Ngày tham gia: 09/10/2017 17:30 Bài viết: 53 Đến từ: Trung Quốc
Số điện thoại: 01627561050
Tác giả:Ta Là Lão Ngũ Thể loại:Tiên Hiệp, Đô Thị, Huyền Huyễn, Xuyên Không Trạng thái:Full Nội dung xoay quanh anh chàng Diệp Mặc từ Đại Lục Lạc Nguyệt xuyên việt đến địa cầu vào một anh chàng công tử hoàn khố điển hình, bị đuổi ra khỏi gia tộc họ Diệp.
- Từ Địa Cầu xuyên việt tới Dị giới đã thấy nhiều, nhưng Diệp Mặc của chúng ta lại từ Dị giới xuyên tới Địa Cầu. Điều này còn chưa phải là buồn bực nhất, để cho Diệp Mặc phát điên chính là cậu nhỏ của hắn bị liệt .
- Vậy với thân phận này Diệp Mặc phải trải qua cuộc sống như thế nào khi bị mọi người cho là "Liệt Dương"? bị mọi người bảo là phế vật? Làm thế nào để đi tìm vị sư phó xinh đẹp? Tu luyện như thế nào tại Địa cầu thiếu thốn Thiên địa linh khí?
- Tác giả xây dựng một thế giới tồn tại các gia tộc cổ võ tu luyện theo thứ tự Thiên-Địa-Huyền-Hoàng-Tiên Thiên (Đỉnh Cao võ học), mô phỏng lại một thế giới đấu đá lẫn nhau để tìm kiếm thiên tài địa bảo, Hay đơn giản tranh nhau một miếng linh thạch.... Hết phiêu lưu ở thế giới Địa cầu Diệp Mặc lại bước vào cuộc hành trình mới về lại Đại Lục Lạc Nguyệt để tìm đến con đường đỉnh cao Tu chân giới, cũng như cách chia cấp độ ở các bộ tu chân khác chia làm: Luyện Khí, Trúc Cơ , Kết Đan, Nguyên Anh, Hóa Chân, Kiếp Biến, Thừa Đỉnh...Một thế giới tràn ngập sắc màu phiêu lưu, nào hãy cũng Diệp Mạc thiếu gia phiêu lưu trên con đường trở thành cường giả ^^!
Ngày tham gia: 09/10/2017 17:30 Bài viết: 53 Đến từ: Trung Quốc
Số điện thoại: 01627561050
Chương 1 :
Yến Kinh, cộng hết tất cả nhân khẩu lại cũng trên con số chục triệu, là thành phố lớn nhất Hoa Hạ. Nếu đứng trên sân thượng một tòa cao ốc nào đó nhìn xuống, thì sẽ nhìn thấy toàn là hộp diêm, từng tòa cao ốc hoặc cao hoặc thấp chen chúc san sát nhau
Lúc này, hai người phụ nữ đang đứng trên đỉnh tòa cao ốc thuộc tổng bộ dược liệu Ninh Thị - Yến Kinh, một người mặc váy nhung màu trắng, biểu hiện trên mặt là sự bình tĩnh, nếu nhìn kỹ lại, liền phát hiện đây lại là một thiếu nữ tuyệt mỹ. Lúc này quần áo của nàng bị gió nhẹ thổi bay bay, có một chút dao động, phối hợp với dung nhan tuyệt mỹ của nàng, quả thực giống như Cửu Thiên tiên tử, làm cho người ta chỉ dám xem từ xa, chỉ sợ đến gần một chút sẽ có cảm giác kinh động đến nàng
- Khinh Tuyết, chị thực muốn gả cho cái tên kia, cái tên Diệp Mặc gì gì đó sao?
Người nói là một cô gái mặc áo váy màu đỏ đứng cạnh nàng, tuy rằng cũng là một người con gái yêu kiều, tuy nhiên nếu so với cô gái mặc váy trắng kia thì kém cỏi không ít.
Thiếu nữ mặc váy trắng đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào vô số nhà nhà cao tầng xa xôi, còn có mấy hàng xe ô tô chạy như kiến tha mồi, yên lặng không nói gì. Dường như hết thảy đều không quan hệ tới nàng vậy.
