Ngày tham gia: 09/10/2017 17:30 Bài viết: 53 Đến từ: Trung Quốc
Số điện thoại: 01627561050
Chương 11:
Nói không chừng cô thấy, sau khi cô mời hắn ăn xong, không phải cô thiếu nợ ân tình của Diệp Mặc, trái lại có lẽ là hắn thiếu nợ cô. Đối với cô gái có cảm giác thấy mình vô cùng tốt đẹp này, Diệp Mặc không có chút hảo cảm nào.
- Ý của cô là cô cảm thấy nợ tôi một ân tình, vì thế mới mời tôi ăn cơm, đúng không?
Diệp Mặc lạnh nhạt nói.
- Đúng, đúng, chính là như thế.
Tô My vì Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu ý của cô mà cảm thấy vui vẻ, trong lòng có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
- Cô mời tôi ăn bữa cơm này định tiêu hết bao nhiêu tiền?
Câu hỏi của Diệp Mặc khiến Tô My hơi ngây người.
- Ấy… Hả… Tôi muốn hai người ở Tụ Vị lầu của trường ăn một bữa, có lẽ là khoảng ba trăm tệ.
Tuy không hiểu ý tứ lời này của Diệp Mặc, nhưng Tô My vẫn phải ứng lại.
- Ồ, trên người cô hiện nay có hai trăm tệ tiền mặt không?
Diệp Mặc nhìn Tô My, vẫn không có vẻ mặt gì.
Trong lòng Tô My hừ lạnh một tiếng, giả vờ cái gì, giả vờ lạnh lùng còn không phải muốn hỏi vay tiền cô, xem ra bó hoa kia đúng là hắn mua để chuẩn bị tặng, phỏng chừng là do cầm hoa của hắn, hắn mới như vậy. Tuy nhiên lập tức liền lấy ra hai trăm tệ, trong lòng còn đang nghĩ, đã cho hắn vay tiền rồi, bữa ăn này hay là không cần mới hắn ăn nữa, dù sao tiền này cũng không hy vọng hắn trả lại.
- Tôi nghĩ ba trăm tệ một bữa ăn, tôi có lẽ phải ăn hết hai phần ba, vừa đúng hai trăm tệ, bây giờ cô đã đưa rồi, cho thấy cô đã mời tôi ăn rồi, hiện tại hai chúng ta không có gì, đừng đến làm phiền tôi nữa.
Diệp Mặc cất hai trăm tệ đi, xoay người rời đi.
- Anh…
Tô Mi lâu sau mới phản ứng lại, lại còn có loại người này, ngực suýt chút nữa bị nghẹn. Hắn còn cho rằng hắn là ai chứ, một tên phế nhân lại còn chảnh như vậy, chẳng lẽ hắn đã quên hắn là một phế nhân?
Khiến Diệp Mặc kì quái đó là, hắn đã ăn cơm ở trường xong rồi, dường như còn không phát hiện ra có người khả nghi nào đó nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn không tin Trịnh Kiều Văn sẽ bỏ qua như vậy, xem ra tên này đúng thật là có thể nhẫn nhịn mà.
Diệp Mặc vừa mới chạy về nơi ở của hắn, đã nhìn hấy vẻ mặt lo lắng của Hứa Vy đang đi tới đi lui ở chỗ ở của hắn, liền hơi hiếu kì hỏi:
- Hứa Vy, sao thế? Giống như kiến bò trên chảo nóng vậy?
- Diệp Mặc cuối cùng cậu cũng đã về rồi, cậu giúp tôi một việc được không, hôm nay tôi thực sự có việc gấp, nhưng mà buổi tối tôi lại đồng ý giúp Chu Vân trực ban rồi.
Hứa Vy vừa nhìn thấy Diệp Mặc liền lập tức vui mừng kinh ngạc tiến lên nói.
- Tôi có thể giúp cô cái gì?
Diệp Mặc hơi hiếu kỳ hỏi.
- Là như này, vốn là hôm nay tôi giúp Chu Vân trực ban, nhưng bây giờ tôi đột nhiên có chuyện gấp, cậu giúp đi trực thay một lát được chứ, chỉ có mấy tiếng thôi, mười hai giờ đêm là có tan tầm rồi.
Vẻ mặt Hứa Vy vội vàng nói.
Trán Diệp Mặc đen xì, có chút không biết phải nói sao nói.
- Tôi là đứa không có việc làm, cô để tôi đến bệnh viện giúp trực ban, có phải cô đang sốt không đấy?
- Không phải cậu nói cậu hiểu chút y thuật sao? Thực ra cậu chẳng hiểu gì cũng có thể trực ban, bởi vì công việc buổi tối của tôi chỉ là kiểm tra sốt, chỉ cần lấy cặp nhiệt độ đưa cho bệnh nhân để họ tự đo nhiệt độ. Sau đó ghi chép lại, dựa vào có bị sốt hay không, để bọn họ đi đăng ký là được, đợi lát nữa tôi gọi điện thoại cho Tiểu Vũ, bảo cô ấy dạy cậu một chút, mấy phút là học được.
Hứa Vi nói xong rất kì vọng mà nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc không nói gì mà nhìn Hứa Vi, quả nhiên rất đơn giản, đối với Hứa Vy đã từng mời hắn ăn cơm, Diệp Mặc cũng cảm thấy có chút hảo cảm, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Có thể giúp cô, nếu chẳng may lãnh đạo kiểm tra, phát hiện thì phải làm sao?
- Cậu yên tâm đi, lãnh đạo sẽ không kiểm tra đến bàn dự kiểm đâu, nếu đi kiểm tra thì cũng là tới các phòng, hơn nữa buổi tối tuyệt đối không có lãnh đạo đi kiểm tra. Huống hồ lúc đó cậu đeo khẩu trang, ai biết cậu là ai?
Hứa Vy khẳng định.
Trong lòng Diệp Mặc nói hắn đương nhiên yên tâm, chính là điều tra ra hắn là giả, bị phạt cũng không phải hắn. Hắn lo lắng cái rắm ấy.
Thấy Diệp Mặc đồng ý, Hứa Vy đưa tấm bảng ở ngực cho Diệp Mặc, vội vàng đeo ba lô xoay người rời đi, vừa đi còn vừa gọi điện thoại. Xem bộ dáng vội vã của cô, Diệp Mặc biết hẳn là cô đã gặp phải chuyện khó giải quyết gì đó rồi.
Vì phòng ngừa chẳng may, Diệp Mặc vẫn mang hòm thuốc chữa bệnh của mình tới, hắn không ngờ hòm thuốc để chữa bệnh ở vỉa hè mà chuẩn bị còn chưa dùng tới, lần đầu tiên lại còn chính thức đưa tới bệnh viện.
Có thể là Hứa Vy đã gọi điện thoại cho Tiểu Vũ, Diệp Mặc đến bàn dự kiểm sốt của bệnh viện Lợi Khang, Tiểu Vũ liền kéo khẩu trang xuống phất phất tay với hắn nói:
- Cậu là Diệp Mặc hả, cậu mặc áo blouse vào trước, tôi nói với cậu một chút, rất đơn giản, chính là ghi chép và cầm cặp nhiệt độ, những cái khác đều giao cho tôi được rồi.
Diệp Mặc giờ mới hiểu được thật đúng là đơn giản, người đến khám bệnh buổi tối cũng không nhiều, thực ra nếu hắn không đến có lẽ một mình Tiểu Vũ cũng làm được.
- Thực ra chính là sợ buổi tối người đông, tôi bận không kịp, bị người bệnh khiếu nại. Bác sĩ không đến bị bệnh nhân khiếu nại là rất nghiêm trọng, Chu Vân còn trong thời kỳ thử việc càng không thể không đến. Đến đây buổi tối đều là một số trẻ nhỏ, cúm sốt gì đó.
Tiểu Vũ dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Diệp Mặc, cười giải thích.
Diệp Mặc đã hiểu ra, vì vậy đến trực ban thay là vì sợ bệnh nhân khiếu nại, nói chỉ có một người kiểm, vậy thì không người đến sẽ không biết sao
Tiểu Vũ là một cô gái mặt tròn, cười lên có hai lúm đồng tiền, thoạt nhìn rất thân thiện. Quả nhiên sau sáu giờ chiều, bệnh nhân bắt đầu đông lên, không sai chút nào so với Tiểu Vũ nói, về cơ bản đều là trẻ con, cúm sốt gì đó, nếu như chỉ có một mình Tiểu Vũ đúng là bận không kịp.
Tới mười một giờ đêm, về cơ bản người được tan tầm đều đã tan tầm rồi, trong bệnh viện cũng bắt đầu lạnh lẽo, Diệp Mặc và Tiểu Vũ cũng cơ bản trở nên dỗi dãi.
Tiểu Vũ thấy không có ai nữa, liền nói với Diệp Mặc:
- Tôi đi lấy chút đồ ăn, tôi trực đêm, có cần tôi lấy giúp cho cậu một phần không?
Diệp Mặc khoát tay, hắn vẫn chưa đói, thấy Tiểu Vũ ra ngoài, hắn cũng đeo hòm thuốc tới nhà vệ sinh, đi nhà vệ sinh sở dĩ đeo hòm thuốc của hắn, là bởi vì đồ đạc trong hòm thuốc này chỉ có hắn hiểu rõ giá trị bao nhiêu, bàn dự kiểm người đến người đi, tuy là buổi tối, chẳng may có người thuận tay cầm đi, sự cố gắng bao nhiêu ngày của hắn và mấy chục nghìn tệ điều đi tong rồi.
- Cậu theo tôi một lát, tôi có chút việc cần cậu giúp đỡ.
Một vị bác sĩ trung niên khoác áo blouse trắng vừa hay gặp Diệp Mặc từ nhà vệ sinh ra, vội vàng ngăn hắn lại nói.
Diệp Mặc vỗn không muốn để ý người này, nhưng nghĩ đến giọng điệu của tên này dường như là chủ quản gì đó, nếu như ông ta biết hắn giúp Hứa Vi trực ban, đắc tội ông ta, đến lúc đó làm khó dễ Hứa Vi thì không tốt rồi. Thôi được rồi, coi như giúp Hứa Vy một lát.
Ông bác sĩ trung niên đưa Diệp Mặc tới phòng cấp cứu, hỏi:
- Cậu ở khoa nào?
