Ngày tham gia: 16/05/2016 11:46 Bài viết: 8 Đến từ: Ha Noi
Số điện thoại: 0932784096
1.Ngôi nhà giữa cánh đồng
Một căn nhà gỗ nằm giữa nơi khỉ ho cò gáy không một bóng người.Những thân cây lúa gãy ngang nằm xiêu quẹo trông rất thảm hại.Ếch nhái ễnh ương thì kêu vang từng chập như bản hòa ca ai oán. Hai ngày trước,cánh đồng này bị một lũ cọp hung dữ tàn phá nặng nề.Người nông dân đang gặt lúa thì lũ cọp từ đâu xuất hiện khiến ai nấy sợ hãi bỏ chạy tán loạn,chui vào nhà cài chốt,cửa nẻo kín mít.Quái đản ở chỗ,lũ cọp không mang bộ lông màu vàng mà khắp người chúng sáng rực một màu xanh da trời toả ra xung quanh chỉ chừa một cặp mắt đỏ hoe sáng quắc.Lũ cọp hung hãn cắn xé giết hại gia súc,trâu bò chết hàng loạt,máu tươi nhuốm đỏ cả một vùng quê yên bình.Khi lũ cọp “quậy” một hồi chán rồi,chúng mới kéo nhau trốn trong một vùng núi sâu. Trong căn nhà gỗ nằm trơ trọi giữa đồng là một người thanh niên.Anh ta đang lau chùi tỉ mỉ khẩu súng và nạp đạn vào từng viên một.Anh ta khoảng chừng ba mươi,là thợ săn lành nghề ở vùng này.Dân trong vùng gọi anh là Hùng. Khoảng năm năm trước,không ai biết Hùng từ đâu đến và cư ngụ ở vùng này cho đến tận bây giờ.Lúc ấy,Hùng đi với một người đàn ông luống tuổi,súng vắt chéo vai,đầu đội nón rộng vành.Đó là ông Thành,cha của Hùng.Ông Thành là một thợ săn giỏi và kinh nghiệm,nhiều loài thú như hổ báo cọp beo đều bại trận dưới họng súng của ông.Cho đến một ngày,ông đối diện với một thế lực thực sự,là lũ cọp xanh như tôi đã nói ở trên,ông đã phải bỏ mạng trong một rừng núi heo hút,địa thế hiểm trở,không một ai dám béng mảng đến,đó là nơi ẩn náu của lũ cọp xanh,chúng đã hoàng hành quấy nhiễu dân làng trong nhiều năm qua. Khi Hùng thấy cha mình đi săn đã hơn ba ngày mà ông vẫn chưa về,anh đinh ninh có chuyện chẳng lành xảy ra nên tức tốc lên đường.Hùng vác súng lên vai.Đi một ngày vất vả,anh mới đặt chân tới vùng núi mà dân làng đồn đoán là rất linh thiêng.Vùng này có tên là Thất Sơn,nghĩa là có bảy ngọn núi bao bọc xung quanh khu rừng.Mỗi ngọn núi có một hang động,trong hang động có một con cọp xanh cai quản lãnh địa riêng.Tận cùng trong bảy hang động,trên bức tượng đá có bảy viên ngọc tượng trưng cho bảy màu trắng,xanh,vàng,đỏ,nâu,tím,hồng.Khi ghép bảy viên ngọc lại sẽ ra hình thù một viên đá lớn bảy cạnh màu đen với khả năng phát sáng ra bảy luồng sáng khác nhau.Nếu người nào sở hữu được nó,sẽ được truyền sức mạnh vô biên. Khi Hùng đến thì anh bàng hoàng thấy cha mình đã tắt thở.Hùng ôm xác ông vào lòng,không tin là sự thật rồi anh thét thật to hai tiếng “cha ơi” kinh thiên động địa cả đất trời.
Ngày tham gia: 16/05/2016 11:46 Bài viết: 8 Đến từ: Ha Noi
Số điện thoại: 0932784096
2.Phòng thí nghiệm sinh vật học ở Nha Trang.