Thiếu nữ áo đỏ thở dài nói:
- Khinh Tuyết, em biết chị vốn không muốn gả cho tên phế nhân Diệp Mặc kia, có thể nói trên thế giới này có được ai có thể xứng với chị chứ. Tuy rằng em biết, chị ở buổi hội họp đó nói muốn gả cho Diệp Mặc, cũng chỉ là một nói nhảm mà thôi, hoặc là nói lấy một tên phế nhân làm tấm bia đỡ đạn mà thôi.
- Tuy nhiên Khinh Tuyết, con gái có thân phận giống chúng ta, hôn nhân đại sự sớm đã không phải do chính chúng ta có thể làm chủ. Cản được một lần, còn có rất nhiều lần nữa. Nếu mỗi lần đều lấy tên phế nhân kia ra làm kiêng, thì với thủ đoạn của mấy tên công tử thủ đô, nói không chừng sẽ khiến tên phế nhân kia vĩnh viễn biến mất, như vậy thì chị không còn viện cớ.
Cô gái áo trắng nhíu nhíu mày, nói:
- Chị không bảo người khác đi giết hắn, hơn nữa sống chết của hắn cùng chị có quan hệ gì chứ, khi chị cùng hắn đính hôn, chị cũng không biết hắn tròn hay méo nữa là. Nếu hắn thật sự bị giết, cũng chỉ có thể trách chính hắn thôi. Mộ Mai, em không phải nói hắn hiện tại có cuộc sống rất khó khăn sao?
- Em lấy một triệu đưa cho hắn, coi như thù lao chị trả cho hắn vì lấy hắn làm tấm kiêng, về sau không cần nhắc tới người này, chị là chị, hắn là hắn, bọn chị không có bất cứ quan hệ nào.
- Khinh Tuyết, chị lấy một triệu, là khiến hắn liều chết nhanh hơn đấy, chị có biết hắn là người thế nào không? Một tên con ông cháu cha không có tư cách của thế gia bị bỏ rơi, có một triệu, còn không lập tức lớn lối rêu rao cả xóm giềng biết ư, em thấy vẫn là đưa hai mươi nghìn thôi.
Cô gái tên Mộ Mai vội vàng nói.
- Được rồi, em đi làm đi, chị không muốn phiền phức vì chuyện này
Cô gái áo váy màu trắng sau khi nói xong câu đó, thì không nói gì thêm nữa, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn bầu trời xa xăm, không biết cô đang suy nghĩ cái gì.
- Diệp Mặc, Diệp Mặc, cậu không sao chứ. Mau đứng dậy đi, lên lớp ngay. Tiết học hôm nay khủng khiếp lắm, cậu mau dậy đi.
Có một âm thanh như đang gào thét bên tai Diệp Mặc, Diệp Mặc có cảm giác rất kỳ lạ.
- Tên ngốc này, chắc là không còn mặt mũi nào mà gặp người khác, nên mới che mặt lại.
Lại một âm thanh nữa vang lên bên tai, nhưng Diệp Mặc vẫn không tỉnh dậy.
Diệp Mặc ngơ ngác nhìn xung quanh, không có một ai quen biết, toàn bộ đều là những khuôn mặt lạ lẫm.
Nhìn thấy bộ dạng ngỡ ngàng của Diệp Mặc, rất nhiều tiếng cười đều vang lên. Nhìn thấy những người xung quanh cười lớn tiếng, dường như đang cười nhạo hắn, nhất thời hắn cũng không dám lên tiếng hỏi, chỉ có thể âm thầm đề phòng, phòng ngừa có người xuống tay với hắn.
Nhìn người bạn học đang ngồi bên cạnh, dường như chỉ có mỗi anh ta là không cười nhạo mình, vừa rồi còn tốt bụng gọi hắn dậy mà.
- Tôi đang ở đâu? Tôi là ai? Sao lại giống như giảng đường thế này? xem tại TruyenFull.vn
Diệp Mặc kinh ngạc, theo bản năng lên tiếng hỏi.
- Ha ha…
Lại một trận cười nữa vang lên.
- Diệp Mặc, tớ thấy cậu quá hồ đồ rồi. Ngạn Diễm là người mà ai cũng có thể tùy tiện viết thư tình được sao? Cậu ở nhà họ Diệp còn tốt, bây giờ cậu đã không phải là người nhà họ Diệp nữa rồi, sau này cẩn thận chút. Tiết sau là tiết tiếng Anh của cô Vân Băng, cậu nhất định không được để bị cô bắt được đấy.