Diệp Mặc nghĩ thầm, tuổi tác của người này, nếu như nói là khoa nào, nói không chừng ông ta cũng quen, chẳng may nói sai còn khó hơn, nghĩ đến đây đành phải nói:
- Tôi là vì…
Diệp Mặc còn chưa tìm được lý do, điện thoại của ông bác sĩ trung niên liền reo lên, ông ta nhận điện thoại, mới nói mấy câu liền giận dữ, ầm ĩ trong điện thoại một lúc lâu, rồi nghe thấy ông ta lớn tiếng nói:
- Ly hôn thì ly hôn, cô đúng là người không biết xấu hổ…
Nói chuyện điện thoại xong, người trung niên này cũng lười để ý Diệp Mặc, cởi áo ra, cầm một cái ba lô lên rồi xoay người đi.
Trong lòng Diệp Mặc nói, cái ông này, ly hôn cùng bà xã, còn chưa đến giờ tan tầm đã chạy rồi, bây giờ mới đến mười một giờ nha. Nhưng mà hắn cũng vô cùng buồn bực, gọi hắn đến nơi này, chuyện gì cũng chưa nói liền chạy trước rồi, lẽ nào bà xã ông này muốn ly hôn với ông ta.
Diệp Mặc vừa mới đứng lên, liền có một hộ sĩ và một cô gái hơn hai mươi tuổi dắt một ông lão hơn sáu mươi tuổi đi vào, Diệp Mặc chỉ cần nghe bước chân, liền biết hai bước chân này rất gấp gáp.
- Cậu là ai? Bác sĩ Thôi đâu?
Tuy Diệp Mặc đeo khấu trang, nhưng cô hộ lý này vừa nhìn liền biết hắn không phải là bác sĩ Thôi, lập tức vội vàng hỏi.
- Ồ, ông ấy mới đi, tôi trực ban thay, là giúp…
Diệp Mặc còn chưa nói ra chuyện giúp Chu Vân trực ban, vị y tá này liền cắt đứt lời của hắn.
- Vậy anh nhanh giúp ông này kiểm tra một chút đi, cả người ông ấy đau đớn, đã không có cách nào nói chuyện rồi…
Y tá đỡ ông lão sắc mặt xanh mét lên giường bệnh, nhanh chóng nói hết với Diệp Mặc, liền lập tức bắt đầu giúp đỡ rồi.
Ngày tham gia: 09/10/2017 17:30 Bài viết: 53 Đến từ: Trung Quốc
Số điện thoại: 01627561050
Chương 12:
Diệp Mặc nhìn ông lão nằm trên giường, lúc mới đến ông lão dường như còn có thể miễn cưỡng đi lại, bây giờ đã trực tiếp hôn mê rồi, hơn nữa trên khuôn mặt đã biến thành màu xanh tím rồi.
Lại nhìn y tá lo lắng, còn có cô gái còn lo lắng hơn kia, còn không kịp nói chuyện, cô gái này liền khóc nức nở nói:
- Bác sĩ, xin bác sĩ cứu ông tôi, là tôi hại ông, tôi không nên để ông lén đến Ninh Hải…
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, lúc này nên nói gì, không nên nói gì không phải là phí lời sao, rút mấy cây ngân châm từ trong hòm thuốc ra, châm lên người ông lão vài cái, chân khí trong nháy máy lưu chuyển qua chỗ khác.
Ông lão nôn ra một ngụm máu, sắc mặt xanh tím nhanh chóng tiêu tan, đảo mắt liền khôi phục bình thường, mở mắt nói một câu:
- Tình Nhi, cháu đừng lo lắng, đây là bệnh cũ của ông.
Y tá kia và cô gái tên Tình Nhi sững sờ nhìn chằm chằm Diệp Mặc, một lúc lâu cũng không phản ứng lại, đây là y thuật gì? Mấy cây châm đã cứu ông lão sắp chết trở về?
Cô gái mặc đồ y tá phản ứng lại trước, vẻ mặt khiếp sợ nhìn khẩu trang của Diệp Mặc, cô ta còn đang nghĩ, người giúp bác sĩ Thôi trực ban này là ai? Y thuật lợi hại quá.
Nhưng cô gái kia cũng rất nhanh phản ứng lại, lập tức bổ nhào vào ông lão trước giường:
- Ông, dọa chết cháu rồi, lần sau cháu cũng không dám tự tiện đưa ông đi nữa…
Còn chưa nói xong thì nước mắt đã tuôn rơi.
Diệp Mặc nhìn cô gái này, cả người hàng hiệu, bộ áo Tanner - Karan phòng chừng phải mấy chục nghìn tệ, dưới chân đi một đôi giày hình như là Chanel, cảm giác đầu tiên của Diệp Mặc chính là, đây là một cô gái có tiền.
Lại nhìn cô gái trên mặt vẫn còn vết nước mắt, lại là một mỹ nhân bại hoại cực kỳ xinh đẹp, cùng với người phụ nữ lần trước mua bùa của Diệp Mặc có một loại cảm giác tương xứng. Sắc mặt có thể do hơi lo lắng, hiện lên hồng nhuận, càng toát ra da thịt trắng nõn của cô gái, cái cổ trắng nõn thon dài khiến Diệp Mặc nhịn không nổi nhìn xuống dưới, khẽ rãnh sâu của cái áo Tanner - Karan càng làm cho người ta…
- Tình Nhi, ông không hề gì, cháu đỡ ông ngồi dậy.
Ông lão khoát tay nói.
- Cậu là bác sĩ rất giỏi, bệnh của tôi tôi biết, vẫn chưa có ai có thể khiến tôi trong thời gian ngắn từ khi phát bệnh tỉnh lại…
Lời của ông lão còn chưa nói hết, cô gái tên Tình Nhi dường như nhớ ra cái gì đó.
Cô xoay người, rất kinh ngạc nhìn Diệp Mặc nói:
- Không ngờ y thuật của anh lợi hại như vậy, anh là bác sĩ trung y sao? Cái dùng là kim châm? Anh có thể nhìn ra được bệnh của ông tôi là bệnh gì không? Lần này anh thiệt thòi nhiều quá, thực sự cảm ơn anh.
Một chuỗi câu hỏi bị cô quăng ra.
Nhưng cô gái tên Tình Nhi nay dường như cũng không có chuẩn bị câu trả lời của bác sĩ này, bởi vì bệnh của ông đã trải qua sự kiểm tra của rất nhiều bác sĩ nổi tiếng trong ngoài nước, đều không có cách nào đoán được bệnh tình cụ thể, chỉ là căn cứ vào sự lão hóa vô duyên vô cớ của các cơ quan trong cơ thể ông, đưa ra thông báo chỉ còn tuổi thọ nửa năm nữa mà thôi.
Cô hỏi như vậy chỉ là hành vi bản năng, chủ yếu vẫn là thật lòng cảm ơn vị bác sĩ này đã cứu sống ông. May là bệnh viện Lợi Khang tương đối gần, nếu không thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Ông xảy ra chuyện, trong lòng cô không những vô cùng đau khổ, hơn nữa cô cũng không có cách nào gánh vác trách nhiệm này, tuy cô là đứa cháu gái ông yêu thương nhất, nhưng người và chuyện ông có liên quan đến quá nhiều.
Diệp Mặc gật gật đầu nói:
- Tôi biết đây là bệnh gì.
Bệnh này hắn đương nhiên biết, nhưng hắn cũng biết hiện nay trên Trái đất vẫn chưa có kết luận cụ thể với loại bệnh này, vì thế hắn phỏng chừng bệnh của ông lão này đến bây giờ vẫn chưa phát hiện ra bệnh gì. Bởi vì bệnh này hiếm thấy, gần như có thể nói là trong hàng tỉ người cũng không có một người.
Trong giới Tu Chân có một loại khoáng thạch gọi là "Tử tiêu". "Tử tiêu" là một loại khoáng thạch có thể luyện chế trong pháp khí bậc trung, nhưng không thấy nhiều. Nhưng "Tử tiêu" có một đặc điểm, chính là sau khi đào được loại khoáng thạch này phải dùng hộp ngọc bảo vệ, nếu không thì sẽ mất đi hiệu quả. Nếu như chỉ để "Tử tiêu" trong túi áo, thế thì chỉ cần trong một ngày vật chất có hại bên trong "Tử tiêu" liền có thể thẩm thấu vào cơ thể con người, cũng biến thành khoáng thạch bỏ đi.
Bệnh trạng của ông lão này rõ ràng là trúng độc "Tử tiêu", khi hắn châm cứu vào thì liền biết rõ. Người trúng độc "Tử tiêu", lúc ấy thì nhìn không ra, nếu như cơ thể tốt thì phải mười năm, thậm chí sau mười mấy năm mới có bệnh trạng, nhưng một khi xuất hiện bệnh trạng nếu như trị liệu không đúng thì chỉ có đường chết.
Bệnh trạng trúng độc "Tử tiêu" là toàn thân phát màu tím, lục phủ ngũ tạng dần dần biến thành cháy sém, cuối cùng hít thở không thông mà chết. Ông lão này điển hình chính là trúng độc "Tử tiêu". Nếu như không phải người Tu Chân có thể dùng thuốc từ từ loại trừ, nhưng Diệp Mặc là người luyện khí tầng một, chỉ cần dùng chân khí loại trừ là được rồi.
Chỉ có điều Diệp Mặc không ngờ tới, trên Trái Đất cũng có loại khoáng thạch này, thực sự là ngạc nhiên. Nếu như để hắn có được, cũng không tệ.
- Cái gì? Anh nói anh biết ông có bệnh gì? Bác sĩ, anh có thể chữa được không? Chỉ cần chữa khỏi cho ông tôi, điều kiện gì tôi cũng có thể giúp anh đạt được.
Cô gái tên Tình Nhi một lúc lâu mới phản ứng lại, lúc nói chuyện tay cũng đang run.
Ông lão cũng là vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Diệp Mặc, vị bác sĩ trẻ này có thể khiến ông ta tỉnh đã giỏi lắm rồi, không ngờ còn nói biết ông mắc phải bệnh gì, điều này cũng quá thái quá rồi. Trình độ chữa bệnh của bệnh viện Lợi Khang ở Ninh Hải cao như vậy sao? Đến một bác sĩ cấp cứu cũng biết bệnh của ông, điều này có thể sao?
Điều kiện gì cũng có thể đạt được? Diệp Mặc khẽ mỉm cười, câu nói này con gái không thể tùy tiện nói ra được. Nhưng cũng hiểu được gia đình cô gái này không phú cũng quý. Nếu như vậy, hắn cũng không cần khách khí, vừa may hắn đang thiếu tiền, kiếm ít tiền cũng là điều nên làm.
Nghĩ đến đây Diệp Mặc nói với cô y tá vẫn đang há hốc mồm không dám tin:
- Cô ra ngoài trước đi, tôi nói chuyện với người nhà bệnh nhân.
Đợi sau khi y tá đi ra, Diệp Mặc mới gõ gõ bàn, trầm ngâm một lát nói:
- Bệnh này tôi có thể chữa được.