Giáo sư Khải năm nay đã ngoài bảy mươi,tức là đã sánh ngang cái hàng thất thập cổ lai hy nhưng ông trông còn khỏe mạnh minh mẫn lắm.Tóc ông giờ đã nhuốm màu muối tiêu.Ông mang kính trắng,mặc bộ đồ màu trắng đục,tay ông đang loay hoay với những ống nghiệm,bên trong có những chất lỏng màu xanh lá cây.Ông vừa chế tạo ra một loại dung dịch khi tiêm vào cơ thể động vật giúp chúng trở nên mạnh mẽ hơn,tứ chi phát triển hơn. Giáo sư Khải sẽ thử nghiệm loại thuốc này trên cơ thể hươu.Hươu vốn là loài hiền lành và rất sợ tiếng động.Hễ nghe thấy là nó ba chân bốn cẳng phóc đi ngay. Cho nên muốn bắt hươu giáo sư Khải ít khi sử dụng súng mà ông thường dùng bẩy lưới để tóm gọn nó vì ông không muốn con vật tội nghiệp bị thương hay đau đớn. Phòng thí nghiệm của giáo sư Khải nằm ẩn mình trên một hòn đảo.Nơi đây,có rừng,núi và một con rạch thông ra biển.Động vật sinh sống chủ yếu ở đảo là chim chóc,dê,cừu,hươu,nai nhưng tập trung nhiều nhất là loài khỉ đầu chó.Chúng thường sống theo đàn,bay lượn trên cây như Tarzan thứ thiệt. Hôm ấy,giáo sư Khải lái xe zeep vào con đường độc nhất dẫn vào rừng sâu.Ông mang theo súng và thuốc gây mê.Tìm một con hươu quả là rất khó nhọc đối với ông.Ông phải nắm rõ cách thức chúng sinh hoạt và hay đi lang thang ở khu vực nào trong rừng đễ dễ bề đặt bẫy. Suốt ba giờ đồng hồ lùng sục,giáo sư Khải phát hiện một chú hươu đang thản nhiên gậm cỏ.Ông nằm sấp xuống,con hươu hoàn toàn không biết sự hiện của ông.Ông gắn mũi tên tẩm thuốc mê vào khẩu súng,ngắm vào đùi con hươu đáng thương rồi bóp cò.Tiếng động chua chát từ khẩu súng phát ra báo động con vật nhưng đã quá trễ để nó thoát thân.Con hươu bị ngấm thuốc,từ từ ngã xuống,nó giãy giãy chân một hồi rồi nằm im lìm hẳn. Công việc sau cùng,giáo sư Khải vác chiến lợi phẩm đặt sau xe zeep.Ngày đi săn của ông kết thúc với kết quả mĩ mãn mà chính ông cũng không ngờ tới. Công việc khó nhất coi như đã hoàn thành.Giờ là lúc giáo sư Khải thử nghiệm “đứa con” tinh thần mà ông đã kỳ công nghiên cứu và phát minh ra nó.
Ngày tham gia: 16/05/2016 11:46 Bài viết: 8 Đến từ: Ha Noi
Số điện thoại: 0932784096
3.THIỆN và TRIỀU
Thiện và Triều là hai đứa đồng tính trong nhóm tôi.Nhóm bạn tôi gồm cả thẩy năm người. Ngoài hai thằng gay nói trên,nhóm tôi chỉ có một thành viên nữ.Em ấy nhỏ tuổi nhất và vừa được tôi kết nạp vào băng.Tên em ấy là Nhu. Nhu xuất thân là một cô tiểu thư con nhà giàu.Năm nay cô vừa tròn mười bảy,cái tuổi bẻ gãy sừng trâu. Dù có phần yếu đuối mỏng manh nhưng Nhu hiện đang giữ đai đen Karate,cô vốn học võ từ năm mười tuổi.Trong lớp học,hễ đứa con trai nào ỷ mạnh ăn hiếp con gái thì Nhu ra tay nghĩa hiệp ngay cho nên những thằng con trai rất tức tối nhưng chả thằng này dám phản kháng lại bởi vì bọn nó không giỏi võ như cô.Nhưng Nhu chẳng hề bận tâm.Thầy cô dạy rằng học võ là để tự vệ và bảo vệ bản thân hay người khác khỏi kẻ xấu.Đó là một hành động cao đẹp.
Ngày tham gia: 16/05/2016 11:46 Bài viết: 8 Đến từ: Ha Noi
Số điện thoại: 0932784096
4.Nhóm Ngũ quái.
