: - Tôi làm gì con gái ông mà ông dám kêu tôi giết nó? Nói rõ tôi nghe xem nào! - Cút!! Mày cút ra khỏi nhà tao nhanh lên!!! Đừng bao giờ để tao thấy mặt mày nữa! - Ông nói rõ.... - CÚÚÚÚÚTTTTTTTTTTTTTTT!!!!!! Tôi biết mình ở lại chỉ làm xấu tình hình hơn thôi nên thôi bỏ ra đi. "Tại sao? tại sao họ lại nghĩ rằng tôi giết Thỏ? Tôi không làm gì sai... Tại sao...". "Tèn ten". Chuông điện thoại báo tin nhắn lại vang lên... lại là tin nhắn của Thỏ: "Mày không những giết tao, phá bàn thờ tao mà còn làm ba mẹ tao buồn, tao sẽ cho mày chết trong đau khổ TỘT CÙNG!!!!"
_________________ [center]
Z•A•N•N•A•G•H•A•Z•I[/center] BA THẦY TRÒ LÊN WAP SỜ PAM. CÁI MẶT HÀI HÀI LÀ TRƯ BÁT GIỚI. CÁI THẰNG PHƠI PHỚI LÀ THIEN CHÉM GIÓ. SƯ PHỤ GIÀU CÓ LÀ ZAN TÀI CÁN. MWAP NGỜI SÁNG, XUÂN NGHĨA ADMIN. ĐÍCH ĐẾN XA XÔI, CÙNG WAP PHÁT TRIỂN
Ngày tham gia: 04/08/2012 10:51 Bài viết: 2662 Đến từ: Đà Lạt, Lâm Đồng
Số điện thoại: 01689195733
Đây rồi, nhà bà đồng mình cần tìm đây rồi. Hy vọng bà ta có thể giúp mình vượt qua chuyện này. Thật sự là mình chịu hết nổi rồi! Khi tôi bước vào cửa, tôi bị ấn tượng sâu sắc bởi cái mùi nhang nồng nặc tràn vào cổ tôi. Thật khó chịu, nhưng tôi cố gắng bước tiếp vào chỗ ngồi chờ. Khách ở đây khá là đông, cũng phải vì bà ta khá nổi tiếng về việc trừ tà trong thành phố mà. Hồi trước tôi cũng có nghe những lời đồn về bà ta nhưng do không quan tâm lắm nên tôi không để ý. Mọi người gọi bà ta là bà Tâm, bà ta đã hành nghề trừ tà, bùa ngải đã gần 30 năm. Tôi lén nhìn vào phòng tiếp khách của bà ta, một người đàn ông tướng tá khỏe mạnh đang quay lưng lại bà ta, bà ta đang dùng một miếng cạo gió cào lên lưng ông ta. Tôi chăm chú theo dõi. Bỗng ông ta quay mặt lại bà Tâm, quay lưng về phía tôi. Thật khủng khiếp, sau lưng ông ấy nằm đè lên những vết cạo gió là một hình vẽ bằng chữ cổ, nhìn giống như 1 loại bùa ngải. Tôi nuốt nước bọt 1 tiếng ực rõ to, rồi chăm chú theo dõi tiếp. Bà Tâm cầm một cái hồ lô nhỏ, rót ra tay ông ta một chút nước rồi miệng lẩm bẩm đọc gì đấy. Tôi chăm chú nhìn cử chỉ của bà ta, từng hành động một. Khi bà ta ngừng lẩm bẩm, tôi mới để ý: tấm lưng của người đàn ông không còn 1 hình lá bùa, thậm chí cả những đường cạo gió cũng biến mất. Xong ông ta từ từ bước ra ngoài, gửi tiền cho người canh cửa và bước ra. Tôi hồi hộp ngồi chờ, không biết chuyện kỳ lạ gì sẽ xảy ra với mình khi mình bước chân vào đấy. Tôi thấy sợ, nhưng so với nỗi sợ hồn ma Thỏ thì tôi quyết định ngồi chờ đến lượt mình. Ngồi chờ mãi, cuối cùng cũng đến lượt mình. Tôi bước từng bước cẩn thận vào căn phòng ấy. Vừa ngồi xuống ghế, bà ta liền hỏi: - Sao bóng vía cậu yếu thế, mà hình như cậu bị ai đó đi theo - Ơ... sao bà biết... Bà ta không nói lại, tôi biết mình phải làm gì nên tôi bắt đầu kể chuyện của tôi và hồn ma Thỏ. Khi tôi kể đến đoạn tin nhắn thì bà ta nhăn mặt lại và nói: - Thường thì hồn ma không thể soạn tin nhắn điện thoại cho ai cả, ngoại trừ khi phách của người ấy khi còn sống quá lớn. - Phách? – Tôi bất thần hỏi lại. - Đúng vậy, con người lúc còn sống gồm có 3 phần: hồn, phách và cơ thể. Chết chỉ là lúc hồn phách thoát ra khỏi cơ thể. Thường thì phần phách sẽ giữ hồn ở lại thế giới này, đến khi phách tan hết thì hồn sẽ đi qua thế giới bên kia. Nhưng đối với một số trường hợp chết quá oan ức hoặc có điều còn tiếc nuối ở thế gian này thì hồn sẽ hút những