Một giọng nói của một người bạn cùng bàn vang lên bên tai Diệp Mặc. Âm thanh nhỏ nhẹ đó chỉ có một mình Diệp Mặc là có thể nghe được, có thể thấy anh ta cũng rất lo lắng.
- Tôi thật sự không còn nhớ rõ lắm. Vừa rồi tôi rất đau đầu, quên rất nhiều thứ.
Diệp Mặc có chút bất lực nói.
Người bạn ngồi cùng bàn thở dài, đương nhiên không tin Diệp Mặc lại không nhớ như vậy, chỉ là giữ thể diện mà thôi. Hắn còn không nhận rõ sự thật nữa, hắn đã không phải là Diệp Mặc của nhà họ Diệp nữa rồi.
Cơn đau đầu của Diệp Mặc giật lên từng hồi. Hắn còn nhớ là hắn và sư phụ Lạc Ảnh đang luyện chế nguyên đan, sau đó thì đám tạp nham ở Tây Lưu Môn đến đánh nhau, sau đó là âm thanh chém giết và một tiếng nổ mạnh, còn nhớ sau đó sư phụ ôm mình chạy trốn, nhưng mình tại sao lại xuất hiện ở đây chứ? Nơi này vẫn là đại lục Lạc Nguyệt sao?
Đúng rồi, bây giờ mình đang ngồi ở đây, còn sư phụ đâu? Sư phụ chỉ hơn hắn có ba tuổi, hơn nữa bọn Tây Lưu Môn sở dĩ đột nhiên đến đánh bọn họ chính là vì sư phụ quá đẹp, thiếu chủ Tây Lưu Môn muốn lấy sư phụ xinh đẹp của mình, lại bị sư phụ từ chối nên mới có chuyện này.
Ngộ nhỡ sư phụ bị rơi vào tay bọn Tây Lưu Môn, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lại không kìm được sự kinh hoàng trong lòng, đột nhiên đứng dậy.
- Chuyện gì thế này, lẽ nào không nghe thấy tiếng chuông vào lớp sao?
Một người phụ nữ với khuôn mặt lạnh lùng đang cầm một vài quyển sách giảng bài trên bục giảng. Ánh mắt lạnh lùng đó quét qua một lượt tất cả những học sinh đang cười phía dưới, âm thanh tiếng cười đột nhiên nhỏ hẳn. Mọi người đều biết đây là tiết tiếng Anh của cô Vân Băng, người mà cô ghét nhất chính là những học sinh ồn ào, hơn nữa một khi bị cô chú ý thì tuyệt đối không được vui vẻ chút nào.
Diệp Mặc cảm thấy có chút gì đó kỳ quặc. Mặc dù hắn nghe hiểu những lời này, nhưng những lời này rõ ràng không phải là những lời mà hắn vẫn hay dùng, lẽ nào đây đã không còn là đại lục Lạc Nguyệt nữa rồi hay sao?
Cau mày, Diệp Mặc muốn biết rõ hơn một chút, cơn đau đầu lại quay lại, rất nhiều những tin tức tạp nham đang được hồi ức trở lại.
Diệp Mặc, cháu đời thứ ba của gia tộc Diệp Thị, bố là Diệp Vấn Thiên, đã mất cách đây hai năm, mẹ thì hắn không có một chút ấn tượng nào. Còn Diệp Mặc thì bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp sau khi bố hắn qua đời, nguyên nhân chính xác là vì Diệp Mặc không phải là con của Diệp Vấn Thiên.
Nói một cách chuẩn xác hơn thì sau khi bố của Diệp Mặc chết, huyết thống của Diệp Mặc lại được kiểm tra một lần nữa, và được nhận định rằng không phải con cháu nhà họ Diệp. Vì điều này nên mới có chuyện bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp.
Nhưng hắn còn có một đứa em gái tên là Diệp Lăng, một đứa em trai tên là Diệp Tử Phong, nhưng không cùng mẹ với hắn, mà là anh em cùng cha khác mẹ. Ba năm trước bố hắn dường như biết mình nợ Diệp Mặc nên đã đề xuất với ông cụ nhà họ Diệp cho hôn ước với nhà họ Ninh. Có thể Diệp Vấn Thiên biết sức khỏe mình không được, nên muốn giúp Diệp Mặc tìm một chỗ dựa vững chắc, vì vậy mới tìm đến nhà họ Ninh ở thủ đô.