"Bộp" một tiếng điện thoại của cô gái tên Tình Nhi rơi xuống đấy, pin bị văng ra rất xa, nhưng cô không chút cảm giác được, điện thoại của cô có thể đã rơi hỏng rồi.
- Bác sĩ, anh thực sự có thể chữa khỏi bệnh của ông tôi, là thật sao?
Tình Nhi không chút phát hiện ra điện thoại của cô rơi hỏng rồi, mà vội vàng chạy đến trước mặt Diệp Mặc, túm lấy hai tay Diệp Mặc vội vàng hỏi.
Ông lão kia cũng là vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, ông không cho rằng Diệp Mặc đang nói dối, bởi vì vừa rồi biểu hiện của Diệp Mặc đã nói lên hắn là một bác sĩ rất có bản lĩnh, nếu hắn đã nói như vậy, đã nói rõ hắn có cái bản lĩnh này.
- Ấy, tôi nói Tình Nhi, cô đừng kích động, ngồi xuống trước rồi nói.
Bị cô gái xinh đẹp túm lấy hai tay của mình, Diệp Mặc cảm thấy rất là hưởng thụ, cô gái xinh đẹp tên Tình Nhi này so với cái cô Tô My kia còn muốn xem hơn một chút, nếu như Tình Nhi này đến đại học Ninh Hải, vậy thì cái danh xưng đệ nhất mĩ nhân của Tô My kia phải nhượng lại rồi, chủ yếu nhất là, Tình Nhi khiến người ta dễ chịu hơn Tô My.
Thấy thầy thuốc kia cũng gọi cô là Tình Nhi, mặt cô gái đỏ lên, vội vàng buông tay Diệp Mặc ra, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ông lão. Cô đương nhiên không rõ Diệp Mặc chỉ là không biết tên cô là gì, liền gọi giống như ông gọi cô.
Thấy cháu gái mình cũng xấu hổ, ông lão kia cười ha hả, rất rõ ràng cảm thấy thú vị.
- Ông muốn chữa phần ngọn hay chữa phần gốc?
Diệp Mặc đột nhiên hỏi.
- Chữa phần ngọn là như nào? Chữa phần gốc là như nào? Tôi đương nhiên hi vọng chữa khỏi hoàn toàn cho ông rồi.
Tình Nhi thấy Diệp Mặc đã trở về phương diện trị liệu, màu đỏ trên mặt đã rút đi, lập tức hỏi. Trong lòng lại nghĩ, ánh mắt của bác sĩ này thật sáng, đáng tiếc chính là không thấy mặt của hắn.
Diệp Mặc lại nói:
- Với bản lĩnh hiện nay của tôi, nếu như chữa tận gốc, chỉ nắm chắc bảy mươi phần trăm, còn có ba mươi phần trăm có khả năng ông cô mất sớm, nếu như chữa phần ngọn tôi nắm chắc trăm phần trăm, có thể khiến cơ thể ông cô khỏe mạnh sống thêm ba năm. Nhưng cho dù cô lựa chọn loại chữa trị nào, tiền thuốc phải đưa cho tôi tại chỗ, thuốc này là thuốc riêng của tôi, không khất nợ.
Diệp Mặc nói nắm chắc bảy mươi phần trăm tuy có chút bảo thủ, nhưng hắn cũng là dựa vào võ công của hắn mà nói, tuy y thuật của hắn không tồi, nhưng võ công chỉ có một tầng luyện khí, nếu hắn đến tầng hai luyện khí, hắn liền nắm chắc chín mươi phần trăm, nếu như bây giờ hắn là tầng ba luyện khí, hắn sẽ nắm chắc một trăm phần trăm.
- Hả, sao có thể như vậy? Ông…
Cô gái tên Tình Nhi rõ ràng không thể đưa ra quyết định, có chút khó xử nhìn ông của mình, cô hi vọng ông có thể cho cô một chủ ý tốt
Ngày tham gia: 09/10/2017 17:30 Bài viết: 53 Đến từ: Trung Quốc
Số điện thoại: 01627561050
Chương 13 :
Nghe xong lời của Diệp Mặc, ánh mắt ông lão ánh lên một tia sáng, tuy ông biết Diệp Mặc là một người có bản lĩnh, nhưng lúc hắn nói sẽ chữa khỏi hoàn toàn cho ông, ông vẫn có chút không tin, vả lại người này vừa mở miệng là nói đến tiền, chẳng có chút y đức nào cả.
Trong y học nếu đã nắm chắc 70% thì có nghĩa là cơ hội đã rất lớn, nhưng người này lại nói đã nắm chắc 70% sẽ chữa khỏi cho ông, nói nghe có vẻ nhẹ nhàng quá, điều đó khiến cho sự tin tưởng ban đầu của ông lão đối với Diệp Mặc một lần nữa có chút buông lỏng, nhưng nghĩ lại nếu như mình không chữa trị, thì chỉ còn sống được vài tháng mà thôi, để cho hắn chữa trị, nếu chữa không khỏi, thì cũng chỉ mất một ít tiền.
Nhưng muốn lừa tiền của ông cũng đâu phải dễ, nghĩ đến đây ông lão nói:
- Anh nói bây giờ anh chưa chắc sẽ trị khỏi hoàn toàn cho tôi, vậy thì đến khi nào thì anh nắm chắc đây?
- Ba năm.
Diệp Mặc cười thản nhiên nói.
Diệp Mặc nghĩ đợi đến khi "Ngân Tâm thảo" của mình đến khi thu hoạch, thì sự tu luyện của mình không thể lên cao thêm nữa, luyện khí tầng ba chắc cũng được rồi, tuy hắn không hiểu được ý trong câu hỏi của ông lão, nhưng hắn biết ông ta có chút hoài nghi mình, nhưng không sao, dù gì thì tiền cũng chỉ kiếm lần này thôi.
Hắn không ngốc đến nổi đem chuyện của mình kể cho người khác, dù hắn không kiếm tiền thì cũng không tiết lộ chuyện của mình. Chỗ này là nơi nào, Diệp Mặc đã biết rất rõ ràng, nếu để người khác biết hắn có phép thuật, thậm chí đến khoa học ở chỗ này cũng không thể giải thích, hắn nhất định sẽ không gặp chuyện gì tốt lành cả.
Với thực lực của hắn thì chuyện trốn đi cũng khó, sự lớn mạnh của lực lượng chính phủ hắn biết rất rõ. Cho nên hắn chỉ còn cách kiếm tiền một cách lén lút, tuyệt nhiên không thể quang minh chính đại mà tỏ rõ thực lực của mình, để tránh mình bị đem đi giải phẫu như lũ chuột bạch.
- Vậy thì trị ngọn, nhưng anh cần bao nhiêu tiền, chúng tôi không có mang theo, đợi khi anh trị khỏi, tôi sẽ bảo người chuyển khoản cho, hoặc là anh đi với chúng tôi để lấy tiền.
Ông lão cũng có chút hứng khởi nói, ông ta đã xác định tên bác sĩ này là một tên lừa đảo, bởi vì hắn ta nói hiện giờ chưa thể chữa khỏi, mà phải đến ba năm sau, nói như thế ai mà tin cho được.
Sỡ dĩ còn muốn Diệp Mặc thử xem, là bởi vì cây ngân châm lúc nãy đã khiến ông tỉnh lại, điều đó khiến cho ông có ý muốn thử hắn. Vả lại ông cũng muốn biết tên bác sĩ này sẽ chuẩn bị lừa gạt như thế nào. Hắn ta làm việc cho Lợi Khang, chẳng trốn đi đâu được.
Diệp Mặc lắc đầu nói:
- Không có tiền thì tôi không làm gì được, tôi trị bệnh là muốn kiếm tiền. Và tôi cần tiền ngay bây giờ, còn về việc chuyển khoản hay đi với các người, tôi không có hứng thú.
Diệp Mặc cự tuyệt ngay lời của ông lão, không có thực lực, thì hắn sẽ không phơi bày ra đâu, sự nham hiểm của lòng người, hắn đã được thấy từ lâu rồi, có thể nói ngoài sư phụ Lạc Ảnh ra, thì hắn sẽ không tin bất cứ ai, vả lại hắn cũng không tin trên người cô gái này không có tiền, người có tiền như cô ta, làm sao đến một tấm card cũng không có chứ.
Sắc mặt ông lão liền trở nên khó coi, sao lại có tên bác sĩ như vậy chứ, không cần biết hắn có phải là kẻ lừa đảo hay không, nhưng làm gì có loại người chưa chữa bệnh mà đòi tiền công chứ, đây không phải là chuyện y đức kém, mà hoàn toàn không có y đức.
- Ông nội, nghe nói các bác sĩ bây giờ đều như thế, không có tiền thì không muốn chữa bệnh, ông đừng nổi giận nữa.
Cô gái tên Tịnh Nhi vì ông nội chuyển nguy thành an, trong lòng thoải mái đôi chút, ngược lại đang khuyên ông nội của mình.
- Trị ngọn anh cần bao nhiêu tiền?
Cô gái tên Tình Nhi không phải kẻ ngốc, tuy cô ta nhìn thấy Diệp Mặc có một chút bản lĩnh, nhưng người này hình như hơi khoác lác, nhưng đối mặt với một người duy nhất có khả năng trị khỏi bệnh cho ông nội, cô không muốn bỏ qua.
- Hai trăm nghìn
Diệp Mặc nhìn cách ăn mặc của người con gái đoán chừng cũng có hai trăm nghìn, nên hắn muốn hai trăm nghìn đối với cô mà nói có lẽ rất dễ dàng.
Thiếu nữ này có chút khó xử, tất cả tiền của cô ta cộng lại chỉ có năm mươi nghìn, mà hắn lại đòi đến hai trăm nghìn. Chẳng lẽ hắn nhìn thấy bộ quần áo đắt tiền trên người mình nên mới đòi giá thế? Nhưng quần áo trên người đâu phải do cô mua, mà cô cũng mua không nổi, là do bà cô đã tặng.
- Tôi chỉ có năm mươi nghìn, tất cả đều ở đây, mật mã là 880521.
Nói xong cô ta lấy ra một cái card duy nhất trên người đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc cầm lấy, nhìn cô ta một cái, nghĩ cô ta thật nhỏ mọn, một viên hộ tâm đơn cũng đáng giá hơn năm mươi nghìn rồi, nhưng năm mươi nghìn thì năm mươi nghìn, đối với việc kiếm tiền chịu thiệt thòi thì hắn không quan tâm, có năm mươi nghìn thì tạm thời cũng không cần lo nghĩ chuyện tiền nữa.
Cầm lấy card rồi thì hắn cũng không nhiều lời, mở hộp thuốc lấy ra một viên thuốc màu đen đen đưa cho ông lão và nói:
- Ông hãy uống viên hộ tâm đơn này trước, tôi sẽ châm cho ông sau.