năng lượng xung quanh, tạo ra phách để tiếp tục ở lại thế giới này. - Vậy... tại sao phách lớn lại ảnh hưởng đến điện thoại? - Phách là nguồn năng lượng của hồn, thực sự thì hồn chẳng có thể tác động gì lên con người cả, nhưng phách thì có thể. Vì nó là một nguồn năng lượng nên nó có thể tác động lên mọi sự vật như người bình thường vậy. Tôi nuốt nước bọt, run người hỏi tiếp: - Vậy... làm sao tôi có thể thoát khỏi việc này? - Cậu bị oan hồn theo, chứng tỏ giữa cậu và người đã chết có ân oán gì đấy chưa giải quyết hết, việc này tôi không thể giúp gì cậu, cậu phải tự làm. Bà ta đưa tay làm hiệu, khi người canh cửa lại gần, bà ta thì thầm gì đó vào tai rồi ông ta bước vào trong nhà, lấy ra 1 cái chuông, 1 lọ nước nhỏ và 1 túi nhỏ đựng gì đấy. - Đây là muối trừ tà và chiếc chuông gọi hồn. Vào 12h đêm nay, cậu hãy đến nơi cô ta chết, rải muối thành 1 vòng tròn quanh người, sau đó lắc chuông 9 tiếng để gọi hồn ma cô ta ra nói chuyện rõ ràng. Tuy là hồn ma nhưng họ vẫn có thể hiểu và giao tiếp như người bình thường. Nghĩ đến việc đi gặp ma, tôi thấy rợn trong người. Trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến sự tồn tại của ma quỷ, huống gì đến việc đi gặp ma. - Nhưng mà... - Tôi biết cậu sợ điều gì. Đừng lo, tôi chuẩn bị cho cậu một ít nước thánh đây, hãy về rưới nước này lên một con dao và cầm theo. Khi hồn ma đấy lao vào tấn công cậu, cậu hãy dùng con dao ấy đâm vào nó, phách của nó sẽ tiêu tan và nó sẽ phải về thế giới bên kia. Tôi gửi tiền rồi ra về. Thực sự thì tôi không biết mình đang suy nghĩ gì và nên làm gì nữa... Tôi cầm chắc trên tay bịch túi muối vì sợ lỡ tuột tay thì sẽ không còn cơ hội để có thể đối mặt với việc đang xảy ra nữa... Đột nhiên, tôi có cảm giác như có ai đi sau tôi, tôi quay lại thì thấy có bóng người chạy khuất vào trong. Tôi tính đuổi theo xem ai đang theo tôi nhưng một suy nghĩ vụt qua làm tôi sợ không dám bước tiếp nữa. Bởi vì cái bóng ấy rất giống một người đã chết...Tôi cắm mặt xuống đất chạy thẳng về nhà, trèo lên giường trùm chăn lại. “Cố lên, đêm nay nữa thôi mọi chuyện sẽ chấm hết!”,”Nhưng mà lỡ như hồn ma ra tay giết mình, mình không kịp làm gì thì sao?”, “Không! Mình phải can đảm lên mới kết thúc chuyện này được”. Nhiều dòng suy nghĩ đấu nhau trong đầu của tôi. Tôi không biết thế nào là tốt hơn. Tôi trăn trở 1 lúc, nằm lăn qua lăn lại chợt tôi để ý trên bàn học tôi... đó là một cuốn vở rất quen. Đây là cuốn vở học thêm Sinh tôi nhờ Thỏ giữ giùm cơ mà... Sao nó lại nằm ở đây... Tôi chợt nghĩ ngợi lung tung rồi chạy thẳng xuống lầu hỏi mẹ: - Ủa mẹ ơi, có ai mang vở đến cho con ạ? - Mẹ không biết nữa, lúc mẹ về thì thấy cuốn vở con nằm trước cửa nên cầm vào cho con Tôi trở lại phòng, cố gắng lấy hết can đảm để mở cuốn vở ra. Kẹp ngoài trang đầu tiên là chiếc cột tóc nhỏ mà tôi đã tặng Thỏ hồi đầu năm nhưng nó đã bị gãy làm đôi. Tôi lật tiếp từng trang, từng trang và giật mình khi thấy một dòng chữ bằng máu: “Tối nay tao sẽ tới lấy mạng mày!!!!”. Tôi đánh rơi cuốn vở, tôi sợ nhưng mà tôi sẽ không trốn tránh nữa, tôi sẽ đối mặt với hồn của Thỏ vào tối nay!!!! Tôi cầm chiếc điện thoại lên, nhắn tin vào số Thỏ: “tối nay chồng sẽ đến gặp vợ lần cuối, nếu vợ muốn chồng chết, chồng sẽ theo vợ đến hết cuộc đời như đã hứa”. Tôi vừa nhắn tin mà tay tôi vừa siết chặt lấy lọ nước thánh. TỐI NAY, MỌI CHUYỆN SẼ KẾT THÚC!!!