Đối với việc có thể đính hôn với nhà họ Diệp - một trong năm đại gia tộc ở Hoa Hạ thì đương nhiên nhà họ Ninh rất vui vẻ đồng ý. Đứa cháu gái của ông cụ nhà họ Ninh - Ninh Khinh Tuyết, hứa được gả cho Diệp Mặc. Hôm nay là ba năm sau đó, Ninh Khinh Tuyết hai mươi mốt tuổi đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp bậc nhất ở thủ đô.
Mà Diệp Mặc lại trở thành một tai ương của nhà họ Diệp, nguyên nhân rất đơn giản. Trong một lần kiểm tra ở bệnh viện, Diệp Mặc bị kiểm tra là mất chức năng ở một bộ phận, nói trắng ra thì không có khả năng giao hợp, nhưng trong một đêm dường như những người ở thủ đô đều biết. Nhà họ Diệp - một trong năm đại gia tộc ở thủ đô có một phế nhân, nhà họ Diệp cũng bị một phen mất mặt.
- A!!!!
Ký ức chỉ được đến đây, Diệp Mặc thất kinh kêu lên một tiếng, đứng dậy, suýt nữa đã tụt quần mình để xem xem. Hắn đã hiểu ra một chút rằng mình có thể bị tái sinh thành một cơ thể của một người tên là Diệp Mặc, nhưng hắn vẫn không thể được coi là người bình thường. Điều này không bằng giết hắn đi còn hơn.
- Học sinh kia, em tên gì? Vào học rồi còn hét cái gì thế. Tan học đến phòng làm việc của tôi.
Cô giáo xinh đẹp đang giảng bài bị tiếng hét của Diệp Mặc chặn ngang, khuôn mặt trông rất khó coi.
Những bạn học khác trong lớp cũng đang cười thầm, hở chút là kêu học sinh đến phòng giáo viên, có lẽ cũng chỉ là cô giáo tiếng Anh này mới làm việc đó, không đi thì không được, vì học phần ở trên tay người ta.
Diệp Mặc chán chường ngồi xuống. Mặc dù hắn không hiểu rõ lắm về tin tức tranh chấp trong nội bộ, nhưng cũng có một chút hiểu về bản thân. Rất có thể là vì bị mất chức năng đó nên mới bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, không chừng vì mình không phải là người của nhà họ Diệp, hơn nữa trong khi kiểm tra AND, động chân động tay chút thì ai biết.
Điều Diệp Mặc lo lắng không phải vì bản thân mình bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, đối với việc này, căn bản là hắn không mấy quan tâm. Điều hắn quan tâm chính là việc hắn bị "bất lực", còn sư phụ Lạc Ảnh của hắn thì thế nào rồi.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ rằng những học sinh trong lớp cười cái gì, chính là vì thân thể trước của hắn bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, còn theo đuổi một nữ sinh xinh đẹp tên Ngạn Diễm nữa. Kết quả là bức thư mà mình tỏ tình lại bị người ta dán lên bảng đen, sau đó đứng ở trên bục nhìn mình khinh thường nói:
- Diệp đại thiếu gia, cậu có thể lên giường với tôi không?
Hóa ra là như vậy, thảo nào toàn bộ giảng đường đều cười ầm lên, rất có thể là tên Diệp Mặc trước kia vì sự xấu hổ này mà chết, bảo một kẻ bị bất lực lên giường với cô ấy chẳng phải là khiến cho cả bầu trời của hắn bị sụp đổ sao? Mặc dù người được nói đến không phải là mình, nhưng sắc mặt của Diệp Mặc vẫn trầm xuống.
Nhìn cô nữ sinh tên Ngạn Diễm, quả nhiên sắc đẹp thật xuất chúng, nhưng vẻ đẹp của cô khiến Diệp Mặc cảm thấy rất khó chịu, thực sự không hiểu tại sao thân thể trước kia của hắn lại muốn đi theo đuổi cô ta.