- Đây là thuốc gì? Hộ tâm đơn à? Sao khó coi thế, anh không phải là giang hồ lang trung chứ? Đây là bệnh viện Lợi Khang đấy.
Cô gái tên Tịnh Nhi cản lấy tay Diệp Mặc, có chút lo lắng.
- Nếu cô không muốn chữa trị nữa, thì tôi sẽ trả card lại cho cô.
Diệp Mặc nói với vẻ không vui.
Ông lão nhìn vào mắt của Diệp Mặc, xua tay nói:
- Tình Nhi, cháu tránh ra đi, đưa thuốc đây ông uống.
Ông lão cầm lấy viên thuốc, không nói lời nào nuốt vào trong, nhẹ nhàng thở ra, không phải ông sợ chết, nhưng nếu ông có thể sống thêm 3 năm nữa, thì có rất nhiều việc ông có thể sắp xếp ổn thỏa, nhưng nếu ông ra đi đột ngột, thì gia đình có thể sẽ vì thế mà náo loạn, thậm chí sụp đổ, đây là điều ông không muốn nhìn thấy.
Cho nên dù chắc rằng Diệp Mặc là tên lừa đảo, nhưng chỉ cần 10% hy vọng thì ông cũng phải thử.
Nhìn ông ta uống xong thuốc, Diệp Mặc gật gật đầu, bảo ông ta nằm xuống, bắt đầu châm.
Tình Nhi vốn hoài nghi hắn ta, bởi vì hắn lấy ra một viên thuốc màu đen đen thì càng nghi ngờ, nhưng khi cô thấy tốc độ châm kim của Diệp Mặc và vẻ mặt tươi tỉnh hơn của ông, cô lại bắt đầu kì vọng ở Diệp Mặc.
Tuy chưa từng được thấy châm cứu trị liệu của Trung y bao giờ, nhưng cô cũng nhìn thấy qua trên ti vi, châm cứu trị liệu thông thường, tuyệt đối không thể mây bay nước chảy như Diệp Mặc, mà sự nhanh nhẹn của tên bác sĩ này đến độ gần như chỉ thấy bóng tay, đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cho niềm tin của cô dâng lên.
Đến sau cùng, sự nghi ngờ của cô đối với Diệp Mặc gần như biến mất, bởi vì trên trán Diệp Mặc đã thấm đẫm mồ hôi.
Đột nhiên cô ta trở nên căng thẳng, bởi vì cô nhìn thấy trên gương mặt ông có vẻ đau đớn, đang lúc cô ta muốn mở miệng hỏi thì đột nhiên Diệp Mặc lôi ông lão trở ngược mình, chưởng một cái vào lưng ông ta.
"Phụt" một tiếng, ông lão phun ra một đống nhầy nhụa vừa đen vừa nồng.
Diệp Mặc thở phào nói với cô ta:
- Ông của cô đã khỏi rồi, trong 3 năm sẽ không bị gì đâu, bây giờ để y tá vào dọn dẹp, tôi phải đi đây.
Nói xong không đợi cô ta kịp trả lời, hắn vác hòm thuốc trên vai quay lưng đi, đợi khi Tình Nhi định thần lại định đuổi theo, thì Diệp Mặc đã biến mất rồi.
- Ông nội…
Cô gái tên Tình Nhi chạy trở lại phòng cấp cứu, cô lo lắng gọi, cô nghĩ Diệp Mặc là loại người lừa gạt xong thì đi, thậm chí có thể không phải là người trong bệnh viện Lợi Khang. Lúc vừa vào đây, y tá nói hắn không phải là bác sĩ Thôi, lúc này cô mới nghĩ ra, nhưng bây giờ không kịp nữa.
Ông lão đã hồi phục, cầm lấy cái khăn lau miệng, ánh mắt lộ vẻ kỳ lạ, nhìn cô ta rồi nói
- Tên bác sĩ này không phải kẻ lừa đảo, ông cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hơn nhiều, không mệt mỏi như ngày xưa nữa. Thật không ngờ lại có vị thần y như thế, lát nữa cháu hãy đi hỏi y tá, vị bác sĩ ấy tên gì, loại người này nên quen biết một chút.
Ngày tham gia: 09/10/2017 17:30 Bài viết: 53 Đến từ: Trung Quốc
Số điện thoại: 01627561050
Chương 14:
Diệp Mặc trở về nhà, Hứa Vy vẫn chưa về, hôm nay tuy rằng đã thế cô ta một buổi, nhưng cũng đã kiếm được mấy chục nghìn, đối với một kẻ đã cạn kiệt lương thực như Diệp Mặc mà nói, thì đây là một chuyện đáng ăn mừng. Nhưng chuyện này chỉ có thể làm lần này thôi, nếu làm nhiều lần có thể sẽ làm lộ thân phận hắn ta, bây giờ hắn vẫn chưa có khả năng thự bảo vệ mình, bây giờ mà tiết lộ thân phận và một số chuyện của hắn, thì đó không phải là chuyện hay ho, thế giới này chắc gì an toàn như vẻ bên ngoài của nó.
Ngày hôm sau Hứa Vy trở về, nhưng Diệp Mặc nhìn thấy bọng mắt của cô ta có vẻ sưng đỏ, hình như đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Diệp Mặc và cô ta chỉ là quan hệ bình thường, nên hắn cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Những ngày tiếp theo, Diệp Mặc ngoài việc đi học là việc tu luyện và luyện quyền. Bởi vì có một ít tiền, việc bày bán ngoài chợ đêm đã được hắn ta dời lại. Chuyện khiến cho Diệp Mặc cảm thấy kỳ lạ chính là, từ lúc Tô My ăn nhục trước mặt hắn, thì đã không còn tìm hắn nữa. Nhưng như thế cũng tốt, hắn sẽ không lo nghĩ nhiều nữa.
Diệp Mặc không biết rằng, những người tìm kiếm hắn là không ít. Ngoại trừ Tô Tịnh Văn, người đã mua bùa chú của hắn ta, thì còn có lão già mà hắn đã trị bệnh trong bệnh viện. Ngoài ra, còn có tên Vương Bằng cũng đang tìm hắn, bởi vì từ lúc lần trước cái tên mua bùa chú đá anh ta một cái, khuỷu tay của anh ta vẫn chưa thể dùng sức, nếu dùng sức liền bị trật khớp, vả lại sao khi nối vẫn như vậy.
Nhưng mặc cho ông lão đã được Diệp Mặc trị bệnh có lật tung cái bệnh viện Lợi Khang, cũng không tìm được kẻ nào tên Diệp Mặc, người này như xuất hiện từ không trung, và lại biến mất trong không trung.
Không những tên bác sĩ Thôi lần trước bị tra hỏi, mà thậm chí tất cả bác sĩ, y tá đều bị tập hợp lại, tra hỏi từng người, nhưng vẫn không tìm được tên bác sĩ xách hòm thuốc, và sử dụng châm cứu.
Tiểu Vũ thì có chút nghi ngờ Diệp Mặc, bởi vì chuyện này xảy ra vào đêm mà hắn thay ca, nhưng cô ta không để ý lần trước Diệp Mặc có đem theo hòm thuốc hay không. Nhưng qua Hứa Vy cô được biết Diệp Mặc là một tên lưu manh không nghề nghiệp, thì lập tức xóa tan mọi nghi ngờ.
Nếu như không phải vì bệnh tình của ông lão đã khỏi hoàn toàn, và thân phận của hắn, thậm chí có người cho rằng chuyện này là do ông ta và cô cháu gái bịa đặt ra.
…
Tâm trạng gần đây của Tô Tịnh Văn không tệ, không những bệnh tình của mẹ đã khỏi, và cái tên Vương Bằng mà cô căm ghét đã không còn xuất hiện nữa, trong lòng Tô Tịnh Văn hết sức cảm ơn kẻ đã bán bùa chú cho cô, là hắn đã thay đổi mọi thứ giúp cô.
- Văn Văn, kẻ đã bán bùa chú cho con đã tìm được chưa?
Một vị phu nhân dáng mạo quý phái ngồi bên cạnh cô hỏi.
Văn Văn đương nhiên chính là Tô Tịnh Văn, còn vị phu nhân quý phái kia chính là mẹ cô. Lần trước chính do bùa chú của Diệp Mặc mà bà tỉnh dậy, từ lúc mẹ cô tỉnh dậy, Tô Tịnh Văn hễ có thời gian là luôn ở bên cạnh bà.
Từ lúc được "bùa Thanh thần" cứu, cả nhà Tô Tịnh Văn đã rất nỗ lực tìm kiếm Diệp Mặc, không những Tô Tịnh Văn và mẹ cô tìm, mà Tô Kiến Trung cũng đang tìm kẻ kỳ bí này.
Tô Tịnh Văn và mẹ cô tìm kiếm Diệp Mặc là bởi vì còn nợ hắn món nợ tình nghĩa, tuy lá bùa này cô đã trả tiền, nhưng bây giờ họ đã hiểu, dù có tốn mấy chục nghìn cũng chưa chắc mua được một góc bùa.
Bởi vì hiểu rõ sự quý báu của lá bùa, lá bùa còn lại được Tô Tịnh Văn cất giấu cẩn thận, đem theo bên mình. Cô muốn tìm Diệp Mặc là bởi vì muốn đền đáp thêm một ít tiền cho hắn.
- Không có, con đã đến vườn Hải Bảo rất nhiều lần rồi, nhưng đều không gặp anh ta. Nhà họ Vương hình như cũng đang tìm anh ta, con sợ anh ta sẽ bị thiệt thòi bởi nhà họ Vương.
Tô Tịnh Văn đáp, hình ảnh Diệp Mặc đeo kính đen và mũ vành thấp đã xuất hiện hàng trăm lần trong đầu cô.
Người phụ nữ trung niên cười nói:
- Tịnh Văn, con cảm thấy kẻ thần bí kia sẽ sợ nhà họ Vương sao? Con đừng lo nữa, sau này con để ý anh ta một chút là được rồi, nếu gặp nhất định con phải đưa anh ta về đây, mẹ phải đích thân cảm ơn anh ta, nếu anh ta không chịu đến thì nhất định không được đối xử tệ với anh ta.
- Vâng.
Tô Tịnh Văn đã có sự tò mò cực lớn đối với Diệp Mặc, vả lại từ lúc cô mang "bùa trừ tà", cô đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều, đã vô số lần, cô muốn thử uy lực của "bùa hỏa cầu", nhưng đã khống chế được, bởi vì "bùa hỏa cầu" chỉ có một lá, xài rồi thì hết.