_________________ [center]
Z•A•N•N•A•G•H•A•Z•I[/center] BA THẦY TRÒ LÊN WAP SỜ PAM. CÁI MẶT HÀI HÀI LÀ TRƯ BÁT GIỚI. CÁI THẰNG PHƠI PHỚI LÀ THIEN CHÉM GIÓ. SƯ PHỤ GIÀU CÓ LÀ ZAN TÀI CÁN. MWAP NGỜI SÁNG, XUÂN NGHĨA ADMIN. ĐÍCH ĐẾN XA XÔI, CÙNG WAP PHÁT TRIỂN
Ngày tham gia: 04/08/2012 10:51 Bài viết: 2662 Đến từ: Đà Lạt, Lâm Đồng
Số điện thoại: 01689195733
Tôi đã chuẩn bị những gì cần thiết mang theo và một tinh thần sắt thép để không bị sợ hãi khi gặp lại Thỏ, không, chính xác phải gọi là hồn ma Thỏ. 11h15, khi cả nhà ngủ hết, tôi rón rén mở cửa sổ, nhảy ra ngoài ban công, bám vào tường hàng xóm rồi mon men theo đó đi ra cổng. Màn trốn khỏi nhà xem như thành công rực rỡ. Tôi lại tiếp tục chạy một mạch thẳng đến cổng trường. Tôi mon men theo hàng rào tìm đến cái lỗ chó mà tôi hay chui ra ngoài trốn học. Một cách dễ dàng, tôi đã vào được bên trong trường. Đêm nay là 1 đêm trăng tròn, ánh sáng của trăng rọi vào từng hàng lang, từng lớp học. Gió thổi nhè nhẹ như vuốt ve tôi, khiến tôi phần nào bớt lo lắng hơn. Đi dọc dãy hàng lang, tôi rút điện thoại ra, gọi vào số Thỏ. “Chắc ai đó sẽ sớm quay lại thôi... Chắc ai đó sẽ sớm quay về thôi...”. Đúng là nhạc chuông của Thỏ rồi, nhưng mà... cô ấy ở đâu. - Hahahahahahahah - một giọng cười ghê rợn nhưng cũng có chút quen thuộc phát ra từ sau lưng tôi. Tôi giật mình quay lại. Đó là... Hùng. Cậu ta đang... cầm điện thoại của Thỏ ở trên tay! - Ngạc nhiên lắm hả? Đúng, tao đây! Tao là Hùng đây! - Mày... chưa chết hả? Sao mày lại... - Tao làm sao mà chết được khi chưa trả thù cho con Trinh Anh! - Mày... Tao... Nhưng mà... trả thù gì cơ? - Mày còn giả ngây nữa hả? Tao biết mày đã giết con Trinh Anh. Tao tính cho mày một đâm xuyên tim từ phía sau lưng nhân lúc mày chưa biết nhưng không ngờ mày lại dám gọi điện vào số này. – Nó quăng điện thoại Thỏ ra một bên, dần dần tiến lại tôi với một con dao ở trên tay. - Vậy là... tin nhắn... cuốn vở... - Đúng vậy!! Do tao làm hết!!! Tao phải khiến mày đau khổ tột cùng rồi mới ra tay giết mày, đó mới là cách trả thù thỏa đáng cho Trinh Anh yêu dấu của tao! - Nhưng tao... không hề giết Thỏ, sao mày lại nghĩ vậy? - Không cần nói nữa, tao biết tỏng hết rồi. Con Thỏ có bầu với mày, sau đó mày không đồng ý giữ lại nhưng nó nhất quyết không chịu phá nên mày mới thắt cổ nó lên cửa lớp, rồi ung dung bỏ về đúng không? - Không, tao không... - Đừng chối nữa, trước khi chết 1 ngày, nó đã nói với tao rằng nó có bầu với mày, nhưng mày không đồng ý cho nó giữ. – Hắn ngắt lời tôi. - Đúng là vậy nhưng... - Còn nữa! Tao đã qua nhà ba má nó và cũng biết được rằng nó đã liều dẫn mày về nhà xin phép ba má nó cho giữ lại đứa con của mày. Nhưng tất cả đều vô dụng trước cái tên sát nhân như mày. Hắn như đang vừa khóc vừa nói: - Trinh Anh