Nhưng Diệp Mặc cũng nhanh chóng hiểu ra được nguyên nhân, chính là vì Diệp Mặc của lúc trước còn ở nhà họ Diệp, tất cả mọi người đều rất nịnh nọt hắn, gồm cả cô gái tên Ngạn Diễm này nữa. Sau đó việc bị bất lực truyền ra ngoài, hắn thấy xấu hổ mà cảm thấy bị mất mặt, nên mới muốn tìm một người bạn gái. Nhưng hắn thực sự không ngờ được rằng cô gái nịnh nọt hắn trước kia lại đối xử với hắn như vậy. Sự nhục nhã và xấu hổ này mới khiến hắn hôn mê bất tỉnh, và sau đó là sự tái sinh của mình.
Mình cũng không ngờ lại bị tái sinh ở đây.
Tiết học của cô giáo xinh đẹp, một chữ cũng không hiểu gì. Cho dù có nghe hiểu thì Diệp Mặc cũng không muốn đi nghe. Đối với việc hắn bị bất lực như bây giờ, hắn tuyệt đối không thể chấp nhận được. Bị tái sinh thành thế này chi bằng đừng tái sinh nữa.
Sắp xếp lại trí nhớ một chút, khuôn mặt của Diệp Mặc lại trầm xuống, đầu tiên không đi quan tâm đến vấn đề có bị bất lực hay không nữa. Cho dù ở đây dường như nguyên khí đất trời rất mỏng manh, căn bản là nơi không thể tu luyện được. Lẽ nào thực sự phải ở nơi được gọi là Trái đất, muốn chết cũng không được sao?
Có lên đại học hay không đã là một việc không còn quan trọng nữa rồi. Điều chủ yếu nhất là phải làm rõ hoàn cảnh hiện tại của mình, vấn đề bị bất lực của hắn và danh tiếng của nhà họ Diệp có quan hệ thế nào. Mặc dù hắn bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, nhưng ai biết được có phải đột nhiên bị người ta giết chết không chứ? Có lẽ còn có nội tình khác ở bên trong mới tạo nên việc hắn bị đuổi khỏi nhà họ Diệp. Sự an toàn của hắn bây giờ có được đảm bảo không?
Sau hồi chuông tan học, việc đầu tiên mà Diệp Mặc làm không phải là đi đến chỗ của cô giáo xinh đẹp kia, mà là vội vàng ra khỏi trường học, hắn muốn tìm một chỗ để xem "của quý" của hắn có thực sự bị "tê liệt" hay không?
Cũng may là những thứ khác ở bên cạnh trường đại học Ninh Hải không nhiều, nhưng những ngõ nhỏ lại không ít, Diệp Mặc vội vàng chạy đến một ngõ nhỏ có ít người qua lại, mau chóng kéo quần xuống.
"Của quý" của hắn quả nhiên rất nhỏ, tuy nhiên Diệp Mặc không vì nguyên nhân của quý nhỏ mà thất vọng không lên đỉnh được. Hắn thở dài một hơi, không phải là hắn bị bất lực mà là vì cậu nhỏ của hắn quá lớn, bị một đường kinh mạch chặn sự phát triển, tạo nên cảnh bị bất lực giả. Trước khi hắn tu luyện ở đại lục Lạc Nguyệt thì hắn chính là một cao thủ Hạnh Lâm. Đối với những tình huống như thế này, vừa nhìn cái là hiểu rõ sự tình ra sao.
Nhưng chính việc đó, khoa học ở trên Trái đất bây giờ muốn đả thông chỗ tắc kinh mạch đó đã không còn là điều mộng tưởng nữa. Nhưng việc này lại khó với Diệp Mặc, mặc dù bây giờ hắn không có năng lực đả thông kinh mạch bị tắc, làm cho cậu nhỏ của mình được cường tráng, nhưng chỉ cần khi hắn tu luyện đạt đến tầng khí thứ ba là kinh mạch sẽ tự động được đả thông.
Chỉ có điều Diệp Mặc lập tức bị thất vọng, vì ở trên Trái đất này, nguyên khí đất trời yếu như vậy, muốn tu luyện đến tầng khí thứ ba là một nhiệm vụ vô cùng gian nan. Có lẽ cả đời hắn cũng không thể đạt đến mức đó được. Nói như vậy thì hắn vẫn bị bất lực.
Thở dài một tiếng, Diệp Mặc đang muốn kéo quần lên thì bỗng có một tiếng kêu thất thanh là hắn giật mình.