Diệp Mặc đương nhiên là không biết là rất nhiều người đang tìm mình, nếu biết thì hắn cũng làm như không biết. Lúc này tiền của hắn không ít, việc tu luyện thì cũng không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết, mà có tiền, thì đến chợ đêm cũng không cần đi nữa, cho nên hắn đã sống thoải mái hơn, mỗi ngày đều là trường lớp và chỗ ở, chỉ hai chỗ này thôi, cuộc sống không thể bình thường hơn.
Nhưng hôm nay lúc đi từ trong thư viện ra, Diệp Mặc cảm thấy có ai đang theo dõi mình, lúc hắn ra khỏi trường, thì cảm giác này càng dữ dội.
Bên góc đường không xa cổng lớn của trường, một chiếc xe đua Land Rover lập tức bị hắn nhìn thấy, trong xe hình như không chỉ có một người, và đều chú ý đến hắn.
Diệp Mặc cười lạnh nhạt, xem ra hắn đã bị những kẻ ngồi trong xe theo dõi rồi. Từ sau khi đến đây, Diệp Mặc đã rất kín đáo, nếu như không có ai khiêu khích hắn, thì hắn cũng không chủ động khiêu khích ai. Nếu như có mâu thuẫn gì thì chỉ có thể là tên Trịnh Văn Kiều mà thôi, xem ra những kẻ này nhất định là có liên quan đến tên họ Trịnh rồi.
Diệp Mặc nghĩ chắc là nên chủ động đến đó, đem bọn họ đến một nơi vắng vẻ đập cho họ một trận, trên chiếc Land Rover bước xuống hai gã thanh niên tóc vàng.
Hai gã thanh niên đó đến trước mặt Diệp Mặc, liếc xéo Diệp Mặc một cái, sau đó, một trong số họ nói:
- Anh là Diệp Mặc? Phiền anh đi với chúng tôi một chút. Ha ha, anh đừng từ chối, bởi vì như thế anh sẽ chết rất thê thảm đấy.
Diệp Mặc cười mỉm, cứ tưởng tên Trịnh Văn Kiều có bản lĩnh gì ghê gớm, thì ra là chỉ kêu bọn lưu manh đến đây.
Hai tên tóc vàng kẹp lấy Diệp Mặc ở giữa, rất rõ ràng là không cho Diệp Mặc thoát được. Đang lúc hai tên nghĩ là Diệp Mặc sẽ từ chối, định ra tay cho hắn một bài học, thì lại ngoài dự đoán của chúng, Diệp Mặc lại nói:
- Dẫn đường đi.
Ngơ ngác một lúc, một trong hai tên tóc vàng nhìn Diệp Mặc nói:
- Được lắm.
Diệp Mặc mặc kệ hai tên tóc vàng nói gì, mà còn ung dung đi theo bọn họ, cứ như hai người này là đến đón hắn vậy.
Tô Tịnh Văn vừa cho xe dừng tại cổng trường đại học Ninh Hải, thì nhìn thấy Diệp Mặc đang bị hai gã thanh niên tóc vàng lôi lên xe, Tô Tịnh Văn lắc lắc đầu, đương nhiên là cô ta biết tên học trò này đã đắc tội với ai đó, nên bị lôi đi, nhưng những chuyện này cũng xảy ra thường xuyên, nên cô không cần quan tâm.
Nhưng khi cô ta lướt qua mặt hắn, hơi giật mình, kẻ này hình như rất quen thuộc? Đúng rồi, hình bóng hắn ta hình như đã gặp ở đâu rồi, và trên người có một khí chất khó diễn tả bằng lời, mình nhất định đã gặp hắn rồi, thậm chí đã từng nói chuyện.
Một kẻ quen thuộc đã bị Tô Tịnh Văn nhìn thấy, cô ta không thể bỏ mặc hắn, dù sao thì cũng phải biết thân phận của hắn thế nào.
Nghĩ đến đây, Tô Tịnh Văn lập tức báo cảnh sát, sau khi miêu tả hướng đi của chiếc Land Rover, cô cũng lái xe đuổi theo, nhưng không dám tiến quá gần, sợ bị phát hiện, chỉ dám nhìn từ xa, cô lấy ống dòm để nhìn theo chiếc Land Rover.
Hướng đi của chiếc Land Rover quả nhiên càng lúc càng vắng vẻ, dần dần đã đến vùng ngoại thành, Tô Tịnh Văn biết rằng đám người này muốn tìm nơi vắng vẻ để đối phó tên học trò kia, rất có thể sẽ xảy ra án mạng. Vả lại chiếc Land Rover đang lắc lư dữ dội, không chừng đám người kia đã động thủ rồi, cô có vẻ lo lắng, nhưng cảnh sát vẫn chưa chịu xuất hiện.
Sau khi chiếc Land Rover đi được mười mấy phút, lắc lư càng lúc càng dữ dội. Đúng lúc Tô Tịnh Văn đang căng thẳng tột độ, một chiếc xe cảnh sát hú còi từ từ chạy tới.
Ngày tham gia: 09/10/2017 17:30 Bài viết: 53 Đến từ: Trung Quốc
Số điện thoại: 01627561050
Chương 15:
Còn chưa tới chỗ cần đến, cũng bởi vì một trong đám lưu manh đó muốn giáo huấn Diệp Mặc một chút, thế là cảnh Diệp Mặc chỉnh đốn đám đó diễn ra sớm hơn. Trên Land Rover cộng luôn lái xe cũng chỉ năm người, sao có thể cản trở được quyền đấm cước đá của Diệp Mặc. Tuy nhiên chỉ trong khoảnh khắc, ngoại trừ tên lái xe bị đánh hai cái tát, còn lại mấy tên kia toàn bộ bị Diệp Mặc dẫm nát dưới chân, không gẫy tay thì gẫy chân
Đây là Diệp Mặc hiểu nơi này không thể tùy tiện giết người, bằng không hắn cũng không dám khẳng định mình có lỡ tay giết luôn mấy tên khốn này không
Khiến Diệp Mặc kỳ quái là, từ đầu tới đuôi, hắn đều không cho bất kỳ một ai cầm điện thoại lên, sao xe cảnh sát nhanh như vậy đã tới rồi? Hắn cũng không cho rằng ra Trịnh Văn Kiều hảo tâm như vậy, còn giúp hắn báo cảnh sát. Không biết là ai ăn no rỗi việc đây, không ngờ kêu cảnh sát đến, điều này làm cho hắn mất hứng hẳn
Rất rõ ràng người báo cảnh sát nói rất chi tiết, xe cảnh sát rất nhanh liền đuổi theo Land Rover, và ngăn cản xe Land Rover.
Diệp Mặc nhìn nhìn mấy tên lưu manh rên rỉ trên xe, lạnh giọng nói:
- Trở về nói cho tên họ Trịnh, tôi sẽ đi tìm hắn đấy.
Nói xong bước xuống Land Rover.
- Chuyện gì thế? Mới vừa rồi có phải anh báo cảnh sát không?
Trên xe cảnh sát có hai gã cảnh sát bước xuống, người nói chính là một tên cảnh sát trung niên có sắc mặt bị hun khói hơi đen đen, có vẻ mặt rất là không kiên nhẫn.
- Không phải tôi báo, mấy tên này bắt cóc tôi, tôi phản kháng một chút, kết quả chính là như vậy, tôi đoán chừng là người dân hảo tâm nào đó báo cảnh sát
Diệp Mặc chỉ chỉ mấy tên lưu mạnh trên xe nói
- Anh Ngụ, vừa rồi chính là người này ép em lên xe, sau đó bức bách em lái xe đến vùng ngoại thành, còn quyền đấm cước đá mấy người bên em
Tên lái xe – người duy nhất có thể cử động, gặp được cảnh sát mặt đen này, lập tức giống như nhìn thấy cha ruột, vừa nói vừa dùng tay chỉ Diệp Mặc.
Người cảnh sát mặt đen quay đầu lại nhìn thoáng qua tên lái xe tóc vàng, bất động thanh sắc gật gật đầu, rất rõ ràng y quen tên tóc vàng.
Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, vừa thấy xưng hô thế này liền biết tên này và bọn lưu manh có mưu kế
Quả nhiên Diệp Mặc ý niệm trong đầu còn chưa kịp chuyển, cảnh sát mặt đen liền lạnh lùng liếc mắt nhìn chằm chằm Diệp Mặc một cái, sau đó quay đầu hướng người lái xe này hỏi:
- Anh nói hắn cưỡng ép lên xe các anh, còn đánh người? Chẳng lẽ ban ngày ban mặt còn muốn cướp xe hay sao?
- Đúng, đúng, đúng, người này chính là muốn cướp xe của chúng em, còn muốn đả thương chúng em, nếu lâu chút nữa, hắn nhất định sẽ ném chúng em xuống xe, sau đó lái xe đi
Tên lái xe này bị Diệp Mặc đánh hai cái tát, trong lòng đã sớm khó chịu, hiện tại được chỉ điểm, liền vội vàng nói cho cảnh sát mặt đen rằng Diệp Mặc muốn cướp xe.
Diệp Mặc không nói gì, hắn có lòng giết mấy người này xong lập tức rời đi, nhưng hắn cũng biết với tu vi hiện tại của hắn, muốn thoát khỏi mạng lưới điều tra hùng mạnh của chính phủ, không thể nghi ngờ là người si nói mộng. Trong lòng liền một bụng căm tức người đã nhiều chuyện báo cảnh sát kia
- Anh có hiềm nghi cướp bóc, cùng tội gây thương tích, phiền anh cùng chúng tôi đi một chuyến đến đồn cảnh sát
Tên cảnh sát mặt đen miệng thì nói, mà tay đã đặt lên cán súng bên hông, người thanh niên này một mình đánh mấy người, nói rõ hắn là người giỏi võ, không thể không phòng.
Người cảnh sát trẻ tuổi còn lại, hơi chau mày, miệng giật giật, cuối cùng thở dài, không nói gì thêm.
Diệp Mặc không muốn hiện tại giết người chạy trốn, chỉ có thể đi theo tên cảnh sát này lên xe cảnh sát. Bất quá hắn trong lòng âm thầm cân nhắc, nếu chẳng may ở trong bót cảnh sát gặp phải độc thủ, hắn liền lập tức lẩn trốn. Chỉ cần về đào gốc 'Ngân tâm thảo' mang đi là được, một ngày nào đó hắn sẽ trở về trả thù
Tô Tĩnh Văn quan sát qua kính viễn vọng không hiểu ra sao cả, cảnh sát đến đây, không ngờ mang đi người thanh niên có dáng học sinh kia, mà xe Land Rover lại trực tiếp lái đi, chuyện này không khỏi quá mức kỳ quái. Khi mình báo cảnh sát nói rất rõ ràng, mấy tên lưu manh trên xe Land Rover muốn bắt cóc người học sinh kia, nhưng kết quả cuối cùng tại sao có thể như vậy?