Nhóm tôi đặt tên là Ngũ quái.Trong đó,đứa lớn nhất cầm đầu nhóm là tôi.Tôi sinh ra và lớn lên ở quận năm,cái mảnh đất ở Sài Gòn mà thiên hạ kháo nhau rằng có nhiều dân anh chị giang hồ đầu gấu ẩn náu và cư ngụ tại đây. Thật ra tôi chưa từng giáp mặt tay dân chơi hay gã giang hồ máu mặt nào cả.Sở di tôi nắm rõ thông tin này là do anh Hà,trưởng công an khu vực mách cho tôi hay. Tôi luôn căm ghét cái xấu chính vì thế tôi mới đứng ra thành lập nhóm Ngũ quái và nhận được sự ủng hộ cũng như động viên của người thân và các cô chú công an cũng hộ trợ về nhiều mặt cho nhóm chúng tôi. Nếu bạn xả thân vì công lý mà đơn độc một mình thì vô cùng khó khăn.Đoàn kết là chiến thắng.Đó cũng như khẩu hiệu của nhóm Ngũ quái chúng tôi khi xả thân xông pha vào hiểm nguy trừng trị cái ác để làm cuộc sống yên bình tươi đẹp hơn.
Ngày tham gia: 16/05/2016 11:46 Bài viết: 8 Đến từ: Ha Noi
Số điện thoại: 0932784096
5.Chiến công đầu tiên của Ngũ quái.
Bốn giờ bốn mươi lăm phút,trời còn chưa sáng tỏ,một người đàn ông chạy bộ ngang hồ con rùa hoảng hốt phát hiện một xác người nằm sấp.Ngay lập tức,người đàn ông gọi điện đến công an phường trình báo sự việc.Mười lăm phút sau,xe công an đến hiện trường và phong toả khu vực. Nạn nhân được xác định là nam,trong người không mang giấy tờ tùy thân,tử vong trong trạng thái ngạt thở do bị xiết cổ. Trên tay nạn nhân còn nắm chặt một lá bài Q cong vênh. Nạn nhân sau đó được chuyển về nhà xác.Bên phía công an cho rằng,đây có thể là một vụ giết người được tính toán từ trước.Nạn nhân có thể chết trước đó từ khoảng ba giờ rưỡi đến năm giờ kém mười lăm phút thì được người dân phát hiện. Nạn nhân có thể là người vùng khác đến đây.Sàng lọc các cuộc gọi từ số máy của nạn nhân để lại,công an phát hiện trước khi bị giết,nạn nhân đã thực hiện một cuộc gọi từ ba giờ ba phút sáng.Ngay lập tức,công an gọi vào số máy này nhưng chỉ nhận được “thuê bao qúy khách...”. Tia hi vọng phanh ra hung thủ qua số di động vừa loét lên lại vụt tắt nhưng các chiến sĩ công ăn vẫn không đầu hàng.Tia hy vọng cuối cùng để phá vụ án có thể nằm ở quân bài Q mà nạn nhân đã khư khư giữ chặt.Đấy có thể là chứng cứ duy nhất để lại tên sát thủ ra ánh sáng. ¤¤¤ Như đã nói ở trên,nhóm Ngũ quái gồm năm thành viên gồm Thiện,Nhu,Triều,Sơn và Cường.Cường là thủ lĩnh nhóm này.Cha Cường trước đây vốn là một võ sư ở đất Sài Gò Gia Định.Các môn đệ của ông sau ra trường đã bỏ đi tứ xứ thành danh lập nghiệp ở nhiều vùng miền khá́c nhau.Có học trò nhớ tới ông thường lui tới hỏi thăm sức khoẻ. Năm 2012,sau một cơn bạo bệnh,cha Cường đã qua đời đột ngột để lại bao niềm tiếc thương từ gia đình bạn bè. Trước khi lâm chung,cha Cường mong muốn sau này anh nối nghiệp ông để làm rạng danh dòng họ.Và không phụ lòng cha mình nơi chín suối,anh đã thực hiện lời hứa năm xưa ấy.Cường đang là võ sư trẻ ở một trung tâm dạy võ ở thành phố hồ chí minh,anh nhiều lần đoạt huy chương vàng cấp quốc gia ở