- Đồ lưu manh…
Giọng của một người phụ nữ hét lên trước mặt Diệp Mặc. Diệp Mặc vừa rồi đang kiểm tra cậu nhỏ của mình, không ngờ quên mất kiểm tra tình hình xung quanh, không ngờ cái ngõ nhỏ này thông với con đường, chỉ là chỗ ngoặt phía trước không nhìn thấy mà thôi.
Diệp Mặc không lộ vẻ điên cuồng, hơn nữa bây giờ hắn cũng không có tư cách gì để lộ vẻ điên cuồng, mau chóng kéo quần lên liền chạy trốn.
- Diệp Mặc, tại sao là anh?
Sau khi người phụ nữ này hét chói tai, không ngờ cái giọng điệu giật mình đó lại lên tiếng hỏi, rất rõ ràng rằng cô quen Diệp Mặc.
Ngày tham gia: 09/10/2017 17:30 Bài viết: 53 Đến từ: Trung Quốc
Số điện thoại: 01627561050
Chương 2:
Diệp Mặc hơi kinh ngạc nhìn người phụ nữ ở phía trước, tóc của cô ấy rất ngắn, nhưng lại trông rất đẹp, nhưng cũng không muốn nhìn, có chút quen quen, nhưng lại không nhớ ra. Căn bản trí nhớ của Diệp Mặc chỉ tuôn ra có một chút trước tiết học, còn những thứ khác đều rất mơ hồ, chỉ có thân thể trước khi tái sinh của hắn mới có thể nhớ được.
- Diệp Mặc, em bao nhiêu lần cho anh mượn tiền, vậy mà anh lại giả bộ không quen biết em, anh quả thực quá đáng ghét.
Người con gái có khuôn mặt tròn tròn này lên tiếng.
Diệp Mặc đột nhiên nhớ ra, người con gái này tên Vương Dĩnh, người của nhà họ Vương ở thủ đô, là một người thoải mái, không câu nệ, nhưng bụng dạ cũng không xấu, cũng học ở Ninh Hải, hơn nữa còn học ở đại học Ninh Hải. Khi Diệp Mặc ở thủ đô, căn bản là không ai chịu chào đón, những người quen biết rất ít, chứ đừng nói sau khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp nữa.
Sở dĩ nhận ra Vương Dĩnh là vì Vương Dĩnh và em gái hắn tên Diệp Lăng là bạn học với nhau, thường xuyên đến nhà Diệp Mặc chơi, thường xuyên qua lại nên mới nhận ra.
Mặc dù Diệp Mặc bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, rất nhiều người quen biết đều giả bộ không quen biết hắn, nhưng tính tình Vương Dĩnh lại hoạt bát, không có tâm địa xấu xa gì cả, lại còn không giả bộ là không quen biết hắn nữa, ngược lại khi hắn gặp khó khăn còn nhiều lần cho hắn mượn tiền.
- À, là em, Vương Dĩnh. Xin lỗi nha, vừa rồi đầu anh có chút mơ hồ, không nhận ra em…
Diệp Mặc vừa nói vừa nghĩ ở trong lòng. Bây giờ trên người hắn, ngay cả tiền ăn cũng không có, có nên hỏi mượn tiền cô ấy không.
Khi Diệp Mặc đang muốn mượn tiền thì Vương Dĩnh lại nói một cách thần bí:
- Diệp Mặc, anh có biết ở thủ đô sau anh, thì ai là người nổi tiếng nhất bây giờ không? À, không thể nói là nổi tiếng nhất được, nên nói là người bị cười nhạo nhiều nhất.
Vương Dĩnh dường như không để ý đến việc lời nói của mình có làm tổn thương đến lòng tự trọng của Diệp Mặc hay không, chỉ nói một cách vui vẻ mà thôi.
Nhưng dường như cô cũng không trông mong vào câu trả lời của Diệp Mặc, ngược lại nói mập mờ:
- Mấy tháng trước, người của nhà họ Ninh đi tìm nhà họ Diệp các anh để hủy hôn. Anh có biết bác của anh nói thế nào không?
Diệp Mặc thản nhiên nói:
- Anh là Diệp Mặc, không phải là bác gì đó.