Bóng dáng người thanh niên có dáng học sinh kia có chút quen thuộc thì phải? Tô Tĩnh Văn rốt cục nhớ tới đã gặp dáng người này ở nơi nào rồi, cô dường như có chút ấn tượng. Người trẻ tuổi bán bùa cho cô, tuy rằng mang kính râm, còn mang cả khẩu trang, nhưng thân hình của hắn dường như cùng bong dáng chàng học sinh bị cảnh sát mang đi này rất ư là giống nhau, chẳng lẽ là anh ta? Mặc kệ phải hay không, Tô Tĩnh Văn quyết định đi xem trước rồi tính
Xe cảnh sát tiến vào đồn cảnh sát, tên cảnh sát mặt đen đưa mắt liếc ra ý với hai gã cảnh sát trẻ đi tới, nói:
- Trước hết để cho hắn nghỉ ngơi một chút, lát nữa ghi khẩu cung
Diệp Mặc híp mắt không nói gì, hắn đương nhiên biết tên cảnh sát mặt đen này không có hảo tâm như vậy. Hơn nữa y định tội danh cho mình vẫn là cướp bóc và đả thương người.
Quả nhiên, không ngoài dự liệu của Diệp Mặc, hắn không hề được đưa tới chỗ nghỉ ngơi, mà là trực tiếp bị đẩy vào một gian phòng giam phạm nhân tạm thời khá lớn
Diệp Mặc lúc tiến vào, bên trong đã có bảy tám người rồi, tuy nhiên có bốn thằng vây cùng một chỗ, đều là thanh niên trai tráng rắn chắc vô cùng, từ hình xăm trên cánh tay bọn họ là có thể nhìn ranh được, những người này đều là loại người hung ác. Còn mấy người khác chia ra núp ở các góc, chỉ liếc mắt nhìn lén Diệp Mặc một cái, liền không để ý nữa.
Rất nhanh Diệp Mặc cho ra kết luận, gian phòng giam này không phải chuyên môn tạo ra để giam giữ phạm nhân, hẳn là chỉ tạm giam mà thôi. Phỏng chừng sau khi xác định hành vi phạm tội, thì sẽ có phòng giam khác nữa. Diệp Mặc vừa thấy bốn thanh niên trai tráng này liền hiểu rõ mục đích mà tên cảnh sát mặt đen đem mình vào đây, y chắc là muốn mình tại nơi này bị đánh một trận trước
Nhìn thấy Diệp Mặc có chút nho nhã tiến vào, ánh mắt bốn gã vạm vỡ đang vây cùng một chỗ lập tức liền nhìn qua, đều chăm chú nhìn chằm chằm Diệp Mặc
Nằm ngoài dự liệu của Diệp Mặc là, hắn đợi nửa ngày, ánh mắt bốn người kia lại quay trở về, không ngờ không ai đi lên nói lời vô nghĩa hoặc là gây chuyện. Một người trong số đó cằm có một vết sẹo, rất rõ ràng người này là thủ lĩnh mấy người bọn họ. Diệp Mặc thấy tên mặt sẹo này đưa mắt ra hiệu mắt ra hiệu mấy người xung quanh, bốn người này không ngờ lại như không hề quan tâm mặc kệ tất
Diệp Mặc chỉ quét qua trên người mấy người này quét một chút, liền không còn có hứng thú quan sát, hắn quan sát chính là nhà tù này, nếu như muốn chạy trốn, có thể dùng biện pháp gì.
Tuy nhiên Diệp Mặc có thính lực rất mạnh, một trong bốn gã kia nhỏ giọng nói chuyện vẫn bị hắn nghe thấy được.
- Đao ca, vì sao không để cho tên mặt trắng này một chút uy thế phủ đầu, khiến hắn hiếu kính vài cái?
Nói chuyện chính là tên hơi lùn
- Người này không đơn giản, chúng ta còn vài ngày thì ra ngoài, không cần phải gây chuyện. Phỏng chừng đám người kia muốn mượn tay của chúng ta thu thập tên mặt trắng này, tao sẽ không mắc bẫy bọn họ. Mày có trông thấy không, người này sau khi đi vào căn bản không có bất cứ vẻ sợ hãi gì, ánh mắt cũng rất lạnh, đây tuyệt đối là cọng rơm hơi cứng, nhớ kỹ, không nên đi trêu chọc hắn
Tên Đao ca cằm có sẹo lập tức cảnh cáo nói.
Diệp Mặc nhìn bốn phía một chút, phỏng chừng hắn nếu muốn đi, chỗ này cũng ngăn không được hắn. Trong lòng thoải mái một chút, trước tìm một chỗ ngủ một giấc đã rồi nói sau.
Tuy nhiên Diệp Mặc nhìn cả gian phòng, cái giường khá sạch sẽ duy nhất chính là chỗ tên cằm có sẹo đang ngồi, hơn nữa giường của gã gần cửa sổ, không khí cũng tươi mát hơn nhiều.
- Nhường chỗ chút coi, tôi muốn ngủ một giấc.
Diệp Mặc đi đến trước mặt tên cằm có sẹo, nói một câu khiến tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm
- Mày nói cái gì?
Tên cằm có sẹo dường như có chút không thể tin được đứng lên, y không làm phiền Diệp Mặc, Diệp Mặc không ngờ gây phiền lên đầu y
Thanh âm Diệp Mặc chợt trở nên lạnh lùng:
- Tao nói mày tránh ra, tao muốn đi ngủ rồi, mày nghe không hiểu hả?
Ngày tham gia: 09/10/2017 17:30 Bài viết: 53 Đến từ: Trung Quốc
Số điện thoại: 01627561050
Chương 16:
Muốn chết à.
Tên mặt thẹo chửi, giơ tay giáng một cái tát lên trên mặt Diệp Mặc. Vốn chỉ là thấy Diệp Mặc không dễ chọc, cộng thêm việc phải ra ngoài gấp mới không muốn nhiều chuyện. Bây giờ Diệp Mặc chủ động khiêu khích y. Tên mặt thẹo thích ức hiếp người khác sao mà chịu nhịn được, giơ tay tát Diệp Mặc.
Những người khác trong phòng đều hả hê nhìn Diệp Mặc. Mấy thằng con trai đứng trong góc thầm lắc đầu. Tự nhủ, cái người này chắc là mọt sách. Nếu Tên mặt thẹo này đã không gây phiền phức với hắn thì thôi, hắn lại còn chủ động gây chuyện, đây không phải là muốn ăn đòn sao.
Nhưng tình hình hiện giờ làm bọn họ không thể tin được, há hốc mồm, đó là vì Diệp Mặc bị bọn họ cho là muốn chết lại một tay tóm chặt Tên mặt thẹo. Tay kia tát mấy cái, vẫn chưa là gì, sau đấy Diệp Mặc còn thêm một cước vào bụng Tên mặt thẹo.
Tên mặt thẹo thân thể cường tráng không những không có sức mà trả đòn lại còn bị Diệp Mặc một cước đá bay lên, văng vào cửa sắt, vang lên tiếng "cạch- tang".
Anh cảnh sát sát mặt đen ở ngoài nghe thấy trong phòng có tiếng "cạch- tang", khoé miệng hếch lên một nụ cười nhạt, lập tức móc điện thoại ra gọi.
- Là thiếu gia Kiều đúng không? Vâng, là tôi. Thằng nhóc đó đã bị tóm lại rồi. Bây giờ đang bị nhốt lại, Tên mặt thẹo đang dạy dỗ cậu ta, không liên quan đến chúng ta. Vâng, được được. Tôi nhất định sẽ không để yên cho cậu ta, trước khi phán hình tôi cũng sẽ lột một lớp da của cậu ta…
Tên cảnh sát mặt đen nghe thấy bên ngoài có tiếng nói truyền đến, lập tức dập điện thoại, giả vờ đi tới cửa.
Tên mặt thẹo bị người ta một cước đá bay, chuyện này chính y không thể tin được. Người này trà trộn xã hội đen bao nhiêu năm, biết ngay Diệp Mặc là người không dễ chọc. Tuy y trông hung hãn cường tráng nhưng lại không phải đồ ngu, nếu chọc giận Diệp Mặc ở đây thì y sẽ không được vui đâu.
Tên mặt trắng lại lợi hại như thế, Tên mặt thẹo chắc chắn dù bốn người bọn họ xông lên cũng không phải đối thủ của Diệp Mặc, nếu không hắn đã không chủ động khiêu khích y.
Diệp Mặc lại chậm rãi đi đến chỗ Tên mặt thẹo, thong thả nói:
- Tao thích ngủ cái giường gần cửa sổ đó, mày có ý kiến gì không?
Thấy Diệp Mặc đến gần, trong lòng Tên mặt thẹo liền sợ sệt, tưởng Diệp Mặc còn muốn động thủ, không ngờ Diệp Mặc chỉ nói thích ngủ cái giường đấy. Trong lòng nhẹ nhõm, vội vàng nói:
- Không có ý kiến gì cả, anh đi ngủ đi ạ.
Tên mặt thẹo nhận rõ tình thế, lập tức bày vẻ mặt tười cười với Diệp Mặc cho dù vết đau vừa bị văng vào cửa sắt cũng phải lờ đi. Thấy Tên mặt thẹo đã biết ý thế này rồi, mấy tên cao to kia càng không dám lên tiếng. Đùa sao, bình thường Tên mặt thẹo một mình đã có thế đấu mấy người họ. Bây giờ Tên mặt thẹo đứng trước mặt người này nhưng bất lực đánh trả. Lúc này lại còn đi gây chuyện với Diệp Mặc, không phải chả khác gì với việc tìm chết sao?
Tô Tĩnh Văn trên đường tới đồn cảnh sát, càng nghĩ người bị cảnh sát bắt đi càng giống người bán bùa cho cô. Trong lòng càng hạ quyết tâm phải nhanh chóng giúp người kia ra ngoài.
Nhưng Tô Tĩnh Văn không ngờ là người trong đồn lại ngăn cô gặp Diệp Mặc.
- Anh ta không phải phạm nhân, anh dựa vào cái gì không cho tôi gặp anh ta? Hơn nữa cảnh sát các anh dựa vào cái gì mà nhốt anh ta lại?
Tô Tĩnh Văn tuy không biết chân tướng sự việc nhưng cô lại rất rõ nếu không sẽ không chỉ đưa Diệp Mặc đến đồn mà xe Land Rover lại không sao. Tất nhiên là cô không biết xe Land Rover bây giờ đang đỗ tại cổng bệnh viện.