ơi, sau khi Hùng giết tên này trả thù, Hùng sẽ đến bên Trinh Anh... - Tao không có giết nó!!! – Tôi đứng thẳng dậy, tay nắm hờ sẵn con dao tôi chuẩn bị sẵn trong balô – mày mới là người giết con Thỏ đúng không? Cảnh sát đang nghi vấn mày, mày thì trốn khắp nơi, còn giả chết này nọ nữa! Hắn ta không nhìn tôi nữa, ngửa mặt lên trời cười thật to rồi khựng lại, gườm tôi một cái. - Tao không giả chết thì làm sao hiểu rõ mọi chuyện? Làm sao biết rõ Trinh Anh đã chết như thế nào? Làm sao mà có thể làm mày ăn không ngon ngủ không yên? Thậm chí tao đã trét máu lên người mày lúc mày ngủ chỉ để mày hối hận. Nhưng không!!! Mày không hề biết hối hận là gì!!! Nếu mày ra đầu thú thì thôi, tao cũng tha mạng sống cho mày nhưng giờ quá trễ rồi! Hắn bước lại gần tôi, tôi cũng biết hắn định làm gì. Tôi định rút con dao ra cho hắn một phát nhưng... tay tôi cứng đờ lại. Tôi không thể làm gì cả... Thôi xong rồi, đời tôi đến đây là hết. Bỗng nhiên, người hắn cứng đờ lại không thể nhúc nhích gì cả. Hắn cứ đờ ra thế giống như ai đó giữ hắn lại. Không hiểu sao mắt tôi mờ dần đi. Trước khi mắt nhắm hẳn, tôi nhìn thấy một người con gái mặc váy trắng đang đứng giữa tôi và Hùng, cô ta đang cố gắng giữ Hùng lại. Không gian xung quanh mờ dần... Tôi ngất xỉu... --------- Sáng hôm sau, một lần nữa khung cảnh bệnh viện lại xuất hiện trước mắt tôi, xung quanh tôi khá là nhiều người, có cả cảnh sát nữa. Thấy tôi tỉnh, mọi người xung quanh lại đỡ tôi dậy. Tôi thấy mắt mẹ tôi đỏ hoe, chắc là khóc vì lo cho tôi. Một cán bộ công an lại vỗ vai tôi nói rằng: - Đừng lo lắng nữa, mọi việc qua rồi, hung thủ đã tự sát khi chúng tôi tới... - Hùng... chết rồi sao? Chết thật rồi? – Tôi ngắt lời. - Đúng vậy, chết thật rồi. Tôi thẫn thờ cả người, nằm xuống. Công an hình như cũng xong việc nên họ đi ra ngoài. Tôi nghe mấy người bệnh nhân giường bên kia nói với nhau: “Con nít ngày nay ghê thật, mới tý tuổi đầu đã ghen tuông đến nỗi giết cả người...”. Tôi nghe vậy nên hiểu luôn sự việc: Hùng bị cảnh sát khép tội giết Thỏ và khi cảnh sát đến thì Hùng sợ quá, tự sát luôn. Nhưng... cái bóng trắng đó... liệu có phải là Thỏ đã bảo vệ tôi? Không thể lý giải được, tôi đưa ra 1 quyết định: Tối nay tôi sẽ trốn ra khỏi bệnh viện tìm đến gặp hồn ma Thỏ 11h30, tôi rút bộ chuyền nước ra khỏi tay, mặc bộ đồ bình thường để ra khỏi bệnh viện không bị nghi ngờ, kiểm tra balô xem đầy đủ vật dụng cần thiết chưa và tôi bắt đầu xuất phát. 11h53, tôi đã đến một góc sân trường. Tôi chuẩn bị đầy đủ những gì như bà Tâm đã dặn. Tôi từ từ rải 1 vòng muối xung quanh tôi. Đúng 12h, tôi xách cái chuông ra, rung lên 9 tiếng. Bỗng cái chuông trên tay tôi nóng lên trong giây lát làm tôi quăng nó ra ngoài. Từ xa, một bóng người mặc váy trắng tiến lại gần tôi. Đúng là Thỏ rồi, vẫn