- Ồ, rất xin lỗi, em quên mất anh đã không còn là người của nhà họ Diệp. Người bác đó của anh, không phải, người bác mang họ Diệp đó nói rằng: "Diệp Mặc đã không còn là người của nhà họ Diệp, còn về việc hôn nhân gì đó tôi không biết, nghe nói nó học ở đại học Ninh Hải, các người có thể đi đến đó tìm nó để nói chuyện".
- Người của nhà họ Ninh tức giận vô cùng, nhưng cũng không còn cách nào khác. Diệp Mặc, người nhà họ Ninh đã đến tìm anh chưa? Nghe nói nhà họ Tống phái người đến trước cửa nhà họ Ninh muốn Ninh Khinh Tuyết gả cho Tống Thiếu Văn. Ha ha, căn bản là anh không ngờ được rằng vị hôn thê kia của anh nói gì đâu.
Vương Dĩnh nói tới đây, đắc ý nhìn Diệp Mặc, cô muốn biết thái độ của Diệp Mặc.
Diệp Mặc âm thầm lắc lắc đầu, hắn bây giờ thực sự không có ấn tượng gì với Ninh Khinh Tuyết. Mặc dù nói cô ta là người đẹp nhất ở thủ đô, lại là vị hôn thê của hắn. Nhưng bây giờ hắn đã không còn là Diệp Mặc trước kia nữa, cũng không phải cháu ruột nhà họ Diệp, thái độ của Ninh Khinh Tuyết và hắn chẳng có liên quan gì đến nhau. Muốn kết hôn cùng ai, và ai kết hôn với cô ta, căn bản là hắn không quan tâm, thậm chí một chút cũng không có.
Hơn nữa, cô Ninh Khinh Tuyết gì đó rất xinh đẹp, nhưng lẽ nào có thể so sánh được với sự xinh đẹp của sư phụ hắn hay sao. Lúc trước chỉ số cảm xúc của hắn rất thấp, sư phụ đối với hắn tốt như thế, hắn lại tưởng là sự quan tâm đó là điều hiển nhiên. Bây giờ đã luân hồi, nếu như hắn còn không hiểu tình nghĩa với sư phụ Lạc Ảnh đối với hắn thì hắn thực sự có thể đi chết thêm một lần nữa. Bây giờ hắn cũng không biết sư phụ Lạc Ảnh của hắn có luân hồi như hắn không.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc có chút ngây người ra.
Nhìn Diệp Mặc đang thần người ra, Vương Dĩnh còn tưởng hắn còn đang luyến tiếc Ninh Khinh Tuyết, hoặc là bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp mà cảm thấy đau khổ, vội vàng nói:
- Diệp Mặc, mặc dù Ninh Khinh Tuyết rất xinh đẹp, nhưng cô ấy là người nhà họ Ninh, mà anh thì lại không phải là thiếu gia nhà họ Diệp nữa rồi, vì vậy…
Những gì hắn nói là sự thật, căn bản là hắn không nhớ ai là Ninh Khinh Tuyết. Còn nói về ấn tượng thì có lẽ còn không có sự chân thật như Vương Dĩnh ở trước mắt này.
Vương Dĩnh trợn tròn mắt nhìn hắn, trong lòng tự nhủ, hắn thực sự kỳ lạ.
Nhưng cô vẫn tiếp tục nói:
- Nói như vậy thì Ninh Khinh Tuyết sẽ đau lòng đấy. Anh biết bây giờ người bị cười nhạo nhiều nhất ở thủ đô là ai không? Chính là cô ấy đó.
Diệp Mặc sửng sốt, trong lòng tự hỏi làm sao cô ta có thể bị cười nhạo được? Bản thân mình bị bất lực, lại bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, chỉ cần nhà họ Ninh của cô ta đưa ra tuyên bố là xóa bỏ hôn ước thì chẳng phải đã xong rồi sao? Lẽ nào một kẻ cô hồn như hắn lại còn dám bước vào cửa sao?
Đúng lúc đó Vương Dĩnh lại tiếp tục nói: Text được lấy tại Truyện FULL
- Sau khi nhà họ Tống đưa ra lời cầu hôn với Ninh Khinh Tuyết của nhà họ Ninh, thì Ninh Khinh Tuyết lại nói trước mặt của mọi người rằng cô ấy đã là người của Diệp Mặc rồi, sẽ không lấy người khác, trừ phi… Nhưng hai chữ "trừ phi" mà cô ấy nói, không biết là trừ phi cái gì. Nhưng những lời của cô ấy lập tức bị truyền ra ngoài, khiến bố cô ấy tức giận vô cùng, nhốt cô ấy lại, cũng không biết việc này là thật hay giả.