bộ môn Karatedo. Các đồng nghiệp khi giáp mặt Cường trên sàn đấu có phần e dè vì anh ra đòn quá nhanh quá nguy hiểm. Nhưng không vì thế mà Cường tự mãn trong thi đấu.Anh thi đấu rất fair-play,ít khi làm đau đối phương.Dù mang về nhiều huy chương cho đoàn thành phố hồ chí minh khi thi đấu quốc gia nhưng Cường vẫn khiêm tốn nhận xét rằng,anh còn quá kém,cần học hỏi luyện tập nhiều hơn nữa để hoàn thiện hơn cho nên hầu hết bạn bè,đồng đội trong tuyển đều quý mến anh,xem anh như một người anh cả để họ lấy đó làm tấm gương mà phấn đấu rèn luyện. Thành viên thứ hai là Triều,kém hơn Cường một hai tuổi. Triều hiện làm thiết kế thời trang,công việc đòi hỏi phải có óc sáng tạo và đôi tay khéo léo. Vài năm trước,Triều là chàng trai khôi ngô tuấn tú.Anh rất có sức hút với người khác giới.Đặc biệt là ở cặp mắt như thôi miên và thu hút nhiều ánh nhìn từ các cô gái.Nhưng Triều khi ngồi ghế đại học,trời lại đeo cho anh cái bệnh oái oăm là mê người đồng giới. Ra trường,Triều xin một chân vào công ty thiết kế rồi sau đó quen Thiện làm cùng phòng với mình,cũng là một gay chính hiệu giống như Triều. Rồi hai người công khai đi lại với nhau dù có không ít những lời phản đối từ hai phía gia đình. Mặc cho những lần ngăn cản,cấm đoán từ người thân,tình cảm giữa Triều và Thiện là quá lớn.Hai người còn nói rằng,nếu một trong hai phải xa người còn lại,họ sẽ không thể sống nỗi và sẽ chết vì nó. Cuối cùng,gia đình hai bên phải xiêu lòng vì họ không muốn nhìn thấy người con trai họ dứt ruột đẻ ra có mệnh hệ gì nên họ đành chấp nhận cho cả hai yêu nhau. Từ đó,Triều và Thiện sống với nhau như cặp vợ chồng.Bao nhiêu tiền tích cóp được,cả hai hùn lại mua một căn hộ nhỏ ở Bình Thạnh,tách hẳn gia đình,ở bên nhau rất hạnh phúc và khi có phi vụ nào của nhóm Ngũ quái là cả hai không tiếc rẻ tính mạng lẫn niềm hạnh phúc của đôi lứa đang yêu nhau để lao vào chống lại cái ác. Thành viên sau cùng trong nhóm Ngũ quái là Sơn.Sơn là chàng trai có dáng dấp cao ráo khoẻ mạnh.Trong nhóm,Sơn trội hơn ba thành viên nam còn lại ở vẻ đẹp trai như tài tử Hàn Quốc. Trước đây,Sơn còn là một tiền đạo đá bóng giỏi ở câu lạc bộ Thái Sơn Nam.Hễ có trận đấu futsal (bóng đá trong nhà) nào có mặt của Sơn là các cô gái cổ vũ trên khán đài,đầu đeo băng rôn gọi vang tên anh như sập cả nhà thi đấu. Nói về futsal,thì hiện tại ở thành phố hồ chí minh có hai câu lạc bộ mạnh là Thái Sơn Nam của Sơn và Thái Sơn Bắc.Tiền đạo giỏi bên phía Thái Sơn Bắc là tiền đạo Văn Thành.Sơn và Thành từng chạm trán rất nhiều lần trên sân.Thắng,thua là chuyện khó tránh khỏi và ở ngoài đời cả hai cũng là đối thủ của nhau khi cùng yêu một cô gái. Sơn và Thành tuy cùng vóc dáng tuổi tác nhưng Sơn trội hơn ở điểm anh giỏi võ Taekwondo,nhiều lần đoạt huy chương như Cường khi thi đấu quốc gia.Nếu đem ra so sánh,Thành khó có thể thắng Sơn. Nhưng Sơn lại thua Thành ở một điểm trí mạng,đó là sự giàu có. Thành là con trai một ông chủ tịch