khuôn mặt hiền lành ấy tiến gần lại tôi. Cô ấy mỉm cười, đưa tay lên vẫy chào tôi. Tôi cũng đứng dậy, đưa tay lên chào lại nhưng trong lòng tôi vẫn có chút sợ sệt nên không dám làm gì hơn. Càng lúc Thỏ bước càng lại gần tôi. Một khuôn mặt hiền lành, một nét cười duyên dáng, thật không giống ma chút nào. Thỏ muốn bước vào vòng muối nhưng dường như không thể nên đành dừng chân trước mặt tôi và nói: - Chào chồng, dạo này hình như chồng gầy đi. Tôi im lặng, vì quá sợ nên không thể trả lời, một nửa cũng vì tôi không biết trả lời sao. Thấy tôi có vẻ sợ, Thỏ lại nở 1 nụ cười thật tươi trên môi và nói: - Không sao đâu chồng, vợ chưa từng có ý hại chồng. Tôi nghĩ cũng phải, những trò trước kia đều do Hùng làm ra chứ thực sự Thỏ chưa làm gì tôi cả. - Vậy những lúc vợ... xuất hiện trong lớp, rồi xuất hiện trong gương... là sao? - Lúc đó chỉ là vợ muốn ở bên chồng và bảo vệ chồng. Không hiểu sao lúc đó tôi bước ra khỏi vòng tròn bằng muối, chạy lại ôm Thỏ nhưng... tôi không thể ôm, vòng tay tôi xuyên qua hồn ma Thỏ. Thỏ mỉm cười rồi Thỏ đưa tay ôm tôi. Tôi chỉ cảm thấy sự ấm áp từ đôi tay chứ không thể cảm nhận được vòng tay của Thỏ. Nhưng tôi sực nhớ ra, liền hỏi lại: - Mà vợ nói bảo vệ chồng là sao? Bảo vệ khỏi ai? - Bảo vệ khỏi tao! – Một giọng nam từ đằng sau vang tới. Tôi giật mình, lùi vào lại vòng tròn bằng muối. Từ đằng xa bước tới là... Hùng, chính xác hơn đó là hồn ma của Hùng. Tôi ngạc nhiên: - Sao mày lại... - Đừng nói nữa, tao biết lỗi rồi. Mọi việc tao gây ra cho mày đều do tao không biết gì cả. TAO XIN LỖI MÀY! - Chuyện là sao tao không hiểu? - Để Thỏ kể cho – Thỏ quay qua với tôi và nói tiếp – Sau khi chết thì hồn vợ chưa đươc siêu thoát, vợ còn ở đây. Chiều hôm đó Hùng đến trước cửa lớp mình và nói: “Trinh Anh à, có phải bị thằng Hưng giết không? Yên tâm mà an nghỉ đi, Hùng sẽ trả thù!” Thấy ánh mắt cương quyết vậy của Hùng là vợ thấy không an tâm rồi nên mới quyết tâm ở lại đây cảnh báo chồng và cố gắng bảo vệ chồng. - Nhưng... rốt cuộc thì ai đã giết vợ, ai đã hại vợ ra nông nỗi này? - Không ai giết vợ cả, do vợ tự sát... – Thỏ vừa nói mà rơm rớm nước mắt – Do quá yêu chồng nên thực sự là vợ muốn giữ đứa con này lại, nhưng cả chồng và ba mẹ vợ đều không đồng ý... – Thỏ khóc to hơn – Tối hôm đó ba mẹ vợ lôi vợ đi phá thai mặc kệ sự không đồng ý của vợ... Tôi chợt hiểu ra điều đó. Nước mắt của tôi tự nhiên chảy thành dòng... tôi không thể ngưng khóc được... - Do thấy có lỗi với chồng... với lại chồng thấy hình như chồng dần mờ nhạt nên nếu không có đứa con, vợ sẽ lấy gì để giữ chồng lại... Thỏ khóc nấc lên. Tôi thấy mình thật có lỗi khi đưa tình cảm của Thỏ ra như một món hàng để trao đổi... Tôi không thể kiềm được giọt nước mắt mình. Tôi rất muốn ôm Thỏ vào lòng lúc này nhưng tôi