- Vì những lời của cô ấy khiến cho mọi người ở thủ đô đều cười nhạo cô ấy, mặc dù biết rằng cô ấy chỉ lấy anh ra làm cái cớ để từ chối lời cầu hôn với nhà họ Tống, nhưng bây giờ anh có biết những người khác ở sau lưng họ nói cái gì không? Họ nói cô ấy chưa thử qua hương vị của đàn ông, nên không biết bất lực là gì, đợi cô ấy biết rồi…
- Ồ, rất xin lỗi, những lời em vừa nói không phải là nhằm vào anh, những người khác đều nói như vậy.
Nói đến đoạn sau, Vương Dĩnh mới nhớ ra rằng người bị bất lực kia đang đứng trước mặt cô. Vừa rồi Diệp Mặc tụt quần rất có thể là để kiểm tra cái đó của mình.
Trong lòng Diệp Mặc tự nhủ cái cô Vương Dĩnh này thật là thẳng thắn, nói chuyện cũng thẳng thắn như vậy, một chút cũng không quan tâm trước sau gì cả. Nhưng bây giờ hắn lại không có cảm giác gì, bởi vì căn bản là hắn không phải bị bất lực, chỉ cần sau khi hắn tu luyện đến tầng khí thứ ba thì kinh mạch bị tắc ở chỗ đó của hắn sẽ được đả thông, mặc dù tu luyện đến tầng thứ ba thực sự rất khó, nhưng chỉ có cách này.
Nhưng những lời của Ninh Khinh Tuyết, đương nhiên hắn sẽ không coi là sự thật. Mặc dù Diệp Mặc chưa từng gặp qua cô ta, nhưng được gọi là người con gái xinh đẹp nhất thủ đô, thì có lẽ vẻ đẹp của cô ta cũng không đến nỗi nào. Chắc chắn là cô ta xem thường Tống Thiếu Văn, nên mới lấy Diệp Mặc ra làm bia đỡ đạn. Nhưng điều khiến cho Diệp Mặc không hiểu được chính là, việc lấy hắn ra làm bia đỡ đã không nói làm gì, tại sao còn nói như vậy ở trước mặt mọi người, chẳng phải chỉ cần nói như vậy trước mặt người nhà họ Tống là được rồi sao?
Nhưng Diệp Mặc đã lập tức hiểu ra, Ninh Khinh Tuyết bây giờ không muốn đính ước với bất kỳ người đàn ông nào, vì vậy mới nói trước mặt mọi người ở nơi công cộng như vậy. Mà cô ta không phải là thực sự không có Diệp Mặc thì không lấy chồng, không nghe thấy hai từ cô ta nói sao, "trừ phi", đến khi cô ta thực sự muốn lấy chồng thì câu sau từ "trừ phi" đó sẽ có thể được nói ra.
Người con gái này quả thực không đơn giản.
- Còn nữa, cái này cho anh.
Vương Dĩnh lấy ra một bức thư bằng da bò đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc mở bức thư ra, bên trong có một xấp tiền, có chút kinh ngạc nhìn Vương Dĩnh, trong lòng tự nhủ "anh còn chưa mở miệng, mà em đã cho anh mượn nhiều tiền như thế này rồi."
- Đây là của em trai anh. Chính là Diệp Tử Phong bảo em mang cho anh. Cậu ấy nói người khác nhờ cậu ấy đưa cho anh, là ai thì cậu ấy cũng không nói. Nhưng em nghĩ rất có thể chính là cậu ấy.
Những lời của Vương Dĩnh khiến cho Diệp Mặc nhớ ra người em trai và người em gái của hắn.
Dường như Diệp Lăng từ trước đến nay đều không được thân thiện với hắn lắm, nhưng còn người em trai Diệp Tử Phong kia thì đối xử với hắn cũng không tệ lắm.
Số tiền này đúng lúc hắn đang cần, cũng không cần phải trả nữa. Sau này trả lại cho cậu ấy là được rồi.
Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 146 khách
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này. Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này. Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này. Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này.