tập đoàn lớn ở Thuận Kiều Plaza.Gã vốn mồ côi mẹ.Năm mười tám tuổi,gã thi đậu vào trường thể dục thể thao với số điểm khá cao. Khi ngồi ghế đại học,gã tụm năm tụm ba,kết nạp những thằng công tử giàu có nhưng không chịu học hành như gã làm đệ từ.Gã ỷ vào thân thế cũng như địa vị của cha mình.Cha gã quen biết nhiều đối tác làm ăn,quan chức cấp cao trong đó điển hình,cha gã hay đi lại với một vị thẩm phán có tiếng ở đất Sài Gòn cho nên gã rất hống hách,coi trời bằng vung. Có lần,Thành tổ chức đua xe trái phép ăn tiền và bị công án tóm gọn cùng tang vật và đồng bọn.Nhưng chỉ vài ba câu nói của cha gã và nhét vào tay mấy gã công an hám tiền,gã được thả tự do ngay lập tức và chỉ phạt hành chánh lấy lệ. Sau vụ ấy,Thành như con vua một cõi.Có sự hậu thuẫn từ ông cha thì bố bảo,thằng công án dám rớ vào gã. Gã sẽ tung hoành,ăn chơi,quậy phá làm điên đảo khắp đất Sài Gòn một trận ra trò mới xứng đáng với cái uy con trời do chính gã nghĩ và đặt ra.
Ngày tham gia: 16/05/2016 11:46 Bài viết: 8 Đến từ: Ha Noi
Số điện thoại: 0932784096
6.Ông Bình.
Chuyện tình tay ba giữa Sơn,Thành và Thư,cô con gái rượu của ông Bình, giám đốc một ngân hàng ở trung tâm Sài Gòn luôn có kẻ bàn ra tán vào.Câu chuyện đầy éo le của họ bắt đầu từ cái lần Thư bị nổ lốp xe khi cô đang từ nhà tới trường sân khấu điện ảnh.Giữa khúc đường vắng vẻ lại gặp tai nạn ngoài ý muốn,Thư bị xây xát nhẹ ngoài da nhưng chân cô nhắc lên không nổi và tỏ ra đau đớn.Đúng lúc ấy thì Sơn xuất hiện như một vị cứu tinh.Anh lấy dầu xoa và bẻ bẻ gót chân cô gái tội nghiệp.Quả nhiên,một lúc sau,Thư không còn cảm thấy đau nữa.Rồi Sơn dìu cô gái đứng dậy,hỏi han xem cô có còn đau ở chỗ nào không.Anh còn chu đáo cúi xuống nhặt chiếc giỏ sách và mớ giầy tờ rơi vung vãi trên mặt đường rồi trao lại cho cô gái.Anh nói: -Đây!Cô xem có còn thiếu gì không! Thư nhìn sấp giấy tờ,kiểm tra một hồi rồi đáp,giọng ấp úng: -Cảm...cảm ơn anh!Đầy đủ cả! Anh nói: -Thế thì tốt rồi!Thôi!Chào cô!Tôi đi đây! Thư ú ớ,chưa kịp nói lời cảm ơn chàng trai tốt bụng thì anh ta đã phóng xe đi mất. Nhìn theo bóng người thanh niên trên chiếc xe Dream khuất dần ở góc đường,Thư tự hỏi,đất Sài Gòn này liệu có mấy người được như anh. 6.1 Thư vốn là con gái đầu lòng của ông Bình.Hồi đất nước hoàn toàn giải phóng,ông Bình lặn lội từ bắc vô nam lập nghiệp.Thời trai trẻ,ông Bình là một thanh niên trai tráng,sống tình cảm,chan hoà với hàng xóm láng giềng nên ai ai cũng đều trân quý. Năm 1995,Bình làm công nhân khuân vác trong một vựa gạo lớn nhất nhì đất Sài Gòn thời ấy. Anh làm nhiều nói ít lại thật thà siêng năng chăm chỉ nên chẳng bao lâu sau lọt vào mắt xanh của Nga,cô tiểu thư con nhà đài cát,con gái út của ông chủ vựa gạo. Nga năm ấy mới mười tám nhưng cô ra dáng một thiếu nữ trưởng thành,ăn nói chững chạc và đặc biệt rất có hiếu với cha. Ngày đêm cô thầm thương trộm nhớ Bình,khi anh làm việc,cô đứng từ xa theo dõi từng động tác hay đơn giản