- Người này khả nghi cướp bóc và gây thương tích cho người khác, gây giờ vẫn đang lấy khẩu cung. Cô muốn gặp anh ta thì mai quay lại.
Tên cảnh sát mặt đen thấy khí chất Tô Tĩnh Văn có chút tao nhã, hơn nữa trông cũng xinh, lúc này mới nén khí lại, nói
- Vậy sao? Nhưng sao tôi thấy không giống? Tôi rõ ràng thấy một chiếc xe Land Rover đưa bạn tôi đi, cuối cùng chiếc xe đó không sao, còn bạn tôi thì lại bị đưa vào đồn. Thế là sao?
Tô Tĩnh Văn cười nhạt một tiếng rồi nói.
- Nếu không có chứng cứ thì đừng có mà nói lung tung, đây là đồn cảnh sát, việc gì cũng cần phải có chứng cứ. Nếu cô vẫn muốn làm loạn tôi sẽ tạm giam cô với tội trở ngại người thi hành công vụ.
Tên cảnh sát không ngờ người con gái này lại thấy quá trình chiếc xe Land Rover đó đưa Diệp Mặc đi, mặt tức thì trầm xuống, giọng điệu cứng nhắc.
- Thật là uy phong, tôi phải xem xem anh lấy tội cản trở gì mà bắt giữ tôi.
Sắc mặt Tô Tĩnh Văn đanh lại. Tên cảnh sát này không ngờ lại ăn nói bừa bãi thế, lại còn kiêu ngạo, có thể chắc chắn là người bị đưa đi đó đang không được tốt.
- Cô, theo tôi vào lấy khẩu cung, tôi nghi ngờ cô và người trước đó là đồng bọn.
Tên cảnh sát đó chỉ Tô Tĩnh Văn, nói một cách khoa trương. Quần áo, cách ăn mặc của Diệp Mặc không đáng mấy đồng tiền, quan hệ của người phụ nữ này và cậu ta, kẻ đứng sau cũng không cứng lắm, cứ phủ đầu cô ta trước rồi tính sau.
- Anh là cảnh sát hay là thổ phỉ?
Sắc mặt Tô Tĩnh Văn có chút khó coi, người này quá ngạo mạn.
- Không phục thì cô kiện tôi đi, tôi là Hoàng Ngụ, cô nhớ lấy.
Tên cảnh sát mặt đen nói một cách khinh thường.
- Sếp Hoàng …
Tên cảnh sát hơi trẻ tuổi này thực sự là quá ngứa mắt, đi lên, gọi một tiếng. cảm thấy tác phong của đội vàng có chút giống thổ phỉ nhưng lại không dám nhiều lời.
Hoàng Ngụ vẫn chưa nói thì ở cửa đã có tiếng vọng tới:
- Cảnh sát chúng tôi trở thành thổ phỉ lúc nào thế?
Âm thanh trầm mạnh, hơn nữa mang theo thái độ chân thật, đáng tin.
- Sếp Cảnh …
Hoàng Ngụ và tên cảnh sát đều thấy người nói ở cửa, vội vàng gọi.
- Sao lại thế này?
Người trung niên này nhìn lướt qua Hoàng Ngụ, lên tiếng hỏi.
- A, Tổng giám đốc Tô, sao cô lại ở đây?
Người trung niên này vừa nhìn đã nhận ra Tô Tĩnh Văn, rõ ràng là anh ta quen Tô Tĩnh Văn.
- Anh là lái xe Cảnh Học Bân đúng không? Sao bây giờ lại làm cảnh sát thế?
Tô Tĩnh Văn cũng nhận ra người này. Mấy năm trước anh ta là lái xe của bố cô, không ngờ bây giờ lại làm cảnh sát, hình như còn làm cục trưởng, leo cao nhanh thật.
- Đúng vậy, nghe theo sự sắp xếp bên trên mà. À, đúng rồi, vừa xảy ra chuyện gì thế?
Người trung niên này nhớ ra chuyện vừa rồi, trong lòng liền có một dự cảm không lành. Tổng giám đốc Tô là thiên kim của thị trưởng Tô, nếu ở trên đất của anh ta mà chịu oan ức gì thì anh ta có ngàn cái mồm cũng không giải thích rõ được.
- Hừ.
Cảnh Học Bân không nhắc đến còn may, một khi nhắc chuyện này, sắc mặt Tô Tĩnh Văn liền đanh lại. Hừ một tiếng lạnh lùng nói:
- Có người uy hiếp bạn của tôi, kết quả là cảnh sát lại đưa bạn tôi vào nhốt lại. Mà cái người uy hiếp lại không thấy bóng dáng đâu cả. Tôi đến gặp bạn thì lại nói anh ấy là tình nghi cướp bóc, thậm chí còn nghi ngờ tôi là đồng bọn. Tôi không phục, đi kiện anh ta. Chả nhẽ cảnh sát bây giờ đều lộng hành vậy sao?
Mặt Hoàng Ngụ hơi chuyển sang trắng, bộ mặt đen của anh ta cũng không giấu được, anh ta không nghĩ rằng người phụ nữ này lại quen cục trưởng Cảnh của bọn họ. Tuy thiếu gia Kiều cuối cùng cũng sẽ bảo vệ anh ta nhưng thế này ngờ rằng sẽ không tốt cho việc thăng chức của anh ta.
- Cậu vừa nói thế sao? Đây là thái độ của một cảnh sát nhân dân của cậu sao?
Cục trưởng Cảnh thầm hận tên mặt đen này. Bình thường cũng biết y ỷ là người của Trịnh Văn Kiều, có chút hoành hành nhưng lần này lại dám chọc giận thiên kim của thị trưởng Tô, chỉ có thể trách hắn xui xẻo.
- Vâng, chỉ là vừa nãy tôi nhất thời tức giận, trong lòng lại không hề có ý này.
Hoàng Ngụ không dám nói dối, dù sao nghe thấy y nói cũng có mấy người. Bình thường cũng chả có người nào dám nói những câu này, chỉ là không ngờ hôm nay lại gặp một người quen Cục trưởng.
- Tháo súng của anh ta xuống, lập tức điều tra rõ chuyện này. Trần Trấn, chuyện này cậu phụ trách. Mau điều tra ra kết quả. Cảnh sát là thần hộ vệ của nhân dân, không phải là lưu manh vô lại.
Cục trưởng này rất dứt khoát, lột phục trang của đội trưởng Hoàng trước mặt Tô Tĩnh Văn.
Tô Tĩnh Văn biết là anh ta chỉ diễn kịch cho mình xem nhưng lại không nói gì.
- Cục trưởng Sở, anh làm thế này không hợp pháp, anh muốn tố cáo tôi, bây giờ cũng không có quyền làm gì tôi.
Thấy Cảnh Học Bân làm thật, đội trưởng Hoàng liền nóng. Y tưởng Cảnh Học Bân biết quan hệ của hắn với Trịnh Văn Kiều nhiều lắm thì cũng chỉ làm bộ thôi, ai ngờ anh ta làm thật.
- Tổng giám đốc Tô, chúng ta đi thăm bạn của cô trước, cục cảnh sát có phần tử thoái hoá như thế này cũng là sỉ nhục của chúng tôi. Về tôi nhất định sẽ kiểm điểm với thị trưởng Tô.
Cảnh Học Bân dường như không nghe thấy tiếng gọi của Hoàng Ngụ, không thèm để ý đến y. Ông ta rất rõ là nếu không có chuyện bạn của Tô Tĩnh Văn, đằng sau cái mông của tên thối nát mặt đen kia cũng đủ y ngồi tù.
Cái gì? Thị trưởng Tô? Hoàng Ngụ lập tức ngây ra, liên hệ với thái độ của Cảnh Học Bân đối với người con gái này, còn gọi cô ta là Tổng giám đốc Tô, y còn không biết quan hệ của người con gái này với thị trưởng Tô thì y là đồ con heo rồi.
Nếu người con gái này là người gì đó với thị trưởng Tô thì Trịnh Văn Kiều cũng không có cách nào bảo vệ y, trong lòng Hoàng Ngụ chợt như rơi vào hố băng.
Ngày tham gia: 09/10/2017 17:30 Bài viết: 53 Đến từ: Trung Quốc
Số điện thoại: 01627561050
Chương 17 :
Vốn nghĩ Diệp Mặc bị nhốt lại nhất định sẽ phải chịu ấm ức ghê gớm, thế nhưng khi mở cánh cửa phòng giam ra, Tô Tĩnh Văn không khỏi bất ngờ vì cảnh tượng trước mặt - Diệp Mặc đang kê cao gối mà ngủ ngon lành, thậm chí giày còn không thèm cởi, vẻ rất bình thản như không có gì xảy ra. Trong khi đó thì mấy tên thanh niên trai tráng cao lớn thô kệch lại đang khép nép đứng vào một góc. Không khí yên tịnh thật chẳng giống dáng vẻ của cái nhà giam chút nào!
Cánh cửa sắt vừa mở ra thì Diệp Mặc liền tỉnh ngay. Khi trông thấy Tô Tĩnh Văn, hắn đã biết được có chuyện gì rồi. Có lẽ Tô Tĩnh Văn đã nhận ra Diệp Mặc chính là người đã bán bùa cho cô nên giờ tới đây mới để cứu hắn, mà rất có khả năng là cú điện thoại báo cảnh sát cũng là do cô gọi. Nếu đúng như vậy thật thì cô ta đúng là giúp mà hóa phiền rồi.
Thấy Diệp Mặc bình yên vô sự, Tô Tĩnh Văn cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu đúng là hắn ta thì lá bùa mà hắn bán quả thực quá linh nghiệm. Vào tới đây rồi thì sợ gì mấy tên lưu manh nữa, hèn gì hắn chẳng lo lắng gì mà an tâm ngủ ngon thế.
- Xin chào, chắc anh nhận ra tôi chứ? Tôi là Tô Tĩnh Văn, vì trông thấy anh bị bắt đi ở chỗ cổng Đại học Ninh Hải vậy nên tôi đã đi báo cảnh sát.
Diệp Mặc trong lòng tự nhủ, quả nhiên là như vậy, Tô Tĩnh Văn là có ý tốt, cũng khó mà trách cô ta. Nhưng có lẽ cô ta cũng chưa dám khẳng định hắn chính là người bán bùa. Đã vậy mình sẽ nhất quyết không công nhận, bởi hắn biết một khi đã thừa nhận thì chuyện này sẽ đem lại rắc rối to.
Cục cảnh sát vào thì dễ, ra thì khó. Mà hiện giờ trong tình cảnh của hắn, đến hạ sách giết người rồi bỏ chạy cũng chẳng dám nghĩ đến nữa là. Diệp Mặc trong lòng thầm nghĩ, thực lực thì ít, chẳng may nếu có người nào đó lai lịch lớn hơn thì coi như tiêu đời.
