gửi bởi Lastsummer » 24/07/2016 20:06
4.Tập phim bị mất của Courage the Cowardly Dog Part 2
Hôm đó chỉ là một tối thứ ba bình thường. Sau khi tắm xong, tôi làm bài tập trường cho, sau đó lên giường đi ngủ. Thường thì tôi hay thức khuya một chút để xem ti vi (bố mẹ tôi biết tôi hay bị mất ngủ nên họ cũng chả quan tâm).
Trên ti vi chả có gì hay nên tôi bật sang Cartoon Network, vì hồi nhỏ tôi thích xem kênh này lắm, chỉ tiếc có điều là bây giờ nó toàn chiếu mấy phim gì đâu không. Ừ thì lúc tôi vừa bật sang Cartoon Network thì Scooby Doo vừa kết thúc, sau đó Courage the Cowardly Dog nối tiếp theo. Tôi vui lắm, trong bụng nghĩ thầm, “Hay quá, cái phim mình thích đây rồi! Phải xem thôi!”
Nhưng mà có cái gì đó lạ lắm. Ý tôi là… tựa đề vẫn xuất hiện như bình thường, nhưng sau khi xong đoạn mở đầu rồi thì tự dưng màn hình hóa đen khoảng năm phút. Tôi định chuyển sang kênh khác, nhưng mà rì mốt của tôi gần hết pin rồi, mà tôi thì lại quá lười để thay pin, vậy nên tôi chỉ biết ngồi đó nhìn chăm chăm vào cái màn hình đen thui đó gần năm phút cho đến khi phim hiện lên.
Cuối cùng phim cũng lên hình, nhưng nó lại chiếu cảnh Courage nhìn chằm chằm một cách thất thần vào màn hình, cứ như nó đang nhìn thẳng vào mắt tôi vậy. Mắt nó đỏ ngầu, đồng tử và mống mắt nó nhuộm một màu đỏ tươi. CỨ NHƯ LÀ MÁU ẤY!! Tôi sợ lắm, nhưng khoảng một phút sau, tôi tự trấn an mình lại, “Không sao hết… lúc nào mà cái sê ri này mà không đáng sợ cơ chứ?” Vậy nên tôi cũng nhún vai cho qua, chắc bạn cũng hiểu sao mà, đúng không?
Nhưng… mọi chuyện không chỉ đơn thuần là vậy.
Tôi nhớ là lúc mở ti vi, mình còn bật đèn, nhưng chả hiểu sao bây giờ phòng tôi lại tối đen như mực. Tôi kiểm tra dây cắm. Không bị hở điện gì hết. Tôi kiểm tra bóng đèn. Chúng vẫn còn mới. Tôi nhìn ra ngoài. Không bị cúp điện gì hết. Tôi bực mình. “Chết tiệt! Thôi cứ coi hết phim đi rồi tính sau!”.
Ừ thì tôi tiếp tục xem. Courage thôi nhìn chằm chằm về phía tôi, và bắt đầu đi vào một con đường vô tận. Trên tay nó là một con dao đẫm máu. Tôi hết hồn. “Cái quái gì thế kia!??”
Nó cứ đi miết khoảng một phút. Nhạc nền sau lưng nó cứ như là ở trong phim Silent Hill vậy. Sau đó màn hình ti vi bị nhiễu sóng khoảng một phú, rồi lại trở lại bình thường, chiếu cảnh Courage bước vào nhà. Căn nhà tối đen như mực, cứ như là nó đã biến thành tro rồi ấy.
Courage mở cửa ra, tiếng cót két nghe rất chói tai. Tôi cố vặn nhỏ tiếng lại, nhưng vô dụng. Vậy nên những gì tôi có thể làm là bịt tai lại. Cuối cùng tiếng két ấy cũng dừng lại, và Courage bước vào trong nhà. Bên trong tối mù. Nó bật đèn lên và bóng đèn vụt sáng. Nó đi vào phòng khách, nơi mà Muriel và Eustace đang ngồi không như thường lệ.
Nhưng lạ lắm, mắt của hai ông bà già cứ mở to ra một cách dáo diết, trắng đục, cứ như là đang phê thuốc vậy. Giọng bà Muriel lè nhè không thành chữ: “Courage, chó cưng của ta”. Sau đó, bà ấy bước đến và vuốt ve Courage. Ông Eustace ngồi câm như hến khoảng mười giây, sau đó lầm bầm trong cuống họng câu “Đồ chó… ngu…” quen thuộc và vài câu chửi thề. Hai ông bà già ngồi đó khoảng hai mươi giây, cứ nhìn chằm chằm vào Courage đáng thương. Sau đó, Muriel lôi ra cái cây lăn bột mà bà ấy vẫn thường cầm trong những tập phim khác, rồi liên tục nện thẳng vào đầu Eustace không thương tiếc. Bà ta cứ tiếp tục tấn công ông ấy, đến mức Eustace phải gào lên một cách đau đớn, rồi máu ứa ra. Mắt tôi bắt đầu ngân ngấn nước vì sợ, dù rằng tôi chả ưa Eustace gì lắm. Tiếng gào thét quả thực nghe rất sống động, cứ như ông ta đang thét vào tai tôi vậy! Sau đó Muriel lên tiếng, vẫn là cái giọng lè nhè không thành tiếng ấy: “Chết và xuống địa ngục đi lão già khốn nạn! Nơi đó thích hợp cho ông lắm đấy!”. Tôi sợ chết khiếp đi được!
Courage đứng trơ ra đó, trên tay vẫn cầm con dao đẫm máu ấy. Tôi không biết nó đang nghĩ gì trong đầu, nhưng chắc chắn là chả có gì tốt đẹp đâu. Sau đó, nó bắt đầu nói một thứ tiếng gì đó mà tôi không hiểu, cứ dạng như một loại ngôn ngữ đặc biệt vậy. Muriel ngừng đánh Eustace. Hình như ông ta vẫn còn sống, nhưng người thì tàn tạ như xác chết vậy. Dường như