chỉ những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán,trên cơ thể nở nang của anh,cô lại thấy thương anh nhiều hơn.Nhưng nỗi lòng này cô biết tỏ cùng ai.Cô biết yêu đơn phương là khổ,chỉ mình cô gánh lấy nhưng sao cô vẫn nhớ tới anh,vẫn nghĩ về anh như một bóng hình không thể xóa nhòa trong tâm trí cô.Có lẽ,cô đã yêu anh thật rồi. Bình thì thực sự không hay biết Nga đang dành tình cảm đặc biệt cho anh nên anh chẳng mảy may nghi ngờ. Cuộc sống của Bình cứ thế trôi qua trong hai chữ bình yên thì một ngày nọ,anh đem lòng yêu thương một cô gái cùng quê quán với mình,cũng lên đất Sài Gòn lập nghiệp như Bình,đó là Kim. Kim là cô gái đã trưởng thành.Nàng vừa có nhan sắc,tốt bụng,lại có duyên ăn nói nên rất được lòng mọi người xung quanh.Kim ở trọ trong một căn nhà khá chặt hẹp như bao người dân lao động khác. Ngày ngày Kim đạp xe đi dạy chữ cho các em nhỏ mồ côi,lang thang ở làng nuôi dạy trẻ cơ nhỡ ở Bình Thạnh.Tối chập,Kim đem tất cả kiến thức mà nàng đã học được truyền lại cho các em học sinh.Đồng lương của giáo viên thời ấy chỉ có ba chục bạc nên Kim rất cẩn thận trong chi tiêu sinh hoạt.Đạp xe một vòng chợ Lớn,thấy một cái áo đẹp,cô nhìn,tiếc rẻ không nỡ mua vì thời ấy,một cái áo dành cho nữ cũng sấp sỉ nửa tháng lương của cô rồi. Không phải Kim ki bo,dè xẻng từng đồng từng cắc mà vì kinh tế eo hẹp không cho phép cô được mua cái này sắm cái nọ như nhiều phụ nữ giàu sang lấy chồng Tây thời ấy. Sài Gòn,sau năm 1975,xe xích lô là phương tiện chủ đạo trong cuộc sống của người dân. Kim nhớ lại một câu chuyện nọ.Có một dạo,cô đi dạy về,giữa chừng chiếc xe bị xì lốp,báo hại cô phải vẫy xích lô,nhờ bác tài vác lên,vắt tòn ten bên hông mạng sường chiếc xích lô.Khi vừa đến đầu hẻm Xô Viết Nghệ Tĩnh.Kim vội bước xuống,mở bóp trả tiền thì từ trong hẻm,hai gã thanh niên chạy honda trờ ra,một gã ngồi sau giựt phăng chiếc ví trước sự ngỡ ngàng,bàng hoàng của Kim cũng như người lái xích lô.Cả hai ngơ ngác nhìn nhau.Vài giây sau định thần,Kim mới ú ớ kêu “cướp...cướp”.Vừa lúc ấy,Bình đang thơi thới đạp xe từ xưởng gạo về,bỗng nghe thấy từ phía trước anh,tiếng một cô gái la ơi ới thất thanh,cùng lúc Bình nhìn thấy chiếc honda đang phóng nhanh về phía anh.Biết là lũ cướp đầu đường xó chợ,Bình không ngại hiểm nguy,anh lao ra giữa con lộ vắng,chặn xe bọn cướp.Tên cầm lái quát vào Bình: -Tránh ra!Không tao đâm mày chết bây giờ! Bình vẫn đứng như phỗng.Anh không hề nao núng trước lời đe doạ của tên cướp. Tên cướp ngồi sau nóng mặt,liền ra lệnh: -Kệ mẹ nó!Nó muốn chết thì cho nó chết!Cứ đâm cho tao! Tên cầm lái e dè,gã nói lộc cộc: -Không được đâu đại ca ơi!Nó mà chết thì mình cũng khó sống. Tên cầm lái vừa dứt lời thì gã bị một quả đấm thôi sơn thẳng vào mặt.