Thấy Diệp Mặc đang định nói gì rồi lại thôi, Tô Tĩnh Văn bèn lên tiếng:
- Đây không phải là chỗ để nói chuyện. Chúng ta mau rời khỏi đây thôi.
Cảnh Học Bân đích thân giúp Diệp Mặc ghi chép rồi mới tiễn Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn đến ra cửa lớn.
Tô Tĩnh Văn mở cửa chiếc xe Mercedes Benz màu đỏ. Trong xe toát ra mùi rất nhẹ giống như mùi trên cơ thể của phụ nữ. Diệp Mặc có thể đoán ngay chiếc xe này bình thường rất ít cho người khác vào, hoặc thậm chí... Diệp Mặc là người đầu tiên. Dù sao cũng là cô ta tự nguyện, tội gì!
- Cùng đi ăn cơm tối được không?
Tô Tĩnh Văn trong lòng đã thầm coi Diệp Mặc là vị đại sư bán bùa chú nọ, bởi vậy ngữ khí tỏ ra rất khách khí.
Từ lúc ra khỏi trường đến giờ Diệp Mặc vẫn chưa có gì vào bụng. Thấy Tô Tĩnh Văn có ý mời đi ăn cơm, hắn không chút chần chừ mà đồng ý ngay.
Tô Tĩnh Văn đưa Diệp Mặc tới một quán ăn có tên là "Tây Hồ nhân gia". Đây là một quán rất yên tĩnh, bên trong được trang trí hết sức trang nhã. Khách cũng không đông lắm, ai nấy đều rất giữ trật tự. Diệp Mặc vừa bước vào đã biết đây là một chỗ không tồi. Bình thường hắn toàn ăn ở những quán ven đường, chọn đại vài món rồi mang đi chứ chưa bao giờ quá quan trọng chuyện ăn uống.
- Tĩnh Văn, lâu rồi không thấy cô ghé qua đây.
Một người phụ nữ dáng đầy đặn, toàn thân toát lên vẻ nho nhã, trông thấy Tô Tĩnh Văn bước vào lập tức tươi cười chạy ra đón.
- Chị Phương, dạo này có chút chuyện nên không thể ghé qua, hôm nay mới cùng bạn đến ăn cơm được. Còn phòng riêng không chị?
Tô Tĩnh Văn cười nói. Trông dáng vẻ cô ta tự nhiên như vậy, nhất định là có chỗ thân quen với chị Phương này.
Nghe Tô Tĩnh Văn nói, người phụ nữa khí chất tao nhã kia liền đưa ánh mắt kì quặc và khó hiểu liếc sang Diệp Mặc, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường như không, cô nói:
- Có chứ, sảnh Tương Tri đang còn trống này.
Chị Phương không phải quá xinh đẹp, nhưng chị có đôi mắt hoa đào kiều diễm như muốn hút mất ánh nhìn của người đối diện. Đặc biệt đôi gò bồng đảo căng đầy mơn mởn của chị thì thực sự khiến đàn ông thì phải nóng mắt, đàn bà thì phải ghen tị. Thường thì những người phụ nữ như vậy trông có vẻ lẳng lơ, nhưng ở chị Phương này lại toát lên vẻ tao nhã cao quý đến kì lạ, nhìn là biết ngay người có học thức. Nhưng khi Tô Tĩnh Văn nói Diệp Mặc là bạn cô, ánh mắt của chị Phương đã biến đổi một cách rất lạ. Điều này không lọt qua mắt của Diệp Mặc.
Sảnh Tương Tri bên trong mờ mờ ảo ảo, chỉ có chút ánh sáng leo lắt chiếu vào từ ánh đèn bên ngoài. Trông căn phòng này chẳng có vẻ gì là nơi để ăn cơm mà giống với chỗ để hẹn hò thổ lộ tâm tình hơn. Diệp Mặc không thích cái quang cảnh như vậy chút nào, hắn lập tức kéo hết rèm trong phòng lên. Ánh hoàng hôn chiếu vào bên trong, căn phòng mất hẳn cái vẻ mờ ám ban đầu.
- Tĩnh Văn, cô cứ gọi đồ ăn lên đi, tôi đi pha trà nhé.
Chị Phương cầm tờ thực đơn đặt lên bàn rồi quay người bước đi.
Diệp Mặc nghĩ thầm, việc pha trà cũng cần đích thân bà chủ làm, chẳng lẽ ở đây không có nhân viên hay sao?
Dường như đã nhận ra nỗi thắc mắc trong lòng Diệp Mặc, Tô Tĩnh Văn bèn giải thích luôn:
- Chị Phương vốn là một cao thủ trong giới trà đạo, đến đây dùng cơm đều là khách quen cả, thường thì chị Phương sẽ đích thân pha trà.Thực đơn đây, anh gọi món đi.
Nói rồi Tô Tĩnh Văn đưa tờ thực đơn trong tay cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhìn tờ thực đơn. Các món tuy không nhiều nhưng hình ảnh minh họa cho các món ăn thì quả thực là vô cùng bắt mắt.
- Sao không ghi giá ở đây?
Diệp Mặc phát hiện thực đơn trong tay không có yết giá.
- Ở đây bất kể món gì cũng là 300 tệ một đĩa nên không cần ghi giá. Khách quen của quán thì đều biết điều này.
Tô Tĩnh Văn điềm nhiên cười nói nói.
Diệp Mặc hơi sửng sốt, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ một đĩa rau cũng 300? Tất nhiên hắn không nói miệng ra câu này. Mình nghèo đâu có nghĩa người ta cũng không có tiền đâu. Diệp Mặc đương nhiên không hề hay biết, nơi này thứ đắt nhất không phải đồ ăn.
Diệp Mặc trước nay chưa bao giờ quá chú ý tới chuyện ăn uống, nhưng hắn có thể đoán ngay Tô Tĩnh Văn là người có tiền, bởi thế mà cô ta đâu có nề hà gì chuyện giá cả. Món nào cũng một giá như vậy, thế thì mình cứ chọn đại đi vài món.
Diệp Mặc không thích trà không có nghĩa là hắn không biết gì về trà. Trà mà chị Phương pha uống một ngụm mà hương đã lưu lại trên môi, làm người ta không khỏi có cảm giác muốn lập tức thưởng thức thêm ngụm thứ hai, thứ ba...
Thấy Diệp Mặc dường như rất thích trà của nơi này, Tô Tĩnh Văn cười mỉm, hỏi:
- Anh chính là vị đại sư lần trước bán bùa cho tôi đúng không?
Đòn tấn công bất ngờ khi đối phương chưa kịp chuẩn bị của Tô Tĩnh Văn có lúc tỏ ra rất hiệu quả, thế nhưng trong trường hợp này, khi đứng trước mặt Diệp Mặc thì xem ra chiêu này không phát huy được tác dụng. Hắn không tỏ vẻ gì là bị bắt quả tang cả, điệu bộ "vô tư như không hề hay biết", ngạc nhiên hỏi:
- Đại sư gì? Bùa gì cơ? Tôi còn là sinh viên mà. Cô xem, thẻ sinh viên đây này.
Nói xong Diệp Mặc cầm thẻ sinh viên đưa ra trước mặt Tô Tĩnh Văn.
Diệp Mặc, sinh viên khoa công trình Đại học Ninh Hải, quả đúng hắn là một sinh viên năm thứ tư.
Tô Tĩnh Văn có chút thất vọng đem thẻ sinh viên trả lại cho Diệp Mặc, không ngờ mình lại nhận lầm như vậy. Thấy hắn bị người ta bắt đi ở cổng trường Ninh Hải, hóa ra hắn chính là sinh viên của trường.
- Ừm... Tô Tĩnh Văn, cô có phải là đã nhận nhầm người rồi hay không, mất công đưa tôi đến một nơi cao cấp thế này để dùng cơm. Thật ngại quá!
Diệp Mặc thừa biết Tô Tĩnh Văn chẳng tiếc gì mấy ngàn đồng, nhưng đây là phép lịch sự tối thiểu.
- Có gì đâu, tại anh trông rất giống một người bạn của tôi. Với lại, nhậm lầm thì cũng có sao đâu, trước lạ sau quen ấy mà. Chúng ta giờ chẳng phải là đã là chỗ quen biết rồi hay sao? Anh nhỏ tuổi hơn tôi, từ giờ cứ gọi tôi là chị Tĩnh Văn là được rồi, gọi tên nghe có vẻ không tự nhiên cho lắm.
Tô Tĩnh Văn cười nói.
Ấn tượng của Diệp Mặc trong lòng cô không tệ, chẳng những đẹp trai ngời ngời mà lại rất phong độ, có khí khái. Ánh mắt hắn nhìn cô cũng không có chút nào mờ ám làm cô không thoải mái.
- Chị Tĩnh Văn, hôm nay tôi được hưởng phúc lây của chị nên mới được ăn một bữa thịnh soạn thế này.
Diệp Mặc không hề tỏ ra khách khí, bởi đơn giản hắn nghĩ mình không hề ăn không, đây chẳng qua là Tô Tĩnh Văn tạ ơn hắn đã bán chiếc bùa Thanh thần cứu mẹ cô mà thôi.
Tô Tĩnh Văn lấy ra một tờ danh thiếp đưa cho Diệp Mặc nói:
- Đây là số điện thoại của tôi, nếu sau này những người đó còn tìm cậu thì cứ gọi cho tôi.
Diệp Mặc nhận lấy tấm danh thiếp, trong lòng thầm nhủ: "Lần này nếu không có cô có phải đỡ được bao nhiêu chuyện hay không. Gọi cho cô á? Miễn đi. Ăn xong bữa cơm này, cô đi đường cô, tôi đi đường tôi, không liên quan gì đến nhau nữa."
- Ha ha, vậy thì tôi không khách khí nữa. Có điều, tôi có thể làm gì giúp được cho chị đâu.
Diệp Mặc thuận miệng nói.
- Cũng chưa chắc. Có lẽ một thời gian nữa tôi lại phải đến làm phiền cậu đó.
Tô Tĩnh Văn bỗng nhiên nở nụ kì quặc, trong lòng cô ta không biết đang suy tính điều gì.
Diệp Mặc thầm trách mình đã nói nhiều mất rồi, đến thời gian tu luyện còn không đủ, những chuyện nhỏ nhặt bớt được chút nào hay chút ấy.
Tô Tĩnh Văn bỗng có cảm giác như cô và Diệp Mặc khi ở bên nhau thì hết sức thoải mái, tự nhiên, không hề có chút áp lực nào.
Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 135 khách
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này. Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này. Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này. Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này.