không thể. Hùng hình như cũng mới khóc, sụt sùi lên tiếng: - Lỗi cũng do tao phần nhiều, do tao hiểu biết nông cạn, do tao mà ra cả... Giờ tao chết rồi, chẳng có gì đền bù cho mày cả... Chợt có vài dòng suy nghĩ vụt qua đầu tôi. Tôi đã đưa ra một quyết định có lẽ sẽ tốt nhất cho tất cả mọi người. Tôi lên tiếng: - Được rồi, không sao đâu, tao cũng không trách mày đâu. Bạn bè mười mấy năm trời với nhau rồi cơ mà, chỉ tội nghiệp cho ba má mày. Yên tâm đi, tao sẽ thay mày chăm sóc cho ông bả. Tao mong mày giúp tao một việc... - Việc gì nói đi, giúp được tao sẽ làm hết sức! - Giúp tao chăm sóc Thỏ khi qua thế giới bên kia nhé. Tao biết mày có thể mà - Nhưng mà... – Nhìn vào mắt tôi, dường như Hùng đã hiểu ra – Được, tao sẽ không làm mày thất vọng nữa đâu! - Còn Thỏ - Tôi quay qua nói với người tôi yêu nhất – thật sự cả đời này chồng không thể tìm được người nào yêu chồng bằng vợ... Hãy sống thật tốt bên thế giới bên kia nhé, sẽ có một ngày chồng sang bên đó và trả hết tình nghĩa này cho vợ... Thỏ chỉ khẽ dụi mắt rồi gật đầu. - Thôi không còn sớm nữa, mày đưa Thỏ qua thế giới bên kia đi. À quên, để tao giúp tiễn mày 1 đoạn. Tôi rút con dao trong balô ra, đưa 1 đường qua 2 linh hồn. Tôi từ từ nhìn bóng họ tan dần vào không gian mà lòng thoải mái vô cùng. Sáng hôm sau tôi lên công an trình bày tất cả sự việc để minh oan cho Hùng. Trên đường về tôi ghé qua nhà Thỏ, kể ngọn ngành mọi chuyện. Mẹ Thỏ gục đầu khóc, còn ba của Thỏ thì cũng gật gù ra hiệu cho tôi đã hiểu ý rồi. Tiếp đến tôi mua một ít sữa hộp ghé vào bệnh viện báo cho mẹ thằng Hùng biết nó đã vô tội. Tội nghiệp mẹ thằng Hùng, suy nghĩ nhiều đến nỗi sinh bệnh phải vào viện. Qua việc này tôi mới cảm nhận được ý nghĩa thực thụ của “Tình bạn” và “Tình yêu”
_________________ [center]
Z•A•N•N•A•G•H•A•Z•I[/center] BA THẦY TRÒ LÊN WAP SỜ PAM. CÁI MẶT HÀI HÀI LÀ TRƯ BÁT GIỚI. CÁI THẰNG PHƠI PHỚI LÀ THIEN CHÉM GIÓ. SƯ PHỤ GIÀU CÓ LÀ ZAN TÀI CÁN. MWAP NGỜI SÁNG, XUÂN NGHĨA ADMIN. ĐÍCH ĐẾN XA XÔI, CÙNG WAP PHÁT TRIỂN
Ngày tham gia: 04/08/2012 10:51 Bài viết: 2662 Đến từ: Đà Lạt, Lâm Đồng
Số điện thoại: 01689195733
Zan mới quay lại làm mấy tác phẩm truyện ấy mà:)) fantasy777 lại ủng hộ Zan như hồi trước nha
_________________ [center]
Z•A•N•N•A•G•H•A•Z•I[/center] BA THẦY TRÒ LÊN WAP SỜ PAM. CÁI MẶT HÀI HÀI LÀ TRƯ BÁT GIỚI. CÁI THẰNG PHƠI PHỚI LÀ THIEN CHÉM GIÓ. SƯ PHỤ GIÀU CÓ LÀ ZAN TÀI CÁN. MWAP NGỜI SÁNG, XUÂN NGHĨA ADMIN. ĐÍCH ĐẾN XA XÔI, CÙNG WAP PHÁT TRIỂN
Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 128 khách
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này. Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này. Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này. Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này.