Đó là Bình.Khi chiếc honda còn cách Bình khoảng bước chân,anh liền tránh sang một bên đồng thời lụi cho tên cầm lái một quả đấm đầy sức nặng vào ngay bên má gã.Tên cầm lái choáng váng,đất trời đảo lộn trong mắt gã.Chiếc xe bỗng loạng choạng rồi đâm sầm vào một gốc cây trên vỉa hè.Hai tên cướp ngã lăn lóc.Nhanh như cắt,tên cầm đầu chồm dậy dựng xe lên,gã bỏ mặc thằng đàn em đang lồm cồm ôm mặt vì đau rồi phóng về hướng cầu Thị Nghè mất dạng. Bình chạy lại túm cổ áo thằng cướp kia lên.Tên cướp van xin Bình lia lịa: -Xin anh tha cho em!Em lỡ dại mới đi ăn cướp lần đầu. Bình đáp ngay: -Tha cho mày rồi mày lại đi giựt dọc của người khác,đúng không? Tên cướp liền xua tay: -Dạ!Dạ không đâu,thưa anh!Em sẽ cải tà quy chánh,không theo con đường này nữa.Em xin thề với anh đấy.Em có đứa em nhỏ,mấy hôm nay nó đói quá,vì không có tiền nên em đánh liều đi ăn cướp.Xin anh!Xin anh hãy tha cho em!Đừng bắt em gặp mấy anh công an.Em sợ lắm! Hoàng gạt phăng ngay: -Nếu đã sợ thì tại sao mày lại làm.Không được!Tao phải đem mày lên công an,rồi họ xử lý mày thế nào thì xử lý.Tao không quan tâm. Vừa lúc ấy,Kim chạy lại,thở hổn hển,cô nói: -May quá!Anh đã bắt được nó rồi à! Bình hỏi: -Cô bị gã này cướp phải không!Tôi chỉ bắt được gã này còn tên kia thoát rồi.Mà cô mất có nhiều không? Kim đáp: -Không!Không nhiều lắm thưa anh!Chỉ ví tiền thôi nhưng trong đó có sợi chuyền rất quý giá đối với tôi. Bình quay sang tên cướp hỏi: -Mày có đem trả cho người ta không hả? Tên cướp run rẩy lắp bắp đáp: -Em không có,thưa anh!Đại ca em,ổng giữ trong người.Chính ổng giựt của cô này chứ không phải em.Oan cho em lắm anh ơi! Bình muốn đấm gã cướp thêm vài cái cho hả giận nhưng Kim ngăn lại: -Thôi!Mất rồi thì có tiếc cũng chả lấy lại được.Anh tha cho người ta đi! Bình ngạc nhiên hỏi: -Cô dễ dàng để nó đi vậy à!Đằng nào cũng phải giải lên công an,nhờ họ phanh ra thủ phạm đứng đằng sau,tìm sợi dây chuyền cho cô,cô không muốn thế à? Kim bình tĩnh giải thích: -Mất của thì ai mà không xót cơ chứ nhưng thôi anh à,chuyện này có gì to tát mà phải làm ầm lên.Anh hãy tha cho cậu ta đi!Xem như tôi cầu xin anh đấy! Bình lưỡng lự suy nghĩ một hồi rồi buông cổ áo tên cướp ra.Anh nói: -Mày phải biết ơn cô ấy nhé!Lần sau tao mà thấy chú mày giở trò hai ngón ở đây thì mười cái chị này cũng không cứu mày được đâu.Lo mà tìm việc lương thiện mà làm.Thanh niên sức dày vai rộng mà lại đi ăn cắp không thấy nhục sao?Nhớ chửa!Đừng để tao phải tóm mày lần hai. Tên cướp tíu tít cám ơn Bình đã ân xá tha cho gã làm lại cuộc đời.Rồi gã quay sang Kim nói với vị ân nhân: -Em cảm chị đã rộng lượng nới tay làm phúc cho em.Em hứa từ nay em sẽ bỏ cái nghề này luôn.Cũng vì miếng cơm manh áo mà em mới phải làm thế.Em xin đội ơn chị ngàn lần.Ngàn lần xin đội ơn chị. Nói xong,gã cúi chào tạm biệt Kim và Bình rồi khệnh khạng bước đi.
Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 150 khách
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này. Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này. Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này. Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này.